Một năm sau.
Sáng ngày 31 tháng 12, và tổng bộ Vongola đang trong tình trạng hỗn loạn. Thay vì chỉ việc chúc mừng Năm mới như thường lệ, cả biệt thự đang được chuẩn bị cho buổi lễ thừa kế của Vongola Decimo. Không còn lâu nữa trước khi những vị khách cấp cao bắt đầu đến, và như thường lệ, mọi thứ vẫn còn rất lâu nữa mới sẵn sàng.
"Sao cậu có thể không biết nó ở đâu được chứ? Cậu là cánh tay phải của nó, phải không?!" Iemitsu nửa khiển trách, nửa nài nỉ, chạy theo để theo kịp với sải chân của Gokudera qua hành lang đông đúc.
"Yeah, và tôi là đệ tử số một của Kaitou-sama," Gokudera ngắt lời, mà không hề liếc lại. "Nếu ngài ấy quyết định không đối phó với ông nữa, vậy thì nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ cho quyết định của ngài. Hơn nữa, sao không ai trong số các người không biết ngài ấy ở đâu được chứ? Ông đáng lẽ phải giúp đỡ ngài ấy, không phải sao?"
Iemitsu siết chặt bàn tay, trông khó chịu. "Cậu không hiểu, nó cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Không có thời gian cho trò ăn vạ nhỏ của mình đâu. Lễ kế thừa là một sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của một người boss!"
Gokudera chỉ chống lại sự thôi thúc và đảo mắt nhìn. Đó là vì Iemitsu luôn nói về Tsuna như vậy, cứ như cậu chỉ là một đứa trẻ người không biết mình đang làm gì, điều đó khiến Tsuna thậm chí không thể bắt đầu tôn trọng ông ấy được. Nó cũng chẳng có tác dụng gì trong việc thuyết phục Gokudera giúp đỡ.
"Tôi chắc chắn Juudaime sẽ tới lễ kế thừa," Gokudera nói. "Có lẽ sẽ rất đột ngột. Hơn nữa, không phải theo truyền thống là boss cũ vẫn sẽ phải chào đón khách sao? Ông thậm chí chẳng cần tới Juudaime cho tới khi buổi lễ kế thừa bắt đầu."
Iemitsu cố nói điều gì khác, nhưng Gokudera lờ đi ông. Đóng sầm cánh cửa phòng chờ của những người bảo vệ - nơi mà họ ở cùng nhau vì sự an toàn và tĩnh tâm của những nhân viên khác - cậu thông báo, "Kiểm tra cà vạt! Chỉnh đốn hàng ngũ!"
Không như Tsuna, cậu không tin tưởng vào phần còn lại trong số họ thực sự sẵn sàng và chỉnh tề.
Cho những sự kiện chính của mafia, có một bộ trang phục riêng biệt - bộ com lê và cà vạt. Chẳng có gì ngoài com lê và cà vạt. Đương nhiên, điều này diễn ra không tốt với những người bảo vệ "kỳ lạ" của Tsuna.
Yamamoto đã thử mặc bộ trang phục Nhật Bản truyền thống - kimono, và haori - đương nhiên, rất tuyệt, nhưng không thích hợp, cho tất cả đánh giá cao nỗ lực giải thích có bao nhiêu dao cậu có thể giấu được trong bộ trang phục ấy của Gokudera. Lambo vẫn cố gắng để trốn trong bộ trang phục ở đâu đó quanh đây. Chrome thì chỉ cố tạo ảo ảnh cho chính bản thân mình đang mặc bộ com lê, trong khi đang mặc gì đó hoàn toàn khác. Và vân vân.
Cuối cùng, Gokudera đã bằng cách nào đó xoay sở để ép bọn họ mặc bộ trang phục đó, trước khi lại gặp một vấn đề khác. Nhưng chỉ đúng như cậu đã tính trước, chẳng ai trong số họ có thể sẵn sàng mà không có sự giúp đỡ.
Yamamoto thì bỏ áo ra ngoài quần và mở hai nút áo cổ, khiến cậu trông như một kẻ ăn chơi hơn là một người bảo vệ đáng được tôn trọng. Ryohei thì đang đeo cà vạt như một cái băng đầu, trông như một nhân viên say rượu vậy. Vẻ ngoài Chrome trông thì ổn, cho tới khi Gokudera liếc mắt nhìn qua một chút và nhận ra cô lại đang hoàn toàn lừa dối. Hibari... phải, com lê và cà vạt của anh trông rất ổn, nhưng anh vẫn đang đeo chiếc băng tay đỏ.
...Gokudera quay sang những người khác.
"Sao ngươi lại có thể không biết đeo cà vạt được chứ?" cậu cằn nhằn, tới chỗ Yamamoto trước và khéo léo đeo lại cà vạt quanh cổ cậu. "Ta đã thấy những tấm ảnh của Juudaime. Trường của ngươi cũng có cà vạt trong bộ lễ phục!"
"Haha, phải, tớ chỉ được cha mình làm hộ có một lần thôi và sau đó, bất ngờ quá," Yamamoto nói, hành động như thể đang nới lỏng chiếc cà vạt tưởng tượng của trường.
"Thật thảm hại," Gokudera đánh giá khi cậu xong. Đi tới Lambo, cậu cũng quỳ xuống và làm tương tự. "Và ngươi? Ngươi đến từ một nhà mafia. Lý do của ngươi là gì?"
"Bọn tớ có người hầu mà, Ahodera," Lambo hét lại. "Thực ra, giống như chúng ta ở đây vậy."
Gokudera đấm thẳng vào đầu cậu như câu trả lời, sau đó quay sang Ryohei với ánh mắt cực kì khinh miệt. Thậm chí chẳng có lời giải thích nào cho cái thái độ khinh miệt của cậu. "Cái khuy măng séc của ngươi ở quái đâu vậy?" cuối cùng cậu gầm lên. Ryohei mở miệng để trả lời gì đó, nhưng Gokudera nhanh chóng ngắt lời anh, nhận ra mình thực sự chẳng muốn biết. "Đừng bận tâm. Ta có đồ dự phòng rồi. Đừng có tháo chúng ra." <khuy măng séc là một dạng khuy áo thôi - trên google viết vậy :))>
Chrome, ít nhất, hơi đỏ mặt khi cô loại bỏ ảo ảnh - để lộ ra rằng cô đã đeo chiếc cà vạt như một cây cung vậy.
Iemitsu đã quan sát toàn bộ cảnh tượng đó với biểu hiện khá kinh ngạc - cho dù là vì những người sẽ sớm trở thành người bảo vệ của Decimo dường như không thể xoay sở được những thứ quá đơn giản, hay là vì Gokudera đã bằng cách nào đó trở thành người mẹ hay cằn nhằn của 5 người kia - trước khi ông lắc đầu lịa lịa như thể xua đi nó.
"Mình không nghĩ Tsuna cũng biết cách để đeo một chiếc cà vạt," Iemitsu cố chuyển chủ đề khác.
Gokudera tạm ngưng một lúc, tự mình nhận ra trước khi phản đối. Đó là, cậu thừa nhận với bản thân rằng, Tsuna hoàn toàn có thể không biết cách đeo cà vạt; sau cùng, Gokudera chưa bao giờ thấy cậu đeo dù chỉ một lần. "Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ trông rất ấn tượng như mọi khi," Gokudera nói. "Sau cùng, đó là Kaitou-sama cơ mà."
Cậu có thể sẽ xuất hiện với một chiếc áo choàng, nhưng Gokudera đã xem bức hình của Primo, vì vậy nó không hẳn là hoàn toàn chưa được nghe tới. Thực tế, "Nhưng Primo đã làm vậy," là lý luận ưa thích của Tsuna mỗi khi cậu làm gì đó trái với tiêu chuẩn của giới Mafia. Nó khá là đáng sợ trước độ thường xuyên của nó. Người sáng lập ra nhà Vongola dường như... trông không giống mafia chút nào cả.
"Đừng lo! Không hẳn là Tsuna cần phải mặc lễ phục đâu," Yamamoto hòa vào, cười rạng rỡ. "Cậu ấy không phải người trong nhóm! Cậu ấy là boss!" Vẫn khó chịu vì chiếc khuy, Ryohei gật đầu đồng ý.
"Sao?" Iemitsu thắc mắc, mắc kẹt giữa sự trống rỗng và thất vọng.
Một năm trước, Gokudera sẽ có phản ứng tương tự, nhưng giờ cậu chỉ thở dài tức giận và nói, "Phải đó. Kaitou-sama không cần phải theo luật lệ của chúng ta. Sau cùng, ngài ấy không phải là một phần của mafia." Iemitsu trông thật chướng mắt.
"Phải đó, cậu ấy không tham gia..." Lambo nói trước.
"... Kaitou-san đã cướp lấy chính Vongola!" Chrome nói nốt, cố để giấu đi nụ cười.
Lambo cười khẩy, Yamamoto và Ryohei cười lớn, Gokudera mỉm cười lắc đầu, và ngay cả Hibari dường như cũng thấy hơi nhếch mép. Đó là một trò đùa cũ rích, thứ tiếp tục khiến Tsuna thất vọng và xấu hổ - dường như tất cả mọi người đã được xác định là không bao giờ để cậu sống thiếu những tuyên bố đậm chất "kaitou" của mình.
Iemitsu trông chỉ ngày càng khó chịu hơn. Không như Đệ Cửu, ông không thấy bất cứ hứng thú nào về những... phương thức độc đáo của Tsuna.
"Chỉ... khi các cậu thấy nó, liên lạc cho tôi," Iemitsu chỉ thị, không nhiều hi vọng, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhiều hơn một người giám hộ liếc mắt nhìn phía sau lưng ông. <cái này nghe hơi dị mà chỉ trans nguyên văn thôi>
~.~.~
Tsuna, trong khi đó, đang trốn. Cậu đã được thực hành rất nhiều lần trong đời - trốn tránh khỏi những viên đạn, trốn khỏi những sát thủ mafia khi chúng đi dò la tại Namimori, trốn khỏi Hibari sau khi anh đối phó lũ sát thủ, trốn khỏi thế giới tội phạm ngầm khi cậu tìm kiếm cha mình, trốn khỏi những nạn nhân đang tức giận của Phantom Thief, trốn khỏi Varia đang theo sau cậu trong việc theo đuổi nhẫn Vongola Bầu trời...
Nhưng tuy nhiên, trốn tránh chính... gia đình của mình, là ở một mức hoàn toàn mới, ngay cả với cậu.
"Thật thảm hại," Xanxus khinh bỉ nói. Hắn liếc nhìn Tsuna với nụ cười mỉa mai, sau đó uống chai rượu đang cầm trong tay mình.
"Tôi không thấy anh ở ngoài kia," Tsuna hét lại, cau mày. "Tôi chắc chắn Ông sẽ rất vui nếu anh giúp đỡ ông chào đón khách đó."
Xanxus lại tặng cậu một ánh mắt như thể muốn nói cái đề nghị ấy ngu ngốc tới mức nào, có thể dẫn tới việc những vị khách sẽ bị giết chết. Tsuna không chịu lùi bước. Hôm nay, đó vẫn là vấn đề của Đệ Cửu nếu Xanxus bắn một ai đó không cần thiết.
Cuối cùng, Xanxus khịt mũi. "Ông già giả tạo ấy có thể tự mình lo được. Đây là ngày làm việc cuối cùng của ông ta rồi."
Lời phản pháo của hắn thật đúng với danh hiệu. Tsuna sặc nước bọt, tái mặt trước lời nhắc lại đó, từ ngày mai, cậu sẽ là người Boss mới của nhà Vongola, Không còn nếu, không còn có lẽ, không còn trốn tránh. Không có chạy đi. Rên rỉ, Tsuna vùi mặt mình trong đôi bàn tay mình.
"Ngươi thật thảm hại," Xanxus nhắc lại. "Đã một năm rồi. Giờ ngươi đáng lẽ phải quen với nó rồi chứ."
"Một năm sao mà đủ chứ!" Tsuna rít lên. "Ai có thể quen với thứ gì đó như thế này chứ?"
Xanxus tặng cho cậu một ánh mắt đầy ẩn ý khác, thứ nói gì đó như là, Ngươi là người khăng khăng đấu với ta vì công việc, thứ mà ta muốn, bằng cách đó. Ngươi có thể chỉ cần đầu hàng và để ta bắn ngươi. Hắn thậm chí còn uể oải ra hiệu với cái khẩu súng trong tay kia, như thể yêu cầu sửa chữa lại thiếu sót vậy.
Tsuna trừng mắt lần nữa và quay đi. 'Sẽ ổn thôi,' cậu nói với chính mình. 'Không hẳn mọi thứ sẽ khác đi! Ông vẫn sẽ ở cạnh mình. Mọi người vẫn sẽ ở bên để giúp đỡ! Ý mình là, mình đã phải đeo chiếc nhẫn ngu ngốc này suốt khoảng thời gian này! Tất cả những người hầu đã cúi đầu trước mình và gọi mình là Ông chủ! Nó chỉ là... sẽ được thực hiện chính thức... trước mặt những thành viên mafia quan trọng thôi...'
Cậu không chắc liệu tiếng kêu mà cậu phát ra là ở trong đầu cậu hay ra thành tiếng nữa.
"Ngươi đang hành động một cách thảm hại thế này vì cái gì chứ?" Xanxus nói, lại uống một ngụm rượu. "Không quan trọng là chúng làm gì. Chúng ta luôn có thể bắt đầu công việc Robin Hood của chúng ta bằng cách dọn sạch đống rác đó. Ngươi biết đấy, giết chết tất cả những tên cặn bã độc ác đó."
"...Cái gì?!"
"Đó là một cơ hội tốt," Xanxus tiếp tục, nụ cười cho thấy hắn chỉ đang làm rối Tsuna thôi, và tận hưởng nó. "Những tên tội phạm trên cả tồi tệ, những kẻ giết người đẫm máu, những kẻ đã phạm mọi tội ác dưới ánh mặt trời để biết được chúng đang ở đâu... tất cả tụ họp lại với nhau, sẵn sàng cho việc tiêu hủy. Nó sẽ cắt giảm số tội phạm mafia lên tới 30%."
"Anh là Mafia đó," Tsuna chỉ ra, gãi mũi mình. "Và tôi chẳng hứng thú gì với những kẻ giết người, cho dù là vì lí do chính đáng. Thật đấy!"
Xanxus nhún vai. "Sự uổng phí của ngươi đấy. Varia luôn sẵn sàng."
"Và tôi từng nói chúng ta sẽ làm gì đó như là công việc Robin Hood bao giờ vậy?" Tsuna lầm bầm.
"Khi ngươi đưa ra danh sách các hoạt động cấm toàn bộ Vongola và những đồng minh tới buổi họp phụ của boss," Xanxus nói. Hắn phá lên cười, nhớ lại về buổi họp - và cái cách mà nó biến thành một thất bại hoàn toàn. "Vẻ mặt của chúng! Đúng là những con dê già mà!"
Xanxus chính xác đã chẳng giúp được gì bằng cách nói những mafia khác rằng, nếu họ không có gan để nghĩ tới việc trở thành ủy viên ủy ban trật tự - Điều mà Tsuna không bao giờ nói trước tiên! Vì Phantom Thief đôi khi cũng giúp đỡ người khác... Sao họ lại nghĩ cậu muốn họ trở thành ủy viên ủy ban trật tự chứ?! (Đó là lỗi của Đệ Cửu. Ông rất thích những câu chuyện của Primo.) - Họ có thể nghĩ nó như một quân đội riêng của Tsuna vậy. Sau cùng, cậu đã "đánh cắp" chúng.
"Anh biết đấy, việc ám sát cũng có trong danh sách," Tsuna thẳng thừng chỉ ra. Cùng với một số tội ác đê hèn khác mà Tsuna thậm chí không thèm xem xét tới việc cho phép bất cứ ai dưới quyền cậu được dung túng. "Đó là một chút khó khăn với đội ám sát, phải không?"
"Bọn ta sẽ nhận được tổng số những xác chết hàng năm của bọn ta," Xanxus nói, nhếch mép cười. "Ngươi sẽ tạo ra đủ kẻ thù để khiến bọn ta bận rộn. Đương nhiên, tất cả sẽ đều là vì bảo vệ Vongola."
'Thật là một lời chứng thực dứt khoát,' Tsuna nghĩ.
Đương nhiên, giữa những âm mưu ám sát, đấu tay đôi, và những trận chiến tranh chấp lãnh thổ, Tsuna biết rằng trong mafia không bao giờ là không có chiến đấu. Cậu miễn cưỡng thừa nhận, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm ở những thời điểm tồi tệ nhất. Ít nhất nó khiến Hibari phải bận rộn.
Tuy nhiên, Tsuna đã chuẩn bị quở trách Xanus khi tiếng gõ cửa khiến cậu lấy tay che miệng và nhanh chóng trốn ra phía sau tủ sách.
"Xanxus, là ta đây," Iemitsu gọi từ phía sau cánh cửa. Ông biết tốt hơn là không nên xông vào, vì chỉ có trực giác ăn sẵn trong máu của ông mới có thể cứu ông khỏi viên đạn lần trước đó. "Ta đang tìm Tsuna."
"Nhầm chỗ rồi!" Xanxus kêu lại.
Iemitsu thở dài nặng nề. "Ta biết nó ở đây," ông nói. "Tuyết trên ban công phòng cậu đang tan chảy ra kìa."
Nhăn nhó, Tsuna tự đập vào trán mình về quên mất điều rõ ràng đó. Đương nhiên, lửa mà cậu sử dụng để loại bỏ các bộ cảm biến sẽ tan chảy lớp tuyết bên ngoài biệt thự. Cậu nên nhận ra điều đó, và ánh mắt chế giễu của Xanxus không khiến cậu thấy tốt hơn.
"Ta nói ngươi nhầm chỗ rồi, tên rác rưởi!" Xanxus hét lên về phía cánh cửa. Một lúc sau, hắn bắn vài phát qua cánh cửa gỗ, khiến Iemitsu nhanh chóng rời đi.
Tsuna thở dài, trong sự im lặng tiếp đó. "Tôi đoán tốt hơn... tôi nên đi chuẩn bị," cậu lầm bầm. "Không thể trốn tránh mãi được..."
Khịt mũi, Xanxus không thèm nói gì và chỉ uống một ngụm dài nữa từ chai rượu của mình. Sao Tsuna không để hắn thắng đi chứ? Sau đó họ sẽ thấy ai là người đang cười ngay thôi.
~.~.~
Bất chấp sự hỗn loạn, Đệ Cửu vẫn bình thản thưởng thức tách trà. Qua nhiều năm làm boss Vongola, ông đã học được giá trị của việc ủy quyền, và thậm chí nó có xuất hiện là một mớ hỗn độn không gắn kết, ông vẫn có niềm tin rằng người nhà của mình sẽ có thể xử lý tất cả những sự chuẩn bị cần thiết vào giây phút cuối cùng.
Một người Boss phải vận hành gia đình mình ngày qua ngày sẽ không kéo dài lâu, không phải với một nhà như Vongola, vì Đệ Cửu đã đảm bảo gia đình mình có thể tự mình vận hành, đến một mức độ nào đó.
Sau cùng, đó là kinh nghiệm và kĩ năng của những thành viên trong nhà giúp cho Vongola vẫn tiếp tục vận hành. Chỉ là có rất nhiều điều mà ông cùng với những người bảo vệ của ông có thể dạy cho đời thứ 10 chỉ trong một năm.
'Phải, chúng sẽ phải học về những phần còn lại của công việc,' Timoteo nghĩ. 'Chúng sẽ ổn thôi.'
