Tuy nhiên, đó là sự bất ngờ tới kinh khủng khi cậu mở cửa và thấy Hibari Kyoya trước cửa nhà mình.
Hội trưởng Hội Kỷ luật - nay đã mở rộng ra toàn thành phố và dưới một cái tên khác, nhưng vẫn là nhóm người đấy - tự nhiên chào đón cậu bằng chiếc tonfa vung tới cậu.
"Hiiiieeeeee!" Tsuna né, mặc dù khoảng cách tới thềm cửa rất hẹp, nhờ sự luyện tập lâu dài. Tuy nhiên, cậu không thể nén được hoàn toàn tiếng thét bất ngờ. Cho dù Hibari tấn công cậu bao nhiêu lần, dường như nó không bao giờ trở nên ít đáng sợ hơn.
"Cậu đã gậy xáo trộn sự yên bình của Namimori," Hibari rít lên, "lần nữa."
"Không phải - Phải, tôi đoán lần này cũng có lỗi của tôi," Tsuna thừa nhận, cố đẩy cánh cửa giữa cậu và Hibari. "Nhưng không hoàn toàn như vậy! Đó là lũ băng đảng!"
"Chúng đã được xử lý rồi," Hibari thẳng thừng nói. Tất nhiên là chúng sẽ bị. Không có gì trong Namimori chạy thoát khỏi sự trừng phạt của Hibari được lâu. Giờ, tới lượt Tsuna. "Cậu không mất nhiều thời gian để gây nên sự xáo trộn khác. Cậu nói mình đã đi để đối phó với việc này, và trở thành một công dân bình thường không thay đổi," Hibari chú ý, đôi mắt anh nheo lại.
"Điều này là hoàn toàn khác!" Tsuna rít lại. "Những gã đó thậm chí còn đuổi theo tôi. Đó hoàn toàn là sự trùng hợp."
Hibari lặng lẽ nhìn cậu một lúc, bằng cách nào đó còn đáng lo ngại hơn sự không ưng thuận của anh. "Tôi không đề cập tới cuộc ẩu đả mà cậu đã tham gia," Cuối cùng Hibari nói. "Tôi không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt. Tôi đề cập tới những hành động bất ổn của cậu đã gây ra với lũ động vật ăn cỏ vi phạm pháp luật."
"O-oh? Tình trạng bất ổn trong thế giới tội phạm?" Tsuna lặp lại, đổ mồ hôi lạnh. Cậu đột ngột có cảm giác rất tệ. "Tôi không biết anh muốn nói gì...? Tôi không làm bất cứ điều gì gây ra chuyện đó." Cậu cười lo lắng, tránh khỏi ánh mắt lạnh lùng của Hibari.
"Ra là vậy," Hibari nói, quá dứt khoát. "Chúng dường như chắc chắn rằng cậu đã làm điều gì đó nổi bật. Vậy nói tôi biết... Lửa bầu trời là gì?"
~.~.~
Chương 9: Exposed ~ A Hitman's Heart.
~.~.~
Tsuna đứng bất động trong sự im lặng kinh hoàng.
Chẳng có lý do gì mà Hibari lại biết về lửa Dying Will được. Anh không có ở đó khi Tsuna rời đi. Và sao lại là lửa Bầu trời, loại hiếm nhất?"
Chỉ có một lời giải thích hợp lý. Đó không phải một trong những điềm lành của Tsuna.
Nuốt nước bọt một cách nặng nề, Tsuna nói. "Đó là câu chuyện dài. Tôi không muốn anh đi cùng với đội tuần tra của mình." Khi đôi mắt Hibari nheo lại, cậu nhanh chóng nói thêm, "Tôi sẽ đi với anh. Đi thôi."
Tsuna không chờ trả lời, chỉ lùi lại phía sau đủ để xỏ giầy. Khi họ bước ra ngoài đường, cậu cố tập trung lại suy nghĩ của mình.
Biết rằng Hibari sẽ chấp thuận, Tsuna bắt đầu trở lời câu hỏi mà cậu vừa được hỏi. "Lửa bầu trời là một trong những dạng lửa Dying Will," cậu nói, câu trả lời như không có gì. Cậu tạm ngưng để tập trung suy nghĩ, cố lờ đi ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hibari hướng về cậu.
Tsuna chưa bao giờ được nhận một lời giải thích hoàn chỉnh, mà chỉ nhặt nhạnh từng chút một ở đây và ở kia khi lần đầu cậu tới Ý và tham gia vào thế giới tội phạm. Theo nhiều cách, lửa Dying will được coi như là biểu tượng của mafia, kể từ khi những nhà Mafia thời xa xưa có thể sử dụng lửa thường xuyên và dễ dàng.
Điều đó, lần lượt, là vì những chiếc nhẫn vô giá được truyền lại trong những nhà, thứ có thể phát ra lửa Dying Will, cho phép họ được chuyển hóa lửa theo ý mình. Chuyển hóa lửa mà không có nhẫn hay vật dụng khác là rất khó khăn và không hiệu quả, mặc dù Tsuna đã kiểm soát được nó nhờ luyện tập. Tất nhiên, lửa có năng lượng cao sẽ tốt hơn nhiều.
Một chiếc nhẫn tốt khiến mọi thứ trở nên khác biệt. Trước đây, việc tạo ra ngay những ngọn lửa tinh tế cần thiết cho Kagerou là cả một sự cố gắng - tập trung và nén sóng năng lượng bên trong cậu, ép chúng phát ra khỏi cơ thể. Với chiếc nhẫn Vongola Bầu trời, nó chỉ mất một giây suy nghĩ để tạo nên lửa tinh khiết và dày đặc. Chiếc nhẫn phản ứng gần như tự động để chuyển đổi sóng năng lượng thành lửa. Tsuna đã sử dụng những chiếc nhẫn đã bị đánh cắp khác trước đó, nhưng không có chiếc nào tiếp cận tới được hiệu lực tuyệt đối của nhẫn Vongola.
Nhưng đó không phải là điều mà Hibari cần biết - hay quan tâm, có lẽ vậy.
"Lửa Dying Will là... biểu hiện cho năng lượng sống của mỗi người," Cuối cùng Tsuna nói. "Chúng được gọi như vậy là vì chúng gần như thường xuyên xuất hiện một cách tự nhiên vào khoảnh khắc một người đang ở bờ vực cái chết và hành động trong sự tuyệt vọng điều mà mình hối tiếc."
"Vậy đó là khí chất chiến đấu?" Hibari đoán, bình tĩnh xử lý và đồng ý với những gì Tsuna đã nói. Anh dường như chẳng có chút gì hoài nghi về thứ gì đó siêu nhiên và bất hợp lý theo lẽ thông thường.
"Không," Tsuna trả lời, lắc đầu. "Khí chất chiến đấu là thứ gì đó chỉ có thể thấy được bởi số ít người có đủ kỹ năng và sự nhạy cảm. Lửa Dying Will có thể được nhìn thấy bởi tất cả mọi người và thậm chí xuất hiện cả trong những bản ghi chép. Chúng là dạng năng lượng cao có nhiều công dụng, mặc dù rõ ràng nhất là trong chiến đấu, do tính chất phá hoại của nó."
Hibari đã không thực sự chính xác. Lửa Dying Will theo nhiều cách giống với khí chất chiến đấu, đặc biệt là vì chúng được trói chặt với cảm xúc và quyết tâm của mỗi cá nhân. Cảm xúc và quyết tâm càng mạnh mẽ, thì ngọn lửa sẽ càng thuần khiết và mạnh mẽ hơn. Và ngọn lửa càng thuần khiết, thì có thể sử dụng càng nhiều thuộc tính đặc biệt. Vì ngọn lửa của Tsuna là khá thuần khiết - hay đó là những gì cậu nghĩ, sao cũng được - cậu có thể sử dụng thuộc tính hòa hợp của lửa Bầu trời khá tốt.
...Nhưng đó cũng không phải là điều mà Hibari cần biết.
"Thuộc tính phá hoại giống như là để lại những vết cháy trên khắp con phố Namimori," Hibari lạnh lùng nhắc tới, khiến Tsuna rùng mình. Đương nhiên, đó là phần mà anh quan tâm.
"Ph-phải, anh có thể sử dụng nó để tăng cường sức mạnh cơ thể hay..." Tsuna ngừng lại trước áp lực của Hibari. Ngoan ngoãn, cậu nói, "Tôi thực sự xin lỗi."
Hibari nhìn chằm chằm xuống một lúc, trước khi chuyển sự chú ý của mình. "Tất cả những tên động vật ăn cỏ thối rữa ấy tên nào cũng nhắc tới lửa Bầu trời," anh nói. Chúng xuất hiện rất... kích động như những gì chúng đã thấy."
"Khi anh nói 'tất cả'..." Tsuna mạo hiểm nói, "...ý anh muốn nói là ý nào? Toàn bộ lũ Momokyokai? Toàn bộ băng đảng? ... Hay cả Namimori?"
Hibari thẳng thừng nhìn lại cậu. "Tất cả bọn chúng." anh nhắc lại. "Vượt xa cả Namimori. Chúng rất muốn chia sẻ tin tức."
"...Oh," Tsuna nói, vùi mặt trong đôi tay mình.
Lửa bầu trời rất hiếm, hơn cả nhận thức của Tsuna. Người có khả năng sử dụng lửa Bầu trời với một công suất lớn tới vậy còn hiếm hơn nữa. Cho dù nó sẽ mất thời gian để liên kết Phantom Thief với kẻ đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời, một kẻ nào đó sẽ tới để điều tra - và có lẽ là cố gắng mời mọc Tsuna vào tổ chức của chúng.
"Điều này sẽ mang tới nhiều xáo trộn hơn cho Namimori phải không?" Hibari hỏi.
"...Có lẽ, yeah," Tsuna thừa nhận. "Nó sẽ lại giống như hồi cấp 2. Thật hoài niệm, huh?" Cậu cười ngượng, ngừng lại khi Hibari đột nhiên cười - không phải là chuyện đùa, mà là như đã dự đoán trước.
"Đúng vậy, giống như lúc ở trường cấp hai," Hibari nói. Anh chỉ mỉm cười, nhưng bằng cách nào đó chỉ khiến nó tồi tệ hơn. "Tôi sẽ tìm kiếm những những kẻ xâm phạm ngoại quốc trong thành phố của tôi."
'Đương nhiên, anh ấy hào hứng rồi,' Tsuna phiền muộn nghĩ. 'Mình rất vui vì có ai đó thích thú điều này. Quá nhiều cho cuộc sống yên bình của mình rồi. Ngay cả khi chúng không thể nhận ra mình, nó vẫn sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi những lời bàn tán tới tai mafia...' Vẻ mặt của cậu trở nên tăm tối hơn khi cậu nhận ra điều gì đó khó chịu. 'Đây chính xác là điều mà Gokudera đã lo lắng. Sao mình có thể giải thích với cậu ấy đây?'
"Tôi xin lỗi vì lại gây xáo trộn sự yên bình lần nữa, Hibari-sempai," Tsuna nói, thở dài khi cậu quay sang người kia. "Và... cảm ơn. Vì, um, bảo vệ Namimori, dù trước đó hay bây giờ."
'Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, và chăm sóc cho Mẹ,' cậu suy nghĩ, nhưng cậu biết Hibari sẽ không đánh giá cao những lời nói đó.
Bản năng khiến Tsuna giật lại, đúng lúc để tránh chiếc tonfa bay vào mặt, một lần nữa. Như thường lệ, Hibari từ một công dân trở thành kẻ tàn sát trong một trường hợp đặc biệt.
"Nếu cậu thực sự biết ơn, vậy đấu với tôi," Hibari nói, như thể nó là điều quá rõ ràng và hợp lý. "Tôi muốn thấy những thứ lửa đó có thể làm gì."
Tsuna tái nhợt. 'Anh... anh quan tâm,' cậu nhận ra với sự hoảng sợ dâng trào. 'Anh ấy sẽ lại đuổi theo mình khắp cái thị trấn này! Ai đó, cứuuuuuu với...'
Cậu nên biết điều tốt hơn là ước một điều ước như thế.
"Kaitou-sama!"
Tiếng la khiến Tsuna và Hibari quay lại, nhìn và nhảy lại để tránh viên thuốc nổ đang bay tới chỗ họ.
Như thường lệ, Gokudera lại tới cùng với một vụ nổ.
"Tên động vật ăn cỏ phá hoại, ngoại quốc, ồn ào," Hibari lưu ý, quay sang Gokudera với vũ khí giơ cao. Tsuna rùng mình. Tâm trạng chung của Hibari có thể được đánh giá bằng bao nhiêu từ mô tả đi cùng với cụm từ "động vật ăn cỏ" - càng nhiều từ, thì mọi chuyện càng tệ.
Sử dụng 3 từ ngay lập tức, Hibari hẳn phải rất khó chịu.
"Sao ngươi dám tấn công Kaitou-sama!" Gokudera hét lên, lấy ra thêm nhiều thuốc nổ. "Ta đã biết ngươi là kẻ đáng ngờ ngay từ đầu rồi!"
"Vì gây xáo trộn đến sự yên bình và sử dụng vũ khí trái phép, tôi sẽ cắn cậu tới chết," Hibari đảm bảo với cậu.
"Dừng lại đi, cả hai người!" Tsuna yêu cầu, đứng giữa hai người học. Cậu có lẽ có thể né được đòn tấn công của họ, nếu họ không chịu nghe. Hi vọng vậy. "Gokudera. Tôi không sao. Đừng can thiệp. Hibari-sempai, cậu ấy là người của tôi. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không gây xáo trộn sự yên bình mà... không cần thiết đâu."
Vẫn căng thẳng, Gokudera dù sao vẫn phải chùn bước, nhưng Hibari từ chối hạ thấp vũ khí của mình. Anh quay sang nhìn chằm chằm vào Tsuna, đôi mắt anh nheo lại.
"Hibari-sempai, chúng ta sẽ thu hút nhiều sự chú ý đấy," Tsuna cố giải thích với anh. "Nó sẽ rất đông. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau, một mình."
"Kaitou-sama!" Gokudera phản đối, nhưng chỉ bị lờ đi.
Cuối cùng, Hibari gật đầu và rút tonfa lại. "Như lúc trước," anh nói, giọng điệu của anh không hề có chỗ cho sự tranh cãi. Chiếc áo khoác đen tung bay phía sau, anh quay lại và bước đi.
Tsuna nhìn anh đi với cả sự nhẹ nhõm và bối rối. Sau cùng, đó như một cực hình vậy. Một cực hình rất, rất đau đớn. 'Và mình đã gần như quên mất đôi tonfa ấy đau thế nào,' Tsuna phiền muộn nghĩ. 'Giờ mình sẽ nhận được lời nhắc nhở tốt đây...'
""Kai...uh, Tsuna-sama?" Gokudera mạo dạn, cuối cùng nhớ ra được cái tên mà đáng ra cậu phải dùng.
"Không sao đâu, Gokudera," Tsuna nói, thở dài. "Anh ấy luôn như vậy. Quay lại thôi. Chúng ta... có vài điều cần bàn bạc."
~.~.~
"Điều này là hoàn toàn khác!" Tsuna rít lại. "Những gã đó thậm chí còn đuổi theo tôi. Đó hoàn toàn là sự trùng hợp."
Hibari lặng lẽ nhìn cậu một lúc, bằng cách nào đó còn đáng lo ngại hơn sự không ưng thuận của anh. "Tôi không đề cập tới cuộc ẩu đả mà cậu đã tham gia," Cuối cùng Hibari nói. "Tôi không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt. Tôi đề cập tới những hành động bất ổn của cậu đã gây ra với lũ động vật ăn cỏ vi phạm pháp luật."
"O-oh? Tình trạng bất ổn trong thế giới tội phạm?" Tsuna lặp lại, đổ mồ hôi lạnh. Cậu đột ngột có cảm giác rất tệ. "Tôi không biết anh muốn nói gì...? Tôi không làm bất cứ điều gì gây ra chuyện đó." Cậu cười lo lắng, tránh khỏi ánh mắt lạnh lùng của Hibari.
"Ra là vậy," Hibari nói, quá dứt khoát. "Chúng dường như chắc chắn rằng cậu đã làm điều gì đó nổi bật. Vậy nói tôi biết... Lửa bầu trời là gì?"
~.~.~
Chương 9: Exposed ~ A Hitman's Heart.
~.~.~
Tsuna đứng bất động trong sự im lặng kinh hoàng.
Chẳng có lý do gì mà Hibari lại biết về lửa Dying Will được. Anh không có ở đó khi Tsuna rời đi. Và sao lại là lửa Bầu trời, loại hiếm nhất?"
Chỉ có một lời giải thích hợp lý. Đó không phải một trong những điềm lành của Tsuna.
Nuốt nước bọt một cách nặng nề, Tsuna nói. "Đó là câu chuyện dài. Tôi không muốn anh đi cùng với đội tuần tra của mình." Khi đôi mắt Hibari nheo lại, cậu nhanh chóng nói thêm, "Tôi sẽ đi với anh. Đi thôi."
Tsuna không chờ trả lời, chỉ lùi lại phía sau đủ để xỏ giầy. Khi họ bước ra ngoài đường, cậu cố tập trung lại suy nghĩ của mình.
Biết rằng Hibari sẽ chấp thuận, Tsuna bắt đầu trở lời câu hỏi mà cậu vừa được hỏi. "Lửa bầu trời là một trong những dạng lửa Dying Will," cậu nói, câu trả lời như không có gì. Cậu tạm ngưng để tập trung suy nghĩ, cố lờ đi ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hibari hướng về cậu.
Tsuna chưa bao giờ được nhận một lời giải thích hoàn chỉnh, mà chỉ nhặt nhạnh từng chút một ở đây và ở kia khi lần đầu cậu tới Ý và tham gia vào thế giới tội phạm. Theo nhiều cách, lửa Dying will được coi như là biểu tượng của mafia, kể từ khi những nhà Mafia thời xa xưa có thể sử dụng lửa thường xuyên và dễ dàng.
Điều đó, lần lượt, là vì những chiếc nhẫn vô giá được truyền lại trong những nhà, thứ có thể phát ra lửa Dying Will, cho phép họ được chuyển hóa lửa theo ý mình. Chuyển hóa lửa mà không có nhẫn hay vật dụng khác là rất khó khăn và không hiệu quả, mặc dù Tsuna đã kiểm soát được nó nhờ luyện tập. Tất nhiên, lửa có năng lượng cao sẽ tốt hơn nhiều.
