[KHR]Fanfic - The Heart is the Worst Kind Of Weapon (10027)


Cái tên đã được khắc ghi trên cánh tay anh từ khi anh mới 3 tuổi.
Trước hết, anh chẳng biết nó có nghĩa gì - bản thân anh lúc 3 tuổi không biết gì về tiếng Nhật (khi anh hỏi người mẹ sôi nổi của mình rằng cái tên này có thể là tiếng gì), ít nhiều cũng đọc được phổ ngữ. Tuy nhiên, anh đã 7 tuổi khi anh biết được về cái tên, trong quá trình đó anh đã xem qua vài cuốn sách ngôn ngữ, tìm hiểu về cấu trúc của từng chữ cái.
Cái tên được dịch ra là 'Sawada Tsunayoshi', và người này được đặt tên hôm 14 tháng 10, tại nơi mà ánh bình minh rực rỡ tại Ý. Cảm giác ấm áp trên cánh tay của Byakuran đánh thức anh dậy đúng lúc thấy được cái chữ Kanji đang được viết lên tay anh giống như những cây cọ viết trên mảnh vải trống.
Anh rất vui khi học những bài học về sự tri kỷ từ người mẹ của mình từ khi mới 5 tuổi, tự hỏi tại sao lại có hình xăm này trên tay anh đột ngột như vậy (và cả cánh tay của những người khác nữa).
Anh đã nghe từ những người chẳng có cái tên nào được xăm trên tay cả, 'Độc thân' là từ mà họ nói về chúng. Họ không có tri kỷ và cam chịu một cuộc sống cô đơn mà không có một nửa hoàn hảo.
Những người độc thân thường bị thương hại hay xấu hổ bởi những người trong xã hội, luôn phải che cánh tay đi và không bao giờ hướng sự chú ý tới mình.
Byakuran rất vui vì có một nửa hoàn hảo, và không phải người Độc thân - có một người nào đó để anh yêu và mãi mãi thương yêu.
Cho tới khi cha mẹ anh bị ám sát ngay trước mặt anh trong máu lạnh.

"Tôi xin lỗi vì phải kết thúc theo cách này."
"Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng yêu anh, và anh biết mà."
Anh ghét cái cách mà người con trai kia cười ngay cả khi cậu bị viên đạn găm vào người.

Anh đã thấy tri kỷ chỉ là một trở ngại - một thứ vô dụng chỉ như một trở ngại đối với Byakuran và những kế hoạch tương lai của anh. Tri kỷ phải được chăm sóc và yêu thương - một điểm yếu mà anh sẽ không bao giờ muốn có.
Kể từ khi cha mẹ anh bị ám sát, chưa chết, nhưng điều đó ngụ ý rằng họ chỉ chết bởi những nguyên nhân tự nhiên-anh chưa bao giờ khoe cái tên trên cánh tay mình cho bất cứ ai. Anh thích mặc áo dài tay và thường xuyên quấn băng tay quanh tay mình, bỏ qua những chấn thương mà anh nhận được từ những ý tưởng dị thường của mình.
Người duy nhất anh thực sự khoe cái tên ấy là Irie Shoichi, người bạn học đại học cùng phòng và là người bạn thân. Chàng thanh niên ấy cũng có cái tên trên cánh tay - Spanner, hay gì đó giống vậy-và hỏi rằng Byakuran có tri kỷ chưa hay là độc thân.
Chàng thanh niên tóc trắng mở to mắt, một hành động thể hiện tính chất quan trọng hiếm thấy và kì lạ của anh. Shoichi nhận ra và lập tức xin lỗi, "Xin lỗi! Tớ không cố ý soi mói đâu. Chỉ là, cậu không mặc áo sơ mi ngắn tay hay để lộ ra cánh tay mình nên tớ chỉ đoán-"
Shoichi đang lảm nhảm những điều vô nghĩa và thực sự muốn Byakuran trả lời, chàng thanh niên tóc đỏ biết điều đó. Nó cũng đã được chứng minh, cả hai người họ đều gầy như những tên trộm và thực tế giành nhiều thời gian cho chính mình hơn là với gia đình của chính họ (gia đình nhận nuôi, trong trường hợp của Byakuran).
"Không sao đâu!" Byakuran thốt lên vui vẻ. Vậy thì, Shoichi có thể tin vào điều này. Shoichi không biết sao để nói dối cả (thì, ít nhất là với Byakuran), nhưng cậu có thể giữ bí mật. Nó không giống như là nó sẽ thay đổi điều gì cả, đương nhiên, Shoichi biết về Sawada Tsunayoshi.
Chàng thanh niên tóc trắng xắn tay áo lên, để lộ ra chữ Kanji trên tay mình.
"Hm, kì lạ thật," Shoichi thì thầm, vuốt ngón tay dọc theo vết chữ đen trên cánh tay Byakuran.
"Gì thế?" Byakuran tò mò hỏi, nụ cười vẫn trên khuôn mặt anh khi anh lại kéo tay áo xuống.
Shoichi cười và gãi phía sau đầu. "Tớ chắc chắn người này từng là hàng xóm của tớ. Cậu biết đó, trước khi tớ chuyển tới đây."
Byakuran lờ đi cái cách mà tim anh đang đập nhanh và miệng anh khô lại.
Shoichi lại cười. " Phải đó. Tớ đoán vậy."