Vongola không phải là những quân bài. Chắc chắn, Đệ cửu đã tự làm phần việc của mình về những sai lầm tai hại, cũng như người boss mới và trong năm vừa qua của ông, và Vongola đã sống sót, nó chỉ sống sót khi những người boss đều bận tâm tới ông. Nó cũng sẽ cứu sống cả Decimo nữa.
Và với những sai lầm của ông, Timoteo không thể nói là mình không vui vì kết quả được - người thừa kế của ông chẳng có gì giống một boss mafia cả, nhưng cậu mạnh mẽ theo cách của riêng mình, và có lẽ chính là sự mạnh mẽ theo cái cách mà Timoteo và mẹ cậu mong muốn, đủ mạnh mẽ để thay đổi Vongola và đặt dấu chấm hết cho lịch sử đẫm máu.
Chậm rãi nhấp một ngụm, Đệ Cửu cẩn thận đặt tách trà sứ xuống và nở nụ cười với người mới tới, người lặng lẽ đi ra từ bóng tối. "Xin chào, Tsunayoshi," ông nói, khiến chàng trai trẻ nhảy lên và gần như va vào chiếc bình cổ.
"Ch-chào, Ông," Tsuna nói, chỉ vừa đủ xoay sở để giữ cho chiếc bình vẫn còn đứng và nhanh chóng quay đi khỏi nó. "V-vậy, hôm nay là ngày trọng đại, huh? Hahaha..."
"Đúng vậy," Đệ Cửu đồng ý. "Cháu có muốn làm tách trà không?"
"N... Yeah," Tsuna thay đổi suy nghĩ. "Yeah, uống ít trà cũng tốt."
Tuy nhiên, khi Đệ Cửu rót cho cậu một tách, cậu chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào nó, như thể cố tìm kiếm vài câu trả lời trên mặt chất lỏng. Khi Tsuna thở dài, những gợn sóng nổi lên mặt trà. Cậu muốn hỏi Đệ Cửu đã chắc chắn chưa... nhưng nó là vô nghĩa, không phải sao? Sau cùng, thực sự chẳng có lựa chọn nào khác. Đó là lý do tại sao Tsuna lại kết thúc công việc này ở vị trí thứ nhất. Hoặc là Tsuna trở thành Vongola Decimo, hoặc là Vongola sẽ chấm dứt.
"Hôm nay thực sự là một ngày trọng đại," Đệ cửu lên tiếng trong sự im lặng. "Nhưng nó chỉ là một trong số rất nhiều thôi. Ngày mai sẽ lại là một ngày trọng đại khác. Sau đó, ngày sau đó, và ngày sau đó nữa. Một vài ngày sẽ có thể ít quan trọng hơn, ông cho là vậy, nhưng chúng sẽ vẫn tiếp tục, từng ngày nối tiếp nhau. Sau cùng, đó chính là cuộc sống mà."
Tsuna thẳng thắn quay sang nhìn ông. "Chắc chắn rồi, trừ khi chúng ta bị bắn hay gì đó," cậu buồn bã nói.
Giật mình, Đệ Cửu không thể nhịn được cười. "Đứa cháu yêu quý của ông, ông đảm bảo với cháu, chúng ta sẽ là những người sẽ bắn," ông cười. "Chúng ta là nhà mạnh nhất mà."
Điều đó không hề giúp Tsuna khá hơn chút nào.
Có tiếng gõ cửa văn phòng boss, và sau một lúc, một trong những cấp dưới của Iemitsu từ CEDEF bước vào. Đó là Basil, người vẫn có vẻ mặt kì lạ mỗi khi cậu bước tới chỗ Tsuna - không chắc phải cảm thấy thế nào với Tsuna người đã cố xoay sở để vượt qua cậu và trốn thoát với chiếc nhẫn Vongola Bầu trời ở nơi đó. Sau cùng, giờ Tsuna chính là người thừa kế hợp pháp, nhưng vẫn chính là kẻ trộm đã đột nhập vào CEDEF. Chắc chắn, đó là một tình huống khó xử.
Lần này, biểu hiện của Basil thậm chí còn thiếu quyết đoán hơn, khi cậu nhận ra Tsuna đã bằng cách nào đó bước vào văn phòng boss mà không ai biết, bất chấp hệ thống bảo mật đang được đặt ở trạng thái bảo mật cao.
"Có gì cần báo cáo sao?" Đệ cửu nhẹ nhàng hỏi.
"V-vâng, thứ lỗi cho tôi, thưa ngài," Basil lắp bắp theo cái cách thông thường của mình. "Một sự việc đã xảy ra đó là sư phụ và Lal Mirch hi vọng rằng ngài sẽ nhận ra được."
"Thật đúng lúc đấy. Cậu cũng có thể cho Tsunayoshi biết nữa," Đệ Cửu nói. "Cuối cùng, cậu cũng sẽ báo cáo cho nó kể từ tối nay trở đi."
'Sao nghe có vẻ ông rất vui về điều đó vậy?' Tsuna tự hỏi. 'Đừng nói với cháu là ông đẩy toàn bộ những việc này qua vì ông chỉ muốn đổ hết tất cả vào cháu nhé.'
"Uh, chắc chắn rồi thưa ngài," Basil nói. "Chúng tôi đã ngăn chặn cuộc tấn công đầu tiên ngày hôm nay. Thủ phạm là một nhà nhỏ có tên là Carcassa. Cùng đi với chúng là cộng tác... của Lal Mirch, nhưng cô ấy đã chuyển lời rằng anh ta, um, là một kẻ ngốc và hành động mà không hề cố ý làm tổn hại tới Vongola.
"Một trong những Arcobaleno, hm?" Đệ cửu trầm ngâm. "Điều đó thật là hiếm. Vậy, chúng ta nên làm gì với cậu ta?"
Ông quay sang Tsuna, người không hề vui vẻ nhìn lại. Sau khi những chiếc nhẫn Vongola thuộc quyền sở hữu của cậu, Đệ Cửu đã đánh giá nó rất cần thiết để giải thích với Tsuna rằng chúng không chỉ là vật gia truyền từ đời thứ nhất. Hơn thế, chúng còn là một trong ba bộ hiện vật không rõ nguồn gốc và có sức mạnh phi thường, thứ đã được giao phó cho người sáng lập ra nhà Vongola bởi một nữ tu sĩ hay cũng có thể là người ngoài hành tinh. Chẳng ai chắc chắn cả.
Những Arcobaleno thì lại có một bộ khác, thứ có hình dạng một viên đá quý tròn trông như viên bi vậy. Không giống nhẫn Vongola, thứ đã được truyền qua giữa những người boss của một nhà, những viên đá quý cuả Arcobaleno lại được trao cho những người phù hợp với chúng nhất, bất kể mối liên hệ giữa họ thế nào.
Về phía những Arcobaleno, Tsuna đã gặp 5 người.
Có Viper, hay đúng hơn là Mammon của Varia, người cuối cùng đã quay trở lại sau khi bị đánh bại trong tay Mukuro. Có Verde, người chế tạo ra robot Gola Mosca, người đã ép Mammon phải quay lại, để lấy lại những dữ liệu chiến đấu mà anh đã được hứa hẹn từ Mosca - dường như chiếc nhẫn Vongola Mây đã được sử dụng như nguồn năng lượng cho nó, thứ có thể là một trong những mảnh của Trinisette, và cơ hội để được thử nghiệm trên bất cứ thứ nào trong chúng là rất hiếm.
Có Lal Mirch, người làm việc tại CEDEF dưới trướng cha của Tsuna, và Colonello, cả hai bằng cách nào đó đã chia sẻ vị trí của mình trong các Arcobaleno. Tsuna không rõ chi tiết, và Lal thì sợ cậu, nên cậu không hỏi.
Có Fon, người mà Triads đã dại dột cố gắng hăm dọa anh ép anh phải bắt được Tsuna tại Namimori. Trong một năm kể từ đó, cậu đã nghiên cứu lí do tại sao đó lại là một ý tưởng tồi tệ - nó đã đồng thời đưa cả thế giới tội phạm tại châu Á rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Và đương nhiên, có cả Reborn. Anh trông tự mãn không thể chịu được khi anh giải thích rằng việc anh là một trong những Arcobaleno chỉ là tự nhiên thôi, những người cũng còn được gọi là 7 người mạnh nhất thế giới.
"Cháu sẽ đi nói chuyện với anh ta," Tsuna quyết định. "Sự thật là anh ta là kẻ xâm nhập và tấn công chúng ta, nhưng nếu anh ta không hiểu mình đang làm gì hay bị lừa, vậy thì chúng ta phải đảm bảo rằng anh ta sẽ biết nhiều hơn kể từ lúc này."
Chắc chắn, không ai trong ban lãnh đạo Vongola sẽ vui với cách tiếp cận mềm mỏng như vậy, nhưng Đệ cửu chỉ cười. "Một Arcobaleno luôn là một đồng minh có giá trị," ông đồng ý, mặc dù Tsuna chẳng hề nghĩ về nó chút nào cả.
"...Đúng vậy," Tsuna đồng ý. "Vậy cháu đi đây."
"Gặp lại cháu ở buổi lễ kế thừa," Đệ cửu đồng ý nói.
~.~.~
Kẻ tấn công của nhà Carcassa đã bị lôi xuống hầm mộ dưới dinh thự, CEDEF và những nhân viên an ninh nhanh chóng di chuyển và xóa bỏ mọi dấu vết của việc xâm nhập. Đó là một lí do khác mà Tsuna muốn tới - để đảm bảo rằng không ai sẽ có những ý tưởng ngu ngốc, như là hành hình kẻ thù ngay tại chỗ.
Nếu có, có Tsuna lảng vảng xung quanh sẽ nhắc nhở mọi người chỉ bắt nhốt các thành viên của nhà Carcassa cho tới khi chúng có thể được chuộc lại bởi nhà của chúng, hay thậm chí là trả chúng lại trong sự ô nhục. May mắn thay, tổng bộ Vongola có rất nhiều xà lim, tất cả đều rất tối, ẩm thấp và huyền bí.
"Cộng sự" của Lal rất dễ tìm thấy - Lal là người đang ở giữa mắng chửi anh ta - Colonello có biểu hiện bực tức xen lẫn thương hại sau lưng cô.
"Đúng là tên thảm hại chỉ tổ chật đất mà! Ngươi đã hoàn toàn đánh mất nó rồi sao?! Ngươi đang nghĩ gì khi đứng về phe lũ yếu ớt này và tấn công Vongola vậy hả?" Lal hét lên, nhấn mạnh bằng một cú đá mạnh. Cô đang đi giày cao gót khiến Tsuna nhăn mặt khi nhìn thấy chúng dường như chẳng gây cản trở gì tới việc di chuyển của cô, do đó nó hẳn phải gây tổn thương nhiều hơn bình thường.
Thông thường của Lal vốn đã thực sự là một cực hình rồi.
"Ít nhất, hãy nghe anh ta nói đã," Tsuna nhanh chóng lên tiếng, nhăn mặt lần nữa vì thương hại khi Lal tung cú đá cuối cùng vào anh ta.
Nạn nhân không may của cô nhân cơ hội để chạy trốn và trốn phía sau chân Tsuna, bám lấy cậu. "Ph-phải đó! Các người cũng nên nghe từ phía tôi nữa chứ! Hãy lắng nghe Skull Bất diệt vĩ đại! Lũ ngốc!" anh ta hét lên trong nước mắt - có một chút giống Lambo, khi mà Gokudera chắc chắn đã chán ngấy với cậu nhóc.
Đó là giới hạn của sự tương đồng - một Arcobaleno không rõ lai lịch, Skull, trông như một người đua xe, mặc một bộ đồ da đệm, trang điểm rất nhiều, và rất nhiều lỗ khuyên. Thậm chí có cả chiếc mũ bảo hiểm nằm gần đó nữa.
"Ngươi là người đã tấn công nhà mafia mạnh nhất! Ngươi hi vọng điều gì chứ? Trà hay bánh quy đây?" Lal rít lên. Giữa cô và mục tiêu của sự giận dữ trong cô khiến Tsuna đổ mồ hôi lạnh.
"Sawada-dono, xin hãy chuyển tên này đi! Hắn ta có thể là sát thủ đó!" Basil nhấn mạnh.
"Ta không biết bọn ta đang tấn công ai đó! Chúng nói với bọn ta là chỉ đi phá hủy một bữa tiệc thôi!" Skull phản đối.
"Đây không phải bữa tiệc, đây là lễ kế thừa của Vongola Decimo!" Lal gầm lên. "Tên khờ này!"
"Đúng vậy," Tsuna nói, che giấu sự khép nép của mình khi Lal trừng mắt vào cậu, "nó nghe như chỉ là một sai lầm thôi, vì vậy hãy chỉ cảnh cáo và thả anh ta đi đi."
Những nhân viên của Vongola và CEDEF thét nghẹn, và Lal trông như đã sẵn sàng đập đầu vào đâu đó vậy. Còn khuôn mặt Colonello thì tái mét.
"Ngưng việc phun ra những điều vô nghĩa ấy đi, Dame-Tsuna," Reborn gay gắt nói, đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối - anh có lẽ đã nghe thấy những chấn động và tới để điều tra. "Cậu không thể chỉ thả anh ta đi mà không có hình phạt nào hết. Tên ngốc này sẽ không bao giờ học được đâu." Anh cũng tình cờ tung cú đá vào Skull, người đã xoay sở để bò về phía bên kia của Tsuna. Reborn, thay vào đó không thương tiếc đánh vào Tsuna.
"Trong trường hợp đó, anh ta có thể giúp chúng ta giữ vững an ninh, như một dịch vụ cộng đồng vậy," Tsuna quyết định, không chịu chùn bước, ngay cả với một người đáng sợ như Reborn.
Lần này, chính Colonello là người không thể kiềm lại bản thân và khịt mũi nghi ngờ. "Này nhóc, cậu không muốn làm điều đó đâu," anh nói với Tsuna. "Gã này là một kẻ thất bại. Hắn ta chẳng thể làm được điều gì đúng cả, và hắn sẽ gây náo loạn cả lễ kế thừa lên mất. Hắn ta thực sự vô dụng."
Một lúc sau, Colonello nhận ra mình đã hơi tính toán sai lầm - biểu hiện của Tsuna trở nên kiên định. "Chẳng có một người nào là vô dụng cả," Tsuna bày tỏ. "Tôi chắc chắn có gì đó mà Skull có thể làm."
Có những tiếc nấc ở dưới chân cậu, và đột nhiên Tsuna thấy mình phải quay quay cánh tay của mình để giữ thăng bằng. Skull đã ôm chặt chân cậu. "Đó là... lần đầu tiên có ai đó nói điều gì đó thật tốt với tôi!" Skull nức nở.
'Nó thậm chí chẳng tốt tới vậy!' Tsuna nghĩ. 'Anh đang hướng tới cái cuộc sống kiểu gì vậy?' Tất nhiên, cuộc sống với Reborn và những Arcobaleno khó tính khác cũng chứa đầy khổ đau.
"Cậu chắc đang đùa," Lal nói. "Hắn ta chẳng có kĩ năng nào ngoài việc khó bị giết cả. Hắn ta thậm chí còn chẳng thực sự là mafia nữa. Hắn ta chỉ là một kẻ đóng thế thôi. Hắn ta sẽ chỉ phá hỏng hệ thống an ninh thôi."
'Một anh chàng đáng thương,' Tsuna thương hại nghĩ. 'Tôi cũng chỉ là tên trộm thôi, và giờ đây...'
Đứng một bên giữa cuộc tranh luận, Basil quay đi một lúc và giơ tay lên che tai. Cậu chăm chú nghe bất cứ điều gì được truyền vào đôi tai mình. "Những vị khách đáng kính đang bắt đầu tới rồi," cậu thông báo. "Mọi người, hãy giải quyết việc này nhanh và trở về vị trí của mình đi!"
Nhân viên của Vongola và CEDEF, người đang quan sát Tsuna và Arcobaleno thất bại với đôi mắt tò mò, nhảy lên để hành động, chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm. Phần còn lại của Carcassa nhanh chóng bị nhốt vào các hầm ngục, và các nhân viên vội vã chạy về phía lối ra dẫn tới những vị trí được phân công của mình.
"Khách, huh..." Tsuna trầm tư lầm bầm với chính mình.
May mắn thay, cậu không phải tự mình đi chào hỏi họ. Boss tiền nhiệm, Đệ Cửu, sẽ làm điều đó, trong khi người Boss đương thời, Tsuna, sẽ chào hỏi sau lễ kế thừa. Thực tế, Tsuna được cho là sẽ tránh khỏi tầm mắt của những vị khách cho tới lúc cậu xuất hiện trên sân khấu và chấp nhận... Cậu lại đang chấp nhận gì đây? Cậu đã có những chiếc nhẫn rồi, đúng chứ? Tsuna có thể đã bị cuốn vào sự hoảng loạn trong khi giải thích về buổi lễ.
"Vậy được rồi, sao chúng ta không để Skull giúp đỡ Ông trong việc đón tiếp khách nhỉ?" Tsuna nói. "Anh ta có lẽ là một người khá khỏe, vì vậy anh ta có thể giúp khuân quà vào trong." 'Và nếu anh ta phá hỏng một ít, thì anh ta không phải là một phần của nhà chúng ta và đó không phải là lỗi của chúng ta,' cậu tự nói thêm trong đầu mình.
Chưa kể tới việc luôn có khả năng nhất định đó là những món quà đó sẽ có thể là bẫy bằng một cách nào đó, và có lẽ một người rất khó bị tiêu diệt sẽ có thể chịu được vài vụ nổ. Nó chắc chắn không gây cản trở tới Lal nhiều.
"...Nh-như ngài muốn, Sawada-dono," Basil không vui thốt ra.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu!" Skull hô vang, cọ cọ má mình vào quần của Tsuna.
"Bỏ đi, anh đang bôi phấn lên quần tôi đấy!" Tsuna phản đối, cố để kéo mình ra.
"Được rồi, chúng tôi sẽ lo hắn ta," Colonello nói. Anh dễ dàng kéo được Skull ra khỏi Tsuna, thậm chí còn phá hỏng chiếc mũ bảo hiểm nằm lăn lóc của kẻ đóng thế này, và bắt đầu theo sau Lal, có lẽ là hướng về phía cửa ra vào, nơi mà những vị khách đang tới.
"Vậy thì, việc này sẽ được báo cáo lại cho Sư phụ," Basil nói, cúi thấp đầu và nhanh chóng rời khỏi.
"Và đó là gợi ý cho tôi đừng ở đây nữa," Tsuna thì thầm với chính mình. Cậu hoàn toàn muốn tránh mặt Iemitsu suốt cả ngày. Và ngày mai... Phải, sẽ là ngày mai. Và Tsuna đã có kế hoạch rồi.
"Sự vội vàng đó là gì vậy?" Reborn tình cờ nói. Anh nắm chặt lấy vai Tsuna. "Dường như cậu có rất nhiều thời gian cho tới khi xuất hiện. Đủ cho bài học cuối cùng về nghi thức mafia đó..."
Điều mà anh muốn nói, 'một phiên tra tấn cuối cùng về cách trở thành một người Boss Mafia tuyệt vời.'
Tsuna cố chạy. Vô ích thôi.
~.~.~
"Cảm ơn vì đã tới. Thật vui khi cô tới đây với chúng tôi," Đệ cửu lặp đi lặp lại, mặc dù lần này thực sự có nghĩa là vậy.
Người phụ nữ trẻ bắt tay ông và lắc đầu mỉm cười lại. "Thật vui khi được ở đây," Aria, boss thứ 9 của nhà Giglionero, trả lời lại. Ra dấu cho chàng trai trẻ bên cạnh cô, đang giữ một chiếc hộp được bọc lại như một món quà từ nhà của họ, cô nói thêm, "Đây là Byakuran Gesso. Anh ta là bảo hộ của nhà tôi và hiện tại đang sống với chúng tôi."
