[KHR]Fanfic - Phantom Thief Decimo - Chương 1: Recruitment

Author: Kyogre.
Rating: K+
Genres: Adventure
Status: Complete
Summary: Phantom Thief Tsuna được thuê để đánh cắp nhẫn Vongola. Không ai hi vọng nhẫn Bầu trời lại coi cậu như là một ứng viên cho vị trí Decimo. Không ai vui vì điều đó hết.
Permission: 

"Tối nay, ta sẽ tới vì những bí mật của Cục trưởng."
Một tấm thiệp trắng đơn giản, mang theo thông điệp này, đã được tìm thấy tại trụ sở cảnh sát sáng hôm đó. Lão Cục trưởng tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh. Không hề có dấu vết nào, nhưng nguồn gốc của thông điệp là quá rõ ràng với tất cả mọi người.
"Đó là Phantom Thief," Cấp dưới của Cục trưởng thì thầm với nhau.
"Hắn ta đang tới vì những bí mật của ngài Cục trưởng sao? Điều đó có nghĩa là gì?"
"Có lẽ những tin đồn về Cục trưởng là sự thật. Có lẽ ông ấy thực sự đã ăn hối lộ..."
Sự tức giận nhanh chóng vượt qua cả nỗi sợ hãi của lão Cục trưởng, và lão đi khắp xung quanh để mắng mỏ các sĩ quan. "Nó chỉ là chuyện nhảm thôi!" lão hét lên. "Tên trộm nhỏ nhoi thảm hại này theo đuổi những thông tin bí mật của cảnh sát! Hắn sẽ bán những thông tin đó cho mafia!"
Trước sự tức giận của lão ta, cấp dưới của lão đều im lặng, nhưng dường như không hề tin lão ta. Phantom Thief là một tên tội phạm, và cảnh sát vẫn giữ một chút tình cảm giành cho cậu ta, nhưng họ không thể không cảm thấy rằng đó không phải là những gì mà lời nhắn của cậu nhắc tới. "Bí mật của cục trưởng," Phantom Thief nói, không phải là "bí mật của cảnh sát."
Và với họ, Phantom Thief quá lập dị và khoa trương, và... cũng lãng mạn nữa. Cậu khủng bố tất cả những người bán tranh ảnh và đồ trang sức trên toàn quốc, sự khoe khoang thậm chí còn lố bịch hơn, nhưng vài việc như là trao đổi thông tin dường như rất tẻ nhạt và chỉ phổ biến với những kẻ điên cuồng. những kẻ đã từng tuyên bố rằng hắn sẽ "cướp lại bầu trời đêm" và đã làm như vậy bằng cách gây ra những vụ cắt điện với quy mô lớn.
"Đây là cơ hội của chúng ta! Nếu chúng ta bắt được Phantom Thief, thì lực lượng của chúng ta sẽ được biến tới khắp nước Ý!" Lão Cục trưởng gầm lên. "Gọi cho tất cả mọi người! Chúng ta sẽ đặt bẫy để hắn ta không có cơ hội trốn thoát!"
Đương nhiên, những lời khẳng định tương tự cũng đã được tuyên bố mỗi khi Phantom Thief gửi "tấm thiệp" đó. Không cần phải nói, cho tới nay vẫn chưa lần nào thành công.
~.~.~

Chương 1: Recruitment ~ The Phantom Thief Italy
~.~.~
Tối đó, trụ sở cảnh sát bị rơi vào hỗn loạn khi điện đột ngột bị cắt. Trước tiên, các sĩ quan giữ nguyên vị trí của họ, nhưng trước khi sức ép giảm xuống, thì bóng những hành lang tối tăm lại càng ngột ngạt. Mồ hôi chảy xuống lưng họ, và đôi mắt của họ liếc xung quanh liên tục, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu di chuyển nào.
Cục trưởng đi đi lại lại không ngừng trong văn phòng của mình, chửi rủa khi lão đá vào cạnh bàn làm việc trong bóng tối. Những sĩ quan đứng dọc hành lang chạy dài tới căn phòng đó, tay họ đang nắm chặt vũ khí của mình.
Đột nhiên, một cảnh sát còn rất trẻ lao nhanh tới căn phòng, bị vấp một chút khi cố vừa phải giữ mình không bị ngã do chạy quá nhanh và giữ cho mũ của mình không bị rơi.
"Cục trưởng!" cậu kêu lên, thở dốc. "Có... có vết nứt ở tủ hồ sơ!"
"Cái gì?!" Lão Cục trưởng hét lên, những sĩ quan khác rùng mình. Đôi mắt lão ta liếc nhìn xung quanh một cách điên cuồng khi suy nghĩ của lão ta lướt nhanh. "Không... hắn ta đang theo đuổi hồ sơ về vụ Esca sao? Nhưng ta đã chắc chắn ta..." Suy nghĩ đó khiến lão ta tái nhợt và đổ mồ hôi lạnh. "Nhanh lên! Tìm hắn! Bắt hắn trước khi hắn trốn thoát!"
