[KHR]Fanfic - Phantom Thief Decimo - Chương 8: Hometown


Cho dù mang cái tên rất Nhật Bản của mình, Gokudera chưa từng tới Nhật. Có một nửa dòng máu Nhật Bản, nên trông cậu có khác một chút, nhưng không phải là theo chiều hướng tiêu cực. Những tiếng thì thầm, cười khúc khích của những phụ nữ trẻ theo cậu trên khắp con đường từ cảng, trên những con phố, khi bước vào tàu và khi bước ra ngoài lần nữa, tất cả bọn họ đều chú ý tới vẻ đẹp kỳ lạ và cái thái độ hung hăng của cậu.
"Cậu ổn chứ?" Tsuna hỏi khi Gokudera trừng mắt lên biển hiệu trên đường.
"Vâng, tôi ổn, Kai... Ah, Tsuna-sama," Gokudera nói. "Chỉ là... tôi đã tập nói tiếng Nhật để nói chuyện với ngài bằng tiếng mẹ đẻ của ngài thôi, nhưng tôi... chưa tốt lắm về khả năng đọc và viết của mình. Tôi... đang có chút khó khăn."
Vai cậu đang run lên vì nỗ lực thừa nhận điểm yếu của mình, và Tsuna có thể thấy tai cậu đỏ dần lên.
"Tôi cũng có vài vấn đề nữa," cậu đơn giản nói. "Tôi chưa thực sự đọc bất cứ thứ gì bằng tiếng Nhật trừ tin nhắn của mẹ tôi từ khi tôi tới Ý. Và tôi đã quên hầu hết tiếng của mình và cả văn học nữa..."
Cùng nhau, họ lại nhìn chằm chằm lên biển hiệu.
"Tôi nghĩ nó nói là thư viện đi về phía bên trái," Gokudera đoán.
"Không thể nào. Chúng ta đã đi qua thư viện rồi," Tsuna nói. "Tôi nghĩ nó nói về công viên. Đó là thứ duy nhất ở hướng đó."
Nếu như không có gì mới được xây dựng lên trong khi cậu đi xa.
"...Chúng ta có nên hỏi Lambo không?" Tsuna nói. "Nó biết tiếng Trung, phải không? Vậy..."
Cả hai nhìn nhau, sau đó liếc xuống đứa bé lẽo đẽo theo sau họ. Cậu đang vui vẻ ăn khay Takoyaki của mình, nước sốt dính trên má cậu. Tsuna đã mua nó cho cậu ở ga tàu, mệt mỏi vì những câu hỏi của Lambo về cảnh vật lạ ở Nhật Bản.
Điều rõ ràng nhất đó là, với những vũ khí của nhà Bovino đã mất, cơ hội để Lambo đe dọa vài nhân viên cửa hàng, phục vụ bàn, và cảnh sát phải vâng lệnh mình đã được xem như là cơn giận dữ dễ thương của một đứa bé ngoại quốc - người không nói tiếng Nhật.
Thay vào đó, Lambo dường như biết tiếng Ý, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Trung và tiếng Urdu, trái ngược với tiếng Ý, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Nhật của Gokudera. Điều đó khiến Tsuna cảm thấy chưa đủ, khi mà cậu chỉ biết tiếng Nhật, tiếng Ý và một ít tiếng Anh.
Mặt khác, lần cuối họ hỏi sự giúp đỡ của Lambo, cậu nhóc đã trêu đùa họ trong 20 phút và tiếp tục dẫn họ tới quán kem gần nhất, thay vì trạm xe buýt.
Đọc được biểu hiện của cậu, Gokudera cũng nhớ lại sự việc đó.
"Sẽ ổn thôi. Có lẽ vậy," Tsuna nói, tiến về con đường phía trước.
Thay vào đó cậu tập trung vào những con phố quen thuộc. Cậu gần như loạn ở ga tàu ở trung tâm thành phố, bối rối bởi trung tâm mua sắm mới và những kiến trúc đã được sửa chữa. Nó trông thật khác lạ, và Tsuna gần như nghĩ rằng cậu sẽ không thể tìm được đường đi.
Nhưng khu dân cư ở đây, mọi thứ vẫn giống như khi cậu rời đi. Có những nơi mà cậu thường thấy anh trai của Kyoko chạy qua mỗi sáng. Có bức tường thấp mà Haru thích trèo lên và đi khi họ trên đường về từ thư viện. Có căn nhà với con Chihuahua luôn sủa vào Tsuna - cậu theo bản năng nhích ra, về phía của Gokudera.
Tuy nhiên, Tsuna không thể không cười. 'Thật tốt khi được trở về,' cậu nghĩ. 'Mình nhớ nơi này.'
Và đây là nhà của cậu, căn nhà mà cậu đã lớn lên. 'Sawada,' đọc bảng tên ở cổng trước.
Gokudera nhìn chằm chằm vào nó, rơi vào bất động trước cửa ra vào khi Tsuna bước vào đường dẫn tới cửa trước. Nó không khóa, như thường lệ, và Tsuna không hề do dự đẩy nó mở ra.
"Mẹ, con về rồi!" cậu gọi lớn, giống như cậu đã làm nhiều lần trong 16 năm đầu của cuộc đời mình.
Giọng nói vui vẻ, quen thuộc trả lời.
"Ara? Chào mừng con về nhà, Tsu-kun!"
~.~.~
Chương 8: Hometown ~ Refuge in Obscurity.
~.~.~

Nana nhìn lên trong ngạc nhiên khi Tsuna bê một chồng đĩa bẩn tới bồn rửa chén.
"Đó là mọi việc," cậu nói, đặt số đĩa vào trong bồn rửa chén.
"Ôi trời! Con lớn lên nhiều quá, Tsu-kun, giúp đỡ mẹ dọn dẹp mà không cần phải nhắc!" Bà cười. "Đứa con trai vô dụng của mẹ đi đâu rồi?"
"Mẹ!" Tsuna phản đối, đỏ mặt. "Con không tệ tới vậy..."
Phải, có lẽ cậu từng thế. Kỹ năng làm việc nhà của cậu thực sự vẫn còn thiếu, nhưng cậu có thể làm được.
Nụ cười của Nana lớn hơn, và Tsuna nghi ngờ rằng nếu bàn tay bà không ngấm nước xà phòng, bà sẽ xoa đầu cậu. "Con trai các con có thể để đó cho mẹ," bà nói, lời nói của bà bao gồm cả Gokudera, người đang đứng bên cạnh lau khô những chiếc đĩa mà Nana đã rửa.
"Mama! Con không thể để mama làm điều này một mình được, nhất là sau khi mama cho chúng con ở lại đây!" Gokudera phản đối. "Đương nhiên, Tsuna-sama, không cần phải tạo thêm rắc rối cho mình đâu," cậu nói thêm. "Tôi sẽ hỗ trợ người mẹ đáng kính của ngài trong việc dọn dẹp."
Nhìn khuôn mặt quyết tâm của họ, Tsuna chỉ có thể thở dài và bỏ cuộc. "Con sẽ chỉ lau bàn thôi," cậu nói, rời khỏi bếp. Phía sau cậu có thể nghe thấy mẹ mình nhắc nhở Gokudera, nhưng một lần nữa, cậu lại gọi bà là Mama.
Thành thực thì nó hơi đáng sợ khi Nana không chỉ dễ dàng chấp nhận sự trở về đột ngột của con trai, mà cả thực tế là cậu đã đưa về 2 người bạn ở Ý và xin giúp họ được ở lại trong thời gian chưa rõ ràng. Về điểm này, Tsuna bắt đầu nghi ngờ nếu cậu nói, "Mẹ, con tới Ý để đối mặt với Ba vì ở trong Mafia, nhưng thay vào đó con trở thành một tên trộm chuyên nghiệp," Nana sẽ chỉ hỏi cậu, "Thật tốt. Vậy con có vui không, Tsu-kun?"
Lau bàn bếp bằng chiếc giẻ ướt, Tsuna liếc về phía phòng khách, nơi mà cậu có thể nghe thấy tiếng tivi đang mở chương trình trẻ em và tiếng cười thường thấy của Lambo. Một khi cậu xong công việc nhà của mình, Tsuna đi về phía chiếc ghế dài và xem cùng đứa bé, người đang vỗ tay cũng với những trò hề trên màn hình.
"Mwahahaha!" cười trước điều mà Tsuna cho là nhân vật phản diện, mặc áo choàng, đeo mặt nạ đang đứng phía trên các anh hùng. "Kết thúc rồi, lũ ngốc! Tạm biệt!"
"Kết thúc rồi, lũ ngốc!" Lambo lặp lại một cách nhiệt tình, cố làm cho giọng nói trẻ con của mình trầm xuống và đầy tính đe dọa. "Tạm biệt!"
'Ít nhất tiếng Nhật của nó đang tiến bộ," Tsuna nghĩ. Thực tế, quá trình ấy thật ấn tượng, mặc dù không chắc lắm về việc cậu bé hiểu được những gì cậu nói.
"Hey, Lambo," Tsuna nói, khi chương trình đang tạm thời quảng cáo. "Cậu có muốn... đi theo những anh hùng không? Cậu biết đấy, những người tốt, họ là những người mặc áo xanh đó."
