Giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái vang lên giữa căn phòng tối. Cô liếc nhìn xung quanh, cố nắm bắt được bóng dáng của người kia - người cô biết ở đó - nhưng bóng tối đơn giản là quá dày.
Thở dài, cô rón rén đi về phía cửa sổ và kéo rèm mở ra.
Ánh nắng tràn vào trong phòng, soi rõ những món nội thất và đồ trang trí không phù hợp - cũng như người kia, người nhăn mặt và đưa tay lên để che đôi mắt mình.
"Ngài không nên ở trong bóng tối quá nhiều, Mukuro-sama," cô gái thở dài. "Nó không tốt cho sức khỏe đâu."
"Kufufu," Mukuro khúc khích cười, bực tức nhưng thích thú. Anh hạ thấp tay xuống, nheo một mắt màu xanh và một mắt màu đỏ để chống lại ánh sáng. "Chrome yêu dấu của ta, ta không hề suy nghĩ. Ta chỉ đơn giản là xem xét những phát triển mới với người bạn yêu quý của chúng ta, Phantom Thief.
Trước ánh mắt thấu hiểu mà anh trao cho cô, Chrome không thể không sốt ruột một chút. Nụ cười nhếch mép của Mukuro rộng hơn, và anh đã trở nên lười biếng hơn trên chiếc đi văng.
"Cậu ta đã gây ra sự huyên náo. Khiến lũ mafia chạy lung tung một cách vô ích," Mukuro trầm ngâm, sự thích thú hiện lên trong giọng điệu anh. Anh khá thích sự hỗn loạn mà Tsuna đã gây ra, từ khoảnh khắc mà cậu đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời, cho tới tin tức không thể tin được đó là cậu đã liên quan tới Mafia ngay từ Nhật Bản. Mukuro cười, một giọng điệu chân thành đáng ngạc nhiên, mặc dù đó là giọng điệu chế nhạo. "Và cả tuyên bố đó nữa! Nó khá là thú vị!"
"Kaitou-san là như vậy," Chrome đồng ý, cố che đậy nụ cười của mình - một chút hoài nghi và xấu hổ. Quay đi, cô nhẹ cựa quậy lần nữa, đôi bàn tay cô nghịch tấm thẻ trắng mà cô giữ trên ngực mình một cách cẩn thận.
"Cậu ta không bao giờ ngừng làm trò buồn cười như vậy," Mukuro nói, nhưng biểu hiện của anh dần chuyển sang điều gì đó nghiêm túc hơn khi anh nhìn Chrome. "Tuy nhiên, lần này, đầu cậu ta có thể có chút vấn đề rồi, em cũng nghĩ vậy đúng không, Chrome yêu dấu của ta? Varia... phải, chúng ta đã nghe về chúng rồi. Chúng là bọn mafia xấu xa nhất. Ngay cả Kaitou yêu dấu cũng có thể gặp khó khắn khi đấu với chúng một mình..."
Anh dần bộc lộ ý định của mình, quan sát khi Chrome bồn chồn.
"Um... Mukuro-sama, tôi... về Kaitou-san..." cô lẩm bẩm, cố lấy hết can đảm để nói suy nghĩ của mình khi cô nắm chặt tấm thiệp vào gần ngực cô hơn.
Nó rất quý giá với cô - bằng chứng về một lời hứa mà cô chưa bao giờ hi vọng tới, thứ đã đem lại cho cô hi vọng và sức mạnh. Các cạnh đã bị mòn đi, và mảnh giấy dày cũng đã trở nên mềm đi.
Tuy nhiên, màu mực đen vẫn còn rõ ràng. Chỉ có một lời nhắn duy nhất. "Tôi sẽ đem Rokudo Mukuro trở về từ Vindice."
"Mukuro-sama, tôi muốn giúp ngài ấy!" Cuối cùng Chrome cũng thốt lên, nhắm con mắt mình lại và co rúm lại như thể đang chờ đợi lời khiển trách.
Sự im lặng kéo dài, khi Mukuro đơn giản nhìn cô, nụ cười của anh nở rộng hơn.
"...Tôi-tôi muốn giúp Kaitou-san," Chrome lo lắng nói lại. Ánh mắt của cô nhìn thẳng xuống sàn nhà và vào đôi chân mình. "Tôi... chúng ta chưa bao giờ thực sự trả ơn ngài ấy. Tôi là người đã nhờ ngài ấy làm công việc đó, và ngài ấy đã đặt cược mọi thứ để hoàn thành mong ước của tôi. Và điều mà ngài ấy yêu cầu lại là... là không cần trả công. Vì vậy tôi... tôi muốn giúp ngài ấy."
Lấy hết can đảm, cô nhìn lên, con mắt duy nhất của cô bắt gặp đôi mắt khác màu nhau của Mukuro.
"Ta biết," Mukuro đơn giản nói. "Chúng ta có thể không còn là một, nhưng chúng ta vẫn còn ràng buộc với nhau. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, Chrome yêu dấu của ta."
Sự căng thẳng thấm qua lập trường của Chrome, và cả hai trao đổi nhau nụ cười nhỏ nhẹ mà chân thành.
"Giờ, ta đã lên kế hoạch để theo dõi và tận hưởng đầy đủ cảnh tượng này," Mukuro nhanh chóng tiếp tục. Anh nhếch mép cười. "Tuy nhiên, nếu em muốn ta đi cùng..." Anh khúc khích cười, một giọng điệu khá đáng sợ. Mukuro chắc chắn cũng có thể tưởng tượng ra vài cách để tận hưởng việc trở thành một phần trong cảnh tượng đó.
"Mukuro-sama! Điều đó quá nguy hiểm," Chrome phản đối. "Nếu như Vindice nhận ra ngài ở đây..."
Mukuro trông thích thú hơn bất cứ thứ gì, nhưng anh lại giơ đôi tay lên như thể đầu hàng. "Đương nhiên," anh đồng ý, "Ta sẽ không đánh cắp màn trình diễn của Kaitou-kun của chúng ta đâu, kufufu..."
Tiếng cười rùng rợn của anh vang lên khắp căn phòng, nhưng Chrome chỉ mỉm cười và lắc đầu.
~.~.~
Chương 11: Preparations ~ The Way Of Warriors
~.~.~
Tsuna ra khỏi nhà ngay lúc bình minh sáng hôm sau. Cậu đã để lại lời nhắn cho Gokudera, người đã khá im lặng và dịu dàng kể từ khi trở về từ sở thú ngày hôm trước. Cậu ấy giận dữ sao? Cậu ấy thất vọng với Tsuna? Cậu ấy sợ sao? Có lẽ cậu chỉ quá kinh ngạc để phản ứng, như Tsuna vậy.
Một vài điều kinh ngạc đã phai mờ qua một đêm - một đêm dài, chủ yếu không ngủ mà Tsuna đã giành để nhìn chằm chằm lên trần nhà và cố suy nghĩ, để hiểu được cậu đã làm gì.
"Tôi sẽ đánh cắp Vongola!" cậu đã nói. "Tôi sẽ trở thành Vongola Decimo!"
Hay đó cũng chỉ là suy nghĩ chung chung.
Mọi thứ dường như rõ ràng đến kinh ngạc vào cái khoảnh khắc duy nhất đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Xanxus. Cậu không thể để người này có được Vongola, không phải là người không thèm quan tâm tới mạng sống của người khác - cấp dưới của hắn không, những người dân cũng không. Vì vậy chỉ có điều duy nhất phải làm.
10 ngày nữa, tại Kokuyo Land, một công viên đã bị bỏ hoang nằm trên con đường cũ.
Họ sẽ gặp ở đó để... để làm gì? Chiến đấu sao?
Tsuna lấy một hơi thở dài, run rẩy của không khí lạnh buổi sáng. Con đường vắng lặng đã bị bao phủ bởi sương mù trắng dày đặc, ánh sáng mờ nhạt len lói qua khiến mọi thứ trông thật ma quái. Không thèm nghĩ về nó, Tsuna đặt ra một cách tương tự như khi cậu đi cướp - bước đi nhẹ nhàng và thật khẽ, gần như lướt đi.
Cậu sẽ không chạy, cậu đã xác định trong tâm trí mình rồi. Cậu sẽ đối mặt với Xanxus và... khiến hắn dừng lại. Ngưng không đuổi theo Tsuna nữa. Ngưng cố lấy chiếc nhẫn Bầu trời. Ngưng cố trở thành Decimo.
Bằng một cách nào đó.
Cách đó là... là chiến đấu với Xanxus mà không có câu trả lời? Tsuna biết rằng Xanxus hi vọng vào một trận chiến tay đôi. Đó là cách mafia giải quyết những vấn đề. Một trận chiến tay đôi, cho tới khi một bên ngừng chiến đấu - cho dù là họ thừa nhận hay họ bị giết. Kẻ thua sẽ không có quyền phản đối quyết định của kẻ thắng. Kẻ thắng có quyền.
Và không phải lúc nào cũng vậy.
Vậy ngay cả khi - và đó là một chữ khi rất rất lớn - Tsuna có thể đánh bại Xanxus trong trận chiến, liệu Xanxus có chấp nhận cậu như Vongola Decimo? Sau cùng, Varia là một phần của Vongola. Và sẽ ra sao nếu Xanxus từ chối quay trở lại trước tuyên bố của chính mình? Sẽ ra sao nếu hắn đặt cược mạng sống của mình vào nó và chiến đấu tới chết? Tsuna sẽ có thể giết hắn không?
Rất dễ để nói rằng Tsuna cần ngăn cản Xanxus. Rất khó để thấy được cậu có thể hoàn thành nó bằng cách nào.
Bị rơi vào dòng suy nghĩ, Tsuna cứ để đôi chân mình dẫn lối. Không hề nhận ra, cậu bước vào con đường quen thuộc, con đường đưa tới trường cấp hai Namimori trong nhiều năm, và tăng tốc lên. Cậu không nhận ra hình bóng của người kia đang dần hiện lên trong sương mù cũng đang hướng về ngã tư.
