[KHR]Fanfic - Phantom Thief Decimo - Chương 4: Sleight of hands


"Vậy là Đệ Cửu thuê anh tới giúp tôi sao?" Tsuna lặp lại, vẫn có chút nghi ngờ. Cậu vẫn còn thấy phân vân giữa nhẹ nhõm - có một ai đó như Reborn, sát thủ số một thế giới, ở bên cậu gần như là đảm bảo cho chiến thắng rồi - và có hơi bị xúc phạm. Cậu trông giống cần giúp đỡ lắm à?
"Đại loại vậy..."
'Điều đó chẳng đảm bảo cho lắm,' Tsuna nghĩ.
"Điều đó không có nghĩa là đảm bảo hơn," Reborn quả quyết với cậu.
"Ngài thực sự đã đánh cắp nhẫn Vongola sao, Kaitou-sama?" Gokudera thắc mắc, vẫn có chút choáng váng. Chẳng có lựa chọn nào ngoài tóm tắt yêu cầu của Đệ cửu và lời chấp thuận của Tsuna.
Nhún vai, Tsuna thò tay vào túi quần cậu đã mặc tối qua. 3 chiếc ví, 2 chiếc điện thoại di động, 5 chiếc vòng tay, thêm cặp kính râm và cả lọ thuốc, cậu đã cố gắng đánh cắp được chiếc nhẫn. Nó rất ấm áp trong lòng bàn tay cậu khi cậu giơ nó lên cho Gokudera để kiểm chứng.
"Đúng như mong đợi Kaitou-sama!" Gokudera nhận xét, có chút xu nịnh.
"Nó sẽ tốt hơn nếu cậu ta không làm hỗn độn mọi thứ lên," Reborn nói, không mấy ấn tượng. "Nhưng tôi đoán đó là tất cả những gì mà cậu có thể hi vọng từ một kẻ nghiệp dư."
"Xin lỗi vì là kẻ nghiệp dư nhé," Tsuna bực bội thì thầm.
"Đừng lo, phấn chấn lên đi," Reborn yêu cầu. Từ "hay là" mang rất nhiều ngụ ý. Nhìn qua những thứ lặt vặt và là kết quả khi Tsuna đã đánh cắp được ở tổng bộ CEDEF, anh lấy ra lọ thuốc và trầm ngâm cầm nó trong tay. "Cậu không hề bận tâm sao mình lại ăn cắp hết chỗ này sao? Cậu có biết nó dùng để làm gì không?"
Tsuna nhún vai. "Thói quen, tôi đoán vậy," cậu thừa nhận. "Tôi đã từng làm những trò ảo thuật bằng tay như móc túi tất cả mọi người xung quanh mình, và nó chỉ trở thành một thói quen ăn sâu vào tôi và tôi làm điều đó mà chẳng suy nghĩ gì. Như vậy đấy," cậu gật đầu, "Tôi đã thoát khỏi được tên đặc vụ của CEDEF người đuổi theo tôi cuối cùng, nhưng tôi không chắc lắm tại thời điểm đó."
"Đúng như mong đợi ở một kẻ nghiệp dư," Reborn lạnh nhạt nhận xét, ném lọ thuốc trở lại chỗ chiến lợi phẩm.
"Xin lỗi vì là kẻ nghiệp dư nhé," Tsuna lầm bầm.
"Đừng lo, phấn chấn lên đi," Reborn yêu cầu.
'Chờ đã, không phải chúng ta đã có cuộc trò chuyện như vậy rồi sao?'
"Nó chỉ được nhắc lại thôi," Reborn nói. "vì vậy hãy nhanh lên và trở thành người xứng đáng đứng bên cạnh tôi."
Tsuna trừng mắt, phẫn nộ và khó chịu đã vượt lên trên cả sự sợ hãi trước đó. Trước sự ngạc nhiên của cậu, và cả Gokudera. "Kaitou-sama không phải kẻ nghiệp dư!" Người đệ tử tự xưng của Tsuna nhấn mạnh, mặc dù cậu đã cố giữ cho mình không lôi thuốc nổ ra vì tôn trọng Reborn. "Ngài ấy đã đột nhập CEDEF thành công và cướp được chiếc nhẫn Vongola Bầu trời! Một kẻ nghiệp dư không thể thực hiện được điều đó!"
"Cậu ta là kẻ nghiệp dư vì đã làm rối tung mọi thứ lên," Reborn lạnh lùng trả lời. "Cậu ta đáng lẽ phải cướp cả 7 chiếc nhẫn, nhưng lại mất 6 trong số đó. Điều đó sẽ được chấp nhận, mặc dù vẫn là hành động vẫn còn nghiệp dư, nhưng cậu ta cũng đã mắc một sai lầm tồi tệ hơn."
"Cái gì? Lỗi gì chứ?" cậu hỏi, quay sang Reborn. Nó không chỉ là vấn đề với niềm tự hào - một sai lầm có thể dẫn tới việc Varia hay những nhóm tội phạm khác có thể lần theo cậu. Công việc này là vấn đề sống chết rồi.
"Cậu đáng lẽ không nên sử dụng chiếc nhẫn," Reborn nói, kéo chiếc mũ phớt xuống một chút. "Đó là vấn đề đấy."
"S-sử dụng...? Nhẫn Vongola Bầu trời sao?" Gokudera lắp bắp, đôi mắt cậu mở to hết cỡ. Tsuna liếc sang cậu với chút quan tâm và khó chịu.
"Nó có vấn đề gì sao?" Tsuna nói, giọng cậu gần như không ngừng run rẩy trong không khí căng thẳng này. "Vì tôi là người sử dụng lửa Bầu trời. Điều đó chẳng có gì liên quan tới công việc cả."
"Cậu thực sự không hiểu nó có nghĩa là gì," Reborn nói khi Gokudera tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tsuna kinh ngạc. "Nhẫn Vongola không phải là thứ mà có thể sử dụng bởi bất cứ ai với lửa Bầu trời. Được chấp thuận bởi nhẫn Bầu trời là yêu cầu cần có để trở thành Boss, điều mà rất nhiều ứng viên trong quá khứ đã thất bại. Nó cũng là cách thứ 3 để trở thành Người thừa kế tiềm năng, cùng với được đề cử bởi Boss hiện thời và Môn ngoại cố vấn."
"...Chờ đã," Tsuna nói. "Chờ đã. Đó... đó là điều mà Xanxus muốn làm đúng không? Vì anh ta không phải là người thừa kế của Đệ Cửu."
"Phải," Reborn nói, "Và hơn nữa, điều mà cậu đã làm."
Tsuna chậm rãi lắc đầu. Cậu hẳn đã nghe nhầm.
"Không, cậu nghe đúng đấy," Reborn nói, mỉm cười mỉa mai. "Chúc mình vì đã trở thành một ứng viên cho vị trí Vongola Decimo."
~.~.~
Chương 4: Sleight of hands ~ Mythical Perfect Ranking
~.~.~

"Không," Tsuna thẳng thừng nói.
"Vậy, Kaitou-sama là... J-Juudaime?" Gokudera cố nói. "Juudaime... Juudaime!" Cậu dường như rất thích gọi nó.
"Không," Tsuna kiên quyết nói. "Hoàn toàn không phải!"
"Nó không tùy thuộc vào cậu," Reborn nói với cậu. "Và cậu đang là người duy nhất không vui vì nghe thấy điều đó đấy."
"Tôi thực sự không muốn nó phản ứng với tôi như vậy! Tôi thậm chí còn không cố dùng nó!" Tsuna bối rối hét lên. Chiếc nhẫn trở nên ấm áp hơn trong bàn tay nắm chặt của cậu, chẳng giúp ích gì cho trường hợp của cậu hết.
'Điều đó sẽ làm nó tồi tệ hơn,' Reborn nghĩ. 'Mình thậm chí còn không đề cập đến thực tế rằng yêu cầu cho buổi lễ kế thừa cho người Boss là phải có khả năng kích hoạt nó...' Cậu quyết định không đề cập tới nó.
Thay vào đó, Reborn thẳng thừng nói. "Không ai quan tâm đâu. Giờ cậu là Người thừa kế tiềm năng rồi. Người duy nhất, trên thực tế, từ khi Xanxus không được ghi nhận. Mọi nhóm tội phạm từng hi vọng sẽ đánh đổ Vongola sẽ nhắm tới cậu. Đây là cơ hội tốt của chúng. Mọi người đều biết Đệ cửu đã già. Không chỉ vì họ sẽ giết được Người thừa kế duy nhất của Vongola, mà họ thậm chí cũng sẽ lấy mất số nhẫn đó. Không cần phải nói, đây là công việc của tôi để ngăn không cho nó xảy ra."
