"Kaitou-sama..." Gokudera khẽ nói, biểu hiện của cậu dứt khoát. "Tôi đã nghĩ một lúc rồi, nhưng nó dường như đối với ngài..."
"...Chúng ta đang bị theo dõi," Tsuna đồng ý, biểu hiện của cậu cũng dứt khoát như vậy. 'Mình ghét phải dùng từ đó, nhưng... thật là nghiệp dư mà. Chúng ta đã bị theo dõi bởi một kẻ nghiệp dư khác! Mình đã nhận ra khá lâu rồi, và Gokudera cũng vậy! Sao Reborn lại có thể quên mất cậu ta chứ?'
Câu trả lời đơn giản - đó là sự thích nghi. Cho dù khó chịu trước âm thanh ấy thế nào, hay trong trường hợp này là một đứa trẻ, đặc biệt là một người đã quen với nó. Sau 6 tháng đầu tiên hoặc hơn thế, thậm chí cả Reborn cũng bắt đầu vô thức quên đi sự theo dõi của đứa trẻ mà anh đánh giá chẳng có gì đáng ngại với anh cả.
Về cơ bản, Lambo thực sự không quan trọng, Reborn có xu hướng quên đi sự tồn tại của cậu.
Tsuna và Gokudera gần như không quen với cậu bé đó. Họ không thể không co giật khi mà Lambo cố phi ra từ phía sau cột đèn đường tới cây cột đèn tiếp theo, cuối cùng chỉ đi được có nửa đường. Khi cậu đập mặt xuống con đường nhựa, bộ vũ khí của cậu rơi ra, với một tiếng vang lớn.
Đẩy mình dậy, Lambo rên rỉ, "Phải... chịu... đựng..." Nước mắt đã đọng lại trên đôi mắt mình.
"Ah... điều này diễn ra bao nhiêu lần rồi?" Tsuna thắc mắc, tinh thần uể oải.
"Thằng nhóc đó, nó đang chế nhạo chúng ta sao?" Gokudera thắc mắc, nghiến răng.
Cúi đầu xuống, Tsuna thở dài. "Chúng ta sẽ phải đi lang thang thế này bao lâu đây? Chúng ta đi vong vòng thế này để cậu ta bị mất dấu, và tôi nghĩ nó sẽ bỏ cuộc, nhất là vì Reborn không ở đây với chúng ta..."
"Chúng ta phải thoát khỏi nó và đến nơi mà Mr. Reborn đã nói chúng ta phải tới!" Gokudera nói, xua đi sự tức giận.
Cả hai nhìn nhau, cùng suy nghĩ giống nhau. 'Không có lựa chọn nào khác. Chúng ta sẽ phải làm vậy.' Lấy hơi thở sâu, họ chuyển vào vị trí sẵn sàng.
"Chạy thôi!" Gokudera và Tsuna hét lên cùng lúc, cả hai bắt đầu chạy xuống con đường.
Sự đột ngột ấy khiến Lambo nhìn chằm chằm vào họ kinh ngạc một lúc. "Hey! Không công bằng! Quay lại đi!" cậu hét lên. Giơ lên bộ đàn giả của mình, đứa trẻ cố đuổi theo sau họ.
Thật không may, đôi chân ngắn tủn của cậu không thể theo kịp, thậm chí khi cậu ép chúng phải di chuyển nhanh hơn có thể. Nhăn mặt quyết tâm, Lambo cố chạy nhanh hơn, nhưng thay vào đó chân cậu lại vấp vào một vết nứt trên vỉa hè và cậu thấy mình lại một lần nữa bị hôn đất.
Khi Lambo đẩy mình dậy lần nữa, hai chàng thanh niên đã gần như khuất khỏi tầm nhìn và vũ khí của cậu lại một lần nữa rải đầy xung quanh cậu.
Đương nhiên, Lambo Vĩ đại sẽ không bỏ cuộc chỉ vì vậy. Cậu đứng dậy, thu nhặt hết các thứ và đuổi theo họ lần nữa. Cái khoảnh khắc ấy, nó dường như quá bất công.
Sụt sịt, cậu nói với chính mình, "Phải... chịu... đựng..." Nhưng cậu không thể, những giọi nước mắt lớn trào lên đôi mắt mình, hơi thở nặng nề, vai cậu run rẩy.
Tsuna theo bản năng liếc mắt lại trước tiếng than khóc lớn phía sau họ và dừng lại khi cậu thấy Lambo, khóc òa ngay giữa đường.
"Kaitou-sama..." Gokudera lẩm bẩm một cách bất lực, bị kẹt giữa sự tức giận và ngưỡng mộ. Cậu biết chuyện gì chuẩn bị diễn ra, và trong khi tâm trí cậu đang vang lên chống lại nó, thì Gokudera không thể phản đối được. 'Đó là cách của Kaitou-sama,' cậu nghĩ với tiếng thở dài.
Ngập ngừng chỉ một lúc, trong khi tiếng nức nở của Lambo lớn hơn, Tsuna quay lại và từ từ chạy lại. Khi cậu quỳ xuống bên cạnh đứa bé, Lambo nhìn chằm chằm lên cậu với đôi mắt mở to đầy nước mắt.
"Ah, cậu bắt được tôi rồi," Tsuna lúng túng nói, quay đi và đưa bàn tay qua mái tóc cậu. "Bọn tôi không thể thoát khỏi cậu được. Tôi bỏ cuộc, cậu thắng rồi. V-vậy hãy đi cùng nhau nhé, được chứ?"
Môi dưới của Lambo run rẩy, khiến Tsuna hoảng loạn một lúc, trước khi đứa bé đột nhiên cười. "Yahaha! Đúng thế! Cậu không thể thoát được! Lambo Vĩ đại sẽ đi cùng với cậu!"
~.~.~
Chương 6: Safe house ~ What Makes a Family.
~.~.~
Hướng dẫn của Reborn đưa tới một tòa nhà căn hộ mới hơn được xây dựng tại một khu vực mới của thi trấn lớn này. Đó là một trong những công trình xây dựng giống hệt cookie-cutter và không hề nổi bật so với 3 tòa nhà bên trái và 4 tòa nhà bên phải.
Lambo đã ngủ gà ngủ gật trong một giờ đổ lại đây, nhưng mặc dù Gokudera đã đề nghị, Tsuna từ chối việc để cậu bé trên ghế đá công viên. Nếu cậu đã kiên trì theo Reborn suốt nhiều năm, vậy thì chẳng có nghi ngờ gì khi Lambo sẽ lại tiếp tục theo họ. Tốt hơn là cứ để cậu bên cạnh, đúng chứ?
Một phần không hài lòng của Gokudera có lẽ tới từ thực tế rằng cậu phải vác theo bộ vũ khí nặng nề của cậu bé. Rõ ràng, nó không chỉ nặng hơn Lambo, nhưng cũng nặng hơn cả Gokudera nữa.
Đặt bộ đàn giả xuống với tiếng rên rỉ và tiếng vang trầm, Gokudera lấy một hơi thở sâu nhẹ nhõm và nhìn lên tòa căn hộ suy nghĩ.
"Đây là..." cậu thì thầm. Quay đầu sang ánh mắt tò mò của Tsuna, cậu nói thêm, "Nếu Mr. Reborn bảo chúng ta tới đây, nó sẽ ổn thôi."
Khi nó trở nên quá rõ ràng rằng Gokudera không định nói thêm gì nữa, Tsuna tiến về phía lối vào, nhấn mật mã. Khóa điện tử kêu một tiếng bíp lớn, cánh cửa trượt mở ra và Tsuna đẩy cánh cửa dày mở ra.
Nó rất kì lạ. 'Khu phố này không an toàn sao?' Tsuna tự hỏi, liếc mắt xung quanh trước khi bước vào cầu thang. "Mau lên, chúng ta ở trên tầng 7," cậu gọi Gokudera, người luyến tiếc nhìn chiếc thang máy.
Khi đang từ tầng 4 lên tầng 5, Tsuna bắt đầu cảm thấy hối hận. Lambo nặng hơn là bề ngoài - hay có lẽ Tsuna có ít thể lực hơn mình nghĩ. Cậu không thể hình dung được Gokudera đang cố gắng vác bộ vũ khí khổng lồ ấy thế nào.
Hai cậu thanh niên đã gần lên tới tầng thứ 7. sau khi cảm giác như đã leo thang hàng giờ liền, và ngã quỵ ngay căn hộ kế tiếp. Nhìn lên trần nhà, Tsuna cố nhớ lại những chỉ dẫn của Reborn về cách để bước vào trong.
Không phải cậu nên tìm thấy chìa khóa đâu đó sao? Con người thường để chìa khóa dự phòng ở đâu nhỉ? Trên khung cửa? Dưới tấm thảm chùi chân?
Chờ đã, không phải đáng lẽ cậu nên lấy chìa khóa... trước khi trèo lên cầu thang sao?
Rên rỉ, Tsuna đập đầu mình vào tường. Cậu không quan tâm, cậu quyết định. Cậu đã quá mệt để nghĩ về nó rồi. Cậu đã quá mệt để xem hướng dẫn của Reborn - cậu thậm chí còn chẳng nhớ mình để nó vào túi nào nữa.
Vì vậy cậu sẽ chỉ mở khóa bằng móc.
Tsuna không ngừng nghĩ về toàn bộ những ý tưởng khủng khiếp. Không chỉ vì ổ khóa là một thách thức gì với cậu, hay thậm chí là sẽ có bẫy ở cửa vào. Thay vào đó, vì cậu đã nhớ ra rằng cậu đang tính đột nhập vào căn nhà an toàn được lựa chọn bởi người sát thủ vĩ đại nhất thế giới - nơi được cho là không thể đột nhập được.
Thậm chí với Lambo ở phía sau, Tsuna dễ dàng vô hiệu hóa các bộ cảm biến và những biện pháp bảo vệ ở lối vào và bước vào sâu bên trong căn hộ hơn. Theo thói quen, cậu đưa bàn tay lên tường và bật đèn lên.
Thấy có khẩu súng chĩa thẳng vào cậu khiến Tsuna bất động.
Cậu chẳng nhận ra được thứ gì cả - hay ít nhất, cậu không nhận ra được bất cứ nguy hiểm nào. Tsuna kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang cầm khẩu súng. Cao lớn, tóc vàng, đẹp trai, với hình săm trên cánh tay trái của anh, anh có khuôn mặt thân thiện nhưng không may lại đang có biểu hiện nghiêm túc, lạnh lùng.
"Kaitou-sama!" Gokudera rít lên ở phía sau, bàn tay cậu thò vào lấy những viên thuốc nổ.
Trung thực mà nói, Tsuna hoảng loạn một chút. Cậu thường xuyên có người chĩa súng vào cậu, nhưng họ hiếm khi gần tới vậy. Và cậu vẫn đang trong lối vào nhỏ hẹp, có rất ít không gian để vận động. Chưa kể nếu cậu né, có khả năng thay vào đó Gokudera sẽ là người trúng đạn.
"Uh... xin lỗi vì đã đ-đột nhập," Tsuna tự động nói, lập tức nhăn mặt sau đó.
Phía sau lưng Tsuna, Lambo sụt sịt và cựa quậy, dần tỉnh lại. Ngáp, cậu dụi một mắt và nhìn chằm chằm lên người kì lạ trẻ tuổi đó. Chàng trai nhìn chằm chằm lại, ngạc nhiên khiến biểu hiện nghiêm túc của anh dịu đi.
Ánh mắt của anh lướt sang Gokudera, và sự nhận ra lóe lên trong đôi mắt anh. "Cậu là Hurricane Bomb Hayato," anh nói.
Gokudera gật đầu, cơ thể cậu vẫn căng thẳng và chuẩn bị chiến đấu. "Chúng tôi chẳng có bất hòa gì với Cavallone cả," cậu nói một cách ngắn gọn, nhưng cái trừng mắt của cậu không hề rời khỏi khẩu súng vẫn chĩa vào Tsuna.
'Cavallone?' Tsuna tự hỏi. 'Sao Gokudera lại nhắc tới điều đó? Chờ đã, đừng nói với mình là... Reborn sẽ không...'