"Nhưng, Cục trưởng..." một trong những sĩ quan cố gắng phản đối.
"Đi mau đi!" Cục trưởng quát lên.
Lão ta chẳng thèm nhìn họ vội vã chạy đi. Thay vào đó, lão Cục trưởng chạy nhanh về văn phòng mình, đi qua bàn làm việc của mình tới bức chân dung của chính lão đang được treo trên tường. Đẩy nó sang một bên, lão để lộ ra một chiếc két sắt được giấu kín. Lão ta lại lần nữa chửi rủa khi đôi bàn tay đầy mồ hôi của ông xoay ổ khóa an toàn của chiếc két sắt.
Phía sau lão ta, người sĩ quan trẻ đã mang theo thông điệp đi thẳng, đột nhiên thở nhẹ, và với tới chiếc mũ của mình, kéo nó xuống để che đi khuôn mặt mình.
"Một chiếc két sắt phía sau bức tranh sao? Thật sao? Thật lố bịch," Cậu phàn nàn, khiến lão Cục trưởng nhảy lên vì ngạc nhiên.
"Cậu vẫn đang cái gì ở đây vậy? Đi làm việc đi! Bắt tên Phantom Thief ngay!" Lão cục trưởng quát lên, thậm chí là khi lão ta vẫn đang cố che đi những thứ bên trong chiếc két sắt với chàng trai trẻ đó.
"Thật là tệ khi ông lại giấu những giao dịch phạm pháp trong văn phòng mình, nhưng ông thậm chí không thể giấu chúng tốt hơn thế sao?" Chàng trai trẻ tiếp tục. Cậu thở dài, đăm chiêu suy nghĩ, "Có lẽ tôi hoàn toàn chẳng cần tham gia vào làm gì. Dù sao thì ông cũng sẽ bị bắt sớm thôi..."
Với tiếng gầm gừ, lão Cục trưởng với tới khẩu súng của mình, nhưng thậm chí trước khi lão có thể rút ra nó, chàng trai trẻ đã lao về phía trước, nhảy qua bàn. Một cú đá mạnh vào cổ gã đàn ông khiến lão cục trưởng bất tỉnh ngay lập tức.
Đi thẳng, chàng trai trẻ lấy ra chiếc mặt nạ trắng và đeo nó lên mặt.
"Được rồi, tới lúc rồi," Phantom Thief tuyên bố. Cậu tiến về phía két sắt, đá cơ thể lão Cục trưởng sang một bên, chỉ dừng lại một chút khi bức tượng nhỏ trên kệ gần đó đập vào mắt cậu. Nó thật xấu xí và khủng khiếp, nhưng nó cũng được làm bằng vàng ròng. Không cần suy nghĩ, cậu lấy thứ xấu xí đó. Thậm chí cả Phantom Thief cũng vẫn phải trả tiền hóa đơn.
Cho tay vào trong két sắt, cậu lấy ra một tập hồ sơ và cuốn sách báo cáo bên trong đó. Khi cậu lật mở cuốn sách để xem qua thông tin - toàn bộ rõ ràng đánh dấu những giao dịch của lão cục trưởng với nhiều nhóm tội phạm - một phong bì đơn giản thò ra.
Phantom Thief giật nó ra, cuối cùng đánh rơi tập hồ sơ cậu đang cầm. Với tiếng hét, cậu cố giữ mọi thứ trên tay mình, khi chiếc phong bì rơi xuống tấm thảm rẻ tiền mà cầu kì.
"...Thật tốt khi không ai thấy đó," Cậu thở dài. "Thật xấu hổ mà..."
Thở dài, tên trộm cúi xuống để nhặt nó lên. Cậu dừng lại, đọc những dòng chữ phía trước.
"Không thể nào..." cậu lầm bầm kinh ngạc, đôi mắt cậu liếc về phía két sắt, sau đó là cơ thể của lão cục trưởng. Nhưng sau một lúc, cậu lắc đầu và nhét lại phong bì vào trong. Cậu sẽ giải quyết với nó sau.
~.~.~

"Cậu tìm thấy hắn chưa?" một trong những cảnh sát kêu lên khi nhóm tuần tra gặp nhau ngay bên ngoài tòa nhà, ánh đèn pin của họ rung mạnh.
"Không, không hề có dấu vết của hắn."
"Hey! Họ đã kiểm tra phòng hồ sơ rồi! Dường như không có gì mất cả!"
"Vậy đó chỉ là mồi nhử thôi sao?"
Những người sĩ quan cau có, nhìn nhau. Phantom Thief lại lừa họ lần nữa. Đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi cậu bắt đầu biến lực lượng cảnh sát như những thằng hề rồi nhỉ?