"Yo!" Byakuran vẫy tay với một nụ cười tươi. Một vài tên mafia bảo thủ đang nghẹn cười trước cách chào hỏi tình cờ của anh tới người đứng đầu tôn kính của một nhà mạnh nhất, nhưng Đệ cửu chỉ mỉm cười khoan dung. Không gì có thể làm hỏng tâm trạng tốt của ông cả.
Nghiêng người một chút, Aria khẽ nói thêm, "Anh ta chính là người nắm giữ vật thứ 3 cuối cùng đó."
"Vậy thì ta hi vọng cậu ấy và Tsunayoshi sẽ có mối quan hệ tốt," Đệ Cửu nói. Ông ra hiệu cho nhân viên của mình nhận lấy món quà từ Byakuran và đưa Giglionero tới bàn của họ.
"Ah, cô Maria!" Skull kêu lên, khi anh chạy tới chỗ hai người Boss. Trước khi được đưa ra, chiếc mũ bảo hiểm của anh đã buộc phải đội lên đầu anh vì, theo như Lal, anh trông như một tên ngốc nhục nhã vậy.
Những nhân viên còn lại của Vongola trốn phía sau lưng anh một cách tinh tế nhất có thể. Hai trong số những món quà đã được phát hiện là chất nổ và được che phủ trong một số loại chất độc có axit, thứ bằng cách nào đó đã vượt qua được đợt kiểm tra ban đầu. Những việc đó xảy ra hàng năm, và Đệ Cửu hoàn toàn thản nhiên về nó, nhưng các nhân viên đã thấy một cơ hội - mặc dù bước đầu đã có tới 5 tai nạn xảy ra, Skull chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng than vãn từ bên ngoài.
Vì vậy mọi người đều rất vui khi sử dụng anh ta như một tấm khiên - nhưng khôn ngoan mà nói, là bởi vì họ có hình ảnh cần phải duy trì.
"Chào, Skull," Aria chào thân mật. Kế bên cô, Byakuran giơ ra món quà, vẫn mỉm cười rạng rỡ - có chút rạng rỡ hơi quá. "Tôi không nghĩ sẽ thấy cậu ở đây. Tôi, cùng với rất nhiều trong số các cậu đều đang tụ họp ở đây, tôi chắc rằng Mẹ tôi sẽ buồn vì đã bỏ lỡ nó."
Là boss tiền nhiệm của Giglionero người đã từ bỏ vị trí của mình, Luce cảm thấy không phù hợp khi tham gia vào một sự kiện thế này, như thể bà không tin tưởng con gái mình có thể lo được việc kinh doanh trong nhà. Cũng chẳng có một người boss tiền nhiệm nào lại tới một sự kiện thế này cả. Không nghi ngờ gì khi Đệ Cửu sẽ gặp họ sau, vì vậy họ có thể cùng chia sẻ ổ bánh mì nướng để sống sót qua cái cuộc sống khắc nghiệt này và thành công chuyển giao nó cho người thừa kế của họ.
"Của cậu đây!" Byakuran nói, đẩy món quà cho Skull.
Anh vẫn cười, điều đáng lẽ nên được coi là một dấu hiệu xấu ngay từ khi bắt đầu. Khoảnh khắc mà Skull với tới món quà, Byakuran lén lún ngáng chân anh, khiến chàng Arcobaleno vấp ngã, vào hàng khách phía sau họ.
Những nhà lãnh đạo mafia khác nhau và những người tùy tùng tản ra như những đàn chim hoảng hốt, áo choàng, đuôi áo khoác và những bộ váy dài tung bay như đôi cánh. Một vài người phụ nữ thì có vẻ ngoài tao nhã hơn - chẳng có cô gái mafia nào thực sự thanh nhã cả, nhưng một số người thì lại thích ra vẻ - rít lên vì ngạc nhiên, và một vài quý ông lớn tuổi khác thì kêu lên không vui.
Nhưng mọi người lại cố tránh sang một bên cho Skull nỗ lực vẫy vẫy để lấy lại thăng bằng, ngay cả Dino, người đang nói chuyện với những vị khách vừa đến, mặc dù anh cũng bị vấp ngã trong khi đang né ra.
...Ngoại trừ người đang mặc chiếc áo choàng, đội mũ trùm đầu. Skull đâm thẳng vào người không rõ lai lịch đó, khiến người đó hơi bị cong người trong giây lát vì sức nặng thêm nhưng lại không bị ngã.
"Oops... X-xin lỗi!" Skull lắp bắp. "Đó là một sự cố, thật đấy! Er... cậu ổn chứ?"
Phía sau anh, Aria hướng ánh mắt về phía Byakuran, nhưng anh chỉ cười và nhún vai. "Tôi đang giúp thôi!" anh đảm bảo với cô. "Sử dụng sức mạnh ác quỷ của tôi vì việc tốt, thật đấy!"
Cuộc tranh luận quen thuộc, đặc biệt ấy sẽ diễn ra sau, khi người mặc áo choàng ở trước mặt Skull bắn đầu run lên và... sôi sục. Chẳng có câu trả lời nào cả - nó sôi sục lên cứ như nồi canh đang sôi lên vậy.
"Ngươiiii," một giọng nói vang, trầm phát ra, từ bên trong chiếc mũ trùm đầu. "Sao ngươi dámmm!"
"Hmm, ta tin đó là đại diện của nhà Pesca," Đệ cửu bình tĩnh lưu ý.
Chiếc áo choàng bị rách khi người khách từ nhà Pesca đột ngột phồng lên và to gấp hai lần kích cỡ của một người đàn ông bình thường. Lửa Mây trong hình dạng của chiếc sừng mọc lên từ hai bên khuôn mặt nhăn nheo của anh ta. "Ta sẽ phá hủy, Vongola!" tên sát thủ gầm lên.
Đệ Cửu gật đầu với chính mình. Đó là điều mà chúng đang chờ, và nhân viên an ninh của Vongola đã di chuyển để can thiệp.
Tên sát thủ nhà Pesca lao vào Đệ Cửu - hay đúng hơn, là với tới, với cánh tay dài và kĩ thuật không thể tin nổi - nhưng người boss lớn tuổi không hề di chuyển, bất chấp việc bản năng đang thôi thúc ông làm vậy. Điều đó sẽ thể hiện sự thiếu quyết đoán hay thậm chí là sự yếu kém, ngay tại dinh thự của mình, ngay tại buổi lễ của chính mình.
Nó tỏ ra là không cần thiết trong mọi trường hợp. Trước sự ngạc nhiên của mọi người - kể cả chính ông - Skull, người đã bắt đầu bò đi khi tên sát thủ nhà Pesca bắt đầu chuyển thể, đột ngột lao về phía kẻ thù và ôm lấy được nhiều phần cơ thể cồng kềnh ấy của hắn nhất có thể. Đặt sức mạnh thể chất không nhỏ của mình vào đó, Skull thở và cố xoay sở không chỉ để giữ tên sát thủ nhà Pesca lại, hàm răng hắn(tên sát thủ) nghiến chặt lại tức giận và cánh tay hắn với tới mục tiêu của mình một cách vô ích, thậm chí hắn còn bị kéo lại một chút.
Sau đó, nhân viên an ninh của Vongola tấn công vào tên sát thủ, nhanh chóng đánh bại hắn và xua tan ngọn lửa Mây mà hắn đã sử dụng để phóng to chính mình. Trong chỉ một hoặc hai phút, tên sát thủ Pesca đã bị trói chặt và đưa vào trong ngục tối.
"Thật thô lỗ," Đệ Cửu thở dài, phủi phủi vai mình. "Cô đang nói phải không, Donna Aria?"
Tuy nhiên, thay vì trả lời, Aria chỉ thở dài. Trong khi Đệ Cửu từ chối phản ứng với mối đe dọa đến gần, vệ sĩ của Aria đã phản ứng khá nhanh, bế cô lên và đưa cô đi. Chàng trai, với mái tóc vàng chải ngược về phía sau bóng mượt và một bộ com lê nổi bật, vẫn bế boss nhà Giglionero trong tay, ngó ngang xung quanh nghi ngờ.
Đứng cạnh vệ sĩ, Byakuran ở một tư thế tương tự - trông cứ như là Aria thu nhỏ trong tay anh và cũng được bế lên cao.
"Anh có thể hạ tôi xuống rồi, Gamma," Aria nói. "Và Byakuran, cậu cũng có thể hạ Uni xuống rồi. Phải rồi, đây là con gái tôi, Uni."
Gamma kính cẩn hạ Aria xuống, như thể cô là nữ thần rủ lòng thương bước xuống mặt đất không xứng đáng này, nhưng Byakuran chỉ vui vẻ quay tròn Uni và để cô bé tiếp tục bám vào anh. Cô bé trước đó đã núp phía sau mẹ mình, và cô bé dường như hiện chẳng hứng thú gì với nhiều người lạ xung quanh mình.
Đệ Cửu cười dịu dàng với cô bé - thứ mà Xanxus đã gọi là nụ cười "giả tạo" - và với chàng trai đang ôm cô bé.
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ trong việc an ninh," ông nói với Byakuran. "Trong tương lai, xin hãy để nó cho người của tôi. Tôi đảm bảo với cậu, họ khá là giỏi đấy." Byakuran trông thậm chí chẳng có chút ăn năn nào.
"Tôi... tôi không thể tin được mình lại làm điều đó," Skull thì thầm với chính mình, bị mọi người bỏ quên.
"Hey, nó rất tuyệt đấy. Rất dũng cảm! Cảm ơn nhé," Dino nói, vỗ vào vai anh, khi anh đứng lên.
Skull rơi nước mắt trước lời khen ngợi đó, không thể thấy được phía sau chiếc mũ bảo hiểm.
"Món quà của chúng ta thì sao rồi?" Aria thắc mắc.
Skull tái nhợt, không thể thấy được sau chiếc mũ bảo hiểm.
~.~.~
Tối muộn, và khoảnh khắc cho lễ kế thừa đã tới. Phía sau bức màn ở một bên sân khấu ở cuối đại sảnh, Tsuna hơi hoảng loạn một chút.
"Boss Mafia, boss mafia, boss mafia," cậu hét lên, ông đầu mình và lắc lư qua lại. Không đời nào cậu có thể trở thành boss mafia. Nó là vô vọng. Không thể nào. Hoàn toàn không tốt chút nào.
Sau lưng cậu, những người bảo vệ của cậu đã tổ chức một buổi thảo luận kịch câm - và tranh luận.
Gokudera ra hiệu, 'Chúng ta phải làm gì đó! Tìm cách để làm ngài ấy bình tĩnh lại!' Hai nắm tay ra hiệu. 'Đừng lo, Kaitou-sama! Ngài có thể làm được!'
Mở miệng, Ryohei hít một hơi thở sâu - chuẩn bị hét lên, không nghi ngờ gì nữa - nhưng Lambo không thương tiếc huých khuỷu tay vào thái dương, và dẫm lên chân anh. Đối với những người khác, anh dang tay ra và mở miệng ra, vẻ mặt khó chịu. 'Cậu đang có gợi ý gì vậy?'
Chrome đưa tay lên miệng mình suy nghĩ và nghiêng đầu. 'Có lẽ nếu tôi sử dụng ảo ảnh để-'
Gokudera, Lambo, và Yamamoto đều giơ tay lên tạo thành hình chữ "X". 'Không được.'
'Chúng ta phải làm gì đó!' Gokudera ra hiệu lần nữa, cau mày. 'Bài diễn thuyết của Đệ Cửu sắp xong rồi!'
Yamamoto lặng lẽ cười, gãi phía sau đầu mình. 'Có lẽ Tsuna sẽ hình dung ra được thôi. Cậu ấy là một chàng trai đáng tin cậy mà.'
Gokudera tặng cho cậu một ánh mắt ghê tởm.
Cuối cùng quá chán nản với tất cả bọn họ, Hibari tặc lưỡi cáu kỉnh. 'Quá đủ rồi.'
Ngay cả khi đang hoảng loạn, trực giác của Tsuna vẫn có thể phát hiện được Hibari đang có tâm trạng không tốt. Cậu theo bản năng đứng thẳng dậy, đúng lúc Hibari đứng cạnh vai cậu và nói, rất nhanh nhưng cũng đầy tính dọa dẫm, "Đi."
Tsuna đi ngay mà không cần nghĩ. May mắn thay, là Phantom Thief rất lâu rồi bằng cách nào đó giúp Tsuna che giấu được bản năng trốn chạy vì mạng sống của mình khi cậu bước một sải chân tự tin lên sân khấu. Nếu có sự ngập ngừng nhỏ nhất trong những bước chân của cậu thì đó là khi cậu nhận ra sẽ không có chuyện quay đầu lại, ngoài ra Tsuna che giấu nó rất tốt. Những người bảo vệ của cậu ngoan ngoãn theo sau.
Những ánh đèn chiếu sáng toàn sân khấu còn huyền ảo hơn một năm trước, ở sân vận động trên đỉnh đồi tại Kokuyo Land, nhưng chúng vẫn sáng tới chói mắt. Ở khóe mắt cậu, Tsuna bắt gặp những ánh mắt thoáng qua của những khách mời - những nhà lãnh đạo của thế giới mafia, những đồng minh và những đối thủ, ngồi trên những chiếc bàn tròn và từng người một nhìn cậu.
Tsuna có thể thấy sự khó chịu đang cuồn cuộn trong lòng cậu, vì vậy thay vào đó cậu tập trung vào Đệ Cửu, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn biển người đang quan sát cậu. Thật kì lạ khi nhìn biểu hiện nghiêm túc của những người boss lớn tuổi - Đệ Cửu gần như luôn mỉm cười với Tsuna, nhưng giờ ông trông... không hề dữ tợn, nhưng hoàn toàn tập trung. Thậm chí cả những dấu vết nhỏ nhất của sự tốt bụng trên khuôn mặt những người bảo vệ của ông cũng đã biến mất, xếp thành hàng phía sau Đệ Cửu.
Ngay cả Iemitsu, đừng cùng với Xanxus ở một bên, vậy là họ sẽ đứng giữa hai nhóm, xuất hiện một cách chuyên nghiệp chỉ trong một lần.
Khi Tsuna dừng lại trước mặt Đệ Cửu, người đàn ông lớn tuyển bắt đầu, chính thức, "Giờ chúng ta nên bắt đầu nội dung cuối cùng của buổi thừa kế, giữa đời thứ chín của nhà Vongola và đời thứ mười. Thứ quý giá này, được giáo phó lại cho đời thứ hai bởi đời thứ nhất, đã được truyền qua mọi thế hệ. Và vì vậy ta cũng sẽ trao lại nó cho cậu, Decimo."
Những lời nói trên tới với Tsuna như thể trải qua một khoảng cách rất lớn vậy. Bất chấp những gì mà mọi người đã nói,điều này khó hơn cả trình diễn như một Phantom Thief. Cậu sẽ không thể chỉ ăn cắp phần thưởng và chạy vào bóng đêm. Sẽ chẳng có chuyện chạy trốn khỏi điều này đâu.
Đệ cửu giơ ra chiếc hộp được trang trí tinh xảo trong tay mình, nhưng nó cảm giác gần như là một cái bẫy vậy - một thứ tuyệt vời mà Phantom Thief đã từng đánh cắp, nhưng Tsuna thì chỉ muốn ném nó đi.
Bàn tay của cậu run rẩy khi cậu không chắc việc bắt đầu nâng chúng lên.
Thứ quý giá này... thứ quý giá này là...
"Thứ quý giá này là của ta. Ta, Phantom Thief, sẽ tự mình đánh cắp nó!"
Tsuna bắt đầu gật đầu với chính mình. Ai quan tâm nó thích hợp hay là cậu sẽ bị mắng chứ? Đây là cách cậu, Phantom Thief, làm mọi việc...
'Chờ đã,' cậu nghĩ. 'Mình không nói điều đó. Đó không phải mình.'
Và trước đôi mắt nghi ngờ của Tsuna, một thân hình cao ráo trong bộ áo choàng đen cùng với chiếc áo khoác lạ mắt, xuất hiện giữa cậu và Đệ Cửu. Trong lúc hoàn toàn kinh ngạc khi mà Tsuna, Đệ Cửu, những người bảo vệ của ông và toàn bộ những người xem nhìn chằm chằm vì sốc, chàng trai không rõ danh tính khéo léo giật lấy chiếc hộp đen từ tay Đệ Cửu và biến mất lần nữa.
Hắn lại xuất hiện, như thể bằng phép thuật - hay đúng hơn, ảo ảnh - trên chiếc đèn trùm cao lớn. Ngay cả từ dưới sân khấu, Tsuna cũng có thể thấy được nụ cười của anh ta.
Mọi thứ đều rơi vào hỗn loạn.
"Đó là ai?!"
"Hắn đã đánh cắp vật thừa kế của boss!"
"Bắt lấy hắn!"
Suy nghĩ của Tsuna thì khác. 'Phantom Thief?! Ý ngươi là gì, ngươi là Phantom Thief sao?!' Điều đó là không thể nào. Điều đó là không thể chấp nhận. Tsuna là Phantom Thief. Sao tên... tên... giả mạo này dám! Hắn điên rồi!"
"Phantom Thief?!" Tsuna hét lên, chĩa ngón tay tức giận về phía chàng trai đang mặc áo choàng và đeo mặt nạ đang đứng trên chiếc đèn chùm. "Ngươi không phải là Phantom Thief! Sao ngươi dám khẳng định đó là danh hiệu của ngươi chứ!"
Gokudera, người im lặng bởi cơn giận dữ kinh hồn của mình, gật đầu lịa lịa đồng ý với Tsuna. Xanxus, bàn tay hắn bỏ ra khỏi súng của mình, cố gắng để giữ cho tiếng cười của mình yên tĩnh phần nào. Những người khác đều đang ở trạng thái hoài nghi hoặc phẫn nộ, ngoại trừ Chrome, người vùi khuôn mặt vào đôi bàn tay mình, đôi vai run rẩy.
"Đó là điều mà con đang lo lắng sao?! Ưu tiên của con là gì?!" Iemitsu rít lên. "Còn vật gia truyền quý giá của Vongola thì sao?!"
"Cậu không còn xứng đáng với nó nữa! Sau cùng, cậu đã nhận một cái tên khác - Vongola Decimo!" tên Phantom Thief giả mạo tuyên bố, dang rộng tay ra.
"Điều đó không có nghĩa là cái tên đó để cho ngươi giành lấy. Ta không hề công nhận ngươi như là người kế thừa từ ta!" Tsuna hét lại.
Tên Phantom Thief cười, trầm và chế giễu - cũng rất quen thuộc nữa. "Kufufufu, ta không cần sự công nhận từ ngươi. Ta sẽ tự mình lấy cái tên đó - ta sẽ đánh cắp nó!"
Không bị nghe thấy bởi những người xem đang thì thầm và lầm bầm lớn dần, Chrome phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, kì lạ và lắc đầu, mặt vẫn vùi vào trong đôi bàn tay.
'Đừng có cố làm Phantom Thief với ta! Ta là Phantom Thief, là một Phantom Thief tốt hơn ngươi!' Tsuna nghĩ, tức giận hơn.
"Sau cùng," tên giả mạo tiếp tục, "Sẽ thật xấu hổ khi di sản thực sự của cậu bị lãng phí như vậy. Vì vậy với lần hành động đầu tiên của ta, ta sẽ phân phối công lý của Phantom Thief trước nhà mafia đẫm máu nhất, tuyệt vời nhất - Vongola! Tất cả đã được lấy từ những người khác và tạo ra nhiều tội lỗi, một thứ đơn giản này chỉ là trả nợ nhỏ thôi!"