Vùi mặt mình vào đôi tay, Tsuna rên rỉ.
"Và đó còn chưa kể tới Varia," Reborn  tiếp tục. "Họ chỉ không thể lấy được nhẫn Bầu trời lúc này thôi. Cậu là một ứng viên. Để chứng minh mình là thích hợp nhất, Xanxus sẽ phải đánh bại cậu. Đó là cách duy nhất để ứng viên khác có thể khẳng định mình. Và Xanxus sẽ không làm gì khác ngoại trừ giết chết cậu."
"Không sao đâu, Kaitou-sama - không, Juudaime," Gokudera cố an ủi cậu khi Tsuna cuộn tròn lại và cố gắng che giấu sự tồn tại của mình. "Tôi biết ngài sẽ là người Boss tuyệt vời! Chiếc nhẫn Bầu trời đã thừa nhận giá trị của ngài! Bất cứ ai chống lại ngài sẽ không có cơ hội! Tôi sẽ bảo vệ ngài!"
"Đừng gọi tôi như thế!" Tsuna rên rỉ.
"Đúng vậy, hãy ngưng lại cho tới khi cậu ta thực sự hoàn thành buổi lễ kế thừa," Reborn đồng ý. "Nghĩa là cậu ta không chắc sẽ hoàn thành, nếu Đệ cửu có một hướng khác..."
"Tôi chắc chắn Kaitou-sama sẽ có thể làm được," Gokudera tự tin nói.
"Tôi thậm chí còn chẳng muốn hoàn thành nó nữa!" Tsuna phản đối rồi lờ đi.
"Tôi sẽ hỗ trợ cho ngài suốt quãng đường đó, Kaitou-sama," Gokudera tiếp tục. Đáng báo động, cậu dường như đỏ mặt. "Tôi-tôi sẽ rất vinh dự nếu được trở thành một phần trong gia đình ngài, nếu ngài nhận tôi."
Tsuna mở miệng ra để từ chối - cậu không có Gia đình và chẳng có ý định lập Gia đình - nhưng cậu bắt gặp Reborn đang nhìn Gokudera với ánh mắt xem xét lạ thường. Cậu có lẽ không đọc được suy nghĩ như người sát thủ giỏi nhất thế giới, nhưng trực giác của Tsuna là đủ rõ ràng để cậu đoán được rằng lời đề nghị của Gokudera là quan trọng hơn.
"Um," Tsuna nói, xoa xoa trán mình, "Nếu tôi có Gia đình, cậu có thể là thành viên đầu tiên, được chứ?"
"Juudaime!"
"Đừng gọi tôi như thế!"
"Trung thành sâu sắc với boss là một đặc điểm tốt đấy," Reborn nói. Bằng cách nào đó, nó nghe không giống như lời khen, hay điều gì đó tốt cả.
Có lẽ vì Tsuna thực sự không muốn làm boss, và không ai khác - ngoại trừ Gokudera - lại muốn điều đó.
Hoặc có lẽ...
Tsuna bắt gặp đôi mắt của Reborn, một suy nghĩ kinh hoàng đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.
"Phải đó. Cậu sẽ bắt đầu thấy sao nó lại là một vấn đề," Reborn nói. "Có người trong nhà Vongola những người sẽ nhấn mạnh rằng cậu là Người thừa kế hợp pháp của Vongola, dù cậu có thích hay không. Họ chỉ là một nhóm nhỏ... nhưng đủ lớn để khiến một nhà sụp đổ. Cộng với những người ủng hộ Xanxus, nhà Vongola sẽ sụp đổ.
Đó là điều khiến Tsuna đã nhận lấy công việc này để tránh khỏi.
"Tôi sẽ trả lại nó!" Tsuna nhấn mạnh. "Tôi sẽ không giữ nó đâu! Đó chỉ là thỏa thuận! Tôi sẽ trả lại chiếc nhẫn cho Đệ cửu sau khi kế hoạch của ông ấy đã sẵn sàng. Ông ấy có ứng viên của riêng mình, đúng chứ? Ông ấy đã nói tôi vậy. Tôi chỉ cần trả nhẫn lại cho ứng viên đó thôi, và một khi cậu ấy cũng nhận nó, mọi thứ sẽ ổn, đúng chứ?"
Reborn rơi vào im lặng. Nó sẽ không dễ dàng như vậy, đó là điều chắc chắn. Anh thực sự không hi vọng Tsuna sẽ trở thành một giải pháp  - thậm chí Đệ Cửu cũng chỉ có thể hi vọng rằng ảnh hưởng và sức mạnh của Boss hiện giờ. cùng với sự hỗ trợ của Môn ngoại cố vấn, sẽ đủ để giữ cho cái nhà này không bị sụp đổ - nhưng cậu muốn thấy Phantom Thief sẽ làm gì.
Cậu là loại người gì, mà được chọn bởi Nhẫn Bầu trời chứ?
"Nếu vấn đề đó là phải đấu tay đôi hay gì cũng được, tôi sẽ thua," Tsuna tiếp tục trong sự im lặng khó chịu, dài đằng đẵng này. "Nếu vấn đề đó là phải tuyên bố từ bỏ, thì tôi sẽ làm điều đó. Nếu đó là phải biến mất, thì điều đó cũng tốt thôi."
"Kaitou-sama!" Gokudera phản đối.
Tsuna lắc đầu. "Tôi không muốn là boss mafia. Tôi không quan tâm nếu người khác chỉ nhìn tôi như một tên trộm. Tôi thích cái cách mà tôi đang sống và cái cách mà tôi đang làm mọi việc," cậu nói, bắt gặp ánh mắt của Gokudera.
Cậu không có ý nói là sẽ tự do khi là Phantom Thief hay đi ăn cướp. Ý cậu là tất cả mọi thứ - sống như cậu muốn, giúp đỡ những người mà cậu thấy phải giúp, cả những vụ cướp điên rồ và những công việc bí mật mà cậu chấp nhận. Đó là cách mà cậu tự hào, và không phải trải qua chiến đấu hay sức mạnh hay thậm chí cả làm nổi tên của mình.
Đó là cách mà cậu và Gokudera đã gặp nhau, không phải vì cậu tới để ăn cắp ở nhà cậu, và vì cậu đã hành động vì lòng từ bi của mình.
Điều gì đó trong suy nghĩ ấy đã tới được Gokudera. Bất đắc dĩ, cậu gật đầu, chấp nhận quan điểm. Sau cùng, đây là Phantom Thief mà cậu đã chọn để tin tưởng, với cách sống khác biệt của Phantom Thief.
Quay lại Reborn, Tsuna nói. "Tôi chấp nhận công việc này vì tôi muốn tránh phải đổ máu sẽ dẫn tới sự sụp đổ của Vongola. Và tôi không ngại nếu phải đâu một trận vì lợi ích của nhà Vongola. Và nếu đó là ứng viên của Đệ cửu, cậu ta sẽ kh-không giết tôi..." Ánh mắt kiên quyết của mình lay động một chút.
Reborn khẽ thở dài. "Đó sẽ không đủ đâu. Nó sẽ không xóa được thực tế rằng chiếc nhẫn đã chấp nhận cậu," anh nói. Anh tự hỏi có tác dụng gì khi cố giải thích không, một lần nữa, chiếc nhẫn Vongola Bầu trời hiếm khi phản ứng giống cái cách nó phản ứng với cậu. "Nó vẫn được xem như một cuộc thi giữa hai người," anh nói.
"Vậy chúng ta sẽ phải tìm cách để đảm bảo ứng viên của Đệ cửu sẽ vượt lên đầu," Tsuna kiên quyết nói, quyết tâm của cậu dường như chỉ mãnh liệt hơn bất chấp những phản ứng tiêu cực của Reborn. "Phải có điều gì đó. Điều mà mọi người trong giới mafia sẽ chấp nhận mà không có câu hỏi hay nghi ngờ nào. Nó sẽ là gì đây?"
Cậu nhìn lên hai người, đôi mắt cậu nheo lại và lấp lánh ánh sáng yếu ớt của lửa Bầu trời, khi cậu hỏi về chuyên môn của họ. Gokudera theo phản xạ thẳng người lại, gần như thu hút sự chú ý, nhưng Reborn chỉ cau mày nhẹ.
"Nếu... nếu có điều gì đó mà tất cả mafia đều chấp nhận là thật 100%," Gokudera bày tỏ ý kiến, lông mày cậu cau lại suy nghĩ, "vậy điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới là... Hoàng tử Xếp Hạng."
Gokudera cựa quậy một chút khi cả Tsuna và Reborn đều trầm ngâm nhìn cậu. "Đánh giá của cậu ta là chính xác 100%," Cuối cùng Reborn đồng ý, "nhưng tôi nghi ngờ về việc nó sẽ đơn giản như vậy."
