"...Vậy nó rơi vào thế bí rồi," Gokudera nói. Tsuna chỉ có thể rên rỉ để phản ứng lại, vùi đầu mình vào trong đôi tay mình và đập nhẹ đầu mình lên bàn. Cậu buộc phải dừng lại khi chiếc kính râm kêu cạch cạch.
Bất chấp những nỗ lực của Gokudera để ngăn Reborn lại vào sáng hôm sau, chàng sát thủ vẫn đá Tsuna ra khỏi giường trước giờ ngủ dậy ưa thích của cậu vào buổi chiều. Mặc dù dậy cũng như Tsuna, nhưng dường như anh chẳng bị ảnh hưởng gì.
'Cậu ta có thực sự là người không vậy?' Tsuna tự hỏi. 'Cậu ta phải là một loại quái vật hay con quỷ nào đấy...'
Reborn kéo chiếc mũ phớt xuống, che đi biểu hiện của mình.
"Nó sẽ không đi vào bế tắc như thế nếu không vì Phantom Thief,' anh nói.
"Đó là cái cách của Kaitou-sama," Gokudera nói, kiên quyết bảo vệ thần tượng của mình. Giọng nói của cậu có vẻ buồn bã. "Đó là cái cách mà phantom thief - sống tự do tự tại, bởi công lý riêng của mình." Nó đi ngược lại với cảm xúc của một người sinh ra và lớn lên trong giới mafia, nhưng anh đã tới để quan sát nó trong khi theo dõi Phantom Thief.
Đó là, Gokudera, một phần không thể tách rời của Tsuna, điều đã cho phép họ gặp nhau và cảm hứng đầu tiên khiến Gokudera đi theo cậu.
"Xin lỗi," Tsuna thì thầm, mặc dù nó hoàn toàn chẳng giống xin lỗi.
"Nhưng chúng ta không thể sử dụng xếp hạng đó, như điểm bắt đầu được sao?" Gokudera thắc mắc." "Dù sao, có lẽ thông tin của Hoàng tử Xếp hạng không thể gánh được hết cái gánh nặng này, nhưng chúng ta vẫn biết nó thực sự là thật. Chúng ta có thể tìm ứng viên tốt nhất đó và phối hợp với họ. Vậy, ai là Ứng viên tốt nhất của nhà Vongola?"
"Tôi cũng rất hứng thú muốn biết," Reborn nói. "Ngoại trừ việc tên Phantom Thief đáng quý trọng đó đột nhiên lại xé toạc bảng xếp hạng trước khi tôi có thể nhìn thấy."
'Xét theo cái cách cậu ta chỉ liếc qua danh sách và đông cứng lại,' Reborn nghĩ, 'cậu ta đã nhận ra cái tên đầu tiên đó, cũng có thể là thứ hai. Đó là ai? Và sao Phantom Thief nhận ra họ? Nó không thể nào là Xanxus. Điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Và... nếu nó là cùng một người mà Đệ cửu đã chọn làm ứng viên, vậy thì cái phản ứng ấy là sao?'
Anh cần phải nói chuyện với Đệ cửu, Reborn quyết định. Chắc chắn có gì đó nhiều hơn đang diễn ra mà anh không biết. Anh không thích cái cảm giác bị cho ra rìa. Khi cái tâm trạng không vui của anh trở nên tồi tệ hơn, nhiệt độ không khí xung quanh chiếc bàn dường như tụt xuống.
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua cột sống Tsuna, khiến cậu che đầu mình lại. Có lẽ nếu cậu không nhìn lên, nguy hiểm sẽ qua đi thôi.
Tsuna thực sự không nghĩ rằng Reborn sẽ đánh cậu chỉ vì vụ đó. Họ đã tới một quán cafe nhỏ để mua espresso cho Reborn, và mặc dù họ là những người duy nhất ngồi chiếc bàn bên ngoài, hơn nữa giờ đang là tháng 11, nó vẫn là một nơi công cộng nơi mà bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Ngay cả Reborn cũng sẽ không bắn súng ngoài đường như vậy, vào ban ngày. Đúng chứ?
'Không ai điên khùng như thế cả,' Tsuna nghĩ, cố trấn an chính mình.
Vậy sao cậu lại cảm thấy sự nguy hiểm đột ngột ập tới như vậy? Cái cảm giác khó chịu này đủ khiến Tsuna miễn cưỡng ngẩng đầu lên và ngó ngang xung quanh. Qua chiếc bàn, Reborn khẽ thở dài.
Tsuna nhìn lên, một làn khói hồng ập vào mắt cậu. Màu hồng. Một thứ gì đó màu hồng đang bay qua không khí.
"Chết tiệt! Một quả lựu đạn!" Gokudera chửi rủa, nhảy lên.
Tsuna cũng đã di chuyển, và cả hai người họ thoát khỏi quả lựu đạn hồng đó. Vụ nổ xảy ra ngay sau đó khi họ né vào góc của tòa nhà.
"Nó yếu quá," Gokudera thì thầm với chính mình, liếc nhìn xung quanh những góc tường đã bị hủy hoại. Làn khói dày từ quả lựu đạn đã che khuất mất kể tấn công.
"Ai đang tấn công vậy?" Tsuna tự hỏi. "Và chúng là ai?"
"Chúng hẳn đến đây vì ngài, Kaitou-sama!" Gokudera nói. "Nhưng sao chúng tìm được chúng ta?"
Reborn, người đã theo sau họ, không hề bị xây xước chút nào, lại thở dài. "Không." Anh nói, "nó là giành cho tôi. Tôi là mục tiêu."
Tsuna và Gokudera quay sang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc. Ai thậm chí dám xem xét tới việc thách thức Reborn huyền thoại chứ? Chắc chắn, chắc chắn là không ai ngu ngốc như thế.
"Mau lên, Reborn!" Giọng nói cao của một đứa bé vang lên phía trước cửa hàng cafe. "Ta, Lambo Vĩ đại, đã đến để đánh bại ngươi!"
~.~.~
Chương 5: Target ~ Caught up, Caught Flat-Footed
~.~.~
"Chờ tôi một chút," Reborn chậm rãi nói, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống để che đi biểu hiện của mình.
Vẫn vô cùng kinh ngạc, Tsuna và Gokudera chỉ có thể nhìn khi người sát thủ bước qua phía sau họ và tới chỗ đối thủ của anh. Có 3 quả lựu đạn hồng đang bay về phía anh. Tuy nhiên, Reborn không hề do dự khi anh đẩy bay chúng đi, đưa nó trở lại nơi nó bắt đầu.
Vụ nó có lớn hơn đôi chút khiến bộ com-lê của Reborn có hơi nhăn một chút, nhưng Tsuna nghe thấy ai đó khóc òa lên vì kinh ngạc giữa đám khói. Cậu và Gokudera co rúm lại khi Reborn cũng biến mất vào trong đám khói bụi và những âm thanh không thể nhầm lẫn được của người kia vì bị đánh vang tới tai họ, trộn lẫn với tiếng la hét đau đớn.
Một tiếng khóc đặc biệt lớn khiến họ ngồi gần nhau hơn.
'Reborn là... là loại quái vật gì vậy?' họ không thể không tự hỏi.
Khi đám khói bắt đầu tan dần, cả Tsuna và Gokudera nhắm mắt lại hoặc quay đi chỗ khác, sợ phải chứng kiến cái cảnh tàn sát này. Thật không may, tên khủng bố nhỏ con ấy khiến họ đông cứng và không thể nhúc nhích.
Reborn cao lớn, bộ quần áo màu đen hiện ra trước. Anh chẳng thèm rút vũ khí ra, giờ phủi phủi tay mình và gạt bụi trên vai mình. Dưới chân anh là kẻ tấn công đang nằm bệt dưới đất.
Đó chỉ là một đứa trẻ - hay một cậu bé, chỉ mới ở độ tuổi tiểu học thôi. Cậu từ từ ngồi dậy, lượng lớn nước mắt tụ lại trên đôi mắt mình. "Phải... chịu... đựng..." cậu sụt sịt. Cái trừng mắt lạnh lùng của Reborn khiến cậu co rúm người lại, lấy tay che đầu mình - và mái tóc xù, xoăn đen của cậu, phồng lên tạo thành một mái tóc dày.
"Nhầm chỗ rồi, nhóc," Reborn nói với cậu. "Tôi đang có công việc và tôi không có thời gian đối phó với cậu đâu."
"Im đi, Reborn ngu ngốc!" Đứa bé nức nở. "Lambo Vĩ đại sẽ đánh bại ngươi! Ta sẽ không từ bỏ đâu!"
Không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc, cậu đứng dậy và lao tới bộ vũ khí đang nằm ở vùng đất hoang gần đó. Đó là một thứ to lớn, cao hơn cả Lambo và có lẽ cũng nặng hơn nữa, nhưng bằng cách nào đó cậu bé lại có thể dễ dàng nâng nó lên vai mình.
'Bộ guitar à?' Tsuna nghĩ, bất động trước hình thù kì lạ.
"Bộ đàn violong sao?" Gokudera lầm bầm, quen thuộc về những loại nhạc cụ cổ điển hơn Tsuna. Tuy nhiên, nó rõ ràng chưa bao giờ thực sự là một chiếc đàn violong, khi phần phía trước mở ra để lộ ra một bệ phóng tên lửa.
Toàn bộ hình ảnh này thực quá vô lý - một đứa trẻ tiểu học trong bộ quần áo bò liền đang giơ lên chiếc violong khổng lồ bắn ra quả tên lửa về phía người sát thủ đang mặc bộ com-lê đắt tiền.
'Tuy nhiên, vẫn không phải thứ kì lạ nhất mà mình được thấy,' Tsuna nhận ra.
Reborn thậm chí chẳng thèm chớp mắt khi anh đá quả tên lửa thẳng về phía Lambo, vụ nổ khiến cậu bé và bộ vũ khí bay lên. Khi nó rơi xuống đất, nhiều ngăn của bộ vũ khí mở ra, để lộ ra lựu đạn, rất nhiều lựu đạn, mìn, vài khẩu súng ngắn, bộ phóng tên lửa và thứ gì đó trong như khẩu súng tiểu liên.
Có chút cháy xem quanh các cạnh, nhưng dường như không thể tệ hơn, Lambo lại ngồi dậy. Cậu sụt sịt. Cậu mở miệng run rẩy. Nhiều nước mắt hơn trào xuống từ đôi mắt mình.
"Waaahh!" Lambo đột ngột òa khóc, nước mắt trào xuống má mình như sông khi cả cơ thể cậu run lên với tiếng nức nở của mình. Đó là một cảnh tượng thảm hại đến không ngờ.
Đương nhiên, nó hoàn toàn thất bại trong việc khiến Reborn phải di chuyển.
"Làm sao mà dỗ nó đây?" cậu nói, nâng chân lên như thể định đá Lambo lần nữa.
"Reborn!" Tsuna phản đối không thèm suy nghĩ. Cậu rên rỉ một chút khi cái trừng mắt của Reborn hướng tới cậu. "Nh-nhìn đi, cậu bé mới chỉ là đứa trẻ thôi, và nó đã mắc lỗi. Dỗ nó đi chứ!"
"Đứa nhóc này đã xuất hiện trong vài năm rồi," Reborn thẳng thừng nói. "Cho dù tôi đấm nó thế nào, nó chẳng bao giờ bỏ cuộc cả. Nó thực sự bắt đầu khiến tôi bực mình, và hơn nữa, nó đang cản trở công việc của tôi. Không thể tha thứ."
'Nó vẫn sống sót được... trong nhiều năm ư?!' Tsuna nghĩ. Cho dù Reborn có nhẹ tay, nhưng nó vẫn rất ấn tượng. Hơn nữa, đó là sự ngu ngốc. Ai lại có thể cứng đầu như thế?
"Chống lại Mr.Reborn... trong nhiều năm...?" Gokudera lầm bầm, suy nghĩ của cậu dường như cũng đang đi theo hướng tương tự.
"Đó là... yêu cầu của Boss...!" Lambo nức nở. "Ta được yêu cầu... yêu cầu phải đánh bại tên siêu sát thủ hạng nhất, Reborn! Ta sẽ không từ bỏ, không bao giờ!"
'Cái kiểu yêu cầu gì vậy?!' Tsuna thắc mắc, hoảng sợ. 'Đó có phải một kiểu đùa không vậy?'
"Ngươi đang nói cái quái gì thế, tên ngốc?! Điều đó thật vô nghĩa?!" Gokudera hỏi. Nhưng, trước sự rùng mình của Tsuna, cậu không lo lắng về cậu bé. Thay vào đó, cậu bước qua Reborn và nắm vào đầu Lambo. "Đừng lảng vảng quanh đây nữa! Ngươi không thể đấu với Mr. Reborn trong một trăm năm nữa đâu!"
"Một thế kỷ thôi sao? Cậu đang đánh giá thấp tôi đấy!" Reborn nói, gật đầu đồng ý.
Lambo òa khóc to hơn.
"Ngươi chỉ đang gây thêm rắc rối cho Mr. Reborn thôi!" Gokudera tiếp tục, ghì tay vào đầu Lambo không thương tiếc - mặc dù may mắn mái tóc dày ấy của cậu đã bảo vệ cậu. "Và cả Kaitou-sama nữa! Sẽ ra sao nếu ai đó nhận ra bọn ta chỉ vì đống lộn xộn do ngươi gây ra hả? Nhận thua đi!"
"Ngươi... ngươi sai rồi! Đừng chặn đường ta đấu với Reborn nữa!" Lambo hét lại. Lambo bò đi, cậu vồ lấy một đống lựu đạn.
Đương nhiên, Gokudera cũng lấy ra thuốc nổ của mình, chuẩn bị ném.
"Okay, thế đủ rồi!" Tsuna tuyên bố, bước tới giữa hai người họ và giơ tay mình lên. "Cậu!" cậu chỉ về phía Gokudera. "Vứt nó đi ngay! Đừng gây thêm hỗn độn ở nơi công cộng này nữa! Và cậu!" cậu chỉ về phía Lambo. "Nhặt đồ của mình lên ngay! Đừng chỉ tấn công ai đó ở nơi công cộng thế này! Nhà cậu không dạy cậu điều đó sao?"