Với sự phân tâm của Tsuna và những bước chân của cậu không hề phát ra tiếng, không có gì bất ngờ khi hai người họ gần như đâm thẳng vào nhau.
Tsuna phản xạ theo bản năng, kéo ra khỏi dòng suy nghĩ một cách nhanh chóng, và nhảy đi. Cậu do dự, sẵn sàng chạy trốn, và nhìn chằm chằm vào người mà cậu suýt va chạm. Đó là...
"Anh hai của Kyoko?" Tsuna thì thầm.
Nhận ra Tsuna, Ryohei hạ thế chiến đấu của mình xuống. Anh hạ nắm đấm xuống và mỉm cười với Tsuna, nhưng nó rõ ràng căng thẳng và thiếu đi sự nhiệt huyết thông thường.
"Chào buổi sáng, Sawada," Ryohei lịch sự chào cậu.
"Đã rất lâu rồi kể từ khi chúng ta đâm vào nhau thế này. Em đã quên mất rằng anh luôn đi ngang qua đây, dù mưa hay nắng," Tsuna nói. Cậu do dự một lúc trước khi mạo dạn, "Kyoko thế nào rồi ạ? Cô ấy về nhà an toàn chứ ạ?"
Cậu đã thấy Kyoko ở ngoài vườn thú, chỉ ngang qua thôi, ở giữa những con tin đã được tự do, và Gokudera đã xác nhận với cậu rằng mọi người đã trốn thoát an toàn. Về phần cậu, Tsuna đơn giản là cảm thấy khá khó để nói chuyện với cô hay Haru, để trốn tránh bất cứ câu hỏi nào mà họ có thể có và thậm chí là vờ như cậu cũng là một dân thường bị kéo vào một điều gì đó đột ngột và đáng sợ.
Sự tội lỗi cũng trở nên nặng nề - sau cùng, Varia tấn công đó là vì cậu, mặc dù chúng không biết cậu sẽ thực sự ở đó.
Ryohei không trả lời ngay, nhìn đi chỗ khác vào sương mù với vẻ mặt thường ngày. Tsuna có thể thấy được sự căng thẳng khi anh nghiến răng.
"Kyoko không bị thương," cuối cùng Ryohei nói. Anh không thể ép mình nói Kyoko vẫn ổn. "Hiện nó đang ở nhà, cuối cùng cũng ngủ khoảng hai giờ trước..."
Tsuna cúi đầu, gật đầu. Cậu hiểu - vào lần đầu tiên khi cuộc sống của cậu đảo lộn, cậu cũng không thể ngủ được. Cậu đã kéo bản thân mình tới trường vào sáng hôm sau vì đó là nơi an toàn nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra.
"Cậu ấy hẳn khá run sợ," Tsuna đánh bạo nói. "Nhưng giờ mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng đã đi rồi, nên cậu ấy không cần phải-"
Nắm đấm của Ryohei vung ra, đấm vào bức tường bên cạnh họ với lực đủ để khiến những viên gạch bị nứt. Kinh ngạc im lặng, Tsuna nhìn chằm chằm vào anh khi vai của Ryohei run rẩy với sự giận dữ dâng cao.
"Chúng đã đi rồi," Ryohei lặp lại, bằng một giọng điệu hoàn toàn khác. "Chúng đã đi mất khi anh tới đó. Chúng khiến Kyoko sợ, đặt nó vào nguy hiểm, đe dọa nó, và sau đó chúng chỉ bỏ đi..." Anh nói với giọng điệu tức giận.
Dường như Varia, hay có lẽ là Vongola đã gây vài tác động để che đậy mọi chuyện. Tsuna thắc mắc rằng chúng có thể che giấu bao nhiêu và sẽ ra sao nếu công chúng biết. Cậu biết điều đó, sau khi họ trở về nhà, Gokudera đã khẩn trương theo dõi những bản tin và gọi cho những đối tác của mình.
"... Em không nghĩ chúng sẽ dừng lại dù có chuyện gì," cuối cùng Tsuna nói. Cho dù cậu có không đồng tình bao nhiêu, ít nhất cậu cũng công nhận nỗ lực và quyết tâm áp đảo của Xanxus. "Vì vậy chúng đã đi rồi là tốt nhất. Chúng sẽ không đặt Kyoko và mọi người vào nguy hiểm nữa. ...Hi vọng vậy."
Lấy một hơi thở sâu, Ryohei tự trấn tĩnh mình, ít nhất là vẻ ngoài. "Con người như vậy sẽ không dừng lại nếu không có ai đó làm cho chúng," anh nói. Anh nhìn xuống đôi bàn tay quấn băng của mình, nắm chặt và dần thả ra. "Khi chúng ta là những đứa trẻ cũng như vậy. Chạy trốn khỏi những kẻ bắt nạt và hay trốn chạy cho tới khi họ rời đi cũng không khiến chúng dừng lại. Cậu cần phải cho chúng thấy sức mạnh của cậu và khiến chúng nghe theo. Nếu không, chúng sẽ không bao giờ dừng lại."
Tsuna khẽ thở dài. Quan điểm của họ là hoàn toàn khác nhau. Với Dame-Tsuna, khiến một ai đó biết sức mạnh của cậu và nghe cậu không bao giờ là một lựa chọn. Cậu không hề có chút sức mạnh nào cả.
Về một số điểm, chạy và trốn đã trở thành bản năng trước tiên của cậu. Lần cuối cậu cố gắng chiến đấu là khi nào? ...Cậu có thể không, nếu cậu làm vậy? Phải, cậu không còn nhiều lựa chọn nữa rồi."
"Nhưng đánh bại chúng thực sự có tác dụng chứ?" Tsuna thắc mắc.
"Đương nhiên," Ryohei nói, đôi mắt xám trở nên sắc bén hơn khi anh nhìn Tsuna. "Khi cậu chiến đấu... những gì cậu đang chứng minh chính là quyết tâm của cậu! Khi cậu đánh bại đối thủ, không phải là cậu ép chúng phải nghe lời. Đó là cậu cho chúng thấy rằng chúng phải nghe cậu, rằng cậu sẽ không cho chúng đi nếu không nghe cậu nói, rằng cậu là người đáng để nghe theo. Đó là cách của một chiến binh, tới cực hạn!"
Ryohei đấm nắm đấm của mình vào nắm đấm còn lại, gật đầu với chính mình. Tsuna nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cố để hiểu được điều anh vừa nói.
Một vài người chỉ hiểu được quyền lực và chỉ tôn trọng sức mạnh. Tsuna biết điều đó. Người yếu hơn được xem là một thứ gì đó không đáng để nhìn và nghe theo. Trong giới mafia, nó là như vậy. Kẻ mạnh cai trị kẻ yếu. Kẻ thua trở thành cấp dưới của kẻ thắng.
Trên một số mức độ, ngay cả Hibari cũng giống vậy. Mặc dù không phải anh nghĩ yếu ớt khiến bạn hoàn toàn vô giá trị. Nó là như vậy, với anh, nếu bạn có điều gì đó muốn nói hay làm, cuối cùng bạn sẽ trở nên mạnh mẽ để đạt được nó. Mặc dù Tsuna chưa bao giờ tới gần để hòa hợp với Hibari, người hội trưởng ác quỷ ít nhất cũng bắt đầu thừa nhận sự tồn tại của Tsuna khi cậu cố gắng tăng trọng lượng của mình.
Tsuna chưa bao giờ nghĩ chạy và trốn là thể hiện sự yếu đuối. Đối với cậu, chẳng đạt được gì khi chiến đấu cả. Nhưng đối với Xanxus, với Vongola... Có lẽ...
'Anh ta sẽ nghe mình chứ, nếu mình thắng?' Tsuna tự hỏi. 'Nếu mình chứng minh sức mạnh và quyết tâm...'
Cậu nhìn xuống chính đôi bàn tay mình.
Cậu thừa nhận quyết tâm của Xanxus, cho dù cậu không hiểu nó. Cậu sẽ khiến Xanxus thừa nhận cậu, và sau đó... Phải, họ sẽ bắt đầu từ đó.
Mạnh hay không, ít nhất Tsuna cũng có quyết tâm - lửa của cậu. Cậu chưa từng có nó trước đó - như Dame-Tsuna.
"Cảm ơn, onii-san," Tsuna nói, mỉm cười nhìn lên. "Em cũng sẽ cố gắng trở thành một chiến binh."
~.~.~
Sương mù đã gần tan vào thời điểm Ryohei trở về nhà. Anh thở hổn hển, và cái áo của anh ướt đẫm, nhưng đầu của anh cảm thấy có chút nhẹ hơn.
"Mừng anh trở về, onii-san," Kyoko chào anh, ngạc nhiên là cô đã tỉnh dậy, những vẫn đang mặc bộ đồ ngủ. Cô cuộn tròn trên chiếc ghế dài, một chiếc cốc nằm gọn trong tay cô. "Có chút đồ ăn sáng cho anh trên bàn đó."
Nó rất đơn giản nhưng chứa đầy đồ ăn, như hầu hết những bữa ăn của Kyoko. Cô đã nấu ăn cho hai người họ vài năm nay và đã cố hết sức mình để hỗ trợ cho tình yêu với hoạt động thể chất của Ryohei. Cô thực sự là người em gái tốt.
Nếu chỉ có Ryohei có thể chứng minh một người anh tốt như vậy...
"Anh chạy bộ thế nào?" Kyoko hỏi, vẻ trầm ngâm trong biểu hiện của cô như mờ đi khi cô nhìn Ryohei gặm đồ ăn của mình.
"Tốt hết mình luôn! Rất sảng khoái!" Ryohei nói khi đang cắn. Nuốt và làm sạch nó bằng cốc nước ép, anh nói thêm, "Anh đâm vào Sawada. Cậu ấy dường như rất tốt."