"Tớ biết chúng là ai!" Lambo phản đối, cau có. Đó là sự thẳng thắn hơn là dễ thương. "Chúng là lũ cớm! Đương nhiên tớ không muốn học hỏi từ chúng! Chúng thật nhàm chán!"
'Sự nhạy cảm của đứa trẻ mafia,' Tsuna nghĩ, lúng túng cười.
Sự chú ý của Lambo hướng về phía quảng cáo, và Tsuna thấy mình cũng đang xem nó. Đó là công viên động vật Namimori, quảng cáo khuyến mãi đặc biệt và những sự kiện cho kỳ nghỉ đông. "Tới và tham gia cùng những màn trình diễn đặc biệt của chúng tôi bởi Namahage-kun yêu thích của mọi người." người quảng cáo đang nói, hình ảnh con quái vật bằng rơm với chiếc mặt nạ đỏ.
"Oh! Tớ muốn xem! Hãy đi xem cái đó đi!" Lambo nài nỉ, giật giật áo sơ mi của Tsuna.
"Wow, họ vẫn làm chương trình đó sao?" Tsuna nói. Cậu trầm ngâm và thì thầm một mình, "Mình thắc mắc có phải cô ấy không. Nghĩ về nó, có lẽ mình nên gặp Haru..."
Lambo lờ đi sự trầm ngâm của Tsuna. "Đi thôi! Đi thôi! Na-ma-ha-ge-kun!"
"Hey! Đừng có làm phiền Tsuna-sama với thứ vô nghĩa đó!" Gokudera hét lên, xuất hiện từ trong nhà bếp cùng với Nana. Lambo lè lưỡi, sau đó trốn phía sau Tsuna để tránh ánh mắt đe dọa của Gokudera.
"Oh, đó là ý tuyệt vời đó!" Nana nói, khiến Gokudera bất động trong sự phản đối của mình. "Con nên ra ngoài nhiều hơn, Tsu-kun. Gặp những bạn bè của con trong thị trấn này."
Vươn vai, Tsuna liếc ra cánh cửa sân sau. "Con cho là vậy," Tsuna đồng ý. "Tại sao không chứ? Con cũng chưa tới sở thú lâu rồi."
"Yay!" Lambo cười, vung tay lên trời.
Nana trông cũng rất hài lòng, vỗ tay vui sướng. Tsuna nhìn bà kì lạ, và nhận được nụ cười rạng rỡ. 'Mình chỉ nói mình muốn ra ngoài. Nó không phải là lạ, phải không?' cậu nghĩ.
"Tsuna-sama, điều đó có thực sự khôn ngoan không?" Một lúc sau, Gokudera khẽ hỏi. "Không cần thiết phải giải trí với thằng nhóc đó, và... sẽ ra sao nếu ngài bị thấy chứ?"
Tsuna khúc khích cười. "Vậy sẽ ra sao nếu đi? Đây là quê hương tôi, Gokudera. Chẳng có gì kì lạ vì tôi ở đây cả. Sẽ chẳng ai sẽ liên kết giữa một tên thất bại vô dụng trở về nhà ở Nhật Bản với sự biến mất của Phantom Thief đâu."
Nhận ra sự khó chịu của Gokudera, Tsuna liếc sang cậu. "Gokudera, tôi đã nói cậu trước đó rồi. Phantom Thief xong việc rồi. Nó vui, nhưng tôi sẽ không làm điều đó thêm lần nữa đâu. Kết thúc rồi. Giờ tôi chỉ là Sawada Tsunayoshi thôi," cậu nói.
Cậu quan sát, khi Gokudera ngập ngừng, suy nghĩ lời nói của mình. Có lẽ đó là thứ khó để có thể chấp nhận được. Ngay cả Tsuna cũng khó có thể tin nó được.
"Vậy, Kaitou... Tsuna-sama, từ giờ ngài tính làm gì?" Gokudera hỏi. Câu hỏi khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.
"Tôi thực sự không biết," Tsuna cuối cùng thừa nhận. "Tôi đoán điều bình thường sẽ là tới vài trường đại học, nhưng... chẳng  có cách nào để tôi có thể làm vậy nữa." Cậu cười, nhớ lại lớp học của mình ở trường cấp hai, cùng với thực tế rằng cậu đã bỏ học cấp 3.
"Nếu đó là tương lai mà ngài mong ước, vậy tôi sẽ giúp ngài hoàn thành nó," Gokudera kiên quyết nói.
Tsuna lắc đầu. Cậu không chắc ý của Gokudera là dạy kèm hay vài phương pháp hợp lệ khác, nhưng cậu biết mình không thể tưởng tượng được mình sẽ đi tới trường - và có lẽ lại thất bại - lần nữa. Cậu chuyên về cái gì? Cậu sẽ học ngành công việc nào đây?"
"...Tôi không biết mình muốn tương lai thế nào," Tsuna nói. Bắt gặp ánh mắt của Gokudera, cậu cười hối lỗi. "Đây có lẽ không phải điều mà cậu mong đợi."
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Gokudera mỉm cười lại. "Phải đó. Chúng ta sẽ cùng nhau vạch ra nó," cậu nói, đỏ mặt một chút vì sự táo bạo của mình. "Nó... không tệ. Ở đây thực sự yên bình."
"Đúng thế phải không? Không có gì nguy hiểm ở Namimori hết," Tsuna đồng ý, cười rạng rỡ. "Chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi thôi. Mẹ đã đúng. Tôi sẽ đưa các cậu đi vòng quanh thị trấn. Chúng ta sẽ tới sở thú, và trung tâm mua sắm mới, và các ngôi đền, cho nắm mới..."
Gokudera háo hức gật đầu. Tuy nhiên, biểu hiện của cậu chuyển thành nghiêm túc khi cậu liếc về phía cửa trước. "Chỉ có một điều thôi, Tsuna-sama," cậu nói. "Tôi đã nhận ra một kẻ đáng ngờ, người cứ liên tục đi qua ngôi nhà này thường xuyên. Nó quá nhiều để được coi là một công việc bình thường, và đặc biệt hắn luôn nhìn vào căn nhà này."
Cau mày suy nghĩ, Tsuna hỏi, "Hắn ta trông thế nào?"
"Tóc đen ngắn, tuổi khoảng như chúng ta. Ăn mặc bình thường," Gokudera nói. "Nhưng hắn ta trông không như một thường dân, khí chất của hắn ta không hề bình thường."
"Oh," Tsuna chớp mắt nhận ra, khuôn mặt cậu dãn ra. "Tôi biết đó là ai. Tôi sẽ phải cảm ơn cậu ấy đấy."
Trước ánh mắt tò mò của Gokudera, Tsuna chỉ lắc đầu.
~.~.~

"Mẹ, con ra ngoài đây!" Tsuna nói lớn.
Nana thò đầu ra khỏi bếp và vẫy tay. "Vui vẻ nhé, Tsu-kun!" Bà thể hiện sự hài lòng của mình, tươi cười rạng rỡ với Tsuna, người lại tặng bà một ánh mắt kì lạ và thay vào đó nhìn vào 2 người đã ra để thấy cậu đi.
"Lambo-san muốn đi! Sushi! Sushi!" Lambo hét lên, bĩu môi và dậm chân. Tất cả những nỗ lực để thuyết phục cậu đã bị trả lại bằng một thất bại.
"Im lặng đi, con bò ngu ngốc kia! Đừng có lợi dụng Tsuna-sama!" Gokudera cau có với đứa bé.
"Tôi sẽ mang một ít về cho cậu, được chứ?" Tsuna nói, cúi xuống vò đầu Lambo, điều gì đó kì lạ luôn khiến cậu bé im lặng hơn. Quay sang Gokudera, người đã từ chối không tham gia cùng Tsuna, cậu hỏi, "Cậu có chắc mình không muốn tới chứ?"
Gokudera lắc đầu. "Nó không an toàn. Không ai trong chúng ta là nổi tiếng cả, nhưng chúng ta sẽ lộ mặt. Vẫn có khả năng có ai đó sẽ liên kết mọi chuyện lại," cậu giải thích.
"Cậu không thể ở trong nhà mãi được, hay chỉ cần ra ngoài vào tối muộn thôi, như cậu đã từng làm vậy," Tsuna nói, cau mày. "Tôi rất nghiêm túc về việc đi tới sở thú đấy. Đó là một lời hứa."
"Tôi biết. Nhưng tôi đã gần như hoàn thành điều tra về các tội phạm địa phương, và tôi sẽ sớm làm vài ID giả cho chúng ta," Gokudera nói. Cậu liếc mắt đi, không hài lòng với cái biện pháp bảo vệ đơn giản ấy, nhưng cậu không có nhiều điều có thể làm bây giờ.
"Thông tin tội phạm? Tôi không nghĩ Namimori có nhóm tội phạm chuyên nghiệp nào," Tsuna trầm ngâm. 'Vì vị trí cao nhất đã bị lấy mất bởi một nhóm kỷ luật,' cậu nghĩ.
