[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 23

"Gokudera-kun, tại sao? TẠI SAO!" Tsuna hét lên cùng một câu đó trong đầu mình lúc đó. Kích hoạt nhẫn mặt trời, làm lửa thuộc tính mặt trời của cậu phát ra đến mức tối đa. Giữ lấy cơ thể của Gokudera Hayato, đôi mắt cậu chứa đầy sự tuyệt vọng.
"Sao cậu lại ra khỏi thế giới ảo ảnh ấy để giúp tôi? Sao cậu lại làm thế? Cậu không biết chỉ cần ra khỏi thế giới ảo ảnh ấy sẽ tốn rất nhiều sức của cậu sao? Cậu không biết rằng mũi tên đó có thể gây ra những đau đớn kinh khủng hơn nó có thể gây ra cho tôi sao? Sao cậu lại làm thế!" Cảm xúc của Tsuna đang run rẩy. Cậu thấy thế giới ảo ảnh mà cậu tạo ra đã vỡ. Có một lỗ nhỏ hình tam giác ở bên cạnh cái thế giới nhỏ bé đó. Chắc chắn được tạo ra bởi Systema C.A.I của Gokudera.
"Tôi đoán tôi chỉ là không thể kiếm soát được chính mình." Gokudera yếu ớt nói. "Thực ra, tất cả chúng tôi ở trong thế giới ảo ảnh đều cảm thấy giống như tôi, tôi chẳng qua là người bộc phát ra quá nhiều thôi." Ho ra một chút máu, cậu cố gắng ngồi thẳng dậy. "Kể từ khi chúng tôi thấy ánh mắt cô đơn trong đôi mắt cậu từ lúc chúng ta gặp nhau ở Namimori, kể từ khi cậu rời khỏi Vongola sau khi cho nổ tung sảnh chính, và cái ánh mắt cô đơn mới chỉ 5 phút trước khi cậu đang nói về việc bỏ đi sự ngây thơ của mình. Ow." Cậu nhăn mặt khi tay Tsuna nắm chặt vai cậu hơn. Nhờ lửa mặt trời, vết thương của cậu lúc này đã khá hơn rồi.
Ở dưới đất, Sasagawa trèo ra khỏi thế giới ảo ảnh mà hướng ánh mắt về ngọn lửa của Tsuna. "Chết tiệt tới cực hạn." Anh thì thầm, "Cậu ta không biết rằng tuổi thọ của cậu ta sẽ giảm đi nhiều nếu cậu ta phát ra lửa như vậy trong hai phút, tới cực hạn sao?"
"Ow," Gokudera tiếp tục. Đôi mắt cậu hiện đang hướng về đôi mắt của Tsuna. "Phải, đừng bỏ đi sự ngây thơ, vì đó là sự ngây thơ mà chúng tôi muốn. Và nó sẽ là nụ cười mà chúng tôi muốn bảo vệ." Chạm vào lông mày của Tsuna, Gokudera mỉm cười yếu ớt.
"Ah..." Tsuna nói khẽ khi cậu đặt Gokudera bên cạnh Sasagawa và những người bảo vệ hiện đều đã ra ngoài hết. "Cảm ơn, Gokudera-kun." Cậu thì thầm bên cạnh tai Gokudera. "Và mọi người nữa." Tsuna nói trước khi bay lên không trung lần nữa. "Chúc tôi may mắn đi."
"Cesare, ta biết ngươi đang ở đâu đó quanh đây." Tsuna chậm rãi nói, cúi thấp đầu. Cậu hiện đang không cảm thấy vui cho lắm. Thực ra, cậu đang cảm thấy thực sự tức giận. Lần đầu tiên, cảm cảm thấy như giết chết một ai đó. Đồng đội cậu là thứ duy nhất trên thế giới mà cậu sẽ bảo vệ với cả tính mạng. Và đương nhiên, giống như Hibari Kyoya, cậu ghét cái thực tế rằng những người khác thường lại hi sinh chính bản thân họ để bảo vệ cậu. Và cái cảnh vừa xảy ra 2 phút trước đó thực sự khiến Tsuna tức điên. "Đừng trốn nữa. Ta sẽ kết thúc chuyện này NGAY BÂY GIỜ."