Gokudera đang tạo nên những tiếng ồn nghẹn lại, trước sự trơ tráo và tuyên bố của một kẻ nào đó dám khẳng định rằng mình hiểu được ý nghĩa công lý của Phantom Thief, trong khi phần rất, rất, rất, rất nhỏ của cậu có lẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi ít nhất có ai đó hiểu được con người của một Phantom Thief tuyệt vời, vĩ đại , không phải là Vongola Decimo, thực sự là.
Cậu xua tan suy nghĩ ấy nhanh chóng. 'Không! Tsuna-sama không hề bỏ quên công lý và sự tốt bụng của mình! Tên khốn này không được hành động như thể Tsuna-sama đã bỏ quên con đường của mình!"
Tuy nhiên, Tsuna bắt đầu cười. "Hahaha, là vậy sao? Vậy thì ta rất vinh dự khi ngươi nghĩ quá cao về ta như vậy. Những người hâm mộ ta là những thứ vô giá - những người có trái tim đã bị ta đánh cắp!" cậu tuyên bố. Cậu lướt một bàn tay qua mặt mình, như một ảo thuật gia tiết lộ mẹo, sau đó dang rộng hai tay. "Tuy nhiên! Chúng ta sẽ thấy ngươi có lấy được những thứ đó để trở thành Phantom Thief không! Hãy xem nếu ngươi thực sự có thể cướp nó từ ta!"
"Ôi trời, thật sôi động," Đệ cửu thì thầm, siết chặt tay vào nhau và mỉm cười. Sau cùng, điều này vượt ngoài tầm tay ông rồi. Và hơn nữa cũng có chút giải trí nữa.
Xanxus, về phần mình, đang cười ngặt nghẽo. Hắn cúi thấp xuống và đập thình thịch vào đầu gối mình, không thể kìm nén sự vui thú của mình.
Iemitsu thực sự đã sùi bọt mép.
Tsuna, đương nhiên, chỉ mở miệng như mọi khi, nói mà không cần suy nghĩ - như Phantom Thief đã từng làm trong suốt sự nghiệp của mình.
"Oya oya, đừng chỉ mở miệng ra nói như vậy. Ta chắc chắn trái tim ta không hề bị cướp mất," tên Phantom Thief giả mạo phản đối khá gay gắt, trước khi anh ta thấy được nụ cười nhếch mép của Tsuna. Anh ta ho, và tiếp tục một cách khoa trương, "Vậy thì, ta sẽ rất vinh dự chấp nhận thử thách của cậu. Giờ, bắt lấy ta... nếu cậu có thể."
Anh ta cúi thấp xuống, một cánh tay cong về phía trước, cánh tay còn lại giơ ra chiếc hộp Vongola màu đen - và bất kể nó chứa vật giá trị nào; Tsuna chưa từng được nói rằng cậu sẽ được nhận gì. Thật không may, Phantom Thief giả mạo thiếu kinh nghiệm trong việc đứng trên đèn chùm. Khi anh ta cúi xuống, việc trọng lượng của anh bị chuyển đổi khiến chiếc đèn chùm rung lắc, khiến anh mất tư thế của mình trong giây lát.
Anh ta lấy lại được tư thế của mình một lúc sau đó, nhưng không phải là trước khi làm chiếc đèn chùm rung chuyển nhiều hơn, kêu leng keng, và khiến mọi người biết về sai lầm của anh ta.
'Thật nghiệp dư,' Tsuna nghĩ.
Đôi găng tay đã được đeo vào tay, và lửa của cậu đang tích tụ lại, nóng hổi và sẵn sàng. Theo sau sai lầm của mình, Phantom Thief giả mạo cố biến mất lần nữa - biến vào đằng sau nhiều ảo ảnh hơn. Tsuna không do dự theo sau, bay lên khỏi sân khấu bằng lửa Bầu trời. Trong suốt khoảng thời gian họ nói chuyện, rất dễ để giải phóng lượng nhỏ lửa Bẩu trời khắp hội trường, và cậu có thể theo sau sự bóp méo bởi lửa Sương mù của người kia, mặc dù thực tế rằng những ảo ảnh được tạo ra mà không hề dao động cho thấy kỹ năng xử lý của kẻ mạo danh kia.
Bất cứ nghi ngờ nào của Tsuna về danh tính của người kế nhiệm của cậu đã bị xua tan khi cây đinh ba chặn lại cú đấm của cậu. Họ đều hạ xuống chiếc bàn ở giữa hội trường - những vị khách xung quanh nó nhanh chóng lấy đồ uống của họ và lùi về phía sau để có tầm nhìn tốt hơn - và lửa phía sau đòn tấn công của Tsuna đã gạt đi những ảo ảnh quanh Phantom Thief mới. Bàn tay của người giả mạo, một chiếc mũ quân sự, cũng đã hạ xuống.
"Nghiêm túc sao? Thật sao, Mukuro?" Tsuna rít lên, nắm lấy cán của cây đinh ba và nghiêng người gần vào.
Mukuro, người sư phụ yêu quý của Chrome và chàng trai mà Tsuna đã giúp trốn thoát khỏi Vendicare, đôi mắt khác màu nhau của anh bị che khuất sau chiếc mặt nạ domino, nhưng mái tóc thông thường của anh hiện đang được tự do, chỉ nhún vai và cười khẩy. "Kufufufu, nếu cậu thực sự nghĩ ta cảm thấy hối hận vì đã đánh cắp từ đống rác của mafia, bất kể ai là người dẫn dắt chúng..." anh bắt đầu.
Tsuna thở dài. "Không phải điều đó!"
"Ta cũng phải quay lại vì cái lời hứa đó," Mukuro thì thầm, trở nên hơi cáu kỉnh và hờn dỗi. "Ta sẽ không để bị bắt, và những bóng ma mặc áo choàng đen đó chẳng có lý do gì để nghĩ Phantom Thief thứ hai là tội phạm Rokudo Mukuro cả."
"Tôi cũng không nghĩ anh sẽ bị bắt," Tsuna hét lại. "Nhưng anh đang sử dụng tên tôi và... phong cách của tôi? Thật sao? Và tại lễ kế thừa của Vongola sao? Điều đó là quá xa rồi!"
Mukuro mỉm cười, biểu hiện dường như vừa nghiêm túc và chế giễu. "Ta khá là trung thực, cậu biết mà, về việc ngưỡng mộ cái cách của Phantom Thief. Sẽ thật là xấu hổ nếu con người đó phải biến mất. Cứ nghĩ điều này như là sự tưởng nhớ về những gì cậu đã làm đi - tôi sẽ đảm bảo con người mà cậu đã tạo nên sẽ luôn sống như một huyền thoại."
Tsuna ngừng lại, bị phân tâm một lúc bởi những lời nói của anh. Ngay cả khi Mukuro nhân cơ hội để đá cậu đi, Tsuna đơn giản là lộn và hạ trên một chiếc bàn khác. Cậu từ từ đứng thẳng dậy, vẫn suy nghĩ.
Sau đó, cậu khúc khích cười và mỉm cười. "Có cố gắng đấy, nhưng anh cần phải tìm được con đường khác để đi trước khi có thể vượt mặt tôi." Cậu tình cờ giơ lên chiếc hộp đen được trang trí công phu của Vongola.
Mukuro cười khẩy lại, giờ vẫy vẫy bàn tay hiện chẳng có gì của mình. "Cậu nghĩ nó sẽ dễ dàng vậy sao? Đó chỉ là một ảo ảnh thực thôi..."
"Cái mà anh đang giữ là ảo ảnh," Tsuna đồng ý. "Nhưng đó không phải là cái mà tôi đã lấy. Và đó không phải là tất cả những gì tôi đã lấy." Với bàn tay tự do của mình, cậu tung lên và bắt lấy một chiếc khuyên tai lạ mắt - thứ mà Mukuro đã đeo; nó lấp lánh, quay quay, trước khi lại rơi xuống bàn tay Tsuna.
Bàn tay Mukuro vụt lên sờ vào dái tai của mình, và nụ cười nhếch mép của anh chuyển sang tức giận. "Oya, oya..." Anh lấy lại bình tĩnh chỉ sau một lúc - và thò tay lên để đặt lên một chiếc khuyên tai khác, chiếc rõ ràng là rất đắt với kiểu dáng khác so với cái trước của anh.
Khi anh nghiêng đầu, để lộ ra nó, một trong những vị khách há hốc miệng và nhảy dựng lên. "Đó... đó là... thiết kế của tôi, một trong số đó, Morning Rose!" Một bàn tay cô sờ lên dái tai trống trơn của mình, bàn tay kia thì chỉ vào buộc tội Mukuro.
'Bà đặt tên cho khuyên tai của mình, thật sao trời?' Tsuna nghĩ.
Những tiếng thì thầm vang lên khi những vị khách khác theo bản năng kiểm tra đồ đạc và trang sức của mình - cuối cùng thấy rất nhiều đồ của họ đã mất. Quá nhiều, thành thực mà nói, từ những người đã hoàn toàn xa khỏi tầm với của Mukuro. Đương nhiên, Mukuro không phải người đã cướp nó từ họ. Tsuna đã tập trung vào Mukuro, nhưng cậu vẫn nhận ra người thuật sĩ khác đang trốn quanh hội trường, không có trong tầm mắt.
'Hoạt động hai người sao?(cái này chẳng chắc nữa) Thực sự rất lén lút,' Tsuna nghĩ 'Và Fran rất tốt trong việc che giấu sự hiện diện của mình... Hai người họ đã có lợi thế hơn mình, cho những hoạt động như vậy...'
Mặc dù Tsuna không hề bị lừa bởi mẹo của họ.
"Không tệ," thay vào đó cậu nói, khúc khích cười. "Vậy được, tôi sẽ công nhận nó - ý chí của anh. Ý chí của Phantom Thief!" Với cái đánh nhẹ vào cổ tay, cậu đột ngột giữ một tấm thiệp đen giữa hai ngón tay mình. Cậu phi nó về phía Mukuro, người dễ dàng bắt lấy nó. "Đừng quên," Tsuna đưa ra một lời khuyên cuối cùng, "Phantom Thief luôn gửi lời thách thức trước."
Cậu quay đi, hướng về phía sân khấu và dễ dàng đẩy mình trở lại nơi mà Đệ Cửu vẫn đang quan sát trong sự thích thú. Tiếng cười khác biệt của Mukuro vang lên sau lưng, trước khi mờ dần vào trong im lặng.
Vào lúc mà Tsuna quay về phía những người xem, Mukuro đã đi mất - hay ít nhất là anh đã sử dụng ảo ảnh để che giấu sự hiện diện của mình và nhanh chóng bay đi trong khi những vị khách vẫn đang sốc.
Chrome buộc phải cúi mình xuống vào thời điểm này, khuôn mặt cô vẫn bị che đi trong khi đôi vai cô tiếp tục run rẩy. Không thể nào biết được cô đang khóc hay đang cười. Ít nhất Xanxus đã kìm nén được bản thân mình, giờ đang dần dịu xuống bởi sự nhàm chán, như thể che đi tâm trạng tốt trước đó của hắn. Iemitsu trông như một xác chết vô hồn vậy.
"Ch-chờ một lát!" một ai đó từ những mafia đang tụ tập ở dưới phản đối sau vài khoảnh khắc im lặng. "Anh ta đã lấy mất đồ đạc của tôi! Cậu sẽ không chặn anh ta lại sao?"
"Anh không nên ngăn anh ta từ việc lấy cắp những đồ vật rẻ tiền của mình phải không?" Tsuna hỏi lại. Người boss kia lắp bắp, bị mắc kẹt giữa việc bị qua mặt bởi ai đó mà mafia coi như kẻ nhỏ mọn và bao hàm cả sự kém cỏi của nhân viên an ninh nhà Vongola.
Cuối cùng, ông ta bị tổn thương. "Tôi sẽ bắt lấy hắn ta và bắt hắn ta rút lại những lời nói vô liêm sỉ của mình!" boss mafia tuyên bố.
"Vậy thì, chúc may mắn với điều đó nhé," Tsuna nói. "Tôi nghĩ anh sẽ thấy Phantom Thief không dễ bị bắt vậy đâu."
"Trừ khi anh ta không muốn vậy, phải không?" Đệ cửu gợi ý. Nụ cười của ông rất vui và chan hòa, thứ đã tách Tsuna ra khỏi tính cách Phantom Thief của mình một chút.
Ho, Tsuna nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Vậy chúng ta nên kết thúc việc này rồi phải không?" thay vào đó cậu nói, giơ ra chiếc hộp đen được trang trí công phu. Cậu không thể không cười được. 'Ngưỡng mộ cái cách của một Phantom Thief, huh? Cống hiến để đảm bảo nhân vật này sẽ sống như một huyền thoại... Thật tuyệt. Điều đó thực sự rất tuyệt đấy. Tôi rất vui...'
Mặc dù nó nghe có vẻ ngớ ngẩn và phù phiếm với nhiều người, mặc dù nó tới theo một cách kỳ lạ, "Phantom Thief" là người mà Tsuna đã từng trong một thời gian dài. Đó là chiếc mặt nạ mà cậu đã sử dụng để che giấu sự sợ hãi và sự bất an khi cậu quá yếu để ngẩng cao đầu và chiến đấu cho riêng mình. Nó đã gắn liền với nhiều kỉ niệm đẹp, rất nhiều người bạn tốt...
Cuối cùng, nó cũng đã đưa cậu tới vị trí "Vongola Decimo". Thay vì chỉ ném nó đi, Tsuna rất vui cậu đã có thể vượt qua.
"Vậy, tôi rất vui mừng khi nhận được vật gia truyền quý giá này, như một người boss đời thứ mười," Tsuna nói, bắt gặp ánh mắt của Đệ Cửu. "Là Vongola Decimo, tôi sẽ bảo vệ thứ quý giá này và trao nó lại cho thế hệ tiếp theo."
Timoteo bắt đầu vỗ tay, theo sau là những người bảo vệ của ông, sau đó là của Tsuna, Xanxus, Iemitsu - có vẻ bàng hoàng - và những người xem, cho tới khi tiếng vỗ tay của họ vang khắp hội trường. Buổi lễ thừa kế của Đời thứ mười nhà Vongola đã hoàn thành."
~.~.~
Ngay khi họ rời khỏi sân khấu, trước khi cậu và những người bảo vệ ra ngoài để chào hỏi khách khứa - các tầng lớp mafia - như một người lãnh đạo mới của nhà mạnh nhất, Tsuna mở chiếc hộp. Sau đó cậu đóng nó lại ngay lập tức.
"Đó không phải là...?" cậu bắt đầu, trông hoàn toàn mất hồn.
"Đúng vậy," Timoteo xác nhận, với biểu hiện hơi đau khổ.
"Nhưng sao họ..."
"Đừng hỏi."
"Chờ đã, dù sao thì đó là gì vậy?" Yamamoto, nghiêng về phía Gokudera. Cánh tay phải của Decimo chỉ lắc đầu. Cậu cũng chẳng biết gì cả. Đó là một bí mật chỉ được biết bởi những người boss nhà Vongola.
Tsuna muốn hỏi tại sao lại có người lại giữ vật đó làm vật quý, nhưng cậu nhanh chóng nuốt ngược lại câu hỏi ấy của mình. Cậu có lẽ tốt hơn là không nên nghĩ về nó. "Vậy được," cậu nói, nhét chiếc hộp vào trong áo choàng của mình. "Con... sẽ giữ gìn nó."
Đệ Cửu gật đầu, nhưng Iemitsu cuối cùng cũng có thể xua đi sự kinh ngạc tê liệt trong mình, và ông có vẻ ít hơn là vui. "Đó là gì vậy? Đó, thực sự là trò hề mà! Sao con có thể cho phép một kẻ ngốc, kiêu căng đó diễn xiếc trong buổi lễ truyền thống quan trọng của Vongola chứ?!" ông gầm lên.
"Vốn đã là một kẻ ngốc, kiêu căng, tôi đoán nó là phù hợp rồi," Tsuna nói thẳng thừng, "và rất thú vị."
'Chưa kể tới việc mình không thể kìm nén chính bản thân mình, nếu anh ta không xuất hiện,' cậu nghĩ với cái nhăn mặt. 'Mình đã hoàn toàn hoảng sợ. Mình có thể sẽ vấp ngã và đập mặt xuống đất, hay đánh rơi cái hộp ngu ngốc, hay gì đó. Nhưng vì Mukuro lại xuất hiện như vậy, mình chỉ kết thúc việc làm những việc quen thuộc của Phantom Thief...'
Phải, điều đáng xấu hổ và vô lý, nhưng chỉ cần cậu vẫn còn làm nó một cách phô trương, đủ tự tin, cậu vẫn trông lập dị, thay vì yếu ớt và vô dụng.
Iemitsu lưỡng lự trước lời phản lại trực tiếp đó. Vài người nhìn đi chỗ khác, cảm thấy xấu hổ thay cho ông.
"Nhưng tôi đoán đây là một cơ hội tốt," Tsuna tiếp tục, nhìn một cách cay độc vào cha mình. "Tôi sẽ chờ tới mai, nhưng chẳng có lí do gì không bắt đầu ngay bây giờ cả - giờ tôi đã chính thức là Boss Vongola. Boss của ông. Đây là yêu cầu đầu tiên của ta!" Cậu chỉ tay tức giận vào Iemitsu. "Ông bị sa thải!"
Ở phía sau, Xanxus bắt đầu cười nứt nẻ.
"Con không thể sa thải ta được!" Iemitsu gầm lên.
"Ta có thể chứ. Ta đã làm rồi! Ông bị sa thải! Kể từ ngày mai, ông không còn phận sự nữa!" Tsuna nhấn mạnh. "Không đời nào ta có thể làm việc với ông như người cố vấn của ta được! Vì vậy bây giờ, Hibari-san sẽ trở thành lãnh đạo chính thức của CEDEF. Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp lâu dài khi chúng ta bắt đầu."
Iemitsu hét nghẹn, và liếc nhìn Timoteo xin sự giúp đỡ. Nhưng người boss tiền nhiệm chỉ nhún vai và mở rộng hai bàn tay, như thể chẳng có gì ông có thể làm cả. Thành thực, Tsuna đã nói với ông về ý định của mình trước đó, nhưng Timoteo đã đồng ý rằng sẽ tốt hơn là không nói với Iemitsu cho tới khi thực tế xảy ra.
Tsuna tặng cho ông một cái trừng mắt trước khi Iemitsu có thể phản đối. "Ta hi vọng ông sẽ bàn giao công việc cho Hibari-san," Decimo nói với biểu hiện thẳng thắn. "Vì anh ấy không thể bảo vệ Namimori được nữa, ta lo lắng cho Mẹ."
Nó như một mũi tên bằng lời nói bắn thẳng vào tim. Sau khi nghe được câu chuyện - từ Hibari - về nhà mafia đã xoay sở để tìm hiểu về nhà của ông và tấn công Tsuna khi cậu đang học cấp hai, Iemitsu có cảm giác nặng nề của tội lỗi, và cũng có sự biết ơn tới người hội trưởng ác quỷ của Namimori vì đã bảo vệ nhà Sawada.
Tiếng cười của Xanxus rất lớn, khiến Tsuna cũng cau mày với hắn.
"Đối với Varia, yêu cầu thứ hai của ta là bảo vệ Ông - Vongola Nono - trong thời gian chuyển giao," Tsuna nói, khoanh tay và chuẩn bị cho sự bùng nổ không thể tránh khỏi.
