"...yêu cầu tôi không được đe dọa sự yên bình của cư dân tại Namimori!" Giọng nói của Iemitsu qua điện thoại. "Ngài có thể tin được sao? Tôi cũng là cư dân tại Namimori mà!"
Đệ cửu kiên nhẫn nghe, nhưng ông có thể thấy Reborn ngày càng bồn chồn nơi anh đang đợi ở phía bên kia văn phòng của boss Vongola.
"Ta hiểu," Timoteo nói, "nhưng, Iemitsu, cậu đã tiến hành chưa?"
Im lặng ở phía bên kia đầu dây. "...Vẫn chưa." Iemitsu thừa nhận. "Chúng ta không thể theo dấu cuộc gọi của nó cho Nana được, và nó chẳng nói với bất cứ ai mình sẽ đi đâu."
"Vậy cậu có thêm mục tiêu nào để theo đuổi tại Namimori không?" Đệ cửu hỏi.
Sự im lặng lần này còn lâu hơn, khi Iemitsu nhận ra cuộc trò chuyện này đang đi đến đâu. "...Không." cuối cùng ông nói. "Chẳng có gì ở đây cả."
"Vậy quay lại Ý đi. Chúng ta đã nhường cho những chiếc nhẫn còn lại cho Varia," Đệ cửu nói, giọng điệu của ông kiên định. "Với mọi thứ ở đây, Vongola cần Môn ngoại cố vấn xuất hiện, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ thậm chí còn nhanh hơn."
"Nhưng Đệ cửu!" Iemitsu phản đối. "Chẳng có dấu hiệu nào của Tsuna sẽ trở về Nhật cả! Nó hẳn vẫn còn ở đâu đó! Tôi có lựa chọn tốt nhất để tìm nó!"
"Có phải cậu? Có vài tin tức cậu có sẽ giúp cậu sao? Cậu có biết thông tin gì về nó mà không ai biết không?" Đệ cửu hỏi.
Iemitsu không trả lời.
"Vậy để lại việc tìm kiếm cho người khác và trở về Ý đi," Đệ cửu yêu cầu.
"Vâng, Boss," Iemitsu cuối cùng cũng đồng ý.
Tiếng bíp bíp vang lên ngay lập tức khi ông tắt máy mà không nói tạm biệt.
"Đến lúc rồi," Reborn nhận xét, giọng nói của cậu thậm chí sắc sảo hơn bình thường khi anh phải suy nghĩ với những tiếng than thở của Iemitsu.
Đệ cửu cẩn thận gác điện thoại xuống. "Cậu có chắc Phantom Thief sẽ tới Nhật chứ?" ông hỏi Reborn.
Ông không nói dối - ông cần Iemitsu trở về Ý để giữ cho nhà Vongola và các đồng minh bình tĩnh lại. Tuy nhiên, Timoteo có một lí do khác. Varia đã bắt đầu nghi ngờ điều gì đó rồi. Chúng sẽ tìm kiếm Môn ngoại cố vấn, và nếu Phantom Thief thực sự tới Nhật, sau đó Varia chẳng có lí do gì mà không hướng tới đó cả.
Reborn gật đầu. Cho dù vẫn bình tĩnh như thường lệ, anh rõ ràng đang căng thẳng và không vui. Không hài lòng, là điều mà Timoteo đánh giá. Là Phantom Thief không còn an toàn nữa, nhưng vẫn có một mặt nạ khác để che giấu. Cậu sẽ cố trở về nơi mà cậu từng ở, trước khi cậu trở thành Phantom Thief. Cậu sẽ về Nhật."
Đệ cửu cau mày suy nghĩ. Có thứ gì đó cứ làm phiền ông. "Có lẽ cậu ấy có dòng máu của Primo," ông trầm ngâm. Nó là có thể. Thực tế, họ biết rất ít về những gì Primo đã làm sau khi ông để lại gia đình cho người kế vị. "Mặc dù nó không ảnh hưởng nhiều tới kết quả."
"Vì cái bảng xếp hạng mà ông lấy được từ Hoàng tử Xếp hạng sao?" Reborn nói, giọng nói của anh hoàn toàn trống rỗng.
Hơn nữa, Timoteo có thể nghe thấy rõ ràng ý nghĩa ẩn sau câu hỏi đó. "Đó là một phần lý do," ông thừa nhận, "nhưng phần còn lại vẫn được áp dụng. Kẻ trộm và người ngoài sẽ không có tính hợp pháp cần thiết để có thể gắn kết lại nhà. Các đồng minh sẽ loạn mất."
"Và con trai Iemitsu ở đầu danh sách đó?" Reborn khẳng định. Anh cau mày. "Vậy phản ứng ấy là sao? Sao lại xé mất bản sao của danh sách chứ?"
"Đó là vài điều về Iemitsu," Đệ cửu chậm rãi nói. Ông đã gần như quên mất sự ngập ngừng kì lạ của tên trộm khi nhắc tới Môn ngoại cố vấn. Một chàng trai người Nhật, có mối quan hệ với Iemitsu. Iemitsu, con trai của ông đã mất tích 6 tháng trước khi Phantom Thief lần đầu xuất hiện.
Nó đều ăn khớp cả.
'Mình thực sự đã già rồi, mà không nhìn thấy nó sớm hơn.'
Reborn nhướn mày ngạc nhiên khi Timoteo đột ngột ngẩng đầu về phía sau và cười.
~.~.~
Chương 7: En route ~ No Respect Among Thieves
~.~.~
Khi Tsuna lần đầu tiên quyết định tới Ý, cậu đã xem xét sẽ làm nó hợp pháp trong thời gian ngắn - lấy hộ chiếu, mua vé máy bay, đi qua hải quan...
Cậu nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó. Tsuna không chắc sức mạnh của mafia sẽ đạt được bao xa, hay cậu đang bị quan sát bao nhiêu, nhưng cậu vẫn muốn chuyến thăm này là một... bất ngờ. Cậu không muốn có ghi chép gì về việc cậu sẽ tới, không hề đánh động tới Iemitsu. Cậu tưởng tượng ra khuôn mặt kinh ngạc của cha mình khi Tsuna tới trước mặt ông, khiến ông hoàn toàn bất lực.
Phải, nó đã không đi theo hướng như vậy. Tsuna đã yếu đuối vào khoảnh khắc cuối cùng, và cha cậu đã nhận ra rằng Tsuna đã tới Ý.
Điểm chính ở đây là, Tsuna không rời khỏi Nhật qua các phương tiện pháp lý. Thay vào đó, cậu đã trốn trong một con tàu chở hàng - và sau đó lại con tàu khác, thay đổi tàu ở mỗi cổng cho tới khi cậu tới được Ý. Nó căng thẳng, lạnh lẽo và đau khổ - trốn tránh trong những con tàu vận chuyển, trốn tránh các cán bộ phi hành đoàn, đánh cắp đồ ăn.
Giờ, sau khoảng thời gian là Phantom Thief, cậu biết vài người làm giả tốt, vì vậy để có một cuốn hộ chiếu giả sẽ không khó, nhưng Tsuna cảm thấy thật quen thuộc.
Cậu quyết đinh trở về Nhật theo cách tương tự như khi cậu đi - bằng thuyền.
Giờ là lúc để Phantom Thief sang một bên và trở về nhà, nơi an toàn và yên bình.
Tuy nhiên, Tsuna không hề có ý định trở lại thành Dame-Tsuna. Cậu sẽ không gây lộn xộn trong hầm hàng nữa, bất động và đau khổ nữa. Cậu sẽ trở về thật phong cách.
Lẻn vào trong một chiếc tàu du lịch rất đơn giản, đầu tiên giả mình như là một người trong nhóm thủy thủ, chạy lung tung trong phút chuẩn bị cuối cùng, sau đó giả như một hành khách, lang thang trên tàu. Vì lễ hội chỉ vừa mới bắt đầu, có nhiều căn phòng đã được mở để cậu có thể sử dụng, và sòng bạc, bể bơi ở tầng thứ 2 và thậm chí phòng ăn cũng luôn mở cho hành khách.
Tuy nhiên, tất cả vẻ hào nhoáng và hào hứng nhanh chóng tắt ngóm.
Cậu đã tới sòng bạc trên tàu với ý tưởng mơ hồ là tự mình thưởng thức - cậu đã ở đây, tại sao không chứ? Nhưng cơ thể cậu bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, và Tsuna bắt đầu luồn lách khỏi những hành khách, trước tiên là để tìm một góc nào đó im lặng, sau đó từ bỏ và tìm cách ra ngoài.
Bước ra boong tàu, Tsuna thở dài nhẹ nhõm. Cậu đã ở một mình lâu rồi, và bị bao quanh bởi nhiều người, tất cả đều ồn ào và tinh thần rất cao, thực sự là quá... đông đúc.
Suy nghĩ ấy khiến miệng cậu cong lên cười. Lấy một hơi thở sâu từ không khí của biển, Tsuna nói với chính mình, 'Mình sắp về nhà. Mình sắp được thấy Namimori, và mẹ, và Hibari-sempai, và Haru nữa. Mình cuối cùng có thể thư giãn và nghỉ ngơi.'
Cậu sẽ trả lại nhẫn Vongola Bầu trời, chắc chắn rồi, nhưng...
"Đây là nó." Tsuna nói với mình và bầu trời rộng lớn. "Mình đã có vài khoảnh khắc vui vẻ. Nó... thực sự vui. Sống tự do và táo bạo, không sợ hãi hay bị hạn chế, sống mà không hối hận... Mình sẽ quý trọng những ký ức đó, cho dù cái trang dài này đang tới hồi kết thúc. Tới lúc rồi. Tạm biệt, Phantom Thief."
