Đêm giao thừa thật lạnh lẽo và u ám. Làn không khí lạnh cắt vào má và cổ Tsuna khi cậu bước ra ngoài. Cậu rùng mình, chân nhảy nhảy và xoa hai tay vào nhau mặc dù cậu đã đeo đôi găng tay dày.
"Thật là lạnh," Tsuna phàn nàn dưới hơi thở của mình.
Reborn, theo sau cậu ra ngoài đường, khịt mũi nhẹ. "Không hề," anh nói, vẫn chỉ có bộ vét mà không mặc gì khác. "Đừng có yếu đuối như vậy."
"Tôi yếu nên lạnh," Tsuna phản đối. "Và tôi thậm chí không thể sử dụng lửa của mình để giữ ấm." Cậu cần phải tiết kiệm từng chút sức mạnh và thể lực mà cậu có cho trận chiến trước mắt.
"Tsuna-san!"
Dừng làm ấm cơ thể mình, Tsuna ngạc nhiên nhìn lên để thấy Haru đang chạy tới chỗ cậu từ nơi mà cô đã chờ ở góc phố. "Haru? Sao cậu lại ở đây?" Tsuna thắc mắc. "Nghe này, tớ không thể chúc mừng năm mới với cậu đâu. Tớ... có vài việc phải làm rồi. Và đây không phải là buổi hẹn đâu!"
"Tớ biết," Haru đơn giản nói, ngắt lại sự phản đối của Tsuna. "Tớ... tớ không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng tớ tới đây để chúc cậu may mắn. Cho dù có chuyện gì xảy ra, Haru luôn ở bên cậu, Tsuna-san."
Cô chìa ra bộ quần áo mà cô đã gấp lại trong vòng tay mình. Tsuna nghĩ đó là chiếc áo khoác, nhưng khi Haru rũ nó ra và khoác nó lên vai cậu, cậu nhận ra đó là chiếc áo choàng, rất giống với chiếc mà cậu đã sử dụng khi là Phantom Thief và rất lâu trước đây chính là kẻ thù của Namahage.
"Haru..."
"Haru biết Tsuna-san là người tốt, cho dù cậu có liên quan tới điều gì đó nguy hiểm," Haru tiếp tục, siết chặt chiếc áo choàng và làm phẳng nó trên vai Tsuna. "Haru tin Tsuna-san sẽ luôn là người tốt. Tớ chỉ ước mình có thể làm nhiều điều hơn để giúp..."
"Không, điều này là quá đủ rồi," Tsuna nói, nhìn vào đôi mắt cô. Hơi thở của họ phả ra khói giữa họ, má họ ửng đỏ dưới cái lạnh buốt. "Cảm ơn cậu, Haru. Điều này là... quá đủ rồi."
Khoảnh khắc bị phá hỏng khi biểu hiện của Tsuna đột ngột chuyển sang bối rối.
"Nhưng sao cậu biết được... ý tớ là, cậu đã chờ đây bao lâu rồi?"
"Cậu nên trao nhiều lòng tin hơn cho Haru, Tsuna-san," Haru nói. "Tớ có thể không biết được nhiều, nhưng tớ có thể nói được khi mọi người bắt đầu hành động."
Tsuna không hiểu, nhưng Reborn nhếch mép cười, quay đi. Dường như mọi việc đang đi đúng kế hoạch.
~.~.~
Chapter 12: Battle, part 1 ~ What You Wish For
~.~.~
Kokuyo Land, nơi mà Tsuna đã chọn cho thử thách - là một công viên bị bỏ hoang ở rìa thị trấn lân cận với Namimori. Đó là một thị trấn khép kín sau cơn bão đã gây ra một vụ lở đất lớn và phá hủy một số điểm tham quan. Những kế hoạch trùng tu lại chẳng đi tới đâu cả trong suốt 1 thập kỉ hoặc hơn.
"Tôi đã từng tới đây khi còn là một đứa trẻ với cha mẹ mình," Tsuna giải thích khi họ đi. "Tôi đã chọn nó gần như là vì đây là nơi đầu tiên không có người nào hiện lên trong tâm trí tôi. Có lẽ là vì lúc đó tôi đang ở vườn thú... Nó cách xa đường cao tốc cũ. Chúng ta phải kết thúc nó ngay tại... đây..."
Tsuna dừng lại khi cậu và Reborn nhận ra, ánh mắt họ hoàn toàn hướng về hai hình bóng đang đợi họ.
"Yo, Tsuna!" Yamamoto vui vẻ chào, đẩy mình dậy từ cậy cột điện mà cậu đang dựa vào.
"Tên ngốc kia, đừng có nhắc tới Kaitou-sama tình cờ như vậy!" Gokudera rít lên với cậu. Hắng giọng một chút trong nỗ lực lấy lại vẻ nghiêm trang của mình, cậu quay sang Tsuna. "Kaitou-sama... không, Juudaime! Chúng tôi sẽ cùng ngài tới địa điểm chiến đấu!"
Nó khiến thứ gì đó bên trong cậu như xoáy lại một chút, nhưng Gokudera từ chối đưa ra bất cứ câu hỏi hay lời đề nghị nào. Cậu đã chuẩn bị tâm lý - cậu sẽ đứng bên cạnh Tsuna. Về phần mình, Yamamoto chỉ cười.
Tsuna chậm rãi nhìn giữa hai người họ. 'Mọi người biết hết sao? Mình đã nghĩ Vongola và Cervello sẽ che giấu hết mọi chuyện, ít nhất là một chút chứ,' cậu nghĩ, thở dài. Nghi ngờ, cậu nhìn Reborn qua vai mình. Đủ chắc chắn, người sát thủ trông cực kì hài lòng với chính mình.
"Oh, và con bò ngu ngốc cứ khăng khăng đòi chạy tới phía trước một mình," Gokudera nói thêm.
Tsuna gật đầu, thở dài lần nữa. Sau đó, cậu tạm ngưng. "Chờ đã, cái gì?"
"Không sao đâu," Reborn nói, sự thích thú rõ ràng trong giọng điệu anh. "Cervello sẽ không để cậu ta vào sân đấu trước cậu, người thách thức, tới."
Lắc đầu, Tsuna trèo qua rào chắn chặn con đường đã bị bỏ hoang. "Mau lên," cậu gọi lại. "Tốt hơn chúng ta không nên để cậu ấy đợi." Chẳng biết được Lambo sẽ làm gì nếu cậu nhóc bắt đầu thấy chán.
Nơi này cách xa thị trấn, nó u tối hơn - bầu trời trông gần như tối đen và những ngôi sao thì tỏa sáng rực rỡ. Hơi thở của họ phả ra khói khi họ đi xuống con đường thẳng, dài, mờ nhạt với những cảnh quan đơn sắc dưới ánh trăng.
Tsuna thấy những tòa nhà của Kokuyo Land giữa rừng cây dài trước khi họ tới cánh cổng. Quán karaoke, rạp chiếu phim, và thậm chí là mái vòm của sở thú ánh lên dưới ánh sáng mờ nhạt, nhưng khi họ tới gần, những dấu hiệu bị bỏ hoang trở nên rõ ràng - những cửa sổ vỡ, những tòa nhà sụp đổ.
Cuối cùng, 4 người họ dừng lại trước cánh cửa sắt lớn. Có 3 người đã chờ sẵn ở đó. Lambo chạy tới nhóm của họ, dễ dàng vác theo bộ vũ khí của mình.
"Sao lâu vậy?" Cậu cằn nhằn. "Những mụ đầu đỏ ngu ngốc này sẽ không cho tớ vào cho tới khi cậu tới!"
Cậu hướng cái trừng mắt vào hai người phụ nữ trẻ người đang quan sát họ mà không có chút biểu hiện nào. Tới gần, Tsuna có thể thấy tóc của họ hoàn toàn là màu hồng, như chống lại làn da đen và bộ quần áo đen của mình. Mặc dù không hoàn toàn đồng nhất, mọi thứ về vẻ ngoài của họ bằng cách nào đó không khác biệt lắm.
Đây là những giám khảo của Cervello.
"Chào mừng, ứng viên cho vị trí Vongola Decimo Sawada Tsunayoshi," một trong hai người họ nói, "và những ứng viên cho người bảo vệ."
"Chúng tôi thuộc về nhà Cervello sẽ giám sát thử thách giữa hai ứng viên," người kia tiếp tục. "Hành động của các cậu, một khi đã ở trong trận chiến, sẽ được theo dõi và ghi lại."
"Giờ chúng tôi sẽ giải thích chi tiết về thử thách của các cậu," người đầu tiên nói. "Chiến thắng sẽ được quyết định bởi việc sở hữu những chiếc nhẫn Vongola. Người đó sẽ được giữ nhẫn khi đối thủ của họ không thể tiếp tục được nữa sẽ bị xét xử bởi kẻ chiến thắng. Điều này được áp dụng cho tất cả những chiếc nhẫn, và cho cả hai bên."
"Màn thách đấu sẽ kết thúc khi người sở hữu chiếc nhẫn của Boss đã được xác định," người thứ hai nói. "Không hề có giới hạn khi hành động. Mọi thứ đều được cho phép. Thuật sĩ của chúng tôi, đứng dọc quanh chiến trường, sẽ ngăn chặn sự can thiệp từ bên ngoài."
Bàn tay Tsuna giơ lên và chạm vào chiếc nhẫn Bầu trời, đang được treo quanh cổ cậu bằng chiếc dây xích tương tự như bình thường. Cậu cau mày suy nghĩ, khiến Reborn liếc mắt nhìn cậu một lúc. Về phần họ, những người khác không phản đối, mặc dù độ hiểu được của họ là khác nhau - Gokudera gật đầu, Lambo nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt yếu ớt cho thấy rằng cậu nhóc đã chẳng còn nghe nữa, và Yamamoto chỉ mỉm một nụ cười không thể đọc được.
"Cậu có chấp nhận những điều kiện trên không?" hai giám khảo nói một cách đồng thanh.
Lấy một hơi thở sâu, Tsuna trả lời, "Chấp nhận."
"Đó chính là ý của tôi," Reborn nói, lùi lại.
"Cậu đi sao?" Tsuna hỏi, lông mày cậu nhíu lại, không hẳn là lo lắng, nhưng đủ gần để khiến Reborn do dự một lúc.
"Tôi ở đây chỉ để quan sát thôi," anh nói. "Tôi là sát thủ tự do, không phải là ứng viên cho người bảo vệ."
"Tôi biết, nhưng..." Tsuna ngập ngừng. "Tôi... tôi có một chuyện muốn nhờ cậu." Cậu nhìn lên Reborn, biểu hiện của cậu lo lắng nhưng chắc chắn, theo đúng cái cách mà Reborn đã thấy ở dinh thự của Hoàng tử Xếp hạng. Bước tới gần hơn, Tsuna khẽ nói, "Xin hãy đi với bọn tôi. Tôi muốn cậu lo cho Lambo."
"Lambo?" Reborn nhắc lại, đôi mắt đã bị che đi của anh liếc sang cậu nhóc vừa được hỏi tới. Lambo đang dậm chân một cách thiếu kiên nhẫn, liếc mắt sang hai người họ lần nữa một lúc và lờ đi những lời cằn nhằn của Gokudera.
