Hibari Kyoya uể oải nằm trên tầng thượng. Mới chỉ vài ngày sau lễ hội hoa anh đào và chỉ có còn thêm vài ngày nữa để anh tận hưởng mùi hương của phấn hoa trong không khí.
Trong vài ngày qua, anh nhận ra hoa anh đào có thể khiến đầu gối anh yếu đi, làm tê liệt cảm giác của mình. Điều này thật không may khi mà Hibari rất thích hoa anh đào, nhưng anh đã quen với cảm giác tê dại lẻn lỏi trong anh, lấy mất quền kiểm soát cơ thể anh. Trước tiên Hibari ghét 1 thực tế rằng anh không phải chịu trách nhiệm, tuy nhiên, anh cảm thấy như được giải phóng khi anh nghỉ ngơi và để cho hương hoa từ từ xâm nhập qua lớp phòng thủ của mình.
Đó là một trò chơi. Một trò chơi mà Hibari và những cánh hoa anh đào là người chơi, cả hai đều cố để vượt trội hơn chuyển động của người kia, cố để thấy được xem Hibari sẽ lấy được bao nhiêu, Hibari sẽ chịu đựng sự hành hạ khi mỗi cánh hoa anh đào cố gắng xâm nhập vào cơ thể và linh hồn anh được bao lâu. Từng cánh hoa một, chúng chống lại Hibari, đánh lùi anh từng chút một, chiếm lấy cơ thể anh như thể cơ thể ấy là của chúng. Mỗi cánh hoa vuốt ve cơ thể anh, và mỗi sự vuốt ve đó làm thần kinh anh tê liệt. Hibari cảm thấy một niềm vui và sự tự do lạ thường khi anh để những cánh hoa trói chặt anh xuống đất, và anh nằm đó, bất lực và mụ mị.
Mặc dù Hibari không thể ngồi dưới gốc cây mà nghỉ ngơi như anh đã từng, anh vẫn tìm được cách khác để tận hưởng chúng. Khi ngày học kết thúc, và một khi nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh lại chơi cái trò chơi nhỏ bé của mình với hương thơm hoa anh đào trên tầng thượng, chờ đợi cho trận chiến khác. Đối thủ của anh rất hay thay đổi và chỉ đến một lần trong năm.
Có lẽ cái trò chơi ngày đó là sâu sắc hơn là Hibari mong muốn, hoặc có lẽ là Hibari đã hạ sự cẩn trọng của mình xuống. Nhưng ngày đó thật là khác. Nghỉ ngơi nhiều hơn anh muốn, Hibari tỉnh dậy bởi tiếng cửa sắt mở ra. Hibari chớp chớp đôi mắt ngái ngủ của mình để nhận ra rằng anh đã rơi vào vô thức trong trò tiêu khiển của mình. Giữa mí mắt của người bảo vệ mây, Hibari cố tập trung đôi mắt mình để nhìn xem kẻ không mời mà tới.
"Ah! Hibari!" Yamamoto kêu lên khi cậu mở cửa. "Anh vẫn chưa về nhà sao?"
Hibari cố đứng dậy nhưng đầu gối anh khuỵu xuống và anh ngã xuống. Hibari hoảng sợ trong một giây ngắn ngủi khi anh nhận ra rằng có lẽ anh đã chơi trò chơi này quá lâu. Hai cánh hoa anh đào rơi xuống, mặc dù một số cánh hoa vẫn còn bám vào anh.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi quên hộp cơm trưa của tôi ở đây trưa nay. Ahahaha." Yamamoto trả lời khi cậu gãi đầu ngượng ngùng. Sau đó cậu khúc khích cười nói thêm, "Nhưng anh thực sự không nên ngủ quên vào mùa xuân như thế. Anh sẽ bị cảm lạnh đấy." Hibari chọn cách là lờ đi tên động vật ăn cỏ phiền nhiễu đang cười một cách ngớ ngẩn.
"Ah nó đây rồi," Yamamoto nói khi cậu tới gần Hibari và cầm lên cái túi nhỏ. Sau đó cậu nhìn người Hội trưởng và hỏi, "Sao vậy. Anh trông có vẻ bị sốt rồi."
