2 người đàn ông im lặng nhìn ra bầu trời nắng vàng. Cánh cửa sổ cao trong văn phòng của đệ Cửu trong tổng bộ Vongola hiện đang phô ra vẻ đẹp bên ngoài tòa nhà. Tuy nhiên, không phải là không nhận thức được vẻ đẹp của phong cảnh bên ngoài, mà chỉ là đang rơi vào những dòng suy nghĩ nặng nề.
"Vậy ra đó là tình hình," Reborn trầm ngâm, kéo chiếc mũ phớt của mình thấp xuống một chút. "Thật hỗn độn. Tôi không thể ngờ được ông lại phải gặp những điều xấu này."
"Đó là lỗi lầm của ta," Timoteo đồng ý. "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất cả 3 đứa nó... và ta đã để mình bị tê liệt bởi cái nỗi đau ấy quá lâu. Ta thậm chí không thể nghĩ tới việc một người khác như là người thừa kế thay cho vị trí của chúng... Chúng ta đang hành động nhanh nhất có thể để khắc phục điều đó. Iemitsu đã bắt đầu rồi."
"Ông không nên để Xanxus biết mình không phải con ruột của ông như vậy," Reborn không tàn nhẫn nói. Cậu dừng lại suy nghĩ. "Ông không hề nói với tên trộm về điều đó đúng chứ? Rằng Xanxus sẽ không thể tổ chức được Lễ kế thừa? Chiếc nhẫn Vongola Bầu trời sẽ từ chối cậu ta?"
Đệ Cửu cười, nhưng không hề có chút nào đùa cợt. "Cậu ấy là một chàng trai trẻ tốt bụng, nhưng ta không chắc cậu ấy sẽ sẵn sàng mạo hiểm vì cái gì hơn là sự sụp đổ của nhà Vongola và thế giới Mafia đâu," ông nói. "Ta không nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý đối mặt sự phẫn nộ của Varia chỉ để tạm thời kéo lấy sự phẫn nộ từ chàng trai mà cậu không hề gặp. Thừa nhận với cậu ấy rằng chúng ta chỉ cần thời gian để chuẩn bị cho ứng viên của chúng ta mà không có mối đe dọa nào từ Xanxus sẽ không quá thuyết phục."
"Vậy cuối cùng, cậu ta chỉ là mồi nhử cho Xanxus," Reborn nói. Nó rất khắc nghiệt, nhưng hợp lý, dưới quan điểm của boss Vongola. "Vậy ngay cả khi chúng bắt được cậu ta và lấy được những chiếc nhẫn, cậu ta ít nhất cũng có thể kéo được chúng vào cuộc rượt đuổi trong khi chờ đợi, và cho dùng chúng lấy được nhẫn, chúng sẽ vẫn thất bại." Môi cậu cong thành thứ gì đó nhưng không phải nụ cười.
Cuối cùng, Đệ cửu chỉ mất rất ít trong canh bạc này, nhưng có thể chỉ đạt được đủ thời gian để thực hiện kế hoạch. Hi sinh một tên trộm tự do và vô danh, níu giữ lại tương lai cho cả nhà Vongola, không phải là lựa chọn khó khăn.
Quá tệ với tên trộm, nhưng Reborn không phải loại người sẽ thông cảm với một đứa trẻ bị cuốn vào cái trò chơi Mafia chết người này. Có lẽ, nếu cậu đủ tốt, thì cậu đã bị đánh mất cái mạng sống này rồi.
"Không phải ta muốn cậu ấy chết," Timoteo nói, thở dài. "Cậu ấy thực sự là một chàng trai trẻ tốt. Đó là lí do ta muốn cậu giúp nó."
Reborn không hề phản đối hay than thở, nhưng ánh mắt cậu hướng về phía boss nhà Vongola rất dứt khoát.
"Chính thức, công việc của cậu sẽ là lấy lại những chiếc nhẫn," Đệ cửu tiếp tục. "Nhưng tôi muốn cậu tập trung vào việc giữ cho bên Varia không lấy được chúng... hay giết chết Phantom Thief. Chỉ là trì hoãn lâu nhất có thể thôi. Nếu cậu có thể, cố đừng quá hỏi nhiều về nó."
"Vậy đây là công việc trông trẻ khác," Reborn phàn nàn, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống thấp hơn. "Tôi chỉ vừa mới giúp cho Dino còn sống sót, mặc dù cậu ta có cố gắng, và giờ ông lại nhờ tôi quan tâm tới một thằng nhóc khác."
"Ta có thể nói gì đây? Cậu có duyên với trẻ em nhỉ," Ông lạnh nhạt nói.
Reborn khịt mũi, nhưng biểu hiện của cậu lại nhanh chóng nghiêm túc trở lại. "Nếu cậu ta tốt như ông mong muốn, cậu ta có lẽ sẽ không bị bắt đâu. Varia sẽ biết để mà đuổi theo cậu ta sao?"
"Không, ta không nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng bị bắt," Đệ cửu đồng ý, cười khi ông giơ lên tấm thiệp trắng. Một bên là một lời nhắn đơn giản - "Tối nay, ta sẽ đánh cắp Nhẫn Vongola." Không hề có chút dấu vết nào. "Cái này đã được để lại trên bàn làm việc của ta sáng nay," Đệ Cửu giải thích.
"Ông cần một hệ thống phòng vệ mới đấy," Reborn nói, từ chối sự ấn tượng của mình. Sau cùng, cậu cũng có thể tới văn phòng của đệ Cửu mà không bị phát hiện. Nó không khó tới vậy.
"Ta đã sắp xếp rồi," Đệ Cửu tiếp tục, bỏ tấm thiệp vào túi, bằng chứng cho sự hợp tác của họ. "Trong lúc chuẩn bị người kế nhiệm, những chiếc nhẫn đang được canh giữ bởi CEDEF. Đương nhiên, với việc lãnh đạo của họ đã ra nước ngoài, đây là lúc tốt nhất cho ai đó tấn công...
Nói cách khác, ông đã nhắc nhở họ rồi. Và nếu Phantom Thief không thể vượt qua được CEDEF, thì cậu sẽ chẳng có cơ hội để chống lại Varia.
~.~.~
Chương 2: Unexpected Complication - The Ring and The Succesor.
~.~.~
Tổng bộ của CEDEF được ngụy trang như một tòa nhà văn phòng bình thường, và tới một mức độ nhất định, sự ngụy trang đó thực sự rất kĩ lưỡng và thực tế. Họ thậm chí có cả phòng ngủ nhỏ, Tsuna đã nhận ra khi cậu dò xét nơi này.
Tuy nhiên, họ lại đi hơi quá xa. Chẳng có một doanh nghiệp thực sự nào có nhân viên đều mặc cùng một bộ trang phục đen như nhau cả, cho dù có nghiêm khắc về vấn đề ăn mặc thế nào đi chăng nữa. Những bộ trang phục đó - được kêu là "mafia" hay "công ty ma" - khiến cho những người chắc chắn thuộc về những tập đoàn Mafia, đều chú ý hơn.
Sau cùng, bất cứ một doanh nghiệp thực sự nào cũng sẽ không có ai mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân cả ngày lẫn đêm cả.
Quyết định rằng mình đã biết tất cả những điều cậu có thể làm, Tsuna đóng gói lại bữa trưa mà cậu đã ăn ở công viên nhỏ đối diện tòa nhà CEDEF và đứng dậy. Cậu vươn vai, sau khi đau nhức một chút, và chỉnh trang phục của mình - một chiếc áo đồng phục ở trường đại học và chiếc quần cargo, cùng với chiếc ba lô hơi cũ của mình, khiến cậu trông như một thằng nhóc đang học đai học không may vậy.
Đẩy cặp kính dày của mình lên, Tsuna liếc mắt nhìn CEDEF một lần nữa. Cậu chắc chắn không ai nhận ra mình cả, nhưng cùng lúc, cậu cảm thấy thiếu cái gì đó so với cái văn phòng mà cậu thấy hôm đó. Họ đều căng thẳng, như thể đã biết trước về vụ tấn công.
"Có lẽ nào, phòng trước nhà Varia sao?" Tsuna trầm ngâm, trước khi lắc đầu.
Ít nhất người đàn ông ấy không ở đây.
~.~.~
Một ánh sáng đỏ hiện lên trong phòng điều khiển chính của tổng bộ CEDEF, lập tức thu hút sự chú ý của người điều hành.
"Huh? Bộ cảm biến đã gửi cho chúng ta vài điều bất thường," anh báo cáo, gõ nhanh trên bàn phím. "Tôi đang nhận được rất nhiều trở ngại, mà vẫn chưa xác định được nguyên nhân..."
Người điều hành lại quay sang khi một ánh đèn đỏ khác nhấp nháy trên màn hình của mình, theo đó là đó ánh đèn khác, rồi lại ánh đèn khác, cho tới khi có một loạt chấm đỏ xuất hiện trên màn hình đọc cảm biến.
"Bộ cảm biến phía đông đã bị hỏng rồi!"
"Camera cũng đã ngừng hoạt động!"
"Nó đang lan vào cả khu vực phía trong nữa!"
