[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 22

"Đang có chuyện gì vậy?" Những người bảo vệ đang ở trong thế giới ảo ảnh hiện đều đang tò mò, họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Những lời thì thầm giữa Sawada Tsunayoshi và 'Nakamura Kai' quá nhỏ khiến họ chỉ nghe thấy được cái tên hoàn toàn xa lạ. "Cesare Rizzo?" Reborn lầm bầm cái tên ấy "Rizzo... Rizzo..." Sau đó đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên. "Tên boss cuối cùng của nhà Rizzo mà chúng ta đã hủy diệt 5 năm trước sao?"
"Chúng ta không hề tìm thấy dấu vết của hắn ở bất cứ đâu cả." Gokudera nói khi cậu nghĩ lại về trận chiến đó. "Hắn ta đã biến mất ngay sau khi chúng ta phá hủy tổng bộ của hắn. Có vấn đề gì về hắn ta sao?" Đôi mắt cậu chứ đầy sự bối rối.
Mukuro nheo mắt lại. Anh đang cảm thấy một cảm giác khó chịu, Chrome người đang run rẩy bên cạnh anh cũng vậy, nắm thật chặt tay anh. Cái cảm giác này là sao? Mukuro nghĩ. Mình hẳn phải có cái cảm giác này đâu đó trước đây rồi. Có lẽ không phải trong cuộc sống này, mà là cuộc sống ở quá khứ... một nơi nào đó, chắc chắn là ở một nơi nào đó.
"Đó là Rizzo trong cơ thể Kai phải... phải không?" Yamamoto ngập ngừng nói.
Im lặng. Nakamura thực sự cư xử không giống mình. Nhưng tên boss của một nhà đã bị hủy diệt đang ở trong cơ thể cậu sao? Thật kinh khủng mà. Cắn môi mình, Chrome xác nhận sự ngờ vực của những người bảo vệ. "Đó là sự thật." Cô yếu ớt nói. "Đây không phải Boss. Boss không thể sử dụng được lửa sương mù, nhưng tôi có thể cảm thấy sự chuyển động của thuộc tính sương mù xung quanh boss."
"Chết tiệt." Reborn lớn tiếng chửi thề khi cậu quay ánh mắt mình sang Tsuna đang thở dốc.
Tsunayoshi-san. Cậu nghĩ. Xin hãy chiến thắng.
"Chúng ta nên bắt đầu chứ?" Tsuna nói khi cậu nghiêng đầu. Vongola Gear của cậu đã được kích hoạt. "Ta không muốn chờ quá lâu để giết một kẻ mà ta đã từng đánh bại." Nhưng khi cậu nói câu nói đó, cậu đã giải phóng niêm phong giới hạn trên Vongola Gear của mình. Trong trái tim cậu, cậu biết đây không phải Cesare Rizzo mà cậu biết  trước đây. Nếu đây thực sự là kĩ thuật đó... nó sẽ khiến cậu mất mạng để xóa sạch mọi dấu vết của Cesare Rizzo trên trái đất này.
"Ah, ta vẫn chưa sẵn sàng mà." Cesare nói với nụ cười lớn. Hắn vẫn trông cực kì thoải mái. "Vì đây không phải cơ thể ta..." Cesare chậm rãi nói, "nhưng nếu ta dùng hết sức, nó vẫn ổn thôi..." Hắn xoay mặt ngoài của Tornator lần nữa. Một giây sau, lửa đen bao quanh khắp cơ thể Nakamura, nhưng nó biến mất một giây sau đó. Không thể nhìn thấy có gì khác biệt, nhưng khuôn mặt Tsuna chuyển sang tái nhợt, và cả má của Mukuro Rokudo cũng vậy.
"Người..." Tsuna không thể nói trong một giây. "Ngươi biết kĩ thuật đó ư? Kĩ thuật đã bị cấm bởi Vongola VI nhiều năm trước sao? Ngươi không biết rằng nó sẽ  khiến cơ thể Nakamura bị hư hỏng một khi linh hồn ngươi thoát khỏi cơ thể ấy sao?"