"Không có gì." Hibari trả lời cộc lốc, và lần thứ hai cố gắng đứng dậy. Cơ thể anh run rẩy một chút khi anh dựa vào bức tường hỗ trợ anh. Yamamoto tới gần anh hơn với ánh mắt tò mò. "Anh có cần giúp đứng lên không?" Cậu hỏi khi đặt tay lên má Hibari để kiểm tra nhiệt độ.
"Đừng chạm vào tôi." Hibari yêu cầu khi anh hất tay Yamamoto đi. Yamamoto lùi lại một chút ngạc nhiên và và nhìn khi Hibari tiếp tục cố gắng đứng thẳng. Hibari thở sâu, hi vọng sẽ đẩy được phấn hoa anh đào ra khỏi phổi. Tuy nhiên, anh chỉ nhận ra rằng càng ngày càng nhiều phấn hoa hơn đang vào trong anh thay vì ra ngoài. Bất kể anh thở hắt ra bao nhiêu lần đi chăng nữa, Hibari nhận ra nó chẳng giúp gì anh cả mà chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn.
Yamamoto nhìn Hibari lo lắng và nói, "Anh ổn chứ? Anh dường như đang khó thở..." Sau đó khi suy nghĩ cậu nói thêm, "Anh có bị suyễn không?"
Hibari im lặng trừng mắt nhìn cậu vì nghĩ ra cái điều vô lý như vậy. Và anh tiếp tục trừng mắt nguy hiểm mà không đưa ra một câu trả lời nào cho cậu để nhấn mạnh câu hỏi đó thật lố bịch.
"Anh cần giúp chứ?" Yamamoto nói khi cậu giơ tay mình lên. Hibari nhìn chằm chằm vào đôi chân bất động của mình. Anh nhận ra chân mình thậm chí còn không thể bước nổi. Thậm chí là cả sự hỗ trợ của Yamamoto, anh sẽ không thể đi nổi. Do đó anh không thể để cậu hỗ trợ mình suốt quãng đường về nhà được, vì có cái cây có đầy hoa anh đào trên đường về nhà anh.
Sau một hồi im lặng, Yamamoto nhận ra rằng có lẽ Hibari không thể đi được và nói thêm với nụ cười trêu chọc, "Anh có cần tôi cõng anh không?" Hibari trừng đôi mắt sắc bén nhìn cậu, trả lời, "Tôi từ chối việc để bị nhìn thấy mình đang bị cõng bởi cậu nơi công cộng."
Yamamoto khúc khích cười, "Đó chỉ là một gợi ý thôi." Hibari quay đi để né tránh sự ngu ngốc của cậu.
Yamamoto đặt tay lên eo mình và thở dài. "Vậy, tôi có thể làm gì cho anh đây? Anh có loại thuốc nào cho bệnh suyễn của mình không?" Hibari thở dài và tuyệt vọng mong muốn rằng anh sẽ không phải cần đôi tay phía sau mình hỗ trợ, hoặc không thì anh có thể gõ vào đầu tên động vật ăn cỏ kia với đôi tonfa của mình.
Sau tiếng thở dài, Hibari nghĩ về việc phải làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại của mình. Lần đầu tiên, anh đã thua trận chiến này với những bông hoa anh đào. Đứng ở đây lúc này chỉ khiến anh nguy hiểm thôi. May mắn là Yamamoto đã tới chỗ anh mà không phải một kẻ nào đó muốn trả thù. Và để rời khỏi đây an toàn nghĩa là phải lọc và đẩy đi phấn hoa anh đào trong phổi của anh.
"Cậu biết hô hấp nhân tạo chứ?" Hibari hỏi. Yamamoto chớp mắt. "Thì, có. Mặc dù hô hấp nhân tạo được cho là sử dụng cho người bị bất tỉnh với nước ở trong phổi..." Hibari cắt lời cậu bằng cách nắm lấy cà vạt của Yamamoto và kéo cậu lại gần.