Ở nơi khác của tòa nhà, Basil tạm dừng tuần tra khi những báo cáo được đưa tới cậu qua chiếc tai nghe nhỏ. "Chúng đang theo đuổi những chiếc nhẫn," cậu nhận ra, biết rằng suy nghĩ tương tự cũng đã xuất hiện trong tâm trí từng người của CEDEF.
'Mình sẽ không thua kém sư phụ của mình đâu!' cậu nghĩ, tay cậu thò vào túi và lấy ra vài viên thuốc nhỏ.
Cậu nuốt lấy những viên thuốc đó, và một ngọn lửa xanh nhạt bùng lên trên trán cậu. Với tốc độ mà trạng thái Dying Will đem lại, cậu phi tới những khu vực bị ảnh hưởng.
Những báo cáo tiếp tục được đưa tới.
"D8, D5 và D7 đã ngừng hoạt động!" người điều hành nói.
"Anise đây! Tôi hiện đang ở D6, nhưng không có ai ở đây hết!" một đặc vụ báo cáo lại.
"Caraway đây! Tôi đã tới D7!" một đặc vụ khác báo cáo. Dưới hơi thở của mình, anh lầm bầm, "Urgh, không khí ở đây thật nặng nề..."
"Caraway, nhắc lại đi!" Basil yêu cầu. "Tình hình thế nào?"
"Tôi không thể giải thích được, nhưng có gì đó không đúng! Đây hẳn là sự cố với bộ cảm biến!"
'Nó có phải là công nghệ mới không?" Basil tự hỏi. "Tôi gần tới đó rồi! Anise, xác nhận đi!"
"Anise đây, tôi thấy cậu ta rồi!" Giọng nói của một đặc vụ khác vang lên. "Cậu ta ở ngay phía trước tôi! Kết thúc rồi, tôi sẽ bắt hắn, Huh? Hắn ta đâu rồi?"
"Tôi nghĩ tôi thấy hắn ta rồi!" Caraway kêu lên gần như cùng lúc, mặc dù hiện đang ở đối diện khu vực bị ảnh hưởng. Sau đó anh chửi rủa, anh cũng thấy mình đang đuổi theo một bóng ma.
'Người sử dụng lửa sương mù sao?"
"Những bộ cảm biến ngừng hoạt động sắp lan tới tầng hầm rồi!" Trung tâm chỉ huy báo cáo. "Bộ cảm biến bên phía đông đã hoàn toàn ngưng hoạt động!"
"Tôi gần tới đó rồi!" Basil nghiến răng, cố ép mình chạy nhanh hơn, mặc dù đã vượt qua cả giới hạn cơ thể mình. "Tarragon, Marjoram, tình hình dưới tầng hầm thế nào rồi?"
Cậu thở hồng hộc khi cuối cùng cậu cũng dừng lại ở lối vào nơi an toàn nhất của tòa nhà CEDEF. Một làn gió thổi bay mái tóc dài của cậu và đem lại cho cậu một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nó làm khô mồ hôi trên trán và cổ cậu.
Cậu chắc chắn có thể cảm thấy gì đó trong không khí.
"Tarragon, Marjoram, báo cáo đi!" Basil yêu cầu khi chẳng có câu trả lời nào từ trụ sở chỉ huy.
"Chúng ta đã bị mất toàn bộ tầm nhìn trong tầng hầm rồi!" trụ sở chỉ huy nói.
'Đừng nói là hắn ta đã ở trong tầng hầm rồi nhé?!' cậu nghĩ. Basil quay về cánh cửa lớn, hơi lưỡng lự trước khi đánh mã số khóa đầu tiên. 'Nếu đó chỉ là để đánh lừa thôi thì sao? Một mồi nhử khiến chúng ta mở cửa ra cho hắn? Hắn ta có thể đã ngăn chặn vệ tinh viễn thông bằng một cách nào đó, như các bộ cảm biến và camera vậy. Hay...'
Basil cố nghĩ - và cùng lúc đó là cảm nhận. Trực giác của cậu đang nói với cậu gì đây?
"Không khí..." cậu lầm bầm, nhớ lại những lời nói của Caraway và ấn tượng thoáng qua của mình. "Trong không khí. Cho dù hắn ta có đang chặn toàn bộ số bộ cảm biến và tạo ra những ảo ảnh đang di chuyển trong không khí. Hắn ta chưa bao giờ ở đây cả..."
Nó tất cả chỉ là mồi nhử. Thay vì di chuyển dọc theo đường mà những bộ cảm biến lần lượt ngưng hoạt động, kẻ đột nhập lại cắt điện dọc hành lang và đi theo đường khác xuống tầng hầm.
'Hắn ta có lẽ đã ở trong rồi. Hắn ta có lẽ đang chờ chúng ta mở đường vào,' Basil nghĩ. Cả hai đều có thể. Cậu phải tính toán cho cả hai.
Hít một hơi thở sâu, Basil quyết định.
"Bắt đầu đóng toàn bộ lối ra của tòa nhà!" cậu ra lệnh. "Yêu cầu tất cả mọi người tránh khỏi các lối vào! Coi bất cứ ai đang di chuyển ra ngoài là kẻ xâm nhập!"
"Nhưng, thưa ngài, chúng tôi sẽ không ở vị trí có thể bắt hắn ta khi hắn chạy trốn được!" một trong những đặc vụ phản đối.
"Làm đi!" Basil chắc chắn nói.
'Sau khi đóng toàn bộ lối ra, thì rời khỏi đây là không thể nào.' cậu nghĩ. 'Ngay cả các lỗ thông khí cũng đã bị đóng chặt. Chúng ta sẽ chỉ có đủ không khí để thở trong vài giờ, nhưng hắn ta cũng sẽ bị nhốt trong này với chúng ta, và chúng ta cũng đang có quân tiếp viện tới. Vì vậy hắn ta sẽ phải nhanh rời khỏi đây trước khi lối ra hoàn toàn đóng lại. Và khu vực cuối cùng sẽ bị đóng lại là... khu vực phía bắc, chặn M13. Ở đó! Đó là nơi hắn sẽ tới!'
Cả tòa nhà dường như rung chuyển khi các lối ra bắt đầu đóng lại. Ánh đèn đỏ khẩn cấp bắt đầu lóe lên và những tiếng kêu rền rĩ vang lên khi cánh cửa chống bom và cánh cửa thép khổng lồ bắt đầu trượt xuống, đóng lại tất cả lối ra có thể.
Basil cố gắng đứng vững khi cậu nhanh chóng lao đi chặn đường kẻ xâm nhập. Cậu chỉ có thể hi vọng rằng tên trộm ấy cũng có cùng một khó khăn. Hắn ta có do dự khi việc đóng lối ra bắt đầu không? Hắn ta có mất một lúc để nhận ra chuyện gì đang diễn ra không? Những phút giây nhỏ nhoi đó sẽ tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại.
"Kẻ xâm nhập đã được xác định ở chặn M16!" một báo cáo đột ngột được gửi tới từ trụ sở chỉ huy. "Dừng lại ngay lập tức! Yêu cầu tất cả tránh xa khu vực đó!"
Tuy nhiên, người này lại bị phát hiện trên một trong những chiếc camera đã ngưng hoạt động.
"Đó là ai?" một trong những người điều hành hỏi. "Đó có phải là một trong số chúng ta không?" Chắc chắn, bộ đồ đen gọn gàng trông như một đặc vụ, nhưng khuôn mặt của chàng trai trẻ ấy đã bị che đi bởi chiếc kính râm lớn và kiểu tóc bù xù không hề giống với một trong số họ.
"Không, đó là kẻ trộm!" Basil nói hoàn toàn chắc chắn. Khi cậu quành qua một góc hành lang thì lưng của kẻ đang chạy trốn đập vào mắt cậu. "Tôi thấy hắn rồi! Hey, ngươi! Đứng lại!"
Kẻ xâm nhập chỉ nháy mắt lại. Cậu đã gần tới cửa sổ rồi, và cánh cửa sẽ chặn nó lại đã không còn di chuyển nữa.
Và thời điểm tồi tệ nhất có thể, Basil cảm thấy trạng thái Dying Will của mình sắp hết.
Kích hoạt với sự trợ giúp của thuộc được phát triển bởi nhà Vongola, thể Dying Will sẽ kéo dài không được lâu. Basil đã tập luyện để đếm được số thời gian mà cậu có, nhưng trong lúc hỗn độn, cậu đã quên đếm số phút.
Cậu đang chậm lại. Basil có thể tiếp tục chiến đấu, mặc dù cơ thể cậu sẽ đau nhức vô cùng sau khi hết trạng thái Dying Will.
Chỉ một vài giây có thể làm nên sự khác biệt giữa hoàn thành và thất bại cái nhiệm vụ mà sư phụ cậu đã trao phó cho cậu.
Basil không muốn thất bại. Viên thuốc đã ở trong tay cậu. Sư phụ cậu đã cảnh báo cậu - thực ra là yêu cầu cậu - không bao giờ dùng nhiều hơn một viên thuốc và cũng không quá nhanh. Những nơi đau nhức trên cơ thể sẽ rất đau, có khả năng gây nên những tổn thương không bao giờ chữa lành.
'Sự phụ, hãy tha thứ cho tôi, nhưng tôi không có lựa chọn nào cả!' Basil nghĩ, lấy ra 2 viên thuốc.