"Nó chỉ là một đứa trẻ. Gokudera và Yamamoto, họ có thể thấy được giới hạn của họ," Tsuna giải thích, "nhưng còn sự cứng đầu của Lambo. Nó sẽ cố chiến đấu ngay cả khi bị áp đảo, và nó sẽ không lùi bước cho dù nó có thể chết. Xin hãy đi với nó, Reborn. Kéo nó ra khi nó vượt quá giới hạn."
Reborn liếc mắt nhìn Cervello, những người đang đứng im chờ đợi, như hai pho tượng sinh đôi vậy. Phía sau mặt nạ của họ, không thể biết được sự chú ý của họ đang đặt vào ai. Một trong hai người họ từ từ quay đầu sang phía anh và gật đầu. Họ sẽ cho phép, mặc dù những người quan sát thường sẽ bị cấm vào đấu trường. "Nếu tôi can thiệp, cậu ta sẽ bị loại," Reborn chỉ ra, nhưng đúng như anh dự kiến, Tsuna chỉ khẽ thở hắt ra, tạo ra một làn khói nhỏ.
"Tôi đã từng tới đây khi còn là một đứa trẻ với cha mẹ mình," Tsuna giải thích khi họ đi. "Tôi đã chọn nó gần như là vì đây là nơi đầu tiên không có người nào hiện lên trong tâm trí tôi. Có lẽ là vì lúc đó tôi đang ở vườn thú... Nó cách xa đường cao tốc cũ. Chúng ta phải kết thúc nó ngay tại... đây..."
Tsuna dừng lại khi cậu và Reborn nhận ra, ánh mắt họ hoàn toàn hướng về hai hình bóng đang đợi họ.
"Yo, Tsuna!" Yamamoto vui vẻ chào, đẩy mình dậy từ cậy cột điện mà cậu đang dựa vào.
"Tên ngốc kia, đừng có nhắc tới Kaitou-sama tình cờ như vậy!" Gokudera rít lên với cậu. Hắng giọng một chút trong nỗ lực lấy lại vẻ nghiêm trang của mình, cậu quay sang Tsuna. "Kaitou-sama... không, Juudaime! Chúng tôi sẽ cùng ngài tới địa điểm chiến đấu!"
Nó khiến thứ gì đó bên trong cậu như xoáy lại một chút, nhưng Gokudera từ chối đưa ra bất cứ câu hỏi hay lời đề nghị nào. Cậu đã chuẩn bị tâm lý - cậu sẽ đứng bên cạnh Tsuna. Về phần mình, Yamamoto chỉ cười.
Tsuna chậm rãi nhìn giữa hai người họ. 'Mọi người biết hết sao? Mình đã nghĩ Vongola và Cervello sẽ che giấu hết mọi chuyện, ít nhất là một chút chứ,' cậu nghĩ, thở dài. Nghi ngờ, cậu nhìn Reborn qua vai mình. Đủ chắc chắn, người sát thủ trông cực kì hài lòng với chính mình.
"Oh, và con bò ngu ngốc cứ khăng khăng đòi chạy tới phía trước một mình," Gokudera nói thêm.
Tsuna gật đầu, thở dài lần nữa. Sau đó, cậu tạm ngưng. "Chờ đã, cái gì?"
"Không sao đâu," Reborn nói, sự thích thú rõ ràng trong giọng điệu anh. "Cervello sẽ không để cậu ta vào sân đấu trước cậu, người thách thức, tới."
Lắc đầu, Tsuna trèo qua rào chắn chặn con đường đã bị bỏ hoang. "Mau lên," cậu gọi lại. "Tốt hơn chúng ta không nên để cậu ấy đợi." Chẳng biết được Lambo sẽ làm gì nếu cậu nhóc bắt đầu thấy chán.
Nơi này cách xa thị trấn, nó u tối hơn - bầu trời trông gần như tối đen và những ngôi sao thì tỏa sáng rực rỡ. Hơi thở của họ phả ra khói khi họ đi xuống con đường thẳng, dài, mờ nhạt với những cảnh quan đơn sắc dưới ánh trăng.
Tsuna thấy những tòa nhà của Kokuyo Land giữa rừng cây dài trước khi họ tới cánh cổng. Quán karaoke, rạp chiếu phim, và thậm chí là mái vòm của sở thú ánh lên dưới ánh sáng mờ nhạt, nhưng khi họ tới gần, những dấu hiệu bị bỏ hoang trở nên rõ ràng - những cửa sổ vỡ, những tòa nhà sụp đổ.
Cuối cùng, 4 người họ dừng lại trước cánh cửa sắt lớn. Có 3 người đã chờ sẵn ở đó. Lambo chạy tới nhóm của họ, dễ dàng vác theo bộ vũ khí của mình.
"Sao lâu vậy?" Cậu cằn nhằn. "Những mụ đầu đỏ ngu ngốc này sẽ không cho tớ vào cho tới khi cậu tới!"
Cậu hướng cái trừng mắt vào hai người phụ nữ trẻ người đang quan sát họ mà không có chút biểu hiện nào. Tới gần, Tsuna có thể thấy tóc của họ hoàn toàn là màu hồng, như chống lại làn da đen và bộ quần áo đen của mình. Mặc dù không hoàn toàn đồng nhất, mọi thứ về vẻ ngoài của họ bằng cách nào đó không khác biệt lắm.
Đây là những giám khảo của Cervello.
"Chào mừng, ứng viên cho vị trí Vongola Decimo Sawada Tsunayoshi," một trong hai người họ nói, "và những ứng viên cho người bảo vệ."
"Chúng tôi thuộc về nhà Cervello sẽ giám sát thử thách giữa hai ứng viên," người kia tiếp tục. "Hành động của các cậu, một khi đã ở trong trận chiến, sẽ được theo dõi và ghi lại."
"Giờ chúng tôi sẽ giải thích chi tiết về thử thách của các cậu," người đầu tiên nói. "Chiến thắng sẽ được quyết định bởi việc sở hữu những chiếc nhẫn Vongola. Người đó sẽ được giữ nhẫn khi đối thủ của họ không thể tiếp tục được nữa sẽ bị xét xử bởi kẻ chiến thắng. Điều này được áp dụng cho tất cả những chiếc nhẫn, và cho cả hai bên."
"Màn thách đấu sẽ kết thúc khi người sở hữu chiếc nhẫn của Boss đã được xác định," người thứ hai nói. "Không hề có giới hạn khi hành động. Mọi thứ đều được cho phép. Thuật sĩ của chúng tôi, đứng dọc quanh chiến trường, sẽ ngăn chặn sự can thiệp từ bên ngoài."
Bàn tay Tsuna giơ lên và chạm vào chiếc nhẫn Bầu trời, đang được treo quanh cổ cậu bằng chiếc dây xích tương tự như bình thường. Cậu cau mày suy nghĩ, khiến Reborn liếc mắt nhìn cậu một lúc. Về phần họ, những người khác không phản đối, mặc dù độ hiểu được của họ là khác nhau - Gokudera gật đầu, Lambo nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt yếu ớt cho thấy rằng cậu nhóc đã chẳng còn nghe nữa, và Yamamoto chỉ mỉm một nụ cười không thể đọc được.
"Cậu có chấp nhận những điều kiện trên không?" hai giám khảo nói một cách đồng thanh.
Lấy một hơi thở sâu, Tsuna trả lời, "Chấp nhận."
"Đó chính là ý của tôi," Reborn nói, lùi lại.
"Cậu đi sao?" Tsuna hỏi, lông mày cậu nhíu lại, không hẳn là lo lắng, nhưng đủ gần để khiến Reborn do dự một lúc.
"Tôi ở đây chỉ để quan sát thôi," anh nói. "Tôi là sát thủ tự do, không phải là ứng viên cho người bảo vệ."
"Tôi biết, nhưng..." Tsuna ngập ngừng. "Tôi... tôi có một chuyện muốn nhờ cậu." Cậu nhìn lên Reborn, biểu hiện của cậu lo lắng nhưng chắc chắn, theo đúng cái cách mà Reborn đã thấy ở dinh thự của Hoàng tử Xếp hạng. Bước tới gần hơn, Tsuna khẽ nói, "Xin hãy đi với bọn tôi. Tôi muốn cậu lo cho Lambo."
"Lambo?" Reborn nhắc lại, đôi mắt đã bị che đi của anh liếc sang cậu nhóc vừa được hỏi tới. Lambo đang dậm chân một cách thiếu kiên nhẫn, liếc mắt sang hai người họ lần nữa một lúc và lờ đi những lời cằn nhằn của Gokudera.
"Nó chỉ là một đứa trẻ. Gokudera và Yamamoto, họ có thể thấy được giới hạn của họ," Tsuna giải thích, "nhưng còn sự cứng đầu của Lambo. Nó sẽ cố chiến đấu ngay cả khi bị áp đảo, và nó sẽ không lùi bước cho dù nó có thể chết. Xin hãy đi với nó, Reborn. Kéo nó ra khi nó vượt quá giới hạn."
Reborn liếc mắt nhìn Cervello, những người đang đứng im chờ đợi, như hai pho tượng sinh đôi vậy. Phía sau mặt nạ của họ, không thể biết được sự chú ý của họ đang đặt vào ai. Một trong hai người họ từ từ quay đầu sang phía anh và gật đầu. Họ sẽ cho phép, mặc dù những người quan sát thường sẽ bị cấm vào đấu trường. "Nếu tôi can thiệp, cậu ta sẽ bị loại," Reborn chỉ ra, nhưng đúng như anh dự kiến, Tsuna chỉ khẽ thở hắt ra, tạo ra một làn khói nhỏ.
"Điều đó chẳng quan trọng với tôi," cậu nói. "Chẳng có ai ở đây đáng phải chết cả."
"Được rồi," Reborn đồng ý, cảm thấy như anh đang mềm lòng. "Tôi sẽ kéo cậu ta ra trước khi cậu ta có thể bị giết. Nhưng tôi sẽ không chiến đấu, cậu hiểu chứ?"
Tsuna mỉm cười với anh, nhẹ nhàng và biết ơn. Đó không phải ánh mắt của người dẫn đầu mafia, nhưng cũng không phải là ánh mắt tồi cho một người boss. Có những chàng trai dũng cảm vượt qua những khó khăn hay nguy hiểm để nhận được một nụ cười như thế.
"Chúng tôi sẵn sàng rồi," Tsuna nói, quay sang Cervello. Lời nói của cậu làm cho Gokudera, Yamamoto và ngay cả Lambo cũng đứng thẳng dậy, sự căng thẳng chạy dọc cơ thể họ. "Bắt đầu thôi."
Giám khảo của Cervello đứng sang hai bên. Cánh cổng sắt di chuyển cùng họ, kêu lên, mặc dù thực tế là những người phụ nữ đó còn chưa chạm vào nó.
Kokuyo Land mở ra trước mắt họ, những tòa nhà chạy dọc con đường lên tới dốc, cho tới sân vận động trên đỉnh đồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là nơi Xanxus hiện đang ở.