"Tôi biết điều đó. Tất cả những gì tôi hỏi là cậu có thể thực hiện được hay là không." Hibari rít lên, bực mình hơn trước hoàn cảnh hiện tại của mình. Yamamoto cười với anh. "Tôi làm được." Cậu đơn giản trả lời.
"Tôi cần chút khí oxi để lọc. " Hibari ra lệnh, như thể anh đang yêu cầu một cốc nước. Yamamoto khúc khích cười. "Anh không muốn tôi chạm vào anh để kiểm tra cơn sốt, cũng không cho tôi cõng anh xuống dưới. Nhưng anh..." Yamamoto nói khi cậu thụ hẹp khoảng cách giữa họ với một bước dài và cúi xuống. Hibari kéo cà vạt của cậu lại gần khi Yamamoto cúi xuống mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào miệng Hibari.
Môi Yamamoto thật mỏng, mặc dù Hibari từ chối dừng lại như vậy lâu. Họ khóa môi lại với nhau, khi người này truyền hơi thở của mình cho người kia. Hibari nếm cái vị kẹo cao su ngọt có trong miệng Yamamoto. Nó ngọt khủng khiếp. Yamamoto nhẹ nhàng tựa vào đầu Hibari để nụ hôn của họ sâu hơn. Hibari mở hờ mắt ra và nhận ra Yamamoto đang nhắm mắt tập trung. Hài lòng, Hibari cũng nhắm mắt lại và để Yamamoto tiếp nhận.
Nhưng Yamamoto cảm thấy trêu chọc người Hội trưởng của Ban kỷ luật, người con trai nổi tiếng với bức tường ghê gớm quanh mọi người. Thấy anh bất lực thế này, Yamamoto không thể dừng bản thân mình lại khi cậu liếm cái lưỡi mềm mại của Hibari.
Hibari thở dốc một chút trong ngạc nhiên khi lưỡi họ chạm nhau. Lưỡi Yamamoto lại liếm lưỡi Hibari lần nữa, lần này, sâu hơn, đang khám phá khắp miệng anh. Hibari buộc phải nuốt lưỡi Yamamoto vào khi anh không thể đẩy cậu ra được. Yamamoto lại lần nữa mơn trớn lưỡi Hibari một cách nhẹ nhàng, khiến Hibari run rẩy. Hibari cố đẩy ra và nói, "Tôi bảo là hô hấp nhận tạo cái tên ngốc này." Yamamoto khúc khích cười khi cậu cúi xuống thêm nữa. "Đây là hô hấp nhân tạo mà."
Yamamoto đẩy Hibari vào tường khi cầu thủ bóng chày nắm lấy cái rào của bể chứa nước bên trên họ. Cơ thể họ chạm vào nhau, bóp nghẹt Hibari khi anh cảm thấy cơ thể săn chắc của Yamamoto trên cơ thể mình. Hơi thở Hibari bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng anh tiếp tục nụ hôn mềm mại và nhẹ nhàng, chưa bao giờ có thứ gì tích cực. Hơi thở của Hibari bắt đầu hắt ra và nhanh chóng anh được nhẹ nhàng xua tan đi bởi nụ hôn ngọt ngào của Yamamoto, sự mềm mại, cái lưỡi khéo léo, và hơi thở nóng của cậu.
Hơi thở của Hibari nhanh chóng trở nên khó khăn và anh cảm thấy cơ thể mình từ từ đỏ bừng khi Yamamoto ôm anh thật chặt. Mỗi hơi thở và nụ hôn khiến Hibari chóng mặt hơn và nóng hơn. Từ từ Yamamoto quên những gì mà cậu muốn cho đi, và thay vào đó, từ từ lấy thêm nhiều hơn những gì mà cậu muốn.
"D... Dừng lại." Hibari cố gắng nói giữ nụ hôn thèm khát của Yamamoto. Tuy nhiên Yamamoto không dừng lại.
"Tôi nói cậu dừng lại cái tên ngốc kia!" Hibari ra lệnh khi anh đánh vào đầu Yamamoto.