Sự gia tăng sức mạnh tức thời, quét tan sự mệt mỏi của mình. Ngọn lửa trên đầu cậu bùng lên lần nữa, và đôi mắt cậu lấp lánh cùng màu với ngọn lửa.
"Ngươi sẽ không thoát được đâu," cậu nói, đôi mắt của cậu nhìn thẳng vào lưng kẻ xâm nhập. Chỉ trong một vài bước như nhảy, cậu đã tới gần mục tiêu.
Nghe thấy cậu lao tới, tên trộm trở nên căng thẳng. Cậu xoay người về phía Basil, nhưng thay vì đối mặt với người đang đuổi theo cậu, cậu lại cởi bộ quần áo ngụy trang của mình và ném chiếc áo khoác bay giữa chúng. Rút ra chiếc Metal Edge, Basil dễ dàng cắt bộ quần áo ấy thành 2, nhưng cái giây phút ấy đủ để kẻ trộm lại một lần nữa vọt đi.
Chiếc áo sơ mi trắng của cậu đã bị nới lỏng và chiếc cà vạt đã bị mất, để lộ ra chiếc áo lót đen bên trong. Với chiếc kính râm cũng đã mất, tên trộm nhanh chóng kéo cổ áo trong của mình lên như chiếc mặt nạ che đi nửa mặt dưới của mình. Đôi mắt nâu nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm.
Chiếc hộp được trang trí công phu chứa những chiếc nhẫn nằm dưới cánh tay cậu, và Basil ném chiếc Boomerang của mình. Ở giây phút cuối cùng, kẻ xâm nhập cố né khỏi nó, nhưng quá muộn, và đỉnh của Metal Edge, được truyền Lửa Mưa trở nên sắc hơn và dài hơn, cắt qua chiếc hộp.
Hoặc là cố giữ lấy nó hoặc là bị mất một cánh tay, tên trộm chỉ có thể nhìn từng mảnh của chiếc hộp rơi ra. Trong số đó, 7 chiếc nhẫn lấp lánh - 6 giành cho những người bảo vệ, và cuối cùng, khác với những chiếc còn lại.
Basil và tên trộm có cùng một suy nghĩ. Cái đó thôi! Nếu lấy được chiếc nhẫn Bầu trời, sẽ là đủ rồi.
Cả hai nhảy về phía nó.
Ở thể Dying Will, Basil có lợi thế về thể chất, và cậu dễ dàng vượt qua đối thủ của mình. Điều mà cậu không mong đợi là tên trộm lại cầm lấy thắt lưng của cậu và kéo cậu xuống.
Họ ngã huỵch xuống sàn nhà, nhưng bằng cách nào đó tên trộm lại đứng dậy trước. Đá vào mặt của Basil, cậu vội vã chạy đi. Bàn tay cậu sờ mó khắp sàn nhà để tìm chiếc nhẫn Bầu trời, đeo nó vào ngón tay giữa của mình, thậm chí khi cậu lao ra lối ra, nơi mà cánh cửa đã bắt đầu hạ xuống.
"Chờ đã!" Basil hét lên, bò trên đôi chân của mình. Cậu đã bắt trượt lượt quay về vũ khí của mình, và ngã mạnh xuống sàn nhà phát đó đã khiến cậu mất thể Dying Will, những cơn đau nhức tích lũy trào lên đủ để khiến cậu không thể đi nổi.
Tuy nhiên, khi cậu quan sát, Basil cảm thấy niềm vui chiến thắng. Kẻ xâm nhập không thể tới đó kịp lúc được. Nó đã quá muộn.
Khoảng cách giữa cánh cửa và sàn nhà chỉ như một vết nứt, cho dù kẻ xâm nhập có lao về phía trước hết tốc độ đi chăng nữa. "Không!" cậu hét lên, lao về phía lối ra đang dần biến mất, đôi tay cậu duỗi thẳng ra.
'Mình không thể thất bại ở đây được! Mình phải làm được! Nếu không... Chuyện gì sẽ xảy ra với Vongola? Chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới này đây?'
Cậu không cho phép mình chậm lại hay do dự, cho dù một vụ va chạm đau đớn có thể sắp xảy ra.
Những ngón tay của cậu chạm vào thứ kim loại lạnh ấy. Tiếng sầm khi cánh cửa cuối cùng cũng đã đóng lại vang lên khắp tòa nhà.
Ngọn lửa màu cam thắp sáng cả căn phòng, làm Basil bị chói mắt.
'Chúng là.... Lửa Bầu trời sao?' cậu nghi ngờ nghĩ.
Lửa Bầu trời là loại lửa hiếm nhất của những thuộc tính lửa Dying Will. Chúng thuộc về người lãnh đạo hay người đàn ông tuyệt vời, và những người có thể sử dụng được lửa Bầu trời được đánh giá rất cao, không chỉ trong thế giới Mafia. Nhưng Basil không thể nghĩ ra có ai giống với vẻ ngoài của tên trộm, từ bất cứ cơ sở dữ liệu nào của CEDEF.
Và xa hơn nữa, lượng năng lượng này...
Basil đã may mắn được thấy trực tiếp từ phía sau kẻ xâm nhập, nhưng ngay cả như vậy, nhiệt và cường độ của ngọn lửa thật khiến người khác khó thở. Khi ngọn lửa biến mất và phân tán, cậu thở dốc và nheo mắt lại trước làn khói mờ.
Cánh cửa đã gần như hoàn toàn biến mất, các cạnh của cánh cửa lớn thì vẫn còn cháy. Cánh cửa ấy ngay cả người bảo vệ; ngay cả ở thế Dying Will, Basil cũng không có hi vọng nào để vượt qua cho dù cậu có cố bao lâu chăng nữa.
Basil bò tới lối ra và nhìn chằm chằm vào bóng hình của tên trộm, nơi mà cậu đã đáp xuống đường. Kẻ xâm nhập ấy đã vấp ngã và khuỵu gối, giờ mới bắt đầu cố gắng để đứng dậy. Đôi mắt cậu, phản ánh ánh sáng của thứ kim loại đang cháy, mở to ngạc nhiên.
Cậu không hề hi vọng điều đó chút nào. Một dự đoán tồi tệ bắt đầu hình thành trong lòng Basil.
Đôi mắt họ nhìn nhau một lúc, trước khi cả hai đều nhìn xuống, nhìn vào bàn tay đã phát ra lượng lớn lửa Bầu trời.
Ở ngón tay tên trộm, ngọn lửa nhỏ, rực rỡ vẫn đang phập phùng trên chiếc nhẫn Bầu trời Vongola.
"Không thể nào..." Basil lầm bầm. "Những người có thể phát lửa từ chiếc nhẫn Bầu trời là..."
... những người được chấp thuận là xứng đáng dẫn đầu nhà Vongola.
Boss.
Hoặc là người thừa kế của họ.
~.~.~
Không như Basil, Tsuna không có cách nào để biết được phản ứng của chiếc nhẫn Bầu trời nghĩa là gì. Tất cả những gì cậu biết là chiếc nhẫn Bầu trời đã cho phép cậu phát lửa của cậu tốt hơn trước, và nó đã cứu cậu trong thời điểm then chốt.
Xua đi sự bất ngờ, Tsuna vấp vào chân mình. Không có nghi ngờ gì khi CEDEF đã gọi quân tiếp viện, và cậu cần phải đi ngay trước khi họ tới. Cậu đã mắc phải hai thất bại lớn - mất những chiếc nhẫn khác và bị ép bị ép phải phát ra lửa Bầu trời. Cậu không muốn phải thử cái vận may tệ hại của mình lần nữa.
"Chờ đã!" Một đặc vụ trẻ của CEDEF gọi lớn. "Xin hãy chờ đã!"
Thứ gì đó trong giọng điệu của cậu ấy khiến cậu ngập ngừng. Nó không chỉ CEDEF và phần còn lại của nhà Vongola là cậu phải quan tâm lúc này. Từ lần khảo sát quanh khu vực này trước đó, Tsuna biết được vị trí của vài chiếc camera - vài chiếc ở gần các doanh nghiệp và vài chiếc ở các giao lộ. Việc sự dụng lửa bầu trời sẽ thu hút sự chú ý của rất, rất nhiều người mà cậu không muốn gặp.
Lần cuối liếc mắt lên người đặc vụ trẻ của CEDEF - vươn về phía cậu nhưng không thể qua được cánh cửa thép vẫn đang nóng chảy - Tsuna quay đầu và chạy.
Bản năng của một Phantom Thief lại trỗi dậy, vì lí do thực tế cũng như tạo nên những cảnh ấn tượng tốt hơn. Bước lên bức tường thấp, cậu đẩy ra và nhảy lên chiếc đèn đường, với ý định sẽ bắt và nắm lấy đỉnh đèn đường.
Thay vào đó, ngọn lửa Bầu trời lại bùng lên lần nữa, khiến cậu bay bổng lên, hơi xa so với mục tiêu ban đầu của mình. Tsuna lắc mạnh một chút trước khi cố gắng chạm vào đỉnh của cột đèn đường, tạo điều kiện để cậu bay lên lần nữa.