"Không. Nhóm lớn nhất - Momokyokai, họ gọi như vậy - có thể được gọi là một băng đảng," Gokudera thừa nhận, cái cau mày của cậu ấy chỉ khiến cậu thêm nghi ngờ về sự yên bình của Namimori. "Nhưng ngay cả một băng đảng nhỏ cũng có thể đưa thông tin cho những băng đảng thực sự, hay thậm chí là mafia - tới một kẻ nào đó nhận ra chúng ta." Lo lắng, cậu nói thêm, "Ngài có chắc người ngài định gặp đáng tin không vậy, Kaitou-sama?"
Tsuna khúc khích cười. "Đúng, tôi chắc chắn mà," cậu nhắc lại, một lần nữa, cho một câu hỏi đã được hỏi rất nhiều lần. "Cô ấy là gia sư của tôi hồi cấp 2. Cô ấy có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy là người tốt. Và... là người bạn đầu tiên của tôi."
Cậu cười nhẹ trước những hồi ức đó. Nó khiến Tsuna mất một thời gian xấu hổ khá lâu để nhận ra rằng hai người họ là - bạn. 'Có lẽ điều tốt khi cô ấy tự cho là như vậy,' Tsuna trầm ngâm. 'Nếu không, mình sẽ mãi là người thua cuộc và không có bạn bè. Nghĩ về nó, Gokudera cũng là người bị ép trở thành bạn mình nữa...'
Gokudera thể hiện vẻ kì lạ khi cậu quan sát Tsuna đang hồi tưởng lại. "Tôi... hiểu. Vui...vui vẻ nhé, Kai... Tsuna-sama," cậu nói, giọng nói của cậu nghe có chút kì lạ.
Nhìn vào cậu một lúc, Tsuna chậm gật đầu. "Đừng lo. Namimori rất an toàn. Tôi sẽ ổn thôi," Tsuna lại nói với cậu, cố đoán nguyên nhân dẫn đến sự khó chịu của Gokudera. Cậu không hoàn toàn chính xác, nhưng nó đủ để Gokudera nở nụ cười và tránh ra cho Tsuna ra khỏi cửa.
Ngoài đường rất lạnh, và Tsuna rùng mình khi hơi thở của mình mờ đi trong không khí bên ngoài. Mùa đông đã tới Namimori rồi, và không may Tsuna lại không mang theo gì nhiều về Nhật, bao gồm cả quần áo. Trước sự thất vọng và vui vẻ hỗn độn của mình, cậu đã lớn hơn tất cả mọi thứ cậu đã mặc ở trường cấp 2.
Kéo chiếc áo khoác mỏng sát hơn vào mình, Tsuna phát ra số lượng nhỏ lửa Bầu trời hòa vào trong không khí, giữ cho nhiệt độ xung quanh cậu đủ ấm.
Tsuna tưởng tượng rằng sẽ có rất nhiều người phản đối cách dùng lửa vô ích này, nhưng nó đã được chứng minh là vô giá trong mùa đông đầu tiên Tsuna ở Ý. Cậu vẫn còn là người mới và đã cố gắng để cắt đuôi những kẻ bám theo cậu. Kiếm một nơi để trốn không khó, nhưng tìm một nơi ấm áp để trốn thì khó hơn.
Chưa kể tới nó thật sự đáng ngạc nhiên với cách kiểm soát của cậu.
Đường phố Namimori thật bận rộn, với những cặp đôi, những nhóm bạn và gia đình đều đang vội vã, trò chuyện vui vẻ, vài người đang xách những túi hàng đã mua - món quà, cho những suy nghĩ đủ xa ở phía trước. Tsuna thấy mình cười lơ đãng khi cậu đi tới nơi mình muốn tới.
Namimori thật an toàn và yên bình. Không có gì sợ hãi ở đây hết.
Khi tấm bảng hiệu quen thuộc của Takesushi xuất hiện nơi cuối con đường, Tsuna tăng tốc mà không cần suy nghĩ. Quán sushi ngon nhất Namimori đang đóng kín, hơi ấm và tiếng cười nói của đám đông phảng phất ra khi Tsuna bước vào trong.
Đôi mắt cậu lướt qua những vị khách, ngồi vào bàn trên quầy, chờ bạn mình. Cô nên chỉ có một mình, nhưng Tsuna rất ngạc nhiên khi thấy cô thậm chí còn có cả bạn đồng hành - người bạn mà cậu nhận ra.
"Ah, Tsuna-san!" Haru gọi lớn, vẫy tay lia lịa khi cô thấy cậu. "Tsuna-san, bọn tớ ở đây! Tớ đã đặt bàn rồi!"
Tsuna cười, đi về chiếc ghế đối diện với cô. "Chào, Haru," cậu chào cô. "Thật tốt khi được gặp lại cậu. Nó cũng lâu rồi. Và, um..."
Cậu ngừng lại, đôi mắt cậu hướng về người bạn đi cùng của Haru, trước khi quay đi. Cố để không đỏ mặt, Tsuna nuốt nước bọt. Cậu đã chắc chắn cậu sẽ vượt qua chuyện này, nhưng bằng cách nào đó, cái cảm giác ấm áp quen thuộc này vấn khuấy động trong lồng ngực cậu trước thần tượng của trường cấp 2 Namimori và người phải lòng cũ của cậu, Sasagawa Kyoko.
"Cậu nhớ Kyoko, đúng không, Tsuna-san?" Haru nói, rõ ràng không nhận ra sự căng thẳng đột ngột của Tsuna. "Bọn tớ đã gặp nhau ở đây và bắt đầu nói chuyện được một lúc rồi. Tớ đã quá bận với việc học khiến bọn tớ còn bỏ lỡ cả ngày bánh ngọt hàng tháng nữa."
"Thật tốt khi lại được gặp cậu, Tsuna-kun," Kyoko nói, cười rạng rỡ. Tsuna như tan chảy một chút. Cô vẫn dễ thương và tốt bụng, như cậu đã nhớ. Không, có lẽ còn hơn. Còn với Haru, cô nói thêm, "Tớ cũng bận nữa. Giáo viên đã thực sự thúc đẩy bọn tớ trước khi mùa đông bắt đầu."
Hai cô gái cười khúc khích và rùng mình, để lại Tsuna quan sát họ với sự thích thú. Cậu cố nhớ lại khoảng thời gian học ở trường của mình, cái cảm giác mà cậu có trong năm đó. Đó là Haru đứng phía trên cậu với bộ trang phục kì lạ và tiếng cổ động hô vang...
Nó cứ như là một cuộc đời khác rồi vậy. Cậu không thể nhớ lại cảm giác lo lắng về điểm số và các bài thi. Và lại nữa, những hồi ức về những ngày đi học không thực sự vui.
'Mình không muốn quay lại ngày đó,' Tsuna thừa nhận với chính mình. 'Không trở lại học tập và không trở lại là như vậy... Nhưng sau đó, mình sẽ làm gì đây?'
Mặc dù Kyoko và Haru đi học ở những trường khác nhau, họ vẫn thấy rất nhiều điểm chung, trò chuyện về lớp học và bài tập của họ. Nhìn họ, Tsuna thở dài một chút. Cậu cảm thấy như bị tách rời khỏi họ và sự lo lắng của họ. Với sự dạy kèm nhiệt tình của Haru, Tsuna đã thực sự cố gắng phần nào để lên lớp, thậm chí cả toán, nhưng cậu chưa bao giờ thấy công dụng của hầu hết những kiến thức đó. Nếu có gì, thì cái khả năng chống lại những kẻ bắt nạt trong suốt những năm đó đã chứng minh rằng chúng trở nên ít hữu ích hơn.
Tsuna khẽ thở dài, cảm thấy có chút suy sụp trước những suy nghĩ của mình. Nó rất bình thường khi con người thay đổi, những có cảm giác cậu đã thay đổi hơi quá nhiều.
Cuối cùng, Kyoko liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay và bắt đầu thu đồ của mình. "Tớ phải đi gặp anh trai mình đây," cô giải thích, cười bẽn lẽn. "Tớ chỉ tới đây để đưa bài về nhà của Yamamoto thôi."
"Yamamoto?" Tsuna nhắc lại, cái tên nghe thật quen thuộc. "Takeshi Yamamoto? Ngôi sao bóng chày?"
Kyoko gật đầu, nhưng nụ cười của cô thì căng thẳng. "Cậu ấy... đã bỏ lỡ vài buổi học gần đây, và vì bọn tớ học chung lớp, nên tớ mang tới đây bài tập của cậu ấy." cô giải thích.
Cô cắn môi, sự lo lắng rõ ràng trên khuôn mặt cô khi cô liếc nhanh về phía trong quán. Cô có lẽ là tự nguyện giúp Yamamoto, cho thấy sự tốt bụng tương tự đã khiến Tsuna đổ gục. Lời giải thích ngắn ngủi ấy là toàn bộ những gì mà Kyoko cho biết, không muốn nói ra tình hình cá nhân của bạn cùng lớp của cô, trước khi chào tạm biệt Haru và Tsuna.
"Ngôi sao bóng chày? Tớ nghĩ tớ đã nghe về điều đó," Haru trầm ngâm, ít dè dặt hơn Kyoko.
"Có chuyện gì đã xảy ra sao?" Tsuna vô thức hỏi, đôi mắt cậu hướng theo Kyoko khi cô đi qua những vị khách hàng khác, xin lỗi khi suýt va chạm vào nhóm học sinh trung học đang ồn ào.
