Cậu không cần Đệ Cửu phải cập nhật tình hình hiện tại cho cậu. Một khi cậu đã nhận một công việc nào, cậu sẽ đặt toàn bộ nỗ lực vào việc hoàn thành nó thành công, và nhận được cảnh phim từ những chiếc camera an ninh bên ngoài tổng bộ CEDEF còn là điều rõ ràng hơn, không chỉ Reborn, mà cả bất cứ ai quan tâm tới sự bấp bênh trong nội bộ Vongola.
Cậu đã nhìn thấy dấu hiệu của việc kích hoạt nhẫn Bầu trời, và cậu chắc chắn mình không phải người duy nhất - nhà Varia giờ chắc chắn cũng nhận thức được rằng Xanxus đã có thêm một đối thủ không ngờ tới. Sẽ không lâu nữa trước khi toàn thể phần còn lại của thế giới Mafia, và cả xã hội tội phạm, cũng sẽ biết.
Đương nhiên, điều này chỉ khiến nhiệm vụ bảo toàn mạng sống cho tên trộm ấy khó khăn hơn thôi.
Và đó còn chưa nhắc tới việc điều gì sẽ diễn ra khi kết thúc. Sẽ ra sao nếu tên trộm quyết định cậu muốn giữ lại nhẫn Vongola? Đệ cửu đã nói cậu ta không phải là người tham vọng, nhưng Đệ cửu cũng đã rõ ràng trong việc không chấp nhận đứa trẻ này là một ứng viên.
Reborn không chắc về sự sáng suốt trong chuyện đó. Cho dù sức mạnh thực sự của chúng không bị phá bỏ niêm phong, thì những chiếc nhẫn Vongola vẫn là một trường hợp khác. Phantom Thief này là loại người gì, khiến nhẫn Bầu trời phản ứng như vậy, mà không cần điều chỉnh hay trải qua một lễ thừa kế nào?
Người sử dụng lửa Bầu trời, chắc chắn, và Đệ cửu đã gọi cậu ta là chàng trai trẻ tốt bụng, nhưng còn gì nữa?
Reborn cũng đã tự điều tra xong rồi, về sự nghiệp khá ngắn ngủi nhưng thú vị của Phantom Thief. Có rất nhiều thứ phải kể tới - những bài báo mới, báo cáo của cảnh sát, báo cáo sự việc từ một loạt các băng nhóm tội phạm, và hồ sơ hiếm của một vài kẻ đủ khiến cậu phải tức điên lên khi thấy mặt. Tuy nhiên, Phantom Thief đã tránh khỏi toàn bộ những chuyện đó với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.
Những món đồ ăn cắp như trang sức hay các tác phẩm nghệ thuật không hề khiến Reborn thấy hứng thú, mặc dù cậu đã có thể xác định được vài điều thú vị về khả năng của Phantom Thief. Trong khi những mục tiêu ấy đã được chọn, thứ thiết yếu đều là về tiền. Không, nó là những công việc khác mà Reborn đã nghiên cứu rất kỹ - sự điên cuồng, kỳ quái và lố lăng.
Cuớp của cải, bí mật, lời hứa và cả những thứ phi lý nữa, Phantom Thief đang nhắm vào cái gì vậy?
Tất cả những điều tra của Reborn đã khuấy lên chút ngạc nhiên về nguồn gốc và quá khứ của Phantom Thief. Chẳng hề có một hoạt động cụ thể nào, ngoài một sự lười biếng. Lúc đầu cậu chỉ là một kẻ nghiệp dư - cách hoạt động của cậu dần được định hình và kĩ năng của cậu ngày càng được mài dũa. Nếu đánh giá tư cách thì cậu đã được thông qua bởi chính Reborn.
Tất cả điều đó khiến việc xác định tên trộm ấy sẽ làm gì và đi đâu là rất khó khăn.
Chắc chắn, Reborn có thể chọn được một con đường dễ dàng - đó là theo dõi Varia và can thiệp khi họ đã tới quá gần. Nhóm sát thủ độc lập nhà Vongola không quá khôn ngoan khi đánh hơi thấy mùi của con mồi.
Nhưng Reborn lại ở một mức độ chuyên nghiệp cao hơn. Cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Phantom Thief trước tiên.
Và cậu đã có những đầu mối cần thiết - những vụ cướp đầu tiên của Phantom Thief.
~.~.~
Chương 3: Beginnings ~ A Storm of Loyalty.
~.~.~
Những phụ nữ trong trang phục dạ hội và lễ phục, những người đàn ông trong bộ com-lê, tất cả đều đang đeo mặt nạ, đứng trong một phòng tiệc lớn và lướt qua đôi mắt hơi kinh ngạc của Tsuna.
Cậu đã nghĩ về bộ trang phục 'đi mượn' của mình - bộ vét màu đen và mũ cao, với chiếc áo choàng màu đỏ và chiếc mặt nạ trắng đơn giản - có thể là quá cầu kỳ, nhưng giờ Tsuna lại nghĩ nó có lẽ quá đơn giản.
Bữa tiệc hóa trang tại một lâu đài... Không, đó mới chỉ là thuật ngữ thường dân thôi. Đây là một buổi dạ hội giả trang.
Nó dường như quá tuyệt vời so với cuộc sống của cậu. Thứ như vậy sẽ không xảy đến với một chàng trai vô dụng, nhàm chán, và bình thường như cậu, đúng chứ? Nhưng sau đó, nhiều thứ mà Tsuna chưa bao giờ hi vọng sẽ thấy đã diễn ra kể từ khi cậu rời khỏi Namimori.
Và thậm chí trước đó, những thứ đó đã thay đổi cả cuộc sống tĩnh lặng và bình thường của cậu.
Hay có lẽ, cuộc sống của cậu chưa bao giờ như cậu đã nghĩ. Sau cùng, những người bình thường sẽ không liên quan tới Mafia.
Cau có, Tsuna đánh rơi chiếc ly cuối cùng của mình xuống. Chiếc ly dài và sang trọng khiến cậu lúng túng khi cầm nó. Người bồi bàn nhanh chóng xuất hiện để thu chiếc ly đó - người rõ ràng đã thấy 3 chiếc ly khác mà cậu đã lóng ngóng đánh rơi.
Điều đó không tốt chút nào. Cậu không muốn quá nổi bật thêm nữa mà không cần thiết. Cho dù đeo mặt nạ, nó vẫn tốt hơn là chẳng ai nhớ tới cậu cả.
Sau cùng, cậu tới lâu đài này với chủ ý là để cướp mà.
Nó đơn giản thôi. Tsuna đã hết tiền. Cậu thậm chí chẳng có đủ tiền để về nhà. Và đây là lỗi của ai chứ? Bọn Mafia. Vì vậy bọn Mafia sẽ phải trả tiền máy bay để đưa cậu về Nhật Bản. Nó không giống như là chúng không có đủ khả năng làm thế, và lời mời tới buổi dạ hội giả trang này mà Tsuna nhận được từ vài thành viên trong Mafia là một cơ hội hoàn hảo.
Kiểm tra chiếc mặt nạ, Tsuna bắt đầu tránh xa khỏi đám đông. Giờ cả dạ hội đều đang nhảy, giờ là lúc để cậu bắt đầu hành động. Vào khoảnh khắc mà tất cả những bảo vệ an ninh và nhân viên bồi bàn đều bị phân tâm, Tsuna rời khỏi phòng tiệc và xuống hành lang tới những nơi riêng tư hơn trong lâu đài.
Tiếng ồn từ bữa tiệc đã xa dần và chuyển thành sự im lặng đầy căng thẳng, khó chịu khi Tsuna phi xuống hành lang, tấm thảm dày và đắt tiền đã làm cho tiếng bước chân của cậu nhỏ đi hẳn. Các hành lang và căn phòng đều không có ai, những người hầu và những người sinh sống ở đây đều đang tham gia vào bữa tiệc, để cho Tsuna tự do chạy qua nhức bức tượng, những bức tranh và những cột đèn đắt tiền.
Trong khi những đồ trang trí đều khá tốt, thể hiện sự giàu có của gia đình này, Tsuna đang tìm kiếm một thứ gì đó dễ dàng để chuyển đi hơn - một bộ ngọc trai hoặc có lẽ là một chiếc dây chuyền với một viên ngọc lớn. Chắc chắn là họ phải có vài bộ trang sức trong tòa lâu đài này.
Cậu chỉ vừa cúi xuống trước cửa một căn phòng trông khá đẹp thì giọng nói phát ra.
"Con đã nói rồi! Con sẽ không làm điều đó đâu!" chàng trai trẻ hét lên, theo đó là tiếng của một thứ gì đó bị vỡ. Tsuna co người lại.
"Hayato!" người đàn ông lớn tuổi mắng cậu, tuy khẽ khàng nhưng vững chắc và có quyền uy. "Buổi diễn của con thậm chí đã được thông báo trong buổi dạ hội rồi! Hãy nghĩ xem nó sẽ trông thế nào khi đứa con trai ta lại không nghe lời ta chứ!"
"Vậy cha không nên thông báo điều đó! Con không muốn chúc mừng cái ngày này!" chàng trai trẻ tuổi cằn nhằn lại "Hôm nay, trong tất cả các này... con chắc chắn sẽ không chơi piano đâu!"
"Con sẽ phải chơi," người đàn ông lớn tuổi kia nói. "Con đã 17 rồi, Hayato. Cũng là lúc con thôi cư xử như con nít rồi. Nếu con muốn là một phần trong cái nhà này, hãy cư xử như vậy."
Tsuna chỉ bị giật mình một giây khi người thanh niên kia lao ra khỏi phòng và chạy ra hành lang. Để lại phía sau, người cha thở dài và theo sau sau một lúc nữa.
Thở phào khi tiếng bước nhân của họ dần mất dần, Tsuna cau mày. "Những người cha là tệ nhất," cậu tức giận lầm bầm. "Họ luôn nghĩ họ biết điều tốt nhất, nhưng họ thực ra lại thật sự vô dụng..."