"Anh có hi vọng nào cao hơn khi tên tôi được khắc trên tay anh sao?"
"Không, cậu rất hoàn hảo."

Gặp mặt Sawada Tsunayoshi là hoàn toàn ngẫu nhiên-hoặc không, kể từ khi họ là, sau cùng, là tri kỷ. Nhưng sau đó, đã có vô số những tri kỷ trên thế giới chẳng gặp nhau nữa, và thậm chí cả khi họ cận kệ cái chết họ vẫn chẳng gặp nhau. Họ chỉ được nhận những lời cầu nguyện của những người ước rằng họ sẽ may mắn hơn ở kiếp sau.
Byakuran là một trong những người may mắn người thực sự gặp được tri kỷ của mình-
Và anh vẫn ước rằng mình sẽ may mắn hơn ở kiếp sau.
Hoặc là số phận chỉ muốn chơi đùa anh lần nữa. Byakuran cũng chơi đùa với số phận, vì vậy anh cho rằng nó là công bằng khi số phận trả thù lại anh.
Nó bắt nguồn vì sự dính líu tới Mafia.
Nhà của anh là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới, chỉ sau nhà Giglio Nero và nhà Vongola. Nhà Gesso đã bứt phá lên top 3, và được kinh hãi/hoặc tôn trọng (anh vẫn không chắc là cái nào) bởi thế giới ngầm.
Và giờ chỉ có hai nhà là đứng trên quyền lực của nhà Gesso. Đương nhiên, vấn đề đã được khắc phục với 2 thứ mà Byakuran biết được: Liên minh hoặc là chết.
Anh có một liên minh với nhà Giglio Nero, với điều kiện rằng họ sẽ sát nhập nhà của họ thành Millefiore, một trò đùa mà Byakuran và Vòng hoa mà anh đặc biệt thích (trừ Zakuro, kể từ khi anh bùng nổ trước bất cứ thứ gì khiến anh khó chịu, và Torikabuto, người chẳng biết gì về đùa cả cho dù nó kề vào cổ anh).
Trên đường anh tới buổi họp với sự kính trọng (thực tế là còn kính trọng hơn anh, và Byakuran nghe được rằng người con trai ấy đã đạt được vị trí này khi mới chỉ 14 tuổi và do đó trở thành người boss trẻ nhất trong toàn giới Mafia) Vongola Decimo, Byakuran tới cửa hàng cafe ưa thích của mình ở Palermo. Họ bán vài đồ ngọt và bánh ngọt mà anh thích, và cafe thì ngon tuyệt trần.
Nhưng Byakuran chủ yếu gọi những món kẹo dẻo đặc biệt của họ. Danh sách bao gồm bánh dẻo nhân socola, kẹo viên, bánh quy với nhân kẹo dẻo, và thanh kẹo dẻo bỏng ngô (toàn món ăn mình chả biết). Anh đặc biệt thích bánh dẻo nhân socola và kẹo viên, nhưng đôi khi lại gọi những thứ khác gấp 3 lần khi anh cảm thấy thèm ăn.
Anh bước tới quầy, không nhận ra người đang bước đi trước mặt anh. Họ tình va mạnh vào nhau, và mặc dù Byakuran thường rất bình thường khi đâm sầm vào người khác (chẳng có tác dụng gì khi tức giận vì một điều tầm thường như vậy), anh chỉ dừng lại và bất động.