"Ah, Kyoko-chan trông thật dễ thương trong chiếc áo len đó. Cái cách mà tóc cậu ấy cong vào quanh cổ cô ấy thật đáng yêu." Đó là sự thật, Tsuna nghĩ, gật đầu. "Và cô ấy thật thơm, như những đóa hoa hồng dưới ánh mặt trời vậy."
Tsuna gật đầu lần nữa, cuối cùng nhận ra được hành động của mình. Cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Haru, người đã được kể lại... điều mà cậu không hề nghĩ tới. Đương nhiên là không.
Haru trông hoàn toàn không chắc chắn lắm trước cái nhìn chằm chằm của cậu, chỉ đơn giản đưa cho cậu thực đơn với nụ cười rạng rỡ. Lật nó mở ra, Tsuna che mặt mình, chỉ có đôi mắt đang nheo lại của cậu là lộ ra. Cảnh tượng không thực sự đáng sợ, khiến Haru lại cười lần nữa.
"Yeah, đó là một vụ việc lớn quanh thị trấn này," cô tiếp tục, suy nghĩ trước đó của cô, như thể sự trêu chọc chút xíu của cô chưa từng xảy ra. "Tớ nghe được là đội bóng chày của họ đã thua vì ngôi sao của họ đột ngột mất tinh thần."
"Mất tinh thần? Yamamoto đó sao?" Tsuna nhắc lại. Cậu cố tưởng tượng ra nó - Yamamoto mà cậu nhớ ở trường cấp 2 luôn cười và luôn tự tin, chắc chắn về chính mình. Cậu ấy là một thần tượng khác của trường, bên cạnh Kyoko.
Thật khó để tin được cậu ấy lại do dự hay trở nên mất ổn định. Nhưng, Tsuna cho rằng, mọi người đều thay đổi. Chắc chắn, chính bản thân cậu hồi cấp 2 cũng không bao giờ tưởng tượng được là Phantom Thief.
"Nhưng cậu biết đấy, Tsuna-san," Haru nói, cúi xuống cười khiến Tsuna cảm thấy thực sự, thực sự khó chịu. "Tớ đã thấy Kyoko tới đây rất nhiều. Tớ nghĩ cậu ấy gần như tới đây hàng ngày. Có lẽ cậu có thể... gặp cậu ấy lần nữa!" Cô nháy mắt đầy ẩn ý.
"C-cậu đang nói gì vậy?!" Tsuna rít lên, cũng cúi xuống cho tới khi họ gần như chạm mũi nhau.
"Tớ đang nói," Haru trả lời, "cậu nên trở lại vào ngày mai và nói chuyện với Kyoko lần nữa!"
Khi Tsuna lắp bắp, xấu hổ và đỏ mặt, cô cười vui vẻ. Tại sao, Tsuna không chỉ tự hỏi mới lần đầu tiên, cậu lại là bạn với cô chứ?
~.~.~

"Mình không thể tin được mình đang làm điều này," Tsuna thì thầm với chính mình, một lần nữa nhìn chằm chằm vào bảng hiệu Takesushi.
Cậu không biết điều gì khiến cậu phải làm theo yêu cầu của Haru. Phải, không, cậu biết - Sasagawa Kyoko và cơ hội được nói chuyện với cô lần nữa.
Tsuna thở dài nặng nề. 'Mình không còn trong trường cấp 2 nữa,' cậu nghĩ. 'Mình không nên thế này đúng không?'
Nhưng nói chuyện với Kyoko luôn rất dễ dàng. Lại nghĩ về việc được gặp cô lần nữa khiến Tsuna mỉm cười. Điều đó chưa đủ tốt sao? Còn phần còn lại, cậu sẽ tìm hiểu sau vậy.
Thấy được hình bóng của Kyoko, nụ cười của Tsuna như rộng hơn. Trước khi cậu có thể gọi lớn, Kyoko cũng nhận ra cậu và vẫy tay.
"Tsuna-kun!" Cô chào cậu. "Chào cậu! Thật tốt vì lại được gặp cậu."
Má cô có hơi đỏ lên vì lạnh, và hơi thở của cô có hơi ngắn vì phải chạy tới chỗ mà cậu đang đứng. Cô trông thật quyến rũ, và Tsuna cảm thấy toàn bộ nghi ngờ của mình dễ dàng bay đi.
"Cậu cũng vậy!" Tsuna trả lời. "Cậu đang tới thăm Yamamoto nữa sao?"
Kyoko gật đầu, nụ cười của cô có chút lo lắng. "Cậu thì sao?" Cô hỏi, cố giấu đi sự quan tâm của mình.
"Oh,uh... Thì, cậu biết đấy, sushi rất ngon, tớ chỉ tới để ăn thêm thôi," Tsuna lắp bắp. Cậu đang hoàn toàn nói dối. 'Thực ra, Gokudera đã bị bệnh vì nó,' cậu nghĩ, liếc đi chỗ khác. 'Thật tốt vì mình chưa ném đi số thuốc dạ dày đó...'
"Oh, thật tuyệt!" Kyoko cười rạng rỡ. "Cậu có biết Yamamoto làm chúng không? Cậu ấy đang phụ giúp ở quán này. Thực ra... Tsuna-kun, điều này có thể hơi quá..." Kyoko nghịch nghịch cái dây đeo túi xách của cô ngập ngừng. "Cậu có thể tới thăm Yamamoto với tớ không? Tớ nghĩ... cậu ấy sẽ thích nếu nghe thấy rằng cậu thích sushi của cậu ấy và... có lẽ thấy nhiều người quan tâm tới cậu ấy hơn sẽ giúp..."
"Chắc chắn rồi!" Tsuna đồng ý ngay lập tức, miệng cậu cử động trước khi não cậu bắt đầu tiếp thu được yêu cầu của cô ấy. '...Sao mình lại đồng ý?!' sau đó cậu nghĩ.
Kyoko cười và đi vào cửa hàng. Tsuna giơ tay vào không khí, một cái cớ hay lời từ chối như bị mắc trong cổ họng cậu, trước khi cậu bỏ cuộc và hạ tay xuống. Tất cả những gì cậu có thể làm là theo sau cô khi Kyoko gõ cửa.
"Tsuyoshi-san! Cháu đây!" Cô gọi lớn.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện ở phía bên kia. Ông cố cười với Kyoko, sự nhẹ nhõm và sự quan tâm hiện lên mặt cô. "Thật tốt khi lại gặp cháu! Nhưng... Takeshi hiện không có ở trong," ông nói.
"Không ở đây? Vậy, cuối cùng cậu ấy cũng ra ngoài sao?" Kyoko hỏi, lông mày cô cong lại. Nó nên là một tin tốt, nhưng cha của Yamamoto trông không vui
"Nó vừa mới biến mất," Tsuyoshi nói, vò mái tóc ngắn của mình. "Bác nghĩ... nó có lẽ là vi những lời phàn nàn mà bác nhận được hôm qua. Một vài vị khách không hài lòng..."
Tsuna chuyển sang khó chịu, nhưng Kyoko không liếc sang cậu. "Bọn cháu sẽ đi tìm cậu ấy," cô quyết định. "Cậu ấy... có thể đã bị lạc!" Tsuyoshi gật đầu.
Khi Kyoko cuối cùng quay sang Tsuna, cậu cười và nhún vai. Không có cách nào cậu có thể từ chối cô ấy được, mặc dù cậu không chắc mình có ích gì không.
"Cảm ơn, Tsuna-kun," Kyoko nói, mỉm cười rạng rỡ, mặc dù sự lo lắng vẫn ẩn hiện sau nụ cười đó. "Tớ chỉ... có một cảm giác không lành thôi. Chúng ta cần tìm cậu ấy."
Tsuna không trả lời, nhưng cậu cảm thấy cảm giác khó chịu tương tự đang len lỏi trong cột sống của cậu.
~.~.~

Như Tsuna đã nghĩ, cậu đã không cho thấy được sự hữu ích của mình. Hãy nói đúng hơn, cậu là không đặc biệt cần thiết. Cả Kyoko và Yamamoto đều biết rất rõ về Namimori, và Kyoko nhanh chóng theo dấu Yamamoto - hỏi những chủ cửa hàng và những người qua đường xem họ có thấy ngôi sao bóng chày hay không.
"Có, tôi có thấy cậu ấy," Người làm bánh cạnh Takesushi nói.
"Cậu ấy đi hướng đó," những cô gái dễ thương chỉ về phía con phố vừa nói.
Họ theo con đường đã được chỉ bởi những người dân trong thị trấn này - một con đường quanh co qua các con phố, từ quán sushi tới chợ Third Street cho tới khu dân cư và lại quành lần nữa, cho tới khi họ hướng về nơi mà Tsuna biết rằng đây là một trong những nơi tồi tệ nhất trong thị trấn này.
'Yamamoto đang nghĩ gì vậy?' Tsuna tự hỏi, liếc mắt lo lắng sang Kyoko, người đang cảm ơn hai người phụ nữ lớn tuổi đã cung cấp thông tin. 'Nó không giống như cậu ta có đích đến nào cả. Cậu ta chỉ lang thang không mục đích thôi sao? Cậu ta không hề nhận ra mình dừng lại ở đâu sao?