Mặc dù Tsuna không nhận ra nó, cậu nghe cứ như một người mẹ kiên quyết và phản đối.
Gokudera nghe lời, nhưng Lambo thì ương ngạnh nhìn chằm chằm lên cậu, sụt sịt.
"Thôi nào," Tsuna cố thuyết phục cậu, quỳ xuống bên cạnh cậu bé và thận trọng nhặt lên một trong những khẩu súng đã rơi ra khỏi bộ vũ khí. Lộ ra bản chất thật của mình như một người công dân Nhật Bản, cậu cầm khẩu súng như thể cậu mong đợi nó bắn mình bất cứ lúc nào. "Chúng ta sẽ kết thúc việc này, sau đó chúng ta có thể ăn gì đó, okay?"
Họ chưa bao giờ gọi món ở quán cafe, và cũng như sự quan tâm của Tsuna, bất cứ ai bị đánh bởi Reborn xứng đáng có một thứ gì đó để vực dậy tinh thần của họ.
Lau nước mắt và nước mũi của mình, Lambo gật đầu và bắt đầu thu lại những quả lựu đạn của mình.
"Đừng hứa cho cậu ta đồ ăn," Reborn phàn nàn một cách nửa vời. "Giờ cậu ta sẽ không bao giờ bỏ đi đâu."
"Cậu chỉ đang khó chịu vì một đứa bé có thể theo dấu cậu thôi," Tsuna lầm bầm.
Cậu đã thực sự đúng. Phần thưởng của cậu là bị vặn lại cánh tay về phía sau lưng mình đau đớn.
"Vừa rồi là gì vậy?" Người sát thủ hỏi với một giọng điệu khác với bình thường. "Tôi nghĩ cậu vừa nói một thứ gì đó ngu ngốc, tên nghiệp dư."
Thú thật, mặc dù cậu ghét phải thừa nhận, Reborn chưa bao giờ có thể hình dung ra được bằng cách nào Lambo có thể tìm anh với độ chính xác không hề sai lầm như vậy. Thực tế, sát thủ chuyên nghiệp cũng từng có thể làm vậy. Nó thực sự ấn tượng... và cũng rất phẫn nộ.
"Không có gì, không có gì hết!" Tsuna rên rỉ.
Sao Lambo có thể sống sót được nhiều năm với sự đối xử này nhỉ? Tsuna chắc chắn chỉ vài ngày nữa thôi sẽ giết cậu rồi.
~.~.~
Gokudera và Lambo lại đang tranh cãi lần nữa, nhưng giọng nói của họ dường như bị át đi bởi âm thanh xung quanh. Thứ gì đó lạnh lẽo tràn xuống cột sống của cậu. Cậu căng thẳng, và cậu nghĩ rằng mình cũng cảm thấy sự thay đổi của Reborn, mặc dù tư thế của Reborn vẫn rất bình thường.
"Oh? Vậy cậu nhận ra sao?" Reborn khẽ nói.
"Ai đó đang tới," Tsuna thì thầm, nghiêng đầu đi để cố giấu đi biểu hiện của mình.
"Không," Reborn đính chính lại, "chúng đã ở đây rồi."
Họ tách nhau ra cùng một lúc - Tsuna thoát khỏi Reborn, người sát thủ đã đẩy cậu ra.
Thời điểm rất hoàn hảo. Như một ngôi sao chổi, gã đàn ông cao lớn với mái tóc trắng dài hạ xuống ngay chỗ họ vừa đứng, thanh kiếm hạ xuống trước. Một vết sâu hoắm được khắc trên vỉa hè, trải dài từ con đường tới cửa hàng ngay phía trước họ.
Là 2 đứa trẻ của giới Mafia, nó chỉ khiến Gokudera và Lambo mất thêm một giây để phản ứng lại. Trong khi Lambo đang bò tới bộ vũ khí của mình, Gokudera đã lôi ra hai bàn tay đầy thuốc nổ. Khi Tsuna lao tới chỗ họ, Gokudera ném thuốc nổ lên không trung, hướng về phía kẻ tấn công.
Gã đàn ông tóc dài chế nhạo, và kiếm của hắn chém ra, nhanh hơn họ có thể theo được. Thuốc nổ rơi xuống đất, mỗi ngòi nổ đều bị cắt đứt.
"VOI! Đó là thứ tốt nhất ngươi có thể làm à?" gã đàn ông chế nhạo. "Đó là lí do ta không muốn nhận cái công việc phí thời gian này!"
"Ngươi là... Superbi Squalo của Varia," Gokudera nói, nuốt nước bọt. Tay cậu đang run rẩy, nhưng điều đó không khiến cậu dừng việc lấy thêm thuốc nổ, chuẩn bị chiến đấu. "Ngươi muốn gì từ bọn ta?"
'Varia?' Tsuna nghĩ. 'Thật tệ. Sao chúng tìm được chúng ta? Mình đã làm hỗn loạn lên sao?'
"Đừng ngu ngốc như vậy," Squalo nói, biểu hiện của hắn trở nên khó chịu. "Ta muốn chiếc nhẫn Vongola Bầu trời! Và đầu của tên trộm đó!"
Hắn chĩa kiếm về phía Tsuna, người đang co rúm người lại.
"Tôi-tôi chẳng có gì để nói tôi không biết ý của anh là gì cả," cậu nói, cười gượng.
"Hah! Sự hiện diện của cậu ta thật đáng vất đi, rác rưởi!" Squalo nói. Lần này thanh kiếm chĩa về Reborn, người nheo mắt nhìn chằm chằm lại. "Với việc chiếc nhẫn Bầu trời bị đánh cắp, tên sát thủ được ông già đó tin tưởng nhất sẽ ở đâu chứ? Quá rõ ràng! Boss của bọn ta đã thấy được mưu đồ của các ngươi không mất chút thời gian nào!"
"Cậu đang cáo buộc hơi nặng đấy, và chẳng có bằng chứng gì," Reborn lạnh lùng nói. Tuy nhiên, bên trong anh đang sôi sục. 'Tên nhóc chết tiệt đó. Nếu nó không đi theo mình...' anh nghĩ. 'Không, đó cũng là lỗi của mình. Mình không thể tin được mình lại rơi vào cái bẫy tương tự mình đã từng dùng. Mình đã quá kiêu ngạo, cho rằng Varia sẽ không thể theo dõi mình được...'
Squalo cười khinh bỉ. "Ngươi đang cư xử hơi thụ động đó,"
Cười nguy hiểm, Reborn nhún vai. "Ngươi đã hoàn toàn đúng," anh nói. "Đệ cửu gửi ta tới để lấy lại nhẫn Bầu trời. Vậy nên, cậu ta là con mồi của tôi. Đừng cản đường tôi."
Anh toát ra ý định giết người ở câu nói cuối cùng, nhưng Squalo chỉ cười khẩy. Hắn không đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng hắn có thể thắng khi chống lại người sát thủ vĩ đại nhất thế giới, nhưng bảo vệ ai đó luôn khó khăn hơn giết họ, và hắn biết Reborn đang ở thế bất lợi. Anh không thể trực tiếp tấn công Varia được, sẽ gây ra cuộc xung đột toàn diện trong Vongola, vì anh sẽ được xem là hành động dưới chỉ đạo của Đệ cửu.
Chưa kể tới việc đối mặt với ai đó với tầm cỡ của Reborn như đặt tính mạng Squalo lên ngọn lửa.
Phía sau Squalo, Tsuna quan sát sự bế tắc với đôi mắt mở hờ. Thay vào đó, cậu cẩn thận bắt đầu chạy đi, kéo Gokudera theo mình.
Khoảnh khắc họ tới bên cạnh Lambo, Tsuna lăn một vòng và, nắm lấy bàn tay cậu bé, cố gắng chạy. "Đi thôi!" cậu hét lên với Gokudera, người đã theo sát gót cậu. Lambo kêu oai oái ngạc nhiên, với lấy bộ vũ khí của mình.
Thật không may, họ không chạy được xa.
"Hiiiieeee!" Tsuna đột ngột lùi lại, nhảy giật lại khi vài con dao nhỏ bay dọc trên không và đâm vào vỉa hè trước mặt cậu.
Ushishishi," Kẻ tấn công thứ hai cười khúc khích. "Đừng nhanh vậy chứ, tên nhà quê. Đừng quên hoàng tử cũng ở đây nữa." Hắn nhìn xuống họ từ trên mái nhà ở tòa nhà gần đó, chiếc vương miện nhỏ của hắn lấp lánh dưới ánh sáng. Nụ cười xấu xí của hắn mở rộng ra trước cái trừng mắt của Gokudera và ánh mắt khó chịu của Tsuna.
"Voi! Chờ ngươi đủ rồi đấy," Squalo cười khinh bỉ, không rời mắt mình khỏi Reborn. "Belphegor, ta sẽ để lại lũ nhóc đó cho ngươi. Đừng có quên yêu cầu của chúng ta đấy."
"Sao ngươi lại lấy phần hay nhất?" Belphegor phàn nàn. Tuy nhiên, nụ cười của hắn vẫn không biến mất, và hắn lấy ra một bàn tay đầy dao. "Đừng lo, hoàng tử không bao giờ thất bại cả."
Gokudera đã lấy ra vũ khí của mình, và Tsuna cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, các tia sáng của lửa trong mắt cậu khuất phía sau chiếc kính râm. Co rúm bên cạnh họ, Lambo chỉ có thể nắm chặt chiếc đàn violong giả, chưa hiểu lắm về chuyện gì đang diễn ra khi cậu nhìn 2 người lớn xung quanh mình, đã chuẩn bị chiến đấu - và một vài người thì chuẩn bị giết nhau.
"Hãy cẩn trọng, Kaitou-sama!" Gokudera khẽ nói. "Dao của hắn ta có dính chất độc. Chỉ một vết xước thôi có thể gây tử vong đó."
Tsuna gật đầu. "Tập trung vào việc trốn thoát," Cậu trả lời. "Và cố giữ cho thiệt hại về tài sản xuống mức thấp nhất. Có thể vẫn còn vài người dân trong khu vực này."
Ở phía bên kia của Squalo, Reborn cười khẩy. 'Cậu không nên lo lắng về bất cứ ai khác, tên nghiệp dư,' anh nghĩ. 'Hơn nữa, Varia thực sự nằm khỏi tầm tay rồi. Đứa nhóc bò ngu ngốc tấn công công khai là một chuyện, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi đây là một đội sát thủ ưu tú?'
Mối thù truyền kiếp của Xanxus đã xảy đến. Cơn giẫn dữ của hắn đã che mờ con mắt hắn, và cấp dưới của hẳn chỉ quá vui vì được tháo bỏ xiềng xích và hành động bất chấp hậu quả.
Squalo di chuyển trước, lao tới Reborn với thanh kiếm được đưa về phía sau.
Sự hạn chế tương tự đã ngăn cản Reborn từ việc đối đầu trực tiếp với Varia cũng đã áp dụng với chính hắn, nhưng Squalo dường như đã quên mất nó trong cơn khát máu của mình. Đó là một tiêu chuẩn kép - chẳng ai hi vọng hơn là Varia và chẳng ai sẽ gây ồn ào như thế cả.
"Cái này thì sao? Zanna di Squalo của ta, Fang of the Shark!" Squalo hét lên, mỉm cười lớn.
Kéo chiếc mũ phớt của mình xuống thất vọng, Reborn né cú chém nhanh ấy dễ dàng. 'Không khí... nó quá dày,' anh nghĩ. Nó trở nên khó cắt qua hơn, khiến hắn mất nhiều sức hơn để giữ cho Zanna của hắn vẫn ở cấp độ như bình thường.
Nhận ra điều tương tự, Reborn cười khẩy và tiếp tục ngả về sau. 'Phải, đây có thể là cơ hội tốt,' anh quyết định. 'Mình đã tự hỏi Phantom Thief sẽ thế nào trong chiến đấu.'
Thật vậy, 4 người tham gia khác trong cuộc đối đầu này cũng không nhàn rỗi. Di chuyển trước, Gokudera ném thuốc nổ về phía Belphegor, trong khi Tsuna kéo Lambo vào trong bóng tối của tòa nà mà thành viên Varia đang đứng trên đó, để góc độ ném của hắn khó hơn.
Belphegor đã phản ứng ngay lập tức, ném con dao để chặn thuốc nổ như Squalo đã làm với kiếm của mình. Tuy nhiên, có gì đó không đúng. Khuất khỏi tầm nhìn, đôi mắt hắn mở to - hai viên thuốc nổ dường như trượt qua nhau, và tiếp tục hướng tới hắn.
'Mình... trượt sao?' Hắn nghĩ. 'Không thể nào...'
Kagerou, được kích hoạt bởi Tsuna, đã xong công việc của nó, tạo ra đủ mục tiêu để những con dao của Belphegor ném trượt những thuốc nổ thực sự. Và mặc dù Kagerou ảnh hưởng tới Gokudera khá nhiều, còn đối với thuốc nổ, "đủ gần" cũng vẫn là đủ tốt rồi.
Một vụ nổ nhấn chìm mái nhà nơi Belphegor đã đứng. Ở phía dưới, Gokudera lăn đi để né những con dao, mặc dù bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng của Kangerou khiến cậu trở nên khó khăn để có thể đoán được chính xác nơi nó sẽ phi tới. Cậu nhăn mặt khi tay áo và cánh tay trên của cậu bị cắt bởi con dao mà cậu không thể tránh được.
"Gokudera!" Tsuna hét lên, Cậu có thể cảm thấy tay mình lập trức trở nên tê cứng, nhưng đó không phải cảm giác của thứ độc chết người. 'Đây là thuốc làm tê liệt,' Gokudera nghĩ. 'Nhưng không đủ mạnh để giết người. Ah, mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biết ơn bà chị gái của mình vì đã cố nhồi nhét đủ loại thuốc độc có thể vào mình...'
Nhờ những nỗ lực ấy của cô - hay đúng hơn, cái tuổi thơ cơ cực mà cô đã bắt cậu phải chịu đựng - Gokudera đã chịu rất, rất nhiều loại thuốc độc, và cũng đã sinh ra được một vài kháng thể.