Cậu liếc về phía căn phòng, nhưng nhưng động cơ của cậu lại biến mất. Cậu không thể ngừng nghĩ về ông già vô dụng của cậu, và ở đó Tsuna có cảm giác rằng nếu cậu ăn cắp bất cứ thứ gì ngay sau đó, cuối cùng cậu sẽ tạo nên một chuỗi tai họa.
Thở dài, Tsuna lắc đầu và quay lại. Như mọi khi lại nhờ người cha vô dụng của cậu, cậu lại phải tìm cách khác để mua vé về Nhật.Có lẽ là cửa hàng trang sức hay thứ gì đó sẽ là lựa chọn tốt hơn...
Khi cậu quay lại phòng tiệc, Tsuna cảm thấy quá bối rối để có thể tận hưởng cái không khí xung quanh này thêm nữa. Thay vào đó, cậu nhấc ly nước khác từ khay của người bồi bàn vừa đi qua, nhưng cậu chẳng bận tâm tới việc nếm nó. Nó như nóng lên một chút trong cổ họng cậu khi cậu nuốt nó xuống.
Sự huyên náo của phòng tiệc đột ngột giảm xuống, cho tới khi tất cả những vị khách đều im lặng. Bỏ qua những suy nghĩ không vui của mình, Tsuna theo chuyển động của đám đông khi họ đứng xung quanh chiếc piano được đẩy tới một bên của căn phòng lớn, kế bên cửa sổ nhìn ra khu vườn.
Người đàn ông lớn tuổi mà Tsuna đã nghe lén - người chủ của tòa lâu đài này, dường như là vậy - đứng bên cạnh chiếc piano, cùng với con trai mình. Sau cùng ông hẳn đã cố thuyết phục chàng trai ấy hợp tác với mình.
"Thưa quý ông quý bà!" ông lên tiếng. "Tôi rất vinh dự được trình diện đứa con trai nghệ sĩ của tôi, Hayato, trong buổi trình diễn đầu tiên của nó trong 5 năm! Cảm ơn, tất cả mọi người, đã đến để tổ chức sinh nhật thứ 17 của nó!"
Những vị khách lịch sự vỗ tay, tất cả sự chú ý đều hướng về chàng trai đang có sinh nhật. Kiễng chân lên, Tsuna nhìn thoáng qua cậu. Đứa con trai của người đàn ông đó trông ngày càng đau khổ, giận dữ, cau có trên khuôn mặt đẹp trai của mình.
"Nếu cậu chống đối lại nó như vậy, sao không nói gì đi?" Tsuna lầm bầm, quay đi.
Nhưng điều cậu thực sự đang nghĩ là, 'Sao mình không nói gì nhỉ?'
Cậu đã đi nửa vòng trái đất để có được lời giải thích từ người cha vô dụng của mình, nhưng cuối cùng, Tsuna thậm chí còn chẳng gặp mặt ông.
Đó không phải vì cậu chẳng có gì để nói với cha mình. Thay vào đó, là có rất nhiều, và cậu không thể tìm được từ để diễn đạt nó. Cậu quá tức giận và cũng rất đau nữa.
"Và... nơi nào đó trong tim cậu, Tsuna không muốn phải đối mặt. Cậu không muốn nói những từ giận dữ và đau lòng có thể chấm dứt mối duyên cha con giữa họ. Cậu không muốn một trong hai thành viên trong gia đình cậu.
'Sao mình lại luôn vô dụng thế này?' Tsuna nghĩ, lại cảm thấy tuyệt vọng lần nữa. 'Sao mình không thể thoát ra khỏi nó, ngay cả khi mình đã đi rất xa và làm rất nhiều việc? Sao mình không thể trở thành một người khác chứ?'
Chỉ trong tối nay thôi, cậu không muốn là Sawada Tsunayoshi. Cậu muốn không còn vụng về, và tức giận vì người cha của mình nữa. Cậu muốn mình là một kẻ vô danh nhưng tự tin và xảo quyệt.
Không phải trở thành một ai khác là mục đích của việc cải trang sao?
"Và giờ, hãy bắt đầu thôi!" Người chủ của tòa lâu đài tuyên bố, đâu đó phía sau cậu. Trong sự im lặng sau đó, tiếng ghế bị kéo lại và đẩy về phía trước là dễ dàng nghe thấy được, và Tsuna thề rằng đó cũng là cảm giác đau khổ sâu thẳm của đứa con trai người đàn ông đó.
Dame-Tsuna chắc chắn sẽ quay đầu đi và tận dụng cơ hội để chạy đi, không thể làm được điều gì khác cả. Nhưng vào tối nay, Tsuna không còn là Dame-Tsuna nữa.
~.~.~
Giữa đám đông, chàng trai ấy ngập ngừng, hai tay cậu lơ lửng trên những phím đàn. Chúng đang run rẩy. Gokudera Hayato không muốn làm điều này. Cậu không muốn chơi piano nữa, nhất là trong ngày này. Nhưng, cậu cũng không muốn mất gia đình duy nhất này.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, ẩn phía sau chiếc mặt nạ lấp lánh - cha cậu, những vị khách, họ đều đang chờ đợi.
Nhắm chặt mắt lại, cậu nghiến răng và ép cho tay mình hạ xuống.
Nhưng trước khi ngón tay cậu có thể chạm vào phím đàn, bàn tay nặng nề của cha cậu nắm chặt lấy vai cậu. Gokudera ngạc nhiên ngó xung quanh, chỉ để thấy người đàn ông lớn tuổi đang nhìn chằm chằm lên trên. Một bóng đen vụt qua đám đông, và một ai đó hét to. Tiếng lầm bầm, sự kinh ngạc, lo lắng, hào hứng, phát ra từ những vị khách.
Trên chiếc đèn chùm lớn có một người lạ - một chàng trai với bộ vét, áo choàng và mặt nạ.
"Xuống khỏi đó ngay!" Cha của Gokudera hét lên. "Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?"
"Ta..." người bí ẩn ấy nói lắm, trước khi tập trung lại. "Ta là Phantom Thief! Và tối nay ta tới để lấy cắp thứ quý giá nhất ở đây!"
Gokudera nhìn lên, kinh ngạc. Không chỉ mình cậu. Những vị khách cũng đang nhìn chằm chằm ngạc nhiên, những tiếng lầm bầm hào hứng phát ra trong số họ.
"Phantom Thief? Tôi chưa bao giờ nghe thấy về hắn ta."
"Chắc là kẻ mới nổi."
"Thứ quý giá nhất tối nay? Ý hắn ta là gì?"
"Cậu rất gan khi nghĩ rằng ngươi có thể cướp được từ ta đấy, Phantom Thief." người chủ của tòa lâu đài nói. "Thằng nhóc, xuống đây ngay đi, và ta có thể chỉ cảnh cáo cậu và cho phép cậu rời khỏi đây."
"Hah! Ông nên cảm thấy vinh dự khi tôi tới cướp của ông! Tôi không xuất hiện vì những thứ tầm thường đâu," Người mới được gọi là Phantom Thief tuyên bố, vừa đủ để che giấu đi giọng nói run rẩy của mình. "Chỉ có duy nhất một thứ quý giá để lấy ở đây! Điểm nổi bật nhất tối nay! Bài hát đó!"
Cậu chỉ vào người nhạc sĩ trẻ và chiếc piano.
"Cái quái gì vậy!" Gokudera càu nhàu, phản ứng hơn bất cứ thứ gì, cậu nhảy lên. Tay cậu tự động lấy thuốc nổ của mình, và không hề suy nghĩ, cậu ném viên thuốc nổ, và một vệt khói bay ra từ ngòi nổ. Chỉ có sự tức giận của cha cậu mới khiến cậu nhận ra rằng cậu vừa mắc sai lầm nào.
Tên trộm hoảng loạn, trước khi bắt đầu chuyển động. Nhảy xuống, cậu nắm lấy cái tay cầm phía dưới của chiếc đèn chùm và đu về phía trước, trọng lượng cơ thể cậu và động lực đã khiến những viên pha lê và vàng bay xuống với cậu.
Thuốc nổ mà Gokudera đã ném ngay phía dưới cậu, thay vì nổ ở phía sau lưng cậu. Ảnh hưởng của vụ nổ khiến dây xích giữ chiếc đèn chùm bị đứt và đẩy cả chiếc đèn chùm bay xa hơn hướng rơi ban đầu của nó.
Những vị khách hét lên và chạy toán loạn khi chiếc đèn chùm rơi mạnh xuống, và vẫn đang bay thẳng. Gokudera cố đứng vững trên đôi chân của mình, chỉ nhận ra rằng chiếc đèn chùm đang rơi thẳng xuống chỗ cậu. Cậu cố chạy đi và, cố leo lên đỉnh chiếc piano.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi va chạm, Phantom Thief nhảy ra khỏi chiếc đèn chùm đang rơi xuống, hạ xuống ngay trên đỉnh chiếc piano, ngay cạnh Gokudera, đúng lúc chiếc đèn chùm đâm thẳng vào một bên chiếc piano, tạo ra một âm thanh đổ vỡ chói tai.
Ảnh hưởng của sự va chạm ấy khiến cả chiếc piano - được chọn cho buổi diễn đặc biệt tối nay vì bánh lăn rất dễ để di chuyển - cùng với hai người thanh niên ở trên nó, trượt ngược về phía sau. Họ rơi qua chiếc cửa sổ trên tầng hướng ra khu vườn, bay qua mái hiên và hạ xuống con đường trải nhựa.
Gokudera chắc chắn là mình đang hét, và cậu nghĩ Phantom Thief cũng vậy, nhưng khi họ đang lao đi cùng với thứ phương tiện kì lạ này, ra khỏi mép đường và đi lên bãi cỏ đã được cắt tỉa gọn gàng, tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là bám vào nắp cây đàn piano và cố không bị bay ra.
Những bụi cây và luống hoa quật qua, khiến tốc độ của chiếc piano tăng lên và chuẩn bị lật. Sau đó, ở phía trước, tường của tòa lâu đài đột nhiên hiện ra ngay trước mắt. Hai chàng thanh niên nhìn nhau hoảng sợ.
"Gyaaahh!" họ đều hét lên và nhảy ra.
Chiếc piano đâm vào tường với một âm thanh chói tai. Dằm gỗ, những phím đàn và những mảnh vỡ rơi tứ tung.
