[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 16: Fresh Start

Bệnh viện trung ương Namimori, Tsunayoshi
Tsuna đang ngồi trên giường bệnh mà cậu đã nằm hơn một tuần này. Cậu tỉnh dậy sau hai ngày sau khi được chữa trị và đã nghỉ ngơi kể từ sau đó. Ngày hôm trước, Shamal cuối cùng đã đồng ý, mặc dù miễn cưỡng, cho cậu xuất viện. Vì vậy Tsuna đã giành cả buổi sáng để thu quần áo và những đồ vật mà bạn bè cậu đã mang từ nhà tới cho cậu. Thực tế, hầu hết những đồ đạc của cậu đã bị mang tới phòng bệnh nhỏ này như thể mọi người lo rằng cậu sẽ chết vì buồn chán nếu họ không lấp đầy căn phòng này bằng đồ đạc của cậu. Cậu cũng nhận được quà từ những người tới thăm cậu, vốn nhiều hơn là cậu đã kỳ vọng.
Bianchi đã đem hoa tới phòng bệnh của cậu và thay nó mỗi ngày. Cô sẽ đặt nó vào lọ hoa và sắp xếp thật đẹp, trước khi ngồi ghế bên cạnh giường cậu. Sau đó họ sẽ giành khoảng một giờ để nói những gì mà họ nghĩ tới. Hayato là người đã mang những đồ đạc của cậu tới bệnh viện cùng với Shamal. Hai người đàn ông cũng cho cậu biết tin tức tại trường học. Có một lần họ thậm chí còn đưa Hana tới thăm cậu. Đó là bất ngờ lớn đối với Tsuna và cậu đã lo lắng. Shamal đã nói với cô gái tóc đen rằng Tsuna bị bệnh đôi khi sẽ phát tác và buộc cậu phải ở lại bệnh viện vài ngày để nghỉ ngơi. Hana đã giành gần một giờ ở lại với cậu, thông báo cho cậu về những gì mà họ đã học được trên lớp trong khi cậu đang nghỉ ngơi và hỏi thăm sức khỏe cậu. Ngày hôm sau, cô và Kyoko đã tới thăm cậu cùng với hộp bánh mà họ đã chia nhau.
Người tới thăm đáng ngạc nhiên nhất chính là Hibari. Nếu có một người mà Tsuna không bao giờ hi vọng sẽ tới phòng bệnh của cậu thì đó chính là người Hội trưởng. Nhưng, chàng trai tóc tổ quạ đã tới, trừng mắt nhìn bất cứ ai dám đứng quanh anh. Anh không ngồi, chỉ đứng bên cạnh giường của Tsuna và hỏi thăm sức khỏe cậu và khi nào cậu sẽ quay lại trường. Anh đã rời đi sau khi Tsuna đã hứa sẽ đấu với anh khi cậu khỏe hơn một lần nữa.
Cuối cùng như không kém, Lambo và người bạn mới của cậu nhóc Irie Shoichi đã tới thăm gần như mỗi ngày. Tsuna đã biết được khi cậu gặp cậu thanh niên tóc hồng lần đầu tiên, rằng cậu ấy đã thấy Lambo khi cậu nhóc đang đi tìm Tsuna trên đường. Sau khi họ biết được tình trạng của cậu thanh viên tóc nâu, cậu thanh niên lớn tuổi hơn quyết định chăm sóc Lambo cho tới khi Tsuna xuất viện. Shoichi-kun, khi cậu tới vì được gọi bởi cậu thanh niên tóc nâu, vì vậy cậu trở thành một trong những người tới thăm thường xuyên nhất. Hai cậu thanh niên đang có một mối quan hệ tốt, điều đó có thể sẽ giúp ích khi mà thực tế họ có tính cách giống nhau và đều có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Lambo.
Tsuna nhìn xuống cổ tay mình nơi đang đeo chiếc đồng hồ màu cam. Đó là món quà từ Shoichi người rất thông minh và đam mê về Robot. Cậu thanh niên tóc hồng đã sửa chiếc đồng hồ một chút vì vậy nó có thể cho Tsuna biết trong cơ thể cậu đang có bao nhiêu lửa mặt trời. Khi không còn chút lửa nào, chiếc đồng hồ sẽ phát ra tiếng chuông báo động và màn hình sẽ chuyển thành màu đỏ. Sau đó Tsuna sẽ biết đó là lúc cậu cần phải uống thuốc. Theo thói quen mới của cậu, cậu nhấn vào nút bên cạnh đồng hồ và quan sát màn hình chuyển đổi. Ba trong số năm vạch xuất hiện, cho cậu thấy được mình vẫn có đủ lửa mặt trời trong một thời gian. Cậu bấm cái nút ấy lần nữa và giờ lại xuất hiện trên màn hình.
Shoichi và Lambo giờ sẽ tới bất cứ lúc nào. Họ là những người sẽ đưa cậu về lại căn hộ. Lambo vì cậu sẽ trở về với Tsuna, và Shoichi vì cậu là người chăm sóc tạm thời của Lambo và là người duy nhất đang rảnh. Shamal phải quay trở lại trường sau khi Hibari tới và đe dọa ông và cả Hayato và những cô gái đều ở trên lớp. Trường của Shoichi tan học sớm hơn trường trung học Namimori vì vậy đã quyết định cậu là người sẽ tới và đưa cậu đi.