Thuốc nổ của cậu mạnh hơn lựu đạn của Lambo, và mặc dù Gokudera là chuyên gia về việc tính toán thời gian vụ nổ, một phần của mái nhà và bức tường trên đã sụp đổ, cùng với Belphegor trong đó.
"Voi, tên ngốc!" Squalo gầm lên, nhân cơ hội liếc về phía sau mình. Reborn để hắn làm vậy, mặc dù bất cẩn như thế khiến anh cảm thấy mình bị đánh giá thấp.
Lấy những gì hắn thấy như một cơ hội trong khi Reborn đang mất thăng bằng, hắn quay sang và lao về phía Gokudera, thanh kiếm của hắn cắt theo đường chéo trước mặt.
"Ta không biết ngươi đang làm gì," Squalo gầm lên, "nhưng nó sẽ không thể chống lại Scontro di Squalo của ta đâu."
'Oh ho, vậy đó là Charge of the Shark sao, đòn tấn công đã đánh bại Hoàng đế kiếm thuật,' Reborn nghĩ, quan sát với sự thích thú.
Squalo đã đúng. Tsuna nhăn mặt khi cảm thấy Kangerou bị xé nát. Ngọn lửa Bầu trời của cậu hoàn toàn bị phá vỡ dưới áp lực của Scontro, rơi khỏi tầm kiểm soát của cậu. Tuy nhiên, điều ngược lại cũng được áp dụng - sự cản trở do Kangerou gây ra đã giảm thiểu được sức mạnh của Scontro.
Gokudera không có thời gian để né, và đòn tấn công khiến cậu bay lên, cắt một vết đỏ trên ngực cậu. Tuy nhiên, nó chưa đủ để giết cậu - hay thậm chí là đánh gục cậu để đếm ngược. Lăn, Gokudera cố bò tới 4 người họ và trừng mắt, nheo mắt lại, trước Squalo.
"Gokudera!" Tsuna lại kêu lên, tức giận và sợ hãi đều trộn lẫn với nhau. Phía sau chiếc kính râm, đôi mắt cậu nheo lại, le lói ánh sáng của lửa bầu trời.
Với bản năng của mình được mài giũa sau nhiều trận chiến, Squalo cảm thấy có gì đó thay đổi trong không khí, cho dù hắn không nhận ra được chính xác nó là gì. Không khí nặng nề hơn, nóng hơn do Kangerou đã đóng lại phía sau hắn với một gợn có thể thấy được, phục hồi lại khu vực mà cậu đã thay đổi bằng lửa của mình, khi cậu giơ tay về phía trước.
Một tia lửa lóe lên trên mặt đất, khiến đôi mắt Squalo mở to. Hắn nhận ra lửa Bầu trời, nhưng dường như không thể xuất hiện quá xa từ người sử dụng, Tsuna.
'Vậy cậu ta cũng có thể làm thế sao,' Reborn nghĩ, cười khẩy một chút. Đó là năng lực khác của Kangerou, thứ mà cậu vẫn chưa hề nhắc tới, mặc dù anh đã đoán - theo một cách rất thô, không khi được truyền lửa Bầu trời sẽ trở thành một vũ khí tạm thời. Nói cách khác, bản thân không khí có thể bốc cháy và cháy với lửa Bầu trời.
Sức mạnh của họ có thể thấp hơn nhiều, đương nhiên, yếu hơn việc truyền lửa qua một vũ khí thích hợp, hay sử dụng tay trần như ngọn lửa phẫn nộ của Xanxus. Nhưng sự linh hoạt của kỹ thuật này rất có ích, đặc biệt là cho Tsuna, người chẳng có vũ khí gì có thể truyền lửa mà không bị phân rã ra.
Và thậm chí nếu giảm cường độ lửa của Tsuna đi thì cũng đủ để làm cháy ngòi nổ thuốc nổ của Gokudera, đang nằm phía sau Squalo.
Lần này, hắn sẽ không có cơ hội để thoát được.
Tsuna lao tới Gokudera, kéo cậu cúi xuống khi thuốc nổ nổ tung. Squalo bị bay lên, vụ nổ trúng vào hắn vào bên cạnh mình khi hắn cố quay đi. Hắn ngã xuống đất với tiếng cằn nhằn, và lăn đi.
"Mau lên," Tsuna nói, giọng nói của cậu thấp và căng thẳng, khi cậu đỡ Gokudera đứng lên bằng đôi chân của mình. "Đây là cơ hội của chúng ta-"
Nhưng trước khi họ có thể bước đi được, tiếng cười rùng rợn vang vọng khắp đường phố, khiến họ bất động.
"Ushishishi..." Đống đổ nát trên mái nhà rung chuyển, đẩy sang một bên khi một thân hình từ từ nhổm lên. Belphegor đứng dậy, rang rộng tay chân. Hắn loạng choạng, đầu hắn lắc lư như một con rối, nhưng hắn tiếp tục cười. "Ta đang chảy máu..." hắn lẩm bẩm. "Hoàng tử đang chảy máu... máu của hoàng tộc đã đổ..."
Ngả đầu về phía sau, hắn cười lớn.
Theo bản năng, Tsuna biết rằng đối thủ thứ hai của họ đã trở nên nguy hiểm hơn trước. Cậu cố kéo Gokudera cùng mình nhanh hơn, nhưng không có thời gian. Belphegor dang tay, như một ảo thuật gia đang biểu diễn, và rất nhiều, rất nhiều dao xuất hiện trên tay hắn.
Tiếp theo, những con dao đang bay. Số lượng và độ rộng là quá lớn, và cả Gokudera và Tsuna nhận ra mình sẽ không thể né khỏi, không phải với Gokudera vẫn đang quay cuồng vì thương tích ở trận chiến trước đó.
'Kaitou-sama!' Gokudera tuyệt vọng nghĩ, đẩy tay của Tsuna ra. Nếu ít nhất Tsuna có thể thoát được...
Nhưng thay vào đó, cậu thấy tay mình bị nắm chặt hơn. Đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt quyết tâm của Tsuna. Chuyển trọng tâm của mình, Tsuna kéo Gokudera lên qua vai mình, ra khỏi phạm vi của đòn tấn công.
"Belphegor, tên rác rưởi! Chúng ta phải giữ cho hắn còn sống!"Squalo hét lên, cuối cùng cuối cùng cũng đủ hồi phục để nhấc mình dậy.
Thật không may, đồng đội của hắn chẳng thèm để ý. Tsuna nhìn lên cơn bão dao đang lao tới cậu, bị kẹt giữa hoảng sợ và cảm giác bình tĩnh kì lạ dường như dâng lên trong cậu. Trong tâm trí cậu, cậu có thể thấy mọi hành động và phản ứng có thể, và làm sao để kết hợp chúng, đặt ra trước mắt cậu một cách rõ ràng. Để thoát khỏi tình thế này, cậu sẽ cần...
Tuy nhiên, không cần cậu phải hành động.
"Được rồi, tôi đã thấy đủ rồi," Reborn khẽ nói.
Nâng khẩu súng trong tay mình lên, cậu hội tụ đủ lửa mặt trời trong vũ khí của mình. Bóp cò, cậu bắn ra Chaos Shot. Đòn tấn công ngay lập tức tỏe ra, nhiều viên đạn mặt trời bắn ra theo nhiều hướng.
Như một cơn mưa ánh sáng, chúng chặn đứng những con dao trên không trung, trước khi chỉ có một chiếc bay tới Tsuna. Những con dao và Lửa mặt trời bắn xuống mặt đất, nghiền nát vỉa hè.
Vẫn còn sự bình tĩnh, Tsuna không hề do dự nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Gokudera, lôi cậu dậy, và cà nhắc đi nhanh nhất có thể.
Belphegor để họ đi, thay vào đó quay sang hướng đối thủ của mình, Reborn.
"Đừng can thiệp vào cuộc đi săn của hoàng gia, tên nông dân," hắn yêu cầu, nụ cười của hắn nở to ra và đầu hắn nghiêng một cách kỳ cục.
"Nông dân?" Reborn lặp lại, cười khẩy. "Đôi mắt ngươi thực sự vô dụng à? Ngươi không thể nhìn ta chẳng là gì như thế sao?"
Squalo cố hồi phục lại chân mình và, khi hắn quay sang Reborn, nụ cười khát máu của hắn cũng hiện lên trên khuôn mặt mình. Mặc dù bị nhắm bởi 2 thành viên của Varia, Reborn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, đôi mắt anh uể oải hướng về hướng rút lui của Gokudera và Tsuna.
"Hmm, ta nghĩ ta có thể chơi với các ngươi một chút," Reborn quyết định, khi Phantom Thief và đệ tử của cậu đi vào con hẻm và mất hút. "Tập trung nè, các ngươi có thể học được gì đó."
~.~.~
Nhận định rằng họ đã đi đủ xa, Tsuna hạ Gokudera xuống đất và băng bó mà cậu đã học được, đề phòng trường hợp. Dựng cậu lên tựa lưng vào tòa nhà nhỏ, Gokudera nén lại tiếng rên rỉ khi Tsuna kéo thân thể dính máu của cậu. May mắn thay, vết cắt tạo ra bởi Squalo rất nông, có điều dài và lởm chởm.
"Kaitou-sama, ngài nên đi tiếp đi," Gokudera cố nói. "Chúng đang đuổi theo ngài."
"Tôi biết," Tsuna khẩn trương nói, đôi bàn tay cậu di chuyển nhanh chóng để quấn băng khắp thân thể cậu. "Nhưng chúng biết cậu đi với tôi. Tôi không thể chỉ bỏ rơi cậu được. Chẳng có gì nói trước được chúng sẽ làm gì với cậu."
Cậu nuốt nước bọt nặng nề. 'Mình đã để lại đứa bé ở đó rồi,' cậu nghĩ, lông mày cậu cong lên quan tâm và tội lỗi. Khi cậu kéo Gokudera khỏi chiến trường, cậu đã thấy Lambo co rúm giữa hai tòa nhà, bộ vũ khí của cậu nằm phía trước che chắn cho cậu. Nó có thể được bọc giáp và là một lá chắn tốt, nhưng cái cách mà cậu giữ nó cứ như nó là một va li bí mật hơn là món đồ chơi.
Thành viên Varia đều đã lờ đi cậu ngay từ khi bắt đầu, và Tsuna chỉ có thể cầu nguyện chúng sẽ tiếp tục làm thế. Sau cùng, họ chẳng có lí do gì để đuổi theo Lambo. Mang theo cậu theo mình chỉ đặt cậu bé vào thế nguy hiểm hơn, vì Tsuna là mục tiêu thực sự, và Tsuna sẽ không thể lo cho cả cậu và Gokudera được.
Hi vọng, nếu Lambo ở ngoài tầm mắt, Varia sẽ không thấy được cậu nhóc ở đó, thay vào đó tập trung vào Reborn.
Nếu không có gì khác, Tsuna trấn an chính mình, Lambo đã sống sót trước Reborn trong nhiều năm. Cậu hẳn phải có khả năng gì đó. Cậu cũng sẽ dùng nó để vượt qua lần này. Hi vọng vậy.
"Cậu có thể đi tiếp không?" Tsuna hỏi Gokudera, xua tan đi những suy nghĩ đó. Giờ chẳng có gì cậu có thể làm được cả. Nó nằm trong tay của Reborn, và suy nghĩ của Tsuna, có lẽ là vô căn cứ, rằng người sát thủ sẽ không đủ nhẫn tâm để một đứa trẻ, thậm chí là một đứa trẻ khó chịu, chết một cách vô ích như thế.
"Tôi ổn, Kaitou-sama," Gokudera trấn an cậu. "Tôi xin lỗi vì để ngài thấy tình cảnh thảm hại thế này. Tôi nên làm được nhiều hơn."
"Đối đầu với một đội sát thủ ưu tú sao?" Tsuna ngờ vực nói. "Chúng ta vẫn còn sống. Đó là tốt nhất rồi."
"Chúng không có ý định giết đâu," Gokudera trầm ngâm nói. 'Ít nhất, chúng muốn Kaitou-sama sống. Vì cái gì chứ? Cho một sự hành hình công khai ư?' Nhiều khả năng, Boss Varia muốn giải quyết chuyện cá nhân với kẻ dám thách thức hắn ta.
"Mau lên," Tsuna nói, lắc đầu và kéo Gokudera đứng dậy. "Tiếp tục đi thôi. Reborn sẽ không bao giờ trì hoãn được chúng mãi đâu."
Không phải anh không thể. Về Reborn, Tsuna đặc biệt không hề lo lắng. Thay vào đó, cậu nghi ngờ người sát thủ sẽ mệt mỏi và chỉ bỏ đi. Sự giúp đỡ mà họ đã nhận được nhiều hơn là Tsuna dám mong đợi. Không nghi ngờ gì nó sẽ đem lại cho Tsuna rất nhiều, rất nhiều câu chế nhạo là 'nghiệp dư'.
Gokudera ngập ngừng, ánh mắt cậu hướng lên tòa nhà mà cậu đã tựa vào. Cậu dường như dao động trên đôi chân của mình và lại vươn tới tựa vào nó lần nữa.
"Gokudera?" Tsuna hỏi, giơ tay ra hỗ trợ bạn mình. "Cậu thực sự ổn chứ? Chúng ta có thể chờ thêm chút nữa."
Lắc đầu, Gokudera nghiêng vào Tsuna một cách nặng nề, người đang cựa quậy một chút vì sức nặng. "Không, chúng ta phải tiếp tục đi," cậu nói. Cậu tựa vào gần hơn, gần tới mức trán họ chạm vào nhau và hơi thở xen kẽ với nhau. "Kaitou-sama," Gokudera nói, rất khẽ khiến chỉ có Tsuna có thể nghe thấy, "chúng ta đang ở trong ảo ảnh."
Hơi thở của Tsuna nhanh hơn, đôi mắt mở to, nhưng bàn tay Gokudera nắm chặt vai cậu nhắc nhở cậu giấu đi biểu hiện của mình. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt cậu liếc xung quanh.
