Bệnh viên trung ương Namimori, Shamal
Shamal đang ngồi trước ba chiếc màn hình máy tính với những dấu chấm trắng xuất hiện và biến mất liên tục, với các chấm màu thỉnh thoảng lại xuất hiện. Những gì ông đang xem chính là những dữ liệu được thu thập bởi ba người cấp dưới của Hibari những người đã mang tới thiết bị dò lửa. Màu sắc của những dấu chấm chính là loại lửa đã được tìm thấy. Đỏ là bão, xanh là mưa, tím là mây, chàm là sương mù, xanh là sấm sét, cam là bầu trời và vàng là mặt trời.
Thiết bị nhỏ thông minh này được phát minh bởi Verde, một nhà khoa học nổi tiếng người đã phát triển trong giới mafia. Cậu ta cũng được đồn đại là một trong những Arcobaleno nổi tiếng mặc dù chẳng ai biết chắc đó là gì. Nhờ mối quan hệ với Reborn, Shamal biết thực tế rằng Verde thực sự là một Arcobaleno. Ông đã nhận được tất cả các xác nhận mà ông cần khi ông liên lạc với nhà khoa học ấy trong khi đang mua thiết bị. Vào thời điểm đó ông đã thấy rõ ràng cái núm màu xanh đang đeo trên cổ nhà khoa học đó.
Dù sao thì, vấn đề ở đây là Verde rất thông minh và cậu đã tìm hiểu được về lửa Dying Will. Một vài năm trước, cậu đã phát minh ra được thiết bị này được gọi là Máy dò tìm Lửa. Đúng như cái tên của nó thì thiết bị này phát hiện lửa trong phạm vi 500 mét và loại của chúng. Tuy nhiên, nó không thể phát hiện được sức mạnh của ngọn lửa và đó là lí do tại sao nó được bán rẻ cho Shamal.
Vào lúc đó, bác sĩ không quan tâm nhiều về sức mạnh của ngọn lửa. Tất cả những gì ông muốn là lửa mặt trời. Thật không may, nó khá hiếm. Trước tiên, không phải ai cũng có lửa, dù đang hoạt động hay không. Thứ hai, lửa mặt trời, cũng như lửa bầu trời không phổ biến bằng lửa bão là một ví dụ. Nó khiến ông bực bội khi mà ông đã thấy biết bao nhiêu là chấm đỏ rồi mà vẫn không có nổi một chấm vàng xuất hiện trên màn hình.
Cố gắng kiềm chế không đập đầu mình vào tường ông lấy điện thoại ra, định gọi cho những thành viên Ban kỷ luật người đang hỗ trợ ông thay đổi vị trí. Ông sẽ được họ đưa đi quanh thị trấn này nơi mà có đông người, vì vậy họ sẽ có nhiều cơ hội hơn để tìm được ngọn lửa mong muốn. Ông cần phải tìm được nó; cho dù có ra sao.
_________________________________________________________________________________
Đường Namimori, Lambo và Shoichi
"Kimi wa dare da? Boku wa Lambo..." Lambo vui vẻ hát (và lớn tiếng) khi cậu nhóc và Shoichi đang đi trên đường hướng về địa chỉ được tìm thấy trên tờ giấy mà Tsuna đã để cho cậu nhóc 5 tuổi.
Cậu thanh niên tóc hồng đang bận suy nghĩ về tất cả mọi việc ngoại trừ cậu nhóc ồn ào đi bên cạnh cậu và những ánh mắt tò mò mà họ nhận được. Mọi thứ dường như đều là về máy móc: niềm đam mê của cậu. Cậu yêu thích việc chế tạo máy móc có thể tự di chuyển và làm được nhiều thứ. Cậu học hành chăm chỉ để có thể vào được trường đại học tốt nơi mà cậu có thể học được tất cả về chúng. Tuy nhiên rất khó để nghĩ về nó, khi mà cậu nhóc đang mặc bộ quần áo bò đang hát lớn những câu vô nghĩa bên cạnh cậu.
"Hey Lambo, cậu tới từ đâu vậy?" cậu thanh niên tóc hồng hỏi với nỗ lực khiến cậu nhóc thôi hát.
Cậu đã cố suy luận từ những cuộc trò chuyện trước đó (nếu các bạn có thể gọi như vậy) rằng Lambo không phải người Nhật.
"Lambo-san đã từng sống ở Ý." cậu nhóc tóc đen trả lời.
"Ở Ý sao? Vậy cậu có tới đây với gia đình mình không?" cậu thanh niên tò mò hỏi.
"Không. Lambo tự tới đây một mình. Boss của Lambo-san yêu cầu tớ phải giết Reborn. Vì vậy tớ theo cậu ấy tới Nhật Bản." cậu nhóc bò trả lời.