Gokudera đã hạ xuống bụi cỏ khác, và ngồi dậy, cậu nhổ ra một túm lá. Còn Phantom Thief, người bị lăn trên bãi cỏ, phải mất một lúc lâu mới đứng lên được, xoa cái đầu và lưng đau đớn của mình.
"Không bao giờ làm thế nữa đâu," cậu lầm bầm, sờ lên để đảm bảo chiếc mặt nạ vẫn còn nguyên. Chiếc mũ cao của cậu đã rơi mất ở đâu đó trong chuyến đi điên cuồng của họ, lộ ra mái tóc nâu bù xù hơn bao giờ hết.
"Sao ngươi lại làm cái thứ quái này lần đầu tiên chứ?" Gokudera hỏi, tìm trong túi mình vài viên thuốc nổ khác. Thật không may, hầu hết vũ khí của cậu đã bị tịch thu trước bữa tiệc.
"Tôi-tôi đã nói với cậu, tôi đã lấy được thứ quý giá nhất rồi - bài hát mà cậu sẽ trình diễn!" Phantom Thief tuyên bố. "Vì chiếc piano của cậu đã vỡ tan thành từng mảnh, cậu sẽ không thể chơi được nó nữa!"
Cái lí lẽ ấy thật kì quái, nhưng cậu có lẽ đã đúng. Với việc bữa tiệc đã hoàn toàn bị hủy hoại, Gokudera nghi ngờ về việc cha mình sẽ ép cậu phải chơi tiếp.
Cậu từ chối thừa nhận việc cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Gokudera khịt mũi, nhìn đi chỗ khác. "Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy? Ngươi sẽ bị cả nhà của cha ta chĩa súng vào ngươi đấy!"
Phantom Thief phát ra tiếng rít nghẹn, như thể mới nhận ra được điều mà mình đã làm. Khi Gokudera kinh ngạc nhìn lại cậu, tên trộm đang che tay trên miệng mình và nhanh chóng quay đi, cố che đi sự xấu hổ của mình.
"Ta... ta không muốn nghe nó," cuối cùng cậu nói, giọng nói cậu rất khẽ và chẳng giống lời tuyên bố thô lỗ trước đây. "Tôi không muốn nghe cậu chơi khi trái tim cậu chẳng hề đặt vào nó! Tôi nghĩ... nếu cậu định chơi, nó chỉ nên là khi cậu muốn, không phải vì một ai đó bắt cậu làm vậy..."
Sau một hồi im lặng, Phantom Thief nhân cơ hội liếc qua vai mình, và thấy Gokudera đang nhìn chằm chằm vào cậu với biểu hiện mà cậu không thể đọc nổi.
"Cậu nói đúng," Gokudera đột nhiên nói, thái độ của cậu đã thay đổi. Cậu đứng thẳng, vẻ mặt của cậu rạng rỡ hơn khiến cậu trông ít cáu kỉnh và nghiêm túc hơn. "Cậu nói rất đúng, và tôi đã quyết định rồi! Cậu đã cướp mất buổi trình diễn của tôi, vậy thì tôi sẽ chỉ biểu diễn duy nhất cho cậu thôi!"
"...Cái gì?" Phantom Thief ngây người nói.
"Bài hát của tôi, không, toàn bộ bài hát của tôi là của cậu hết!"
"Không, chờ đã," tên trộm cố nói. "Ý tôi là cậu nên... tôi... tôi trả lại chúng cho cậu!"
"Và tôi đã chọn sẽ tặng chúng cho cậu rồi!"
"Nhưng tôi không cần chúng!"
"Vậy cậu cần gì? Tôi sẽ giúp cậu bằng mọi cách mà tôi có thể!"
'Sự thay đổi 180 độ đột ngột này là gì đây trời?' Tsuna nghĩ, từ từ quay đi khỏi ánh mắt của Gokudera.
"Tôi sẽ là đệ tử trung thành của cậu!" Gokudera nhấn mạnh. "Sau cùng, cậu đang hướng tới những điều tốt đẹp, phải chứ? Cậu đã giới thiệu mình với toàn bộ giới tội phạm một cách ngoạn mục! Và làm vào đúng ngày sinh nhật tôi... đây hẳn là số phận rồi!"
"Kh-không, thực sự không..." Tsuna lắp bắp, vẫy tay điên cuồng.
Tiếng đuổi theo đã phá vỡ bầu không khí giữa họ, khiến cả hai chàng thanh niên liếc về phía lâu đài. Tiếng hét và tiếng bước chân rầm rập nhanh chóng tới gần hơn, và Tsuna lắc đầu.
"Dù sao thì, giờ tôi phải rời khỏi đây," cậu nói. Đột nhiên thấy chính mình không chắc chắn, Tsuna trở về cách cư xử tốt của mình và cúi đầu. "Rất vui được biết cậu, um..."
"Gokudera Hayato," người đệ tử mới của cậu nói, ưỡn ngực tự hào. "Cứ để đó cho tôi, Sư phụ Phantom Thief! Tôi sẽ chặn họ lại cho ngài trốn thoát!"
Thở dài, Tsuna quyết định không nhìn lại chút nào nữa. Chẳng có vẻ gì cậu sẽ gặp lại Gokudera cả...
~.~.~
"Chào buổi chiều, Kaitou-sama!"
Với tiếng thét giật mình, Tsuna tỉnh dậy và nhanh chóng nhảy ra khỏi giường. Sàn nhà ở nơi ẩn náu mới nhất của cậu lạnh lẽo và thô cứng đập vào mặt cậu. Buồn thay, đã lâu rồi cậu mới lại tỉnh dậy với kiểu cách như vậy.
"Chào, Gokudera-kun," cậu càu nhàu. "Sao cậu cứ liên tục tìm tôi vậy?" những từ cuối cùng cậu nói như thể cầu xin sự thương xót, nhưng Gokudera dường như rất vui khi cậu trèo qua cửa sổ.
"Kaitou-sama, tôi là đệ tử trung thành của ngài mà! Tôi đã dõi theo sự nghiệp của ngài từ khi bắt đầu rồi! Tôi cũng đã học được rất nhiều từ ngài," Gokudera nói, gật đầu với chính mình. "Tôi biết những phương pháp và những địa điểm mà ngài thích. Hơn nữa, tôi đã kiểm tra mọi nơi có thể ở thị trấn này và thị trấn kế tiếp rồi!"
Đó chính là Gokudera, người luôn hào hứng hơi quá về công việc của Tsuna hơn chính Tsuna nữa. Tsuna vẫn nhớ Gokudera đã tự hào giải thích rằng cậu đã nghiên cứu rất kĩ lưỡng các phương tiện truyền thông ở Nhật Bản chứa các khái niệm về 'kaitou' và hiểu hơn về 'cảm hứng và lý tưởng' của Tsuna. Tsuna thậm chí còn chẳng biết đến một nửa những chương trình như thế nữa.
'Cậu ấy luôn như một kẻ quấy nhiễu vậy.' Tsuna nghĩ. Rên rỉ, cậu lại kéo chăn lên che kín đầu mình.
"Kaitou-sama, ngài không cần lo vì để lộ mặt đâu!" Gokudera nói với lòng nhiệt huyết khủng khiếp khiến Tsuna quá khó trong việc thoát khỏi cậu. "Tôi không nhìn đâu! Tôi đã nhắm mắt mình lại rồi, vì ngài vẫn chưa tin tưởng tôi với bí mật danh tính của mình!"
"Um, yeah, cảm ơn," Tsuna lầm bầm. Vươn tay ra, cậu dò dẫm dọc đầu giường để kiếm chiếc kính mát và đeo nó lên. "Okay, cậu có thể nhìn rồi."
"Tôi mang cho ngài vài chiếc sandwich đây," Gokudera nói, quay sang cậu và giơ ra một túi giấy màu nâu. "Ngài hẳn phải rất mệt sau buổi tối qua. Đó là một công việc đặc biệt khác, phải không ạ?"
Tsuna nói khi cậu với lấy thức ăn. "Th-thật sao? Sao cậu nghĩ vậy?" cậu lầm bầm khi cắn miếng bánh. Gokudera cũng có những mặt tích cực - cậu luôn mang tới đồ ăn ưa thích của Tsuna.
Ưỡn ngực tự hào, Gokudera nói, "Tôi luôn biết mà! Cho dù tấm thiệp của Kaitou-sama không được thấy công khai, tôi biết nó vẫn được gửi đi." Biểu hiện của cậu nghiêm túc hơn. "Tôi cũng nhận ra ngài chuẩn bị cho một vụ cướp, nhưng vì không hề có thông báo nào, nó hẳn phải là một trong những công việc đó - những công việc sẽ không được ghi nhận dưới cái tên của Phantom Thief."
Cậu nhìn chê trách, cái cách mà cậu luôn làm mỗi khi Tsuna nhận một công việc "không được ghi vào sổ sách".
"Ngài đã đột nhập vào CEDEF phải chứ?" Gokudera nói, gật đầu với chính mình. "Kaitou-sama thực sự tuyệt vời! Tôi sẽ hi vọng không kém. Nếu có ai đó biết được Phantom Thief làm vậy, sẽ không ai cười ngài hay gọi ngài là kẻ trộm nghiệp dư nữa!"
"Vậy đó là điều mà mọi người nói về tôi sao?" Tsuna nói, cảm thấy có chút khó chịu. Cậu lắc đầu. "Nhưng đó là điều tốt nhất. Tôi không muốn ai kết nối Phantom Thief với chuyện vớ vẩn như vậy. Những kiểu công việc như vậy tạo ra rất nhiều kẻ thù nguy hiểm. Tôi không muốn những người như Vongola liên tục chĩa súng vào tôi. Tốt nhất là theo cách này."
Gokudera gắt gỏng, nhưng đây chỉ là những cuộc tranh luận cũ giữa họ thôi. Theo như Gokudera quan tâm, Phantom Thief xứng đáng được nhận những nhiệm vụ nguy hiểm khó khăn, nhưng Tsuna cảm thấy giấu tên sẽ tốt hơn nhiều so với được công nhận, trong trường hợp của cậu.