Người lạ trẻ tuổi kia trả lời, và rõ ràng đang nghi ngờ. "Vậy thì," anh nói, "sao các cậu lại đột nhập vào căn nhà bí mật của chúng tôi?"
Cậu chắc chắn đã làm, Tsuna nhận ra.
"Reborn nói chúng tôi làm vậy," cậu lập tức nói, ngắt câu trả lời của Gokudera. 'Reborn, tôi sẽ ghi nhớ điều này,' Tsuna nói, nghiến răng. 'Sao cậu lại đưa chúng tôi tới đồng minh thân thiết nhất của Vongola?!'
Kỳ lạ thay, đó dường như là điều phải nói. Chàng trai trẻ vẫn khôn ngoan không hề hạ thấp sự cảnh giác của mình, nhưng anh dường như đã thấy vài ý nghĩa sâu xa hơn trong câu nói của Tsuna.
"Oh, Reborn, đương nhiên rồi," anh thở dài. "Tôi cũng đã nhận được một cuộc gọi. Vậy cậu có thể nói tôi biết điều này tất cả là về cái gì không?"
Tsuna trầm tư một lúc, suy nghĩ xem nói gì. Mặc dù Đệ cửu không nói rõ ràng như vậy, rõ ràng một phần trong công việc của Phantom Thief là không được tiết lộ sự hợp tác giữa họ cho bất cứ ai. Nhưng Reborn đã chọn đưa Tsuna tới đây và gọi cho chàng trai trẻ này - người cuối cùng Tsuna cũng nhận ra là Dino Cavallone, Boss của nhà Cavallone - gặp họ.
Và... có lí do mà Tsuna không cảm thấy chút nguy hiểm nào khi cậu bước vào trong căn hộ. Đó là vì Dino không hề có chút sát khí nào. Thực tế, cậu cảm thấy sự đối lập - sự an toàn, đáng tin cậy. Hiện tại, anh đang quan sát Tsuna và Gokudera với ánh mắt cởi mở, chấp nhận.
Nằm trong áo sơ mi của Tsuna là chiếc dây xích mà cậu đã cướp, chiếc nhẫn Bầu trời phát ra hơi ấm.
'Sao cũng được. Nó ở trong đầu Reborn hết rồi,' Tsuna quyết định.
~.~.~
Trong suốt câu truyện của Tsuna, họ di chuyển vào trong phòng khách. Dino vấp vào chiếc bàn cafe, nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi Tsuna và ra hiệu cho cậu tiếp tục, gần như không dừng lại để xoa ống chân bị thương của mình.
Ngay cả Lambo, người nhanh chóng hết cơn buồn ngủ khi câu chuyện của Phantom Thief được kể ra, im lặng trong suốt thời gian đó.
Cậu bắt đầu cười ngay sau khi Tsuna kết thúc. "Vậy cậu sẽ là Boss kế tiếp của Vongola? Lambo Vĩ đại biết cậu rất xứng đáng để làm bạn mà! Có lẽ chúng ta có thể là đồng minh, một khi tôi trở thành Boss của nhà Bovino... nếu Lambo Vĩ đại cảm thấy thích!"
"Không, không phải thế," Tsuna cố nói với cậu. "Tôi không muốn trở thành Boss Vongola. Mục đích là phải để người kế nhiệm được chọn bởi Đệ cửu được chọn."
Lambo lờ đi cậu. "Khi cậu là Boss Vongola, cậu nên khiến Reborn ngu ngốc làm những việc xấu hổ! Như, như là... đếm số lá trên cây trong vườn! Hay đặt toàn bộ cuốn sách trong thư viện để sử dụng một mã số đặc biệt."
'Điều đó... không xấu hổ gì cả, đó chỉ là công việc nhàm chán thôi,' Tsuna nghĩ. Đứa trẻ này đang nói từ kinh nghiệm của mình sao? 'Đừng bận tâm! Ai lại nghĩ tới việc sẽ cố để bắt nạt Reborn chứ?!'
Xua tan đi những suy nghĩ, Dino bắt đầu cười. "Điều đó sẽ không thành công đâu," anh nói, lắc đầu. "Reborn là người làm việc tự do mà. Cậu ấy từ chối tất cả những công việc mà cậu ấy thấy là dưới tầm... phải, thường là như vậy."
Môi anh cong lên cười, nhưng anh chỉ lắc đầu trước ánh mắt tò mò của Tsuna. Nụ cười của anh thật dễ lây, và, ngập ngừng, Tsuna mỉm cười lại.
"Tôi tin Reborn. Nếu cậu ấy đưa các cậu tới đây, nếu cậu ấy muốn tôi giúp các cậu, vậy đó là việc tôi sẽ làm," Dino nói. Đứng lên từ chiếc ghế dài, anh chìa tay ra cho Tsuna. "Ở đây lâu nhất cậu cần. Tôi sẽ đảm bảo không ai tìm ra cậu."
"Chắc chắn rồi," Tsuna đồng ý mà chẳng hề suy nghĩ. 'Uwah... mình không thể không tin anh ta được,' cậu nghĩ. 'Là vì anh ta cũng có lửa Bầu trời sao? Mình cũng muốn tin tưởng Vongola IX... Phải, Reborn đã đưa họ tới đây. Mình cũng sẽ tin cậu ta. Nó sẽ tốt nếu được giảm tải đi một thời gian.' Cười, cậu để cho Dino kéo cậu đứng dậy.
"Vậy, tôi muốn ăn! Cậu đã hứa cậu sẽ cho tôi thức ăn!" Lambo chen vào. "Lambo Vĩ đại muốn kẹo cho bữa tối!"
"Kẹo không phải là bữa tối," Tsuna chỉ ra.
"Thằng nhóc kia! Đừng có lợi dụng sự tử tế của Kaitou-sama!" Gokudera phản bác có hơi lớn tiếng quá. "Hay sự mến khách của Cavallone! Về điều đó, ngươi thất bại rồi! Chuyện này chẳng liên quan tới ngươi!"
"Cậu mới thua!" Lambo hét lại, đứng lên bàn cafe để nhìn vào đôi mắt của Gokudera. "Cậu nên vinh dự khi có sự hiện diện của Lambo Vĩ đại!"
"Ta sẽ cho ngươi thấy vinh dự, thằng nhóc kia!" Gokudera gầm lên, lấy ra một nắm thuốc nổ.
Kéo mí mắt xuống, Lambo lè lưỡi. Ở phía tay bên kia, cậu đã cầm một quả lựu đạn hồng khác.
"Không sao đâu, thật đấy," Dino cố nói, giơ tay mình lên. "Có đủ phòng cho mọi người. Thức ăn cũng thế. Mặc dù tôi không biết có kẹo không..."
"Cậu đừng có chen vào!" Gokuderea và Lambo cùng hét lên.
"Cả hai cậu, cất nó đi," Tsuna kiên quyết nói. Giọng điệu của cậu khiến cả hai nhìn cậu, ngạc nhiên. "Lambo, tôi sẽ cho cậu ít kẹo, vì tôi đã hứa rồi, nhưng sau đó, cậu nên về nhà. Nó chắc chắn không an toàn nếu cậu ở với chúng tôi."
'Không an toàn cho chúng tôi," Tsuna nghĩ thêm. Điều cuối cùng họ cần là một người ồn ào như Lambo lại chú ý tới họ.
"Nhưng-nhưng tôi chưa thể về nhà được! Tôi vẫn chưa đánh bại được Reborn!" Lambo phản đối.
'Mục tiêu ấy chẳng hợp lí gì cả,' cả ba chàng trai nghĩ cùng lúc.
"Có lẽ cậu hiểu nhầm yêu cầu của cậu rồi," Tsuna gợi ý. "Cậu nên kiểm tra lại. Hơn nữa, chẳng có lý do gì mà cậu không thể về thăm nhà trong thời gian đó, phải chứ?"
Lambo cau mày nghi ngờ. "Tôi không biết..." cậu lẩm bẩm.
"Nhà cậu có lẽ nhớ cậu rất nhiều," Tsuna thuyết phục.
Không muốn bỏ cuộc, Lambo vẫn dao động. Cậu quay đi, nghịch cái đuôi của bộ quần áo bò của mình, và cắn môi. "Tôi đoán mình có thể gửi lời nhắn cho họ," cậu thừa nhận, làu bàu.
Cậu than vãn khi Tsuna xoa tóc của mình với nụ cười hài lòng.
~.~.~
Báo cáo xong, Squalo căng thẳng chờ đợi phản ứng của boss mình. Ở đầu chiếc bàn lớn, Xanxus bóp mạnh cái chai sau đó cười lớn.
"Vậy là ngươi hoàn toàn thất bại!" hắn chế giễu cấp dưới của mình. "Ngươi bị lừa bởi 2 thằng nhãi và bị đánh bại bởi tên sát thủ đó. Thật thảm hại!"
Theo bản năng, được mài dũa cả trong chiến trận và kinh nghiệm lâu dài cùng với Xanxus, Squalo né được cái chai được ném chính xác vào đầu hắn. Nó đập vào bức tranh treo ở bức tường phía sau, không nghi ngờ gì khi nó gây ra thiệt hại kinh khủng cho món đồ cổ vô giá đó.
Kế bên Squalo, Belphegor cố nén điệu cười lo lắng và trốn phía sau Squalo, trong khi Mammon dường như hòa vào bóng tối hơn một chút, có lẽ thậm chí đang chuẩn bị cả ảo ảnh để trốn thoát, nó trở nên rất cần thiết.
Tiếng cười của Xanxus đột ngột ngừng lại, và đôi mắt màu đỏ thẫm buồn chán nhìn vào ba thành viên Varia lần nữa trước khi tập trung vào Mammon.
"Hmph, tôi đã đúng, kẻ đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời là Phantom Thief," Mammon nói, giọng điệu yếu ớt. "Tôi nên được thưởng chứ."
"Và?" Xanxus thúc giục, chống tay lên.
Mammon nhún vai. "Nó không tốt. Tôi vẫn không thể lấy được dấu của hắn ta ngay cả với Tâm đồ của tôi, hay một vài người bạn của hắn. Thay vào đó tôi đã theo dấu Reborn, nhưng chúng chắc chắn đã chia ra, ít nhất là bây giờ."
Khi đề cập tới người sát thủ, Mammon theo bản năng với tay ra chạm vào một vật đặc biệt. Sau khi thoát khỏi phạm vi của Reborn, gã thuật sư đã sử dụng xích Mammon khác để buộc nó lại lần nữa, do đó sẽ không có phản ứng gì nữa, cho dù Reborn có quyết định đi săn đi chăng nữa. Hơn nữa, cuộc gọi gần đây khiến Mammon lo lắng.
Ý nghĩ thừa nhận sai lầm của mình với Xanxus thậm chí còn đáng ngại hơn.
'Và giờ nó còn tệ hơn cả trước,' gã thuật sĩ nghĩ. 'Ít nhất sau đó, mình luôn có được chữ 'X' trên Tâm đồ của mình, nhưng giờ mình lại không còn phản hồi nào nữa.'
Với kỹ năng rõ ràng của Phantom Thief, trong khu vực này, Mammon đã suy luận rằng nhẫn Vongola Bầu trời đã chặn toàn bộ nỗ lực truy tìm dấu vết của cậu. Mặc dù gã thuật sĩ đã khôn ngoan không nói giả thuyết này với Xanxus, rõ ràng boss Varia cũng có suy nghĩ như vậy. Bản năng của hắn rất ấn tượng.
Giờ, không chỉ nhẫn Bầu trời vẫn tự chặn lại những nỗ lực truy tìm, nhưng sợi dây chuyền Mammon đã bị đánh cắp còn xa mới có thể giấu đi được tín hiệu của nhẫn, làm cho nó và chủ nhân của nó hoàn toàn vô hình, thật huyền bí.
"Rác rưởi," Xanxus chế nhạo, "ngươi sẽ bị giảm lương."
"C-Cái gì?" Mammon lắp bắp. "Không thể nào! Tôi đã làm những gì ngài kêu tôi làm rồi!"