Một chiếc nhẫn tốt khiến mọi thứ trở nên khác biệt. Trước đây, việc tạo ra ngay những ngọn lửa tinh tế cần thiết cho Kagerou là cả một sự cố gắng - tập trung và nén sóng năng lượng bên trong cậu, ép chúng phát ra khỏi cơ thể. Với chiếc nhẫn Vongola Bầu trời, nó chỉ mất một giây suy nghĩ để tạo nên lửa tinh khiết và dày đặc. Chiếc nhẫn phản ứng gần như tự động để chuyển đổi sóng năng lượng thành lửa. Tsuna đã sử dụng những chiếc nhẫn đã bị đánh cắp khác trước đó, nhưng không có chiếc nào tiếp cận tới được hiệu lực tuyệt đối của nhẫn Vongola.
Nhưng đó không phải là điều mà Hibari cần biết - hay quan tâm, có lẽ vậy.
"Lửa Dying Will là... biểu hiện cho năng lượng sống của mỗi người," Cuối cùng Tsuna nói. "Chúng được gọi như vậy là vì chúng gần như thường xuyên xuất hiện một cách tự nhiên vào khoảnh khắc một người đang ở bờ vực cái chết và hành động trong sự tuyệt vọng điều mà mình hối tiếc."
"Vậy đó là khí chất chiến đấu?" Hibari đoán, bình tĩnh xử lý và đồng ý với những gì Tsuna đã nói. Anh dường như chẳng có chút gì hoài nghi về thứ gì đó siêu nhiên và bất hợp lý theo lẽ thông thường.
"Không," Tsuna trả lời, lắc đầu. "Khí chất chiến đấu là thứ gì đó chỉ có thể thấy được bởi số ít người có đủ kỹ năng và sự nhạy cảm. Lửa Dying Will có thể được nhìn thấy bởi tất cả mọi người và thậm chí xuất hiện cả trong những bản ghi chép. Chúng là dạng năng lượng cao có nhiều công dụng, mặc dù rõ ràng nhất là trong chiến đấu, do tính chất phá hoại của nó."
Hibari đã không thực sự chính xác. Lửa Dying Will theo nhiều cách giống với khí chất chiến đấu, đặc biệt là vì chúng được trói chặt với cảm xúc và quyết tâm của mỗi cá nhân. Cảm xúc và quyết tâm càng mạnh mẽ, thì ngọn lửa sẽ càng thuần khiết và mạnh mẽ hơn. Và ngọn lửa càng thuần khiết, thì có thể sử dụng càng nhiều thuộc tính đặc biệt. Vì ngọn lửa của Tsuna là khá thuần khiết - hay đó là những gì cậu nghĩ, sao cũng được - cậu có thể sử dụng thuộc tính hòa hợp của lửa Bầu trời khá tốt.
...Nhưng đó cũng không phải là điều mà Hibari cần biết.
"Thuộc tính phá hoại giống như là để lại những vết cháy trên khắp con phố Namimori," Hibari lạnh lùng nhắc tới, khiến Tsuna rùng mình. Đương nhiên, đó là phần mà anh quan tâm.
"Ph-phải, anh có thể sử dụng nó để tăng cường sức mạnh cơ thể hay..." Tsuna ngừng lại trước áp lực của Hibari. Ngoan ngoãn, cậu nói, "Tôi thực sự xin lỗi."
Hibari nhìn chằm chằm xuống một lúc, trước khi chuyển sự chú ý của mình. "Tất cả những tên động vật ăn cỏ thối rữa ấy tên nào cũng nhắc tới lửa Bầu trời," anh nói. Chúng xuất hiện rất... kích động như những gì chúng đã thấy."
"Khi anh nói 'tất cả'..." Tsuna mạo hiểm nói, "...ý anh muốn nói là ý nào? Toàn bộ lũ Momokyokai? Toàn bộ băng đảng? ... Hay cả Namimori?"
Hibari thẳng thừng nhìn lại cậu. "Tất cả bọn chúng." anh nhắc lại. "Vượt xa cả Namimori. Chúng rất muốn chia sẻ tin tức."
"...Oh," Tsuna nói, vùi mặt trong đôi tay mình.
Lửa bầu trời rất hiếm, hơn cả nhận thức của Tsuna. Người có khả năng sử dụng lửa Bầu trời với một công suất lớn tới vậy còn hiếm hơn nữa. Cho dù nó sẽ mất thời gian để liên kết Phantom Thief với kẻ đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời, một kẻ nào đó sẽ tới để điều tra - và có lẽ là cố gắng mời mọc Tsuna vào tổ chức của chúng.
"Điều này sẽ mang tới nhiều xáo trộn hơn cho Namimori phải không?" Hibari hỏi.
"...Có lẽ, yeah," Tsuna thừa nhận. "Nó sẽ lại giống như hồi cấp 2. Thật hoài niệm, huh?" Cậu cười ngượng, ngừng lại khi Hibari đột nhiên cười - không phải là chuyện đùa, mà là như đã dự đoán trước.
"Đúng vậy, giống như lúc ở trường cấp hai," Hibari nói. Anh chỉ mỉm cười, nhưng bằng cách nào đó chỉ khiến nó tồi tệ hơn. "Tôi sẽ tìm kiếm những những kẻ xâm phạm ngoại quốc trong thành phố của tôi."
'Đương nhiên, anh ấy hào hứng rồi,' Tsuna phiền muộn nghĩ. 'Mình rất vui vì có ai đó thích thú điều này. Quá nhiều cho cuộc sống yên bình của mình rồi. Ngay cả khi chúng không thể nhận ra mình, nó vẫn sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi những lời bàn tán tới tai mafia...' Vẻ mặt của cậu trở nên tăm tối hơn khi cậu nhận ra điều gì đó khó chịu. 'Đây chính xác là điều mà Gokudera đã lo lắng. Sao mình có thể giải thích với cậu ấy đây?'
"Tôi xin lỗi vì lại gây xáo trộn sự yên bình lần nữa, Hibari-sempai," Tsuna nói, thở dài khi cậu quay sang người kia. "Và... cảm ơn. Vì, um, bảo vệ Namimori, dù trước đó hay bây giờ."
'Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, và chăm sóc cho Mẹ,' cậu suy nghĩ, nhưng cậu biết Hibari sẽ không đánh giá cao những lời nói đó.
Bản năng khiến Tsuna giật lại, đúng lúc để tránh chiếc tonfa bay vào mặt, một lần nữa. Như thường lệ, Hibari từ một công dân trở thành kẻ tàn sát trong một trường hợp đặc biệt.
"Nếu cậu thực sự biết ơn, vậy đấu với tôi," Hibari nói, như thể nó là điều quá rõ ràng và hợp lý. "Tôi muốn thấy những thứ lửa đó có thể làm gì."
Tsuna tái nhợt. 'Anh... anh quan tâm,' cậu nhận ra với sự hoảng sợ dâng trào. 'Anh ấy sẽ lại đuổi theo mình khắp cái thị trấn này! Ai đó, cứuuuuuu với...'
Cậu nên biết điều tốt hơn là ước một điều ước như thế.
"Kaitou-sama!"
Tiếng la khiến Tsuna và Hibari quay lại, nhìn và nhảy lại để tránh viên thuốc nổ đang bay tới chỗ họ.
Như thường lệ, Gokudera lại tới cùng với một vụ nổ.
"Tên động vật ăn cỏ phá hoại, ngoại quốc, ồn ào," Hibari lưu ý, quay sang Gokudera với vũ khí giơ cao. Tsuna rùng mình. Tâm trạng chung của Hibari có thể được đánh giá bằng bao nhiêu từ mô tả đi cùng với cụm từ "động vật ăn cỏ" - càng nhiều từ, thì mọi chuyện càng tệ.
Sử dụng 3 từ ngay lập tức, Hibari hẳn phải rất khó chịu.
"Sao ngươi dám tấn công Kaitou-sama!" Gokudera hét lên, lấy ra thêm nhiều thuốc nổ. "Ta đã biết ngươi là kẻ đáng ngờ ngay từ đầu rồi!"
"Vì gây xáo trộn đến sự yên bình và sử dụng vũ khí trái phép, tôi sẽ cắn cậu tới chết," Hibari đảm bảo với cậu.
"Dừng lại đi, cả hai người!" Tsuna yêu cầu, đứng giữa hai người học. Cậu có lẽ có thể né được đòn tấn công của họ, nếu họ không chịu nghe. Hi vọng vậy. "Gokudera. Tôi không sao. Đừng can thiệp. Hibari-sempai, cậu ấy là người của tôi. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không gây xáo trộn sự yên bình mà... không cần thiết đâu."
Vẫn căng thẳng, Gokudera dù sao vẫn phải chùn bước, nhưng Hibari từ chối hạ thấp vũ khí của mình. Anh quay sang nhìn chằm chằm vào Tsuna, đôi mắt anh nheo lại.
"Hibari-sempai, chúng ta sẽ thu hút nhiều sự chú ý đấy," Tsuna cố giải thích với anh. "Nó sẽ rất đông. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau, một mình."
"Kaitou-sama!" Gokudera phản đối, nhưng chỉ bị lờ đi.
Cuối cùng, Hibari gật đầu và rút tonfa lại. "Như lúc trước," anh nói, giọng điệu của anh không hề có chỗ cho sự tranh cãi. Chiếc áo khoác đen tung bay phía sau, anh quay lại và bước đi.
Tsuna nhìn anh đi với cả sự nhẹ nhõm và bối rối. Sau cùng, đó như một cực hình vậy. Một cực hình rất, rất đau đớn. 'Và mình đã gần như quên mất đôi tonfa ấy đau thế nào,' Tsuna phiền muộn nghĩ. 'Giờ mình sẽ nhận được lời nhắc nhở tốt đây...'
""Kai...uh, Tsuna-sama?" Gokudera mạo dạn, cuối cùng nhớ ra được cái tên mà đáng ra cậu phải dùng.
"Không sao đâu, Gokudera," Tsuna nói, thở dài. "Anh ấy luôn như vậy. Quay lại thôi. Chúng ta... có vài điều cần bàn bạc."
~.~.~
"Tên anh ấy là Hibari Kyoya," Tsuna bắt đầu khi đi về nhà Sawada. Cậu ngừng lại, không chắc phải tiếp tục thế nào. "Anh ấy... tốt, anh ấy thực thi kỷ luật trong thành phố - gần như đánh đập bất cứ ai gây xáo trộn tới sự yên bình."
Gokudera đang nhìn cậu kỹ càng, với sự chú ý tập trung mà cậu đặt mọi thứ mà cậu tự cống hiến - gần như là những sự việc liên quan đến Kaitou. Đó vẫn có chút đáng sợ, sau khoảng thời gian họ quen biết nhau.
Biết được cái cách mà đôi mắt Gokudera nheo lại, Tsuna nhanh chóng nói thêm, "Hibari-sempai rất mạnh. Không có cách nào chúng ta có thể đánh bại anh ấy, cho dù chúng ta hợp tác với nhau. Ý tôi là vậy."
Điều đó dường như không làm dịu Gokudera được quá nhiều, nhưng ít nhất cậu trông không giống như là đang nghĩ tới việc quay lại và tìm Hibari.
"Hibari là lý do Namimori lại an toàn như vậy. Anh ấy... có lẽ là nguyên nhân giúp tôi sống sót học qua cấp 2," Tsuna nói thêm.
Cậu cười ngượng, hồi tưởng lại, và hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt mở to của Gokudera đang hướng vào cậu.
"K-Kaitou-sama?!"
Gokudera đang nhìn cậu kỹ càng, với sự chú ý tập trung mà cậu đặt mọi thứ mà cậu tự cống hiến - gần như là những sự việc liên quan đến Kaitou. Đó vẫn có chút đáng sợ, sau khoảng thời gian họ quen biết nhau.
Biết được cái cách mà đôi mắt Gokudera nheo lại, Tsuna nhanh chóng nói thêm, "Hibari-sempai rất mạnh. Không có cách nào chúng ta có thể đánh bại anh ấy, cho dù chúng ta hợp tác với nhau. Ý tôi là vậy."
Điều đó dường như không làm dịu Gokudera được quá nhiều, nhưng ít nhất cậu trông không giống như là đang nghĩ tới việc quay lại và tìm Hibari.
"Hibari là lý do Namimori lại an toàn như vậy. Anh ấy... có lẽ là nguyên nhân giúp tôi sống sót học qua cấp 2," Tsuna nói thêm.
Cậu cười ngượng, hồi tưởng lại, và hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt mở to của Gokudera đang hướng vào cậu.
"K-Kaitou-sama?!"
"Không sao, không sao," Tsuna trấn an cậu. "... Cậu có nhớ tôi đã nói với cậu rằng tôi tới Ý để tìm ba tôi, sau khi tôi biết được ông ấy ở trong mafia như thế nào không? Tôi không tìm ra là vì ông ấy đã để lại chút giấy tờ hay tôi đã nghe được một cuộc điện thoại đáng ngờ, hay đại loại như thế. Mặc dù ông ấy đã làm rối tung lên ở đâu đó. Tôi không biết chi tiết, nhưng một nhà nhỏ biết về chúng tôi - về tôi và Mẹ."
Bàn tay Gokudera nắm chặt khi tâm trí cậu nhanh chóng liên kết các thông tin. "Vậy chúng tới đây, để... để..."
"Tôi nghĩ những tên đầu tiên là những kẻ bắt cóc," Tsuna trầm ngâm. Cậu đó có nhiều năm để thu được nhiều kinh nghiệm, và cậu đã trải qua những điều nguy hiểm hơn nhiều kể từ đó. "Tôi thực sự may mắn. Tôi đã xoay sở để dẫn chúng tới thẳng chỗ Hibari-sempai, người xử lí chúng nhanh gọn. Mặc dù sau đó nó trở nên nghiêm trọng hơn..."
Bắt cóc hay không, Tsuna trẻ tuổi đã loại bỏ sợ hãi khỏi tâm trí mình. Cậu không biết chúng muốn gì từ cậu, giữa vốn tiếng Ý ít ỏi và cấp độ tiếng Nhật thấp của chúng. Cậu thực sự may mắn khi Nhà kẻ thù chỉ gửi tới vài con cá nhỏ lần đầu tiên, muốn tập trung vào việc bắt cóc và chẳng tính tới việc sẽ có chống trả.
Chúng chắc chắn không nghĩ tới Hibari.
Đương nhiên, buổi thẩm vấn mà Hibari ép Tsuna phải chịu sau khi anh chăm sóc lũ mafia thậm chí còn đáng sợ hơn. May mắn thay, đánh bại những tên động vật ăn cỏ nước ngoài xâm lấn đã làm được điều kì diệu cho tâm trạng của Hibari, vì vậy anh thậm chí chẳng bận tâm tới việc cắn Tsuna tới chết.
... Lần đó. Khi những việc tương tự lặp lại, Hibari không quá hào phóng đến vậy. Những tháng tiếp theo đó là chạy tới chỗ Hibari trong khi chạy trốn khỏi lũ côn đồ mafia và sau đó chạy khỏi Hibari, khi mà người hội trưởng quái vật chuyển sang Tsuna vì gây rối loạn, hoặc là vì tập luyện, hoặc là vì sự thích thú của anh, hoặc là vì bất cứ lí do nào mà Hibari đưa ra.
Chỉ cần nhớ lại nó thôi đã khiến Tsuna rùng mình.
Quan sát Tsuna đang hồi tưởng, Gokudera chỉ có thể vặn vẹo tay mình bất lực. Nó đã qua rồi, và rõ ràng Tsuna đã trải qua nó. Nó không còn như thể là điều hiếm gặp nữa - tới từ những người đàn ông quyền lực của những nhà, mặc dù những nhà ấy chẳng biết chút gì về mafia.
Điều đó không khiến nó dễ nghe hơn chút nào cả. Nó không ngừng khiến Gokudera cảm thấy như mình là kẻ thất bại, bằng cách nào đó, để bảo vệ... gia đình cậu.
"Phải rồi, Hibari-sempai cũng đã làm phần việc ít ỏi còn lại," Tsuna tiếp tục, xua tan những kí ức đi bằng cách chuyển chủ đề. "Nhưng chúng vẫn sẽ tới. May mắn thay, chúng chỉ là một Nhà nhỏ. Cuối cùng, chúng tôi đã đánh bại hầu hết thành viên của chúng. Chúng tập trung tất cả những người còn lại và tới đây với một nỗ lực cuối cùng. Ngay cả boss của chúng cũng tới nữa, và sau khi chúng tôi đánh bại được hắn, mọi thứ trở lại bình thường. Dường như chúng chưa bao giờ chia sẻ cái thông tin đặc biệt ấy với ai khác ngoài nhà mình.
Chúng không muốn cạnh tranh. Chúng muốn trở thành số một với đòn bẩy chính là Sư tử của nhà Vongola.
Đưa tay lên mặt mình, Gokudera cố đẩy những cảm xúc của mình đi và nghĩ một cách hợp lý. 'Cả một Nhà, cho dù là nhỏ đi chăng nữa, hoàn toàn biến mất, không ai có được can đảm để đứng ra,' cậu nghĩ. 'Mình đoán đó là khi mình 14 tuổi...'
Cậu cố nhớ xem mình đã nghe được gì về điều đó chưa. Shamal hay chị cậu đã nhắc tới điều gì đó hay chưa?
'Đó là khoảng thời gian Rokudo hoạt động. Anh ta đã hủy diệt vài Gia đình, vì vậy nó có lẽ được đổ cho anh ta,' Gokudera nghĩ, nhăn mặt. 'Sau đó là một mớ hỗn độn, mình không thể nghĩ ra được nhà nào thực sự bị hủy diệt bởi Kaitou-sama và Hibari...'
"Tuy nhiên," Gokudera thì thầm, "hai người thực sự xoay sở để đánh bại cả một Nhà sao? Điều đó... thật tuyệt vời."
Sự tuyệt vời ấy được giành cho Rokudo Mukuro và đồng bọn của anh ta ở Vendicare.
"Hầu hết đều bị Hibari đánh bại," Tsuna đính chính lại. "Anh ấy mạnh như vậy đấy. Nhưng như tôi đã nói, chúng là một Nhà nhỏ, và chúng tới theo những nhóm nhỏ, vì vậy không phải anh ấy chiến đấu với tất cả bọn chúng một lúc. Và cũng có sự giúp đỡ của ban kỷ luật của Hibari nữa."
Phải thừa nhận rằng, họ gần như giúp dọn dẹp và che phủ, đảm bảo rằng Namimori lại yên bình, ngay cả khi Hibari chiến đấu với cả một Nhà.