Cậu giơ lên ly rượu trong tay lên bầu trời đêm, biển đen, và mặt trăng mờ.
Khoảnh khắc đã gây gián đoạn là khi Tsuna nâng ly lên môi của mình. Cánh cửa dẫn tới sòng bạc mở sầm ra, để những tạp âm giữa tiếng nhạc và tiếng người phát ra ngoài boong tàu. Nhảy lên với tiếng hét giật mình, Tsuna lóng ngóng và đánh rơi ly rượu vang. Cậu im lặng nhìn nó rơi xuống cho tới khi nó biến mất vào trong nước biển nổi bọt, tối đen bên dưới.
'Một cách để phá hỏng khoảnh khắc của người khác,' Tsuna thở dài với chính mình.
Đứng thẳng, cậu liếc qua vai mình nhìn kẻ xâm nhập bất ngờ.
Cảnh tượng chào đón cậu khiến Tsuna tái nhợt.
Cậu cố quay đi và mím chặt môi bám chặt vào lan can - một cách để được để ở một mình - nhưng đã quá muộn.
"Kaitou-sama..." Gokudera chậm rãi nói. "Thực sự là ngài, Kaitou-sama!" Biểu hiện của cậu sáng bừng lên, và cậu tiến một bước tới Tsuna.
"Tôi-tôi không biết cậu đang nói gì hết," Tsuna nói dối, quay sang một bên. Khi Gokudera tiến một bước nữa, Tsuna cúi xuống và lao vào trong sòng bạc.
"Kaitou-sama!" cậu nghe Gokudera gọi lần nữa phía sau mình, trước khi tiếng ồn của sòng bạc che đi giọng nói cậu.
'Sao cậu ấy lại ở đây?' Tsuna tuyệt vọng tự hỏi, lướt qua đám đông. 'Sao cậu ấy biết được? Điều này thực sự là điều mình đang cố tránh!'
Chắc chắn cậu đã không thấy Gokudera trong đám đông, Tsuna lén lút đi về phía cửa thoát hiểm. Nó rất dễ dàng với cậu để vô hiệu hóa các bộ cảnh báo trong chốc lát và lẻn ra khỏi sòng bạc. Cầu thang thoát hiểm dẫn tới boong thấp hơn, gồm có cả thủy thủ và nơi chứa hàng hóa, nơi mà Tsuna có thể trốn được - và sẽ được biết khi có ai đó tới.
Chỉ khi cậu cầm được vào núm cửa, một bàn tay vỗ vào bức tường bên cạnh đầu cậu.
"Hiieeee!" Tsuna thốt ra tiếng thét và quay sang. "Go-Go-Gokudera?"
"Kaitou-sama, xin hãy nghe tôi!" Gokudera kiên quyết.
"Tôi không biết làm sao hay tại sao cậu lại ở đây, nhưng cậu không nên tới," Tsuna nói, quay đầu sang một bên và giơ một tay lên để che đi mắt mình.
"Tôi đi theo ngài," Gokudera nói, không hề lay chuyển. "Rất dễ để hình dung ra được ngài sẽ đi đâu. Tôi biết Kaitou-sama nghĩ và hành động thế nào. Ngài không hiểu sao, Kaitou-sama? Tôi sẽ đi theo ngài đến bất cứ đâu. Đó là điều mà tôi đã quyết định. Đó là bằng chứng cho lòng trung thành của tôi."
"Cậu mới là người không hiểu. Có cậu đi theo tôi khắp nơi chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho tôi thôi! Về nhà đi," Tsuna rít lên, cố né khỏi Gokudera.
Tuy nhiên, chỉ khi Tsuna cuối cùng cũng tự do, một tiếng thét đột ngột làm cậu vấp ngã. Khi Tsuna vẫy vẫy tay để giữ thăng bằng và Gokudera nhanh chóng kéo cậu lên, đám đông trước mặt họ chuyển sang khó chịu.
"Ngọc trai của tôi! Chúng mất rồi!" người phụ nữ òa khóc, ở ngay giữa phòng.
Nhiều tiếng khóc hơn phát ra, khi những hành khách khác theo phản xạ kiểm tra đồ đạc của họ.
"Đồng hồ của tôi!"
"Kim cương của tôi!"
"Trộm! Có trộm!"
Gokudera và Tsuna nhìn nhau.
"Không phải tôi!" Tsuna rít lên, hiểu được vẻ mặt của Gokudera. "... Có lẽ thế." Đứng thẳng, cậu vỗ vào túi mình, chỉ để chắc chắn thôi. Có một vài thẻ khóa và IDs của nhân viên, cùng với chiếc radio nhỏ cầm tay, nhưng hầu hết, Tsuna đã cẩn thận kiểm soát cơ thể mình một cách chặt chẽ. "Tôi sẽ không làm những trò nghiệp dư như thế," cậu càu nhàu. 'Cho dù Reborn nói gì đi chăng nữa.'
Những thành viên thủy thủ đoàn trong sòng bạc đang nhanh chóng di chuyển để giải quyết vấn đề, trước khi tình trạng này trở nên tồi tệ hơn. Một vài di chuyển tới để chặn cửa ra vào, trong khi những người khác yêu cầu hành khách bình tĩnh lại và kiểm tra hành lý, trong khi tập hợp họ lại với nhau và tìm những người đáng ngờ.
'Họ sẽ bắt đầu kiểm tra danh sách hành khách,' Tsuna đoán. 'Chúng ta tốt hơn hết nên rời khỏi đây.'
May thay, những thủy thủ không nghĩ tới việc lập tức chặn cửa thoát hiểm, mà dựa trên báo hiệu tự động. Không hề suy nghĩ, Tsuna nắm cổ tay Gokudera và kéo cậu về phía cánh cửa.
Vô hiệu hóa các chuông báo hiệu chưa đầy 1 phút, và cả 2 người họ bước ra cầu thang lạnh lẽo và đen tối. "Chúng ta có nên xuống khoang hàng hóa không?" Gokudera hỏi, gần như thì thầm trong im lặng.
"Không cần thiết," Tsuna quyết định, hít nhẹ. "Với việc hỗn độn kiểu này, kẻ trộm có lẽ sẽ bị bắt sớm thôi. Hãy cứ chờ đi." Lục lọi trong túi mình, cậu lấy ra chiếc radio cầm tay và bật tiếng lên.
Những tiếng leng keng và tiếng chạy vang lên qua chiếc radio trong gầm cầu thang vắng tanh. Ngồi với chiếc radio đặt giữa hai người họ, Gokudera và Tsuna đều có thể cảm thấy sự im lặng khó chịu, nặng trĩu đang nhấn chìm họ.
"Kaitou-sama..." Gokudera do dự bắt đầu, trong khi Tsuna quay đi. "Kaitou-sama, điều mà ngài đã yêu cầu... tôi không thể làm được. Tôi không thể về nhà. Chẳng có nơi nào như thế cho tôi cả. Với tôi... nhà là được đi theo Kaitou-sama, theo từng bước chân ngài, dõi theo thành công của ngài."
"...Theo Phantom Thief thực sự thú vị vậy sao?" Tsuna thắc mắc. "Nó vui, nhưng... đó chỉ như trò biểu diễn thôi. Chẳng có gì là thật cả."
"Nó là thực đối với tôi. Tối đó là thật. Gặp được ngài là thật. Thứ mà ngài cho tôi... Điều mà tôi học được từ ngài, tất cả đều là thật," Gokudera nói, khá kiên quyết.
'Điều mà cậu học được từ tôi sao?' Tsuna nghĩ, khẽ thở dài. 'Cậu có thể học được gì chứ?'
"Sống một cuộc sống mà không bị ràng buộc bởi luật lệ trong Mafia," Gokudera nói, gần như lơ đãng, nhìn chằm chằm lên trần tối om. "Chạy theo cái công lý riêng của ngài, bất kể ai nói gì. Biểu hiện lòng tốt... lòng tốt ấy cũng là một dạng sức mạnh. Tất cả những thứ đó, tôi đã học được từ ngài. Và cả... làm sao để vui vẻ nữa. Tất cả... đều là thực đối với tôi."
Tsuna từ từ quay sang rồi nhìn chằm chằm vào cậu, mở to mắt. Cậu rất ngạc nhiên và thậm chí còn đỏ mặt vì những lời khen ấy. Khi Gokudera bắt gặp ánh mắt của Tsuna, Tsuna thấy mình không thể nhìn đi chỗ khác được.
"Ngài đang nói," Gokudera tiếp tục, "rằng những việc ngài làm chẳng có ý nghĩa gì với ngài sao? Rằng ngài chỉ đang lừa những người mà ngài đã giúp? Rằng ngài chẳng đặt chút tâm trí nào vào nó sao?"
'Không, đó không phải thật... tôi... ý tôi là tất cả những thứ đó. Tôi không làm những việc đó chỉ vì lợi nhuận hay thích thú.' Tsuna nghĩ.
"Tôi không thể tin điều đó được," Gokudera kiên định nói. "Ngài không phải kiểu người đó. Tôi có thể không biết tên ngài, hay khuôn mặt ngài, hay trước đó ngài là ai, nhưng tôi biết giờ ngài là ai. Phantom Thief chỉ là một phần trong đó thôi. Kaitou-sama là Kaitou-sama, Kaitou-sama là..."
Như thể đột ngột nhận ra mình đang nói gì, Gokudera dừng lại và đỏ mặt. Khi cậu liếc đi, cố che đi khuôn mặt đỏ của mình, Tsuna cảm thấy mình cũng đỏ mặt theo.