Phản ứng của Xanxus là ném ly rượu whiskey - vào đầu của Squalo.
"VOI! Sao ngươi lại ném nó vào ta?" Squalo gầm lên, lại né được.
"Ngươi là người dẫn đầu nhiệm vụ này. Đây là trách nhiệm của ngươi," Xanxus nói với hắn.
"Ngươi là boss của bọn ta, vậy nên cuối cùng nó là trách nhiệm của ngươi!" Squalo phản bác lại. "Tự ném đồ vào đầu mình đi!"
"Hoh?" Xanxus hỏi, bình tĩnh. "Nhưng ta đã không thất bại phần của mình."
Cấp dưới của hắn nhìn, căng thẳng và chuẩn bị né, khi hắn với tới túi của chiếc áo khoác đen. Ánh mắt đỏ của Xanxus nhìn vào Squalo, thách hắn có thể đỡ được, khi boss Varia tình cờ ném thứ gì đó vào không khí. Nó lấp lánh và dài, bay một vòng cung hoàn hảo và hướng về bàn tay đang chờ sẵn của Squalo.
Cau mày, hắn quay sang vật đang bay tới, bị bất động vì ngạc nhiên.
Con dấu hình giọt nước của nhẫn Vongola Mưa đập vào mắt hắn, lấp lánh trong ánh nến.
"Ngươi đã lấy những chiếc nhẫn của người bảo vệ từ CEDEF rồi sao?" Squalo lầm bầm, sự ngưỡng mộ miễn cưỡng len lói trong giọng nói của mình.
Xanxus khịt mũi trước tuyên bố rõ ràng đó, tung chiếc nhẫn khác về phía Belphegor. Bắt lấy nó nhanh như tên bắn, gã hoàng tử ngưỡng mộ sự bóng bẩy của nó và nắm chặt lấy nó. "Nhẫn của hoàng tử," hắn lầm bầm với chính mình.
"Nó vẫn chưa phải là chiếc nhẫn, rác rưởi," Xanxus gay gắt nói. Ánh sáng vàng tụ lại trên bàn tay còn lại, và chiếc thảm dưới chân Belphegor nổ tung, khiến hắn lùi lại. "Ngươi tốt hơn đừng cư xử như vậy lần nữa. Nếu ngươi làm thế, ta sẽ lấy máu ngươi."
Chấp nhận sự xúc phạm và đe dọa ấy mà không phản đối, Belphegor cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng. Squalo bắt gặp ánh mắt của Xanxus lâu hơn một chút, trước khi hắn cũng cúi đầu và rời khỏi.
~.~.~
2 gã đàn ông đang chờ sẵn ở hành lang - những thành viên còn lại của Varia, Levi và Lussuria.
Cao lớn và rắn chắc, Levi chế nhạo Squalo, người trừng mắt lại ngay. "Ngươi thoát được dễ dàng quá đấy," Levi nói, "Tên cặn bã như ngươi đáng bị phạt tồi tệ hơn vì đã thất bại!"
"Im đi," Squalo gắt lên, nheo mắt mình. "Ngươi có khi chẳng làm gì cả. Thừa nhận đi, hắn ta đã làm hết mọi thứ để lấy nhẫn. Ngươi chỉ đứng đây và trông như một tên cơ bắp ngu ngốc."
"Nó không mất quá nhiều công sức," Lussuria thở dài, đẩy kính râm của mình lên - thứ hoàn toàn không thích hợp trong hành lang có ánh đèn lờ mờ này. "Không ai có thể phủ nhận được rằng CEDEF đã thất thủ. Và đầu não của chúng thậm chí còn không gặp chúng ta. Lựa chọn quá rõ ràng rồi." Hắn nhún vai, một nụ cười giễu cợt trên môi.
"Ngươi không đáng được đưa nhẫn," Levi tiếp tục gầm lên. "Ngươi không đáng được làm người bảo vệ của Boss."
Lấy ra chiếc nhẫn Bão của mình, Belphegor trừng mắt với Levi, sát khí đột ngột phát ra. "Của ta đây!" hắn gầm gừ, sự ấu trĩ trong ngôn từ của mình được bù đắp bởi thứ sát khí này. "Ngươi sẽ không lấy được nhẫn của Hoàng tử đâu."
"Chẳng ai cố cướp nhẫn của ngươi cả, Bel," Lussuria xoa dịu lại hắn. Chậm rãi, Belphegor thả lỏng, nhưng chỉ ngay sau đó lại rít lên tức giận với Levi, và hắn tiếp tục nắm chặt nhẫn Bão trong bàn tay mình.
Sự căng thẳng đầy bế tắc đã được xua tan đi khi Mammon bay ra khỏi phòng ăn. Những kẻ kia thấy qua được Xanxus, ủ rũ trên chiếc ghế lớn, chân đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía mặt trăng lưỡi liền phía ngoài cửa sổ cao.
Sau đó, cánh cửa lớn đóng sầm lại. Boss của chúng sẽ không tham gia cùng họ một thời gian, thay vào đó là một mình hoạch định kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Chúng biết tốt hơn là không nên làm phiền hắn.
"Sao Mammon lại lấy hai chiếc nhẫn?" Belphegor nóng nảy hỏi. Lời nói của hắn khiến bọn chúng nhìn chằm chằm vào gã thuật sĩ.
Thật vậy, Mammon nắm mỗi bàn tay một chiếc nhẫn, một Sương mù, cái kia thì là Mây.
"Ngươi không thể sở hữu cả hai chiếc nhẫn cùng lúc được," Squalo nói, cau mày. Đây là một quy tắc vàng, nhưng mặt khác, chúng cũng vẫn chưa có những người bảo vệ. Những chiếc nhẫn đang được bảo vệ bởi chúng, không thực sự thuộc sợ hữu của chúng. Nhưng sao lại tin tưởng Mammon trong số bọn chúng được giữ hai nhẫn chứ?
Cảm thấy vẻ tiêu cực của chúng, Mammon khẽ hắng giọng. "Thư giãn đi, ta sẽ không giữ nó đâu," gã thuật sĩ nói, cất chiếc nhẫn Sương mù đi. "Xanxus có cách sử dụng khác cho nhẫn Mây. Hay đúng hơn, cung cấp cho hắn một chiếc. Các ngươi có thể tới xem nếu muốn."
Với những lời đó, Mammon bay đi. Đương nhiên, những người khác theo sau.
"Ngươi có định tính phí thêm cho bọn ta không vậy?" Lussuria trêu chọc.
"Có thể," Mammon phản hồi lại. "Xanxus thật là kẻ bủn xỉn keo kiệt."
"Đừng nói về Boss như vậy," Levi gầm lên, chỉ bị lờ đi. Sự tôn trọng quá mức và cách thể hiện sự tôn trọng của hắn chẳng có giá trị gì trong Varia hết.
"Đây là về thứ mà ngươi mang theo," Squalo suy nghĩ nói, đoán đích đến của chúng khi chúng đang vào sâu trong ngục tối của tòa lâu đài.
Cánh cửa trượt mở ra bởi năng lực của Mammon, để lộ ra một căn phòng lớn, khô ráo đáng ngạc nhiên. Phía trong là nơi có những thiết bị kỹ thuật cao, được nối với nhảu bởi dây cáp và được che bởi 1 tấm bạt.
"Đúng vậy," Mammon nói. "Với nhẫn Vongola Mây, chúng ta cuối cùng cũng có sức mạnh của nó. Đây là một loại cỗ máy chiến đấu, Gola Mosca. Ta nên lấy thêm tiền của các ngươi để được xem qua nó."
"Ngươi đã được trả cho điều này rồi," Squalo nói. Hắn nghe chẳng có gì ấn tượng, nhưng ánh mắt của hắn như đang xem xét khi chúng lướt qua đứa bé kia, thân hình bọc thép nặng nề của Gola Mosca - và rất, rất nhiều vũ khí.
"Ta đang thực hiện cái dịch vụ thêm-"
"Kích hoạt và thiết lập đều đượng tính vào lệ phí rồi," Squalo ngắt lời Mammon.
Khẽ càu nhàu, gã thuật sĩ bay phía sau Gola Mosca và mở bảng điều khiển. Áo giáp khổng lồ mở ra để lộ ra các bộ phận cơ khí bên trong, một mớ dây điện lằng nhằng, ống và các thiết bị bí ẩn khác. Ở giữa là một khối lập phương lớn với cái lỗ ở trên cùng.
Với cái liếc mắt cuối trước chiếc nhẫn Mây và những suy nghĩ nuối tiếc - 'Tưởng tượng xem mình có thể bán nó được bao nhiêu...' - Mammon nhét nó vào và nhanh chóng lùi lại.
Những thành viên khác của Varia đã hi vọng được nghe tiếng leng keng khi chiếc nhẫn rơi vào đáy khối lập phương. Tuy nhiên, âm thanh ấy không phát ra. Thay vào đó, điện phát ra bên trong Gola Mosca, chạy dọc các cạnh của khối lập phương, thứ bắt đầu phát sáng yếu ớt.
Chỉ khi Mammon tránh ra khỏi, áo giáp của Gola Moscar đóng lại lần nữa, khóa nó lại với tiếng keng lớn. Không khí nóng thổi ra khỏi miệng, và cái gì đó quay cuồng bên trong. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt nhân tạo, và thứ khổng lồ ấy chậm rãi duổi thẳng.
"Tốt, tốt, nó hoạt động rồi." Mammon lầm bầm.
"Ta đoán chúng ta cuối cùng sẽ thấy con bù nhìn bé xíu này chẳng có giá trị gì," Levi càu nhàu. Một lần nữa, hắn bị lờ đi.
"Ngươi có được những thứ thế này ở đâu vậy?" Lussuria thắc mắc, định gõ vào bộ áo giáp của Gola Mosca. Nó vang lên tiếng kim loại, và cái đầu lớn của nó chậm rãi quay sang hắn. May mắn thay, nó không tấn công. Thành viên Varia đã được cài đặt lại là đồng minh.
"Trước khi gia nhập Varia, ta là người hành nghề tự do mà," Mammon nói. "Ta vẫn có những liên kết từ trước đó, với vài kẻ thú vị."
"Thú vị là 1 cách để nói," Squalo thì thầm, đôi mắt sắc bén của hắn vẫn nhìn Gola Mosca. 'Ta chưa bao giờ nghe thấy về thứ gì thế này cả. Mammon thực sự đã lấy nó từ đâu? Về vấn đề đó, Mammon tới từ đâu? Hắn ta đã làm gì trước khi gia nhập Varia? Chúng ta chưa bao giờ tìm được ghi chép nào về hắn cả. Mình không thể tin chúng ta sẽ tin tưởng thứ đó, và cả Mammon nữa. Hắn đang nghĩ gì?'
Hoặc là Xanxus đã có được những suy nghĩ hợp lý?
"Vài bức tượng thép chẳng phù hợp với hoàng tử," Belphegor thô bạo nói. "Nhưng ta nghĩ nó sẽ làm cho tới khi chúng ta tìm được thành viên thứ 7 thực sự."
Squalo khịt mũi, nhưng hắn không thể xua đi những suy nghĩ nặng nề. Thứ gì đó về tình cảnh hiện nay khiến hắn có cảm giác khó chịu.
~.~.~
Một tiếng chuông du dương vang khắp căn hộ, khiến Tsuna ngạc nhiên nhìn lên. Khi nó vang lên lần nữa, cậu kiểm tra điện thoại di động của mình và sau đó là trong túi mình, phòng trường hợp cậu đã lấy mất điện thoại của ai khác do tai nạn.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, khiến Tsuna cau mày, bối rối.
"Đó là chuông cửa, Kaitou-sama," Gokudera nói với cậu. Cậu cũng cau mày. "Nhưng chúng ta không nên có khách. Không ai được biết chúng ta ở đây cả."
Điều gì đó trong tình huống này dường như rất quen. Tsuna nhún vai. 'Có lẽ chỉ là nhân viên bán hàng thôi.' cậu nghĩ, đi ra hành lang dẫn tới lối ra.