"Nah..." Những chuyển động nhỏ trong không khí xuất hiện trước mặt Tsuna. "Ta nghĩ ngươi biết ngọn lửa của ngươi giờ chẳng là gì khi so sánh với ta, đúng chứ?"
"Yep, ta biết. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Tsuna nói không chút ngập ngừng. "Nhưng ta phải đánh bại ngươi. Như thường lệ, ta không có nhiều lựa chọn để chọn con đường ta đi."
"Vậy ngươi sẽ đánh bại ta bằng cách nào đây?" Cesare nói với sự thích thú.
"Giết ta nếu ngươi có thể." Tsuna không trả lời câu hỏi đó. Thực ra, cậu không có câu trả lời; Cậu thực sự không biết phải làm gì. Tâm trí cậu đang lướt qua toàn bộ thông tin mà cậu biết về Tornator, nhưng chẳng có gì thực sự giúp được cậu. Lần này, Cesare tấn công. Một quả cầu lửa đen khổng lồ đang hướng về phía Tsuna. Lần này, Tsuna có cơ hội né được.
Nhưng trước ngạc nhiên của mọi người, Tsuna đứng yên tại chỗ, cậu trông như đang cố di chuyển, nhưng cậu không thể, giống như Reborn trước khi cậu bị bắn bởi khẩu Bazooka của Lambo và đưa tới tương lai. "Chết tiệt, mình không thể di chuyển được." Tsuna nói, hoảng loạn đôi chút.
"Vậy thì, ngươi phải chịu hậu quả thôi!" Cesare hét lớn.
Quả cầu lửa nhanh chóng bao trùm quanh Tsuna. Sau tiếng nổ lớn, ngọn lửa đen biến mất. Một thứ gì đó đen với hình dạng của một con người rơi xuống từ trên trời."Tsunayoshi-san?" Gokudera chậm rãi nói, đứng lên với sự trợ giúp của Sasagawa. "Tsunayoshi-san!" Đôi mắt cậu chứa đầy sợ hãi khi cậu thấy người bị cháy.
"Chết sao?" Cesare nói khi hắn kiểm tra thứ màu đen đó, "Điều đó chẳng vui tí nào cả. Ta đã hi vọng vào một trận chiến tuyệt vời ít nhất gây ra được vài vết thương lên cơ thể ta." Sau đó tay hắn với ngọn lửa đen vẫn đang bừng lên trên Tornator bước về phía Vongola Gear của Tsuna. Thứ mà hắn muốn suốt khoảng thời gian dài. Ước mơ cùng như sự thù hận của hắn. Nhưng không phải nó có hơi đơn giản quá sao? Chuyển động của hắn khựng lại một giây trước khi sờ vào Vongola Gear trên bàn tay của người bị cháy đen đó. Chỉ mới như vậy đã giết chết hắn ta sao? Dù sao... mới chỉ có 70% sức mạnh thôi mà. Nhưng sự háo hức có được sức mạnh đã đánh bại sự nghi ngờ của hắn. Sau 4 năm co cụm trong một nhà nhỏ chờ đợi ngày trả thù, Cesare cuối cùng cũng có cơ hội để đạt được mục tiêu của mình!
Nhưng...
Chỉ trong 1 giây.
Ngay sau khi ngón tay Cesare chạm vào bề ngoài Vongola Gear của Tsuna, một chú sư tử nhỏ nhảy ra không biết từ đâu. Nó chạy tới Cesare với tốc độ nhanh nhất và sau đó kéo Tornator ra khỏi ngón tay hắn. Ngay sau khi nó làm vậy, nó chạy tới góc phòng và biến mất. Sau khi chú sư tử đó cách xa 5 mét so với Cesare, người bị cháy đen biến mất vào trong không khí: một lớp ảo ảnh sương mù tuyệt vời. Cảnh đó đã khiến mọi người bất động. Đương nhiên, ngoại trừ Byakuran.