"He-Heeeeeee...."
Shoichi cố không nghĩ xem đó là loại nhà gì khi đưa một đứa trẻ tới để ám sát... ai đó, bất chấp tới Nhật Bản từ Ý. Bản năng của cậu nói với cậu rằng đó không phải là thứ gì tốt đẹp cả và dạ dày của cậu bắt đầu đau như mỗi lần cậu đặc biệt bị căng thẳng. Cậu xoa bụng mình để cố làm xoa dịu cơn đau và cố đẩy những suy nghĩ của mình về gia đình của cậu nhóc bò đi.
"Vậy Tsuna-san có phải là một phần trong gia đình cậu không?" cậu hỏi hi vọng rằng người tên Tsuna này không kỳ lạ như phần còn lại.
"Tsuna là cấp dưới của Lambo." Lambo nói lần hai.
"Um... Phải, nhưng cậu ấy cũng là người Ý sao?"
Đôi mắt xanh nhìn lên cậu. Cậu nhóc trông có vẻ bối rối về câu hỏi đó.
"Ah! Đừng lo về nó, không có gì đâu." Shoichi nhanh chóng nói khi cậu thấy cậu nhóc 5 tuổi trở nên khó chịu bởi sự thiếu hiểu biết của mình.
Họ đi bộ trong im lặng. Khi họ tới và dừng lại trước một tòa nhà ọp ẹp, Lambo bắt đầu nhảy lên nhảy xuống vì phấn khích.
"Ahahaha!" cậu vui vẻ cười. "Lambo tìm được đường về nhà rồi!"
Cậu thanh niên rơi vào im lặng, không bận tâm tới việc chỉ ra chính cậu mới là người tìm được đường về nhà. Shoichi thở dài và theo cậu lên tầng hai. Ở cánh cửa cuối cùng có bảng tên đọc là 'Sawa', thứ mà Shoichi cho là họ của Tsuna. Ngập ngừng cậu bấm chuông cửa.
Từ nơi họ đứng họ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của tiếng chuông đang reo lên trong nhà. Họ chờ vài phút nhưng không hề có câu trả lời. Căn hộ cũng hoàn toàn im lặng.
"Ara, ara, Tsuna đang ngủ chăng?" Lambo nói, bấm chuông cửa liên tục.
Họ chờ thêm một phút nữa.
"Có lẽ cậu ấy không có nhà rồi." Shoichi gợi ý khi họ không nhận được câu trả lời nào.
Lambo lờ đi cậu và mở cửa.
"Ah! Lambo! Cậu không thể..." cậu thanh niên tóc hồng phản đối nhưng không có tác dụng.
Không thèm để ý tới cậu thanh niên lớn tuổi hơn, Lambo mở cửa và bước vào trong. Shoichi theo phản xạ đẩy mắt kính của mình lên nghĩ xem tại sao cánh cửa lại được mở khóa. Thấy Lambo biến mất vào trong căn hộ, cậu quyết định đi theo cậu nhóc. Ngập ngừng, cậu đẩy cánh cửa mở to ra và nhòm vào trong.
"Tôi vào đây." cậu thì thầm bước vào trong.
Đóng cánh cửa phía sau mình, cậu nhìn xung quanh. Cậu đang đứng ở một phòng khách với chiếc bàn thấp ở giữa và gian bếp ở bên cạnh. Ở phía đối diện căn phòng là cánh cửa dẫn tới một hành lang. Cậu thanh niên cẩn thận đi tới đó. Hai cánh cửa ở hai bên hành lang nhỏ. Cậu mở cánh cửa bên phải trước, lộ ra là một nhà tắm nhỏ. Cậu đóng cửa và mở cánh cửa thứ hai.
Lambo đã ở trong căn phòng dường như chính là phòng ngủ nếu chiếc giường chính là một dấu hiệu. Tuy nhiên cậu nhóc là người duy nhất ở đây, và những giọt nước mắt lớn đang lăn xuống má cậu.
"Tsuna không phải đang ngủ." cậu nhóc nói từ chỗ mà cậu đang đứng trên giường.
Cậu thanh niên cảm thấy đột ngột thương cậu nhóc và cậu đi tới để vỗ đầu cậu nhóc một cách an ủi.
"Đừng lo, tớ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy." Cậu nói với cậu nhóc.
Đột ngột nghĩ ra, cậu lấy ra khỏi túi mình tờ giấy mà Lambo đã đưa cho cậu.
"Nhìn nè, có số điện thoại được ghi ở đây. Chúng ta có thể gọi nó." cậu nói, cố hết sức để giọng mình nghe thật vui vẻ.