Mọi thứ trông rất bình thường. Tòa nhà ở 2 bên con hẻm hẹp, mờ, những viên gạch màu đỏ sứt mẻ, là những hình ảnh rất mộc mạc của kiến trúc Châu Âu. Họ đã vượt qua nhiều tòa nhà trong khi chạy đi, và thậm chí trước đó, khi họ đi ngang qua một thị trấn nhỏ.
Thực tế, giờ cậu mà nhìn kỹ, tòa nhà có chút quen thuộc. Nó giống hệt 1 trong 5 tòa nhà trước đó, hoàn chỉnh với viên gạch bị mất ở hàng thứ 3 từ dưới lên.
"Khi tôi tựa vào bức tường đó," Gokudera tiếp tục nói khẽ, bước một bước về phía trước. "Tôi cảm thấy bảng gỗ phía sau lưng tôi, mặc dù trông nó giống như gạch vậy. Nó chỉ là trò lừa thôi. Nó trông giống một thứ, nhưng thực tế nó lại là thứ khác. Chẳng có gì nói được chúng ta đang thấy bao nhiêu thứ là thật."
Không có gì khẳng định được những gì trông như ngõ cụt là thật, hay nếu họ bị dồn vào đâu đó. Chẳng có gì đảm bảo họ đã đi xa khỏi chiến trường, hay họ chỉ đang đi vòng vòng. Ảo ảnh bắt đầu từ khi nào?
'Mình nên nhận ra chứ. Đó là lý do chẳng có ai ở đây.' Tsuna nghĩ. 'Chúng để mình đi quá dễ dàng, hai thành viên Varia đó. Đó không phải vì chúng bị mờ mắt bởi cơn khát máu hay vì chúng quyết định ưu tiên Reborn. Chúng đã có ai đó đang chờ sẵn.'
Khi họ vấp ngã, Tsuna có thể cảm thấy được cảm giác có một ai đó đang quan sát họ. Cậu nhắm mắt lại, cố để tập trung cảm giác của mình để tìm ra hướng của nó. Tuy nhiên, giác quan thứ sáu - trực giác - trượt qua những ngón tay của cậu.
"Chúng ta nên làm gì, Kaitou-sama?" Gokudera khẽ hỏi. "Với những đám mây quá dày, tôi không thể đoán được vị trí của mặt trời. Không có gì đảm bảo chúng ta đang đi đúng hướng cả."
Họ có lựa chọn nào đây? Những người thuật sĩ rất khó để chiến đấu, và cả hai người họ đều không có kinh nghiệm với nó.
'Xét theo đặc điểm của nó, đây là ảo ảnh che giấu sự thật,' Tsuna nghĩ. 'Có nghĩa là nó được tạo ra bởi người sử dụng lửa sương mù, và tồn tại trong thực tế, thay vì trong trí óc của họ. Vậy có lẽ...'
Nó không khó. Tsuna đã khá mệt rồi, không quen với việc mang vác thứ gì đó nặng quá lâu. Gokudera rên rỉ một chút vì cả hai cũng ngã xuống đất, và Tsuna nhìn cậu xin lỗi.
"Hãy nghỉ chút đi," Tsuna nói, cười ngượng.
Cậu cần phải nhanh lên. Bất cứ thuật sĩ nào có tay nghề cao cũng có thể nhận ra cậu đang sử dụng lửa Bầu trời. Nhưng có gì đó có thể giúp cậu. Nó chỉ có một thứ. Thứ đã đưa cậu tới đống hỗn độn này.
Bàn tay Tsuna lục vào túi mình và nắm vào chiếc nhẫn Vongola, thứ phát hơi ấm trong lòng bàn tay cậu. Giống như lúc ở tổng bộ CEDEF, nó phản ứng liên tục với ngọn lửa của cậu. Nó thực sự là vật truyền lửa tốt nhất cậu từng thấy.
Như thể nhận ra được ý nghĩ của cậu, Gokudera tinh tế loại bỏ trọng lượng của mình ra khỏi Tsuna. Phantom Thief nhắm hờ mắt lại và tập trung.
Không bị thấy bởi hai chàng trai trẻ, một đứa nhóc chùm đầu đang quan sát họ từ phía trên. Thành viên thứ 3 chưa xác định của Varia bay giữa không trung trong con hẻm này, dễ dàng theo dõi và hướng về hướng mà họ rời đi từ chiến trường.
Dù Tsuna đã nghĩ vậy, nhưng không phải họ đang đi vòng vòng. Thực tế, họ đã đi xuống con đường nhanh nhất để rời khỏi nơi mà 2 thành viên Varia vẫn đang chiến đấu. Ảo ảnh thậm chí chủ yếu còn vì lợi ích của Gokudera và Tsuna. Thay vào đó, đó là phương kế cuối cùng để ngăn chặn Reborn lâu hơn một chút khi cuối cùng anh cũng hết hứng thú với Squalo và Belphegor.
"Hơn nữa là để làm chậm tên trộm lại," Mammon thì thầm. "Mình nên giết hắn ta không? Mình không được trả tiền cho việc đó. Và tên trộm có thể sẽ quyết định chiến đấu. Vậy mình sẽ hạ gục hắn và mang hắn đi. Mình cũng không được trả tiền cho việc đó luôn. Vậy để chúng tiếp tục đi thì sao? Nghĩ về nó, mình thậm chí cũng không được trả tiền để đuổi theo chúng thế này..."
Khi Mammon dao động, suy nghĩ cách tốt nhất để đưa Phantom Thief vào vị trí thuận lợi nhất để đưa đi và đưa cậu cho boss của chúng, mà mất ít công sức nhất, Tsuna đeo nhẫn Vongola Bầu trời vào ngón giữa của mình. Như lúc trước, nó đeo quá vừa.
Mammon co rúm lại, nhận ra sự tăng sức mạnh một cách áp đảo, và theo bản năng cố gắng lùi lại.
Tiếp theo, ngọn lửa Bầu trời nhẹ nhàng trào ra ngoài, xuống con đường hẹp, qua những ngôi nhà cổ kính và cả không khí xung quanh. Mặc dù không đủ tập trung để thấy được, chúng khiến không khí gợn lên với nhiệt, như một ảo ảnh.
Như Tsuna đã hi vọng, lửa Bầu trời của cậu và vào lửa sương mù của ảo ảnh, khiến chúng dao động, mất ổn định. Bề ngoài của những tòa nhà thay đổi, một vài đều biến mất để lộ ra những phần đã bị che đi trước đó.
'Đây rồi!' Tsuna nghĩ, ngó ngang xung quanh để hướng ánh mắt mình về sự biến dạng mà cậu có thể thấy được ở phía trên, nơi mà gã thuật sư đang bay.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, nó quá dễ cho Tsuna để thực hiện cú chạy lấy đà rồi nhảy, nhảy lên một tòa nhà, rồi lại tòa nhà khác, sử dụng bệ cửa sổ tầng hai, và nhảy vọt lên chỗ kẻ thù của mình trên mái nhà.
Ngay cả dưới bóng tối sâu thẳm, biểu hiện của Mammon rõ ràng đang chuyển sang cau có khi gã thuật sư tiếp tục bay cao lên, vượt khỏi tầm với. Nó chưa đủ. Giơ bàn tay mình ra, Tsuna tập trung lửa bầu trời lại với nhau, nhẫn Vongola phát sáng như một ngôi sao nhỏ, và đẩy cậu lên cao hơn nữa.
Cả hai va chạm, Tsuna nắm chặt vào cổ áo Mammon và tập trung toàn bộ sức mạnh vào gã thuật sư. Với sự tập trung trong giây lát của Mammon bị biến mất, cả hai người họ rơi xuống.
Đột nhiên, Tsuna hét lên, kéo mạnh đôi bàn tay áo choàng của Mammon. Đó là toàn bộ điều mà thành viên Varia cần.
"Tránh ra!" Mammon hét lên. Hoảng sợ, thành viên Varia không sử dụng những ảo ảnh bình thường mà thay vào đó đẩy Tsuna đi với vụ nổ không thể kiểm soát được.
Tsuna thấy mình đang nằm trên mặt đất. Xoa mặt, cậu vẫy tay. 'Đó là gì?!' cậu nghĩ, một cơn run rẩy bò lên cột sống của cậu. 'Dường như hắn đã bôi chất nhờn gì đó vào áo choàng của hắn hay gì đó!'
Thay vì tấn công, Mammon nhìn chằm chằm vào thứ mà Tsuna đã đánh cắp.
"Chờ đã, đó là...!"
Một ánh sáng chàm màu xám vỡ ra bên trong áo choàng của gã thuật sĩ.
'Dây xích Mammon của ta! Hắn sẽ nhận ra mình đang ở đây!"
Nghĩ rằng ánh sáng ấy báo hiệu cho một đòn tấn công, Tsuna và Gokudera chuẩn bị tinh thần. Nhưng Mammon chỉ trừng mắt xuống họ một lúc.
"Mình chắc chắn không được trả tiền để đối phó với hắn," Gã thuật sĩ thì thầm.
Sau đó, trước sự kinh ngạc của họ, hắn quay lưng lại và nhanh chóng chạy mất.
Chớp mắt ngạc nhiên, Tsuna từ từ thẳng người dậy. Lửa Bầu trời của nhẫn Vongola chập chờn và dập tắt khi cậu cảm thấy sự căng thẳng của trận chiến đã chìm xuống.
"Kaitou-sama?" Gokudera cuối cùng nói.
"Hãy đi khỏi đây thôi," Tsuna nói, nuốt nước bọt lần nữa. "Reborn sẽ đuổi kịp theo cách của cậu ta."
Tháo nhẫn Vongola ra, cậu cất nó vào túi lần nữa, cùng với đó là sợi dây xích kì lạ. Có gì đó chọc vào bàn tay cậu, và Tsuna ngừng lại.
'Có phải mình vừa cướp được gì nữa trừ dây xích không?' cậu thắc mắc. 'Minh không nhớ có lấy thứ gì đó kì lạ thế này...'
Nó là một mảnh giấy, được gấp gọn gàng. Bên trong, là nét chữ rõ ràng, là tập hợp các hướng, cùng với đó là 2 chỉ dẫn. "Nói với Dino là ta gửi cho cậu," và "Lánh tạm một thời gian đi, tên nghiệp dư."
Đôi mắt Tsuna nheo lại, đầu tiên là suy nghĩ, sau đó là khó chịu. Chỉ có duy nhất một người có thể nhét một thứ gì đó vào túi cậu mà cậu không nhận ra. Và chỉ có người duy nhất trêu chọc cậu như vậy.
Giấy bị vò nát khi tay cậu nắm chặt lại thất vọng. 'Reborn, cậu... tôi sẽ bắt cậu trả giá vì điều này!'
~.~.~
Nó không khiến Reborn mệt mỏi để thoát khỏi Squalo và Belphegor. Nó không khó, nhưng nó cũng chẳng thú vị gì. 'Đây có thực sự là đội ám sát ưu tú nhất của nhà Vongola không vậy?' anh nghĩ. 'Mình phải nói với đệ Cửu về việc tăng tiêu chuẩn của mình lên.'
Nó cũng chẳng khiến anh mất nhiều thời gian để tự chúng đánh gục mình. Reborn thậm chí chẳng thèm rút súng hay chuyển thể từ Leon. Đối thủ của anh đã làm hết mọi việc cho anh rồi.
Nhìn qua hai cơ thể, một nửa đang nằm trong đống đổ nát từ đòn tấn công mà chúng đã tạo ra, Reborn thở dài và chỉnh lại cà vạt.
"Mình đoán giờ là tới lúc phải đi rồi," anh nói với chính mình. "Hai cậu ta chắc đã đi đủ xa rồi. Mình tự hỏi nếu cậu t thấy được thông báo của mình..." Reborn cười khẩy, tưởng tượng ra phản ứng của Phantom Thief. Nó thực sự là một vài năm - vài thập kỷ, vài thế kỷ - vẫn còn quá sớm để cậu có thể làm bất kỳ trò ảo thuật nào với người sát thủ vĩ đại nhất thể giới.
Thấy được dấu hiệu của sự cử động nơi khóe mắt mình, Reborn liếc sang phía bóng tối giữa hai tòa nhà. Tên nhóc bò nhỏ, quen thuộc bò ra, kéo theo bộ vũ khí to đùng theo mình. Liếc mắt khắp chiến trường, Lambo sụt sịt và đứng dậy.
Lấy một hơi thở dài, cậu lấy lại thái độ trước đây của mình. "Nh-như mong đợi với tên sát thủ siêu cấp hạng nhất Reborn! Lambo tuyên bố, giọng nói run rẩy một chút của cậu mạnh mẽ hơn. "Mặc dù những kẻ đáng sợ này chẳng phù hợp với ngươi!"
'Những gã đáng sợ? Đứa bé này thậm chí không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm thế nào khi cậu nhóc vẫn đang ở gần đó,' Reborn nghĩ, khẽ thở dài.
"Nhưng! Đó là lí do ngươi xứng đáng bị đánh bại bởi Lambo Vĩ đại!" đứa bé tiếp tục, kéo ra bộ đàn violong giả về phía trước và thò tay lấy một vũ khí.
Bàn tay cậu đông cứng lại ngay đó, khi đầu súng lạnh lẽo của chiếc súng lục chĩa vào trán Lambo. Reborn chưa bao giờ rút súng ra với cậu bé trước đó. Không cần thiết, nhưng mọi thứ đã đi quá xa. Giờ lúc để nhồi vài điều vào cái đầu dày của cậu bé.
"Đừng làm thế nữa," Reborn nghiêm túc nói. "Cậu đã hiểu chưa? Cậu sẽ không đánh bại tôi đâu, và tôi rất mệt mỏi vì phải chịu đựng cái nỗ lực đáng thương của cậu. Vậy hãy chịu thua và đừng bao giờ theo tôi nữa."
Anh đẩy khẩu súng gần hơn, ấn sâu một chút vào da cậu bé. Khẩu súng thậm chí còn chưa được nạp, nhưng Lambo không thể biết được điều đó. Cậu thậm chí còn không thể rên rỉ, quá sợ hãi để lên tiếng khi đôi mắt xanh của cậu mở to và chứa đầy nước mắt.