Cậu hạ xuống vụng về trên nóc một tòa nhà của tòa nhà ngay kế gần đó, lần này đã cố gắng tắt ngúm ngọn lửa của mình. Chiếc nhẫn Vongola ấm áp trong tay cậu, khiến cậu nhìn chằm chằm vào nó.
"Đừng giúp ta nữa!" cậu rít lên, nỗ lực kéo nó ra. Nó quá vừa khít với ngón tay cậu - khi lần đầu cậu đeo nó vào, nó đã bị tuột ra, rõ ràng có nghĩa là nó giành cho một bàn tay lớn hơn. Và, khi cậu nắm lấy nó, Tsuna có thể thấy chiếc nhẫn phát ra hơi ấm.
Điều khó chịu mà Tsuna đã lờ đi bắt đầu lại dâng lên. Điều này không chỉ trong trường hợp rằng cậu có đúng thuộc tính để sử dụng chiếc nhẫn. Đây là thứ gì đó còn hơn thế.
Lắc đầu và đút chiếc nhẫn vào sâu trong túi mình, Tsuna đứng lên và bắt đầu chạy tiếp.
Giờ cậu đã là người bị truy nã - có lẽ là kẻ bị truy nã nhiều nhất trong giới Mafia.
~.~.~
Lo lắng, Iemitsu kiểm tra đồng hồ hiển thị trên điện thoại. Giờ đã là giờ được chỉ định, nhưng ông không thể nhấc máy lên để gọi được. Thay vào đó, ông lại nuốt nước bọt lo lắng.
Nếu ông gọi cho Đệ Cửu thì sao? Oh, điều này không được. Họ đã thấy được điều sắp đến này rồi, và họ chắc chắn không cần những rắc rối này. Họ không có thời gian cho những điều này.
Xuống nhà bếp nhà Sawada, Nana ngân nga vui vẻ khi bà nấu chín đồ ăn cho chồng bà. Bà không hề hỏi tại sao Iemitsu lại đột nhiên trở về nhà sau nhiều năm xa nhà hay hỏi ông đã ở đâu. Tuy nhiên, lần đầu tiên họ gặp lại sau nhiều năm, Iemitsu đã hi vọng Nana sẽ không đảm nhận hết mọi việc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà ông chống lại sự dễ dãi ấy của bà.
Ông nên nói gì với đệ Cửu đây? Tôi xin lỗi, nhưng con trai tôi-
Tiếng chuông điện thoại khiến Mãnh sư của nhà Vongola nhảy lên.
Ông nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể nó là con giắn độc nhất trên thế giới.
"Xin chào," Iemitsu trả lời, buộc giọng nói mình phải ổn định như thường.
"Iemitsu," Đệ cửu chào, một giọng điệu nhẹ, mệt mỏi vang lên, "Cậu đã tới nơi an toàn chưa?"
"Vâng, tôi hiện đang ở Namimori rồi. Chỉ vừa mới về tới chưa lâu." Iemitsu trả lời.
"... Đã có rắc rối rồi," Đệ cửu nói.
"Thật sao? Um, ở đây cũng vậy," Iemitsu nói, cười lo lắng.
Có một khoảnh khắc tạm ngừng ngắn khi Timoteo suy nghĩ lời nói tiếp theo của mình "Đương nhiên rồi," cuối cùng ông nói, thở dài. Thay vì hỏi, ông tiếp tục. "Lần đột nhập tối nay. Nó chỉ thành công có một phần. Basil đã quyết tâm hơn mong đợi và cố bảo vệ được 6 chiếc nhẫn của những người bảo vệ. Tuy nhiên, tên trộm ấy đã lấy được chiếc nhẫn Bầu trời."
"Những chiếc nhẫn khác không thể dùng được nếu thiếu nhẫn Bầu trời," Iemitsu nói, vuốt ve râu của mình. "Nghe như tên trộm ấy đã lấy được thứ mà cậu ta cần lấy rồi."
"Còn có vài điều khác nữa," Đệ Cửu nói. Iemitsu cảm thấy căng thẳng, trực giác của ông đột nhiên trào dâng. "Cậu ta có thể sử dụng được nhẫn Bầu trời."
Hai người đàn ông rơi vào một sự im lặng nặng nề, choáng ngợp.
Quá tệ với tên trộm, nhưng Reborn không phải loại người sẽ thông cảm với một đứa trẻ bị cuốn vào cái trò chơi Mafia chết người này. Có lẽ, nếu cậu đủ tốt, thì cậu đã bị đánh mất cái mạng sống này rồi.
"Không phải ta muốn cậu ấy chết," Timoteo nói, thở dài. "Cậu ấy thực sự là một chàng trai trẻ tốt. Đó là lí do ta muốn cậu giúp nó."
Reborn không hề phản đối hay than thở, nhưng ánh mắt cậu hướng về phía boss nhà Vongola rất dứt khoát.
"Chính thức, công việc của cậu sẽ là lấy lại những chiếc nhẫn," Đệ cửu tiếp tục. "Nhưng tôi muốn cậu tập trung vào việc giữ cho bên Varia không lấy được chúng... hay giết chết Phantom Thief. Chỉ là trì hoãn lâu nhất có thể thôi. Nếu cậu có thể, cố đừng quá hỏi nhiều về nó."
"Vậy đây là công việc trông trẻ khác," Reborn phàn nàn, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống thấp hơn. "Tôi chỉ vừa mới giúp cho Dino còn sống sót, mặc dù cậu ta có cố gắng, và giờ ông lại nhờ tôi quan tâm tới một thằng nhóc khác."
"Ta có thể nói gì đây? Cậu có duyên với trẻ em nhỉ," Ông lạnh nhạt nói.
Reborn khịt mũi, nhưng biểu hiện của cậu lại nhanh chóng nghiêm túc trở lại. "Nếu cậu ta tốt như ông mong muốn, cậu ta có lẽ sẽ không bị bắt đâu. Varia sẽ biết để mà đuổi theo cậu ta sao?"
"Không, ta không nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng bị bắt," Đệ cửu đồng ý, cười khi ông giơ lên tấm thiệp trắng. Một bên là một lời nhắn đơn giản - "Tối nay, ta sẽ đánh cắp Nhẫn Vongola." Không hề có chút dấu vết nào. "Cái này đã được để lại trên bàn làm việc của ta sáng nay," Đệ Cửu giải thích.
"Ông cần một hệ thống phòng vệ mới đấy," Reborn nói, từ chối sự ấn tượng của mình. Sau cùng, cậu cũng có thể tới văn phòng của đệ Cửu mà không bị phát hiện. Nó không khó tới vậy.
"Ta đã sắp xếp rồi," Đệ Cửu tiếp tục, bỏ tấm thiệp vào túi, bằng chứng cho sự hợp tác của họ. "Trong lúc chuẩn bị người kế nhiệm, những chiếc nhẫn đang được canh giữ bởi CEDEF. Đương nhiên, với việc lãnh đạo của họ đã ra nước ngoài, đây là lúc tốt nhất cho ai đó tấn công...
Nói cách khác, ông đã nhắc nhở họ rồi. Và nếu Phantom Thief không thể vượt qua được CEDEF, thì cậu sẽ chẳng có cơ hội để chống lại Varia.
~.~.~
Chương 2: Unexpected Complication - The Ring and The Succesor.
~.~.~
Tổng bộ của CEDEF được ngụy trang như một tòa nhà văn phòng bình thường, và tới một mức độ nhất định, sự ngụy trang đó thực sự rất kĩ lưỡng và thực tế. Họ thậm chí có cả phòng ngủ nhỏ, Tsuna đã nhận ra khi cậu dò xét nơi này.
Tuy nhiên, họ lại đi hơi quá xa. Chẳng có một doanh nghiệp thực sự nào có nhân viên đều mặc cùng một bộ trang phục đen như nhau cả, cho dù có nghiêm khắc về vấn đề ăn mặc thế nào đi chăng nữa. Những bộ trang phục đó - được kêu là "mafia" hay "công ty ma" - khiến cho những người chắc chắn thuộc về những tập đoàn Mafia, đều chú ý hơn.
Sau cùng, bất cứ một doanh nghiệp thực sự nào cũng sẽ không có ai mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân cả ngày lẫn đêm cả.
Quyết định rằng mình đã biết tất cả những điều cậu có thể làm, Tsuna đóng gói lại bữa trưa mà cậu đã ăn ở công viên nhỏ đối diện tòa nhà CEDEF và đứng dậy. Cậu vươn vai, sau khi đau nhức một chút, và chỉnh trang phục của mình - một chiếc áo đồng phục ở trường đại học và chiếc quần cargo, cùng với chiếc ba lô hơi cũ của mình, khiến cậu trông như một thằng nhóc đang học đai học không may vậy.
Đẩy cặp kính dày của mình lên, Tsuna liếc mắt nhìn CEDEF một lần nữa. Cậu chắc chắn không ai nhận ra mình cả, nhưng cùng lúc, cậu cảm thấy thiếu cái gì đó so với cái văn phòng mà cậu thấy hôm đó. Họ đều căng thẳng, như thể đã biết trước về vụ tấn công.
"Có lẽ nào, phòng trước nhà Varia sao?" Tsuna trầm ngâm, trước khi lắc đầu.