Như thể được triệu tập bởi suy nghĩ của họ, một bóng người xuất hiện trên nóc trụ sở cảnh sát. Tiếng rì rầm phát ra từ đám đông bên dưới, ánh đèn pin của họ chiếu lên để tập trung vào đối tượng mà họ đang tìm kiếm.
Phantom Thief đang mặc bộ trang phục kì quái mà cậu vô cùng thích - một bộ vét, một chiếc mũ cao, áo choàng cùng chiếc mặt nạ chỉ xuất hiện ở những buổi tiệc hóa trang. Áo choàng của cậu tung bay khi cậu ra hiệu với một tay, tay còn lại cầm những tập hồ sơ mà cậu đã đánh cắp.
"Những người cảnh sát và phụ nữ đáng tôn kính!" Cậu tuyên bố. "Như đã hứa, tôi đã đánh cắp bí mật của Cục trưởng! Và giờ, tôi sẽ cho tất cả cùng thấy!"
Với tới tập tài liệu đầu tiên, cậu lôi ra những tờ giấy và ném chúng vào không trung. Các tờ giấy rơi xuống tay của lực lượng cảnh sát.
Một trong những người cảnh sát hướng ánh mắt của mình khỏi tên trộm và đọc tờ giấy mà anh vừa bắt được. "Đây là... báo cáo khám nghiệm tử thi đã bị mất?" anh lầm bầm, giọng của anh từ từ cao lên trong sự phẫn nộ.
Những lời thì thầm tương tự như vậy vang lên quanh anh khi đồng nghiệp của anh cũng đã tự mình khám phá những bí mật của lão Cục trưởng. Nhiều tờ tài liệu hơn rơi xuống chỗ họ khi Phantom Thief ném toàn bộ tài liệu trong một tập hồ sơ khác và bắt đầu xé từng trang một trong cuốn sách báo cáo.
Đám đông bắt đầu kích động, trở nên giận dữ khi toàn bộ những lần tham nhũng của boss của họ đã được đưa ra ánh sáng. Nhưng may mắn thay, trước khi nó có thể khiến đám đông nhốn nháo hơn, thì một trong những sĩ quan cảnh sát bước lên.
"Tập hợp tất cả mọi thứ!" anh hét lên. "Nhặt toàn bộ những tài liệu. Hãy chắc chắn rằng các cậu không đánh mất tờ nào cả! Những tuyên bố này sẽ cần phải điều tra!"
"Đúng đấy! Chúng ta không thể chỉ tin vào lời của một tên trộm!" một người khác ủng hộ.
"Chúng ta chỉ không thể lờ đi nó thôi!" một cảnh sát trẻ tuổi hơn hét lên.
"Và chúng ta sẽ không làm vậy." lãnh đạo của họ khẳng định. "Đó là lí do chúng ta cần bằng chứng. Và ai đó bắt tên trộm đó ngay! Giờ hắn ta chính là một nhân chứng!"
Đương nhiên, trong lúc nhốn nháo, Phantom Thief đã bỏ đi từ lâu rồi.
~.~.~

Cách trụ sở cảnh sát khá xa, Phantom Thief bay vào một căn phòng được cho là trong một tòa nhà bị bỏ rơi - mặc dù năng lượng chắc chấn vẫn được cung cấp đầy đủ. Lần này, cậu không phá vỡ và bước vào phòng nữa. Cửa sổ đã được mở sẵn, và khi đã vào trong, cậu thở dài nhẹ nhõm.
Cậu cởi bộ trang phục của mình ra, rồi ném nó đi một cách bừa bãi, chiếc mũ bay về phía chiếc cúp (đánh cắp), áo choàng nằm trên sàn nhà, bộ áo vét thì được vắt trên chiếc ghế.
Khi chiếc mặt nạ đã được để sang một bên, đứng trong căn phòng không còn là một Phantom Thief nữa, mà chỉ là Sawada Tsunayoshi, người lại vươn vai và thở dài.
Nó là một công việc tốt, dễ dàng, và nó để lại cho Tsuna cảm giác hài lòng. Không chỉ vì lão Cục trưởng tham nhũng, do đó những điều sắp xảy ra với lão ta là hoàn toàn xứng đáng, mà cậu cũng đã tạo nên rắc rối cho một số mối liên hệ của Tsuna.
Mà cậu thậm chí cũng đã kiếm được thêm vài thứ. Đôi mắt cậu hướng về phía bức tượng xấu xí những đắt tiền mà cậu đã lấy từ văn phòng của lão Cục trưởng, nhưng biểu hiện hài lòng của cậu trở nên u ám khi cậu thấy chiếc phòng bì bí ẩn mà cậu cũng đã mang về.