'Con người của tôi bây giờ... tôi đoán nếu bất cứ ai biết, thì đó sẽ là Gokudera,' cậu nghĩ, cười nhẹ. 'Mẹ, Haru, mọi người ở nhà... họ có thể biết mình đã từng là ai, nhưng mình... mình đã thay đổi, cho dù chỉ là một chút. Mình không còn giống Dame-Tsuna nữa.'
"Gokudera, tôi..."
"Kaitou-sama, tôi..."
Cả hai người họ cố nói cùng lúc, cuối cùng cả hai lại im lặng, bồn chồn khó chịu. Khi chiếc radio đột ngột vang lên, cả hai người họ nhảy lên và nhìn xuống nó với vẻ nhẹ nhõm.
"Tôi bắt được một kẻ rồi! Một kẻ lạ mặt ở khoang 2!" chiếc radio vang lên. Người thủy thủ ở phía bên kia lầm bầm và chửi thề, hơi thở của anh trở nên nặng nề. "Tôi đang đuổi theo! Thằng nhóc bò ấy chạy rất nhanh!"
"Thằng nhóc... bò?" Tsuna thì thầm.
Cậu chầm chậm nhìn chằm chằm vào Gokudera, người tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh.
Bắt gặp ánh mắt của Gokudera, Gokudera cười lo lắng.
"Phải, ngài thấy đấy, Kaitou-sama, nó như vậy đấy..."
~.~.~
"Cậu có nghiêm túc trong việc không để lạc nó không vậy?" Tsuna lại phàn nàn, khi họ cố nhanh chóng và lén lút đi trên boong 5. Có thành viên thủy thủ đoàn ở khắp mọi nơi, không nghi ngờ gì về việc truy đuổi cùng một mục tiêu, và nhìn chăm chú quanh các ngóc ngách, Tsuna cần phải lẻn đi nhanh chóng nếu không sẽ bị phát hiện.
"Nó như một con đỉa vậy," Gokudera tức tối nói. "Ngay cả Mr. Reborn cũng không thể thoát khỏi nó."
Tsuna dừng lại, sau đó nhún vai. Đó là sự thật.
Tsuna, Gokudera, và những thủy thủ gần đó đều bất động khi một tiếng nổ lớn ở xa vang khắp con tàu, khiến cho những bóng đèn trên con tàu đung đưa.
"Gì vậy?" một trong số thủy thủ hỏi.
"Cậu có nghĩ chúng ta va phải gì đó không?" người khác thắc mắc. "Như là... một tảng băng?"
"Không thể nào! Thôi nào, cậu sẽ trù ẻo bọn tôi mất!"
Tsuna và Gokudera nhìn nhau. Họ biết đó là gì. Đó là một trong những quả lựu đạn của Lambo.
'Nó đến từ đuôi tàu!' Tsuna nghĩ, chạy ra, tất cả những suy nghĩ về lẩn trốn hoàn toàn bị lãng quên trước những sự việc liên quan đến Lambo, những vụ nổ, và các mạn tàu. Cụ thể hơn, mạn tàu đã thủng một lỗ mới.
"Ở đây!" Gokudera kêu lên, dẫn trước khi họ tới gần. Với sự hiểu biết tốt hơn của mình về vật liệu nổ, cậu có thể đoán vị trí của Lambo tốt hơn Tsuna.
Thật vậy, nó không lâu trước khi những tiếng cười hả hê đáng ghét của Lambo vang tới chỗ họ.
"Gyahaha," đứa bé đang cười, "Đó là những gì các người phải nhận vì dám lộn xộn với Lambo Vĩ đại!"
Lướt một vòng, Tsuna và Gokudera thấy cậu đang đứng phía trên một thủy thủ, tự hào giơ lên bộ vũ khí và một quả lựu đạn khác.
"Ngươi-ngươi thằng nhóc chết tiệt!" Người thủy thủ rít lên khó chịu.
"Lambo!" Tsuna hét lên, chạy về phía cậu.
Giật quả lựu đạn ra khỏi tay cậu, Tsuna ném nó xuống biển, và không phải là quá sớm. Thấy vụ nổ nổ ra ngay bên mạn thuyền, đám đông ở boong trên kêu lên thắc mắc.
Gokudera ấn nắm đấm của mình vào đỉnh đầu của Lambo, rồi ghì nó xuống mặc kệ sự than khóc của cậu nhóc. "Ngươi đang nghĩ gì thế hả, con bò ngu ngốc kia?" cậu gầm lên. "Ta đã nói ngươi không được sử dụng vũ khí trên tàu cơ mà!"
Gã đó thật đáng ghét! Hắn cố kéo tớ đi đâu đó!" Lambo phản đối, sụt sịt. "Dì Ottavo đã nói phải cho nổ tung bất cứ ai dám làm thế!"
Nó không giúp cho người đàn ông đó thôi cau có với họ, với mái tóc được cạo ngắn, vết sẹo bên một mắt và khuôn mặt như kẻ côn đồ.
"Mấy cậu thật đáng ghét!" người thuyền viên gầm gừ. "Tôi chắc chắn sẽ ném mấy người điên như các cậu ra khỏi thuyền!"
Òa khóc, Lambo giơ bộ vũ khí lên đầu và chĩa về phía người thuyền viên. 'Chờ đã, đó không phải là bộ phóng tên lửa sao?' Tsuna nghĩ.
"Đồ keo kiệt! Ta sẽ cho ngươi thấy!" Lambo rên rỉ. Nắp mở ra, như xác nhận sự sợ hãi của Tsuna.
"Lambo, không!" Tsuna hét lên, nắm lấy tay cầm của bộ vũ khí và cố kéo nó ra khỏi đứa bé - hay ít nhất là chĩa nó ra khỏi con tàu.
Những thuyền viên đang chạy rầm rập tới chỗ họ, cuối cùng cũng bắt lấy Lambo. 'Nếu họ bắt được chúng ta với những vũ khí này, nó sẽ kết thúc,' Tsuna nghĩ, hoảng loạn. 'Chúng ta sẽ không bao giờ có thể giải thích được điều đó!'
Chỉ có duy nhất một điều phải làm.
"Xin lỗi, Lambo," Tsuna xin lỗi. "Nhưng điều này là cần phải làm."
Kéo cả bộ lên với tất cả sức mạnh, Tsuna cần phải ném nó qua lan can, xuống biển phía dưới. Lambo nhìn chằm chằm về phía sau trong kinh ngạc, quá choáng váng để có thể thậm chí là khóc.
Một lúc sau, họ đều bị bao vây bởi thuyền viên, và chàng trai có khuôn mặt như kẻ côn đồ đã đe dọa Lambo chỉ vào họ buộc tội. "Chúng đi cùng với thằng nhóc đó! Chúng đều là mấy kẻ đi lậu!" anh ta tuyên bố. Thở dài, Tsuna dơ tay lên và để mình bị kéo đi.
~.~.~
3 người họ đều bị kéo đi phía trước người thuyền trưởng, một người đàn ông lớn tuổi hơn với một bộ râu mịn khiến Tsuna nghĩ về quy tắc trường trung học của cậu. Có lẽ điều đáng nhớ nhất về chàng trai ấy là khuôn mặt bình tĩnh của người hội trưởng ác quỷ.
"Các cậu chẳng có nhận dạng nào cả, và các cậu không có vé hành khách," một trong những phụ tá của thuyền trưởng tuyên bố, nhìn chằm chằm xuống 3 người họ. "Các cậu rõ ràng là những người đi lậu vé mà chúng tôi đang tìm. Giờ nói ngay các cậu đã làm gì với những thứ bị mất cắp rồi, và chúng tôi có thể lo cho các cậu trước khi tới cảng."
"Thôi, thôi, Ichiro," thuyền trưởng nói, vuốt ve bộ râu của mình. "Đừng như thế. Hãy nghe họ nói gì trước khi chúng ta đưa ra bất cứ lời buộc tội nào."
"Sao ngươi dám buộc tội bọn ta chứ?" Gokudera phản ứng mạnh. "Bọn ta chỉ là hành khách như mọi người ở đây thôi! Đồ đạc của bọn ta cũng đã bị cướp rồi, và ta muốn tự mình thấy vé khách của tất cả những người này! Ta sẽ kiện ngươi tội quấy rầy đấy!"
Tsuna quan sát cậu chuyển hướng tình hình, thật sự ấn tượng. 'Tiếp đi, Gokudera,' cậu nghĩ.
"Hành khách? Đừng vờ vịt với ta!" thuyền viên với khuôn mặt côn đồ hét lại. "Thằng nhóc này đã ném lựu đạn vào ta!"
"Huuuh?" Gokudera ngân dài ra, như một nhạc cụ vậy. "Ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi nhìn thấy quả lựu đạn nào sao? Sao một đứa bé có những thứ như thế được? Thấy chưa, người đàn ông này hoàn toàn bị hoang tưởng rồi, Thực tế anh ta đã đe dọa đứa bé này."
"Một quả lựu đạn là hơi xa rồi," Ichiro, phụ tá của thuyền trưởng, đồng ý, nâng kính mình lên. "Đó chỉ là bị căng thẳng với Jiro thôi. Nó hẳn là pháo hoa, nhưng những thứ đó cũng là hợp pháp."
"Ngươi có thấy pháo hoa không? Đừng buộc tội bọn ta khi không có bằng chứng!" Gokudera cười.
"Chúng tôi cũng có một nhân chứng," Ichiro ra hiệu cho một trong những nhân viên chạy bàn, một chàng trai với mái tóc dài. "Saburo đây thấy hai cậu trong sòng bạc, chúi ở gần cửa thoát hiểm. Các cậu hẳn phải sử dụng nó để trốn thoát sau khi ăn cắp từ hành khách."