Cảm giác xấu của cậu chỉ trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu muốn nói điều mà cậu đã nói với Gokudera. Không có nơi nào ở Namimori là thực sự nguy hiểm... đối với Tsuna. Ngay cả hội trưởng Hội kỷ luật đáng sợ của họ cũng không thể xóa sổ hết bọn tội phạm.
Tuy nhiên, với thường dân như Kyoko và Yamamoto, nó hoàn toàn là một vấn đề khác.
Kyoko nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của cậu, và cô dường như dễ dàng hiểu được cậu đang nghĩ gì. Cô có lẽ đã nhận được ánh mắt giống vậy từ anh trai mình quá nhiều lần để đếm. Vẻ mặt của cô trở nên quyết tâm khi cô nhìn chằm chằm lại cậu. như thể thách Tsuna nói cô ở lại và đừng đi theo.
Thay vào đó, Tsuna nuốt nước bọt và với lấy tay cô. Khi Kyoko không phản đối. cậu cố nói với giọng nói kiên định đáng ngạc nhiên, "Hãy ở gần tớ."
Họ nhanh chóng chạy, đôi mắt họ lướt qua những con phố hoang vắng và bị lãng quên, không bao giờ nhìn quá lâu vào bất cứ thứ gì - hay bất cứ ai. Con đường hoang vắng, khác hoàn toàn so với sự đông đúc trong ngày lễ ở những nơi khác của thị trấn. Những người duy nhất ở đây thì quay đi và che khuất đi khuôn mặt mình, nhưng Tsuna có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ, tính toán của họ hướng về cậu và Kyoko.
Sự nhộn nhịp của những con phố bận rộn dần phai nhạt và trở thành sự im lặng. Ngay cả Kyoko cũng có thể cảm thấy nó, nắm chặt tay Tsuna hơn một chút. Thật không may, cậu không ở trong tình trạng có thể cảm nhận nó.
"Ah! Cậu ấy đây rồi!" Kyoko đột nhiên kêu lên.
Cô đang nhìn vào lưng của chàng trai ở phía xa con đường, người đang nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tsuna không thể nhận ra cậu ấy, nhưng cậu để mình bị kéo đi khi cô chạy về chàng trai trẻ ấy.
"Yamamoto! Yamamoto, là tớ đây!" cô gọi lớn.
Cậu chầm chậm quay sang khi họ tới gần. Quả thật là Yamamoto, trông không khác lắm so với cậu hồi cấp 2. Cậu vẫn có vóc dáng thể thao, cao lớn hơn và đầy đặn hơn, và mái tóc được cắt ngắn mà bằng cách nào đó cậu trông thật phong cách. Cậu nở nụ cười sau một chốc ngập ngừng cũng quen thuộc nữa, nhưng nó dường như rạng rỡ hơn là Tsuna nhớ.
"Yo, Kyoko," Yamamoto chào cô, đôi mắt cậu nheo lại khi cậu giơ một tay lên vẫy tay. "Có chuyện gì thế?"
Sự bình tĩnh như thường lệ trong giọng nói của cậu, cho dù nó có giả tạo thế nào, vẫn thực sự toát ra. Tsuna chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu, lông mày nhíu lại khó chịu. Tuy nhiên, Kyoko dường như sẵn sàng để chơi cùng, mỉm cười ngập ngừng.
"Tớ lại tới nữa," cô nói, "nhưng sau đó tớ nghe được rằng cậu đã ra ngoài. Tớ đã... thực sự ngạc nhiên!"
Cả hai người họ cười ngượng, giọng điệu căng thẳng ấy khiến răng Tsuna nghiến kèn kẹt. Khi ánh mắt Yamamoto hướng sang cậu, Tsuna cố cười lại, nhưng cậu nghi ngờ cái biểu hiện này sẽ không thể là vui vẻ - hay tin tưởng.
Oh, đây là Sawada Tsuna, ở trường cấp 2 đấy," Kyoko vội vã giới thiệu cậu. "Nhớ chứ? Chúng ta ở cùng lớp đấy."
Nụ cười của Yamamoto cong lên, như thể cố để cười lớn hơn, nhưng nó giống như sự đau đớn cuối cùng của người sắp chết vậy. "Tớ nhớ chứ. Dame-Tsuna, phải không?"
'Uwah... mình chưa từng nghe nó một thời gian dài rồi,' Tsuna nghĩ, thở dài một chút. 'Đương nhiên đó là cách cậu ta nhớ về mình. Phải, chẳng có gì khác nhiều để nhớ cả...'
Cậu liếc nhìn Kyoko ngạc nhiên khi bàn tay cô nắm chặt tay cậu. Nụ cười khó chịu của cô đã chuyển sang cái cau mày thất vọng khi cô nhìn Yamamoto.
"Xin cậu đừng sử dụng cái biệt danh kinh khủng ấy," cô nói, khiến Tsuna chớp mắt ngạc nhiên và đỏ mặt một chút. "Nó không hề đúng ngay từ khi bắt đầu rồi, và nó thật vô lý khi cứ tiếp tục sử dụng nó sau những năm qua." Ánh mắt của cô chuyển sang Tsuna, và cô cười xin lỗi, có chút ngượng ngùng. "Tớ cũng xin lỗi. Tớ nên nói gì đó ngay sau đó, thay vì cứ để nó tiếp diễn như vậy."
"Không sao đâu," Tsuna vội vàng đảm bảo với cô. Chỉ cần thực tế rằng Kyoko thậm chí còn không đồng ý với tất cả những học sinh khác về vị trí của Tsuna là một kẻ vô dụng khiến cậu cảm thấy ấm áp và ngứa ngáy bên trong. "Nó thực sự không còn quan trọng nữa," cậu nói thêm.
Nó thực sự không quan trọng, và nó đã như vậy trong một thời gian dài rồi. Điều mà những người bạn học gọi cậu đã trở nên không còn quan trọng đối với Tsuna một khi trở lại, gần như là vì cậu có mối quan tâm lớn hơn nhiều so với việc cậu đã thi trượt bài kiểm tra toán học hay thất bại trong việc ghi điểm trong giờ thể dục. Có lẽ lí do duy nhất để cậu tiếp tục tới trường sự bảo vệ đã trở thành sức mạnh cho cậu và lý do duy nhất để cậu tiếp tục làm bài tập về nhà là sự nhấn mạnh không ngừng của Haru.
Yamamoto cười, một tiếng cười khó xử. "Không, cậu ấy đúng đấy," cậu nói. "Xin lỗi về điều đó. Tôi chẳng có quyền gì để nói điều đấy cả. Sau cùng, tôi mới là người thực sự vô dụng."
"Yamamoto-kun!" Kyoko phản đối.
"Đó là sự thật," Yamamoto tiếp tục. Cậu vẫn cười. "Tớ đã thua trận đấu. Bóng chày là thứ duy nhất tớ giỏi, và giờ thậm chí tớ không thể làm được đúng nữa. Tớ không tốt với bất cứ ai. Ngay cả cha... tớ đã cố để giúp đỡ quán, nhưng tớ cũng khiến nó lộn xộn cả lên. Tớ thực sự không thể làm được gì cả."
"Đó không phải sự thật, Yamamoto-kun," Kyoko nhấn mạnh. Bàn tay cô nắm bàn tay Tsuna gần như đau đớn. "Và cho dù là vậy, thì có vấn đề gì chứ? Cho dù cậu có thể làm bất cứ điều gì cũng chưa thể xác định được giá trị con người cậu. Tớ chắc chắn cha cậu lo lắng cho cậu, cho dù cậu có làm được sushi hay không. Và mọi người ở trường cũng lo lắng cho cậu nữa..."
"Cậu sai rồi. Cậu là người duy nhất lo lắng. Cậu biết phải không? Cậu là người duy nhất tới thăm tớ trong suốt thời gian này," Yamamoto nói với cô.
Khi Kyoko ngập ngừng, Tsuna siết chặt tay cô trấn an.
"Phải, tôi xin lỗi vì sự quan tâm của một kẻ thất bại thua cuộc như tôi không được tính tới," cậu nói, cố giữ cho giọng điệu của mình trong trẻo mà vẫn bình tĩnh. Nếu không có gì khác, nó đủ để thu hút được sự chú ý của Yamamoto. "Tôi cũng đang tìm kiếm cậu, cậu biết chứ. Và tôi nghĩ sushi rất ổn."
Tsuna trở nên khó chịu khi cả Yamamoto và Kyoko nhìn chằm chằm vào cậu, người thì giật mình, phía bên kia thì nhẹ nhõm. Cậu có thể cảm thấy tai mình đỏ lên, nhưng cậu tiếp tục.
"N-nếu cậu muốn nói về vô dụng, thì tôi có nhiều kinh nghiệm về điều đó. Tôi sẽ cho cậu vài lời khuyên... nhưng không phải ở đây." Giơ tay ra, Tsuna nắm lấy tay Yamamoto và kéo cậu lên.
