[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 24

"Tsunayoshi...-san?" Gokudera hoài nghi nói. "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cậu hét vang khắp căn phòng.
"Oh..." Một giọng nói nhỏ phát ra từ cơ thể đang nhúc nhích của Nakamura Kai. Rung mí mắt, cậu cuối cùng cũng mở đôi mắt xám của mình.
"Huh? Cậu là Gokudera-kun?" Nakamura yếu ớt nói khi cậu cố tập trung nhìn.
"Juudaime..." Gokudera, người chạy tới đó với tốc độ nhanh nhất khi cậu nghe thấy giọng nói của Nakamura, chậm rãi gọi tên. Không có chút dấu hiệu nào, cậu đột nhiên ôm chặt Nakamura vào lòng. "Juudaime!" Sau đó cậu khóc.
"Nah, nah, Gokudera-kun..." Nakamura hiện đang thực sự bối rối. Cậu chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra. Cậu chỉ biết rằng mình đã bị đánh gục bởi Bernardino Vassallo, sau đó cậu không nhớ gì hết. 2 tuần trước chỉ là trống rỗng trong kí ức của cậu. Và ngay sau khi cậu tỉnh lại, cậu thấy tất cả những người bảo vệ có những cảm xúc hỗn độn này trong đôi mắt họ, sự pha trộn cảm xúc giữa hạnh phúc, buồn bã, và bối rối. Và giờ, Gokudera đang khóc sao?
Nhắm mắt lại trong khi vỗ nhẹ vào đầu Gokudera, Nakamura cảm thấy một cảm giác buồn nôn chạy dọc cơ thể cậu. Nắm nhẹ lấy vai Gokudera, cậu cố để không bị ngã xuống đất. Lông mày cậu nhăn lại, cậu nhận ra não bộ của mình đã được thêm vào những gì đó mới mẻ, thứ gì đó hoàn toàn kì lạ nhưng cũng quen thuộc.
Tiếp thu những thông tin với đôi mắt nhắm lại,cậu đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại. Mọi việc đã xảy ra trong 2 tuần qua nhanh chóng lướt qua như một thước phim trong đầu cậu. Nhưng vài sự việc đã bị xóa mất: mười phút trước khi cậu tỉnh lại đã hoàn toàn bị xóa sạch.
"Eh, Byakuran-san?" Nakamura chậm rãi hỏi Byakuran người đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, anh dường như là người duy nhất ở đây biết toàn bộ sự việc. Ngập ngừng một chút, cuối cùng cậu hỏi câu hỏi mà cậu bận tâm nhất kể từ khi tiếp nhận được những thông tin đó. "Sawada Tsunayoshi-san đâu... đâu rồi?"
Mọi thứ rơi vào im lặng. Ngay cả Gokudera và Chrome cũng đã ngừng khóc. Lambo chuyển động chậm lại, Reborn kéo thấp mũ xuống, và Mukuro cười nhẹ. Chậm rãi quay đầu, Byakuran nhìn thẳng vào đôi mắt của Nakamura. Trước sự ngạc nhiên của Nakamura và mọi người, đôi mắt anh chứa đầy sự bình tĩnh và bình thản, nụ cười trêu chọc thường có đã trở lại khuôn mặt anh.
"Ah Nakamura Kai-kun." Byakuran chậm rãi nói. "Vậy là Tsu-chan đã xóa bớt một phần trong những thông tin mà cậu ấy đã đưa cho cậu thông qua lửa. Được rồi, nếu đó là ước muốn của cậu ấy, thì tôi không thể trả lời câu hỏi của cậu được."
"Byakuran-san..." Nakamura lầm bầm khi cậu thấy đôi mắt nghiêm túc của Byakuran. Sau đó cậu gật đầu. "Vậy được, nếu anh nói vậy, tôi sẽ không hỏi bất kì câu hỏi nào nữa. Tôi không cần biết những điều mà tôi không cần biết."
"Cậu thông minh hơn rồi đấy, Kai-kun, tôi phải nói vậy." Byakuran vui vẻ nói. Sau đó anh hướng ánh mắt về phía những người bảo vệ. Đột nhiên đồng tử của anh không hề tập trung. "Tsu-chan bảo mình xóa sạch những kí ức của những người bảo vệ... mình sẽ bị giết chết dã man nếu mình xóa những kí ức có cậu ấy trong kí ức của những thành viên trong nhà cậu ấy... nhưng những người này... uh... oh đúng vậy..." Anh thì thầm với chính mình, tạo nên sự im lặng khó xử với tất cả những người có mặt. "Được rồi!" Đồng từ của anh cuối cùng cũng trở lại bình thường, chậm rãi, anh cười. "Mọi người, các cậu có thể tới đây một lúc không?" Cùng lúc đó sau lưng anh, anh lấy ra hộp sương mù và nhẫn sương mù. Không tạo ra chút tiếng động nào, anh mở hộp.