Ít nhất người đàn ông ấy không ở đây.
~.~.~
Một ánh sáng đỏ hiện lên trong phòng điều khiển chính của tổng bộ CEDEF, lập tức thu hút sự chú ý của người điều hành.
"Huh? Bộ cảm biến đã gửi cho chúng ta vài điều bất thường," anh báo cáo, gõ nhanh trên bàn phím. "Tôi đang nhận được rất nhiều trở ngại, mà vẫn chưa xác định được nguyên nhân..."
Người điều hành lại quay sang khi một ánh đèn đỏ khác nhấp nháy trên màn hình của mình, theo đó là đó ánh đèn khác, rồi lại ánh đèn khác, cho tới khi có một loạt chấm đỏ xuất hiện trên màn hình đọc cảm biến.
"Bộ cảm biến phía đông đã bị hỏng rồi!"
"Camera cũng đã ngừng hoạt động!"
"Nó đang lan vào cả khu vực phía trong nữa!"
Ở nơi khác của tòa nhà, Basil tạm dừng tuần tra khi những báo cáo được đưa tới cậu qua chiếc tai nghe nhỏ. "Chúng đang theo đuổi những chiếc nhẫn," cậu nhận ra, biết rằng suy nghĩ tương tự cũng đã xuất hiện trong tâm trí từng người của CEDEF.
'Mình sẽ không thua kém sư phụ của mình đâu!' cậu nghĩ, tay cậu thò vào túi và lấy ra vài viên thuốc nhỏ.
Cậu nuốt lấy những viên thuốc đó, và một ngọn lửa xanh nhạt bùng lên trên trán cậu. Với tốc độ mà trạng thái Dying Will đem lại, cậu phi tới những khu vực bị ảnh hưởng.
Những báo cáo tiếp tục được đưa tới.
"D8, D5 và D7 đã ngừng hoạt động!" người điều hành nói.
"Anise đây! Tôi hiện đang ở D6, nhưng không có ai ở đây hết!" một đặc vụ báo cáo lại.
"Caraway đây! Tôi đã tới D7!" một đặc vụ khác báo cáo. Dưới hơi thở của mình, anh lầm bầm, "Urgh, không khí ở đây thật nặng nề..."
"Caraway, nhắc lại đi!" Basil yêu cầu. "Tình hình thế nào?"
"Tôi không thể giải thích được, nhưng có gì đó không đúng! Đây hẳn là sự cố với bộ cảm biến!"
'Nó có phải là công nghệ mới không?" Basil tự hỏi. "Tôi gần tới đó rồi! Anise, xác nhận đi!"
"Anise đây, tôi thấy cậu ta rồi!" Giọng nói của một đặc vụ khác vang lên. "Cậu ta ở ngay phía trước tôi! Kết thúc rồi, tôi sẽ bắt hắn, Huh? Hắn ta đâu rồi?"
"Tôi nghĩ tôi thấy hắn ta rồi!" Caraway kêu lên gần như cùng lúc, mặc dù hiện đang ở đối diện khu vực bị ảnh hưởng. Sau đó anh chửi rủa, anh cũng thấy mình đang đuổi theo một bóng ma.
'Người sử dụng lửa sương mù sao?"
"Những bộ cảm biến ngừng hoạt động sắp lan tới tầng hầm rồi!" Trung tâm chỉ huy báo cáo. "Bộ cảm biến bên phía đông đã hoàn toàn ngưng hoạt động!"
"Tôi gần tới đó rồi!" Basil nghiến răng, cố ép mình chạy nhanh hơn, mặc dù đã vượt qua cả giới hạn cơ thể mình. "Tarragon, Marjoram, tình hình dưới tầng hầm thế nào rồi?"
Cậu thở hồng hộc khi cuối cùng cậu cũng dừng lại ở lối vào nơi an toàn nhất của tòa nhà CEDEF. Một làn gió thổi bay mái tóc dài của cậu và đem lại cho cậu một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nó làm khô mồ hôi trên trán và cổ cậu.
Cậu chắc chắn có thể cảm thấy gì đó trong không khí.
"Tarragon, Marjoram, báo cáo đi!" Basil yêu cầu khi chẳng có câu trả lời nào từ trụ sở chỉ huy.
"Chúng ta đã bị mất toàn bộ tầm nhìn trong tầng hầm rồi!" trụ sở chỉ huy nói.
'Đừng nói là hắn ta đã ở trong tầng hầm rồi nhé?!' cậu nghĩ. Basil quay về cánh cửa lớn, hơi lưỡng lự trước khi đánh mã số khóa đầu tiên. 'Nếu đó chỉ là để đánh lừa thôi thì sao? Một mồi nhử khiến chúng ta mở cửa ra cho hắn? Hắn ta có thể đã ngăn chặn vệ tinh viễn thông bằng một cách nào đó, như các bộ cảm biến và camera vậy. Hay...'
Basil cố nghĩ - và cùng lúc đó là cảm nhận. Trực giác của cậu đang nói với cậu gì đây?
"Không khí..." cậu lầm bầm, nhớ lại những lời nói của Caraway và ấn tượng thoáng qua của mình. "Trong không khí. Cho dù hắn ta có đang chặn toàn bộ số bộ cảm biến và tạo ra những ảo ảnh đang di chuyển trong không khí. Hắn ta chưa bao giờ ở đây cả..."
Nó tất cả chỉ là mồi nhử. Thay vì di chuyển dọc theo đường mà những bộ cảm biến lần lượt ngưng hoạt động, kẻ đột nhập lại cắt điện dọc hành lang và đi theo đường khác xuống tầng hầm.
'Hắn ta có lẽ đã ở trong rồi. Hắn ta có lẽ đang chờ chúng ta mở đường vào,' Basil nghĩ. Cả hai đều có thể. Cậu phải tính toán cho cả hai.
Hít một hơi thở sâu, Basil quyết định.
"Bắt đầu đóng toàn bộ lối ra của tòa nhà!" cậu ra lệnh. "Yêu cầu tất cả mọi người tránh khỏi các lối vào! Coi bất cứ ai đang di chuyển ra ngoài là kẻ xâm nhập!"
"Nhưng, thưa ngài, chúng tôi sẽ không ở vị trí có thể bắt hắn ta khi hắn chạy trốn được!" một trong những đặc vụ phản đối.
"Làm đi!" Basil chắc chắn nói.
'Sau khi đóng toàn bộ lối ra, thì rời khỏi đây là không thể nào.' cậu nghĩ. 'Ngay cả các lỗ thông khí cũng đã bị đóng chặt. Chúng ta sẽ chỉ có đủ không khí để thở trong vài giờ, nhưng hắn ta cũng sẽ bị nhốt trong này với chúng ta, và chúng ta cũng đang có quân tiếp viện tới. Vì vậy hắn ta sẽ phải nhanh rời khỏi đây trước khi lối ra hoàn toàn đóng lại. Và khu vực cuối cùng sẽ bị đóng lại là... khu vực phía bắc, chặn M13. Ở đó! Đó là nơi hắn sẽ tới!'
Cả tòa nhà dường như rung chuyển khi các lối ra bắt đầu đóng lại. Ánh đèn đỏ khẩn cấp bắt đầu lóe lên và những tiếng kêu rền rĩ vang lên khi cánh cửa chống bom và cánh cửa thép khổng lồ bắt đầu trượt xuống, đóng lại tất cả lối ra có thể.
Basil cố gắng đứng vững khi cậu nhanh chóng lao đi chặn đường kẻ xâm nhập. Cậu chỉ có thể hi vọng rằng tên trộm ấy cũng có cùng một khó khăn. Hắn ta có do dự khi việc đóng lối ra bắt đầu không? Hắn ta có mất một lúc để nhận ra chuyện gì đang diễn ra không? Những phút giây nhỏ nhoi đó sẽ tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại.
"Kẻ xâm nhập đã được xác định ở chặn M16!" một báo cáo đột ngột được gửi tới từ trụ sở chỉ huy. "Dừng lại ngay lập tức! Yêu cầu tất cả tránh xa khu vực đó!"
Tuy nhiên, người này lại bị phát hiện trên một trong những chiếc camera đã ngưng hoạt động.
"Đó là ai?" một trong những người điều hành hỏi. "Đó có phải là một trong số chúng ta không?" Chắc chắn, bộ đồ đen gọn gàng trông như một đặc vụ, nhưng khuôn mặt của chàng trai trẻ ấy đã bị che đi bởi chiếc kính râm lớn và kiểu tóc bù xù không hề giống với một trong số họ.
"Không, đó là kẻ trộm!" Basil nói hoàn toàn chắc chắn. Khi cậu quành qua một góc hành lang thì lưng của kẻ đang chạy trốn đập vào mắt cậu. "Tôi thấy hắn rồi! Hey, ngươi! Đứng lại!"
Kẻ xâm nhập chỉ nháy mắt lại. Cậu đã gần tới cửa sổ rồi, và cánh cửa sẽ chặn nó lại đã không còn di chuyển nữa.
Và thời điểm tồi tệ nhất có thể, Basil cảm thấy trạng thái Dying Will của mình sắp hết.
