[KHR]Fanfic - Inamorato (8059)




Nó được cho là một ngày khá là bình thường.
Ngày 14 tháng 2, hay còn gọi là ngày Valentine, Gokudera biết rằng mọi điều sẽ không ở mức độ bình thường như những ngày khác. Một vài cô gái đã sấn lấy cậu, giơ ra những hộp socola và thư hay những thứ gì khác đại loại như vậy.Bất kể socola có hấp dẫn thế nào, Gokudera đều lịch sự từ chối từng lời mời một.
Thực tế thì, cậu đá đi rất nhiều trong số chúng. Những lời nguyền rủa cũng được buông ra, đôi khi còn trước mặt phụ nữ. Thuốc nổ được rút ra sau khi những cô gái cứng đầu, đáng ghét cố gắng ép cậu ăn socola của cô như thể nó sẽ khiến cậu ngay lập tức phải lòng cô.
Nhưng những trường hợp đó chẳng là vấn đề gì cả. Cậu chẳng bao giờ bận tâm quá nhiều về cái truyền thống ngớ ngẩn là tặng cho một ai đó mà chẳng quen biết nhưng bằng cách nào đó lại phải lòng nhờ những chiếc socola. Nó khiến cậu khó chịu khi cậu thấy số lượng những cô gái chọn cách lén lút và nhét quà tặng tình yêu của họ vào bàn cậu và tủ giày của cậu. Có người còn cố gắng nhét vào cặp cậu khi cậu không để ý. Cậu chỉ bắt được cô ấy vì Yamamoto bước vào lớp với nụ cười vui vẻ với Gokudera. Đầu cậu quay ra và phát hiện cô gái cùng với cặp của cậu. Cô đánh rơi mọi thứ và chạy đi, cậu ném cái hộp được gói bằng bọc màu hồng về hướng cô chạy đi, hài lòng với tiếng 'thịch' khi nó đập vào đầu cô.
Tóm lại, đó là một ngày mệt mỏi với Gokudera.
Cậu cùng với Tsuna gặp Yamamoto trên sân thượng cùng ăn trưa, và họ chỉ có thể cầu nguyện rằng nó sẽ giúp họ tránh khỏi những cuộc tấn công trong ngày Valentine. Vâng, câu nói này chỉ có thể áp dụng với Gokudera và Yamamoto.
"Tớ thậm chí còn chẳng nhận được cái nào..." Tsuna nhắc tới với cái nhìn u sầu trên khuôn mặt mình, Gokudera lập tức thò tay vào cặp mình và lôi ra đống hộp socola.
"Đây, Đệ thập, ngày lấy đi!" Gokudera nói, không nhận thấy vẻ mặt bỡ ngỡ của Tsuna khi nhìn thấy số socola mà Gokudera có và so sánh chúng với đôi tay trống của mình.
"G-Gokudera-kun, cậu thực sự có nên cho chúng đi như vậy không? Những cô gái đó đã tốn thời gian làm quà tặng cậu..."
"Tôi không muốn chúng. Và chúng thậm chí còn chả được dán nhãn. Tôi sẽ chẳng biết ai để trả chỗ quà này lại nữa." Gokudera nói, đặt những chiếc hộp xuống đất và kiểm tra chúng, chọn lấy một hộp mà cậu nghĩ Tsuna thích nhất. "Tôi hoàn toàn không thích ngày Valentine. Nó chỉ là một phiền toái."
"Maa, maa, Gokudera-kun. Có lẽ cậu chỉ nói vậy vì 'cậu chưa có bạn gái thôi?" Yamamoto nói, bỏ cái ống hút của hộp nước trái cây ra khỏi miệng và cười thoải mái với chàng trai tóc bạc, người trả lời với cái trừng mắt.
"Ngươi cũng chẳng có ai cả." Cậu nói, chỉ ngón tay buộc tội Yamamoto. "Người chỉ khiến bọn con gái đó hi vọng thêm thôi!"
Yamamoto chỉ đơn giản cười. "Yeah tớ biết tớ sẽ đánh giá ngày Valentine cao hơn khi tớ có ai đó, nhưng tớ chắc chắn mấy cô gái đó biết tớ chẳng hứng thú, mặc dù tớ đánh giá cao cố gắng của họ."
Gokudera gầm lên, chuẩn bị cãi lại thì Tsuna ngăn lại. Cậu liếc nhìn cậu thanh niên tóc nâu, người đang nhìn cậu lo lắng và cảnh báo. Gokudera chỉ phát ra tiếng 'tch' và quay đầu đi, nhét phần còn lại của hộp socola vào trong túi.