Những hành khách, người đã bị giữ lại trong sòng bạc, bắt đầu rung động, thì thầm với nhau. Nó cảm thấy như là đám đông đang tăng lên sau lưng vậy.
Giờ, thú nhận đi! Mấy cậu đã làm gì với hành trang của họ rồi?" Ichiro tiếp tục giữ cho đám đông ngồi im.
"Bọn ta chẳng làm gì gì hết-!" Gokudera khẳng định, mặc dù rõ ràng thế trận đã đảo chiều. Giữa cậu và Tsuna, Lambo sụt sịt. Nó có lẽ là điều tốt nhất khi cậu vẫn còn quẫn trí chưa thể nói được điều gì.
Tsuna đang bị quan sát bởi Ichiro và thuyền viên, Jiro, một cặp gì đó đã khiến cậu bận tâm. Khi ánh mắt của cậu chuyển sang Saburo, cậu thở dài khó chịu.
"Sao các người lại cho rằng kẻ trộm là một người đi vé lậu chứ?" Tsuna hỏi, giọng nói rõ ràng cắt ngang lời phản đối của Gokudera và đám đông thì thầm.
Ichiro há hốc miệng một lúc, xua tan mọi câu hỏi. Bình tĩnh lại, anh ta cười khẩy và đẩy kính lên. "Cậu đang cho rằng là một trong những hành khách sao? Thật xấu hổ!"
"Điều gì khiến anh nghĩ đó là hành khách?" Tsuna hỏi lần nữa, ánh mắt bình tĩnh khiến Ichiro chùn bước. "Với công việc thế này, nó sẽ dễ dàng hơn để hành động khi đó là một người trong nhóm thủy thủ đoàn, có thể tới nhiều nơi và có thể đến rồi đi khi họ thấy hài lòng. Ví dụ, một người chạy bàn."
Ánh mắt của cậu quay sang Saburo, người nuốt nước bọt. "C-cậu đang nói gì vậy? Không thể nào chúng tôi lại để một kẻ lậu vé đóng giả là một trong số chúng tôi được!" anh ta nhấn mạnh.
"Anh là một trong những người cho rằng kẻ trộm là một kẻ lậu vé," Tsuna nói, mắt cậu nheo lại.
"Đương nhiên đó phải là kẻ lậu vé rồi!" Ichiro nói. "Không thành viên nào trong thủy thủ đoàn sẽ làm điều như thế!"
"Vậy anh sẽ chẳng có vấn đề gì để chứng minh điều đó cả," Tsuna dứt khoát nói. "Lột túi của mình ra. Anh chẳng có gì phải giấu, đúng chứ? Anh có thể làm đầu tiên... Saburo, phải chứ?"
Tsuna đã biết anh ta không thể. Chỗ phình trong túi anh ta đã để lộ chân tướng.
"Cái gì? Sao ta phải làm chứ? Cậu là người bị tình nghi ở đây!" Saburo ngắt lời, gần như chửi thề.
'Thật nghiệp dư,' Tsuna nghĩ, bực tức. Giữ cho vẻ mặt bình thản, cậu không do dự đứng lên và lột túi mình ra. Chúng đều trống rỗng, đương nhiên rồi. Cậu đã giấu những vật dụng nhỏ của mình đi rồi.
Theo đó, Gokudera cũng làm tương tự. May thay, cậu không để thuốc nổ trong túi, và Tsuna đã mở ví cậu ra trước đó, vì vậy tất cả những gì cậu lôi ra chỉ là chiếc kính thiên văn nhỏ và 2 túi kẹo nho.
Trước ánh mắt trống rỗng của Tsuna, Gokudera nhún vai. Nó khiến cậu nhóc bò im lặng, ít nhất trong một lúc.
Tsuna đã sẵn sàng để chọc Saburo lần nữa, những cậu không cần. Thay vào đó, một trong những nhân viên bàn khác thúc khuỷu tay vào anh ta. "Cứ làm đi." anh ta nói với Saburo. "Chẳng ai quan tâm nếu cậu đã lén hút thuốc hay gì đó đâu."
"Mau lên, nhanh nào," một người khác đồng ý, bắt Saburo mở ra trước Tsuna, Gokudera và Lambo. Giờ anh ta cũng là một trong những bị cáo.
"Chuyện này thật vớ vẩn!" Saburo hét lên. "Các người thực sự sẽ tin những tên tội phạm này sao?!" Anh ta tức giận nhìn xung quanh, tìm ai đó hỗ trợ, nhưng tất cả ánh mắt hướng về anh ta đều mất kiên nhẫn và hoài nghi. Đám đông lại bắt đầu thì thầm.
Ichiro và Jiro đều căng thẳng, Tsuna nhận thấy, khi Saburo đạt tới giới hạn của mình, chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào.
Tsuna không để cho anh ta làm thế, tiến lên phía trước và thò tay vào túi. Thậm chí khi Saburo vẫy vùng phản đối, Tsuna kéo ra dây chuyền kim cương và chiếc vòng cổ ngọc trai. Cậu giơ số trang sức ra ánh sáng, để cho đám đông thấy.
"Ngọc trai của tôi!"
"Kim cương của tôi!"
Lùi ra khỏi Tsuna, Saburo tuyệt vọng quay sang Jiro, Ichiro.
"Đ-đó là không may thôi," Ichiro nói, nuốt nước bọt. "Nhưng nó không thay đổi thực tế các cậu là kẻ đi lậu vé và không có quyền trên con tàu này."
"Về điều đó, anh đã thay đổi những vé hành khách phải không?" Tsuna nói, khoanh tay.
"Đó là lời buộc tội nặng nề đấy!" Ichiro phản đối.
"Anh không phải là người cho anh ta công việc này sao?" Tsuna hỏi, chỉ tay vào Saburo. Cậu chỉ đang đoán thôi, nhưng xét theo cách mà Ichiro nhăn mặt và đôi mắt thuyền trưởng nheo lại, cậu chắc chắn đã đúng. "Anh đã thay đổi hồ sơ để họ là một phần của phi hành đoàn, và khi kẻ trộm bị phơi bày, anh và anh ta lại tìm một người để gánh tội!" Tsuna chỉ vào Jiro, người cau có và giơ nắm đấm lên đe dọa.
"Thật là lố bịch!" Ichiro hét lên. "Thuyền trưởng, ngài không thể tin điều vô nghĩa này được!"
"Cho dù tôi có tin hay không không quan trọng, Ichiro," thuyền trưởng nói, thở dài. "Saburo đã bị bắt là ăn cắp. Chúng ta phải điều tra một cách chính xác. Gọi tất cả nhân viên và gửi cho họ bản sao mới về mọi việc, bao gồm cả thông tin trên vé của hành khách và hồ sơ thủy thủ." Ông ngừng lại, sau đó nói thêm. "Và truy nã tên trộm đúng với mô tả của họ."
Cho tới điểm cuối cùng đó, họ đã cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng lời nhận xét cuối cùng của thuyền trưởng - có lẽ là lời nói dối - khiến Saburo và Jiro giật mình. Kẻ trộm trẻ tuổi kia cố chạy, trong khi gã côn đồ lớn tuổi kia cố tấn công.
Không thành công. Đá vào mắt cá chân của Saburo, Tsuna khiến hắn ngã xuống mặt sàn trải thảm. Cùng lúc đó, Gokudera dễ dàng nắm lấy tay Jiro đang cố đấm vào người thủy thủ gần nhất và vặn nó lại phía sau đau đớn.
Chỉ có Ichiro là đứng giữa hai tên trộm, xua đi cả tức giận và sợ hãi.
"Phải, ta rất vui vì sự thật đã được phơi bày gọn gàng," thuyền trưởng ôn tồn nói, ra hiệu cho bảo vệ an ninh lôi 3 gã đàn ông đi. Vuốt râu mình, ông quay sang 3 người đi lậu vé. "Giờ, về các cậu..."
Gokudera và Tsuna nhìn nhau. Trong lúc đang tìm cách đối phó, họ đã quên mất địa vị của mình.
Thuyền trưởng đột nhiên cười. "Ta thực sự xin lỗi vì sự bất tiện này, những hành khách thân mến," ông nói nhẹ. "Đương nhiên, chúng tôi sẽ đưa các cậu lên một căn phòng đặc biệt của chúng tôi."
"Thuyền trưởng, chúng tôi vẫn chưa xác nhận danh tính của họ," một trong những thủy thủ nói. "Nó sẽ mất chút thời gian để nghe được từ văn phòng..."
"Không cần thiết," thuyền trưởng nói, vẫy tay phản đối. "Những người này không chỉ bị vu oan, mà còn giúp chúng ta tìm ra thủ phạm thực sự. Nghi ngờ họ lúc này là quá thiếu tôn trọng rồi, phải không?"
Ánh mắt ông giành cho Tsuna đôi lông mày rộng của ông thật tri thức, nhưng cũng hiểu biết nữa. Tsuna mỉm cười lại. 'Sau cùng, tất cả đều tốt đẹp cả.'
~.~.~
Tuy nhiên, có một vấn đề không may vẫn chưa được gọn gàng giải quyết.
Để Lambo hờn dỗi trong căn phòng mới - cậu thậm chí còn chưa tha thứ cho Tsuna - họ lang thang ra ngoài ban công rộng.
Giờ gần như đã bình minh, bầu trời bắt đầu hửng sáng nơi chân trời.
Tsuna thở dài. Cậu có thể thấy sự hiện diện của Gokudera bên cạnh mình, nhưng cậu chỉ quay đi, quay lưng lại với người trợ giúp số 1 của Phantom Thief.