~.~.~
"Được rồi," Reborn đồng ý, cảm thấy như anh đang mềm lòng. "Tôi sẽ kéo cậu ta ra trước khi cậu ta có thể bị giết. Nhưng tôi sẽ không chiến đấu, cậu hiểu chứ?"
Tsuna mỉm cười với anh, nhẹ nhàng và biết ơn. Đó không phải ánh mắt của người dẫn đầu mafia, nhưng cũng không phải là ánh mắt tồi cho một người boss. Có những chàng trai dũng cảm vượt qua những khó khăn hay nguy hiểm để nhận được một nụ cười như thế.
"Chúng tôi sẵn sàng rồi," Tsuna nói, quay sang Cervello. Lời nói của cậu làm cho Gokudera, Yamamoto và ngay cả Lambo cũng đứng thẳng dậy, sự căng thẳng chạy dọc cơ thể họ. "Bắt đầu thôi."
Giám khảo của Cervello đứng sang hai bên. Cánh cổng sắt di chuyển cùng họ, kêu lên, mặc dù thực tế là những người phụ nữ đó còn chưa chạm vào nó.
Kokuyo Land mở ra trước mắt họ, những tòa nhà chạy dọc con đường lên tới dốc, cho tới sân vận động trên đỉnh đồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là nơi Xanxus hiện đang ở.
~.~.~
Tsuna ngập ngừng chỉ khi họ sắp bước qua ngưỡng cửa và Kokuyo Land. Cậu không thể giải thích tại sao, nhưng thứ gì đó về cái cảnh tượng hoang xơ và đổ nát phía trước họ khiến cậu lạnh cóng. Theo bản năng cậu liếc mắt nhìn Reborn, lùi lại, nhưng Tsuna ngừng lại trước khi cậu có thể hoàn thành việc đó. Reborn không phải một phần trong thử thách của cậu. Lấy được bất cứ sự giúp đỡ nào từ anh ấy sẽ không đúng.
Đương nhiên, Reborn nhận ra và hoàn toàn xác định được Tsuna định làm gì theo bản năng. Tuy nhiên, anh lại hứng thú hơn với thứ gì đó mà Tsuna đã quên - hình bóng nhỏ chùm đầu đang trốn đi theo họ, che giấu bởi một ảo giác cực mạnh. Và nếu anh không mắc quá nhiều lỗi, còn có hai người nữa cũng đang tới gần.
Kéo chiếc mũ phớt thấp hơn trên mặt mình, anh liếc mắt nhìn những giám khảo của Cervello. Hai người họ gật đầu thừa nhận.
Sau cùng, cũng chẳng có luật lệ, đó là tất cả những người bảo vệ phải tới cùng nhau.
"Cậu đang chờ gì vậy? Đi thôi!" Lambo thiếu kiên nhẫn hét lên, lao vào Tsuna như tên bắn.
Giật mình, Tsuna tuột tay cậu nhóc, để Lambo chạy vào trong công viên. Cậu cảm thấy có tiếng tanh tách trong không khí khoảng một giây trước khi sét đánh, không biết từ đâu.
"Lambo!" Tsuna hét lên.
May mắn thay, đó chỉ là cú bắn cảnh báo, làm đen xì vỉa hè phía trước Lambo, thay vào đánh vào đầu cậu nhóc.
Hét lên ngạc nhiên và điên cuồng bò về, Lambo chạy về bên cạnh Tsuna. Một sự di chuyển nhẹ nhàng, và Levi xuất hiện, chiếc áo khoác đen của hắn chìm hoàn toàn vào bóng tối.
Hắn cười khẩy xuống Lambo, khiến cậu nhóc cau có và đứng thẳng dậy khi sự tức giận và niềm tự hào của mình vượt qua cả nỗi sợ hãi.
"Đây là một trong những cái được gọi là người bảo vệ của ngươi sao?" Levi chế giễu, biểu hiện của hắn phẫn nộ và tức giận. "Ngươi dám xúc phạm Vongola với trò hề này sao? Ta sẽ kết thúc điều này ngay tại đây và ngay bây giờ, trước khi ngươi có thể gây thêm rắc rối cho Boss!"
"Lên đi, gã dùng ô kia!" Lambo hét lên, tức giận chỉ tay vào Levi. "Lambo vĩ đại sẽ lên trước."
Hắn bật cười một cách đáng ghét, trong khi chính Levi cũng đang giận dữ. "Thằng nhãi!" Levi gầm lên, nhưng cho dù hắn có định nói gì thì cũng bị ngưng lại khi Lambo thô bạo ném quả bom hồng về phía hắn.
"Để lại tên dùng ô ngu ngốc này cho tớ, Tsuna!" Lambo tuyên bố, chạy về phía đám khói. "Cậu cứ đi trước và lo tên boss lớn đi!"
"Lambo!" Tsuna phản đối, nhưng giờ là quá muộn để lo lắng rồi. Thay vào đó, tất cả những gì Tsuna có thể làm là liếc mắt nhìn Reborn, người gật đầu và chạy về phía sau cậu nhóc. Nắm lấy cánh tay Yamamoto, Tsuna kéo cậu cùng với Gokudera theo, ba người họ vượt qua Levi trong khi thành viên Varia kia bị phân tâm.
Khi đám khói của vụ nổ tan mất, Levi nguyền rủa và đuổi theo, nhưng có thêm hai người thuộc nhà Cervello chặn đường hắn.
"Trận đấu đầu tiên nên được bắt đầu rồi," họ thông báo, "cho quyền sở hữu nhẫn Sấm sét."
"Tch." Với tiếng gầm gừ, Levi quay lại và nhìn chằm chằm vào Lambo. người rõ ràng phải vật lộn để giữ được sự can đảm trước đó của cậu. Đôi mắt Levi chỉ hướng về nơi mà Reborn đang đứng, quan sát, trước khi hắn xua đi người sát thủ khỏi tâm trí mình. "Mình không thể tin được mình ở lại để đối mặt với tên nhóc này," hắn thì thầm. "Ta sẽ chăm sóc ngươi nhanh thôi, thằng nhóc, và giúp Boss đánh bại kẻ mạo danh đó!"
Dang tay ra, hắn để 8 chiếc Parabola của hắn bay lên.
~.~.~
3 người thách đấu khác tiếp tục chạy đi với tốc độ nhanh, tập trung lại với nhau và tìm kiếm cho đối thủ tiếp theo.
Xung quanh họ, những gì còn lại của Kokuyo Land cho thấy vẻ hoang vắng. Đất đá, rác rưởi và đống lá mục nạt vương vãi trên những vỉa hè bị nứt, các kiốt và cửa hàng tại lối vào bị hoen ố và đã bị phá hủy một nửa. Ở nhiều nơi, con đường hoàn toàn bị che kín bởi lớp đất đá.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, sự hoang tàn ấy lại đem lại lợi thế cho họ. Một cơn gió lạnh thổi thoáng qua những tán lá khô và mẩu rác vào trong không khí.
Gokudera và Tsuna đã nhận ra nó trong cùng một ví dụ - cái cách mà các mảnh vỡ đột ngột vỡ toang, để những mảnh sành tiếp tục bay đi trong gió.
"Coi chừng!" Tsuna hét lên, nắm lấy tay Gokudera và cố ngăn đà tiến của họ. Bùn đất dưới chân trơn trượt, khiến họ bị trượt chân và ngã xuống đất.
Họ đã không thấy được những sợi dây vô hình trên đường, rìa ào choàng của Tsuna đột ngột nhận được vết cắt sâu. Gokudera, người theo sau đó một bước, nắm lấy cổ áo họ và cố kéo họ lại, đôi mắt cậu liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm kẻ thù.
Đáng lo ngại, tiếng cười the thé vang trong bóng đêm. "Ushishi, 3 tên nông dân nhỏ bé, rơi vào bẫy của hoàng tử," Belphegor chế giễu họ, giọng nói của hắn dường như vang lên từ mọi hướng.
Bộ 3 cố lùi lại từ những sợi dây đã chặn đường họ, nhưng với một âm thanh kim loại sắc nhọn, Những sợi dây lấp lánh gần như vô hình từ cán dao. Giờ họ đã bị chặn lại từ cả hai phía.
"Các ngươi không thể trốn thoát đâu," Belphegor chế giễu từ nơi nào đó trong bóng tối, lại phát ra tiếng cười khúc khích khác.
"Kaitou-sama," Gokudera khẽ nói, kéo ra vài viên thuốc nổ. "Tôi sẽ mở đường. Xin ngài hãy đi trước."
Đôi mắt họ nhìn nhau, và Tsuna hiểu Gokudera tính làm gì. Giấu đi sự miễn cưỡng của mình, cậu gật đầu.
Đứng về phía trước Gokudera, Tsuna phát ra lửa của mình. Khi thuốc nổ - ngòi nổ được đốt - truyền qua vai cậu và vào cả mạng lưới dây thép gai - Tsuna tạo thành một lớp lá chắn lửa, làm chệch đi sức ép của vụ nổ quanh họ.
Tsuna không chờ cho đám khói tan đi, thay vào đó nắm lấy tay Yamamoto lần nữa và chạy về phía con đường đã được dọn dẹp qua đống dây và bẫy. Bước ra khỏi bóng tối, Belphegor lao lên để tấn công họ, nhưng Gokudera đã ở lại, quan sát, phán đoán được trước. Thuốc nổ bay về phía Belphegor, và mặc dù thành viên của Varia đã tự động né đi, hắn vẫn bị phân tâm đủ lâu để Tsuna và Yamamoto chạy thoát.
Liếc nhìn qua vai mình, Tsuna hét lên, "Tôi tin tưởng cậu! Đừng làm điều gì đó ngu ngốc, Gokudera!"
"Đương nhiên rồi," Gokudera nói, cười nhếch mép, mặc dù Tsuna đã cách khá xa để có thể nghe được, "sau cùng, tôi là người biết nhiều nhất về Kaitou-sama. Tôi là cánh tay phải của ngài, Juudaime!"
"Cánh tay phải?" Belphegor lặp lại, quay mặt sang Gokudera. "Ngươi chỉ là một tên nông dân thôi. Nhưng hoàng tử sẽ chơi với ngươi."
Quan sát từ bóng tối, hai giám khảo của Cervello thông báo, "Trận chiến thứ hai sẽ bắt đầu - trận chiến cho nhẫn Bão."
~.~.~
Trận chiến Sấm sét diễn ra không được tốt - ít nhất là với Lambo.
"Đây là điều tốt nhất ngươi có thể làm rồi sao?" Levi chế giễu. "Thật thảm hại! Và ngươi dám nghĩ mình xứng đáng trở thành người bảo vệ Vongola sao? Tên cặn bã cấp thấp này!"
"Im đi, tên khốn dùng ô!" Lambo hét lại, ném một loạt quả bom khác vào Levi.
Thật không may, kết quả vẫn vậy. Những chiếc ô nhẹ nhàng lướt qua che chắn cho Levi, vùng điện từ mà chúng tạo ra đã đẩy lùi những quả bom và nổ tung. Tệ hơn, lượng điện tích tụ giữa những chiếc Parabola không dừng lại ở đó. Khi dòng điện chạy dọc ra từ đám khói của vụ nổ, Lambo hét lên và cố nhảy sang một bên, nhưng cậu nhóc lại không đủ nhanh.