Em gái của anh tự nhiên lo lắng về bạn mình, khi cậu biến mất khỏi sở thú. Tuy nhiên, biểu hiện của Kyoko có chút kì lạ và xa cách khi cô tiếp tục dò hỏi Ryohei.
"Onii-san..." cô bắt đầu, chưa chắc chắn lắm. "Anh... anh đang nghĩ tới việc đấu với chúng, phải không?"
Ryohei căng thẳng mạnh. Anh nên biết Kyoko có thể nhìn thấu anh. Nuốt nước bọt, anh từ từ quay sang đối mặt với em gái mình. Anh đã nghĩ mình sẽ thấy ánh mắt đau đớn và thất vọng trên mặt cô, hỏi anh tại sao anh thậm chí còn nghĩ tới việc phá vỡ lời hứa của anh với cô, nhưng thay vào đó Kyoko chỉ trông như bỏ cuộc.
Hiểu được anh đang nghĩ gì, cô cười buồn. "Lý do em bảo anh hứa không bao giờ đánh nhau nữa là vì em không muốn anh tiếp tục bị thương," Kyoko nói. "Nhưng giờ em hiểu rồi. Chiến đấu là một phần trong anh. Không chỉ boxing hay dạy ở võ đường, mà là chiến đấu để bảo vệ."
Im lặng nhấn chìm quanh họ, khi cả hai người họ đều nhớ lại sự việc đó - lũ côn đồ mà Ryohei đã cố chống lại, những vết thương khi anh thua những thằng bé khỏe hơn, lớn tuổi hơn, yêu cầu đẫm nước mắt của Kyoko.
"Ở vườn thú," Kyoko nói khẽ, "Em cũng muốn chiến đấu. Em ước gì em đủ mạnh mẽ để bảo vệ lũ trẻ đó và Haru-chan. Cho dù em có bị thương, em chỉ muốn chắc rằng họ sẽ ổn."
Đương nhiên, cô không thể làm gì được, và sự dũng cảm của Haru đã gần như khiến họ bị giết. Nếu chàng trai đó không đột ngột xuất hiện và khiến lũ khủng bố đó phân tâm...
"Đó là lý do giờ em hiểu rồi, onii-san," cô tiếp tục, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay quấn băng của Ryohei. "Anh sẽ chiến đấu dù có chuyện gì, vì đó là anh. Vì vậy tất cả những gì em sẽ nói là... chiến thắng. Hứa với em anh sẽ chiến thắng và trở về."
Đôi mắt của Ryohei từ từ mở to ra khi Kyoko nói, và anh nhìn chằm chằm vào cô kinh ngạc. Anh chưa bao giờ hi vọng người em gái đáng yêu của anh sẽ nhìn vào anh quyết tâm hay hiểu được cảm giác của anh. Nhưng chậm rãi, anh mỉm cười.
"Anh thề, tới cực hạn!" anh kêu lên.
Không quan trọng rằng anh chẳng biết lũ khủng bố đó đang ở đâu. Không quan trọng rằng chẳng ai biết chúng thuộc nhóm nào. Ryohei sẽ tìm chúng và dạy cho chúng bài học vì dám tấn công thị trấn và em gái của anh.
May mắn thay, trong khi người em gái là ưu tiên hàng đầu của anh, anh biết ai sẽ đặc biệt khó chịu.
Và chẳng có gì mà Hibari không biết về những gì diễn ra tại Namimori.
~.~.~
Có một điều lệ nhất định - một hiệp ước không được nói tới - trong thế giới tội phạm. Dù là mafia hay Triad hay băng đảng, tội phạm trên thế giới sẽ phải bảo vệ bí mật của mình và che giấu những tội trạng tồi tệ nhất.
Lửa và nhẫn và rất nhiều thứ khác không được chia sẻ với cộng đồng chung, gần giống như vài loại xã hội viễn thông lớn. Phải, gọi nó là âm mưu lâu đời cũng không có gì sai.
Vì vậy nó không quá ngạc nhiên khi không chỉ những thi thể của đội sát thủ tia chớp biến mất - điều đó có lẽ là do yêu cầu của Xanxus - mà tất cả những bản sao đĩa lưu trữ đoạn thách thức Phantom Thief cũng biến mất. Những người trong bản tin, chiếc máy quay đã quay nó, những người ở đài phát thanh - tất cả bọn họ đều biến mất.
Bài phát thanh ấy có thể đã được điều tra, nhưng hiện chẳng có bằng chứng vững chắc cho bất cứ điều gì cả. Và nếu Gokudera không để lộ tung tích, sẽ chẳng ai tới Kokuyo trong khoảng thời gian 9 ngày, không phải cảnh sát hay Interpol hay bất cứ cơ quan pháp luật nào khác. Vongola sẽ đảm bảo điều đó.
Gokudera biết rằng những chiếc đĩa đó đã bị tiêu hủy. Vào thời điểm cậu bắt đầu có thể gọi điện, đoạn phim đó đã bị xem bởi phân nửa thế giới tội phạm. Phản ứng là vô cùng rộng lớn và đa dạng, tất cả mọi thứ từ những tiếng cười ồn ào cho tới quan tâm rồi cho tới khiếp sợ trước sự sụp đổ không thể tránh khỏi của Vongola.
Điều cuối cùng mà cậu nghe được, ban giám khảo trung lập của Cervello đã được gọi.
Họ sẽ tiến hành cuộc thử thách giữa hai ứng cử viên cho nhà Vongola.
'Mình không thể tin được ngài ấy lại làm vậy,' Gokudera nghĩ, vùi đầu vào đôi bàn tay mình. 'Kaitou-sama, đấu với kẻ dẫn đầu Varia? Kaitou-sama, trở thành Vongola Decimo?'
Đây có thể là điều mà Kaitou-sama muốn không?
Không thể nào có một cuộc sống yên bình sau chuyện này được. Không thể tránh được bóng tối của thế giới ngầm. Không ràng buộc, một tương lai bất tận.
Cho dù... cho dù Gokudera có thể gần như tưởng tượng ra nó - Tsuna-sama, chấp nhận vị trí, Tsuna-sama, nhìn chằm chằm xuống nhà Vongola theo cái cách mà ngài có từ những người đã theo đuổi ngài, Tsuna-sama, dẫn dắt với công lý của riêng mình và sự tốt bụng cùng với sức mạnh của ngài - nó không thể là điều mà Tsuna thực sự muốn.
Không thể tin được, không hề nghĩ tới, Kaitou-sama đã bị dồn vào chân tường và sự tốt bụng của chính mình đã ép ngài tới con đường mà ngài không mong muốn.
Tiếng gõ cửa kéo Gokudera ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu cuống cuồng đi ra lối vào, với tới thuốc nổ. Nếu đó là một kẻ thù khác, vậy thì ít nhất Tsuna vẫn chưa quay lại. Gokudera sẽ tự mình dẫn chúng rời khỏi nhà, để đảm bảo người mẹ đáng kính không bị dính đạn.
Tuy nhiên, người ở phía bên kia cửa không phải là kẻ thù - không phải mang nghĩa đó.
"Hey, Gokudera, phải không?" Yamamoto cười chào cậu. Cậu trông khá là vui vẻ so với người bị bắt làm con tin vài hôm trước. "Nghe nè, Tsuna có ở trong không?"
"Ngươi có chuyện gì?" Gokudera hỏi, không có chút nỗ lực che giấu sự thù địch của mình.
Yamamoto tiếp tục cười, mặc dù có gì đó hơi không hài lòng về nó. "Tớ có vài chuyện cần nói chuyện với cậu ấy," cậu nói, giọng nói bình tĩnh và tự tin. Nó không khó để đoán ý cậu là gì.
"Ngươi đã có chút lo lắng, đổ lỗi cho Tsuna-sama!" Gokudera gầm lên, lập tức phòng thủ. "Là vì ngươi điều này mới xảy ra! Vì Kaitou-sama đã cho thấy lửa của ngài để giúp ngươi! Nếu không, chúng sẽ không bao giờ biết bọn ta ở đây!"
Điều đó thực sự không công bằng. Nếu không phải Yamamoto, thì Tsuna sẽ lại giúp đỡ người khác thôi. Đó chính là Tsuna. Tương tự như vậy, Gokudera không thể không mắng nhiếc vì sự vô dụng và thất vọng của mình.
Đôi mắt Yamamoto mở to, nụ cười biến mất trên gương mặt cậu. Hai người họ đứng im bất động, cho tới khi giọng nói phía sau họ khiến họ nhảy lên ngạc nhiên.
"Yamamoto?" Tsuna gọi từ cổng trước. "Thật tốt khi thấy cậu vẫn ổn. Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Khi Yamamoto quay lại, nụ cười trở lại. "Tớ muốn nói chuyện với cậu về chuyện đã xảy ra," cậu nói.
Vẻ mặt của Tsuna tối sầm lại, và cậu lắc đầu. "Tốt hơn là không," cậu nói. "Đừng lo. Những kẻ đó sẽ không trở lại Namimori nữa đâu."
"Tsuna, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Yamamoto khăng khăng, cố tiếp tục cười. "Xin hãy nói cho tớ biết. Tớ muốn giúp đỡ."
Tsuna nhìn vào đôi mắt cậu, với sự kiên quyết mà không ai mong đợi từ "Dame-Tsuna"
"Cảm ơn," Tsuna nói, tha thiết. "Nhưng cậu không nên tham gia vào. Điều này quá nguy hiểm. Quên hết về nó và về nhà đi."
Đó là một yêu cầu, đủ mạnh để khiến Yamamoto theo bản năng lùi lại.
Ánh mắt của họ khóa vào nhau hơi lâu một chút, trước khi Tsuna quay đi. Yamamoto nhìn họ biến mất vào tron và sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, rơi vào dòng suy nghĩ.
