Lussuria lại thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao. Hai người họ - nếu họ có thể gọi như vậy - đang chờ trên con đường duy nhất dẫn lên đồi cho tới sân khấu lớn, nơi Xanxus đã chọn cho mình. Nhà rạp dài và rộng được bao quanh bởi các ki-ốt và các gian hàng ở hai bên, một bên cung cấp đồ ăn nhẹ và những giải thưởng, nhưng giờ trông chẳng khác gì những bộ khung đã bị bỏ quên.
Không nghi ngờ gì khi các đối thủ sẽ đi qua đó... nếu họ vượt qua được Levi và Belphegor.
Lussuria biết rối đối thủ trước đó của chúng đã tới và và đã giao tranh với những đồng đội của hắn ở Varia. Những tia chớp và tiếng nổ - ở hai địa điểm khác nhau - chính là minh chứng cho điều đó. Những vụ nổ hẳn là đến từ những người hỗ trợ cho Phantom Thief, vì chúng không phải là phong cách chiến đấu của tên trộm hay Belphegor, nhưng sấm sét thì chắc chắn là của Levi. Lussuria thậm chí có thể nhận ra được chuyển động của những chiếc Parabola.
Rất dễ dàng với hắn để thấy được khi Levi Volta bắt đầu khai triển, vòng tròn điện ấy là không thể nhầm lẫn được. "Hắn ta luôn làm quá nó lên," Lussuria thì thầm, "Giờ sẽ chẳng còn tên nào lại cho mình cả."
Nhưng chỉ khi đòn tấn công của Levi được kích hoạt, thì có gì đó không đúng. Năng lượng đó lại được kiểm soát và tập trung vào một mục tiêu bay vụt lên khi một trong những chiếc Parabola biến mất. Những tia sét bắn lên trời và vào những khu vực xung quanh, một vài tia sét bắn tới chỗ của Lussuria, vào chân cầu thang dẫn lên nhà rạp.
Cho dù có đeo kính râm, Lussuria vẫn bị chói mắt. Phía sau hắn, có tiếng kêu vù vù khi Gola Mosca thoát khỏi chế độ chờ.
"Oh, đừng lo, đó không phải giành cho chúng ta đâu," Lussuria đảm bảo với con robot.
Tuy nhiên, Gola Mosca lờ đi lời nói của hắn. Nó từ từ quay ra, đầu nó - và những mạng điện của nó - quay đi khỏi cảnh tượng mà chúng đang theo dõi.
Khắp công viên, những tia sét lóe lên. Những đèn đường và những dải hoa đầy màu sắc trải dọc con đường chính, lên cầu thang và dọc theo nhà rạp, lên tới đồi và toàn bộ con đường tới sân khấu chính.
Khi bóng tối được xua tan, Lussuria có thể đột nhiên thấy được một bóng hình - một chàng trai trẻ - đứng phía sau họ, hai chiếc tonfa nằm trong tay anh.
Không giống như thành viên của Varia, con robot chẳng hề do dự. Con mắt của nó sáng lên, và nó giơ tay lên, để lộ ra khẩu súng máy có sẵn.
Nhưng trước khi nó có thể khai hỏa, người lạ kia lao về phía trước, vũ khí lóe sáng trong tay. "Vì sở hữu thứ vũ khí trái phép, ngươi sẽ bị cắn tới chết," anh thông báo, chiếc tonfa vung xuống một cánh tay của Gola Mosca là đủ lực để bẻ cong các lớp kim loại ấy.
Những tính toán lóe lên trong trình điều khiển của con robot. Đánh giá được tốc độ, sức mạnh và vũ khí của đối thủ, lựa chọn là rất rõ ràng. Chiến đấu tầm gần là không hề khôn ngoan; phải tránh ngay lập tức.
Tên lửa của nó bùng lên, đẩy Gola Mosca lên không trung. Chàng trai trẻ đi theo mà không chút do dự, biến mất vào trong rừng cây khi con robot bay phía trên khu rừng ở rìa con đường, bắn xuống một cách vô ích vào đối thủ của nó.
Hai bóng đen của giám khảo nhà Cervello đuổi theo sau họ, thậm chí chẳng thèm dừng lại để liếc nhìn kẻ còn lại.
"Ôi trời," Lussuria thì thầm. Hắn mỉm cười yếu ớt khi quan sát chàng trai trẻ khác bước ra từ rừng cây bên cạnh con đường. cọ vào những tán lá và cành cây từ mái tóc ngắn bạc của mình. "Và sao những thằng nhóc như ngươi có thể xoay sở tới đây như vậy? Ta đã chắc chắn là không ai sẽ vượt qua được bọn ta."
"Hibari đã có kế hoạch tới khu vực này, và bọn ta sử dụng cổng phụ," Ryohei thờ ơ trả lời.
Anh đã buộc phải theo sau với một khoảng cách khá xa khi họ trên đường tới đây trên con đường phu hẹp - sau cùng thì Hibari cũng ghét tụ tập. Đó cũng là lí do mà người hội trưởng đáng sợ của Namimori từ chối đi bằng cổng chính như những người khác.
"Hmmm, ta đoán chúng ta nên biết tên trộm và bạn bè của hắn sẽ lén lút thế này chứ," Lussuria trầm ngâm, nhún vai.
"Ta chẳng biết gì về tên trộm cả," Ryohei nói, biểu hiện của anh u tối khi anh đối mặt với Lussuria, "nhưng ta có một câu hỏi cho ngươi. Ngươi đã ở Công viên Động vật Namimori 10 ngày trước phải không?"
"Nếu ta có thì sao?" Lussuria trả lời.
"Vậy thì ta sẽ hết mình đánh bại ngươi," Ryohei kiên quyết nói, giơ nắm đấm mình lên trong tư thế boxing. "Ta không thể tha thứ cho ai dám cố gây tổn thương cho em gái ta."
Nụ cười nhếch mép của Lussuria lớn hơn. "Chẳng sao cả! Ngươi giống kiểu của ta đấy!" hắn thông báo và, không chờ trả lời, lao vào đối thủ của mình.
~.~.~
Chương 13: Battle, part 2 ~ What You Lost
~.~.~
Tsuna kiên trì tiến vào sâu bên trong Kokuyo Land, được dẫn lối bởi những kí ức tuổi thơ đã bị phai mờ và tấm bản đồ công viên đã bị hoen ố, bất chấp những tia sét và những vụ nổ phía sau cậu. Cậu xua đi những lo lắng và tự nói với chính mình rằng họ sẽ ổn thôi. Reborn sẽ không để điều gì quá kinh khủng diễn ra với Lambo, và Gokudera rất thông minh, thông minh hơn nhiều so với Tsuna.
Tất cả những lời tự trấn an ấy không đủ để giữ cho Tsuna tiếp tục di chuyển khi Levi Volta bắt đầu mất kiểm soát.
Cả cậu và Yamamoto đều né, một vài tia sét bắn tới khá nguy hiểm. Khoảnh khắc bầu trời quang đãng và cậu có thể tiếp tục đi thẳng, Tsuna theo bản năng cố gắng quay lại.
Yamamoto nắm vào tay cậu. Nụ cười của cậu thật căng thẳng. "Họ sẽ ổn thôi," cậu nói, mặc dù cậu chẳng thể biết được mình đang nói gì.
Cậu đã bình tĩnh chấp nhận lửa của Tsuna, và giờ thì cậu chẳng hề nao núng khi đối mặt với những tia sét trên bầu trời. Thật xấu hổ cho Tsuna khi nhớ lại những phản ứng hoảng sợ của mình, với sát thủ mafia, với những người có năng lực như sát thủ, với lửa. Thét lên trong sự khủng bố chỉ là bước khởi đầu thôi.
Tuy nhiên, Tsuna không thể không liếc nhìn lại, trước khi cậu nghiến răng và ép mình quay đi. "Phải," cậu nói, nói ớ một hơi thở sâu. "Đương nhiên rồi. Hãy đi tiếp thôi."