Yamamoto hét lên đau đớn khi cậu ôm cái đầu đau nhức của mình. Cuối cùng cũng tự do, Hibari lảo đảo đi tới cửa tầng thượng. Hibari cuối cùng cũng nhận đủ oxi để thoát khỏi cái ôm của Yamamoto. Người Hội trưởng yếu ớt cuối cùng cũng tới được chỗ cánh cửa và giữ mình đứng thẳng.
"Anh có chắc muốn tự mình về nhà không?" Yamamoto cười hỏi khi cậu xoa bụng mình.
"Tôi sẽ ổn." Hibari gầm lên, khi anh đóng cánh cửa phía sau mình. Bám lấy tường, anh nhận ra mình vẫn còn run rẩy khi bước xuống cầu thang. Anh từ chối thừa nhận rằng sự run rẩy của anh không phải từ tàn dư của phấn hoa trong cơ thể mà là từ điều khác.
Mặc dù Hibari không thể ngồi dưới gốc cây mà nghỉ ngơi như anh đã từng, anh vẫn tìm được cách khác để tận hưởng chúng. Khi ngày học kết thúc, và một khi nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh lại chơi cái trò chơi nhỏ bé của mình với hương thơm hoa anh đào trên tầng thượng, chờ đợi cho trận chiến khác. Đối thủ của anh rất hay thay đổi và chỉ đến một lần trong năm.
Có lẽ cái trò chơi ngày đó là sâu sắc hơn là Hibari mong muốn, hoặc có lẽ là Hibari đã hạ sự cẩn trọng của mình xuống. Nhưng ngày đó thật là khác. Nghỉ ngơi nhiều hơn anh muốn, Hibari tỉnh dậy bởi tiếng cửa sắt mở ra. Hibari chớp chớp đôi mắt ngái ngủ của mình để nhận ra rằng anh đã rơi vào vô thức trong trò tiêu khiển của mình. Giữa mí mắt của người bảo vệ mây, Hibari cố tập trung đôi mắt mình để nhìn xem kẻ không mời mà tới.
"Ah! Hibari!" Yamamoto kêu lên khi cậu mở cửa. "Anh vẫn chưa về nhà sao?"
Hibari cố đứng dậy nhưng đầu gối anh khuỵu xuống và anh ngã xuống. Hibari hoảng sợ trong một giây ngắn ngủi khi anh nhận ra rằng có lẽ anh đã chơi trò chơi này quá lâu. Hai cánh hoa anh đào rơi xuống, mặc dù một số cánh hoa vẫn còn bám vào anh.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi quên hộp cơm trưa của tôi ở đây trưa nay. Ahahaha." Yamamoto trả lời khi cậu gãi đầu ngượng ngùng. Sau đó cậu khúc khích cười nói thêm, "Nhưng anh thực sự không nên ngủ quên vào mùa xuân như thế. Anh sẽ bị cảm lạnh đấy." Hibari chọn cách là lờ đi tên động vật ăn cỏ phiền nhiễu đang cười một cách ngớ ngẩn.
"Ah nó đây rồi," Yamamoto nói khi cậu tới gần Hibari và cầm lên cái túi nhỏ. Sau đó cậu nhìn người Hội trưởng và hỏi, "Sao vậy. Anh trông có vẻ bị sốt rồi."
"Không có gì." Hibari trả lời cộc lốc, và lần thứ hai cố gắng đứng dậy. Cơ thể anh run rẩy một chút khi anh dựa vào bức tường hỗ trợ anh. Yamamoto tới gần anh hơn với ánh mắt tò mò. "Anh có cần giúp đứng lên không?" Cậu hỏi khi đặt tay lên má Hibari để kiểm tra nhiệt độ.
"Đừng chạm vào tôi." Hibari yêu cầu khi anh hất tay Yamamoto đi. Yamamoto lùi lại một chút ngạc nhiên và và nhìn khi Hibari tiếp tục cố gắng đứng thẳng. Hibari thở sâu, hi vọng sẽ đẩy được phấn hoa anh đào ra khỏi phổi. Tuy nhiên, anh chỉ nhận ra rằng càng ngày càng nhiều phấn hoa hơn đang vào trong anh thay vì ra ngoài. Bất kể anh thở hắt ra bao nhiêu lần đi chăng nữa, Hibari nhận ra nó chẳng giúp gì anh cả mà chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn.