"Đáng để thử đấy," Tsuna quyết định. "Vậy hãy đi thôi. Cậu có thể nói thêm trên đường đi."
"Có tinh thần trở thành người boss rồi sao?" Reborn trêu chọc, khiến Tsuna trừng mắt nhìn anh. Anh tiếp tục cười khẩy, nhưng suy nghĩ của anh rất hào hứng. Reborn trầm ngâm. 'Trở ngại lớn nhất có lẽ là... cậu ta thực sự có tiềm năng cho việc đó.'
Anh muốn thấy Phantom Thief là loại người gì, và anh chưa hài lòng với những gì anh đã thấy.
~.~.~

Fuuta de Stella, Gokudera giải thích, là một kho báu với Mafia. Đánh giá của cậu là 100% chính xác, và cuốn sách Xếp hạng của cậu được coi là Kho báu của giới tội phạm.
Tuy nhiên, những xếp hạng của cậu chẳng thuộc về nhà nào cả.
Thay vào đó, Hoàng tử xếp hạng lại là người trung lập có những thông tin khách quan để giải quyết tranh chấp. Cậu sống ở nơi được canh gác cẩn mật dưới sự giám sát của không chỉ đồng minh của Vongola, mà cả những nhóm lớn khác trong giới tội phạm.
"Vậy nếu đánh giá của cậu ta cho thấy ai là ứng viên tốt nhất cho vị trí của Vongola Decimo, không ai có thể nghi ngờ về thực tế đó," Gokudera kết luận.
"Nghe tốt đấy," Tsuna gật đầu. "Nếu chúng ta may mắn, cậu ấy sẽ bảo Đệ cửu chọn người thừa kế tốt nhất đó, và không ai sẽ bận tâm tới tôi nữa." Cậu cho rằng nếu họ thực sự, thực sự may mắn, điều đó sẽ khiến Xanxus bị đẩy ra khỏi cuộc đua, nhưng Tsuna nghi ngờ khả năng Xanxus sẽ dễ dàng chấp nhận việc mình bị đẩy ra rìa.
"Vẫn có giới hạn trong năng lực của Fuuta," Reborn phản đối. "Cậu ta chỉ có thể xếp hạng cho người mà cậu ta đã thấy, tôi tin là thế. Chưa kể tới việc cậu không thể yêu cầu một người ngoài như vậy. Một yêu cầu có thể phải mất hàng tháng và hàng năm để tiến hành, và hầu hết đều bị từ chối. Điều gì đó gây bất hòa trong nhà Vongola là không được phép xếp hạng. Có rất nhiều nhóm sẽ muốn câu trả lời không được biết tới."
'Mình đoán điều đó giải thích được tại sao không ai sử dụng lựa chọn này,' Tsuna nghĩ với tiếng thở dài.
Reborn gật đầu. "Nó quá thuận tiện. Cuộc sống thực sự sẽ không bao giờ đơn giản thế," anh nói.
Nhận ra suy nghĩ của mình lại bị đọc, Tsuna trừng mắt với anh. "Dù sao thì," cậu nói. "để lại chuyện Fuuta cho tôi. Các cậu không cần phải tới. Tôi nghi ngờ chúng ta sẽ gặp Varia ở đó."
"Tôi là người chuyên nghiệp," Reborn nói. "Tôi làm công việc của mình rất nghiêm túc. Tôi thậm chí không cho phép những sai lầm nhỏ nhất được xảy ra." 'Không giống cậu,' giọng điệu của anh có ngụ ý như vậy.
'Quá đủ với những lời chê nghiệp dư rồi!' Tsuna bối rối nghĩ, nhưng trước khi cậu có thể vặn lại, cánh cửa của tàu mở ra, và một tiếp viên bước vào, đẩy dọc một chiếc xe đồ ăn và hộp cơm trưa.
Đúng lúc đó, bụng của Tsuna kêu lên.
"Lấy gì không ạ?" người tiếp viên hỏi, cười với 3 người họ - những người khách duy nhất trên chuyến tàu.
"Tôi sẽ lấy nó," Gokudera xung phong. "Chúng tôi sẽ lấy 3 thứ này, và 2 thứ này nữa..."
Khi người tiếp viên lấy ra hàng cho họ, Tsuna vươn tới Reborn, người đang ngồi trên hàng ghế. Một tiếng 'click' khẽ và đáng ngại khiến cậu đóng băng tại chỗ, cùng với lực đẩy vô hình trong lồng ngực của mình.
"Cậu vẫn còn cần tới 300 triệu năm nữa để làm điều đó với tôi," Reborn nói, giọng nói của anh hoàn toàn bình thường, để không khơi dậy sự nghi ngờ - khẩu súng mà anh đã chĩa vào Tsuna cũng đã được che khuất khỏi tầm mắt của người tiếp viên.
Tsuna cười khó chịu, rút tay lại khỏi nơi mà cậu định với tới túi của Reborn "Xin lỗi." cậu nói. "Đó chỉ là phản xạ thôi. Tôi thực sự không cố ý."
"Đó là lần thứ 14 rồi," Reborn lạnh lùng nói. May mắn thay, anh cảm thấy thích thú hơn bất cứ điều gì. Súng của anh dường như đã biến mất một cách thần kì khi Tsuna thận trọng lùi về chỗ ngồi của mình. Thay vào đó, con tắc kè hoa màu xanh Leon của anh bò lên tay áo của Reborn lên tới vai. "Hơn nữa," Reborn nói thêm, "cậu có lẽ muốn trả lại Gokudera chiếc ví, nếu cậu muốn cậu ấy trả tiền."
Gokudera, người đang trong quá trình tìm kiếm thứ đó, nhìn lên ngạc nhiên. "Đúng như mong đợi Kaitou-sama," cậu lầm bầm, chấp nhận chiếc ví đã bị Tsuna lấy mất.
Kiểm tra túi của mình, Tsuna cũng chìa ra hai chiếc vòng tay nhẹ hơn của Gokudera.
Khi Tsuna quay lại, đồ ăn trưa của cậu đã biến mất.
Hay đúng hơn, nó bằng cách nào đã nằm gọn trong bụng Reborn rồi, người sát thủ vẫn đang nhai. "Hey! Đó là của tôi mà!" Tsuna phản đối, nhưng Reborn chỉ nhún vai. "Thôi nào, trả lại nó đi! Anh đã ăn đồ ăn sáng của tôi rồi!"
"Vậy hãy tự mình lấy lại đi," Reborn nói. Đó là một yêu cầu không thể nào.
Bụng của Tsuna lại kêu lên lần nữa, nhưng người tiếp viên đã đi mất, và Tsuna buồn bã nhìn sau lưng cô. Cậu ngạc nhiên liếc sang khi một hộp ăn trưa khác được chìa ra trước mặt cậu.
"Đây, Kaitou-sama," Gokudera nói. "Ngài có thể lấy của tôi. Vì... vì tôi sẽ không phải người phải làm việc, tôi không nó." Cậu thở dài một chút, không có lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận mình sẽ bị để lại phía sau. Kỹ năng lẩn trốn của cậu là chưa đủ cao để thực hiện nhiệm vụ sắp tới.
Tsuna lắc đầu. "Chúng ta sẽ chia sẻ nó," Cậu quyết định. Khi Gokudera cố phản đối, Tsuna nhấn mạnh, "Tôi cũng cần cậu giúp nữa. Cậu thực sự giỏi trong việc thấy được những những cạm bẫy. Những báo cáo mà cậu đã cho tôi trước mỗi vụ trộm luôn rất hữu ích."
Sự đỏ mặt của Gokudera lần này đã rõ ràng. "Tôi không nghĩ ngài lại nghe kỹ điều đó, Kaitou-sama," cậu thì thầm, ngoan ngoãn cắn một miếng.
"Tôi phải làm chứ," Tsuna đảm bảo. "Cậu luôn phát hiện được nơi mà laze sẽ quét. Và mối liên kết của cậu với mafia cũng rất có ích. Vì vậy, cậu có biết tí gì về nơi mà Fuuta đang ở không?"
Cậu giấu đi cái nhăn mặt trước vị của bữa trưa mà Gokudera đã chọn. Đây không phải là thứ mà cậu đã tự mình chọn, nhưng cậu sẽ không phàn nàn. Tsuna sợ rằng nếu cậu nói gì, Gokudera sẽ lúc nào cũng mua 2 đồ mà Tsuna thích - phí phạm và không đúng chút nào.
Thay vào đó, Tsuna trừng mắt nhìn Reborn. Người sát thủ thậm chí trông như là không thích đồ ăn trưa mà anh vừa cướp được vậy. Anh chắc chắn là đang nhai hơi khó khăn hơn là cần thiết.