Tsuna không phải một người nguy hiểm, nhưng cậu đã rất, rất vui khi thấy boss của Nhà ấy nhận được cây tonfa vào mặt và gục ngã, cùng với phần còn lại của nhà đó. Cuối cùng, mọi thứ sẽ lại yên bình, cậu đã nghĩ, những giọt nước mắt nhẹ nhõm lăn xuống đôi má cậu.
Hibari, mặt khác, rõ ràng trông rất thất vọng.
Không phải mọi thứ đều trở về cái cách mà nó đã từng trước đó. Tsuna không thể hoàn toàn quên đi lũ mafia đã tới để đuổi theo cậu và mẹ cậu.
Có một khả năng mỏng manh rằng Gia đình đã nhắm vào Tsuna bị nhầm lẫn, hoặc là Tsuna đã hiểu lầm họ. Nó dường như không hề tự nhiên. Đầu tiên, Tsuna đã nghĩ về việc hỏi Nana, nhưng cậu bác bỏ cái suy nghĩ ấy một cách nhanh chóng. Nếu bà không biết gì - và có lẽ bà không hề biết - cậu không có ý định đè nặng gánh nặng lên bà.
Cậu đã xem xét có nên hỏi Iemitsu trong thời gian dài. Nhưng cuối cùng, Iemitsu đã tự mình quyết định điều đó cho Tsuna. Trong 3 năm trong trường cấp 2, Tsuna không hề có một lần nghe được tin tức về cha mình. Không một cuộc gọi, không cả một bức thư.
Dần dần, quyết tâm của Tsuna ngày càng vững chắc hơn. Cậu đã tự mình tiến vào sâu thế giới mafia, cậu đã quyết định, vào cái đêm không ngủ ấy. Cậu sẽ tới Ý, nếu đó là nơi mà cậu có thể thấy rõ được.
Trước khi rời đi, Tsuna đã nói với mẹ và Haru rằng cậu sẽ đi tìm sự thật. Cả hai người họ đều nghĩ sự mơ mộng hơi quá lố. Cậu cũng đã nói với Hibari về điều đó, nhưng anh hiểu ý thực sự của Tsuna là gì.
Hibari cũng hiểu được ý của Tsuna khi cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề, đứng thẳng và nói với Hibari rằng mẹ cậu vẫn ở lại Namimori - vẫn có khả năng sẽ có một ai khác tới tìm gia đình của Sư tử, và Nana thậm chí sẽ không biết tìm người giúp đỡ như Tsuna đã từng.
Cười khẩy, Hibari đồng ý rằng anh sẽ cần tuần tra qua nhà của Sawada thường xuyên. Sau cùng, đó là nguồn gốc của sự xáo trộn.
Vì vậy, nói cách khác, anh ấy chắc chắn sẽ ở đó, nếu bất cứ nhà Mafia nào khác tấn công.
"Dù sao thì, anh ấy luôn là như vậy," Tsuna nói, kéo cả cậu và Gokudera ra khỏi dòng suy nghĩ.
Trông không thực sự hài lòng, nhưng ít nhất là không hoàn toàn phản đối, Gokudera gật đầu. "Tôi hiểu rồi, Tsuna-sama," cậu nói. "Nhưng sao anh ta lại tới gặp ngài vậy?"
"...Về điều đó..."
~.~.~
Gokudera đủ tốt - hay tôn trọng - để không nói, "Tôi đã nói ngài rồi mà."
Cậu thả lỏng người một lúc để thở dài một cách bực tức nhưng hầu hết là sự chấp nhận và thích thú - "Đúng vậy, đó là cách sống của Kaitou-sama mà," - trước khi sự lo lắng hiện trên vẻ mặt của cậu.
"Vậy ngài định làm gì?" cậu hỏi Tsuna.
"Tôi vẫn chưa chắc," Tsuna trả lời, cắn môi suy nghĩ. "Tôi đoán là phải tùy cơ ứng biến thôi. Tôi không nghĩ lũ băng đảng ấy nhận ra tôi, và có lẽ bị hạ gục bởi Hibari sẽ khiến chúng ngậm miệng lại. Mặt khác, chúng có thể nhận ra Yamamoto hoặc thậm chí là Kyoko. Tôi không thể mong đợi cả hai người họ che giấu cho tôi được. Và tôi không thể luôn dựa vào Hibari bảo vệ mình được."
Vẫn có quá nhiều điều chưa biết được. Lửa bầu trời rất hiếm, nhưng sẽ có ai liên hệ chúng với Phantom Thief không? Chúng sẽ có thể liên hệ chúng với Sawada Tsunayoshi hay không? Chúng sẽ có thể tìm cậu không?"
"Nó... có lẽ sẽ tốt hơn nếu không ở lại đây quá lâu," Tsuna đau đớn thừa nhận. 'Nếu mình ở lại và kẻ nào đó tới tìm, Hibari sẽ thực sự giết mình mất,' cậu nghĩ.
"Điều đó thực sự ổn chứ, Tsuna-sama?" Gokudera hỏi, nhìn kĩ người sư phụ của mình. "Ngài... rất vui khi ở đây."
Tsuna khịt mũi. "Tôi thậm chí sẽ còn không vui hơn nếu ai đó bị thương chỉ vì tôi," cậu cay đắng chỉ ra.
Cả hai dừng lại, đứng phía trước nhà Sawada. Tsuna thở dài, nhìn lên tòa nhà đơn giản, bình thường. Cậu sẽ nhớ nó, cậu nghĩ... nhưng không nhiều như cậu nghĩ.
"Nếu chúng ta tính thời gian một cách chính xác, tất cả sẽ tới Nhật để tìm kiếm, thay vì Ý," cậu trầm ngâm. "Đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để trả lại nhẫn Vongola Bầu trời cho nhà Vongola, hay ít nhất tìm xem Đệ Cửu muốn làm gì, uh, những biến chứng bất ngờ."
Đó không hẳn là một kế hoạch, nhưng vẫn là một cái gì đó. Và bằng cách nào đó, Tsuna cảm thấy tốt hơn, tập trung hơn kể từ khi cậu về tới Namimori. Ít nhất giờ cậu có phương hướng và một kế hoạch để hành động.
Gokudera gật đầu. "Đã hiểu," cậu nói. "Tôi sẽ liên lạc lại về Ý, để theo dõi xem khi nào tin tức sẽ tới chỗ họ."
"Cảm ơn. Điều đó sẽ giúp ích đấy," Tsuna nói, bước qua cổng. "Tôi không chắc nó sẽ mất bao lâu. Có lẽ là khoảng một tuần? Phải, chúng ta vẫn có đủ thời gian để tới sở thú."
"Ngài không cần phải chiều thằng nhóc đó đâu, Tsuna-sama," Gokudera càu nhàu.
"Tôi đã hứa rồi," Tsuna nói, nhún vai. Đẩy cửa trước, cậu gọi lớn, "Bọn con về rồi!" Quay lại về phía Gokudera, cậu tiếp tục, "Nó đã rất tốt khi chịu ở trong nhà suốt thời gian qua rồi. Nó rất khó khăn với một đứa trẻ năng động như nó." Không như Tsuna đã từng, quan tâm tới manga hơn là chơi với những đứa trẻ khác.
Gokudera ngập ngừng, cho dù cậu định nói gì thì cũng đều rơi vào im lặng. Cậu và Tsuna nhìn nhau, có chung suy nghĩ - căn nhà quá im lặng. Không có phản hồi nào.
"Mẹ?" Tsuna kêu lớn, đi vào trong bếp trong khi Gokudera kiểm tra phòng khách.
Không có ai trong nhà hết.
"Kaitou-sama," Gokudera bắt đầu, chưa chắc chắn lắm.
Tsuna lắc đầu. "Đ-đừng vội kết luận," cậu giải thích. "Họ có lẽ chỉ ra ngoài thôi."
Cậu thực sự, thực sự hi vọng là như vậy.
Ít nhất, Tsuna tự trấn an mình, mọi thứ trông hoàn toàn bình thường. Nana có thể không có chút đề phòng nào, nhưng Lambo chắc chắn sẽ làm rùm beng lên. Và nếu có chuyện gì xảy ra, chúng sẽ liên lạc. Sau cùng, Tsuna sẽ là mục tiêu.
Đó là một chuỗi hành động hợp lý, nhưng điều đó không giúp cho việc ngồi xuống chờ đợi dễ dàng hơn chút nào. Nana không có điện thoại di động, và cả Lambo cũng không, và mù quáng chạy quanh thị trấn này tìm họ sẽ chẳng ích gì và có khả năng sẽ thu hút nhiều sự chú ý không mong muốn.
Khi cánh cửa trước cuối cùng cũng mở ra, cả Gokudera và Tsuna đứng phắt dậy, không hề nghĩ ngợi đưa tay tới vũ khí của mình.
"Mẹ về rồi đây!" Nana ngân lên, hoàn toàn bình thường và vô tư.
Rên rỉ, Tsuna vùi mặt mình vào hai bàn tay. 'Sao mình lại phải lo lắng chứ?' cậu tự hỏi. Việc căng thẳng đột ngột khiến đầu gối cậu cảm thấy yếu đi.
"Oh, chào mừng hai con về nhà!" Nana chào họ. Giữ cho cánh cửa mở ra, bà chờ cho Lambo đi vào. Về đứa bé, chỉ có đôi chân của cậu là lộ ra phía dưới chiếc túi mua đồ chứa đầy những thứ trông như là đồ dự trữ cho quân đội vậy. Đương nhiên, đó không phải cân nặng có thể khiến cậu gặp khó khăn, mà là không có tầm nhìn, khiến cậu di chuyển một cách chậm chạp hoặc có nguy cơ vấp ngã (một lần nữa).
Gokudera gầm gừ. Lấy ra thuốc nổ một lần nữa, cậu chen vào giữa hai người khi họ đi về phía bếp.
"Con bò ngu ngốc kia," cậu rít lên. "Ta đã nói ngươi ở trong nhà mà."
"Lambo-san sẽ không cúi đầu trước cậu đâu, Ahodera!" Lambo cãi lại, cuối cùng hạ gánh nặng của mình xuống sàn nhà bếp lấp lánh. Tiếng Nhật của cậu nhóc đã cải thiện một cách ấn tượng, nhưng vẫn chứa hầu hết là những từ ngữ từ các chương trình truyền hình, dẫn đến một số... cụm từ độc đáo đấy chứ."
"Lambo tự nguyện giúp mẹ đấy," Nana vui vẻ nói với Gokudera, vỗ vào đầu đứa bé. "Nhờ nó, mẹ đã mua được hầu hết hàng giảm giá hôm nay rồi. Nó làm thực sự tốt!"
Bị mắc giữa sự tôn trọng sâu sắc của cậu với mẹ của Tsuna và sự khó chịu sâu sắc gần như tương đồng với Lambo, Gokudera chỉ có thể tiếng rít khó chịu.
Tsuna thở dài và tự nói với mình đây là kết quả tốt nhất rồi và họ nên biết ơn. Cậu cần phải nhắc đi nhắc lại vài lần.
Cậu nên tự trấn an mình.
... Vậy sao cái cảm giác khó chịu đột ngột này lại xuất hiện trong cậu vào lúc này?
Lông tay của cậu dựng đứng lên, như thể một cơn bão đang tới gần. Có cảm giác áp lực và căng thẳng ngày càng tăng trong không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ với Tsuna.
Cậu lý giải nó, lờ đi tiếng chuông ồn ào đang vang lên khắp căn nhà.
"Tới đây!" Nana kêu lớn, đi ra từ nhà bếp và hướng ra cửa.
Âm thanh ấy là chuông cửa, Tsuna nhận ra. Và cảm giác đó là sự tiếp cận của một ai đó rất, rất mạnh.
"Để con mở!" Tsuna hét lên, đột ngột chắn trước Nana. Cậu cười ngượng và cố chắn lối ra cửa của bà. "Cứ để đó cho con."
Nana cười, lại nhìn hài lòng và biết một lần nữa, và quay trở lại để dỡ phần đồ còn lại.
Tiếng gõ cửa chậm chạp khiến Tsuna căng thẳng và từ từ quay lại. Cậu có thể thấy bàn tay mình run rẩy khi cậu chạm vào núm cửa.
'Cái sát khí gì thế này...' cậu nghĩ, nuốt nước bọt. Người ở cấp độ đó trong tiềm thức luôn che giấu đi sức mạnh của họ. Họ tự mình che giấu rất tốt, họ gần như biến mất khỏi các giác quan. Một vài đối thủ khó khăn nhất của Tsuna hoàn toàn che giấu chính mình, hoàn toàn không nhận ra được sự hiện diện của họ.
Nhưng người này lại phát ra sức mạnh của mình, cứ như thể chúng đang hét lên vậy.
Tại sao? Để thách thức Tsuna? Để kiểm tra cậu? Để khiến cậu chạy?
Lại một tiếng gõ khác, vẫn đều đều và chậm chạp.
"Tới đây!" Tsuna theo phản xạ trả lời và mở cửa.
Tiếp theo, nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt màu đỏ của người ở phía bên kia, Tsuna tái mặt và than thở trong lòng, 'Sao mình lại làm thế?! Thật đáng nguyền rủa mà!"
Nuốt nước bọt, Tsuna từ từ nhìn lên - ngay cả bây giờ, cậu vẫn còn quá thấp - chiếc áo choàng đỏ chói, chiếc móc vàng và cổ áo trắng, một thân hình đẹp hoàn toàn quen thuộc.
'H-Hibari? Không... người này hoàn toàn khác lạ,' Tsuna nghĩ, bất động. Người đàn ông này lớn hơn, và cái thái độ của anh không giống người hội trưởng ác quỷ. Chắc chắn, Hibari không bao giờ có cái biểu hiện như vậy.
Nó rất nhẹ nhàng, bất chấp sự cứng rắn phía sau nó và sự căng thẳng toát ra từ cơ thể người đàn ông kia.
"Ah... t-tôi có thể giúp gì anh?" Tsuna lắp bắp.
Người lạ kia mỉm cười, nhưng đó không phải biểu hiện vui vẻ, sự căng thẳng tụ lại nơi khóe mắt.
"Tôi hi vọng là vậy," anh nói. "Đó là lí do tôi cần cậu đưa tôi chiếc nhẫn Vongola bầu trời."
Đôi mắt Tsuna mở to, bàn tay cậu chạm vào chiếc nhẫn theo bản năng, giấu nó phía sau quần áo của mình. Ánh mắt sắc bén của anh chàng kia theo dõi từng cử chỉ, và Tsuna cố để xua nó đi, giơ tay lên thay vì vò tóc mình.
"C-Cái... tôi-tôi không biết anh đang nói gì cả," cậu nói dối, một cách tồi tệ.
"Tốt nhất cậu nên hợp tác," chàng trai ấy nói, sự bình tĩnh của anh vẫn còn nguyên. "Nếu không tôi sẽ lấy nó bằng vũ lực. Chẳng có mục đích gì mà phải từ chối nó cả. Triads biết mục tiêu thực sự của Vongola."
'Anh ta tới từ Triads sao?' Tsuna nghĩ, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Chắc chắn, quần áo của anh là theo phong cách Trung Quốc, có lẽ là một võ sĩ.
"Cậu nên bảo đứa bé đó đừng chửi người bán hàng bằng tiếng Ý," chàng trai ấy tiếp tục, "và nhất là đừng thề rằng sẽ trả thù như một thành viên của nhà Bovino."
'Lambo, thằng nhóc ngu ngốc,' Tsuna rên lên trong đầu mình.
Giờ chẳng có mục đích gì để từ chối cả. Nuốt nước bọt một cách nặng nề, Tsuna nhìn lên và thẳng vai mình lên.
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể chỉ đưa nó được," cậu nói, nhìn vào ánh mắt của chàng trai. "Anh sẽ phải lấy nó từ tôi."
Chàng trai gật đầu. Tsuna căng thẳng, nhưng anh không hề tấn công. "Vậy, chúng ta có thể tới một nơi khác chứ?" cậu nói.
'Vì vậy chúng ta sẽ không gây ảnh hưởng tới dân thường,' Tsuna nhận ra. 'Thật là có tâm. Mình đã ở bên cạnh Lambo, Gokudera quá lâu và Varia đuổi theo mình mà quên mất cái cách mà những sát thủ xử lý mọi thứ.'
Gật đầu, Tsuna ngừng lại chỉ để gọi vọng lại vào trong nhà, "Con ra ngoài đây!"
"Kaitou-sama!" Gokudera, người đang đứng chờ, cố phản đối, nhưng Tsuna ngắt lời cậu.
"Chăm sóc cho Mẹ!"
Đó là một yêu cầu, và cậu biết nó sẽ được nghe theo, dù Gokudera có không thích bao nhiêu đi chăng nữa. Tsuna không chờ phản ứng, bước ra ngoài và đóng cánh cửa phía sau mình.
"Vậy anh tới từ Triads sao?" cậu hỏi, gượng nở một nụ cười trên khuôn mặt mình khi họ đi qua cổng trước và bước ra đường. "Tổ chức nào? Tôi có thể biết ai đó không?"
Cái cách chàng trai ấy liếc sang cậu, khiến Tsuna nhớ lại về Reborn và tất cả những lời chê "nghiệp dư" của anh, mặc dù người này không có sự nhạo báng tương tự như vậy.
"Tôi là Fon, là một trong những Arcobaleno," anh trả lời, chỉ là vui vẻ thôi.
'Arcobaleno? Nhưng đó là tiếng Ý, không phải tiếng Trung Quốc-' Tsuna thắc mắc, cho tới khi suy nghĩ của cậu ngừng hẳn.
Cậu tái nhợt. "O-oh," cậu cố gắng lắp bắp. Tsuna không cần Gokudera giải thích Arcobaleno là gì. Tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ trong giới Mafia đều biết. Không, ngay cả người không liên quan cũng biết. Huyền thoại của Arcobaleno - của 7 người mạnh nhất - được truyền tai nhau khắp nơi.
Danh tính của họ không được biết rõ, nhưng chẳng ai dám khẳng định là họ nếu họ không phải.
Lời tiết lộ ấy, thậm chí còn hơn cả cái khí chất không thể kiểm soát được của chàng trai, khiến Tsuna bất động tại chỗ.
... Đây mới là ý định của anh, để đe dọa Tsuna đầu hàng, mà không cần phải chiến đấu.
Tsuna cũng chẳng muốn chiến đấu, nhất là khi biết mình sẽ thua. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu định đầu hàng. Cậu đã hứa với Đệ cửu, và chiếc nhẫn Vongola Bầu trời không phải của cậu mà cho đi, đặc biệt là với Triads.