Tsuna trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ? Cậu ấy đã đi đâu và cậu ấy đã làm gì? Hay... cậu ấy đã luôn như vậy, và không ai nhận ra?
Có rất nhiều điều mà Yamamoto không nhận ra từ Tsuna, từ thời cấp hai. Thật là xấu hổ.
Nhưng giờ cậu đã nhận ra, và cậu có thể dễ dàng thấy rằng nó chưa kết thúc. Cho dù chuyện gì đã xảy ra ở vườn thú đi chăng nữa, cho dù bọn nước ngoài ấy là ai, nguy hiểm vẫn chưa qua. Và Tsuna nói nó rất nguy hiểm đối với Yamamoto, nhưng cậu vẫn dự định tự mình đối mặt với nó.
Cậu không nên như vậy. Ai cũng cần giúp đỡ.
Và cũng như Tsuna và Kyoko đã sẵn sàng trở thành "người đó" vì Yamamoto thì cậu sẽ làm vậy vì Tsuna, cho dù họ gần như là người lạ. Sau cùng, mọi người phải bắt đầu từ đâu đó.
Bước ra ngoài đường, Yamamoto lấy một hơi thở sâu của không khí ẩm ướt, mát mẻ và gật đầu với chính mình. "Được rồi," cậu tuyên bố, "Mình sẽ làm thế. Dù nguy hiểm hay không, mình sẽ giúp Tsuna."
"Vậy thì cậu tốt hơn nên mài dũa kiếm thuật của mình," một ai đó nói, ngay bên cạnh Yamamoto, khiến cậu nhảy dựng lên và quay xung quanh.
Chàng trai trong bộ vét đen đang đứng trước cổng nhà Sawada, một bộ violong lớn tựa vào bức tường cạnh anh. Anh dường như chỉ đơn giản bước ra từ làn sương mỏng, như một bóng ma.
Anh kéo xuống chiếc mũ phớt, che đi nửa khuôn mặt trong bóng tối, nhưng nụ cười khẩy của anh thì rõ ràng.
"Cậu có 9 ngày," anh nói với Yamamoto. "Địa điểm là Kokuyo Land."
"Công viên bỏ hoang đó sao?" Yamamoto hỏi.
Cậu không ngừng hỏi chàng trai ấy là ai hay tại sao chàng trai ấy lại nói với Yamamoto điều này, hay thậm chí cả nó có thực sự là thật hay không. Nhưng Yamamoto không muốn ngăn anh lại. Cậu không cần biết toàn bộ kế hoạch để làm phần của mình.
Dù sao thì Yamamoto cũng đã có kế hoạch để nâng cao kiếm thuật. Sẽ có chiến đấu, điều đó là rất rõ ràng. Lần này, cậu sẽ sẵn sàng.
"Được, tôi hiểu rồi!" cậu nói, cười. "Cảm ơn, ossan!"
Chạy vụt đi, Yamamoto không thấy được khuôn mặt không hài lòng của Reborn khi bị coi là một người đàn ông trung niên.
~.~.~
Ngay sau khi họ vào trong, Tsuna quay sang Gokudera với vẻ mặt nghiêm túc. "Tìm tất cả mọi thứ về khả năng chiến đấu của Varia, đặc biệt là Xanxus," cậu nói. Đó không chỉ là một yêu cầu, đây là một mệnh lệnh.
Đôi mắt Gokudera mở to, và cậu há miệng mình ra như thể phản đối. Tuy nhiên, mọi mối quan tâm và phản đối mà cậu có, mọi lo lắng đã quay vòng quanh trong tâm trí cậu đã đột ngột biến mất khi cậu nhận được sự quyết tâm, bình tĩnh trong ánh mắt của Tsuna.
"K-Kaitou-sama..." Gokudera lẩm bẩm, nhận ra boss mình có sự quyết tâm trên con đường của mình và không thể lay chuyển. Đó là ánh mắt quen thuộc, nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Gokudera cười, vực dậy chính mình. "Vâng, Juudaime!"
Lambo, người nghe trộm từ phía trên cầu thang, khuất tầm nhìn, chọn thời điểm để chạy xuống cầu thang. "Vậy là chúng ta sẽ đánh bại chúng hoàn toàn, đúng không?" cậu bé kêu lên vui vẻ, ưỡn ngực. "Được rồi, Lambo-san sẽ giúp!"
"Cảm ơn vì đã đề nghị giúp đỡ, Lambo, nhưng không cần đâu," Tsuna nói, mỉm cười với cậu bé. Có chút gượng ép, nhưng hầu hết là trung thực. "Tôi sẽ đấu 1 vs 1 với Xanxus. Tôi sẽ cho hắn thấy sức mạnh của sự quyết tâm và khiến hắn phải nghe tôi nói."
"Vậy sao cậu lại hỏi về phần còn lại của chúng?" Lambo sắc xảo chỉ ra, đôi mắt cậu nheo lại.
"Chúng có thể sẽ cố ngăn cản tôi," Tsuna thừa nhận. Xanxus dường như không phải kiểu người sẽ chơi công bằng. "Nhưng tôi có thể đối phó với chúng. Tôi cũng sẽ không đấu với chúng."
Quá nhiều mong đợi khi Tsuna nắm lấy ý tưởng sẽ đánh bại kẻ thù của cậu trong chiến đấu.
"Sao? Nhưng điều đó thật nhảm nhí!" Lambo phản đối. "Đương nhiên cậu sẽ là người đối phó với tên boss, nhưng cậu không thể để những tên thuộc hạ của hắn lại được! Sẽ ra sao nếu chúng can thiệp vào trận chiến của cậu?"
"Tôi sẽ phải khiêu khích Xanxus để giữ cho trận chiến ấy luôn là 1 vs 1," Tsuna nói, thở dài một chút. "Nếu niềm kiêu hãnh của hắn còn, nó sẽ có thể."
Lambo mở miệng và tiếp tục tranh cãi, nhưng bàn tay của Gokudera đặt trên vai cậu khiến cậu bé im lặng. Họ trao đổi nhau ánh mắt đầy ý nghĩa. Phải, không phải họ không có kinh nghiệm đối phó với Tsuna. Họ đã theo cậu tới Nhật Bản, không phải sao?
"Tôi sẽ đem cho ngài toàn bộ thông tin vào cuối ngày hôm nay, Kaitou-sama," Gokudera nói.
Tsuna gật đầu và mỉm cười biết ơn. "Tôi sẽ vào rừng," cậu nói. "Tôi cần phải chuẩn bị." Cậu cần phải định hình chính xác xem làm cách nào để sử dụng lửa của cậu trong tấn công.
Ngay khi cánh cửa trước đóng lại phía sau Tsuna lần nữa, Lambo nhìn Gokudera.
"Chúng ta sẽ không thực sự để cậu ấy phải chiến đấu một mình, đúng không?" cậu nhóc hỏi.
"Chúng ta ở đây là sao?" Gokudera hỏi, rít lên. "Đương nhiên ta sẽ không để Kaitou-sama phải chiến đấu một mình. Tôi sẽ hỗ trợ ngài như một cánh tay phải. Nhưng điều này chẳng liên quan gì tới ngươi hay nhà Bovino cả. Thành thật mà nói, ta không biết sao ngươi lại theo bọn ta tới nơi này, nhưng giờ là lúc ngươi trở về Ý rồi đấy."
Lambo dậm chân, trừng mắt giận dữ. "Không thể nào! Tôi sẽ không bỏ đi! C-có lẽ vậy," cậu nhóc thừa nhận, rơi chút mồ hôi, "Tôi theo các cậu vì một lí do ngốc nghếch, nhưng! Nhưng tôi muốn giúp Tsuna! Cậu ấy đã mua takoyaki cho tôi và dẫn tôi tới vườn thú! Tôi muốn cho cậu ấy thấy - cho mọi người thấy - là nhà Bovino mạnh mẽ thế nào!"
"Tôi rất vui khi không phải tôi tới đây mà chẳng được gì," Reborn nói, từ cửa.
Cả Gokudera và Lambo đều không nhận ra được anh tới, và họ nhìn chằm chằm vào anh kinh ngạc.
Lambo phản ứng trước. "Argh! Reborn ngu ngốc!" cậu nhóc hét lên, chỉ tay vào người sát thủ. Đôi mắt Reborn nheo lại nguy hiểm.
"Reborn-san..." Gokudera thì thầm, xua đi sự ngạc nhiên của mình. Đôi mắt cậu quay sang bộ vũ khí to đùng tựa vào bức tường bên cạnh anh, khá giống bộ trước của Lambo. Nó rõ ràng là thứ được chế tạo bởi nhà Bovino.
"Đệ cửu đã liên lạc với nhà Bovino và được họ gửi cho thứ này," Reborn giải thích. "Cũng sẽ có vài thứ cho cậu, Gokudera. Cho dù Tsuna nghĩ gì, đây là trận chiến cho cả 7 chiếc nhẫn, vì vậy tốt hơn các cậu nên có màn thể hiện tốt."
"Được! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng nhà Bovino không nên bị đánh giá thấp! Cậu chỉ cần xem thôi, Reborn ngu ngốc!" Lambo kêu lên.
Tuy nhiên, Gokudera hiểu được đầy đủ ý nghĩa trong những gì mà Reborn vừa nói. Cậu đã phải nuốt nước bọt, cổ họng cậu khô lại. "Đệ cửu... Đệ Cửu đang giúp đỡ cho Kaitou-sama? Ý tôi là, lời tuyên bố ứng cử của ngài?"
Nụ cười khẩy của Reborn rộng hơn, như cá mập vậy.
"Danh tiếng của nhà Vongola đang đặt lên các cậu đấy," anh nói.
Nó nghe như một lời đe dọa vậy.
~.~.~
Ngọn lửa cam rực sáng khu rừng trong Namimori, trước khi dập tắt.