"Tôi đã nghe được là," Gokudera bắt đầu, miệng vẫn đang nhai, "Hoàng tử Xếp hạng đã bị cô lập tại nhà của một gia đình mafia đã bị sụp đổ. Không biết nó ở đâu và luôn được canh phòng nghiêm ngặt bởi tất cả những nhóm lớn những nhóm đồng ý bảo vệ Hoàng tử xếp hạng. Mỗi nhóm lo những phần khác nhau của các biện pháp an ninh."
Cậu vừa nhai vừa ngẫm nghĩ, đôi mắt cậu nhìn xa xăm khi cậu nghĩ lại tất cả những tin đồn mà cậu đã nghe được trong nhiều năm và những gì mà cậu đã tổng kết lại trong sáng hôm đó trước khi họ lên tàu.
"Tôi nghe được rằng Vongola lo vòng ngoài," Gokudera chậm rãi nói. "Nhà Bovino cung cấp các bộ cảm biến ở bên trong. Nhà Difo và Beccio tuần tra trong căn cứ chính. Nuevo thì có nhiệm vụ quan sát bên ngoài. Trad-6 đã kiến nghị để có vai trò lớn hơn..."
Danh sách khá dài, mặc dù chưa đầy đủ, và Gokudera chỉ có thể ngừng lại ở cuối, không chắc chắn về tính chính xác của thông tin. Tsuna liếc sang Reborn để xác nhận, nhưng người sát thủ chỉ nhìn lại với biểu hiện ngây thơ.
'Đương nhiên,' Tsuna cáu kỉnh nghĩ, 'thật khó để hi vọng sự giúp đỡ thực sự từ anh ta.'
"Tôi chỉ ở đây để bảo vệ nhẫn Bầu trời thôi," Reborn đồng ý. "Cậu không nên dựa vào tôi."
Tsuna khẽ vặn lại. "Tôi chưa lên kế hoạch nữa," cậu nói. "Anh chỉ bám theo thôi. Anh... đồ ăn bám."
"Oh?" Reborn nhẹ nhàng rút súng ra khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tsuna. Nhưng anh không đe dọa cậu nữa, để nó giữa không trung và quan sát Tsuna lúng túng một lúc, trước khi vẻ mặt của anh lại nghiêm túc. "Cậu nên để tâm tới sự thật rằng Varia có thể sẽ tấn công. Tôi không thể trực tiếp chống lại họ được, Tôi chỉ hành động theo yêu cầu của Đệ cửu, và ông ấy không thể thấy tôi công khai hỗ trợ cậu được."
"Tôi chẳng hề có ý định đấu với Varia," Tsuna nói, lắc lư trên ghế. "Nếu tôi có con đường của mình, tôi sẽ không bao giờ dây dưa với họ đâu. Cho dù tôi có bị phát hiện ở nơi ở của Fuuta, tôi sẽ là Phantom Thief, một người chẳng liên quan gì đến vụ việc xảy ra ở tổng bộ của CEDEF. Họ sẽ chẳng có lý do gì mà đuổi theo Phantom Thief cả. Thực tế, họ chả có dẫn chứng nào cả."
"Đừng quá chắc rồi họ sẽ không liên kết lại," Reborn nói. "Cậu có thể không để lại nhiều dấu vết, nhưng cậu cũng khá đặc biệt. Cậu nghĩ có bao nhiêu tên trộm có lửa Bầu trời chứ?"
"Chưa ai từng thấy Phantom Thief sử dụng lửa Bầu trời cả," Tsuna nói. Cậu tạm ngưng, nghĩ lại. "Ít nhất, tôi không nghĩ là họ từng thấy."
"Thấy chưa, đây là lí do tại sao cậu lại là kẻ nghiệp dư đấy," Reborn nói, lắc đầu bực tức. "Có thể chưa ai thấy cậu sử dụng lửa Bầu trời, nhưng dấu hiệu đều còn đó, và không ai liên kết nó lại chỉ vì họ chẳng bận tâm để thấy. Đó, và cậu đã chơi trong vũng bùn này hơi lâu rồi đấy. Ngay cả gạt sang một bên những điều ngu ngốc cậu đã làm, cái kỹ thuật ấy rõ ràng là lửa Bầu trời và cũng rất đặc biệt nữa."
"K-kỹ thuật?" Tsuna lặp lại, nhìn đi chỗ khác nhanh chóng.
"Ý ngài là những gì mà Kaitou-sama đã sử dụng để phá hỏng bộ cảm biến sao?" Gokudera suy nghĩ nói. Cậu đã nghiên cứu chuyên sâu về nó, nhưng cậu chưa bao giờ lấy can đảm để hỏi Tsuna nó hoạt động thế nào.
"Đúng vậy, đó đó," Reborn nói. "Cậu phát lửa bầu trời vào không khí xung quanh cậu, gây ra sự nóng lên - nhiều báo cáo đã đề cập tới chuyện đó. Sự tập trung của lửa là quá nhỏ để nhận ra, nhưng nó khiến máy móc bị trục trặc và người bị ảo giác, giống như 1 ảo ảnh vậy. Điều đó chỉ có thể với thuộc tính của lửa Bầu trời thôi. Varia sẽ có thể biết một cách dễ dàng."
"...Wow, cậu tìm ra Kagerou dễ dàng thật đấy." Tsuna nói, ấn tượng.
"Nó gần như rất đơn giản. Thật xấu hổ khi gọi nó là kỹ thuật lừa đảo đấy," Reborn thô bạo nói.
"Nó hoạt động đối với tôi," Tsuna nói, giờ rõ ràng đang hờn dỗi.
Reborn nhìn cậu trong chốc lát, sự thích thú dần chuyển thành vể tính toán và lo lắng. "Kagerou, huh?" Anh lưu ý. "Và hơn nữa, cậu đã lấy cái tên 'Phantom Thief' từ kaitou... cậu hẳn là người Nhật, đúng chứ?"
"N-nó thì sao?"
"Tiếng Ý của cậu khá tốt đấy."
"Oh?" Tsuna ngạc nhiên chớp mắt trước lời khen bất ngờ đó. "Cảm ơn! Tôi học được nó ở trường, nên-!"
Nhận ra rằng mình đang bị lừa để tiết lộ ra thông tin cá nhân, Tsuna nhanh chóng im lặng.
Như để phòng ngừa - hoặc là vì cậu đang dỗi - cậu từ chối nói chuyện với Reborn trong suốt quãng đường còn lại.
Phải, như vậy tốt hơn, Reborn quyết định. Họ sẽ có nhiều thời gian để biết về nhau, khi Reborn quan sát hành động của cậu. Điều đó luôn lộ ra hầu hết về một người nào đó, theo kinh nghiệm của anh.
~.~.~

Lẻn vào trong dinh thự im lặng, Phantom Thief dừng lại để liếc lại về phía bầu trời đen. Những ngôi sao và mặt trăng nhanh chóng bị che đi bởi những đám mây dày cùng với gió mùa thu se lạnh. Cậu nhăn nhó một chút.
"Có vẻ như sắp mưa rồi," Reborn nói, giọng nói của anh nhỏ.
Tsuna chỉ cố để không nhảy lên, mặc dù cậu đông cứng không nói được gì. Cậu đã mất dấu Reborn một lúc và không nhận ra anh đang kiên nhẫn chờ trong bóng tối. Cho dù anh có - khó chịu, hay chọc tức, đôi khi đáng sợ - Reborn thực sự, thực sự rất giỏi.
'Không nghi ngờ gì khi cậu ta gọi mình là kẻ nghiệp dư,' Tsuna nghĩ, giấu đi tiếng thở dài. 'So sánh với cậu ta, hình như hơi quá.'
Reborn nhếch mép cười. "Cảm ơn vì đã khen," anh thì thầm. "Cho dù nó là sự thật."
Anh vẫn là người khó chịu nhất mà Tsuna từng gặp.
"Tôi đã nghĩ ở đây sẽ có nhiều người canh gác hơn," Tsuna thừa nhận khi họ đang tiến về phía trước.
"Sao phải bận tâm? Nó tốn rất nhiều nhân lực để xếp họ ở đây," Reborn nói. "Điều khiến không ai dám tấn công hay bắt lấy Hoàng tử xếp hạng là sợ bị trả thù, chứ không phải là phòng thủ."
"Nhưng điều gì đã giúp họ tránh khỏi việc một ai đó lẻn vào, lấy được những đánh giá họ muốn rồi lại lẻn ra?" Tsuna hỏi. Cậu ngừng một lúc, sau đó đi xuống một hành lang khác.