Nhớ lại mục tiêu của mình giúp củng cố thêm quyết tâm cho Tsuna. Mặc dù cậu vẫn cảm thấy như run lên vì sợ hãi, Tsuna cố ép mình đối mặt với Arcobaleno.
"Thật vui khi được làm quen với anh," cậu lịch sự nói, cúi đầu.
Không hề nghĩ gì về nó, Fon cúi đầu lại.
'Ngay lúc này!'
Vào thời điểm mà sự cảnh giác của anh tụt xuống chỉ một phần nhỏ thôi, Tsuna kích hoạt nhẫn Bầu trời. Ngọn lửa cam bùng lên giữa họ, lan ra ngoài và chặn Fon không cho anh đuổi theo Tsuna khi cậu quay đi và chạy.
Cậu biết cấp độ tấn công đó sẽ không đủ để gãi ngứa cho đối thủ của mình, nhưng nó đủ để đánh lạc hướng anh ta trong giây lát.
'Không,' Tsuna nghĩ, liếc mắt nhìn lại, nơi mà chiếc áo choàng đỏ lại hiện ra lần nữa khi ngọn lửa tiêu tan. Anh đứng lên không nhúc nhích và hoàn toàn không hấn gì, đơn giản nhìn Tsuna chạy trốn. 'Anh ta đang để cho mình chạy.'
Sử dụng thêm một chút lửa, Tsuna vung tay mình ra và dễ dàng đẩy mình lên mái nhà của căn nhà gần đó. Cậu tiếp tục chạy, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà kia. Phía sau cậu, cậu có thể cảm thấy Fon bắt đầu đuổi theo.
'Được thôi,' Tsuna quyết định, đôi mắt nheo lại. 'Cứ theo tôi đi. Nó vẫn còn hơi sớm để gặp mặt, nhưng tôi biết rõ các tuyến tuần tra của anh ấy bằng cả trái tim rồi.'
Quay ngoắt sang, cậu quay đi khỏi khu trung tâm nhộn nhịp và tiến về phía khu rừng nằm ở rìa thị trấn. Những học sinh trung học thích lang thang ở đó, dù là để ăn uống, bắt nạt, hay lừa đảo, hay vì bất cứ lí do gì cần sự riêng tư. Tất cả những điều đó đều bị nghiêm cấm bởi Hội Kỷ luật, thường xuyên đi qua khu vực này.
Khi họ vượt qua căn nhà cuối cùng và bắt đầu chạy qua những cái cây, Tsuna biết thời gian của mình đã hết.
Fon đột ngột thu hẹp khoảng cách giữa họ. Xoay người và nhảy vọt sang bên, Tsuna chỉ cố tránh cú đấm của anh, cuối cùng nhận ra rằng đã quá muộn khi đó chỉ là một đòn nhử. Chân của anh đá khiến cậu rơi khỏi cành cây và ngã xuống lùm cây phía dưới.
Tuy nhiên, trước khi Fon có thể tiếp tục, một thứ gì đó bay ra từ tán cây gần đó, cắt qua mái tóc anh khi anh lùi lại nhanh chóng và va vào thân cây với lực vừa đủ để khiến nó gần như gãy đôi. Liếc mắt sang chiếc tonfa, bị lún sâu vào thân cây, Fon chậm rãi quay sang quan sát Hibari xuất hiện từ những tán lá, sát khí tỏa ra từ biểu hiện của anh.
Tsuna, người đã không hoàn toàn làm chủ được chính mình trước khi rơi vào bụi cây, vô tình rùng mình khi cậu liếc nhìn Hibari. Biểu hiện của anh lạnh lùng và giận dữ, theo cái cách mà Tsuna chưa từng nhìn thấy trước đó.
'Điều đó có vẻ như không phải sự trùng hợp,' cậu nhận ra. 'Họ chắc chắn đã biết nhau.'
"Chào, Kyoya," Fon bình tĩnh chào.
'Kyoya? Ai là Kyoya? ...Chờ đã, đó là họ của Hibari mà,' Tsuna nghĩ, ngồi dậy với cái nhăn mặt và gạt lá ra khỏi tóc mình.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Hibari hỏi, kéo chiếc tonfa ra. Tuy nhiên, anh không lập tức tấn công, trước sự ngạc nhiên của Tsuna. Kể từ khi nào Hibari lại cho người khác một cơ hội giải thích vậy? Anh thậm chí còn muốn đánh Tsuna vài lần khi họ lần đầu tiên gặp, mặc dù anh nhanh chóng nhận ra Tsuna quá yếu ớt để bận tâm.
Tsuna đã dự định sẽ sử dụng Hibari như mồi nhử và chạy - Hibari đủ để giữ cho mình sống sót, cậu nghĩ, nhưng có lẽ chưa đủ giỏi để đánh bại một kẻ ở tầm cỡ đó - nhưng cái tình cảnh kì lạ này khiến cậu chôn chân tại chỗ.
"Đừng can dự vào chuyện này, Kyoya," Fon cảnh báo. "Ngay lúc này, ta không thể nhẹ nhàng được đâu."
Điều gì đó trong lời nói đó dường như hoàn toàn sai với Tsuna. Lông mày cậu cong lại khi cậu nhìn chằm chằm vào Fon, cố để hiểu được cái cảm giác khó chịu này là gì.
Nét theo cái cách nheo mắt lại của cậu, dường như đó không còn là Hibari nữa.
"Đừng gây xáo trộn tới sự yên bình của Namimori," anh nói lại.
Cả hai người họ căng thẳng, thay đổi suy nghĩ của họ khi họ sẵn sàng chiến đấu - mặc dù trông họ không giống như muốn chiến đấu.
"Ch-chờ đã!" Tsuna kêu lên, vấp vào chân mình, đôi mắt cậu hướng về hai người họ. Không có phản hồi, và cậu đã có thể nói rằng họ sẽ không nghe.
Cậu có thể thấy được minh chứng khi họ bắt đầu tấn công, mặc dù cậu không thể nắm bắt được. Cả hai người tấn công chỉ đơn giản là trên cấp độ của cậu quá xa.
Tsuna nhảy lên một chút khi họ đột ngột tách ra lần nữa. Hibari nhảy ra rõ ràng tệ hơn, đâm sầm vào cây gần đó với lực đủ để khiến Tsuna nhăn mặt.
"Cậu không thể đánh bại tôi, Kyoya," Fon nói với anh, hạ xuống nhẹ nhàng, không có vết xước nào. "Điều này chẳng liên quan gì tới cậu hết. Trở về thị trấn của mình đi."
"Ta sẽ cắn anh tới chết," Hibari ngoan cố thể hiện phản ứng thông thường của mình.
Nhưng không giống như những lần khác mà Tsuna thấy Hibari áp đảo hoàn toàn, anh trông không hề hứng thú. Rõ ràng anh cảm thấy bối rối giống như Tsuna.
"Dừng lại đi!" Tsuna hét lên không suy nghĩ. "Dừng lại ngay!"
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế được. Tôi đã nói với các cậu rồi, tôi không thể nương tay lúc này được," Fon lặp lại.
"Anh không tốt sao?!" Tsuna hét lên. "Anh đang lo lắng về việc sẽ gây tổn thương cho thường dân và cố để đưa tôi rời khỏi đó mà không cần vũ lực, và anh gọi đó là không tốt sao? Bình thường anh tốt thế nào vậy?"
Đó đều là sự thật. Đương nhiên, câu trả lời là, rất tốt tới mức ngay cả Hibari cũng chấp nhận nó - mặc dù anh có lẽ không thừa nhận.
Cơn giận của cậu đã khiến Fon rơi vào im lặng, và Tsuna nhân cơ hội để tập hợp trí thông minh của mình.
"Khi tôi hỏi anh thuộc tổ chức nào trong Triads," cậu bắt đầu, "anh nói anh là Arcobaleno." 'Không phải Arcobaleno đáng lẽ phải sống trung lập sao?' Tsuna gần như hỏi, nhưng cậu không chắc nó thực sự tốt. Thay vào đó, cậu nói, "Nhưng đó không phải câu trả lời. Anh đang thực sự làm gì ở đây? Anh đang nói là giờ không thể tốt bụng được, nhưng sao tình cảnh này lại khác tới vậy? Anh đó bị cái quái gì vậy?"
Giọng điệu buồn rầu ở câu hỏi cuối cùng, cùng với ánh mắt dứt khoát của Hibari, khiến Fon do dự trong một lúc lâu, liếc mắt giữa họ. Anh thở dài, có gì đó trong lập trường của anh như thư giãn một chút.
Nhưng trước khi Tsuna có thể nhẹ nhõm, Fon nói, "Đó không phải việc cậu phải quan tâm. Mau đưa chiếc nhẫn Vongola Bầu trời ra đây.
Dù nói vậy, anh vẫn không sẵn sàng chiến đấu tiếp. Thay vào đó, anh giơ một tay lên và kéo chiếc tay áo rộng của chiếc áo choàng của mình xuống, để lộ ra một thứ gì đó trông như vòng tay. Có gì đó trong thiết kế của nó trông rất quen thuộc. Tsuna chắc chắn cậu đã có thứ gì đó tương tự với nó trước đây.
'Đó là... thiết bị ghi âm? Không, một thiết bị phát,' Tsuna nhận ra.
Đó là trong một công việc, chống lại một nhà Mafia đặc biệt khiến Tsuna khó chịu với những hành động khó coi của chúng.Tsuna trong lúc đang lẻn qua trang viên của chúng thì cậu thấy mình gần như đâm sầm vào ai cũng đang lén lút - một điệp viên từ Nhà đối thủ, người đã đóng giả làm một người hầu. Cậu không suy nghĩ gì vụt mạnh vào tay cô, chỉ để nhận ra được thiết bị phát và máy theo dõi bên trong, gần như bị cậu thấy được.
Anh lẩm bẩm câu hỏi, chỉ tay vào cổ tay mình, sau đó để nó lên tai mình. Fon gật đầu, biểu hiện của anh cau lại. Nhìn hai người họ, Hibari dường như cũng nhanh chóng nắm bắt được.
Ai đó đang nghe.
"Ta sẽ cắn chết bất cứ ai dám gây xáo trộn sự yên bình ở Namimori," Hibari tuyên bố, giương đôi tonfa của mình lên lần nữa. Anh trông còn giận dữ hơn trước. Tuy nhiên, đòn tấn công của anh thậm chí chậm hơn cả tiêu chuẩn của Tsuna, chỉ hơn một đòn tấn công cảnh báo mà thôi, và Fon dễ dàng né được, nhảy đi và hạ xuống gần chỗ Tsuna đang đứng.
Trước khi họ có thể tiếp tục chiến đấu - cho dù có là hình thức đi chăng nữa - Tsuna nhanh chóng với tay ra và nắm vào tay áo Fon, quanh chiếc máy phát. Nó nóng lên khó chịu khi cậu nhanh chóng truyền lửa Bầu trời vào nó.
"Giờ nên nói chuyện thì hơn," Tsuna nói, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh dò xét của Fon. Không giống như hầu hết những người khác, Fon không cố kéo tay ra, điều có lẽ là tốt nhất. Một cách khéo léo, cậu cách li thiết bị giám sát, Tsuna muốn giữ liên lạc, để đảm bảo cậu đã chặn nó hoàn toàn. <chỗ này sida vl>
Fon cười nhẹ. "Tôi hiểu. Sự tập trung lửa bầu trời nhỏ của cậu trong mảng cảm biến gây ra quá nhiều sự can thiệp," anh nói.
'Anh ta thấy nó như vậy sao,' Tsuna nghĩ, cảm thấy vừa khó chịu vừa ấn tượng. 'Như Reborn vậy.'
"Nhưng điều đó cũng sẽ trở nên đáng ngờ trong thời gian ngắn," Fon lưu ý, vẻ mặt của anh lần nữa trở nên nghiêm túc.
"Tôi làm thế mọi lúc. Hãy nói điều đó sau khi anh đánh gục được tôi," Tsuna nói. "Hay phải nói là anh sẽ giết tôi?"
"Chẳng ai sẽ tin điều đó cả," Hibari gầm lên, nheo mắt lại trước Fon khi anh bước tới gần, "tới từ thứ... thực vật này."
'Anh ấy thậm chí còn không đánh giá là động vật ăn cỏ,' Tsuna nghĩ, đổ mồ hôi.
Fon quan sát họ một cách kì lạ, như thể anh không chắc họ có nghiêm túc hay không. Đó là sự hoài nghi khi đối đầu với thứ gì đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán. Tsuna cũng đã có cái biểu hiện ấy rất nhiều, nhất là khi cậu bắt đầu đối phó với mafia. Như là, "Gã đó thực sự chỉ bắn được lửa ra từ nhẫn của mình sao?" hay là "Bánh gạo của người phụ nữ đó thực sự làm tan chảy chiếc cửa bằng thép sao?"
Hướng nó vào cậu bằng cách nào đó thực sự đáng lo ngại.
"...Cậu có muốn nghe giải thích của tôi trước không?" Fon nhẹ nhàng gợi ý.
"Yeah, đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề thế nào đây?" Tsuna nói, gật đầu. "Ý tôi là, chúng ta sẽ giải quyết điều này thế nào sau khi anh lấy nhẫn Vongola Bầu trời đây? Đó là mọi việc, đúng chứ? Vì anh... nhận được lời đe dọa hay gì đó chẳng hạn."
Rõ ràng đã bỏ cuộc, Fon bất lực cười. Tsuna cũng đã làm thế rất nhiều, đặc biệt là với Gokudera. Nó chỉ khiến cậu thêm lo lắng thôi. Cậu không thực sự trở thành một trong những tên mafia điên ấy, đúng không?
"Lời đe dọa cũng là một cách để làm," Fon đồng ý, nụ cười nhất thời biến mất. "Hay đúng hơn, đó sẽ là con tin. Chúng đang tuyệt vọng muốn chiếm đoạt được nhẫn của Boss Vongola, vì vậy chúng cố yêu cầu tôi bằng cách đe dọa mạng sống của người đệ tử của tôi.
Khuôn mặt anh chứa đầy sự tội lỗi, nhưng Tsuna cảm thấy người mắc sai lầm ở đây là Phantom Thief. 'Mình không thể tin được chúng sẽ đi quá xa chỉ để ép một Arcobaleno phải hợp tác.' Cậu nghĩ.
"Ipin đã quyết định sống như một thường dân, vì vậy tôi đã cố cho nó không gian," Fon tiếp tục. "nhưng đó lại là sự ngu ngốc của tôi khi để nó rời khỏi tầm mắt mình. Tôi thậm chí không biết nó đang bị giam giữ ở đâu, và nếu tôi cố tìm con bé, con bé sẽ bị giết trước khi tôi có thể thấy nó."
"Nếu anh tập hợp lại với nhau, ít nhất cũng để mắt tới đệ tử của mình được," Hibari nói, khoanh tay. Fon im lặng chấp nhận lời khiển trách.
"Tôi hiểu. Vậy đó là chuyện đã xảy ra," Tsuna nói. Cậu gật đầu. "Okay, chúng ta có thể đối phó với điều đó. Khi anh đưa nhẫn Bầu trời cho chúng, anh có thể từ chối đưa cho chúng cho tới khi chúng cho anh thấy con bé. Chúng tôi sẽ theo dõi anh cùng lúc đó, và chúng tôi có thể cứu cô bé, vì chúng sẽ không thấy được chúng tôi."
"Chúng tôi?" Hibari lặp lại, trừng mắt.
'Anh thực sự sẽ làm điều đó lúc này sao?' Tsuna tự hỏi, nhìn chằm chằm lại. "Vậy được," cậu nói. "Anh có thể tách ra để nó trở nên đáng tin hơn."
Theo cái cách trừng mắt của Hibari, anh thậm chí còn không thích cá kế hoạch đó hơn.
"Điều này thực sự ổn chứ? Chỉ vậy thôi sao?" Fon thắc mắc khi Tsuna kéo dây xích với chiếc nhẫn Bầu trời ra từ phía trong chiếc áo của mình.
"Nếu chúng thực sự từ chối, anh có thể đòi nói chuyện với cô bé," Tsuna nói, nghĩ một lúc. "Miễn là chúng sử dụng điện thoại di động, tôi có thể cướp lấy nó, và chúng ta có thể lần ra nơi cuộc gọi đến."
Fon cười kiên nhẫn. "Đúng vậy, tôi cũng đã có kế hoạch như vậy rồi," anh nói. Nó nghe như là lời chế giễu "nghiệp dư" của Reborn nhưng tốt hơn vậy, và Tsuna thấy mình đỏ mặt một chút. Người này đã biết phải làm gì rồi, mà không cần Tsuna phải nói cho anh. "Nhưng đó không phải ý tôi muốn nói," Fon tiếp tục, "Cậu thực sự sẽ giao lại được nhẫn Vongola một cách đơn giản vậy sao?"
"Tôi hi vọng anh không thực sự giao nó cho Triads," Tsuna nói, "Nhưng tôi đã từng lấy cắp nó một lần. Tôi có thể làm thế lần nữa. ...Và không có nghĩa tôi sẽ để lại nó như vậy. Tôi thực sự may mắn khi họ đưa anh tới, thay vì một người khác. Nếu không, không thể nói trước được có bao nhiêu người sẽ bị thương nữa."
Những thành viên của Triads sẽ tấn công Nana và Lambo ngay giữa khu mua sắm Namimori. Chỉ cần suy nghĩ về nó thôi đã khiến Tsuna rùng mình.
Giơ ra chiếc nhẫn Bầu trời, Tsuna nói, "Tôi biết có lẽ anh không muốn được cảm ơn trong tình cảnh như này, nhưng tôi thực sự biết ơn anh."
"Tôi nghĩ cậu có thể tới sau một chút," Fon nói, nhận chiếc nhẫn.
"Đây là điều ít nhất tôi có thể làm để trả ơn anh," Tsuna tiếp tục. Cậu cười, sự tự tin và cân bằng quen thuộc toát ra từ cậu, giờ đây chính là con đường mà cậu chọn. Cậu không đeo mặt nạ, nhưng cậu không cần. Đây là điều mà cậu muốn làm, với tư cách là Sawada Tsunayoshi. "Vì vậy tôi sẽ lấy lại thứ quý giá nhất của anh."
Cậu chỉ cần một tấm thiệp thôi. Không có nó khiến cậu không có cảm giác như đã nhận một công việc. Cậu thậm chí còn tặng cho Đệ Cửu một tấm, bằng chứng cho sự hợp tác của họ.
Buông tay ra khỏi chiếc máy phát, Tsuna lùi lại và bắt đầu để cho lửa của mình tiêu tan. 3, cậu cử động ngón tay, 2, 1, và tín hiệu đã trở lại. Giờ là lúc để bắt đầu diễn kịch tiếp rồi.