Giờ, tới lượt Xanxus thét nghẹn. "Ngươi không thể làm điều đó được!" hắn gầm lên.
"Nếu anh không thể lo được, ta cho là ta sẽ bổ nhiệm một người khác," Tsuna nói một cách hợp lý. "Ta biết bảo vệ một ai đó luôn khó hơn lấy đi mạng sống..."
"Đừng xúc phạm Varia!" Xanxus gầm gừ, khẩu súng bằng cách nào đó đã nằm trên tay hắn.
"Vậy nó đã được giải quyết," Tsuna nói. "Tốt! Vậy đi thôi. Chúng ta... chúng ta đã bắt những người boss mafia phải chờ rồi..." Giọng nói của cậu, trước chiến thắng của mình, ngày một yếu hơn khi cậu nhớ lại điều mà cậu đã đồng ý. Tuy nhiên, với một hơi thở sâu, Tsuna vươn vai mình và chuẩn bị đựa ra.
"Không cần lo lắng đâu," Timoteo nói với cậu, đặt một bàn tay ấm áp lên vai cậu khi họ đều hướng về hội trường và chờ khách. "Cháu đã là một người boss tốt rồi, Decimo." Ông cười. "Boss Phantom Thief của chúng ta!"
~.~.~
Không như Tsuna, cậu không tin tưởng vào phần còn lại trong số họ thực sự sẵn sàng và chỉnh tề.
Cho những sự kiện chính của mafia, có một bộ trang phục riêng biệt - bộ com lê và cà vạt. Chẳng có gì ngoài com lê và cà vạt. Đương nhiên, điều này diễn ra không tốt với những người bảo vệ "kỳ lạ" của Tsuna.
Yamamoto đã thử mặc bộ trang phục Nhật Bản truyền thống - kimono, và haori - đương nhiên, rất tuyệt, nhưng không thích hợp, cho tất cả đánh giá cao nỗ lực giải thích có bao nhiêu dao cậu có thể giấu được trong bộ trang phục ấy của Gokudera. Lambo vẫn cố gắng để trốn trong bộ trang phục ở đâu đó quanh đây. Chrome thì chỉ cố tạo ảo ảnh cho chính bản thân mình đang mặc bộ com lê, trong khi đang mặc gì đó hoàn toàn khác. Và vân vân.
Cuối cùng, Gokudera đã bằng cách nào đó xoay sở để ép bọn họ mặc bộ trang phục đó, trước khi lại gặp một vấn đề khác. Nhưng chỉ đúng như cậu đã tính trước, chẳng ai trong số họ có thể sẵn sàng mà không có sự giúp đỡ.
Yamamoto thì bỏ áo ra ngoài quần và mở hai nút áo cổ, khiến cậu trông như một kẻ ăn chơi hơn là một người bảo vệ đáng được tôn trọng. Ryohei thì đang đeo cà vạt như một cái băng đầu, trông như một nhân viên say rượu vậy. Vẻ ngoài Chrome trông thì ổn, cho tới khi Gokudera liếc mắt nhìn qua một chút và nhận ra cô lại đang hoàn toàn lừa dối. Hibari... phải, com lê và cà vạt của anh trông rất ổn, nhưng anh vẫn đang đeo chiếc băng tay đỏ.
...Gokudera quay sang những người khác.
"Sao ngươi lại có thể không biết đeo cà vạt được chứ?" cậu cằn nhằn, tới chỗ Yamamoto trước và khéo léo đeo lại cà vạt quanh cổ cậu. "Ta đã thấy những tấm ảnh của Juudaime. Trường của ngươi cũng có cà vạt trong bộ lễ phục!"
"Haha, phải, tớ chỉ được cha mình làm hộ có một lần thôi và sau đó, bất ngờ quá," Yamamoto nói, hành động như thể đang nới lỏng chiếc cà vạt tưởng tượng của trường.
"Thật thảm hại," Gokudera đánh giá khi cậu xong. Đi tới Lambo, cậu cũng quỳ xuống và làm tương tự. "Và ngươi? Ngươi đến từ một nhà mafia. Lý do của ngươi là gì?"
"Bọn tớ có người hầu mà, Ahodera," Lambo hét lại. "Thực ra, giống như chúng ta ở đây vậy."
Gokudera đấm thẳng vào đầu cậu như câu trả lời, sau đó quay sang Ryohei với ánh mắt cực kì khinh miệt. Thậm chí chẳng có lời giải thích nào cho cái thái độ khinh miệt của cậu. "Cái khuy măng séc của ngươi ở quái đâu vậy?" cuối cùng cậu gầm lên. Ryohei mở miệng để trả lời gì đó, nhưng Gokudera nhanh chóng ngắt lời anh, nhận ra mình thực sự chẳng muốn biết. "Đừng bận tâm. Ta có đồ dự phòng rồi. Đừng có tháo chúng ra." <khuy măng séc là một dạng khuy áo thôi - trên google viết vậy :))>
Chrome, ít nhất, hơi đỏ mặt khi cô loại bỏ ảo ảnh - để lộ ra rằng cô đã đeo chiếc cà vạt như một cây cung vậy.
Iemitsu đã quan sát toàn bộ cảnh tượng đó với biểu hiện khá kinh ngạc - cho dù là vì những người sẽ sớm trở thành người bảo vệ của Decimo dường như không thể xoay sở được những thứ quá đơn giản, hay là vì Gokudera đã bằng cách nào đó trở thành người mẹ hay cằn nhằn của 5 người kia - trước khi ông lắc đầu lịa lịa như thể xua đi nó.
"Mình không nghĩ Tsuna cũng biết cách để đeo một chiếc cà vạt," Iemitsu cố chuyển chủ đề khác.
Gokudera tạm ngưng một lúc, tự mình nhận ra trước khi phản đối. Đó là, cậu thừa nhận với bản thân rằng, Tsuna hoàn toàn có thể không biết cách đeo cà vạt; sau cùng, Gokudera chưa bao giờ thấy cậu đeo dù chỉ một lần. "Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ trông rất ấn tượng như mọi khi," Gokudera nói. "Sau cùng, đó là Kaitou-sama cơ mà."
Cậu có thể sẽ xuất hiện với một chiếc áo choàng, nhưng Gokudera đã xem bức hình của Primo, vì vậy nó không hẳn là hoàn toàn chưa được nghe tới. Thực tế, "Nhưng Primo đã làm vậy," là lý luận ưa thích của Tsuna mỗi khi cậu làm gì đó trái với tiêu chuẩn của giới Mafia. Nó khá là đáng sợ trước độ thường xuyên của nó. Người sáng lập ra nhà Vongola dường như... trông không giống mafia chút nào cả.
"Đừng lo! Không hẳn là Tsuna cần phải mặc lễ phục đâu," Yamamoto hòa vào, cười rạng rỡ. "Cậu ấy không phải người trong nhóm! Cậu ấy là boss!" Vẫn khó chịu vì chiếc khuy, Ryohei gật đầu đồng ý.
"Sao?" Iemitsu thắc mắc, mắc kẹt giữa sự trống rỗng và thất vọng.
Một năm trước, Gokudera sẽ có phản ứng tương tự, nhưng giờ cậu chỉ thở dài tức giận và nói, "Phải đó. Kaitou-sama không cần phải theo luật lệ của chúng ta. Sau cùng, ngài ấy không phải là một phần của mafia." Iemitsu trông thật chướng mắt.
"Phải đó, cậu ấy không tham gia..." Lambo nói trước.
"... Kaitou-san đã cướp lấy chính Vongola!" Chrome nói nốt, cố để giấu đi nụ cười.
Lambo cười khẩy, Yamamoto và Ryohei cười lớn, Gokudera mỉm cười lắc đầu, và ngay cả Hibari dường như cũng thấy hơi nhếch mép. Đó là một trò đùa cũ rích, thứ tiếp tục khiến Tsuna thất vọng và xấu hổ - dường như tất cả mọi người đã được xác định là không bao giờ để cậu sống thiếu những tuyên bố đậm chất "kaitou" của mình.
Iemitsu trông chỉ ngày càng khó chịu hơn. Không như Đệ Cửu, ông không thấy bất cứ hứng thú nào về những... phương thức độc đáo của Tsuna.
"Chỉ... khi các cậu thấy nó, liên lạc cho tôi," Iemitsu chỉ thị, không nhiều hi vọng, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhiều hơn một người giám hộ liếc mắt nhìn phía sau lưng ông. <cái này nghe hơi dị mà chỉ trans nguyên văn thôi>
~.~.~
Tsuna, trong khi đó, đang trốn. Cậu đã được thực hành rất nhiều lần trong đời - trốn tránh khỏi những viên đạn, trốn khỏi những sát thủ mafia khi chúng đi dò la tại Namimori, trốn khỏi Hibari sau khi anh đối phó lũ sát thủ, trốn khỏi thế giới tội phạm ngầm khi cậu tìm kiếm cha mình, trốn khỏi những nạn nhân đang tức giận của Phantom Thief, trốn khỏi Varia đang theo sau cậu trong việc theo đuổi nhẫn Vongola Bầu trời...
Nhưng tuy nhiên, trốn tránh chính... gia đình của mình, là ở một mức hoàn toàn mới, ngay cả với cậu.
"Thật thảm hại," Xanxus khinh bỉ nói. Hắn liếc nhìn Tsuna với nụ cười mỉa mai, sau đó uống chai rượu đang cầm trong tay mình.
"Tôi không thấy anh ở ngoài kia," Tsuna hét lại, cau mày. "Tôi chắc chắn Ông sẽ rất vui nếu anh giúp đỡ ông chào đón khách đó."
Xanxus lại tặng cậu một ánh mắt như thể muốn nói cái đề nghị ấy ngu ngốc tới mức nào, có thể dẫn tới việc những vị khách sẽ bị giết chết. Tsuna không chịu lùi bước. Hôm nay, đó vẫn là vấn đề của Đệ Cửu nếu Xanxus bắn một ai đó không cần thiết.
Cuối cùng, Xanxus khịt mũi. "Ông già giả tạo ấy có thể tự mình lo được. Đây là ngày làm việc cuối cùng của ông ta rồi."
Lời phản pháo của hắn thật đúng với danh hiệu. Tsuna sặc nước bọt, tái mặt trước lời nhắc lại đó, từ ngày mai, cậu sẽ là người Boss mới của nhà Vongola, Không còn nếu, không còn có lẽ, không còn trốn tránh. Không có chạy đi. Rên rỉ, Tsuna vùi mặt mình trong đôi bàn tay mình.
"Ngươi thật thảm hại," Xanxus nhắc lại. "Đã một năm rồi. Giờ ngươi đáng lẽ phải quen với nó rồi chứ."
"Một năm sao mà đủ chứ!" Tsuna rít lên. "Ai có thể quen với thứ gì đó như thế này chứ?"
Xanxus tặng cho cậu một ánh mắt đầy ẩn ý khác, thứ nói gì đó như là, Ngươi là người khăng khăng đấu với ta vì công việc, thứ mà ta muốn, bằng cách đó. Ngươi có thể chỉ cần đầu hàng và để ta bắn ngươi. Hắn thậm chí còn uể oải ra hiệu với cái khẩu súng trong tay kia, như thể yêu cầu sửa chữa lại thiếu sót vậy.
Tsuna trừng mắt lần nữa và quay đi. 'Sẽ ổn thôi,' cậu nói với chính mình. 'Không hẳn mọi thứ sẽ khác đi! Ông vẫn sẽ ở cạnh mình. Mọi người vẫn sẽ ở bên để giúp đỡ! Ý mình là, mình đã phải đeo chiếc nhẫn ngu ngốc này suốt khoảng thời gian này! Tất cả những người hầu đã cúi đầu trước mình và gọi mình là Ông chủ! Nó chỉ là... sẽ được thực hiện chính thức... trước mặt những thành viên mafia quan trọng thôi...'
Cậu không chắc liệu tiếng kêu mà cậu phát ra là ở trong đầu cậu hay ra thành tiếng nữa.
"Ngươi đang hành động một cách thảm hại thế này vì cái gì chứ?" Xanxus nói, lại uống một ngụm rượu. "Không quan trọng là chúng làm gì. Chúng ta luôn có thể bắt đầu công việc Robin Hood của chúng ta bằng cách dọn sạch đống rác đó. Ngươi biết đấy, giết chết tất cả những tên cặn bã độc ác đó."
"...Cái gì?!"
"Đó là một cơ hội tốt," Xanxus tiếp tục, nụ cười cho thấy hắn chỉ đang làm rối Tsuna thôi, và tận hưởng nó. "Những tên tội phạm trên cả tồi tệ, những kẻ giết người đẫm máu, những kẻ đã phạm mọi tội ác dưới ánh mặt trời để biết được chúng đang ở đâu... tất cả tụ họp lại với nhau, sẵn sàng cho việc tiêu hủy. Nó sẽ cắt giảm số tội phạm mafia lên tới 30%."
"Anh là Mafia đó," Tsuna chỉ ra, gãi mũi mình. "Và tôi chẳng hứng thú gì với những kẻ giết người, cho dù là vì lí do chính đáng. Thật đấy!"
Xanxus nhún vai. "Sự uổng phí của ngươi đấy. Varia luôn sẵn sàng."
"Và tôi từng nói chúng ta sẽ làm gì đó như là công việc Robin Hood bao giờ vậy?" Tsuna lầm bầm.
"Khi ngươi đưa ra danh sách các hoạt động cấm toàn bộ Vongola và những đồng minh tới buổi họp phụ của boss," Xanxus nói. Hắn phá lên cười, nhớ lại về buổi họp - và cái cách mà nó biến thành một thất bại hoàn toàn. "Vẻ mặt của chúng! Đúng là những con dê già mà!"
Xanxus chính xác đã chẳng giúp được gì bằng cách nói những mafia khác rằng, nếu họ không có gan để nghĩ tới việc trở thành ủy viên ủy ban trật tự - Điều mà Tsuna không bao giờ nói trước tiên! Vì Phantom Thief đôi khi cũng giúp đỡ người khác... Sao họ lại nghĩ cậu muốn họ trở thành ủy viên ủy ban trật tự chứ?! (Đó là lỗi của Đệ Cửu. Ông rất thích những câu chuyện của Primo.) - Họ có thể nghĩ nó như một quân đội riêng của Tsuna vậy. Sau cùng, cậu đã "đánh cắp" chúng.
"Anh biết đấy, việc ám sát cũng có trong danh sách," Tsuna thẳng thừng chỉ ra. Cùng với một số tội ác đê hèn khác mà Tsuna thậm chí không thèm xem xét tới việc cho phép bất cứ ai dưới quyền cậu được dung túng. "Đó là một chút khó khăn với đội ám sát, phải không?"
"Bọn ta sẽ nhận được tổng số những xác chết hàng năm của bọn ta," Xanxus nói, nhếch mép cười. "Ngươi sẽ tạo ra đủ kẻ thù để khiến bọn ta bận rộn. Đương nhiên, tất cả sẽ đều là vì bảo vệ Vongola."
'Thật là một lời chứng thực dứt khoát,' Tsuna nghĩ.
Đương nhiên, giữa những âm mưu ám sát, đấu tay đôi, và những trận chiến tranh chấp lãnh thổ, Tsuna biết rằng trong mafia không bao giờ là không có chiến đấu. Cậu miễn cưỡng thừa nhận, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm ở những thời điểm tồi tệ nhất. Ít nhất nó khiến Hibari phải bận rộn.
Tuy nhiên, Tsuna đã chuẩn bị quở trách Xanus khi tiếng gõ cửa khiến cậu lấy tay che miệng và nhanh chóng trốn ra phía sau tủ sách.
"Xanxus, là ta đây," Iemitsu gọi từ phía sau cánh cửa. Ông biết tốt hơn là không nên xông vào, vì chỉ có trực giác ăn sẵn trong máu của ông mới có thể cứu ông khỏi viên đạn lần trước đó. "Ta đang tìm Tsuna."
"Nhầm chỗ rồi!" Xanxus kêu lại.
Iemitsu thở dài nặng nề. "Ta biết nó ở đây," ông nói. "Tuyết trên ban công phòng cậu đang tan chảy ra kìa."
Nhăn nhó, Tsuna tự đập vào trán mình về quên mất điều rõ ràng đó. Đương nhiên, lửa mà cậu sử dụng để loại bỏ các bộ cảm biến sẽ tan chảy lớp tuyết bên ngoài biệt thự. Cậu nên nhận ra điều đó, và ánh mắt chế giễu của Xanxus không khiến cậu thấy tốt hơn.
"Ta nói ngươi nhầm chỗ rồi, tên rác rưởi!" Xanxus hét lên về phía cánh cửa. Một lúc sau, hắn bắn vài phát qua cánh cửa gỗ, khiến Iemitsu nhanh chóng rời đi.
Tsuna thở dài, trong sự im lặng tiếp đó. "Tôi đoán tốt hơn... tôi nên đi chuẩn bị," cậu lầm bầm. "Không thể trốn tránh mãi được..."
Khịt mũi, Xanxus không thèm nói gì và chỉ uống một ngụm dài nữa từ chai rượu của mình. Sao Tsuna không để hắn thắng đi chứ? Sau đó họ sẽ thấy ai là người đang cười ngay thôi.
~.~.~
Bất chấp sự hỗn loạn, Đệ Cửu vẫn bình thản thưởng thức tách trà. Qua nhiều năm làm boss Vongola, ông đã học được giá trị của việc ủy quyền, và thậm chí nó có xuất hiện là một mớ hỗn độn không gắn kết, ông vẫn có niềm tin rằng người nhà của mình sẽ có thể xử lý tất cả những sự chuẩn bị cần thiết vào giây phút cuối cùng.
Một người Boss phải vận hành gia đình mình ngày qua ngày sẽ không kéo dài lâu, không phải với một nhà như Vongola, vì Đệ Cửu đã đảm bảo gia đình mình có thể tự mình vận hành, đến một mức độ nào đó.
Sau cùng, đó là kinh nghiệm và kĩ năng của những thành viên trong nhà giúp cho Vongola vẫn tiếp tục vận hành. Chỉ là có rất nhiều điều mà ông cùng với những người bảo vệ của ông có thể dạy cho đời thứ 10 chỉ trong một năm.
'Phải, chúng sẽ phải học về những phần còn lại của công việc,' Timoteo nghĩ. 'Chúng sẽ ổn thôi.'
Vongola không phải là những quân bài. Chắc chắn, Đệ cửu đã tự làm phần việc của mình về những sai lầm tai hại, cũng như người boss mới và trong năm vừa qua của ông, và Vongola đã sống sót, nó chỉ sống sót khi những người boss đều bận tâm tới ông. Nó cũng sẽ cứu sống cả Decimo nữa.
Và với những sai lầm của ông, Timoteo không thể nói là mình không vui vì kết quả được - người thừa kế của ông chẳng có gì giống một boss mafia cả, nhưng cậu mạnh mẽ theo cách của riêng mình, và có lẽ chính là sự mạnh mẽ theo cái cách mà Timoteo và mẹ cậu mong muốn, đủ mạnh mẽ để thay đổi Vongola và đặt dấu chấm hết cho lịch sử đẫm máu.
Chậm rãi nhấp một ngụm, Đệ Cửu cẩn thận đặt tách trà sứ xuống và nở nụ cười với người mới tới, người lặng lẽ đi ra từ bóng tối. "Xin chào, Tsunayoshi," ông nói, khiến chàng trai trẻ nhảy lên và gần như va vào chiếc bình cổ.
"Ch-chào, Ông," Tsuna nói, chỉ vừa đủ xoay sở để giữ cho chiếc bình vẫn còn đứng và nhanh chóng quay đi khỏi nó. "V-vậy, hôm nay là ngày trọng đại, huh? Hahaha..."