Một lúc sau, một lính canh xuất hiện ở góc hành lang, đang đi tuần tra thường lệ. Chờ ở nơi khuất tầm nhìn, Tsuna nhìn anh ta đi qua nơi mà cậu và Reborn đã đứng không lâu trước đó. Người lính gác thậm chí chẳng thèm liếc nhìn lại cái cửa sổ dính đầy hơi cho thấy sự thi triển kĩ thuật Kagerou của Tsuna - nó không cần thiết cho mục tiêu ở cấp độ này, Tsuna nhận ra, xua tan nó với tiếng thở dài khẽ.
"Điều này thậm chí không khó nữa," Tsuna lầm bầm, quay đi khỏi người lính gác và đi trên con đường dẫn sâu hơn vào biệt thự.
Reborn theo sau cậu với sải chân như bình thường. "Tôi đã nói với cậu, Hoàng tử Xếp hạng chỉ có thể xếp hạng người mà cậu ta có mối liên hệ thôi. Vì cậu ta bị cô lập thế này, nó đã giới hạn được sự ảnh hưởng của cậu ta. Chẳng có gì đảm bảo rằng cậu ta sẽ có thể xếp hạng được điều cậu muốn. Sự giới hạn và khả năng của cậu ta không theo logic bình thường," anh nói. "Hơn nữa, nghi thức xếp hạng của ta không huyền ảo lắm."
"Nghe có vẻ chúng ta phải chạy thôi," Tsuna nói.
Họ chỉ cần vượt qua một người tuần tra nữa trước khi họ đạt được mục tiêu của mình - gần như rõ ràng, một cánh cửa dày, gia cố được canh gác bởi 2 gã mafia với bộ quần áo bóng mượt. Tsuna đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho trường hợp này khi xâm nhập, nhưng thấy 2 người canh gác, cả hai đều trông chán nản và buồn ngủ, cậu nhận ra mình đã đánh giá quá cao mức độ an ninh ở đây.
Hắng giọng khó chịu, Tsuna thò tay vào chiếc áo choàng và lấy ra tấm thẻ trống màu trắng, một trong số những cái mà cậu mang đi theo thói quen.
Những người canh gác chớp mắt mệt mỏi, một trong số họ ngáp khi anh ta nhìn xung quanh không mấy hứng thú. Quan sát anh ta, Tsuna cau mày, và đúng thời điểm, phi chiếc máy bay mà cậu đã gấp lại.
"Huh?" tên canh gác bắt đầu chớp chớp mắt. "Hey, tỉnh dậy đi. Tôi thấy thứ gì đó rơi xuống hàng lang."
Đối tác của anh ta khịt mũi. "Oh, thôi nào. Không phải lại bắt ma nữa chứ. Tất cả những người hẩu đều đã về phòng rồi. Không có gì đâu."
Tsuna bình tĩnh. "Tôi đã gửi thông báo rồi," cậu thì thầm. Nơi nào đó phía sau cậu, Reborn cười khẩy.
Lục trong túi mình, Tsuna lấy ra đồng xu cậu đã đánh gục vài bảo vệ không may, và trò lừa tiếp theo, ném nó xuống hành lang. Đồng xu kêu lớn khi rơi vào một bóng đèn, bật lên, đập vào lọ hoa lớn, rồi lại bật lên, và tiếp tục rơi xuống hành lang.
Hai người canh gác đóng băng, và cả hai người họ ngớ ngẩn nhìn về nơi phát ra âm thanh. "... Cậu cũng nghĩ đó không là gì sao?" Người canh gác đầu tiên rít lên với đối tác của mình.
"Gì cũng được," người thứ hai cáu kỉnh nói. "Có lẽ chỉ là con chuột thôi."
Tsuna cố nuốt nghẹn lại sự thất vọng. Vai của Reborn run lên thích thú.
"Cứ đánh gục chúng sẽ nhanh hơn và dễ dàng hơn," Cuối cùng Reborn nói, tiếng cười rõ ràng trong giọng điệu của anh. "Chúng có lẽ đang nghĩ mình chỉ đang ngủ gật thôi. Muốn tôi làm hộ cậu không? Tôi muốn xong vụ này trước bình minh, cậu biết đấy."
Tsuna lườm anh như một câu trả lời, nhưng cậu thực sự xem xét cái đề nghị này.
"Tôi sẽ đi kiểm tra xem," người bảo vệ đầu tiên nói lớn. "Tôi hơi mệt vì đứng mãi rồi." Anh ta đi xuống hành lang, đồng đội của anh ta cũng đi theo anh ta với vài tiếng phàn nàn.
'Cuối cùng!' Tsuna nghĩ, rút lại vào trong bóng tối để hai tên mafia đi qua. Chúng thậm chí còn không nhìn về hướng của cậu, và Tsuna dễ dàng lẻn qua phía sau lưng họ và hướng về phòng của Fuuta. Im lặng, Reborn đi theo, vẫn trông rất thích thú.
Hướng ánh mắt vào ổ khóa trên cánh cửa, Tsuna ngập ngừng. "Cần giúp không?" Reborn hỏi, nhưng Tsuna lắc đầu. Cậu đã lấy được thẻ khóa từ một trong những tên lính gác, và tiếng bíp mở khóa vang lên khi cậu trượt tấm thẻ qua.
Cánh cửa nhẹ mở ra, và Tsuna ra hiệu cho Reborn vào - người sát thủ chấp nhận với nụ cười đã biết trước -  sau đó theo sau cậu, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đúng như anh đã nghĩ, ổ khóa đóng lại, và không có thiết bị mở khóa bên trong.
Bắt gặp ánh mắt của Reborn khi cậu nhìn lên, Tsuna nhún vai. "Có vẻ như chúng ta sẽ thoát ra ngoài bằng cửa sổ." cậu thì thầm.
Tsuna đã hi vọng rằng Hoàng tử Xếp hạng giờ đã ngủ rồi, giờ cũng đã muộn. Cậu cũng đủ tự tin với kĩ năng của mình để chắc chắn rằng cậu bé sẽ không thức giấc bởi cậu và Reborn.
Vì vậy quay sang và thấy đôi mắt nâu lớn đang nhìn cậu tò mò, Tsuna đã phản ứng như dự đoán - nhảy ngược lại vì kinh ngạc với tiếng thét nhỏ và đâm sầm vào cánh cửa.
"Xin chào," Fuuta nói, tươi cười với Tsuna, như thể nó hoàn toàn bình thường khi chàng trai đeo mặt nạ đột nhập vào phòng mà không báo trước vào nửa đêm. "Anh tới đây để xếp hạng phải không?"
"Ph-phải," Tsuna đánh liều, trái tim cậu vẫn đập thình thịch.
Đương nhiên, nó thực sự vô lý khi lại sợ hãi trước Fuuta. Cậu trông chưa đủ lớn để học cấp 2 và hơn nữa lại mang hình ảnh rất đáng yêu và vô hại. Dù đang mặc bộ pijama, cậu vẫn có chiếc khăn sọc quấn quanh cổ.
"Okay! Anh muốn biết điều gì?" Fuuta tươi cười. Đẩy cuốn sách khổng lồ của mình lại gần hơn một chút, cậu lấy hơi thở dài. Khi cậu mở mắt ra, chúng dường như phản ánh những thứ bí ẩn xa xôi.
"Chờ đã, chỉ như thế thôi sao?" Tsuna thắc mắc, thậm chí như có một nguồn năng lực kì lạ bắt đầu lấp đầy căn phòng. Sách, giấy, và bút từ từ bay lên, và áo choàng của Tsuna bay lên khi đôi chân của Tsuna đang dần rời khỏi sàn nhà.
"Đúng vậy," Fuuta nói, giọng nói của cậu giờ thật xa xôi. "Em thích xếp hạng các thứ. Em cũng thích giúp đỡ mọi người. Anh thực sự muốn biết điều gì đó, nếu anh tìm mọi cách để gặp em. Hm... em thấy. Anh xếp thứ nhất về việc về khả năng không thể từ chối yêu cầu của người khác. Và Mr. Reborn là người sát thủ số một thế giới..."
Reborn nhìn Tsuna và cười khẩy trước xếp hạng của chính mình, cẩn thận giữ chiếc mũ của mình với một tay và Leon ở tay kia.
"Vậy tôi được xếp hạng bao nhiêu trong những tên trộm giỏi nhất?" Thay vào đó Tsuna hỏi. "Tôi là Phantom Thief, cậu biết đấy."
"Em biết," Fuuta nói, cười một chút. "Em biết anh là ai. Em có thể nói. Anh là Phantom Thief tốt nhất. Anh cũng đứng thứ nhất trong những người bị đánh giá thấp nhất. Và... anh là người bị truy nã nhiều nhất trong giới mafia lúc này."