Bị sét đánh không thể nào cảm thấy thích thú được cả - nhất là khoảng 15 lần? hay 16 lần?
Tuy nhiên, Lambo nghiến răng và cố nâng mình đứng dậy. "Phải... chịu... đựng..." cậu rít lên với chính mình, cắn răng nén lại những giọt nước mắt đang tụ lại trên đôi mắt cậu. Đôi tay cậu run rẩy, và đôi chân cảm thấy như bị tê liệt, nhưng Lambo nói với chính mình rằng nó gần như chẳng đau đớn so với những đòn mà Reborn tặng cho cậu sau khi cậu gần như bới tung mọi thứ lên.
Nói tới Reborn, người sát thủ chỉ im lặng quan sát từ bên ngoài, cho thấy chẳng quan tâm cũng như không chấp nhận sự cố gắng của Lambo.
Đúng vậy, Reborn đang quan sát cậu, Lambo nhắc nhở chính mình. Mọi người đang quan sát cậu. Đây là cơ hội để cho mọi người thấy, cho chính cậu và gia đình cậu. Cậu không chỉ là một đứa trẻ. Cậu là sát thủ của nhà Bovino!
Đôi mắt Levi nheo lại khi Lambo đứng lên lần nữa. Đòn tấn công cuối cùng ấy đủ để giết một người đàn ông bình thường. Thực tế, vài đòn trong số đó đã đủ rồi. Nhưng thay vì ấn tượng, Levi chỉ cảm thấy khó chịu bởi sự từ chối cúi đầu trước số phận của đối thủ của hắn.
"Đã quá đủ với màn trình diễn thảm hại này rồi! Ta sẽ kết thúc ngươi!" Levi gầm lên, dang rộng hai tay.
Theo lệnh của hắn, những chiếc Parabola bay lên bầu trời. Chúng tạo thành một vòng tròn, điện lại tụ lại với nhau lần nữa, nhiều hơn so với tất cả các đòn tấn công trước đó cộng lại. Đây là đòn tấn công tối thượng của Levi - Levi Volta.
Đầu Lambo ngẩng lên, nhưng biểu hiện của Reborn thì khó nói hơn. Lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu, Reborn lay chuyển, sự căng thẳng len lỏi vào anh khi anh chuẩn bị hành động. Ngay cả Lambo cũng không thể chịu nổi đòn tấn công đó - anh sẽ phải can thiệp trước khi nó đánh trúng.
"Đừng đánh giá thấp ta! Đừng đánh giá thấp nhà Bovino!" Lambo hét lên, nhấc bộ vũ khí của mình lên. "Ta sẽ cho ngươi thấy tất cả những gì ta có thể làm! Nếu vũ khí của bọn ta là số hai không có gì là số một hết!"
Cậu đã không được nhìn thấy đòn tấn công tương tự như vậy được thực hiện trong cuộc chiến ngắn ngủi giữa Tsuna với Levi và Lussuria, nhưng cậu có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Và đánh giá bởi phản ứng của Reborn, cậu thực sự không muốn bị trúng nó.
Trong quá trình chiến đấu của họ, Lambo đã nhận ra đòn sấm sét của Levi không chạy theo đường thẳng. Chúng có tác dụng dẫn đường - hoặc hơn thế, chúng tấn công vào mục tiêu, vì vậy cho dù Lambo có né, sét vẫn sẽ đánh trúng cậu. Phải, nó đã được đoán trước; sau cùng, đó cũng là cách điện hoạt động.
Vì vậy để né được nó, điều cậu thực sự cần không phải là né. Đó là khiến điện nhắm vào một thứ gì khác.
"Nhận lấy nè!" Lambo hét lên, và ném bộ vũ khí của mình lên không khí.
Bộ dương cầm giả lộn vòng lên không trung - một mục tiêu bằng thép, lớn hơn - khi Lambo lao ra khỏi vòng tròn. Ở chiều hướng tương tự, những chiếc Parabola tuôn trào năng lượng tích lũy của chúng. Dòng điện phóng xuống, theo hướng ban đầu của nó, sau đó hướng lên, về hướng mục tiêu quá hấp dẫn.
Lambo cũng không hề để bàn tay mình trống không. Lăn dưới vòng tròn Parabola, cậu ném quả lựu đạn với một vòng cung hoàn hảo, thẳng về phía chiếc ô phía trên cậu. Cậu đã nhắm chính xác, chếch về phía sau, do đó dòng điện phóng ra sẽ không hướng vào quả bom, không khiến nó nổ quá sớm như những quả khác.
Vụ nổ của quả lựu đạn dễ dàng xé qua chiếc Parabola, một chiến thắng nhỏ nhoi khi mà vẫn còn 7 chiếc nữa. Tuy nhiên, vòng tròn tuyệt hảo đã bị phá vỡ, và với việc vòng tròn không còn khép kín, năng lượng đang tích tụ lại giữa những chiếc Parabola mất kiểm soát.
Những tia sét bắt đầu chạy tràn lan, bắn thẳng xuống đất, rồi lại bắn lên trời và chạy ra cả các cảnh quan xung quanh. Những pho tượng, những thứ hấp dẫn, những tòa nhà và các cột điện đã thu hút nó, ánh sáng chói lóa tiếp tục một lúc lâu nữa, khi cả Levi và Lambo đều né đi.
Sau đó, nó đột nhiên kết thúc. Lambo cố gắng chớp chớp đôi mắt mình, cảm thấy những dư chấn còn lại trong không khí khiến tóc cậu dựng đứng cả lên. Thứ gì đó nhấp nháy xung quanh, và Lambo nheo mắt chống lại cái ánh sáng đột ngột đó.
Năng lượng của Levi Volta chạy dọc con đường dài đã bị bỏ hoang, và ánh sáng trong công viên bắt đầu nhấp nháy. Chúng tỏa sáng giữa rừng cây, khắp con đường tới chiếc đi quay, mà bắt đầu biến mất lần nữa. Ở xa, dàn nhạc lễ hội lại bắt đầu chơi đứt quãng.
Tuy nhiên, không có thời gian để chiêm ngưỡng sự biến đổi dường như sẽ chạy tới tận công viên giải trí. Những chiếc Parabola của hắn nằm rải rác và niềm tự hào của hắn đã bị hủy hoại, Levi dậm chân xuống đất với một tiếng gầm gừ.
Lambo hét lên khi cậu cố chạy ra. Cậu lao tới bộ vũ khí của mình, thứ đã bị rơi xuống mà không được để ý tới do sự phát tán năng lượng không thể kiểm soát được của Levi Volta. Nhưng khi cậu với tới nó, cậu lập tức giật tay lại với tiếng rít. Tấm thép của bộ vũ khí đã bị nóng đến độ không thể sử dụng nổi.
"Ta sẽ giết ngươi, tên sâu bệnh nhỏ bé!" Levi thề. Hắn chẳng cần tới vũ khí hay chiến thuật, đã quá tức giận để có thể thấy được những thứ khác ngoài đối thủ mà hắn phải xé làm từng mảnh - với đôi bàn tay trần. Cho dù cậu có khỏe tới như thế nào đối với một đứa trẻ, Lambo cũng chẳng có cơ hội trong trận chiến tay đôi với hắn.
Tuy nhiên, Lambo vẫn chưa xong. Né đòn lao vào của Levi, Lambo di chuyển để đặt bộ vũ khí giữa họ. cho dù cậu không thể động vào nó, không có nghĩa là cậu có thể sử dụng nó. Khi Lambo quay gót chân của mình vào đúng chỗ, thứ gì đó trong bộ vũ khí kêu một phát và, bất chấp tiếng quay ở bên trong, một bảng điều khiển bật mở.
Những vũ khí của nhà Bovino được chế tạo để chịu được nhiều thiệt hại. Levi Volta đã vượt quá bất kỳ đặc điểm kỹ thuật có thể tưởng tượng được, nhưng bằng cách nào đó, thứ gì đó trong bộ vũ khí của Lambo vẫn còn hoạt động.
Quả pháo được che khuất khai hỏa, bắn thẳng vào ngực của Levi. Hắn càu nhàu, hơi thở như nghẹt lại. nhưng Lambo không phải là người duy nhất có thể né được hầu hết sát thương. Levi từ chối việc phải lùi lại một bước, và với tiếng gầm, hắn lao vào Lambo lần nữa.
Lần này, Lambo không đủ nhanh để né. Cậu nghẹn lại, vẫy tay trong vô vọng, khi Levi nắm lấy cổ áo cậu nhóc và giữ cậu ở trên cao.
"Kết thúc rồi, tên cặn bã. Tới lúc trả giá rồi," Levi rít lên. Kéo nắm đấm lại, hắn cười khẩy.
Vào khoảnh khắc tiếp theo đó, bàn tay hắn ta trống rỗng. Lambo đã rời khỏi nắm tay của hắn ta.
Thao vào đó, cậu nhóc đang được giữ dưới cánh tay Reborn, nơi mà Reborn đứng ở ngoài. "Ngươi nói đúng. Kết thúc rồi," Reborn đồng ý. "Cậu ấy thừa nhận rồi."
Lambo chớp mắt ngạc nhiên với anh trước khi cau mày. "Không, tôi vẫn chưa!" cậu hét lên. "Tôi vẫn có thể chiến đấu!" Tuy nhiên, tất cả nỗ lực để thoát khỏi tay Reborn đều không có tác dụng, chỉ nhận được một cú đấm vào đầu.
Levi gầm gừ, tìm cách đọc để tấn công Reborn vì đã cướp mất con mồi của hắn, nhưng giám khảo của Cervello nhảy tới giữa họ, khuôn mặt đeo mặt nạ của họ vẫn chuyên nghiệp và vô cảm.
"Vì sự can thiệp bên ngoài, trận chiến Sấm sét đã có kết quả," một trong số họ nói.
"Người chiến thắng: Đại diện của Varia, Levi A Than," người kia kết luận.
"Ta từ chối chấp nhận điều đó!" Levi la lên, đẩy một trong những giám khảo sang một bên, "Ngươi không có quyền gì can thiệp vào cả!"
"Ngươi nên chấp nhận chiến thắng này," Reborn nói với hắn. Tuy nhiên, anh thở dài với chính mình. Yêu cầu của Tsuna thật phiền phức. Quay sang hai giám khảo, anh hỏi, "Có cách nào để theo dõi những trận chiến khác không?"
Trao đổi với nhau ánh mắt không thể đọc được, người nhà Cervello gật đầu đồng thanh. "Tất cả những ứng viên đều đang được theo dõi, và tất cả những trận chiến đang được ghi lại... và được phát sóng khi chúng ta nói."
"Phát thanh?" Lambo xen vào. "Cô muốn nói là... mọi người thấy sao?"
"Đừng lo," Reborn nói với cậu nhóc, theo sau hai giám khảo khi họ dẫn đường tới nơi quan sát, một người khác tới để đưa Levi đi, "cậu đã làm rất tốt rồi. Nó trông rất ấn tượng... phải, đối với một đứa trẻ."