Những tia sét lóe lên xung quanh họ, và Yamamoto nở một nụ cười khích lệ. "Yeah, chúng ta vẫn còn rất nhiều kẻ thù ở phía trước," cậu nói.
Vào khoảnh khắc sau đó, thanh kiếm của cậu đột ngột nắm trong tay cậu.
Quay xung quanh, Yamamoto chém vào không khí. Có một ánh sáng lung linh kỳ lạ và hơi thở khẽ, và một bóng người đang chùm đầu dần xuất hiện, khi nó cố tránh đòn tấn công của Yamamoto. Cậu không dừng lại, giương thanh kiếm lên lần nữa với mục đích theo đuổi. Vẫn còn mất thăng bằng do lần né đòn vụng về trước đó, lần này người lạ kia sẽ không thể né được cậu.
"Chờ đã!" Tsuna hét lên, khiến Yamamoto ngập ngừng đủ lâu để Tsuna kéo cậu lại. "Chờ đã, tôi biết những ảo ảnh đó!"
Yamamoto, đáng tin hơn bao giờ hết, chỉ chớp mắt khi nhắc tới một thứ gì đó vô lý như ảo ảnh. "Cậu chắc chứ? Đó không phải cuộc phục kích của kẻ thù sao?"
Tsuna lắc đầu. "Chrome? Là cậu, đúng không?" cậu nói, quay sang bóng người vẫn chưa biết kia.
Người lạ mặt đội mũ trùm đầu kia đứng im một chỗ - chiếc áo choàng ngắn của cô, chỉ đủ để che chiếc váy bên dưới. "U-um... Xin chào, Kaitou-san," Chrome chào, con mắt duy nhất của cô nhìn chăm chú từ chiếc mũ trùm đầu lớn.
"Chrome, cậu đang làm gì ở đây? Nguy hiểm lắm," Tsuna nói. "Có chuyện gì xảy ra... với anh ta sao?"
Chrome cười, biểu hiện hiểu biết và ngọt ngào đáng ngạc nhiên của cô. "Kaitou-san vẫn luôn tốt bụng như vậy," cô thì thầm. "Tôi tới đây để giúp ngài. Tôi sẽ đền đáp cho ngài sau những gì ngài đã làm."
Liếc nhìn giữa hai người họ, Yamamoto dường như đã dẫn đến một số kết luận. Cậu đột ngột cười và lùi lại, để cho hai người nói chuyện trong khi cậu để ý kẻ thù. Cậu đã biết được sự tốt bụng của Tsuna là thế nào, và tình cảnh này là vô cùng dễ hiểu, từ quan điểm đó. Sau cùng, không phải cậu cũng như vậy, tới để giúp người đã từng giúp cậu sao?
"Chrome..." Tsuna thở dài. "Thật sự thì tôi muốn thực hiện yêu cầu của cậu, nhưng tôi không làm điều đó để làm cậu nợ tôi. Và dù sao thì, tất cả các cậu đã làm như tôi bảo rồi. Thực tế cậu đang ở đây là minh chứng cho điều đó."
Cậu nở nụ cười với cô, và Chrome không thể không cười lại. Tuy nhiên, cô vẫn lắc đầu, không đồng ý.
Chrome do dự, không chắc phải làm sao để đặt cảm xúc của mình vào lời nói. "Kaitou-san... điều ngài đã làm còn hơn cả giúp đỡ chúng tôi nữa," cô cố giải thích. "Ngài đã cứu ngài ấy, và tất cả bọn tôi nữa. Và không chỉ những người đeo mặt nạ ấy đâu. Ngài... sự tốt bụng của ngài... thực tế rằng ngài đã giúp chúng tôi mặc dù nó rất nguy hiểm và chẳng đem lại lợi ích gì cho ngài, chỉ vì ngài cảm thấy được điều đúng đắn phải làm... nó giúp chúng tôi tin rằng con người vẫn có thể... rằng con người có thể là..."
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên và quay đi, Chrome ngừng lại.
Đó là quyết định của chính cô về việc tới nhờ Phantom Thief giúp đỡ - lựa chọn đầu tiên cô đưa ra mà không phụ thuộc vào Mukuro, vào thời gian sau lần gặp mặt của họ. Mukuro đã chế giễu, hoài nghi và thận trọng, nhưng Chrome đã tuyệt vọng. Cô không thể chịu đựng được khi để Mukuro ở một nơi lạnh lẽo, tối tăm như thế, và cô không có sức mạnh để bảo vệ anh, thậm chí với sự giúp đỡ của Ken và Chikusa.
Cô đã đuổi theo Phantom Thief trong một vụ trộm của cậu, và trước sự ngạc nhiên của cô, cậu đã dừng lại và nghe khi cô cầu xin cậu làm vậy. Thậm chí cả khi Chrome thừa nhận những việc mà Mukuro đã làm, cậu chẳng hề tức giận hay chán ghét. Cậu chỉ nói, "Cậu quan tâm tới anh ta rất nhiều, phải không?"
Cuối cùng họ phải chạy để tránh những kẻ đuổi theo Phantom Thief, nhưng một vài ngày sau, một tấm thiệp được gửi tới Chrome. "Ta sẽ đưa Rokudo Mukuro trở về từ Vindice," nó nói.
Đó như một biểu tượng của hi vọng đáng quý đối với cô.
Và hi vọng ấy đã trở thành hiện thực. Cho dù cậu phủ nhận nó, Mukuro cũng tương tự. Anh chưa bao giờ nói về nó, nhưng hành động của Phantom Thief cứ như một phép lạ đối với họ vậy. Chrome chắc chắn điều đó, giống cô, Mukuro sẽ luôn quý trọng những kí ức về những gì Tsuna đã làm, cùng với ký ức về những lần hội ngộ và lần gặp đầu tiên.
Đối với cô, đó là cảm giác ấm áp, rắn chắc của Mukuro trong vòng tay mình. Đối với anh, đó là cảm giác của bầu trời đêm trong lành trong lồng ngực mình, lần đầu tiên sau quãng thời gian rất lâu.
Tsuna đã quan sát họ với nụ cười hiền, nhẹ nhàng, như thể chỉ cần sự hạnh phúc của họ là đủ để trả ơn cho những nguy hiểm kinh hoàng mà cậu phải đối mặt.
Khi Mukuro đẩy sự hạnh phúc của mình sang một bên và quay sang Phantom Thief với đôi mắt ngờ vực, hỏi xem cậu muốn gì từ họ, Tsuna trông rất ngạc nhiên. Cậu nghĩ một lúc lâu, như thể cậu chưa bao giờ xem xét tới câu hỏi đó trước kia.
"Tôi muốn anh sống một cuộc sống mà không bị dẫn trở về Vindice nữa," cuối cùng Tsuna nói, ánh mắt kiên định và hoàn toàn nghiêm túc.
Cái yêu cầu tưởng chừng đơn giản ấy có một ý nghĩa sâu xa hơn. Tsuna muốn họ phải từ bỏ việc trả thù, không còn làm những điều sẽ dẫn tới cơn thịnh nộ của Vindice đổ dồn xuống họ, sống ẩn và không thu hút sự chú ý vào chính họ nữa.
Mukuro đã lạnh lùng cười khẩy, khinh khỉnh và tìm kiếm sự độc ác ẩn dấu sau đó, nhưng Chrome đã hiểu. Tsuna mong muốn không gì hơn là điều tốt nhất cho họ, và trong đó bao gồm cả quay lưng khỏi con đường đen tối mà Mukuro đã theo đuổi trước đó. Con đường này, cậu đã cho họ lối thoát, để họ bước ra khỏi con đường đó. Điều này cũng là một dạng khác của sự tốt bụng trong cậu.
Tsuna có thể tin rằng họ đã trả ơn cậu chỉ bằng cách giữ vững lời hứa đó, nhưng Chrome không thể coi nó như một cuộc trao đổi có lợi cho cả hai cả.
Cho cậu mượn sức mạnh của mình là điều ít nhất cô có thể làm.