"Cậu đã hiểu chưa?" Reborn nhấn, giọng điệu của cậu chứa đầy sát khí.
Lambo gật đầu lia lịa, và khoảnh khắc Reborn rút lại khẩu súng, bật khóc, bám vào bộ vũ khí của mình. Không cần tí nhắc nhở nào, cậu bò đi khỏi người sát thủ và vào trong con hẻm nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt.
Reborn khịt mũi, lắc đầu khi anh cất khẩu súng vào bao đựng súng. Hi vọng, đứa trẻ cuối cùng sẽ từ bỏ và tập trung vào gì đó thực tế hơn. Nó sẽ thật xấu hổ nếu cậu bị giết quá nhanh.
Reborn không biết rằng, Lambo chưa đi quá xa. Qua nhiều năm, cậu đã rất tốt trọng việc che giấu sự hiện diện của mình với người sát thủ vĩ đại nhất thế giới, miễn là cậu không tới quá gần hãy không có bất kỳ động thái đe dọa công khai nào. Hay đúng hơn, Reborn đơn giản trở nên quá quen thuộc với cậu và thấy cậu quá nhỏ để coi là một mối đe dọa, vì vậy anh đã bắt đầu vô thức bác bỏ sự hiện diện của Lambo.
"Reborn ngu ngốc," Lambo lẩm bẩm với chính mình. "cứ như Lambo Vĩ đại sẽ bỏ cuộc dễ dàng vậy. Được thôi, mình sẽ không theo hắn ta nữa. Mình sẽ chỉ đi theo những kẻ khác, và Reborn ngu ngốc sẽ là người đến với Lambo Vĩ đại!"
Tuy nhiên, cậu chỉ mới bước đi được vài bước thì đông cứng lại vì sốc khi một ánh sáng vàng phát ra phía sau cậu.
Reborn cũng bất động. 'Sao nó lại phản ứng lúc này? Và lại nhiều như vậy?' anh nghĩ, đôi mắt anh nheo lại. Đút tay vào túi, anh nắm lấy nguồn phát ra ánh sáng. Nó đã chìm xuống nhanh chóng. 'Cho dù đó là ai, chúng đang bỏ chạy rất nhanh,' anh kết luận. Chẳng có ý nghĩa gì khi cố gắng đuổi theo chúng cả. 'Nhưng sau nó chỉ phản ứng sau khi chúng đã tới gần đến vậy?'
"Đó có phải cách mà nhà Varia theo dõi mình không?" anh tự hỏi, khả năng ấy bất ngờ nảy ra trong đầu anh. "Nếu chúng có một người trong số chúng ta, nhưng hắn ta lại tìm cách để chặn lại phản ứng ở phía bên kia..."
Reborn cau mày. Lại một lần nữa, cảm giác khó chịu lại phát ra.
"Có lẽ tốt hơn là cứ rời khỏi đây cùng với Dino một thời gian, cho tới khi mình có được vài câu trả lời," Reborn trầm ngâm. Anh cười nhếch mép. "Hãy xem những tên ngốc nghiệp dư ấy làm gì với nhau."
Nó gần như là sự xấu hổ khi bỏ lỡ nó.
~.~.~
Vẫn vô cùng kinh ngạc, Tsuna và Gokudera chỉ có thể nhìn khi người sát thủ bước qua phía sau họ và tới chỗ đối thủ của anh. Có 3 quả lựu đạn hồng đang bay về phía anh. Tuy nhiên, Reborn không hề do dự khi anh đẩy bay chúng đi, đưa nó trở lại nơi nó bắt đầu.
Vụ nó có lớn hơn đôi chút khiến bộ com-lê của Reborn có hơi nhăn một chút, nhưng Tsuna nghe thấy ai đó khóc òa lên vì kinh ngạc giữa đám khói. Cậu và Gokudera co rúm lại khi Reborn cũng biến mất vào trong đám khói bụi và những âm thanh không thể nhầm lẫn được của người kia vì bị đánh vang tới tai họ, trộn lẫn với tiếng la hét đau đớn.
Một tiếng khóc đặc biệt lớn khiến họ ngồi gần nhau hơn.
'Reborn là... là loại quái vật gì vậy?' họ không thể không tự hỏi.
Khi đám khói bắt đầu tan dần, cả Tsuna và Gokudera nhắm mắt lại hoặc quay đi chỗ khác, sợ phải chứng kiến cái cảnh tàn sát này. Thật không may, tên khủng bố nhỏ con ấy khiến họ đông cứng và không thể nhúc nhích.
Reborn cao lớn, bộ quần áo màu đen hiện ra trước. Anh chẳng thèm rút vũ khí ra, giờ phủi phủi tay mình và gạt bụi trên vai mình. Dưới chân anh là kẻ tấn công đang nằm bệt dưới đất.
Đó chỉ là một đứa trẻ - hay một cậu bé, chỉ mới ở độ tuổi tiểu học thôi. Cậu từ từ ngồi dậy, lượng lớn nước mắt tụ lại trên đôi mắt mình. "Phải... chịu... đựng..." cậu sụt sịt. Cái trừng mắt lạnh lùng của Reborn khiến cậu co rúm người lại, lấy tay che đầu mình - và mái tóc xù, xoăn đen của cậu, phồng lên tạo thành một mái tóc dày.
"Nhầm chỗ rồi, nhóc," Reborn nói với cậu. "Tôi đang có công việc và tôi không có thời gian đối phó với cậu đâu."
"Im đi, Reborn ngu ngốc!" Đứa bé nức nở. "Lambo Vĩ đại sẽ đánh bại ngươi! Ta sẽ không từ bỏ đâu!"
Không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc, cậu đứng dậy và lao tới bộ vũ khí đang nằm ở vùng đất hoang gần đó. Đó là một thứ to lớn, cao hơn cả Lambo và có lẽ cũng nặng hơn nữa, nhưng bằng cách nào đó cậu bé lại có thể dễ dàng nâng nó lên vai mình.
'Bộ guitar à?' Tsuna nghĩ, bất động trước hình thù kì lạ.
"Bộ đàn violong sao?" Gokudera lầm bầm, quen thuộc về những loại nhạc cụ cổ điển hơn Tsuna. Tuy nhiên, nó rõ ràng chưa bao giờ thực sự là một chiếc đàn violong, khi phần phía trước mở ra để lộ ra một bệ phóng tên lửa.
Toàn bộ hình ảnh này thực quá vô lý - một đứa trẻ tiểu học trong bộ quần áo bò liền đang giơ lên chiếc violong khổng lồ bắn ra quả tên lửa về phía người sát thủ đang mặc bộ com-lê đắt tiền.
'Tuy nhiên, vẫn không phải thứ kì lạ nhất mà mình được thấy,' Tsuna nhận ra.
Reborn thậm chí chẳng thèm chớp mắt khi anh đá quả tên lửa thẳng về phía Lambo, vụ nổ khiến cậu bé và bộ vũ khí bay lên. Khi nó rơi xuống đất, nhiều ngăn của bộ vũ khí mở ra, để lộ ra lựu đạn, rất nhiều lựu đạn, mìn, vài khẩu súng ngắn, bộ phóng tên lửa và thứ gì đó trong như khẩu súng tiểu liên.
Có chút cháy xem quanh các cạnh, nhưng dường như không thể tệ hơn, Lambo lại ngồi dậy. Cậu sụt sịt. Cậu mở miệng run rẩy. Nhiều nước mắt hơn trào xuống từ đôi mắt mình.
"Waaahh!" Lambo đột ngột òa khóc, nước mắt trào xuống má mình như sông khi cả cơ thể cậu run lên với tiếng nức nở của mình. Đó là một cảnh tượng thảm hại đến không ngờ.
Đương nhiên, nó hoàn toàn thất bại trong việc khiến Reborn phải di chuyển.
"Làm sao mà dỗ nó đây?" cậu nói, nâng chân lên như thể định đá Lambo lần nữa.
"Reborn!" Tsuna phản đối không thèm suy nghĩ. Cậu rên rỉ một chút khi cái trừng mắt của Reborn hướng tới cậu. "Nh-nhìn đi, cậu bé mới chỉ là đứa trẻ thôi, và nó đã mắc lỗi. Dỗ nó đi chứ!"
"Đứa nhóc này đã xuất hiện trong vài năm rồi," Reborn thẳng thừng nói. "Cho dù tôi đấm nó thế nào, nó chẳng bao giờ bỏ cuộc cả. Nó thực sự bắt đầu khiến tôi bực mình, và hơn nữa, nó đang cản trở công việc của tôi. Không thể tha thứ."
'Nó vẫn sống sót được... trong nhiều năm ư?!' Tsuna nghĩ. Cho dù Reborn có nhẹ tay, nhưng nó vẫn rất ấn tượng. Hơn nữa, đó là sự ngu ngốc. Ai lại có thể cứng đầu như thế?
"Chống lại Mr.Reborn... trong nhiều năm...?" Gokudera lầm bầm, suy nghĩ của cậu dường như cũng đang đi theo hướng tương tự.
"Đó là... yêu cầu của Boss...!" Lambo nức nở. "Ta được yêu cầu... yêu cầu phải đánh bại tên siêu sát thủ hạng nhất, Reborn! Ta sẽ không từ bỏ, không bao giờ!"
'Cái kiểu yêu cầu gì vậy?!' Tsuna thắc mắc, hoảng sợ. 'Đó có phải một kiểu đùa không vậy?'
"Ngươi đang nói cái quái gì thế, tên ngốc?! Điều đó thật vô nghĩa?!" Gokudera hỏi. Nhưng, trước sự rùng mình của Tsuna, cậu không lo lắng về cậu bé. Thay vào đó, cậu bước qua Reborn và nắm vào đầu Lambo. "Đừng lảng vảng quanh đây nữa! Ngươi không thể đấu với Mr. Reborn trong một trăm năm nữa đâu!"
"Một thế kỷ thôi sao? Cậu đang đánh giá thấp tôi đấy!" Reborn nói, gật đầu đồng ý.
Lambo òa khóc to hơn.
"Ngươi chỉ đang gây thêm rắc rối cho Mr. Reborn thôi!" Gokudera tiếp tục, ghì tay vào đầu Lambo không thương tiếc - mặc dù may mắn mái tóc dày ấy của cậu đã bảo vệ cậu. "Và cả Kaitou-sama nữa! Sẽ ra sao nếu ai đó nhận ra bọn ta chỉ vì đống lộn xộn do ngươi gây ra hả? Nhận thua đi!"
"Ngươi... ngươi sai rồi! Đừng chặn đường ta đấu với Reborn nữa!" Lambo hét lại. Lambo bò đi, cậu vồ lấy một đống lựu đạn.
Đương nhiên, Gokudera cũng lấy ra thuốc nổ của mình, chuẩn bị ném.
"Okay, thế đủ rồi!" Tsuna tuyên bố, bước tới giữa hai người họ và giơ tay mình lên. "Cậu!" cậu chỉ về phía Gokudera. "Vứt nó đi ngay! Đừng gây thêm hỗn độn ở nơi công cộng này nữa! Và cậu!" cậu chỉ về phía Lambo. "Nhặt đồ của mình lên ngay! Đừng chỉ tấn công ai đó ở nơi công cộng thế này! Nhà cậu không dạy cậu điều đó sao?"
Mặc dù Tsuna không nhận ra nó, cậu nghe cứ như một người mẹ kiên quyết và phản đối.
Gokudera nghe lời, nhưng Lambo thì ương ngạnh nhìn chằm chằm lên cậu, sụt sịt.
"Thôi nào," Tsuna cố thuyết phục cậu, quỳ xuống bên cạnh cậu bé và thận trọng nhặt lên một trong những khẩu súng đã rơi ra khỏi bộ vũ khí. Lộ ra bản chất thật của mình như một người công dân Nhật Bản, cậu cầm khẩu súng như thể cậu mong đợi nó bắn mình bất cứ lúc nào. "Chúng ta sẽ kết thúc việc này, sau đó chúng ta có thể ăn gì đó, okay?"
Họ chưa bao giờ gọi món ở quán cafe, và cũng như sự quan tâm của Tsuna, bất cứ ai bị đánh bởi Reborn xứng đáng có một thứ gì đó để vực dậy tinh thần của họ.
Lau nước mắt và nước mũi của mình, Lambo gật đầu và bắt đầu thu lại những quả lựu đạn của mình.
"Đừng hứa cho cậu ta đồ ăn," Reborn phàn nàn một cách nửa vời. "Giờ cậu ta sẽ không bao giờ bỏ đi đâu."
"Cậu chỉ đang khó chịu vì một đứa bé có thể theo dấu cậu thôi," Tsuna lầm bầm.
Cậu đã thực sự đúng. Phần thưởng của cậu là bị vặn lại cánh tay về phía sau lưng mình đau đớn.
"Vừa rồi là gì vậy?" Người sát thủ hỏi với một giọng điệu khác với bình thường. "Tôi nghĩ cậu vừa nói một thứ gì đó ngu ngốc, tên nghiệp dư."
Thú thật, mặc dù cậu ghét phải thừa nhận, Reborn chưa bao giờ có thể hình dung ra được bằng cách nào Lambo có thể tìm anh với độ chính xác không hề sai lầm như vậy. Thực tế, sát thủ chuyên nghiệp cũng từng có thể làm vậy. Nó thực sự ấn tượng... và cũng rất phẫn nộ.
"Không có gì, không có gì hết!" Tsuna rên rỉ.
Sao Lambo có thể sống sót được nhiều năm với sự đối xử này nhỉ? Tsuna chắc chắn chỉ vài ngày nữa thôi sẽ giết cậu rồi.
~.~.~
Gokudera và Lambo lại đang tranh cãi lần nữa, nhưng giọng nói của họ dường như bị át đi bởi âm thanh xung quanh. Thứ gì đó lạnh lẽo tràn xuống cột sống của cậu. Cậu căng thẳng, và cậu nghĩ rằng mình cũng cảm thấy sự thay đổi của Reborn, mặc dù tư thế của Reborn vẫn rất bình thường.
"Oh? Vậy cậu nhận ra sao?" Reborn khẽ nói.
"Ai đó đang tới," Tsuna thì thầm, nghiêng đầu đi để cố giấu đi biểu hiện của mình.