Tsuna tạm ngưng nhai giữa chừng. "Sao cậu lại biết tôi đã tới CEDEF?" cậu hỏi, nuốt vội. "Cậu không biết tôi đã làm gì mà!"
"Nếu Kaitou-sama muốn giữ bí mật, thì tôi sẽ tôn trọng," Gokudera nói. "Nhưng lần này tôi đã nghe được từ những tin đồn trong giới Mafia. Quá rõ ràng ai đã làm nó rồi."
"Mọi người đều đã nghe về nó, huh?" Tsuna trầm ngâm, tiếp tục nhai. Điều đó có nghĩa Varia cũng đã nghe về nó. Họ có lẽ đang đi săn bắt cậu rồi. Tsuna rùng mình một chút. Tuy nhiên, họ sẽ không có nhiều cơ hội. Tsuna đã xóa dấu vết của mình khỏi tổng bộ CEDEF, và không biết rằng cậu là Phantom Thief, họ sẽ không thể biết được hình mẫu mà Gokudera có.
Một lợi ích khác cho việc giấu mặt.
"Hey, Gokudera?" Tsuna nói chậm. Bên cạnh cậu, người đồ đệ tự xưng của cậu vui tươi trở lại. "Cậu biết nhiều về mafia, đúng chứ? Vậy, nếu chiếc nhẫn thuộc về người boss... thì... đã phản ứng lại... đó có phải-"
Tiếng chuông inh tai át đi cả lời nói của cậu.
Tsuna dừng lại, nhìn lên ngạc nhiên. Tiếng chuông lặp đi lặp lại, giờ có dài hơn và lâu hơn một chút.
"Đó là gì vậy?" Tsuna thắc mắc.
"Tôi nghĩ đó là tiếng chuông cửa," Gokudera nói với cậu.
"Tôi có chuông cửa sao?!" Tsuna hỏi. "Nhưng đây là căn nhà đã bị bỏ rơi mà! Không ai sống ở đây nhiều năm rồi! Và hơn nữa, đáng lẽ không ai biết tôi ở đây chứ!"
Đôi mắt Gokudera nheo lại, và cậu lôi ra một nắm thuốc nổ. "Tôi có nên đuổi chúng đi không, Kaitou-sama?" cậu đề nghị.
"Không, ổn thôi! Tôi sẽ lo chuyện này!" Tsuna nhanh chóng ngăn lại, chân từ từ di chuyển. Nếu Gokudera mà làm vậy, thì cả hàng xóm cũng bị nổ tung mất. Điều đó không thể giấu mặt được.
Tiếng chuông cửa lại reo lên, cùng với đó là tiếng gõ. Nó nghe như là vị khách của họ bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vâng, tôi đang tới đây!" Tsuna kêu lên, nắm vào ổ khóa. Cánh cửa lâu ngày chưa sử dụng không chịu nhúc nhích ngay cả khi cậu đã dùng hết trọng lượng của mình để đẩy nó, giờ nó đã bị mắc kẹt tại chỗ.
Nghe thấy tiếng cố gắng của cậu, người ở phía bên kia sốt sắng nắm lấy tay cầm, với một chuyển động dễ dàng, kéo mạnh cánh cửa mở ra.
Với tiếng kêu ngắn, Tsuna mất thăng bằng và ngã xuống bậc đá, ngay dưới chân vị khách.
Rên rỉ đau đớn, Tsuna nhìn lên, rồi lại nhìn lên nữa. Chiếc giày da đen, quần dài đen, đôi chân dài, chiếc áo khoác màu đen cùng với chiếc áo và cà vạt màu mè đáng kinh ngạc... Khuôn mặt đẹp trai, trước khi chiếc mũ phớt sành điệu đã bị kéo xuống để che đi đôi mắt của chàng trai, ngay cả từ góc độ của Tsuna.
"Chaos," Chàng trai chào cậu với giọng nói lè nhè. "Chờ cậu đủ lâu rồi đấy. Cậu định không mời tôi vào à?"
~.~.~
Reborn nhìn chằm chằm vào Phantom Thief, thích thú trước khuôn mặt nghi ngờ và kinh ngạc của cậu.
"Uh... V-vâng?" cậu lắp bắp, run rẩy đôi chân và chỉnh lại kính râm của mình, "Mời vào?"
Trước khi cậu nói xong lời mời, Reborn đã đi thẳng vào căn nhà hoang. Khu vực tầng dưới đã hoàn toàn không được động tới bởi người cư ngụ mới, bất hợp pháp của tòa nhà này, tất cả các tầng đều bụi bặm và phòng thì trống không.
Hầu hết những câu chuyện đều có tình trạng tương tự, những nó dễ dàng để thấy được căn phòng lớn với cửa sổ mà Phantom Thief đã tự chọn cho chính mình. Nó trông như căn phòng ký túc xá đại học, khiến Reborn nhăn mũi lại - quần áo thì vương vãi một cách tùy tiện, giấy gói thức ăn và các mảnh vụn khắp nơi, như một mớ hỗn độn. Nói cách khác, đây là những điều sẽ xảy ra khi một chàng trai trẻ tuổi sống một mình mà không có sự giám sát của người lớn... hay tự kỉ luật cũng như thích sạch sẽ.
"Được rồi, dọn nó đi," Reborn yêu cầu. "Tôi không muốn bàn bạc công việc trong cái chuồng lợn này."
Tsuna, người bất lực đi theo sau anh, nhìn chằm chằm không hiểu gì. Cả Gokudera, cũng chỉ vừa mới nhận ra người mới tới.
Trong khi biểu hiện của Tsuna từ từ chuyển thành khó chịu, Gokudera rạng rỡ.
"Mr. Reborn? Ngài đang làm gì ở đây?" cậu thốt ra. Cúi đầu thấp xuống, cậu nói thêm, "Thật vinh dự!
Ngay cả Phantom Thief khi nhận ra tên của người sát thủ giỏi nhất thế giới, và phản ứng của cậu là một phản ứng thông thường khác với sự hiện diện của Reborn - sợ hãi.
"Hiiieeeee..." cậu kêu lên, trong khi cố gắng lén lút lùi lại.
"Cậu là em trai của Bianchi. Hurricane Bomb Hayato, phải chứ?" Reborn nói, thay vào đó chuyển sang chỉ vào Gokudera, do đó Tsuna thở dài có chút nhẹ nhõm, nghĩ rằng cậu không phải mục tiêu của Reborn. Nó luôn tốt hơn khi để cho họ có một căn phòng dễ thở hơn.
Gokudera cười rạng rỡ khi được nhận ra. "Đúng vậy!" cậu nói. "Tôi có thể làm gì cho ngài, Mr.Reborn?"
"Oh, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã chỉ đường cho tôi," Reborn nói. "Nếu không, tôi sẽ phải tốn thời gian để tự mình tìm ra Phantom Thief."
Cả hai người họ tái nhợt và sợ hãi, Reborn lưu ý thêm.
'Sao anh ta biết được?' Tsuna tuyệt vọng nghĩ.
"Nó rất dễ để hình dung ra," Reborn nói, như thể đang trả lời. "Gokudera rời khỏi nhà ngay sau lần xuất hiện đầu tiên của Phantom Thief và sau đó đã được phát hiện ở những vùng gần những vụ cướp tiếp theo. Trùng hợp cũng chỉ có giới hạn thôi, cậu biết chứ."
Cười khẩy, Reborn tiến lên một bước về phía Phantom Thief, cũng là lúc Gokudera thoát khỏi sự kinh ngạc của mình và di chuyển vào giữa hai người họ.
"Kaitou-sama, tôi xin lỗi," cậu nói khi đang nghiến răng, tay cậu đã nắm đầy thuốc nổ. "Sự bất cẩn của tôi đã khiến ngài gặp nguy hiểm. Mau lên và chạy đi. Tôi sẽ chặn cho ngài!"
"Quên đi!" Tsuna rít lại. "Tôi không phải người có thể bỏ một ai mà đi như vậy! Dù sao cũng không phải lỗi của cậu. Anh ta sẽ tìm tôi dù có ra sao đi chăng nữa!"
'Sao anh ta lại ở đây? Mình đã đắc tội với ai nhiều lắm sao?' cậu nghĩ.
"Tôi rất hãnh diện, mặc dù đó chỉ là sự thực thôi," Reborn nói, giọng điệu của anh đầy tính khiêm tốn. "Nhưng với câu hỏi của cậu, tôi ở đây vì Đệ Cửu."
Reborn đã hi vọng vào sự phản đối, từ chối hay nguyền rủa trước sự phản bội của Đệ Cửu, và Phantom Thief sẽ đúng khi cho rằng mình bị chơi xỏ. Tuy nhiên, Tsuna chỉ nhìn chằm chằm vào anh, lông mày cậu nhăn lại phía sau chiếc kính râm.
"Tại sao?" Tsuna cuối cùng hỏi. "Có chuyện gì với ông ấy sao? Ông ấy ổn chứ?"
Nó không vui chút nào nếu cậu ấy không chơi cùng, Reborn quyết định, nhún nhường một chút. "Tôi đã nói với cậu, tôi không muốn bàn công việc trong cái chuồng lợn này," thay vào đó anh nói, thay đổi chủ đề mà không báo trước. "Vậy hãy dọn dẹp đi. Ngay bây giờ."
Đột nhiên, có một khẩu súng trong tay anh, mặc dù hai cậu thanh niên kia chẳng thấy anh có bất cứ động tác nào. Khuôn mặt họ lập tức lại tái nhợt khi họ run rẩy nghe theo.
~.~.~
Điều này như xúc phạm tới danh dự của cậu, theo ý kiến của Tsuna. Không chỉ cậu có thể sẽ bị giết trong tương lai gần, mà cậu còn bị ép phải dọn dẹp trước! Thậm chí mẹ cậu cũng chẳng bắt cậu phải dọn phòng.
Phải thừa nhận, mẹ cậu chưa hề yêu cầu cậu trong khi cầm trong tay khẩu súng để dễ đe dọa cậu.
