[KHR]Fanfic - Wolf Me Down (6927 AU)


Có một con sói đang rình mồi.
0101010
Một vài ngày gần đây, Tsuna đang bị khó ngủ.
Mẹ cậu nghĩ rằng đó là vì những căng thẳng đang chất đống lên đầu giới trẻ hiện nay.
Cha cậu lại nghĩ đó là vì cậu bị thất tình.
Tsuna thấy mình tỉnh dậy khi mới chỉ 2 3 giờ sáng. Trong thời gian im ắng lúc sáng sớm, cậu không thể ép cơ thể mệt mỏi của mình nghỉ ngơi. Đương nhiên, nếu bạn hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ nói rằng không có gì cả, có lẽ cái cơ thể ngu ngốc của tớ lại không nghe lời thôi; xin lỗi. Và nó chỉ là một phần sự thật. Có gì đó trong đầu cậu bảo cậu dừng lại, đừng ngủ nữa. Cậu không được ngủ. cơ thể cậu lại ngã quỵ lúc 4 giờ và tỉnh lại lúc 6 giờ để chuẩn bị tới trường. Cậu chưa hề tới muộn vài tuần nay rồi.
Những giáo viên của cậu bắt đầu tự hỏi có gì đó sai sai.
Mr. B, giáo viên toán của cậu, cho rằng đó là sự kì thị xã hội. Tsuna, sau cùng, cũng chỉ là 1 cậu học sinh vô dụng.
Mr. C, giáo viên tiếng anh của cậu, lại cho rằng đó là vì bị bắt nạt. Những học sinh khác thường xuyên sai vặt Tsuna và có thể còn tồi tệ hơn sau giờ học.
Tsuna sẽ chẳng bao giờ nói sự thật, đương nhiên là vậy rồi. Cái lý do mà cậu không thể ngủ được. Sau cùng nó rất vô lý. Thậm chí là điên rồ nữa.
Tsuna có thể nghe thấy tiếng thở của người khác trong căn phòng ngủ trống rỗng của cậu.

0101010
Nó luôn rất gần, Tsuna chắc chắn điều đó. Luôn ở bên cạnh tai cậu. Hơi thở nặng nề ấy, thậm chí là không đều. Như thể ai đó bị một vết thương ở ngực và thở rất khó khăn. Như thể ai đó đang dần nghẹt thở. Như thể ai đó đang nín thở, cố trốn tránh thứ gì đó.
Là những tiếng thở hổn hển, khò khè.
Và nó luôn luôn, luôn luôn, diễn ra vào khoảng thời gian ngẫu nhiên.
Nó khiến răng Tsuna nghiến chặt lại. Nó khiến dây thần kinh của cậu như thắt chặt. Và nó khiến trí tưởng tượng của cậu trỗi dậy.
Sẽ ra sao nếu đó là một con ma giết người bám vào vai cậu và sẽ không bỏ đi? Sẽ ra sao nếu đó là một chú lùn nhỏ hiểm độc, mệt mỏi vì gây bệnh cho trẻ nhỏ? Sẽ ra sao nếu đó là kẻ ăn thịt người vô hình đói khát đang chảy nước dãi vì cậu?
Một buổi tối, trong khi cậu đang nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà; trong khi bóng tối đang dày đặc; trong khi cửa sổ đã được đóng và chốt lại; cậu nghe thấy hơi thở ấy rõ rệt hơn, nghe thấy tiếng thì thầm ấy trong tai cậu, "Anh ấy ở đây."
Đôi mắt Tsuna mở to tròn và kéo vội chăn chùm lên đầu mình.
Quá đủ, quá đủ rồi.

0101010
Sau buổi tối hôm đó, Tsuna bước vào cửa hàng huyền bí. Cậu tìm qua những cuốn sách; một vài cuốn nhẹ và mỏng như giấy lụa; một vài cuốn nặng và được bọc lại; và một vài cuốn được bọc bởi giấy bọc thông thường.Một nhân viên ngái ngủ gật đầu chào buổi sáng với cậu.
Trên một chiếc bàn, có vài thứ kì lạ về bầu khí quyển đang quay vù vù.
Khi cậu đi qua chúng, chúng quay ngày càng nhanh cho tới khi nó chạm vào vạch đỏ. Sau đó, một tiếng bíp nhỏ có thể nghe thấy được.
Cậu đi nhanh hơn và nhân viên bán hàng tò mò.
"Psst."
Tsuna cố gắng nén lại trái tim đang đập mạnh của mình. Cậu quay sang bên và thấy một con mắt đang chăm chú nhìn vào cậu từ giữa 2 cuốn sách có bìa cứng lớn nói về những bài hát của trẻ em. Đó là một con mắt xanh. Nó đảo đi như thể mỉa mai cậu, "Ummmm..."
Con mắt xanh trừng lên với cậu. "Này. Đọc đi." Sau đó một cuốn sổ tay nhỏ được đưa qua khe hở, che đi con mắt ấy một lúc. Tsuna cầm lấy nó. Nhưng con mắt ấy đã biến mất.