Nhưng cô thực sự không biết làm cách nào để đặt nó vào trong lời nói. Tất cả những gì cô có thể làm là thở dài một chút và mỉm cười.
"Tôi muốn giúp ngài, Kaitou-san," cô nói, bắt gặp ánh mắt bối rối của Tsuna. "Cho dù sức mạnh của tôi không thể sánh với ngài ấy, tôi sẽ làm mọi thứ mình có thể. Xin hãy tin tôi. Tôi sẽ không để ngài phải gục ngã."
Cô cúi đầu, khoanh tay lại một cách e dè.
Tsuna thở dài. Một lần nữa, cậu thấy mình hoàn toàn bị qua mặt và không thể phản đối.
"Hãy cẩn thận, được chứ?" cậu nói với cô. "Nếu không anh ta sẽ săn tôi và khiến tôi ước mình phải chết mất."
Họ mỉm cười với nhau.
Thấy cuộc trò chuyện giữa họ, Yamamoto bước lại gần. Cậu vò đầu Tsuna, cười. "Có vẻ như cậu có rất nhiều bạn tốt đó, Tsuna," cậu nói. "Về điểm này, chúng ta không cần lo tới việc bị thiếu người nữa rồi."
Tsuna cau mày khi dường như có gì đó xảy ra với cậu. "Nghĩ về nó, chúng quá im lặng. Chúng ta đã đi khá xa mà không thấy bất cứ tên nào khác của Varia. Điều này không đúng. Chúng nên có ít nhất 4 thành viên nữa chứ, vậy sao chúng không tấn công chúng ta?"
Chrome nghiêng đầu. "Con đường phía trước đã được giải tỏa rồi, Kaitou-san," cô nói. "Ngài không nhận ra sao? Hai người bạn của ngài đang đối phó với những chướng ngại vật trên đó rồi." Cô chỉ lên cầu thang dẫn tới đỉnh đồi tiếp theo.
Tsuna và Yamamoto nhìn chằm chằm vào cô ngạc nhiên một lúc. Sau đó, Yamamoto cười. "Cậu thực sự có rất nhiều người bạn tuyệt vời, Tsuna!" cậu rạng rỡ nói.
"Bạn nào chứ?!" Tsuna hỏi, đôi mắt cậu nhìn giữa Chrome, Yamamoto và trên đỉnh cầu thang.
"Boxer-san và Carnivore-san," Chrome nói. "Chú chim đã nói cho tôi biết." Cô liếc nhìn xung quanh, như thể hi vọng chú chim đó sẽ đột ngột xuất hiện khi nó vẫn không thấy đâu cả. Cô hi vọng không có gì xảy ra với nó.
"Boxer? Carnivore?" Tsuna nhắc lại, tâm trí cậu như trì hoãn và từ chối hợp tác vậy. "Anh trai của Kyoko?! Hibari?! Sao họ lại ở đây?!" Cậu lắc đầu mình lia lịa. "Không, đương nhiên Hibari sẽ tới đây rồi. Nhưng còn anh trai của Kyoko? Sẽ ra sao nếu anh ấy bị thương chứ?"
Không chờ trả lời, cậu lao lên cầu thang, Chrome và Yamamoto theo sau.
~.~.~
Để nghĩa rằng có một viên đá quý như ngươi sự tù túng bé nhỏ này," Lussuria trầm ngâm, cười bất chấp việc máu của hắn đang chảy tự do từ mũi đã bị thương của mình. Hắn thậm chí không thể nói rằng đó là đòn may mắn được - Ryohei đã ghìm chặt hắn một cách công bằng và thẳng thắn. "Ah, ta ước ta có thể đưa ngươi trở về Ý với ta! Thật là tệ..." giọng điệu của hắn trở nên u ám, không hề mong đợi với vẻ ngoài rực rỡ của hắn, "rằng ngươi không phải đối thủ mà ta có thể chơi đẹp rồi."
Vẻ tập trung và bình tĩnh của Ryohei không hề lay chuyển. "Ta cũng sẽ hết mình đấu một trận với ngươi," anh nói, né một cú đá xoay và trả đũa bằng một cú thọc mạnh. "Trong một trận chiến thế này, ta không thể có được niềm vui khi phải đối mặt với một đối thủ hết mình như ngươi."
"Oh? Tại sao không?" Lussuria hỏi, cười lớn. "Trận chiến sống còn là tuyệt nhất! Ngươi không thích cảm giác trái tim của ngươi đập nhanh, khi mỗi hơi thở có thể là cuối cùng sao? Giết hay bị giết, thật mãnh liệt!"
"Ta không phải chiến đấu vì niềm vui. Ta chiến chiến đấu để chiến thắng," Ryohei nói, đôi mắt anh nheo lại. Vẻ mặt của anh trở nên tối sầm hơn khi anh nhìn Lussuria.
Sự thật rằng Ryohei rất thích chiến đấu. Có một vài điều về nó - vài điều về việc giao tiếp bằng chính cơ thể mình, giao tiếp với nắm đấm, một cảm giác căn bản của sự kết nối - điều đó khiến anh cảm thấy như chẳng có giới hạn nào mà anh không thể vượt qua được. Cứ như mọi thứ đều được đẩy đến cực hạn và xa hơn nữa.
Trên võ đài, mọi thứ đều có ý nghĩa.
Đó là một trong những lý do anh không muốn từ bỏ chiến đấu, thậm chí bất chấp cả lời cầu xin của Kyoko. Ryohei muốn chiến đấu. Nó khiến anh hạnh phúc, theo cái cách mà chẳng có thứ gì khác làm được. Chuẩn bị cho những trận đấu, dạy tại võ đường, tham gia vào giải đấu - đó là những kỉ niệm đẹp.
Điều này chẳng có gì giống như vậy cả.
Đây là một lý do khác. Lý do tại sao Ryohei cần phải chiến đấu. Vì có những người ngoài đó dám làm tổn thương tới những thứ mà anh quan tâm, một người chẳng hiểu gì ngoài sức mạnh cả.
Chẳng có niềm vui nào trong trận chiến này, chỉ có lòng quyết tâm.
Quyết tâm của anh mạnh mẽ hơn cái ham muốn chiến đấu bẩn thỉu của hắn. Ryohei có thể thấy rõ ràng nơi mà Lussuria hành động chỉ để thỏa mãn cái mong muốn nông cạn của mình, nơi mà hắn đã chiến đấu cho riêng mình - nơi mà hắn nán lại để kéo dài trận chiến, nơi mà hắn nhắm vào để gây ra nhiều vết thương hơn là hạ gục hoàn toàn đối thủ của mình.
Hắn không chiến đấu để thắng. Hắn đang chiến đấu vì cái ham muốn ích kỷ của mình.
Ở đó. Có một cơ hội để Ryohei kết thúc chuyện này. Nó sẽ gây tổn thương cho anh, nhưng nó sẽ đủ.
Cố ý, Ryohei lao vào. Anh lờ đi Lussuria đang giơ chân lên cho một cú đá tàn phá khác. Nụ cười của thành viên Varia lớn hơn, và như mong đợi hắn đã điều chỉnh mục tiêu của mình - chứ không phải là xương sườn của Ryohei, có khả năng đánh gục anh, cú đá sẽ trúng vào tay anh, khiến tay anh bị gãy nhưng lại cho anh cơ hội để tấn công.
Ryohei không hề nao núng bất chấp tiếng gãy của xương hay cơn đau giằng xé trên tay anh. Nắm tay bên kia kéo lại, không bị phát hiện bởi Lussuria. Nắm đấm tung ra như một viên đạn.
Một tiếng răng rắc khác khi kính râm của Lussuria bị vỡ tan. Hắn bị bay lên, quay vòng vòng trên không trung trước khi rơi sầm xuống vỉa hè.
Nó là trái với quy tắc của một võ sĩ boxing khi đánh đối thủ đã gục ngã. Nhưng đây không phải một trận đấu hay ở trong võ đài. Đây là trận chiến cần phải đánh bại hoàn toàn đối thủ của mình, và Ryohei không do dự lao tới Lussuria và tung nắm đấm của mình vào bụng của thành viên Varia vào khoảnh khắc hắn chạm đất.
Cơ thể của Levi co giật, cố co rúm người lại khi hắn thốt ra âm thanh nghẹn ngào đau đớn. Sau đó, hắn bất tỉnh, và cơ thể của hắn buông lỏng, như thể các dây thần kinh của hắn đã bị cắt đứt.
Kết thúc rồi.
Chậm rãi đứng lên, Ryohei nhìn xuống đối thủ đã bị đánh bại của mình.
"Khi ngươi hiểu được tại sao ngươi lại sai về những hành động mà ngươi đã làm, ta sẽ vui hết mình để có một trận đấu với ngươi," anh nói. Anh không hề cúi đầu. Đó không phải trận đấu kiểu đó. Anh không hề có sự tôn trọng với gã đó, cho dù kỹ năng của hắn ra sao.
Ryohei liếc mắt nhìn hai người phụ nữ da đen người đang bước tới. Anh đã nhận ra họ đang quan sát trận chiến, nhưng không thèm để tâm tới họ. Sau cùng, anh không hiểu gì nhiều về nó.
"Thu thập nhẫn Mặt trời," một trong số họ chỉ anh. "Chỉ khi đó cậu mới được công nhận là người chiến thắng trận đấu."
Anh nhìn chiếc nhẫn được treo trên chiếc dây xích được đeo quanh cổ của Lussuria. Nhún một bên vai, anh kéo nó ra. Nó thật ấm áp trong bàn tay anh.
"Chiếc nhẫn Mặt trời đã thuộc về bên thách đấu," giám khảo của nhà Cervello còn lại thông báo.
Đó là khi Tsuna leo hết cầu thang vào lao vào nhà rạp.
"Onii-san, anh ổn không?" cậu hỏi, đôi mắt cậu nhanh chóng nhìn thấy cánh tay của Ryohei và các vết bầm tím trên cơ thể anh.
Ryohei cười. "Yo, Sawada! Anh thắng rồi!" Anh nói.
~.~.~
Hibari đã đuổi theo Gola Mosca với tư tưởng duy nhất của một con chó săn. Nó đã cố gắng khai thác cái ưu thế khổng lồ của nó bằng cách bay xung quanh khu rừng và xả mưa đạn và tên lửa xuống Hibari, nhưng người hội trưởng né chúng dễ dàng, chỉ có những cái cây sụp đổ do đòn tấn công của con robot.
Những tính toán tiếp theo về thông số vật lý và kĩ năng chiến đấu của anh vẫn như trước đó - đánh cận chiến là không thể, rút lui.
Gola Mosca vẫn chỉ là một mẫu thử nghiệm. Sử dụng năng lượng của nhẫn Vongola Mây, nó có thể di chuyển và tạo ra nguồn cung cấp thuốc nổ vô hạn, nhưng phần còn lại của cơ thể nó có sức chịu đựng hạn chế như bất kỳ máy móc nào khác.
Trong đó bao gồm cả quá nóng.
Nó không thể ở trên không trung mãi được. Cảnh báo đỏ nhấp nháy trên màn hình nội bộ khi nó đạt tới giới hạn. Chúng chập chờn, buộc Gola Mosca rơi vào tình trạng khẩn cấp. Nó cố để cung cấp thêm lửa, nhưng Hibari đã phát hiện ra điểm yếu của nó. Nhếch mép cười, anh di chuyển để tấn công, tonfa lóe sáng dưới ánh trăng.
Gola Mosca nhắm một trong những khẩu súng vào anh, nhưng trước khi nó có thể bắn, Hibari đã ở trong tầm bảo vệ của nó. Cánh tay bay lên, nổ tung. Đòn tấn công tiếp theo, chiếc tonfa vung qua lớp bọc sắt của nó và vào các bộ phận phía trong nó. Thứ gì đó lóe sáng bên trong, điện chạy tràn lan qua từng bộ phận máy móc.
Hibari vẫn chưa xong. Anh vung chiếc tonfa còn lại vào đầu Gola Mosca, phá hủy các cảm biến của nó. Con robot bị ảnh hưởng, sau đó lật đổ, đổ sầm xuống đất với tiếng sầm lớn.
Nó vẫn còn giật giật, và Hibari không do dự nhảy vào máy, xét tan nó cho tới chỉ còn là một mẩu kim loại, bất động và chập điện yếu ớt.
Sự tức giận của anh dịu đi, Hibari lùi lại một bước và quay đôi tonfa, vẩy đi những dầu nhớt của máy móc và một vài mảnh kim loại nhỏ. "Tch," anh tặc lưỡi. "Thảm hại."
Anh quay đi, nhưng trước khi anh có thể rời khỏi chiến trường, hai giám khảo Cervello xuất hiện phía trước anh.
"Cậu cần sở hữu nhẫn Mây để được tuyên bố là người chiến thắng trận này," một trong số họ nói với anh.
Đôi mắt Hibari nheo lại, ánh mắt giết người, lạnh lùng của anh khiến ngay cả Cervello cũng theo bản năng lùi lại. "Ta không ở đây để chơi trò chơi của các người," anh nói. "Ta sẽ đánh bại kẻ cầm đầu của lũ động vật ăn cỏ ngoại quốc gây rối này."
"Cậu không thể," Cervello dũng cảm hơn nói, giọng nói của cô run lên một chút. "Mọi người tham gia chỉ có thể trạm trán với một đối thủ và tham gia vào một trận chiến. Cậu chiến đấu như một người bảo vệ Mây, vì vậy cậu không thể đối mặt với Xanxus, ứng viên cho vị trí người bảo vệ Bầu trời-!"
Lời nói của cô bị ngắt lại khi Hibari tấn công.
"Đừng cố ép buộc ta vào luật lệ của các người," Hibari rít lên. "Chúng đã tấn công Namimori, và tất cả những kẻ gây xáo trộn sự yên bình sẽ bị cắn tới chết. Đó là luật."
Cervello như một cơ quan dựa vào sự hợp tác của nhiều tổ chức, hành động một cách đồng bộ, hơn bất cứ tài năng hay quyền lực nào. Trong khi những giám khảo và bộ hạ đều có kỹ năng riêng, họ không đối phó được chàng trai ở tầm cỡ như Hibari, người có năng lực chiến đấu không thể đếm nổi.
Họ cố né, nhưng không thể trốn thoát được. Một trong những giám khảo kêu lên đau đớn khi tonfa của Hibari đánh vào xương sườn cô, khiến người phụ nữ đó đâm sầm vào vài cây còn lại. Đồng đội cô cố sử dụng cơ hội này để trốn thoát, nhưng Hibari quá nhanh. Nhận một đòn vào chân, cô cũng ngã xuống.
"Giờ, nói ta biết kẻ cầm đầu ở đâu," Hibari yêu cầu.
Bộ hạ của Cervello cũng có niềm tự hào của riêng mình, và giám khảo vẫn ngoan cố im lặng ngay cả khi cơ thể cô run rẩy trong sợ hãi. Cau mày nhẹ, Hibari nâng tonfa lên và chuẩn bị tấn công.
"Nghiêm cấm!" một giọng hót líu lo kêu lên. "Nghiêm cấm! Kẻ phá luật! Tội phạm!"
Hibari hướng cái trừng mắt đáng sợ vào kẻ nói - một chú chim vàng nhỏ đã theo anh một thời gian. Nó là một trong vài con mà anh nhận thấy khắp Kokuyo. Nó chắc chắn cũng không có ở quanh khu vực Namimori.
"Ta không phải là tội phạm," anh nói với nó, cực kì nghiêm túc. "Ta là người thực thi pháp luật."
"Nghiêm cấm! Kẻ phá luật!" chú chim cứ hót líu lo.
"Ta không quan tâm tới luật lệ của bọn chúng," Hibari nói. Anh quay mặt sang chú chim đang bay tới, và giám khảo nhà Cervello bắt đầu bò đi, cố từ từ di chuyển để không thu hút sự chú ý của anh."Ta sẽ không bị ràng buộc bởi chúng.Luật duy nhất ta thừa nhận là của riêng ta. Bất cứ kẻ nào can thiệp vào nó sẽ bị cắn đến chết."
"Cắn đến chết!" chú chim lặp lại. "Cắn đến chết!"
Hibari gật đầu, đồng ý. Chú chim nhỏ đậu lên vai anh và rỉa lông. Thật bất ngờ, người hội trưởng ác quỷ lại cho phép nó, đưa tay tới vuốt ve bộ lông tơ. Sự khát máu trước đó của anh bị xua tan, và anh chẳng hề quan tâm rằng con mồi của mình đã chạy mất.
Chọn một hướng dường như ngẫu nhiên, anh bắt đầu bước đi về phía khu rừng xung quanh. Chỉ khi anh bước qua cây vẫn đang đứng đầu tiên, cây tonfa của anh chém qua.
Chiếc máy quay được che giấu kĩ của Cervello rơi xuống đất thành từng mảnh.
~.~.~
Đường truyền phim rơi vào tĩnh lặng một lúc, trước khi người điều hành của Cervello nhanh chóng chuyển sang máy quay khác, máy quay này dõi theo Tsuna và hai người đồng minh còn lại của cậu khi họ tiếp tục tiến bước, sâu hơn vào công viên, để lại Ryohei phía sau với kẻ thù của mình để được chăm sóc bởi giám khảo của Cervello.
Dino nhăn mặt một chút trước tính khi thô lỗ và sự thiếu hợp tác của Hibari, nhưng đang ngồi trên chiếc ghế lớn của mình giữa căn phòng, Đệ cửu dường như chẳng quan tâm. Nếu có, biểu hiện của ông cho thấy sự thích thú trước tiềm năng của những người bảo vệ của Tsuna.
"Một Đám mây thực sự," Timoteo nhận xét, nghe hài lòng hơn bất cứ điều gì. Nó nhắc nhở Dino về danh tiếng của sự lập dị mà những người bảo vệ Vongola có, chẳng ai lập di bằng thế hệ đầu tiên.
Môn ngoại cố vấn, người khác duy nhất trong căn phòng, rơi vào im lặng, kể từ khi bắt đầu phát sóng những trận đấu.
Dino cố che đi sự lo lắng khi anh liếc nhìn hai người đàn ông quyền lực nhất của nhà Vongola. Anh không chắc sao mình lại bị triệu tập để xem thử thách của Phantom Thief với Đệ Cửu và Iemitsu. Thành thực mà nói, Cavallone là nhà mạnh thứ 3 trong các đồng minh, và thứ hai được biết tới là không tin tưởng, và Dino là một trong số những người đã được gặp riêng Phantom Thief, nhưng...
"Chúng đều vẫn còn thô," Đệ cửu tiếp tục, "nhưng đó là một nỗ lực ấn tượng, nhất là khi nó mới làm việc trong một thời gian ngắn. Cậu nghĩ sao?"
Nó khiến Dino mất một lúc để nhận ra câu hỏi đó là giành cho cậu. Anh ngập ngừng, trước khi buộc mình vào tư duy của một người Boss. Anh không thể làm rối tung lên trước người dẫn dắt nhà Vongola được. Reborn sẽ giết anh mất!
"Có vẻ như nửa trong số họ là người dân địa phương, hai người cuối cùng và người kiếm sĩ," Dino lưu ý, hi vọng mình nói không giống như một thằng hề. "Hoặc là cậu ấy đã biết họ từ trước khi đến Ý và bảo đảm được sự trung thành của họ ở tuổi còn rất trẻ, hoặc là cậu ấy chỉ gặp họ thường xuyên và có thể gây ảnh hưởng tới họ một cách nhanh chóng. Cả hai trường hợp, đều ấn tượng cả."
Đệ cửu mỉm cười với anh, trông thậm chí hiền từ hơn bình thường, và một lần nữa Dino không thể không tự hỏi về ý định của ông.
Rõ ràng Đệ Cửu đang hỗ trợ Phantom Thief - sự hiện diện của Reborn là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Dino... không phải không đồng ý. Anh đã thích chàng trai trẻ kia, nhất là sự quan tâm mà anh cảm thấy giành cho gia đình của cậu, sự trung thành mà họ, có lẽ là nằm trong tiềm thức, hướng về phía cậu, và thậm chí cả việc bạo gan thách thức Varia.
Những người khác có thể xem thường sự thiếu kinh nghiệm của cậu, nhưng Dino cũng chẳng hề tốt hơn khi cha mình mất và anh đột ngột bị ép phải tiếp quản nhà Cavallone. Mọi thứ như vậy có thể học được, và cũng khá nhanh nữa, nếu cần thiết. Điều tạo nên một vị Boss, mặt khác, phải tới một cách tự nhiên.
Vì vậy Đệ Cửu hỗ trợ cho Phantom Thief, như đã làm với Dino, có lẽ là vì cùng một lí do.
'Oh,' Dino nhận ra, không thể tin được anh lại quên mất điều gì đó quá rõ ràng, 'đó là vì chúng ta đã đặt cược vào cậu ấy.'
Họ tin rằng Phantom Thief sẽ chiến thắng, và giờ họ đang chờ canh bạc của mình bắt đầu. Sau vụ này, nó sẽ mở đường cho người mà họ đã chọn làm Vongola Decimo.
~.~.~
Chú thích: <Do ở phía trên mình nghĩ trans ra thì bựa quá nên giữ nguyên :)>
Boxer: Võ sĩ boxing
Carnivore: Động vật ăn thịt
Chrome do dự, không chắc phải làm sao để đặt cảm xúc của mình vào lời nói. "Kaitou-san... điều ngài đã làm còn hơn cả giúp đỡ chúng tôi nữa," cô cố giải thích. "Ngài đã cứu ngài ấy, và tất cả bọn tôi nữa. Và không chỉ những người đeo mặt nạ ấy đâu. Ngài... sự tốt bụng của ngài... thực tế rằng ngài đã giúp chúng tôi mặc dù nó rất nguy hiểm và chẳng đem lại lợi ích gì cho ngài, chỉ vì ngài cảm thấy được điều đúng đắn phải làm... nó giúp chúng tôi tin rằng con người vẫn có thể... rằng con người có thể là..."
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên và quay đi, Chrome ngừng lại.
Đó là quyết định của chính cô về việc tới nhờ Phantom Thief giúp đỡ - lựa chọn đầu tiên cô đưa ra mà không phụ thuộc vào Mukuro, vào thời gian sau lần gặp mặt của họ. Mukuro đã chế giễu, hoài nghi và thận trọng, nhưng Chrome đã tuyệt vọng. Cô không thể chịu đựng được khi để Mukuro ở một nơi lạnh lẽo, tối tăm như thế, và cô không có sức mạnh để bảo vệ anh, thậm chí với sự giúp đỡ của Ken và Chikusa.
Cô đã đuổi theo Phantom Thief trong một vụ trộm của cậu, và trước sự ngạc nhiên của cô, cậu đã dừng lại và nghe khi cô cầu xin cậu làm vậy. Thậm chí cả khi Chrome thừa nhận những việc mà Mukuro đã làm, cậu chẳng hề tức giận hay chán ghét. Cậu chỉ nói, "Cậu quan tâm tới anh ta rất nhiều, phải không?"
Cuối cùng họ phải chạy để tránh những kẻ đuổi theo Phantom Thief, nhưng một vài ngày sau, một tấm thiệp được gửi tới Chrome. "Ta sẽ đưa Rokudo Mukuro trở về từ Vindice," nó nói.
Đó như một biểu tượng của hi vọng đáng quý đối với cô.
Và hi vọng ấy đã trở thành hiện thực. Cho dù cậu phủ nhận nó, Mukuro cũng tương tự. Anh chưa bao giờ nói về nó, nhưng hành động của Phantom Thief cứ như một phép lạ đối với họ vậy. Chrome chắc chắn điều đó, giống cô, Mukuro sẽ luôn quý trọng những kí ức về những gì Tsuna đã làm, cùng với ký ức về những lần hội ngộ và lần gặp đầu tiên.
Đối với cô, đó là cảm giác ấm áp, rắn chắc của Mukuro trong vòng tay mình. Đối với anh, đó là cảm giác của bầu trời đêm trong lành trong lồng ngực mình, lần đầu tiên sau quãng thời gian rất lâu.
Tsuna đã quan sát họ với nụ cười hiền, nhẹ nhàng, như thể chỉ cần sự hạnh phúc của họ là đủ để trả ơn cho những nguy hiểm kinh hoàng mà cậu phải đối mặt.
Khi Mukuro đẩy sự hạnh phúc của mình sang một bên và quay sang Phantom Thief với đôi mắt ngờ vực, hỏi xem cậu muốn gì từ họ, Tsuna trông rất ngạc nhiên. Cậu nghĩ một lúc lâu, như thể cậu chưa bao giờ xem xét tới câu hỏi đó trước kia.
"Tôi muốn anh sống một cuộc sống mà không bị dẫn trở về Vindice nữa," cuối cùng Tsuna nói, ánh mắt kiên định và hoàn toàn nghiêm túc.
Cái yêu cầu tưởng chừng đơn giản ấy có một ý nghĩa sâu xa hơn. Tsuna muốn họ phải từ bỏ việc trả thù, không còn làm những điều sẽ dẫn tới cơn thịnh nộ của Vindice đổ dồn xuống họ, sống ẩn và không thu hút sự chú ý vào chính họ nữa.
Mukuro đã lạnh lùng cười khẩy, khinh khỉnh và tìm kiếm sự độc ác ẩn dấu sau đó, nhưng Chrome đã hiểu. Tsuna mong muốn không gì hơn là điều tốt nhất cho họ, và trong đó bao gồm cả quay lưng khỏi con đường đen tối mà Mukuro đã theo đuổi trước đó. Con đường này, cậu đã cho họ lối thoát, để họ bước ra khỏi con đường đó. Điều này cũng là một dạng khác của sự tốt bụng trong cậu.
Tsuna có thể tin rằng họ đã trả ơn cậu chỉ bằng cách giữ vững lời hứa đó, nhưng Chrome không thể coi nó như một cuộc trao đổi có lợi cho cả hai cả.
Cho cậu mượn sức mạnh của mình là điều ít nhất cô có thể làm.
Nhưng cô thực sự không biết làm cách nào để đặt nó vào trong lời nói. Tất cả những gì cô có thể làm là thở dài một chút và mỉm cười.
"Tôi muốn giúp ngài, Kaitou-san," cô nói, bắt gặp ánh mắt bối rối của Tsuna. "Cho dù sức mạnh của tôi không thể sánh với ngài ấy, tôi sẽ làm mọi thứ mình có thể. Xin hãy tin tôi. Tôi sẽ không để ngài phải gục ngã."
Cô cúi đầu, khoanh tay lại một cách e dè.
Tsuna thở dài. Một lần nữa, cậu thấy mình hoàn toàn bị qua mặt và không thể phản đối.
"Hãy cẩn thận, được chứ?" cậu nói với cô. "Nếu không anh ta sẽ săn tôi và khiến tôi ước mình phải chết mất."
Họ mỉm cười với nhau.
Thấy cuộc trò chuyện giữa họ, Yamamoto bước lại gần. Cậu vò đầu Tsuna, cười. "Có vẻ như cậu có rất nhiều bạn tốt đó, Tsuna," cậu nói. "Về điểm này, chúng ta không cần lo tới việc bị thiếu người nữa rồi."
Tsuna cau mày khi dường như có gì đó xảy ra với cậu. "Nghĩ về nó, chúng quá im lặng. Chúng ta đã đi khá xa mà không thấy bất cứ tên nào khác của Varia. Điều này không đúng. Chúng nên có ít nhất 4 thành viên nữa chứ, vậy sao chúng không tấn công chúng ta?"
Chrome nghiêng đầu. "Con đường phía trước đã được giải tỏa rồi, Kaitou-san," cô nói. "Ngài không nhận ra sao? Hai người bạn của ngài đang đối phó với những chướng ngại vật trên đó rồi." Cô chỉ lên cầu thang dẫn tới đỉnh đồi tiếp theo.
Tsuna và Yamamoto nhìn chằm chằm vào cô ngạc nhiên một lúc. Sau đó, Yamamoto cười. "Cậu thực sự có rất nhiều người bạn tuyệt vời, Tsuna!" cậu rạng rỡ nói.
"Bạn nào chứ?!" Tsuna hỏi, đôi mắt cậu nhìn giữa Chrome, Yamamoto và trên đỉnh cầu thang.
"Boxer-san và Carnivore-san," Chrome nói. "Chú chim đã nói cho tôi biết." Cô liếc nhìn xung quanh, như thể hi vọng chú chim đó sẽ đột ngột xuất hiện khi nó vẫn không thấy đâu cả. Cô hi vọng không có gì xảy ra với nó.
"Boxer? Carnivore?" Tsuna nhắc lại, tâm trí cậu như trì hoãn và từ chối hợp tác vậy. "Anh trai của Kyoko?! Hibari?! Sao họ lại ở đây?!" Cậu lắc đầu mình lia lịa. "Không, đương nhiên Hibari sẽ tới đây rồi. Nhưng còn anh trai của Kyoko? Sẽ ra sao nếu anh ấy bị thương chứ?"
Không chờ trả lời, cậu lao lên cầu thang, Chrome và Yamamoto theo sau.
~.~.~
Để nghĩa rằng có một viên đá quý như ngươi sự tù túng bé nhỏ này," Lussuria trầm ngâm, cười bất chấp việc máu của hắn đang chảy tự do từ mũi đã bị thương của mình. Hắn thậm chí không thể nói rằng đó là đòn may mắn được - Ryohei đã ghìm chặt hắn một cách công bằng và thẳng thắn. "Ah, ta ước ta có thể đưa ngươi trở về Ý với ta! Thật là tệ..." giọng điệu của hắn trở nên u ám, không hề mong đợi với vẻ ngoài rực rỡ của hắn, "rằng ngươi không phải đối thủ mà ta có thể chơi đẹp rồi."
Vẻ tập trung và bình tĩnh của Ryohei không hề lay chuyển. "Ta cũng sẽ hết mình đấu một trận với ngươi," anh nói, né một cú đá xoay và trả đũa bằng một cú thọc mạnh. "Trong một trận chiến thế này, ta không thể có được niềm vui khi phải đối mặt với một đối thủ hết mình như ngươi."
"Oh? Tại sao không?" Lussuria hỏi, cười lớn. "Trận chiến sống còn là tuyệt nhất! Ngươi không thích cảm giác trái tim của ngươi đập nhanh, khi mỗi hơi thở có thể là cuối cùng sao? Giết hay bị giết, thật mãnh liệt!"
"Ta không phải chiến đấu vì niềm vui. Ta chiến chiến đấu để chiến thắng," Ryohei nói, đôi mắt anh nheo lại. Vẻ mặt của anh trở nên tối sầm hơn khi anh nhìn Lussuria.
Sự thật rằng Ryohei rất thích chiến đấu. Có một vài điều về nó - vài điều về việc giao tiếp bằng chính cơ thể mình, giao tiếp với nắm đấm, một cảm giác căn bản của sự kết nối - điều đó khiến anh cảm thấy như chẳng có giới hạn nào mà anh không thể vượt qua được. Cứ như mọi thứ đều được đẩy đến cực hạn và xa hơn nữa.
Trên võ đài, mọi thứ đều có ý nghĩa.
Đó là một trong những lý do anh không muốn từ bỏ chiến đấu, thậm chí bất chấp cả lời cầu xin của Kyoko. Ryohei muốn chiến đấu. Nó khiến anh hạnh phúc, theo cái cách mà chẳng có thứ gì khác làm được. Chuẩn bị cho những trận đấu, dạy tại võ đường, tham gia vào giải đấu - đó là những kỉ niệm đẹp.
Điều này chẳng có gì giống như vậy cả.
Đây là một lý do khác. Lý do tại sao Ryohei cần phải chiến đấu. Vì có những người ngoài đó dám làm tổn thương tới những thứ mà anh quan tâm, một người chẳng hiểu gì ngoài sức mạnh cả.
Chẳng có niềm vui nào trong trận chiến này, chỉ có lòng quyết tâm.
Quyết tâm của anh mạnh mẽ hơn cái ham muốn chiến đấu bẩn thỉu của hắn. Ryohei có thể thấy rõ ràng nơi mà Lussuria hành động chỉ để thỏa mãn cái mong muốn nông cạn của mình, nơi mà hắn đã chiến đấu cho riêng mình - nơi mà hắn nán lại để kéo dài trận chiến, nơi mà hắn nhắm vào để gây ra nhiều vết thương hơn là hạ gục hoàn toàn đối thủ của mình.
Hắn không chiến đấu để thắng. Hắn đang chiến đấu vì cái ham muốn ích kỷ của mình.
Ở đó. Có một cơ hội để Ryohei kết thúc chuyện này. Nó sẽ gây tổn thương cho anh, nhưng nó sẽ đủ.
Cố ý, Ryohei lao vào. Anh lờ đi Lussuria đang giơ chân lên cho một cú đá tàn phá khác. Nụ cười của thành viên Varia lớn hơn, và như mong đợi hắn đã điều chỉnh mục tiêu của mình - chứ không phải là xương sườn của Ryohei, có khả năng đánh gục anh, cú đá sẽ trúng vào tay anh, khiến tay anh bị gãy nhưng lại cho anh cơ hội để tấn công.
Ryohei không hề nao núng bất chấp tiếng gãy của xương hay cơn đau giằng xé trên tay anh. Nắm tay bên kia kéo lại, không bị phát hiện bởi Lussuria. Nắm đấm tung ra như một viên đạn.
Một tiếng răng rắc khác khi kính râm của Lussuria bị vỡ tan. Hắn bị bay lên, quay vòng vòng trên không trung trước khi rơi sầm xuống vỉa hè.
Nó là trái với quy tắc của một võ sĩ boxing khi đánh đối thủ đã gục ngã. Nhưng đây không phải một trận đấu hay ở trong võ đài. Đây là trận chiến cần phải đánh bại hoàn toàn đối thủ của mình, và Ryohei không do dự lao tới Lussuria và tung nắm đấm của mình vào bụng của thành viên Varia vào khoảnh khắc hắn chạm đất.
Cơ thể của Levi co giật, cố co rúm người lại khi hắn thốt ra âm thanh nghẹn ngào đau đớn. Sau đó, hắn bất tỉnh, và cơ thể của hắn buông lỏng, như thể các dây thần kinh của hắn đã bị cắt đứt.
Kết thúc rồi.
Chậm rãi đứng lên, Ryohei nhìn xuống đối thủ đã bị đánh bại của mình.
"Khi ngươi hiểu được tại sao ngươi lại sai về những hành động mà ngươi đã làm, ta sẽ vui hết mình để có một trận đấu với ngươi," anh nói. Anh không hề cúi đầu. Đó không phải trận đấu kiểu đó. Anh không hề có sự tôn trọng với gã đó, cho dù kỹ năng của hắn ra sao.
Ryohei liếc mắt nhìn hai người phụ nữ da đen người đang bước tới. Anh đã nhận ra họ đang quan sát trận chiến, nhưng không thèm để tâm tới họ. Sau cùng, anh không hiểu gì nhiều về nó.
"Thu thập nhẫn Mặt trời," một trong số họ chỉ anh. "Chỉ khi đó cậu mới được công nhận là người chiến thắng trận đấu."
Anh nhìn chiếc nhẫn được treo trên chiếc dây xích được đeo quanh cổ của Lussuria. Nhún một bên vai, anh kéo nó ra. Nó thật ấm áp trong bàn tay anh.
"Chiếc nhẫn Mặt trời đã thuộc về bên thách đấu," giám khảo của nhà Cervello còn lại thông báo.
Đó là khi Tsuna leo hết cầu thang vào lao vào nhà rạp.
"Onii-san, anh ổn không?" cậu hỏi, đôi mắt cậu nhanh chóng nhìn thấy cánh tay của Ryohei và các vết bầm tím trên cơ thể anh.
Ryohei cười. "Yo, Sawada! Anh thắng rồi!" Anh nói.
~.~.~
Hibari đã đuổi theo Gola Mosca với tư tưởng duy nhất của một con chó săn. Nó đã cố gắng khai thác cái ưu thế khổng lồ của nó bằng cách bay xung quanh khu rừng và xả mưa đạn và tên lửa xuống Hibari, nhưng người hội trưởng né chúng dễ dàng, chỉ có những cái cây sụp đổ do đòn tấn công của con robot.
Những tính toán tiếp theo về thông số vật lý và kĩ năng chiến đấu của anh vẫn như trước đó - đánh cận chiến là không thể, rút lui.
Gola Mosca vẫn chỉ là một mẫu thử nghiệm. Sử dụng năng lượng của nhẫn Vongola Mây, nó có thể di chuyển và tạo ra nguồn cung cấp thuốc nổ vô hạn, nhưng phần còn lại của cơ thể nó có sức chịu đựng hạn chế như bất kỳ máy móc nào khác.
Trong đó bao gồm cả quá nóng.
Nó không thể ở trên không trung mãi được. Cảnh báo đỏ nhấp nháy trên màn hình nội bộ khi nó đạt tới giới hạn. Chúng chập chờn, buộc Gola Mosca rơi vào tình trạng khẩn cấp. Nó cố để cung cấp thêm lửa, nhưng Hibari đã phát hiện ra điểm yếu của nó. Nhếch mép cười, anh di chuyển để tấn công, tonfa lóe sáng dưới ánh trăng.
Gola Mosca nhắm một trong những khẩu súng vào anh, nhưng trước khi nó có thể bắn, Hibari đã ở trong tầm bảo vệ của nó. Cánh tay bay lên, nổ tung. Đòn tấn công tiếp theo, chiếc tonfa vung qua lớp bọc sắt của nó và vào các bộ phận phía trong nó. Thứ gì đó lóe sáng bên trong, điện chạy tràn lan qua từng bộ phận máy móc.
Hibari vẫn chưa xong. Anh vung chiếc tonfa còn lại vào đầu Gola Mosca, phá hủy các cảm biến của nó. Con robot bị ảnh hưởng, sau đó lật đổ, đổ sầm xuống đất với tiếng sầm lớn.
Nó vẫn còn giật giật, và Hibari không do dự nhảy vào máy, xét tan nó cho tới chỉ còn là một mẩu kim loại, bất động và chập điện yếu ớt.
Sự tức giận của anh dịu đi, Hibari lùi lại một bước và quay đôi tonfa, vẩy đi những dầu nhớt của máy móc và một vài mảnh kim loại nhỏ. "Tch," anh tặc lưỡi. "Thảm hại."
Anh quay đi, nhưng trước khi anh có thể rời khỏi chiến trường, hai giám khảo Cervello xuất hiện phía trước anh.
"Cậu cần sở hữu nhẫn Mây để được tuyên bố là người chiến thắng trận này," một trong số họ nói với anh.
Đôi mắt Hibari nheo lại, ánh mắt giết người, lạnh lùng của anh khiến ngay cả Cervello cũng theo bản năng lùi lại. "Ta không ở đây để chơi trò chơi của các người," anh nói. "Ta sẽ đánh bại kẻ cầm đầu của lũ động vật ăn cỏ ngoại quốc gây rối này."
"Cậu không thể," Cervello dũng cảm hơn nói, giọng nói của cô run lên một chút. "Mọi người tham gia chỉ có thể trạm trán với một đối thủ và tham gia vào một trận chiến. Cậu chiến đấu như một người bảo vệ Mây, vì vậy cậu không thể đối mặt với Xanxus, ứng viên cho vị trí người bảo vệ Bầu trời-!"
Lời nói của cô bị ngắt lại khi Hibari tấn công.
"Đừng cố ép buộc ta vào luật lệ của các người," Hibari rít lên. "Chúng đã tấn công Namimori, và tất cả những kẻ gây xáo trộn sự yên bình sẽ bị cắn tới chết. Đó là luật."
Cervello như một cơ quan dựa vào sự hợp tác của nhiều tổ chức, hành động một cách đồng bộ, hơn bất cứ tài năng hay quyền lực nào. Trong khi những giám khảo và bộ hạ đều có kỹ năng riêng, họ không đối phó được chàng trai ở tầm cỡ như Hibari, người có năng lực chiến đấu không thể đếm nổi.
Họ cố né, nhưng không thể trốn thoát được. Một trong những giám khảo kêu lên đau đớn khi tonfa của Hibari đánh vào xương sườn cô, khiến người phụ nữ đó đâm sầm vào vài cây còn lại. Đồng đội cô cố sử dụng cơ hội này để trốn thoát, nhưng Hibari quá nhanh. Nhận một đòn vào chân, cô cũng ngã xuống.
"Giờ, nói ta biết kẻ cầm đầu ở đâu," Hibari yêu cầu.
Bộ hạ của Cervello cũng có niềm tự hào của riêng mình, và giám khảo vẫn ngoan cố im lặng ngay cả khi cơ thể cô run rẩy trong sợ hãi. Cau mày nhẹ, Hibari nâng tonfa lên và chuẩn bị tấn công.
"Nghiêm cấm!" một giọng hót líu lo kêu lên. "Nghiêm cấm! Kẻ phá luật! Tội phạm!"
Hibari hướng cái trừng mắt đáng sợ vào kẻ nói - một chú chim vàng nhỏ đã theo anh một thời gian. Nó là một trong vài con mà anh nhận thấy khắp Kokuyo. Nó chắc chắn cũng không có ở quanh khu vực Namimori.
"Ta không phải là tội phạm," anh nói với nó, cực kì nghiêm túc. "Ta là người thực thi pháp luật."
"Nghiêm cấm! Kẻ phá luật!" chú chim cứ hót líu lo.
"Ta không quan tâm tới luật lệ của bọn chúng," Hibari nói. Anh quay mặt sang chú chim đang bay tới, và giám khảo nhà Cervello bắt đầu bò đi, cố từ từ di chuyển để không thu hút sự chú ý của anh."Ta sẽ không bị ràng buộc bởi chúng.Luật duy nhất ta thừa nhận là của riêng ta. Bất cứ kẻ nào can thiệp vào nó sẽ bị cắn đến chết."
"Cắn đến chết!" chú chim lặp lại. "Cắn đến chết!"
Hibari gật đầu, đồng ý. Chú chim nhỏ đậu lên vai anh và rỉa lông. Thật bất ngờ, người hội trưởng ác quỷ lại cho phép nó, đưa tay tới vuốt ve bộ lông tơ. Sự khát máu trước đó của anh bị xua tan, và anh chẳng hề quan tâm rằng con mồi của mình đã chạy mất.
Chọn một hướng dường như ngẫu nhiên, anh bắt đầu bước đi về phía khu rừng xung quanh. Chỉ khi anh bước qua cây vẫn đang đứng đầu tiên, cây tonfa của anh chém qua.
Chiếc máy quay được che giấu kĩ của Cervello rơi xuống đất thành từng mảnh.
~.~.~
Đường truyền phim rơi vào tĩnh lặng một lúc, trước khi người điều hành của Cervello nhanh chóng chuyển sang máy quay khác, máy quay này dõi theo Tsuna và hai người đồng minh còn lại của cậu khi họ tiếp tục tiến bước, sâu hơn vào công viên, để lại Ryohei phía sau với kẻ thù của mình để được chăm sóc bởi giám khảo của Cervello.
Dino nhăn mặt một chút trước tính khi thô lỗ và sự thiếu hợp tác của Hibari, nhưng đang ngồi trên chiếc ghế lớn của mình giữa căn phòng, Đệ cửu dường như chẳng quan tâm. Nếu có, biểu hiện của ông cho thấy sự thích thú trước tiềm năng của những người bảo vệ của Tsuna.
"Một Đám mây thực sự," Timoteo nhận xét, nghe hài lòng hơn bất cứ điều gì. Nó nhắc nhở Dino về danh tiếng của sự lập dị mà những người bảo vệ Vongola có, chẳng ai lập di bằng thế hệ đầu tiên.
Môn ngoại cố vấn, người khác duy nhất trong căn phòng, rơi vào im lặng, kể từ khi bắt đầu phát sóng những trận đấu.
Dino cố che đi sự lo lắng khi anh liếc nhìn hai người đàn ông quyền lực nhất của nhà Vongola. Anh không chắc sao mình lại bị triệu tập để xem thử thách của Phantom Thief với Đệ Cửu và Iemitsu. Thành thực mà nói, Cavallone là nhà mạnh thứ 3 trong các đồng minh, và thứ hai được biết tới là không tin tưởng, và Dino là một trong số những người đã được gặp riêng Phantom Thief, nhưng...
"Chúng đều vẫn còn thô," Đệ cửu tiếp tục, "nhưng đó là một nỗ lực ấn tượng, nhất là khi nó mới làm việc trong một thời gian ngắn. Cậu nghĩ sao?"
Nó khiến Dino mất một lúc để nhận ra câu hỏi đó là giành cho cậu. Anh ngập ngừng, trước khi buộc mình vào tư duy của một người Boss. Anh không thể làm rối tung lên trước người dẫn dắt nhà Vongola được. Reborn sẽ giết anh mất!
"Có vẻ như nửa trong số họ là người dân địa phương, hai người cuối cùng và người kiếm sĩ," Dino lưu ý, hi vọng mình nói không giống như một thằng hề. "Hoặc là cậu ấy đã biết họ từ trước khi đến Ý và bảo đảm được sự trung thành của họ ở tuổi còn rất trẻ, hoặc là cậu ấy chỉ gặp họ thường xuyên và có thể gây ảnh hưởng tới họ một cách nhanh chóng. Cả hai trường hợp, đều ấn tượng cả."
Đệ cửu mỉm cười với anh, trông thậm chí hiền từ hơn bình thường, và một lần nữa Dino không thể không tự hỏi về ý định của ông.
Rõ ràng Đệ Cửu đang hỗ trợ Phantom Thief - sự hiện diện của Reborn là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Dino... không phải không đồng ý. Anh đã thích chàng trai trẻ kia, nhất là sự quan tâm mà anh cảm thấy giành cho gia đình của cậu, sự trung thành mà họ, có lẽ là nằm trong tiềm thức, hướng về phía cậu, và thậm chí cả việc bạo gan thách thức Varia.
Những người khác có thể xem thường sự thiếu kinh nghiệm của cậu, nhưng Dino cũng chẳng hề tốt hơn khi cha mình mất và anh đột ngột bị ép phải tiếp quản nhà Cavallone. Mọi thứ như vậy có thể học được, và cũng khá nhanh nữa, nếu cần thiết. Điều tạo nên một vị Boss, mặt khác, phải tới một cách tự nhiên.
Vì vậy Đệ Cửu hỗ trợ cho Phantom Thief, như đã làm với Dino, có lẽ là vì cùng một lí do.
'Oh,' Dino nhận ra, không thể tin được anh lại quên mất điều gì đó quá rõ ràng, 'đó là vì chúng ta đã đặt cược vào cậu ấy.'
Họ tin rằng Phantom Thief sẽ chiến thắng, và giờ họ đang chờ canh bạc của mình bắt đầu. Sau vụ này, nó sẽ mở đường cho người mà họ đã chọn làm Vongola Decimo.
~.~.~
Chú thích: <Do ở phía trên mình nghĩ trans ra thì bựa quá nên giữ nguyên :)>
Boxer: Võ sĩ boxing
Carnivore: Động vật ăn thịt