"Không," Reborn đính chính lại, "chúng đã ở đây rồi."
Họ tách nhau ra cùng một lúc - Tsuna thoát khỏi Reborn, người sát thủ đã đẩy cậu ra.
Thời điểm rất hoàn hảo. Như một ngôi sao chổi, gã đàn ông cao lớn với mái tóc trắng dài hạ xuống ngay chỗ họ vừa đứng, thanh kiếm hạ xuống trước. Một vết sâu hoắm được khắc trên vỉa hè, trải dài từ con đường tới cửa hàng ngay phía trước họ.
Là 2 đứa trẻ của giới Mafia, nó chỉ khiến Gokudera và Lambo mất thêm một giây để phản ứng lại. Trong khi Lambo đang bò tới bộ vũ khí của mình, Gokudera đã lôi ra hai bàn tay đầy thuốc nổ. Khi Tsuna lao tới chỗ họ, Gokudera ném thuốc nổ lên không trung, hướng về phía kẻ tấn công.
Gã đàn ông tóc dài chế nhạo, và kiếm của hắn chém ra, nhanh hơn họ có thể theo được. Thuốc nổ rơi xuống đất, mỗi ngòi nổ đều bị cắt đứt.
"VOI! Đó là thứ tốt nhất ngươi có thể làm à?" gã đàn ông chế nhạo. "Đó là lí do ta không muốn nhận cái công việc phí thời gian này!"
"Ngươi là... Superbi Squalo của Varia," Gokudera nói, nuốt nước bọt. Tay cậu đang run rẩy, nhưng điều đó không khiến cậu dừng việc lấy thêm thuốc nổ, chuẩn bị chiến đấu. "Ngươi muốn gì từ bọn ta?"
'Varia?' Tsuna nghĩ. 'Thật tệ. Sao chúng tìm được chúng ta? Mình đã làm hỗn loạn lên sao?'
"Đừng ngu ngốc như vậy," Squalo nói, biểu hiện của hắn trở nên khó chịu. "Ta muốn chiếc nhẫn Vongola Bầu trời! Và đầu của tên trộm đó!"
Hắn chĩa kiếm về phía Tsuna, người đang co rúm người lại.
"Tôi-tôi chẳng có gì để nói tôi không biết ý của anh là gì cả," cậu nói, cười gượng.
"Hah! Sự hiện diện của cậu ta thật đáng vất đi, rác rưởi!" Squalo nói. Lần này thanh kiếm chĩa về Reborn, người nheo mắt nhìn chằm chằm lại. "Với việc chiếc nhẫn Bầu trời bị đánh cắp, tên sát thủ được ông già đó tin tưởng nhất sẽ ở đâu chứ? Quá rõ ràng! Boss của bọn ta đã thấy được mưu đồ của các ngươi không mất chút thời gian nào!"
"Cậu đang cáo buộc hơi nặng đấy, và chẳng có bằng chứng gì," Reborn lạnh lùng nói. Tuy nhiên, bên trong anh đang sôi sục. 'Tên nhóc chết tiệt đó. Nếu nó không đi theo mình...' anh nghĩ. 'Không, đó cũng là lỗi của mình. Mình không thể tin được mình lại rơi vào cái bẫy tương tự mình đã từng dùng. Mình đã quá kiêu ngạo, cho rằng Varia sẽ không thể theo dõi mình được...'
Squalo cười khinh bỉ. "Ngươi đang cư xử hơi thụ động đó,"
Cười nguy hiểm, Reborn nhún vai. "Ngươi đã hoàn toàn đúng," anh nói. "Đệ cửu gửi ta tới để lấy lại nhẫn Bầu trời. Vậy nên, cậu ta là con mồi của tôi. Đừng cản đường tôi."
Anh toát ra ý định giết người ở câu nói cuối cùng, nhưng Squalo chỉ cười khẩy. Hắn không đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng hắn có thể thắng khi chống lại người sát thủ vĩ đại nhất thế giới, nhưng bảo vệ ai đó luôn khó khăn hơn giết họ, và hắn biết Reborn đang ở thế bất lợi. Anh không thể trực tiếp tấn công Varia được, sẽ gây ra cuộc xung đột toàn diện trong Vongola, vì anh sẽ được xem là hành động dưới chỉ đạo của Đệ cửu.
Chưa kể tới việc đối mặt với ai đó với tầm cỡ của Reborn như đặt tính mạng Squalo lên ngọn lửa.
Phía sau Squalo, Tsuna quan sát sự bế tắc với đôi mắt mở hờ. Thay vào đó, cậu cẩn thận bắt đầu chạy đi, kéo Gokudera theo mình.
Khoảnh khắc họ tới bên cạnh Lambo, Tsuna lăn một vòng và, nắm lấy bàn tay cậu bé, cố gắng chạy. "Đi thôi!" cậu hét lên với Gokudera, người đã theo sát gót cậu. Lambo kêu oai oái ngạc nhiên, với lấy bộ vũ khí của mình.
Thật không may, họ không chạy được xa.
"Hiiiieeee!" Tsuna đột ngột lùi lại, nhảy giật lại khi vài con dao nhỏ bay dọc trên không và đâm vào vỉa hè trước mặt cậu.
Ushishishi," Kẻ tấn công thứ hai cười khúc khích. "Đừng nhanh vậy chứ, tên nhà quê. Đừng quên hoàng tử cũng ở đây nữa." Hắn nhìn xuống họ từ trên mái nhà ở tòa nhà gần đó, chiếc vương miện nhỏ của hắn lấp lánh dưới ánh sáng. Nụ cười xấu xí của hắn mở rộng ra trước cái trừng mắt của Gokudera và ánh mắt khó chịu của Tsuna.
"Voi! Chờ ngươi đủ rồi đấy," Squalo cười khinh bỉ, không rời mắt mình khỏi Reborn. "Belphegor, ta sẽ để lại lũ nhóc đó cho ngươi. Đừng có quên yêu cầu của chúng ta đấy."
"Sao ngươi lại lấy phần hay nhất?" Belphegor phàn nàn. Tuy nhiên, nụ cười của hắn vẫn không biến mất, và hắn lấy ra một bàn tay đầy dao. "Đừng lo, hoàng tử không bao giờ thất bại cả."
Gokudera đã lấy ra vũ khí của mình, và Tsuna cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, các tia sáng của lửa trong mắt cậu khuất phía sau chiếc kính râm. Co rúm bên cạnh họ, Lambo chỉ có thể nắm chặt chiếc đàn violong giả, chưa hiểu lắm về chuyện gì đang diễn ra khi cậu nhìn 2 người lớn xung quanh mình, đã chuẩn bị chiến đấu - và một vài người thì chuẩn bị giết nhau.
"Hãy cẩn trọng, Kaitou-sama!" Gokudera khẽ nói. "Dao của hắn ta có dính chất độc. Chỉ một vết xước thôi có thể gây tử vong đó."
Tsuna gật đầu. "Tập trung vào việc trốn thoát," Cậu trả lời. "Và cố giữ cho thiệt hại về tài sản xuống mức thấp nhất. Có thể vẫn còn vài người dân trong khu vực này."
Ở phía bên kia của Squalo, Reborn cười khẩy. 'Cậu không nên lo lắng về bất cứ ai khác, tên nghiệp dư,' anh nghĩ. 'Hơn nữa, Varia thực sự nằm khỏi tầm tay rồi. Đứa nhóc bò ngu ngốc tấn công công khai là một chuyện, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi đây là một đội sát thủ ưu tú?'
Mối thù truyền kiếp của Xanxus đã xảy đến. Cơn giẫn dữ của hắn đã che mờ con mắt hắn, và cấp dưới của hẳn chỉ quá vui vì được tháo bỏ xiềng xích và hành động bất chấp hậu quả.
Squalo di chuyển trước, lao tới Reborn với thanh kiếm được đưa về phía sau.
Sự hạn chế tương tự đã ngăn cản Reborn từ việc đối đầu trực tiếp với Varia cũng đã áp dụng với chính hắn, nhưng Squalo dường như đã quên mất nó trong cơn khát máu của mình. Đó là một tiêu chuẩn kép - chẳng ai hi vọng hơn là Varia và chẳng ai sẽ gây ồn ào như thế cả.
"Cái này thì sao? Zanna di Squalo của ta, Fang of the Shark!" Squalo hét lên, mỉm cười lớn.
Kéo chiếc mũ phớt của mình xuống thất vọng, Reborn né cú chém nhanh ấy dễ dàng. 'Không khí... nó quá dày,' anh nghĩ. Nó trở nên khó cắt qua hơn, khiến hắn mất nhiều sức hơn để giữ cho Zanna của hắn vẫn ở cấp độ như bình thường.
Nhận ra điều tương tự, Reborn cười khẩy và tiếp tục ngả về sau. 'Phải, đây có thể là cơ hội tốt,' anh quyết định. 'Mình đã tự hỏi Phantom Thief sẽ thế nào trong chiến đấu.'
Thật vậy, 4 người tham gia khác trong cuộc đối đầu này cũng không nhàn rỗi. Di chuyển trước, Gokudera ném thuốc nổ về phía Belphegor, trong khi Tsuna kéo Lambo vào trong bóng tối của tòa nà mà thành viên Varia đang đứng trên đó, để góc độ ném của hắn khó hơn.
Belphegor đã phản ứng ngay lập tức, ném con dao để chặn thuốc nổ như Squalo đã làm với kiếm của mình. Tuy nhiên, có gì đó không đúng. Khuất khỏi tầm nhìn, đôi mắt hắn mở to - hai viên thuốc nổ dường như trượt qua nhau, và tiếp tục hướng tới hắn.
'Mình... trượt sao?' Hắn nghĩ. 'Không thể nào...'
Kagerou, được kích hoạt bởi Tsuna, đã xong công việc của nó, tạo ra đủ mục tiêu để những con dao của Belphegor ném trượt những thuốc nổ thực sự. Và mặc dù Kagerou ảnh hưởng tới Gokudera khá nhiều, còn đối với thuốc nổ, "đủ gần" cũng vẫn là đủ tốt rồi.
Một vụ nổ nhấn chìm mái nhà nơi Belphegor đã đứng. Ở phía dưới, Gokudera lăn đi để né những con dao, mặc dù bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng của Kangerou khiến cậu trở nên khó khăn để có thể đoán được chính xác nơi nó sẽ phi tới. Cậu nhăn mặt khi tay áo và cánh tay trên của cậu bị cắt bởi con dao mà cậu không thể tránh được.
"Gokudera!" Tsuna hét lên, Cậu có thể cảm thấy tay mình lập trức trở nên tê cứng, nhưng đó không phải cảm giác của thứ độc chết người. 'Đây là thuốc làm tê liệt,' Gokudera nghĩ. 'Nhưng không đủ mạnh để giết người. Ah, mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biết ơn bà chị gái của mình vì đã cố nhồi nhét đủ loại thuốc độc có thể vào mình...'
Nhờ những nỗ lực ấy của cô - hay đúng hơn, cái tuổi thơ cơ cực mà cô đã bắt cậu phải chịu đựng - Gokudera đã chịu rất, rất nhiều loại thuốc độc, và cũng đã sinh ra được một vài kháng thể.
Thuốc nổ của cậu mạnh hơn lựu đạn của Lambo, và mặc dù Gokudera là chuyên gia về việc tính toán thời gian vụ nổ, một phần của mái nhà và bức tường trên đã sụp đổ, cùng với Belphegor trong đó.
"Voi, tên ngốc!" Squalo gầm lên, nhân cơ hội liếc về phía sau mình. Reborn để hắn làm vậy, mặc dù bất cẩn như thế khiến anh cảm thấy mình bị đánh giá thấp.
Lấy những gì hắn thấy như một cơ hội trong khi Reborn đang mất thăng bằng, hắn quay sang và lao về phía Gokudera, thanh kiếm của hắn cắt theo đường chéo trước mặt.
"Ta không biết ngươi đang làm gì," Squalo gầm lên, "nhưng nó sẽ không thể chống lại Scontro di Squalo của ta đâu."
'Oh ho, vậy đó là Charge of the Shark sao, đòn tấn công đã đánh bại Hoàng đế kiếm thuật,' Reborn nghĩ, quan sát với sự thích thú.
Squalo đã đúng. Tsuna nhăn mặt khi cảm thấy Kangerou bị xé nát. Ngọn lửa Bầu trời của cậu hoàn toàn bị phá vỡ dưới áp lực của Scontro, rơi khỏi tầm kiểm soát của cậu. Tuy nhiên, điều ngược lại cũng được áp dụng - sự cản trở do Kangerou gây ra đã giảm thiểu được sức mạnh của Scontro.
Gokudera không có thời gian để né, và đòn tấn công khiến cậu bay lên, cắt một vết đỏ trên ngực cậu. Tuy nhiên, nó chưa đủ để giết cậu - hay thậm chí là đánh gục cậu để đếm ngược. Lăn, Gokudera cố bò tới 4 người họ và trừng mắt, nheo mắt lại, trước Squalo.
"Gokudera!" Tsuna lại kêu lên, tức giận và sợ hãi đều trộn lẫn với nhau. Phía sau chiếc kính râm, đôi mắt cậu nheo lại, le lói ánh sáng của lửa bầu trời.
Với bản năng của mình được mài giũa sau nhiều trận chiến, Squalo cảm thấy có gì đó thay đổi trong không khí, cho dù hắn không nhận ra được chính xác nó là gì. Không khí nặng nề hơn, nóng hơn do Kangerou đã đóng lại phía sau hắn với một gợn có thể thấy được, phục hồi lại khu vực mà cậu đã thay đổi bằng lửa của mình, khi cậu giơ tay về phía trước.
Một tia lửa lóe lên trên mặt đất, khiến đôi mắt Squalo mở to. Hắn nhận ra lửa Bầu trời, nhưng dường như không thể xuất hiện quá xa từ người sử dụng, Tsuna.
'Vậy cậu ta cũng có thể làm thế sao,' Reborn nghĩ, cười khẩy một chút. Đó là năng lực khác của Kangerou, thứ mà cậu vẫn chưa hề nhắc tới, mặc dù anh đã đoán - theo một cách rất thô, không khi được truyền lửa Bầu trời sẽ trở thành một vũ khí tạm thời. Nói cách khác, bản thân không khí có thể bốc cháy và cháy với lửa Bầu trời.