Tuy nhiên, anh hi vọng những người khác sẽ làm tốt hơn.
~.~.~
Gokudera và Belphegor gần như mệt mỏi khi trao đổi với nhau một loạt những viên thuốc nổ và những chiếc dao, kiểm tra lẫn nhau và cố sử dụng mưu kế để vào được một vị trí thuận lợi hơn. Phong cách ưa thích của cả hai người họ là những nơi kín đáo, vì vậy chẳng có gì ngạc nhiên khi họ cứ xoay quanh những tòa nhà gần nhất - trung tâm tham quan.
Một khi họ tới đủ gần, Gokudera chẳng thèm tìm kiếm những cánh cửa. Tung ra một loạt thuốc nổ nữa, cậu chỉ đơn giản là nhảy thẳng vào chiếc cửa sổ gần nhất, những mảnh kính vỡ nằm rải rác xung quanh cậu. Áp lực của vụ nổ của những viên thuốc nổ làm cho những cánh cửa sổ lân cận vỡ toang, khi Gokudera chạy dọc hành lang. Cậu chắc chắn Belphegor sẽ theo cậu vào trong.
Cả hai người họ sẽ nhân cơ hội này để suy nghĩ, lập kế hoạch và đặt bẫy.
Mặc dù phương pháp và cách tiếp cận trong chiến đấu của họ có nhiều điểm tương đồng, Gokudera có thể nói rằng Belphegor có lợi thế hơn. Hắn đã được rèn luyện, có kinh nghiệm ám sát, và cũng nhiều như Gokudera ghét phải thừa nhận, điều đó đã tạo nên sự khác biệt. Khi buộc phải giết nhau, Belphegor chỉ đơn giản là tốt hơn.
Phải, chẳng sao cả. Không phải Gokudera muốn trở thành một thiên tài giết người. Đó không phải điều mà cậu và Tsuna mong muốn. Cậu là đệ tử của Phantom Thief, và cậu sẽ đi theo con đường của Phantom Thief.
Cậu chắc chắn Kaitou-sama sẽ tìm ra cách để giành chiến thắng. Cậu cần phải tìm ra cách đó bằng chính bản thân mình.
Tiếng cười inh tai của Belphegor vang lên khắp hành lang của trung tâm tham quan. Hắn chắc chắn biết cách để ngân giọng nói của mình để khiến nó dường như là tới từ khắp nơi và chẳng biết từ đâu cùng một lúc.
"Sao vậy, tên nông dân bé nhỏ? Ta nghĩ chúng ta chơi trò đuổi bắt chứ," Belphegor chế giễu. "Phải, chẳng sao cả. Hoàng tử cũng thích chơi trốn tìm."
Gokudera không trả lời. Chẳng có ích gì nếu để lộ vị trí của mình. Cậu có nên chờ Belphegor tới chỗ cậu không? Cậu sẽ có thể đặt bẫy, Gokudera nghĩ. Nhưng ngược lại, có rất ít cơ hội để tên thuộc Varia kia bị bắt.
"Ta đếm tới 10, và sau đó... ta thắng!" Belphegor cười.
Kaitou-sama sẽ làm gì? Ngài ấy sẽ xem xét tình huống này thế nào?
Điều quan trọng nhất là gì? Cậu cần phải làm gì? Cậu sẽ cố gắng hoàn thành điều gì đây?
"Một!"
Chiếc nhẫn. Cậu cần lấy chiếc nhẫn.
Belphegor có nó. Họ đều là người chiến đấu ở tầm trung, nhưng ở tầm gần, Belphegor vẫn sẽ có lợi thế, vì vũ khí của Gokudera cũng rất nguy hiểm với chính cậu nữa.
Kaitou-sama sẽ làm gì đây?
"Hai!"
Ngài ấy sẽ làm gì nếu ngài không thể cướp được thứ gì đó?
Chẳng có một vật gì mà Phantom Thief không thể cướp. Nhưng... có một lần mà cậu không thực sự thành công lắm, Gokudera nhớ lại.
Đó là một trong những vụ trộm sớm nhất của Phantom Thief và, phải, nó không thực sự diễn ra trơn chu cho lắm. Tsuna đã gửi một thông báo cho người thừa kế trẻ lôi cuốn, người đã đánh lừa người đầy tớ trẻ và nghèo khổ cho tới khi anh cầu hôn, sau đó nhẫn tâm bỏ rơi anh, tất cả xảy ra trong khi từ chối trả lại chiếc vòng cổ gia truyền hổ phách được đưa làm vật đính hôn mà anh đã tặng cô.
"Ba!"
Tsuna đã đánh giá thấp an ninh tại nơi ở của đối tượng và bị dồn vào đường cùng trong khi trốn thoát. Vào lúc này, Phantom Thief đã đưa ra một quyết định.
Cậu ném chiếc vòng cổ xuống biển và, trong khi những bảo vệ bị phân tâm, cậu đã rút lui. Gokudera nhớ lại khi cậu tính toán chiều của dòng nước và nơi nó sẽ dạt lên sau đó.
Hai người họ đã mất vài ngày để chạy khắp những bãi biển để tìm kiếm chiếc vòng cổ.
Đương nhiên, họ đã tìm thấy nó, một phần nhờ vào lửa của Tsuna còn sót lại trong nó, vì vậy mặc dù không hoàn hảo, nhưng đó vẫn là vụ trộm thành công...
"Bốn!"
"Đôi khi cậu phải chịu thua một chút để giành chiến thắng," Tsuna đã từng nói, khi cả hai người họ tìm dọc bờ biển, mặt trời rọi vào lưng họ. Cậu đã thở dài, không thực sự hài lòng về mình. "Tôi chắc chắn có thể tìm lại chiếc vòng cổ sau đó. Điều quan trọng nhất là sống sót."
Tsuna đã cười, một chút là chủ ý của cậu, nhắc nhở lại cậu đã ích kỷ thế nào, nhưng Gokudera đã hiểu. Phantom Thief có niềm tự hào riêng của mình, một trong số đó là không bị gò bó vào bất cứ luật lệ nào của mafia hay tuân theo mong muốn của chúng.
Đó là điều mà Gokudera cũng sẽ làm. Cậu tham gia vào là vì Kaitou-sama, không phải để chơi trò chơi của Vongola. Không phải để chơi trò chơi của Belphegor.
"Năm!"
Kiên quyết, Gokudera nhìn lên. Kế bên cậu là bức tường treo chiếc bản đồ của trung tâm tham quan này. Cậu dễ dàng nhận ra sự bố trí của tòa nhà này - cậu đã phân tích kế hoạch trong những tòa nhà cho Phantom Thief bao nhiêu lần rồi?
Gokudera nhếch mép cười và bắt đầu chạy.
"Sáu!" Belphegor vang lên, từ một nơi nào đó khuất tầm nhìn. "Hmm? Sau cùng tên nông dân muốn chơi đuổi bắt thôi sao? Chẳng sao nếu ngươi chạy đâu? Không thể trốn thoát khỏi cuộc đi săn của quý tộc đâu!"
Như cậu mong đợi, Belphegor không hề nhàn rỗi. Những chiếc dây đã được dăng dọc những hành lang, đặt ở những nơi khuất nhất và gây nhiều tổn thương nhất có thể. Trong hành lang tối, Gokudera chẳng có hi vọng gì sẽ khiến cho chúng bị lộ ra, nhưng cậu không cần làm thế. Cậu biết toàn bộ bẫy được đặt thế nào, và chẳng phải Kaitou-sama đã tự mình khen khả năng phân tích của cậu sao?
Có, gần sàn nhà. Có, ở giữa những vật trưng bày. Đó là nơi chúng sẽ ở.
Ném một viên thuốc nổ về phía trước, Gokudera che đầu để chặn lại áp lực của vụ nổ.
Cậu quay nhanh sang góc, nắm tay vào tường để giữ cho mình khỏi bị ngã xuống.
"Bảy!" Belphegor kêu lên. "Ngươi giống như một con chuột trong một mê cung vậy!"
Lại qua một lối quành khác, và ngay sau khi cậu hoàn thành việc chạy khắp tòa nhà. Đạp vào cánh cửa, cậu lao vào bên trong. Không khí bên trong căn phòng thật ảm đạm, và Gokudera tăng tốc, đoán rằng Belphegor chưa có cơ hội để chạy qua đây. Nơi này cũng tối hơn, cách xa cửa sổ, buộc cậu phải thắp sáng lên một ngọn lửa nhỏ để cậu không bị vấp vào những món đồ nội thất đã bị bỏ lại.
"Tám! Hơi muộn để trốn rồi! Ngươi thực sự nghĩ điều đó sẽ giúp ích gì sao?"
Ta không trốn, Gokudera muốn nói, nhưng cậu nén lại sự thôi thúc đó. Nếu Belphegor nhận ra, chẳng cần thiết phải cho hắn ta gợi ý cả. Tuy nhiên, cho dù Gokudera có kế hoạch của riêng mình, cậu không thể phủ nhận rằng trái tim cậu đang đập nhanh hơn khi thời gian đếm ngược sắp hết.
"Chín. Aah, gần tới lúc rồi."
Cậu lao ra hành lang bên ngoài phía bên kia tòa nhà... gần như chạy thẳng vào bẫy đã bị điều chỉnh lại. Belphegor không hề ngồi chơi. Gokudera nhận ra nó vào khoảnh khắc cuối cùng, suýt ngã khi cậu cố tránh nó. Mặc dù vậy, cậu không thực sự thành công, và khi cậu ngã xuống đất, một vệt máu đã đánh dấu nơi mà sợi dây cắt vào.
"Mười."
Bản năng đã khiến Gokudera quay nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Belphegor di chuyển để tấn công.
Sấm sét lóe lên phía ngoài, ánh sáng đột ngột khiến họ chói mắt. Khi hình ảnh như xóa mất khỏi đôi mắt họ, thì tia sét - một nửa chưa hề biến mất - đã chạy qua tòa nhà và chạy cả ra ngoài công viên.
Gokudera giơ lên một ngòi nổ nhỏ, nhếch mép cười nhẹ.
"Thời gian đã hết," cậu đồng ý với đánh giá trước đó của Belphegor và nhấn nút màu đỏ.
Tất cả những cột trụ mà cậu sử dụng để quay, mỗi bức tường mà cậu dường như đâm vào - tất cả đều là lựa chọn chiến lược, dựa trên sự đánh giá rất tốt của cậu về cách khiến một tòa nhà đổ sập tốt nhất.
Cùng với chú chuột chạy dọc con đường như mê cung qua tòa nhà, Gokudera cẩn thận đặt thuốc nổ từ xa mà cậu đã lấy từ kho vũ khí của Lambo, được giấu vào trong bóng tối.
Belphegor đã sai. Không hề có giới hạn thời gian trong trận chiến của họ. Gokudera sẽ lấy chiếc nhẫn bằng cơ hội của mình, bằng tốc độ của mình, cho dù cậu có phải đào nó lên và lấy chúng ra khỏi bàn tay lạnh lẽo của Belphegor.