Lời tuyên bố ấy khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Khi sức mạnh của Fuuta đột ngột bị ngắt và trọng lực trở lại căn phòng, cậu không thể giữ được chính mình và đâm thẳng mặt vào thảm.
"Em đã có được thêm nhiều xếp hạng mới," Fuuta nói, mở cuốn sách ra. "Em phải viết chúng xuống không em sẽ quên mất..."
Tsuna rên rỉ và ngồi dậy, xoa mũi mình. Khi Fuuta viết vội, Tsuna thấy mình đang ngó lên thích thú. Nó khiến cậu mất một lúc để đọc ngược được chữ. Sau đó, cậu hoảng sợ.
"Hiiiieee!" Tsuna nhảy lên, chạy xung quanh và cố lấy cơ thể mình để che đi tầm nhìn của Reborn về phía cuốn sách - điều gì đó thật vô nghĩa, khiến Reborn không thể đọc thấy được một chữ nào.
"Gì nữa đây?" Reborn hỏi, trước khi nhận ra vấn đề là gì. "Cậu ta đang dùng tên thật của cậu đúng không? Đừng lo, tôi sẽ không nhìn trộm đâu," anh chế giễu nói. "Điều đó là quá dễ. Tôi không cần gợi ý." Tuy nhiên, Tsuna tiếp tục nhìn anh nghi ngờ.
"Đây, đều đã xong rồi," Fuuta thông báo. "Giờ, anh tới đây để xếp hạng cái gì, Mr. Phantom Thief?" Cậu cười nhìn ánh mắt nhẹ nhõm của Tsuna.
"Tôi muốn biết ai sẽ là người tốt nhất để trở thành Vongola Decimo," Tsuna nói. "Cậu có thể xếp hạng được chứ?"
"Um..." Fuuta nghĩ một lúc, nghiêng đầu khi cậu muốn tiếp cận gần hơn, "Không được. Em không thể xếp hạng người không ở đây được. Em có thể xếp hạng được vị trí của anh như một người thừa kế tiềm năng, nhưng chỉ của anh thôi," cậu nhận định.
Tsuna thất vọng, và Reborn thở dài gần như không phát ra tiếng. Anh ít nhất đã lịch sự khi không nói, "Tôi đã nói rồi."
"Xin lỗi," Fuuta nói.
"Không sao đâu," Tsuna thì thầm.
"Nhưng  em có thể cho anh bản copy xếp hạng em đã làm cho Ông đệ Cửu khi ông ấy tới đây," Fuuta tiếp tục, "Nó có hơi lâu rồi, nhưng có lẽ nó vẫn gần đúng."
Tsuna ngơ ngẩn nhìn lên. "... Cái gì?"
"Ông Đệ Cửu tới đây thăm em một thời gian không lâu trước đó," Fuuta giải thích, lật cuốn sách. "Ông ấy thực sự tốt, anh biết không? Ông ấy thậm chí còn chẳng muốn gì. Ông ấy chỉ tới để thăm em. Vì vậy em cũng muốn làm gì đó tốt cho ông ấy. Ông ấy dường như thực sự mệt mỏi... Vì vậy em đã xếp hạng người phù hợp nhất để kế nhiệm vị trí Boss Vongola của ông."
"Cậu đã cho ông ấy biết những thứ như vậy sao?" Reborn thì thầm. "Ông ấy không đề cập tới nó..."
"Thật tuyệt! Cậu vẫn còn nó chứ?" Tsuna kêu lên.
Fuuta bĩu môi. "Em có một bản sao," cậu thừa nhận. "Nhưng em không muốn cho một bảng xếp hạng đã lâu rồi."
"Thôi nào!" Tsuna van xin, chắp tay lại với nhau và cầu nguyện. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu để đền đáp! Phải có gì đó cậu muốn chứ, đúng không?"
"T-thì..." Fuuta nhìn đi chỗ khác. Một vẻ ngập ngừng hiện lên trên mặt cậu. "Anh có thể... quay lại gặp em nữa không?"
"...Chắc chắn rồi." Tsuna đồng ý, một cái gì đó không thoải mái chạy qua sống lưng cậu. "Nhưng, cậu biết đấy, cậu cũng có thể yêu cầu điều gì đó khác nữa. Tôi ít khi từ chối yêu cầu mà, phải không?"
Fuuta lắc đầu, miễn cưỡng. "Không sao đâu," cậu nói. "Anh đi nhiều nơi và làm rất nhiều việc. Vì vậy em sẽ có nhiều xếp hạng mới khi gặp anh."
"Cậu thực sự thích xếp hạng, huh?" Tsuna trầm ngâm. Cậu cười ngượng nghịu. "Tôi cá cậu có thể xếp hạng được nhiều thứ nếu cậu đi với tôi, rời khỏi cái biệt thự ngu ngốc này một thời gian. Nó sẽ không khó. Tôi là Phantom Thief giỏi nhất. Tôi có thể cướp cậu đi một thời gian và..."
Cậu dừng lại khi Fuuta lắc đầu.
"Đó sẽ là ý kiến tồi đấy," Reborn nói thẳng. "Mỗi tổ chức tội phạm sẽ buộc tội bất cứ ai cố chiếm xếp hạng của cậu ta cho riêng mình. Trận chiến sẽ nổ ra. Và nếu cậu thông báo mình là người làm điều đó, cậu sẽ là mục tiêu. Cậu giờ đã là người bị truy nã nhiều nhất trong thế giới tội phạm ngầm rồi. Cậu thực sự có thể chịu thêm nổi nhiệt sao?"
Tsuna nhăn mặt, và Fuuta cũng vậy, người dường như cuộn tròn lại sau đánh giá thẳng thừng của Reborn.
"...Xếp hạng cũng là một gánh nặng, huh?" Tsuna khẽ nói.
Fuuta lắc đầu. "Không, em không nghĩ thế. Em thích những thứ được xếp hạng. Em thích được nghe tiếng của những Ngôi sao xếp hạng. Em sẽ không từ bỏ nó vì điều gì hết. Em chỉ ước... mọi người sẽ không đấu tranh vì bảng xếp hạng của em nữa... Nhưng không sao," cậu nói. Xé ra một trang của cuốn sách, cậu cười đưa cho Tsuna. "Em sẽ chờ được gặp lại anh lần nữa, Mr. Phantom Thief. Làm nhiều điều thú vị cho tới lúc đó nhé, được chứ?"
Tsuna nhận bảng xếp hạng đó, nhưng cậu không màng nhìn vào nó.
"Y-Yeah. Tôi sẽ sớm đến gặp cậu, được chứ?" Cuối cùng Tsuna nói. Vai cậu trùng xuống và dường như cậu co rúm lại trong chiếc áo choàng. "Tôi sẽ mang tặng cậu món quà lưu niệm!" Nụ cười của cậu giành cho Fuuta thật căng thẳng, và giọng điệu của cậu như cố gượng ép phải vui vẻ.
Quay đi, Tsuna nhanh chóng bước về phía cửa sổ. Rèm cửa bay phất phới khi cậu đẩy nó mở ra và cơn gió lạnh, ẩm ướt bay vào phòng. Ở bên ngoài, thanh kim loại dày bị khóa chắc chắn.
Tsuna vuốt tay mình qua ổ khóa giữ thanh kim loại đó. Giống như cánh cửa, nó nằm ở bên ngoài. Nó mở ra bởi những ngón tay khéo léo của Phantom Thief.
Tuy nhiên, Tsuna ngập ngừng. Phía sau cậu, Fuuta nhìn ra ngoài cửa sổ với khao khát, khi cậu còn rùng mình trong gió lạnh.
"Nhanh lên, mưa sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào," Reborn nói, bước về phía Tsuna. "Tôi ghét bị ướt."
"Tôi ghét mưa," Tsuna lẩm bẩm. "Chẳng có gì hoạt động được khi trởi mưa cả."
"Yeah," Fuuta đồng ý, quay đi khỏi cửa sổ. Cậu nắm chặt vào cuốn sách hơn. "Nó luôn làm đảo lộn xếp hạng của em."
"Đảo lộn sao?" Tsuna lặp lại, đứng thẳng lên ngạc nhiên. Thứ gì đó trong những lời đó đã thu hút sự chú ý của cậu. Chúng rất quan trọng. Có gì đó ở đó.
Reborn ngừng lại. "Oh? Tôi chưa từng nghe điều đó," anh nói với vẻ không quan tâm lắm, mặc dù thật hiếm khi anh lại không biết về thứ gì đó trong giới mafia.
"Vì em chưa bao giờ nói ra," Fuuta lẩm bẩm. "Mưa làm em mệt mỏi, và em không thể nghe đúng được Ngôi sao xếp hạng. Nó khiến xếp hạng của em đều sai hết khi trời mưa. Nhưng không ai tới vào ngày mưa cả..." Cậu ôm chặt cuốn sách, ngái ngủ.
"Ngay cả Reborn cũng không biết..." Tsuna khẽ nói, giọng điệu suy nghĩ của cậu khiến Reborn nheo mắt nhìn cậu. "Chúng chỉ 100% chính xác khi trời nắng thôi. Xếp hạng của Tsuna không phải luôn đúng... Nhưng lí do tôi tới đây để lấy xếp hạng là vì mọi người luôn tin vào chúng, vì chúng chưa bao giờ sai..."
Cậu dừng lại, lẩm bẩm, khi suy nghĩ của cậu dường như cứ đi vòng vòng. Tsuna có thể thấy Reborn đang nhìn cậu, nhưng cậu chẳng để ý gì tới người sát thủ. Cậu cần phải nắm bắt được suy nghĩ dường như đã trượt khỏi tầm tay cậu vậy. Đó là câu trả lời mà cậu cần.
Tsuna quay lại, bước đi khỏi cánh cửa sổ mở. Một luồng gió lạnh khiến áo choàng tung bay khi cậu tới gần Fuuta và quỳ xuống trước cậu bé.
"Fuuta," cậu nói, "Cậu yêu xếp hạng hơn bất cứ thứ gì, đúng không? Nhưng giờ xếp hạng của cậu lại những gì mà cậu muốn. Mọi người đều đến để dựa vào chúng... Fuuta, cậu sẽ làm gì nếu không ai tin vào xếp hạng của mình nữa?"
Đôi mắt Fuuta mở to khi cậu nhìn chằm chằm lên Phantom Thief. "Nếu không ai... tin vào xếp hạng của em nữa sao?" cậu lặp lại, nắm chặt sách của mình hơn. Cậu cắn môi và nhìn đi chỗ khác. "Em sẽ... em sẽ tiếp tục xếp hạng mọi thứ," Fuuta kiên quyết nói. "Sự truyền đạt từ Ngôi sao xếp hạng không bao giờ ngừng, cho dù không ai tin vào chúng nữa. Và... em nghĩ nếu mọi người có thể chọn tin vào xếp hạng của em hay không... có lẽ cũng sẽ tố hơn..."
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt Tsuna. Vươn tay ra, cậu bới tóc của Fuuta. Khi cậu bé tò mò nhìn cậu, Tsuna nhặt bút của mình và lấy ra một tấm thiệp trống khác. "Reborn, cậu tốt hơn cứ đi trước đi," Tsuna nói. "Tôi sẽ chờ trời mưa."
Với nét bút hoa mĩ, cậu viết xong thông báo vụ cướp mới nhất.
Đôi mắt Reborn nheo lại khi anh nhanh chóng lướt qua từng từ một. "Cậu quên mình tới đây làm gì rồi à?" anh hỏi. "Bộc lộ cảm xúc của mình trong công việc thế này, đó là lí do cậu là kẻ nghiệp dư."
Tsuna nhún vai, đứng lên. "Không," cậu nói, "Tôi nhớ chứ. Nhưng đây là cách tôi làm mọi thứ, cho dù điều đó tạo nên sai lầm ngu ngốc."
Kiễng chân lên, Fuuta nhìn trộm tấm thiệp. Cậu đánh vần từng từ một, đôi mắt cậu mở to hết cỡ.
Bắt gặp ánh mắt của Tsuna, Fuuta lắc đầu. "Anh không thể!" cậu kêu lên. "Không thể nào! Và... em đã cố trốn khỏi đây trước đó rồi." Nuốt nước bọt, Fuuta nhìn đi chỗ khác. "Nó... nó không thành công. Em luôn bị đuổi theo. Mọi người cố giúp em đều bị thương. Đó là lí do... nó tốt hơn cứ như thế này. Nó sẽ an toàn hơn cho mọi người nếu em..."
Cậu dừng lại khi Tsuna lại vò tóc cậu, bàn tay cậu vững chắc và thô ráp. "Tôi sẽ làm vậy!" cậu nói. "Xếp hạng của cậu là 100% chính xác! Tôi là Phantom Thief tuyệt nhất, nhớ chứ? Đó là lí do hôm nay tôi sẽ cướp mất 'sự xếp hạng tuyệt vời của cậu' tối nay!"
Không chờ trả lời, Tsuna nắm lấy Fuuta và vác cậu trên vai. "Chờ đã, cuốn sách xếp hạng của em!" Fuuta cố gọi khi Tsuna bước lên ngưỡng cửa sổ mở.
"Không sao đâu," Phantom Thief nói. "Cậu có thể trở lại lấy nó. Sau điều này, sẽ không ai cố lấy nó nữa đâu... Có lẽ vậy."
Rèm cửa lại bay lần nữa, và cậu đi mất.
Reborn khịt mũi, đi tới cửa sổ. Leon của anh bò vào tay, biến thành chiếc ô màu xanh lá. Reborn lơ đãng đặt nó lên vai.
"Cậu ta thực sự là tên ngốc," anh nói, như thể với chính mình. "Nhưng, nó là sự ngu ngốc giống như người đã khai sinh ra nhà Vongola."
Bằng cách nào đó, suy nghĩ không khiến anh vui.
~.~.~

Đứng trên đỉnh mái nhà của dinh thự của Hoàng tử xếp hạng, Phantom Thief nhìn lên những đám mây dày che đi bầu trời. Hạt nước mưa lạnh đầu tiên rơi vào má cậu, hạt mưa khác tạo nên một dấu đen ở mái nhà gần đó, theo đó là nhiều nước mưa hơn rơi xuống.
Bỏ Fuuta ra khỏi vai mình, Tsuna để cậu đứng trên đôi chân mình và cẩn thận lấy áo choàng che chắn cho cậu bé. Fuuta vẫy mạnh, khiến Tsuna buộc phải giữ cậu lại bằng cổ áo.
"Chờ đó đi," Tsuna thì thầm. "Tôi biết cậu không thích nó, và nó sẽ khó khăn, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cậu để làm điều này."
Mái nhà dinh thự chứa đầy bộ cảm biến đáng ngạc nhiên, cũng như phần còn lại của mặt đất và tòa nhà. Tsuna dễ dàng tránh chúng tới chỗ đó. Chân của Phantom Thief đập mạnh lên mái ngói, sau đó dẫm mạnh đủ lực để phá vỡ nó.
Tiếng chuông báo động vang lên khắp biệt thự, khiến những người bảo vệ bắt đầu hành động. La hét những câu hỏi và yêu cầu với nhau, họ tụ tập ở sân chính, nhưng giống như trước đó, phản ứng của họ rất chậm. Cơn gió mạnh và mưa dần to lên chỉ làm tăng lên sự bối rối, và những ánh đèn bắt đầu len lỏi trong bóng tối.
Thở dài, Phantom Thief đạp một viên ngói khác và đá nó xuống. Nó bay nhẹ ra ngoài không trung, trước khi rơi vào đầu một người bảo vệ không may.
"Đó là gì vậy?"
"Nó rơi xuông từ trên kia!"
"Nhìn kìa! Đó là kẻ xâm nhập!"
Lấy một hơi thở sâu, Phantom Thief nói lớn dưới làn gió tiếp tục tung bay chiếc áo choàng của cậu.
"Các thành viên của liên minh mafia!" Cậu tuyên bố. "Ta xin lỗi vì đã thông báo muộn! Ta, Phantom Thief, đã tới đây để lấy cắp khả năng xếp hạng tuyệt vời của Fuuta de Stella!"
Đẩy áo choàng ra một bên, Tsuna để lộ ra Fuuta. Ở phía dưới, những người bảo vệ liếc nhìn lên.
"Đó có phải là... Hoàng tử xếp hạng không?" một người bảo vệ hỏi người khác.
"Không thể nào..." đồng đội của hắn ta thì thầm. Nắm lấy chiếc radio, hắn hét lên, "Hey, kiểm tra thằng nhóc! Nó còn ở trong phòng không?"
Chiếc radio kêu lốp đốp, sau đó là một giọng nói kinh ngạc. "Nó biến mất rồi! Cửa sổ... chúng đi qua cửa sổ!"
Phantom Thief nhếch mép cười, kiên nhẫn chờ đợi chúng tự rút ra kết luận. "Đúng vậy!" cậu tuyên bố, đột ngột cử động. "Thực tế, vụ cướp của ta đã thành công! Khả năng xếp hạng của cậu ta không còn nữa!"
"Không thể nào!" một tên nào đó hét lên. "Không có cách nào để ngươi có thể cướp được nó cả!"