"Tới đây! Chờ chút!" Tsuna kêu lên, giữa tiếng chuông cửa. Một động thái mà có thể Reborn sẽ trách cậu là đồ nghiệp dư, cậu thậm chí còn chẳng dừng lại để kiểm tra cái lỗ nhìn trộm và chỉ đơn giản là mở cửa ra thôi.
Ở phía bên kia cửa là một cái hộp lớn. "Chào, Kaitou!" Dino chào cậu từ phía sau chiếc hộp lớn.
"Oh, Dino! Vào đi!" Tsuna nói, nhanh chóng mở cửa lớn hơn và tránh ra khỏi lối đi. "Chiếc hộp gì thế? Nó trông nặng quá."
"Heh, yeah. Nó là từ nhà Bovino," Dino giải thích khi anh bắt đầu bước vào căn hộ. "Nó chỉ vừa mới gửi tới, nên tôi mang- Argh!"
Chân của anh vấp vào ngưỡng cửa, và cả Dino và chiếc hộp bay lên. Với tiếng thét giật mình, Tsuna dựa lưng mình vào tường, để cho chiếc hộp rơi xuống trong khi Dino đập mặt vào phiến đá.
Khi bưu kiện rơi xuống sàn, nó mở bung ra, rơi ra những quả lựu đạn màu hồng, hai bệ phóng tên lửa, và một khẩu súng lục. Tsuna nhìn chằm chằm vào số vũ khí, lúng túng, trước khi lắc đầu và chìa tay ra cho Dino. Boss trẻ nhà Cavallone cười lúng túng khi Tsuna kéo anh đứng dậy.
"Xin lỗi vì điều đó," anh ngượng ngùng nói.
"Không sao," Tsuna nói, cười lại. "Cảm ơn vì đã mang nó lên."
Nghe thấy tiếng ồn, Lambo và Gokudera xuất hiện. "Tuyệt! Nó đến rồi!" Lambo cười, lập tức chạy tới chiếc hộp và bắt đầu vui vẻ đào bới qua số vũ khí.
Theo sau, Gokudera cũng cúi bên cạnh bưu kiện đang mở và chọn một trong những quả bom bên trong. Sau trận chiến với Varia, cậu đã hết khá nhiều thuốc nổ, nhưng với hoàn cảnh của họ, cậu không muốn gây sự chú ý bằng cách bổ sung thêm.
"Hey! Lấy của cậu đi, Stupidera!" Lambo phản đối, thô bạo đẩy Gokudera. Sức mạng vô lý của cậu lại phát huy lần nữa, khiến Gokudera - người nặng gấp đôi Lambo - gần như bay đi.
Tuy nhiên, Gokudera nhanh chóng đứng vững được và trả đũa bằng cách gõ vào đầu Lambo. "Ta thiếu chỉ vì mớ hỗn độn mà ngươi gây ra đấy!" cậu gầm lên. "Và ngươi còn nợ bọn ta vì đã để ngươi ở đây đấy! Biết ơn một chút đi!"
"Bỏ điều đó sang một bên đi, sao nhà cậu lại gửi cho cậu vũ khí, Lambo?" Tsuna hỏi, cau mày. "Chính xác cậu đã nói gì với họ trong bức thư?"
"Đừng lo về nó!" Lambo tuyên bố, ưỡn ngực. "Lambo Vĩ đại đã có mọi thứ mình cần."
'Chờ đã, vậy họ thực sự khuyến khích nó đánh bại Reborn sao?' Tsuna nghĩ, véo mũi mình khi cậu cảm thấy bắt đầu đau đầu. 'Cái nhà này là kiểu gì vậy?'
"Có một bức thứ," Gokudera lưu ý, lấy một mảnh giấy ra khỏi hộp.
"Đó là của tôi!" Lambo hét lên.
"Nó là địa chỉ tới Kaitou-sama!" Gokudera quát lại.
'Chờ đã, cái gì?'
Lambo cố với tới nó, nhưng Tsuna giật lấy nó khỏi tay Gokudera, thật không may lại khiến cho đệ tử của cậu bị dính trọn đòn của Lambo vào bụng.
Khi Tsuna lướt qua bức thư, biểu hiện của cậu ngày càng hoài nghi hơn.
"Gửi tới Phantom Thief đê tiện," Dino đọc qua vai của Tsuna. "để trao đổi lấy sự an toàn của Lambo, đứa mà ngươi đã bắt cóc một cách thô bạo, bọn ta sẽ nghe theo yêu cầu của ngươi với tốc độ nhanh nhất. Hạnh phúc của nó là ưu tiên cao nhất với bọn ta. Kèm theo đó là vũ khí mới nhất của bọn ta, như ngươi đã yêu cầu... Nó được ký bởi Boss nhà Bovino."
"C-cái loại vu khống kiểu gì thế này?!" Gokudera hỏi, nhăn mặt khi cậu đẩy Lambo ra khỏi bụng mình. "Kaitou-sama không bắt cóc thằng nhóc này! Nó là kẻ đang bám đuôi chúng ta!"
"Lambo, cậu đã viết gì với họ?!" Tsuna hét lên, vò nát tờ giấy trong tay mình.
Đứa bé cười lớn. "Lambo Vĩ đại không viết cho họ! Cậu đã viết!" Khi Tsuna cố phản đối, Lambo giải thích, "Tôi đã kí là Phantom Thief và nói rằng cậu đã bắt Boss tương lai của họ làm con tin, vì vậy họ nên gửi tới thêm vũ khí! Giờ tôi có mọi thứ tôi cần để đánh bại Reborn ngu ngốc khi cậu ta quay lại!"
Với tiếng thét tức giận, Tsuna ném tờ giấy đã bị vo tròn vào đầu Lambo, sau đó che mặt và rên rỉ.
"Sao ngươi dám hủy hoại danh tiếng của Kaitou-sama!" Gokudera gầm lên. Cậu lao tới Lambo, người nhảy ra và chạy sâu hơn vào trong căn hộ, trong khi Gokudera đuổi theo.
Thở dài, Tsuna thì thầm "Đúng như những gì mình cần, cả một gia đình Mafia đang săn bắt mình."
Dino vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Không sao đâu. Nó sẽ qua thôi," anh nói. "...Có lẽ thế."
"Làm thế nào chứ?" Tsuna gắt gỏng hỏi. "Họ dường như rất lo lắng cho nó. Họ đã gửi mọi thứ mà nó yêu cầu, cũng nhanh nữa..."
Tsuna dừng lại. Không phải có gì đó kì lạ về suy nghĩ ấy sao? Nhà Bovino đã trả lời bức thư bắt cóc giả của Lambo nhanh chóng và rõ ràng quan tâm. Nhưng không phải họ đã giao cho cùng đứa bé đó hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, có thể sẽ chết sao?
Trừ khi không phải. Nếu không nó chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng...
'Reborn... không phải là một người độc ác,' Tsuna nghĩ. Đó là sự thật. Người sát thủ ấy tàn bạo và phẫn nộ. Anh không hề do dự khi sử dụng vũ lực để bắt người khác làm việc theo cách của mình. Nhưng cho dù Tsuna có nhìn vào điều ấy thế nào, cậu không thể tưởng tượng được Reborn lại giết một đứa bé chỉ vì khó chịu. Cậu không thể tưởng tượng được Reborn lại đấu với Lambo với sát khí.
Nếu có bất cứ điều gì, trước đó, Tsuna đã cho rằng Reborn sẽ bảo vệ Lambo khỏi bị giết bởi Varia.
Đó chắc chắn là nhiệm vụ thất bại, nhưng nguy hiểm thực sự lại thấp - so với tiêu chuẩn của mafia.
"Hey Dino," Tsuna nói chậm. "Nhà Bovino thế nào?"
"Nhà Bovino? Họ chỉ là một nhà nhỏ," Dino trả lời, có chút bối rối, nhưng vui vẻ giúp đỡ. "Họ chuyên về phát triển và sản xuất vũ khí. Họ là phe trung lập, không phải một phần liên minh của Vongola, và họ gần như tự mình đứng vững. Tôi mới chỉ gặp họ có đôi lần, nhưng họ dường như rất tốt."
"Haaah," Tsuna thở dài. "Tôi hiểu. Vậy là như vậy sao." Bắt gặp ánh mắt tò mò của Dino, cậu cười và giải thích, "Họ có lẽ hi vọng Lambo sẽ bỏ cuộc để về nhà, sau khi trải nghiệm được thế giới bên ngoài và đối thủ thực sự thế nào. Tôi đoán họ không thể biết được sự cứng đầu của nó thế nào."
Nhưng sau đó, ai có thể dự đoán trước được điều như thế chứ?
Dino cười. "Huấn luyện bởi Reborn? Điều đó thật tàn nhẫn đấy!" anh nói. "Nhưng tôi đoán, Reborn cũng là người đã đưa tôi vào việc kinh doanh." Anh co rúm người lại, nhớ lại vài điều đau đớn. Tsuna chỉ có thể hình dung.
"... Cậu đã gặp Reborn như thế nào?" Tsuna hỏi.
"Cậu ấy được thuê để bảo vệ tôi khi tôi lần đầu trở thành Boss Cavallone, sau khi cha tôi mất," Dino giải thích. "Tôi... chưa sẵn sàng, để coi nó như một việc nhẹ nhàng. Nhưng Reborn đã giúp t không bị ám sát trong tháng đầu tiên, và cậu ấy còn đánh tôi nữa. Phải, đó có lẽ là vì cậu ấy không muốn giữ trẻ mãi."
Nụ cười của Dino thật dễ lây truyền, và ngập ngừng, Tsuna cười lại. Tuy nhiên, biểu hiện ấy nhanh chóng biến mất.
"Và đó là lí do anh đang giúp đỡ tôi thế này, mặc dù anh có thể sẽ gặp nhiều rắc rối,' Tsuna nói, nhìn đi và cúi xuống một chú, "Với Vongola và Varia, và cả đống hỗn độn này, và mọi thứ."
Trong một lúc, Dino trông rất ngạc nhiên. Sau đó, khúc khích cười nhẹ, anh xoa đầu Tsuna. Bàn tay anh ấm áp và khỏe đáng ngạc nhiên. Bằng cách nào đó, Tsuna không thể không nhìn lên Boss Cavallone với đôi má hơi đỏ.
"Đừng lo cho tôi," Dino nói. Anh cũng đỏ mặt một chút, quay đi và gãi má. "Tôi thực sự rất vui khi Reborn tin tưởng tôi về một việc như thế này. Tôi cảm thấy như mình cuối cùng cũng được công nhận như một người Boss. Nhà Cavallone là đồng minh tốt nhất của Vongola. Nó chỉ đúng khi chúng tôi giúp đỡ được cho tương lai của nhà Vongola."
"...Cậu... thực sự nghe giống Boss lắm đấy," Tsuna nói, cúi đầu.
Dino cười, xấu hổ nhưng hài lòng, và quàng tay qua vai Tsuna.
Một lần nữa, Tsuna không thể không cười lại, nhưng suy nghĩ của cậu trở nên nặng nề. Cậu tự hỏi nếu Dino thực sự hiểu mình phải đánh cược cao thế nào và bao nhiêu rắc rối mà anh - và cả nhà anh - có thể kết thúc vì những nghi ngờ giúp đỡ kẻ đánh cắp nhẫn Vongola.
Lambo có hiểu không? Gokudera thì sao?
Reborn thì vẫn ổn, người vượt trội hơn cả Varia bằng khoảng cách từ Trái đất tới Ngôi sao Xếp hạng. Nhưng Tsuna không thể quên được khi Lambo co rúm người lại trong bóng tối của con đường đã bị phá hủy và Gokudera bị quật ngã bởi Squalo.
Điều gì sẽ xảy ra lần tới khi Varia đuổi theo họ - theo cậu? Sẽ ra sao nếu chúng tìm thấy cậu ở đây, trong căn hộ này?
Lambo sẽ trốn đâu đây? Dưới chiếc ghế dài nơi mà họ đều ngủ quên cùng nhau vào đêm đầu tiên sao? Trong chiếc tủ nơi mà Gokudera cố giấu đi những viên thuốc nổ còn lại?