0101010
Trên một trang có chữ xanh và đỏ, là một câu chuyện viết vội được bắt đầu thế này:
Có một người tiều phu trẻ người đang nhìn những chú sói nguy hiểm nhất trên thế giới.
Không một ai biết tí gì về việc anh đang làm, đang bảo vệ cho họ. Những dân làng thì thầm và cười sau lưng anh, tự hỏi sao anh cứ giữ chúng lại. Họ thì thầm về tà thuật, rồi yêu thuật, rồi những tin đồn làm mất thanh danh khác. Nhưng tất cả những người đàn ông trẻ đều biết đó là nhiệm vụ của anh là phải tổ chức buổi cầu nguyện trên những con sói này. Và trong khi những con sói tru lên và cắn và cào những hàng rào xung quanh chúng, người đàn ông trẻ quan sát và đảm bảo rằng chúng ổn và bị nhốt ở bên trong. Ngày và đêm và vẫn vậy, người đàn ông trẻ đi xung quanh chuồng chó.
Sau đó một ngày, một đứa trẻ được thả khỏi nhà giam và hỏi,
"Những con sói ấy làm gì vậy?"
Người đàn ông trẻ trả lời, "Chúng săn và giết và bẫy những thứ nhỏ bé như em."
Đứa trẻ tiếp tục, kiên nhẫn,
"Sẽ ra sao nếu lũ sói thoát ra ngoài?"
"Không thể nào. Lũ sói sẽ không bao giờ được ra ngoài. Anh sẽ không bao giờ nghỉ ngơi. Anh sẽ không bao giờ dừng lại." Người đàn ông trẻ trả lời.
Đứa trẻ lại hỏi, "Tại sao?"
Người bảo vệ mở miệng ra sau đó dừng lại. Thực sự, anh chẳng có câu trả lời nào cả. Sao anh có thể giải thích về nhiệm vụ và sức mạnh và trách nhiệm vì có cả 2 điều đó chứ? Kể từ khi anh phải chịu ơn một người chẳng có uy quyền gì, không ai mạnh mẽ hơn là anh... chính xác là niềm tin của chính anh. Anh Phải Giữ Được Lũ Sói Này.
Nhưng đứa trẻ rõ ràng vẫn tò mò và liều lĩnh và quyết định vào nửa đêm, khi người tiều phu đã ngủ, sẽ mở chuồng.
Và sau đó lũ sói thoát ra.

0101010
Và sau đó, truyện không còn nữa. Lũ sói, Tsuna nghĩ. Cậu đã cố trở lại cửa hàng vài lần nhưng chẳng có con mắt xanh nào xuất hiện nữa. Cậu thậm chí còn hỏi nhân viên của hàng người chỉ nhìn cậu kì lạ và nói, "Cậu là khách hàng duy nhất trong cửa hàng lúc đó. Sau đó cậu và tôi ở một mình.
Nếu đó chưa đủ đáng sợ, thì giọng nói ấy giờ đã lớn hơn.
Hết lần này tới lần khác, nó thì thầm với cậu, "Anh ấy ở đây. Anh ấy ở đây. Hãy tránh xa. Hãy tránh xa."
Đôi mắt đỏ ngàu của Tsuna không ngừng cảnh giác, suốt thời gian đó cậu rúc vào trong chăn của mình. Cậu bắt đầu nghĩ rằng mình đang bị điên rồi. Cậu cần giúp đỡ. Cậu cần rời khỏi đây. Cậu tự hỏi sao mình không đi sang phòng khác hay tới chiếc ghế dài. Nhưng có gì đó cứ ngoan cố từ chối điều đó trong đầu cậu.
Không.
Cậu sẽ không ngủ trong căn phòng ngủ của mình.
Sau đó vào đêm hôm sau, khi cậu ngồi dậy trên giường, cậu thấy một đôi chân duỗi thẳng ở dưới giường của mình. Đó là một đôi chân xanh xao, ốm yếu với lốm đốm những vết bầm tím và những mảng đỏ sâu hoắm và bị kẹt lại dưới giường đau đớn. Thậm chí khi Tsuna còn là một đứa bé, cậu không thể chui xuống dưới giường được. Gầm giường là quá thấp so với mặt đất. 
Tsuna cảm thấy mình sắp nôn ra vì sợ hãi.
Hơi thở bắt đầu nhanh hơn, nhiều lo lắng hơn, nhiều căng thẳng hơn. Tsuna nghe thấy nó nuốt một thứ gì đó lớn, một âm thanh của thịt tươi. Sau đó, nó kêu lên với cậu, âm lượng của giọng nói lên rồi lại xuống, "tôi ở Đây, anh ấy Ở Đây. tới Đây. đừng Bỏ rơi Tôi."
Sau đó cậu em trai nhỏ của cậu, Fuuta, mở cửa ra với tiếng than thở, "Tsuna..."
Tsuna nhảy lên và lao về phía trước, nắm lấy người em đang ngơ ngác và chạy ra khỏi phòng. Cậu đóng sầm cánh cửa phía sau mình. Fuuta hướng mắt về cậu và với một giọng run run hỏi, "Đ-đó là gì vậy?"
Tối đó, cả hai người họ đều không ngủ thậm chí khi họ ở trong phòng của Fuuta.