Gập tay mình lại, Tsuna cau mày suy nghĩ. Cậu biết cậu có thể sử dụng lửa cho vụ nổ ngắn đầy tốc độ và bảo vệ chính mình, cũng như vài điều khác, nhưng cậu chưa bao giờ sử dụng nó để tấn công. Nếu cậu trung thực, Tsuna không chắc phải làm thế nào hay cậu có thể hay không.
Lý thuyết là như nhau, nhưng...
Cậu không muốn khiến ai bị thương. Và nếu cậu thiếu sự quyết tâm để vượt qua, lửa của cậu sẽ không bao giờ đủ sức mạnh để vung cái tát vào đối thủ của cậu.
Cắn môi mình, Tsuna cố để tìm khu đất trống. Lửa tụ lại trong không khí xung quanh cậu, hình thành trong bàn tay cậu trước khi bắn ra. Ngọn lửa phá vỡ tảng đá như sóng biển tát vào bờ, khiến một vài viên đá khác rơi xuống.
"Xanxus sẽ tiễn cậu lên thiên đường không đầy một phút, với ngọn lửa thảm hại như vậy," Reborn nói.
Tsuna không nhảy dựng lên, chỉ quay sang liếc qua vai mình với biểu hiện không mấy ấn tượng. Với lượng lửa trong không khí, cậu có thể nhận ra sự tiếp cận của Reborn - mặc dù phải thừa nhận, người sát thủ không cố để che giấu nó.
"Chuyện gì đã xảy ra với niềm tự hào của cậu rồi... Dame-Tsuna?" Reborn tiếp tục, nhếch mép cười. Phải, giờ tôi biết toàn bộ về quá khứ của cậu ở đây rồi, anh dường như nói vậy.
"Bỏ cái biệt danh ấy đi," Tsuna lầm bầm, hơi cau có. "Tôi không còn như hồi tôi học trung học nữa rồi."
Không, anh không hề, trước toàn bộ những chỉ dẫn. Bất chấp sự cố gắng thu thập thông tin của anh kể từ khi đệ Cửu đã thông báo với anh về danh tính thực sự của Tsuna, Reborn đã thất vọng để thừa nhận cái lỗ hổng lớn đó. Đó đều là sai lầm ngu ngốc của Iemitsu. Làm sao ông có thể không biết gì về cuộc sống của con trai mình chứ?"
"Cậu sẽ phải làm tốt hơn thế," Reborn tiếp tục, dường như vô tình. "Danh tiếng của Vongola Đệ cửu đang phụ thuộc vào màn thể hiện của cậu đấy."
Đôi mắt Tsuna nheo lại khi cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Reborn. "...Tôi nghĩ thỏa thuận của chúng ta là bí mật chứ," cậu nói. "Cho dù mọi người có đoán, sẽ chẳng có bằng chứng gì cả. Điều tôi quyết định làm là công việc của tôi thôi, không phải của Đệ cửu."
"Cậu đang thực sự không đặt chúng lại với nhau hay cậu chỉ đang phủ nhận thôi?" Reborn thắc mắc. "Dù là cách nào, nó không đẹp mắt với Boss mafia chút nào, Dame-Tsuna. Cậu đã thấy bảng xếp hạng tương tự khi Đệ cửu nhận được. Giờ cậu phải đoán ra được ứng viên mà ông ấy lựa chọn là ai chứ?"
Reborn không chắc liệu Tsuna có nhận ra rằng Đệ cửu thuê cậu mà không nhận ra rằng Phantom Thief và con trai của Iemitsu là một, nhưng anh cho rằng cuối cùng thì nó cũng không quan trọng. Làm cách nào để trình bày cái thất bại phức tạp này một cách tốt nhất cho gia đình là việc gì đó mà Đệ cửu có thể tự mình giải quyết. Tsuna chỉ cần thắng thôi.
Chỉ cần đi làm đúng thôi, Reborn nói thêm, "Đệ cửu đã liên lạc với Cervello thay cho cậu. Họ sẽ quan sát, giám sát và đánh giá thử thách của cậu."
Anh không nói thêm rằng Cervello cũng được thuê để thu âm và phát lại toàn bộ mọi việc. Đó sẽ như màn trình diễn để cho thấy tương lai của nhà Vongola, có nghĩa là cần phải khiến nó trở nên ấn tượng hơn.
"Cậu phải đánh bại hoàn toàn Xanxus," Reborn tiếp tục khi Tsuna im lặng nghe, biểu hiện của cậu là khó đoán. "Không phải là chạy quanh hắn ta, đánh lừa hắn ta, hay đánh cắp bất cứ thứ gì từ hắn. Xanxus, Vongola và toàn thể thế giới ngầm sẽ chỉ công nhận chiến thắng của cậu nếu cậu có thể chứng minh được sức mạnh của cậu. Cậu cần khiến Xanxus thừa nhận. Tôi không nghĩ mình cần giải thích kết quả nếu thất bại. Yếu đuối và trốn chạy không còn là lựa chọn nữa rồi."
"Argh, tôi biết rồi!" Tsuna kêu lên, chỉ tay tức giận vào Reborn. Đó là kết luận tương tự mà cậu đã nghĩ tới, nhưng nghe cái cách Reborn nói ra nó bằng cách đó khiến da của Tsuna nổi mẩn lên một chút. Nó nghe thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Cậu thở dài, xua tan đi sự tức giận. "Tôi hiểu rồi," Tsuna lặp lại, thất vọng, "nhưng nói thì dễ hơn làm. Tôi... phải, tôi không giỏi chiến đấu, cậu biết chứ?"
"Cậu có 9 ngày để cải thiện hơn," Reborn nói với cậu, nụ cười nhếch mép mở rộng hơn trên khuôn mặt anh. "Và cậu sẽ được tôi dạy bảo."
Điều đó nên là một suy nghĩ thoải mãi - được dạy bảo từ chính Reborn vĩ đại! - nhưng thay vào đó Tsuna tái nhợt.
Nụ cười của Reborn rộng hơn. "Nhưng trước tiên, cần phải đánh giá đã..."
~.~.~
Tsuna kéo dài được 3 tiếng trước khi gục ngã rên rỉ, nằm rên rỉ mà ngay cả lời đe dọa tra tấn tàn bạo nhất của Reborn cũng không thể lay chuyển nổi.
Phải, kéo dài 3 tiếng chống lại Reborn là một điều gì đó ấn tượng.
'Sao Lambo có thể sống sót thế này trong nhiều năm chứ? Làm cách nào mà cậu ấy không bỏ cuộc và về nhà?' Tsuna tự hỏi. Cậu... cậu không thể cảm thấy cơ thể mình nữa rồi. Cậu đã trải qua cơn đau mà cậu không biết mình có nữa. Giờ cậu chỉ tê dại mà thôi.
"Hey," Reborn nói, đá cậu với một chiếc giày sáng bóng, "đừng câu giờ. Chúng ta không có thời gian đâu."
Rên rỉ, Tsuna cố lăn qua nhưng thất bại. Dường như cậu cần chút thời gian để hồi phục, nhưng điều này sẽ ổn. Vẫn còn vài điều mà họ cần bàn bạc.
"Cậu vẫn còn giữ lọ thuốc mà cậu cướp từ CEDEF chứ?" Reborn hỏi, đá Tsuna lần nữa.
"Có lẽ," Tsuna lẩm bẩm.
"Tốt, chúng ta sẽ sử dụng nó sau bữa trưa," Reborn nói với cậu.
"Bữa trưa?" Tsuna thì thầm, đôi mắt cậu mở ra với ánh mắt suy tư.
"Những viên thuốc đó sẽ đưa cậu vào thể Dying Will - kỹ thuật biểu tượng của nhà Vongola. Nó đã được truyền lại từ chính Primo, và được sử dụng nó trong chiến đấu," Reborn nói.
Và sự công nhận ấy là rất quan trọng. Tsuna nhăn mặt, nhưng cậu hiểu. Nó đều đặt vào màn trình diễn, không chỉ là Xanxus và Varia, mà cả phần còn lại của Vongola và thậm chí là cả thế giới ngầm. Tsuna, Phantom Thief, là một người ngoài bất ngờ tuyên bố sẽ cai quản nhà. Cho dù cậu có đủ trình độ, cậu cần phải thuyết phục những thành viên trong gia đình rằng cậu có quyền để cai trị.
"Điều đó hoàn toàn chính xác," Reborn nói, gật đầu với suy nghĩ của Tsuna. Thò tay vào túi, anh lấy ra vài thứ. "Chúng cũng là của cậu, một phần quà từ Đệ cửu."
Tiếp theo, món quà vừa nói đập vào mặt Tsuna. Nhăn mặt, Tsuna rên rỉ kéo nó ra và nhìn món đồ.
Đó là đôi găng tay đen, với số 27 ở mặt trên. Tuy nhiên, xỏ tay mình vào, Tsuna có thể nói nó không phải phụ kiện bình thường. "Đây là vải chống cháy," cậu lưu ý. Cậu đã thấy nó vài lần, và cũng đánh cắp vài chiếc. Những thứ làm từ loại vải đó là nhu cầu rất cao trong giới mafia.
Thực tế, đôi găng tay ấy không chỉ kháng lửa. Đặt một ngọn lửa ấm áp vào chúng, Tsuna có thể cảm thấy...
"Phải, chúng là vũ khí có khả năng chuyển đổi lửa. Những người chế tạo vũ khí của Vongola đã tạo ra chúng theo yêu cầu của Đệ Cửu," Reborn nói. "Coi nó là món quà giáng sinh sớm đi."
Nhăn nhó một chút, Tsuna ngồi dậy và nghịch đôi găng tay. Cậu đã nghe về người chế tạo vũ khí của Vongola và nhiều sản phẩm của họ, trong đó bao gồm thuốc Dying Will. Hầu hết vũ khí không thể chịu được toàn bộ sức ép của lửa được truyền qua chúng. Một yêu cầu phải có đó là quá trình rèn đặc biệt, đó là lý do hầu hết những vũ khí đều là gia truyền - kiếm và gậy, dao găm và thậm chí cả súng lục.
