[KHR]Fanfic - Selfish (8059)


Lần đầu tiên là một buổi chiều mưa ngày thứ 4, và Gokudera thấy mình đang để Yamamoto ướt sũng trong căn phòng khách cổ kính nhà mình, nước chảy xuống từ mỗi sợi tóc, và một mối nguy hiểm với tấm thảm khô của cậu. Và khi cậu nghĩ lại, Gokudera thậm chí chẳng biết là tại sao, vì cậu chẳng bao giờ cho bất cứ ai vào nhà mình: đệ Thập không, Bianchi không, và trước đó, chắc chắn là tên ngốc bóng chày cũng không.
Khi người thanh niên kia ra khỏi phòng tắm trong chiếc áo sơ mi cũ của Gokudera (mẹ kiếp, sao cậu trông rất tuyệt khi mặc nó vậy?), cậu ngượng ngùng đưa cho cậu thanh niên tóc bạc mảnh giấy ướt sũng, và tiếng Ý cho thấy đó là bài tập của họ. Với vẻ hào phóng hiếm thấy, Gokudera đặt cậu thanh niên kia ngồi xuống và hỏi tại sao x lại không = 3, y lại không =9, cái bất đẳng thức ấy không khó như họ nghĩ.
Khi họ học vào ban đêm, Gokudera không muốn tin rằng những cái chạm đó, nụ cười đó, và sự thiếu tập trung của Yamamoto chẳng có ý nghĩa gì.

Lần thứ hai là một buổi chiều ấm áp ngày thứ 7, và Yamamoto cười nói rằng cậu sẽ thay đổi cuộc đời của Gokudera với thứ gì đó mà họ gọi là chế độ dinh dưỡng thực sự <không chắc @@>. Và một lần nữa - cậu thanh niên người Ý không biết tại sao, nhưng cậu lại để Gokudera bước vào nhà với rất nhiều thực phẩm: đó là rong biển, gạo, wasabi, và rất nhiều loại rau củ khác nhau. Gokudera chỉ nghĩ rằng có gì đó thực sự kì lạ khi Yamamoto lấy ra 2 thùng sữa lớn; có rất nhiều thứ Gokudera có thể chịu được, nhưng sữa không phải một trong số đó.
"Sao ngươi lại mang cái thùng sữa quái quỷ này tới nhà ta hả?" Đó không phải là một câu hỏi nữa, nhưng là lời tuyên bố, khô khan và tố cáo nhưng lại không lạnh lùng như cậu từng có.
Và Gokudera gần như chắc chắn nếu cậu nói điều đó với một ai khác trong nhà Vongola và hơn nữa - có lẽ ngoại trừ Hibari - họ sẽ bỏ chạy với vẻ khiếp sợ và vài viên thuốc nổ sẽ phát sáng trong đồ lót của họ... nhưng Yamamoto không hề nao núng. Thay vào đó, nụ cười uể oải lại nở ra trên khuôn mặt người Nhật kia và cậu bắt đầu nấu cơm, gọt rau củ quả, và Gokudear không biết khi cậu bắt đầu suy nghĩ, nhưng chết tiệt, Yamamoto trông tuyệt quá.
Im lặng thật là tốt, vì Gokudera không thể chịu được quá nhiều ồn ào. Cậu đã quen với nó trừ khi đệ Thập ở cạnh cậu, vì đó là đệ Thập, và cậu coi đó là trường hợp đặc biệt cho ngài ấy. Mặc dù đây không phải sự im lặng thông thường, và Gokudera lấy thời gian đó để nhìn Yamamoto từ phía sau, nhận ra vài điều rằng, sau 4 năm biết cậu ấy, người Ý chưa bao giờ thực sự nhận ra. Và khi cậu thanh niên kia xong, cậu đặt xuống chiếc thảm ăn trên bàn, rất nhiều rau và sashimi, nori, cơm, và một vài thành phần khác mà Gokudera quá uể oải để có thể hiểu được. Dù sao thì người Nhật Bản kia vẫn thật kì lạ.
Đã 30 phút, và Gokudera chẳng biết làm sao để gói sushi lại, vì cái thứ cá sống chết tiệt không thể dính lại được và cậu không thể nắm gạo lại được, cậu nhăn mặt. Yamamoto cười phá lên và mỉm cười như thường lệ, nhưng lần này, cậu nâng tay và đứng lên, nắm lấy tay Gokudera bằng một cách tuyệt nhất, và Gokudera không thể không nghĩ rằng nó cảm thấy thật tuyệt.
15 phút sau, và cậu thanh niên tóc bạc cuối cùng cũng hoàn thành được 6 miếng sushi nguyên vẹn và một trong số đó khiến cậu cười. Và Yamamoto nghĩ vào khoảnh khắc đó rằng Gokudera cười là một thứ gì đó điên rồ nhưng tuyệt đẹp, vì nó rất hiếm và tự do, và rất nguy hiểm nữa. Họ có thời gian, và người Nhật Bản kia nghiêng xuống, đặt môi mình lên môi của người Ý kia... không hề lo lắng, thời gian như nhanh hơn, thật đẹp. Họ cứ giữ như vậy một lúc, thân hình lớn của Yamamoto dựa vào bàn và ôm lấy cơ thể nhỏ hơn của Gokudera, và nó thực sự hoàn hảo. Cả thế giới dường như dừng lại chỉ cho hai người họ.
Vậy đó, cho Gokudera nhận ra họ đang làm gì và đột ngột đẩy cậu ra, quay mặt đi khỏi Yamamoto và e thẹn hắng giọng. Và Yamamoto - cậu chỉ cười khàn và bước ra khỏi cửa, như thể nhà Gokudera là nhà mình.
Và Gokudera bị bỏ lại với quá nhiều sushi, ửng đỏ trên má cậu, và một mùi hương lấn át của Yamamoto.