Kích hoạt với sự trợ giúp của thuộc được phát triển bởi nhà Vongola, thể Dying Will sẽ kéo dài không được lâu. Basil đã tập luyện để đếm được số thời gian mà cậu có, nhưng trong lúc hỗn độn, cậu đã quên đếm số phút.
Cậu đang chậm lại. Basil có thể tiếp tục chiến đấu, mặc dù cơ thể cậu sẽ đau nhức vô cùng sau khi hết trạng thái Dying Will.
Chỉ một vài giây có thể làm nên sự khác biệt giữa hoàn thành và thất bại cái nhiệm vụ mà sư phụ cậu đã trao phó cho cậu.
Basil không muốn thất bại. Viên thuốc đã ở trong tay cậu. Sư phụ cậu đã cảnh báo cậu - thực ra là yêu cầu cậu - không bao giờ dùng nhiều hơn một viên thuốc và cũng không quá nhanh. Những nơi đau nhức trên cơ thể sẽ rất đau, có khả năng gây nên những tổn thương không bao giờ chữa lành.
'Sự phụ, hãy tha thứ cho tôi, nhưng tôi không có lựa chọn nào cả!' Basil nghĩ, lấy ra 2 viên thuốc.
Sự gia tăng sức mạnh tức thời, quét tan sự mệt mỏi của mình. Ngọn lửa trên đầu cậu bùng lên lần nữa, và đôi mắt cậu lấp lánh cùng màu với ngọn lửa.
"Ngươi sẽ không thoát được đâu," cậu nói, đôi mắt của cậu nhìn thẳng vào lưng kẻ xâm nhập. Chỉ trong một vài bước như nhảy, cậu đã tới gần mục tiêu.
Nghe thấy cậu lao tới, tên trộm trở nên căng thẳng. Cậu xoay người về phía Basil, nhưng thay vì đối mặt với người đang đuổi theo cậu, cậu lại cởi bộ quần áo ngụy trang của mình và ném chiếc áo khoác bay giữa chúng. Rút ra chiếc Metal Edge, Basil dễ dàng cắt bộ quần áo ấy thành 2, nhưng cái giây phút ấy đủ để kẻ trộm lại một lần nữa vọt đi.
Chiếc áo sơ mi trắng của cậu đã bị nới lỏng và chiếc cà vạt đã bị mất, để lộ ra chiếc áo lót đen bên trong. Với chiếc kính râm cũng đã mất, tên trộm nhanh chóng kéo cổ áo trong của mình lên như chiếc mặt nạ che đi nửa mặt dưới của mình. Đôi mắt nâu nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm.
Chiếc hộp được trang trí công phu chứa những chiếc nhẫn nằm dưới cánh tay cậu, và Basil ném chiếc Boomerang của mình. Ở giây phút cuối cùng, kẻ xâm nhập cố né khỏi nó, nhưng quá muộn, và đỉnh của Metal Edge, được truyền Lửa Mưa trở nên sắc hơn và dài hơn, cắt qua chiếc hộp.
Hoặc là cố giữ lấy nó hoặc là bị mất một cánh tay, tên trộm chỉ có thể nhìn từng mảnh của chiếc hộp rơi ra. Trong số đó, 7 chiếc nhẫn lấp lánh - 6 giành cho những người bảo vệ, và cuối cùng, khác với những chiếc còn lại.
Basil và tên trộm có cùng một suy nghĩ. Cái đó thôi! Nếu lấy được chiếc nhẫn Bầu trời, sẽ là đủ rồi.
Cả hai nhảy về phía nó.
Ở thể Dying Will, Basil có lợi thế về thể chất, và cậu dễ dàng vượt qua đối thủ của mình. Điều mà cậu không mong đợi là tên trộm lại cầm lấy thắt lưng của cậu và kéo cậu xuống.
Họ ngã huỵch xuống sàn nhà, nhưng bằng cách nào đó tên trộm lại đứng dậy trước. Đá vào mặt của Basil, cậu vội vã chạy đi. Bàn tay cậu sờ mó khắp sàn nhà để tìm chiếc nhẫn Bầu trời, đeo nó vào ngón tay giữa của mình, thậm chí khi cậu lao ra lối ra, nơi mà cánh cửa đã bắt đầu hạ xuống.
"Chờ đã!" Basil hét lên, bò trên đôi chân của mình. Cậu đã bắt trượt lượt quay về vũ khí của mình, và ngã mạnh xuống sàn nhà phát đó đã khiến cậu mất thể Dying Will, những cơn đau nhức tích lũy trào lên đủ để khiến cậu không thể đi nổi.
Tuy nhiên, khi cậu quan sát, Basil cảm thấy niềm vui chiến thắng. Kẻ xâm nhập không thể tới đó kịp lúc được. Nó đã quá muộn.
Khoảng cách giữa cánh cửa và sàn nhà chỉ như một vết nứt, cho dù kẻ xâm nhập có lao về phía trước hết tốc độ đi chăng nữa. "Không!" cậu hét lên, lao về phía lối ra đang dần biến mất, đôi tay cậu duỗi thẳng ra.
'Mình không thể thất bại ở đây được! Mình phải làm được! Nếu không... Chuyện gì sẽ xảy ra với Vongola? Chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới này đây?'
Cậu không cho phép mình chậm lại hay do dự, cho dù một vụ va chạm đau đớn có thể sắp xảy ra.
Những ngón tay của cậu chạm vào thứ kim loại lạnh ấy. Tiếng sầm khi cánh cửa cuối cùng cũng đã đóng lại vang lên khắp tòa nhà.
Ngọn lửa màu cam thắp sáng cả căn phòng, làm Basil bị chói mắt.
'Chúng là.... Lửa Bầu trời sao?' cậu nghi ngờ nghĩ.
Lửa Bầu trời là loại lửa hiếm nhất của những thuộc tính lửa Dying Will. Chúng thuộc về người lãnh đạo hay người đàn ông tuyệt vời, và những người có thể sử dụng được lửa Bầu trời được đánh giá rất cao, không chỉ trong thế giới Mafia. Nhưng Basil không thể nghĩ ra có ai giống với vẻ ngoài của tên trộm, từ bất cứ cơ sở dữ liệu nào của CEDEF.
Và xa hơn nữa, lượng năng lượng này...
Basil đã may mắn được thấy trực tiếp từ phía sau kẻ xâm nhập, nhưng ngay cả như vậy, nhiệt và cường độ của ngọn lửa thật khiến người khác khó thở. Khi ngọn lửa biến mất và phân tán, cậu thở dốc và nheo mắt lại trước làn khói mờ.
Cánh cửa đã gần như hoàn toàn biến mất, các cạnh của cánh cửa lớn thì vẫn còn cháy. Cánh cửa ấy ngay cả người bảo vệ; ngay cả ở thế Dying Will, Basil cũng không có hi vọng nào để vượt qua cho dù cậu có cố bao lâu chăng nữa.
Basil bò tới lối ra và nhìn chằm chằm vào bóng hình của tên trộm, nơi mà cậu đã đáp xuống đường. Kẻ xâm nhập ấy đã vấp ngã và khuỵu gối, giờ mới bắt đầu cố gắng để đứng dậy. Đôi mắt cậu, phản ánh ánh sáng của thứ kim loại đang cháy, mở to ngạc nhiên.
Cậu không hề hi vọng điều đó chút nào. Một dự đoán tồi tệ bắt đầu hình thành trong lòng Basil.
Đôi mắt họ nhìn nhau một lúc, trước khi cả hai đều nhìn xuống, nhìn vào bàn tay đã phát ra lượng lớn lửa Bầu trời.
Ở ngón tay tên trộm, ngọn lửa nhỏ, rực rỡ vẫn đang phập phùng trên chiếc nhẫn Bầu trời Vongola.
"Không thể nào..." Basil lầm bầm. "Những người có thể phát lửa từ chiếc nhẫn Bầu trời là..."
... những người được chấp thuận là xứng đáng dẫn đầu nhà Vongola.
Boss.
Hoặc là người thừa kế của họ.
~.~.~
Không như Basil, Tsuna không có cách nào để biết được phản ứng của chiếc nhẫn Bầu trời nghĩa là gì. Tất cả những gì cậu biết là chiếc nhẫn Bầu trời đã cho phép cậu phát lửa của cậu tốt hơn trước, và nó đã cứu cậu trong thời điểm then chốt.
Xua đi sự bất ngờ, Tsuna vấp vào chân mình. Không có nghi ngờ gì khi CEDEF đã gọi quân tiếp viện, và cậu cần phải đi ngay trước khi họ tới. Cậu đã mắc phải hai thất bại lớn - mất những chiếc nhẫn khác và bị ép bị ép phải phát ra lửa Bầu trời. Cậu không muốn phải thử cái vận may tệ hại của mình lần nữa.
"Chờ đã!" Một đặc vụ trẻ của CEDEF gọi lớn. "Xin hãy chờ đã!"
Thứ gì đó trong giọng điệu của cậu ấy khiến cậu ngập ngừng. Nó không chỉ CEDEF và phần còn lại của nhà Vongola là cậu phải quan tâm lúc này. Từ lần khảo sát quanh khu vực này trước đó, Tsuna biết được vị trí của vài chiếc camera - vài chiếc ở gần các doanh nghiệp và vài chiếc ở các giao lộ. Việc sự dụng lửa bầu trời sẽ thu hút sự chú ý của rất, rất nhiều người mà cậu không muốn gặp.
