Dang rộng hai tay, Lussuria chào mừng thành phố Namimori với một tuyên bố ngây ngất. Giọng nói của hắn tan vào trong cơn gió lạnh lẽo, thậm chí còn không đủ cho những người dưới đường phố nghe được. Tòa nhà chọc trời mà Levi đã chọn để hạ xuống cung cấp cho chúng cái nhìn toàn cảnh của cả thị trấn.
Điều ngày dường như không khiến Lussuria nản lòng, liếc nhìn Levi và nhóm sát thủ tia chớp qua vai mình. "Chúng ta thực sự phải vội vậy sao? Tôi muốn được thấy tháp Tokyo!" hắn rên rỉ, lắc lư hông của mình.
"Chúng ta đang làm nhiệm vụ!" Levi ngắt lời. "Và chẳng ai yêu cầu ngươi phải tới cả."
"Oh, đừng như vậy mà," Lussuria cười khúc khích. "Tôi phải đảm bảo rằng cậu không làm gì đó hấp tấp. Ngươi thường có xu hướng vội vã. Hành động nhanh chóng cũng tốt, nhưng ngươi đã có kế hoạch gì chưa? Ngươi thậm chí còn không đem theo Mammon. Đây có thể là một thị trấn nhỏ, nhưng tìm kiếm cả nơi này sẽ thật là đần độn..."
"Tên thuật sĩ đó dù sao cũng chỉ vô dụng thôi," Levi gầm lên. "Chẳng ai có thể thực hiện mong muốn của Boss một cách chính xác. Ta sẽ tự mình làm, và chứng minh ta là người duy nhất phù hợp trở thành người bảo vệ của ngài ấy."
Nụ cười của Lussuria rộng hơn. "Ngươi đã có ý tưởng rồi!" hắn reo lên.
"Ta sẽ kết thúc chuyện này nhanh chóng, trước khi Boss phải tham gia vào," Levi nói, khoanh tay.
"Tuyệt vời. Có lẽ chúng ta sẽ về nhà kịp cho Giáng sinh đấy!" Lussuria vui vẻ. "Bọn ta tới với ngươi đây, Phantom Thief~~!"
~.~.~
Chương 10: Enemy ~ The Power To Stand Against
~.~.~
Bất chấp thời tiết giá lạnh, Công viên Động vật Namimori vẫn đầy khách tham quan, hầu hết là những gia đình và những nhóm bạn bè, cùng với vài cặp đôi ở khắp nơi.
Nhóm ba người Tsuna, Gokudera và Lambo trông có chút lẻ loi khi so sánh. Tsuna tự hỏi cô gái ở quầy bán vé đã nghĩ gì về họ - hai chàng trai trẻ và một thằng nhóc. Cậu tự hỏi nó sẽ tốt hơn nếu Nana đi cùng hay không, nhưng bà đã đẩy họ ra khỏi cửa trước khi Tsuna thậm chí có thể nghĩ ra ý tưởng đó.
"Na-ma-ha-ge-kun! Na-ma-ha-ge-kun!" Lambo hô vang khi cậu kéo Tsuna theo tới nơi mà vở kịch nhỏ dự kiến sẽ diễn ra. May mắn thay, Tsuna đã tính trước và bế đứa bé lên tay khi họ bước vào, nếu không đứa bé đã biến mất vào trong đám đông từ lâu rồi.
Họ tới hơi sớm một chút, mặc dù băng ghế phía trước sân khấu nhỏ đã có đầy những cha mẹ và trẻ em háo hức. Gokudera liếc nhìn quanh họ với khuôn mặt cau có, rõ ràng đang tính toán khả năng có sát thủ trà trộn trong đó. Hi vọng, cậu sẽ không nhầm lẫn với những bà mẹ và những đứa trẻ vô tội.
Tuy nhiên, Tsuna quan tâm hơn về Lambo. Đứa bé đã từng cố lấy cắp thuốc nổ của Gokudera để tự mình ném - may mắn thay, Gokudera đã được huấn luyện tốt sau khoảng thời gian dài ở với Tsuna và dễ dàng bắt được cậu bé. Cho dù không có vũ khí nào, Lambo vẫn có thể trút cơn giận của mình hay bắt đầu đánh vào cẳng chân người khác hay bằng cách nào đó nhấn chìm cả sân khấu trong biển lửa.
Tốt nhất là không khiến cậu bé buồn chán, Tsuna quyết định. Một Lambo buồn chán sẽ chỉ dẫn tới việc khóc òa lên thôi.
"Vì chúng ta còn chút thời gian, sao chúng ta không vào hậu trường xem thế nào nhỉ?" cậu đề nghị, chỉ ngón tay vào khu vực phía sau sân khấu, nơi vốn đã bị che bởi rèm.
"Điều đó ổn chứ, Tsuna-sama?" Gokudera hỏi.
"Đương nhiên," Tsuna dễ dàng nói. "Cô ấy yêu trẻ con, và tôi muốn giới thiệu các cậu nữa."
"Lambo-san có thể gặp Namahage-kun không?" Lambo thắc mắc, đặt ngón tay lên môi mình. Nó không ngừng khiến Tsuna ngạc nhiên khi thái độ kiêu ngạo, khó chịu của Lambo có thể bằng cách nào đó dường như rất dễ thương.
"Yeah, cậu có thể gặp Namahage-kun," Tsuna nói, cười.
Dẫn họ vào góc sân khấu và khuất khỏi tầm nhìn của khán giả, Tsuna vén rèm lên và ra hiệu cho họ lẻn vào. Họ xuất hiện giữa đống trang phục và đồ trang điểm rải rác khắp nơi.
3 người phía trong nhìn lên ngạc nhiên, nhưng trước khi Gokudera có thể căng thẳng hơn, cả ba người họ nhận được tiếng cười và lời chào vui vẻ.
"Tsuna-san!" Haru chạy tới chỗ họ trước tiên, nắm lấy tay của Tsuna. Cô đã gần như mặc phục trang hết rồi, bộ quần áo liền màu đỏ cùng với chiếc áo choàng rơm. "Cảm ơn chúa cậu tới đây rồi! Chúng ta cần thêm người để di chuyển những đạo cụ!"
'Và chỉ như thế, cô ấy lại bắt mình làm việc nữa rồi,' Tsuna nghĩ, không có gì ngạc nhiên. Đó mới là Haru.
Gokudera gần như không lạc quan về nó. "Con đàn bà kia! Đừng lãng phí thời gian của Tsuna-sama!" cậu hét lên.
Haru phồng má trợn mắt quay sang Gokudera. "Tsuna-san luôn luôn giúp đỡ! Và dù sao thì cậu là ai?"
"Đây là bạn tớ, Gokudera Hayato," Tsuna vội vã nói, trước khi mọi thứ có thể tồi tệ hơn nữa. "Và đây là em họ của cậu ấy, Lambo."
Có dính dáng với Lambo còn khiến Gokudera cau có, nhưng cậu cắn lưỡi mình và giữ im lặng. Lambo có lẽ sẽ không phải, nhưng cậu bé vẫn chưa biết từ em họ, vì vậy cậu nhóc chỉ có thể nhìn Tsuna, không chắc tại sao hay bằng cách nào cậu nhóc lại có liên hệ với "Ahodera".
"Oh, cậu bé thật dễ thương," Haru kêu lên, cúi mình xuống để ngang tầm mắt với cậu bé. "Xin chào!"
"Oh, cậu bé thật dễ thương," Haru kêu lên, cúi mình xuống để ngang tầm mắt với cậu bé. "Xin chào!"
"Lambo, Gokudera, đây là Haru, gia sư cũ của tôi," Tsuna giới thiệu. "Cô ấy là người đóng vai Namahage-kun, và là người đầu tiên bắt đầu buổi diễn."
"Wow, thật sao?" Lambo nói, sự khâm phục lóe lên trong đôi mắt cậu.
"Tớ không thể làm được mà không có sự giúp đỡ của Tsuna-san!" Haru nói, nháy mắt và đưa ra dấu hiệu chiến thắng. "Tớ đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc dạy gia sư cho cậu ấy, nó thật tuyệt!"
"Thật tốt khi biết mình có giá trị bao nhiêu đối với cậu," Tsuna khô khốc nói. Gokudera bắt đầu càu nhàu, vì vậy cậu tiếp tục giới thiệu, ra hiệu tới 3 người còn lại trong hậu trường. "Và kia là bạn học cũ của tôi, Yamamoto Takeshi và Sasagawa Kyoko."
"Yo, Tsuna," Takeshi vui vẻ chào cậu. Cậu trông tốt hơn nhiều, nụ cười của cậu trung thực và cởi mở. "Vậy là cậu sẽ giúp sao? Thật tốt. Tớ cũng tự nguyện nữa."
Cậu mặc nguyên một bộ trang phục đen khiến cậu trông như một ninja - rất phù hợp, vì mọi người đều nghĩ những bộ trang phục ninja đều bắt nguồn từ người phụ trách sân khấu trong những vở kịch cũ.
"Bọn tớ đã mất một vài người, nên tớ đã nhờ cậu ấy," Kyoko nói thêm. "Chúng ta đáng lẽ cũng sẽ có sự giúp đỡ của anh trai tớ nữa, nhưng anh ấy hôm nay lại có việc ở võ đường, và tớ sẽ diễn - tớ là một onmyoji <ai dịch dùm cái tiếng nhật này cái :)))>
Điều đó lí giải cho chiếc áo cũ và chiếc mũ đen to đùng của cô, theo phong cách của thầy phù thủy cổ điển, bói và trừ ma.
"Tớ đoán năm nay các cậu sử dụng kịch bản mới," Tsuna nói.
"Đương nhiên là không rồi! Bọn tớ sẽ làm tương tự như bình thường - ngẫu hứng!" Haru tuyên bố, ưỡn ngực tự hào.
"Đương nhiên rồi," Tsuna lầm bầm. "Mình nhớ nó diễn ra thế nào rồi."
Đúng vậy. Cậu nhớ một cách rõ ràng. Đưa cánh tay lên bụng mình, Tsuna rên nhẹ.
"Oh, đừng như vậy chứ," Haru nói, vỗ vào lưng cậu. "Cậu rất tuyệt!"
"Họ nghĩ rằng tớ là nhân vật phản diện!" Tsuna phản đối lại. "Nó thật kinh khủng. Và cậu! Khiến tớ lặp đi lặp lại cái sự xấu hổ ấy để 'nhập vai!' Tớ mơ đi mơ lại nó suốt mấy tuần đấy!"
'Và mình vẫn phun những lời đấy mà không hề nghĩ tới,' cậu nghĩ thầm. 'Thực tế, đó có lẽ đều là lỗi của cậu khiến Phantom Thief ra mắt phô trương như vậy đấy! Tất cả là vì cái nhân vật mà cậu bắt tớ đóng!'
"Chờ đã, cậu đã đóng Tanuki trong vở kịch đầu tiên, đúng không?" Takeshi nói. "Ý cậu là cậu ấy không phải nhân vật phản diện sao?"
Tsuna thở dài nặng nề, nhưng Haru chỉ cười. "Không, tớ được cho là sẽ đóng vai người xấu," cô nói. "Namahage là con quái vật tới để bắt những đứa trẻ xấu, cậu biết chứ? Vì vậy Namahage được cho là sẽ bắt những đứa trẻ từ khán giả, và Tanuki dũng cảm và ranh mãnh sẽ cướp lại chúng."
Do ngẫu hứng, theo như kế hoạch của Haru. Vì chẳng có cách nào có thể kiểm soát được lũ trẻ sẽ làm hay nói gì. Nhưng đó là lí do tại sao chúng thực sự nhập vai, cô vui vẻ kêu lên, trước khi Tsuna đứng trên đỉnh của băng ghế công viên và hét lên những điều như là, "Ta đến để bắt các ngươi đi!" và "Không có thứ gì mà ta không thể cướp được!"
Sau ngày thứ 3, cậu thậm chí còn chẳng xấu hổ nữa, cho dù những người tham quan có nhìn cậu bằng ánh mắt thế nào.
"Nhưng nó không diễn ra như thế. Đứa trẻ mà cậu bắt không muốn quay lại mà muốn ở lại với Namahage," Haru thở dài. Tuy nhiên, cô lập tức rạng rỡ trở lại. "Vì vậy bọn tớ đã ứng biến! Tanuki trở thành người xấu ép đứa bé trở lại cuộc sống học tập ảm đạm của mình. Nhưng Namahage-kun dũng cảm đã hứa sẽ tới thăm mỗi khi mùa đông đến, miễn là đứa bé vẫn ngoan!"
"Đó là vở kịch tuyệt vời đó," Kyoko nói, gật đầu. Cô ấy là người duy nhất là khán giả lúc đó, tới ủng hộ cho cô như "người bạn thích bánh" của Haru.
"Nó chắc chắn rất nổi tiếng," Haru đồng ý. Cô trông có vẻ suy ngẫm khi cô quay sang Tsuna lần nữa. Thứ gì đó về ánh mắt tập trung của cô khiến cậu rùng mình. "Hmmm.... có lẽ là lúc cho sự trở lại mạnh mẽ của Tanuki rồi," cô đột ngột đề nghị. "Tớ chắc chắn có thể tạo ra một trang phục cho cậu, Tsuna-san!"
"Hoàn toàn không!" Tsuna phản đối. "Không bao giờ nữa đâu! Và dù sao thì, đó vẫn không thực sự là trang phục. Cậu chỉ bắt tớ mặc chiếc áo choàng, tai nghe, và đeo cái đuôi vào thôi."
"Và trang điểm mặt nữa," Haru nói thêm, "và chiếc lá trên trán cậu nữa. Chúng cũng rất quan trọng!"
"Đó không phải vấn đề!"
Nhìn họ tranh luận, Gokudera cố tưởng tượng xem Tsuna sẽ thế nào trong bộ trang phục ấy. Cậu biết Tanuki là gì. Sơn sẽ được sử dụng để vẽ mặt nạ đen, chiếc tai nhỏ xíu sẽ được cắt cụt, và đuôi sẽ dày và rậm rạp, mặc dù không thực sự là con gấu trúc, nó không nhất thiết phải có đốm.
Tuy nhiên, không mấy quen thuộc với văn hóa Nhật Bản, cậu chỉ thắc mắc rằng chiếc là dùng để làm gì. 'Ở trên trán...'
Điều duy nhất hiện lên trong tâm trí bản vẽ của boss nhà Vongola mà cậu đã thấy - và ngọn lửa bập bùng trên trán.
Áo choàng và mặt nạ - Phantom Thief - cùng với đôi tai bằng bông và cái đuôi - và trong trạng thái Dying Will...
Gokudera vùi mặt trong đôi bàn tay mình để giấu đi biểu hiện của mình. Cậu không biết phải cảm thấy thế nào trước hình ảnh đó.
"Dù sao thì, cậu cũng đã quyết định phải làm gì, đúng chứ? Và cậu cần một quản lý sân khấu khác. Tớ sẽ đảm nhiệm vụ đó," Tsuna nói, cố khiến Haru hiểu được. "Nếu không, Kyoko sẽ phải bỏ vai diễn của mình, và tớ chắc rằng cô ấy đang mong chờ nó."
Cậu cầu nguyện cho Kyoko không cư xử tốt bụng và phản đối lại cậu.
Haru đưa tay ra. "Vậy, còn..." cô bắt đầu, quay sang Gokudera.
"Cậu ấy cần phải ở cùng Lambo," Tsuna nhanh chóng ngắt lời. "Tiếng Nhật của cậu ấy vẫn chưa tốt lắm, vì vậy Gokudera sẽ cần ở lại với thằng bé."
Thở dài, cuối cùng Haru cũng chịu thua. "Được rồi, tớ đoán nó sẽ không đi tới đâu. Oh, phải rồi! Dù sao thì vở kịch của chúng ta vẫn sẽ tốt thôi!" cô nói, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Có bộ trang phục quản lý sân khấu ở kia. Chúng ta sẽ sớm bắt đầu thôi, vì vậy hãy mau lên và hoàn tất chuẩn bị!"
Trước khi hai người họ có thể phản đối, Haru đẩy Gokudera và Lambo ra ngoài. Tsuna vẫy tay với họ, cười ngượng. 'Chẳng có cách nào thắng được khi cãi nhau với cô ấy cả,' cậu nghĩ. 'Haru luôn đi theo hướng của mình.'