"Hey, Natsu~" Byakuran vẫy tay về nơi mà chú sư tử đã biến mất. "Cậu có thể kéo Tsuna ra khỏi thế giới ảo ảnh của cậu ấy chứ? Ta nghĩ nếu cậu ấy ở trong đó thêm nữa, não của Cesare sẽ nổ tung mất."
"Tornator!" Cesare thì thầm dưới hơi thở của mình, cả tâm trí của hắn như bị đóng băng. "Tornator!" Cơ thể hắn dần trở nên mất ổn định. Nó đang trên bờ vực biến mất. "Chuyện gì đã xảy ra! Chuyện gì đã xảy ra vậy! Tornator đâu? Tornator của ta đâu?" 
"Bình tĩnh nào, Cesare Rizzo." Byakuran bình tĩnh nói. "Từ hành động của ngươi, ta đoán ngươi không biết Tornator nắm giữ toàn bộ sức mạnh của ngươi. Nó như hộp vũ khí vậy. Phải, vậy thì ta nên gọi ngươi là hộp vũ khí nhỉ?" Anh nói với nụ cười tinh nghịch. "Tornator là nguồn gốc của toàn bộ sức mạnh của ngươi, giống như sức mạnh của hộp vũ khí phụ thuộc vào lượng lửa mà người sử dụng đưa vào nó vậy. Không có chiếc nhẫn lửa, hộp vũ khí chẳng thể làm gì, ngươi cũng vậy. Không có Tornator, ngươi có thể biến mất bất cứ lúc nào."
"Cái gì?" Cesare nghi ngờ nói. "Ta không thấy nó từ những thông tin mà tổ tiên ta để lại!"
"Đương nhiên là không rồi." Byakuran bắt bẻ. "Ngươi nghĩ Vongola sẽ để rò rỉ nhiều thông tin ra ngoài sao? Sau cùng, Vongola vẫn là nhà mạnh nhất trong giới Mafia tại Ý sau nhiều năm. Và hơn nữa, vì người bảo vệ mây của Vongola VI là người keo kiệt, ta cá ông ấy chỉ tạo ra Tornator cho riêng mình mà thôi. Chỉ có ông ấy mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của Tornator, cũng như Tsu-chan mặc dù có thể mở ra được hết các loại hộp vũ khí, nhưng chỉ có thể phát huy sức mạnh thật sự của hộp vũ khí thuộc tính bầu trời."
"Vậy đó là hộp vũ khí của Tsunayoshi sao?" Yamamoto lẩm bẩm. "Một chú sư tử con sao?"
"Cậu đúng rồi đấy, Yamamoto Takeshi." Byakuran nói với nụ cười nhẹ. "Và giờ, Tsu-chan, cậu có định ra ngoài và kết thúc mạng sống của anh chàng này hay không vậy?"
Không hề có câu trả lời từ góc phòng nơi Natsu đã biến mất.
"Vậy được ~" Byakuran vẫn cười. "Vậy thì tôi sẽ giết hắn giùm cậu, Tsu-chan. Cậu có thể nghỉ ngơi rồi." Trước khi câu nói kết thúc, cơ thể anh biến mất và xuất hiện lại ngay bên cạnh Cesare đang hoảng loạn. Với chỉ một đòn của con rồng trắng - anh đã chấm dứt mạng sống của gã đàn ông đã gây ra cho Sawada Tsunayoshi và những người bảo vệ của cậu quá nhiều rắc rối.
"Thật quá dễ dàng." Byakuran nói khi anh vỗ tay. "Giờ cậu có thể ra khỏi thế giới ảo ảnh đó chưa, Tsu-chan? Tôi đã kết liễu hắn rồi."
Vẫn không có phản hồi. Đó là khi Byakuran có chút nghi ngờ. Nhìn quanh căn phòng tập, anh thấy những người bảo vệ của Kai cũng đang bồn chồn. Họ không chỉ tìm Tsuna, mà còn cơ thể của Vongola Decimo của họ.