Mọi người đi về phía Byakuran trước yêu cầu của anh, thậm chí cả Nakamura cũng đứng lên. Sử dụng hộp sương mù của mình, Byakuran tạo ra một ảo ảnh rằng anh đang nói chuyện với họ trong khi cơ thể thật của anh đang làm vài thủ thuật lên những người bảo vệ, thủ thuật mà Tsunayoshi-chan yêu cầu anh phải làm. Yêu cầu cuối cùng từ boss của anh. Anh phải hoàn thành nó, mà không mắc chút lỗi lầm nào.
5 giây sau, anh thấy đôi mắt của mọi người hiện đang có mặt không tập trung trong 1 giây, sau đó lại trở lại bình thường. Nhưng khuôn mặt họ chứa đầy sự bối rối. Mỗi khoảnh khắc, Byakuran đều tạo ra một kí ức giả về những gì đã xảy ra trong 2 tuần vừa qua trong não bộ của họ. Ngay sau khi anh làm vậy, anh đóng hộp sương mù lại, nhặt Vongola Gear và hộp Vongola của Tsuna lên, sau đó anh rời khỏi tổng bộ Vongola qua cửa sổ nhanh nhất có thể, để lại mọi người ở phía sau, bối rối.
5 phút sau khi Byakuran rời khỏi tổng bộ Vongola, mọi người cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động. Nhưng ngay sau khi họ bắt đầu chuyển động, mặt họ không còn bối rối nữa, nhưng chứa đầy nỗi buồn sâu thẳm. Trong im lặng, Nakamura nhặt những thứ còn lại của Tsuna một cách nhẹ nhàng bằng 2 tay và đi ra khỏi phòng. Những người bảo vệ đi theo.
Mukuro là người cuối cùng rời khỏi phòng. Cuối cùng, anh thôi phát ra lửa sương mù trên chiếc nhẫn Vongola của mình. Chậm rãi lắc đầu, anh cười cay đắng.
"Kufufufu, Sawada Tsunayoshi, cậu thực sự là người mà chúng tôi có thể quên sao?"

7 tháng sau, ở thế giới của Vongola Decimo: Sawada Tsunayoshi.
"Byakuran Gesso," Reborn chậm chạp nói khi cậu nhấp một ngụm nhỏ cốc cafe đen của mình. Lông mày cậu nhăn lại, cậu tập trung ánh mắt của mình vào chàng trai đang cười ngồi phía trước cậu. 2 tuần sau trận chiến với Cesare khiến cả Tsuna và Cesare bị đóng băng trong tảng băng của Phá vỡ giới hạn Zero Dying Will kết thúc được hai tuần, cậu thấy nó thực sự khó khăn để đọc được suy nghĩ của Byakuran, cứ như anh đã đóng suy nghĩ của mình lại với thế giới bên ngoài. Cậu chỉ có thể thấy được 1 hay 2 từ mỗi tháng hay còn hơn, nhưng không có từ nào trong số chúng liên quan tới Sawada Tsunayoshi, người học trò yêu quý của cậu, nhưng dường như lại liên quan tới xóa kí ức người khác.
"Gì vậy, Reborn-kun?" Byakuran vui vẻ nói. Nhưng Reborn vẫn thấy được chút buồn bã lóe qua đôi mắt anh. Anh đã như vậy từ 7 tháng trước.
"Giờ Dame-Tsuna đang thế nào ở cái thế giới song song ngu ngốc ấy rồi?" Reborn thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Oh, tôi thực sự không biết, Reborn-kun~" Byakuran nói với tiếng cười ngắn. "Tôi đã dùng hết sức mạnh của mình 6 tháng trước rồi, tôi đoán cậu biết điều đó mà."
"Nhưng cậu vẫn có thể biết được những gì mà Tsuna đã làm cơ mà." Không một câu hỏi nào, mà là thực tế.
"Huh?" Byakuran nheo mắt lại.
"Thông tin từ Uni. Cô ấy nói cô ấy có những khó khăn để cố gắng thấy được sự tồn tại của dame-Tsuna từ 7 tháng trước, cùng thời điểm mà cậu trở nên rất kì lạ." Lấy ra khẩu súng, Reborn đe dọa. "Nếu cậu không nói cho tôi thông tin chính xác về Tsuna ngay bây giờ, tôi sẽ bắn lủng sọ của cậu. Và tôi nghĩ tôi tôi biết rằng cậu đang nghĩ về việc xóa sạch kí ức của ai đó."