Họ đã đứng ở giữa đường như vậy một lúc, bị cuốn vào các vấn đề cá nhân giữa họ, và họ chắc chắn đã thu hút không ít sự chú ý, không ai trong số đó là tốt cả. Tsuna có thể cảm thấy sự tham lam, đôi mắt ác động theo dõi từng chuyển động của họ, và cậu biết họ không thể nán lại đây lâu hơn nữa. Có gì đó đang tới.
Đôi khi, Tsuna ghét mình nói đúng.
"Hey, vội vàng gì vậy?" một ai đó kêu lớn phía sau họ. Nhân cơ hội liếc về phía sau vai, Tsuna thấy vài gã đi ra từ con hẻm bên. Chúng trông không hề thân thiện, hay an toàn. Chúng trông như lũ côn đồ.
Cậu tăng tốc, gần như chạy bộ, cùng với Yamamoto và Kyoko bị kéo theo ở 2 bên. Thật không may, lối đi của họ đã bị chặn bởi vài gã nữa bước ra phía trước họ.
"Này, thật bất lịch sự đấy," một trong số chúng nói, liếc mắt sang bộ ba. "Bạn bè ta và ta chỉ muốn nói chuyện với bọn nhóc các ngươi một chút. Sao các ngươi không ở lại và trò chuyện nhỉ?"
Rõ ràng là trò chuyện là thứ xa vời nhất trong suy nghĩ của chúng, một vài trong số chúng đang cầm theo vũ khí của chúng - dây xích, ống nước, và thậm chí là cả kiếm gỗ. Tsuna có thể nói, từ kinh nghiệm với các cấp độ khác nhau trong thế giới ngầm của Ý, rằng lũ côn đồ này chỉ là lũ cá nhỏ, nhưng chúng lại có cái tôi lớn, thứ đã thúc đẩy chúng ăn hiếp những kẻ yếu hơn chúng. Chúng không muốn bất cứ thứ gì từ bộ ba trừ việc giải trí bằng cách khiến họ phải đau đớn.
"Xin lỗi, nhưng chúng tôi đang vội," Tsuna nói, cố kéo dài thời gian, khi hai nhóm tới gần xung quanh họ, cả phía trước và phía sau. "Chúng tôi đã hơi bị lạc đường, mấy anh thấy đấy, và giờ chúng tôi sẽ đi..."
"Ph-phải đó," Kyoko xen vào, nép gần vào Tsuna hơn. "Anh trai tôi đang chờ chúng tôi! Anh ấy thực sự lo lắng cho tôi..."
Cô nhảy lên một chút khi Tsuna đặt thứ gì đó trơn tru vào tay cô. Đó là chiếc điện thoại, và có chiếc móc khóa đi theo, nó là của cô. Cô không ngừng hỏi sao Tsuna lại có nó. Lén lút đút nó vào trong túi áo khoác, cô tắt tiếng đi và bắt đầu bấm số.
"Vậy bây giờ, thực sự là tình huống khó khăn nhỉ," lời nói của tên dẫn đầu - một gã đàn ông có một vết sẹo mặc chiếc áo khoác đen với ký tự ''boss'' ở phía trước, cùng với thanh kiếm gỗ treo chỗ thắt lưng của hắn. "Đương nhiên, những chàng trai của ta và ta sẽ vui vẻ đứa các cậu ra ngoài. Đây là lãnh thổ của Momokyokai, vì vậy bọn ta biết đường để đi ra ngoài."
'Momokyokai? Đó không phải nhóm tội phạm mà Gokudera đã đề cập đến sao?' Tsuna nghĩ. 'Vậy về cơ bản, chúng là một băng đảng.'
"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ ra được," cậu trả lời tên trùm băng đảng, cố bước sang vì vậy họ ít nhất cũng sẽ có bức tường dựa lưng.
Lũ côn đồ áp sát vào họ, nhưng chúng không hề phòng bị. Nếu có, thì lũ băng đảng này lại cảm thấy thư giãn và hành động trước. Điều đó có nghĩa là sẽ có một cơ hội nhỏ cho Tsuna hành động. Cậu chỉ cần chúng hạ bỏ phòng bị xuống và khiến một trong số chúng bất động là đủ để cậu kéo Kyoko ra khỏi vòng tròn. Hi vọng là Yamamoto có thể chạy theo bằng khả năng của mình, vì Tsuna không nghĩ cậu có thể kéo theo cả hai trong tình huống này.
Đôi mắt cậu lướt nhanh qua khuôn mặt của lũ côn đồ, Tsuna chọn mục tiêu, một gã đàn ông gầy còm nhếch nhác mặc chiếc áo sơ mi đỏ, kẻ tạo ra một điểm yếu nhỏ trong vòng tròn của lũ băng đẳng này. Nắm chặt lấy tay Kyoko trấn an, cậu buông Yamamoto ra và chuẩn bị tấn công.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, một ai đó đã di chuyển trước.
Ngay sau khi những ngón tay của Tsuna thò vào trong cổ tay áo, Yamamoto hành động. Cậu lao tới tên trùm băng đảng, đấm vào mũi hắn - với một âm thanh lạo xạo khiến Tsuna nhăn mặt - và nắm chặt thanh kiếm gỗ ở eo mình. Khi gã đàn ông bắt đầu loạng choạng, bàn tay hắn sờ lên mặt, nơi mà máu đang chảy liên tục, Yamamoto kéo thanh kiếm ra và vung nó vào tên gần nhất.
Thoát khỏi sự sững sờ của chúng, những tên côn đồ khác bắt đầu trả đũa.
"Chạy ngay đi!" Tsuna hét lên với Kyoko. Vòng tròn đã hở ra, cậu kéo cô chạy qua và đẩy cô xuống đường.
"Nhưng, Yamamoto-kun-!" cô cố phản đối.
"Tớ sẽ giúp cậu ấy! Đi đi!" Tsuna hét lên. Cậu chờ đủ lâu để nhìn Kyoko quay đi và chạy, trước khi vào cuộc.
Đám băng đảng đã trở nên hỗn độn, đám đông bao quanh Yamamoto và cố tấn công nhưng không thành công. Chúng không chú ý nhiều tới Tsuna, người len qua chúng một cách dễ dàng. Cậu không cần cố gắng đấu lại chúng. Mục tiêu của cậu đơn giản hơn nhiều - tìm Yamamoto và kéo cậu ra.
Hình ảnh thoáng qua của Yamamoto mà Tsuna thấy được trong hỗn loạn, cậu vẫn đang xoay sở tốt - cậu không vung thanh kiếm như một tên nhóc bóng chày, mặc dù đó là điều mà Tsuna đã nghĩ đến. Di chuyển của cậu chưa được nhuần nhuyễn và chưa có kinh nghiệm, nhưng rõ ràng đó là của một kiếm sĩ. Từng hàng từng dãy một dễ dàng bị đánh ngã, một vài thì bị hạ gục, một số tên thì khập khiễng lui ra và rên rỉ vì bị thương.
Tuy nhiên, có vài tên côn đồ có khả năng cao hơn trà trộn vào. Chúng, và boss của chúng đã bị ngạc nhiên, giờ thì chúng đã hồi phục lại và lấy lại được tinh thần, và bắt đầu bước vào. Một con khỉ đột lớn của gã đàn ông mặc áo tím lao vào Yamamoto và, mặc dù kích cỡ như vậy, nhưng vẫn né được cú vung đầu tiên và chặn được đòn thứ hai, nắm lấy thanh kiếm mà Yamamoto đã cướp được.
"Vậy là ngươi cũng có vài kĩ năng chiến đấu, thằng nhãi," tên trùm gầm lên, hạ tay xuống để lộ ra khuôn mặt đầy máu. "Nhưng bọn ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì điều đó. Ngươi sẽ bị hạ gục. Không một ai vượt qua Momokyokai mà sống sót."
Đó là một sự phóng đại, nếu không phải là hoàn toàn nói dối, nhưng Yamamoto thậm chí chẳng nao núng. Cậu cười tên trùm băng đảng kia, vẻ mặt ngang nhiên giả tạo kia bằng cách nào đó còn thật hơn nụ cười mà cậu giành cho Kyoko. "Oh, thật sao? Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không thua," Yamamoto nói, gần như cười rạng rỡ. "Anh thấy đấy... kiếm kỹ mà cha đã dạy tôi là hoàn hảo và không thể đánh bại."
Nắm chặt thanh kiếm gỗ, cậu rút mạnh nó ra và đánh mạnh vào bụng của con khỉ đột kia.
"Thức thứ nhất, Shajiku no Ame," cậu tự hào nói khi một núi người từ từ bị đánh sang một bên và ngã xuống.
"Sao ngươi dám! Ngươi sẽ bị hạ gục, tên rác rưởi!" Thêm hai tên thuộc hạ bước về phía trước, một tên lực lưỡng mặc áo bó, một tên cạo trọc đầu, tên kia cũng gần vậy. Tuy nhiên, tên Boss giơ tay ra, ngăn chúng lại.
Thay vào đó, hắn nắm lấy ống của tên cấp dưới khác và di chuyển tới đối mặt với Yamamoto. "Đó là sự thật, Shigure Soen Ryu là một kiếm kỹ ấn tượng," hắn nói, ngừng lại để nhổ ra đờm có máu, "nhưng ngươi mới chỉ là con chó con thôi. Mặt khác thì là một tên nghiệp dư, ngay cả với thanh kiếm tốt nhất cũng chỉ như món đồ chơi thôi."