0101010
Buổi sáng hôm sau, trong tay một cây gậy đánh golf, Tsuna và Fuuta(với một cái chảo) quay trở lại phòng Tsuna. Chẳng có đôi chân nào, hơi thở nào, giọng nói nào. Nhưng cuốn sổ tay đã bị mở ra. Và trên trang phía sau câu truyện viết vội đó lốm đốm những vệt vân tay trẻ con.
Tsuna cầm lấy nó và tay em trai mình và lại chạy ra ngoài.

0101010
Fuuta quyết định cậu bé sẽ nghiên cứu chuyện này thật kĩ ở thư viện và bỏ qua hết, với khăn quàng đỏ và áo khoác trùm đầu màu đỏ trong khi Tsuna quyết định gặp một... chuyên gia.
Sau giờ học và rời khỏi lớp học, Tsuna lấy ra một mảnh giấy nhàu nói rằng NGỦ TRÊN CHUYẾN XE BUS 469. Ở phía sau nó là tên và họ, Mr. Byakuran Millefiore; thật dị thường. Cậu đã tìm thấy nó, giấu ở một góc trong cửa hàng huyền bí trong lần thứ hai cậu tới đó.
Xe buýt tới, nhỏ, ọp ep, rỉ sét và trống rỗng. Người lái xe gắt lên và chỉ vào tấm áp phích nói về giá cả và bảo Tsuna phải trả tiền vé của mình. Khi Tsuna ngồi lên một chiếc ghế đã bị vẽ linh tinh, cậu tự hỏi sẽ ra sao nếu cậu không ngủ. Cậu quyết định không mạo hiểm và dù sao thì cơ thể cậu cũng rất muốn ngủ.
Cậu gật đầu khi chiếc xe buýt đang chạy trên đường.