Yamamoto nhìn Hibari lo lắng và nói, "Anh ổn chứ? Anh dường như đang khó thở..." Sau đó khi suy nghĩ cậu nói thêm, "Anh có bị suyễn không?"
Hibari im lặng trừng mắt nhìn cậu vì nghĩ ra cái điều vô lý như vậy. Và anh tiếp tục trừng mắt nguy hiểm mà không đưa ra một câu trả lời nào cho cậu để nhấn mạnh câu hỏi đó thật lố bịch.
"Anh cần giúp chứ?" Yamamoto nói khi cậu giơ tay mình lên. Hibari nhìn chằm chằm vào đôi chân bất động của mình. Anh nhận ra chân mình thậm chí còn không thể bước nổi. Thậm chí là cả sự hỗ trợ của Yamamoto, anh sẽ không thể đi nổi. Do đó anh không thể để cậu hỗ trợ mình suốt quãng đường về nhà được, vì có cái cây có đầy hoa anh đào trên đường về nhà anh.
Sau một hồi im lặng, Yamamoto nhận ra rằng có lẽ Hibari không thể đi được và nói thêm với nụ cười trêu chọc, "Anh có cần tôi cõng anh không?" Hibari trừng đôi mắt sắc bén nhìn cậu, trả lời, "Tôi từ chối việc để bị nhìn thấy mình đang bị cõng bởi cậu nơi công cộng."
Yamamoto khúc khích cười, "Đó chỉ là một gợi ý thôi." Hibari quay đi để né tránh sự ngu ngốc của cậu.
Yamamoto đặt tay lên eo mình và thở dài. "Vậy, tôi có thể làm gì cho anh đây? Anh có loại thuốc nào cho bệnh suyễn của mình không?" Hibari thở dài và tuyệt vọng mong muốn rằng anh sẽ không phải cần đôi tay phía sau mình hỗ trợ, hoặc không thì anh có thể gõ vào đầu tên động vật ăn cỏ kia với đôi tonfa của mình.
Sau tiếng thở dài, Hibari nghĩ về việc phải làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại của mình. Lần đầu tiên, anh đã thua trận chiến này với những bông hoa anh đào. Đứng ở đây lúc này chỉ khiến anh nguy hiểm thôi. May mắn là Yamamoto đã tới chỗ anh mà không phải một kẻ nào đó muốn trả thù. Và để rời khỏi đây an toàn nghĩa là phải lọc và đẩy đi phấn hoa anh đào trong phổi của anh.
"Cậu biết hô hấp nhân tạo chứ?" Hibari hỏi. Yamamoto chớp mắt. "Thì, có. Mặc dù hô hấp nhân tạo được cho là sử dụng cho người bị bất tỉnh với nước ở trong phổi..." Hibari cắt lời cậu bằng cách nắm lấy cà vạt của Yamamoto và kéo cậu lại gần.
"Tôi biết điều đó. Tất cả những gì tôi hỏi là cậu có thể thực hiện được hay là không." Hibari rít lên, bực mình hơn trước hoàn cảnh hiện tại của mình. Yamamoto cười với anh. "Tôi làm được." Cậu đơn giản trả lời.
"Tôi cần chút khí oxi để lọc. " Hibari ra lệnh, như thể anh đang yêu cầu một cốc nước. Yamamoto khúc khích cười. "Anh không muốn tôi chạm vào anh để kiểm tra cơn sốt, cũng không cho tôi cõng anh xuống dưới. Nhưng anh..." Yamamoto nói khi cậu thụ hẹp khoảng cách giữa họ với một bước dài và cúi xuống. Hibari kéo cà vạt của cậu lại gần khi Yamamoto cúi xuống mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào miệng Hibari.