Sức mạnh của họ có thể thấp hơn nhiều, đương nhiên, yếu hơn việc truyền lửa qua một vũ khí thích hợp, hay sử dụng tay trần như ngọn lửa phẫn nộ của Xanxus. Nhưng sự linh hoạt của kỹ thuật này rất có ích, đặc biệt là cho Tsuna, người chẳng có vũ khí gì có thể truyền lửa mà không bị phân rã ra.
Và thậm chí nếu giảm cường độ lửa của Tsuna đi thì cũng đủ để làm cháy ngòi nổ thuốc nổ của Gokudera, đang nằm phía sau Squalo.
Lần này, hắn sẽ không có cơ hội để thoát được.
Tsuna lao tới Gokudera, kéo cậu cúi xuống khi thuốc nổ nổ tung. Squalo bị bay lên, vụ nổ trúng vào hắn vào bên cạnh mình khi hắn cố quay đi. Hắn ngã xuống đất với tiếng cằn nhằn, và lăn đi.
"Mau lên," Tsuna nói, giọng nói của cậu thấp và căng thẳng, khi cậu đỡ Gokudera đứng lên bằng đôi chân của mình. "Đây là cơ hội của chúng ta-"
Nhưng trước khi họ có thể bước đi được, tiếng cười rùng rợn vang vọng khắp đường phố, khiến họ bất động.
"Ushishishi..." Đống đổ nát trên mái nhà rung chuyển, đẩy sang một bên khi một thân hình từ từ nhổm lên. Belphegor đứng dậy, rang rộng tay chân. Hắn loạng choạng, đầu hắn lắc lư như một con rối, nhưng hắn tiếp tục cười. "Ta đang chảy máu..." hắn lẩm bẩm. "Hoàng tử đang chảy máu... máu của hoàng tộc đã đổ..."
Ngả đầu về phía sau, hắn cười lớn.
Theo bản năng, Tsuna biết rằng đối thủ thứ hai của họ đã trở nên nguy hiểm hơn trước. Cậu cố kéo Gokudera cùng mình nhanh hơn, nhưng không có thời gian. Belphegor dang tay, như một ảo thuật gia đang biểu diễn, và rất nhiều, rất nhiều dao xuất hiện trên tay hắn.
Tiếp theo, những con dao đang bay. Số lượng và độ rộng là quá lớn, và cả Gokudera và Tsuna nhận ra mình sẽ không thể né khỏi, không phải với Gokudera vẫn đang quay cuồng vì thương tích ở trận chiến trước đó.
'Kaitou-sama!' Gokudera tuyệt vọng nghĩ, đẩy tay của Tsuna ra. Nếu ít nhất Tsuna có thể thoát được...
Nhưng thay vào đó, cậu thấy tay mình bị nắm chặt hơn. Đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt quyết tâm của Tsuna. Chuyển trọng tâm của mình, Tsuna kéo Gokudera lên qua vai mình, ra khỏi phạm vi của đòn tấn công.
"Belphegor, tên rác rưởi! Chúng ta phải giữ cho hắn còn sống!"Squalo hét lên, cuối cùng cuối cùng cũng đủ hồi phục để nhấc mình dậy.
Thật không may, đồng đội của hắn chẳng thèm để ý. Tsuna nhìn lên cơn bão dao đang lao tới cậu, bị kẹt giữa hoảng sợ và cảm giác bình tĩnh kì lạ dường như dâng lên trong cậu. Trong tâm trí cậu, cậu có thể thấy mọi hành động và phản ứng có thể, và làm sao để kết hợp chúng, đặt ra trước mắt cậu một cách rõ ràng. Để thoát khỏi tình thế này, cậu sẽ cần...
Tuy nhiên, không cần cậu phải hành động.
"Được rồi, tôi đã thấy đủ rồi," Reborn khẽ nói.
Nâng khẩu súng trong tay mình lên, cậu hội tụ đủ lửa mặt trời trong vũ khí của mình. Bóp cò, cậu bắn ra Chaos Shot. Đòn tấn công ngay lập tức tỏe ra, nhiều viên đạn mặt trời bắn ra theo nhiều hướng.
Như một cơn mưa ánh sáng, chúng chặn đứng những con dao trên không trung, trước khi chỉ có một chiếc bay tới Tsuna. Những con dao và Lửa mặt trời bắn xuống mặt đất, nghiền nát vỉa hè.
Vẫn còn sự bình tĩnh, Tsuna không hề do dự nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Gokudera, lôi cậu dậy, và cà nhắc đi nhanh nhất có thể.
Belphegor để họ đi, thay vào đó quay sang hướng đối thủ của mình, Reborn.
"Đừng can thiệp vào cuộc đi săn của hoàng gia, tên nông dân," hắn yêu cầu, nụ cười của hắn nở to ra và đầu hắn nghiêng một cách kỳ cục.
"Nông dân?" Reborn lặp lại, cười khẩy. "Đôi mắt ngươi thực sự vô dụng à? Ngươi không thể nhìn ta chẳng là gì như thế sao?"
Squalo cố hồi phục lại chân mình và, khi hắn quay sang Reborn, nụ cười khát máu của hắn cũng hiện lên trên khuôn mặt mình. Mặc dù bị nhắm bởi 2 thành viên của Varia, Reborn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, đôi mắt anh uể oải hướng về hướng rút lui của Gokudera và Tsuna.
"Hmm, ta nghĩ ta có thể chơi với các ngươi một chút," Reborn quyết định, khi Phantom Thief và đệ tử của cậu đi vào con hẻm và mất hút. "Tập trung nè, các ngươi có thể học được gì đó."
~.~.~
Nhận định rằng họ đã đi đủ xa, Tsuna hạ Gokudera xuống đất và băng bó mà cậu đã học được, đề phòng trường hợp. Dựng cậu lên tựa lưng vào tòa nhà nhỏ, Gokudera nén lại tiếng rên rỉ khi Tsuna kéo thân thể dính máu của cậu. May mắn thay, vết cắt tạo ra bởi Squalo rất nông, có điều dài và lởm chởm.
"Kaitou-sama, ngài nên đi tiếp đi," Gokudera cố nói. "Chúng đang đuổi theo ngài."
"Tôi biết," Tsuna khẩn trương nói, đôi bàn tay cậu di chuyển nhanh chóng để quấn băng khắp thân thể cậu. "Nhưng chúng biết cậu đi với tôi. Tôi không thể chỉ bỏ rơi cậu được. Chẳng có gì nói trước được chúng sẽ làm gì với cậu."
Cậu nuốt nước bọt nặng nề. 'Mình đã để lại đứa bé ở đó rồi,' cậu nghĩ, lông mày cậu cong lên quan tâm và tội lỗi. Khi cậu kéo Gokudera khỏi chiến trường, cậu đã thấy Lambo co rúm giữa hai tòa nhà, bộ vũ khí của cậu nằm phía trước che chắn cho cậu. Nó có thể được bọc giáp và là một lá chắn tốt, nhưng cái cách mà cậu giữ nó cứ như nó là một va li bí mật hơn là món đồ chơi.
Thành viên Varia đều đã lờ đi cậu ngay từ khi bắt đầu, và Tsuna chỉ có thể cầu nguyện chúng sẽ tiếp tục làm thế. Sau cùng, họ chẳng có lí do gì để đuổi theo Lambo. Mang theo cậu theo mình chỉ đặt cậu bé vào thế nguy hiểm hơn, vì Tsuna là mục tiêu thực sự, và Tsuna sẽ không thể lo cho cả cậu và Gokudera được.
Hi vọng, nếu Lambo ở ngoài tầm mắt, Varia sẽ không thấy được cậu nhóc ở đó, thay vào đó tập trung vào Reborn.
Nếu không có gì khác, Tsuna trấn an chính mình, Lambo đã sống sót trước Reborn trong nhiều năm. Cậu hẳn phải có khả năng gì đó. Cậu cũng sẽ dùng nó để vượt qua lần này. Hi vọng vậy.
"Cậu có thể đi tiếp không?" Tsuna hỏi Gokudera, xua tan đi những suy nghĩ đó. Giờ chẳng có gì cậu có thể làm được cả. Nó nằm trong tay của Reborn, và suy nghĩ của Tsuna, có lẽ là vô căn cứ, rằng người sát thủ sẽ không đủ nhẫn tâm để một đứa trẻ, thậm chí là một đứa trẻ khó chịu, chết một cách vô ích như thế.
"Tôi ổn, Kaitou-sama," Gokudera trấn an cậu. "Tôi xin lỗi vì để ngài thấy tình cảnh thảm hại thế này. Tôi nên làm được nhiều hơn."
"Đối đầu với một đội sát thủ ưu tú sao?" Tsuna ngờ vực nói. "Chúng ta vẫn còn sống. Đó là tốt nhất rồi."
"Chúng không có ý định giết đâu," Gokudera trầm ngâm nói. 'Ít nhất, chúng muốn Kaitou-sama sống. Vì cái gì chứ? Cho một sự hành hình công khai ư?' Nhiều khả năng, Boss Varia muốn giải quyết chuyện cá nhân với kẻ dám thách thức hắn ta.
"Mau lên," Tsuna nói, lắc đầu và kéo Gokudera đứng dậy. "Tiếp tục đi thôi. Reborn sẽ không bao giờ trì hoãn được chúng mãi đâu."
Không phải anh không thể. Về Reborn, Tsuna đặc biệt không hề lo lắng. Thay vào đó, cậu nghi ngờ người sát thủ sẽ mệt mỏi và chỉ bỏ đi. Sự giúp đỡ mà họ đã nhận được nhiều hơn là Tsuna dám mong đợi. Không nghi ngờ gì nó sẽ đem lại cho Tsuna rất nhiều, rất nhiều câu chế nhạo là 'nghiệp dư'.
Gokudera ngập ngừng, ánh mắt cậu hướng lên tòa nhà mà cậu đã tựa vào. Cậu dường như dao động trên đôi chân của mình và lại vươn tới tựa vào nó lần nữa.
"Gokudera?" Tsuna hỏi, giơ tay ra hỗ trợ bạn mình. "Cậu thực sự ổn chứ? Chúng ta có thể chờ thêm chút nữa."
Lắc đầu, Gokudera nghiêng vào Tsuna một cách nặng nề, người đang cựa quậy một chút vì sức nặng. "Không, chúng ta phải tiếp tục đi," cậu nói. Cậu tựa vào gần hơn, gần tới mức trán họ chạm vào nhau và hơi thở xen kẽ với nhau. "Kaitou-sama," Gokudera nói, rất khẽ khiến chỉ có Tsuna có thể nghe thấy, "chúng ta đang ở trong ảo ảnh."
Hơi thở của Tsuna nhanh hơn, đôi mắt mở to, nhưng bàn tay Gokudera nắm chặt vai cậu nhắc nhở cậu giấu đi biểu hiện của mình. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt cậu liếc xung quanh.
Mọi thứ trông rất bình thường. Tòa nhà ở 2 bên con hẻm hẹp, mờ, những viên gạch màu đỏ sứt mẻ, là những hình ảnh rất mộc mạc của kiến trúc Châu Âu. Họ đã vượt qua nhiều tòa nhà trong khi chạy đi, và thậm chí trước đó, khi họ đi ngang qua một thị trấn nhỏ.
Thực tế, giờ cậu mà nhìn kỹ, tòa nhà có chút quen thuộc. Nó giống hệt 1 trong 5 tòa nhà trước đó, hoàn chỉnh với viên gạch bị mất ở hàng thứ 3 từ dưới lên.
"Khi tôi tựa vào bức tường đó," Gokudera tiếp tục nói khẽ, bước một bước về phía trước. "Tôi cảm thấy bảng gỗ phía sau lưng tôi, mặc dù trông nó giống như gạch vậy. Nó chỉ là trò lừa thôi. Nó trông giống một thứ, nhưng thực tế nó lại là thứ khác. Chẳng có gì nói được chúng ta đang thấy bao nhiêu thứ là thật."
Không có gì khẳng định được những gì trông như ngõ cụt là thật, hay nếu họ bị dồn vào đâu đó. Chẳng có gì đảm bảo họ đã đi xa khỏi chiến trường, hay họ chỉ đang đi vòng vòng. Ảo ảnh bắt đầu từ khi nào?
'Mình nên nhận ra chứ. Đó là lý do chẳng có ai ở đây.' Tsuna nghĩ. 'Chúng để mình đi quá dễ dàng, hai thành viên Varia đó. Đó không phải vì chúng bị mờ mắt bởi cơn khát máu hay vì chúng quyết định ưu tiên Reborn. Chúng đã có ai đó đang chờ sẵn.'
Khi họ vấp ngã, Tsuna có thể cảm thấy được cảm giác có một ai đó đang quan sát họ. Cậu nhắm mắt lại, cố để tập trung cảm giác của mình để tìm ra hướng của nó. Tuy nhiên, giác quan thứ sáu - trực giác - trượt qua những ngón tay của cậu.
"Chúng ta nên làm gì, Kaitou-sama?" Gokudera khẽ hỏi. "Với những đám mây quá dày, tôi không thể đoán được vị trí của mặt trời. Không có gì đảm bảo chúng ta đang đi đúng hướng cả."
Họ có lựa chọn nào đây? Những người thuật sĩ rất khó để chiến đấu, và cả hai người họ đều không có kinh nghiệm với nó.
'Xét theo đặc điểm của nó, đây là ảo ảnh che giấu sự thật,' Tsuna nghĩ. 'Có nghĩa là nó được tạo ra bởi người sử dụng lửa sương mù, và tồn tại trong thực tế, thay vì trong trí óc của họ. Vậy có lẽ...'
Nó không khó. Tsuna đã khá mệt rồi, không quen với việc mang vác thứ gì đó nặng quá lâu. Gokudera rên rỉ một chút vì cả hai cũng ngã xuống đất, và Tsuna nhìn cậu xin lỗi.
"Hãy nghỉ chút đi," Tsuna nói, cười ngượng.