"Đúng vậy," Đệ Cửu đồng ý. "Cháu có muốn làm tách trà không?"
"N... Yeah," Tsuna thay đổi suy nghĩ. "Yeah, uống ít trà cũng tốt."
Tuy nhiên, khi Đệ Cửu rót cho cậu một tách, cậu chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào nó, như thể cố tìm kiếm vài câu trả lời trên mặt chất lỏng. Khi Tsuna thở dài, những gợn sóng nổi lên mặt trà. Cậu muốn hỏi Đệ Cửu đã chắc chắn chưa... nhưng nó là vô nghĩa, không phải sao? Sau cùng, thực sự chẳng có lựa chọn nào khác. Đó là lý do tại sao Tsuna lại kết thúc công việc này ở vị trí thứ nhất. Hoặc là Tsuna trở thành Vongola Decimo, hoặc là Vongola sẽ chấm dứt.
"Hôm nay thực sự là một ngày trọng đại," Đệ cửu lên tiếng trong sự im lặng. "Nhưng nó chỉ là một trong số rất nhiều thôi. Ngày mai sẽ lại là một ngày trọng đại khác. Sau đó, ngày sau đó, và ngày sau đó nữa. Một vài ngày sẽ có thể ít quan trọng hơn, ông cho là vậy, nhưng chúng sẽ vẫn tiếp tục, từng ngày nối tiếp nhau. Sau cùng, đó chính là cuộc sống mà."
Tsuna thẳng thắn quay sang nhìn ông. "Chắc chắn rồi, trừ khi chúng ta bị bắn hay gì đó," cậu buồn bã nói.
Giật mình, Đệ Cửu không thể nhịn được cười. "Đứa cháu yêu quý của ông, ông đảm bảo với cháu, chúng ta sẽ là những người sẽ bắn," ông cười. "Chúng ta là nhà mạnh nhất mà."
Điều đó không hề giúp Tsuna khá hơn chút nào.
Có tiếng gõ cửa văn phòng boss, và sau một lúc, một trong những cấp dưới của Iemitsu từ CEDEF bước vào. Đó là Basil, người vẫn có vẻ mặt kì lạ mỗi khi cậu bước tới chỗ Tsuna - không chắc phải cảm thấy thế nào với Tsuna người đã cố xoay sở để vượt qua cậu và trốn thoát với chiếc nhẫn Vongola Bầu trời ở nơi đó. Sau cùng, giờ Tsuna chính là người thừa kế hợp pháp, nhưng vẫn chính là kẻ trộm đã đột nhập vào CEDEF. Chắc chắn, đó là một tình huống khó xử.
Lần này, biểu hiện của Basil thậm chí còn thiếu quyết đoán hơn, khi cậu nhận ra Tsuna đã bằng cách nào đó bước vào văn phòng boss mà không ai biết, bất chấp hệ thống bảo mật đang được đặt ở trạng thái bảo mật cao.
"Có gì cần báo cáo sao?" Đệ cửu nhẹ nhàng hỏi.
"V-vâng, thứ lỗi cho tôi, thưa ngài," Basil lắp bắp theo cái cách thông thường của mình. "Một sự việc đã xảy ra đó là sư phụ và Lal Mirch hi vọng rằng ngài sẽ nhận ra được."
"Thật đúng lúc đấy. Cậu cũng có thể cho Tsunayoshi biết nữa," Đệ Cửu nói. "Cuối cùng, cậu cũng sẽ báo cáo cho nó kể từ tối nay trở đi."
'Sao nghe có vẻ ông rất vui về điều đó vậy?' Tsuna tự hỏi. 'Đừng nói với cháu là ông đẩy toàn bộ những việc này qua vì ông chỉ muốn đổ hết tất cả vào cháu nhé.'
"Uh, chắc chắn rồi thưa ngài," Basil nói. "Chúng tôi đã ngăn chặn cuộc tấn công đầu tiên ngày hôm nay. Thủ phạm là một nhà nhỏ có tên là Carcassa. Cùng đi với chúng là cộng tác... của Lal Mirch, nhưng cô ấy đã chuyển lời rằng anh ta, um, là một kẻ ngốc và hành động mà không hề cố ý làm tổn hại tới Vongola.
"Một trong những Arcobaleno, hm?" Đệ cửu trầm ngâm. "Điều đó thật là hiếm. Vậy, chúng ta nên làm gì với cậu ta?"
Ông quay sang Tsuna, người không hề vui vẻ nhìn lại. Sau khi những chiếc nhẫn Vongola thuộc quyền sở hữu của cậu, Đệ Cửu đã đánh giá nó rất cần thiết để giải thích với Tsuna rằng chúng không chỉ là vật gia truyền từ đời thứ nhất. Hơn thế, chúng còn là một trong ba bộ hiện vật không rõ nguồn gốc và có sức mạnh phi thường, thứ đã được giao phó cho người sáng lập ra nhà Vongola bởi một nữ tu sĩ hay cũng có thể là người ngoài hành tinh. Chẳng ai chắc chắn cả.
Những Arcobaleno thì lại có một bộ khác, thứ có hình dạng một viên đá quý tròn trông như viên bi vậy. Không giống nhẫn Vongola, thứ đã được truyền qua giữa những người boss của một nhà, những viên đá quý cuả Arcobaleno lại được trao cho những người phù hợp với chúng nhất, bất kể mối liên hệ giữa họ thế nào.
Về phía những Arcobaleno, Tsuna đã gặp 5 người.
Có Viper, hay đúng hơn là Mammon của Varia, người cuối cùng đã quay trở lại sau khi bị đánh bại trong tay Mukuro. Có Verde, người chế tạo ra robot Gola Mosca, người đã ép Mammon phải quay lại, để lấy lại những dữ liệu chiến đấu mà anh đã được hứa hẹn từ Mosca - dường như chiếc nhẫn Vongola Mây đã được sử dụng như nguồn năng lượng cho nó, thứ có thể là một trong những mảnh của Trinisette, và cơ hội để được thử nghiệm trên bất cứ thứ nào trong chúng là rất hiếm.
Có Lal Mirch, người làm việc tại CEDEF dưới trướng cha của Tsuna, và Colonello, cả hai bằng cách nào đó đã chia sẻ vị trí của mình trong các Arcobaleno. Tsuna không rõ chi tiết, và Lal thì sợ cậu, nên cậu không hỏi.
Có Fon, người mà Triads đã dại dột cố gắng hăm dọa anh ép anh phải bắt được Tsuna tại Namimori. Trong một năm kể từ đó, cậu đã nghiên cứu lí do tại sao đó lại là một ý tưởng tồi tệ - nó đã đồng thời đưa cả thế giới tội phạm tại châu Á rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Và đương nhiên, có cả Reborn. Anh trông tự mãn không thể chịu được khi anh giải thích rằng việc anh là một trong những Arcobaleno chỉ là tự nhiên thôi, những người cũng còn được gọi là 7 người mạnh nhất thế giới.
"Cháu sẽ đi nói chuyện với anh ta," Tsuna quyết định. "Sự thật là anh ta là kẻ xâm nhập và tấn công chúng ta, nhưng nếu anh ta không hiểu mình đang làm gì hay bị lừa, vậy thì chúng ta phải đảm bảo rằng anh ta sẽ biết nhiều hơn kể từ lúc này."
Chắc chắn, không ai trong ban lãnh đạo Vongola sẽ vui với cách tiếp cận mềm mỏng như vậy, nhưng Đệ cửu chỉ cười. "Một Arcobaleno luôn là một đồng minh có giá trị," ông đồng ý, mặc dù Tsuna chẳng hề nghĩ về nó chút nào cả.
"...Đúng vậy," Tsuna đồng ý. "Vậy cháu đi đây."
"Gặp lại cháu ở buổi lễ kế thừa," Đệ cửu đồng ý nói.
~.~.~
Kẻ tấn công của nhà Carcassa đã bị lôi xuống hầm mộ dưới dinh thự, CEDEF và những nhân viên an ninh nhanh chóng di chuyển và xóa bỏ mọi dấu vết của việc xâm nhập. Đó là một lí do khác mà Tsuna muốn tới - để đảm bảo rằng không ai sẽ có những ý tưởng ngu ngốc, như là hành hình kẻ thù ngay tại chỗ.
Nếu có, có Tsuna lảng vảng xung quanh sẽ nhắc nhở mọi người chỉ bắt nhốt các thành viên của nhà Carcassa cho tới khi chúng có thể được chuộc lại bởi nhà của chúng, hay thậm chí là trả chúng lại trong sự ô nhục. May mắn thay, tổng bộ Vongola có rất nhiều xà lim, tất cả đều rất tối, ẩm thấp và huyền bí.
"Cộng sự" của Lal rất dễ tìm thấy - Lal là người đang ở giữa mắng chửi anh ta - Colonello có biểu hiện bực tức xen lẫn thương hại sau lưng cô.
"Đúng là tên thảm hại chỉ tổ chật đất mà! Ngươi đã hoàn toàn đánh mất nó rồi sao?! Ngươi đang nghĩ gì khi đứng về phe lũ yếu ớt này và tấn công Vongola vậy hả?" Lal hét lên, nhấn mạnh bằng một cú đá mạnh. Cô đang đi giày cao gót khiến Tsuna nhăn mặt khi nhìn thấy chúng dường như chẳng gây cản trở gì tới việc di chuyển của cô, do đó nó hẳn phải gây tổn thương nhiều hơn bình thường.
Thông thường của Lal vốn đã thực sự là một cực hình rồi.
"Ít nhất, hãy nghe anh ta nói đã," Tsuna nhanh chóng lên tiếng, nhăn mặt lần nữa vì thương hại khi Lal tung cú đá cuối cùng vào anh ta.
Nạn nhân không may của cô nhân cơ hội để chạy trốn và trốn phía sau chân Tsuna, bám lấy cậu. "Ph-phải đó! Các người cũng nên nghe từ phía tôi nữa chứ! Hãy lắng nghe Skull Bất diệt vĩ đại! Lũ ngốc!" anh ta hét lên trong nước mắt - có một chút giống Lambo, khi mà Gokudera chắc chắn đã chán ngấy với cậu nhóc.
Đó là giới hạn của sự tương đồng - một Arcobaleno không rõ lai lịch, Skull, trông như một người đua xe, mặc một bộ đồ da đệm, trang điểm rất nhiều, và rất nhiều lỗ khuyên. Thậm chí có cả chiếc mũ bảo hiểm nằm gần đó nữa.
"Ngươi là người đã tấn công nhà mafia mạnh nhất! Ngươi hi vọng điều gì chứ? Trà hay bánh quy đây?" Lal rít lên. Giữa cô và mục tiêu của sự giận dữ trong cô khiến Tsuna đổ mồ hôi lạnh.
"Sawada-dono, xin hãy chuyển tên này đi! Hắn ta có thể là sát thủ đó!" Basil nhấn mạnh.
"Ta không biết bọn ta đang tấn công ai đó! Chúng nói với bọn ta là chỉ đi phá hủy một bữa tiệc thôi!" Skull phản đối.
"Đây không phải bữa tiệc, đây là lễ kế thừa của Vongola Decimo!" Lal gầm lên. "Tên khờ này!"
"Đúng vậy," Tsuna nói, che giấu sự khép nép của mình khi Lal trừng mắt vào cậu, "nó nghe như chỉ là một sai lầm thôi, vì vậy hãy chỉ cảnh cáo và thả anh ta đi đi."
Những nhân viên của Vongola và CEDEF thét nghẹn, và Lal trông như đã sẵn sàng đập đầu vào đâu đó vậy. Còn khuôn mặt Colonello thì tái mét.
"Ngưng việc phun ra những điều vô nghĩa ấy đi, Dame-Tsuna," Reborn gay gắt nói, đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối - anh có lẽ đã nghe thấy những chấn động và tới để điều tra. "Cậu không thể chỉ thả anh ta đi mà không có hình phạt nào hết. Tên ngốc này sẽ không bao giờ học được đâu." Anh cũng tình cờ tung cú đá vào Skull, người đã xoay sở để bò về phía bên kia của Tsuna. Reborn, thay vào đó không thương tiếc đánh vào Tsuna.
"Trong trường hợp đó, anh ta có thể giúp chúng ta giữ vững an ninh, như một dịch vụ cộng đồng vậy," Tsuna quyết định, không chịu chùn bước, ngay cả với một người đáng sợ như Reborn.
Lần này, chính Colonello là người không thể kiềm lại bản thân và khịt mũi nghi ngờ. "Này nhóc, cậu không muốn làm điều đó đâu," anh nói với Tsuna. "Gã này là một kẻ thất bại. Hắn ta chẳng thể làm được điều gì đúng cả, và hắn sẽ gây náo loạn cả lễ kế thừa lên mất. Hắn ta thực sự vô dụng."
Một lúc sau, Colonello nhận ra mình đã hơi tính toán sai lầm - biểu hiện của Tsuna trở nên kiên định. "Chẳng có một người nào là vô dụng cả," Tsuna bày tỏ. "Tôi chắc chắn có gì đó mà Skull có thể làm."
Có những tiếc nấc ở dưới chân cậu, và đột nhiên Tsuna thấy mình phải quay quay cánh tay của mình để giữ thăng bằng. Skull đã ôm chặt chân cậu. "Đó là... lần đầu tiên có ai đó nói điều gì đó thật tốt với tôi!" Skull nức nở.
'Nó thậm chí chẳng tốt tới vậy!' Tsuna nghĩ. 'Anh đang hướng tới cái cuộc sống kiểu gì vậy?' Tất nhiên, cuộc sống với Reborn và những Arcobaleno khó tính khác cũng chứa đầy khổ đau.
"Cậu chắc đang đùa," Lal nói. "Hắn ta chẳng có kĩ năng nào ngoài việc khó bị giết cả. Hắn ta thậm chí còn chẳng thực sự là mafia nữa. Hắn ta chỉ là một kẻ đóng thế thôi. Hắn ta sẽ chỉ phá hỏng hệ thống an ninh thôi."
'Một anh chàng đáng thương,' Tsuna thương hại nghĩ. 'Tôi cũng chỉ là tên trộm thôi, và giờ đây...'
Đứng một bên giữa cuộc tranh luận, Basil quay đi một lúc và giơ tay lên che tai. Cậu chăm chú nghe bất cứ điều gì được truyền vào đôi tai mình. "Những vị khách đáng kính đang bắt đầu tới rồi," cậu thông báo. "Mọi người, hãy giải quyết việc này nhanh và trở về vị trí của mình đi!"
Nhân viên của Vongola và CEDEF, người đang quan sát Tsuna và Arcobaleno thất bại với đôi mắt tò mò, nhảy lên để hành động, chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm. Phần còn lại của Carcassa nhanh chóng bị nhốt vào các hầm ngục, và các nhân viên vội vã chạy về phía lối ra dẫn tới những vị trí được phân công của mình.
"Khách, huh..." Tsuna trầm tư lầm bầm với chính mình.
May mắn thay, cậu không phải tự mình đi chào hỏi họ. Boss tiền nhiệm, Đệ Cửu, sẽ làm điều đó, trong khi người Boss đương thời, Tsuna, sẽ chào hỏi sau lễ kế thừa. Thực tế, Tsuna được cho là sẽ tránh khỏi tầm mắt của những vị khách cho tới lúc cậu xuất hiện trên sân khấu và chấp nhận... Cậu lại đang chấp nhận gì đây? Cậu đã có những chiếc nhẫn rồi, đúng chứ? Tsuna có thể đã bị cuốn vào sự hoảng loạn trong khi giải thích về buổi lễ.
"Vậy được rồi, sao chúng ta không để Skull giúp đỡ Ông trong việc đón tiếp khách nhỉ?" Tsuna nói. "Anh ta có lẽ là một người khá khỏe, vì vậy anh ta có thể giúp khuân quà vào trong." 'Và nếu anh ta phá hỏng một ít, thì anh ta không phải là một phần của nhà chúng ta và đó không phải là lỗi của chúng ta,' cậu tự nói thêm trong đầu mình.
Chưa kể tới việc luôn có khả năng nhất định đó là những món quà đó sẽ có thể là bẫy bằng một cách nào đó, và có lẽ một người rất khó bị tiêu diệt sẽ có thể chịu được vài vụ nổ. Nó chắc chắn không gây cản trở tới Lal nhiều.
"...Nh-như ngài muốn, Sawada-dono," Basil không vui thốt ra.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu!" Skull hô vang, cọ cọ má mình vào quần của Tsuna.
"Bỏ đi, anh đang bôi phấn lên quần tôi đấy!" Tsuna phản đối, cố để kéo mình ra.
"Được rồi, chúng tôi sẽ lo hắn ta," Colonello nói. Anh dễ dàng kéo được Skull ra khỏi Tsuna, thậm chí còn phá hỏng chiếc mũ bảo hiểm nằm lăn lóc của kẻ đóng thế này, và bắt đầu theo sau Lal, có lẽ là hướng về phía cửa ra vào, nơi mà những vị khách đang tới.
"Vậy thì, việc này sẽ được báo cáo lại cho Sư phụ," Basil nói, cúi thấp đầu và nhanh chóng rời khỏi.
"Và đó là gợi ý cho tôi đừng ở đây nữa," Tsuna thì thầm với chính mình. Cậu hoàn toàn muốn tránh mặt Iemitsu suốt cả ngày. Và ngày mai... Phải, sẽ là ngày mai. Và Tsuna đã có kế hoạch rồi.
"Sự vội vàng đó là gì vậy?" Reborn tình cờ nói. Anh nắm chặt lấy vai Tsuna. "Dường như cậu có rất nhiều thời gian cho tới khi xuất hiện. Đủ cho bài học cuối cùng về nghi thức mafia đó..."
Điều mà anh muốn nói, 'một phiên tra tấn cuối cùng về cách trở thành một người Boss Mafia tuyệt vời.'
Tsuna cố chạy. Vô ích thôi.
~.~.~
"Cảm ơn vì đã tới. Thật vui khi cô tới đây với chúng tôi," Đệ cửu lặp đi lặp lại, mặc dù lần này thực sự có nghĩa là vậy.
Người phụ nữ trẻ bắt tay ông và lắc đầu mỉm cười lại. "Thật vui khi được ở đây," Aria, boss thứ 9 của nhà Giglionero, trả lời lại. Ra dấu cho chàng trai trẻ bên cạnh cô, đang giữ một chiếc hộp được bọc lại như một món quà từ nhà của họ, cô nói thêm, "Đây là Byakuran Gesso. Anh ta là bảo hộ của nhà tôi và hiện tại đang sống với chúng tôi."
"Yo!" Byakuran vẫy tay với một nụ cười tươi. Một vài tên mafia bảo thủ đang nghẹn cười trước cách chào hỏi tình cờ của anh tới người đứng đầu tôn kính của một nhà mạnh nhất, nhưng Đệ cửu chỉ mỉm cười khoan dung. Không gì có thể làm hỏng tâm trạng tốt của ông cả.
Nghiêng người một chút, Aria khẽ nói thêm, "Anh ta chính là người nắm giữ vật thứ 3 cuối cùng đó."
"Vậy thì ta hi vọng cậu ấy và Tsunayoshi sẽ có mối quan hệ tốt," Đệ Cửu nói. Ông ra hiệu cho nhân viên của mình nhận lấy món quà từ Byakuran và đưa Giglionero tới bàn của họ.
"Ah, cô Maria!" Skull kêu lên, khi anh chạy tới chỗ hai người Boss. Trước khi được đưa ra, chiếc mũ bảo hiểm của anh đã buộc phải đội lên đầu anh vì, theo như Lal, anh trông như một tên ngốc nhục nhã vậy.