Lần cuối liếc mắt lên người đặc vụ trẻ của CEDEF - vươn về phía cậu nhưng không thể qua được cánh cửa thép vẫn đang nóng chảy - Tsuna quay đầu và chạy.
Bản năng của một Phantom Thief lại trỗi dậy, vì lí do thực tế cũng như tạo nên những cảnh ấn tượng tốt hơn. Bước lên bức tường thấp, cậu đẩy ra và nhảy lên chiếc đèn đường, với ý định sẽ bắt và nắm lấy đỉnh đèn đường.
Thay vào đó, ngọn lửa Bầu trời lại bùng lên lần nữa, khiến cậu bay bổng lên, hơi xa so với mục tiêu ban đầu của mình. Tsuna lắc mạnh một chút trước khi cố gắng chạm vào đỉnh của cột đèn đường, tạo điều kiện để cậu bay lên lần nữa.
Cậu hạ xuống vụng về trên nóc một tòa nhà của tòa nhà ngay kế gần đó, lần này đã cố gắng tắt ngúm ngọn lửa của mình. Chiếc nhẫn Vongola ấm áp trong tay cậu, khiến cậu nhìn chằm chằm vào nó.
"Đừng giúp ta nữa!" cậu rít lên, nỗ lực kéo nó ra. Nó quá vừa khít với ngón tay cậu - khi lần đầu cậu đeo nó vào, nó đã bị tuột ra, rõ ràng có nghĩa là nó giành cho một bàn tay lớn hơn. Và, khi cậu nắm lấy nó, Tsuna có thể thấy chiếc nhẫn phát ra hơi ấm.
Điều khó chịu mà Tsuna đã lờ đi bắt đầu lại dâng lên. Điều này không chỉ trong trường hợp rằng cậu có đúng thuộc tính để sử dụng chiếc nhẫn. Đây là thứ gì đó còn hơn thế.
Lắc đầu và đút chiếc nhẫn vào sâu trong túi mình, Tsuna đứng lên và bắt đầu chạy tiếp.
Giờ cậu đã là người bị truy nã - có lẽ là kẻ bị truy nã nhiều nhất trong giới Mafia.
~.~.~
Lo lắng, Iemitsu kiểm tra đồng hồ hiển thị trên điện thoại. Giờ đã là giờ được chỉ định, nhưng ông không thể nhấc máy lên để gọi được. Thay vào đó, ông lại nuốt nước bọt lo lắng.
Nếu ông gọi cho Đệ Cửu thì sao? Oh, điều này không được. Họ đã thấy được điều sắp đến này rồi, và họ chắc chắn không cần những rắc rối này. Họ không có thời gian cho những điều này.
Xuống nhà bếp nhà Sawada, Nana ngân nga vui vẻ khi bà nấu chín đồ ăn cho chồng bà. Bà không hề hỏi tại sao Iemitsu lại đột nhiên trở về nhà sau nhiều năm xa nhà hay hỏi ông đã ở đâu. Tuy nhiên, lần đầu tiên họ gặp lại sau nhiều năm, Iemitsu đã hi vọng Nana sẽ không đảm nhận hết mọi việc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà ông chống lại sự dễ dãi ấy của bà.
Ông nên nói gì với đệ Cửu đây? Tôi xin lỗi, nhưng con trai tôi-
Tiếng chuông điện thoại khiến Mãnh sư của nhà Vongola nhảy lên.
Ông nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể nó là con giắn độc nhất trên thế giới.
"Xin chào," Iemitsu trả lời, buộc giọng nói mình phải ổn định như thường.
"Iemitsu," Đệ cửu chào, một giọng điệu nhẹ, mệt mỏi vang lên, "Cậu đã tới nơi an toàn chưa?"
"Vâng, tôi hiện đang ở Namimori rồi. Chỉ vừa mới về tới chưa lâu." Iemitsu trả lời.
"... Đã có rắc rối rồi," Đệ cửu nói.
"Thật sao? Um, ở đây cũng vậy," Iemitsu nói, cười lo lắng.
Có một khoảnh khắc tạm ngừng ngắn khi Timoteo suy nghĩ lời nói tiếp theo của mình "Đương nhiên rồi," cuối cùng ông nói, thở dài. Thay vì hỏi, ông tiếp tục. "Lần đột nhập tối nay. Nó chỉ thành công có một phần. Basil đã quyết tâm hơn mong đợi và cố bảo vệ được 6 chiếc nhẫn của những người bảo vệ. Tuy nhiên, tên trộm ấy đã lấy được chiếc nhẫn Bầu trời."
"Những chiếc nhẫn khác không thể dùng được nếu thiếu nhẫn Bầu trời," Iemitsu nói, vuốt ve râu của mình. "Nghe như tên trộm ấy đã lấy được thứ mà cậu ta cần lấy rồi."
"Còn có vài điều khác nữa," Đệ Cửu nói. Iemitsu cảm thấy căng thẳng, trực giác của ông đột nhiên trào dâng. "Cậu ta có thể sử dụng được nhẫn Bầu trời."
Hai người đàn ông rơi vào một sự im lặng nặng nề, choáng ngợp.
"Cái gì?! Không thể nào!" Iemitsu kêu lên, nhảy cẫng lên. Ở dưới tầng, Nana nhìn lên một lúc trước khi nhún vai và quay lại nấu ăn. Hạ thấp giọng của mình, Iemitsu hỏi, "Nhẫn Vongola Bầu trời chỉ có thể được sử dụng bởi một hậu duệ của Primo, điều đó không phải sao? Hay chúng ta đã nhầm lẫn về nó suốt thời gian qua?"
"Ta không biết." Đệ cửu thừa nhận. "Ta đã nghĩ về trường hợp đó rồi. Nhưng... Có lẽ những ứng viên đó đã bị khước từ vì họ không còn phù hợp, không phải vì họ không có chung dòng máu."
Iemitsu đưa tay lên che mặt, tâm trí ông đang quay tròn. Nếu đó là sự thật... điều đó sẽ thay đổi mọi thứ. Toàn bộ kế hoạch, quyết định, lựa chọn của họ, mọi thứ sẽ phải xem xét lại.
"Tuy nhiên, ta không chắc nó thực sự ở trường hợp đó," Đệ cửu tiếp tục, giọng nói của ông trở nên nhỏ dần khi ông đang tập trung suy nghĩ. "Có gì đó về cậu ta... ta đã nghĩ rằng đó là vì cậu ta tốt, một chàng trai trẻ tốt bụng, có lẽ thậm chí còn có cả lửa Bầu trời nữa. Ta đã cảm thấy gì đó ở cậu ta. Nó có thể là..."
"Máu mủ của Primo?"
"Nó không phải là không thể. Có thể có người mà chúng ta không biết tới, người chưa từng được ghi chép," Đệ Cửu kết luận. "Chúng ta không biết là rơi vào khả năng nào, nhưng có một điều chắc chắn. Chiếc nhẫn Bầu trời đã phản ứng lại với cậu ta."
"... Ngài muốn làm gì?" Iemitsu hỏi.
"Chúng ta sẽ tiến hành," Đệ cửu nói, gần như hối hận nhưng vẫn chắc chắn. Trước khi Iemitsu có thể nói được gì, ông tiếp tục, "Cho dù chàng trai trẻ ấy tốt thế nào, Phantom Thief vẫn không phải một trong số chúng ta. Cậu ta thậm chí không phải là một phần của Mafia. Cậu ta chỉ là người ngoài. Thậm chí cho dù chúng ta có công bố sự hỗ trợ của chúng ta, nhà Vongola cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ta, nhất là sau khi cậu ta cướp chiếc nhẫn đi như thế."
Nhưng đứa con trai của Môn ngoại cố vấn lại là vấn đề khác. Cậu là một phần của nhà, nếu mở rộng ra. Cho dù CEDEF được coi là Vongola bên ngoài Vongola, họ vẫn là một phần của 'chúng ta', và con của người lãnh đạo của họ sẽ có sự hợp pháp mà không một người ngoài nào hi vọng có được.
Cho dù đứa con trai đó chưa từng nghe về mafia trước đó.
"Giờ," Đệ cửu nói, chuyển sang chủ đề khác, "Tsunayoshi hiện thế nào rồi?"
"Ah, phải rồi," Iemitsu nói, tất cả nỗi sợ hãi của ông đột nhiên ùa về. "Nó... không ở đây."
Có sự im lặng ở phía bên kia đầu dây.
Iemitsu lên tiếng trước.
"Nana yêu dấu của tôi nói nó đã rời đi ngay sau khi kết thúc cấp hai! Nó không nói gì nhiều với cô ấy mà chỉ nói rằng nó sẽ đi tìm 'sự thật' và nó vẫn chưa trở về từ ngày đó!" Iemitsu thốt ra. Cho dù cách xa, nhưng đệ Cửu có năng lực để làm dâng lên sự tội lỗi trong ông. "Cô ấy đã gửi tin nhắn cho nó, và nó đều gọi về mỗi vài tháng, nên tôi đã yêu cầu người của tôi tìm dấu vết của nó, nhưng-"
"Iemitsu," Đệ cửu ngắt lời, "Cậu đang nói là con trai cậu đã mất tích sau nhiều năm rồi phải không?"