Cậu nhóc gật đầu, nước mũi chảy ra khỏi mũi mà má cậu ướt đẫm nước mắt. Mỉm cười khích lệ, Shoichi lấy ra chiếc điện thoại di động và bấm số. Cuối cùng cậu bấm nút gọi và đưa điện thoại lên tai.
Chưa từng có loại nhạc chuông nghe căng thẳng tới vậy và dạ dày cậu lại bắt đầu đau lần nữa. Điểm tích cực duy nhất đó là không có điện thoại nào đang reo trong căn hộ. Ít nhất, họ cũng có cơ hội để tìm cậu ấy.
"Th-thật kì lạ. Có lẽ cậu ấy nhấc máy chưa đủ nhanh." Shoichi cố không để lộ ra chút lo lắng nào nói.
Lambo sụt sịt và những giọt nước mắt long lanh bắt đầu tụ lại trên đôi mắt cậu. Không muốn cậu nhóc lại bắt đầu khóc, Shoichi nhanh chóng bấm số.
"T-tớ sẽ thử lần nữa." cậu nói nhanh.
Dạ dày của cậu đang ngày càng đau hơn sau mỗi một phút trôi qua, khi nhạc chuông vang lên trong tai cậu. Cậu vô cùng nhẹ nhõm khi tiếng nhạc chuông dừng lại và cậu nghe thấy một giọng nói trầm mà mệt mỏi nói 'Xin chào'.
"Ah, xin chào. Đây có phải Tsuna-san không ạ?" Shoichi hỏi. "Tôi tìm thấy Lambo không lâu trước đó và..."
"Tôi xin lỗi nhưng lúc này Tsuna không có ở đây. Cậu có thể nói tôi biết cậu là ai không?" Giọng nói ấy nói.
"Eh? Ah, tất nhiên rồi. Tên tôi là Irie Shoichi. Như tôi vừa nói tôi đang đi cùng Lambo..."
"Lambo?" giọng nói kêu lên ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cậu ấy bị lạc vì vậy tôi đưa cậu ấy trở về địa chỉ được viết lại nhưng không có ai ở đây cả." cậu thanh niên giải thích. "Anh có thể nói tôi biết tôi có thể tìm Tsuna-san ở đâu không? Tôi cần phải đưa Lambo lại cho cậu ấy."
Sự im lặng kéo dài và Shoichi bắt đầu nghĩ người bên đầu dây kia đã cúp máy.
"Lúc này Tsuna không thể gặp được ai." cuối cùng giọng nói ấy nói.
"Nh-nhưng Lambo nói với tôi rằng Tsuna-san là gia đình duy nhất của cậu ấy ở Nhật Bản!" Shoichi giải thích, sự hoảng sợ bắt đầu hiện lên trong giọng nói cậu.
Lại im lặng một lần nữa, một lúc sau đó có một tiếng thở dài nặng nề.
"Nghe này, giờ cậu có thể tới bệnh viện Trung ương không? Nói chuyện trực tiếp sẽ dễ dàng để giải thích hơn."
"T-tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đưa Lambo tới đó."
"Khi cậu tới đó, hỏi Bác sĩ Shamal. Đó là tôi."
"Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ gặp anh ở đó."
Shoichi kết thúc cuộc gọi và quay sang Lambo, cố giấu đi sự lo lắng.
"Lambo, chúng ta cần phải tới bệnh viện. Có người đàn ông tên là Bác sĩ Shamal biết được Tsuna đang ở đâu. Cậu hiểu chứ?"
Cậu nhóc bò gật đầu.
"Có chuyện gì đã xảy ra với Tsuna sao?" cậu hỏi với giọng nói nhỏ, bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nắm chặt bộ đồ của mình.
"Tớ...tớ vẫn chưa chắc." Shoichi trả lời. "Trước tiên chúng ta phải tới bệnh viện đã."
Bế cậu nhóc lên cậu đi tới phòng khách. Ở đó cậu ngập ngừng. Cậu không thể để căn hộ không khóa phải không?
"Lambo, trong nhà có chìa khóa dự phòng nào không?" cậu hỏi.
"Với đống giầy ấy." Lambo đơn giản nói, dường như quá khó chịu để tham gia vào bất kì cuộc trò chuyện nào.
Theo chỉ dẫn của cậu nhóc, Shoichi đi tới tủ giày cạnh cửa và nhìn vào trong. Đủ chắc chắn, có một chùm chìa khóa đang nằm trên kệ. Cậu lấy nó và rời khỏi căn hộ, cẩn thận khóa cánh cửa phía sau mình, trước khi hướng tới bệnh viện, Lambo theo sau.