"Vở kịch sẽ khá đơn giản," Yamamoto giải thích, khi Tsuna nhanh chóng thay trang phục. Nó thực sự như ninja vậy - quần đen, áo đen, mũ trùm màu đen và thậm chí cả mặt nạ đen luôn. "Kyoko là một onmyoji người tới để xua đuổi Namahage-kun. Họ sẽ rượt đuổi nhau một lúc, và chúng ta sẽ chuyển cảnh ở phần này. Sau đó Kyoko và Haru sẽ dẫn những đứa trẻ vào tuyên bố rằng Namahage-kun là bạn của họ và không phải là quái vật xấu. Vì vậy onmyoji sẽ thay đổi suy nghĩ và rời đi."
Nó nghe khá đơn giản khi giải thích như vậy, nhưng Tsuna biết Haru có cách để biến vở kịch trở nên vui vẻ hơn một cách đáng ngạc nhiên cho lũ trẻ. Cậu có thể rất ghét phải tham gia, nhưng cậu phải thừa nhận rằng cái phương pháp ngẫu hứng này thực sự rất tốt.
Vậy là, giờ là lúc bắt đầu vở kịch.
Ẩn phía sau số đạo cụ dựng cảnh - tất cả được tạo ra bởi Haru - Tsuna quan sát khi Namahage ì ạch bước lên sân khấu, để chào mừng khán giả.
"Như tôi đã hứa! Tôi sẽ trở lại để chơi với các cậu!" Namahage-kun thông báo, với giọng nói trầm. "Tôi rất vui khi thấy các bạn!" Haru dang đôi tay rộng ra, như thể cố nhấn chìm họ trong cái ôm khổng lồ vậy.
"Chào mừng trở lại, Namahage-kun!" những đứa trẻ đồng thanh.
"Các cậu có ngoan khi tôi vắng mặt không?" Namahage-kun hỏi. Đột ngột, cô chỉ vào một trong những đứa trẻ ở hàng ghế thứ 2. "Cậu! Cậu có ngoan không?"
"Có ạ!" cậu bé tuyên bố, ưỡn ngực. "Tôi đã giúp đỡ Mẹ mang vác đồ đạc! Và tôi đã dọn dẹp phòng của mình nữa!"
"Thật không?" Namahage-kun hỏi, nghiêng người về phía cậu bé ngờ vực, sau đó quay sang người mẹ. "Đúng không ạ?"
"Thật đấy," bà cười nói, vò mái tóc con trai mình. "Em nó đã rất ngoan cả năm nay."
"Thật tuyệt!" Namahage-kun cười, vỗ tay. "Vậy, chúng ta lại có thể chơi rồi! Chúng ta sẽ chơi gì đây?"
Phía sau bụi cây Yamamoto và Tsuna gật đầu với nhau. Nắm lấy tay cầm được làm ở phía sau số đạo cụ, họ nhanh chóng kéo nó sang một bên, để lại Kyoko, người đứng giữa họ, lộ ra.
Kyoko đừng dậy, lấy ra chiếc dây bùa và quay chúng. Tsuna nghĩ, nó thực sự đáng yêu.
"Đừng vội như vậy!" onmyoji hét lên, chỉ tay vào Namahage-kun. "Dừng lại đó, quái vật!"
Những đứa trẻ há hốc miệng, trong khi Namahage-kun thể hiện vẻ ngạc nhiên. "Tôi không phải là quái vật xấu!" cô phản đối, vẫy tay phủ nhận. "Tôi không hề gây hại tới những đứa trẻ này chút nào cả! Tôi đã khiến chúng phải hứa là sẽ ngoan mà thôi!"
"Đừng nói dối! Ta biết rằng Namahage sẽ bắt mất trẻ em!" onmyoji nói. "Ta sẽ không để ngươi làm vậy!"
"Không!" một vài đứa trẻ hét lên. "Chị sai rồi!"
Nhưng onmyoji không hề nghe. Cô vung dây bùa và, sử dụng động tác để trải dài nó ra. Ở phía xa, Tsuna và Takeshi chuẩn bị làm phần việc của mình. Đây là nơi sẽ có chút phức tạp, khi onmyoji và Namahage chiến đấu.
Tuy nhiên, tiếng điện xẹt đột ngột khiến mọi người co rúm người lại và bất động tại chỗ.
Nó tới từ hệ thống PA của sở thú, và trong một lúc, Tsuna đã nghĩ phải có một vài sự cố.
Sau đó, thông báo bắt đầu.
"Tới tất cả những quan khách," một giọng nói nặng nề, lạnh lùng nói qua loa, "đây là cảnh báo. Bọn ta đã đặt bom khắp sở thú, ở cửa ra vào, trải dài quanh vành ngoài và các địa điểm chủ chốt. Đừng cố chạy thoát, nếu không các người sẽ bị giết. Tới lực lượng an ninh và nhân viên, đừng có can thiệp. Bất kỳ nỗ lực sơ tán hay vô hiệu hóa quả bom sẽ dẫn đến việc nổ tung ngay lập tức."
Lời tối hậu thư đã được chuyển giao một cách rõ ràng, hầu hết bằng tiếng Nhật Bản. Phần còn lại của lời nhắn là bằng tiếng Ý lạnh lẽo.
"Tới Phantom Thief, tới thời khắc của ngươi rồi," Varia nói, vì nó không thể là ai khác được. "Lời nhắn này sẽ được phát sóng trên toàn thành phố. Bọn ta biết ngươi sẽ nghe được nó. Bọn ta sẽ cho nổ bom sau khi thông báo đúng một giờ, Quả đầu tiên sẽ là ở buổi triễn lãm những động vật bò sát. Quả thứ hai sẽ sao đó 10 phút, tại công viên đại dương. Quả thứ 3, trong bánh đu quay và băng chuyền, và tiếp tục như vậy cho đến khi cả cái công viên thảm hại này và toàn bộ con tin ở phía trong đều bị tiêu diệt."
Haru, Kyoko Yamamoto và khán giả đang ngước nhìn lên chiếc loa với biểu hiện bối rối và sợ hãi. Họ liếc nhìn nhau, tìm kiếm xem có gợi ý nào về những gì vừa nói bằng tiếng nước ngoài mà họ không biết. Đó có phải là sự kiện mới không, một ai đó thắc mắc, hay chỉ là một trò đùa thôi?
Đôi mắt Yamamoto, hướng sang Tsuna, nheo mắt lại khi cậu thấy người kia tái nhợt và bắt đầu run rẩy.
"Bọn ta đang chờ ngươi, Phantom Thief," Varia tiếp tục, giọng điệu châm trọc, giễu cợt và lạnh lẽo. "Tới và ngăn cản bọn ta, nếu ngươi có thể. Chỉ có một ngòi nổ duy nhất thôi. Ngươi có thể cướp được nó trước khi hết thời gian không?"
Nhắm chặt mắt và nghiến răng, Tsuna cố kìm cho cơ thể mình khỏi run rẩy. Hơn cả sợ hãi, những gì cậu thấy là tức giận. Cậu thực sự, thật sự tức giận.
Chúng thậm chí còn chẳng đe dọa cậu. Không, "Bọn ta sẽ giết chúng nếu ngươi không tới." Mạng sống của những người này - Haru, Kyoko, Yamamoto và những đứa trẻ. Đây chỉ là một thử thách. "Ngươi có thể làm được không?" Những người bị mắc trong bẫy này chỉ như thứ thế chấp - những con tốt để đảm bảo thông điệp của chúng sẽ được phát sóng và được nghe bởi tất cả mọi người ở Namimori.
Nó khiến cậu phát ốm.
Nhưng thông điệp ấy vẫn chưa kết thúc.
"Như bằng chứng cho ý định của bọn ta," nó tiếp tục, bằng tiếng Nhật, "giờ bọn ta sẽ phá hủy lối ra vào. Đừng cố bỏ chạy. Bọn ta sẽ giám sát xung quanh đấy. Không vâng lời, thì mạng sống của các ngươi sẽ bị lấy mất."
Có tiếng xẹt điện khác khi thông điệp kết thúc, sau đó là toàn bộ trung tâm - toàn bộ sở thú - rơi vào sự im lặng bất động.
Sau đó, vụ nổ nổ ra. Đầu tiên, vụ nổ lớn nhất, là ở hướng lối ra vào chính, theo đó là một loạt vụ nổ nhỏ khác ở bên cạnh lối ra vào.
Một vài người hét lên, theo phản xạ. Sau đó, tính nghiêm trọng của vụ việc vừa diễn ra bắt đầu lan ra, và mọi người hét lên, òa khóc, la hét cùng một lúc.
"Mọi người!" Giọng nói của Haru vang lên trong sự hỗn loạn, đem lại khoảng thời gian lắng xuống tạm thời. "Mọi người, xin hãy bình tĩnh! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đó là thật... nếu đó là thật, chúng ta không thể hoảng sợ hay bỏ chạy được đâu. Xin hãy bình tĩnh. Tôi chắc chắn cảnh sát đang trên đường tới rồi."
Những đứa trẻ vẫn khóc, nhưng những cha mẹ và người giám hộ cùng trêu đùa chúng. Sau cùng, họ cần phải mạnh mẽ, vì lợi ích của lũ trẻ.
"Oi, Ahodera," Lambo lên tiếng, khuôn mặt không thể đánh bại thường ngày của mình nhăn nhó lo lắng, "đó là, cậu biết đấy-"
Cậu do dự một lúc, vốn tiếng Nhật ít ỏi của cậu rõ ràng đã khiến cậu nhóc thất bại. Trước khi cậu nhóc có thể chuyển sang tiếng Ý, Gokudera ngắt lời, lấy tay che miệng cậu bé. Đó sẽ là thảm họa nếu có ai đó kết nối họ với những gì vừa nói trên hệ thống thông báo.
"Ta biết," cậu rít lên. "Giờ chúng ta phải ở yên, cho tới khi Kaitou-sama cho chúng ta dấu hiệu cần phải làm gì." Đôi mắt cậu hướng về sân khấu, nơi mà cậu biết Tsuna đã nấp như một phần của màn biểu diễn.
Cúi xuống phía sau đạo cụ dựng phong cảnh trên sân khấu, Tsuna bất động do dự. Lấy một hơi thở sâu và run rẩy, cậu ép cho cơn giận của mình lắng xuống. Cậu cần suy nghĩ.
Có quá nhiều người bị liên lụy. Không chỉ là những khán giả, mà tất cả mọi người trong sở thú. Cậu không đủ khả năng để lo lắng cho họ, hoặc là cậu sẽ tê liệt vì do dự. Cậu phải tập trung giải quyết điều này nhanh nhất có thể. Cậu phải giải quyết được nguyên nhân chính.
Varia. Cậu phải tìm chúng và kết thúc nó. Một ngòi nổ thôi sao? Vậy được. Cậu sẽ cho chúng thấy rằng chẳng có thứ gì cậu không thể cướp được cả.
Nhưng trước hết, cậu cần phải tìm Varia đã. Nó sẽ không khó. Tsuna chắc chắn chũng sẽ chọn địa điểm rõ ràng nhất có thể.
Thật không may, cậu nói chính xác hơn cả những gì cậu nghĩ.
~.~.~
Với việc đội sát thủ tia chớp phân tán xung quanh vườn thú, với mệnh lệnh là đánh gục tất cả những ai cố ra, hay vào, chỉ có Levi và Lussuria là tới trung tâm du khách, nơi mà chúng đột nhập vào và phát ra thông báo.
"Thời gian lắng xuống này là lúc để chờ đợi. Tách ra lúc này là tồi tệ nhất," Lussuria trầm ngâm, thả mình vào chiếc ghế da được đẩy ra từ phòng phát thanh. Hắn không tiếc một cái liếc mắt tới đống cơ thể của các kỹ thuật viên và bảo vệ an ninh, gác chân lên chiếc bàn bên cạnh.
"Hmph. Ở lại đây nếu ngươi muốn," Levi nói, gần như quay đi khỏi chiếc micro. "Ta sẽ đi để đảm bảo thông điệp được nghe thấy rồi."
"Oh? Định cố làm gì khác nữa sao?" Lussuria hỏi, quay vòng quanh trên chiếc ghế và nhẹ nhàng đứng lên.
Levi cười khẩy, dường như hài lòng khi có cơ hội khoe khoang. "Ta đã nhìn thấy đoàn nhiếp ảnh khi chúng ta hướng tới đây," hắn tiết lộ, "và thông báo cho màn trình diễn giành cho trẻ con. Điều đó sẽ thu hút sự chú ý một cách nhanh chóng thôi."
"Cách đấy của ngươi khiếm nhã hơn bao giờ hết," Lussuria giải thích, lắc đầu, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi khi hắn nhún vai và tiếp tục.
Đoàn nhiếp ảnh đã hi vọng sẽ tạo nên được một câu chuyện đơn giản ở sở thú địa phương và vào ngày lễ, nhưng họ chẳng chừa chút thời gian nào trong việc nắm bắt cái bài phát thanh kì lạ ấy và sau đó chạy ra cổng chính ngay sau khi vụ nổ xảy ra.
"-có thể thấy phía sau tôi," phóng viên tường thuật lại, khi người quay phim của cô quay về cảnh tượng tàn phá phía sau cô, "những kẻ khủng bố đã tiến hành qua sự đe dọa đầu tiên của họ. Vụ nổ đã làm rung chuyển Vườn thú Namimori, cắt đứt những nỗ lực thoát khỏi đó. Chúng ta không thể xác thực được mọi người... Hey, chờ đã!"
Người phóng viên chỉ có thời gian hét lên trước khi Levi giật lấy micro từ tay cô và đẩy cô sang một bên. Hắn thô bạo đẩy chiếc camera xuống trước khi nó có thể chụp được khuôn mặt hắn, và hỏi người quay phim đang sợ hãi, "Đang trực tiếp chứ?"
Nhận được cái gật đầu điên cuồng, Levi nhếch mép cười. "Vậy ta sẽ tặng cho ngươi câu chuyện về sự nghiệp của mình," hắn nói, giật lấy áo sơ mi của anh ta và kéo anh ta theo cùng. Thở dài và nhún vai một cách vô chủ đích, Lussuria theo sau.
Nó không xa so với trung tâm nhỏ nơi mà buổi trình diễn của Namahage được diễn ra, những bảng hiệu màu mè lớn chỉ đường từ cổng chính. Levi bước vào trung tâm với người quay phim, bằng dây thừng khi Haru và Kyoko vừa mới có thể làm dịu được mọi người xuống.
Hắn - và Lussuria, đi theo phía sau - vẽ nên một bức tranh đáng sợ với chiếc áo choàng đen và những cử chỉ nguy hiểm. Vẻ ngoài xa lạ, cùng với cái thông điệp chưa được xác định ấy đã được phát lên, tâm trí của những con tin đã lập tức đưa ra kết luận, thậm chí trước khi Levi ép ép người quay phim quay máy quay vào khuôn mặt sợ hãi của những đứa trẻ và những cha mẹ và bắt đầu nói vào chiếc micro.
"Đây chỉ là một nhóm nhỏ trong tất cả tụi đã bị bọn ta bắt," hắn lạnh lùng thông báo. "Đây không giống như trò đùa hay một trò chơi đâu. Nếu yêu cầu của bọn ta không được nghe theo, thì chúng sẽ là những kẻ đầu tiên phải trả giá."
Vung tay qua vai, hắn lấy ra thứ vũ khí trông như thanh kiếm đeo trên lưng. Mặc dù trông nó rất sắc bén, nhưng nó không hề có lưỡi. Tuy nhiên, gia đình ở gần hắn nhất co rúm lại sợ hãi.
Tuy nhiên, mục tiêu của hắn là người khác.
Sấm sét chạy dọc chiếc Parabola và, khi Levi vung vũ khí, bắn thẳng xuống đất ở giữa những khán giả. Đòn thứ nhất, đòn thứ hai, và đòn thứ ba thu hút những tiếng la hét sợ hãi, đòn cuối cùng bắn thẳng vào sân khấu giữa Haru và Kyoko.
Vào khoảnh khắc Varia xuất hiện, Tsuna đã trốn vào hậu trường, thông qua tấm màn tối. Không cần suy nghĩ, cậu kéo theo Yamamoto, và cả hai quan sát diễn biến tiếp theo thông qua lỗ nhỏ, cả hai căng thẳng và ngày càng căng thẳng hơn mọi lúc.
Trước tiếng thét của Kyoko và Haru, Yamamoto bắt đầu mất kiểm soát. Cậu bắt đầu hướng về phía sân khấu, cuối cùng bị kéo lại bởi nắm tay vững chắc đến ngạc nhiên. Nhìn nhau không rời, Tsuna lắc đầu.
"Chúng là lũ khủng bố!" Yamamoto nói, cố để giữ cho giọng nói của mình thấp xuống. "Tôi có thể vẫn còn nghiệp dư với kiếm kỹ của Ba, nhưng tôi có thể chiến đấu. Và cậu... cậu có sức mạnh đó nữa. Chúng ta có thể..."