Đòn tấn công của Hibari gần như quá nhanh cho Tsuna có thể bắt kịp, không chút chần chừ - hay nếu anh làm vậy, thì Tsuna cũng không thể nói ra được. Cậu không cần phải nói; Fon né đòn một cách dễ dàng.
Nhảy lên cây, Fon nói với anh, "Chúng ta không cần thiết phải đánh nhau. Tôi đã có thứ mình cần rồi."
"Trộm cắp là nghiêm cấm tại Namimori," Hibari nói, vẫn hoàn toàn lờ đi mọi thứ để theo đuổi triết lí của mình như thường lệ. "Như để trừng phạt, tôi sẽ cắn anh tới chết."
Không chờ phản hồi, anh lại tấn công. Đòn tấn công của anh chỉ trúng vào thân cây không may phía sau nơi Fon đang đứng, khiến nó nát thành từng mảnh vụn. Không hề nản lòng, Hibari tiếp tục đuổi, cả hai người họ biến mất vào trong khu rừng.
'Ch-chờ tôi với!' Tsuna nghĩ, nhanh chóng đuổi theo họ. 'Tôi vẫn cần phải theo anh cho tới thời điểm thích hợp!'
~.~.~
Nó không khiến Fon mất nhiều thời gian để cắt đuôi Hibari, một khi họ rời khỏi khu rừng ở rìa thị trấn. Hay đúng hơn, Tsuna cho rằng, Hibari đã chọn lui bước, trong khi Tsuna tiếp tục theo sau ở khoảng cách an toàn.
Tuy nhiên, Tsuna chẳng hề lo lắng. Nhận thấy sự hiện diện của Triads khi chào Fon, Hibari có lẽ đã biết mình phải đi đâu. Không đời nào thành viên trong ban kỷ luật của anh lại có thể bỏ quên lũ động vật ăn cỏ đột ngột tràn vào.
Fon đang hướng thẳng tới cảng công nghiệp Namimori. Đi qua những nhà kho và các cơ sở chế biến hầu hết là trống rỗng, anh bước vào khu vực ở phía trước một con tàu chở hàng lớn.
Cả boong tàu và các container hàng hóa xếp chồng ở phía sau lưng Fon như một bức tường pháo đài đầy ắp những thành viên có vũ trang của Triads.
'Với điều này, chúng gần như nghiêm túc với anh,' Tsuna nghĩ, liếc nhìn quanh những tay súng bắn tỉa đang nhắm vào anh chàng Arcobaleno. 'Đương nhiên, nếu chúng thực sự đủ nghiêm túc với anh, chúng sẽ không bao giờ mắc sai lầm...'
Ở im tại nơi ẩn náu của mình trong bóng tối của chiếc cần cẩu, Tsuna quan sát khi Fon dừng lại ở ngay giữa khu vực thoáng đãng ấy. Anh chỉ liếc nhìn xung quanh khi anh đợi, mặc dù anh thậm chí còn nhận ra nguy hiểm xung quanh mình hơn cả Tsuna - không chỉ vì những tia laser đỏ chĩa vào ngực và lưng là quá rõ ràng và trắng trợn.
Một người đàn ông người Trung Quốc xuất hiện ở lối lên tàu, lập tức thu hút sự chú ý của Fon. Trừng trừng ánh mắt mình vào hắn, người đàn ông này chắc chắn là kẻ dẫn đầu Triads.
Hắn ta trẻ tuổi hơn Tsuna nghĩ, nhưng đó có thể là sự non trẻ của hắn sẽ khiến hắn làm điều gì đó rất thiển cận và kiêu ngạo. Hắn ta ít nhất cũng có sự khôn ngoan khi không tự mình tiếp cận Fon. Thay vào đó, hắn mỉm cười từ phía trên cùng của cầu thang và ra hiệu cho một trong những thuộc hạ của mình xuống.
"Tôi tin cậu đã có nó rồi," kẻ dẫn đầu Triads nói với biểu hiện giả tạo.
"Đương nhiên," Fon trả lời ngắn gọn, cái trừng mắt của anh không hề lay động. Anh không hề nhìn đi chỗ khác khi anh thò tay vào một trong những tay áo rộng của mình và lấy ra chiếc nhẫn Vongola. Một tia laze bắt đầu nháy nháy trên bề mặt chiếc nhẫn, tay bắn tỉa sử dụng ống nhòm của mình để kiểm tra gần hơn xem chiếc nhẫn có là thật hay không.
"Và không có bất cứ... biến chứng bất ngờ nào chứ?" kẻ dẫn đầu Triads tiếp tục, hiện đang ngang nhiên moi móc thông tin, có lẽ liên quan tới việc mất tín hiệu bất chợt trên thiết bị liên lạc của chúng.
Tsuna không nghĩ nó là có thể, nhưng cái trừng mắt của Fon còn sắc bén hơn. "Nó đã bị xử lý rồi," Fon trả lời ngắn gọn. "Tôi đã làm xong phần của mình rồi. Giờ, trao trả đệ tử lại cho tôi ngay."
Vẫy tay, kẻ dẫn đầu Triads mỉm cười. "Đương nhiên rồi, sau khi tôi có được chiếc nhẫn," hắn nói. "Tôi sẽ trả lại cô bé cho cậu như đã hứa."
Fon không trả lời khi anh nhìn thuộc hạ của Triads tiếp cận cậu. Nhưng khi tên thuộc hạ dừng lại phía trước anh và chìa tay ra, Fon lắc đầu. "Không," anh nói. "Lúc này. Tôi sẽ không trao nhẫn cho ngươi cho tới khi tôi thấy con bé vẫn an toàn."
Nụ cười khó chịu của kẻ cầm đầm Triads rộng hơn. "Như ước muốn của cậu," hắn nói, ra vẻ bao dung.
Đó là lời chấp thuận quá dễ dàng, và Tsuna đột ngột có suy nghĩ mơ hồ về điều mà gã đang mưu tính. Không phí phạm giây phút nào, cậu bắt đầu hành động.
Với cử chỉ từ tên boss, cần cẩu trên khoang chứa hàng của con tàu bắt đầu dịch chuyển. Nó đưa ra một container chở hàng. Cánh cửa bằng thép mở tung ra, và có hai tên thuộc hạ của Triads đứng ở rìa, rõ ràng chẳng hề lo bị rơi xuống.
Dưới cánh tay là một thân hình nhỏ bé của một đứa trẻ.
Tên côn đồ đang nhắc bổng cô bé lên - đó không thể là ai khác ngoài đệ tử của Fon - và chĩa khẩu súng vào đầu của đứa bé. Cô hẳn đã đem lại địa ngục cho chúng, ép chúng phải trói chặt chân và tay của cô.
"Thật không may, cô bé có vẻ tỏ ra thiếu hợp tác hơn cậu," kẻ cầm đầu Triads nói, chẳng hề ân hận. "Chúng tôi buộc phải trói cô bé lại. Thật tệ... khi cậu sẽ không thể nói lời từ biệt."
Những lời đó giống như một hiệu lệnh, khiến tất cả bọn chúng chuyển động.
Với toàn bộ con mắt đều hướng vào Fon, Tsuna thôi trốn và lao về phía trước. Nhảy lên cần cẩu, cậu liền nhảy và đu qua khe, phía trên chiếc tàu trở hàng. Góc là hơi xa, khiến cậu buộc phải để mình bay tự do - nhắm vào đúng container hàng hóa đang mở.
Hai gã côn đồ của Triads chỉ có một giây để nhận ra được có gì đó đang tới trước khi Tsuna đâm sầm vào chân của gã đang bắt Ipin. Cả 3 bọn họ bay sâu vào trong container. Tsuna lăn lên đỉnh, Ipin lăn qua vai cậu. Theo bản năng, cậu lao tới, ép lưng vào thành chiếc container khi tiếng súng vang lên, tới từ tên côn đồ thứ hai.
Cấp thiết hơn, cậu nhận ra rằng chiếc container này được bọc bằng chất nổ - rất có thể là một ngòi nổ từ xa.
Trên bến tàu, các tay súng bắn tỉa lập tức bắn. Với tốc độ tương tự như khi anh thể hiện với Hibari, Fon dường như biến mất, dễ dàng né đạn. Vượt qua tên tới để lấy nhẫn Vongola, anh lao thẳng về phía cầu thang, có ý định đối đầu với kẻ dẫn đầu Triads.
Tuy nhiên, Triads đã dự đoán được khả năng đó. Khi Fon vượt qua một ngưỡng không thể thấy được, cả bến tàu phát nổ. Khói, lửa và xác bom tạo thành một bức tường giữa anh và mục tiêu của anh, ép Fon phải lùi lại.
Sự chậm trễ ấy là quá đủ cho những tay bắn tỉa kia hồi tỉnh và xác định lại mục tiêu. Ngay cả Fon cũng khó có thể né được loạt đạn sau đó, lửa khiến anh bị giam giữ.
Gã cầm đầu Triads chế nhạo, rõ ràng chẳng hề quan tâm tới kết quả. Hắn đã thấy Tsuna tới và thay vì liếc về phía thùng vận chuyển đang lắc lư mạnh. Tiếng huỵch vang vọng, và một trong những tên côn đồ xuất hiện ngay cửa hầm hàng, nửa người nhô ra.
Thò tay vào túi, gã cầm đầu Triads sờ vào chiếc điều khiển ngòi nổ. Hắn không do dự mà bấm nút để cho nổ chiếc container.
Đôi mắt hắn mở to khi không có phản hồi nào.
Phía trong container, Tsuna đá mở cửa sau, ôm chặt Ipin, nhảy vọt ra. Đà chạy của cậu đã giúp cậu nhảy qua cả con tàu và rơi xuống biển. Va vào vịnh từ độ cao này vẫn quá nguy hiểm, nhưng tsuna có thể làm mình chậm lại bằng cách sử dụng lửa Bầu trời.
'Sao những lần giải cứu của mình luôn kết thúc thế này?' cậu nghĩ, ngay trước khi cậu và Ipin chìm vào những con sóng. Ít nhất lúc này cậu không mặc chiếc áo choàng nặng nề.
"Tch," Gã cầm đầu Triads tặc lưỡi, quan sát họ trốn thoát. Lôi ra chiếc radio cầm tay, hắn ra lệnh, "Lấy tàu ra biển ngay. Cố giữ tên cướp còn sống, nhưng hãy giết chết con nhóc kia đi."
Khi hắn quay lại trận chiến trên bến tàu, chiếc radio trên tay hắn kêu răng rắc. Qua tiếng rè, những tiếng hét vang lên trước khi bị tắt ngúm. Sau đó, lại một tiếng thét khác. Không hề hay biết, từng tia laze một bắt đầu biến mất.
Cuối cùng, một trong những thành viên Triads cố tới báo cáo, "Chúng ta đang bị tấn công! Chúng thuộc tổ chức nào vậy?" Không có câu trả lời, và một lúc sau đó, hắn cũng bị ngắt lời.
Từ nơi trốn của lũ bắn tỉa, từng người một, bắt đầu xuất hiện, ai cũng có cùng kiểu tóc Pompadour. Hibari và những người trong ban kỷ luật đã tới để khôi phục lại hòa bình, bằng vũ lực.
Với việc đám lửa xung quanh đã tàn, Fon lại được tự do để tiếp tục đòn tấn công của mình. Anh không cố vọt lên nữa, nghĩ rằng vẫn có những cạm bẫy trên đường tới chỗ gã cầm đầu Triads. Thay vào đó, anh chuyển sang tư thế khác, ngọn lửa màu đỏ thẫm nhấp nháy quanh nắm đấm của anh.
Khi anh tung ra nắm đấm, con rồng lửa đỏ thẫm bay thẳng về phía con tàu chở hàng. Gã cầm đầu Triads lao ra để né, nhưng con rồng chỉ cuộn xung quanh, sự va chạm của nó phá sập từng phần của boong tàu, và lại lao về phía hắn.
Gã cầm đầu Triads chỉ có thời gian để hét lên trước khi ngọn lửa đỏ thẫm nhấn chìm hắn và giọng nói của hắn lập tức biến mất.
~.~.~
Vào lúc Tsuna bơi trở lại bờ cùng Ipin, trận chiến kéo dài và, với sự luyện tập lâu dài, hội Kỷ luật đã dọn dẹp được chúng.
Cái lạnh lẽo của nước biển đã quá đủ để đánh thức Ipin, nhưng cô bé nhanh chóng hiểu được tình hình và ở với Tsuna khi họ bơi bên cạnh tàu và vào bến. Thực tế, cô bé bơi có tốt hơi đôi chút so với Tsuna, người đã may mắn tháo các dây trói cô bé ra trước khi nhảy.
"Ipin! Ipin!" Fon gọi, chạy tới chỗ họ khi Ipin kéo Tsuna ra khỏi nước biển. Cũng như Lambo, cô khỏe hơn cái thân hình nhỏ bé của mình.
"Sư phụ!" Ipin gọi lại, khuôn mặt cô bé rạng rỡ hơn.
Cô nhảy lên anh, và Fon dễ dàng bắt được cô, trao cho cô bé cái ôm thật chặt.
'Thật là một khung cảnh đẹp!' Tsuna nghĩ, cậu quan sát, vắt áo khoác của mình, khi sư phụ và đồ đệ kiểm tra nhau xem có bị thương không và trấn an nhau bằng tiếng Trung.
Hắt hơi, cậu vô tình thu hút sự chú ý. "Cảm ơn cậu," Fon nói, quay sang Tsuna với biểu hiện gần như là xấu hổ.
"Tôi thực sự không làm gì cả," Tsuna nói, nhìn đi chỗ khác ngượng ngùng. "Anh đã xử lý nó, cả Hibari nữa."
"Tôi cũng rất biết ơn cậu ấy," Fon đồng ý.
Hibari, người đang im lặng quan sát gần đó, khoanh tay và trừng mắt. "Tôi sẽ cắn tới chết bất cứ kẻ nào dám động tới sự yên bình của Namimori," anh nói.
'Anh ấy chẳng hề thay đổi gì cả,' Tsuna nghĩ, cười nhẹ. 'Vẫn không thể chấp nhận lời cảm ơn được.'
Trong khoảnh khắc tiếp đó, cậu cố né khi Hibari vung tonfa vào đầu cậu. "Hiiiieeee! Anh đang làm gì vậy, Hibari-sempai!" Tsuna phản đối.
"Cậu lại là nguyên nhân của những rắc rối này... lần nữa," Hibari nói, xoay vũ khí của mình và chuẩn bị tấn công lần nữa. "Và tôi vẫn muốn được thấy lửa của cậu."
'Anh chỉ đang ích kỷ muốn làm bất cứ điều gì mình muốn!' Tsuna nghĩ, bị ép phải né lần nữa khi Hibari lao tới cậu. 'Tôi rút lại toàn bộ những điều tốt tôi đã nói về anh!'
"Đừng quên thứ này!" Fon gọi lớn, ném cho Tsuna nhẫn Vongola. "Và đừng lo về Triads. Tôi nghĩ tôi sẽ... giáo dục cho họ một chút, về sự điên rồ trong hành động của họ."
"Cảm ơn!" Tsuna kêu lại, bắt lấy chiếc nhẫn. Khoảnh khắc bị phân tâm của cậu đã khiến cậu bị dính một đòn đau đớn vào hông, khiến Tsuna phẫn nộ và trừng mắt vào Hibari.
"Hãy xem cậu có tiến bộ hơn chút nào trong khi cậu đi xa không, tên động vật nhỏ bé," Hibari nói.
Nụ cười khẩy của anh khiến Tsuna rùng mình. Cậu có cảm giác đột ngột rằng lần này cậu sẽ không thể thoát được với chỉ vài vết bầm tím đâu.
~.~.~
Bàn tay Gokudera nắm chặt khi tâm trí cậu nhanh chóng liên kết các thông tin. "Vậy chúng tới đây, để... để..."
"Tôi nghĩ những tên đầu tiên là những kẻ bắt cóc," Tsuna trầm ngâm. Cậu đó có nhiều năm để thu được nhiều kinh nghiệm, và cậu đã trải qua những điều nguy hiểm hơn nhiều kể từ đó. "Tôi thực sự may mắn. Tôi đã xoay sở để dẫn chúng tới thẳng chỗ Hibari-sempai, người xử lí chúng nhanh gọn. Mặc dù sau đó nó trở nên nghiêm trọng hơn..."
Bắt cóc hay không, Tsuna trẻ tuổi đã loại bỏ sợ hãi khỏi tâm trí mình. Cậu không biết chúng muốn gì từ cậu, giữa vốn tiếng Ý ít ỏi và cấp độ tiếng Nhật thấp của chúng. Cậu thực sự may mắn khi Nhà kẻ thù chỉ gửi tới vài con cá nhỏ lần đầu tiên, muốn tập trung vào việc bắt cóc và chẳng tính tới việc sẽ có chống trả.
Chúng chắc chắn không nghĩ tới Hibari.
Đương nhiên, buổi thẩm vấn mà Hibari ép Tsuna phải chịu sau khi anh chăm sóc lũ mafia thậm chí còn đáng sợ hơn. May mắn thay, đánh bại những tên động vật ăn cỏ nước ngoài xâm lấn đã làm được điều kì diệu cho tâm trạng của Hibari, vì vậy anh thậm chí chẳng bận tâm tới việc cắn Tsuna tới chết.
... Lần đó. Khi những việc tương tự lặp lại, Hibari không quá hào phóng đến vậy. Những tháng tiếp theo đó là chạy tới chỗ Hibari trong khi chạy trốn khỏi lũ côn đồ mafia và sau đó chạy khỏi Hibari, khi mà người hội trưởng quái vật chuyển sang Tsuna vì gây rối loạn, hoặc là vì tập luyện, hoặc là vì sự thích thú của anh, hoặc là vì bất cứ lí do nào mà Hibari đưa ra.
Chỉ cần nhớ lại nó thôi đã khiến Tsuna rùng mình.
Quan sát Tsuna đang hồi tưởng, Gokudera chỉ có thể vặn vẹo tay mình bất lực. Nó đã qua rồi, và rõ ràng Tsuna đã trải qua nó. Nó không còn như thể là điều hiếm gặp nữa - tới từ những người đàn ông quyền lực của những nhà, mặc dù những nhà ấy chẳng biết chút gì về mafia.
Điều đó không khiến nó dễ nghe hơn chút nào cả. Nó không ngừng khiến Gokudera cảm thấy như mình là kẻ thất bại, bằng cách nào đó, để bảo vệ... gia đình cậu.