Cơ thể của Byakuran tê cứng lại trong một giây. Anh ngập ngừng. Thực ra anh muốn nói với họ sự thực về cái chết của Tsuna kể từ 7 tháng trước, nhưng mỗi lần như thế lại có thứ gì đó ngăn anh lại. Giống như một ý thức ngu ngốc, sự thông báo về cái chết của bạn mình. Hay nên nhắc lại về điều ước cuối cùng của người boss yêu quý của anh? Sau đó hãy xóa đi kí ức của họ. Với giọng điệu trong trẻo, cậu đã yêu cầu anh xóa sạch đi sự xuất hiện của cậu trong kí ức của những người bạn thân của cậu. Điều đó là quá tàn nhẫn khi Byakuran nghĩ tới. Nhìn vào đôi mắt Reborn, anh cuối cùng đã quyết định.
"Được rồi." Byakuran bình tĩnh nói. "Gọi những người bảo vệ tới phòng họp, và bảo tên bác sĩ ngu ngốc ấy chuẩn bị vài viên đạn tê liệt, các cậu có thể cần nó."
Đó là khi Reborn nhận ra có điều gì đó quan trọng, thực sự quan trọng. Khả năng mà cậu đã cố tránh suốt thời gian qua đã bị gọi lên từ nơi sâu nhất trong bộ não của mình.
Tình huống tồi tệ nhất. Cậu tự nói với chính mình

"Vậy đó là tất cả." Byakuran nói khi anh với tới cốc nước, vẫn chưa được động vào trong 3 tiếng. Anh cảm thấy thực sự khát từ 2 tiếng trước, nhưng trước những khuôn mặt nghiêm túc của những người bảo vệ, anh không thể nhúc nhích được. Nhờ Đệ Cửu và Uni, họ đã hồi sinh tất cả những người bảo vệ trong vòng 7 tháng nay. 2 ngày sau khi người yếu nhất trong số họ, Lambo, tỉnh lại, cậu nhận được thông tin về cái chết của Tsuna. Ngày đó, cậu chẳng ăn hay uống gì cả, cậu chỉ nhốt mình trong căn phòng ngủ nhỏ bé, thậm chí không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Nhưng 1 ngày sau, câu trở lại 'bình thường': cậu đã cư xử như vậy suốt thời gian qua. Giờ cuối cùng, cậu đã có cơ hội để giảm bớt đi tất cả những áp lực của mình. "Có câu hỏi nào không?" Anh nhẹ nhàng hỏi. Anh biết những người bảo vệ cần thời gian để tiếp thu toàn bộ thông tin ấy, và anh đã chuẩn bị nếu họ hành động hơi quá kích động.
Im lặng, không ai nói một lời nào. Chỉ có con chim của Hibari là chuyển động một chút và nhảy lên đầu Hibari.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Gokudera lên tiếng trước.
"Ah, vậy.... vậy... Juudaime đã...ah, đi rồi sao?" Cậu ngập ngừng nói, nhưng bình tĩnh. Nhưng điều cậu sợ nhất cuối cùng đã trở thành sự thực. Điều mà cậu sợ phải đối mặt. Điều mà cậu đã nghĩ sẽ xảy ra với Juudaime yêu quý trong trận chiến 5 năm về trước. Giờ, đó là một sự thật thật lạnh lẽo.
"Ah." Byakuran gật đầu, bàn tay anh hiện đã cầm sẵn khẩu súng chứa đạn tê liệt.
"Ok, nếu đó là lựa chọn cuối cùng của Juudaime, tôi không có gì để nói cả." Cậu nhún vai như thể đó không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng đôi mắt đỏ của cậu đã cho thấy cảm xúc thật của cậu.
"Nah, vậy là Tsuna sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa." Yamamoto nói, cố nói điều đó với giọng điệu trong trẻo, nhưng cậu thất bại nặng nề.
Sau đó căn phòng lại rơi vào im lặng. Một phút sau, Hibari nói.
"Vậy khi nào tổ chức tang lễ cho động vật ăn cỏ đây?" Hỏi một câu hỏi mà họ đều cố né tránh.
Nhìn xuống Vongola Gear bầu trời và hộp Vongola bầu trời mà anh mang về từ thế giới song song khác với sự giúp đỡ của Uni và Nakamura đang ở trên bàn trước mặt anh, Byakuran không thể nói gì. Anh đã quên mất về điều đó. Không, thực ra anh đã nghĩ về nó trước đây rồi, nhưng anh chỉ né tránh nói thôi, né tránh sự thật rằng Tsu-chan của anh đã chết.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Reborn nói. Đôi mắt cậu chứa nỗi buồn sâu thẳm, nhưng trong đó là sự bình tĩnh.
"Chiều mai."