"Yep." Cesare nói, vẫn cười. "Nó sẽ hư hỏng, đương nhiên rồi. Nhưng chẳng sao cả. Chẳng ai sẽ dùng nó nữa dù ta có không hủy hoại nó."
"Nhưng vẫn có Nakamura Kai-!" Tsuna không nói nên lời trong một giây, sau đó đôi mắt cậu mở to vì sợ. "Ngươi-ngươi đã hút mất linh hồn cậu ấy sao?"
"Yeah, cái kĩ thuật cấm đó vô tình được phát triển bởi người bảo vệ mây của Vongola V trước khi chết rò rỉ tới mạng lưới thông tin của nhà ta khá lâu về trước, ngươi biết đây." Cesare chậm rãi nói. "Kĩ thuật hút lấy linh hồn người khác để tăng sức mạnh. Mọi thứ đều tuyệt vời. Nhưng ngươi phải tìm một cơ thể để đưa linh hồn của chính mình vào nếu ngươi không thể dùng được kĩ thuật đó. Cơ thể của Nakamura sẽ là cơ thể thứ 3 ta hủy hoại."
"Ngươi đã hút mất linh hồn cậu ấy..." Tsuna vẫn đang lầm bầm. "Linh hồn cậu ấy..." Sau đó cậu đột ngột ngẩng đầu lên và hét, gây hoảng sợ cho những người bảo vệ và đông cứng lại nụ cười của Cerase Rizzo. "Ngươi đã xóa sạch dấu vết của Vongola Decimo trên Trái đất ở thế giới này sao? Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy!"
"Huh?" Sự kinh ngạc trong trái tim những người bảo vệ. "Boss của chúng ta... biến mất khỏi Trái đất?"
"Nhưng..." Tsuna đột nhiên hạ thấp giọng nói của mình, biểu hiện của cậu trở về bình tĩnh, đôi mắt cậu đang cười. "Đó là tất cả phải không?"
"Ý ngươi là gì khi nói đó là tất cả phải không?" Cesare hoàn toàn ngạc nhiên trước biểu hiện của Tsuna. "Hút lấy linh hồn của Vongola Decimo, và ngươi chỉ nói 'đó là tất cả phải không'? Ngươi tàn nhẫn hơn vẻ ngoài đấy, Sawada Tsunayoshi-san."
"Đúng vậy, đương nhiên ta tàn nhẫn hơn vẻ ngoài của ta rồi." Tsuna mất kiên nhẫn nói. "Ta nghĩ ngươi biết ta đã mất đi sự ngây thơ của mình từ lâu rồi!" Sau đó giọng nói của cậu chìm xuống. "Dù ta không muốn làm vậy." Nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang mở ra trước mặt mình. "Ta thậm chí không biết đôi bàn tay này đã nhuốm bao nhiêu máu, bao nhiêu mạng sống mà ta đã chiến đoạt, bao nhiêu ước mơ đã bị phá hủy." Giọng nói cậu run rẩy một chút. Đôi mắt Cesare nheo lại, lần đầu trong 5 năm, hắn cảm thấy một dòng cảm xúc chạy dọc cơ thể hắn. Cảnh này, thật quen thuộc. Cesare thở dài trong đầu. Giống như mình khi thừa kế vị trí của cha mình. "Nhưng dù sao thì." Tsuna nói với nụ cười cay đắng. "Đây là số phận của ta, đúng chứ? Cho dù ta chết hay sống, linh hồn ta luôn thuộc về Vongola, ta không có lựa chọn." Giọng nói cậu đột ngột dừng lại. "Không hề có lựa chọn!" Khi toàn bộ cảm xúc đều bộc phát ra từ trái tim mình, một ngọn lửa bắn ra từ tay trái cậu, nhắm về ngay góc phải căn phòng.
"Anh đang ở đây, phải không?" Tsuna nghiêng đầu. "Ở đó ngay từ đầu, quan sát sự vô nghĩa này, Byakuran Gesso. Ra đây ngay đi." Có sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cậu. Lắc đầu mình trong bóng tối, Byakuran đi ra khỏi góc phòng.
"Ahhh, Tsu-chan cậu nhận ra rồi!" