[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 15: Will of the living

Bệnh viên trung ương Namimori, Sawa Tsunayoshi
Dường như đã một thời gian kể từ khi bóng tối bao trùm lấy cậu. Hay ít nhất là cậu nghĩ như vậy. Thật khó để nói xem cậu đã ở nơi này bao lâu rồi. Bằng cách nào đó dường như cậu luôn ở đây qua nhiều ngày cho dù cậu ở đây bao lâu. Vậy đây có phải là cái thế giới kì lạ mà cậu đã đi qua vài lần trong cuộc đời mình không? Kì lạ tới mức nó dường như không bao giờ thay đổi. Như thường lệ, ánh sáng màu xanh trải dài vô tận về mọi hướng đôi khi lại chạy qua các bề mặt trắng mịn. Đó là bầu trời ở thể đơn giản và hài hòa nhất.
Lần đầu tiên Tsuna thấy mình đang trôi nổi giữa bầu trời mà cậu nghĩ cuối cùng đã tới thiên đường. Ấn tượng này chỉ tăng lên khi cậu gặp mặt người dường như lang thang trong thế giới này. Sự xuất hiện kì lạ này chắc chắn sẽ khiến cậu bị sốc nếu cậu không nghĩ mình đã chết.
Sau lần thứ hai, cậu đã quen với nó.
Và giờ là lần thứ ba cậu bước vào không gian kì lạ này. Lần thứ ba cậu đã tới rất gần cái chết. Cậu tự hỏi nếu gần chết rất nhiều lần có khiến cậu đủ điên cuồng để tạo ra không gian mà cậu đang trôi nổi hay không.
"Tôi có thể chắc chắn rằng cậu không hề bị điên."
Tsuna quay sang nhìn vào người đàn ông vừa mới nói. Ông cao hơn cậu nhưng lại nhỏ hơn so với trung bình. Kiểu tóc của ông rất giống với của Tsuna ngoại trừ việc mái tóc của ông là màu vàng thay vì màu nâu. Khuôn mặt ông bị che đi phía sau chiếc mặt nạ bằng lửa màu cam thứ che đi đôi mắt và nửa trên khuôn mặt.
"Primo." Tsuna nói nhìn người đàn ông ấy ngờ vực. "Sao ông lại gọi tôi tới đây?"
Một tiếng khúc khích cười nhẹ phát ra từ đôi môi người đàn ông ấy, khi ông tiến lên một bước, chiếc áo choàng đen của ông tung bay quanh người ông để lộ ra bộ com-lê màu đen mà ông đang mặc bên trong.
"Tôi thấy cậu vẫn chưa tin tưởng như mọi khi nhỉ." người đàn ông ấy nhận xét, rõ ràng không có sự xúc phạm nào. "Cậu biết tôi không phải kẻ thù của cậu mà."
"Tôi biết." cậu thanh niên tóc nâu trả lời mà không hề ngập ngừng. "Đó chỉ là thói quen từ khi tôi được sinh ra thôi."
Lần này người đàn ông cười.
"Đó không phải thật. Tôi có thể đảm bảo rằng cậu tin tưởng nhiều hơn khi cậu còn bé. Nếu tôi phải đoán thì tôi sẽ nói rằng cậu có đặc điểm này từ Papa của cậu." người đàn ông nói với vẻ tinh nghịch.
Ánh mắt của Tsuna đanh lại.
"Sao ông gọi tôi tới đây?" cậu hỏi lại, giọng nói của cậu hơi khàn.
Nụ cười của người đàn ông và bất cứ sự tinh nghịch nào của cậu đều biến mất.
"Tôi gọi để hỏi cậu một câu hỏi." ông nói nhìn vào đôi mắt màu cam trước mặt ông. "Cậu thực sự có thể chết trong yên bình mặc dù biết cậu phải bỏ lại những thứ gì phía sau sao?"
Tóc trán cậu che đi đôi mắt cậu thanh niên khi cậu nắm chặt tay.
"Tôi mệt rồi. Tôi ước gì tôi có thể có một lần nghỉ ngơi dài ngày. Tôi không muốn phải lo lắng về tất cả những điều này thêm nữa. Tôi... không muốn có thêm nỗi đau nào nữa. Nhưng..." cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt cam của cậu nheo lại với sự quyết tâm và ngọn lửa cam sáng bừng trên trán. "Nếu tôi bỏ đi khi họ đang... TÔI RÕ RÀNG KHÔNG THỂ CHẾT TRONG YÊN BÌNH ĐƯỢC!"
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười nhẹ.
"Tôi hiểu." ông nói khi cơ thể ông bắt đầu sáng hơn và trong suốt. "Thật nhẹ nhõm khi thấy quyết tâm của cậu vẫn mạnh như thường."
Khi ánh sáng, dường như tỏa ra từ người đàn ông, trở nên quá mạnh. Tsuna lấy tay che đi đôi mắt mình.
"Tôi chúc cậu may mắn, Vongola Decimo."
Ngay sau khi cậu nghe những lời đó Tsuna thấy mình rơi ra khỏi bầu trời và rơi vào bóng tối.
_________________________________________________________________________________

Bệnh viện trung ương Namimori, Bác sĩ Shamal
"Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cậu." Shamal nói khi ông nhận chiếc máy dò lửa từ thành viên của Hội Kỷ luật.
Khi bầu trời bắt đầu lặn, ông bắt đầu gọi ba người học sinh lại. Nếu họ là thành viên mafia thì ông sẽ bắt họ làm việc cả đêm nhưng họ chỉ là những học sinh và là những đứa trẻ thôi. Họ rất có thể có gia đình để về và nó sẽ là sự vô trách nghiệm khi người lớn và nhân viên nhà trường sẽ cho là ông lợi dụng họ. Người bác sĩ có thể là một người tán tỉnh và cho thấy sự thiếu quan tâm tới trắng trợn đối với bệnh nhân nam nhưng ông vẫn có ý thức về sự trách nhiệm.
Ông nhìn chằm chằm vào các học sinh đang rời đi cho tới khi cửa bệnh viên đóng lại. Sau đó ánh mắt của ông hướng xuống đôi bàn tay mình đang cầm 3 chiếc máy dò lửa.
Cuối cùng họ chẳng thể tìm được ai có lửa Mặt trời cả. Mặc dù ông đã yêu cầu ba người đi quanh những nơi đông đúc trên thị trấn này, vẫn không có dấu chấm vàng nào xuất hiện trên màn hình.
Thở dài, ông định quay đi khỏi cánh cửa và quay trở lại nghiên cứu tiếp, thì cánh cửa mở ra và xuất hiện hai người lạ mặt. Người bác sĩ không chắc tại sao nhưng ánh mắt ông nhìn theo hai người mới tới khi họ đi tới quầy lễ tân. Người lớn tuổi hơn, cậu thanh niên tóc hồng trông có lẽ còn lớn tuổi hơn cả Caelum và Hayato, bắt đầu nói chuyện với y tá ở đó, trong khi cậu nhóc đang nắm tay cậu và đang mặc bộ quần áo bò và cậu nhóc tóc xù tò mò nhìn quanh căn phòng. Shamal tiếp tục nhìn chằm chằm vào họ mà không thực sự biết là tại sao.
Vì vài lí do, bộ đồ bò mà cậu nhóc đang mặc nhắc lại điều gì đó, ông chỉ là không thể thôi tò mò về nó.
Trong khi ông đang mải suy nghĩ về bộ quần áo kì lạ đó, người phụ nữ ở quầy tiếp tân nhìn ông và vẫy ông tới. Xua đi những suy nghĩ ấy, ông nhanh chóng đi tới chỗ cô. Cho dù suy nghĩ của ông có quan trọng thế nào, thì người phụ nữ ấy vẫn cần ông tới trước đã.
"Bác sĩ Shamal, hai cậu này đang tìm ông." người y tá trẻ chỉ vào hai người kì lạ.
Người đàn ông quay sang hai cậu thanh niên.
"Ah! Rất vui được gặp ông, Bác sĩ Shamal." cậu thanh niên tóc hồng nói. "Tôi là Irie Shoichi, chúng ta vừa nói chuyện không lâu trước đó."
Người đàn ông chớp chớp mắt vài lần, trước khi nhớ ra được cuộc gọi đó. Với tất cả những chuyện đã xảy ra ông đã hoàn toàn quên về nó.
"Ah, phải rồi. Đi với tôi, chúng ta sẽ nói chuyện thoải mái hơn ở văn phòng tôi." ông nói ra hiệu cho họ đi theo ông.
Họ đi qua hành lang bệnh viện trong im lặng. Shamal đi trước và hai cậu thanh niên theo sau đó vài bước. Thỉnh thoảng, Shamal sẽ nhìn lén họ, cố xác định xem họ là ai. Ông thề là Caelum luôn có những mối quan hệ kì lạ. Mặc dù, ông không thể tưởng tượng được tại sao Caelum lại có quan hệ với cậu nhóc bò và cậu thanh niên mọt sách.
Cuối cùng Shamal dừng lại trước căn phòng mà ông dùng để theo dõi máy dò và mở ra, để hai cậu thanh niên đi vào. Ông theo họ vào trong, đóng cánh cửa phía sau ông. Khi ông quay đi khỏi cánh cửa, ông thấy dấu chấm vàng xuất hiện trên cả ba màn hình. Đôi mắt ông mở to khi ông nhìn dấu chấm vàng và xanh. Từ từ ông hướng ánh mắt sang hai cậu con trai đang nhìn ông.
"C-có vấn đề gì sao?" cậu thanh niên lo lắng hỏi.
Shamal không trả lời. Thay vào đó, ông bắt đầu lục lọi trong ngăn kéo bàn làm việc để lấy một thiết bị phù hợp. Cuối cùng ông tìm được thứ mà ông đang tìm kiếm. Ông nắm lấy cánh tay của cậu thanh niên và xắn tay áo lên trước khi gắn thiết bị kim loại ấy lên da của cậu thanh niên. Ông nín thở chờ vài giây trước khi thiết bị ấy kêu tiếng bíp và ánh sáng nhỏ màu vàng sáng rực.
"U-um... thưa ông?" cậu thanh niên trông hoàn toàn ngơ ngác nói.
Shamal nhanh chóng nhìn lên cậu.
"Shoichi, phải không?" ông ngắt lời. "Cậu có sẵn sàng thực hiện việc hiến tặng chứ?"
"Xin lỗi?!"
_________________________________________________________________________________

Bệnh viện trung ương Namimori, Irie Shoichi
Cậu thanh niên tóc hồng đang ngồi ở băng ghế ngoài căn phòng mà 'Tsuna-san' đang nằm. Cuối cùng cậu đã nhìn thoáng qua được cậu thanh niên ấy vài phút trước. Cậu rất ngạc nhiên khi thấy cậu thanh niên hoàn toàn nhợt nhạt với mái tóc nâu đang nằm trên giường bệnh. Cậu không chắc cậu đang mong đợi điều gì từ người đã chăm sóc Lambo, nhưng nó chắc chắn không phải thế này. Cậu thanh niên mà cậu thấy trông yếu đuối và nhỏ tuổi hơn cậu. Vẻ ngoài mảnh khảnh cùng với vẻ nhợt nhạt như sắp chết khiến cậu nhìn với ánh mắt yếu ớt và thương hại cho một người dường như đã liên quan tới những việc nguy hiểm.
Từ những gì mà bác sĩ đã nói với cậu, Tsuna-san, hay Caelum như người đàn ông đã gọi cậu, đã mắc bệnh kể từ khi sinh ra. Cơ thể cậu dường như không thể hoạt động bình thường nếu thiếu các loại thuốc thích hợp. Loại thuốc vừa được nhắc tới cũng có bí ẩn của riêng nó. Bác sĩ Shamal đã cố giải thích nhưng ông cũng nói rằng có những điều luật khiến ông không thể nói quá nhiều. Điều duy nhất mà Shoichi chắc chắn biết đó là người đàn ông đó đã lấy gì đó ra khỏi cơ thể cậu, thứ mà ông gọi là 'Lửa Mặt trời', thứ mà ông đã từng sử dụng để làm loại thuốc màu vàng sáng.
Người bác sĩ đã tiêm thuốc cho Tsuna không lâu trước đó. Sau đó, ông để họ ở trong phòng một lát để cho nhóc Lambo thấy rằng người cấp dưới tự xưng của cậu vẫn ổn. Khi họ ở trong phòng, nhìn cậu thanh niên nhợt nhạt, Shoichi trong một chốc đã nghĩ rằng Lambo sẽ òa khóc. Cậu đã rất ngạc nhiên khi cậu nhóc chỉ đơn giản là nắm chặt tay hơn và nhìn Tsuna mà không rơi một giọt nước mắt nào. Trái ngược tất cả những điều kì lạ đó, cậu thậm chí còn không phản đối khi Shamal bảo họ phải rời khỏi phòng. Tuy nhiên cậu muốn được ở cạnh phòng của Tsuna.
Shoichi đã nghe theo và đó là lí do tại sao giờ cậu lại đang ngồi ở băng ghế phía trước căn phòng, đang vỗ đầu cậu nhóc 5 tuổi người sử dụng lòng cậu như một chiếc gối. Cậu cần phải gọi cho mẹ và nói với bà rằng cậu sẽ về nhà muộn cùng với khách. Cậu không nói với Lambo vì cậu chắc chắn cậu nhóc sẽ phản đối việc rời khỏi bệnh viện, nhưng cậu đang tính đưa cậu nhóc về chỗ ở của mình một khi cậu nhóc ngủ. Có vẻ Tsuna-san sẽ ở bệnh viện một thời gian và họ không thể ở trong bệnh viện suốt khoảng thời gian đó được, vì vậy cậu quyết định sẽ chăm sóc cho cậu nhóc bò tới khi Tsuna-san đủ khỏe mạnh để về nhà.
Shamal đã cảm ơn cậu và nói xin lỗi vì sự bất tiện đặc biệt là vì ông thậm chí còn không biết rằng Caelum đang chăm sóc cho Lambo. Ông cũng hứa ông sẽ liên lạc cho họ ngay sau khi cậu thanh niên tóc nâu tỉnh lại.
Mỉm cười với chính mình, cậu thanh niên tóc hồng kiểm tra và thấy cậu nhóc đã ngủ trước khi đứng lên và đi ra khỏi phòng. Cậu có cảm giác cuộc sống của mình sẽ thay đổi đáng kể sau chuyện này, nhưng kì lạ thay, dạ dày của cậu không hề bị đau.

1 nhận xét:

Author
avatar
Balas