Những con dao sẽ thực sự bị tẩm độc lần này không? Sẽ ra sao nếu Dino là người bị cắt qua trong trận chiến tới?
Tsuna sợ hãi, không nghi ngờ gì, nhưng cậu rất giỏi chạy trốn. Cậu rất giỏi trong việc sinh tồn, và cậu đã trốn thoát khỏi kẻ thù khiến cậu khiếp sợ trước đó. Cậu đã thật ngu ngốc khi cho rằng mình sẽ không bao giờ phải chiến đấu.
Và trong chiến đấu, luôn có khả năng mọi thứ sẽ đi sai hướng. Một ai đó mắc sai lầm, và đôi khi, mọi người đều vậy.
Cậu đã đánh giá quá cao bản thân mình.
...Hoặc là cậu đã từng? Cuối cùng, cậu không phải người duy nhất bị truy đuổi.
Tsuna nhảy lên một chút khi Dino nắm chặt hơn vào vai Tsuna. Cậu nhìn lên đôi mắt nâu ấm áp của Boss nhà Cavallone, điều mà Tsuna hoàn toàn không nghĩ tới.
"Hey," Dino khẽ nói, "cậu biết điều khó nhất để trở thành Boss là gì không? Đó là tin tưởng vào gia đình mình. Đó là điều mà tôi đã học được. Nó rất đáng sợ, biết rằng một ai đó sẽ bị thương vì họ chọn tin tưởng và giúp đỡ cậu. Nhưng nó cũng là điều quan trọng nhất. Cậu phải tin họ, vào lựa chọn đi theo cậu của họ. Tất cả những gì cậu có thể làm là chiến đấu hết sức với Dying Will của mình, để chắc chắn rằng sự tin tưởng của họ vào cậu là đúng đắn.
"Có lẽ đó là những điều trong giới mafia," Tsuna thì thầm, "nhưng tôi chỉ là một tên trộm thôi."
Trong áo mình, chiếc nhẫn Vongola Bầu trời đang tỏa hơi ấm. Là chấp nhận hay phản đối, cậu không biết nữa.
~.~.~
Sáng hôm sau, Tsuna đã rời đi.
Có một tấm thiệp trắng trên bàn cafe, với một lời nhắn ngắn gọn được viết bởi Phantom Thief. Nó được gửi tới Dino.
"Xin hãy trông coi Gokudera," Dino đọc. "Và Lambo nữa."
Anh thở dài. Ở một trong những phòng ngủ, anh có thể nghe thấy Hurricane Bomb Hayato bắt đầu kích động. Không có gì nghi ngờ về việc mọi thứ sẽ trở nên khó chịu một khi cậu tỉnh lại và nhận ra Kaitou-sama của cậu đã rời khỏi.
Dino đã nghe về Gokudera rồi. Hầu hết giới mafia đều biết. Vài năm trở lại đây, Gokudera khá nổi tiếng với tính khí bùng nổ, sự bướng bình của mình và tuyệt đối không nghe theo bất cứ ai.
2 trong 3 điều đầu tiên chắc chắn vẫn còn tồn tại, đối với Dino. Nghĩ về nó, điều thứ 3 vẫn còn đó, chỉ là theo kiểu khác mà thôi.
Không có nghi ngờ gì về việc Gokudera sẽ cố tìm kiếm Phantom Thief. Cậu sẽ không ngồi im một chỗ im lặng, cho dù Dino có bảo đảm với cậu bao nhiêu rằng Tsuna của cậu vẫn an toàn. Nhưng, đó cũng là sự trung thành - không chỉ nghe lời một cách mù quáng, nhưng luôn luôn cố gắng để làm tốt.
Cho dù Tsuna nghĩ gì, thì cậu cũng đã có một gia đình, cho dù nó vẫn còn nhỏ.
Giờ, có thành công trong việc tìm kiếm Boss của mình hay không là vấn đề hoàn toàn khác. Sau cùng, Phantom Thief không để lại manh mối gì về nơi cậu sẽ đi.
Dino lại thở dài. "Reborn sẽ giết mình mất," anh than vãn. "Hoặc ít nhất sẽ lại bắt mình tìm cách khắc phục hậu quả."
~.~.~
Không phải cậu nên tìm thấy chìa khóa đâu đó sao? Con người thường để chìa khóa dự phòng ở đâu nhỉ? Trên khung cửa? Dưới tấm thảm chùi chân?
Chờ đã, không phải đáng lẽ cậu nên lấy chìa khóa... trước khi trèo lên cầu thang sao?
Rên rỉ, Tsuna đập đầu mình vào tường. Cậu không quan tâm, cậu quyết định. Cậu đã quá mệt để nghĩ về nó rồi. Cậu đã quá mệt để xem hướng dẫn của Reborn - cậu thậm chí còn chẳng nhớ mình để nó vào túi nào nữa.
Vì vậy cậu sẽ chỉ mở khóa bằng móc.
Tsuna không ngừng nghĩ về toàn bộ những ý tưởng khủng khiếp. Không chỉ vì ổ khóa là một thách thức gì với cậu, hay thậm chí là sẽ có bẫy ở cửa vào. Thay vào đó, vì cậu đã nhớ ra rằng cậu đang tính đột nhập vào căn nhà an toàn được lựa chọn bởi người sát thủ vĩ đại nhất thế giới - nơi được cho là không thể đột nhập được.
Thậm chí với Lambo ở phía sau, Tsuna dễ dàng vô hiệu hóa các bộ cảm biến và những biện pháp bảo vệ ở lối vào và bước vào sâu bên trong căn hộ hơn. Theo thói quen, cậu đưa bàn tay lên tường và bật đèn lên.
Thấy có khẩu súng chĩa thẳng vào cậu khiến Tsuna bất động.
Cậu chẳng nhận ra được thứ gì cả - hay ít nhất, cậu không nhận ra được bất cứ nguy hiểm nào. Tsuna kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang cầm khẩu súng. Cao lớn, tóc vàng, đẹp trai, với hình săm trên cánh tay trái của anh, anh có khuôn mặt thân thiện nhưng không may lại đang có biểu hiện nghiêm túc, lạnh lùng.
"Kaitou-sama!" Gokudera rít lên ở phía sau, bàn tay cậu thò vào lấy những viên thuốc nổ.
Trung thực mà nói, Tsuna hoảng loạn một chút. Cậu thường xuyên có người chĩa súng vào cậu, nhưng họ hiếm khi gần tới vậy. Và cậu vẫn đang trong lối vào nhỏ hẹp, có rất ít không gian để vận động. Chưa kể nếu cậu né, có khả năng thay vào đó Gokudera sẽ là người trúng đạn.
"Uh... xin lỗi vì đã đ-đột nhập," Tsuna tự động nói, lập tức nhăn mặt sau đó.
Phía sau lưng Tsuna, Lambo sụt sịt và cựa quậy, dần tỉnh lại. Ngáp, cậu dụi một mắt và nhìn chằm chằm lên người kì lạ trẻ tuổi đó. Chàng trai nhìn chằm chằm lại, ngạc nhiên khiến biểu hiện nghiêm túc của anh dịu đi.
Ánh mắt của anh lướt sang Gokudera, và sự nhận ra lóe lên trong đôi mắt anh. "Cậu là Hurricane Bomb Hayato," anh nói.
Gokudera gật đầu, cơ thể cậu vẫn căng thẳng và chuẩn bị chiến đấu. "Chúng tôi chẳng có bất hòa gì với Cavallone cả," cậu nói một cách ngắn gọn, nhưng cái trừng mắt của cậu không hề rời khỏi khẩu súng vẫn chĩa vào Tsuna.
'Cavallone?' Tsuna tự hỏi. 'Sao Gokudera lại nhắc tới điều đó? Chờ đã, đừng nói với mình là... Reborn sẽ không...'
Người lạ trẻ tuổi kia trả lời, và rõ ràng đang nghi ngờ. "Vậy thì," anh nói, "sao các cậu lại đột nhập vào căn nhà bí mật của chúng tôi?"
Cậu chắc chắn đã làm, Tsuna nhận ra.
"Reborn nói chúng tôi làm vậy," cậu lập tức nói, ngắt câu trả lời của Gokudera. 'Reborn, tôi sẽ ghi nhớ điều này,' Tsuna nói, nghiến răng. 'Sao cậu lại đưa chúng tôi tới đồng minh thân thiết nhất của Vongola?!'
Kỳ lạ thay, đó dường như là điều phải nói. Chàng trai trẻ vẫn khôn ngoan không hề hạ thấp sự cảnh giác của mình, nhưng anh dường như đã thấy vài ý nghĩa sâu xa hơn trong câu nói của Tsuna.
"Oh, Reborn, đương nhiên rồi," anh thở dài. "Tôi cũng đã nhận được một cuộc gọi. Vậy cậu có thể nói tôi biết điều này tất cả là về cái gì không?"
Tsuna trầm tư một lúc, suy nghĩ xem nói gì. Mặc dù Đệ cửu không nói rõ ràng như vậy, rõ ràng một phần trong công việc của Phantom Thief là không được tiết lộ sự hợp tác giữa họ cho bất cứ ai. Nhưng Reborn đã chọn đưa Tsuna tới đây và gọi cho chàng trai trẻ này - người cuối cùng Tsuna cũng nhận ra là Dino Cavallone, Boss của nhà Cavallone - gặp họ.
Và... có lí do mà Tsuna không cảm thấy chút nguy hiểm nào khi cậu bước vào trong căn hộ. Đó là vì Dino không hề có chút sát khí nào. Thực tế, cậu cảm thấy sự đối lập - sự an toàn, đáng tin cậy. Hiện tại, anh đang quan sát Tsuna và Gokudera với ánh mắt cởi mở, chấp nhận.
Nằm trong áo sơ mi của Tsuna là chiếc dây xích mà cậu đã cướp, chiếc nhẫn Bầu trời phát ra hơi ấm.
'Sao cũng được. Nó ở trong đầu Reborn hết rồi,' Tsuna quyết định.
~.~.~
Trong suốt câu truyện của Tsuna, họ di chuyển vào trong phòng khách. Dino vấp vào chiếc bàn cafe, nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi Tsuna và ra hiệu cho cậu tiếp tục, gần như không dừng lại để xoa ống chân bị thương của mình.
Ngay cả Lambo, người nhanh chóng hết cơn buồn ngủ khi câu chuyện của Phantom Thief được kể ra, im lặng trong suốt thời gian đó.
Cậu bắt đầu cười ngay sau khi Tsuna kết thúc. "Vậy cậu sẽ là Boss kế tiếp của Vongola? Lambo Vĩ đại biết cậu rất xứng đáng để làm bạn mà! Có lẽ chúng ta có thể là đồng minh, một khi tôi trở thành Boss của nhà Bovino... nếu Lambo Vĩ đại cảm thấy thích!"
"Không, không phải thế," Tsuna cố nói với cậu. "Tôi không muốn trở thành Boss Vongola. Mục đích là phải để người kế nhiệm được chọn bởi Đệ cửu được chọn."
Lambo lờ đi cậu. "Khi cậu là Boss Vongola, cậu nên khiến Reborn ngu ngốc làm những việc xấu hổ! Như, như là... đếm số lá trên cây trong vườn! Hay đặt toàn bộ cuốn sách trong thư viện để sử dụng một mã số đặc biệt."
'Điều đó... không xấu hổ gì cả, đó chỉ là công việc nhàm chán thôi,' Tsuna nghĩ. Đứa trẻ này đang nói từ kinh nghiệm của mình sao? 'Đừng bận tâm! Ai lại nghĩ tới việc sẽ cố để bắt nạt Reborn chứ?!'
Xua tan đi những suy nghĩ, Dino bắt đầu cười. "Điều đó sẽ không thành công đâu," anh nói, lắc đầu. "Reborn là người làm việc tự do mà. Cậu ấy từ chối tất cả những công việc mà cậu ấy thấy là dưới tầm... phải, thường là như vậy."