Hơn tất cả mọi thứ, cậu ghét những cuộc đối đầu. Nó không quan trọng ai thắng hay ai sẽ là số 1. Trong quá trình đó, thứ gì đó sẽ mất đi và mọi người sẽ bị tổn thương. Cuối cùng, Tsuna đã tránh mặt cha mình vì điều đó. Cho dù cha cậu nói hay làm gì, Tsuna biết rằng vẻ ngoài yên bình của gia đình sẽ bị xé đi ngay khoảnh khắc mà Tsuna đối mặt với ông.
Cậu luôn giải quyết vấn đề bằng cách chạy đi. Nhưng giờ chẳng còn đâu để chạy nữa.
"Kaitou-sama, tôi sẽ không bỏ đi," Gokudera tuyên bố mà không ngập ngừng. "Tôi sẽ theo ngài tới bất cứ đâu. Tôi muốn bên cạnh ngài , cho dù tôi có phải đặt cả mạng sống vào đó. Cho dù tôi có thể chết. Đó là quyết định của tôi."
Tsuna co rúm người lại, hiểu được điều mà Gokudera chưa nói - không có cách nào có thể thay đổi suy nghĩ của cậu ấy.
"...Tôi chỉ là trộm thôi," Tsuna khẽ nói. "Tôi có thể chạy và trốn, hơn bất cứ ai. Tôi học cách giữ cho mình không bị thương. Nhưng sự thật là, tôi không hề mạnh. Tôi không đủ mạnh để có một người bảo vệ."
"Kaitou-sama," Gokudera cố nói, nhưng Tsuna lắc đầu.
"Cậu nghĩ tôi như là boss của cậu, đúng chứ? Nhưng tôi không giống như vậy," cậu nói. Không phải nhà lãnh đạo, không mạnh, chẳng ai thèm chú ý. Tsuna không có gì mà người boss cần, cho dù chiếc nhẫn Vongola đang cố xác nhận. "Cậu nói chúng ta là một nhà, nhưng... Gokudera, Phantom Thief không phải một phần của mafia. Cậu ta không có Gia đình."
Gokudera có thể đã đi theo Phantom Thief, nhưng đó là tất cả để cậu có thể là một - đệ tử. Cho dù là người hâm mộ hay người theo đuổi, mọi người chỉ có thể theo sau Phantom Thief khi cậu đi một mình, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai hay điều gì.
Nó là sự tồn tại không có thật và kì quái.
Tsuna nhìn chằm chằm ra khoảng không, nơi mà ranh giới của biển và bầu trời hòa làm một. Cậu cố không tưởng tượng ra những biểu cảm mà cậu sẽ thấy khi cậu quay lại. Gokudera dường như không thể tìm được từ để phản đối, nhưng Tsuna có thể cảm thấy được lời cầu xin không thể nói ra đè nặng lên lưng.
'Đừng bỏ tôi,' nó dường như muốn nói. 'Chúng ta là Gia đình mà.'
Tsuna thở dài, nhưng nụ cười từ từ nở ra trên môi. 'Haaa... mình đoán cuối cùng mình vẫn là số một không thể từ chối được một lời yêu cầu,' cậu nghĩ. 'Phải, đó có lẽ là điều tốt nhất.'
"Nhưng cậu biết đấy, Phantom Thief đã biến mất mãi mãi rồi," Tsuna trầm ngâm.
Với tay ra, cậu bỏ chiếc kính dày cậu đeo như một phần trong bộ hóa trang.
Quay sang Gokudera, cậu nói, "Tên tôi là Sawada Tsunayoshi. Gọi tôi là Tsuna, Okay?"
~.~.~
Cậu quyết đinh trở về Nhật theo cách tương tự như khi cậu đi - bằng thuyền.
Giờ là lúc để Phantom Thief sang một bên và trở về nhà, nơi an toàn và yên bình.
Tuy nhiên, Tsuna không hề có ý định trở lại thành Dame-Tsuna. Cậu sẽ không gây lộn xộn trong hầm hàng nữa, bất động và đau khổ nữa. Cậu sẽ trở về thật phong cách.
Lẻn vào trong một chiếc tàu du lịch rất đơn giản, đầu tiên giả mình như là một người trong nhóm thủy thủ, chạy lung tung trong phút chuẩn bị cuối cùng, sau đó giả như một hành khách, lang thang trên tàu. Vì lễ hội chỉ vừa mới bắt đầu, có nhiều căn phòng đã được mở để cậu có thể sử dụng, và sòng bạc, bể bơi ở tầng thứ 2 và thậm chí phòng ăn cũng luôn mở cho hành khách.
Tuy nhiên, tất cả vẻ hào nhoáng và hào hứng nhanh chóng tắt ngóm.
Cậu đã tới sòng bạc trên tàu với ý tưởng mơ hồ là tự mình thưởng thức - cậu đã ở đây, tại sao không chứ? Nhưng cơ thể cậu bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, và Tsuna bắt đầu luồn lách khỏi những hành khách, trước tiên là để tìm một góc nào đó im lặng, sau đó từ bỏ và tìm cách ra ngoài.
Bước ra boong tàu, Tsuna thở dài nhẹ nhõm. Cậu đã ở một mình lâu rồi, và bị bao quanh bởi nhiều người, tất cả đều ồn ào và tinh thần rất cao, thực sự là quá... đông đúc.
Suy nghĩ ấy khiến miệng cậu cong lên cười. Lấy một hơi thở sâu từ không khí của biển, Tsuna nói với chính mình, 'Mình sắp về nhà. Mình sắp được thấy Namimori, và mẹ, và Hibari-sempai, và Haru nữa. Mình cuối cùng có thể thư giãn và nghỉ ngơi.'
Cậu sẽ trả lại nhẫn Vongola Bầu trời, chắc chắn rồi, nhưng...
"Đây là nó." Tsuna nói với mình và bầu trời rộng lớn. "Mình đã có vài khoảnh khắc vui vẻ. Nó... thực sự vui. Sống tự do và táo bạo, không sợ hãi hay bị hạn chế, sống mà không hối hận... Mình sẽ quý trọng những ký ức đó, cho dù cái trang dài này đang tới hồi kết thúc. Tới lúc rồi. Tạm biệt, Phantom Thief."
Cậu giơ lên ly rượu trong tay lên bầu trời đêm, biển đen, và mặt trăng mờ.
Khoảnh khắc đã gây gián đoạn là khi Tsuna nâng ly lên môi của mình. Cánh cửa dẫn tới sòng bạc mở sầm ra, để những tạp âm giữa tiếng nhạc và tiếng người phát ra ngoài boong tàu. Nhảy lên với tiếng hét giật mình, Tsuna lóng ngóng và đánh rơi ly rượu vang. Cậu im lặng nhìn nó rơi xuống cho tới khi nó biến mất vào trong nước biển nổi bọt, tối đen bên dưới.
'Một cách để phá hỏng khoảnh khắc của người khác,' Tsuna thở dài với chính mình.
Đứng thẳng, cậu liếc qua vai mình nhìn kẻ xâm nhập bất ngờ.
Cảnh tượng chào đón cậu khiến Tsuna tái nhợt.
Cậu cố quay đi và mím chặt môi bám chặt vào lan can - một cách để được để ở một mình - nhưng đã quá muộn.
"Kaitou-sama..." Gokudera chậm rãi nói. "Thực sự là ngài, Kaitou-sama!" Biểu hiện của cậu sáng bừng lên, và cậu tiến một bước tới Tsuna.
"Tôi-tôi không biết cậu đang nói gì hết," Tsuna nói dối, quay sang một bên. Khi Gokudera tiến một bước nữa, Tsuna cúi xuống và lao vào trong sòng bạc.
"Kaitou-sama!" cậu nghe Gokudera gọi lần nữa phía sau mình, trước khi tiếng ồn của sòng bạc che đi giọng nói cậu.
'Sao cậu ấy lại ở đây?' Tsuna tuyệt vọng tự hỏi, lướt qua đám đông. 'Sao cậu ấy biết được? Điều này thực sự là điều mình đang cố tránh!'
Chắc chắn cậu đã không thấy Gokudera trong đám đông, Tsuna lén lút đi về phía cửa thoát hiểm. Nó rất dễ dàng với cậu để vô hiệu hóa các bộ cảnh báo trong chốc lát và lẻn ra khỏi sòng bạc. Cầu thang thoát hiểm dẫn tới boong thấp hơn, gồm có cả thủy thủ và nơi chứa hàng hóa, nơi mà Tsuna có thể trốn được - và sẽ được biết khi có ai đó tới.
Chỉ khi cậu cầm được vào núm cửa, một bàn tay vỗ vào bức tường bên cạnh đầu cậu.
"Hiieeee!" Tsuna thốt ra tiếng thét và quay sang. "Go-Go-Gokudera?"
"Kaitou-sama, xin hãy nghe tôi!" Gokudera kiên quyết.
"Tôi không biết làm sao hay tại sao cậu lại ở đây, nhưng cậu không nên tới," Tsuna nói, quay đầu sang một bên và giơ một tay lên để che đi mắt mình.
"Tôi đi theo ngài," Gokudera nói, không hề lay chuyển. "Rất dễ để hình dung ra được ngài sẽ đi đâu. Tôi biết Kaitou-sama nghĩ và hành động thế nào. Ngài không hiểu sao, Kaitou-sama? Tôi sẽ đi theo ngài đến bất cứ đâu. Đó là điều mà tôi đã quyết định. Đó là bằng chứng cho lòng trung thành của tôi."
"Cậu mới là người không hiểu. Có cậu đi theo tôi khắp nơi chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho tôi thôi! Về nhà đi," Tsuna rít lên, cố né khỏi Gokudera.