Đó là điều mà Phantom Thief đã chờ đợi. "Các người quá ngây thơ rồi! Bọn ta sẽ cho các người thấy!" cậu nói, đặt bàn tay mình lên vai Fuuta. Fuuta ngả vào người cậu, đôi mắt cậu cụp xuống khi cậu nhìn lên Tsuna. "Vậy hãy nói ta biết," Phantom Thief nói, giọng của cậu vẫn văng vẳng xuống sân và những tên bảo vệ dưới đó, đột ngột im lặng, "bầu trời có màu gì?"
Fuuta bĩu môi, run run mặc dù Tsuna đã giúp cậu tránh khỏi những hạt mưa lạnh mà chậm.
"Tôi biết, tôi biết, nhưng chúng ta sẽ xong nhanh thôi," Tsuna thì thầm. "Hành động cùng với tôi đi!"
Lần này, Tsuna có thể cảm thấy sức mạnh kì lạ của Fuuta lan tỏa vào trong không khí lạnh. Gió đột ngột chuyển hướng, như thể va chạm vào bức tường vô hình. Những hạt mưa thì bị bắn ra, trước khi họ thấy Fuuta bay lơ lửng giữa không trung.
Nhăn mặt, Fuuta cố tập trung hơn. "...Kết nối..." cậu lầm bầm. "Tôi có thể nghe thấy cậu, Ngôi sao Xếp hạng..."
Từ Ngôi sao xếp hạng đã tới được tai của những tên bảo vệ dưới sân, những kẻ vẫn đứng bất động vì sốc.
Fuuta đã đúng - chưa ai từng yêu cầu cậu xếp hạng lúc trời mưa cả. Chẳng ai muốn tới gặp cậu trong thời tiết xấu. Sao phải vượt qua những rắc rối như vậy, khi mà họ chỉ cần đợi thôi? Chẳng có vẻ gì như Hoàng tử Xếp hạng sẽ đi đâu cả. Và Fuuta chẳng tin tưởng ai để nói với họ, không chỉ trong thời gian dài.
Vì vậy những thành viên mafia, tập hợp từ rất nhiều, rất nhiều nhà muốn kiểm soát năng lực của Fuuta một cách cẩn trọng, chẳng biết gì về nguyên nhân gây ra sự khó khăn.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi," Tsuna khẽ nói, nhẹ nhàng bóp vai Fuuta.
"Màu của bầu trời số một là..." Fuuta nói, "...Màu của nước chanh."
Có một khoảnh khắc im lặng, khi những tên bảo vệ phía dưới cố để điều hòa được những gì họ vừa nghe thấy. Nó không thể nào là sự thật. Chúng hắn đã mắc lỗi nào đấy, chắc chắn là thế.
Phantom Thief bắt đầu cười.
"Vậy, tên ta là gì?" cậu táo bạo hỏi.
Những hạt nước mưa, đang trôi lơ lửng, bắt đầu rơi trở lại, trở lại phía những đám mây, khi Fuuta nghiêng đầu để cố nghe được những tiếng vang ở xa. "Danh tính thực sự của Phantom Thief - Carlo của nhà Beccio," cậu quyết định.
Có những tiếng thì thầm dưới sân. Những tên bảo vệ tụ lại thành một vòng tròn quanh một kẻ trong số chúng - Carlo của nhà Beccio, người đang chỉ vào chính mình vì sốc.
Phantom Thief cười lớn hơn.
"Các người đã hiểu chưa?" cậu nói lớn. "Chẳng có thứ gì mà ta không thể đánh cắp cả! Cho dù đó khả năng tuyệt hảo của Hoàng tử Xếp hạng."
Những tên bảo vệ bắt đầu thì thầm, sau đó nhanh chóng trở thành những tiếng la hét lẫn lộn. Nó có thể sao? Cậu đã thực sự làm nó sao? Hoàng tử Xếp hạng, người đã dự đoán mọi việc đều hoàn hảo cho tới giờ, đã mắc sai lầm. Nhưng chẳng có nghi ngờ gì vì năng lực xếp hạng của cậu đang được sử dụng, với những hạt mưa long lanh vẫn còn đang lơ lửng.
Tiếng cười của Phantom Thief đã biến mất, khi trọng lực cuối cùng cũng trở lại và mưa bắt đầu đổ rào xuống, làm ướt sạch mọi thứ.
Khi không khí lại rõ ràng, hai bóng hình ấy đã đi khỏi mái nhà. Nhưng trong cuộc tranh luận, một vài người trong số chúng nhanh chóng thông báo cho nhà của mình để được chỉ đạo, những tên bảo vệ dường như cũng chẳng để ý.
~.~.~

Phòng của Fuuta vắng tanh khi Tsuna lẻn vào tử cửa sổ. Cánh cửa dày đã mở ra, nhưng chẳng có tên bảo vệ nào nơi hành lang ngoài. Cuốn sách xếp hạng vẫn nằm im ở nơi mà họ đã để.
"Mau lên, lau khô cho cậu rồi đi ngủ thôi," Tsuna nói, đặt Fuuta xuống. Mang theo một cậu thiếu niên, thậm chí là người trẻ hơn, cũng khiến cậu có chút căng thẳng. Cơ thể cậu không thể lao động nặng được.
"Em thực sự không bị ướt," Fuuta nói, run rẩy trong chăn. "Anh đã che chắn cho em rất tốt. Như thế này là ổn rồi."
"Cậu sẽ bị cảm đấy," Tsuna kêu lên.
"Em sẽ ổn thôi," Fuuta cười nói với cậu. "Anh không cần lo cho em. Em sẽ ổn. Em mạnh mẽ lắm, Kaitou-nii," Cậu không chỉ muốn nói như vậy đêm đó. Ngáp ngủ, Fuuta nói thêm, "Họ sẽ mất cả đêm nay để hình dung được phải làm gì, có lẽ cả ngày mai nữa. Nhưng sau đó, họ sẽ để em đi thôi. Hoặc có lẽ em sẽ trốn đi... Em sẽ được thấy nhiều nơi, xếp hạng rất nhiều thứ..."
Cậu dừng lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tsuna ngồi ngay cạnh giường hơi lâu một chút. Reborn đã đúng - cậu không thể chăm chóc cho Fuuta được. Cậu bé đã thực sự mong mỏi, và nó sẽ chỉ tệ hơn sau trò này. Nhưng Tsuna chắc chắn Fuuta sẽ ổn. Cậu bé thực sự mạnh mẽ, theo cách của riêng mình.
Và đôi khi, những đứa trẻ cũng phải tự tìm đường đi cho riêng mình. Tsuna đã từng vậy, mặc dù phải thừa nhận rằng cậu có lớn tuổi hơn một chút trong lần đầu cậu rời Namimori để tới Ý, để tìm kiếm sự thật...
Những tên bảo vệ từ lâu đỏ thôi không tuần tra nữa, nên để ra khỏi chẳng có thử thách nào cả.
Tìm cách để tránh khỏi phạm vi tuần tra, Tsuna cuối cùng cũng cho phép mình thở hắt ra. Nó phát ra cứ như tiếng súng bắn khiến cả cơ thể cậu rung lên, sau đó là 3 lần như vậy nữa.
Làm thế nào mà đêm nay đã trở thành một mớ hỗn độn như vậy? Áo choàng của cậu đều đã bị ướt, và mũ của cậu thì rỏ nước xuống cổ áo mình.
"Chờ cậu đủ lâu rồi đấy," Reborn chua chát nói, bước ra khỏi bóng tối.
"Hiiieeeee!" Tsuna hét lên, nhảy lên vì sốc. Mở to mắt nhìn chằm chằm vào người sát thủ, cậu tự hỏi sao cậu lại có thể quên mất một người đang cầm chiếc ô xanh lá này chứ.
Như thể đọc được suy nghĩ, Reborn vặn lại. 'Thật nghiệp dư,' anh dường như lại nói.
Tsuna cười ngượng. "Xin lỗi," cậu nói. Lấy ra bảng xếp hạng mà Fuuta đã đưa cho cậu, cậu buồn bã nhìn xuống nó. "Bây giờ xếp hạng của Fuuta không còn tuyệt đối nữa, cái này sẽ không có nhiều ảnh hưởng."
'Mặc dù...' cậu cau mày suy nghĩ. 'Nó có thể là nơi bắt đầu. Sau cùng, đây đây cũng là thứ mà Đệ cửu đã dựa vào để chọn người kế nhiệm.'
Tsuna lật mở tờ giấy ra. Ở trên cùng là biểu tượng của Fuuta, ở dưới là một danh sách.
Cái tên đầu tiên là...
... Sawada Tsunayoshi.
Ngay cả Reborn cũng không thể không nhìn chằm chằm trong ngạc nhiên khi Tsuna đột nhiên hét lên thất vọng và bắt đầu xé bảng xếp hạng thành nhiều mảnh.
~.~.~