Những nhân viên còn lại của Vongola trốn phía sau lưng anh một cách tinh tế nhất có thể. Hai trong số những món quà đã được phát hiện là chất nổ và được che phủ trong một số loại chất độc có axit, thứ bằng cách nào đó đã vượt qua được đợt kiểm tra ban đầu. Những việc đó xảy ra hàng năm, và Đệ Cửu hoàn toàn thản nhiên về nó, nhưng các nhân viên đã thấy một cơ hội - mặc dù bước đầu đã có tới 5 tai nạn xảy ra, Skull chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng than vãn từ bên ngoài.
Vì vậy mọi người đều rất vui khi sử dụng anh ta như một tấm khiên - nhưng khôn ngoan mà nói, là bởi vì họ có hình ảnh cần phải duy trì.
"Chào, Skull," Aria chào thân mật. Kế bên cô, Byakuran giơ ra món quà, vẫn mỉm cười rạng rỡ - có chút rạng rỡ hơi quá. "Tôi không nghĩ sẽ thấy cậu ở đây. Tôi, cùng với rất nhiều trong số các cậu đều đang tụ họp ở đây, tôi chắc rằng Mẹ tôi sẽ buồn vì đã bỏ lỡ nó."
Là boss tiền nhiệm của Giglionero người đã từ bỏ vị trí của mình, Luce cảm thấy không phù hợp khi tham gia vào một sự kiện thế này, như thể bà không tin tưởng con gái mình có thể lo được việc kinh doanh trong nhà. Cũng chẳng có một người boss tiền nhiệm nào lại tới một sự kiện thế này cả. Không nghi ngờ gì khi Đệ Cửu sẽ gặp họ sau, vì vậy họ có thể cùng chia sẻ ổ bánh mì nướng để sống sót qua cái cuộc sống khắc nghiệt này và thành công chuyển giao nó cho người thừa kế của họ.
"Của cậu đây!" Byakuran nói, đẩy món quà cho Skull.
Anh vẫn cười, điều đáng lẽ nên được coi là một dấu hiệu xấu ngay từ khi bắt đầu. Khoảnh khắc mà Skull với tới món quà, Byakuran lén lún ngáng chân anh, khiến chàng Arcobaleno vấp ngã, vào hàng khách phía sau họ.
Những nhà lãnh đạo mafia khác nhau và những người tùy tùng tản ra như những đàn chim hoảng hốt, áo choàng, đuôi áo khoác và những bộ váy dài tung bay như đôi cánh. Một vài người phụ nữ thì có vẻ ngoài tao nhã hơn - chẳng có cô gái mafia nào thực sự thanh nhã cả, nhưng một số người thì lại thích ra vẻ - rít lên vì ngạc nhiên, và một vài quý ông lớn tuổi khác thì kêu lên không vui.
Nhưng mọi người lại cố tránh sang một bên cho Skull nỗ lực vẫy vẫy để lấy lại thăng bằng, ngay cả Dino, người đang nói chuyện với những vị khách vừa đến, mặc dù anh cũng bị vấp ngã trong khi đang né ra.
...Ngoại trừ người đang mặc chiếc áo choàng, đội mũ trùm đầu. Skull đâm thẳng vào người không rõ lai lịch đó, khiến người đó hơi bị cong người trong giây lát vì sức nặng thêm nhưng lại không bị ngã.
"Oops... X-xin lỗi!" Skull lắp bắp. "Đó là một sự cố, thật đấy! Er... cậu ổn chứ?"
Phía sau anh, Aria hướng ánh mắt về phía Byakuran, nhưng anh chỉ cười và nhún vai. "Tôi đang giúp thôi!" anh đảm bảo với cô. "Sử dụng sức mạnh ác quỷ của tôi vì việc tốt, thật đấy!"
Cuộc tranh luận quen thuộc, đặc biệt ấy sẽ diễn ra sau, khi người mặc áo choàng ở trước mặt Skull bắn đầu run lên và... sôi sục. Chẳng có câu trả lời nào cả - nó sôi sục lên cứ như nồi canh đang sôi lên vậy.
"Ngươiiii," một giọng nói vang, trầm phát ra, từ bên trong chiếc mũ trùm đầu. "Sao ngươi dámmm!"
"Hmm, ta tin đó là đại diện của nhà Pesca," Đệ cửu bình tĩnh lưu ý.
Chiếc áo choàng bị rách khi người khách từ nhà Pesca đột ngột phồng lên và to gấp hai lần kích cỡ của một người đàn ông bình thường. Lửa Mây trong hình dạng của chiếc sừng mọc lên từ hai bên khuôn mặt nhăn nheo của anh ta. "Ta sẽ phá hủy, Vongola!" tên sát thủ gầm lên.
Đệ Cửu gật đầu với chính mình. Đó là điều mà chúng đang chờ, và nhân viên an ninh của Vongola đã di chuyển để can thiệp.
Tên sát thủ nhà Pesca lao vào Đệ Cửu - hay đúng hơn, là với tới, với cánh tay dài và kĩ thuật không thể tin nổi - nhưng người boss lớn tuổi không hề di chuyển, bất chấp việc bản năng đang thôi thúc ông làm vậy. Điều đó sẽ thể hiện sự thiếu quyết đoán hay thậm chí là sự yếu kém, ngay tại dinh thự của mình, ngay tại buổi lễ của chính mình.
Nó tỏ ra là không cần thiết trong mọi trường hợp. Trước sự ngạc nhiên của mọi người - kể cả chính ông - Skull, người đã bắt đầu bò đi khi tên sát thủ nhà Pesca bắt đầu chuyển thể, đột ngột lao về phía kẻ thù và ôm lấy được nhiều phần cơ thể cồng kềnh ấy của hắn nhất có thể. Đặt sức mạnh thể chất không nhỏ của mình vào đó, Skull thở và cố xoay sở không chỉ để giữ tên sát thủ nhà Pesca lại, hàm răng hắn(tên sát thủ) nghiến chặt lại tức giận và cánh tay hắn với tới mục tiêu của mình một cách vô ích, thậm chí hắn còn bị kéo lại một chút.
Sau đó, nhân viên an ninh của Vongola tấn công vào tên sát thủ, nhanh chóng đánh bại hắn và xua tan ngọn lửa Mây mà hắn đã sử dụng để phóng to chính mình. Trong chỉ một hoặc hai phút, tên sát thủ Pesca đã bị trói chặt và đưa vào trong ngục tối.
"Thật thô lỗ," Đệ Cửu thở dài, phủi phủi vai mình. "Cô đang nói phải không, Donna Aria?"
Tuy nhiên, thay vì trả lời, Aria chỉ thở dài. Trong khi Đệ Cửu từ chối phản ứng với mối đe dọa đến gần, vệ sĩ của Aria đã phản ứng khá nhanh, bế cô lên và đưa cô đi. Chàng trai, với mái tóc vàng chải ngược về phía sau bóng mượt và một bộ com lê nổi bật, vẫn bế boss nhà Giglionero trong tay, ngó ngang xung quanh nghi ngờ.
Đứng cạnh vệ sĩ, Byakuran ở một tư thế tương tự - trông cứ như là Aria thu nhỏ trong tay anh và cũng được bế lên cao.
"Anh có thể hạ tôi xuống rồi, Gamma," Aria nói. "Và Byakuran, cậu cũng có thể hạ Uni xuống rồi. Phải rồi, đây là con gái tôi, Uni."
Gamma kính cẩn hạ Aria xuống, như thể cô là nữ thần rủ lòng thương bước xuống mặt đất không xứng đáng này, nhưng Byakuran chỉ vui vẻ quay tròn Uni và để cô bé tiếp tục bám vào anh. Cô bé trước đó đã núp phía sau mẹ mình, và cô bé dường như hiện chẳng hứng thú gì với nhiều người lạ xung quanh mình.
Đệ Cửu cười dịu dàng với cô bé - thứ mà Xanxus đã gọi là nụ cười "giả tạo" - và với chàng trai đang ôm cô bé.
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ trong việc an ninh," ông nói với Byakuran. "Trong tương lai, xin hãy để nó cho người của tôi. Tôi đảm bảo với cậu, họ khá là giỏi đấy." Byakuran trông thậm chí chẳng có chút ăn năn nào.
"Tôi... tôi không thể tin được mình lại làm điều đó," Skull thì thầm với chính mình, bị mọi người bỏ quên.
"Hey, nó rất tuyệt đấy. Rất dũng cảm! Cảm ơn nhé," Dino nói, vỗ vào vai anh, khi anh đứng lên.
Skull rơi nước mắt trước lời khen ngợi đó, không thể thấy được phía sau chiếc mũ bảo hiểm.
"Món quà của chúng ta thì sao rồi?" Aria thắc mắc.
Skull tái nhợt, không thể thấy được sau chiếc mũ bảo hiểm.
~.~.~
Tối muộn, và khoảnh khắc cho lễ kế thừa đã tới. Phía sau bức màn ở một bên sân khấu ở cuối đại sảnh, Tsuna hơi hoảng loạn một chút.
"Boss Mafia, boss mafia, boss mafia," cậu hét lên, ông đầu mình và lắc lư qua lại. Không đời nào cậu có thể trở thành boss mafia. Nó là vô vọng. Không thể nào. Hoàn toàn không tốt chút nào.
Sau lưng cậu, những người bảo vệ của cậu đã tổ chức một buổi thảo luận kịch câm - và tranh luận.
Gokudera ra hiệu, 'Chúng ta phải làm gì đó! Tìm cách để làm ngài ấy bình tĩnh lại!' Hai nắm tay ra hiệu. 'Đừng lo, Kaitou-sama! Ngài có thể làm được!'
Mở miệng, Ryohei hít một hơi thở sâu - chuẩn bị hét lên, không nghi ngờ gì nữa - nhưng Lambo không thương tiếc huých khuỷu tay vào thái dương, và dẫm lên chân anh. Đối với những người khác, anh dang tay ra và mở miệng ra, vẻ mặt khó chịu. 'Cậu đang có gợi ý gì vậy?'
Chrome đưa tay lên miệng mình suy nghĩ và nghiêng đầu. 'Có lẽ nếu tôi sử dụng ảo ảnh để-'
Gokudera, Lambo, và Yamamoto đều giơ tay lên tạo thành hình chữ "X". 'Không được.'
'Chúng ta phải làm gì đó!' Gokudera ra hiệu lần nữa, cau mày. 'Bài diễn thuyết của Đệ Cửu sắp xong rồi!'
Yamamoto lặng lẽ cười, gãi phía sau đầu mình. 'Có lẽ Tsuna sẽ hình dung ra được thôi. Cậu ấy là một chàng trai đáng tin cậy mà.'
Gokudera tặng cho cậu một ánh mắt ghê tởm.
Cuối cùng quá chán nản với tất cả bọn họ, Hibari tặc lưỡi cáu kỉnh. 'Quá đủ rồi.'
Ngay cả khi đang hoảng loạn, trực giác của Tsuna vẫn có thể phát hiện được Hibari đang có tâm trạng không tốt. Cậu theo bản năng đứng thẳng dậy, đúng lúc Hibari đứng cạnh vai cậu và nói, rất nhanh nhưng cũng đầy tính dọa dẫm, "Đi."
Tsuna đi ngay mà không cần nghĩ. May mắn thay, là Phantom Thief rất lâu rồi bằng cách nào đó giúp Tsuna che giấu được bản năng trốn chạy vì mạng sống của mình khi cậu bước một sải chân tự tin lên sân khấu. Nếu có sự ngập ngừng nhỏ nhất trong những bước chân của cậu thì đó là khi cậu nhận ra sẽ không có chuyện quay đầu lại, ngoài ra Tsuna che giấu nó rất tốt. Những người bảo vệ của cậu ngoan ngoãn theo sau.
Những ánh đèn chiếu sáng toàn sân khấu còn huyền ảo hơn một năm trước, ở sân vận động trên đỉnh đồi tại Kokuyo Land, nhưng chúng vẫn sáng tới chói mắt. Ở khóe mắt cậu, Tsuna bắt gặp những ánh mắt thoáng qua của những khách mời - những nhà lãnh đạo của thế giới mafia, những đồng minh và những đối thủ, ngồi trên những chiếc bàn tròn và từng người một nhìn cậu.
Tsuna có thể thấy sự khó chịu đang cuồn cuộn trong lòng cậu, vì vậy thay vào đó cậu tập trung vào Đệ Cửu, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn biển người đang quan sát cậu. Thật kì lạ khi nhìn biểu hiện nghiêm túc của những người boss lớn tuổi - Đệ Cửu gần như luôn mỉm cười với Tsuna, nhưng giờ ông trông... không hề dữ tợn, nhưng hoàn toàn tập trung. Thậm chí cả những dấu vết nhỏ nhất của sự tốt bụng trên khuôn mặt những người bảo vệ của ông cũng đã biến mất, xếp thành hàng phía sau Đệ Cửu.
Ngay cả Iemitsu, đừng cùng với Xanxus ở một bên, vậy là họ sẽ đứng giữa hai nhóm, xuất hiện một cách chuyên nghiệp chỉ trong một lần.
Khi Tsuna dừng lại trước mặt Đệ Cửu, người đàn ông lớn tuyển bắt đầu, chính thức, "Giờ chúng ta nên bắt đầu nội dung cuối cùng của buổi thừa kế, giữa đời thứ chín của nhà Vongola và đời thứ mười. Thứ quý giá này, được giáo phó lại cho đời thứ hai bởi đời thứ nhất, đã được truyền qua mọi thế hệ. Và vì vậy ta cũng sẽ trao lại nó cho cậu, Decimo."
Những lời nói trên tới với Tsuna như thể trải qua một khoảng cách rất lớn vậy. Bất chấp những gì mà mọi người đã nói,điều này khó hơn cả trình diễn như một Phantom Thief. Cậu sẽ không thể chỉ ăn cắp phần thưởng và chạy vào bóng đêm. Sẽ chẳng có chuyện chạy trốn khỏi điều này đâu.
Đệ cửu giơ ra chiếc hộp được trang trí tinh xảo trong tay mình, nhưng nó cảm giác gần như là một cái bẫy vậy - một thứ tuyệt vời mà Phantom Thief đã từng đánh cắp, nhưng Tsuna thì chỉ muốn ném nó đi.
Bàn tay của cậu run rẩy khi cậu không chắc việc bắt đầu nâng chúng lên.
Thứ quý giá này... thứ quý giá này là...
"Thứ quý giá này là của ta. Ta, Phantom Thief, sẽ tự mình đánh cắp nó!"
Tsuna bắt đầu gật đầu với chính mình. Ai quan tâm nó thích hợp hay là cậu sẽ bị mắng chứ? Đây là cách cậu, Phantom Thief, làm mọi việc...
'Chờ đã,' cậu nghĩ. 'Mình không nói điều đó. Đó không phải mình.'
Và trước đôi mắt nghi ngờ của Tsuna, một thân hình cao ráo trong bộ áo choàng đen cùng với chiếc áo khoác lạ mắt, xuất hiện giữa cậu và Đệ Cửu. Trong lúc hoàn toàn kinh ngạc khi mà Tsuna, Đệ Cửu, những người bảo vệ của ông và toàn bộ những người xem nhìn chằm chằm vì sốc, chàng trai không rõ danh tính khéo léo giật lấy chiếc hộp đen từ tay Đệ Cửu và biến mất lần nữa.
Hắn lại xuất hiện, như thể bằng phép thuật - hay đúng hơn, ảo ảnh - trên chiếc đèn trùm cao lớn. Ngay cả từ dưới sân khấu, Tsuna cũng có thể thấy được nụ cười của anh ta.
Mọi thứ đều rơi vào hỗn loạn.
"Đó là ai?!"
"Hắn đã đánh cắp vật thừa kế của boss!"
"Bắt lấy hắn!"
Suy nghĩ của Tsuna thì khác. 'Phantom Thief?! Ý ngươi là gì, ngươi là Phantom Thief sao?!' Điều đó là không thể nào. Điều đó là không thể chấp nhận. Tsuna là Phantom Thief. Sao tên... tên... giả mạo này dám! Hắn điên rồi!"
"Phantom Thief?!" Tsuna hét lên, chĩa ngón tay tức giận về phía chàng trai đang mặc áo choàng và đeo mặt nạ đang đứng trên chiếc đèn chùm. "Ngươi không phải là Phantom Thief! Sao ngươi dám khẳng định đó là danh hiệu của ngươi chứ!"
Gokudera, người im lặng bởi cơn giận dữ kinh hồn của mình, gật đầu lịa lịa đồng ý với Tsuna. Xanxus, bàn tay hắn bỏ ra khỏi súng của mình, cố gắng để giữ cho tiếng cười của mình yên tĩnh phần nào. Những người khác đều đang ở trạng thái hoài nghi hoặc phẫn nộ, ngoại trừ Chrome, người vùi khuôn mặt vào đôi bàn tay mình, đôi vai run rẩy.
"Đó là điều mà con đang lo lắng sao?! Ưu tiên của con là gì?!" Iemitsu rít lên. "Còn vật gia truyền quý giá của Vongola thì sao?!"
"Cậu không còn xứng đáng với nó nữa! Sau cùng, cậu đã nhận một cái tên khác - Vongola Decimo!" tên Phantom Thief giả mạo tuyên bố, dang rộng tay ra.
"Điều đó không có nghĩa là cái tên đó để cho ngươi giành lấy. Ta không hề công nhận ngươi như là người kế thừa từ ta!" Tsuna hét lại.
Tên Phantom Thief cười, trầm và chế giễu - cũng rất quen thuộc nữa. "Kufufufu, ta không cần sự công nhận từ ngươi. Ta sẽ tự mình lấy cái tên đó - ta sẽ đánh cắp nó!"
Không bị nghe thấy bởi những người xem đang thì thầm và lầm bầm lớn dần, Chrome phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, kì lạ và lắc đầu, mặt vẫn vùi vào trong đôi bàn tay.
'Đừng có cố làm Phantom Thief với ta! Ta là Phantom Thief, là một Phantom Thief tốt hơn ngươi!' Tsuna nghĩ, tức giận hơn.
"Sau cùng," tên giả mạo tiếp tục, "Sẽ thật xấu hổ khi di sản thực sự của cậu bị lãng phí như vậy. Vì vậy với lần hành động đầu tiên của ta, ta sẽ phân phối công lý của Phantom Thief trước nhà mafia đẫm máu nhất, tuyệt vời nhất - Vongola! Tất cả đã được lấy từ những người khác và tạo ra nhiều tội lỗi, một thứ đơn giản này chỉ là trả nợ nhỏ thôi!"
Gokudera đang tạo nên những tiếng ồn nghẹn lại, trước sự trơ tráo và tuyên bố của một kẻ nào đó dám khẳng định rằng mình hiểu được ý nghĩa công lý của Phantom Thief, trong khi phần rất, rất, rất, rất nhỏ của cậu có lẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi ít nhất có ai đó hiểu được con người của một Phantom Thief tuyệt vời, vĩ đại , không phải là Vongola Decimo, thực sự là.
Cậu xua tan suy nghĩ ấy nhanh chóng. 'Không! Tsuna-sama không hề bỏ quên công lý và sự tốt bụng của mình! Tên khốn này không được hành động như thể Tsuna-sama đã bỏ quên con đường của mình!"
Tuy nhiên, Tsuna bắt đầu cười. "Hahaha, là vậy sao? Vậy thì ta rất vinh dự khi ngươi nghĩ quá cao về ta như vậy. Những người hâm mộ ta là những thứ vô giá - những người có trái tim đã bị ta đánh cắp!" cậu tuyên bố. Cậu lướt một bàn tay qua mặt mình, như một ảo thuật gia tiết lộ mẹo, sau đó dang rộng hai tay. "Tuy nhiên! Chúng ta sẽ thấy ngươi có lấy được những thứ đó để trở thành Phantom Thief không! Hãy xem nếu ngươi thực sự có thể cướp nó từ ta!"