"Phải rồi, Hibari-sempai cũng đã làm phần việc ít ỏi còn lại," Tsuna tiếp tục, xua tan những kí ức đi bằng cách chuyển chủ đề. "Nhưng chúng vẫn sẽ tới. May mắn thay, chúng chỉ là một Nhà nhỏ. Cuối cùng, chúng tôi đã đánh bại hầu hết thành viên của chúng. Chúng tập trung tất cả những người còn lại và tới đây với một nỗ lực cuối cùng. Ngay cả boss của chúng cũng tới nữa, và sau khi chúng tôi đánh bại được hắn, mọi thứ trở lại bình thường. Dường như chúng chưa bao giờ chia sẻ cái thông tin đặc biệt ấy với ai khác ngoài nhà mình.
Chúng không muốn cạnh tranh. Chúng muốn trở thành số một với đòn bẩy chính là Sư tử của nhà Vongola.
Đưa tay lên mặt mình, Gokudera cố đẩy những cảm xúc của mình đi và nghĩ một cách hợp lý. 'Cả một Nhà, cho dù là nhỏ đi chăng nữa, hoàn toàn biến mất, không ai có được can đảm để đứng ra,' cậu nghĩ. 'Mình đoán đó là khi mình 14 tuổi...'
Cậu cố nhớ xem mình đã nghe được gì về điều đó chưa. Shamal hay chị cậu đã nhắc tới điều gì đó hay chưa?
'Đó là khoảng thời gian Rokudo hoạt động. Anh ta đã hủy diệt vài Gia đình, vì vậy nó có lẽ được đổ cho anh ta,' Gokudera nghĩ, nhăn mặt. 'Sau đó là một mớ hỗn độn, mình không thể nghĩ ra được nhà nào thực sự bị hủy diệt bởi Kaitou-sama và Hibari...'
"Tuy nhiên," Gokudera thì thầm, "hai người thực sự xoay sở để đánh bại cả một Nhà sao? Điều đó... thật tuyệt vời."
Sự tuyệt vời ấy được giành cho Rokudo Mukuro và đồng bọn của anh ta ở Vendicare.
"Hầu hết đều bị Hibari đánh bại," Tsuna đính chính lại. "Anh ấy mạnh như vậy đấy. Nhưng như tôi đã nói, chúng là một Nhà nhỏ, và chúng tới theo những nhóm nhỏ, vì vậy không phải anh ấy chiến đấu với tất cả bọn chúng một lúc. Và cũng có sự giúp đỡ của ban kỷ luật của Hibari nữa."
Phải thừa nhận rằng, họ gần như giúp dọn dẹp và che phủ, đảm bảo rằng Namimori lại yên bình, ngay cả khi Hibari chiến đấu với cả một Nhà.
Tsuna không phải một người nguy hiểm, nhưng cậu đã rất, rất vui khi thấy boss của Nhà ấy nhận được cây tonfa vào mặt và gục ngã, cùng với phần còn lại của nhà đó. Cuối cùng, mọi thứ sẽ lại yên bình, cậu đã nghĩ, những giọt nước mắt nhẹ nhõm lăn xuống đôi má cậu.
Hibari, mặt khác, rõ ràng trông rất thất vọng.
Không phải mọi thứ đều trở về cái cách mà nó đã từng trước đó. Tsuna không thể hoàn toàn quên đi lũ mafia đã tới để đuổi theo cậu và mẹ cậu.
Có một khả năng mỏng manh rằng Gia đình đã nhắm vào Tsuna bị nhầm lẫn, hoặc là Tsuna đã hiểu lầm họ. Nó dường như không hề tự nhiên. Đầu tiên, Tsuna đã nghĩ về việc hỏi Nana, nhưng cậu bác bỏ cái suy nghĩ ấy một cách nhanh chóng. Nếu bà không biết gì - và có lẽ bà không hề biết - cậu không có ý định đè nặng gánh nặng lên bà.
Cậu đã xem xét có nên hỏi Iemitsu trong thời gian dài. Nhưng cuối cùng, Iemitsu đã tự mình quyết định điều đó cho Tsuna. Trong 3 năm trong trường cấp 2, Tsuna không hề có một lần nghe được tin tức về cha mình. Không một cuộc gọi, không cả một bức thư.
Dần dần, quyết tâm của Tsuna ngày càng vững chắc hơn. Cậu đã tự mình tiến vào sâu thế giới mafia, cậu đã quyết định, vào cái đêm không ngủ ấy. Cậu sẽ tới Ý, nếu đó là nơi mà cậu có thể thấy rõ được.
Trước khi rời đi, Tsuna đã nói với mẹ và Haru rằng cậu sẽ đi tìm sự thật. Cả hai người họ đều nghĩ sự mơ mộng hơi quá lố. Cậu cũng đã nói với Hibari về điều đó, nhưng anh hiểu ý thực sự của Tsuna là gì.
Hibari cũng hiểu được ý của Tsuna khi cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề, đứng thẳng và nói với Hibari rằng mẹ cậu vẫn ở lại Namimori - vẫn có khả năng sẽ có một ai khác tới tìm gia đình của Sư tử, và Nana thậm chí sẽ không biết tìm người giúp đỡ như Tsuna đã từng.
Cười khẩy, Hibari đồng ý rằng anh sẽ cần tuần tra qua nhà của Sawada thường xuyên. Sau cùng, đó là nguồn gốc của sự xáo trộn.
Vì vậy, nói cách khác, anh ấy chắc chắn sẽ ở đó, nếu bất cứ nhà Mafia nào khác tấn công.
"Dù sao thì, anh ấy luôn là như vậy," Tsuna nói, kéo cả cậu và Gokudera ra khỏi dòng suy nghĩ.
Trông không thực sự hài lòng, nhưng ít nhất là không hoàn toàn phản đối, Gokudera gật đầu. "Tôi hiểu rồi, Tsuna-sama," cậu nói. "Nhưng sao anh ta lại tới gặp ngài vậy?"
"...Về điều đó..."
~.~.~
Gokudera đủ tốt - hay tôn trọng - để không nói, "Tôi đã nói ngài rồi mà."
Cậu thả lỏng người một lúc để thở dài một cách bực tức nhưng hầu hết là sự chấp nhận và thích thú - "Đúng vậy, đó là cách sống của Kaitou-sama mà," - trước khi sự lo lắng hiện trên vẻ mặt của cậu.
"Vậy ngài định làm gì?" cậu hỏi Tsuna.
"Tôi vẫn chưa chắc," Tsuna trả lời, cắn môi suy nghĩ. "Tôi đoán là phải tùy cơ ứng biến thôi. Tôi không nghĩ lũ băng đảng ấy nhận ra tôi, và có lẽ bị hạ gục bởi Hibari sẽ khiến chúng ngậm miệng lại. Mặt khác, chúng có thể nhận ra Yamamoto hoặc thậm chí là Kyoko. Tôi không thể mong đợi cả hai người họ che giấu cho tôi được. Và tôi không thể luôn dựa vào Hibari bảo vệ mình được."
Vẫn có quá nhiều điều chưa biết được. Lửa bầu trời rất hiếm, nhưng sẽ có ai liên hệ chúng với Phantom Thief không? Chúng sẽ có thể liên hệ chúng với Sawada Tsunayoshi hay không? Chúng sẽ có thể tìm cậu không?"
"Nó... có lẽ sẽ tốt hơn nếu không ở lại đây quá lâu," Tsuna đau đớn thừa nhận. 'Nếu mình ở lại và kẻ nào đó tới tìm, Hibari sẽ thực sự giết mình mất,' cậu nghĩ.
"Điều đó thực sự ổn chứ, Tsuna-sama?" Gokudera hỏi, nhìn kĩ người sư phụ của mình. "Ngài... rất vui khi ở đây."
Tsuna khịt mũi. "Tôi thậm chí sẽ còn không vui hơn nếu ai đó bị thương chỉ vì tôi," cậu cay đắng chỉ ra.
Cả hai dừng lại, đứng phía trước nhà Sawada. Tsuna thở dài, nhìn lên tòa nhà đơn giản, bình thường. Cậu sẽ nhớ nó, cậu nghĩ... nhưng không nhiều như cậu nghĩ.
"Nếu chúng ta tính thời gian một cách chính xác, tất cả sẽ tới Nhật để tìm kiếm, thay vì Ý," cậu trầm ngâm. "Đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để trả lại nhẫn Vongola Bầu trời cho nhà Vongola, hay ít nhất tìm xem Đệ Cửu muốn làm gì, uh, những biến chứng bất ngờ."
Đó không hẳn là một kế hoạch, nhưng vẫn là một cái gì đó. Và bằng cách nào đó, Tsuna cảm thấy tốt hơn, tập trung hơn kể từ khi cậu về tới Namimori. Ít nhất giờ cậu có phương hướng và một kế hoạch để hành động.
Gokudera gật đầu. "Đã hiểu," cậu nói. "Tôi sẽ liên lạc lại về Ý, để theo dõi xem khi nào tin tức sẽ tới chỗ họ."
"Cảm ơn. Điều đó sẽ giúp ích đấy," Tsuna nói, bước qua cổng. "Tôi không chắc nó sẽ mất bao lâu. Có lẽ là khoảng một tuần? Phải, chúng ta vẫn có đủ thời gian để tới sở thú."
"Ngài không cần phải chiều thằng nhóc đó đâu, Tsuna-sama," Gokudera càu nhàu.
"Tôi đã hứa rồi," Tsuna nói, nhún vai. Đẩy cửa trước, cậu gọi lớn, "Bọn con về rồi!" Quay lại về phía Gokudera, cậu tiếp tục, "Nó đã rất tốt khi chịu ở trong nhà suốt thời gian qua rồi. Nó rất khó khăn với một đứa trẻ năng động như nó." Không như Tsuna đã từng, quan tâm tới manga hơn là chơi với những đứa trẻ khác.
Gokudera ngập ngừng, cho dù cậu định nói gì thì cũng đều rơi vào im lặng. Cậu và Tsuna nhìn nhau, có chung suy nghĩ - căn nhà quá im lặng. Không có phản hồi nào.
"Mẹ?" Tsuna kêu lớn, đi vào trong bếp trong khi Gokudera kiểm tra phòng khách.
Không có ai trong nhà hết.
"Kaitou-sama," Gokudera bắt đầu, chưa chắc chắn lắm.
Tsuna lắc đầu. "Đ-đừng vội kết luận," cậu giải thích. "Họ có lẽ chỉ ra ngoài thôi."
Cậu thực sự, thực sự hi vọng là như vậy.
Ít nhất, Tsuna tự trấn an mình, mọi thứ trông hoàn toàn bình thường. Nana có thể không có chút đề phòng nào, nhưng Lambo chắc chắn sẽ làm rùm beng lên. Và nếu có chuyện gì xảy ra, chúng sẽ liên lạc. Sau cùng, Tsuna sẽ là mục tiêu.
Đó là một chuỗi hành động hợp lý, nhưng điều đó không giúp cho việc ngồi xuống chờ đợi dễ dàng hơn chút nào. Nana không có điện thoại di động, và cả Lambo cũng không, và mù quáng chạy quanh thị trấn này tìm họ sẽ chẳng ích gì và có khả năng sẽ thu hút nhiều sự chú ý không mong muốn.
Khi cánh cửa trước cuối cùng cũng mở ra, cả Gokudera và Tsuna đứng phắt dậy, không hề nghĩ ngợi đưa tay tới vũ khí của mình.
"Mẹ về rồi đây!" Nana ngân lên, hoàn toàn bình thường và vô tư.
Rên rỉ, Tsuna vùi mặt mình vào hai bàn tay. 'Sao mình lại phải lo lắng chứ?' cậu tự hỏi. Việc căng thẳng đột ngột khiến đầu gối cậu cảm thấy yếu đi.
"Oh, chào mừng hai con về nhà!" Nana chào họ. Giữ cho cánh cửa mở ra, bà chờ cho Lambo đi vào. Về đứa bé, chỉ có đôi chân của cậu là lộ ra phía dưới chiếc túi mua đồ chứa đầy những thứ trông như là đồ dự trữ cho quân đội vậy. Đương nhiên, đó không phải cân nặng có thể khiến cậu gặp khó khăn, mà là không có tầm nhìn, khiến cậu di chuyển một cách chậm chạp hoặc có nguy cơ vấp ngã (một lần nữa).
Gokudera gầm gừ. Lấy ra thuốc nổ một lần nữa, cậu chen vào giữa hai người khi họ đi về phía bếp.
"Con bò ngu ngốc kia," cậu rít lên. "Ta đã nói ngươi ở trong nhà mà."
"Lambo-san sẽ không cúi đầu trước cậu đâu, Ahodera!" Lambo cãi lại, cuối cùng hạ gánh nặng của mình xuống sàn nhà bếp lấp lánh. Tiếng Nhật của cậu nhóc đã cải thiện một cách ấn tượng, nhưng vẫn chứa hầu hết là những từ ngữ từ các chương trình truyền hình, dẫn đến một số... cụm từ độc đáo đấy chứ."
"Lambo tự nguyện giúp mẹ đấy," Nana vui vẻ nói với Gokudera, vỗ vào đầu đứa bé. "Nhờ nó, mẹ đã mua được hầu hết hàng giảm giá hôm nay rồi. Nó làm thực sự tốt!"
Bị mắc giữa sự tôn trọng sâu sắc của cậu với mẹ của Tsuna và sự khó chịu sâu sắc gần như tương đồng với Lambo, Gokudera chỉ có thể tiếng rít khó chịu.
Tsuna thở dài và tự nói với mình đây là kết quả tốt nhất rồi và họ nên biết ơn. Cậu cần phải nhắc đi nhắc lại vài lần.
Cậu nên tự trấn an mình.
... Vậy sao cái cảm giác khó chịu đột ngột này lại xuất hiện trong cậu vào lúc này?
Lông tay của cậu dựng đứng lên, như thể một cơn bão đang tới gần. Có cảm giác áp lực và căng thẳng ngày càng tăng trong không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ với Tsuna.
Cậu lý giải nó, lờ đi tiếng chuông ồn ào đang vang lên khắp căn nhà.
"Tới đây!" Nana kêu lớn, đi ra từ nhà bếp và hướng ra cửa.
Âm thanh ấy là chuông cửa, Tsuna nhận ra. Và cảm giác đó là sự tiếp cận của một ai đó rất, rất mạnh.
"Để con mở!" Tsuna hét lên, đột ngột chắn trước Nana. Cậu cười ngượng và cố chắn lối ra cửa của bà. "Cứ để đó cho con."
Nana cười, lại nhìn hài lòng và biết một lần nữa, và quay trở lại để dỡ phần đồ còn lại.
Tiếng gõ cửa chậm chạp khiến Tsuna căng thẳng và từ từ quay lại. Cậu có thể thấy bàn tay mình run rẩy khi cậu chạm vào núm cửa.
'Cái sát khí gì thế này...' cậu nghĩ, nuốt nước bọt. Người ở cấp độ đó trong tiềm thức luôn che giấu đi sức mạnh của họ. Họ tự mình che giấu rất tốt, họ gần như biến mất khỏi các giác quan. Một vài đối thủ khó khăn nhất của Tsuna hoàn toàn che giấu chính mình, hoàn toàn không nhận ra được sự hiện diện của họ.
Nhưng người này lại phát ra sức mạnh của mình, cứ như thể chúng đang hét lên vậy.
Tại sao? Để thách thức Tsuna? Để kiểm tra cậu? Để khiến cậu chạy?
Lại một tiếng gõ khác, vẫn đều đều và chậm chạp.
"Tới đây!" Tsuna theo phản xạ trả lời và mở cửa.
Tiếp theo, nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt màu đỏ của người ở phía bên kia, Tsuna tái mặt và than thở trong lòng, 'Sao mình lại làm thế?! Thật đáng nguyền rủa mà!"
Nuốt nước bọt, Tsuna từ từ nhìn lên - ngay cả bây giờ, cậu vẫn còn quá thấp - chiếc áo choàng đỏ chói, chiếc móc vàng và cổ áo trắng, một thân hình đẹp hoàn toàn quen thuộc.
'H-Hibari? Không... người này hoàn toàn khác lạ,' Tsuna nghĩ, bất động. Người đàn ông này lớn hơn, và cái thái độ của anh không giống người hội trưởng ác quỷ. Chắc chắn, Hibari không bao giờ có cái biểu hiện như vậy.
Nó rất nhẹ nhàng, bất chấp sự cứng rắn phía sau nó và sự căng thẳng toát ra từ cơ thể người đàn ông kia.
"Ah... t-tôi có thể giúp gì anh?" Tsuna lắp bắp.
Người lạ kia mỉm cười, nhưng đó không phải biểu hiện vui vẻ, sự căng thẳng tụ lại nơi khóe mắt.
"Tôi hi vọng là vậy," anh nói. "Đó là lí do tôi cần cậu đưa tôi chiếc nhẫn Vongola bầu trời."
Đôi mắt Tsuna mở to, bàn tay cậu chạm vào chiếc nhẫn theo bản năng, giấu nó phía sau quần áo của mình. Ánh mắt sắc bén của anh chàng kia theo dõi từng cử chỉ, và Tsuna cố để xua nó đi, giơ tay lên thay vì vò tóc mình.
"C-Cái... tôi-tôi không biết anh đang nói gì cả," cậu nói dối, một cách tồi tệ.
"Tốt nhất cậu nên hợp tác," chàng trai ấy nói, sự bình tĩnh của anh vẫn còn nguyên. "Nếu không tôi sẽ lấy nó bằng vũ lực. Chẳng có mục đích gì mà phải từ chối nó cả. Triads biết mục tiêu thực sự của Vongola."
'Anh ta tới từ Triads sao?' Tsuna nghĩ, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Chắc chắn, quần áo của anh là theo phong cách Trung Quốc, có lẽ là một võ sĩ.
"Cậu nên bảo đứa bé đó đừng chửi người bán hàng bằng tiếng Ý," chàng trai ấy tiếp tục, "và nhất là đừng thề rằng sẽ trả thù như một thành viên của nhà Bovino."
'Lambo, thằng nhóc ngu ngốc,' Tsuna rên lên trong đầu mình.
Giờ chẳng có mục đích gì để từ chối cả. Nuốt nước bọt một cách nặng nề, Tsuna nhìn lên và thẳng vai mình lên.
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể chỉ đưa nó được," cậu nói, nhìn vào ánh mắt của chàng trai. "Anh sẽ phải lấy nó từ tôi."
Chàng trai gật đầu. Tsuna căng thẳng, nhưng anh không hề tấn công. "Vậy, chúng ta có thể tới một nơi khác chứ?" cậu nói.