0101010
''~ và tôi là một con cừu nhỏ màu trắng.
và Mary thì hoàn toàn ngược lại
dẫn lối tôi, với nụ cười, tới giấc ngủ.
Cơ thể tôi, cô ấy phải chôn cất
Trong vội vàng.~"
Một giọng nói khàn đánh thức Tsuna và thấy rằng xe buýt đã dừng lại ở một cánh đồng bồ công anh trắng. Người đàn ông tóc trắng trong chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi đang ngồi đối diện Tsuna, đung đưa chân qua lại trong khi anh hát một phiên bản lỗi của một bài hát trẻ em. Anh đang cười và đôi mắt tím của anh cong lại trên khuôn mặt.
Người lái xe đã đi mất.
Người đàn ông thôi hát và nói, "Tsuna, eh? Tôi là Mr. Byakyran Millefiore theo dịch vụ của cậu."
Tsuna đưa ra cuốn sổ tay và kể lại những thứ liên quan tới rắc rối trong phòng ngủ của cậu. Byakuran lắng nghe, nụ cười của anh chưa hề biến mất và đôi mắt anh vẫn nhắm lại suốt thời gian đó. Đèn huỳnh quang của xe buýt chập chờn; bầu trời phía ngoài, tối và u ám. Sau câu chuyện của Tsuna, Byakuran lướt qua cuốn sổ tay, đọc nó với một nụ cười như một chú mèo. Cuối cùng, anh nói, "Cậu nên biết giờ mình nên làm gì. Tôi nghĩ, cậu đã luôn biết. Hãy cứ thức vào ban đêm. Lờ đi giọng nói. Lờ đi đôi chân. Khi cuối cùng nó cũng ra ngoài, giết chết nó. Cầm theo một chiếc rìu hoặc con dao, bất cứ thứ gì."
Sau đó Mr. Byakuran đứng dậy và vỗ vào cậu, thì thầm, "Khi cậu xong việc, hãy quay lại. Mang theo thi thể."
Tsuna ngủ thiếp đi.
Tiếng kít của xe buýt đánh thức Tsuna dậy và bảo cậu ra ngoài khi đây đã là bến xe buýt cuối cùng. Thật kì lạ, nó dừng lại ngay tại nhà của Tsuna mặc dù cậu chắc chắn cậu chưa từng thấy chiếc xe buýt này trước đó quanh khu vực này. Dù vậy, cậu tuân thủ và bước ra ngoài. Bầu trời đã tối hẳn.
Mẹ cậu ở ngay ngoài cửa, hoảng sợ. Fuuta đâu rồi?
Đứa em trai nhỏ của Tsuna đã mất tích.
Và một suy nghĩ nổi lên trong tâm trí Tsuna.
Con sói đã ăn thịt Fuuta.

0101010
Đêm đó lại bắt đầu, với con dao cắt thịt trong tay, Tsuna ngồi trên giường sẵn sàng và chờ đợi.
Cậu đang đọc lại cậu truyện trong cuốn sổ tay đó lần nữa. Những con sói, Tsuna nghĩ. Và đứa trẻ và người tiều phu. 3 người. Dấu vân tay màu đỏ với kích thước của một đứa trẻ và chân nhỏ bị mắc kẹt đau đớn dưới gầm giường. Giọng nói cảnh báo cậu và gọi cậu cùng lúc. Nó có nghĩa là gì? Và Tsuna người chẳng thể ngủ được, sẽ không ngủ. Thậm chí khi cậu đếm 1, 2, 3 con cừu.
Cừu và đàn sói, Tsuna nghĩ. Mr. Byakuran đó đã hát về cừu.
Không phải nó nói về những con sói và con cừu đang được che giấu chứ?
"tôi Ở đây."
Tsuna nín thở, chóng mặt với sợ hãi. Cậu nắm lấy con dao, thứ duy nhất cậu có trong bóng tối. Cái chân bầm tím ấy ít nhất vẫn chưa xuất hiện. Nó đã là cái gì đó quá đáng để biết ơn rồi.
Sau đó những ngón tay nhỏ xám xịt như đã chết tiến gần tới đôi mắt cậu.
Đứa trẻ vẫn vậy, chơi trò trốn tìm. Cậu bé nằm trên mặt đất, mặt trăng tròn đêm đó. Mặt đất thúc vào cạnh cậu đau đớn trong khi cỏ, ẩm ướt và sáng lên với máu đen, cù vào má cậu. Cậu như bóp nghẹt hơi thở, cố gắng trốn đi. Chơi giả vờ rằng cậu đã chết. Bây giờ hay sau đó, một hơi thở nhỏ sẽ hắt ra, sợ hãi và bất lực.
Mỗi hơi thở đều đau đớn.
Xác chết của người tiều phu nằm trên cậu, một thân hình bảo vệ mà người đàn ông ấy đã cố gắng làm được. Nó đã thành công khi đàn sói giận dữ và đói khát ăn thịt anh thay vì đứa trẻ. Thi thể người đàn ông nặng nề nhưng vẫn giữ lại chút hơi ấm cho đứa trẻ. Vì ban đêm thật lạnh lẽo.
Vì đứa trẻ đang chứa đầy nước mắt, đôi mắt xanh của cậu đỏ ngàu và non nớt.
Con sói cuối cùng dừng lại ở rìa khu rừng. Nó quay đôi mắt nhỏ của mình lại.
Con sói đã nuốt chửng cả đứa trẻ.
Những ngón tay biến mất và Tsuna quay xung quanh và nâng cao dao lên.
Người tiều phu đứng thẳng, kiêu hãnh và chân thực.
Một tiếng sau, mang theo một túi rác nặng và đen, Tsuna bước lên xe buýt 469. Người lái xe tránh đôi mắt cậu.