"Nó không nghiêm trọng vậy đâu," Iemitsu vội vàng đảm bảo với ông. "Nó có lẽ chỉ tham gia vào những cuộc nổi loạn của thanh niên thôi. Tuổi trẻ ngày nay, ngài biết đấy..." Ông cười, lúng túc.
"Ngược lại, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc vấn đề này hơn," Timoteo nhấn mạnh, giọng nói của ông căng thẳng hơn. "Nó có thể đã bị bắt cóc, hoặc tồi tệ hơn. Chúng ta không biết được nơi nó sẽ xuất hiện... hay trong điều kiện thế nào."
Giống như Massimo. Giống như Federico.
Nhận ra Timoteo đang nghĩ gì, Iemitsu cố gắng trấn an. "Tôi chắc chắn là không có chuyện như vậy đâu," ông nói. "Tsuna vẫn liên lạc với Nana trong suốt khoảng thời gian đó, và nếu nó thực sự đã bị bắt bởi ai đó, chúng sẽ gửi lời nhắn cho chúng ta. Tôi sẽ gửi đội của tôi để tìm kiếm dấu vết của nó. Chúng ta sẽ tìm thấy Tsuna bé bỏng dễ thương của tôi không tốn chút thời gian nào.
Đệ cửu im lặng một lúc. "... Vậy hãy làm ngay đi" Cuối cùng ông nói. "Chúng ta không có thời gian đâu. Bên Varia đã yêu cầu sẽ tạm giữ những chiếc nhẫn còn lại. Chúng ta phải tìm Tsunayoshi và bảo vệ nó."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Timoteo nhìn chằm chằm vào sân trước của biệt thự Vongola rất lâu. Bình minh chỉ vừa mới bắt đầu len lói qua bầu trời tối, đánh dấu sự kết thúc của một đêm bận rộn. Nó chắc chắn chứa đầy sự ngạc nhiên, cho tất cả mọi người tham gia.
Ông vẫn nghĩ Iemitsu cọi nhẹ vấn đề này. Iemitsu không hiểu được nỗi đau và cô đơn khi mất đi con mình. Bạn chỉ cần quay đi một lúc thôi, và chúng đột nhiên biến mất mãi mãi, mà không có cách nào có thể đưa chúng trở lại được...
Bị giam cầm bởi nỗi đau ấy, nó sẽ khiến Timoteo mất rất nhiều thời gian để nhận ra trực giác của mình đang cố truyền đạt cái gì.
Nó sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề, nếu ông nhận ra được rằng Sawada Tsunayoshi, đứa con trai duy nhất của Iemitsu và hậu duệ thế hệ thứ năm của Vongola Primo, chính là Phantom Thief, người kế thừa được lựa chọn bởi chính nhẫn Bầu trời.
~.~.~
"Ta không biết." Đệ cửu thừa nhận. "Ta đã nghĩ về trường hợp đó rồi. Nhưng... Có lẽ những ứng viên đó đã bị khước từ vì họ không còn phù hợp, không phải vì họ không có chung dòng máu."
Iemitsu đưa tay lên che mặt, tâm trí ông đang quay tròn. Nếu đó là sự thật... điều đó sẽ thay đổi mọi thứ. Toàn bộ kế hoạch, quyết định, lựa chọn của họ, mọi thứ sẽ phải xem xét lại.
"Tuy nhiên, ta không chắc nó thực sự ở trường hợp đó," Đệ cửu tiếp tục, giọng nói của ông trở nên nhỏ dần khi ông đang tập trung suy nghĩ. "Có gì đó về cậu ta... ta đã nghĩ rằng đó là vì cậu ta tốt, một chàng trai trẻ tốt bụng, có lẽ thậm chí còn có cả lửa Bầu trời nữa. Ta đã cảm thấy gì đó ở cậu ta. Nó có thể là..."
"Máu mủ của Primo?"
"Nó không phải là không thể. Có thể có người mà chúng ta không biết tới, người chưa từng được ghi chép," Đệ Cửu kết luận. "Chúng ta không biết là rơi vào khả năng nào, nhưng có một điều chắc chắn. Chiếc nhẫn Bầu trời đã phản ứng lại với cậu ta."
"... Ngài muốn làm gì?" Iemitsu hỏi.
"Chúng ta sẽ tiến hành," Đệ cửu nói, gần như hối hận nhưng vẫn chắc chắn. Trước khi Iemitsu có thể nói được gì, ông tiếp tục, "Cho dù chàng trai trẻ ấy tốt thế nào, Phantom Thief vẫn không phải một trong số chúng ta. Cậu ta thậm chí không phải là một phần của Mafia. Cậu ta chỉ là người ngoài. Thậm chí cho dù chúng ta có công bố sự hỗ trợ của chúng ta, nhà Vongola cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ta, nhất là sau khi cậu ta cướp chiếc nhẫn đi như thế."
Nhưng đứa con trai của Môn ngoại cố vấn lại là vấn đề khác. Cậu là một phần của nhà, nếu mở rộng ra. Cho dù CEDEF được coi là Vongola bên ngoài Vongola, họ vẫn là một phần của 'chúng ta', và con của người lãnh đạo của họ sẽ có sự hợp pháp mà không một người ngoài nào hi vọng có được.
Cho dù đứa con trai đó chưa từng nghe về mafia trước đó.
"Giờ," Đệ cửu nói, chuyển sang chủ đề khác, "Tsunayoshi hiện thế nào rồi?"
"Ah, phải rồi," Iemitsu nói, tất cả nỗi sợ hãi của ông đột nhiên ùa về. "Nó... không ở đây."
Có sự im lặng ở phía bên kia đầu dây.
Iemitsu lên tiếng trước.
"Nana yêu dấu của tôi nói nó đã rời đi ngay sau khi kết thúc cấp hai! Nó không nói gì nhiều với cô ấy mà chỉ nói rằng nó sẽ đi tìm 'sự thật' và nó vẫn chưa trở về từ ngày đó!" Iemitsu thốt ra. Cho dù cách xa, nhưng đệ Cửu có năng lực để làm dâng lên sự tội lỗi trong ông. "Cô ấy đã gửi tin nhắn cho nó, và nó đều gọi về mỗi vài tháng, nên tôi đã yêu cầu người của tôi tìm dấu vết của nó, nhưng-"
"Iemitsu," Đệ cửu ngắt lời, "Cậu đang nói là con trai cậu đã mất tích sau nhiều năm rồi phải không?"
"Nó không nghiêm trọng vậy đâu," Iemitsu vội vàng đảm bảo với ông. "Nó có lẽ chỉ tham gia vào những cuộc nổi loạn của thanh niên thôi. Tuổi trẻ ngày nay, ngài biết đấy..." Ông cười, lúng túc.
"Ngược lại, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc vấn đề này hơn," Timoteo nhấn mạnh, giọng nói của ông căng thẳng hơn. "Nó có thể đã bị bắt cóc, hoặc tồi tệ hơn. Chúng ta không biết được nơi nó sẽ xuất hiện... hay trong điều kiện thế nào."
Giống như Massimo. Giống như Federico.
Nhận ra Timoteo đang nghĩ gì, Iemitsu cố gắng trấn an. "Tôi chắc chắn là không có chuyện như vậy đâu," ông nói. "Tsuna vẫn liên lạc với Nana trong suốt khoảng thời gian đó, và nếu nó thực sự đã bị bắt bởi ai đó, chúng sẽ gửi lời nhắn cho chúng ta. Tôi sẽ gửi đội của tôi để tìm kiếm dấu vết của nó. Chúng ta sẽ tìm thấy Tsuna bé bỏng dễ thương của tôi không tốn chút thời gian nào.
Đệ cửu im lặng một lúc. "... Vậy hãy làm ngay đi" Cuối cùng ông nói. "Chúng ta không có thời gian đâu. Bên Varia đã yêu cầu sẽ tạm giữ những chiếc nhẫn còn lại. Chúng ta phải tìm Tsunayoshi và bảo vệ nó."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Timoteo nhìn chằm chằm vào sân trước của biệt thự Vongola rất lâu. Bình minh chỉ vừa mới bắt đầu len lói qua bầu trời tối, đánh dấu sự kết thúc của một đêm bận rộn. Nó chắc chắn chứa đầy sự ngạc nhiên, cho tất cả mọi người tham gia.
Ông vẫn nghĩ Iemitsu cọi nhẹ vấn đề này. Iemitsu không hiểu được nỗi đau và cô đơn khi mất đi con mình. Bạn chỉ cần quay đi một lúc thôi, và chúng đột nhiên biến mất mãi mãi, mà không có cách nào có thể đưa chúng trở lại được...
Bị giam cầm bởi nỗi đau ấy, nó sẽ khiến Timoteo mất rất nhiều thời gian để nhận ra trực giác của mình đang cố truyền đạt cái gì.
Nó sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề, nếu ông nhận ra được rằng Sawada Tsunayoshi, đứa con trai duy nhất của Iemitsu và hậu duệ thế hệ thứ năm của Vongola Primo, chính là Phantom Thief, người kế thừa được lựa chọn bởi chính nhẫn Bầu trời.
~.~.~