Tuy nhiên, chỉ khi Tsuna cuối cùng cũng tự do, một tiếng thét đột ngột làm cậu vấp ngã. Khi Tsuna vẫy vẫy tay để giữ thăng bằng và Gokudera nhanh chóng kéo cậu lên, đám đông trước mặt họ chuyển sang khó chịu.
"Ngọc trai của tôi! Chúng mất rồi!" người phụ nữ òa khóc, ở ngay giữa phòng.
Nhiều tiếng khóc hơn phát ra, khi những hành khách khác theo phản xạ kiểm tra đồ đạc của họ.
"Đồng hồ của tôi!"
"Kim cương của tôi!"
"Trộm! Có trộm!"
Gokudera và Tsuna nhìn nhau.
"Không phải tôi!" Tsuna rít lên, hiểu được vẻ mặt của Gokudera. "... Có lẽ thế." Đứng thẳng, cậu vỗ vào túi mình, chỉ để chắc chắn thôi. Có một vài thẻ khóa và IDs của nhân viên, cùng với chiếc radio nhỏ cầm tay, nhưng hầu hết, Tsuna đã cẩn thận kiểm soát cơ thể mình một cách chặt chẽ. "Tôi sẽ không làm những trò nghiệp dư như thế," cậu càu nhàu. 'Cho dù Reborn nói gì đi chăng nữa.'
Những thành viên thủy thủ đoàn trong sòng bạc đang nhanh chóng di chuyển để giải quyết vấn đề, trước khi tình trạng này trở nên tồi tệ hơn. Một vài di chuyển tới để chặn cửa ra vào, trong khi những người khác yêu cầu hành khách bình tĩnh lại và kiểm tra hành lý, trong khi tập hợp họ lại với nhau và tìm những người đáng ngờ.
'Họ sẽ bắt đầu kiểm tra danh sách hành khách,' Tsuna đoán. 'Chúng ta tốt hơn hết nên rời khỏi đây.'
May thay, những thủy thủ không nghĩ tới việc lập tức chặn cửa thoát hiểm, mà dựa trên báo hiệu tự động. Không hề suy nghĩ, Tsuna nắm cổ tay Gokudera và kéo cậu về phía cánh cửa.
Vô hiệu hóa các chuông báo hiệu chưa đầy 1 phút, và cả 2 người họ bước ra cầu thang lạnh lẽo và đen tối. "Chúng ta có nên xuống khoang hàng hóa không?" Gokudera hỏi, gần như thì thầm trong im lặng.
"Không cần thiết," Tsuna quyết định, hít nhẹ. "Với việc hỗn độn kiểu này, kẻ trộm có lẽ sẽ bị bắt sớm thôi. Hãy cứ chờ đi." Lục lọi trong túi mình, cậu lấy ra chiếc radio cầm tay và bật tiếng lên.
Những tiếng leng keng và tiếng chạy vang lên qua chiếc radio trong gầm cầu thang vắng tanh. Ngồi với chiếc radio đặt giữa hai người họ, Gokudera và Tsuna đều có thể cảm thấy sự im lặng khó chịu, nặng trĩu đang nhấn chìm họ.
"Kaitou-sama..." Gokudera do dự bắt đầu, trong khi Tsuna quay đi. "Kaitou-sama, điều mà ngài đã yêu cầu... tôi không thể làm được. Tôi không thể về nhà. Chẳng có nơi nào như thế cho tôi cả. Với tôi... nhà là được đi theo Kaitou-sama, theo từng bước chân ngài, dõi theo thành công của ngài."
"...Theo Phantom Thief thực sự thú vị vậy sao?" Tsuna thắc mắc. "Nó vui, nhưng... đó chỉ như trò biểu diễn thôi. Chẳng có gì là thật cả."
"Nó là thực đối với tôi. Tối đó là thật. Gặp được ngài là thật. Thứ mà ngài cho tôi... Điều mà tôi học được từ ngài, tất cả đều là thật," Gokudera nói, khá kiên quyết.
'Điều mà cậu học được từ tôi sao?' Tsuna nghĩ, khẽ thở dài. 'Cậu có thể học được gì chứ?'
"Sống một cuộc sống mà không bị ràng buộc bởi luật lệ trong Mafia," Gokudera nói, gần như lơ đãng, nhìn chằm chằm lên trần tối om. "Chạy theo cái công lý riêng của ngài, bất kể ai nói gì. Biểu hiện lòng tốt... lòng tốt ấy cũng là một dạng sức mạnh. Tất cả những thứ đó, tôi đã học được từ ngài. Và cả... làm sao để vui vẻ nữa. Tất cả... đều là thực đối với tôi."
Tsuna từ từ quay sang rồi nhìn chằm chằm vào cậu, mở to mắt. Cậu rất ngạc nhiên và thậm chí còn đỏ mặt vì những lời khen ấy. Khi Gokudera bắt gặp ánh mắt của Tsuna, Tsuna thấy mình không thể nhìn đi chỗ khác được.
"Ngài đang nói," Gokudera tiếp tục, "rằng những việc ngài làm chẳng có ý nghĩa gì với ngài sao? Rằng ngài chỉ đang lừa những người mà ngài đã giúp? Rằng ngài chẳng đặt chút tâm trí nào vào nó sao?"
'Không, đó không phải thật... tôi... ý tôi là tất cả những thứ đó. Tôi không làm những việc đó chỉ vì lợi nhuận hay thích thú.' Tsuna nghĩ.
"Tôi không thể tin điều đó được," Gokudera kiên định nói. "Ngài không phải kiểu người đó. Tôi có thể không biết tên ngài, hay khuôn mặt ngài, hay trước đó ngài là ai, nhưng tôi biết giờ ngài là ai. Phantom Thief chỉ là một phần trong đó thôi. Kaitou-sama là Kaitou-sama, Kaitou-sama là..."
Như thể đột ngột nhận ra mình đang nói gì, Gokudera dừng lại và đỏ mặt. Khi cậu liếc đi, cố che đi khuôn mặt đỏ của mình, Tsuna cảm thấy mình cũng đỏ mặt theo.
'Con người của tôi bây giờ... tôi đoán nếu bất cứ ai biết, thì đó sẽ là Gokudera,' cậu nghĩ, cười nhẹ. 'Mẹ, Haru, mọi người ở nhà... họ có thể biết mình đã từng là ai, nhưng mình... mình đã thay đổi, cho dù chỉ là một chút. Mình không còn giống Dame-Tsuna nữa.'
"Gokudera, tôi..."
"Kaitou-sama, tôi..."
Cả hai người họ cố nói cùng lúc, cuối cùng cả hai lại im lặng, bồn chồn khó chịu. Khi chiếc radio đột ngột vang lên, cả hai người họ nhảy lên và nhìn xuống nó với vẻ nhẹ nhõm.
"Tôi bắt được một kẻ rồi! Một kẻ lạ mặt ở khoang 2!" chiếc radio vang lên. Người thủy thủ ở phía bên kia lầm bầm và chửi thề, hơi thở của anh trở nên nặng nề. "Tôi đang đuổi theo! Thằng nhóc bò ấy chạy rất nhanh!"
"Thằng nhóc... bò?" Tsuna thì thầm.
Cậu chầm chậm nhìn chằm chằm vào Gokudera, người tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh.
Bắt gặp ánh mắt của Gokudera, Gokudera cười lo lắng.
"Phải, ngài thấy đấy, Kaitou-sama, nó như vậy đấy..."
~.~.~
"Cậu có nghiêm túc trong việc không để lạc nó không vậy?" Tsuna lại phàn nàn, khi họ cố nhanh chóng và lén lút đi trên boong 5. Có thành viên thủy thủ đoàn ở khắp mọi nơi, không nghi ngờ gì về việc truy đuổi cùng một mục tiêu, và nhìn chăm chú quanh các ngóc ngách, Tsuna cần phải lẻn đi nhanh chóng nếu không sẽ bị phát hiện.
"Nó như một con đỉa vậy," Gokudera tức tối nói. "Ngay cả Mr. Reborn cũng không thể thoát khỏi nó."
Tsuna dừng lại, sau đó nhún vai. Đó là sự thật.
Tsuna, Gokudera, và những thủy thủ gần đó đều bất động khi một tiếng nổ lớn ở xa vang khắp con tàu, khiến cho những bóng đèn trên con tàu đung đưa.
"Gì vậy?" một trong số thủy thủ hỏi.
"Cậu có nghĩ chúng ta va phải gì đó không?" người khác thắc mắc. "Như là... một tảng băng?"
"Không thể nào! Thôi nào, cậu sẽ trù ẻo bọn tôi mất!"
Tsuna và Gokudera nhìn nhau. Họ biết đó là gì. Đó là một trong những quả lựu đạn của Lambo.
'Nó đến từ đuôi tàu!' Tsuna nghĩ, chạy ra, tất cả những suy nghĩ về lẩn trốn hoàn toàn bị lãng quên trước những sự việc liên quan đến Lambo, những vụ nổ, và các mạn tàu. Cụ thể hơn, mạn tàu đã thủng một lỗ mới.
"Ở đây!" Gokudera kêu lên, dẫn trước khi họ tới gần. Với sự hiểu biết tốt hơn của mình về vật liệu nổ, cậu có thể đoán vị trí của Lambo tốt hơn Tsuna.
Thật vậy, nó không lâu trước khi những tiếng cười hả hê đáng ghét của Lambo vang tới chỗ họ.
"Gyahaha," đứa bé đang cười, "Đó là những gì các người phải nhận vì dám lộn xộn với Lambo Vĩ đại!"