Môi anh cong lên cười, nhưng anh chỉ lắc đầu trước ánh mắt tò mò của Tsuna. Nụ cười của anh thật dễ lây, và, ngập ngừng, Tsuna mỉm cười lại.
"Tôi tin Reborn. Nếu cậu ấy đưa các cậu tới đây, nếu cậu ấy muốn tôi giúp các cậu, vậy đó là việc tôi sẽ làm," Dino nói. Đứng lên từ chiếc ghế dài, anh chìa tay ra cho Tsuna. "Ở đây lâu nhất cậu cần. Tôi sẽ đảm bảo không ai tìm ra cậu."
"Chắc chắn rồi," Tsuna đồng ý mà chẳng hề suy nghĩ. 'Uwah... mình không thể không tin anh ta được,' cậu nghĩ. 'Là vì anh ta cũng có lửa Bầu trời sao? Mình cũng muốn tin tưởng Vongola IX... Phải, Reborn đã đưa họ tới đây. Mình cũng sẽ tin cậu ta. Nó sẽ tốt nếu được giảm tải đi một thời gian.' Cười, cậu để cho Dino kéo cậu đứng dậy.
"Vậy, tôi muốn ăn! Cậu đã hứa cậu sẽ cho tôi thức ăn!" Lambo chen vào. "Lambo Vĩ đại muốn kẹo cho bữa tối!"
"Kẹo không phải là bữa tối," Tsuna chỉ ra.
"Thằng nhóc kia! Đừng có lợi dụng sự tử tế của Kaitou-sama!" Gokudera phản bác có hơi lớn tiếng quá. "Hay sự mến khách của Cavallone! Về điều đó, ngươi thất bại rồi! Chuyện này chẳng liên quan tới ngươi!"
"Cậu mới thua!" Lambo hét lại, đứng lên bàn cafe để nhìn vào đôi mắt của Gokudera. "Cậu nên vinh dự khi có sự hiện diện của Lambo Vĩ đại!"
"Ta sẽ cho ngươi thấy vinh dự, thằng nhóc kia!" Gokudera gầm lên, lấy ra một nắm thuốc nổ.
Kéo mí mắt xuống, Lambo lè lưỡi. Ở phía tay bên kia, cậu đã cầm một quả lựu đạn hồng khác.
"Không sao đâu, thật đấy," Dino cố nói, giơ tay mình lên. "Có đủ phòng cho mọi người. Thức ăn cũng thế. Mặc dù tôi không biết có kẹo không..."
"Cậu đừng có chen vào!" Gokuderea và Lambo cùng hét lên.
"Cả hai cậu, cất nó đi," Tsuna kiên quyết nói. Giọng điệu của cậu khiến cả hai nhìn cậu, ngạc nhiên. "Lambo, tôi sẽ cho cậu ít kẹo, vì tôi đã hứa rồi, nhưng sau đó, cậu nên về nhà. Nó chắc chắn không an toàn nếu cậu ở với chúng tôi."
'Không an toàn cho chúng tôi," Tsuna nghĩ thêm. Điều cuối cùng họ cần là một người ồn ào như Lambo lại chú ý tới họ.
"Nhưng-nhưng tôi chưa thể về nhà được! Tôi vẫn chưa đánh bại được Reborn!" Lambo phản đối.
'Mục tiêu ấy chẳng hợp lí gì cả,' cả ba chàng trai nghĩ cùng lúc.
"Có lẽ cậu hiểu nhầm yêu cầu của cậu rồi," Tsuna gợi ý. "Cậu nên kiểm tra lại. Hơn nữa, chẳng có lý do gì mà cậu không thể về thăm nhà trong thời gian đó, phải chứ?"
Lambo cau mày nghi ngờ. "Tôi không biết..." cậu lẩm bẩm.
"Nhà cậu có lẽ nhớ cậu rất nhiều," Tsuna thuyết phục.
Không muốn bỏ cuộc, Lambo vẫn dao động. Cậu quay đi, nghịch cái đuôi của bộ quần áo bò của mình, và cắn môi. "Tôi đoán mình có thể gửi lời nhắn cho họ," cậu thừa nhận, làu bàu.
Cậu than vãn khi Tsuna xoa tóc của mình với nụ cười hài lòng.
~.~.~
Báo cáo xong, Squalo căng thẳng chờ đợi phản ứng của boss mình. Ở đầu chiếc bàn lớn, Xanxus bóp mạnh cái chai sau đó cười lớn.
"Vậy là ngươi hoàn toàn thất bại!" hắn chế giễu cấp dưới của mình. "Ngươi bị lừa bởi 2 thằng nhãi và bị đánh bại bởi tên sát thủ đó. Thật thảm hại!"
Theo bản năng, được mài dũa cả trong chiến trận và kinh nghiệm lâu dài cùng với Xanxus, Squalo né được cái chai được ném chính xác vào đầu hắn. Nó đập vào bức tranh treo ở bức tường phía sau, không nghi ngờ gì khi nó gây ra thiệt hại kinh khủng cho món đồ cổ vô giá đó.
Kế bên Squalo, Belphegor cố nén điệu cười lo lắng và trốn phía sau Squalo, trong khi Mammon dường như hòa vào bóng tối hơn một chút, có lẽ thậm chí đang chuẩn bị cả ảo ảnh để trốn thoát, nó trở nên rất cần thiết.
Tiếng cười của Xanxus đột ngột ngừng lại, và đôi mắt màu đỏ thẫm buồn chán nhìn vào ba thành viên Varia lần nữa trước khi tập trung vào Mammon.
"Hmph, tôi đã đúng, kẻ đánh cắp nhẫn Vongola Bầu trời là Phantom Thief," Mammon nói, giọng điệu yếu ớt. "Tôi nên được thưởng chứ."
"Và?" Xanxus thúc giục, chống tay lên.
Mammon nhún vai. "Nó không tốt. Tôi vẫn không thể lấy được dấu của hắn ta ngay cả với Tâm đồ của tôi, hay một vài người bạn của hắn. Thay vào đó tôi đã theo dấu Reborn, nhưng chúng chắc chắn đã chia ra, ít nhất là bây giờ."
Khi đề cập tới người sát thủ, Mammon theo bản năng với tay ra chạm vào một vật đặc biệt. Sau khi thoát khỏi phạm vi của Reborn, gã thuật sư đã sử dụng xích Mammon khác để buộc nó lại lần nữa, do đó sẽ không có phản ứng gì nữa, cho dù Reborn có quyết định đi săn đi chăng nữa. Hơn nữa, cuộc gọi gần đây khiến Mammon lo lắng.
Ý nghĩ thừa nhận sai lầm của mình với Xanxus thậm chí còn đáng ngại hơn.
'Và giờ nó còn tệ hơn cả trước,' gã thuật sĩ nghĩ. 'Ít nhất sau đó, mình luôn có được chữ 'X' trên Tâm đồ của mình, nhưng giờ mình lại không còn phản hồi nào nữa.'
Với kỹ năng rõ ràng của Phantom Thief, trong khu vực này, Mammon đã suy luận rằng nhẫn Vongola Bầu trời đã chặn toàn bộ nỗ lực truy tìm dấu vết của cậu. Mặc dù gã thuật sĩ đã khôn ngoan không nói giả thuyết này với Xanxus, rõ ràng boss Varia cũng có suy nghĩ như vậy. Bản năng của hắn rất ấn tượng.
Giờ, không chỉ nhẫn Bầu trời vẫn tự chặn lại những nỗ lực truy tìm, nhưng sợi dây chuyền Mammon đã bị đánh cắp còn xa mới có thể giấu đi được tín hiệu của nhẫn, làm cho nó và chủ nhân của nó hoàn toàn vô hình, thật huyền bí.
"Rác rưởi," Xanxus chế nhạo, "ngươi sẽ bị giảm lương."
"C-Cái gì?" Mammon lắp bắp. "Không thể nào! Tôi đã làm những gì ngài kêu tôi làm rồi!"
Phản ứng của Xanxus là ném ly rượu whiskey - vào đầu của Squalo.
"VOI! Sao ngươi lại ném nó vào ta?" Squalo gầm lên, lại né được.
"Ngươi là người dẫn đầu nhiệm vụ này. Đây là trách nhiệm của ngươi," Xanxus nói với hắn.
"Ngươi là boss của bọn ta, vậy nên cuối cùng nó là trách nhiệm của ngươi!" Squalo phản bác lại. "Tự ném đồ vào đầu mình đi!"
"Hoh?" Xanxus hỏi, bình tĩnh. "Nhưng ta đã không thất bại phần của mình."
Cấp dưới của hắn nhìn, căng thẳng và chuẩn bị né, khi hắn với tới túi của chiếc áo khoác đen. Ánh mắt đỏ của Xanxus nhìn vào Squalo, thách hắn có thể đỡ được, khi boss Varia tình cờ ném thứ gì đó vào không khí. Nó lấp lánh và dài, bay một vòng cung hoàn hảo và hướng về bàn tay đang chờ sẵn của Squalo.
Cau mày, hắn quay sang vật đang bay tới, bị bất động vì ngạc nhiên.
Con dấu hình giọt nước của nhẫn Vongola Mưa đập vào mắt hắn, lấp lánh trong ánh nến.
"Ngươi đã lấy những chiếc nhẫn của người bảo vệ từ CEDEF rồi sao?" Squalo lầm bầm, sự ngưỡng mộ miễn cưỡng len lói trong giọng nói của mình.
Xanxus khịt mũi trước tuyên bố rõ ràng đó, tung chiếc nhẫn khác về phía Belphegor. Bắt lấy nó nhanh như tên bắn, gã hoàng tử ngưỡng mộ sự bóng bẩy của nó và nắm chặt lấy nó. "Nhẫn của hoàng tử," hắn lầm bầm với chính mình.
"Nó vẫn chưa phải là chiếc nhẫn, rác rưởi," Xanxus gay gắt nói. Ánh sáng vàng tụ lại trên bàn tay còn lại, và chiếc thảm dưới chân Belphegor nổ tung, khiến hắn lùi lại. "Ngươi tốt hơn đừng cư xử như vậy lần nữa. Nếu ngươi làm thế, ta sẽ lấy máu ngươi."
Chấp nhận sự xúc phạm và đe dọa ấy mà không phản đối, Belphegor cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng. Squalo bắt gặp ánh mắt của Xanxus lâu hơn một chút, trước khi hắn cũng cúi đầu và rời khỏi.
~.~.~
2 gã đàn ông đang chờ sẵn ở hành lang - những thành viên còn lại của Varia, Levi và Lussuria.
Cao lớn và rắn chắc, Levi chế nhạo Squalo, người trừng mắt lại ngay. "Ngươi thoát được dễ dàng quá đấy," Levi nói, "Tên cặn bã như ngươi đáng bị phạt tồi tệ hơn vì đã thất bại!"
"Im đi," Squalo gắt lên, nheo mắt mình. "Ngươi có khi chẳng làm gì cả. Thừa nhận đi, hắn ta đã làm hết mọi thứ để lấy nhẫn. Ngươi chỉ đứng đây và trông như một tên cơ bắp ngu ngốc."
"Nó không mất quá nhiều công sức," Lussuria thở dài, đẩy kính râm của mình lên - thứ hoàn toàn không thích hợp trong hành lang có ánh đèn lờ mờ này. "Không ai có thể phủ nhận được rằng CEDEF đã thất thủ. Và đầu não của chúng thậm chí còn không gặp chúng ta. Lựa chọn quá rõ ràng rồi." Hắn nhún vai, một nụ cười giễu cợt trên môi.
"Ngươi không đáng được đưa nhẫn," Levi tiếp tục gầm lên. "Ngươi không đáng được làm người bảo vệ của Boss."
Lấy ra chiếc nhẫn Bão của mình, Belphegor trừng mắt với Levi, sát khí đột ngột phát ra. "Của ta đây!" hắn gầm gừ, sự ấu trĩ trong ngôn từ của mình được bù đắp bởi thứ sát khí này. "Ngươi sẽ không lấy được nhẫn của Hoàng tử đâu."