Tsuna lắc đầu. "Tắm trước đã." Cậu nghĩ. "Urgh, mình bị đổ mồ hôi vì cái trang phục ngu ngốc đó..."
Trì hoãn sao? Nhưng cậu là kẻ trộm, không phải sát thủ. Chạy khỏi đó là cách cậu giải quyết vấn đề.
Hơi xước bốc ra khỏi phòng tắm khi Tsuna tắm xong. Lau khô tóc của mình, cậu ngồi phịch xuống tấm nệm ọp ẹp mà cậu dùng để ngủ. Đôi mắt cậu hướng về bức tượng xấu xí và chiếc phong bì lần nữa, nhưng thay vào đó Tsuna lại với tới chiếc điện thoại.
Cậu có tin nhắn.
"Chào, Tsu-kun! Mẹ đây!" nó bắt đầu.
"Nghe như là những ngày xưa ở Namimori," Tsuna lầm bầm, lướt nhanh qua tin nhắn. Cậu bắt đầu gõ nhanh tin nhắn trả lời - "Con vẫn ổn, không có gì mới cả, cũng không có gì thú vị hết," - trước khi đột ngột dừng lại. "Con giống như Bố vậy," Tsuna nói, cau mày khi cậu đóng chiếc điện thoại lại.
Cuối cùng cũng thoát khỏi phiền nhiễu, cậu với tới chiếc phong bì bí ẩn. Cậu nằm xuống, cậu giơ nó lên trần nhà và nhìn chằm chằm vào nét chữ thanh lịch mà đơn giản trước mặt.
"Gửi tới Phantom Thief," nó nói.
Nó không phải là từ lão Cục trưởng, cậu đoán theo bản năng. Lão không bao giờ có sự sáng tạo hay tầm nhìn xa cho những việc thế này được. Không, một ai đó khác đã sử dụng thông báo của Phantom Thief về đối tượng tiếp theo để gửi lời nhắn cho cậu. Một ai đó có thể mở được két sắt của lão Cục trưởng trước Tsuna và nhét tấm phong bì bên trong.
Bên trong chiếc phong bì là tấm thẻ.
Tsuna đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm biểu tượng phía trên cùng của tấm thiệp. Hai khẩu súng trường, một tấm lá chắn, một viên đạn và một vỏ sò có cánh, được chạm nổi bằng vàng. Hơi thở của cậu như ngừng lại.
Một ngọn lửa vàng bùng lên từ biểu tượng đó, sau đó lộ ra một lời nhắn đã được ẩn đi được viết bằng mực vô hình.
"Thân ái mời cậu..."
Không phải là tới buổi tiệc sinh nhật.
Không phải là lễ cưới.
"... tới gặp Vongola IX."
"Hiiiieee!" Tsuna rít lên, theo bản năng của mình ném nó đi - một phản ứng khá muộn màng.
Nó rơi nhẹ phía bên kia ở cuối giường, mặc dù Tsuna đang nghi ngờ nhìn nó, nhưng cũng không làm gì hơn cả.
Mang theo biểu tượng của nhà Vongola, được niêm phong bởi lửa Bầu trời, không có nghi ngờ nào về nguồn gốc của lời mời đó, hay tính xác thực của nó cả.
"Vongola? Tại sao? Họ muốn gì chứ?" Tsuna lầm bầm với chính mình, cuối cùng có đủ can đảm để nhìn qua lời mời một lần nữa. Những nét chữ đẹp vẫn không đổi, và mặc dù Tsuna có cầu nguyện rằng kiến thức về tiếng Ý của cậu là sai bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì những từ đó vẫn không thay đổi thành một cái gì đó dễ chịu hơn, hay hợp lý hơn.
"Họ... họ đang nhắm vào mình sao?" cậu tự hỏi. Nhưng vậy sao họ phải rắc rối mời cậu thế này? Và tại sao địa chỉ lại là tới Phantom Thief, mà không phải là Sawada Tsunayoshi?
Tsuna quay đi, liếc nhìn xung quanh lo lắng. Thực tế, đó là điều cuối cùng cậu muốn. Nhưng... Tsuna thề rằng cậu cảm thấy sự hiện diện tuyệt đối của lời mời ấy phía sau lưng mình, khiến cậu cảm thấy căng thẳng, cậu thực sự run rẩy.
"Thân ái mời cậu..."
"Có lẽ nó là cái bẫy!" cậu kêu lên, thất vọng - hầu hết là với chính mình.
Tuy nhiên, liếc nhìn tấm thiệp trắng và vàng kia qua vai mình, Tsuna có thể thấy chính mình phải chịu thua. Không phải vậy, cậu tự trấn an mình, vì cậu không thể nhớ được lần cuối mà cậu thực sự được mời hay là vì cậu cảm thấy hãnh diện, hay là thứ gì đó đại loại như vậy...
Cậu thực sự không thể từ chối lời mời đó.