Cơ thể của Nakamura vẫn ở nơi mà trước khi Cesare cho nổ tung Tsuna. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tình trạng của cơ thể ấy vẫn tốt, như thể nó chưa bao giờ bị trúng phải X X Burner vậy. Nhưng không ai trong số họ dám tới gần. Có hai lí do: một, vẫn còn trận chiến đang diễn ra; hai, họ không thể đối mặt với xác của một ai đó mà họ quý trọng rất nhiều, người mà họ đã cùng trải qua rất nhiều ngày hạnh phúc, người mà họ ở bên, và người mà họ đổ nước mắt và máu. Giờ với câu trả lời của Sawada Tsunayoshi và cơ thể của người boss yêu quý của họ biến mất, tất cả bọn họ đều trở nên lo lắng, bao gồm cả Reborn.
Bắn một phát súng lên trần nhà, Reborn kéo mũ thấp xuống và chậm rãi nói. "Byakuran, cơ thể của Nakamura và Tsunayoshi-san đâu?"
"Tôi không biết." Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Byakuran không trả lời với giọng điệu trêu trọc như thường lệ, mà bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn: anh cũng đang lo lắng như những người bảo vệ.
Đó là khi cơ thể của Reborn đột nhiên bất động. Lông mày cậu nhăn lại một chút, sau đó đưa ra một quyết định. Đặt hai tay lên trước ngực mình che đi núm mặt trời của mình, cậu nói với Byakuran. "Byakuran, cho nổ tung góc phòng nơi chú sư tử biến mất ngay. Ngay bây giờ."
"Huh?" Byakuran khá bất ngờ với yêu cầu đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Reborn, anh quyết định không hỏi thêm câu hỏi nào cả. Đó là một lựa chọn khôn ngoan. Vì khi anh chuẩn bị sử dụng con rồng trắng của mình lần nữa, Lambo hỏi Reborn về quyết định đó.
"Reborn-san?" Gokudera, người đã hoàn toàn bình phục nhờ Sasagawa, hỏi khi Byakuran bắn lửa của mình ra. "Tại sao?"
Reborn không trả lời. Nhưng khuôn mặt cậu thật ảm đạm. Phía sau khuôn mặt ảm đạm ấy, trái tim cậu thực sự đang rối bời hơn cả dây thừng xoắn lại với nhau nữa. Vì, chỉ mới 10 giây trước đó, núm của cậu đã gửi lời nhắn cho cậu. Arcobaleno bầu trơi đang ở rất gần, và cậu ấy đang ở trên bờ vực cái chết. Đó là lời nhắn.
Cùng lúc đó, Byakuran sử dụng toàn bộ sức mạnh cố phá hủy lớp bảo vệ được tạo ra bởi Tsu-chan. Anh đã phá hủy được thế giới ảo ảnh được tạo ra bởi Tsuna, nhưng vẫn có tấm lá chắn màu cam mờ phía trong thế giới ảo ảnh ấy. Trước ngạc nhiên của anh, Byakuran thấy tấm lá chắn ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn của anh, Tsuna và Uni tạo ra ở tương lai. Anh nhận ra điều gì đó thực sự không đúng.
Reborn bắt đầu trở nên thực sự thiếu kiên nhẫn. Không nói thêm lời nào, cậu chiếu ánh sáng chiếc núm của mình về phía tấm lá chắn, tấm lá chắn vỡ tan ngay sau khi ánh sáng từ chiếc núm ấy chiếu vào nó. Ngay sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện trên tấm chắn, Byakuran ngừng tấn công và chạy về phía tấm chắn cùng với Reborn. Phần còn lại những người bảo vệ chạy theo sau họ. Họ đều lo lắng muốn thấy chuyện gì đang xảy ra.
"Tsu-chan!" Byakuran dừng lại ngay khi anh thấy Tsuna. Sau đó cả cơ thể anh tê cứng khi anh thấy Tsuna và Nakamura. Đúng vậy, tôi không hề gõ sai, đó là Nakamura, không phải cơ thể của Nakamura. Ánh mắt của anh trước tiên hướng về Nakamura người đang nằm dưới đất. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, mí mắt cậu rung lên một chút, và khuôn mặt cậu không còn nhợt nhạt nữa. Rõ ràng, cậu đã được sống lại.