Cậu rời khỏi trung tâm tham quan như cái cách cậu đã vào - lao qua cửa sổ. Áp lực của vụ nổ đồng thời nổ ra khắp tòa nhà đánh vào lưng cậu, khí Gokudera bay ra. Cậu đâm sầm xuống đất ở cách đó khá xa, lăn vài vòng trước khi dừng lại.
Phía sau cậu, trung tâm tham quan đổ sập khi những chiếc cột trụ đã bị phá hủy. Gokudera nâng cơ thể mình lên để nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, những đám khói và bụi bốc lên, nhưng không có ai xuất hiện. Với tiếng thở dài, cậu nằm bệt xuống và cố để bắt kịp hơi thở của mình.
"Sẽ không bao giờ có thể ra khỏi đó đâu," Gokudera rên rỉ, nhận ra mình đã tự tạo cho mình đống hỗn độn thế nào.
Gần đó, giám khảo của nhà Cervello tranh cãi dữ dội, không chắc phải gọi trận đấu này thế nào.
~.~.~
Đương nhiên, Reborn nhận ra và hoàn toàn xác định được Tsuna định làm gì theo bản năng. Tuy nhiên, anh lại hứng thú hơn với thứ gì đó mà Tsuna đã quên - hình bóng nhỏ chùm đầu đang trốn đi theo họ, che giấu bởi một ảo giác cực mạnh. Và nếu anh không mắc quá nhiều lỗi, còn có hai người nữa cũng đang tới gần.
Kéo chiếc mũ phớt thấp hơn trên mặt mình, anh liếc mắt nhìn những giám khảo của Cervello. Hai người họ gật đầu thừa nhận.
Sau cùng, cũng chẳng có luật lệ, đó là tất cả những người bảo vệ phải tới cùng nhau.
"Cậu đang chờ gì vậy? Đi thôi!" Lambo thiếu kiên nhẫn hét lên, lao vào Tsuna như tên bắn.
Giật mình, Tsuna tuột tay cậu nhóc, để Lambo chạy vào trong công viên. Cậu cảm thấy có tiếng tanh tách trong không khí khoảng một giây trước khi sét đánh, không biết từ đâu.
"Lambo!" Tsuna hét lên.
May mắn thay, đó chỉ là cú bắn cảnh báo, làm đen xì vỉa hè phía trước Lambo, thay vào đánh vào đầu cậu nhóc.
Hét lên ngạc nhiên và điên cuồng bò về, Lambo chạy về bên cạnh Tsuna. Một sự di chuyển nhẹ nhàng, và Levi xuất hiện, chiếc áo khoác đen của hắn chìm hoàn toàn vào bóng tối.
Hắn cười khẩy xuống Lambo, khiến cậu nhóc cau có và đứng thẳng dậy khi sự tức giận và niềm tự hào của mình vượt qua cả nỗi sợ hãi.
"Đây là một trong những cái được gọi là người bảo vệ của ngươi sao?" Levi chế giễu, biểu hiện của hắn phẫn nộ và tức giận. "Ngươi dám xúc phạm Vongola với trò hề này sao? Ta sẽ kết thúc điều này ngay tại đây và ngay bây giờ, trước khi ngươi có thể gây thêm rắc rối cho Boss!"
"Lên đi, gã dùng ô kia!" Lambo hét lên, tức giận chỉ tay vào Levi. "Lambo vĩ đại sẽ lên trước."
Hắn bật cười một cách đáng ghét, trong khi chính Levi cũng đang giận dữ. "Thằng nhãi!" Levi gầm lên, nhưng cho dù hắn có định nói gì thì cũng bị ngưng lại khi Lambo thô bạo ném quả bom hồng về phía hắn.
"Để lại tên dùng ô ngu ngốc này cho tớ, Tsuna!" Lambo tuyên bố, chạy về phía đám khói. "Cậu cứ đi trước và lo tên boss lớn đi!"
"Lambo!" Tsuna phản đối, nhưng giờ là quá muộn để lo lắng rồi. Thay vào đó, tất cả những gì Tsuna có thể làm là liếc mắt nhìn Reborn, người gật đầu và chạy về phía sau cậu nhóc. Nắm lấy cánh tay Yamamoto, Tsuna kéo cậu cùng với Gokudera theo, ba người họ vượt qua Levi trong khi thành viên Varia kia bị phân tâm.
Khi đám khói của vụ nổ tan mất, Levi nguyền rủa và đuổi theo, nhưng có thêm hai người thuộc nhà Cervello chặn đường hắn.
"Trận đấu đầu tiên nên được bắt đầu rồi," họ thông báo, "cho quyền sở hữu nhẫn Sấm sét."
"Tch." Với tiếng gầm gừ, Levi quay lại và nhìn chằm chằm vào Lambo. người rõ ràng phải vật lộn để giữ được sự can đảm trước đó của cậu. Đôi mắt Levi chỉ hướng về nơi mà Reborn đang đứng, quan sát, trước khi hắn xua đi người sát thủ khỏi tâm trí mình. "Mình không thể tin được mình ở lại để đối mặt với tên nhóc này," hắn thì thầm. "Ta sẽ chăm sóc ngươi nhanh thôi, thằng nhóc, và giúp Boss đánh bại kẻ mạo danh đó!"
Dang tay ra, hắn để 8 chiếc Parabola của hắn bay lên.
~.~.~
3 người thách đấu khác tiếp tục chạy đi với tốc độ nhanh, tập trung lại với nhau và tìm kiếm cho đối thủ tiếp theo.
Xung quanh họ, những gì còn lại của Kokuyo Land cho thấy vẻ hoang vắng. Đất đá, rác rưởi và đống lá mục nạt vương vãi trên những vỉa hè bị nứt, các kiốt và cửa hàng tại lối vào bị hoen ố và đã bị phá hủy một nửa. Ở nhiều nơi, con đường hoàn toàn bị che kín bởi lớp đất đá.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, sự hoang tàn ấy lại đem lại lợi thế cho họ. Một cơn gió lạnh thổi thoáng qua những tán lá khô và mẩu rác vào trong không khí.
Gokudera và Tsuna đã nhận ra nó trong cùng một ví dụ - cái cách mà các mảnh vỡ đột ngột vỡ toang, để những mảnh sành tiếp tục bay đi trong gió.
"Coi chừng!" Tsuna hét lên, nắm lấy tay Gokudera và cố ngăn đà tiến của họ. Bùn đất dưới chân trơn trượt, khiến họ bị trượt chân và ngã xuống đất.
Họ đã không thấy được những sợi dây vô hình trên đường, rìa ào choàng của Tsuna đột ngột nhận được vết cắt sâu. Gokudera, người theo sau đó một bước, nắm lấy cổ áo họ và cố kéo họ lại, đôi mắt cậu liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm kẻ thù.
Đáng lo ngại, tiếng cười the thé vang trong bóng đêm. "Ushishi, 3 tên nông dân nhỏ bé, rơi vào bẫy của hoàng tử," Belphegor chế giễu họ, giọng nói của hắn dường như vang lên từ mọi hướng.
Bộ 3 cố lùi lại từ những sợi dây đã chặn đường họ, nhưng với một âm thanh kim loại sắc nhọn, Những sợi dây lấp lánh gần như vô hình từ cán dao. Giờ họ đã bị chặn lại từ cả hai phía.
"Các ngươi không thể trốn thoát đâu," Belphegor chế giễu từ nơi nào đó trong bóng tối, lại phát ra tiếng cười khúc khích khác.
"Kaitou-sama," Gokudera khẽ nói, kéo ra vài viên thuốc nổ. "Tôi sẽ mở đường. Xin ngài hãy đi trước."
Đôi mắt họ nhìn nhau, và Tsuna hiểu Gokudera tính làm gì. Giấu đi sự miễn cưỡng của mình, cậu gật đầu.
Đứng về phía trước Gokudera, Tsuna phát ra lửa của mình. Khi thuốc nổ - ngòi nổ được đốt - truyền qua vai cậu và vào cả mạng lưới dây thép gai - Tsuna tạo thành một lớp lá chắn lửa, làm chệch đi sức ép của vụ nổ quanh họ.
Tsuna không chờ cho đám khói tan đi, thay vào đó nắm lấy tay Yamamoto lần nữa và chạy về phía con đường đã được dọn dẹp qua đống dây và bẫy. Bước ra khỏi bóng tối, Belphegor lao lên để tấn công họ, nhưng Gokudera đã ở lại, quan sát, phán đoán được trước. Thuốc nổ bay về phía Belphegor, và mặc dù thành viên của Varia đã tự động né đi, hắn vẫn bị phân tâm đủ lâu để Tsuna và Yamamoto chạy thoát.
Liếc nhìn qua vai mình, Tsuna hét lên, "Tôi tin tưởng cậu! Đừng làm điều gì đó ngu ngốc, Gokudera!"
"Đương nhiên rồi," Gokudera nói, cười nhếch mép, mặc dù Tsuna đã cách khá xa để có thể nghe được, "sau cùng, tôi là người biết nhiều nhất về Kaitou-sama. Tôi là cánh tay phải của ngài, Juudaime!"
"Cánh tay phải?" Belphegor lặp lại, quay mặt sang Gokudera. "Ngươi chỉ là một tên nông dân thôi. Nhưng hoàng tử sẽ chơi với ngươi."
Quan sát từ bóng tối, hai giám khảo của Cervello thông báo, "Trận chiến thứ hai sẽ bắt đầu - trận chiến cho nhẫn Bão."
~.~.~
Trận chiến Sấm sét diễn ra không được tốt - ít nhất là với Lambo.
"Đây là điều tốt nhất ngươi có thể làm rồi sao?" Levi chế giễu. "Thật thảm hại! Và ngươi dám nghĩ mình xứng đáng trở thành người bảo vệ Vongola sao? Tên cặn bã cấp thấp này!"
"Im đi, tên khốn dùng ô!" Lambo hét lại, ném một loạt quả bom khác vào Levi.
Thật không may, kết quả vẫn vậy. Những chiếc ô nhẹ nhàng lướt qua che chắn cho Levi, vùng điện từ mà chúng tạo ra đã đẩy lùi những quả bom và nổ tung. Tệ hơn, lượng điện tích tụ giữa những chiếc Parabola không dừng lại ở đó. Khi dòng điện chạy dọc ra từ đám khói của vụ nổ, Lambo hét lên và cố nhảy sang một bên, nhưng cậu nhóc lại không đủ nhanh.
Bị sét đánh không thể nào cảm thấy thích thú được cả - nhất là khoảng 15 lần? hay 16 lần?
Tuy nhiên, Lambo nghiến răng và cố nâng mình đứng dậy. "Phải... chịu... đựng..." cậu rít lên với chính mình, cắn răng nén lại những giọt nước mắt đang tụ lại trên đôi mắt cậu. Đôi tay cậu run rẩy, và đôi chân cảm thấy như bị tê liệt, nhưng Lambo nói với chính mình rằng nó gần như chẳng đau đớn so với những đòn mà Reborn tặng cho cậu sau khi cậu gần như bới tung mọi thứ lên.
Nói tới Reborn, người sát thủ chỉ im lặng quan sát từ bên ngoài, cho thấy chẳng quan tâm cũng như không chấp nhận sự cố gắng của Lambo.