Nụ cười của Yamamoto lớn hơn khi cậu nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay. Cái nắm này thật khác, nhưng cậu cuối cùng cũng cảm thấy được sự sống 1 lần nữa, lần đầu tiên kể từ sau trận đấu tai hại ấy. Cái cảm giác quyết tâm quen thuộc này và sự tự hào như dâng trào trong mạch máu cậu. Giờ, chẳng có gì là quan trọng nữa, ngoài trừ cậu và đối thủ của mình.
'Mình sẽ không thua,' cậu nghĩ. 'Mình sẽ thắng!'
'Cậu ta đang nghĩ gì vậy?' Tsuna tự hỏi, nhìn chằm chằm vào nụ cười của Yamamoto, bằng cách nào đó đều rất bình tĩnh và hào hứng. Đó là nụ cười của một động vật ăn thịt, thứ gì đó mà Tsuna đã thấy ở hầu hết những sát thủ và mafia nguy hiểm. Đó không phải biểu hiện hay cảm giác mà Tsuna có thể hiểu được. Liếc nhìn xung quanh, cậu đánh giá, 'Không có cách nào mà cậu ta có thể thoát được đâu. Không có khả năng nào cậu ta có thể...'
Các thuộc hạ còn lại đã bắt đầu đứng thành vòng tròn quanh Yamamoto và boss của Momokyokai, tạo ra một đấu trường ngẫu hứng cho hai kiếm sĩ. Tsuna trốn dưới bóng của chúng, lo lắng quan sát và biết rằng khoảnh khắc mà cậu nhảy ra khỏi nhóm người này, cậu sẽ trở thành mục tiêu cho chúng. Cậu không thể thấy được kết thúc tốt đẹp chút nào.
So với Yamamoto, tên trùm băng đảng kia có nhiều kinh nghiệm và nặng gấp 2 lần. Tuy nhiên, hắn cũng già hơn và chậm hơn. Cây ống kia trông chẳng hề phù hợp với hắn.
'Yamamoto có khả năng thắng,' Tsuna nghĩ, 'nhưng sau đó thì sao? Cho dù cậu ta có thắng, cậu ta cũng không thể đánh bại hết lũ này, đặc biệt là nếu có thêm quân tiếp viện đến. Đây là lý do mình ghét chiến đấu. Nó không bao giờ giúp ích gì cả! Cho dù có đánh bại được bao nhiêu kẻ thù, mình cũng sẽ chẳng hoàn thành được gì hết!'
Trong vòng tròn, cả hai đều đang thở, cảm nhận hơi thở của nhau và, với trường hợp của tên trùm băng đảng, cảm nhận vũ khí của mình. Cuối cùng, boss của Momokyokai cũng tấn công.
Rống lên như một con bò, hắn lao tới và vung cái ống nước xuống đầu Yamamoto với lực đủ để đánh vỡ đầu. Nụ cười của cậu sắc bén hơn, Yamamoto né đòn tất công và trả đũa bằng một đòn đánh chéo. Tuy nhiên, tên boss đã sẵn sàng cho đòn đó và dễ dàng xoay người để chặn kiếm của Yamamoto.
"Quá dễ!" Gã đàn ông hét lên, sự tự tin trong thế phòng thủ của mình và biết rằng Yamamoto sẽ bị mất thăng bằng bởi đòn đỡ đó, cho hắn cơ hội phản công.
Tuy nhiên, nụ cười của Yamamoto không hề biến mất, và boss của Momokyokai thấy mình bị chặn lại bởi thứ vô hình khi bàn tay của Yamamoto quét qua. Đôi mắt của Tsuna mở to khi cậu thấy được thanh kiếm gỗ, cố ý thả ra bởi Yamamoto, rơi vào phía tay đối diện.
Boss băng đảng đã hoàn toàn mất đi sự phòng bị, để cho Yamamoto vung thanh kiếm gỗ của cậu về phía hắn. Với thanh kiếm thật, đó sẽ là đòn trí tử, nhưng vì nó là kiếm gỗ, nên đòn ấy chỉ khiến tên trùm kia nôn ọe và thở gấp.
"Thức thứ 5, Samidare Ame," Yamamoto thông báo, cười.
Gầm gừ, tên boss băng đảng kia lao lên một cách mù quáng, nhưng Yamamoto chỉ cười và nhảy ra khỏi tầm với của chiếc ống nước. "Thằng nhãi, ta đã chơi đùa đủ rồi!" gã đàn ông hét lên. "Bắt hắn!"
Mặc dù boss của chúng vừa quên luôn về trận đấu một đấu một, cấp dưới của hắn không ngần ngại lao về phía Yamamoto, người có nụ cười càng sắc bén hơn nhưng không hề có chút dấu hiệu lo lắng.
"Haha, vậy là như vậy sao," cậu thì thầm, nâng thanh kiếm của mình theo chiều ngang. "Được thôi. Điều này thật tuyệt cho thức thứ 6-"
Cậu đột nhiên do dự, đôi mắt cậu mở to. Ngay cả khi lũ côn đồ đã lao tới gần cậu, cậu vẫn đứng im một chỗ.
"Thức thứ 6..." Yamamoto thì thầm, vai cậu và chuôi kiếm của cậu hạ xuống bất lực khi tất cả sự tự tin và niềm vui trước đây của cậu như bay mất. "Mình không thể nhớ nổi..."
"Yamamoto! Di chuyển nó đi!" Tsuna hét lên. Trước sự thất vọng của cậu, Yamamoto nao núng nhưng không nhúc nhích, ngay cả khi bàn tay của một gã côn đồ lao về phía mặt cậu.
Chửi rủa, Tsuna lao vào lũ cấp dưới, với lực đủ để gã đàn ông gục ngã. Cậu nắm lấy bàn tay của Yamamoto và kéo cậu ra khỏi đòn tấn công khác. Họ hiện đang bị bao vây, số lượng người khiến họ rất khó để né.
Tuy nhiên, những địch thủ này không ở cấp độ cao.
Cúi xuống né chiếc dây xích đang vung tới và đánh gục một tên côn đồ bằng cú đá vào ống chân, Tsuna cuối cùng cũng kéo được mình và Yamamoto ra khỏi đám đông và chạy như điên trên đường.
'Chúng ta có thể làm được,' Tsuna lạc quan nghĩ, 'chúng ta gần như-'
Cậu không thể giải thích được điều gì khiến cậu phải liếc nhìn về phía sau vai mình - chỉ là cảm giác, một thứ gì đó chuyển biến trong không khí phía sau cậu. Nhưng khi cậu nhìn khiến đôi mắt cậu mở to và cơ thể cậu căng lên khi cậu cố gắng trong tuyệt vọng chuyển hướng để tránh thứ đe dọa không mong đợi đó.
Boss Momokyokai đã thấy họ chạy trốn. Hắn đứng giữa đám đông hỗn loạn, khuôn mặt của hắn cau lại. Hắn thò tay vào trong chiếc áo khoác đen và lấy ra thứ gì đó lấp lánh trong ánh sáng.
Đó là khẩu súng, chĩa vào lưng họ.
Tsuna đã bị bắn trước đó rồi, khá thường xuyên. Cậu đã từng trúng đạn, một kinh nghiệm mà cậu không hề muốn nhắc lại. Cậu có lẽ có thể né, Tsuna nghĩ trong khoảnh khắc khi tên boss băng đảng kia bắt đầu bóp cò. Nhưng... Yamamoto có thể không?
Cho dù là gì, Tsuna không thể bỏ rơi cậu ấy ở đây được. Bàn tay cậu nắm chặt vào cổ áo Yamamoto khi cậu cố kéo cả hai người họ ra khỏi đường đạn.
Trượt ra khỏi cổ áo, dây xích và chiếc nhẫn dường như lóe lên một ánh sáng huyền bí.
Viên đạn của khẩu súng bay cắt qua không khí.
Lửa bầu trời bùng lên, như một tấm khiên bảo vệ họ. Viên đạn, và những viên đạn theo sau đó, dễ dàng bị nhấn chìm và phân rã, trước khi ngọn lửa dần lan rộng ra, lao tới lũ băng đảng kia và khiến chúng ngã quỵ.
Khi ngọn lửa phân tán, lũ băng đảng rên rỉ trên mặt đất cháy xém, sự cố gắng tốt nhất của chúng là đỡ mình dậy. Tên boss đẩy mình lên đủ để nhìn chằm chằm vào Tsuna trong kinh ngạc, khẩu súng của hắn bị tan chảy gần đó.
'T-tới lúc đi rồi,' Tsuna nghĩ, nuốt nước bọt.
~.~.~

Yamamoto để mình bị kéo đi mà không phản đối hay phản kháng lại, cho tới khi Tsuna coi nó là an toàn để nghỉ ngơi.
"Cậu không sao chứ?" Tsuna hỏi, liếc mắt nhìn chàng trai kia với sự lo lắng. Khi Yamamoto chậm chạp gật đầu, vẻ mặt của Tsuna cau lại. "Trước đó là sao vậy? Sao cậu lại ngừng lại như thế?"