Tsuna lại lắc đầu. "Không," cậu nói, giọng nói của cậu run rẩy một chút trong sự căng thẳng vì cố kìm nén suy nghĩ cần phải hành động của riêng mình. "Chúng ta sẽ chỉ bị giết thôi. Chiến đấu với chúng là không ổn."
Cậu do dự, liếc mắt lại ra ngoài. Quan sát những khán giả đang co rúm lại ngoài bức màn, nắm tay của cậu trên cánh tay Yamamoto nắm chặt, và cậu dường như đã có vài quyết định rồi.
"Chúng ta có một giờ cho tới khi chúng cho nổ quả bom thứ hai. Hắn có ngòi nổ, ngòi nổ duy nhất," Tsuna từ từ thừa nhận. "Tôi sẽ lo nó. Cậu cần tới trung tâm phát thanh và bảo mọi người hãy sơ tán khi an toàn. Tôi sẽ cho cậu tín hiệu khi tới lúc."
'Sao cậu biết được?' cậu đang đợi Yamamoto hỏi vậy. Nhưng chàng trai trẻ kia chỉ nghe cậu nói một lúc trước khi gật đầu.
"Tín hiệu kiểu nào?" Yamamoto hỏi, nhanh chóng di chuyển và im lặng rời khỏi sân khấu và Varia.
"Oh, cậu sẽ biết thôi," Tsuna đảm bảo với cậu, liếc quanh khu vực hậu trường.
Cậu sẽ mang theo một vài "món ma thuật" của Haru - và một vài thứ khác.
~.~.~
Bài giảng đã được dạy, và cả võ đường vang lên những giọng nói mệt mỏi nhưng hào hứng của những đứa trẻ.
"Tốt lắm, mọi người!" Ryohei, anh trai của Kyoko, hét lên, vung nắm đấm vào không khí. "Tới cực hạn!"
"Hết mình!" những đứa trẻ đồng thanh, bắt chước anh.
Trợ lý huấn luyện viên, quan sát quang cảnh, chỉ có thể cười gượng. Anh hi vọng cái thói quen đặc biệt này sẽ không gắn bó với chúng. Anh tưởng tượng khi những cha mẹ sẽ chẳng quá hài lòng nếu những đứa trẻ học theo Ryohei cái thói quen lập dị của mình. Đó là con dao hai lưỡi trong sự nổi tiếng của Ryohei với những học trò trẻ tuổi.
Ít nhất anh không cố dạy họ boxing như lần trước. Điều đó diễn ra không tốt với người huấn luyện viên trưởng.
"Cảm ơn vì hôm nay đã giúp đỡ," trợ lý huấn luyện viên nói, vỗ vào vai Ryohei khi cậu học trò trẻ tuổi cuối cùng rời khỏi. "Tôi xin lỗi vì thông báo đường đột đó. Tôi nghe nói cậu đã có kế hoạch rồi."
"Không sao đâu. Kyoko hiểu mà," Ryohei đơn giản nói. Anh có người em gái tuyệt vời, tốt bụng, anh nghĩ, tự mỉm cười gật đầu với chính mình. "Giờ tôi phải tới đó ngay, tới cực hạn!"
"Nhưng sở thú nằm ở phía bên kia thị trấn. Nó sẽ mất hơn một giờ, vì vậy không phải mọi thứ đã kết thúc hết rồi sao?" trợ lý huấn luyện viên chỉ ra.
Có thể đoán được, Ryohei dường như không nản lòng, chỉ giơ một ngón tay cái lên và cười toe toét. "Tôi sẽ chạy suốt quãng đường tới đó!" anh tuyên bố.
Đối mặt với sự nhiệt huyết của Ryohei, chẳng có gì làm được ngoài việc thở dài và nghe theo nó. "Okay, để lại việc dọn dẹp cho chúng tôi," trợ lý huấn luyện nói với anh.
Ryohei thay đồ trong thời gian nhanh kỷ lục và, đóng túi của mình, đang xỏ giày, khi trợ lý huấn luyện đột ngột la lên trong góc, gọi anh.
"Cậu phải tới xem cái này," chàng trai nói, ánh mắt căng thẳng và sợ sệt trong đôi mắt anh khi anh nắm lấy tay Ryohei và kéo anh tới khu vực hiện đại hơn của tòa nhà.
Những người còn lại tại võ đường tập trung lại phía trước chiếc ti vi nhỏ trong văn phòng, âm lượng được chỉnh lên to nhất. Biểu hiện của họ đều tương tự như người trợ lý huấn luyện, và, thấy Ryohei, họ tản ra nhanh chóng, để cho anh qua.
Hình ảnh đang được trình chiếu không cho thấy ý nghĩa nào cả - hình ảnh lướt qua những vỉa hè và bụi cây, một đôi chân xuất hiện trên một khung hình, một dấu hiệu sặc sỡ thoáng qua. Giọng nói hẳn phải thuộc về phát thanh viên đang thuật lại vụ việc một cách nhanh chóng.
"Đây là chương trình truyền hình trực tiếp từ đoàn của chúng tôi trong vườn thú, nơi đã bị chiếm đóng bởi lũ khủng bố là thủ phạm của những vụ nổ," phát thanh viên đang nói, nhưng lời nói dường như chẳng có ý nghĩa gì với Ryohei cả. "Ngay cả bây giờ, chúng tôi đang xác định danh tính và dịch thông điệp bằng tiếng nước ngoài được phát thanh bởi lũ khủng bố..."
Đoạn chữ đang chạy giữa màn hình nói, "Tình hình con tin tại Công viên Động vật Namimori," và nhỏ hơn "Vụ nở ở cổng chính và phụ. Lực lượng cảnh sát đặc biệt đã được huy động."
Đoạn video đột ngột dừng lại, chiếc camera được bê đi và quay ở giữa một quảng trường nhỏ chứa đầu phụ huynh và trẻ em, đang ngồi trên những băng ghế ngay phía trước sân khấu.
Hơi thở của Ryohei thắt lại khi anh nhận ra bóng dáng của em gái mình trên sân khấu. Kyoko trông rất hoảng sợ, đôi mắt mở to và khuôn mặt tái nhợt khi cô nhìn chằm chằm về phía chiếc camera. Giọng nói của phát thanh viên đột ngột ngừng lại khi một ai đó bắt đầu nói, nhưng Ryohei không thể hiểu được những lời nói vội vã vang lên trong tai anh, khiến anh như điếc trong giây lát.
"Chờ đã, Sasagawa!" trợ lý huấn luyện kêu lên khi Ryohei quay gót và lao ra khỏi võ đường và chạy ra ngoài đường.
~.~.~
Đôi tay Tsuna vững vàng một cách đáng ngạc nhiên khi cậu im lặng đi qua đống vật dụng bừa bãi của Haru, kéo ra mọi thứ mà cậu cần.
Cậu có không đầy một giờ cho tới khi những quả bom nổ. Tuy nhiên, Tsuna muốn hành động nhanh nhất có thể. Có khả năng sẽ có ai đó khác cố trèo qua hàng rào và trốn thoát hoặc những cảnh sát sẽ cố tự mình hành động, và chẳng có nghi ngờ gì khi Varia sẽ sắp đặt người xung quanh vườn thú để giải quyết bất cứ ai dám can thiệp bằng bẫy của chúng.
Sẽ không mất quá 10 phút để Yamamoto tới đài phát thanh, Tsuna tính toán. Nó mất nhiều thời gian hơn cần thiết.
Cậu đã thấy nơi Haru cất pháo hoa khi Kyoko lấy những gì cô cần cho "phép thuật onmyoji" của mình. Chắc chắn, có vài quả bom khói trong đống dụng cụ, thứ mà Tsuna nhanh chóng giấu đi trong bộ quần áo đen của mình.
Cậu còn cần gì nữa?
Phantom Thief cần gì, để được nhận ra ngay lập tức?
Thật không may, Haru không có một bộ vét hay chiếc mũ cao. Cậu phải giải quyết mà không có chúng.
Cậu vẫn cần chiếc mặt nạ, nhưng phải đúng loại. Kéo ra tấm da trùm đầu và tấm vải, Tsuna tìm qua những phụ kiện trang phục của Haru, nhưng trong tất cả mọi thứ, cô ấy dường như không có chiếc cơ bản của cơ bản - chiếc mặt nạ Domino.
"Vẽ mặt," Tsuna thì thầm, nhớ lại những lời Haru nói trước đó về việc vẽ mặt nạ cho cậu. Đó sẽ là đủ.
Với sơn màu đen vẽ quanh đôi mắt mình, Tsuna cầm lấy phần quan trọng nhất - chiếc áo choàng. Nó có màu khác với chiếc áo choàng cậu đã từng dùng và được cắt có hơi khác, nhưng đeo nó lên vai làm cậu cảm thấy... sẵn sàng theo một số cách không thể diễn tả được.
Lấy hơi thở sâu, Tsuna im lặng quỳ xuống bên cạnh bức màn. Đã 10 phút chưa? Yamamoto đã tới nơi chưa? Tuy nhiên, cậu không chỉ chờ Yamamoto. Tsuna cũng hi vọng sẽ có Hibari và người của anh tới hiện trường. Trong khi những con tin bị khủng bố cách xa ban kỷ luật, Hibari vẫn sẽ tới để giải quyết như một sự xáo trộn tại Namimori, và hi vọng anh sẽ có thể ngăn chặn lại bất kỳ hành động có thể của phần còn lại trong Varia.
Ở ngoài, Tsuna có thể nghe thấy tiếng trẻ em sụt sịt, những phụ huynh đang làm hết khả năng của mình để che đi tiếng nức nở để tránh thu hút sự chú ý của Varia. Lussuria kêu lên trước những khuôn mặt sợ hãi, dễ thương của những đứa bé, nhưng ở phía sau, để cho Levi chiếm lấy trung tâm sân khấu.
Về phần hắn, Levi đứng im lặng và bất động, khoanh tay, như một chiếc tháp đen cao chót vót phía trên khán giả - mối đe dọa thường trực đối với tất cả con tin. Không hề nghe thấy bởi các thường dân, cập nhật trực tiếp thông qua tai nghe của mình, đội sát thủ tia chớp đã trừng phạt nhẽ những con tin dám chống lại.
Người quay phim tiếp tục quay cái cảnh tượng bế tắc này, bất chấp cái cách mà đôi chân anh run rẩy, quá sợ để dừng lại.
Với sân khấu và những khán giả giữa cậu và Varia, nó không khó để diễn kịch, Tsuna thầm tính toán. Cậu có thể đi vòng tới gần hơn bằng cách đi sau những bụi cây bên trái...
Nhưng trước khi cậu có thể di chuyển, một ai đó đã chọn hành động.
Giống phần còn lại của con tin, Haru và Kyoko không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ im lặng chờ đợi. Sau sự sỡ hãi bởi đòn tấn công sấm sét của Levi, họ co ro trên sân khấu, đầu gối kéo lên ngực, cúi đầu.
Tuy nhiên, sự căng thẳng đã đạt tới đỉnh điểm với Haru. Cô đột ngột đứng lên, mọi ánh mắt hướng về cơ thể của Namahage-kun. Ngay cả máy quay cũng theo phản xạ hướng về phía cô, và đôi mắt Levi bật mở, nhìn cô với cái trừng mắt chết người.
Haru nao núng, nhưng chỉ một lúc.
"Sao các người lại làm điều này?" cô buột miệng, bàn tay đeo găng dày của cô nắm chặt phía trước mình như thể cầu nguyện. "Chúng tôi đã làm gì các người chứ?"
Levi chế nhạo. "Chẳng gì cả," hắn lạnh lùng nói. "Các ngươi chẳng là gì với bọn ta cả, và các người chẳng thể hiểu nổi lý do của bọn ta."
Sự gạt bỏ tuyệt đối trong giọng điệu của hắn dường như cắt đứt toàn bộ những điều khác mà Haru có thể nói. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, lắc đầu.
"Vậy... xin hãy, ít nhất để cho lũ trẻ đi," Kyoko cố gắng, cũng đứng lên để hỗ trợ Haru. "Xin anh, chúng không dính dáng tới."
Cái trừng mắt của hắn sắc bén hơn, Levi với tay tới chiếc Parabola. "Cho dù chúng có dính dáng hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì," hắn quát lên. "Các ngươi chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích của bọn ta thôi. Mạng sống của các ngươi chẳng có nghĩa lý gì, và ta khuyên các ngươi nên nhớ điều đó."
Những cô gái co rúm người lại khi hắn vung vũ khí về phía họ, và Tsuna căng thẳng phía sau bức màn, chuẩn bị hành động để bảo vệ họ. Nhưng may thay, Levi chỉ có ý định đe dọa thôi.
Nó không hoạt động. Haru trừng mắt lại, biểu hiện của cô bị ẩn phía sau chiếc mặt nạ Namahage, nhưng sự chịu đựng của cô đã chuyển thành sự thách thức. "Mục tiêu gì chứ?!" cô nhấn mạnh, giọng nói của cô cao lên, cao và run rẩy. "Điều gì có thể đáng giá hơn điều này chứ? Những đứa trẻ là... những đứa trẻ là ngây thơ và vô tội! Chẳng có gì đáng phải gây nguy hiểm cho tất cả những đứa trẻ này cả!"
"Im đi!" Levi hét lên, trở nên kích động. "Đây đều là vì lời ích của Boss! Ta sẽ làm mọi thứ để hoàn thành mục đích của ngài!"
"Boss của ngươi thực sự vui khi ngươi đe dọa những đứa trẻ sao?" Haru hỏi. "Hắn ta là loại người gì chứ?"
"Oh, giờ ngươi lại làm vậy rồi," Lussuria thì thầm dưới hơi thở của mình, che mặt bằng một bàn tay đeo găng.
Cho dù tính khí của hắn có mỏng manh thế nào thì Levi cũng đã nổi đóa lên trước những lời nói của Haru. "Sao ngươi dám nói về Boss chứ!" hắn gầm lên, chĩa Parabola về phía cô. Sấm sẹt chạy dọc chiếc Parabola, kêu rít lên đe dọa. "Boss là người phù hợp nhất để trở thành Vongola Decimo! Không phải là vài kẻ mạo danh kia! Đó là vì ngài không hề do dự về những thứ vô nghĩa vì vậy ngài sẽ có thể dẫn dắt được nhà Vongola!"
"Levi, ngươi đang nói quá nhiều rồi đấy," Lussuria lên tiếng, giọng nói của hắn ngày càng gay gắt hơn.
"Vô nghĩa sao?! Sao ngươi có thể gọi mạng sống là vô nghĩa chứ?" Haru hét lại, quá tức giận để sợ hãi thêm nữa, ngay cả khi Kyoko nắm lấy chiếc áo choàng rơm của cô và cố gắng để kìm nén cô. "Sao các ngươi có thể làm vậy với ai đó chứ? Một người không quý trọng mạng sống không xứng đáng để được đi theo đâu!"
Đó là quá nhiều. Cô đã đi quá xa.
Với một tiếng gầm, Levi đẩy chiếc Parabola về phía sân khấu, sét bắn ra lần nữa - lần này sáng hơn, mạnh hơn, đủ để giết bất cứ ai chỉ với một đòn.
Haru và Kyoko thậm chí còn chẳng có thời gian để hét lên trước khi sấm sét đánh vào sân khấu. Chiếc sàn gỗ nổ tung, khiến những mảnh vỡ bay lên, và bức màn phía sau sân khấu cháy bùng lên.
Tsuna đã phản ứng đúng lúc, lao ra và đẩy hai cô gái về phía trước, ra khỏi sân khấu. Sét chạy qua đầu họ, và điều tồi tệ nhất của vụ nổ, khi cả ba người họ rơi xuống đất một cách nặng nề.
Cậu hi vọng rằng Yamamoto không coi đó là một tín hiệu, nhưng nó không thực sự là vấn đề. Tsuna đã di chuyển, để lại Kyoko và Haru ở dưới đất giữa những khán giả và đẩy mình lên phía trước với lượng nhỏ lửa Bầu trời. Levi đã bị bất ngờ, Nhưng nó chỉ cho phép Tsuna có một giây để hành động.
Cậu cần phải đảm bảo rằng những khán giả không bị trúng đòn bởi tia sét đi lạc. Cậu cần phải dọn dẹp lối ra khỏi quảng trường nhỏ này để họ có thể trốn thoát. Cậu cần phải lấy được chiếc kíp nổ đó.
Không có thời gian để nghĩ hay lập kế hoạch, và Tsuna chẳng bận tâm tới việc cố gắng làm vậy.
Levi cao hơn và nặng hơn nhiều so với Tsuna, nhưng hắn vẫn còn lảo đảo, hầu hết là vì ngạc nhiên, khi Tsuna va vào cơ thể hắn. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn không thể sử dụng Parabola, nhưng hắn vẫn cố vung khuỷu tay vào mặt Tsuna, đủ mạnh để khiến nắm tay của Tsuna trên chiếc áo choàng lỏng đi.
Một trong những quả bom khói của Haru rơi xuống đất, lập tức hoạt động, và Tsuna tự tung mình đi, để lại Levi bị mờ mắt vì làn khói mù đột ngột.
Những chiếc loa rít lên dữ dội một lần nữa, cắt qua những tiếng hét và nức nở của khán giả.
"Mọi người, chạy đi! Ngay bây giờ!" Yamamoto hét lên, giọng nói của cậu vang lên qua những chiếc loa. "Đi! Đi ngay!"
Khán giả do dự một lúc, bị mắc kẹt trong bối rối. Lussuria đã thu hút sự chú ý của họ, tiến về phía trước với ý định can thiệp không cho họ trốn thoát. Tsuna đã di chuyển về hướng ngược lại, cách xa cả Lussuria và lối ra khỏi quảng trường, với hi vọng sẽ kéo Varia đi. Nếu thay vào đó Lussuria chọn đuổi theo những con tin...
"Nhận lấy này!" Gokudera hét lên, nhảy lên từ vị trí giữa những khán giả để cho nổ một loạt thuốc nổ vào Lussiria. Thành viên của Varia né, theo phản xạ, nhưng Gokudera đã nhắm rất tốt, buộc Lussuria phải lùi lại và loại bỏ được trở ngại cuối cùng. Vào khoảnh khắc đó, Gokudera ra hiệu với phần còn lại của khán giả và yêu cầu, "Đi thôi! Di chuyển đi!"
Cậu không do dự nắm lấy Lambo và dẫn đường, chạy ra khỏi quảng trường khi Kyoko và Haru kêu gọi các bậc cha mẹ và những đứa trẻ làm điều tương tự.
Levi và Lussuria nhanh chóng hồi tỉnh, di chuyển để ngăn chặn, nhưng thay vào đó Tsuna đã thu hút được sự chú ý của chúng.
"Ở đây!" Cậu hét lên, vẫy tay. "Các người muốn ta sao? Ta ở đây! Đây là điều tốt nhất mà Varia có thể làm sao? Ta đã hoàn thành thử thách của các ngươi rồi!"
Trong một tay, cậu giơ lên kíp nổ mà cậu đã lấy được từ Levi.
"Đây không phải là thứ mà các ngươi muốn từ ta sao?" cậu tiếp tục, giơ lên bàn tay còn lại. Chiếc nhẫn Vongola lấp lánh trên ngón tay cậu, lửa bùng lên với mục đích khuấy động Varia thêm thôi. "Tới và lấy nó đi!"
Điều đó đã chứng tỏ quá đủ, khi Levi gầm gừ vào lao theo Tsuna, tất cả những suy nghĩ về những con tin đã hoàn toàn bị lãng quên, và Lussuria cách không xa phía sau.
~.~.~
Gokudera đã chạy xa khỏi quảng trường phía sau, dừng lại đề phòng trường hợp cậu cần phải che chắn cho những con tin lần nữa. Họ lướt qua cậu một cách nhanh chóng, những bậc cha mẹ bế theo con khi họ nhanh chóng chạy khỏi những tên khủng bố đang chiến đấu phía sau họ.
Kyoko và Haru chạy lên cuối cùng, giúp đỡ bất cứ ai bị ngã lại phía sau. Khi họ nhanh chóng chạy qua cậu, Haru do dự, liếc mắt lại - tìm kiếm Tsuna, Gokudera nhận ra. Hay đúng hơn, là Phantom Thief, người có chiếc áo choàng đen có thể thấy chỉ cách vài bước so với hai thành viên của Varia.
"Đi đi!" Cậu nói với cô, và sau một lúc, Haru nghe theo, hiểu được rằng thật vô ích nếu ở lại.
Gokudera nán lại một lúc lâu, nhưng cậu nhớ rất rõ về lần chạm trán cuối cùng của cậu với Varia. Nếu cậu cố chiến đấu, hay thậm chí là bị kéo vào trận chiến thôi, cậu sẽ chẳng khác gì một món nợ.
"Aho-dera! Quay lại! Quay lại ngay!" Lambo phản đối khi Gokudera bắt đầu kéo cậu đi. "Chúng ta cần phải giúp cậu ấy!"
"Đó là điều mà chúng ta đang làm đấy!" Gokudera gắt lên. "Chúng ta đang giúp ngài ấy bằng cách không cản đường ngài ấy đó!"
Cau có, Lambo đứng lại và từ chối di chuyển thêm nữa. Bằng cách nào đó, mặc dù chỉ là đôi chân gầy gò, ngắn cũn, cậu không thể khiến cậu nhóc nhúc nhích được, cho dù Gokudera có kéo thế nào.
"Nghe ta đi, thằng nhóc," Gokudera rít lên, "ngươi sẽ chỉ cản đường Kaitou-sama thôi. Ngươi nghĩ ngài ấy đang chiến đấu với chúng vì ai chứ? Đó là để chúng ta có thể trốn thoát! Ngươi có dám phản lại lòng tốt của ngài ấy bằng cách chạy lại đó là bị giết không."
"Lambo-san... Lambo-san không yếu!" đứa bé cố phản đối. Nhưng dưới ánh mắt khắc nghiệt của Gokudera, cậu bé bỏ cuộc. Ký ức về đợt tấn công lần trước của Varia lóe lên trong tâm trí cậu, và cậu không thể khiến đôi chân mình ngừng run.
Lần này, cậu không ngăn Gokudera kéo cậu theo cùng nữa.
'Ta biết ngươi thực sự cảm thấy thế nào," Gokudera nghĩ, liếc mắt lại về phía cột khói dày đã bắt đầu to hơn do ngọn lửa cháy của sân khấu. Một cảm giác thất vọng cay đắng vì sự bất lực của mình trào lên trong cậu. 'Lần tới,' Gokudera thề với chính mình, 'lần tới, mình sẽ ở bên cạnh ngài!'
Họ là những người cuối cùng hướng ra khỏi sở thú, cả khu vực vắng vẻ và im lặng một cách thiếu tự nhiên. Tuy nhiên, có một người ở lại phía sau. Mặc dù rõ ràng là run rẩy và sợ hãi, người quay phim vẫn cố ở lại, trốn phía sau chiếc thùng rác hơi bị móp, bản năng phóng viên của mình ép anh phải giữ cho chiếc máy quay không bị rung khi anh cố dõi theo diễn biến trận chiến.
Cả quảng trường đổ sập thành một chiến trường. Những băng ghế vỡ tan thành nhiều mảnh, vỉa hè thì bị nứt và cháy xém. Cả sân khấu đã tạo thành một đám cháy lớn chuẩn bị lan sang các hàng rào quanh khu vực đó.
Những thành viên của Varia thường hoạt động một mình, và nếu chúng hợp tác trong một nhiệm vụ, nó thường trên những khía cạnh khác nhau. Tuy nhiên, chúng quá điêu luyện để mắc những lỗi nghiệp dư như tách nhau ra khi chúng buộc phải chiến đấu cùng nhau.
Để nói rằng Levi và Lussuria làm việc với nhau tốt thì là phóng đại, nhưng chúng nhanh chóng rơi vào cùng nhịp điệu - Lussuria áp sát để tấn công tầm gần, trong khi Levi đứng sau và săn đuổi mục tiêu bằng sét đánh từ những chiếc Parabol.
Bằng cách nào đó, Tsuna vẫn cố giữ mình đi trước chúng một bước. Nếu cậu học được điều gì từ Hibari, đó là cách để né, và Kagerou rõ ràng tác động tới Lussuria, lửa Bầu trời dày đặc trong không khí khiến tầm nhìn của hắn mờ hơn và mồ hôi chảy xuống cổ và lưng, mặc dù giờ đã là giữa tháng 12 rồi.
Tương tự, cái hiệu ứng ấy cũng tác động tới Levi, và hơn thế nữa, nó được can thiệp với sấm sét đi qua lửa Bầu trời lan truyền trong không khí, khiến nó gần như không thể nhắm chính xác được.
Trận chiến càng kéo dài, sự thất vọng càng dâng cao trong hai thành viên của Varia. Nó hiển hiện rõ ràng trên nụ cười căng thẳng của Lussuria - thậm chí còn chẳng khát máu nữa - và tiếng gầm gừ của Levi. Cuối cùng, khi Tsuna né cú đá của Lussuria, nắm lấy áo khoác và chùm qua đầu hắn, đồng thời quay tròn Lussuria một cách chóng mặt, Levi đã mất hết sự kiên nhẫn và kiềm chế.
"Đủ rồi!" hắn gầm lên, dang rộng tay ra. Cả 8 chiếc Parabola bắn ra và tạo thành vòng tròn phía trên chiến trường nhỏ này, tiếng sấm sét rít lên giữa chúng.
"Levi!" Lussuria phản đối, nhận ra mình cũng sẽ bị dính đòn.
Tuy nhiên, hắn nhân cơ hội này để được thể hiện nó - Tsuna đã do dự trong một giây, liếc về phía những chiếc Parabola khi cậu cố hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Khoảnh khắc đó, Lussuria di chuyển, quét chân khiến Tsuna mất cảnh giác và khiến Tsuna ngã xuống.
Hắn không chờ để thấy Tsuna ngã xuống và chạm đất. Thay vào đó, Lussuria lao ra khỏi đó, chỉ khi sấm sét giữa những chiếc Parabola tăng tới mức cực đại.
"Ăn nó đi! Levi Volta!" Levi hét lên.
Những chiếc Parabola lóe sáng, và sét từ 8 chiếc Parabola bắn ra cùng lúc trong một cảnh tượng chói mắt. Cùng lúc đó, lửa Bầu trời bùng lên ở giữa, bắn về phía trước như một tên lửa.
Hay đúng hơn, có thứ gì đó bắn lên. Được đẩy lên bởi lửa, Tsuna thấy chính mình lơ lửng giây lát trên chiến trường, nhìn xuống biểu hiện tức giận của Levi và tư thế kì lạ của Levi - trước khi trọng lực lại xuất hiện.
Hét lên ngạc nhiên, Tsuna bắt đầu rơi.
Quan trọng hơn, cậu đã thấy Công viên Động vật Namimori quanh họ vắng hoe. Giờ là lúc để cậu rời khỏi đây.
Phát ra nhiều lửa hơn từ nhẫn Vongola Bầu trời, Tsuna chuẩn bị phóng lửa ra để đẩy mình rời khỏi chiến trường - để chạy, một khi cậu hạ xuống bên ngoài quảng trường.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc trước khi cậu có thể phát ra lửa của mình, Tsuna cảm thấy bản năng và cảm giác nguy hiểm bùng lên. Cậu đang chuyển lửa của mình thành một chiếc khiên trước khi cậu nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Một lượng lửa mạnh và lớn va chạm mạnh vào tấm khiến mới hình thành được một nửa, khiến Tsuna mài mình xuống đất, tạo thành một con đường bị phá hủy trong quảng trường. Rên rỉ, cậu lăn và cố đẩy mình lên, Tầm nhìn của cậu mờ đi một lúc trước khi cậu cố tập trung vào bóng dáng của kẻ thù.
Có Levi và Lussuria, nhưng cả hai bọn chúng đều tranh giành quỳ xuống, quay lưng lại so với Tsuna. Sự chú ý của chúng hướng về kẻ thứ 3 - một gã cao lớn với áo choàng đen khoác lên vai hắn, kẻ xuất hiện không biết từ đâu. Trên tay hắn là khẩu súng vẫn còn bốc khói được khắc họa chữ X đỏ thẫm.
'Hắn là...'
"Boss," Levi thì thầm, giọng nói của hắn run rẩy vì sợ hãi và tôn kính. Đầu hắn cúi xuống, như thể hắn quá sợ để nhìn lên boss của hắn. "Tôi thực sự xin lỗi vì bắt ngài phải can dự vào. Tôi sẽ xử lí con chuột đó, xin hãy để mọi thứ cho tôi."
Xanxus, kẻ dẫn đầu Varia, chế nhạo cấp dưới của mình. "Dường như ngươi đi hơi xa rồi, tên rác rưởi?" hắn chế giễu. "Hắn đã chơi các ngươi ngay từ khi bắt đầu rồi. Và hắn đã thành công. Tất cả con tin của các ngươi đã trốn thoát rồi."
"Cái gì?!" Đầu Levi ngẩng lên, nhưng hắn lại ép mình cúi đầu xuống trước khi hắn bắt gặp đôi mắt của boss hắn. "Như đội sát thủ tia chớp của tôi-"
"-Đều đã bị đánh bại, bởi vài tên côn đồ địa phương," Xanxus lạnh lùng ngắt lời.
Levi nghiến chặt răng trong tức giận và nhục nhã. "Tôi sẽ giành cho chúng hình phạt khắc nghiệt nhất với chúng, Boss."
"Ta đã xử lý nó rồi," Xanxus gạt qua hắn. Biểu hiện của hắn chuyển thành một nụ cười mỉa mai xấu xí. "Thất bại là không có chỗ trong Varia." Chẳng có sai lầm nào trong ý của hắn cả. Hắn đã giải quyết cấp dưới của hắn một cách thường xuyên nhất có thể.
Nó không khiến Tsuna mất quá lâu để hồi phục, nhưng mặc dù biết cậu nên chạy, cậu vẫn ở yên tại chỗ. Cậu có thể thấy sự chú ý của Xanxus hướng về cậu, thậm chí cả khi hắn đang nhìn xuống cấp dưới của hắn. Tsuna có nên tìm cách chạy trốn, không nghi ngờ gì khi cậu sẽ đơn giản bị bắn gục lần nữa. Và...
Điều gì đó cũng ngăn cậu di chuyển. Điều gì đó tương tự khiến cậu bắt gặp ánh mắt của Xanxus khi kẻ cầm đầu Varia cuối cùng cũng quay sang cậu.
"Nhìn ngươi như vậy như một nỗi ô nhục đối với Varia," Xanxus nói, thậm chí không thèm nhìn Levi, "nhưng ít nhất ngươi cũng đã cố lôi ra tên rác rưởi này. Heh," hắn nhếch mép cười, chĩa khẩu súng vào Tsuna, "làm tốt lắm. Ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi và lấy lại những gì đúng là của ta."
Đây là gã mà cậu đã được thuê để ngăn cản hắn trở thành Vongola Decimo.
Tsuna không nghĩ nhiều về nó, chấp nhận quyết định của Đệ cửu, nhưng giờ cậu tự hỏi - tại sao Đệ Cửu lại từ chối cho Xanxus làm người thừa kế?
Gã đàn ông đã bắt cấp dưới của mình liều mạng hết từ Ý và giờ tới Nhật Bản. Kẻ chỉ quan tâm tới việc chúng sẽ không giết chết Tsuna - không ít người đã bị kéo vào nguy hiểm. Kẻ đã vứt bỏ cấp dưới của mình chỉ vì sai lầm duy nhất.
Tất cả vì điều gì chứ? Vài chiếc nhẫn sao?
Chẳng có gì đáng để hi sinh những tính mạng ấy cả.
Hắn ta là loại người gì chứ?
Thậm chí chưa bao giờ để cho mạng sống ảnh hưởng tới quyết định của hắn...
Hắn sẽ trở thành loại Vongola Decimo nào đây?
Hắn sẽ dẫn dắt Vongola đi tới đâu? Hắn sẽ dẫn dắt những đồng minh và những số phận của họ gắn liền với Vongola đi tới đâu? Đệ cửu và cha của Tsuna, Reborn và Dino, Fuuta và Lambo... Tất cả những lý do để Tsuna nhận cái công việc đặc biệt nguy hiểm này, cộng với tất cả mọi người mà cậu đã gặp và thậm chí cả những người dân vô tội, mọi người sẽ bị kéo vào con đường mà Xanxus đã chọn.
Và con đường đó sẽ là...
"Một kẻ không quý trọng mạng sống không đáng được đi theo," Tsuna lặp lại dưới hơi thở của mình.
Lửa bầu trời tụ lại trong khẩu súng của Xanxus, khiến nó sáng lên màu cam nhạt. Không có bất kỳ suy nghĩ hay mệnh lệnh nào, ngọn lửa đáp trả lại sáng lên trong chiếc nhẫn trên ngón tay Tsuna. Đôi mắt đỏ thẫm của Xanxus nheo lại khi Tsuna đứng thẳng, không chịu lùi bước.
Nhưng ngay cả khi hai ngọn lửa đang ngày càng sáng hơn, không một ai chịu tấn công. Vẫn chưa.
"...Tại sao ngươi muốn trở thành Vongola Decimo?" Tsuna hỏi, giọng nói của cậu trầm lặng nhưng mang theo đó là sự căng thẳng.
"Không phải nó quá rõ ràng sao?" Xanxus chế giễu. "Ta là người phù hợp nhất để dẫn dắt Vongola! Ta là người duy nhất xứng đáng với nó! Cho dù chiếc nhẫn có phản ứng với ngươi hay không! Cuối cùng, ngươi cũng chỉ là tên trộm! Ngươi không bao giờ có thể trở thành Boss Vongola!"
Xanxus bắt đầu cười, giọng điệu khắc nghiệt ấy chẳng có chút đùa nào mà có sự điên rồ nhiều hơn.
'Mình thực sự không thể đưa nó cho hắn," Tsuna nghĩ, với sự bình tĩnh tới kì lạ. Ngay cả khi sự tức giận của cậu hiện đã không còn, để lại sự quyết tâm. 'Mình không thể để hắn có được chiếc nhẫn.'
Biểu hiện của Tsuna dịu đi, nhưng thứ gì đó trong thái độ của cậu đã xua tan suy nghĩ, chỉ thổi bùng ngọn lửa giận dữ của Xanxus.
"Định chạy sao?" hắn hỏi với vẻ khinh khỉnh, giơ súng lên cao hơn. "Đó là tất cả những gì ngươi có thể làm, không phải sao? Đã quá muộn rồi, rác rưởi! Ta sẽ không chấp nhận điều gì khác ngoài mạng sống của ngươi!"
Nhưng lần này, hắn đã sai. Tsuna đã từng chạy và chạy và chạy, khắp nước Ý và thậm chí tới Nhật Bản, nhưng đã kết thúc rồi. Đó đã là kết thúc của một dòng.
"Ngươi nói đúng," Tsuna bình tĩnh nói. "Ta là một tên trộm. Nhưng ta không như những tên trộm khác. Ta là Phamtom Thief, và chẳng có thứ gì ta không thể cướp được. Ta đã đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời! Và ta cũng sẽ cướp cả những thứ khác nữa! Không, hơn thế nữa... Ta sẽ đánh cắp cả Vongola!"
Có một khoảnh khắc im lặng bất động.
Sau đó, Xanxus bắt đầu cười lần nữa.
"Thật hài hước!" hắn la lên. "Đánh cắp Vongola? Hahaha!"
"Phải đó," Tsuna tiếp tục, như thể cậu không hề bị chế giễu. "Ngươi nói Vongola là của ngươi đúng chứ? Ta sẽ lấy nó từ ngươi. Đây là một thông báo! Không, là một thách thức! Ta sẽ đánh cắp vị trí Vongola Decimo từ ngươi! Cố và ngăn cản ta đi!"
Tiếng cười của Xanxus biến mất, môi của hắn cong lên lần nữa. "Ngươi hiện đang đưa nó đi quá xa rồi đấy," hắn gầm lên. "Thách thức ta? Tên rác rưởi như ngươi!"
Nhưng tương tự như vậy, khi Levi di chuyển như thể phản đối lại và bảo vệ danh dự cho boss mình, Xanxus ra hiệu bắt hắn ngồi im tại chỗ.
"10 ngày kể từ bây giờ," Tsuna nói, quyết không đầu hàng sự chủ động.
Không phải cậu nghĩ là cơ hội của cậu sẽ tốt hơn sau chỉ mười ngày. Hơn nữa, đó phải là thời điểm và địa điểm mà cậu chọn, như thường lệ vậy. 10 ngày - Ngày năm mới. Địa điểm... nơi nào đó cách xa mọi người, nơi mà không ai bị thương hết.
"Ở Kokuyo Land. Chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề ở đó," Tsuna quyết định.
"Ngươi chẳng có quyền gì để- thách thức Boss cả! Đừng có diễn như thể ngươi là ứng viên thực sự!" Levi gầm lên. "Ngươi chỉ đang cố để chạy-"
Một phát bắn với ít sức mạnh bắn ra từ khẩu súng của Xanxus nhanh chóng khiến hắn im lặng.
"Ta chấp nhận thách thức của ngươi," Xanxus nói với Tsuna, không thèm liếc xuống cấp dưới của hắn. Biểu hiện gần như trống rỗng, kì lạ của hắn chuyển sang nụ cười nhếch mép lần nữa. "Và nếu ngươi chạy... ngươi có thể sẽ sống đủ lâu để hối tiếc vì đã làm vậy đấy, trước khi ta săn được ngươi."
Hắn không chờ câu trả lời. Khi Xanxus bỏ đi, Lussuria đi về phía Levi - để giúp hắn đứng lên, hay ít nhất là kéo mạnh cơ thể hắn dậy - nhưng thành viên Varia kia gầm gừ và đẩy mình dậy, và cả hai bọn chúng nhanh chóng đi theo boss của mình.
Tsuna nhìn bóng dáng rời đi của chúng. "Ta sẽ không chạy đâu," cậu nói, gần như lơ đãng.
Khi cậu còn một mình, đôi chân cậu rã rời và cậu ngã xuống đất, run rẩy và thở dốc.
Cậu đã nhận vào mình những gì thế này?
~.~.~
'Và mình vẫn phun những lời đấy mà không hề nghĩ tới,' cậu nghĩ thầm. 'Thực tế, đó có lẽ đều là lỗi của cậu khiến Phantom Thief ra mắt phô trương như vậy đấy! Tất cả là vì cái nhân vật mà cậu bắt tớ đóng!'
"Chờ đã, cậu đã đóng Tanuki trong vở kịch đầu tiên, đúng không?" Takeshi nói. "Ý cậu là cậu ấy không phải nhân vật phản diện sao?"
Tsuna thở dài nặng nề, nhưng Haru chỉ cười. "Không, tớ được cho là sẽ đóng vai người xấu," cô nói. "Namahage là con quái vật tới để bắt những đứa trẻ xấu, cậu biết chứ? Vì vậy Namahage được cho là sẽ bắt những đứa trẻ từ khán giả, và Tanuki dũng cảm và ranh mãnh sẽ cướp lại chúng."
Do ngẫu hứng, theo như kế hoạch của Haru. Vì chẳng có cách nào có thể kiểm soát được lũ trẻ sẽ làm hay nói gì. Nhưng đó là lí do tại sao chúng thực sự nhập vai, cô vui vẻ kêu lên, trước khi Tsuna đứng trên đỉnh của băng ghế công viên và hét lên những điều như là, "Ta đến để bắt các ngươi đi!" và "Không có thứ gì mà ta không thể cướp được!"
Sau ngày thứ 3, cậu thậm chí còn chẳng xấu hổ nữa, cho dù những người tham quan có nhìn cậu bằng ánh mắt thế nào.
"Nhưng nó không diễn ra như thế. Đứa trẻ mà cậu bắt không muốn quay lại mà muốn ở lại với Namahage," Haru thở dài. Tuy nhiên, cô lập tức rạng rỡ trở lại. "Vì vậy bọn tớ đã ứng biến! Tanuki trở thành người xấu ép đứa bé trở lại cuộc sống học tập ảm đạm của mình. Nhưng Namahage-kun dũng cảm đã hứa sẽ tới thăm mỗi khi mùa đông đến, miễn là đứa bé vẫn ngoan!"
"Đó là vở kịch tuyệt vời đó," Kyoko nói, gật đầu. Cô ấy là người duy nhất là khán giả lúc đó, tới ủng hộ cho cô như "người bạn thích bánh" của Haru.
"Nó chắc chắn rất nổi tiếng," Haru đồng ý. Cô trông có vẻ suy ngẫm khi cô quay sang Tsuna lần nữa. Thứ gì đó về ánh mắt tập trung của cô khiến cậu rùng mình. "Hmmm.... có lẽ là lúc cho sự trở lại mạnh mẽ của Tanuki rồi," cô đột ngột đề nghị. "Tớ chắc chắn có thể tạo ra một trang phục cho cậu, Tsuna-san!"
"Hoàn toàn không!" Tsuna phản đối. "Không bao giờ nữa đâu! Và dù sao thì, đó vẫn không thực sự là trang phục. Cậu chỉ bắt tớ mặc chiếc áo choàng, tai nghe, và đeo cái đuôi vào thôi."
"Và trang điểm mặt nữa," Haru nói thêm, "và chiếc lá trên trán cậu nữa. Chúng cũng rất quan trọng!"
"Đó không phải vấn đề!"
Nhìn họ tranh luận, Gokudera cố tưởng tượng xem Tsuna sẽ thế nào trong bộ trang phục ấy. Cậu biết Tanuki là gì. Sơn sẽ được sử dụng để vẽ mặt nạ đen, chiếc tai nhỏ xíu sẽ được cắt cụt, và đuôi sẽ dày và rậm rạp, mặc dù không thực sự là con gấu trúc, nó không nhất thiết phải có đốm.
Tuy nhiên, không mấy quen thuộc với văn hóa Nhật Bản, cậu chỉ thắc mắc rằng chiếc là dùng để làm gì. 'Ở trên trán...'
Điều duy nhất hiện lên trong tâm trí bản vẽ của boss nhà Vongola mà cậu đã thấy - và ngọn lửa bập bùng trên trán.
Áo choàng và mặt nạ - Phantom Thief - cùng với đôi tai bằng bông và cái đuôi - và trong trạng thái Dying Will...
Gokudera vùi mặt trong đôi bàn tay mình để giấu đi biểu hiện của mình. Cậu không biết phải cảm thấy thế nào trước hình ảnh đó.
"Dù sao thì, cậu cũng đã quyết định phải làm gì, đúng chứ? Và cậu cần một quản lý sân khấu khác. Tớ sẽ đảm nhiệm vụ đó," Tsuna nói, cố khiến Haru hiểu được. "Nếu không, Kyoko sẽ phải bỏ vai diễn của mình, và tớ chắc rằng cô ấy đang mong chờ nó."
Cậu cầu nguyện cho Kyoko không cư xử tốt bụng và phản đối lại cậu.
Haru đưa tay ra. "Vậy, còn..." cô bắt đầu, quay sang Gokudera.
"Cậu ấy cần phải ở cùng Lambo," Tsuna nhanh chóng ngắt lời. "Tiếng Nhật của cậu ấy vẫn chưa tốt lắm, vì vậy Gokudera sẽ cần ở lại với thằng bé."
Thở dài, cuối cùng Haru cũng chịu thua. "Được rồi, tớ đoán nó sẽ không đi tới đâu. Oh, phải rồi! Dù sao thì vở kịch của chúng ta vẫn sẽ tốt thôi!" cô nói, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Có bộ trang phục quản lý sân khấu ở kia. Chúng ta sẽ sớm bắt đầu thôi, vì vậy hãy mau lên và hoàn tất chuẩn bị!"
Trước khi hai người họ có thể phản đối, Haru đẩy Gokudera và Lambo ra ngoài. Tsuna vẫy tay với họ, cười ngượng. 'Chẳng có cách nào thắng được khi cãi nhau với cô ấy cả,' cậu nghĩ. 'Haru luôn đi theo hướng của mình.'
"Vở kịch sẽ khá đơn giản," Yamamoto giải thích, khi Tsuna nhanh chóng thay trang phục. Nó thực sự như ninja vậy - quần đen, áo đen, mũ trùm màu đen và thậm chí cả mặt nạ đen luôn. "Kyoko là một onmyoji người tới để xua đuổi Namahage-kun. Họ sẽ rượt đuổi nhau một lúc, và chúng ta sẽ chuyển cảnh ở phần này. Sau đó Kyoko và Haru sẽ dẫn những đứa trẻ vào tuyên bố rằng Namahage-kun là bạn của họ và không phải là quái vật xấu. Vì vậy onmyoji sẽ thay đổi suy nghĩ và rời đi."
Nó nghe khá đơn giản khi giải thích như vậy, nhưng Tsuna biết Haru có cách để biến vở kịch trở nên vui vẻ hơn một cách đáng ngạc nhiên cho lũ trẻ. Cậu có thể rất ghét phải tham gia, nhưng cậu phải thừa nhận rằng cái phương pháp ngẫu hứng này thực sự rất tốt.
Vậy là, giờ là lúc bắt đầu vở kịch.
Ẩn phía sau số đạo cụ dựng cảnh - tất cả được tạo ra bởi Haru - Tsuna quan sát khi Namahage ì ạch bước lên sân khấu, để chào mừng khán giả.
"Như tôi đã hứa! Tôi sẽ trở lại để chơi với các cậu!" Namahage-kun thông báo, với giọng nói trầm. "Tôi rất vui khi thấy các bạn!" Haru dang đôi tay rộng ra, như thể cố nhấn chìm họ trong cái ôm khổng lồ vậy.
"Chào mừng trở lại, Namahage-kun!" những đứa trẻ đồng thanh.
"Các cậu có ngoan khi tôi vắng mặt không?" Namahage-kun hỏi. Đột ngột, cô chỉ vào một trong những đứa trẻ ở hàng ghế thứ 2. "Cậu! Cậu có ngoan không?"
"Có ạ!" cậu bé tuyên bố, ưỡn ngực. "Tôi đã giúp đỡ Mẹ mang vác đồ đạc! Và tôi đã dọn dẹp phòng của mình nữa!"
"Thật không?" Namahage-kun hỏi, nghiêng người về phía cậu bé ngờ vực, sau đó quay sang người mẹ. "Đúng không ạ?"
"Thật đấy," bà cười nói, vò mái tóc con trai mình. "Em nó đã rất ngoan cả năm nay."
"Thật tuyệt!" Namahage-kun cười, vỗ tay. "Vậy, chúng ta lại có thể chơi rồi! Chúng ta sẽ chơi gì đây?"
Phía sau bụi cây Yamamoto và Tsuna gật đầu với nhau. Nắm lấy tay cầm được làm ở phía sau số đạo cụ, họ nhanh chóng kéo nó sang một bên, để lại Kyoko, người đứng giữa họ, lộ ra.
Kyoko đừng dậy, lấy ra chiếc dây bùa và quay chúng. Tsuna nghĩ, nó thực sự đáng yêu.
"Đừng vội như vậy!" onmyoji hét lên, chỉ tay vào Namahage-kun. "Dừng lại đó, quái vật!"
Những đứa trẻ há hốc miệng, trong khi Namahage-kun thể hiện vẻ ngạc nhiên. "Tôi không phải là quái vật xấu!" cô phản đối, vẫy tay phủ nhận. "Tôi không hề gây hại tới những đứa trẻ này chút nào cả! Tôi đã khiến chúng phải hứa là sẽ ngoan mà thôi!"
"Đừng nói dối! Ta biết rằng Namahage sẽ bắt mất trẻ em!" onmyoji nói. "Ta sẽ không để ngươi làm vậy!"
"Không!" một vài đứa trẻ hét lên. "Chị sai rồi!"
Nhưng onmyoji không hề nghe. Cô vung dây bùa và, sử dụng động tác để trải dài nó ra. Ở phía xa, Tsuna và Takeshi chuẩn bị làm phần việc của mình. Đây là nơi sẽ có chút phức tạp, khi onmyoji và Namahage chiến đấu.
Tuy nhiên, tiếng điện xẹt đột ngột khiến mọi người co rúm người lại và bất động tại chỗ.
Nó tới từ hệ thống PA của sở thú, và trong một lúc, Tsuna đã nghĩ phải có một vài sự cố.
Sau đó, thông báo bắt đầu.
"Tới tất cả những quan khách," một giọng nói nặng nề, lạnh lùng nói qua loa, "đây là cảnh báo. Bọn ta đã đặt bom khắp sở thú, ở cửa ra vào, trải dài quanh vành ngoài và các địa điểm chủ chốt. Đừng cố chạy thoát, nếu không các người sẽ bị giết. Tới lực lượng an ninh và nhân viên, đừng có can thiệp. Bất kỳ nỗ lực sơ tán hay vô hiệu hóa quả bom sẽ dẫn đến việc nổ tung ngay lập tức."
Lời tối hậu thư đã được chuyển giao một cách rõ ràng, hầu hết bằng tiếng Nhật Bản. Phần còn lại của lời nhắn là bằng tiếng Ý lạnh lẽo.
"Tới Phantom Thief, tới thời khắc của ngươi rồi," Varia nói, vì nó không thể là ai khác được. "Lời nhắn này sẽ được phát sóng trên toàn thành phố. Bọn ta biết ngươi sẽ nghe được nó. Bọn ta sẽ cho nổ bom sau khi thông báo đúng một giờ, Quả đầu tiên sẽ là ở buổi triễn lãm những động vật bò sát. Quả thứ hai sẽ sao đó 10 phút, tại công viên đại dương. Quả thứ 3, trong bánh đu quay và băng chuyền, và tiếp tục như vậy cho đến khi cả cái công viên thảm hại này và toàn bộ con tin ở phía trong đều bị tiêu diệt."
Haru, Kyoko Yamamoto và khán giả đang ngước nhìn lên chiếc loa với biểu hiện bối rối và sợ hãi. Họ liếc nhìn nhau, tìm kiếm xem có gợi ý nào về những gì vừa nói bằng tiếng nước ngoài mà họ không biết. Đó có phải là sự kiện mới không, một ai đó thắc mắc, hay chỉ là một trò đùa thôi?
Đôi mắt Yamamoto, hướng sang Tsuna, nheo mắt lại khi cậu thấy người kia tái nhợt và bắt đầu run rẩy.
"Bọn ta đang chờ ngươi, Phantom Thief," Varia tiếp tục, giọng điệu châm trọc, giễu cợt và lạnh lẽo. "Tới và ngăn cản bọn ta, nếu ngươi có thể. Chỉ có một ngòi nổ duy nhất thôi. Ngươi có thể cướp được nó trước khi hết thời gian không?"
Nhắm chặt mắt và nghiến răng, Tsuna cố kìm cho cơ thể mình khỏi run rẩy. Hơn cả sợ hãi, những gì cậu thấy là tức giận. Cậu thực sự, thật sự tức giận.
Chúng thậm chí còn chẳng đe dọa cậu. Không, "Bọn ta sẽ giết chúng nếu ngươi không tới." Mạng sống của những người này - Haru, Kyoko, Yamamoto và những đứa trẻ. Đây chỉ là một thử thách. "Ngươi có thể làm được không?" Những người bị mắc trong bẫy này chỉ như thứ thế chấp - những con tốt để đảm bảo thông điệp của chúng sẽ được phát sóng và được nghe bởi tất cả mọi người ở Namimori.
Nó khiến cậu phát ốm.
Nhưng thông điệp ấy vẫn chưa kết thúc.
"Như bằng chứng cho ý định của bọn ta," nó tiếp tục, bằng tiếng Nhật, "giờ bọn ta sẽ phá hủy lối ra vào. Đừng cố bỏ chạy. Bọn ta sẽ giám sát xung quanh đấy. Không vâng lời, thì mạng sống của các ngươi sẽ bị lấy mất."
Có tiếng xẹt điện khác khi thông điệp kết thúc, sau đó là toàn bộ trung tâm - toàn bộ sở thú - rơi vào sự im lặng bất động.
Sau đó, vụ nổ nổ ra. Đầu tiên, vụ nổ lớn nhất, là ở hướng lối ra vào chính, theo đó là một loạt vụ nổ nhỏ khác ở bên cạnh lối ra vào.
Một vài người hét lên, theo phản xạ. Sau đó, tính nghiêm trọng của vụ việc vừa diễn ra bắt đầu lan ra, và mọi người hét lên, òa khóc, la hét cùng một lúc.
"Mọi người!" Giọng nói của Haru vang lên trong sự hỗn loạn, đem lại khoảng thời gian lắng xuống tạm thời. "Mọi người, xin hãy bình tĩnh! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đó là thật... nếu đó là thật, chúng ta không thể hoảng sợ hay bỏ chạy được đâu. Xin hãy bình tĩnh. Tôi chắc chắn cảnh sát đang trên đường tới rồi."
Những đứa trẻ vẫn khóc, nhưng những cha mẹ và người giám hộ cùng trêu đùa chúng. Sau cùng, họ cần phải mạnh mẽ, vì lợi ích của lũ trẻ.
"Oi, Ahodera," Lambo lên tiếng, khuôn mặt không thể đánh bại thường ngày của mình nhăn nhó lo lắng, "đó là, cậu biết đấy-"
Cậu do dự một lúc, vốn tiếng Nhật ít ỏi của cậu rõ ràng đã khiến cậu nhóc thất bại. Trước khi cậu nhóc có thể chuyển sang tiếng Ý, Gokudera ngắt lời, lấy tay che miệng cậu bé. Đó sẽ là thảm họa nếu có ai đó kết nối họ với những gì vừa nói trên hệ thống thông báo.
"Ta biết," cậu rít lên. "Giờ chúng ta phải ở yên, cho tới khi Kaitou-sama cho chúng ta dấu hiệu cần phải làm gì." Đôi mắt cậu hướng về sân khấu, nơi mà cậu biết Tsuna đã nấp như một phần của màn biểu diễn.
Cúi xuống phía sau đạo cụ dựng phong cảnh trên sân khấu, Tsuna bất động do dự. Lấy một hơi thở sâu và run rẩy, cậu ép cho cơn giận của mình lắng xuống. Cậu cần suy nghĩ.
Có quá nhiều người bị liên lụy. Không chỉ là những khán giả, mà tất cả mọi người trong sở thú. Cậu không đủ khả năng để lo lắng cho họ, hoặc là cậu sẽ tê liệt vì do dự. Cậu phải tập trung giải quyết điều này nhanh nhất có thể. Cậu phải giải quyết được nguyên nhân chính.
Varia. Cậu phải tìm chúng và kết thúc nó. Một ngòi nổ thôi sao? Vậy được. Cậu sẽ cho chúng thấy rằng chẳng có thứ gì cậu không thể cướp được cả.
Nhưng trước hết, cậu cần phải tìm Varia đã. Nó sẽ không khó. Tsuna chắc chắn chũng sẽ chọn địa điểm rõ ràng nhất có thể.
Thật không may, cậu nói chính xác hơn cả những gì cậu nghĩ.
~.~.~
Với việc đội sát thủ tia chớp phân tán xung quanh vườn thú, với mệnh lệnh là đánh gục tất cả những ai cố ra, hay vào, chỉ có Levi và Lussuria là tới trung tâm du khách, nơi mà chúng đột nhập vào và phát ra thông báo.
"Thời gian lắng xuống này là lúc để chờ đợi. Tách ra lúc này là tồi tệ nhất," Lussuria trầm ngâm, thả mình vào chiếc ghế da được đẩy ra từ phòng phát thanh. Hắn không tiếc một cái liếc mắt tới đống cơ thể của các kỹ thuật viên và bảo vệ an ninh, gác chân lên chiếc bàn bên cạnh.
"Hmph. Ở lại đây nếu ngươi muốn," Levi nói, gần như quay đi khỏi chiếc micro. "Ta sẽ đi để đảm bảo thông điệp được nghe thấy rồi."
"Oh? Định cố làm gì khác nữa sao?" Lussuria hỏi, quay vòng quanh trên chiếc ghế và nhẹ nhàng đứng lên.
Levi cười khẩy, dường như hài lòng khi có cơ hội khoe khoang. "Ta đã nhìn thấy đoàn nhiếp ảnh khi chúng ta hướng tới đây," hắn tiết lộ, "và thông báo cho màn trình diễn giành cho trẻ con. Điều đó sẽ thu hút sự chú ý một cách nhanh chóng thôi."
"Cách đấy của ngươi khiếm nhã hơn bao giờ hết," Lussuria giải thích, lắc đầu, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi khi hắn nhún vai và tiếp tục.
Đoàn nhiếp ảnh đã hi vọng sẽ tạo nên được một câu chuyện đơn giản ở sở thú địa phương và vào ngày lễ, nhưng họ chẳng chừa chút thời gian nào trong việc nắm bắt cái bài phát thanh kì lạ ấy và sau đó chạy ra cổng chính ngay sau khi vụ nổ xảy ra.
"-có thể thấy phía sau tôi," phóng viên tường thuật lại, khi người quay phim của cô quay về cảnh tượng tàn phá phía sau cô, "những kẻ khủng bố đã tiến hành qua sự đe dọa đầu tiên của họ. Vụ nổ đã làm rung chuyển Vườn thú Namimori, cắt đứt những nỗ lực thoát khỏi đó. Chúng ta không thể xác thực được mọi người... Hey, chờ đã!"
Người phóng viên chỉ có thời gian hét lên trước khi Levi giật lấy micro từ tay cô và đẩy cô sang một bên. Hắn thô bạo đẩy chiếc camera xuống trước khi nó có thể chụp được khuôn mặt hắn, và hỏi người quay phim đang sợ hãi, "Đang trực tiếp chứ?"
Nhận được cái gật đầu điên cuồng, Levi nhếch mép cười. "Vậy ta sẽ tặng cho ngươi câu chuyện về sự nghiệp của mình," hắn nói, giật lấy áo sơ mi của anh ta và kéo anh ta theo cùng. Thở dài và nhún vai một cách vô chủ đích, Lussuria theo sau.
Nó không xa so với trung tâm nhỏ nơi mà buổi trình diễn của Namahage được diễn ra, những bảng hiệu màu mè lớn chỉ đường từ cổng chính. Levi bước vào trung tâm với người quay phim, bằng dây thừng khi Haru và Kyoko vừa mới có thể làm dịu được mọi người xuống.
Hắn - và Lussuria, đi theo phía sau - vẽ nên một bức tranh đáng sợ với chiếc áo choàng đen và những cử chỉ nguy hiểm. Vẻ ngoài xa lạ, cùng với cái thông điệp chưa được xác định ấy đã được phát lên, tâm trí của những con tin đã lập tức đưa ra kết luận, thậm chí trước khi Levi ép ép người quay phim quay máy quay vào khuôn mặt sợ hãi của những đứa trẻ và những cha mẹ và bắt đầu nói vào chiếc micro.
"Đây chỉ là một nhóm nhỏ trong tất cả tụi đã bị bọn ta bắt," hắn lạnh lùng thông báo. "Đây không giống như trò đùa hay một trò chơi đâu. Nếu yêu cầu của bọn ta không được nghe theo, thì chúng sẽ là những kẻ đầu tiên phải trả giá."
Vung tay qua vai, hắn lấy ra thứ vũ khí trông như thanh kiếm đeo trên lưng. Mặc dù trông nó rất sắc bén, nhưng nó không hề có lưỡi. Tuy nhiên, gia đình ở gần hắn nhất co rúm lại sợ hãi.
Tuy nhiên, mục tiêu của hắn là người khác.
Sấm sét chạy dọc chiếc Parabola và, khi Levi vung vũ khí, bắn thẳng xuống đất ở giữa những khán giả. Đòn thứ nhất, đòn thứ hai, và đòn thứ ba thu hút những tiếng la hét sợ hãi, đòn cuối cùng bắn thẳng vào sân khấu giữa Haru và Kyoko.
Vào khoảnh khắc Varia xuất hiện, Tsuna đã trốn vào hậu trường, thông qua tấm màn tối. Không cần suy nghĩ, cậu kéo theo Yamamoto, và cả hai quan sát diễn biến tiếp theo thông qua lỗ nhỏ, cả hai căng thẳng và ngày càng căng thẳng hơn mọi lúc.
Trước tiếng thét của Kyoko và Haru, Yamamoto bắt đầu mất kiểm soát. Cậu bắt đầu hướng về phía sân khấu, cuối cùng bị kéo lại bởi nắm tay vững chắc đến ngạc nhiên. Nhìn nhau không rời, Tsuna lắc đầu.
"Chúng là lũ khủng bố!" Yamamoto nói, cố để giữ cho giọng nói của mình thấp xuống. "Tôi có thể vẫn còn nghiệp dư với kiếm kỹ của Ba, nhưng tôi có thể chiến đấu. Và cậu... cậu có sức mạnh đó nữa. Chúng ta có thể..."
Tsuna lại lắc đầu. "Không," cậu nói, giọng nói của cậu run rẩy một chút trong sự căng thẳng vì cố kìm nén suy nghĩ cần phải hành động của riêng mình. "Chúng ta sẽ chỉ bị giết thôi. Chiến đấu với chúng là không ổn."
Cậu do dự, liếc mắt lại ra ngoài. Quan sát những khán giả đang co rúm lại ngoài bức màn, nắm tay của cậu trên cánh tay Yamamoto nắm chặt, và cậu dường như đã có vài quyết định rồi.
"Chúng ta có một giờ cho tới khi chúng cho nổ quả bom thứ hai. Hắn có ngòi nổ, ngòi nổ duy nhất," Tsuna từ từ thừa nhận. "Tôi sẽ lo nó. Cậu cần tới trung tâm phát thanh và bảo mọi người hãy sơ tán khi an toàn. Tôi sẽ cho cậu tín hiệu khi tới lúc."
'Sao cậu biết được?' cậu đang đợi Yamamoto hỏi vậy. Nhưng chàng trai trẻ kia chỉ nghe cậu nói một lúc trước khi gật đầu.
"Tín hiệu kiểu nào?" Yamamoto hỏi, nhanh chóng di chuyển và im lặng rời khỏi sân khấu và Varia.
"Oh, cậu sẽ biết thôi," Tsuna đảm bảo với cậu, liếc quanh khu vực hậu trường.
Cậu sẽ mang theo một vài "món ma thuật" của Haru - và một vài thứ khác.
~.~.~
Bài giảng đã được dạy, và cả võ đường vang lên những giọng nói mệt mỏi nhưng hào hứng của những đứa trẻ.
"Tốt lắm, mọi người!" Ryohei, anh trai của Kyoko, hét lên, vung nắm đấm vào không khí. "Tới cực hạn!"
"Hết mình!" những đứa trẻ đồng thanh, bắt chước anh.
Trợ lý huấn luyện viên, quan sát quang cảnh, chỉ có thể cười gượng. Anh hi vọng cái thói quen đặc biệt này sẽ không gắn bó với chúng. Anh tưởng tượng khi những cha mẹ sẽ chẳng quá hài lòng nếu những đứa trẻ học theo Ryohei cái thói quen lập dị của mình. Đó là con dao hai lưỡi trong sự nổi tiếng của Ryohei với những học trò trẻ tuổi.
Ít nhất anh không cố dạy họ boxing như lần trước. Điều đó diễn ra không tốt với người huấn luyện viên trưởng.
"Cảm ơn vì hôm nay đã giúp đỡ," trợ lý huấn luyện viên nói, vỗ vào vai Ryohei khi cậu học trò trẻ tuổi cuối cùng rời khỏi. "Tôi xin lỗi vì thông báo đường đột đó. Tôi nghe nói cậu đã có kế hoạch rồi."
"Không sao đâu. Kyoko hiểu mà," Ryohei đơn giản nói. Anh có người em gái tuyệt vời, tốt bụng, anh nghĩ, tự mỉm cười gật đầu với chính mình. "Giờ tôi phải tới đó ngay, tới cực hạn!"
"Nhưng sở thú nằm ở phía bên kia thị trấn. Nó sẽ mất hơn một giờ, vì vậy không phải mọi thứ đã kết thúc hết rồi sao?" trợ lý huấn luyện viên chỉ ra.
Có thể đoán được, Ryohei dường như không nản lòng, chỉ giơ một ngón tay cái lên và cười toe toét. "Tôi sẽ chạy suốt quãng đường tới đó!" anh tuyên bố.
Đối mặt với sự nhiệt huyết của Ryohei, chẳng có gì làm được ngoài việc thở dài và nghe theo nó. "Okay, để lại việc dọn dẹp cho chúng tôi," trợ lý huấn luyện nói với anh.
Ryohei thay đồ trong thời gian nhanh kỷ lục và, đóng túi của mình, đang xỏ giày, khi trợ lý huấn luyện đột ngột la lên trong góc, gọi anh.
"Cậu phải tới xem cái này," chàng trai nói, ánh mắt căng thẳng và sợ sệt trong đôi mắt anh khi anh nắm lấy tay Ryohei và kéo anh tới khu vực hiện đại hơn của tòa nhà.
Những người còn lại tại võ đường tập trung lại phía trước chiếc ti vi nhỏ trong văn phòng, âm lượng được chỉnh lên to nhất. Biểu hiện của họ đều tương tự như người trợ lý huấn luyện, và, thấy Ryohei, họ tản ra nhanh chóng, để cho anh qua.
Hình ảnh đang được trình chiếu không cho thấy ý nghĩa nào cả - hình ảnh lướt qua những vỉa hè và bụi cây, một đôi chân xuất hiện trên một khung hình, một dấu hiệu sặc sỡ thoáng qua. Giọng nói hẳn phải thuộc về phát thanh viên đang thuật lại vụ việc một cách nhanh chóng.
"Đây là chương trình truyền hình trực tiếp từ đoàn của chúng tôi trong vườn thú, nơi đã bị chiếm đóng bởi lũ khủng bố là thủ phạm của những vụ nổ," phát thanh viên đang nói, nhưng lời nói dường như chẳng có ý nghĩa gì với Ryohei cả. "Ngay cả bây giờ, chúng tôi đang xác định danh tính và dịch thông điệp bằng tiếng nước ngoài được phát thanh bởi lũ khủng bố..."
Đoạn chữ đang chạy giữa màn hình nói, "Tình hình con tin tại Công viên Động vật Namimori," và nhỏ hơn "Vụ nở ở cổng chính và phụ. Lực lượng cảnh sát đặc biệt đã được huy động."
Đoạn video đột ngột dừng lại, chiếc camera được bê đi và quay ở giữa một quảng trường nhỏ chứa đầu phụ huynh và trẻ em, đang ngồi trên những băng ghế ngay phía trước sân khấu.
Hơi thở của Ryohei thắt lại khi anh nhận ra bóng dáng của em gái mình trên sân khấu. Kyoko trông rất hoảng sợ, đôi mắt mở to và khuôn mặt tái nhợt khi cô nhìn chằm chằm về phía chiếc camera. Giọng nói của phát thanh viên đột ngột ngừng lại khi một ai đó bắt đầu nói, nhưng Ryohei không thể hiểu được những lời nói vội vã vang lên trong tai anh, khiến anh như điếc trong giây lát.
"Chờ đã, Sasagawa!" trợ lý huấn luyện kêu lên khi Ryohei quay gót và lao ra khỏi võ đường và chạy ra ngoài đường.
~.~.~
Đôi tay Tsuna vững vàng một cách đáng ngạc nhiên khi cậu im lặng đi qua đống vật dụng bừa bãi của Haru, kéo ra mọi thứ mà cậu cần.
Cậu có không đầy một giờ cho tới khi những quả bom nổ. Tuy nhiên, Tsuna muốn hành động nhanh nhất có thể. Có khả năng sẽ có ai đó khác cố trèo qua hàng rào và trốn thoát hoặc những cảnh sát sẽ cố tự mình hành động, và chẳng có nghi ngờ gì khi Varia sẽ sắp đặt người xung quanh vườn thú để giải quyết bất cứ ai dám can thiệp bằng bẫy của chúng.
Sẽ không mất quá 10 phút để Yamamoto tới đài phát thanh, Tsuna tính toán. Nó mất nhiều thời gian hơn cần thiết.
Cậu đã thấy nơi Haru cất pháo hoa khi Kyoko lấy những gì cô cần cho "phép thuật onmyoji" của mình. Chắc chắn, có vài quả bom khói trong đống dụng cụ, thứ mà Tsuna nhanh chóng giấu đi trong bộ quần áo đen của mình.
Cậu còn cần gì nữa?
Phantom Thief cần gì, để được nhận ra ngay lập tức?
Thật không may, Haru không có một bộ vét hay chiếc mũ cao. Cậu phải giải quyết mà không có chúng.
Cậu vẫn cần chiếc mặt nạ, nhưng phải đúng loại. Kéo ra tấm da trùm đầu và tấm vải, Tsuna tìm qua những phụ kiện trang phục của Haru, nhưng trong tất cả mọi thứ, cô ấy dường như không có chiếc cơ bản của cơ bản - chiếc mặt nạ Domino.
"Vẽ mặt," Tsuna thì thầm, nhớ lại những lời Haru nói trước đó về việc vẽ mặt nạ cho cậu. Đó sẽ là đủ.
Với sơn màu đen vẽ quanh đôi mắt mình, Tsuna cầm lấy phần quan trọng nhất - chiếc áo choàng. Nó có màu khác với chiếc áo choàng cậu đã từng dùng và được cắt có hơi khác, nhưng đeo nó lên vai làm cậu cảm thấy... sẵn sàng theo một số cách không thể diễn tả được.
Lấy hơi thở sâu, Tsuna im lặng quỳ xuống bên cạnh bức màn. Đã 10 phút chưa? Yamamoto đã tới nơi chưa? Tuy nhiên, cậu không chỉ chờ Yamamoto. Tsuna cũng hi vọng sẽ có Hibari và người của anh tới hiện trường. Trong khi những con tin bị khủng bố cách xa ban kỷ luật, Hibari vẫn sẽ tới để giải quyết như một sự xáo trộn tại Namimori, và hi vọng anh sẽ có thể ngăn chặn lại bất kỳ hành động có thể của phần còn lại trong Varia.
Ở ngoài, Tsuna có thể nghe thấy tiếng trẻ em sụt sịt, những phụ huynh đang làm hết khả năng của mình để che đi tiếng nức nở để tránh thu hút sự chú ý của Varia. Lussuria kêu lên trước những khuôn mặt sợ hãi, dễ thương của những đứa bé, nhưng ở phía sau, để cho Levi chiếm lấy trung tâm sân khấu.
Về phần hắn, Levi đứng im lặng và bất động, khoanh tay, như một chiếc tháp đen cao chót vót phía trên khán giả - mối đe dọa thường trực đối với tất cả con tin. Không hề nghe thấy bởi các thường dân, cập nhật trực tiếp thông qua tai nghe của mình, đội sát thủ tia chớp đã trừng phạt nhẽ những con tin dám chống lại.
Người quay phim tiếp tục quay cái cảnh tượng bế tắc này, bất chấp cái cách mà đôi chân anh run rẩy, quá sợ để dừng lại.
Với sân khấu và những khán giả giữa cậu và Varia, nó không khó để diễn kịch, Tsuna thầm tính toán. Cậu có thể đi vòng tới gần hơn bằng cách đi sau những bụi cây bên trái...
Nhưng trước khi cậu có thể di chuyển, một ai đó đã chọn hành động.
Giống phần còn lại của con tin, Haru và Kyoko không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ im lặng chờ đợi. Sau sự sỡ hãi bởi đòn tấn công sấm sét của Levi, họ co ro trên sân khấu, đầu gối kéo lên ngực, cúi đầu.
Tuy nhiên, sự căng thẳng đã đạt tới đỉnh điểm với Haru. Cô đột ngột đứng lên, mọi ánh mắt hướng về cơ thể của Namahage-kun. Ngay cả máy quay cũng theo phản xạ hướng về phía cô, và đôi mắt Levi bật mở, nhìn cô với cái trừng mắt chết người.
Haru nao núng, nhưng chỉ một lúc.
"Sao các người lại làm điều này?" cô buột miệng, bàn tay đeo găng dày của cô nắm chặt phía trước mình như thể cầu nguyện. "Chúng tôi đã làm gì các người chứ?"
Levi chế nhạo. "Chẳng gì cả," hắn lạnh lùng nói. "Các ngươi chẳng là gì với bọn ta cả, và các người chẳng thể hiểu nổi lý do của bọn ta."
Sự gạt bỏ tuyệt đối trong giọng điệu của hắn dường như cắt đứt toàn bộ những điều khác mà Haru có thể nói. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, lắc đầu.
"Vậy... xin hãy, ít nhất để cho lũ trẻ đi," Kyoko cố gắng, cũng đứng lên để hỗ trợ Haru. "Xin anh, chúng không dính dáng tới."
Cái trừng mắt của hắn sắc bén hơn, Levi với tay tới chiếc Parabola. "Cho dù chúng có dính dáng hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì," hắn quát lên. "Các ngươi chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích của bọn ta thôi. Mạng sống của các ngươi chẳng có nghĩa lý gì, và ta khuyên các ngươi nên nhớ điều đó."
Những cô gái co rúm người lại khi hắn vung vũ khí về phía họ, và Tsuna căng thẳng phía sau bức màn, chuẩn bị hành động để bảo vệ họ. Nhưng may thay, Levi chỉ có ý định đe dọa thôi.
Nó không hoạt động. Haru trừng mắt lại, biểu hiện của cô bị ẩn phía sau chiếc mặt nạ Namahage, nhưng sự chịu đựng của cô đã chuyển thành sự thách thức. "Mục tiêu gì chứ?!" cô nhấn mạnh, giọng nói của cô cao lên, cao và run rẩy. "Điều gì có thể đáng giá hơn điều này chứ? Những đứa trẻ là... những đứa trẻ là ngây thơ và vô tội! Chẳng có gì đáng phải gây nguy hiểm cho tất cả những đứa trẻ này cả!"
"Im đi!" Levi hét lên, trở nên kích động. "Đây đều là vì lời ích của Boss! Ta sẽ làm mọi thứ để hoàn thành mục đích của ngài!"
"Boss của ngươi thực sự vui khi ngươi đe dọa những đứa trẻ sao?" Haru hỏi. "Hắn ta là loại người gì chứ?"
"Oh, giờ ngươi lại làm vậy rồi," Lussuria thì thầm dưới hơi thở của mình, che mặt bằng một bàn tay đeo găng.
Cho dù tính khí của hắn có mỏng manh thế nào thì Levi cũng đã nổi đóa lên trước những lời nói của Haru. "Sao ngươi dám nói về Boss chứ!" hắn gầm lên, chĩa Parabola về phía cô. Sấm sẹt chạy dọc chiếc Parabola, kêu rít lên đe dọa. "Boss là người phù hợp nhất để trở thành Vongola Decimo! Không phải là vài kẻ mạo danh kia! Đó là vì ngài không hề do dự về những thứ vô nghĩa vì vậy ngài sẽ có thể dẫn dắt được nhà Vongola!"
"Levi, ngươi đang nói quá nhiều rồi đấy," Lussuria lên tiếng, giọng nói của hắn ngày càng gay gắt hơn.
"Vô nghĩa sao?! Sao ngươi có thể gọi mạng sống là vô nghĩa chứ?" Haru hét lại, quá tức giận để sợ hãi thêm nữa, ngay cả khi Kyoko nắm lấy chiếc áo choàng rơm của cô và cố gắng để kìm nén cô. "Sao các ngươi có thể làm vậy với ai đó chứ? Một người không quý trọng mạng sống không xứng đáng để được đi theo đâu!"
Đó là quá nhiều. Cô đã đi quá xa.
Với một tiếng gầm, Levi đẩy chiếc Parabola về phía sân khấu, sét bắn ra lần nữa - lần này sáng hơn, mạnh hơn, đủ để giết bất cứ ai chỉ với một đòn.
Haru và Kyoko thậm chí còn chẳng có thời gian để hét lên trước khi sấm sét đánh vào sân khấu. Chiếc sàn gỗ nổ tung, khiến những mảnh vỡ bay lên, và bức màn phía sau sân khấu cháy bùng lên.
Tsuna đã phản ứng đúng lúc, lao ra và đẩy hai cô gái về phía trước, ra khỏi sân khấu. Sét chạy qua đầu họ, và điều tồi tệ nhất của vụ nổ, khi cả ba người họ rơi xuống đất một cách nặng nề.
Cậu hi vọng rằng Yamamoto không coi đó là một tín hiệu, nhưng nó không thực sự là vấn đề. Tsuna đã di chuyển, để lại Kyoko và Haru ở dưới đất giữa những khán giả và đẩy mình lên phía trước với lượng nhỏ lửa Bầu trời. Levi đã bị bất ngờ, Nhưng nó chỉ cho phép Tsuna có một giây để hành động.
Cậu cần phải đảm bảo rằng những khán giả không bị trúng đòn bởi tia sét đi lạc. Cậu cần phải dọn dẹp lối ra khỏi quảng trường nhỏ này để họ có thể trốn thoát. Cậu cần phải lấy được chiếc kíp nổ đó.
Không có thời gian để nghĩ hay lập kế hoạch, và Tsuna chẳng bận tâm tới việc cố gắng làm vậy.
Levi cao hơn và nặng hơn nhiều so với Tsuna, nhưng hắn vẫn còn lảo đảo, hầu hết là vì ngạc nhiên, khi Tsuna va vào cơ thể hắn. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn không thể sử dụng Parabola, nhưng hắn vẫn cố vung khuỷu tay vào mặt Tsuna, đủ mạnh để khiến nắm tay của Tsuna trên chiếc áo choàng lỏng đi.
Một trong những quả bom khói của Haru rơi xuống đất, lập tức hoạt động, và Tsuna tự tung mình đi, để lại Levi bị mờ mắt vì làn khói mù đột ngột.
Những chiếc loa rít lên dữ dội một lần nữa, cắt qua những tiếng hét và nức nở của khán giả.
"Mọi người, chạy đi! Ngay bây giờ!" Yamamoto hét lên, giọng nói của cậu vang lên qua những chiếc loa. "Đi! Đi ngay!"
Khán giả do dự một lúc, bị mắc kẹt trong bối rối. Lussuria đã thu hút sự chú ý của họ, tiến về phía trước với ý định can thiệp không cho họ trốn thoát. Tsuna đã di chuyển về hướng ngược lại, cách xa cả Lussuria và lối ra khỏi quảng trường, với hi vọng sẽ kéo Varia đi. Nếu thay vào đó Lussuria chọn đuổi theo những con tin...
"Nhận lấy này!" Gokudera hét lên, nhảy lên từ vị trí giữa những khán giả để cho nổ một loạt thuốc nổ vào Lussiria. Thành viên của Varia né, theo phản xạ, nhưng Gokudera đã nhắm rất tốt, buộc Lussuria phải lùi lại và loại bỏ được trở ngại cuối cùng. Vào khoảnh khắc đó, Gokudera ra hiệu với phần còn lại của khán giả và yêu cầu, "Đi thôi! Di chuyển đi!"
Cậu không do dự nắm lấy Lambo và dẫn đường, chạy ra khỏi quảng trường khi Kyoko và Haru kêu gọi các bậc cha mẹ và những đứa trẻ làm điều tương tự.
Levi và Lussuria nhanh chóng hồi tỉnh, di chuyển để ngăn chặn, nhưng thay vào đó Tsuna đã thu hút được sự chú ý của chúng.
"Ở đây!" Cậu hét lên, vẫy tay. "Các người muốn ta sao? Ta ở đây! Đây là điều tốt nhất mà Varia có thể làm sao? Ta đã hoàn thành thử thách của các ngươi rồi!"
Trong một tay, cậu giơ lên kíp nổ mà cậu đã lấy được từ Levi.
"Đây không phải là thứ mà các ngươi muốn từ ta sao?" cậu tiếp tục, giơ lên bàn tay còn lại. Chiếc nhẫn Vongola lấp lánh trên ngón tay cậu, lửa bùng lên với mục đích khuấy động Varia thêm thôi. "Tới và lấy nó đi!"
Điều đó đã chứng tỏ quá đủ, khi Levi gầm gừ vào lao theo Tsuna, tất cả những suy nghĩ về những con tin đã hoàn toàn bị lãng quên, và Lussuria cách không xa phía sau.
~.~.~
Gokudera đã chạy xa khỏi quảng trường phía sau, dừng lại đề phòng trường hợp cậu cần phải che chắn cho những con tin lần nữa. Họ lướt qua cậu một cách nhanh chóng, những bậc cha mẹ bế theo con khi họ nhanh chóng chạy khỏi những tên khủng bố đang chiến đấu phía sau họ.
Kyoko và Haru chạy lên cuối cùng, giúp đỡ bất cứ ai bị ngã lại phía sau. Khi họ nhanh chóng chạy qua cậu, Haru do dự, liếc mắt lại - tìm kiếm Tsuna, Gokudera nhận ra. Hay đúng hơn, là Phantom Thief, người có chiếc áo choàng đen có thể thấy chỉ cách vài bước so với hai thành viên của Varia.
"Đi đi!" Cậu nói với cô, và sau một lúc, Haru nghe theo, hiểu được rằng thật vô ích nếu ở lại.
Gokudera nán lại một lúc lâu, nhưng cậu nhớ rất rõ về lần chạm trán cuối cùng của cậu với Varia. Nếu cậu cố chiến đấu, hay thậm chí là bị kéo vào trận chiến thôi, cậu sẽ chẳng khác gì một món nợ.
"Aho-dera! Quay lại! Quay lại ngay!" Lambo phản đối khi Gokudera bắt đầu kéo cậu đi. "Chúng ta cần phải giúp cậu ấy!"
"Đó là điều mà chúng ta đang làm đấy!" Gokudera gắt lên. "Chúng ta đang giúp ngài ấy bằng cách không cản đường ngài ấy đó!"
Cau có, Lambo đứng lại và từ chối di chuyển thêm nữa. Bằng cách nào đó, mặc dù chỉ là đôi chân gầy gò, ngắn cũn, cậu không thể khiến cậu nhóc nhúc nhích được, cho dù Gokudera có kéo thế nào.
"Nghe ta đi, thằng nhóc," Gokudera rít lên, "ngươi sẽ chỉ cản đường Kaitou-sama thôi. Ngươi nghĩ ngài ấy đang chiến đấu với chúng vì ai chứ? Đó là để chúng ta có thể trốn thoát! Ngươi có dám phản lại lòng tốt của ngài ấy bằng cách chạy lại đó là bị giết không."
"Lambo-san... Lambo-san không yếu!" đứa bé cố phản đối. Nhưng dưới ánh mắt khắc nghiệt của Gokudera, cậu bé bỏ cuộc. Ký ức về đợt tấn công lần trước của Varia lóe lên trong tâm trí cậu, và cậu không thể khiến đôi chân mình ngừng run.
Lần này, cậu không ngăn Gokudera kéo cậu theo cùng nữa.
'Ta biết ngươi thực sự cảm thấy thế nào," Gokudera nghĩ, liếc mắt lại về phía cột khói dày đã bắt đầu to hơn do ngọn lửa cháy của sân khấu. Một cảm giác thất vọng cay đắng vì sự bất lực của mình trào lên trong cậu. 'Lần tới,' Gokudera thề với chính mình, 'lần tới, mình sẽ ở bên cạnh ngài!'
Họ là những người cuối cùng hướng ra khỏi sở thú, cả khu vực vắng vẻ và im lặng một cách thiếu tự nhiên. Tuy nhiên, có một người ở lại phía sau. Mặc dù rõ ràng là run rẩy và sợ hãi, người quay phim vẫn cố ở lại, trốn phía sau chiếc thùng rác hơi bị móp, bản năng phóng viên của mình ép anh phải giữ cho chiếc máy quay không bị rung khi anh cố dõi theo diễn biến trận chiến.
Cả quảng trường đổ sập thành một chiến trường. Những băng ghế vỡ tan thành nhiều mảnh, vỉa hè thì bị nứt và cháy xém. Cả sân khấu đã tạo thành một đám cháy lớn chuẩn bị lan sang các hàng rào quanh khu vực đó.
Những thành viên của Varia thường hoạt động một mình, và nếu chúng hợp tác trong một nhiệm vụ, nó thường trên những khía cạnh khác nhau. Tuy nhiên, chúng quá điêu luyện để mắc những lỗi nghiệp dư như tách nhau ra khi chúng buộc phải chiến đấu cùng nhau.
Để nói rằng Levi và Lussuria làm việc với nhau tốt thì là phóng đại, nhưng chúng nhanh chóng rơi vào cùng nhịp điệu - Lussuria áp sát để tấn công tầm gần, trong khi Levi đứng sau và săn đuổi mục tiêu bằng sét đánh từ những chiếc Parabol.
Bằng cách nào đó, Tsuna vẫn cố giữ mình đi trước chúng một bước. Nếu cậu học được điều gì từ Hibari, đó là cách để né, và Kagerou rõ ràng tác động tới Lussuria, lửa Bầu trời dày đặc trong không khí khiến tầm nhìn của hắn mờ hơn và mồ hôi chảy xuống cổ và lưng, mặc dù giờ đã là giữa tháng 12 rồi.
Tương tự, cái hiệu ứng ấy cũng tác động tới Levi, và hơn thế nữa, nó được can thiệp với sấm sét đi qua lửa Bầu trời lan truyền trong không khí, khiến nó gần như không thể nhắm chính xác được.
Trận chiến càng kéo dài, sự thất vọng càng dâng cao trong hai thành viên của Varia. Nó hiển hiện rõ ràng trên nụ cười căng thẳng của Lussuria - thậm chí còn chẳng khát máu nữa - và tiếng gầm gừ của Levi. Cuối cùng, khi Tsuna né cú đá của Lussuria, nắm lấy áo khoác và chùm qua đầu hắn, đồng thời quay tròn Lussuria một cách chóng mặt, Levi đã mất hết sự kiên nhẫn và kiềm chế.
"Đủ rồi!" hắn gầm lên, dang rộng tay ra. Cả 8 chiếc Parabola bắn ra và tạo thành vòng tròn phía trên chiến trường nhỏ này, tiếng sấm sét rít lên giữa chúng.
"Levi!" Lussuria phản đối, nhận ra mình cũng sẽ bị dính đòn.
Tuy nhiên, hắn nhân cơ hội này để được thể hiện nó - Tsuna đã do dự trong một giây, liếc về phía những chiếc Parabola khi cậu cố hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Khoảnh khắc đó, Lussuria di chuyển, quét chân khiến Tsuna mất cảnh giác và khiến Tsuna ngã xuống.
Hắn không chờ để thấy Tsuna ngã xuống và chạm đất. Thay vào đó, Lussuria lao ra khỏi đó, chỉ khi sấm sét giữa những chiếc Parabola tăng tới mức cực đại.
"Ăn nó đi! Levi Volta!" Levi hét lên.
Những chiếc Parabola lóe sáng, và sét từ 8 chiếc Parabola bắn ra cùng lúc trong một cảnh tượng chói mắt. Cùng lúc đó, lửa Bầu trời bùng lên ở giữa, bắn về phía trước như một tên lửa.
Hay đúng hơn, có thứ gì đó bắn lên. Được đẩy lên bởi lửa, Tsuna thấy chính mình lơ lửng giây lát trên chiến trường, nhìn xuống biểu hiện tức giận của Levi và tư thế kì lạ của Levi - trước khi trọng lực lại xuất hiện.
Hét lên ngạc nhiên, Tsuna bắt đầu rơi.
Quan trọng hơn, cậu đã thấy Công viên Động vật Namimori quanh họ vắng hoe. Giờ là lúc để cậu rời khỏi đây.
Phát ra nhiều lửa hơn từ nhẫn Vongola Bầu trời, Tsuna chuẩn bị phóng lửa ra để đẩy mình rời khỏi chiến trường - để chạy, một khi cậu hạ xuống bên ngoài quảng trường.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc trước khi cậu có thể phát ra lửa của mình, Tsuna cảm thấy bản năng và cảm giác nguy hiểm bùng lên. Cậu đang chuyển lửa của mình thành một chiếc khiên trước khi cậu nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Một lượng lửa mạnh và lớn va chạm mạnh vào tấm khiến mới hình thành được một nửa, khiến Tsuna mài mình xuống đất, tạo thành một con đường bị phá hủy trong quảng trường. Rên rỉ, cậu lăn và cố đẩy mình lên, Tầm nhìn của cậu mờ đi một lúc trước khi cậu cố tập trung vào bóng dáng của kẻ thù.
Có Levi và Lussuria, nhưng cả hai bọn chúng đều tranh giành quỳ xuống, quay lưng lại so với Tsuna. Sự chú ý của chúng hướng về kẻ thứ 3 - một gã cao lớn với áo choàng đen khoác lên vai hắn, kẻ xuất hiện không biết từ đâu. Trên tay hắn là khẩu súng vẫn còn bốc khói được khắc họa chữ X đỏ thẫm.
'Hắn là...'
"Boss," Levi thì thầm, giọng nói của hắn run rẩy vì sợ hãi và tôn kính. Đầu hắn cúi xuống, như thể hắn quá sợ để nhìn lên boss của hắn. "Tôi thực sự xin lỗi vì bắt ngài phải can dự vào. Tôi sẽ xử lí con chuột đó, xin hãy để mọi thứ cho tôi."
Xanxus, kẻ dẫn đầu Varia, chế nhạo cấp dưới của mình. "Dường như ngươi đi hơi xa rồi, tên rác rưởi?" hắn chế giễu. "Hắn đã chơi các ngươi ngay từ khi bắt đầu rồi. Và hắn đã thành công. Tất cả con tin của các ngươi đã trốn thoát rồi."
"Cái gì?!" Đầu Levi ngẩng lên, nhưng hắn lại ép mình cúi đầu xuống trước khi hắn bắt gặp đôi mắt của boss hắn. "Như đội sát thủ tia chớp của tôi-"
"-Đều đã bị đánh bại, bởi vài tên côn đồ địa phương," Xanxus lạnh lùng ngắt lời.
Levi nghiến chặt răng trong tức giận và nhục nhã. "Tôi sẽ giành cho chúng hình phạt khắc nghiệt nhất với chúng, Boss."
"Ta đã xử lý nó rồi," Xanxus gạt qua hắn. Biểu hiện của hắn chuyển thành một nụ cười mỉa mai xấu xí. "Thất bại là không có chỗ trong Varia." Chẳng có sai lầm nào trong ý của hắn cả. Hắn đã giải quyết cấp dưới của hắn một cách thường xuyên nhất có thể.
Nó không khiến Tsuna mất quá lâu để hồi phục, nhưng mặc dù biết cậu nên chạy, cậu vẫn ở yên tại chỗ. Cậu có thể thấy sự chú ý của Xanxus hướng về cậu, thậm chí cả khi hắn đang nhìn xuống cấp dưới của hắn. Tsuna có nên tìm cách chạy trốn, không nghi ngờ gì khi cậu sẽ đơn giản bị bắn gục lần nữa. Và...
Điều gì đó cũng ngăn cậu di chuyển. Điều gì đó tương tự khiến cậu bắt gặp ánh mắt của Xanxus khi kẻ cầm đầu Varia cuối cùng cũng quay sang cậu.
"Nhìn ngươi như vậy như một nỗi ô nhục đối với Varia," Xanxus nói, thậm chí không thèm nhìn Levi, "nhưng ít nhất ngươi cũng đã cố lôi ra tên rác rưởi này. Heh," hắn nhếch mép cười, chĩa khẩu súng vào Tsuna, "làm tốt lắm. Ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi và lấy lại những gì đúng là của ta."
Đây là gã mà cậu đã được thuê để ngăn cản hắn trở thành Vongola Decimo.
Tsuna không nghĩ nhiều về nó, chấp nhận quyết định của Đệ cửu, nhưng giờ cậu tự hỏi - tại sao Đệ Cửu lại từ chối cho Xanxus làm người thừa kế?
Gã đàn ông đã bắt cấp dưới của mình liều mạng hết từ Ý và giờ tới Nhật Bản. Kẻ chỉ quan tâm tới việc chúng sẽ không giết chết Tsuna - không ít người đã bị kéo vào nguy hiểm. Kẻ đã vứt bỏ cấp dưới của mình chỉ vì sai lầm duy nhất.
Tất cả vì điều gì chứ? Vài chiếc nhẫn sao?
Chẳng có gì đáng để hi sinh những tính mạng ấy cả.
Hắn ta là loại người gì chứ?
Thậm chí chưa bao giờ để cho mạng sống ảnh hưởng tới quyết định của hắn...
Hắn sẽ trở thành loại Vongola Decimo nào đây?
Hắn sẽ dẫn dắt Vongola đi tới đâu? Hắn sẽ dẫn dắt những đồng minh và những số phận của họ gắn liền với Vongola đi tới đâu? Đệ cửu và cha của Tsuna, Reborn và Dino, Fuuta và Lambo... Tất cả những lý do để Tsuna nhận cái công việc đặc biệt nguy hiểm này, cộng với tất cả mọi người mà cậu đã gặp và thậm chí cả những người dân vô tội, mọi người sẽ bị kéo vào con đường mà Xanxus đã chọn.
Và con đường đó sẽ là...
"Một kẻ không quý trọng mạng sống không đáng được đi theo," Tsuna lặp lại dưới hơi thở của mình.
Lửa bầu trời tụ lại trong khẩu súng của Xanxus, khiến nó sáng lên màu cam nhạt. Không có bất kỳ suy nghĩ hay mệnh lệnh nào, ngọn lửa đáp trả lại sáng lên trong chiếc nhẫn trên ngón tay Tsuna. Đôi mắt đỏ thẫm của Xanxus nheo lại khi Tsuna đứng thẳng, không chịu lùi bước.
Nhưng ngay cả khi hai ngọn lửa đang ngày càng sáng hơn, không một ai chịu tấn công. Vẫn chưa.
"...Tại sao ngươi muốn trở thành Vongola Decimo?" Tsuna hỏi, giọng nói của cậu trầm lặng nhưng mang theo đó là sự căng thẳng.
"Không phải nó quá rõ ràng sao?" Xanxus chế giễu. "Ta là người phù hợp nhất để dẫn dắt Vongola! Ta là người duy nhất xứng đáng với nó! Cho dù chiếc nhẫn có phản ứng với ngươi hay không! Cuối cùng, ngươi cũng chỉ là tên trộm! Ngươi không bao giờ có thể trở thành Boss Vongola!"
Xanxus bắt đầu cười, giọng điệu khắc nghiệt ấy chẳng có chút đùa nào mà có sự điên rồ nhiều hơn.
'Mình thực sự không thể đưa nó cho hắn," Tsuna nghĩ, với sự bình tĩnh tới kì lạ. Ngay cả khi sự tức giận của cậu hiện đã không còn, để lại sự quyết tâm. 'Mình không thể để hắn có được chiếc nhẫn.'
Biểu hiện của Tsuna dịu đi, nhưng thứ gì đó trong thái độ của cậu đã xua tan suy nghĩ, chỉ thổi bùng ngọn lửa giận dữ của Xanxus.
"Định chạy sao?" hắn hỏi với vẻ khinh khỉnh, giơ súng lên cao hơn. "Đó là tất cả những gì ngươi có thể làm, không phải sao? Đã quá muộn rồi, rác rưởi! Ta sẽ không chấp nhận điều gì khác ngoài mạng sống của ngươi!"
Nhưng lần này, hắn đã sai. Tsuna đã từng chạy và chạy và chạy, khắp nước Ý và thậm chí tới Nhật Bản, nhưng đã kết thúc rồi. Đó đã là kết thúc của một dòng.
"Ngươi nói đúng," Tsuna bình tĩnh nói. "Ta là một tên trộm. Nhưng ta không như những tên trộm khác. Ta là Phamtom Thief, và chẳng có thứ gì ta không thể cướp được. Ta đã đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời! Và ta cũng sẽ cướp cả những thứ khác nữa! Không, hơn thế nữa... Ta sẽ đánh cắp cả Vongola!"
Có một khoảnh khắc im lặng bất động.
Sau đó, Xanxus bắt đầu cười lần nữa.
"Thật hài hước!" hắn la lên. "Đánh cắp Vongola? Hahaha!"
"Phải đó," Tsuna tiếp tục, như thể cậu không hề bị chế giễu. "Ngươi nói Vongola là của ngươi đúng chứ? Ta sẽ lấy nó từ ngươi. Đây là một thông báo! Không, là một thách thức! Ta sẽ đánh cắp vị trí Vongola Decimo từ ngươi! Cố và ngăn cản ta đi!"
Tiếng cười của Xanxus biến mất, môi của hắn cong lên lần nữa. "Ngươi hiện đang đưa nó đi quá xa rồi đấy," hắn gầm lên. "Thách thức ta? Tên rác rưởi như ngươi!"
Nhưng tương tự như vậy, khi Levi di chuyển như thể phản đối lại và bảo vệ danh dự cho boss mình, Xanxus ra hiệu bắt hắn ngồi im tại chỗ.
"10 ngày kể từ bây giờ," Tsuna nói, quyết không đầu hàng sự chủ động.
Không phải cậu nghĩ là cơ hội của cậu sẽ tốt hơn sau chỉ mười ngày. Hơn nữa, đó phải là thời điểm và địa điểm mà cậu chọn, như thường lệ vậy. 10 ngày - Ngày năm mới. Địa điểm... nơi nào đó cách xa mọi người, nơi mà không ai bị thương hết.
"Ở Kokuyo Land. Chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề ở đó," Tsuna quyết định.
"Ngươi chẳng có quyền gì để- thách thức Boss cả! Đừng có diễn như thể ngươi là ứng viên thực sự!" Levi gầm lên. "Ngươi chỉ đang cố để chạy-"
Một phát bắn với ít sức mạnh bắn ra từ khẩu súng của Xanxus nhanh chóng khiến hắn im lặng.
"Ta chấp nhận thách thức của ngươi," Xanxus nói với Tsuna, không thèm liếc xuống cấp dưới của hắn. Biểu hiện gần như trống rỗng, kì lạ của hắn chuyển sang nụ cười nhếch mép lần nữa. "Và nếu ngươi chạy... ngươi có thể sẽ sống đủ lâu để hối tiếc vì đã làm vậy đấy, trước khi ta săn được ngươi."
Hắn không chờ câu trả lời. Khi Xanxus bỏ đi, Lussuria đi về phía Levi - để giúp hắn đứng lên, hay ít nhất là kéo mạnh cơ thể hắn dậy - nhưng thành viên Varia kia gầm gừ và đẩy mình dậy, và cả hai bọn chúng nhanh chóng đi theo boss của mình.
Tsuna nhìn bóng dáng rời đi của chúng. "Ta sẽ không chạy đâu," cậu nói, gần như lơ đãng.
Khi cậu còn một mình, đôi chân cậu rã rời và cậu ngã xuống đất, run rẩy và thở dốc.
Cậu đã nhận vào mình những gì thế này?
~.~.~