Đúng vậy, Reborn đang quan sát cậu, Lambo nhắc nhở chính mình. Mọi người đang quan sát cậu. Đây là cơ hội để cho mọi người thấy, cho chính cậu và gia đình cậu. Cậu không chỉ là một đứa trẻ. Cậu là sát thủ của nhà Bovino!
Đôi mắt Levi nheo lại khi Lambo đứng lên lần nữa. Đòn tấn công cuối cùng ấy đủ để giết một người đàn ông bình thường. Thực tế, vài đòn trong số đó đã đủ rồi. Nhưng thay vì ấn tượng, Levi chỉ cảm thấy khó chịu bởi sự từ chối cúi đầu trước số phận của đối thủ của hắn.
"Đã quá đủ với màn trình diễn thảm hại này rồi! Ta sẽ kết thúc ngươi!" Levi gầm lên, dang rộng hai tay.
Theo lệnh của hắn, những chiếc Parabola bay lên bầu trời. Chúng tạo thành một vòng tròn, điện lại tụ lại với nhau lần nữa, nhiều hơn so với tất cả các đòn tấn công trước đó cộng lại. Đây là đòn tấn công tối thượng của Levi - Levi Volta.
Đầu Lambo ngẩng lên, nhưng biểu hiện của Reborn thì khó nói hơn. Lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu, Reborn lay chuyển, sự căng thẳng len lỏi vào anh khi anh chuẩn bị hành động. Ngay cả Lambo cũng không thể chịu nổi đòn tấn công đó - anh sẽ phải can thiệp trước khi nó đánh trúng.
"Đừng đánh giá thấp ta! Đừng đánh giá thấp nhà Bovino!" Lambo hét lên, nhấc bộ vũ khí của mình lên. "Ta sẽ cho ngươi thấy tất cả những gì ta có thể làm! Nếu vũ khí của bọn ta là số hai không có gì là số một hết!"
Cậu đã không được nhìn thấy đòn tấn công tương tự như vậy được thực hiện trong cuộc chiến ngắn ngủi giữa Tsuna với Levi và Lussuria, nhưng cậu có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Và đánh giá bởi phản ứng của Reborn, cậu thực sự không muốn bị trúng nó.
Trong quá trình chiến đấu của họ, Lambo đã nhận ra đòn sấm sét của Levi không chạy theo đường thẳng. Chúng có tác dụng dẫn đường - hoặc hơn thế, chúng tấn công vào mục tiêu, vì vậy cho dù Lambo có né, sét vẫn sẽ đánh trúng cậu. Phải, nó đã được đoán trước; sau cùng, đó cũng là cách điện hoạt động.
Vì vậy để né được nó, điều cậu thực sự cần không phải là né. Đó là khiến điện nhắm vào một thứ gì khác.
"Nhận lấy nè!" Lambo hét lên, và ném bộ vũ khí của mình lên không khí.
Bộ dương cầm giả lộn vòng lên không trung - một mục tiêu bằng thép, lớn hơn - khi Lambo lao ra khỏi vòng tròn. Ở chiều hướng tương tự, những chiếc Parabola tuôn trào năng lượng tích lũy của chúng. Dòng điện phóng xuống, theo hướng ban đầu của nó, sau đó hướng lên, về hướng mục tiêu quá hấp dẫn.
Lambo cũng không hề để bàn tay mình trống không. Lăn dưới vòng tròn Parabola, cậu ném quả lựu đạn với một vòng cung hoàn hảo, thẳng về phía chiếc ô phía trên cậu. Cậu đã nhắm chính xác, chếch về phía sau, do đó dòng điện phóng ra sẽ không hướng vào quả bom, không khiến nó nổ quá sớm như những quả khác.
Vụ nổ của quả lựu đạn dễ dàng xé qua chiếc Parabola, một chiến thắng nhỏ nhoi khi mà vẫn còn 7 chiếc nữa. Tuy nhiên, vòng tròn tuyệt hảo đã bị phá vỡ, và với việc vòng tròn không còn khép kín, năng lượng đang tích tụ lại giữa những chiếc Parabola mất kiểm soát.
Những tia sét bắt đầu chạy tràn lan, bắn thẳng xuống đất, rồi lại bắn lên trời và chạy ra cả các cảnh quan xung quanh. Những pho tượng, những thứ hấp dẫn, những tòa nhà và các cột điện đã thu hút nó, ánh sáng chói lóa tiếp tục một lúc lâu nữa, khi cả Levi và Lambo đều né đi.
Sau đó, nó đột nhiên kết thúc. Lambo cố gắng chớp chớp đôi mắt mình, cảm thấy những dư chấn còn lại trong không khí khiến tóc cậu dựng đứng cả lên. Thứ gì đó nhấp nháy xung quanh, và Lambo nheo mắt chống lại cái ánh sáng đột ngột đó.
Năng lượng của Levi Volta chạy dọc con đường dài đã bị bỏ hoang, và ánh sáng trong công viên bắt đầu nhấp nháy. Chúng tỏa sáng giữa rừng cây, khắp con đường tới chiếc đi quay, mà bắt đầu biến mất lần nữa. Ở xa, dàn nhạc lễ hội lại bắt đầu chơi đứt quãng.
Tuy nhiên, không có thời gian để chiêm ngưỡng sự biến đổi dường như sẽ chạy tới tận công viên giải trí. Những chiếc Parabola của hắn nằm rải rác và niềm tự hào của hắn đã bị hủy hoại, Levi dậm chân xuống đất với một tiếng gầm gừ.
Lambo hét lên khi cậu cố chạy ra. Cậu lao tới bộ vũ khí của mình, thứ đã bị rơi xuống mà không được để ý tới do sự phát tán năng lượng không thể kiểm soát được của Levi Volta. Nhưng khi cậu với tới nó, cậu lập tức giật tay lại với tiếng rít. Tấm thép của bộ vũ khí đã bị nóng đến độ không thể sử dụng nổi.
"Ta sẽ giết ngươi, tên sâu bệnh nhỏ bé!" Levi thề. Hắn chẳng cần tới vũ khí hay chiến thuật, đã quá tức giận để có thể thấy được những thứ khác ngoài đối thủ mà hắn phải xé làm từng mảnh - với đôi bàn tay trần. Cho dù cậu có khỏe tới như thế nào đối với một đứa trẻ, Lambo cũng chẳng có cơ hội trong trận chiến tay đôi với hắn.
Tuy nhiên, Lambo vẫn chưa xong. Né đòn lao vào của Levi, Lambo di chuyển để đặt bộ vũ khí giữa họ. cho dù cậu không thể động vào nó, không có nghĩa là cậu có thể sử dụng nó. Khi Lambo quay gót chân của mình vào đúng chỗ, thứ gì đó trong bộ vũ khí kêu một phát và, bất chấp tiếng quay ở bên trong, một bảng điều khiển bật mở.
Những vũ khí của nhà Bovino được chế tạo để chịu được nhiều thiệt hại. Levi Volta đã vượt quá bất kỳ đặc điểm kỹ thuật có thể tưởng tượng được, nhưng bằng cách nào đó, thứ gì đó trong bộ vũ khí của Lambo vẫn còn hoạt động.
Quả pháo được che khuất khai hỏa, bắn thẳng vào ngực của Levi. Hắn càu nhàu, hơi thở như nghẹt lại. nhưng Lambo không phải là người duy nhất có thể né được hầu hết sát thương. Levi từ chối việc phải lùi lại một bước, và với tiếng gầm, hắn lao vào Lambo lần nữa.
Lần này, Lambo không đủ nhanh để né. Cậu nghẹn lại, vẫy tay trong vô vọng, khi Levi nắm lấy cổ áo cậu nhóc và giữ cậu ở trên cao.
"Kết thúc rồi, tên cặn bã. Tới lúc trả giá rồi," Levi rít lên. Kéo nắm đấm lại, hắn cười khẩy.
Vào khoảnh khắc tiếp theo đó, bàn tay hắn ta trống rỗng. Lambo đã rời khỏi nắm tay của hắn ta.
Thao vào đó, cậu nhóc đang được giữ dưới cánh tay Reborn, nơi mà Reborn đứng ở ngoài. "Ngươi nói đúng. Kết thúc rồi," Reborn đồng ý. "Cậu ấy thừa nhận rồi."
Lambo chớp mắt ngạc nhiên với anh trước khi cau mày. "Không, tôi vẫn chưa!" cậu hét lên. "Tôi vẫn có thể chiến đấu!" Tuy nhiên, tất cả nỗ lực để thoát khỏi tay Reborn đều không có tác dụng, chỉ nhận được một cú đấm vào đầu.
Levi gầm gừ, tìm cách đọc để tấn công Reborn vì đã cướp mất con mồi của hắn, nhưng giám khảo của Cervello nhảy tới giữa họ, khuôn mặt đeo mặt nạ của họ vẫn chuyên nghiệp và vô cảm.
"Vì sự can thiệp bên ngoài, trận chiến Sấm sét đã có kết quả," một trong số họ nói.
"Người chiến thắng: Đại diện của Varia, Levi A Than," người kia kết luận.
"Ta từ chối chấp nhận điều đó!" Levi la lên, đẩy một trong những giám khảo sang một bên, "Ngươi không có quyền gì can thiệp vào cả!"
"Ngươi nên chấp nhận chiến thắng này," Reborn nói với hắn. Tuy nhiên, anh thở dài với chính mình. Yêu cầu của Tsuna thật phiền phức. Quay sang hai giám khảo, anh hỏi, "Có cách nào để theo dõi những trận chiến khác không?"
Trao đổi với nhau ánh mắt không thể đọc được, người nhà Cervello gật đầu đồng thanh. "Tất cả những ứng viên đều đang được theo dõi, và tất cả những trận chiến đang được ghi lại... và được phát sóng khi chúng ta nói."
"Phát thanh?" Lambo xen vào. "Cô muốn nói là... mọi người thấy sao?"
"Đừng lo," Reborn nói với cậu nhóc, theo sau hai giám khảo khi họ dẫn đường tới nơi quan sát, một người khác tới để đưa Levi đi, "cậu đã làm rất tốt rồi. Nó trông rất ấn tượng... phải, đối với một đứa trẻ."
Tuy nhiên, anh hi vọng những người khác sẽ làm tốt hơn.
~.~.~
Gokudera và Belphegor gần như mệt mỏi khi trao đổi với nhau một loạt những viên thuốc nổ và những chiếc dao, kiểm tra lẫn nhau và cố sử dụng mưu kế để vào được một vị trí thuận lợi hơn. Phong cách ưa thích của cả hai người họ là những nơi kín đáo, vì vậy chẳng có gì ngạc nhiên khi họ cứ xoay quanh những tòa nhà gần nhất - trung tâm tham quan.
Một khi họ tới đủ gần, Gokudera chẳng thèm tìm kiếm những cánh cửa. Tung ra một loạt thuốc nổ nữa, cậu chỉ đơn giản là nhảy thẳng vào chiếc cửa sổ gần nhất, những mảnh kính vỡ nằm rải rác xung quanh cậu. Áp lực của vụ nổ của những viên thuốc nổ làm cho những cánh cửa sổ lân cận vỡ toang, khi Gokudera chạy dọc hành lang. Cậu chắc chắn Belphegor sẽ theo cậu vào trong.