Tiếng gõ cửa khiến cậu thanh niên tóc nâu thôi trầm ngâm.
"Vào đi." Cậu kêu lên.
Cánh cửa mở ra, lộ ra là Irie Shoichi đang nắm tay Lambo, có lẽ là để ngăn không cho Lambo nhảy lên Tsuna ngay sau khi cậu nhóc thấy cậu.
"Chào buổi chiều, Tsuna-san." cậu thanh niên mỉm cười chào. "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?" 
Hai cậu con trai đi tới gần giường mà Tsuna đang ngồi và khi họ tới đủ gần Shoichi thả tay cậu nhóc ra. Lambo nhân cơ hội nhảy lên giường và ngồi lên đùi Tsuna.
"Giờ tôi thấy tốt hơn rồi." cậu thanh niên tóc nâu mỉm cười trả lời khi cậu bắt đầu vỗ đầu Lambo. "Đồng hồ của cậu giúp đỡ rất nhiều. Nó giúp mọi việc trở nên dễ dàng hơn và bớt căng thẳng hơn nhiều." cậu nói, giơ cổ tay mình lên.
"Tôi rất vui vì nó có ích." cậu thanh niên tóc hồng nói. "Cậu đã sẵn sàng đi chưa?"
Nụ cười của cậu thanh niên tóc nâu thật rạng rỡ khi cậu gật đầu ra hiệu rằng cậu đã thực sự sẵn sàng để rời khỏi bệnh viện.
_________________________________________________________________________________

Trường trung học Namimori, Sawada Ienari và Reborn
"Oy Baka-Nari."
Cậu thanh niên tóc vàng rít lên khi cậu nhóc đội chiếc mũ phớt đột ngột bước ra từ góc tối trong căn phòng.
"R-Reborn!" cậu kêu lên ngay khi cậu đã hồi tỉnh được phần nào sau cú sốc.
Ienari nhanh chóng liếc nhìn xung quanh mình và khẽ thở dài nhẹ nhõm khi thấy cả hành lang đều không có người. Cậu không thể thực sự hình dung được cậu nhóc mặc com-lê đang làm gì, bước ra từ góc tối như thể đó là một việc bình thường vậy. Cậu thả lỏng một chút để xem xét biểu hiện của Reborn.
Mặc dù thực tế là nhóc sát thủ chỉ có những biểu hiện trống rỗng. Ienari đã nhận ra được sự thay đổi gần như không thể nhận thấy. Và ngay lúc này, cậu có thể thấy lông mày của cậu nhóc có hơi cong lại so với bình thường. Rõ ràng, cậu đang bực tức vì chuyện gì đó. Và một Reborn đang tức giận là một Reborn vô cùng nguy hiểm. Ienari nuốt nước bọt.
"Shamal vừa nói với tôi rằng Dame-Tsuna vừa mới xuất viện hôm nay." cậu nhóc thông báo, che đi đôi mắt mình dướng chiếc mũ phớt.
Theo phản xạ cậu thanh niên tóc vàng lùi lại một bước.
"Sawa đang ở viện sao?!" Cậu ngạc nhiên hỏi và có lẽ là có chút quan tâm.
Bệnh viện đồng nghĩa với điều gì đó quan trọng, đúng chứ? Vì cậu không thấy Dame-Tsuna suốt cả tuần nay, cậu đã giả định cậu thanh niên ấy bị cảm lạnh hay gì đó. Nhưng cậu thừa biết mọi người sẽ không phải tới bệnh viện chỉ vì cảm lạnh hay bất kì bệnh ngẫu nhiên nào đấy. Giờ khi cậu nghĩ về nó, có những tin đồn về việc Hibari đưa Tsuna đang bất tỉnh tới phòng y tế. Đó không thể nào là vì Hibari đã đánh cậu ấy chứ? Nhưng sau đó, anh sẽ không đưa cậu ấy tới phòng y tế đâu. Hibari không bao giờ bận tâm tới việc làm như vậy. Anh sẽ chỉ để nạn nhân của mình nằm nguyên tại nơi mà họ bị đánh gục, để cho cấp dưới của mình đưa họ tới bệnh viện.
"Chúng ta sẽ đi thăm cậu ta." Reborn nói, giọng điệu của cậu rõ ràng cho thấy chủ đề này không có gì phải thảo luận cả, trước khi bước đi.
"Eh?"
Ienari chớp mắt, há hốc miệng khi nhìn Reborn rời đi. Cậu đã biết Reborn biết Sawa nhưng không nhận ra được họ là bạn bè. Hay ít nhất có gì đó đủ quan trọng khiến Reborn lo lắng cho cậu thanh niên tóc nâu. Có lẽ không phải lo lắng. Cậu thậm chí không chắc Reborn có lo lắng hay không. Nhưng có gì đó thôi thúc cậu tới thăm. Lúc này, cậu sẽ gọi đó là lo lắng vậy.