"Juudaime! Tuyệt!" Gokudera hét lên khi cậu thấy chuyển động của Nakamura. "Tuyệt vời! Juudaime chưa chết!"
"Kai..." Yamamoto thực sự không biết nói gì.
"Boss..." Đôi mắt của Chrome chứa đầy nước mắt. Cô đã trải qua hai sự thay đổi cảm xúc ngày hôm nay. Đầu tiên diễn ra khi cô nghe thấy toàn bộ dấu vết về boss của cô đã bị xóa sạch khỏi trái đất. Và thứ hai hiện đang diễn ra. Cô hiện đang gần như ngất xỉu.
"Kufufufufu, Vongola." Mukuro mỉm cười, Hibari người đang đứng khá xa so với họ cũng vậy. Nhưng tất cả những nụ cười của họ đông cứng khi họ hướng ánh mắt về phía người đang quỳ bên cạnh Nakamura. Khuôn mặt của họ đều tái nhợt.
"Tsu-chan, cậu quyết định rồi sao?" Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Byakuran lên tiếng đầu tiên. Khuôn mặt anh có chút nhợt nhạt, nhưng anh bình tĩnh hơn tất cả những người hiện có mặt ở đây.
"..." Im lặng. Sau đó là câu trả lời ngắn ngủi, chứa đầy sự buồn bã. "Đúng vậy."
"Ah." Byakuran thở dài. "Ok. Một khi cậu đã quyết định, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cậu. Tôi biết từ những kinh nghiệm đã có rồi Tsu-chan. Nhưng cậu muốn tôi nói gì với họ?"
"Họ sao?" 
"Yeah. Họ đấy. Gia đình của cậu." Byakuran nói với giọng nói thực sự nhỏ. "Cậu biết họ sẽ giết tôi nếu tôi nói với họ rằng cậu ch... Đừng bận tâm."
"Ah. Tôi đã nghĩ về nó khá lâu rồi." Giọng nói chứa đầy nhẹ nhõm. "Tôi biết nó có thể xảy ra ngay sau khi tôi thấy Tornator trên bàn trong văn phòng của Underboss I trong tổng bộ nhà Vassallo. Vậy thì, tôi đoán anh có thể xóa đi trí nhớ của họ."
"Cái gì!" Đó là khi Byakuran hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh. "Tại sao..."
"Byakuran Gesso." Tsuna cuối cùng ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu chứa đầy quyết tâm. Cậu biết điều gì đó như thế này sẽ xảy ra, thực ra, ngay từ khi cậu tới thế giới này. Năng lực của Arcobaleno Bầu trời: nhìn thấu tương lai. Thậm chí chỉ với một nửa sức mạnh, Tsuna có thể thấy rõ ràng tương lai với sự giúp đỡ của Vongola 'time'. Nhưng cậu không biết cậu sẽ là một trong những... Sau khi thấy đôi mắt của những người bảo vệ khi họ biết về cái chết của Nakamura, trái tim cậu như tan vỡ. Cuối cùng, cậu thực sự nhận ra boss của họ là Nakamura Kai. Đó là Nakamura Kai đã đem lại cho họ niềm vui trong những năm còn đi học, đó là Nakamura Kai người dẫn dắt họ qua những khoảng thời gian khó khăn, và cũng là Nakamura Kai người mà họ đều yêu quý. Đây không phải thế giới của cậu. Cậu, Sawada Tsunayoshi, không phải Vongola Decimo, mà chỉ là một công dân bình thường của Nhật. Mặc dù vậy, khi cậu thấy những người bảo vệ buồn bã, trái tim cậu đau nhói. Cậu biết rằng với những người bảo vệ ở thế giới này, mất đi Nakamura Kai cũng giống như những người bảo vệ ở thế giới của cậu nhìn thấy xác chết của cậu sau trận chiến. Đó là khi cậu quyết định.