May mắn thay, Tsuna không đem theo nhiều của cải bên mình và cậu mới chỉ có nơi ẩn náu này trong một thời gian ngắn thôi, nên dọn dẹp không mất nhiều thời gian, thậm chí cả khi Reborn buồn cười, ánh mắt anh vẫn hướng về Tsuna.
Cuối cùng, Tsuna và Gokudera đã có thể ngồi gục dưới sàn phía trước Reborn, người đã ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng.
"Tốt," Anh nói, "Giờ chúng ta có thể bàn việc chính được rồi."
Và đột nhiên, Tsuna ước gì thời gian trôi lâu một chút.
"Sẽ tốt hơn nếu cậu không nghĩ về nó," Reborn trả lời. "Nếu cậu cố gắng câu giờ, tôi sẽ bắn cậu."
"Hiện đang run rẩy, Tsuna cố cuộn mình lại. Nếu anh định giết Tsuna, sao anh không làm vậy luôn đi? Bên cạnh Tsuna, Gokudera càu nhàu, nhưng thậm chí cậu cũng co rúm lại.
"Vậy, công việc của tôi với Phantom Thief," Reborn chậm rãi nói, nói ra từng từ một rõ ràng. "như yêu cầu của Đệ Cửu..."
'Mau lên đi!' Tsuna tuyệt vọng nói, trong khi nụ cười nhếch mép của Reborn lớn hơn.
"... Là hỗ trợ cậu thoát khỏi Varia cho tới khi kế hoạch của Đệ Cửu chính thức bắt đầu.
Có một sự im lặng sâu thẳm.
"Tôi sẽ lo mớ hỗn độn này với cậu," là câu trả lời không biết xấu hổ của Reborn.
Vùi mặt mình trong đôi bàn tay mình, Tsuna cố không kêu lên. Cậu nên vui khi có ai đó như Reborn bên cạnh mình, nhưng tất cả những gì mà Tsuna có thể nghĩ là cậu không bao giờ nên nhận công việc này.
~.~.~
Tất cả điều đó khiến việc xác định tên trộm ấy sẽ làm gì và đi đâu là rất khó khăn.
Chắc chắn, Reborn có thể chọn được một con đường dễ dàng - đó là theo dõi Varia và can thiệp khi họ đã tới quá gần. Nhóm sát thủ độc lập nhà Vongola không quá khôn ngoan khi đánh hơi thấy mùi của con mồi.
Nhưng Reborn lại ở một mức độ chuyên nghiệp cao hơn. Cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Phantom Thief trước tiên.
Và cậu đã có những đầu mối cần thiết - những vụ cướp đầu tiên của Phantom Thief.
~.~.~
Chương 3: Beginnings ~ A Storm of Loyalty.
~.~.~
Những phụ nữ trong trang phục dạ hội và lễ phục, những người đàn ông trong bộ com-lê, tất cả đều đang đeo mặt nạ, đứng trong một phòng tiệc lớn và lướt qua đôi mắt hơi kinh ngạc của Tsuna.
Cậu đã nghĩ về bộ trang phục 'đi mượn' của mình - bộ vét màu đen và mũ cao, với chiếc áo choàng màu đỏ và chiếc mặt nạ trắng đơn giản - có thể là quá cầu kỳ, nhưng giờ Tsuna lại nghĩ nó có lẽ quá đơn giản.
Bữa tiệc hóa trang tại một lâu đài... Không, đó mới chỉ là thuật ngữ thường dân thôi. Đây là một buổi dạ hội giả trang.
Nó dường như quá tuyệt vời so với cuộc sống của cậu. Thứ như vậy sẽ không xảy đến với một chàng trai vô dụng, nhàm chán, và bình thường như cậu, đúng chứ? Nhưng sau đó, nhiều thứ mà Tsuna chưa bao giờ hi vọng sẽ thấy đã diễn ra kể từ khi cậu rời khỏi Namimori.
Và thậm chí trước đó, những thứ đó đã thay đổi cả cuộc sống tĩnh lặng và bình thường của cậu.
Hay có lẽ, cuộc sống của cậu chưa bao giờ như cậu đã nghĩ. Sau cùng, những người bình thường sẽ không liên quan tới Mafia.
Cau có, Tsuna đánh rơi chiếc ly cuối cùng của mình xuống. Chiếc ly dài và sang trọng khiến cậu lúng túng khi cầm nó. Người bồi bàn nhanh chóng xuất hiện để thu chiếc ly đó - người rõ ràng đã thấy 3 chiếc ly khác mà cậu đã lóng ngóng đánh rơi.
Điều đó không tốt chút nào. Cậu không muốn quá nổi bật thêm nữa mà không cần thiết. Cho dù đeo mặt nạ, nó vẫn tốt hơn là chẳng ai nhớ tới cậu cả.
Sau cùng, cậu tới lâu đài này với chủ ý là để cướp mà.
Nó đơn giản thôi. Tsuna đã hết tiền. Cậu thậm chí chẳng có đủ tiền để về nhà. Và đây là lỗi của ai chứ? Bọn Mafia. Vì vậy bọn Mafia sẽ phải trả tiền máy bay để đưa cậu về Nhật Bản. Nó không giống như là chúng không có đủ khả năng làm thế, và lời mời tới buổi dạ hội giả trang này mà Tsuna nhận được từ vài thành viên trong Mafia là một cơ hội hoàn hảo.
Kiểm tra chiếc mặt nạ, Tsuna bắt đầu tránh xa khỏi đám đông. Giờ cả dạ hội đều đang nhảy, giờ là lúc để cậu bắt đầu hành động. Vào khoảnh khắc mà tất cả những bảo vệ an ninh và nhân viên bồi bàn đều bị phân tâm, Tsuna rời khỏi phòng tiệc và xuống hành lang tới những nơi riêng tư hơn trong lâu đài.
Tiếng ồn từ bữa tiệc đã xa dần và chuyển thành sự im lặng đầy căng thẳng, khó chịu khi Tsuna phi xuống hành lang, tấm thảm dày và đắt tiền đã làm cho tiếng bước chân của cậu nhỏ đi hẳn. Các hành lang và căn phòng đều không có ai, những người hầu và những người sinh sống ở đây đều đang tham gia vào bữa tiệc, để cho Tsuna tự do chạy qua nhức bức tượng, những bức tranh và những cột đèn đắt tiền.
Trong khi những đồ trang trí đều khá tốt, thể hiện sự giàu có của gia đình này, Tsuna đang tìm kiếm một thứ gì đó dễ dàng để chuyển đi hơn - một bộ ngọc trai hoặc có lẽ là một chiếc dây chuyền với một viên ngọc lớn. Chắc chắn là họ phải có vài bộ trang sức trong tòa lâu đài này.
Cậu chỉ vừa cúi xuống trước cửa một căn phòng trông khá đẹp thì giọng nói phát ra.
"Con đã nói rồi! Con sẽ không làm điều đó đâu!" chàng trai trẻ hét lên, theo đó là tiếng của một thứ gì đó bị vỡ. Tsuna co người lại.
"Hayato!" người đàn ông lớn tuổi mắng cậu, tuy khẽ khàng nhưng vững chắc và có quyền uy. "Buổi diễn của con thậm chí đã được thông báo trong buổi dạ hội rồi! Hãy nghĩ xem nó sẽ trông thế nào khi đứa con trai ta lại không nghe lời ta chứ!"
"Vậy cha không nên thông báo điều đó! Con không muốn chúc mừng cái ngày này!" chàng trai trẻ tuổi cằn nhằn lại "Hôm nay, trong tất cả các này... con chắc chắn sẽ không chơi piano đâu!"
"Con sẽ phải chơi," người đàn ông lớn tuổi kia nói. "Con đã 17 rồi, Hayato. Cũng là lúc con thôi cư xử như con nít rồi. Nếu con muốn là một phần trong cái nhà này, hãy cư xử như vậy."
Tsuna chỉ bị giật mình một giây khi người thanh niên kia lao ra khỏi phòng và chạy ra hành lang. Để lại phía sau, người cha thở dài và theo sau sau một lúc nữa.
Thở phào khi tiếng bước nhân của họ dần mất dần, Tsuna cau mày. "Những người cha là tệ nhất," cậu tức giận lầm bầm. "Họ luôn nghĩ họ biết điều tốt nhất, nhưng họ thực ra lại thật sự vô dụng..."
Cậu liếc về phía căn phòng, nhưng nhưng động cơ của cậu lại biến mất. Cậu không thể ngừng nghĩ về ông già vô dụng của cậu, và ở đó Tsuna có cảm giác rằng nếu cậu ăn cắp bất cứ thứ gì ngay sau đó, cuối cùng cậu sẽ tạo nên một chuỗi tai họa.
Thở dài, Tsuna lắc đầu và quay lại. Như mọi khi lại nhờ người cha vô dụng của cậu, cậu lại phải tìm cách khác để mua vé về Nhật.Có lẽ là cửa hàng trang sức hay thứ gì đó sẽ là lựa chọn tốt hơn...
Khi cậu quay lại phòng tiệc, Tsuna cảm thấy quá bối rối để có thể tận hưởng cái không khí xung quanh này thêm nữa. Thay vào đó, cậu nhấc ly nước khác từ khay của người bồi bàn vừa đi qua, nhưng cậu chẳng bận tâm tới việc nếm nó. Nó như nóng lên một chút trong cổ họng cậu khi cậu nuốt nó xuống.
Sự huyên náo của phòng tiệc đột ngột giảm xuống, cho tới khi tất cả những vị khách đều im lặng. Bỏ qua những suy nghĩ không vui của mình, Tsuna theo chuyển động của đám đông khi họ đứng xung quanh chiếc piano được đẩy tới một bên của căn phòng lớn, kế bên cửa sổ nhìn ra khu vườn.
Người đàn ông lớn tuổi mà Tsuna đã nghe lén - người chủ của tòa lâu đài này, dường như là vậy - đứng bên cạnh chiếc piano, cùng với con trai mình. Sau cùng ông hẳn đã cố thuyết phục chàng trai ấy hợp tác với mình.
"Thưa quý ông quý bà!" ông lên tiếng. "Tôi rất vinh dự được trình diện đứa con trai nghệ sĩ của tôi, Hayato, trong buổi trình diễn đầu tiên của nó trong 5 năm! Cảm ơn, tất cả mọi người, đã đến để tổ chức sinh nhật thứ 17 của nó!"