"Oi, Tsuna-kun?" Yamamoto đánh liều sau một lúc im lặng. Tsuna nhìn lên, hỏi cậu thanh niên cao lớn rằng cậu muốn gì. "Có phải Lambo ở quanh đây không?"
Tsuna và Gokudera hướng về phía Yamamoto đang nhìn tới tòa nhà cao gần đó, nơi mà họ có thể thấy lấp ló mái tóc rậm rạp. Họ nheo mắt lại nhìn, chăm chú hơn, qua đó.
"Nó đang làm gì vậy?" Tsuna hỏi, những ngón tay nắm chặt vào hàng rào lo lắng.
"Có vẻ như nó đang thiết lập một súng bắn tỉa." Gokudera nói, đôi mắt cậu nheo lại để tập trung nhìn cậu nhóc rõ hơn. Khẩu súng bắn tỉa trông hơi lớn để coi là súng trường. Trông giống một khẩu pháo mini hơn.
"HIIIIIII? S-súng bắn tỉa?! Nó đang nhắm vào đâu? Reborn nói cậu ấy sẽ ở nhà hôm nay mà!" Cơ thể Tsuna run lên khi cậu nhìn Gokudera, Cậu nhận ra nụ cười yếu ớt của Yamamoto, lại nói gì đó về trò chơi mafia.
"Im đi, tên ngốc bóng chày!" Gokudera kêu lên, sau đó quay về phía Lambo, cười với Tsuna. "Đừng lo, đệ Thập. Cho dù nó có hướng về phía này, không có cách nào để con bò ngu ngốc có thể-" Gokudera cảm thấy giọng nói của mình chết lặng khi có một cái gì đó bay vụt qua mặt cậu và một đám khói bốc lên trước mặt cậu, làm cậu ho.
"Đệ Thập, ngài không sao chứ?" Gokudera kêu lên, dò dẫm qua đám khói, tìm kiếm một bàn tay để nắm lấy nó. Nó mất một giây để cậu nhận ra rằng bàn tay ấy lớn hơn bàn tay của Tsuna, và bị chai sạn và đầy sẹo từ những năm vận động thể chất.
"Chết tiệt, khẩu bazooka 10 năm, eh?" Một giọng nói thô vang lên giữa làn khói và Gokudera nhìn lên khi phần còn lại của làn khói bắt đầu tiêu tan. "Ah, phải, mình nghĩ mình nhớ điều này..."
Gokudera chớp mắt, đối mặt với Yamamoto phiên bản trưởng thành, mặc bộ đồ ăn diện và cầm một bó hoa hồng đỏ bên một vai, một hộp socola hình trái tim kẹp giữa ngón tay đeo nhẫn và ngón út. Anh nhìn xung quanh vài giây trước khi nhìn Gokudera. Anh cười.
"Ah, thật là sự trùng hợp đáng kinh ngạc!" Anh nói rõ ràng, và Gokudera không thể không chớp mắt lần nữa. Cậu đã quá quen với việc Yamamoto nói chuyện vui vẻ và hào hứng, và cái giọng điệu Casanova này nghe chưa bao giờ đúng cả. Sau đó cậu lại nhìn vào khuôn mặt của Yamamoto và quyết định rằng giọng nói ấy sẽ rất hợp với anh 10 năm sau đó. Không công bằng, Gokudera nghĩ, và nhanh chóng quyết định rằng nếu cậu không có giọng nói trong trẻo và quyến rũ 10 năm sau thì sẽ có chuyện không hay.
"- thực ra là đang trên đường tới chỗ cậu đấy." Gokudera bị kéo trở về thực tại, nhận ra rằng Yamamoto tương lại lại bắt đầu nói lần nữa. Gokudera cau có.
"Tại sao?"
"Tại sao ư?"
"Phải đó, tên ngốc, sao ngươi lại đang trên đường tới gặp ta?" Gokudera lặp lại, bực tức. Yamamoto chớp mắt bối rối.
"Nó không rõ ràng sao?"
"Không, sao lại như vậy?"
"Cậu đang nắm tay tớ còn gì."
Gokudera tua ngược lại về lúc bắt đầu, và mặt cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Ta đang tìm đệ Thập! Ta cần phải chắc chắn ngài ấy vẫn ổn sau khi ngươi bị bắn bởi khẩu bazooka!"