Cậu cần phải nhanh lên. Bất cứ thuật sĩ nào có tay nghề cao cũng có thể nhận ra cậu đang sử dụng lửa Bầu trời. Nhưng có gì đó có thể giúp cậu. Nó chỉ có một thứ. Thứ đã đưa cậu tới đống hỗn độn này.
Bàn tay Tsuna lục vào túi mình và nắm vào chiếc nhẫn Vongola, thứ phát hơi ấm trong lòng bàn tay cậu. Giống như lúc ở tổng bộ CEDEF, nó phản ứng liên tục với ngọn lửa của cậu. Nó thực sự là vật truyền lửa tốt nhất cậu từng thấy.
Như thể nhận ra được ý nghĩ của cậu, Gokudera tinh tế loại bỏ trọng lượng của mình ra khỏi Tsuna. Phantom Thief nhắm hờ mắt lại và tập trung.
Không bị thấy bởi hai chàng trai trẻ, một đứa nhóc chùm đầu đang quan sát họ từ phía trên. Thành viên thứ 3 chưa xác định của Varia bay giữa không trung trong con hẻm này, dễ dàng theo dõi và hướng về hướng mà họ rời đi từ chiến trường.
Dù Tsuna đã nghĩ vậy, nhưng không phải họ đang đi vòng vòng. Thực tế, họ đã đi xuống con đường nhanh nhất để rời khỏi nơi mà 2 thành viên Varia vẫn đang chiến đấu. Ảo ảnh thậm chí chủ yếu còn vì lợi ích của Gokudera và Tsuna. Thay vào đó, đó là phương kế cuối cùng để ngăn chặn Reborn lâu hơn một chút khi cuối cùng anh cũng hết hứng thú với Squalo và Belphegor.
"Hơn nữa là để làm chậm tên trộm lại," Mammon thì thầm. "Mình nên giết hắn ta không? Mình không được trả tiền cho việc đó. Và tên trộm có thể sẽ quyết định chiến đấu. Vậy mình sẽ hạ gục hắn và mang hắn đi. Mình cũng không được trả tiền cho việc đó luôn. Vậy để chúng tiếp tục đi thì sao? Nghĩ về nó, mình thậm chí cũng không được trả tiền để đuổi theo chúng thế này..."
Khi Mammon dao động, suy nghĩ cách tốt nhất để đưa Phantom Thief vào vị trí thuận lợi nhất để đưa đi và đưa cậu cho boss của chúng, mà mất ít công sức nhất, Tsuna đeo nhẫn Vongola Bầu trời vào ngón giữa của mình. Như lúc trước, nó đeo quá vừa.
Mammon co rúm lại, nhận ra sự tăng sức mạnh một cách áp đảo, và theo bản năng cố gắng lùi lại.
Tiếp theo, ngọn lửa Bầu trời nhẹ nhàng trào ra ngoài, xuống con đường hẹp, qua những ngôi nhà cổ kính và cả không khí xung quanh. Mặc dù không đủ tập trung để thấy được, chúng khiến không khí gợn lên với nhiệt, như một ảo ảnh.
Như Tsuna đã hi vọng, lửa Bầu trời của cậu và vào lửa sương mù của ảo ảnh, khiến chúng dao động, mất ổn định. Bề ngoài của những tòa nhà thay đổi, một vài đều biến mất để lộ ra những phần đã bị che đi trước đó.
'Đây rồi!' Tsuna nghĩ, ngó ngang xung quanh để hướng ánh mắt mình về sự biến dạng mà cậu có thể thấy được ở phía trên, nơi mà gã thuật sư đang bay.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, nó quá dễ cho Tsuna để thực hiện cú chạy lấy đà rồi nhảy, nhảy lên một tòa nhà, rồi lại tòa nhà khác, sử dụng bệ cửa sổ tầng hai, và nhảy vọt lên chỗ kẻ thù của mình trên mái nhà.
Ngay cả dưới bóng tối sâu thẳm, biểu hiện của Mammon rõ ràng đang chuyển sang cau có khi gã thuật sư tiếp tục bay cao lên, vượt khỏi tầm với. Nó chưa đủ. Giơ bàn tay mình ra, Tsuna tập trung lửa bầu trời lại với nhau, nhẫn Vongola phát sáng như một ngôi sao nhỏ, và đẩy cậu lên cao hơn nữa.
Cả hai va chạm, Tsuna nắm chặt vào cổ áo Mammon và tập trung toàn bộ sức mạnh vào gã thuật sư. Với sự tập trung trong giây lát của Mammon bị biến mất, cả hai người họ rơi xuống.
Đột nhiên, Tsuna hét lên, kéo mạnh đôi bàn tay áo choàng của Mammon. Đó là toàn bộ điều mà thành viên Varia cần.
"Tránh ra!" Mammon hét lên. Hoảng sợ, thành viên Varia không sử dụng những ảo ảnh bình thường mà thay vào đó đẩy Tsuna đi với vụ nổ không thể kiểm soát được.
Tsuna thấy mình đang nằm trên mặt đất. Xoa mặt, cậu vẫy tay. 'Đó là gì?!' cậu nghĩ, một cơn run rẩy bò lên cột sống của cậu. 'Dường như hắn đã bôi chất nhờn gì đó vào áo choàng của hắn hay gì đó!'
Thay vì tấn công, Mammon nhìn chằm chằm vào thứ mà Tsuna đã đánh cắp.
"Chờ đã, đó là...!"
Một ánh sáng chàm màu xám vỡ ra bên trong áo choàng của gã thuật sĩ.
'Dây xích Mammon của ta! Hắn sẽ nhận ra mình đang ở đây!"
Nghĩ rằng ánh sáng ấy báo hiệu cho một đòn tấn công, Tsuna và Gokudera chuẩn bị tinh thần. Nhưng Mammon chỉ trừng mắt xuống họ một lúc.
"Mình chắc chắn không được trả tiền để đối phó với hắn," Gã thuật sĩ thì thầm.
Sau đó, trước sự kinh ngạc của họ, hắn quay lưng lại và nhanh chóng chạy mất.
Chớp mắt ngạc nhiên, Tsuna từ từ thẳng người dậy. Lửa Bầu trời của nhẫn Vongola chập chờn và dập tắt khi cậu cảm thấy sự căng thẳng của trận chiến đã chìm xuống.
"Kaitou-sama?" Gokudera cuối cùng nói.
"Hãy đi khỏi đây thôi," Tsuna nói, nuốt nước bọt lần nữa. "Reborn sẽ đuổi kịp theo cách của cậu ta."
Tháo nhẫn Vongola ra, cậu cất nó vào túi lần nữa, cùng với đó là sợi dây xích kì lạ. Có gì đó chọc vào bàn tay cậu, và Tsuna ngừng lại.
'Có phải mình vừa cướp được gì nữa trừ dây xích không?' cậu thắc mắc. 'Minh không nhớ có lấy thứ gì đó kì lạ thế này...'
Nó là một mảnh giấy, được gấp gọn gàng. Bên trong, là nét chữ rõ ràng, là tập hợp các hướng, cùng với đó là 2 chỉ dẫn. "Nói với Dino là ta gửi cho cậu," và "Lánh tạm một thời gian đi, tên nghiệp dư."
Đôi mắt Tsuna nheo lại, đầu tiên là suy nghĩ, sau đó là khó chịu. Chỉ có duy nhất một người có thể nhét một thứ gì đó vào túi cậu mà cậu không nhận ra. Và chỉ có người duy nhất trêu chọc cậu như vậy.
Giấy bị vò nát khi tay cậu nắm chặt lại thất vọng. 'Reborn, cậu... tôi sẽ bắt cậu trả giá vì điều này!'
~.~.~
Nó không khiến Reborn mệt mỏi để thoát khỏi Squalo và Belphegor. Nó không khó, nhưng nó cũng chẳng thú vị gì. 'Đây có thực sự là đội ám sát ưu tú nhất của nhà Vongola không vậy?' anh nghĩ. 'Mình phải nói với đệ Cửu về việc tăng tiêu chuẩn của mình lên.'
Nó cũng chẳng khiến anh mất nhiều thời gian để tự chúng đánh gục mình. Reborn thậm chí chẳng thèm rút súng hay chuyển thể từ Leon. Đối thủ của anh đã làm hết mọi việc cho anh rồi.
Nhìn qua hai cơ thể, một nửa đang nằm trong đống đổ nát từ đòn tấn công mà chúng đã tạo ra, Reborn thở dài và chỉnh lại cà vạt.
"Mình đoán giờ là tới lúc phải đi rồi," anh nói với chính mình. "Hai cậu ta chắc đã đi đủ xa rồi. Mình tự hỏi nếu cậu t thấy được thông báo của mình..." Reborn cười khẩy, tưởng tượng ra phản ứng của Phantom Thief. Nó thực sự là một vài năm - vài thập kỷ, vài thế kỷ - vẫn còn quá sớm để cậu có thể làm bất kỳ trò ảo thuật nào với người sát thủ vĩ đại nhất thể giới.
Thấy được dấu hiệu của sự cử động nơi khóe mắt mình, Reborn liếc sang phía bóng tối giữa hai tòa nhà. Tên nhóc bò nhỏ, quen thuộc bò ra, kéo theo bộ vũ khí to đùng theo mình. Liếc mắt khắp chiến trường, Lambo sụt sịt và đứng dậy.
Lấy một hơi thở dài, cậu lấy lại thái độ trước đây của mình. "Nh-như mong đợi với tên sát thủ siêu cấp hạng nhất Reborn! Lambo tuyên bố, giọng nói run rẩy một chút của cậu mạnh mẽ hơn. "Mặc dù những kẻ đáng sợ này chẳng phù hợp với ngươi!"
'Những gã đáng sợ? Đứa bé này thậm chí không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm thế nào khi cậu nhóc vẫn đang ở gần đó,' Reborn nghĩ, khẽ thở dài.
"Nhưng! Đó là lí do ngươi xứng đáng bị đánh bại bởi Lambo Vĩ đại!" đứa bé tiếp tục, kéo ra bộ đàn violong giả về phía trước và thò tay lấy một vũ khí.
Bàn tay cậu đông cứng lại ngay đó, khi đầu súng lạnh lẽo của chiếc súng lục chĩa vào trán Lambo. Reborn chưa bao giờ rút súng ra với cậu bé trước đó. Không cần thiết, nhưng mọi thứ đã đi quá xa. Giờ lúc để nhồi vài điều vào cái đầu dày của cậu bé.
"Đừng làm thế nữa," Reborn nghiêm túc nói. "Cậu đã hiểu chưa? Cậu sẽ không đánh bại tôi đâu, và tôi rất mệt mỏi vì phải chịu đựng cái nỗ lực đáng thương của cậu. Vậy hãy chịu thua và đừng bao giờ theo tôi nữa."
Anh đẩy khẩu súng gần hơn, ấn sâu một chút vào da cậu bé. Khẩu súng thậm chí còn chưa được nạp, nhưng Lambo không thể biết được điều đó. Cậu thậm chí còn không thể rên rỉ, quá sợ hãi để lên tiếng khi đôi mắt xanh của cậu mở to và chứa đầy nước mắt.
"Cậu đã hiểu chưa?" Reborn nhấn, giọng điệu của cậu chứa đầy sát khí.
Lambo gật đầu lia lịa, và khoảnh khắc Reborn rút lại khẩu súng, bật khóc, bám vào bộ vũ khí của mình. Không cần tí nhắc nhở nào, cậu bò đi khỏi người sát thủ và vào trong con hẻm nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt.
Reborn khịt mũi, lắc đầu khi anh cất khẩu súng vào bao đựng súng. Hi vọng, đứa trẻ cuối cùng sẽ từ bỏ và tập trung vào gì đó thực tế hơn. Nó sẽ thật xấu hổ nếu cậu bị giết quá nhanh.
Reborn không biết rằng, Lambo chưa đi quá xa. Qua nhiều năm, cậu đã rất tốt trọng việc che giấu sự hiện diện của mình với người sát thủ vĩ đại nhất thế giới, miễn là cậu không tới quá gần hãy không có bất kỳ động thái đe dọa công khai nào. Hay đúng hơn, Reborn đơn giản trở nên quá quen thuộc với cậu và thấy cậu quá nhỏ để coi là một mối đe dọa, vì vậy anh đã bắt đầu vô thức bác bỏ sự hiện diện của Lambo.
"Reborn ngu ngốc," Lambo lẩm bẩm với chính mình. "cứ như Lambo Vĩ đại sẽ bỏ cuộc dễ dàng vậy. Được thôi, mình sẽ không theo hắn ta nữa. Mình sẽ chỉ đi theo những kẻ khác, và Reborn ngu ngốc sẽ là người đến với Lambo Vĩ đại!"
Tuy nhiên, cậu chỉ mới bước đi được vài bước thì đông cứng lại vì sốc khi một ánh sáng vàng phát ra phía sau cậu.
Reborn cũng bất động. 'Sao nó lại phản ứng lúc này? Và lại nhiều như vậy?' anh nghĩ, đôi mắt anh nheo lại. Đút tay vào túi, anh nắm lấy nguồn phát ra ánh sáng. Nó đã chìm xuống nhanh chóng. 'Cho dù đó là ai, chúng đang bỏ chạy rất nhanh,' anh kết luận. Chẳng có ý nghĩa gì khi cố gắng đuổi theo chúng cả. 'Nhưng sau nó chỉ phản ứng sau khi chúng đã tới gần đến vậy?'
"Đó có phải cách mà nhà Varia theo dõi mình không?" anh tự hỏi, khả năng ấy bất ngờ nảy ra trong đầu anh. "Nếu chúng có một người trong số chúng ta, nhưng hắn ta lại tìm cách để chặn lại phản ứng ở phía bên kia..."
Reborn cau mày. Lại một lần nữa, cảm giác khó chịu lại phát ra.
"Có lẽ tốt hơn là cứ rời khỏi đây cùng với Dino một thời gian, cho tới khi mình có được vài câu trả lời," Reborn trầm ngâm. Anh cười nhếch mép. "Hãy xem những tên ngốc nghiệp dư ấy làm gì với nhau."
Nó gần như là sự xấu hổ khi bỏ lỡ nó.
~.~.~