Môi Yamamoto thật mỏng, mặc dù Hibari từ chối dừng lại như vậy lâu. Họ khóa môi lại với nhau, khi người này truyền hơi thở của mình cho người kia. Hibari nếm cái vị kẹo cao su ngọt có trong miệng Yamamoto. Nó ngọt khủng khiếp. Yamamoto nhẹ nhàng tựa vào đầu Hibari để nụ hôn của họ sâu hơn. Hibari mở hờ mắt ra và nhận ra Yamamoto đang nhắm mắt tập trung. Hài lòng, Hibari cũng nhắm mắt lại và để Yamamoto tiếp nhận.
Nhưng Yamamoto cảm thấy trêu chọc người Hội trưởng của Ban kỷ luật, người con trai nổi tiếng với bức tường ghê gớm quanh mọi người. Thấy anh bất lực thế này, Yamamoto không thể dừng bản thân mình lại khi cậu liếm cái lưỡi mềm mại của Hibari.
Hibari thở dốc một chút trong ngạc nhiên khi lưỡi họ chạm nhau. Lưỡi Yamamoto lại liếm lưỡi Hibari lần nữa, lần này, sâu hơn, đang khám phá khắp miệng anh. Hibari buộc phải nuốt lưỡi Yamamoto vào khi anh không thể đẩy cậu ra được. Yamamoto lại lần nữa mơn trớn lưỡi Hibari một cách nhẹ nhàng, khiến Hibari run rẩy. Hibari cố đẩy ra và nói, "Tôi bảo là hô hấp nhận tạo cái tên ngốc này." Yamamoto khúc khích cười khi cậu cúi xuống thêm nữa. "Đây là hô hấp nhân tạo mà."
Yamamoto đẩy Hibari vào tường khi cầu thủ bóng chày nắm lấy cái rào của bể chứa nước bên trên họ. Cơ thể họ chạm vào nhau, bóp nghẹt Hibari khi anh cảm thấy cơ thể săn chắc của Yamamoto trên cơ thể mình. Hơi thở Hibari bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng anh tiếp tục nụ hôn mềm mại và nhẹ nhàng, chưa bao giờ có thứ gì tích cực. Hơi thở của Hibari bắt đầu hắt ra và nhanh chóng anh được nhẹ nhàng xua tan đi bởi nụ hôn ngọt ngào của Yamamoto, sự mềm mại, cái lưỡi khéo léo, và hơi thở nóng của cậu.
Hơi thở của Hibari nhanh chóng trở nên khó khăn và anh cảm thấy cơ thể mình từ từ đỏ bừng khi Yamamoto ôm anh thật chặt. Mỗi hơi thở và nụ hôn khiến Hibari chóng mặt hơn và nóng hơn. Từ từ Yamamoto quên những gì mà cậu muốn cho đi, và thay vào đó, từ từ lấy thêm nhiều hơn những gì mà cậu muốn.
"D... Dừng lại." Hibari cố gắng nói giữ nụ hôn thèm khát của Yamamoto. Tuy nhiên Yamamoto không dừng lại.
"Tôi nói cậu dừng lại cái tên ngốc kia!" Hibari ra lệnh khi anh đánh vào đầu Yamamoto.
Yamamoto hét lên đau đớn khi cậu ôm cái đầu đau nhức của mình. Cuối cùng cũng tự do, Hibari lảo đảo đi tới cửa tầng thượng. Hibari cuối cùng cũng nhận đủ oxi để thoát khỏi cái ôm của Yamamoto. Người Hội trưởng yếu ớt cuối cùng cũng tới được chỗ cánh cửa và giữ mình đứng thẳng.
"Anh có chắc muốn tự mình về nhà không?" Yamamoto cười hỏi khi cậu xoa bụng mình.
"Tôi sẽ ổn." Hibari gầm lên, khi anh đóng cánh cửa phía sau mình. Bám lấy tường, anh nhận ra mình vẫn còn run rẩy khi bước xuống cầu thang. Anh từ chối thừa nhận rằng sự run rẩy của anh không phải từ tàn dư của phấn hoa trong cơ thể mà là từ điều khác.