Ngập ngừng, lưỡng lự, Tsuna lại với tay nhặt lời mời ấy lên. Nhìn chằm chằm vào nó, cậu cau mày. Điều đó là không thể nào. Phải có gì đó hơn thế. Lật tấm thiệp lên, cậu lướt ngón tay trên khắp tấm thiệp. Đó không thể là tất cả. Ai lại gửi một lời mời mà không hề ngày tháng hay đại loại thế chứ?
Có lẽ...
Đưa những ngọn lửa huyền ảo này thông qua tấm thiệp vẫn dễ dàng hơn, như cái cách mà Ngọn lửa  bầu trời của Đệ Cửu đã từng xuất hiện trên tấm thiệp mời.
Khi Tsuna đang suy nghĩ, một lời nhắn mới lại hiện lên ở cuối tấm thiệp - thời gian và địa điểm - giờ thì mong muốn được gặp của cậu đã được xác nhận. Tsuna nhìn chằm chằm vào địa điểm của nó.
Không chút cảnh báo, tấp thiệp mời đột ngột bắt lửa.
Với tiếng hét giật mình, Tsuna văng nó đi và cùng lúc đó nhảy khỏi giường của mình, vùng vẫy. Tấm thiệp trắng nhanh chóng bùng cháy to và biến mất, để lại bụi tro rải rác trên sàn nhà.
"Mình ghét Mafia..." Tsuna gầm lên.
~.~.~

Địa điểm đã được chọn cho buổi gặp  là một khu vườn của một tòa nhà nhỏ thuộc về nhà Vongola, nơi mà Đệ Cửu được cho là sẽ nghỉ ngơi sau khi làm nhiệm vụ của mình.
Phải, một tòa nhà cũng chỉ là nhỏ so với tiêu chuẩn của Vongola. Với người bình thường, nó là một biệt thự, với cái sân trước rất lớn khiến bạn chưa thể thấy được tòa nhà chính từ ngoài cổng.
Tuy nhiên, Tsuna không mắc phải nhiều rắc rối để lọt qua những bảo vệ và bước vào khu vườn bên trong đó. Nó gần như quá dễ dàng, và Tsuna cảm thấy sự hoài nghi bắt đầu trào lên khắp cột sống của cậu khi cậu vượt qua được sự phòng hộ và lướt qua một bức tượng nữ thần ăn mặc thiếu vải làm bằng đá cẩm thạch.
Ngẩng đầu lên, cậu có thể thấy một người đang ngồi một mình nghỉ ngơi trên chiếc ghế thoải mái dưới cây thông. Mặc dù họ không ở trong tầm mắt cậu, Tsuna vẫn biết những vệ sĩ đã chờ ở gần đó, ở một khoảng cách đủ gần.
Tsuna lấy một hơi thở sâu và tập trung. Đây là cuộc gặp của Phantom Thief, vì vậy cậu phải hành động như Phantom Thief - là một người cô độc, vô tư, làm những gì mà mình muốn, bất cứ khi nào mình thích. Phantom Thief sẽ không cảm thấy hoài nghi vì có quá ít người bảo vệ; cậu sẽ thích thú, và có lẽ là vui sướng.
'Ông không cần phải làm nó dễ dàng hơn cho tôi đâu,' cậu sẽ nói, 'Tôi thích thử thách. Tôi sẽ không phiền cho ông xem những kĩ năng của tôi.'
Trở thành một Phantom Thief rất dễ dàng và vui nữa. Đó là tính cách của cậu, và cậu thích nói và làm bất cứ điều gì, mà chẳng cần lo lắng về hậu quả, chỉ trong một thời gian ngắn thôi.
Từ từ thở ra, cậu đeo chiếc mặt nạ Phantom Thief lên khuôn mặt mình.
Cậu bước tới cây thông, miệng cậu đã mở ra chuẩn bị nói vài điều tự phụ và sang chảnh, nhưng dù cậu định nói gì thì cũng bị dừng lại khi người đàn ông trung niên trên chiếc ghết quay mặt sang cậu và mỉm cười.
"Chào mừng," người Boss đời thứ 9 nhà Vongola, Timoteo, nhẹ nhàng nói. "Cảm ơn vì đã tới, Phantom Thief."
Ông nhìn như ông nội của một ai đó vậy. Biểu hiện của ông cũng như một người ông nội nữa, và sự điềm tĩnh của Tsuna hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó, cách cư xử tốt của mẹ cậu đã in sâu vào đầu cậu nay lại hiện lên.
Không hề suy nghĩ gì về nó, Tsuna thấy mình lễ phép bỏ mũ ra và cúi đầu.
"Cảm ơn vì đã mời tôi," cậu trả lời.
"Thật là một chàng trai trẻ lễ phép." Đệ cửu vui vẻ nhận xét. "Thật hiếm được thấy những ngày này."