"Byakuran Gesso." Tsuna chậm rãi nói, không, giờ là yếu ớt. "Đây là mong muốn cuối cùng của ta. Như là Vongola Decimo, ứng viên Arcobaleno Bầu trời, và là boss của cậu, ta yêu cầu cậu hoàn thành nhiệm vụ ta vừa giao cho cậu. Hãy làm điều đó CÀNG SỚM CÀNG TỐT."
"Tsunayoshi-san?" Gokudera chậm rãi nói. "Cậu đang làm gì vậy?"
"Thực sự không có gì." Tsuna vui vẻ cười. Phải, vui vẻ trong nhận thức của những người bảo vệ. "Chỉ là giúp đưa Boss của các cậu trở lại với cuộc sống này thôi." Sau đó cậu nhìn Byakuran người đang cố nói thêm gì đó. "Các cậu sẽ sớm gặp lại cậu ấy, có lẽ một phút nữa các cậu có thể nói chuyện với cậu ấy rồi." Sau đó vòng tròn lửa màu cam bao quanh cơ thể Tsuna càng ngày càng lớn hơn. Reborn đang đứng cách Tsuna không xa nhướn mày. Cậu không biết đang có chuyện gì, nhưng cậu biết cậu không hề thích nó.
"Còn cậu thì sao, Tsunayoshi-san?" Gokudera lo lắng nói thêm với khuôn mặt lo lắng. "Cậu có thể sống cùng với chúng tôi không? Cậu sẽ tham gia vào nhà chúng tôi chứ?"
"Tôi đã là một thành viên trong nhà các cậu rồi, Gokudera-kun." Tsuna chậm rãi nói. Tầm nhìn của cậu hiện đang dần mờ đi. Xin lỗi, mọi người. Tớ lại đang làm điều vô nghĩa nữa rồi. Sau cùng, tớ vẫn không thể bỏ đi cái sự ngây thơ ngu ngốc của chính mình. Xin lỗi. Thực sự xin lỗi. "Nhưng, tôi không thể sống cùng với các cậu, tôi sẽ phải đi, tôi xin lỗi, tôi đang rất vội." Cậu chân thành nói.
"Tsunayoshi-san?" Gokudera nói khi cậu nhận ra giọng nói của Tsuna đang ngày càng bé đi. "Đang có chuyện gì vậy? Sao lại có một vòng tròn lửa bầu trời xung quanh cậu? Sao cậu lại phát chúng ra một cách không có mục đích như vậy? Điều đó sẽ khiến cậu bị tổn thương! Cậu biết mà! Xin hãy dừng lại đi!"
Đó là khi Reborn trở nên tỉnh táo. Vòng tròn lửa màu cam sao? Thật quen thuộc... chờ đã, mình biết điều này! Sự hi sinh của Arcobaleno! "Tsunayoshi-san!" Reborn lớn tiếng gọi. "Xin hãy dừng lại! Dừng lại ngay đi!" Cậu lo lắng kêu lên trong khi Byakuran chậm rãi lắc đầu.
"Nếu Tsu-chan đã quyết định, không ai có thể thay đổi nó." Anh buồn bã nói.
Nhìn những người bảo vệ lần cuối, Tsuna cười. Họ đều trông rất bối rối. Thật hiếm khi thấy bọn họ đều như vậy, nhất là Hibari. Tsuna cười với Byakuran. Byakuran gượng cười, một nụ cười xấu xí. Anh chỉ không thể đứng đó và nhìn người bạn thân nhất của mình chết. Nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm. Mỉm cười rạng rỡ lần cuối cùng, ngọn lửa cuối cùng cũng bao trùm quanh Tsuna.
"Tsunayoshi-san!" Reborn hét lớn. "Khôngggg!"
Những người bảo vệ vẫn đang bối rối. Nhưng khi ngọn lửa biến mất, mọi thứ đều rõ ràng.
Ở đó, bên cạnh cơ thể đang nhúc nhích của Nakamura Kai, là một bộ com-lê trống rỗng, Vongola Gear bầu trời Version X, Hộp Vongola, và chiếc hộp nhỏ chứa chiếc núm của Arcobaleno Bầu trời.
*thở dài* Byakuran quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời hôm nay thật trong xanh.