Cả hai người họ sẽ nhân cơ hội này để suy nghĩ, lập kế hoạch và đặt bẫy.
Mặc dù phương pháp và cách tiếp cận trong chiến đấu của họ có nhiều điểm tương đồng, Gokudera có thể nói rằng Belphegor có lợi thế hơn. Hắn đã được rèn luyện, có kinh nghiệm ám sát, và cũng nhiều như Gokudera ghét phải thừa nhận, điều đó đã tạo nên sự khác biệt. Khi buộc phải giết nhau, Belphegor chỉ đơn giản là tốt hơn.
Phải, chẳng sao cả. Không phải Gokudera muốn trở thành một thiên tài giết người. Đó không phải điều mà cậu và Tsuna mong muốn. Cậu là đệ tử của Phantom Thief, và cậu sẽ đi theo con đường của Phantom Thief.
Cậu chắc chắn Kaitou-sama sẽ tìm ra cách để giành chiến thắng. Cậu cần phải tìm ra cách đó bằng chính bản thân mình.
Tiếng cười inh tai của Belphegor vang lên khắp hành lang của trung tâm tham quan. Hắn chắc chắn biết cách để ngân giọng nói của mình để khiến nó dường như là tới từ khắp nơi và chẳng biết từ đâu cùng một lúc.
"Sao vậy, tên nông dân bé nhỏ? Ta nghĩ chúng ta chơi trò đuổi bắt chứ," Belphegor chế giễu. "Phải, chẳng sao cả. Hoàng tử cũng thích chơi trốn tìm."
Gokudera không trả lời. Chẳng có ích gì nếu để lộ vị trí của mình. Cậu có nên chờ Belphegor tới chỗ cậu không? Cậu sẽ có thể đặt bẫy, Gokudera nghĩ. Nhưng ngược lại, có rất ít cơ hội để tên thuộc Varia kia bị bắt.
"Ta đếm tới 10, và sau đó... ta thắng!" Belphegor cười.
Kaitou-sama sẽ làm gì? Ngài ấy sẽ xem xét tình huống này thế nào?
Điều quan trọng nhất là gì? Cậu cần phải làm gì? Cậu sẽ cố gắng hoàn thành điều gì đây?
"Một!"
Chiếc nhẫn. Cậu cần lấy chiếc nhẫn.
Belphegor có nó. Họ đều là người chiến đấu ở tầm trung, nhưng ở tầm gần, Belphegor vẫn sẽ có lợi thế, vì vũ khí của Gokudera cũng rất nguy hiểm với chính cậu nữa.
Kaitou-sama sẽ làm gì đây?
"Hai!"
Ngài ấy sẽ làm gì nếu ngài không thể cướp được thứ gì đó?
Chẳng có một vật gì mà Phantom Thief không thể cướp. Nhưng... có một lần mà cậu không thực sự thành công lắm, Gokudera nhớ lại.
Đó là một trong những vụ trộm sớm nhất của Phantom Thief và, phải, nó không thực sự diễn ra trơn chu cho lắm. Tsuna đã gửi một thông báo cho người thừa kế trẻ lôi cuốn, người đã đánh lừa người đầy tớ trẻ và nghèo khổ cho tới khi anh cầu hôn, sau đó nhẫn tâm bỏ rơi anh, tất cả xảy ra trong khi từ chối trả lại chiếc vòng cổ gia truyền hổ phách được đưa làm vật đính hôn mà anh đã tặng cô.
"Ba!"
Tsuna đã đánh giá thấp an ninh tại nơi ở của đối tượng và bị dồn vào đường cùng trong khi trốn thoát. Vào lúc này, Phantom Thief đã đưa ra một quyết định.
Cậu ném chiếc vòng cổ xuống biển và, trong khi những bảo vệ bị phân tâm, cậu đã rút lui. Gokudera nhớ lại khi cậu tính toán chiều của dòng nước và nơi nó sẽ dạt lên sau đó.
Hai người họ đã mất vài ngày để chạy khắp những bãi biển để tìm kiếm chiếc vòng cổ.
Đương nhiên, họ đã tìm thấy nó, một phần nhờ vào lửa của Tsuna còn sót lại trong nó, vì vậy mặc dù không hoàn hảo, nhưng đó vẫn là vụ trộm thành công...
"Bốn!"
"Đôi khi cậu phải chịu thua một chút để giành chiến thắng," Tsuna đã từng nói, khi cả hai người họ tìm dọc bờ biển, mặt trời rọi vào lưng họ. Cậu đã thở dài, không thực sự hài lòng về mình. "Tôi chắc chắn có thể tìm lại chiếc vòng cổ sau đó. Điều quan trọng nhất là sống sót."
Tsuna đã cười, một chút là chủ ý của cậu, nhắc nhở lại cậu đã ích kỷ thế nào, nhưng Gokudera đã hiểu. Phantom Thief có niềm tự hào riêng của mình, một trong số đó là không bị gò bó vào bất cứ luật lệ nào của mafia hay tuân theo mong muốn của chúng.
Đó là điều mà Gokudera cũng sẽ làm. Cậu tham gia vào là vì Kaitou-sama, không phải để chơi trò chơi của Vongola. Không phải để chơi trò chơi của Belphegor.
"Năm!"
Kiên quyết, Gokudera nhìn lên. Kế bên cậu là bức tường treo chiếc bản đồ của trung tâm tham quan này. Cậu dễ dàng nhận ra sự bố trí của tòa nhà này - cậu đã phân tích kế hoạch trong những tòa nhà cho Phantom Thief bao nhiêu lần rồi?
Gokudera nhếch mép cười và bắt đầu chạy.
"Sáu!" Belphegor vang lên, từ một nơi nào đó khuất tầm nhìn. "Hmm? Sau cùng tên nông dân muốn chơi đuổi bắt thôi sao? Chẳng sao nếu ngươi chạy đâu? Không thể trốn thoát khỏi cuộc đi săn của quý tộc đâu!"
Như cậu mong đợi, Belphegor không hề nhàn rỗi. Những chiếc dây đã được dăng dọc những hành lang, đặt ở những nơi khuất nhất và gây nhiều tổn thương nhất có thể. Trong hành lang tối, Gokudera chẳng có hi vọng gì sẽ khiến cho chúng bị lộ ra, nhưng cậu không cần làm thế. Cậu biết toàn bộ bẫy được đặt thế nào, và chẳng phải Kaitou-sama đã tự mình khen khả năng phân tích của cậu sao?
Có, gần sàn nhà. Có, ở giữa những vật trưng bày. Đó là nơi chúng sẽ ở.
Ném một viên thuốc nổ về phía trước, Gokudera che đầu để chặn lại áp lực của vụ nổ.
Cậu quay nhanh sang góc, nắm tay vào tường để giữ cho mình khỏi bị ngã xuống.
"Bảy!" Belphegor kêu lên. "Ngươi giống như một con chuột trong một mê cung vậy!"
Lại qua một lối quành khác, và ngay sau khi cậu hoàn thành việc chạy khắp tòa nhà. Đạp vào cánh cửa, cậu lao vào bên trong. Không khí bên trong căn phòng thật ảm đạm, và Gokudera tăng tốc, đoán rằng Belphegor chưa có cơ hội để chạy qua đây. Nơi này cũng tối hơn, cách xa cửa sổ, buộc cậu phải thắp sáng lên một ngọn lửa nhỏ để cậu không bị vấp vào những món đồ nội thất đã bị bỏ lại.
"Tám! Hơi muộn để trốn rồi! Ngươi thực sự nghĩ điều đó sẽ giúp ích gì sao?"
Ta không trốn, Gokudera muốn nói, nhưng cậu nén lại sự thôi thúc đó. Nếu Belphegor nhận ra, chẳng cần thiết phải cho hắn ta gợi ý cả. Tuy nhiên, cho dù Gokudera có kế hoạch của riêng mình, cậu không thể phủ nhận rằng trái tim cậu đang đập nhanh hơn khi thời gian đếm ngược sắp hết.
"Chín. Aah, gần tới lúc rồi."
Cậu lao ra hành lang bên ngoài phía bên kia tòa nhà... gần như chạy thẳng vào bẫy đã bị điều chỉnh lại. Belphegor không hề ngồi chơi. Gokudera nhận ra nó vào khoảnh khắc cuối cùng, suýt ngã khi cậu cố tránh nó. Mặc dù vậy, cậu không thực sự thành công, và khi cậu ngã xuống đất, một vệt máu đã đánh dấu nơi mà sợi dây cắt vào.
"Mười."
Bản năng đã khiến Gokudera quay nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Belphegor di chuyển để tấn công.
Sấm sét lóe lên phía ngoài, ánh sáng đột ngột khiến họ chói mắt. Khi hình ảnh như xóa mất khỏi đôi mắt họ, thì tia sét - một nửa chưa hề biến mất - đã chạy qua tòa nhà và chạy cả ra ngoài công viên.
Gokudera giơ lên một ngòi nổ nhỏ, nhếch mép cười nhẹ.
"Thời gian đã hết," cậu đồng ý với đánh giá trước đó của Belphegor và nhấn nút màu đỏ.
Tất cả những cột trụ mà cậu sử dụng để quay, mỗi bức tường mà cậu dường như đâm vào - tất cả đều là lựa chọn chiến lược, dựa trên sự đánh giá rất tốt của cậu về cách khiến một tòa nhà đổ sập tốt nhất.
Cùng với chú chuột chạy dọc con đường như mê cung qua tòa nhà, Gokudera cẩn thận đặt thuốc nổ từ xa mà cậu đã lấy từ kho vũ khí của Lambo, được giấu vào trong bóng tối.
Belphegor đã sai. Không hề có giới hạn thời gian trong trận chiến của họ. Gokudera sẽ lấy chiếc nhẫn bằng cơ hội của mình, bằng tốc độ của mình, cho dù cậu có phải đào nó lên và lấy chúng ra khỏi bàn tay lạnh lẽo của Belphegor.
Cậu rời khỏi trung tâm tham quan như cái cách cậu đã vào - lao qua cửa sổ. Áp lực của vụ nổ đồng thời nổ ra khắp tòa nhà đánh vào lưng cậu, khí Gokudera bay ra. Cậu đâm sầm xuống đất ở cách đó khá xa, lăn vài vòng trước khi dừng lại.
Phía sau cậu, trung tâm tham quan đổ sập khi những chiếc cột trụ đã bị phá hủy. Gokudera nâng cơ thể mình lên để nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, những đám khói và bụi bốc lên, nhưng không có ai xuất hiện. Với tiếng thở dài, cậu nằm bệt xuống và cố để bắt kịp hơi thở của mình.
"Sẽ không bao giờ có thể ra khỏi đó đâu," Gokudera rên rỉ, nhận ra mình đã tự tạo cho mình đống hỗn độn thế nào.
Gần đó, giám khảo của nhà Cervello tranh cãi dữ dội, không chắc phải gọi trận đấu này thế nào.
~.~.~