"Tôi không thể nhớ được nó," Yamamoto lẩm bẩm, gần như quá bé để Tsuna có thể nghe được. "Tôi không thể nhớ được thức thứ 6. Tôi đã nghĩ mình có thể làm được... Nhưng tôi thậm chí chẳng thể làm được nó một cách chính xác. Tôi nghĩ mình chẳng giỏi bất cứ thứ gì cả - không bóng chày, không sushi, không phải kiếm kỹ của cha mình."
Cậu cười, cố ra vẻ ngượng ngùng và hơi hối lỗi - "Ôi không, tôi đánh rơi bữa trưa rồi," hay "Ôi không, tôi quên làm bài tập về nhà," - nhưng cái suy nghĩ sâu xa của cậu vẫn lộ ra. Cậu ấy trông nhợt nhạt, như thể sẽ ngã bệnh bất cứ lúc nào.
"Tôi chẳng biết tí gì về bóng chày hay làm sushi hay kiếm thuật," Tsuna nói, thở dài. "và cũng chẳng giỏi bất cứ thứ gì. Nhưng cậu nên chăm sóc bản thân tốt hơn. Đặt bản thân mình vào nguy hiểm sẽ không giúp ích gì hết, và nó chỉ gây thêm rắc rối cho những người quan tâm tới cậu. Khi cha cậu và Kyoko nhận ra cậu đang mất tích, họ thực sự lo lắng, cậu biết mà."
"Xin lỗi về điều đó," Yamamoto nói, nụ cười cậu cậu có chút trung thực hơn, nhưng cũng không dễ chịu. "Tôi không cố ý gây nên đống hỗn độn này. Nhưng... cậu biết đấy, sau cùng tôi muốn lời khuyên." Trước ánh mắt dò hỏi của Tsuna, cậu nói thêm, "Cậu biết đấy, như cậu đã nói trước đó. Cậu biết tất cả việc việc là một người vô dụng. Vậy làm thế nào cậu thoát ra khỏi nó? Cậu đã thay đổi thế nào?"
"... Tôi chưa hề?" Tsuna nói, sau một lúc, sự tò mò khiến nó có nhiều câu hỏi hơn. "Tôi vẫn hoàn toàn vô dụng thôi. Tôi không nghĩ mình đã thay đổi quá nhiều."
"Cậu có," Yamamoto đảm bảo với cậu. "Cậu trông thực sự bình tĩnh. Và bọn tôi thực sự ấn tượng khi cậu rời khỏi Nhật để tự đi trên con đường của mình. Lúc đầu, mọi người liên tục nói rằng cậu chẳng qua là không thể vào được trường cấp 3 hoặc là cậu chạy trốn, nhưng Kyoko đã tức giận và khiến họ phải nghĩ lại."
'Haru hẳn đã nói với cô ấy,' Tsuna nhận ra. Cậu thoáng đỏ mặt. "Kyoko-chan đã đứng lên vì tôi..."
"Cậu không thấy được tôi đã phải dò dẫm bao lâu," Tsuna nói, nhăn mặt nhớ lại cái cách mà cậu tới Ý - và nó hỗn độn thế nào. "Tôi chỉ vượt qua được tháng đầu tiên nhờ may mắn." Bằng cách nào đó, đói bụng, lạnh lẽo và những nguy hiểm đe dọa tới mạng sống đã mài dũa ý thức của cậu lên một điểm đáng ngạc nhiên.
Nhận thấy biểu hiện của cậu, Yamamoto cười. "Yeah, nhưng cậu vẫn có can đảm và quyết tâm để cố gắng, cho dù ai có nói gì," cậu trầm ngâm. "Hah... hoặc có lẽ cậu đã luôn là một người tuyệt vời. Khi tôi nghĩ lại về nó, cậu thực sự mạnh mẽ theo cách của mình. Và tôi đoán cậu luôn có sự tốt bụng đó, đúng chứ? Tôi chỉ là không nhận ra được từ trước đó thôi."
Tsuna nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng. "Ph-phải, cậu cũng là một người tuyệt vời," cậu lầm bầm. "Không phải là vì bóng chày hay gì cả. Đó chỉ là vì cậu luôn cười, và tôi luôn cảm thấy tốt hơn khi thấy cậu." Cậu thậm chí còn đỏ mặt hơn, quay đầu đi. "...Điều đó nghe thật là lạ..."
Cười, Yamamoto đưa tay ra và làm xù tóc Tsuna. "Không phải là tất cả! Đó có lẽ là lời khen tốt nhất mà tôi từng được nhận!" 'Chắc chắn là theo một cách trung thực nhất,' cậu nghĩ. 'Tôi mới là người cảm thấy tốt hơn lúc này.'
Biểu hiện của Tsuna đột ngột thay đổi, trở nên nghiêm túc khi cậu liếc mắt sang. "Có ai đó đang tới," cậu nói với sự chắc chắn, và một lúc sau, Yamamoto cũng có thể nghe thấy được tiếng bước chân.
'Nghe như chỉ có hai người thôi,' Tsuna nghĩ. Cậu liếc mắt nhìn Yamamoto, người bằng cách nào đó đã cố giữ được thanh kiếm gỗ. Hơn thế nữa, ánh mắt của Yamamoto đã sắc bén hơn, không còn ngờ nghệch và ánh mắt thất bại nữa. 'Chúng ta có thể bắt được chúng,' Tsuna đánh giá. 'Hai tên nào trong số những tên côn đồ ấy cũng không phải vấn đề.'
Hai người họ gật đầu, có chung suy nghĩ. Họ chuyển sang thế chuẩn bị, căng thẳng khi họ chuẩn bị tấn công.
'Chuẩn bị... sẵn sàng...'
"Chờ đã! Yamamoto , dừng lại!" Tsuna hét lên, chỉ khi tiếng bước chân tới chỗ họ.
Kiếm của Yamamoto ngừng lại khi cách đầu đối thủ có một chút. Cùng lúc, nắm đấm của đối thủ cũng chỉ cách mặt Yamamoto có một chút. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, bế tắc.
Một người tới từ góc khu phố bên thì khoảng tuổi họ, có lẽ là lớn hơn một chút, với mái tóc ngắn màu nhạt, cánh tay băng bó, và thân hình cường tráng. Tuy nhiên, anh chắc chắn không phải là một phần của Momokyokai. Thực tế, anh trông quen thuộc hơn.
"Anh hai của Kyoko?!" Tsuna hét lên, nhận ra.
"Onii-san!" Kyoko gọi, cuối cùng cũng tới chỗ họ. Cô cúi xuống, thở hổn hển. "Tớ rất vui... bọn tớ đã tìm các cậu đấy, Tsuna-kun, Yamamoto-kun," cô thì thầm.
"Ossu, Sawada, Yamamoto!" Sasagawa Ryohei chào họ, rút tay lại khỏi Yamamoto. "Vậy, cái băng đảng tội phạm mà Kyoko đã nói ở đâu? Đừng lo, tôi sẽ hết mình khiến chúng đo đất!"
Anh nhìn xung quanh chờ đợi, nhưng họ đang một mình trên con phố này. 'Mình hiểu rồi,' Tsuna nghĩ. 'Kyoko đi tìm anh ấy, anh ấy là đội trưởng câu lạc bộ boxing, vì vậy mình đoán anh ấy giỏi chiến đấu.'
"Onii-san! Đừng vội nhảy vào chiến đấu như vậy," Kyoko mắng anh, lo lắng nhiều hơn là quở trách.
"Sẽ không sao nếu nó giúp được cho các cậu, đúng chứ?" Ryohei phản đối, lúng túng gãi mũi mình.
"Phải đó Kyoko," Yamamoto đồng ý. "Bọn tớ rất biết ơn cậu và anh hai đã tới giúp bọn tớ!"
Đối mặt với hai người họ, Kyoko chỉ thở dài và lắc đầu. 'Con trai,' cô dường như suy nghĩ, chứ không phải người bạn nào đó của cô. 'Như khỉ vậy.'
"Phải đó. Vậy hãy ra khỏi đây thôi. Ngay bây giờ," Tsuna gợi ý. 'Mình đã có đủ phấn khích cho ngày hôm nay rồi. Không, cho cả tuần. Cả tháng! Mình nên sống yên bình như một công dân ở đây!'
"Đừng lo!" Ryohei trấn an lại cậu, kéo Tsuna vào một cái ôm. "Cứ ở cạnh anh, và cậu sẽ ổn, Sawada!"
Tsuna ngượng ngùng khi Ryohei kéo cậu đi cùng. Kyoko khúc khích cười, nhìn họ khi cô đứng với Yamamoto.
"Tớ rất vui vì cậu đã cảm thấy tốt hơn, Yamamoto-kun," Kyoko nói, cười với cậu. Cô đã đọc được gì đó trong thái độ của cậu điều đó khiến cô thấy dễ chịu. 'Mình đoán nói chuyện với Tsuna-kun đã giúp ích được nhiều.'
Yamamoto cười lại. "Tớ chỉ vừa nhận ra không dễ để đánh giá giá trị của một ai đó," cậu nói. "... Hay có lẽ không có chuyện lại có một người hoàn toàn vô dụng cả.
~.~.~