Có một vũ khí có thể tích tụ và tập trung lửa lại là một lợi ích cực lớn trong chiến đấu, Tsuna biết.
"... Sao lại là găng tay?" cậu thắc mắc. "Ý tôi là, tôi biết là chúng có thể chuyển đổi khi lửa truyền qua nó, nhưng hình dạng vẫn như vậy, đúng chứ? Tôi chưa từng sử dụng thứ gì như găng tay hay các khớp tay bằng đồng cả."
"Cậu chưa từng sử dụng vũ khí nào trước đây," Reborn lạnh nhạt chỉ ra, giả định của anh được xác nhận bởi vẻ mặt của Tsuna. "Vì chẳng có thời gian cho cậu để tập luyện một vũ khí mới, vì vậy đôi găng tay với chức năng tăng cường cho đôi tay của cậu sẽ là giải pháp tốt nhất."
"Tôi nghĩ cũng đúng," Tsuna thừa nhận, đeo đôi găng tay vào. Chúng rất vừa, đó là một minh chứng cho mạng thông tin của Vongola hay những thuộc tính của các vũ khí đặc biệt như vậy. Tuy nhiên, cậu lại hướng ánh mắt nghi ngờ vào Reborn, người trông rất hài lòng với chính mình. "...Đó là lý do duy nhất sao?"
"Không," Reborn nói, nụ cười nhếch mép của anh rộng hơn. "Cậu thấy đấy, Primo cũng sử dụng loại vũ khí tương tự - chiếc I-Gloves nổi tiếng của ông ấy."
"Không phải cậu đang đặt lên nó hơi nặng đấy chứ?" Tsuna hỏi. "Cậu đang cố làm gì vậy, biến tôi như là hiện thân của Vongola Primo sao?"
"Phải, sau cùng thì cậu cũng là hậu duệ trực tiếp của ông ấy mà."
Tsuna gật đầu, thở dài bực tức. "Phải, vì đó thực sự là... ...Hậu duệ?!"
"Oh, cậu không biết sao?" Reborn nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ trong đầu, Tsuna thề sẽ giết cha mình. Cậu nên biết đây hoàn toàn là lỗi của người đàn ông đó.
~.~.~
Gokudera biết rằng những chiếc đĩa đó đã bị tiêu hủy. Vào thời điểm cậu bắt đầu có thể gọi điện, đoạn phim đó đã bị xem bởi phân nửa thế giới tội phạm. Phản ứng là vô cùng rộng lớn và đa dạng, tất cả mọi thứ từ những tiếng cười ồn ào cho tới quan tâm rồi cho tới khiếp sợ trước sự sụp đổ không thể tránh khỏi của Vongola.
Điều cuối cùng mà cậu nghe được, ban giám khảo trung lập của Cervello đã được gọi.
Họ sẽ tiến hành cuộc thử thách giữa hai ứng cử viên cho nhà Vongola.
'Mình không thể tin được ngài ấy lại làm vậy,' Gokudera nghĩ, vùi đầu vào đôi bàn tay mình. 'Kaitou-sama, đấu với kẻ dẫn đầu Varia? Kaitou-sama, trở thành Vongola Decimo?'
Đây có thể là điều mà Kaitou-sama muốn không?
Không thể nào có một cuộc sống yên bình sau chuyện này được. Không thể tránh được bóng tối của thế giới ngầm. Không ràng buộc, một tương lai bất tận.
Cho dù... cho dù Gokudera có thể gần như tưởng tượng ra nó - Tsuna-sama, chấp nhận vị trí, Tsuna-sama, nhìn chằm chằm xuống nhà Vongola theo cái cách mà ngài có từ những người đã theo đuổi ngài, Tsuna-sama, dẫn dắt với công lý của riêng mình và sự tốt bụng cùng với sức mạnh của ngài - nó không thể là điều mà Tsuna thực sự muốn.
Không thể tin được, không hề nghĩ tới, Kaitou-sama đã bị dồn vào chân tường và sự tốt bụng của chính mình đã ép ngài tới con đường mà ngài không mong muốn.
Tiếng gõ cửa kéo Gokudera ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu cuống cuồng đi ra lối vào, với tới thuốc nổ. Nếu đó là một kẻ thù khác, vậy thì ít nhất Tsuna vẫn chưa quay lại. Gokudera sẽ tự mình dẫn chúng rời khỏi nhà, để đảm bảo người mẹ đáng kính không bị dính đạn.
Tuy nhiên, người ở phía bên kia cửa không phải là kẻ thù - không phải mang nghĩa đó.
"Hey, Gokudera, phải không?" Yamamoto cười chào cậu. Cậu trông khá là vui vẻ so với người bị bắt làm con tin vài hôm trước. "Nghe nè, Tsuna có ở trong không?"
"Ngươi có chuyện gì?" Gokudera hỏi, không có chút nỗ lực che giấu sự thù địch của mình.
Yamamoto tiếp tục cười, mặc dù có gì đó hơi không hài lòng về nó. "Tớ có vài chuyện cần nói chuyện với cậu ấy," cậu nói, giọng nói bình tĩnh và tự tin. Nó không khó để đoán ý cậu là gì.
"Ngươi đã có chút lo lắng, đổ lỗi cho Tsuna-sama!" Gokudera gầm lên, lập tức phòng thủ. "Là vì ngươi điều này mới xảy ra! Vì Kaitou-sama đã cho thấy lửa của ngài để giúp ngươi! Nếu không, chúng sẽ không bao giờ biết bọn ta ở đây!"
Điều đó thực sự không công bằng. Nếu không phải Yamamoto, thì Tsuna sẽ lại giúp đỡ người khác thôi. Đó chính là Tsuna. Tương tự như vậy, Gokudera không thể không mắng nhiếc vì sự vô dụng và thất vọng của mình.
Đôi mắt Yamamoto mở to, nụ cười biến mất trên gương mặt cậu. Hai người họ đứng im bất động, cho tới khi giọng nói phía sau họ khiến họ nhảy lên ngạc nhiên.
"Yamamoto?" Tsuna gọi từ cổng trước. "Thật tốt khi thấy cậu vẫn ổn. Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Khi Yamamoto quay lại, nụ cười trở lại. "Tớ muốn nói chuyện với cậu về chuyện đã xảy ra," cậu nói.
Vẻ mặt của Tsuna tối sầm lại, và cậu lắc đầu. "Tốt hơn là không," cậu nói. "Đừng lo. Những kẻ đó sẽ không trở lại Namimori nữa đâu."
"Tsuna, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Yamamoto khăng khăng, cố tiếp tục cười. "Xin hãy nói cho tớ biết. Tớ muốn giúp đỡ."
Tsuna nhìn vào đôi mắt cậu, với sự kiên quyết mà không ai mong đợi từ "Dame-Tsuna"
"Cảm ơn," Tsuna nói, tha thiết. "Nhưng cậu không nên tham gia vào. Điều này quá nguy hiểm. Quên hết về nó và về nhà đi."
Đó là một yêu cầu, đủ mạnh để khiến Yamamoto theo bản năng lùi lại.
Ánh mắt của họ khóa vào nhau hơi lâu một chút, trước khi Tsuna quay đi. Yamamoto nhìn họ biến mất vào tron và sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, rơi vào dòng suy nghĩ.
Tsuna trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ? Cậu ấy đã đi đâu và cậu ấy đã làm gì? Hay... cậu ấy đã luôn như vậy, và không ai nhận ra?
Có rất nhiều điều mà Yamamoto không nhận ra từ Tsuna, từ thời cấp hai. Thật là xấu hổ.
Nhưng giờ cậu đã nhận ra, và cậu có thể dễ dàng thấy rằng nó chưa kết thúc. Cho dù chuyện gì đã xảy ra ở vườn thú đi chăng nữa, cho dù bọn nước ngoài ấy là ai, nguy hiểm vẫn chưa qua. Và Tsuna nói nó rất nguy hiểm đối với Yamamoto, nhưng cậu vẫn dự định tự mình đối mặt với nó.
Cậu không nên như vậy. Ai cũng cần giúp đỡ.
Và cũng như Tsuna và Kyoko đã sẵn sàng trở thành "người đó" vì Yamamoto thì cậu sẽ làm vậy vì Tsuna, cho dù họ gần như là người lạ. Sau cùng, mọi người phải bắt đầu từ đâu đó.
Bước ra ngoài đường, Yamamoto lấy một hơi thở sâu của không khí ẩm ướt, mát mẻ và gật đầu với chính mình. "Được rồi," cậu tuyên bố, "Mình sẽ làm thế. Dù nguy hiểm hay không, mình sẽ giúp Tsuna."
"Vậy thì cậu tốt hơn nên mài dũa kiếm thuật của mình," một ai đó nói, ngay bên cạnh Yamamoto, khiến cậu nhảy dựng lên và quay xung quanh.
Chàng trai trong bộ vét đen đang đứng trước cổng nhà Sawada, một bộ violong lớn tựa vào bức tường cạnh anh. Anh dường như chỉ đơn giản bước ra từ làn sương mỏng, như một bóng ma.
Anh kéo xuống chiếc mũ phớt, che đi nửa khuôn mặt trong bóng tối, nhưng nụ cười khẩy của anh thì rõ ràng.
"Cậu có 9 ngày," anh nói với Yamamoto. "Địa điểm là Kokuyo Land."
"Công viên bỏ hoang đó sao?" Yamamoto hỏi.
Cậu không ngừng hỏi chàng trai ấy là ai hay tại sao chàng trai ấy lại nói với Yamamoto điều này, hay thậm chí cả nó có thực sự là thật hay không. Nhưng Yamamoto không muốn ngăn anh lại. Cậu không cần biết toàn bộ kế hoạch để làm phần của mình.