Lướt một vòng, Tsuna và Gokudera thấy cậu đang đứng phía trên một thủy thủ, tự hào giơ lên bộ vũ khí và một quả lựu đạn khác.
"Ngươi-ngươi thằng nhóc chết tiệt!" Người thủy thủ rít lên khó chịu.
"Lambo!" Tsuna hét lên, chạy về phía cậu.
Giật quả lựu đạn ra khỏi tay cậu, Tsuna ném nó xuống biển, và không phải là quá sớm. Thấy vụ nổ nổ ra ngay bên mạn thuyền, đám đông ở boong trên kêu lên thắc mắc.
Gokudera ấn nắm đấm của mình vào đỉnh đầu của Lambo, rồi ghì nó xuống mặc kệ sự than khóc của cậu nhóc. "Ngươi đang nghĩ gì thế hả, con bò ngu ngốc kia?" cậu gầm lên. "Ta đã nói ngươi không được sử dụng vũ khí trên tàu cơ mà!"
Gã đó thật đáng ghét! Hắn cố kéo tớ đi đâu đó!" Lambo phản đối, sụt sịt. "Dì Ottavo đã nói phải cho nổ tung bất cứ ai dám làm thế!"
Nó không giúp cho người đàn ông đó thôi cau có với họ, với mái tóc được cạo ngắn, vết sẹo bên một mắt và khuôn mặt như kẻ côn đồ.
"Mấy cậu thật đáng ghét!" người thuyền viên gầm gừ. "Tôi chắc chắn sẽ ném mấy người điên như các cậu ra khỏi thuyền!"
Òa khóc, Lambo giơ bộ vũ khí lên đầu và chĩa về phía người thuyền viên. 'Chờ đã, đó không phải là bộ phóng tên lửa sao?' Tsuna nghĩ.
"Đồ keo kiệt! Ta sẽ cho ngươi thấy!" Lambo rên rỉ. Nắp mở ra, như xác nhận sự sợ hãi của Tsuna.
"Lambo, không!" Tsuna hét lên, nắm lấy tay cầm của bộ vũ khí và cố kéo nó ra khỏi đứa bé - hay ít nhất là chĩa nó ra khỏi con tàu.
Những thuyền viên đang chạy rầm rập tới chỗ họ, cuối cùng cũng bắt lấy Lambo. 'Nếu họ bắt được chúng ta với những vũ khí này, nó sẽ kết thúc,' Tsuna nghĩ, hoảng loạn. 'Chúng ta sẽ không bao giờ có thể giải thích được điều đó!'
Chỉ có duy nhất một điều phải làm.
"Xin lỗi, Lambo," Tsuna xin lỗi. "Nhưng điều này là cần phải làm."
Kéo cả bộ lên với tất cả sức mạnh, Tsuna cần phải ném nó qua lan can, xuống biển phía dưới. Lambo nhìn chằm chằm về phía sau trong kinh ngạc, quá choáng váng để có thể thậm chí là khóc.
Một lúc sau, họ đều bị bao vây bởi thuyền viên, và chàng trai có khuôn mặt như kẻ côn đồ đã đe dọa Lambo chỉ vào họ buộc tội. "Chúng đi cùng với thằng nhóc đó! Chúng đều là mấy kẻ đi lậu!" anh ta tuyên bố. Thở dài, Tsuna dơ tay lên và để mình bị kéo đi.
~.~.~
3 người họ đều bị kéo đi phía trước người thuyền trưởng, một người đàn ông lớn tuổi hơn với một bộ râu mịn khiến Tsuna nghĩ về quy tắc trường trung học của cậu. Có lẽ điều đáng nhớ nhất về chàng trai ấy là khuôn mặt bình tĩnh của người hội trưởng ác quỷ.
"Các cậu chẳng có nhận dạng nào cả, và các cậu không có vé hành khách," một trong những phụ tá của thuyền trưởng tuyên bố, nhìn chằm chằm xuống 3 người họ. "Các cậu rõ ràng là những người đi lậu vé mà chúng tôi đang tìm. Giờ nói ngay các cậu đã làm gì với những thứ bị mất cắp rồi, và chúng tôi có thể lo cho các cậu trước khi tới cảng."
"Thôi, thôi, Ichiro," thuyền trưởng nói, vuốt ve bộ râu của mình. "Đừng như thế. Hãy nghe họ nói gì trước khi chúng ta đưa ra bất cứ lời buộc tội nào."
"Sao ngươi dám buộc tội bọn ta chứ?" Gokudera phản ứng mạnh. "Bọn ta chỉ là hành khách như mọi người ở đây thôi! Đồ đạc của bọn ta cũng đã bị cướp rồi, và ta muốn tự mình thấy vé khách của tất cả những người này! Ta sẽ kiện ngươi tội quấy rầy đấy!"
Tsuna quan sát cậu chuyển hướng tình hình, thật sự ấn tượng. 'Tiếp đi, Gokudera,' cậu nghĩ.
"Hành khách? Đừng vờ vịt với ta!" thuyền viên với khuôn mặt côn đồ hét lại. "Thằng nhóc này đã ném lựu đạn vào ta!"
"Huuuh?" Gokudera ngân dài ra, như một nhạc cụ vậy. "Ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi nhìn thấy quả lựu đạn nào sao? Sao một đứa bé có những thứ như thế được? Thấy chưa, người đàn ông này hoàn toàn bị hoang tưởng rồi, Thực tế anh ta đã đe dọa đứa bé này."
"Một quả lựu đạn là hơi xa rồi," Ichiro, phụ tá của thuyền trưởng, đồng ý, nâng kính mình lên. "Đó chỉ là bị căng thẳng với Jiro thôi. Nó hẳn là pháo hoa, nhưng những thứ đó cũng là hợp pháp."
"Ngươi có thấy pháo hoa không? Đừng buộc tội bọn ta khi không có bằng chứng!" Gokudera cười.
"Chúng tôi cũng có một nhân chứng," Ichiro ra hiệu cho một trong những nhân viên chạy bàn, một chàng trai với mái tóc dài. "Saburo đây thấy hai cậu trong sòng bạc, chúi ở gần cửa thoát hiểm. Các cậu hẳn phải sử dụng nó để trốn thoát sau khi ăn cắp từ hành khách."
Những hành khách, người đã bị giữ lại trong sòng bạc, bắt đầu rung động, thì thầm với nhau. Nó cảm thấy như là đám đông đang tăng lên sau lưng vậy.
Giờ, thú nhận đi! Mấy cậu đã làm gì với hành trang của họ rồi?" Ichiro tiếp tục giữ cho đám đông ngồi im.
"Bọn ta chẳng làm gì gì hết-!" Gokudera khẳng định, mặc dù rõ ràng thế trận đã đảo chiều. Giữa cậu và Tsuna, Lambo sụt sịt. Nó có lẽ là điều tốt nhất khi cậu vẫn còn quẫn trí chưa thể nói được điều gì.
Tsuna đang bị quan sát bởi Ichiro và thuyền viên, Jiro, một cặp gì đó đã khiến cậu bận tâm. Khi ánh mắt của cậu chuyển sang Saburo, cậu thở dài khó chịu.
"Sao các người lại cho rằng kẻ trộm là một người đi vé lậu chứ?" Tsuna hỏi, giọng nói rõ ràng cắt ngang lời phản đối của Gokudera và đám đông thì thầm.
Ichiro há hốc miệng một lúc, xua tan mọi câu hỏi. Bình tĩnh lại, anh ta cười khẩy và đẩy kính lên. "Cậu đang cho rằng là một trong những hành khách sao? Thật xấu hổ!"
"Điều gì khiến anh nghĩ đó là hành khách?" Tsuna hỏi lần nữa, ánh mắt bình tĩnh khiến Ichiro chùn bước. "Với công việc thế này, nó sẽ dễ dàng hơn để hành động khi đó là một người trong nhóm thủy thủ đoàn, có thể tới nhiều nơi và có thể đến rồi đi khi họ thấy hài lòng. Ví dụ, một người chạy bàn."
Ánh mắt của cậu quay sang Saburo, người nuốt nước bọt. "C-cậu đang nói gì vậy? Không thể nào chúng tôi lại để một kẻ lậu vé đóng giả là một trong số chúng tôi được!" anh ta nhấn mạnh.
"Anh là một trong những người cho rằng kẻ trộm là một kẻ lậu vé," Tsuna nói, mắt cậu nheo lại.
"Đương nhiên đó phải là kẻ lậu vé rồi!" Ichiro nói. "Không thành viên nào trong thủy thủ đoàn sẽ làm điều như thế!"
"Vậy anh sẽ chẳng có vấn đề gì để chứng minh điều đó cả," Tsuna dứt khoát nói. "Lột túi của mình ra. Anh chẳng có gì phải giấu, đúng chứ? Anh có thể làm đầu tiên... Saburo, phải chứ?"
Tsuna đã biết anh ta không thể. Chỗ phình trong túi anh ta đã để lộ chân tướng.
"Cái gì? Sao ta phải làm chứ? Cậu là người bị tình nghi ở đây!" Saburo ngắt lời, gần như chửi thề.
'Thật nghiệp dư,' Tsuna nghĩ, bực tức. Giữ cho vẻ mặt bình thản, cậu không do dự đứng lên và lột túi mình ra. Chúng đều trống rỗng, đương nhiên rồi. Cậu đã giấu những vật dụng nhỏ của mình đi rồi.
Theo đó, Gokudera cũng làm tương tự. May thay, cậu không để thuốc nổ trong túi, và Tsuna đã mở ví cậu ra trước đó, vì vậy tất cả những gì cậu lôi ra chỉ là chiếc kính thiên văn nhỏ và 2 túi kẹo nho.