Những vị khách lịch sự vỗ tay, tất cả sự chú ý đều hướng về chàng trai đang có sinh nhật. Kiễng chân lên, Tsuna nhìn thoáng qua cậu. Đứa con trai của người đàn ông đó trông ngày càng đau khổ, giận dữ, cau có trên khuôn mặt đẹp trai của mình.
"Nếu cậu chống đối lại nó như vậy, sao không nói gì đi?" Tsuna lầm bầm, quay đi.
Nhưng điều cậu thực sự đang nghĩ là, 'Sao mình không nói gì nhỉ?'
Cậu đã đi nửa vòng trái đất để có được lời giải thích từ người cha vô dụng của mình, nhưng cuối cùng, Tsuna thậm chí còn chẳng gặp mặt ông.
Đó không phải vì cậu chẳng có gì để nói với cha mình. Thay vào đó, là có rất nhiều, và cậu không thể tìm được từ để diễn đạt nó. Cậu quá tức giận và cũng rất đau nữa.
"Và... nơi nào đó trong tim cậu, Tsuna không muốn phải đối mặt. Cậu không muốn nói những từ giận dữ và đau lòng có thể chấm dứt mối duyên cha con giữa họ. Cậu không muốn một trong hai thành viên trong gia đình cậu.
'Sao mình lại luôn vô dụng thế này?' Tsuna nghĩ, lại cảm thấy tuyệt vọng lần nữa. 'Sao mình không thể thoát ra khỏi nó, ngay cả khi mình đã đi rất xa và làm rất nhiều việc? Sao mình không thể trở thành một người khác chứ?'
Chỉ trong tối nay thôi, cậu không muốn là Sawada Tsunayoshi. Cậu muốn không còn vụng về, và tức giận vì người cha của mình nữa. Cậu muốn mình là một kẻ vô danh nhưng tự tin và xảo quyệt.
Không phải trở thành một ai khác là mục đích của việc cải trang sao?
"Và giờ, hãy bắt đầu thôi!" Người chủ của tòa lâu đài tuyên bố, đâu đó phía sau cậu. Trong sự im lặng sau đó, tiếng ghế bị kéo lại và đẩy về phía trước là dễ dàng nghe thấy được, và Tsuna thề rằng đó cũng là cảm giác đau khổ sâu thẳm của đứa con trai người đàn ông đó.
Dame-Tsuna chắc chắn sẽ quay đầu đi và tận dụng cơ hội để chạy đi, không thể làm được điều gì khác cả. Nhưng vào tối nay, Tsuna không còn là Dame-Tsuna nữa.
~.~.~
Giữa đám đông, chàng trai ấy ngập ngừng, hai tay cậu lơ lửng trên những phím đàn. Chúng đang run rẩy. Gokudera Hayato không muốn làm điều này. Cậu không muốn chơi piano nữa, nhất là trong ngày này. Nhưng, cậu cũng không muốn mất gia đình duy nhất này.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, ẩn phía sau chiếc mặt nạ lấp lánh - cha cậu, những vị khách, họ đều đang chờ đợi.
Nhắm chặt mắt lại, cậu nghiến răng và ép cho tay mình hạ xuống.
Nhưng trước khi ngón tay cậu có thể chạm vào phím đàn, bàn tay nặng nề của cha cậu nắm chặt lấy vai cậu. Gokudera ngạc nhiên ngó xung quanh, chỉ để thấy người đàn ông lớn tuổi đang nhìn chằm chằm lên trên. Một bóng đen vụt qua đám đông, và một ai đó hét to. Tiếng lầm bầm, sự kinh ngạc, lo lắng, hào hứng, phát ra từ những vị khách.
Trên chiếc đèn chùm lớn có một người lạ - một chàng trai với bộ vét, áo choàng và mặt nạ.
"Xuống khỏi đó ngay!" Cha của Gokudera hét lên. "Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?"
"Ta..." người bí ẩn ấy nói lắm, trước khi tập trung lại. "Ta là Phantom Thief! Và tối nay ta tới để lấy cắp thứ quý giá nhất ở đây!"
Gokudera nhìn lên, kinh ngạc. Không chỉ mình cậu. Những vị khách cũng đang nhìn chằm chằm ngạc nhiên, những tiếng lầm bầm hào hứng phát ra trong số họ.
"Phantom Thief? Tôi chưa bao giờ nghe thấy về hắn ta."
"Chắc là kẻ mới nổi."
"Thứ quý giá nhất tối nay? Ý hắn ta là gì?"
"Cậu rất gan khi nghĩ rằng ngươi có thể cướp được từ ta đấy, Phantom Thief." người chủ của tòa lâu đài nói. "Thằng nhóc, xuống đây ngay đi, và ta có thể chỉ cảnh cáo cậu và cho phép cậu rời khỏi đây."
"Hah! Ông nên cảm thấy vinh dự khi tôi tới cướp của ông! Tôi không xuất hiện vì những thứ tầm thường đâu," Người mới được gọi là Phantom Thief tuyên bố, vừa đủ để che giấu đi giọng nói run rẩy của mình. "Chỉ có duy nhất một thứ quý giá để lấy ở đây! Điểm nổi bật nhất tối nay! Bài hát đó!"
Cậu chỉ vào người nhạc sĩ trẻ và chiếc piano.
"Cái quái gì vậy!" Gokudera càu nhàu, phản ứng hơn bất cứ thứ gì, cậu nhảy lên. Tay cậu tự động lấy thuốc nổ của mình, và không hề suy nghĩ, cậu ném viên thuốc nổ, và một vệt khói bay ra từ ngòi nổ. Chỉ có sự tức giận của cha cậu mới khiến cậu nhận ra rằng cậu vừa mắc sai lầm nào.
Tên trộm hoảng loạn, trước khi bắt đầu chuyển động. Nhảy xuống, cậu nắm lấy cái tay cầm phía dưới của chiếc đèn chùm và đu về phía trước, trọng lượng cơ thể cậu và động lực đã khiến những viên pha lê và vàng bay xuống với cậu.
Thuốc nổ mà Gokudera đã ném ngay phía dưới cậu, thay vì nổ ở phía sau lưng cậu. Ảnh hưởng của vụ nổ khiến dây xích giữ chiếc đèn chùm bị đứt và đẩy cả chiếc đèn chùm bay xa hơn hướng rơi ban đầu của nó.
Những vị khách hét lên và chạy toán loạn khi chiếc đèn chùm rơi mạnh xuống, và vẫn đang bay thẳng. Gokudera cố đứng vững trên đôi chân của mình, chỉ nhận ra rằng chiếc đèn chùm đang rơi thẳng xuống chỗ cậu. Cậu cố chạy đi và, cố leo lên đỉnh chiếc piano.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi va chạm, Phantom Thief nhảy ra khỏi chiếc đèn chùm đang rơi xuống, hạ xuống ngay trên đỉnh chiếc piano, ngay cạnh Gokudera, đúng lúc chiếc đèn chùm đâm thẳng vào một bên chiếc piano, tạo ra một âm thanh đổ vỡ chói tai.
Ảnh hưởng của sự va chạm ấy khiến cả chiếc piano - được chọn cho buổi diễn đặc biệt tối nay vì bánh lăn rất dễ để di chuyển - cùng với hai người thanh niên ở trên nó, trượt ngược về phía sau. Họ rơi qua chiếc cửa sổ trên tầng hướng ra khu vườn, bay qua mái hiên và hạ xuống con đường trải nhựa.
Gokudera chắc chắn là mình đang hét, và cậu nghĩ Phantom Thief cũng vậy, nhưng khi họ đang lao đi cùng với thứ phương tiện kì lạ này, ra khỏi mép đường và đi lên bãi cỏ đã được cắt tỉa gọn gàng, tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là bám vào nắp cây đàn piano và cố không bị bay ra.
Những bụi cây và luống hoa quật qua, khiến tốc độ của chiếc piano tăng lên và chuẩn bị lật. Sau đó, ở phía trước, tường của tòa lâu đài đột nhiên hiện ra ngay trước mắt. Hai chàng thanh niên nhìn nhau hoảng sợ.
"Gyaaahh!" họ đều hét lên và nhảy ra.
Chiếc piano đâm vào tường với một âm thanh chói tai. Dằm gỗ, những phím đàn và những mảnh vỡ rơi tứ tung.
Gokudera đã hạ xuống bụi cỏ khác, và ngồi dậy, cậu nhổ ra một túm lá. Còn Phantom Thief, người bị lăn trên bãi cỏ, phải mất một lúc lâu mới đứng lên được, xoa cái đầu và lưng đau đớn của mình.
"Không bao giờ làm thế nữa đâu," cậu lầm bầm, sờ lên để đảm bảo chiếc mặt nạ vẫn còn nguyên. Chiếc mũ cao của cậu đã rơi mất ở đâu đó trong chuyến đi điên cuồng của họ, lộ ra mái tóc nâu bù xù hơn bao giờ hết.
"Sao ngươi lại làm cái thứ quái này lần đầu tiên chứ?" Gokudera hỏi, tìm trong túi mình vài viên thuốc nổ khác. Thật không may, hầu hết vũ khí của cậu đã bị tịch thu trước bữa tiệc.
"Tôi-tôi đã nói với cậu, tôi đã lấy được thứ quý giá nhất rồi - bài hát mà cậu sẽ trình diễn!" Phantom Thief tuyên bố. "Vì chiếc piano của cậu đã vỡ tan thành từng mảnh, cậu sẽ không thể chơi được nó nữa!"
Cái lí lẽ ấy thật kì quái, nhưng cậu có lẽ đã đúng. Với việc bữa tiệc đã hoàn toàn bị hủy hoại, Gokudera nghi ngờ về việc cha mình sẽ ép cậu phải chơi tiếp.
Cậu từ chối thừa nhận việc cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Gokudera khịt mũi, nhìn đi chỗ khác. "Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy? Ngươi sẽ bị cả nhà của cha ta chĩa súng vào ngươi đấy!"