Dù sao thì Yamamoto cũng đã có kế hoạch để nâng cao kiếm thuật. Sẽ có chiến đấu, điều đó là rất rõ ràng. Lần này, cậu sẽ sẵn sàng.
"Được, tôi hiểu rồi!" cậu nói, cười. "Cảm ơn, ossan!"
Chạy vụt đi, Yamamoto không thấy được khuôn mặt không hài lòng của Reborn khi bị coi là một người đàn ông trung niên.
~.~.~
Ngay sau khi họ vào trong, Tsuna quay sang Gokudera với vẻ mặt nghiêm túc. "Tìm tất cả mọi thứ về khả năng chiến đấu của Varia, đặc biệt là Xanxus," cậu nói. Đó không chỉ là một yêu cầu, đây là một mệnh lệnh.
Đôi mắt Gokudera mở to, và cậu há miệng mình ra như thể phản đối. Tuy nhiên, mọi mối quan tâm và phản đối mà cậu có, mọi lo lắng đã quay vòng quanh trong tâm trí cậu đã đột ngột biến mất khi cậu nhận được sự quyết tâm, bình tĩnh trong ánh mắt của Tsuna.
"K-Kaitou-sama..." Gokudera lẩm bẩm, nhận ra boss mình có sự quyết tâm trên con đường của mình và không thể lay chuyển. Đó là ánh mắt quen thuộc, nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Gokudera cười, vực dậy chính mình. "Vâng, Juudaime!"
Lambo, người nghe trộm từ phía trên cầu thang, khuất tầm nhìn, chọn thời điểm để chạy xuống cầu thang. "Vậy là chúng ta sẽ đánh bại chúng hoàn toàn, đúng không?" cậu bé kêu lên vui vẻ, ưỡn ngực. "Được rồi, Lambo-san sẽ giúp!"
"Cảm ơn vì đã đề nghị giúp đỡ, Lambo, nhưng không cần đâu," Tsuna nói, mỉm cười với cậu bé. Có chút gượng ép, nhưng hầu hết là trung thực. "Tôi sẽ đấu 1 vs 1 với Xanxus. Tôi sẽ cho hắn thấy sức mạnh của sự quyết tâm và khiến hắn phải nghe tôi nói."
"Vậy sao cậu lại hỏi về phần còn lại của chúng?" Lambo sắc xảo chỉ ra, đôi mắt cậu nheo lại.
"Chúng có thể sẽ cố ngăn cản tôi," Tsuna thừa nhận. Xanxus dường như không phải kiểu người sẽ chơi công bằng. "Nhưng tôi có thể đối phó với chúng. Tôi cũng sẽ không đấu với chúng."
Quá nhiều mong đợi khi Tsuna nắm lấy ý tưởng sẽ đánh bại kẻ thù của cậu trong chiến đấu.
"Sao? Nhưng điều đó thật nhảm nhí!" Lambo phản đối. "Đương nhiên cậu sẽ là người đối phó với tên boss, nhưng cậu không thể để những tên thuộc hạ của hắn lại được! Sẽ ra sao nếu chúng can thiệp vào trận chiến của cậu?"
"Tôi sẽ phải khiêu khích Xanxus để giữ cho trận chiến ấy luôn là 1 vs 1," Tsuna nói, thở dài một chút. "Nếu niềm kiêu hãnh của hắn còn, nó sẽ có thể."
Lambo mở miệng và tiếp tục tranh cãi, nhưng bàn tay của Gokudera đặt trên vai cậu khiến cậu bé im lặng. Họ trao đổi nhau ánh mắt đầy ý nghĩa. Phải, không phải họ không có kinh nghiệm đối phó với Tsuna. Họ đã theo cậu tới Nhật Bản, không phải sao?
"Tôi sẽ đem cho ngài toàn bộ thông tin vào cuối ngày hôm nay, Kaitou-sama," Gokudera nói.
Tsuna gật đầu và mỉm cười biết ơn. "Tôi sẽ vào rừng," cậu nói. "Tôi cần phải chuẩn bị." Cậu cần phải định hình chính xác xem làm cách nào để sử dụng lửa của cậu trong tấn công.
Ngay khi cánh cửa trước đóng lại phía sau Tsuna lần nữa, Lambo nhìn Gokudera.
"Chúng ta sẽ không thực sự để cậu ấy phải chiến đấu một mình, đúng không?" cậu nhóc hỏi.
"Chúng ta ở đây là sao?" Gokudera hỏi, rít lên. "Đương nhiên ta sẽ không để Kaitou-sama phải chiến đấu một mình. Tôi sẽ hỗ trợ ngài như một cánh tay phải. Nhưng điều này chẳng liên quan gì tới ngươi hay nhà Bovino cả. Thành thật mà nói, ta không biết sao ngươi lại theo bọn ta tới nơi này, nhưng giờ là lúc ngươi trở về Ý rồi đấy."
Lambo dậm chân, trừng mắt giận dữ. "Không thể nào! Tôi sẽ không bỏ đi! C-có lẽ vậy," cậu nhóc thừa nhận, rơi chút mồ hôi, "Tôi theo các cậu vì một lí do ngốc nghếch, nhưng! Nhưng tôi muốn giúp Tsuna! Cậu ấy đã mua takoyaki cho tôi và dẫn tôi tới vườn thú! Tôi muốn cho cậu ấy thấy - cho mọi người thấy - là nhà Bovino mạnh mẽ thế nào!"
"Tôi rất vui khi không phải tôi tới đây mà chẳng được gì," Reborn nói, từ cửa.
Cả Gokudera và Lambo đều không nhận ra được anh tới, và họ nhìn chằm chằm vào anh kinh ngạc.
Lambo phản ứng trước. "Argh! Reborn ngu ngốc!" cậu nhóc hét lên, chỉ tay vào người sát thủ. Đôi mắt Reborn nheo lại nguy hiểm.
"Reborn-san..." Gokudera thì thầm, xua đi sự ngạc nhiên của mình. Đôi mắt cậu quay sang bộ vũ khí to đùng tựa vào bức tường bên cạnh anh, khá giống bộ trước của Lambo. Nó rõ ràng là thứ được chế tạo bởi nhà Bovino.
"Đệ cửu đã liên lạc với nhà Bovino và được họ gửi cho thứ này," Reborn giải thích. "Cũng sẽ có vài thứ cho cậu, Gokudera. Cho dù Tsuna nghĩ gì, đây là trận chiến cho cả 7 chiếc nhẫn, vì vậy tốt hơn các cậu nên có màn thể hiện tốt."
"Được! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng nhà Bovino không nên bị đánh giá thấp! Cậu chỉ cần xem thôi, Reborn ngu ngốc!" Lambo kêu lên.
Tuy nhiên, Gokudera hiểu được đầy đủ ý nghĩa trong những gì mà Reborn vừa nói. Cậu đã phải nuốt nước bọt, cổ họng cậu khô lại. "Đệ cửu... Đệ Cửu đang giúp đỡ cho Kaitou-sama? Ý tôi là, lời tuyên bố ứng cử của ngài?"
Nụ cười khẩy của Reborn rộng hơn, như cá mập vậy.
"Danh tiếng của nhà Vongola đang đặt lên các cậu đấy," anh nói.
Nó nghe như một lời đe dọa vậy.
~.~.~
Ngọn lửa cam rực sáng khu rừng trong Namimori, trước khi dập tắt.
Gập tay mình lại, Tsuna cau mày suy nghĩ. Cậu biết cậu có thể sử dụng lửa cho vụ nổ ngắn đầy tốc độ và bảo vệ chính mình, cũng như vài điều khác, nhưng cậu chưa bao giờ sử dụng nó để tấn công. Nếu cậu trung thực, Tsuna không chắc phải làm thế nào hay cậu có thể hay không.
Lý thuyết là như nhau, nhưng...
Cậu không muốn khiến ai bị thương. Và nếu cậu thiếu sự quyết tâm để vượt qua, lửa của cậu sẽ không bao giờ đủ sức mạnh để vung cái tát vào đối thủ của cậu.
Cắn môi mình, Tsuna cố để tìm khu đất trống. Lửa tụ lại trong không khí xung quanh cậu, hình thành trong bàn tay cậu trước khi bắn ra. Ngọn lửa phá vỡ tảng đá như sóng biển tát vào bờ, khiến một vài viên đá khác rơi xuống.
"Xanxus sẽ tiễn cậu lên thiên đường không đầy một phút, với ngọn lửa thảm hại như vậy," Reborn nói.
Tsuna không nhảy dựng lên, chỉ quay sang liếc qua vai mình với biểu hiện không mấy ấn tượng. Với lượng lửa trong không khí, cậu có thể nhận ra sự tiếp cận của Reborn - mặc dù phải thừa nhận, người sát thủ không cố để che giấu nó.
"Chuyện gì đã xảy ra với niềm tự hào của cậu rồi... Dame-Tsuna?" Reborn tiếp tục, nhếch mép cười. Phải, giờ tôi biết toàn bộ về quá khứ của cậu ở đây rồi, anh dường như nói vậy.
"Bỏ cái biệt danh ấy đi," Tsuna lầm bầm, hơi cau có. "Tôi không còn như hồi tôi học trung học nữa rồi."
Không, anh không hề, trước toàn bộ những chỉ dẫn. Bất chấp sự cố gắng thu thập thông tin của anh kể từ khi đệ Cửu đã thông báo với anh về danh tính thực sự của Tsuna, Reborn đã thất vọng để thừa nhận cái lỗ hổng lớn đó. Đó đều là sai lầm ngu ngốc của Iemitsu. Làm sao ông có thể không biết gì về cuộc sống của con trai mình chứ?"