'Vì vậy chúng ta sẽ không gây ảnh hưởng tới dân thường,' Tsuna nhận ra. 'Thật là có tâm. Mình đã ở bên cạnh Lambo, Gokudera quá lâu và Varia đuổi theo mình mà quên mất cái cách mà những sát thủ xử lý mọi thứ.'
Gật đầu, Tsuna ngừng lại chỉ để gọi vọng lại vào trong nhà, "Con ra ngoài đây!"
"Kaitou-sama!" Gokudera, người đang đứng chờ, cố phản đối, nhưng Tsuna ngắt lời cậu.
"Chăm sóc cho Mẹ!"
Đó là một yêu cầu, và cậu biết nó sẽ được nghe theo, dù Gokudera có không thích bao nhiêu đi chăng nữa. Tsuna không chờ phản ứng, bước ra ngoài và đóng cánh cửa phía sau mình.
"Vậy anh tới từ Triads sao?" cậu hỏi, gượng nở một nụ cười trên khuôn mặt mình khi họ đi qua cổng trước và bước ra đường. "Tổ chức nào? Tôi có thể biết ai đó không?"
Cái cách chàng trai ấy liếc sang cậu, khiến Tsuna nhớ lại về Reborn và tất cả những lời chê "nghiệp dư" của anh, mặc dù người này không có sự nhạo báng tương tự như vậy.
"Tôi là Fon, là một trong những Arcobaleno," anh trả lời, chỉ là vui vẻ thôi.
'Arcobaleno? Nhưng đó là tiếng Ý, không phải tiếng Trung Quốc-' Tsuna thắc mắc, cho tới khi suy nghĩ của cậu ngừng hẳn.
Cậu tái nhợt. "O-oh," cậu cố gắng lắp bắp. Tsuna không cần Gokudera giải thích Arcobaleno là gì. Tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ trong giới Mafia đều biết. Không, ngay cả người không liên quan cũng biết. Huyền thoại của Arcobaleno - của 7 người mạnh nhất - được truyền tai nhau khắp nơi.
Danh tính của họ không được biết rõ, nhưng chẳng ai dám khẳng định là họ nếu họ không phải.
Lời tiết lộ ấy, thậm chí còn hơn cả cái khí chất không thể kiểm soát được của chàng trai, khiến Tsuna bất động tại chỗ.
... Đây mới là ý định của anh, để đe dọa Tsuna đầu hàng, mà không cần phải chiến đấu.
Tsuna cũng chẳng muốn chiến đấu, nhất là khi biết mình sẽ thua. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu định đầu hàng. Cậu đã hứa với Đệ cửu, và chiếc nhẫn Vongola Bầu trời không phải của cậu mà cho đi, đặc biệt là với Triads.
Nhớ lại mục tiêu của mình giúp củng cố thêm quyết tâm cho Tsuna. Mặc dù cậu vẫn cảm thấy như run lên vì sợ hãi, Tsuna cố ép mình đối mặt với Arcobaleno.
"Thật vui khi được làm quen với anh," cậu lịch sự nói, cúi đầu.
Không hề nghĩ gì về nó, Fon cúi đầu lại.
'Ngay lúc này!'
Vào thời điểm mà sự cảnh giác của anh tụt xuống chỉ một phần nhỏ thôi, Tsuna kích hoạt nhẫn Bầu trời. Ngọn lửa cam bùng lên giữa họ, lan ra ngoài và chặn Fon không cho anh đuổi theo Tsuna khi cậu quay đi và chạy.
Cậu biết cấp độ tấn công đó sẽ không đủ để gãi ngứa cho đối thủ của mình, nhưng nó đủ để đánh lạc hướng anh ta trong giây lát.
'Không,' Tsuna nghĩ, liếc mắt nhìn lại, nơi mà chiếc áo choàng đỏ lại hiện ra lần nữa khi ngọn lửa tiêu tan. Anh đứng lên không nhúc nhích và hoàn toàn không hấn gì, đơn giản nhìn Tsuna chạy trốn. 'Anh ta đang để cho mình chạy.'
Sử dụng thêm một chút lửa, Tsuna vung tay mình ra và dễ dàng đẩy mình lên mái nhà của căn nhà gần đó. Cậu tiếp tục chạy, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà kia. Phía sau cậu, cậu có thể cảm thấy Fon bắt đầu đuổi theo.
'Được thôi,' Tsuna quyết định, đôi mắt nheo lại. 'Cứ theo tôi đi. Nó vẫn còn hơi sớm để gặp mặt, nhưng tôi biết rõ các tuyến tuần tra của anh ấy bằng cả trái tim rồi.'
Quay ngoắt sang, cậu quay đi khỏi khu trung tâm nhộn nhịp và tiến về phía khu rừng nằm ở rìa thị trấn. Những học sinh trung học thích lang thang ở đó, dù là để ăn uống, bắt nạt, hay lừa đảo, hay vì bất cứ lí do gì cần sự riêng tư. Tất cả những điều đó đều bị nghiêm cấm bởi Hội Kỷ luật, thường xuyên đi qua khu vực này.
Khi họ vượt qua căn nhà cuối cùng và bắt đầu chạy qua những cái cây, Tsuna biết thời gian của mình đã hết.
Fon đột ngột thu hẹp khoảng cách giữa họ. Xoay người và nhảy vọt sang bên, Tsuna chỉ cố tránh cú đấm của anh, cuối cùng nhận ra rằng đã quá muộn khi đó chỉ là một đòn nhử. Chân của anh đá khiến cậu rơi khỏi cành cây và ngã xuống lùm cây phía dưới.
Tuy nhiên, trước khi Fon có thể tiếp tục, một thứ gì đó bay ra từ tán cây gần đó, cắt qua mái tóc anh khi anh lùi lại nhanh chóng và va vào thân cây với lực vừa đủ để khiến nó gần như gãy đôi. Liếc mắt sang chiếc tonfa, bị lún sâu vào thân cây, Fon chậm rãi quay sang quan sát Hibari xuất hiện từ những tán lá, sát khí tỏa ra từ biểu hiện của anh.
Tsuna, người đã không hoàn toàn làm chủ được chính mình trước khi rơi vào bụi cây, vô tình rùng mình khi cậu liếc nhìn Hibari. Biểu hiện của anh lạnh lùng và giận dữ, theo cái cách mà Tsuna chưa từng nhìn thấy trước đó.
'Điều đó có vẻ như không phải sự trùng hợp,' cậu nhận ra. 'Họ chắc chắn đã biết nhau.'
"Chào, Kyoya," Fon bình tĩnh chào.
'Kyoya? Ai là Kyoya? ...Chờ đã, đó là họ của Hibari mà,' Tsuna nghĩ, ngồi dậy với cái nhăn mặt và gạt lá ra khỏi tóc mình.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Hibari hỏi, kéo chiếc tonfa ra. Tuy nhiên, anh không lập tức tấn công, trước sự ngạc nhiên của Tsuna. Kể từ khi nào Hibari lại cho người khác một cơ hội giải thích vậy? Anh thậm chí còn muốn đánh Tsuna vài lần khi họ lần đầu tiên gặp, mặc dù anh nhanh chóng nhận ra Tsuna quá yếu ớt để bận tâm.
Tsuna đã dự định sẽ sử dụng Hibari như mồi nhử và chạy - Hibari đủ để giữ cho mình sống sót, cậu nghĩ, nhưng có lẽ chưa đủ giỏi để đánh bại một kẻ ở tầm cỡ đó - nhưng cái tình cảnh kì lạ này khiến cậu chôn chân tại chỗ.
"Đừng can dự vào chuyện này, Kyoya," Fon cảnh báo. "Ngay lúc này, ta không thể nhẹ nhàng được đâu."
Điều gì đó trong lời nói đó dường như hoàn toàn sai với Tsuna. Lông mày cậu cong lại khi cậu nhìn chằm chằm vào Fon, cố để hiểu được cái cảm giác khó chịu này là gì.
Nét theo cái cách nheo mắt lại của cậu, dường như đó không còn là Hibari nữa.
"Đừng gây xáo trộn tới sự yên bình của Namimori," anh nói lại.
Cả hai người họ căng thẳng, thay đổi suy nghĩ của họ khi họ sẵn sàng chiến đấu - mặc dù trông họ không giống như muốn chiến đấu.
"Ch-chờ đã!" Tsuna kêu lên, vấp vào chân mình, đôi mắt cậu hướng về hai người họ. Không có phản hồi, và cậu đã có thể nói rằng họ sẽ không nghe.
Cậu có thể thấy được minh chứng khi họ bắt đầu tấn công, mặc dù cậu không thể nắm bắt được. Cả hai người tấn công chỉ đơn giản là trên cấp độ của cậu quá xa.
Tsuna nhảy lên một chút khi họ đột ngột tách ra lần nữa. Hibari nhảy ra rõ ràng tệ hơn, đâm sầm vào cây gần đó với lực đủ để khiến Tsuna nhăn mặt.
"Cậu không thể đánh bại tôi, Kyoya," Fon nói với anh, hạ xuống nhẹ nhàng, không có vết xước nào. "Điều này chẳng liên quan gì tới cậu hết. Trở về thị trấn của mình đi."
"Ta sẽ cắn anh tới chết," Hibari ngoan cố thể hiện phản ứng thông thường của mình.
Nhưng không giống như những lần khác mà Tsuna thấy Hibari áp đảo hoàn toàn, anh trông không hề hứng thú. Rõ ràng anh cảm thấy bối rối giống như Tsuna.
"Dừng lại đi!" Tsuna hét lên không suy nghĩ. "Dừng lại ngay!"
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế được. Tôi đã nói với các cậu rồi, tôi không thể nương tay lúc này được," Fon lặp lại.
"Anh không tốt sao?!" Tsuna hét lên. "Anh đang lo lắng về việc sẽ gây tổn thương cho thường dân và cố để đưa tôi rời khỏi đó mà không cần vũ lực, và anh gọi đó là không tốt sao? Bình thường anh tốt thế nào vậy?"
Đó đều là sự thật. Đương nhiên, câu trả lời là, rất tốt tới mức ngay cả Hibari cũng chấp nhận nó - mặc dù anh có lẽ không thừa nhận.
Cơn giận của cậu đã khiến Fon rơi vào im lặng, và Tsuna nhân cơ hội để tập hợp trí thông minh của mình.
"Khi tôi hỏi anh thuộc tổ chức nào trong Triads," cậu bắt đầu, "anh nói anh là Arcobaleno." 'Không phải Arcobaleno đáng lẽ phải sống trung lập sao?' Tsuna gần như hỏi, nhưng cậu không chắc nó thực sự tốt. Thay vào đó, cậu nói, "Nhưng đó không phải câu trả lời. Anh đang thực sự làm gì ở đây? Anh đang nói là giờ không thể tốt bụng được, nhưng sao tình cảnh này lại khác tới vậy? Anh đó bị cái quái gì vậy?"
Giọng điệu buồn rầu ở câu hỏi cuối cùng, cùng với ánh mắt dứt khoát của Hibari, khiến Fon do dự trong một lúc lâu, liếc mắt giữa họ. Anh thở dài, có gì đó trong lập trường của anh như thư giãn một chút.
Nhưng trước khi Tsuna có thể nhẹ nhõm, Fon nói, "Đó không phải việc cậu phải quan tâm. Mau đưa chiếc nhẫn Vongola Bầu trời ra đây.
Dù nói vậy, anh vẫn không sẵn sàng chiến đấu tiếp. Thay vào đó, anh giơ một tay lên và kéo chiếc tay áo rộng của chiếc áo choàng của mình xuống, để lộ ra một thứ gì đó trông như vòng tay. Có gì đó trong thiết kế của nó trông rất quen thuộc. Tsuna chắc chắn cậu đã có thứ gì đó tương tự với nó trước đây.
'Đó là... thiết bị ghi âm? Không, một thiết bị phát,' Tsuna nhận ra.
Đó là trong một công việc, chống lại một nhà Mafia đặc biệt khiến Tsuna khó chịu với những hành động khó coi của chúng.Tsuna trong lúc đang lẻn qua trang viên của chúng thì cậu thấy mình gần như đâm sầm vào ai cũng đang lén lút - một điệp viên từ Nhà đối thủ, người đã đóng giả làm một người hầu. Cậu không suy nghĩ gì vụt mạnh vào tay cô, chỉ để nhận ra được thiết bị phát và máy theo dõi bên trong, gần như bị cậu thấy được.
Anh lẩm bẩm câu hỏi, chỉ tay vào cổ tay mình, sau đó để nó lên tai mình. Fon gật đầu, biểu hiện của anh cau lại. Nhìn hai người họ, Hibari dường như cũng nhanh chóng nắm bắt được.
Ai đó đang nghe.
"Ta sẽ cắn chết bất cứ ai dám gây xáo trộn sự yên bình ở Namimori," Hibari tuyên bố, giương đôi tonfa của mình lên lần nữa. Anh trông còn giận dữ hơn trước. Tuy nhiên, đòn tấn công của anh thậm chí chậm hơn cả tiêu chuẩn của Tsuna, chỉ hơn một đòn tấn công cảnh báo mà thôi, và Fon dễ dàng né được, nhảy đi và hạ xuống gần chỗ Tsuna đang đứng.
Trước khi họ có thể tiếp tục chiến đấu - cho dù có là hình thức đi chăng nữa - Tsuna nhanh chóng với tay ra và nắm vào tay áo Fon, quanh chiếc máy phát. Nó nóng lên khó chịu khi cậu nhanh chóng truyền lửa Bầu trời vào nó.
"Giờ nên nói chuyện thì hơn," Tsuna nói, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh dò xét của Fon. Không giống như hầu hết những người khác, Fon không cố kéo tay ra, điều có lẽ là tốt nhất. Một cách khéo léo, cậu cách li thiết bị giám sát, Tsuna muốn giữ liên lạc, để đảm bảo cậu đã chặn nó hoàn toàn. <chỗ này sida vl>
Fon cười nhẹ. "Tôi hiểu. Sự tập trung lửa bầu trời nhỏ của cậu trong mảng cảm biến gây ra quá nhiều sự can thiệp," anh nói.
'Anh ta thấy nó như vậy sao,' Tsuna nghĩ, cảm thấy vừa khó chịu vừa ấn tượng. 'Như Reborn vậy.'
"Nhưng điều đó cũng sẽ trở nên đáng ngờ trong thời gian ngắn," Fon lưu ý, vẻ mặt của anh lần nữa trở nên nghiêm túc.
"Tôi làm thế mọi lúc. Hãy nói điều đó sau khi anh đánh gục được tôi," Tsuna nói. "Hay phải nói là anh sẽ giết tôi?"
"Chẳng ai sẽ tin điều đó cả," Hibari gầm lên, nheo mắt lại trước Fon khi anh bước tới gần, "tới từ thứ... thực vật này."
'Anh ấy thậm chí còn không đánh giá là động vật ăn cỏ,' Tsuna nghĩ, đổ mồ hôi.
Fon quan sát họ một cách kì lạ, như thể anh không chắc họ có nghiêm túc hay không. Đó là sự hoài nghi khi đối đầu với thứ gì đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán. Tsuna cũng đã có cái biểu hiện ấy rất nhiều, nhất là khi cậu bắt đầu đối phó với mafia. Như là, "Gã đó thực sự chỉ bắn được lửa ra từ nhẫn của mình sao?" hay là "Bánh gạo của người phụ nữ đó thực sự làm tan chảy chiếc cửa bằng thép sao?"
Hướng nó vào cậu bằng cách nào đó thực sự đáng lo ngại.
"...Cậu có muốn nghe giải thích của tôi trước không?" Fon nhẹ nhàng gợi ý.
"Yeah, đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề thế nào đây?" Tsuna nói, gật đầu. "Ý tôi là, chúng ta sẽ giải quyết điều này thế nào sau khi anh lấy nhẫn Vongola Bầu trời đây? Đó là mọi việc, đúng chứ? Vì anh... nhận được lời đe dọa hay gì đó chẳng hạn."
Rõ ràng đã bỏ cuộc, Fon bất lực cười. Tsuna cũng đã làm thế rất nhiều, đặc biệt là với Gokudera. Nó chỉ khiến cậu thêm lo lắng thôi. Cậu không thực sự trở thành một trong những tên mafia điên ấy, đúng không?
"Lời đe dọa cũng là một cách để làm," Fon đồng ý, nụ cười nhất thời biến mất. "Hay đúng hơn, đó sẽ là con tin. Chúng đang tuyệt vọng muốn chiếm đoạt được nhẫn của Boss Vongola, vì vậy chúng cố yêu cầu tôi bằng cách đe dọa mạng sống của người đệ tử của tôi.
Khuôn mặt anh chứa đầy sự tội lỗi, nhưng Tsuna cảm thấy người mắc sai lầm ở đây là Phantom Thief. 'Mình không thể tin được chúng sẽ đi quá xa chỉ để ép một Arcobaleno phải hợp tác.' Cậu nghĩ.
"Ipin đã quyết định sống như một thường dân, vì vậy tôi đã cố cho nó không gian," Fon tiếp tục. "nhưng đó lại là sự ngu ngốc của tôi khi để nó rời khỏi tầm mắt mình. Tôi thậm chí không biết nó đang bị giam giữ ở đâu, và nếu tôi cố tìm con bé, con bé sẽ bị giết trước khi tôi có thể thấy nó."
"Nếu anh tập hợp lại với nhau, ít nhất cũng để mắt tới đệ tử của mình được," Hibari nói, khoanh tay. Fon im lặng chấp nhận lời khiển trách.
"Tôi hiểu. Vậy đó là chuyện đã xảy ra," Tsuna nói. Cậu gật đầu. "Okay, chúng ta có thể đối phó với điều đó. Khi anh đưa nhẫn Bầu trời cho chúng, anh có thể từ chối đưa cho chúng cho tới khi chúng cho anh thấy con bé. Chúng tôi sẽ theo dõi anh cùng lúc đó, và chúng tôi có thể cứu cô bé, vì chúng sẽ không thấy được chúng tôi."
"Chúng tôi?" Hibari lặp lại, trừng mắt.
'Anh thực sự sẽ làm điều đó lúc này sao?' Tsuna tự hỏi, nhìn chằm chằm lại. "Vậy được," cậu nói. "Anh có thể tách ra để nó trở nên đáng tin hơn."
Theo cái cách trừng mắt của Hibari, anh thậm chí còn không thích cá kế hoạch đó hơn.