"Oh." Yamamoto hơi nhìn xuống sau điều đó, nhưng lại cười rạng rỡ và chỉ với bàn tay giờ đã tự do. "Vậy, cậu ấy vẫn ổn. Chì đang nhìn tò mò thôi. Hey, Tsuna!" Anh gọi, vui vẻ vẫy tay. Tsuna cũng yếu ớt vẫy tay lại, đôi chân cậu vẫn cứng đờ vì sốc.
"Tốt, tốt quá!'' Gokudera nói, nhìn Tsuna và thở dài nhẹ nhõm. Yamamoto cau mày một chút và nhìn đồng hồ. Mới chỉ có một phút trôi qua. Anh dừng lại một chút, suy nghĩ, trước khi chuyển món quà sang tay bên kia do đó anh có thể lấy ra một đóa hoa hồng và cù vào phía sau cổ của Gokudera.
"Waugh! Ngươi đang làm cái quái gì vậy?" Gokudera kêu lên, hai tay cậu lập tức sờ vào phía sau cổ mình khi cậu quay lại. Yamamoto cười với cậu.
"Tớ đang tặng cậu một món quà!" Anh đơn giản nói, và đẩy đóa hoa hồng vào tay Gokudera, cũng như hộp socola. Gokudera lắp bắp.
"Ng-ng-ngươi tặng ta thứ này là ý gì?!" Cậu kêu lên, lập tức lùi lại.
"Nó chưa rõ ràng sao?" Yamamoto hỏi, môi anh nhếch lên. Gokudera chỉ có thể lắp bắp lần nữa, lắp bắp ra vài từ như vòi nước bị rò rỉ.
Yamamoto tiến lên 2 bước, thu hẹp khoảng cách giữa anh và Gokudera và cúi xuống một chút. "Chúc một ngày Valentine vui vẻ." Anh đơn giản nói, và một giây sau Gokudera chứa đầy khói trong miệng.
Yamamoto đứng trước mặt Gokudera, chớp mắt tò mò và đột nhiên nhỏ hơn. Gokudera không thể chắc chắn chính xác mình nên nhẹ nhõm thế nào khi 5 phút đã hết.
"Hm? Gokudera-kun, đó hoa hồng và hộp socola đó là gì vậy? Tớ nghĩ cậu không thích chúng chứ?"
Gokudera lần nữa thấy mặt mình nóng lên, và do đó phản ứng đầu tiên cậu nghĩ là ý tốt nhất: cậu giẫm mạnh vào ngón chân của Yamamoto. Yamamoto kêu lên đau đớn, cười ầm lên và nói ra vài câu nói ngớ ngẩn trong khi Gokudera  rời khỏi sân thượng, quên mất đồ ăn trưa và cặp của mình và tất cả các loại socola giấu tên ở trong.
Cậu không biết sao những lời nói đó lại gây ra phản ứng như vậy.
Cậu không biết sao mình không thể đấm vào mặt Yamamoto.
Cậu không biết sao mình lại đang ôm lấy đóa hoa hồng và hộp socola vào ngực mình cứ như chúng là thứ gì đó cần phải giữ gìn.

"Cậu tới muộn đấy."
Yamamoto cười xin lỗi và chìa ra bó hoa và ngồi vào chỗ ngồi. Gokudera chờ một lúc trước khi nhận bó hoa hồng, hít lấy chúng và đặt nó trên bàn.
"Socola của tôi đâu?" Anh hỏi, khoanh tay. Yamamoto cười một chút.
"Tớ đã tặng nó cho cậu rồi."
"Không cậu vẫn chưa - Oh." Gokudera chạm nhẹ vào cằm anh, như thể nó ở trong trí nhớ mình. "Oh yeah, đó hẳn là 10 năm về trước..."
"Tớ thật cảm động khi cậu vẫn nhớ." Yamamoto cười, má anh đỏ hồng, khá hài lòng với chính mình.
"Thật khó để không nhớ. Cậu làm điều đó khá ấn tượng đấy." Gokudera nói, đôi má anh đỏ hơn cả Yamamoto, người đang cười lớn. "Cậu hành động cứ như cây leo vậy."
Yamamoto cười và đơn giản vẫy cho nữ bồi bàn tới để hai người họ có thể gọi đồ. "Tớ nghĩ đó là ngày lễ tình nhân hạnh phúc đấy chứ." Anh nói, với để lấy thực đơn.
Gokudera liếc sang một bên, sau đó nhìn xuống bó hoa hồng đang nằm cạnh thực đơn của mình.
"Yeah... tôi cho là thế."

END.