Điều đó không giúp cho Tsuna lấy lại được biểu hiện thường ngày của mình. Cậu có thể thấy mình đỏ bừng trước lời khen ngợi đó. Cậu đã quen với việc mọi người bàn tán về độ tuổi thật của cậu - 'Phantom Thief chỉ là một thằng nhóc thôi!" - hay về lựa chọn trang phục khi hành động của mình - "Đương nhiên rồi, chỉ có một thằng nhóc mới chọn bộ trang phục kì quặc như thế!"
Nhưng, Đệ cửu còn thấy được nhiều hơn là bộ vét, áo choàng và mặt nạ của cậu.
"Cậu có lẽ đang thắc mắc tại sao ta lại mời cậu tới đây," Đệ Cửu tiếp tục cuộc trò chuyện. Tsuna cựa quậy, vì người đàn ông ấy đã đúng. Đệ Cửu cười. "Nó khá là đơn giản. Ta muốn thuê cậu. Cậu thấy đấy, có vài thứ mà ta muốn cướp."
Timoteo đã nghĩ rằng Phantom Thief sẽ bị bất động, và ông đã ngừng lại để chàng trai trẻ tập trung được suy nghĩ của mình. Sử dụng khoảnh khắc trống trải này, Tsuna nhanh chóng định thần lại.
"Tôi không thích làm việc cho người khác," Phantom Thief nói, lật chiếc mũ trong tay mình. "Những yêu cầu không phải là việc của tôi. Tôi không muốn bị ràng buộc với một nhóm hay một nhà nào cả. Đó không phải là phong cách của tôi."
Đệ Cửu lại cười, râu ông rung lên. "Nhưng đôi khi cậu cũng sẽ nhận việc mà phải không," ông lưu ý. "Cậu đã từng vậy trong quá khứ."
Tsuna ngập ngừng, cảm thấy lại mất cân bằng lần nữa. Người đàn ông trung niên nói đúng, nhưng...
"Đương nhiên, cậu có quyền từ chối," Timoteo nói, di chuyển trước khi Tsuna có thể phản ứng. "Nhưng xin hãy nghe ta. Yêu cầu này có vẻ kỳ quặc, nhưng đó là lí do sao tôi cần một ai đó có tài năng như cậu. Ta tin rằng mình không phóng đại khi nói rằng nó có thể sẽ thay đổi tương lai của xã hội ngầm.
Người đàn ông trung niên dừng lại, và Tsuna thấy mình vô thức nghiêng ngả, chiếc mũ cao của cậu lại bị nắm chặt trong tay cậu lần nữa.
"Ta muốn cậu đánh cắp nhẫn Vongola," Timoteo nói.
Có một khoảnh khắc im lặng.
"Hiiiieeee-"
Đánh rơi chiếc mũ, Tsuna lấy tay che miệng mình. Vai cậu run rẩy bởi tiếng thét bất ngờ của mình.
"Boss! Ngài ổn chứ?" một trong những vệ sĩ kêu lên, chạy tới gần hơn, và Tsuna nhanh chóng cúi xuống trốn sau ghế của Timoteo.
"Một chú chim thật thú vị," Đệ cửu bình tĩnh nói, ánh mắt thực sự thích thú của ông chưa từng rời khỏi Tsuna. "Tôi không nghĩ mình đã được nghe tiếng kêu như thế trước đây."
Sau một lúc do dự, những người vệ sĩ lại lùi đi, và Tsuna từ từ bỏ tay khỏi miệng mình.
"Ông đã đi vì tuổi già sao?" cậu nói. Có lẽ cậu nên chờ một lúc."Um, thưa ngài," Tsuna nhanh chóng sửa cách ăn nói của mình.
"Ta không nghĩ vậy," Đệ Cửu nói, thật may mắn khi ông không cảm thấy bị xúc phạm. "Ta có lí do của tôi. Ta không thể can thiệp được vào vấn đề nội bộ trong nhà ta, nhưng ta sẽ nói điều này - Nhẫn Vongola là rất quan trọng để Lễ thừa kế được diễn ra."
"Và ngài không muốn sao?" Tsuna thắc mắc. Nhìn chằm chằm vào Đệ Cửu, cậu ngồi xuống theo kiểu seiza <kiểu ngồi của Nhật á>. Dù thích hay không, cậu sẽ ít nhất phải nghe toàn bộ chuyện này.
Đây cũng là thời điểm mà cậu cảm thấy hối hận một chút khi cậu không dõi theo những tin đồn trong Mafia. Thực tế, Tsuna đã kiên quyết tránh xa nhà Vongola và mọi việc liên quan đến nó. Mặc dù đã nghĩ lại, nhưng cậu thậm chí không thể nhớ nổi ai là người thừa kế khả dĩ nhất của Đệ Cửu.