"Chẳng ai cố cướp nhẫn của ngươi cả, Bel," Lussuria xoa dịu lại hắn. Chậm rãi, Belphegor thả lỏng, nhưng chỉ ngay sau đó lại rít lên tức giận với Levi, và hắn tiếp tục nắm chặt nhẫn Bão trong bàn tay mình.
Sự căng thẳng đầy bế tắc đã được xua tan đi khi Mammon bay ra khỏi phòng ăn. Những kẻ kia thấy qua được Xanxus, ủ rũ trên chiếc ghế lớn, chân đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía mặt trăng lưỡi liền phía ngoài cửa sổ cao.
Sau đó, cánh cửa lớn đóng sầm lại. Boss của chúng sẽ không tham gia cùng họ một thời gian, thay vào đó là một mình hoạch định kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Chúng biết tốt hơn là không nên làm phiền hắn.
"Sao Mammon lại lấy hai chiếc nhẫn?" Belphegor nóng nảy hỏi. Lời nói của hắn khiến bọn chúng nhìn chằm chằm vào gã thuật sĩ.
Thật vậy, Mammon nắm mỗi bàn tay một chiếc nhẫn, một Sương mù, cái kia thì là Mây.
"Ngươi không thể sở hữu cả hai chiếc nhẫn cùng lúc được," Squalo nói, cau mày. Đây là một quy tắc vàng, nhưng mặt khác, chúng cũng vẫn chưa có những người bảo vệ. Những chiếc nhẫn đang được bảo vệ bởi chúng, không thực sự thuộc sợ hữu của chúng. Nhưng sao lại tin tưởng Mammon trong số bọn chúng được giữ hai nhẫn chứ?
Cảm thấy vẻ tiêu cực của chúng, Mammon khẽ hắng giọng. "Thư giãn đi, ta sẽ không giữ nó đâu," gã thuật sĩ nói, cất chiếc nhẫn Sương mù đi. "Xanxus có cách sử dụng khác cho nhẫn Mây. Hay đúng hơn, cung cấp cho hắn một chiếc. Các ngươi có thể tới xem nếu muốn."
Với những lời đó, Mammon bay đi. Đương nhiên, những người khác theo sau.
"Ngươi có định tính phí thêm cho bọn ta không vậy?" Lussuria trêu chọc.
"Có thể," Mammon phản hồi lại. "Xanxus thật là kẻ bủn xỉn keo kiệt."
"Đừng nói về Boss như vậy," Levi gầm lên, chỉ bị lờ đi. Sự tôn trọng quá mức và cách thể hiện sự tôn trọng của hắn chẳng có giá trị gì trong Varia hết.
"Đây là về thứ mà ngươi mang theo," Squalo suy nghĩ nói, đoán đích đến của chúng khi chúng đang vào sâu trong ngục tối của tòa lâu đài.
Cánh cửa trượt mở ra bởi năng lực của Mammon, để lộ ra một căn phòng lớn, khô ráo đáng ngạc nhiên. Phía trong là nơi có những thiết bị kỹ thuật cao, được nối với nhảu bởi dây cáp và được che bởi 1 tấm bạt.
"Đúng vậy," Mammon nói. "Với nhẫn Vongola Mây, chúng ta cuối cùng cũng có sức mạnh của nó. Đây là một loại cỗ máy chiến đấu, Gola Mosca. Ta nên lấy thêm tiền của các ngươi để được xem qua nó."
"Ngươi đã được trả cho điều này rồi," Squalo nói. Hắn nghe chẳng có gì ấn tượng, nhưng ánh mắt của hắn như đang xem xét khi chúng lướt qua đứa bé kia, thân hình bọc thép nặng nề của Gola Mosca - và rất, rất nhiều vũ khí.
"Ta đang thực hiện cái dịch vụ thêm-"
"Kích hoạt và thiết lập đều đượng tính vào lệ phí rồi," Squalo ngắt lời Mammon.
Khẽ càu nhàu, gã thuật sĩ bay phía sau Gola Mosca và mở bảng điều khiển. Áo giáp khổng lồ mở ra để lộ ra các bộ phận cơ khí bên trong, một mớ dây điện lằng nhằng, ống và các thiết bị bí ẩn khác. Ở giữa là một khối lập phương lớn với cái lỗ ở trên cùng.
Với cái liếc mắt cuối trước chiếc nhẫn Mây và những suy nghĩ nuối tiếc - 'Tưởng tượng xem mình có thể bán nó được bao nhiêu...' - Mammon nhét nó vào và nhanh chóng lùi lại.
Những thành viên khác của Varia đã hi vọng được nghe tiếng leng keng khi chiếc nhẫn rơi vào đáy khối lập phương. Tuy nhiên, âm thanh ấy không phát ra. Thay vào đó, điện phát ra bên trong Gola Mosca, chạy dọc các cạnh của khối lập phương, thứ bắt đầu phát sáng yếu ớt.
Chỉ khi Mammon tránh ra khỏi, áo giáp của Gola Moscar đóng lại lần nữa, khóa nó lại với tiếng keng lớn. Không khí nóng thổi ra khỏi miệng, và cái gì đó quay cuồng bên trong. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt nhân tạo, và thứ khổng lồ ấy chậm rãi duổi thẳng.
"Tốt, tốt, nó hoạt động rồi." Mammon lầm bầm.
"Ta đoán chúng ta cuối cùng sẽ thấy con bù nhìn bé xíu này chẳng có giá trị gì," Levi càu nhàu. Một lần nữa, hắn bị lờ đi.
"Ngươi có được những thứ thế này ở đâu vậy?" Lussuria thắc mắc, định gõ vào bộ áo giáp của Gola Mosca. Nó vang lên tiếng kim loại, và cái đầu lớn của nó chậm rãi quay sang hắn. May mắn thay, nó không tấn công. Thành viên Varia đã được cài đặt lại là đồng minh.
"Trước khi gia nhập Varia, ta là người hành nghề tự do mà," Mammon nói. "Ta vẫn có những liên kết từ trước đó, với vài kẻ thú vị."
"Thú vị là 1 cách để nói," Squalo thì thầm, đôi mắt sắc bén của hắn vẫn nhìn Gola Mosca. 'Ta chưa bao giờ nghe thấy về thứ gì thế này cả. Mammon thực sự đã lấy nó từ đâu? Về vấn đề đó, Mammon tới từ đâu? Hắn ta đã làm gì trước khi gia nhập Varia? Chúng ta chưa bao giờ tìm được ghi chép nào về hắn cả. Mình không thể tin chúng ta sẽ tin tưởng thứ đó, và cả Mammon nữa. Hắn đang nghĩ gì?'
Hoặc là Xanxus đã có được những suy nghĩ hợp lý?
"Vài bức tượng thép chẳng phù hợp với hoàng tử," Belphegor thô bạo nói. "Nhưng ta nghĩ nó sẽ làm cho tới khi chúng ta tìm được thành viên thứ 7 thực sự."
Squalo khịt mũi, nhưng hắn không thể xua đi những suy nghĩ nặng nề. Thứ gì đó về tình cảnh hiện nay khiến hắn có cảm giác khó chịu.
~.~.~
Một tiếng chuông du dương vang khắp căn hộ, khiến Tsuna ngạc nhiên nhìn lên. Khi nó vang lên lần nữa, cậu kiểm tra điện thoại di động của mình và sau đó là trong túi mình, phòng trường hợp cậu đã lấy mất điện thoại của ai khác do tai nạn.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, khiến Tsuna cau mày, bối rối.
"Đó là chuông cửa, Kaitou-sama," Gokudera nói với cậu. Cậu cũng cau mày. "Nhưng chúng ta không nên có khách. Không ai được biết chúng ta ở đây cả."
Điều gì đó trong tình huống này dường như rất quen. Tsuna nhún vai. 'Có lẽ chỉ là nhân viên bán hàng thôi.' cậu nghĩ, đi ra hành lang dẫn tới lối ra.
"Tới đây! Chờ chút!" Tsuna kêu lên, giữa tiếng chuông cửa. Một động thái mà có thể Reborn sẽ trách cậu là đồ nghiệp dư, cậu thậm chí còn chẳng dừng lại để kiểm tra cái lỗ nhìn trộm và chỉ đơn giản là mở cửa ra thôi.
Ở phía bên kia cửa là một cái hộp lớn. "Chào, Kaitou!" Dino chào cậu từ phía sau chiếc hộp lớn.
"Oh, Dino! Vào đi!" Tsuna nói, nhanh chóng mở cửa lớn hơn và tránh ra khỏi lối đi. "Chiếc hộp gì thế? Nó trông nặng quá."
"Heh, yeah. Nó là từ nhà Bovino," Dino giải thích khi anh bắt đầu bước vào căn hộ. "Nó chỉ vừa mới gửi tới, nên tôi mang- Argh!"
Chân của anh vấp vào ngưỡng cửa, và cả Dino và chiếc hộp bay lên. Với tiếng thét giật mình, Tsuna dựa lưng mình vào tường, để cho chiếc hộp rơi xuống trong khi Dino đập mặt vào phiến đá.
Khi bưu kiện rơi xuống sàn, nó mở bung ra, rơi ra những quả lựu đạn màu hồng, hai bệ phóng tên lửa, và một khẩu súng lục. Tsuna nhìn chằm chằm vào số vũ khí, lúng túng, trước khi lắc đầu và chìa tay ra cho Dino. Boss trẻ nhà Cavallone cười lúng túng khi Tsuna kéo anh đứng dậy.
"Xin lỗi vì điều đó," anh ngượng ngùng nói.
"Không sao," Tsuna nói, cười lại. "Cảm ơn vì đã mang nó lên."
Nghe thấy tiếng ồn, Lambo và Gokudera xuất hiện. "Tuyệt! Nó đến rồi!" Lambo cười, lập tức chạy tới chiếc hộp và bắt đầu vui vẻ đào bới qua số vũ khí.
Theo sau, Gokudera cũng cúi bên cạnh bưu kiện đang mở và chọn một trong những quả bom bên trong. Sau trận chiến với Varia, cậu đã hết khá nhiều thuốc nổ, nhưng với hoàn cảnh của họ, cậu không muốn gây sự chú ý bằng cách bổ sung thêm.
"Hey! Lấy của cậu đi, Stupidera!" Lambo phản đối, thô bạo đẩy Gokudera. Sức mạng vô lý của cậu lại phát huy lần nữa, khiến Gokudera - người nặng gấp đôi Lambo - gần như bay đi.
Tuy nhiên, Gokudera nhanh chóng đứng vững được và trả đũa bằng cách gõ vào đầu Lambo. "Ta thiếu chỉ vì mớ hỗn độn mà ngươi gây ra đấy!" cậu gầm lên. "Và ngươi còn nợ bọn ta vì đã để ngươi ở đây đấy! Biết ơn một chút đi!"
"Bỏ điều đó sang một bên đi, sao nhà cậu lại gửi cho cậu vũ khí, Lambo?" Tsuna hỏi, cau mày. "Chính xác cậu đã nói gì với họ trong bức thư?"
"Đừng lo về nó!" Lambo tuyên bố, ưỡn ngực. "Lambo Vĩ đại đã có mọi thứ mình cần."
'Chờ đã, vậy họ thực sự khuyến khích nó đánh bại Reborn sao?' Tsuna nghĩ, véo mũi mình khi cậu cảm thấy bắt đầu đau đầu. 'Cái nhà này là kiểu gì vậy?'
"Có một bức thứ," Gokudera lưu ý, lấy một mảnh giấy ra khỏi hộp.
"Đó là của tôi!" Lambo hét lên.
"Nó là địa chỉ tới Kaitou-sama!" Gokudera quát lại.
'Chờ đã, cái gì?'
Lambo cố với tới nó, nhưng Tsuna giật lấy nó khỏi tay Gokudera, thật không may lại khiến cho đệ tử của cậu bị dính trọn đòn của Lambo vào bụng.
Khi Tsuna lướt qua bức thư, biểu hiện của cậu ngày càng hoài nghi hơn.