Trái tim anh đập thất thường trong lồng ngực, một cảm giác nóng ran ở chỗ mà người lạ kia đâm sầm vào anh. Chữ Kanji trên cánh tay trái của anh nhói lên. Không hề khó chịu, không, chỉ là... khác quá. Thật kì lạ
"Xin lỗi về điều đó!" Người lạ kia nói. Nhìn anh với đôi mắt đeo kính, Byakuran nhận ra cậu đang mặc chiếc áo sơ mi trắng với hai nút đầu mở ra và chiếc quần đen bó sát để lộ đôi chân dài của cậu. Bộ tóc nâu của cậu dựng đứng lên bất chấp trọng lực.
Miệng anh khô lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc cùng với nụ cười lo lắng mà Byakuran hằng mong muốn được thấy Tsunayoshi của mình. Byakuran nhìn xuống, gần như thất vọng khi thấy cánh tay chàng trai tóc nâu bị che đi bởi tay áo.
"Không sao đâu," Byakuran nói, vẫy tay chào cậu. Đôi mắt của người con trai ấy - đôi mắt của Sawada Tsunayoshi, anh đã biết được trong chuyến đi tới không gian song song, đôi mắt nâu sáng - lại lần nữa nhìn anh xin lỗi trước khi rời khỏi cửa hàng.
Chỉ nhìn anh xin lỗi. Chẳng có gì nhiều hơn. Chẳng có gì ít hơn cả.
Chàng trai tóc trắng nhìn chằm chằm vào lưng cậu thanh niên ấy khi chuông cửa vang lên, dấu hiệu cho thấy cậu đã rời đi.
Byakuran nghe thấy nó, nhưng anh chỉ không biết rằng nó sẽ xảy đến với anh. Chắc chắn rồi, ở vài không gian song song, anh đã được thấy mình đau lòng thế nào khi anh không phải tri kỷ của Tsunayoshi nhưng Tsunayoshi lại là của anh, và Tsunayoshi lại là người đau lòng khi vai trò ở đây được chuyển đổi.
Có những thời thì họ giết nhau, hoặc là Byakuran giết Tsunayoshi, hoặc là Tsunayoshi giết Byakuran. Có những thời thì mọi thứ đều ổn và họ đều hạnh phúc. Có những thời mà Tsunayoshi là Vongola Decimo và Byakuran phải ám sát cậu để nâng cao sức mạnh. Cũng có thời, nơi mà mọi thứ đều hỗn loạn và họ là 2 người duy nhất còn sống sót trên thế giới.
Nhưng anh, ở thời gian này, nơi mà anh gần như cai trị những kẻ khác... có lẽ nào anh thực sự không phải là tri kỷ của Tsunayoshi? Số phận không thể tàn nhẫn như vậy được, phải không?"
Và sau đó, anh vẫn chưa chiếm đoạt cái thế giới này. Có lẽ nó sẽ chưa quá muộn.
Buổi gặp với Decimo tới 1 giờ sau đó, và đó là khi Byakuran nhận ra số phận đã không trêu chọc anh trong quán cafe.
Thực tế, cô lại cho anh một cảnh báo trước. <cô ở đây là số phận ấy. tác giả dùng she>

"Tôi xin lỗi."
"Không sao đâu."
Sau đó máu chảy ra và anh không thể ngừng khóc và người kia cũng không thể ngừng khóc.