"Đương nhiên ta muốn," Đệ Cửu nói, nhướn mày ngạc nhiên. "Ta không phải bất tử. Sớm thôi, một ai đó cũng sẽ phải thay thế vị trí của ta. Tuy nhiên, ta muốn buổi lễ diễn ra theo quyết định của ta. Ta gần như không hề có ý định để cậu giữ những chiếc nhẫn đó," ông nói thêm. "Hơn nữa, ta cần chúng vọt khỏi tầm tay cho tới khi thời gian chín muồi."
"Vậy là ông muốn tôi đánh cắp những chiếc nhẫn đó và... giữ chúng một thời gian," Tsuna tóm lược. "Và tôi đoán là một ai đó sẽ muốn chúng, vì vậy họ sẽ đuổi theo tôi suốt khoảng thời gian đó."
"Điều đó hoàn toàn chính xác," Đệ Cửu đồng ý.
Tsuna lắc đầu. "Điều đó chính là lí do tôi không muốn tham gia vào những việc của Mafia. Cho dù tôi nhìn vào nó thế nào, tôi không hề thấy được kết cục tốt đẹp cho tôi."
"Cậu rất có kĩ năng," Đệ cửu nói, đôi mắt ông thực tế đang lấp lánh. "Ta đã thích thú theo dõi toàn bộ sự nghiệp của cậu. Ta chắc chắn cậu sẽ làm được. Đương nhiên, phần thưởng sẽ rất giá trị. Nhà Vongola có thừa năng lực để làm điều đó."
"Chẳng có tác dụng gì khi ngài tâng bốc tôi cả! Và phần thưởng cũng chẳng có ích lợi gì cho tôi nếu tôi chết!" Tsuna nói, mặc dù giọng nói của cậu run rẩy một chút khi cậu bắt đầu chịu thua trước ánh mắt hi vọng của Đệ Cửu. Tại sao, tại sao cậu lại tệ trong việc từ chối ai thế này? Cậu đáng lẽ nên đừng tới.
"Ta rất vui khi nghe điều đó," Đệ cửu nói, biểu hiện hiền từ thậm chí còn tăng thêm. Thật đáng kinh ngạc khi thấy ông cư xử cứ như những lời từ chối của Tsuna đã nằm trong kế hoạch của ông vậy. "Ta sẽ không thể giao phó trách nhiệm này cho một ai đó quá dễ bị đánh bại được."
"Tôi chưa hề đồng ý điều gì hết!" Tsuna phản đối.
Timoteo lờ đi cậu. "Ta không biết nhận thức của cậu về tình hình trong Vongola là thế nào," ông nói, "nhưng cần phải xem xét lại ứng viên có khả năng nhất là Xanxus, người dẫn đầu Varia."
Tsuna ngừng phản đối, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người Boss Vongola. Thậm chí cả cậu cũng biết Varia là gì - là nhóm ám sát độc lập hoạt động dưới chướng nhà Vongola.
"Tuy nhiên, cả ta và Môn ngoại cố vấn đều chưa xem nó là người kế thừa," Đệ cửu nói. "Lựa chọn duy nhất của nó là lấy nhẫn Vongola. Với chúng, nó sẽ có thể tổ chức Lễ thừa kế, mà không cần sự chấp thuận của bọn ta."
"Nhưng... nếu ngài không chấp thuận, sẽ không có vấn đề gì sao?" Tsuna thắc mắc. "Anh ta có thể làm sau lưng ngài như vậy được sao?"
Đệ cửu giơ tay lên. "Không có điều luật nào ngăn cấm hành động như vậy. Nó có nghĩa là trong trường hợp cả Môn ngoại cố vấn và boss đều... không còn khả năng nữa,"ông nói. Đó là trong trường hợp mà cả boss và môn ngoại cố vấn không thích hợp để dẫn dắt nữa, nhưng Timoteo cảm thấy không cần thiết phải đề cập tới nó. "Tuy nhiên, nhiều người trong nhà của ta lại đồng ý với cậu," ông tiếp tục, "Cùng một thời điểm, nhiều người cũng sẽ hỗ trợ cho Xanxus."
"Nhà Vongola sẽ chia ra và chống lại nhau," Tsuna nhận ra. "Đó sẽ là một cuộc nội chiến."
Đệ Cửu gật đầu. "Đó là điều mà bọn ta muốn tránh. Bọn ta có kế hoạch... nhưng bọn ta cần thời gian để chuẩn bị.
Cau mày, Tsuna đứng lên và bước đi.
Đó sẽ là nơi cậu tới - đánh cắp chiếc nhẫn, kéo theo Varia vào một cuộc rượt đuổi lâu nhất có thể để kéo dài thời gian, và sau đó có lẽ sẽ trả những chiếc nhẫn lại cho người đại diện của Đệ Cửu.