"Cậu sẽ phải làm tốt hơn thế," Reborn tiếp tục, dường như vô tình. "Danh tiếng của Vongola Đệ cửu đang phụ thuộc vào màn thể hiện của cậu đấy."
Đôi mắt Tsuna nheo lại khi cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Reborn. "...Tôi nghĩ thỏa thuận của chúng ta là bí mật chứ," cậu nói. "Cho dù mọi người có đoán, sẽ chẳng có bằng chứng gì cả. Điều tôi quyết định làm là công việc của tôi thôi, không phải của Đệ cửu."
"Cậu đang thực sự không đặt chúng lại với nhau hay cậu chỉ đang phủ nhận thôi?" Reborn thắc mắc. "Dù là cách nào, nó không đẹp mắt với Boss mafia chút nào, Dame-Tsuna. Cậu đã thấy bảng xếp hạng tương tự khi Đệ cửu nhận được. Giờ cậu phải đoán ra được ứng viên mà ông ấy lựa chọn là ai chứ?"
Reborn không chắc liệu Tsuna có nhận ra rằng Đệ cửu thuê cậu mà không nhận ra rằng Phantom Thief và con trai của Iemitsu là một, nhưng anh cho rằng cuối cùng thì nó cũng không quan trọng. Làm cách nào để trình bày cái thất bại phức tạp này một cách tốt nhất cho gia đình là việc gì đó mà Đệ cửu có thể tự mình giải quyết. Tsuna chỉ cần thắng thôi.
Chỉ cần đi làm đúng thôi, Reborn nói thêm, "Đệ cửu đã liên lạc với Cervello thay cho cậu. Họ sẽ quan sát, giám sát và đánh giá thử thách của cậu."
Anh không nói thêm rằng Cervello cũng được thuê để thu âm và phát lại toàn bộ mọi việc. Đó sẽ như màn trình diễn để cho thấy tương lai của nhà Vongola, có nghĩa là cần phải khiến nó trở nên ấn tượng hơn.
"Cậu phải đánh bại hoàn toàn Xanxus," Reborn tiếp tục khi Tsuna im lặng nghe, biểu hiện của cậu là khó đoán. "Không phải là chạy quanh hắn ta, đánh lừa hắn ta, hay đánh cắp bất cứ thứ gì từ hắn. Xanxus, Vongola và toàn thể thế giới ngầm sẽ chỉ công nhận chiến thắng của cậu nếu cậu có thể chứng minh được sức mạnh của cậu. Cậu cần khiến Xanxus thừa nhận. Tôi không nghĩ mình cần giải thích kết quả nếu thất bại. Yếu đuối và trốn chạy không còn là lựa chọn nữa rồi."
"Argh, tôi biết rồi!" Tsuna kêu lên, chỉ tay tức giận vào Reborn. Đó là kết luận tương tự mà cậu đã nghĩ tới, nhưng nghe cái cách Reborn nói ra nó bằng cách đó khiến da của Tsuna nổi mẩn lên một chút. Nó nghe thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Cậu thở dài, xua tan đi sự tức giận. "Tôi hiểu rồi," Tsuna lặp lại, thất vọng, "nhưng nói thì dễ hơn làm. Tôi... phải, tôi không giỏi chiến đấu, cậu biết chứ?"
"Cậu có 9 ngày để cải thiện hơn," Reborn nói với cậu, nụ cười nhếch mép mở rộng hơn trên khuôn mặt anh. "Và cậu sẽ được tôi dạy bảo."
Điều đó nên là một suy nghĩ thoải mãi - được dạy bảo từ chính Reborn vĩ đại! - nhưng thay vào đó Tsuna tái nhợt.
Nụ cười của Reborn rộng hơn. "Nhưng trước tiên, cần phải đánh giá đã..."
~.~.~
Tsuna kéo dài được 3 tiếng trước khi gục ngã rên rỉ, nằm rên rỉ mà ngay cả lời đe dọa tra tấn tàn bạo nhất của Reborn cũng không thể lay chuyển nổi.
Phải, kéo dài 3 tiếng chống lại Reborn là một điều gì đó ấn tượng.
'Sao Lambo có thể sống sót thế này trong nhiều năm chứ? Làm cách nào mà cậu ấy không bỏ cuộc và về nhà?' Tsuna tự hỏi. Cậu... cậu không thể cảm thấy cơ thể mình nữa rồi. Cậu đã trải qua cơn đau mà cậu không biết mình có nữa. Giờ cậu chỉ tê dại mà thôi.
"Hey," Reborn nói, đá cậu với một chiếc giày sáng bóng, "đừng câu giờ. Chúng ta không có thời gian đâu."
Rên rỉ, Tsuna cố lăn qua nhưng thất bại. Dường như cậu cần chút thời gian để hồi phục, nhưng điều này sẽ ổn. Vẫn còn vài điều mà họ cần bàn bạc.
"Cậu vẫn còn giữ lọ thuốc mà cậu cướp từ CEDEF chứ?" Reborn hỏi, đá Tsuna lần nữa.
"Có lẽ," Tsuna lẩm bẩm.
"Tốt, chúng ta sẽ sử dụng nó sau bữa trưa," Reborn nói với cậu.
"Bữa trưa?" Tsuna thì thầm, đôi mắt cậu mở ra với ánh mắt suy tư.
"Những viên thuốc đó sẽ đưa cậu vào thể Dying Will - kỹ thuật biểu tượng của nhà Vongola. Nó đã được truyền lại từ chính Primo, và được sử dụng nó trong chiến đấu," Reborn nói.
Và sự công nhận ấy là rất quan trọng. Tsuna nhăn mặt, nhưng cậu hiểu. Nó đều đặt vào màn trình diễn, không chỉ là Xanxus và Varia, mà cả phần còn lại của Vongola và thậm chí là cả thế giới ngầm. Tsuna, Phantom Thief, là một người ngoài bất ngờ tuyên bố sẽ cai quản nhà. Cho dù cậu có đủ trình độ, cậu cần phải thuyết phục những thành viên trong gia đình rằng cậu có quyền để cai trị.
"Điều đó hoàn toàn chính xác," Reborn nói, gật đầu với suy nghĩ của Tsuna. Thò tay vào túi, anh lấy ra vài thứ. "Chúng cũng là của cậu, một phần quà từ Đệ cửu."
Tiếp theo, món quà vừa nói đập vào mặt Tsuna. Nhăn mặt, Tsuna rên rỉ kéo nó ra và nhìn món đồ.
Đó là đôi găng tay đen, với số 27 ở mặt trên. Tuy nhiên, xỏ tay mình vào, Tsuna có thể nói nó không phải phụ kiện bình thường. "Đây là vải chống cháy," cậu lưu ý. Cậu đã thấy nó vài lần, và cũng đánh cắp vài chiếc. Những thứ làm từ loại vải đó là nhu cầu rất cao trong giới mafia.
Thực tế, đôi găng tay ấy không chỉ kháng lửa. Đặt một ngọn lửa ấm áp vào chúng, Tsuna có thể cảm thấy...
"Phải, chúng là vũ khí có khả năng chuyển đổi lửa. Những người chế tạo vũ khí của Vongola đã tạo ra chúng theo yêu cầu của Đệ Cửu," Reborn nói. "Coi nó là món quà giáng sinh sớm đi."
Nhăn nhó một chút, Tsuna ngồi dậy và nghịch đôi găng tay. Cậu đã nghe về người chế tạo vũ khí của Vongola và nhiều sản phẩm của họ, trong đó bao gồm thuốc Dying Will. Hầu hết vũ khí không thể chịu được toàn bộ sức ép của lửa được truyền qua chúng. Một yêu cầu phải có đó là quá trình rèn đặc biệt, đó là lý do hầu hết những vũ khí đều là gia truyền - kiếm và gậy, dao găm và thậm chí cả súng lục.
Có một vũ khí có thể tích tụ và tập trung lửa lại là một lợi ích cực lớn trong chiến đấu, Tsuna biết.
"... Sao lại là găng tay?" cậu thắc mắc. "Ý tôi là, tôi biết là chúng có thể chuyển đổi khi lửa truyền qua nó, nhưng hình dạng vẫn như vậy, đúng chứ? Tôi chưa từng sử dụng thứ gì như găng tay hay các khớp tay bằng đồng cả."
"Cậu chưa từng sử dụng vũ khí nào trước đây," Reborn lạnh nhạt chỉ ra, giả định của anh được xác nhận bởi vẻ mặt của Tsuna. "Vì chẳng có thời gian cho cậu để tập luyện một vũ khí mới, vì vậy đôi găng tay với chức năng tăng cường cho đôi tay của cậu sẽ là giải pháp tốt nhất."
"Tôi nghĩ cũng đúng," Tsuna thừa nhận, đeo đôi găng tay vào. Chúng rất vừa, đó là một minh chứng cho mạng thông tin của Vongola hay những thuộc tính của các vũ khí đặc biệt như vậy. Tuy nhiên, cậu lại hướng ánh mắt nghi ngờ vào Reborn, người trông rất hài lòng với chính mình. "...Đó là lý do duy nhất sao?"
"Không," Reborn nói, nụ cười nhếch mép của anh rộng hơn. "Cậu thấy đấy, Primo cũng sử dụng loại vũ khí tương tự - chiếc I-Gloves nổi tiếng của ông ấy."
"Không phải cậu đang đặt lên nó hơi nặng đấy chứ?" Tsuna hỏi. "Cậu đang cố làm gì vậy, biến tôi như là hiện thân của Vongola Primo sao?"
"Phải, sau cùng thì cậu cũng là hậu duệ trực tiếp của ông ấy mà."
Tsuna gật đầu, thở dài bực tức. "Phải, vì đó thực sự là... ...Hậu duệ?!"
"Oh, cậu không biết sao?" Reborn nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ trong đầu, Tsuna thề sẽ giết cha mình. Cậu nên biết đây hoàn toàn là lỗi của người đàn ông đó.
~.~.~