_________________________________________________________________________________

Căn hộ của Tsuna, Tsuna, Lambo và Shoichi
Bộ ba chỉ vừa về tới trước tòa nhà cũ nơi mà Tsuna sống. Họ đã dừng lại một chút trên đường, há hốc miệng với đôi mắt mở to. Tsuna đã tái nhợt và lo lắng bắt đầu len lỏi qua vẻ kinh ngạc của cậu. Shoichi trông cứ như là cậu vừa thấy một con tàu của người ngoài hành tinh và Lambo dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ne, nee!" cậu nhóc kéo tay áo của Shoichi. "Sao nó lại bốc khói?" cậu nhóc hỏi chỉ tay vào tòa nhà đang có khói đen dày đặc bốc lên.
"Ah... thi... đó là..." Shoichi quá kinh ngạc để nói và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt mình.
"Nó đang cháy kìa." Tsuna nói với giọng điệu yếu ớt, Shoichi lập tức quay sang nhìn cậu lo lắng.
"Cậu ổn chứ? Có lẽ chúng ta nên tìm nơi nào đó để ngồi." cậu nói lấy lại bình tĩnh và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm chỗ ngồi.
"Không, không tôi ổn." Tsuna nói. "Tôi chỉ... ngạc nhiên thôi."
Và cậu có lí do để như vậy. Ngọn lửa đã lan tới bức tường của tòa nhà rồi, lan ra từ các cửa sổ và biến nhà của cậu thanh niên tóc nâu thành tro. Tất cả những người sống trong tòa nhà ấy đang ở dưới đường. Một vài người phụ nữ, kể cả bà chủ, đang khóc trong khi những người khác chỉ quan sát cảnh tượng đó với vẻ tuyệt vọng.
"Sao nó lại cháy?" Lambo khăng khăng hỏi.
"Đó hẳn là một tai nạn." Shoichi nói khi cậu nhìn kĩ hơn vào cậu thanh niên nhỏ hơn.
"Tôi hẳn phải thiếu may mắn lắm nên mới xảy ra chuyện này vào ngày tôi xuất viện. Không phải tôi không biết điều đó nhưng vẫn..." phần còn lại trong câu nói của Tsuna đã bị thiếu khi Tsuna bắt đầu lầm bầm dưới hơi thở mình.
Shoichi vỗ lưng cậu an ủi.
"Ít nhất cậu đã đem theo hầu hết đồ đạc của mình rồi, cậu không mất quá nhiều thứ."
Cậu thanh niên tóc nâu mỉm cười biết ơn với cậu.
"Đó là sự thật. Nhưng giờ tôi không còn chỗ nào để sống nữa rồi." cậu nói, trở nên nghiêm túc. "Tôi sẽ phải hỏi Shamal xem ông ấy có thể để tôi và Lambo sống nhờ trong khi tôi tìm nơi ở mới. Có lẽ tôi cũng sẽ phải tìm một công việc nữa..." cậu thở dài.
"Sawa?"
Hai cậu thanh niên quay sang cậu thanh niên tóc vàng vừa tới.
"Sawada-kun, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Tsuna hỏi, trong chốc lát quên mất về đám cháy.
Cậu thanh niên tóc vàng trông có hơi chút khó chịu.
"Reborn muốn tới." cuối cùng cậu nói, chỉ tay vào cậu nhóc đang ở trên đầu mình.
"Ciaossu, Dame-Tsuna." 
"Chào, Reborn." Tsuna nói. "Rất vui được gặp cậu."
"Erm, Sawa? Tòa nhà của cậu đang cháy sao?" cậu thanh niên tóc vàng hỏi.
Cậu thanh niên tóc nâu đột ngột trông thất vọng.
"Nó đó." cậu nói, nghe như thực sự mệt mỏi.
"Oh... cậu sẽ làm gì?" Ienari hỏi.
"Tôi vẫn chưa chắc nữa..."
"Cậu có thể tới và ở với bọn tôi." Reborn ngắt lời.
Hai cậu thanh niên nhìn cậu nhóc bối rối.
"Sao cơ?" Tsuna người khó có thể tin được vào những gì cậu vừa nghe nói.
Ienari trông không ngạc nhiên quá nhiều gần như là không mấy ấn tượng. Thỉnh thoảng cậu lại nghĩ nó thật tuyệt vời khi Reborn có thể hành động cứ như cậu là chủ nhà Sawada mặc dù cậu chỉ là người ở chực.
"Tôi nói là, cậu có thể tới và ở với bọn tôi." Reborn nhắc lại.
"Tôi-tôi không thể... Bà Sawada sẽ nói gì đây? Và tôi còn đi cùng Lambo nữa! Nó sẽ gây ra quá nhiều rắc rối."
"Tôi nghĩ sẽ ổn thôi." Ienari nói khiến mọi người đều ngạc nhiên, bao gồm cả cậu nữa. "Mẹ không để ý đâu."
"Vậy nó đã được giải quyết." Reborn thông báo, thậm chí không thèm chờ ý kiến của Tsuna. "Đi thôi."