"Gửi tới Phantom Thief đê tiện," Dino đọc qua vai của Tsuna. "để trao đổi lấy sự an toàn của Lambo, đứa mà ngươi đã bắt cóc một cách thô bạo, bọn ta sẽ nghe theo yêu cầu của ngươi với tốc độ nhanh nhất. Hạnh phúc của nó là ưu tiên cao nhất với bọn ta. Kèm theo đó là vũ khí mới nhất của bọn ta, như ngươi đã yêu cầu... Nó được ký bởi Boss nhà Bovino."
"C-cái loại vu khống kiểu gì thế này?!" Gokudera hỏi, nhăn mặt khi cậu đẩy Lambo ra khỏi bụng mình. "Kaitou-sama không bắt cóc thằng nhóc này! Nó là kẻ đang bám đuôi chúng ta!"
"Lambo, cậu đã viết gì với họ?!" Tsuna hét lên, vò nát tờ giấy trong tay mình.
Đứa bé cười lớn. "Lambo Vĩ đại không viết cho họ! Cậu đã viết!" Khi Tsuna cố phản đối, Lambo giải thích, "Tôi đã kí là Phantom Thief và nói rằng cậu đã bắt Boss tương lai của họ làm con tin, vì vậy họ nên gửi tới thêm vũ khí! Giờ tôi có mọi thứ tôi cần để đánh bại Reborn ngu ngốc khi cậu ta quay lại!"
Với tiếng thét tức giận, Tsuna ném tờ giấy đã bị vo tròn vào đầu Lambo, sau đó che mặt và rên rỉ.
"Sao ngươi dám hủy hoại danh tiếng của Kaitou-sama!" Gokudera gầm lên. Cậu lao tới Lambo, người nhảy ra và chạy sâu hơn vào trong căn hộ, trong khi Gokudera đuổi theo.
Thở dài, Tsuna thì thầm "Đúng như những gì mình cần, cả một gia đình Mafia đang săn bắt mình."
Dino vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Không sao đâu. Nó sẽ qua thôi," anh nói. "...Có lẽ thế."
"Làm thế nào chứ?" Tsuna gắt gỏng hỏi. "Họ dường như rất lo lắng cho nó. Họ đã gửi mọi thứ mà nó yêu cầu, cũng nhanh nữa..."
Tsuna dừng lại. Không phải có gì đó kì lạ về suy nghĩ ấy sao? Nhà Bovino đã trả lời bức thư bắt cóc giả của Lambo nhanh chóng và rõ ràng quan tâm. Nhưng không phải họ đã giao cho cùng đứa bé đó hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, có thể sẽ chết sao?
Trừ khi không phải. Nếu không nó chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng...
'Reborn... không phải là một người độc ác,' Tsuna nghĩ. Đó là sự thật. Người sát thủ ấy tàn bạo và phẫn nộ. Anh không hề do dự khi sử dụng vũ lực để bắt người khác làm việc theo cách của mình. Nhưng cho dù Tsuna có nhìn vào điều ấy thế nào, cậu không thể tưởng tượng được Reborn lại giết một đứa bé chỉ vì khó chịu. Cậu không thể tưởng tượng được Reborn lại đấu với Lambo với sát khí.
Nếu có bất cứ điều gì, trước đó, Tsuna đã cho rằng Reborn sẽ bảo vệ Lambo khỏi bị giết bởi Varia.
Đó chắc chắn là nhiệm vụ thất bại, nhưng nguy hiểm thực sự lại thấp - so với tiêu chuẩn của mafia.
"Hey Dino," Tsuna nói chậm. "Nhà Bovino thế nào?"
"Nhà Bovino? Họ chỉ là một nhà nhỏ," Dino trả lời, có chút bối rối, nhưng vui vẻ giúp đỡ. "Họ chuyên về phát triển và sản xuất vũ khí. Họ là phe trung lập, không phải một phần liên minh của Vongola, và họ gần như tự mình đứng vững. Tôi mới chỉ gặp họ có đôi lần, nhưng họ dường như rất tốt."
"Haaah," Tsuna thở dài. "Tôi hiểu. Vậy là như vậy sao." Bắt gặp ánh mắt tò mò của Dino, cậu cười và giải thích, "Họ có lẽ hi vọng Lambo sẽ bỏ cuộc để về nhà, sau khi trải nghiệm được thế giới bên ngoài và đối thủ thực sự thế nào. Tôi đoán họ không thể biết được sự cứng đầu của nó thế nào."
Nhưng sau đó, ai có thể dự đoán trước được điều như thế chứ?
Dino cười. "Huấn luyện bởi Reborn? Điều đó thật tàn nhẫn đấy!" anh nói. "Nhưng tôi đoán, Reborn cũng là người đã đưa tôi vào việc kinh doanh." Anh co rúm người lại, nhớ lại vài điều đau đớn. Tsuna chỉ có thể hình dung.
"... Cậu đã gặp Reborn như thế nào?" Tsuna hỏi.
"Cậu ấy được thuê để bảo vệ tôi khi tôi lần đầu trở thành Boss Cavallone, sau khi cha tôi mất," Dino giải thích. "Tôi... chưa sẵn sàng, để coi nó như một việc nhẹ nhàng. Nhưng Reborn đã giúp t không bị ám sát trong tháng đầu tiên, và cậu ấy còn đánh tôi nữa. Phải, đó có lẽ là vì cậu ấy không muốn giữ trẻ mãi."
Nụ cười của Dino thật dễ lây truyền, và ngập ngừng, Tsuna cười lại. Tuy nhiên, biểu hiện ấy nhanh chóng biến mất.
"Và đó là lí do anh đang giúp đỡ tôi thế này, mặc dù anh có thể sẽ gặp nhiều rắc rối,' Tsuna nói, nhìn đi và cúi xuống một chú, "Với Vongola và Varia, và cả đống hỗn độn này, và mọi thứ."
Trong một lúc, Dino trông rất ngạc nhiên. Sau đó, khúc khích cười nhẹ, anh xoa đầu Tsuna. Bàn tay anh ấm áp và khỏe đáng ngạc nhiên. Bằng cách nào đó, Tsuna không thể không nhìn lên Boss Cavallone với đôi má hơi đỏ.
"Đừng lo cho tôi," Dino nói. Anh cũng đỏ mặt một chút, quay đi và gãi má. "Tôi thực sự rất vui khi Reborn tin tưởng tôi về một việc như thế này. Tôi cảm thấy như mình cuối cùng cũng được công nhận như một người Boss. Nhà Cavallone là đồng minh tốt nhất của Vongola. Nó chỉ đúng khi chúng tôi giúp đỡ được cho tương lai của nhà Vongola."
"...Cậu... thực sự nghe giống Boss lắm đấy," Tsuna nói, cúi đầu.
Dino cười, xấu hổ nhưng hài lòng, và quàng tay qua vai Tsuna.
Một lần nữa, Tsuna không thể không cười lại, nhưng suy nghĩ của cậu trở nên nặng nề. Cậu tự hỏi nếu Dino thực sự hiểu mình phải đánh cược cao thế nào và bao nhiêu rắc rối mà anh - và cả nhà anh - có thể kết thúc vì những nghi ngờ giúp đỡ kẻ đánh cắp nhẫn Vongola.
Lambo có hiểu không? Gokudera thì sao?
Reborn thì vẫn ổn, người vượt trội hơn cả Varia bằng khoảng cách từ Trái đất tới Ngôi sao Xếp hạng. Nhưng Tsuna không thể quên được khi Lambo co rúm người lại trong bóng tối của con đường đã bị phá hủy và Gokudera bị quật ngã bởi Squalo.
Điều gì sẽ xảy ra lần tới khi Varia đuổi theo họ - theo cậu? Sẽ ra sao nếu chúng tìm thấy cậu ở đây, trong căn hộ này?
Lambo sẽ trốn đâu đây? Dưới chiếc ghế dài nơi mà họ đều ngủ quên cùng nhau vào đêm đầu tiên sao? Trong chiếc tủ nơi mà Gokudera cố giấu đi những viên thuốc nổ còn lại?
Những con dao sẽ thực sự bị tẩm độc lần này không? Sẽ ra sao nếu Dino là người bị cắt qua trong trận chiến tới?
Tsuna sợ hãi, không nghi ngờ gì, nhưng cậu rất giỏi chạy trốn. Cậu rất giỏi trong việc sinh tồn, và cậu đã trốn thoát khỏi kẻ thù khiến cậu khiếp sợ trước đó. Cậu đã thật ngu ngốc khi cho rằng mình sẽ không bao giờ phải chiến đấu.
Và trong chiến đấu, luôn có khả năng mọi thứ sẽ đi sai hướng. Một ai đó mắc sai lầm, và đôi khi, mọi người đều vậy.
Cậu đã đánh giá quá cao bản thân mình.
...Hoặc là cậu đã từng? Cuối cùng, cậu không phải người duy nhất bị truy đuổi.
Tsuna nhảy lên một chút khi Dino nắm chặt hơn vào vai Tsuna. Cậu nhìn lên đôi mắt nâu ấm áp của Boss nhà Cavallone, điều mà Tsuna hoàn toàn không nghĩ tới.
"Hey," Dino khẽ nói, "cậu biết điều khó nhất để trở thành Boss là gì không? Đó là tin tưởng vào gia đình mình. Đó là điều mà tôi đã học được. Nó rất đáng sợ, biết rằng một ai đó sẽ bị thương vì họ chọn tin tưởng và giúp đỡ cậu. Nhưng nó cũng là điều quan trọng nhất. Cậu phải tin họ, vào lựa chọn đi theo cậu của họ. Tất cả những gì cậu có thể làm là chiến đấu hết sức với Dying Will của mình, để chắc chắn rằng sự tin tưởng của họ vào cậu là đúng đắn.
"Có lẽ đó là những điều trong giới mafia," Tsuna thì thầm, "nhưng tôi chỉ là một tên trộm thôi."
Trong áo mình, chiếc nhẫn Vongola Bầu trời đang tỏa hơi ấm. Là chấp nhận hay phản đối, cậu không biết nữa.
~.~.~
Sáng hôm sau, Tsuna đã rời đi.
Có một tấm thiệp trắng trên bàn cafe, với một lời nhắn ngắn gọn được viết bởi Phantom Thief. Nó được gửi tới Dino.
"Xin hãy trông coi Gokudera," Dino đọc. "Và Lambo nữa."
Anh thở dài. Ở một trong những phòng ngủ, anh có thể nghe thấy Hurricane Bomb Hayato bắt đầu kích động. Không có gì nghi ngờ về việc mọi thứ sẽ trở nên khó chịu một khi cậu tỉnh lại và nhận ra Kaitou-sama của cậu đã rời khỏi.
Dino đã nghe về Gokudera rồi. Hầu hết giới mafia đều biết. Vài năm trở lại đây, Gokudera khá nổi tiếng với tính khí bùng nổ, sự bướng bình của mình và tuyệt đối không nghe theo bất cứ ai.
2 trong 3 điều đầu tiên chắc chắn vẫn còn tồn tại, đối với Dino. Nghĩ về nó, điều thứ 3 vẫn còn đó, chỉ là theo kiểu khác mà thôi.
Không có nghi ngờ gì về việc Gokudera sẽ cố tìm kiếm Phantom Thief. Cậu sẽ không ngồi im một chỗ im lặng, cho dù Dino có bảo đảm với cậu bao nhiêu rằng Tsuna của cậu vẫn an toàn. Nhưng, đó cũng là sự trung thành - không chỉ nghe lời một cách mù quáng, nhưng luôn luôn cố gắng để làm tốt.
Cho dù Tsuna nghĩ gì, thì cậu cũng đã có một gia đình, cho dù nó vẫn còn nhỏ.
Giờ, có thành công trong việc tìm kiếm Boss của mình hay không là vấn đề hoàn toàn khác. Sau cùng, Phantom Thief không để lại manh mối gì về nơi cậu sẽ đi.
Dino lại thở dài. "Reborn sẽ giết mình mất," anh than vãn. "Hoặc ít nhất sẽ lại bắt mình tìm cách khắc phục hậu quả."
~.~.~