Lần thứ 3 là khi họ đều đang say, say rượu, mơ mộng, và mùi rượu bốc lên từ cả hai người họ. Và Yamamoto đẩy cậu dựa vào cửa phòng ngủ, và họ đều thở dốc, adrenaline chứa đầy huyết quản của họ. <cái kia hình như là một loại thuốc á @@>.
Đó là đêm đầu tiên, là sự tiến tới, là niềm vui tinh khiết. Và họ cứ tiếp tục và Yamamoto gần như không biết Gokudera bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu, và Gokudera không biết sự đau đớn này là sao, tình yêu là gì, giới tính là gì. Tất cả những gì cậu biết là Yamamoto... Yamamoto... Takeshi... Và cậu không biết họ có gì, nhưng cậu thích nó rất nhiều, nhiều cho lợi ích của riêng họ.
Sáng hôm sau, Gokudera tỉnh dậy và đôi mắt ngọc lục bảo nhìn tên ngốc bóng chày, và một khoảnh khắc trong đời cậu, cậu chẳng thấy có gì tồi tệ cả. Cậu không muốn cảm thấy có gì tồi tệ, vì đang ở đây cùng với Yamamoto, chân họ đều ở dưới tấm chăn, hơn cả một giấc mơ - là một giấc mơ mà Gokudera biết rằng mình không xứng đáng. Yamamoto quá tốt, quá ngọt ngào, quá tuyệt vời, so với một kẻ khô khan và cọc cằn như cậu.
Và nó không hẳn là khó xử, không một chút nào, và khi Yamamoto thôi vuốt mái tóc bạc của cậu, cậu đứng dậy và đi vào bếp. Khi cậu quay lại, cậu đang cầm cốc sữa cho riêng mình và nước cho Gokudera, vì cậu biết cậu thanh niên kia sẽ khó thở hơn khi uống sữa.
Và khi Yamamoto nghiêng người xuống và hôn vào trán, một ít sữa còn vương trên môi cậu, Gokudera thực sự muốn ích kỷ.

Lần thứ 4, lần thứ 5, lần thứ 6, lần thứ 7 và 6 triệu lần khác không thể đếm nổi. Yamamoto bắt đầu giành nhiều thời gian hơn với Gokudera hơn là Tsuna, nhiều thời gian hơn tại nhà riêng của Gokudera, nhiều thời gian với Gokudera hơn là cậu thực sự nên.
Cả hai giành thời gian của họ nhưng chẳng thực sự làm một điều gì cả, từ chuẩn bị sushi tới xem TV cho tới nhìn nhau rồi quan hệ. Yamamoto đã tìm thấy gì đó trong Gokudera rằng không ai khác có cả, và cậu sẽ không để cho cậu ấy đi, vì dù có sự xuất hiện dễ dàng của cậu ấy, Yamamoto không phải kiểu thanh niên sẽ đánh mất thứ gì mà cậu đã có.

Nhà Vongola thì thầm sau lưng họ, khúc khích cười, và Gokudera cố để thở và giả vở không biết họ đang nói gì.

Lần thứ 7 triệu là lúc 4 giờ sáng, khi nó còn quá sớm để có một ai đó tới, quá muộn cho chương trình TV, và vẫn còn quá tối để thấy gì cả. Nhưng khi có tiếng gõ cửa nhà Gokudera, cậu thanh niên biết rõ đó là ai. Và cậu ngái ngủ đi về phía cửa mà không mặc gì và có vài giọt mồ hôi và mở cửa, và đó là Yamamoto, với vài chiếc va li và ba lô trong tay. Người con trai người Nhật mỉm cười ngượng ngùng và gãi đầu theo đúng cách Yamamoto, và ngọt nào nói, "Hôm qua tớ bán nhà mình rồi." 
Đó như lời tỏ tình với Gokudera, vì cả hai người họ đều biết khá rõ như những người đàn ông rằng họ chỉ là không thể thú nhận. Nhưng đối với Gokudera thì nó đủ tốt và cậu nở nụ cười nguy hiểm.
"Đúng lúc đấy."
Và cậu nắm lấy cổ áo cậu thanh niên và tặng cho Yamamoto một nụ hôn, và Yamamoto chiều theo ý cậu ấy, và Gokudera - khoảnh khắc đó, cậu tưởng tượng rằng mình có thể ích kỷ một chút.