Phantom Thief phát ra tiếng rít nghẹn, như thể mới nhận ra được điều mà mình đã làm. Khi Gokudera kinh ngạc nhìn lại cậu, tên trộm đang che tay trên miệng mình và nhanh chóng quay đi, cố che đi sự xấu hổ của mình.
"Ta... ta không muốn nghe nó," cuối cùng cậu nói, giọng nói cậu rất khẽ và chẳng giống lời tuyên bố thô lỗ trước đây. "Tôi không muốn nghe cậu chơi khi trái tim cậu chẳng hề đặt vào nó! Tôi nghĩ... nếu cậu định chơi, nó chỉ nên là khi cậu muốn, không phải vì một ai đó bắt cậu làm vậy..."
Sau một hồi im lặng, Phantom Thief nhân cơ hội liếc qua vai mình, và thấy Gokudera đang nhìn chằm chằm vào cậu với biểu hiện mà cậu không thể đọc nổi.
"Cậu nói đúng," Gokudera đột nhiên nói, thái độ của cậu đã thay đổi. Cậu đứng thẳng, vẻ mặt của cậu rạng rỡ hơn khiến cậu trông ít cáu kỉnh và nghiêm túc hơn. "Cậu nói rất đúng, và tôi đã quyết định rồi! Cậu đã cướp mất buổi trình diễn của tôi, vậy thì tôi sẽ chỉ biểu diễn duy nhất cho cậu thôi!"
"...Cái gì?" Phantom Thief ngây người nói.
"Bài hát của tôi, không, toàn bộ bài hát của tôi là của cậu hết!"
"Không, chờ đã," tên trộm cố nói. "Ý tôi là cậu nên... tôi... tôi trả lại chúng cho cậu!"
"Và tôi đã chọn sẽ tặng chúng cho cậu rồi!"
"Nhưng tôi không cần chúng!"
"Vậy cậu cần gì? Tôi sẽ giúp cậu bằng mọi cách mà tôi có thể!"
'Sự thay đổi 180 độ đột ngột này là gì đây trời?' Tsuna nghĩ, từ từ quay đi khỏi ánh mắt của Gokudera.
"Tôi sẽ là đệ tử trung thành của cậu!" Gokudera nhấn mạnh. "Sau cùng, cậu đang hướng tới những điều tốt đẹp, phải chứ? Cậu đã giới thiệu mình với toàn bộ giới tội phạm một cách ngoạn mục! Và làm vào đúng ngày sinh nhật tôi... đây hẳn là số phận rồi!"
"Kh-không, thực sự không..." Tsuna lắp bắp, vẫy tay điên cuồng.
Tiếng đuổi theo đã phá vỡ bầu không khí giữa họ, khiến cả hai chàng thanh niên liếc về phía lâu đài. Tiếng hét và tiếng bước chân rầm rập nhanh chóng tới gần hơn, và Tsuna lắc đầu.
"Dù sao thì, giờ tôi phải rời khỏi đây," cậu nói. Đột nhiên thấy chính mình không chắc chắn, Tsuna trở về cách cư xử tốt của mình và cúi đầu. "Rất vui được biết cậu, um..."
"Gokudera Hayato," người đệ tử mới của cậu nói, ưỡn ngực tự hào. "Cứ để đó cho tôi, Sư phụ Phantom Thief! Tôi sẽ chặn họ lại cho ngài trốn thoát!"
Thở dài, Tsuna quyết định không nhìn lại chút nào nữa. Chẳng có vẻ gì cậu sẽ gặp lại Gokudera cả...
~.~.~
"Chào buổi chiều, Kaitou-sama!"
Với tiếng thét giật mình, Tsuna tỉnh dậy và nhanh chóng nhảy ra khỏi giường. Sàn nhà ở nơi ẩn náu mới nhất của cậu lạnh lẽo và thô cứng đập vào mặt cậu. Buồn thay, đã lâu rồi cậu mới lại tỉnh dậy với kiểu cách như vậy.
"Chào, Gokudera-kun," cậu càu nhàu. "Sao cậu cứ liên tục tìm tôi vậy?" những từ cuối cùng cậu nói như thể cầu xin sự thương xót, nhưng Gokudera dường như rất vui khi cậu trèo qua cửa sổ.
"Kaitou-sama, tôi là đệ tử trung thành của ngài mà! Tôi đã dõi theo sự nghiệp của ngài từ khi bắt đầu rồi! Tôi cũng đã học được rất nhiều từ ngài," Gokudera nói, gật đầu với chính mình. "Tôi biết những phương pháp và những địa điểm mà ngài thích. Hơn nữa, tôi đã kiểm tra mọi nơi có thể ở thị trấn này và thị trấn kế tiếp rồi!"
Đó chính là Gokudera, người luôn hào hứng hơi quá về công việc của Tsuna hơn chính Tsuna nữa. Tsuna vẫn nhớ Gokudera đã tự hào giải thích rằng cậu đã nghiên cứu rất kĩ lưỡng các phương tiện truyền thông ở Nhật Bản chứa các khái niệm về 'kaitou' và hiểu hơn về 'cảm hứng và lý tưởng' của Tsuna. Tsuna thậm chí còn chẳng biết đến một nửa những chương trình như thế nữa.
'Cậu ấy luôn như một kẻ quấy nhiễu vậy.' Tsuna nghĩ. Rên rỉ, cậu lại kéo chăn lên che kín đầu mình.
"Kaitou-sama, ngài không cần lo vì để lộ mặt đâu!" Gokudera nói với lòng nhiệt huyết khủng khiếp khiến Tsuna quá khó trong việc thoát khỏi cậu. "Tôi không nhìn đâu! Tôi đã nhắm mắt mình lại rồi, vì ngài vẫn chưa tin tưởng tôi với bí mật danh tính của mình!"
"Um, yeah, cảm ơn," Tsuna lầm bầm. Vươn tay ra, cậu dò dẫm dọc đầu giường để kiếm chiếc kính mát và đeo nó lên. "Okay, cậu có thể nhìn rồi."
"Tôi mang cho ngài vài chiếc sandwich đây," Gokudera nói, quay sang cậu và giơ ra một túi giấy màu nâu. "Ngài hẳn phải rất mệt sau buổi tối qua. Đó là một công việc đặc biệt khác, phải không ạ?"
Tsuna nói khi cậu với lấy thức ăn. "Th-thật sao? Sao cậu nghĩ vậy?" cậu lầm bầm khi cắn miếng bánh. Gokudera cũng có những mặt tích cực - cậu luôn mang tới đồ ăn ưa thích của Tsuna.
Ưỡn ngực tự hào, Gokudera nói, "Tôi luôn biết mà! Cho dù tấm thiệp của Kaitou-sama không được thấy công khai, tôi biết nó vẫn được gửi đi." Biểu hiện của cậu nghiêm túc hơn. "Tôi cũng nhận ra ngài chuẩn bị cho một vụ cướp, nhưng vì không hề có thông báo nào, nó hẳn phải là một trong những công việc đó - những công việc sẽ không được ghi nhận dưới cái tên của Phantom Thief."
Cậu nhìn chê trách, cái cách mà cậu luôn làm mỗi khi Tsuna nhận một công việc "không được ghi vào sổ sách".
"Ngài đã đột nhập vào CEDEF phải chứ?" Gokudera nói, gật đầu với chính mình. "Kaitou-sama thực sự tuyệt vời! Tôi sẽ hi vọng không kém. Nếu có ai đó biết được Phantom Thief làm vậy, sẽ không ai cười ngài hay gọi ngài là kẻ trộm nghiệp dư nữa!"
"Vậy đó là điều mà mọi người nói về tôi sao?" Tsuna nói, cảm thấy có chút khó chịu. Cậu lắc đầu. "Nhưng đó là điều tốt nhất. Tôi không muốn ai kết nối Phantom Thief với chuyện vớ vẩn như vậy. Những kiểu công việc như vậy tạo ra rất nhiều kẻ thù nguy hiểm. Tôi không muốn những người như Vongola liên tục chĩa súng vào tôi. Tốt nhất là theo cách này."
Gokudera gắt gỏng, nhưng đây chỉ là những cuộc tranh luận cũ giữa họ thôi. Theo như Gokudera quan tâm, Phantom Thief xứng đáng được nhận những nhiệm vụ nguy hiểm khó khăn, nhưng Tsuna cảm thấy giấu tên sẽ tốt hơn nhiều so với được công nhận, trong trường hợp của cậu.
Tsuna tạm ngưng nhai giữa chừng. "Sao cậu lại biết tôi đã tới CEDEF?" cậu hỏi, nuốt vội. "Cậu không biết tôi đã làm gì mà!"
"Nếu Kaitou-sama muốn giữ bí mật, thì tôi sẽ tôn trọng," Gokudera nói. "Nhưng lần này tôi đã nghe được từ những tin đồn trong giới Mafia. Quá rõ ràng ai đã làm nó rồi."
"Mọi người đều đã nghe về nó, huh?" Tsuna trầm ngâm, tiếp tục nhai. Điều đó có nghĩa Varia cũng đã nghe về nó. Họ có lẽ đang đi săn bắt cậu rồi. Tsuna rùng mình một chút. Tuy nhiên, họ sẽ không có nhiều cơ hội. Tsuna đã xóa dấu vết của mình khỏi tổng bộ CEDEF, và không biết rằng cậu là Phantom Thief, họ sẽ không thể biết được hình mẫu mà Gokudera có.
Một lợi ích khác cho việc giấu mặt.
"Hey, Gokudera?" Tsuna nói chậm. Bên cạnh cậu, người đồ đệ tự xưng của cậu vui tươi trở lại. "Cậu biết nhiều về mafia, đúng chứ? Vậy, nếu chiếc nhẫn thuộc về người boss... thì... đã phản ứng lại... đó có phải-"
Tiếng chuông inh tai át đi cả lời nói của cậu.
Tsuna dừng lại, nhìn lên ngạc nhiên. Tiếng chuông lặp đi lặp lại, giờ có dài hơn và lâu hơn một chút.
"Đó là gì vậy?" Tsuna thắc mắc.
"Tôi nghĩ đó là tiếng chuông cửa," Gokudera nói với cậu.