"Anh nói anh là Byakuran Gesso?" Vongola Decimo, người con trai đâm sầm vào anh ở quán cafe, nói, nhìn anh với đôi mắt thận trọng, điềm tĩnh mà cùng lúc đó là ấm áp và dễ chịu.
"Và anh là Tsunayoshi Sawada," Byakuran trả lời, gõ ngón tay mình lên bàn gỗ cứng để tránh để lộ ra sự lo lắng của mình. Phải, anh phải thừa nhận rằng anh đang đau lòng, thậm chí dù anh biết rằng tri kỷ chỉ là trách nhiệm mà anh đã từ bỏ.
Byakuran không chắc mình có thể làm được vậy.
"Có phải anh..." Tsunayoshi nói nhỏ, thứ gì đó trong mắt cậu khiến anh hi vọng một cách ngu ngốc. "Anh có mong ước nào cao hơn không Byakuran?"
"Mong ước sao?"
"Anh có hi vọng cao hơn về tôi khi tên tôi được khắc trên tay anh sao?"
Miệng Byakuran khô lại. Từ số lần mà miệng anh khô lại hôm nay, anh tự hỏi mình có cần thêm nước nếu tới gặp Tsunayoshi hay không.
Anh đã sai, lần đầu tiên, tri kỷ của tri kỷ của anh cũng là anh.
"Không." Byakuran nhẹ nhàng nói. "Cậu rất hoàn hảo."
Tsunayoshi mỉm cười khiến tim Byakuran đập mạnh.
"Tôi rất vui về điều đó."

"Anh có thể là tri kỷ của tôi, nhưng tôi xin lỗi vì tôi phải từ chối đề nghị của anh rồi."

"Tại sao vậy?"

"Anh là mối nguy hiểm với gia đình tôi."

Anh trùng vai xuống, anh gần như cau mày trước lời nói của người con trai kia.
"Oh? Và gia đình cậu quan trọng hơn, tại sao?"
"Cho tới giờ tôi mới biết anh, Byakuran," Tsunayoshi nhẹ nhàng trả lời nhưng kiên quyết, "và từ những gì tôi đã nghe về anh, anh đã được xác nhận là mối nguy hiểm mà tôi không thể thương lượng được."
Byakuran kín đáo nắm chặt khẩu súng trong áo của mình.
"Cậu chắc chứ?" Anh nhấn mạnh. "Tôi thực sự là người đàn ông khá dễ thương lượng đấy."
Tsunayoshi nhìn anh gần như hối lỗi. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đặt gia đình tôi lên trên hết." Chàng trai tóc nâu nhìn anh với đôi mắt ấm áp.

"Có lẽ chúng ta sẽ may mắn hơn ở kiếp sau."
"Vậy, thì, Tsunayoshi-"

Bàn tay nắm vào khẩu súng của Byakuran chặt hơn.
"Vậy, thì, Tsunayoshi," Anh bắt đầu, tháo chốt an toàn của khẩu súng trước khi chĩa vào người con trai kia, người vẫn bình tĩnh và đĩnh đạc như cậu luôn vậy.
Sẽ-
-từng là như vậy.
"Tôi xin lỗi vì nó phải kết thúc theo cách này."
Tsunayoshi nhìn vào nòng súng.
Và cậu cười.
Và chúa ơi, Byakuran muốn hôn anh trước khi giết chết cậu.
"Không sao đâu," Tsunayoshi nói, không hề sợ hãi và đầy lòng trắc ẩn. "Dù sao thì tôi cũng yêu anh, anh biết mà."
Byakuran gần như chùn bước, cả tình yêu và sự căm ghét cái nụ cười chết tiệt trên khuôn mặt người con trai ấy. Muốn giữ nó lại đây và xóa sạch nó đi.
Muốn hôn cậu và siết lấy cổ cậu.
Muốn giết cậu nhưng cũng muốn cậu còn sống.
Những từ cuối cùng của Byakuran với người tri kỷ của mình không thể nào nghe thấy bởi tiếng súng bắn. Thậm chí anh chẳng thể nghe được nó, có tập trung vào sự đau đớn trên cánh tay mình khi mà chữ Kanji màu đen mà anh biết gần như cả đời mình mờ dần đi.
Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt hiện đang mở của anh, tuy nhiên. rõ ràng hơn.
Anh không thể cảm thấy chúng.

"Tôi xin lỗi vì phải kết thúc theo cách này."
"Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng yêu anh, anh biết mà."

"Tôi xin lỗi."
"Dù sao thì tôi cũng yêu anh."

"Tôi xin lỗi."

"Tôi yêu anh."

"Tôi cũng yêu cậu."

"Có lẽ ở kiếp sau vậy."

END.