"Ôi trời, thật sôi động," Đệ cửu thì thầm, siết chặt tay vào nhau và mỉm cười. Sau cùng, điều này vượt ngoài tầm tay ông rồi. Và hơn nữa cũng có chút giải trí nữa.
Xanxus, về phần mình, đang cười ngặt nghẽo. Hắn cúi thấp xuống và đập thình thịch vào đầu gối mình, không thể kìm nén sự vui thú của mình.
Iemitsu thực sự đã sùi bọt mép.
Tsuna, đương nhiên, chỉ mở miệng như mọi khi, nói mà không cần suy nghĩ - như Phantom Thief đã từng làm trong suốt sự nghiệp của mình.
"Oya oya, đừng chỉ mở miệng ra nói như vậy. Ta chắc chắn trái tim ta không hề bị cướp mất," tên Phantom Thief giả mạo phản đối khá gay gắt, trước khi anh ta thấy được nụ cười nhếch mép của Tsuna. Anh ta ho, và tiếp tục một cách khoa trương, "Vậy thì, ta sẽ rất vinh dự chấp nhận thử thách của cậu. Giờ, bắt lấy ta... nếu cậu có thể."
Anh ta cúi thấp xuống, một cánh tay cong về phía trước, cánh tay còn lại giơ ra chiếc hộp Vongola màu đen - và bất kể nó chứa vật giá trị nào; Tsuna chưa từng được nói rằng cậu sẽ được nhận gì. Thật không may, Phantom Thief giả mạo thiếu kinh nghiệm trong việc đứng trên đèn chùm. Khi anh ta cúi xuống, việc trọng lượng của anh bị chuyển đổi khiến chiếc đèn chùm rung lắc, khiến anh mất tư thế của mình trong giây lát.
Anh ta lấy lại được tư thế của mình một lúc sau đó, nhưng không phải là trước khi làm chiếc đèn chùm rung chuyển nhiều hơn, kêu leng keng, và khiến mọi người biết về sai lầm của anh ta.
'Thật nghiệp dư,' Tsuna nghĩ.
Đôi găng tay đã được đeo vào tay, và lửa của cậu đang tích tụ lại, nóng hổi và sẵn sàng. Theo sau sai lầm của mình, Phantom Thief giả mạo cố biến mất lần nữa - biến vào đằng sau nhiều ảo ảnh hơn. Tsuna không do dự theo sau, bay lên khỏi sân khấu bằng lửa Bầu trời. Trong suốt khoảng thời gian họ nói chuyện, rất dễ để giải phóng lượng nhỏ lửa Bẩu trời khắp hội trường, và cậu có thể theo sau sự bóp méo bởi lửa Sương mù của người kia, mặc dù thực tế rằng những ảo ảnh được tạo ra mà không hề dao động cho thấy kỹ năng xử lý của kẻ mạo danh kia.
Bất cứ nghi ngờ nào của Tsuna về danh tính của người kế nhiệm của cậu đã bị xua tan khi cây đinh ba chặn lại cú đấm của cậu. Họ đều hạ xuống chiếc bàn ở giữa hội trường - những vị khách xung quanh nó nhanh chóng lấy đồ uống của họ và lùi về phía sau để có tầm nhìn tốt hơn - và lửa phía sau đòn tấn công của Tsuna đã gạt đi những ảo ảnh quanh Phantom Thief mới. Bàn tay của người giả mạo, một chiếc mũ quân sự, cũng đã hạ xuống.
"Nghiêm túc sao? Thật sao, Mukuro?" Tsuna rít lên, nắm lấy cán của cây đinh ba và nghiêng người gần vào.
Mukuro, người sư phụ yêu quý của Chrome và chàng trai mà Tsuna đã giúp trốn thoát khỏi Vendicare, đôi mắt khác màu nhau của anh bị che khuất sau chiếc mặt nạ domino, nhưng mái tóc thông thường của anh hiện đang được tự do, chỉ nhún vai và cười khẩy. "Kufufufu, nếu cậu thực sự nghĩ ta cảm thấy hối hận vì đã đánh cắp từ đống rác của mafia, bất kể ai là người dẫn dắt chúng..." anh bắt đầu.
Tsuna thở dài. "Không phải điều đó!"
"Ta cũng phải quay lại vì cái lời hứa đó," Mukuro thì thầm, trở nên hơi cáu kỉnh và hờn dỗi. "Ta sẽ không để bị bắt, và những bóng ma mặc áo choàng đen đó chẳng có lý do gì để nghĩ Phantom Thief thứ hai là tội phạm Rokudo Mukuro cả."
"Tôi cũng không nghĩ anh sẽ bị bắt," Tsuna hét lại. "Nhưng anh đang sử dụng tên tôi và... phong cách của tôi? Thật sao? Và tại lễ kế thừa của Vongola sao? Điều đó là quá xa rồi!"
Mukuro mỉm cười, biểu hiện dường như vừa nghiêm túc và chế giễu. "Ta khá là trung thực, cậu biết mà, về việc ngưỡng mộ cái cách của Phantom Thief. Sẽ thật là xấu hổ nếu con người đó phải biến mất. Cứ nghĩ điều này như là sự tưởng nhớ về những gì cậu đã làm đi - tôi sẽ đảm bảo con người mà cậu đã tạo nên sẽ luôn sống như một huyền thoại."
Tsuna ngừng lại, bị phân tâm một lúc bởi những lời nói của anh. Ngay cả khi Mukuro nhân cơ hội để đá cậu đi, Tsuna đơn giản là lộn và hạ trên một chiếc bàn khác. Cậu từ từ đứng thẳng dậy, vẫn suy nghĩ.
Sau đó, cậu khúc khích cười và mỉm cười. "Có cố gắng đấy, nhưng anh cần phải tìm được con đường khác để đi trước khi có thể vượt mặt tôi." Cậu tình cờ giơ lên chiếc hộp đen được trang trí công phu của Vongola.
Mukuro cười khẩy lại, giờ vẫy vẫy bàn tay hiện chẳng có gì của mình. "Cậu nghĩ nó sẽ dễ dàng vậy sao? Đó chỉ là một ảo ảnh thực thôi..."
"Cái mà anh đang giữ là ảo ảnh," Tsuna đồng ý. "Nhưng đó không phải là cái mà tôi đã lấy. Và đó không phải là tất cả những gì tôi đã lấy." Với bàn tay tự do của mình, cậu tung lên và bắt lấy một chiếc khuyên tai lạ mắt - thứ mà Mukuro đã đeo; nó lấp lánh, quay quay, trước khi lại rơi xuống bàn tay Tsuna.
Bàn tay Mukuro vụt lên sờ vào dái tai của mình, và nụ cười nhếch mép của anh chuyển sang tức giận. "Oya, oya..." Anh lấy lại bình tĩnh chỉ sau một lúc - và thò tay lên để đặt lên một chiếc khuyên tai khác, chiếc rõ ràng là rất đắt với kiểu dáng khác so với cái trước của anh.
Khi anh nghiêng đầu, để lộ ra nó, một trong những vị khách há hốc miệng và nhảy dựng lên. "Đó... đó là... thiết kế của tôi, một trong số đó, Morning Rose!" Một bàn tay cô sờ lên dái tai trống trơn của mình, bàn tay kia thì chỉ vào buộc tội Mukuro.
'Bà đặt tên cho khuyên tai của mình, thật sao trời?' Tsuna nghĩ.
Những tiếng thì thầm vang lên khi những vị khách khác theo bản năng kiểm tra đồ đạc và trang sức của mình - cuối cùng thấy rất nhiều đồ của họ đã mất. Quá nhiều, thành thực mà nói, từ những người đã hoàn toàn xa khỏi tầm với của Mukuro. Đương nhiên, Mukuro không phải người đã cướp nó từ họ. Tsuna đã tập trung vào Mukuro, nhưng cậu vẫn nhận ra người thuật sĩ khác đang trốn quanh hội trường, không có trong tầm mắt.
'Hoạt động hai người sao?(cái này chẳng chắc nữa) Thực sự rất lén lút,' Tsuna nghĩ 'Và Fran rất tốt trong việc che giấu sự hiện diện của mình... Hai người họ đã có lợi thế hơn mình, cho những hoạt động như vậy...'
Mặc dù Tsuna không hề bị lừa bởi mẹo của họ.
"Không tệ," thay vào đó cậu nói, khúc khích cười. "Vậy được, tôi sẽ công nhận nó - ý chí của anh. Ý chí của Phantom Thief!" Với cái đánh nhẹ vào cổ tay, cậu đột ngột giữ một tấm thiệp đen giữa hai ngón tay mình. Cậu phi nó về phía Mukuro, người dễ dàng bắt lấy nó. "Đừng quên," Tsuna đưa ra một lời khuyên cuối cùng, "Phantom Thief luôn gửi lời thách thức trước."
Cậu quay đi, hướng về phía sân khấu và dễ dàng đẩy mình trở lại nơi mà Đệ Cửu vẫn đang quan sát trong sự thích thú. Tiếng cười khác biệt của Mukuro vang lên sau lưng, trước khi mờ dần vào trong im lặng.
Vào lúc mà Tsuna quay về phía những người xem, Mukuro đã đi mất - hay ít nhất là anh đã sử dụng ảo ảnh để che giấu sự hiện diện của mình và nhanh chóng bay đi trong khi những vị khách vẫn đang sốc.
Chrome buộc phải cúi mình xuống vào thời điểm này, khuôn mặt cô vẫn bị che đi trong khi đôi vai cô tiếp tục run rẩy. Không thể nào biết được cô đang khóc hay đang cười. Ít nhất Xanxus đã kìm nén được bản thân mình, giờ đang dần dịu xuống bởi sự nhàm chán, như thể che đi tâm trạng tốt trước đó của hắn. Iemitsu trông như một xác chết vô hồn vậy.
"Ch-chờ một lát!" một ai đó từ những mafia đang tụ tập ở dưới phản đối sau vài khoảnh khắc im lặng. "Anh ta đã lấy mất đồ đạc của tôi! Cậu sẽ không chặn anh ta lại sao?"
"Anh không nên ngăn anh ta từ việc lấy cắp những đồ vật rẻ tiền của mình phải không?" Tsuna hỏi lại. Người boss kia lắp bắp, bị mắc kẹt giữa việc bị qua mặt bởi ai đó mà mafia coi như kẻ nhỏ mọn và bao hàm cả sự kém cỏi của nhân viên an ninh nhà Vongola.
Cuối cùng, ông ta bị tổn thương. "Tôi sẽ bắt lấy hắn ta và bắt hắn ta rút lại những lời nói vô liêm sỉ của mình!" boss mafia tuyên bố.
"Vậy thì, chúc may mắn với điều đó nhé," Tsuna nói. "Tôi nghĩ anh sẽ thấy Phantom Thief không dễ bị bắt vậy đâu."
"Trừ khi anh ta không muốn vậy, phải không?" Đệ cửu gợi ý. Nụ cười của ông rất vui và chan hòa, thứ đã tách Tsuna ra khỏi tính cách Phantom Thief của mình một chút.
Ho, Tsuna nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Vậy chúng ta nên kết thúc việc này rồi phải không?" thay vào đó cậu nói, giơ ra chiếc hộp đen được trang trí công phu. Cậu không thể không cười được. 'Ngưỡng mộ cái cách của một Phantom Thief, huh? Cống hiến để đảm bảo nhân vật này sẽ sống như một huyền thoại... Thật tuyệt. Điều đó thực sự rất tuyệt đấy. Tôi rất vui...'
Mặc dù nó nghe có vẻ ngớ ngẩn và phù phiếm với nhiều người, mặc dù nó tới theo một cách kỳ lạ, "Phantom Thief" là người mà Tsuna đã từng trong một thời gian dài. Đó là chiếc mặt nạ mà cậu đã sử dụng để che giấu sự sợ hãi và sự bất an khi cậu quá yếu để ngẩng cao đầu và chiến đấu cho riêng mình. Nó đã gắn liền với nhiều kỉ niệm đẹp, rất nhiều người bạn tốt...
Cuối cùng, nó cũng đã đưa cậu tới vị trí "Vongola Decimo". Thay vì chỉ ném nó đi, Tsuna rất vui cậu đã có thể vượt qua.
"Vậy, tôi rất vui mừng khi nhận được vật gia truyền quý giá này, như một người boss đời thứ mười," Tsuna nói, bắt gặp ánh mắt của Đệ Cửu. "Là Vongola Decimo, tôi sẽ bảo vệ thứ quý giá này và trao nó lại cho thế hệ tiếp theo."
Timoteo bắt đầu vỗ tay, theo sau là những người bảo vệ của ông, sau đó là của Tsuna, Xanxus, Iemitsu - có vẻ bàng hoàng - và những người xem, cho tới khi tiếng vỗ tay của họ vang khắp hội trường. Buổi lễ thừa kế của Đời thứ mười nhà Vongola đã hoàn thành."
~.~.~
Ngay khi họ rời khỏi sân khấu, trước khi cậu và những người bảo vệ ra ngoài để chào hỏi khách khứa - các tầng lớp mafia - như một người lãnh đạo mới của nhà mạnh nhất, Tsuna mở chiếc hộp. Sau đó cậu đóng nó lại ngay lập tức.
"Đó không phải là...?" cậu bắt đầu, trông hoàn toàn mất hồn.
"Đúng vậy," Timoteo xác nhận, với biểu hiện hơi đau khổ.
"Nhưng sao họ..."
"Đừng hỏi."
"Chờ đã, dù sao thì đó là gì vậy?" Yamamoto, nghiêng về phía Gokudera. Cánh tay phải của Decimo chỉ lắc đầu. Cậu cũng chẳng biết gì cả. Đó là một bí mật chỉ được biết bởi những người boss nhà Vongola.
Tsuna muốn hỏi tại sao lại có người lại giữ vật đó làm vật quý, nhưng cậu nhanh chóng nuốt ngược lại câu hỏi ấy của mình. Cậu có lẽ tốt hơn là không nên nghĩ về nó. "Vậy được," cậu nói, nhét chiếc hộp vào trong áo choàng của mình. "Con... sẽ giữ gìn nó."
Đệ Cửu gật đầu, nhưng Iemitsu cuối cùng cũng có thể xua đi sự kinh ngạc tê liệt trong mình, và ông có vẻ ít hơn là vui. "Đó là gì vậy? Đó, thực sự là trò hề mà! Sao con có thể cho phép một kẻ ngốc, kiêu căng đó diễn xiếc trong buổi lễ truyền thống quan trọng của Vongola chứ?!" ông gầm lên.
"Vốn đã là một kẻ ngốc, kiêu căng, tôi đoán nó là phù hợp rồi," Tsuna nói thẳng thừng, "và rất thú vị."
'Chưa kể tới việc mình không thể kìm nén chính bản thân mình, nếu anh ta không xuất hiện,' cậu nghĩ với cái nhăn mặt. 'Mình đã hoàn toàn hoảng sợ. Mình có thể sẽ vấp ngã và đập mặt xuống đất, hay đánh rơi cái hộp ngu ngốc, hay gì đó. Nhưng vì Mukuro lại xuất hiện như vậy, mình chỉ kết thúc việc làm những việc quen thuộc của Phantom Thief...'
Phải, điều đáng xấu hổ và vô lý, nhưng chỉ cần cậu vẫn còn làm nó một cách phô trương, đủ tự tin, cậu vẫn trông lập dị, thay vì yếu ớt và vô dụng.
Iemitsu lưỡng lự trước lời phản lại trực tiếp đó. Vài người nhìn đi chỗ khác, cảm thấy xấu hổ thay cho ông.
"Nhưng tôi đoán đây là một cơ hội tốt," Tsuna tiếp tục, nhìn một cách cay độc vào cha mình. "Tôi sẽ chờ tới mai, nhưng chẳng có lí do gì không bắt đầu ngay bây giờ cả - giờ tôi đã chính thức là Boss Vongola. Boss của ông. Đây là yêu cầu đầu tiên của ta!" Cậu chỉ tay tức giận vào Iemitsu. "Ông bị sa thải!"
Ở phía sau, Xanxus bắt đầu cười nứt nẻ.
"Con không thể sa thải ta được!" Iemitsu gầm lên.
"Ta có thể chứ. Ta đã làm rồi! Ông bị sa thải! Kể từ ngày mai, ông không còn phận sự nữa!" Tsuna nhấn mạnh. "Không đời nào ta có thể làm việc với ông như người cố vấn của ta được! Vì vậy bây giờ, Hibari-san sẽ trở thành lãnh đạo chính thức của CEDEF. Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp lâu dài khi chúng ta bắt đầu."
Iemitsu hét nghẹn, và liếc nhìn Timoteo xin sự giúp đỡ. Nhưng người boss tiền nhiệm chỉ nhún vai và mở rộng hai bàn tay, như thể chẳng có gì ông có thể làm cả. Thành thực, Tsuna đã nói với ông về ý định của mình trước đó, nhưng Timoteo đã đồng ý rằng sẽ tốt hơn là không nói với Iemitsu cho tới khi thực tế xảy ra.
Tsuna tặng cho ông một cái trừng mắt trước khi Iemitsu có thể phản đối. "Ta hi vọng ông sẽ bàn giao công việc cho Hibari-san," Decimo nói với biểu hiện thẳng thắn. "Vì anh ấy không thể bảo vệ Namimori được nữa, ta lo lắng cho Mẹ."
Nó như một mũi tên bằng lời nói bắn thẳng vào tim. Sau khi nghe được câu chuyện - từ Hibari - về nhà mafia đã xoay sở để tìm hiểu về nhà của ông và tấn công Tsuna khi cậu đang học cấp hai, Iemitsu có cảm giác nặng nề của tội lỗi, và cũng có sự biết ơn tới người hội trưởng ác quỷ của Namimori vì đã bảo vệ nhà Sawada.
Tiếng cười của Xanxus rất lớn, khiến Tsuna cũng cau mày với hắn.
"Đối với Varia, yêu cầu thứ hai của ta là bảo vệ Ông - Vongola Nono - trong thời gian chuyển giao," Tsuna nói, khoanh tay và chuẩn bị cho sự bùng nổ không thể tránh khỏi.
Giờ, tới lượt Xanxus thét nghẹn. "Ngươi không thể làm điều đó được!" hắn gầm lên.
"Nếu anh không thể lo được, ta cho là ta sẽ bổ nhiệm một người khác," Tsuna nói một cách hợp lý. "Ta biết bảo vệ một ai đó luôn khó hơn lấy đi mạng sống..."
"Đừng xúc phạm Varia!" Xanxus gầm gừ, khẩu súng bằng cách nào đó đã nằm trên tay hắn.
"Vậy nó đã được giải quyết," Tsuna nói. "Tốt! Vậy đi thôi. Chúng ta... chúng ta đã bắt những người boss mafia phải chờ rồi..." Giọng nói của cậu, trước chiến thắng của mình, ngày một yếu hơn khi cậu nhớ lại điều mà cậu đã đồng ý. Tuy nhiên, với một hơi thở sâu, Tsuna vươn vai mình và chuẩn bị đựa ra.
"Không cần lo lắng đâu," Timoteo nói với cậu, đặt một bàn tay ấm áp lên vai cậu khi họ đều hướng về hội trường và chờ khách. "Cháu đã là một người boss tốt rồi, Decimo." Ông cười. "Boss Phantom Thief của chúng ta!"
~.~.~