"Tôi có chuông cửa sao?!" Tsuna hỏi. "Nhưng đây là căn nhà đã bị bỏ rơi mà! Không ai sống ở đây nhiều năm rồi! Và hơn nữa, đáng lẽ không ai biết tôi ở đây chứ!"
Đôi mắt Gokudera nheo lại, và cậu lôi ra một nắm thuốc nổ. "Tôi có nên đuổi chúng đi không, Kaitou-sama?" cậu đề nghị.
"Không, ổn thôi! Tôi sẽ lo chuyện này!" Tsuna nhanh chóng ngăn lại, chân từ từ di chuyển. Nếu Gokudera mà làm vậy, thì cả hàng xóm cũng bị nổ tung mất. Điều đó không thể giấu mặt được.
Tiếng chuông cửa lại reo lên, cùng với đó là tiếng gõ. Nó nghe như là vị khách của họ bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vâng, tôi đang tới đây!" Tsuna kêu lên, nắm vào ổ khóa. Cánh cửa lâu ngày chưa sử dụng không chịu nhúc nhích ngay cả khi cậu đã dùng hết trọng lượng của mình để đẩy nó, giờ nó đã bị mắc kẹt tại chỗ.
Nghe thấy tiếng cố gắng của cậu, người ở phía bên kia sốt sắng nắm lấy tay cầm, với một chuyển động dễ dàng, kéo mạnh cánh cửa mở ra.
Với tiếng kêu ngắn, Tsuna mất thăng bằng và ngã xuống bậc đá, ngay dưới chân vị khách.
Rên rỉ đau đớn, Tsuna nhìn lên, rồi lại nhìn lên nữa. Chiếc giày da đen, quần dài đen, đôi chân dài, chiếc áo khoác màu đen cùng với chiếc áo và cà vạt màu mè đáng kinh ngạc... Khuôn mặt đẹp trai, trước khi chiếc mũ phớt sành điệu đã bị kéo xuống để che đi đôi mắt của chàng trai, ngay cả từ góc độ của Tsuna.
"Chaos," Chàng trai chào cậu với giọng nói lè nhè. "Chờ cậu đủ lâu rồi đấy. Cậu định không mời tôi vào à?"
~.~.~
Reborn nhìn chằm chằm vào Phantom Thief, thích thú trước khuôn mặt nghi ngờ và kinh ngạc của cậu.
"Uh... V-vâng?" cậu lắp bắp, run rẩy đôi chân và chỉnh lại kính râm của mình, "Mời vào?"
Trước khi cậu nói xong lời mời, Reborn đã đi thẳng vào căn nhà hoang. Khu vực tầng dưới đã hoàn toàn không được động tới bởi người cư ngụ mới, bất hợp pháp của tòa nhà này, tất cả các tầng đều bụi bặm và phòng thì trống không.
Hầu hết những câu chuyện đều có tình trạng tương tự, những nó dễ dàng để thấy được căn phòng lớn với cửa sổ mà Phantom Thief đã tự chọn cho chính mình. Nó trông như căn phòng ký túc xá đại học, khiến Reborn nhăn mũi lại - quần áo thì vương vãi một cách tùy tiện, giấy gói thức ăn và các mảnh vụn khắp nơi, như một mớ hỗn độn. Nói cách khác, đây là những điều sẽ xảy ra khi một chàng trai trẻ tuổi sống một mình mà không có sự giám sát của người lớn... hay tự kỉ luật cũng như thích sạch sẽ.
"Được rồi, dọn nó đi," Reborn yêu cầu. "Tôi không muốn bàn bạc công việc trong cái chuồng lợn này."
Tsuna, người bất lực đi theo sau anh, nhìn chằm chằm không hiểu gì. Cả Gokudera, cũng chỉ vừa mới nhận ra người mới tới.
Trong khi biểu hiện của Tsuna từ từ chuyển thành khó chịu, Gokudera rạng rỡ.
"Mr. Reborn? Ngài đang làm gì ở đây?" cậu thốt ra. Cúi đầu thấp xuống, cậu nói thêm, "Thật vinh dự!
Ngay cả Phantom Thief khi nhận ra tên của người sát thủ giỏi nhất thế giới, và phản ứng của cậu là một phản ứng thông thường khác với sự hiện diện của Reborn - sợ hãi.
"Hiiieeeee..." cậu kêu lên, trong khi cố gắng lén lút lùi lại.
"Cậu là em trai của Bianchi. Hurricane Bomb Hayato, phải chứ?" Reborn nói, thay vào đó chuyển sang chỉ vào Gokudera, do đó Tsuna thở dài có chút nhẹ nhõm, nghĩ rằng cậu không phải mục tiêu của Reborn. Nó luôn tốt hơn khi để cho họ có một căn phòng dễ thở hơn.
Gokudera cười rạng rỡ khi được nhận ra. "Đúng vậy!" cậu nói. "Tôi có thể làm gì cho ngài, Mr.Reborn?"
"Oh, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã chỉ đường cho tôi," Reborn nói. "Nếu không, tôi sẽ phải tốn thời gian để tự mình tìm ra Phantom Thief."
Cả hai người họ tái nhợt và sợ hãi, Reborn lưu ý thêm.
'Sao anh ta biết được?' Tsuna tuyệt vọng nghĩ.
"Nó rất dễ để hình dung ra," Reborn nói, như thể đang trả lời. "Gokudera rời khỏi nhà ngay sau lần xuất hiện đầu tiên của Phantom Thief và sau đó đã được phát hiện ở những vùng gần những vụ cướp tiếp theo. Trùng hợp cũng chỉ có giới hạn thôi, cậu biết chứ."
Cười khẩy, Reborn tiến lên một bước về phía Phantom Thief, cũng là lúc Gokudera thoát khỏi sự kinh ngạc của mình và di chuyển vào giữa hai người họ.
"Kaitou-sama, tôi xin lỗi," cậu nói khi đang nghiến răng, tay cậu đã nắm đầy thuốc nổ. "Sự bất cẩn của tôi đã khiến ngài gặp nguy hiểm. Mau lên và chạy đi. Tôi sẽ chặn cho ngài!"
"Quên đi!" Tsuna rít lại. "Tôi không phải người có thể bỏ một ai mà đi như vậy! Dù sao cũng không phải lỗi của cậu. Anh ta sẽ tìm tôi dù có ra sao đi chăng nữa!"
'Sao anh ta lại ở đây? Mình đã đắc tội với ai nhiều lắm sao?' cậu nghĩ.
"Tôi rất hãnh diện, mặc dù đó chỉ là sự thực thôi," Reborn nói, giọng điệu của anh đầy tính khiêm tốn. "Nhưng với câu hỏi của cậu, tôi ở đây vì Đệ Cửu."
Reborn đã hi vọng vào sự phản đối, từ chối hay nguyền rủa trước sự phản bội của Đệ Cửu, và Phantom Thief sẽ đúng khi cho rằng mình bị chơi xỏ. Tuy nhiên, Tsuna chỉ nhìn chằm chằm vào anh, lông mày cậu nhăn lại phía sau chiếc kính râm.
"Tại sao?" Tsuna cuối cùng hỏi. "Có chuyện gì với ông ấy sao? Ông ấy ổn chứ?"
Nó không vui chút nào nếu cậu ấy không chơi cùng, Reborn quyết định, nhún nhường một chút. "Tôi đã nói với cậu, tôi không muốn bàn công việc trong cái chuồng lợn này," thay vào đó anh nói, thay đổi chủ đề mà không báo trước. "Vậy hãy dọn dẹp đi. Ngay bây giờ."
Đột nhiên, có một khẩu súng trong tay anh, mặc dù hai cậu thanh niên kia chẳng thấy anh có bất cứ động tác nào. Khuôn mặt họ lập tức lại tái nhợt khi họ run rẩy nghe theo.
~.~.~
Điều này như xúc phạm tới danh dự của cậu, theo ý kiến của Tsuna. Không chỉ cậu có thể sẽ bị giết trong tương lai gần, mà cậu còn bị ép phải dọn dẹp trước! Thậm chí mẹ cậu cũng chẳng bắt cậu phải dọn phòng.
Phải thừa nhận, mẹ cậu chưa hề yêu cầu cậu trong khi cầm trong tay khẩu súng để dễ đe dọa cậu.
May mắn thay, Tsuna không đem theo nhiều của cải bên mình và cậu mới chỉ có nơi ẩn náu này trong một thời gian ngắn thôi, nên dọn dẹp không mất nhiều thời gian, thậm chí cả khi Reborn buồn cười, ánh mắt anh vẫn hướng về Tsuna.
Cuối cùng, Tsuna và Gokudera đã có thể ngồi gục dưới sàn phía trước Reborn, người đã ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng.
"Tốt," Anh nói, "Giờ chúng ta có thể bàn việc chính được rồi."
Và đột nhiên, Tsuna ước gì thời gian trôi lâu một chút.
"Sẽ tốt hơn nếu cậu không nghĩ về nó," Reborn trả lời. "Nếu cậu cố gắng câu giờ, tôi sẽ bắn cậu."
"Hiện đang run rẩy, Tsuna cố cuộn mình lại. Nếu anh định giết Tsuna, sao anh không làm vậy luôn đi? Bên cạnh Tsuna, Gokudera càu nhàu, nhưng thậm chí cậu cũng co rúm lại.
"Vậy, công việc của tôi với Phantom Thief," Reborn chậm rãi nói, nói ra từng từ một rõ ràng. "như yêu cầu của Đệ Cửu..."
'Mau lên đi!' Tsuna tuyệt vọng nói, trong khi nụ cười nhếch mép của Reborn lớn hơn.
"... Là hỗ trợ cậu thoát khỏi Varia cho tới khi kế hoạch của Đệ Cửu chính thức bắt đầu.
Có một sự im lặng sâu thẳm.
"Tôi sẽ lo mớ hỗn độn này với cậu," là câu trả lời không biết xấu hổ của Reborn.
Vùi mặt mình trong đôi bàn tay mình, Tsuna cố không kêu lên. Cậu nên vui khi có ai đó như Reborn bên cạnh mình, nhưng tất cả những gì mà Tsuna có thể nghĩ là cậu không bao giờ nên nhận công việc này.
~.~.~