0101010
"~ Chú cá nhỏ, chú cá nhỏ Tsuna. Cậu sẽ không cho tôi vào sao?"
Lại trở lại cánh đồng bồ công anh đó. Mr. Byakuran đang cười với cậu bên ngoài cửa sổ, gõ vào kính. Tsuna kéo túi rác về phía cửa xe buýt. Phía sau, để lại dấu vết màu đỏ tươi.
Đôi mắt Byakuran ánh lên sự hài lòng.
Tsuna mở cửa. Con sói đang khóc, cậu nghĩ.
Mr. Byakuran gật đầu đồng tình với cậu. "Tôi biết cậu đã gặp phải những thứ bẩn thỉu. Vậy thì, hãy đưa nó cho tôi."
Tsuna đẩy túi rác cho anh, giữ cho tay của người đàn ông phải bận rộn. Đôi mắt Mr.B mở to trong kinh ngạc và nhận thức nhưng sau đó Tsuna đã nhảy lên và chém vào cổ họng của  Byakuran với con dao giấu trong cổ tay áo mình.
Tsuna đã chém qua da hắn như một tờ giấy. Trong bụng của con thú, Tsuna thấy bàn tay với những đốm đỏ và cậu kéo người em trai đang ngủ, Fuuta, ra ngoài. Bên cạnh cậu, chiếc túi rác mở ra và bên trong là chăn của Tsuna với mực đỏ.

0101010
Con sói lớn tồi tệ đã chết.

0101010
Trong vài ngày gần qua, Tsuna đã có thể ngủ được.
Mẹ cậu nghĩ rằng đó là vì Tsuna đã nghĩ được cách đối phó với những căng thẳng đó.
Cha cậu cho rằng bây giờ cậu đã được đáp trả tình yêu.
Tsuna để họ nghĩ vậy. Chẳng có cách nào có thể nói họ sự thật. Giờ cậu đã có thể ngủ sâu, lặng lẽ. Đương nhiên, nếu bạn hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ cười và nói rằng tất cả cuối cùng cũng ổn. Và đó là sự thật, toàn bộ về nó và phiên bản hoàn chỉnh của nó. Thứ gì đó trong đầu cậu nói rằng, ổn thôi. Nó cũng không đau đớn rằng-
Đôi mắt xanh và đỏ nhìn cậu. "Đây là sổ tay của cậu sao. Cậu để quên nó trên xe buýt này."
-Dù sao thì cha cậu có thể sẽ sớm đúng thôi.

0101010
Mukuro nắm nhẹ tay cậu, bàn tay gầy dơ xương của Tsuna. Tsuna lại ngủ quên trên xe buýt nữa rồi.
Giờ là lúc cho một bắt đầu mới.
Người tiều phu sẽ không bao giờ biết cảm giác cái móng vuốt sắc như dao kề vao da anh, Mukuro tự hứa với chính mình. Anh nhìn đôi mắt nheo lại ở quanh anh, lướt qua những hành khách khác một cách cẩn trọng. Họ tránh nhìn mắt anh. Đương nhiên có cả những con sói khác nữa. Nhưng giờ Mukuro đang ở đây.
Những mưu đồ đã biến mất không có bất ngờ nào. Một con sói đã chết và cuốn sổ tay lại trả lại cho người nhận đầu tiên của nó, Tsuna.
Vì con sói đã nuốt chửng đứa trẻ. Nhưng đứa trẻ cũng đã nuốt chửng con quái vật. Ăn hết toàn bộ, từ trong ra ngoài. Một khi có một con sói và một đứa trẻ. Giờ thì chỉ có mình Mukuro thôi. Một con mắt xanh và một con mắt đỏ. Màu đỏ của máu người tiều phu hay con sói, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Nhưng giờ anh đã có người tiều phu rồi. Anh liếc nhìn trìu mến vào mái tóc nâu của Tsuna đang tựa trên vai mình. Đó là tất cả những gì anh cần.
Anh tự mỉm cười với chính mình, phô hàm răng trắng nhọn của mình, Chú cá nhỏ, chú cá Tsuna.
Cậu sẽ không bao giờ biết.
Sự công bằng tôi giành cho cậu.
Một khi cậu còn ở,
An toàn trong dạ dày tôi.
Vì những con sói vẫn là những con sói và có những cách khác để có thể ăn.
Hạnh phúc mãi mãi về sau.