Đó là nếu cậu không bị giết trong khoảng thời gian đó. Cái tên "nhóm ám sát mạnh nhất Varia" tồn tại là có lí do cả.
Chưa kể, cậu chẳng muốn tham gia vào nội bộ chính trị của Vongola, hay Mafia nói chung.
Nhưng...
Nếu cậu không thì sao? Sẽ ra sao nếu cậu từ chối công việc này?
"Đứa con trai lớn của ta, Enrico, đã bị giết trong sự hận thù," Đệ cửu lại lên tiếng, như thể nhận thấy sự do dự của Tsuna. Giọng nói của ông không hề run rẩy, nhưng nôi buồn sâu thẳm trong giọng nói của ông là quá rõ ràng. "Đứa con trai thứ hai của ta, Massimo, đã bị chết đuối. Và đứa trẻ nhất, Frederico... bọn ta chỉ tìm thấy được xương của nó."
Nói cách khác, ông không hề có người thừa kế.
Trái tim Tsuna đau nhói và cảm thông cho người đàn ông ấy. Rõ ràng là ông rất yêu những đứa con trai của mình, và đánh mất họ như một đòn trời giáng vào ông. Và giờ, với gia đình mình đều đã chết, nhà ông giờ cũng đang đứng trước bờ vực chia đàn xẻ nghé.
Đó không chỉ là gia đình của Timoteo. Mà cũng là...
Một lần nữa, như thể đọc được suy nghĩ của Tsuna, Đệ cửu nói, "Nhà Vongola là lớn nhất và mạnh nhất trong giới Mafia, và chúng ta có rất nhiều đồng minh. Lịch sử đẫm máu, nhưng bọn ta cũng là người nắm giữ sự ổn định trong giới Mafia. Nếu Vongola sụp đổ... thế giới ngầm sẽ nhuốm mình trong biển máu.
Những điều đó chẳng đáng để tự hào, nhưng là một sự thực.
Tsuna nuốt nước bọt.
"Tại sao... tại sao ngài lại chấp nhận người dẫn đầu Varia là ứng viên được?" cậu hỏi, cố để kéo dài thời gian cho mình suy nghĩ.
"Chỉ có thể nói, ta có lí do của ta," Đệ cửu nói. Những lí do đó là những điều duy nhất mà ông không có ý định chia sẻ với người ngoài, hoặc có lẽ là không ai hết.
"Vậy ngài đang có kế hoạch gì? Đây chỉ là cách để trì hoãn thôi," Tsuna nói. Cậu có thể cảm thấy sự hài lòng của Đệ cửu trước sự chậm rãi của ông, đầu hàng và chấp nhận công việc không thể tránh được. "Ngài đã có kế hoạch, đúng chứ? Ngài sẽ không chỉ tách anh ta ra và giải quyết vấn đề sau, đúng không?"
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Timoteo gần như lưỡng lự trước lời đề cập đó.
"Đương nhiên không rồi," Đệ cửu nói, lặng lẽ và bình tĩnh. "Hãy yên tâm, bọn ta chỉ cần thời gian để sắp đặt mọi thứ, với sự phân tâm của Varia. Sự chuẩn bị đã đang được tiến hành rồi.
Tsuna thở dài, cuối cùng cũng thừa nhận điều đó, thành thực, cậu đã sớm đầu hàng trước yêu cầu của người đàn ông ấy.
Nhặt chiếc mũ cao của mình lên, cậu lơ đãng xoay tròn trước khi đội nó lên đầu. "Phantom Thief sẽ không được tham gia vào những việc như thế này. Có những điều này trong thành tích của tôi có thể mang lại sự chú ý mà tôi không muốn hay không cần tới," cậu nói. Đệ cửu quan sát cậu. "Nhưng... tôi sẽ làm. Như một vấn đề riêng tư, không có mối liên hệ nào với Phantom Thief."
"Ta thắc mắc... cậu đã làm bao nhiêu công việc riêng như vậy rồi?" Đệ Cửu hơi trầm ngâm. "Ta muốn biết toàn bộ thành tích của cậu như thế nào." Ông dường như còn hài lòng hơn với sự lựa chọn thuê Tsuna của mình.
"Chỉ để chúng ta rõ ràng thôi," Tsuna nói, lờ đi sự hài lòng của Đệ Cửu, "Tôi chỉ làm điều này vì tôi cũng là một phần trong thế giới ngầm thôi, mặc dù tôi không dính sâu vào Mafia. Tôi không muốn thấy nó chìm trong chiến tranh."
Đệ cửu cười. "Đó là lí do tốt nhất mà ta có thể đòi hỏi," ông nói. "Và về phần thưởng của cậu thì..."
"Chỉ cần nói là ông sẽ nợ tôi một lần," Tsuna nói. "Sau cùng, tôi có thể cũng sẽ không tới lấy được đâu," cậu bi quan nghĩ.
~.~.~