Trước ánh mắt trống rỗng của Tsuna, Gokudera nhún vai. Nó khiến cậu nhóc bò im lặng, ít nhất trong một lúc.
Tsuna đã sẵn sàng để chọc Saburo lần nữa, những cậu không cần. Thay vào đó, một trong những nhân viên bàn khác thúc khuỷu tay vào anh ta. "Cứ làm đi." anh ta nói với Saburo. "Chẳng ai quan tâm nếu cậu đã lén hút thuốc hay gì đó đâu."
"Mau lên, nhanh nào," một người khác đồng ý, bắt Saburo mở ra trước Tsuna, Gokudera và Lambo. Giờ anh ta cũng là một trong những bị cáo.
"Chuyện này thật vớ vẩn!" Saburo hét lên. "Các người thực sự sẽ tin những tên tội phạm này sao?!" Anh ta tức giận nhìn xung quanh, tìm ai đó hỗ trợ, nhưng tất cả ánh mắt hướng về anh ta đều mất kiên nhẫn và hoài nghi. Đám đông lại bắt đầu thì thầm.
Ichiro và Jiro đều căng thẳng, Tsuna nhận thấy, khi Saburo đạt tới giới hạn của mình, chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào.
Tsuna không để cho anh ta làm thế, tiến lên phía trước và thò tay vào túi. Thậm chí khi Saburo vẫy vùng phản đối, Tsuna kéo ra dây chuyền kim cương và chiếc vòng cổ ngọc trai. Cậu giơ số trang sức ra ánh sáng, để cho đám đông thấy.
"Ngọc trai của tôi!"
"Kim cương của tôi!"
Lùi ra khỏi Tsuna, Saburo tuyệt vọng quay sang Jiro, Ichiro.
"Đ-đó là không may thôi," Ichiro nói, nuốt nước bọt. "Nhưng nó không thay đổi thực tế các cậu là kẻ đi lậu vé và không có quyền trên con tàu này."
"Về điều đó, anh đã thay đổi những vé hành khách phải không?" Tsuna nói, khoanh tay.
"Đó là lời buộc tội nặng nề đấy!" Ichiro phản đối.
"Anh không phải là người cho anh ta công việc này sao?" Tsuna hỏi, chỉ tay vào Saburo. Cậu chỉ đang đoán thôi, nhưng xét theo cách mà Ichiro nhăn mặt và đôi mắt thuyền trưởng nheo lại, cậu chắc chắn đã đúng. "Anh đã thay đổi hồ sơ để họ là một phần của phi hành đoàn, và khi kẻ trộm bị phơi bày, anh và anh ta lại tìm một người để gánh tội!" Tsuna chỉ vào Jiro, người cau có và giơ nắm đấm lên đe dọa.
"Thật là lố bịch!" Ichiro hét lên. "Thuyền trưởng, ngài không thể tin điều vô nghĩa này được!"
"Cho dù tôi có tin hay không không quan trọng, Ichiro," thuyền trưởng nói, thở dài. "Saburo đã bị bắt là ăn cắp. Chúng ta phải điều tra một cách chính xác. Gọi tất cả nhân viên và gửi cho họ bản sao mới về mọi việc, bao gồm cả thông tin trên vé của hành khách và hồ sơ thủy thủ." Ông ngừng lại, sau đó nói thêm. "Và truy nã tên trộm đúng với mô tả của họ."
Cho tới điểm cuối cùng đó, họ đã cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng lời nhận xét cuối cùng của thuyền trưởng - có lẽ là lời nói dối - khiến Saburo và Jiro giật mình. Kẻ trộm trẻ tuổi kia cố chạy, trong khi gã côn đồ lớn tuổi kia cố tấn công.
Không thành công. Đá vào mắt cá chân của Saburo, Tsuna khiến hắn ngã xuống mặt sàn trải thảm. Cùng lúc đó, Gokudera dễ dàng nắm lấy tay Jiro đang cố đấm vào người thủy thủ gần nhất và vặn nó lại phía sau đau đớn.
Chỉ có Ichiro là đứng giữa hai tên trộm, xua đi cả tức giận và sợ hãi.
"Phải, ta rất vui vì sự thật đã được phơi bày gọn gàng," thuyền trưởng ôn tồn nói, ra hiệu cho bảo vệ an ninh lôi 3 gã đàn ông đi. Vuốt râu mình, ông quay sang 3 người đi lậu vé. "Giờ, về các cậu..."
Gokudera và Tsuna nhìn nhau. Trong lúc đang tìm cách đối phó, họ đã quên mất địa vị của mình.
Thuyền trưởng đột nhiên cười. "Ta thực sự xin lỗi vì sự bất tiện này, những hành khách thân mến," ông nói nhẹ. "Đương nhiên, chúng tôi sẽ đưa các cậu lên một căn phòng đặc biệt của chúng tôi."
"Thuyền trưởng, chúng tôi vẫn chưa xác nhận danh tính của họ," một trong những thủy thủ nói. "Nó sẽ mất chút thời gian để nghe được từ văn phòng..."
"Không cần thiết," thuyền trưởng nói, vẫy tay phản đối. "Những người này không chỉ bị vu oan, mà còn giúp chúng ta tìm ra thủ phạm thực sự. Nghi ngờ họ lúc này là quá thiếu tôn trọng rồi, phải không?"
Ánh mắt ông giành cho Tsuna đôi lông mày rộng của ông thật tri thức, nhưng cũng hiểu biết nữa. Tsuna mỉm cười lại. 'Sau cùng, tất cả đều tốt đẹp cả.'
~.~.~
Tuy nhiên, có một vấn đề không may vẫn chưa được gọn gàng giải quyết.
Để Lambo hờn dỗi trong căn phòng mới - cậu thậm chí còn chưa tha thứ cho Tsuna - họ lang thang ra ngoài ban công rộng.
Giờ gần như đã bình minh, bầu trời bắt đầu hửng sáng nơi chân trời.
Tsuna thở dài. Cậu có thể thấy sự hiện diện của Gokudera bên cạnh mình, nhưng cậu chỉ quay đi, quay lưng lại với người trợ giúp số 1 của Phantom Thief.
Hơn tất cả mọi thứ, cậu ghét những cuộc đối đầu. Nó không quan trọng ai thắng hay ai sẽ là số 1. Trong quá trình đó, thứ gì đó sẽ mất đi và mọi người sẽ bị tổn thương. Cuối cùng, Tsuna đã tránh mặt cha mình vì điều đó. Cho dù cha cậu nói hay làm gì, Tsuna biết rằng vẻ ngoài yên bình của gia đình sẽ bị xé đi ngay khoảnh khắc mà Tsuna đối mặt với ông.
Cậu luôn giải quyết vấn đề bằng cách chạy đi. Nhưng giờ chẳng còn đâu để chạy nữa.
"Kaitou-sama, tôi sẽ không bỏ đi," Gokudera tuyên bố mà không ngập ngừng. "Tôi sẽ theo ngài tới bất cứ đâu. Tôi muốn bên cạnh ngài , cho dù tôi có phải đặt cả mạng sống vào đó. Cho dù tôi có thể chết. Đó là quyết định của tôi."
Tsuna co rúm người lại, hiểu được điều mà Gokudera chưa nói - không có cách nào có thể thay đổi suy nghĩ của cậu ấy.
"...Tôi chỉ là trộm thôi," Tsuna khẽ nói. "Tôi có thể chạy và trốn, hơn bất cứ ai. Tôi học cách giữ cho mình không bị thương. Nhưng sự thật là, tôi không hề mạnh. Tôi không đủ mạnh để có một người bảo vệ."
"Kaitou-sama," Gokudera cố nói, nhưng Tsuna lắc đầu.
"Cậu nghĩ tôi như là boss của cậu, đúng chứ? Nhưng tôi không giống như vậy," cậu nói. Không phải nhà lãnh đạo, không mạnh, chẳng ai thèm chú ý. Tsuna không có gì mà người boss cần, cho dù chiếc nhẫn Vongola đang cố xác nhận. "Cậu nói chúng ta là một nhà, nhưng... Gokudera, Phantom Thief không phải một phần của mafia. Cậu ta không có Gia đình."
Gokudera có thể đã đi theo Phantom Thief, nhưng đó là tất cả để cậu có thể là một - đệ tử. Cho dù là người hâm mộ hay người theo đuổi, mọi người chỉ có thể theo sau Phantom Thief khi cậu đi một mình, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai hay điều gì.
Nó là sự tồn tại không có thật và kì quái.
Tsuna nhìn chằm chằm ra khoảng không, nơi mà ranh giới của biển và bầu trời hòa làm một. Cậu cố không tưởng tượng ra những biểu cảm mà cậu sẽ thấy khi cậu quay lại. Gokudera dường như không thể tìm được từ để phản đối, nhưng Tsuna có thể cảm thấy được lời cầu xin không thể nói ra đè nặng lên lưng.
'Đừng bỏ tôi,' nó dường như muốn nói. 'Chúng ta là Gia đình mà.'
Tsuna thở dài, nhưng nụ cười từ từ nở ra trên môi. 'Haaa... mình đoán cuối cùng mình vẫn là số một không thể từ chối được một lời yêu cầu,' cậu nghĩ. 'Phải, đó có lẽ là điều tốt nhất.'
"Nhưng cậu biết đấy, Phantom Thief đã biến mất mãi mãi rồi," Tsuna trầm ngâm.
Với tay ra, cậu bỏ chiếc kính dày cậu đeo như một phần trong bộ hóa trang.
Quay sang Gokudera, cậu nói, "Tên tôi là Sawada Tsunayoshi. Gọi tôi là Tsuna, Okay?"
~.~.~