"Điều này thực sự ổn chứ? Chỉ vậy thôi sao?" Fon thắc mắc khi Tsuna kéo dây xích với chiếc nhẫn Bầu trời ra từ phía trong chiếc áo của mình.
"Nếu chúng thực sự từ chối, anh có thể đòi nói chuyện với cô bé," Tsuna nói, nghĩ một lúc. "Miễn là chúng sử dụng điện thoại di động, tôi có thể cướp lấy nó, và chúng ta có thể lần ra nơi cuộc gọi đến."
Fon cười kiên nhẫn. "Đúng vậy, tôi cũng đã có kế hoạch như vậy rồi," anh nói. Nó nghe như là lời chế giễu "nghiệp dư" của Reborn nhưng tốt hơn vậy, và Tsuna thấy mình đỏ mặt một chút. Người này đã biết phải làm gì rồi, mà không cần Tsuna phải nói cho anh. "Nhưng đó không phải ý tôi muốn nói," Fon tiếp tục, "Cậu thực sự sẽ giao lại được nhẫn Vongola một cách đơn giản vậy sao?"
"Tôi hi vọng anh không thực sự giao nó cho Triads," Tsuna nói, "Nhưng tôi đã từng lấy cắp nó một lần. Tôi có thể làm thế lần nữa. ...Và không có nghĩa tôi sẽ để lại nó như vậy. Tôi thực sự may mắn khi họ đưa anh tới, thay vì một người khác. Nếu không, không thể nói trước được có bao nhiêu người sẽ bị thương nữa."
Những thành viên của Triads sẽ tấn công Nana và Lambo ngay giữa khu mua sắm Namimori. Chỉ cần suy nghĩ về nó thôi đã khiến Tsuna rùng mình.
Giơ ra chiếc nhẫn Bầu trời, Tsuna nói, "Tôi biết có lẽ anh không muốn được cảm ơn trong tình cảnh như này, nhưng tôi thực sự biết ơn anh."
"Tôi nghĩ cậu có thể tới sau một chút," Fon nói, nhận chiếc nhẫn.
"Đây là điều ít nhất tôi có thể làm để trả ơn anh," Tsuna tiếp tục. Cậu cười, sự tự tin và cân bằng quen thuộc toát ra từ cậu, giờ đây chính là con đường mà cậu chọn. Cậu không đeo mặt nạ, nhưng cậu không cần. Đây là điều mà cậu muốn làm, với tư cách là Sawada Tsunayoshi. "Vì vậy tôi sẽ lấy lại thứ quý giá nhất của anh."
Cậu chỉ cần một tấm thiệp thôi. Không có nó khiến cậu không có cảm giác như đã nhận một công việc. Cậu thậm chí còn tặng cho Đệ Cửu một tấm, bằng chứng cho sự hợp tác của họ.
Buông tay ra khỏi chiếc máy phát, Tsuna lùi lại và bắt đầu để cho lửa của mình tiêu tan. 3, cậu cử động ngón tay, 2, 1, và tín hiệu đã trở lại. Giờ là lúc để bắt đầu diễn kịch tiếp rồi.
Đòn tấn công của Hibari gần như quá nhanh cho Tsuna có thể bắt kịp, không chút chần chừ - hay nếu anh làm vậy, thì Tsuna cũng không thể nói ra được. Cậu không cần phải nói; Fon né đòn một cách dễ dàng.
Nhảy lên cây, Fon nói với anh, "Chúng ta không cần thiết phải đánh nhau. Tôi đã có thứ mình cần rồi."
"Trộm cắp là nghiêm cấm tại Namimori," Hibari nói, vẫn hoàn toàn lờ đi mọi thứ để theo đuổi triết lí của mình như thường lệ. "Như để trừng phạt, tôi sẽ cắn anh tới chết."
Không chờ phản hồi, anh lại tấn công. Đòn tấn công của anh chỉ trúng vào thân cây không may phía sau nơi Fon đang đứng, khiến nó nát thành từng mảnh vụn. Không hề nản lòng, Hibari tiếp tục đuổi, cả hai người họ biến mất vào trong khu rừng.
'Ch-chờ tôi với!' Tsuna nghĩ, nhanh chóng đuổi theo họ. 'Tôi vẫn cần phải theo anh cho tới thời điểm thích hợp!'
~.~.~
Nó không khiến Fon mất nhiều thời gian để cắt đuôi Hibari, một khi họ rời khỏi khu rừng ở rìa thị trấn. Hay đúng hơn, Tsuna cho rằng, Hibari đã chọn lui bước, trong khi Tsuna tiếp tục theo sau ở khoảng cách an toàn.
Tuy nhiên, Tsuna chẳng hề lo lắng. Nhận thấy sự hiện diện của Triads khi chào Fon, Hibari có lẽ đã biết mình phải đi đâu. Không đời nào thành viên trong ban kỷ luật của anh lại có thể bỏ quên lũ động vật ăn cỏ đột ngột tràn vào.
Fon đang hướng thẳng tới cảng công nghiệp Namimori. Đi qua những nhà kho và các cơ sở chế biến hầu hết là trống rỗng, anh bước vào khu vực ở phía trước một con tàu chở hàng lớn.
Cả boong tàu và các container hàng hóa xếp chồng ở phía sau lưng Fon như một bức tường pháo đài đầy ắp những thành viên có vũ trang của Triads.
'Với điều này, chúng gần như nghiêm túc với anh,' Tsuna nghĩ, liếc nhìn quanh những tay súng bắn tỉa đang nhắm vào anh chàng Arcobaleno. 'Đương nhiên, nếu chúng thực sự đủ nghiêm túc với anh, chúng sẽ không bao giờ mắc sai lầm...'
Ở im tại nơi ẩn náu của mình trong bóng tối của chiếc cần cẩu, Tsuna quan sát khi Fon dừng lại ở ngay giữa khu vực thoáng đãng ấy. Anh chỉ liếc nhìn xung quanh khi anh đợi, mặc dù anh thậm chí còn nhận ra nguy hiểm xung quanh mình hơn cả Tsuna - không chỉ vì những tia laser đỏ chĩa vào ngực và lưng là quá rõ ràng và trắng trợn.
Một người đàn ông người Trung Quốc xuất hiện ở lối lên tàu, lập tức thu hút sự chú ý của Fon. Trừng trừng ánh mắt mình vào hắn, người đàn ông này chắc chắn là kẻ dẫn đầu Triads.
Hắn ta trẻ tuổi hơn Tsuna nghĩ, nhưng đó có thể là sự non trẻ của hắn sẽ khiến hắn làm điều gì đó rất thiển cận và kiêu ngạo. Hắn ta ít nhất cũng có sự khôn ngoan khi không tự mình tiếp cận Fon. Thay vào đó, hắn mỉm cười từ phía trên cùng của cầu thang và ra hiệu cho một trong những thuộc hạ của mình xuống.
"Tôi tin cậu đã có nó rồi," kẻ dẫn đầu Triads nói với biểu hiện giả tạo.
"Đương nhiên," Fon trả lời ngắn gọn, cái trừng mắt của anh không hề lay động. Anh không hề nhìn đi chỗ khác khi anh thò tay vào một trong những tay áo rộng của mình và lấy ra chiếc nhẫn Vongola. Một tia laze bắt đầu nháy nháy trên bề mặt chiếc nhẫn, tay bắn tỉa sử dụng ống nhòm của mình để kiểm tra gần hơn xem chiếc nhẫn có là thật hay không.
"Và không có bất cứ... biến chứng bất ngờ nào chứ?" kẻ dẫn đầu Triads tiếp tục, hiện đang ngang nhiên moi móc thông tin, có lẽ liên quan tới việc mất tín hiệu bất chợt trên thiết bị liên lạc của chúng.
Tsuna không nghĩ nó là có thể, nhưng cái trừng mắt của Fon còn sắc bén hơn. "Nó đã bị xử lý rồi," Fon trả lời ngắn gọn. "Tôi đã làm xong phần của mình rồi. Giờ, trao trả đệ tử lại cho tôi ngay."
Vẫy tay, kẻ dẫn đầu Triads mỉm cười. "Đương nhiên rồi, sau khi tôi có được chiếc nhẫn," hắn nói. "Tôi sẽ trả lại cô bé cho cậu như đã hứa."
Fon không trả lời khi anh nhìn thuộc hạ của Triads tiếp cận cậu. Nhưng khi tên thuộc hạ dừng lại phía trước anh và chìa tay ra, Fon lắc đầu. "Không," anh nói. "Lúc này. Tôi sẽ không trao nhẫn cho ngươi cho tới khi tôi thấy con bé vẫn an toàn."
Nụ cười khó chịu của kẻ cầm đầm Triads rộng hơn. "Như ước muốn của cậu," hắn nói, ra vẻ bao dung.
Đó là lời chấp thuận quá dễ dàng, và Tsuna đột ngột có suy nghĩ mơ hồ về điều mà gã đang mưu tính. Không phí phạm giây phút nào, cậu bắt đầu hành động.
Với cử chỉ từ tên boss, cần cẩu trên khoang chứa hàng của con tàu bắt đầu dịch chuyển. Nó đưa ra một container chở hàng. Cánh cửa bằng thép mở tung ra, và có hai tên thuộc hạ của Triads đứng ở rìa, rõ ràng chẳng hề lo bị rơi xuống.
Dưới cánh tay là một thân hình nhỏ bé của một đứa trẻ.
Tên côn đồ đang nhắc bổng cô bé lên - đó không thể là ai khác ngoài đệ tử của Fon - và chĩa khẩu súng vào đầu của đứa bé. Cô hẳn đã đem lại địa ngục cho chúng, ép chúng phải trói chặt chân và tay của cô.
"Thật không may, cô bé có vẻ tỏ ra thiếu hợp tác hơn cậu," kẻ cầm đầu Triads nói, chẳng hề ân hận. "Chúng tôi buộc phải trói cô bé lại. Thật tệ... khi cậu sẽ không thể nói lời từ biệt."
Những lời đó giống như một hiệu lệnh, khiến tất cả bọn chúng chuyển động.
Với toàn bộ con mắt đều hướng vào Fon, Tsuna thôi trốn và lao về phía trước. Nhảy lên cần cẩu, cậu liền nhảy và đu qua khe, phía trên chiếc tàu trở hàng. Góc là hơi xa, khiến cậu buộc phải để mình bay tự do - nhắm vào đúng container hàng hóa đang mở.
Hai gã côn đồ của Triads chỉ có một giây để nhận ra được có gì đó đang tới trước khi Tsuna đâm sầm vào chân của gã đang bắt Ipin. Cả 3 bọn họ bay sâu vào trong container. Tsuna lăn lên đỉnh, Ipin lăn qua vai cậu. Theo bản năng, cậu lao tới, ép lưng vào thành chiếc container khi tiếng súng vang lên, tới từ tên côn đồ thứ hai.
Cấp thiết hơn, cậu nhận ra rằng chiếc container này được bọc bằng chất nổ - rất có thể là một ngòi nổ từ xa.
Trên bến tàu, các tay súng bắn tỉa lập tức bắn. Với tốc độ tương tự như khi anh thể hiện với Hibari, Fon dường như biến mất, dễ dàng né đạn. Vượt qua tên tới để lấy nhẫn Vongola, anh lao thẳng về phía cầu thang, có ý định đối đầu với kẻ dẫn đầu Triads.
Tuy nhiên, Triads đã dự đoán được khả năng đó. Khi Fon vượt qua một ngưỡng không thể thấy được, cả bến tàu phát nổ. Khói, lửa và xác bom tạo thành một bức tường giữa anh và mục tiêu của anh, ép Fon phải lùi lại.
Sự chậm trễ ấy là quá đủ cho những tay bắn tỉa kia hồi tỉnh và xác định lại mục tiêu. Ngay cả Fon cũng khó có thể né được loạt đạn sau đó, lửa khiến anh bị giam giữ.
Gã cầm đầu Triads chế nhạo, rõ ràng chẳng hề quan tâm tới kết quả. Hắn đã thấy Tsuna tới và thay vì liếc về phía thùng vận chuyển đang lắc lư mạnh. Tiếng huỵch vang vọng, và một trong những tên côn đồ xuất hiện ngay cửa hầm hàng, nửa người nhô ra.
Thò tay vào túi, gã cầm đầu Triads sờ vào chiếc điều khiển ngòi nổ. Hắn không do dự mà bấm nút để cho nổ chiếc container.
Đôi mắt hắn mở to khi không có phản hồi nào.
Phía trong container, Tsuna đá mở cửa sau, ôm chặt Ipin, nhảy vọt ra. Đà chạy của cậu đã giúp cậu nhảy qua cả con tàu và rơi xuống biển. Va vào vịnh từ độ cao này vẫn quá nguy hiểm, nhưng tsuna có thể làm mình chậm lại bằng cách sử dụng lửa Bầu trời.
'Sao những lần giải cứu của mình luôn kết thúc thế này?' cậu nghĩ, ngay trước khi cậu và Ipin chìm vào những con sóng. Ít nhất lúc này cậu không mặc chiếc áo choàng nặng nề.
"Tch," Gã cầm đầu Triads tặc lưỡi, quan sát họ trốn thoát. Lôi ra chiếc radio cầm tay, hắn ra lệnh, "Lấy tàu ra biển ngay. Cố giữ tên cướp còn sống, nhưng hãy giết chết con nhóc kia đi."
Khi hắn quay lại trận chiến trên bến tàu, chiếc radio trên tay hắn kêu răng rắc. Qua tiếng rè, những tiếng hét vang lên trước khi bị tắt ngúm. Sau đó, lại một tiếng thét khác. Không hề hay biết, từng tia laze một bắt đầu biến mất.
Cuối cùng, một trong những thành viên Triads cố tới báo cáo, "Chúng ta đang bị tấn công! Chúng thuộc tổ chức nào vậy?" Không có câu trả lời, và một lúc sau đó, hắn cũng bị ngắt lời.
Từ nơi trốn của lũ bắn tỉa, từng người một, bắt đầu xuất hiện, ai cũng có cùng kiểu tóc Pompadour. Hibari và những người trong ban kỷ luật đã tới để khôi phục lại hòa bình, bằng vũ lực.
Với việc đám lửa xung quanh đã tàn, Fon lại được tự do để tiếp tục đòn tấn công của mình. Anh không cố vọt lên nữa, nghĩ rằng vẫn có những cạm bẫy trên đường tới chỗ gã cầm đầu Triads. Thay vào đó, anh chuyển sang tư thế khác, ngọn lửa màu đỏ thẫm nhấp nháy quanh nắm đấm của anh.
Khi anh tung ra nắm đấm, con rồng lửa đỏ thẫm bay thẳng về phía con tàu chở hàng. Gã cầm đầu Triads lao ra để né, nhưng con rồng chỉ cuộn xung quanh, sự va chạm của nó phá sập từng phần của boong tàu, và lại lao về phía hắn.
Gã cầm đầu Triads chỉ có thời gian để hét lên trước khi ngọn lửa đỏ thẫm nhấn chìm hắn và giọng nói của hắn lập tức biến mất.
~.~.~
Vào lúc Tsuna bơi trở lại bờ cùng Ipin, trận chiến kéo dài và, với sự luyện tập lâu dài, hội Kỷ luật đã dọn dẹp được chúng.
Cái lạnh lẽo của nước biển đã quá đủ để đánh thức Ipin, nhưng cô bé nhanh chóng hiểu được tình hình và ở với Tsuna khi họ bơi bên cạnh tàu và vào bến. Thực tế, cô bé bơi có tốt hơi đôi chút so với Tsuna, người đã may mắn tháo các dây trói cô bé ra trước khi nhảy.
"Ipin! Ipin!" Fon gọi, chạy tới chỗ họ khi Ipin kéo Tsuna ra khỏi nước biển. Cũng như Lambo, cô khỏe hơn cái thân hình nhỏ bé của mình.
"Sư phụ!" Ipin gọi lại, khuôn mặt cô bé rạng rỡ hơn.
Cô nhảy lên anh, và Fon dễ dàng bắt được cô, trao cho cô bé cái ôm thật chặt.
'Thật là một khung cảnh đẹp!' Tsuna nghĩ, cậu quan sát, vắt áo khoác của mình, khi sư phụ và đồ đệ kiểm tra nhau xem có bị thương không và trấn an nhau bằng tiếng Trung.
Hắt hơi, cậu vô tình thu hút sự chú ý. "Cảm ơn cậu," Fon nói, quay sang Tsuna với biểu hiện gần như là xấu hổ.
"Tôi thực sự không làm gì cả," Tsuna nói, nhìn đi chỗ khác ngượng ngùng. "Anh đã xử lý nó, cả Hibari nữa."
"Tôi cũng rất biết ơn cậu ấy," Fon đồng ý.
Hibari, người đang im lặng quan sát gần đó, khoanh tay và trừng mắt. "Tôi sẽ cắn tới chết bất cứ kẻ nào dám động tới sự yên bình của Namimori," anh nói.
'Anh ấy chẳng hề thay đổi gì cả,' Tsuna nghĩ, cười nhẹ. 'Vẫn không thể chấp nhận lời cảm ơn được.'
Trong khoảnh khắc tiếp đó, cậu cố né khi Hibari vung tonfa vào đầu cậu. "Hiiiieeee! Anh đang làm gì vậy, Hibari-sempai!" Tsuna phản đối.
"Cậu lại là nguyên nhân của những rắc rối này... lần nữa," Hibari nói, xoay vũ khí của mình và chuẩn bị tấn công lần nữa. "Và tôi vẫn muốn được thấy lửa của cậu."
'Anh chỉ đang ích kỷ muốn làm bất cứ điều gì mình muốn!' Tsuna nghĩ, bị ép phải né lần nữa khi Hibari lao tới cậu. 'Tôi rút lại toàn bộ những điều tốt tôi đã nói về anh!'
"Đừng quên thứ này!" Fon gọi lớn, ném cho Tsuna nhẫn Vongola. "Và đừng lo về Triads. Tôi nghĩ tôi sẽ... giáo dục cho họ một chút, về sự điên rồ trong hành động của họ."
"Cảm ơn!" Tsuna kêu lại, bắt lấy chiếc nhẫn. Khoảnh khắc bị phân tâm của cậu đã khiến cậu bị dính một đòn đau đớn vào hông, khiến Tsuna phẫn nộ và trừng mắt vào Hibari.
"Hãy xem cậu có tiến bộ hơn chút nào trong khi cậu đi xa không, tên động vật nhỏ bé," Hibari nói.
Nụ cười khẩy của anh khiến Tsuna rùng mình. Cậu có cảm giác đột ngột rằng lần này cậu sẽ không thể thoát được với chỉ vài vết bầm tím đâu.
~.~.~
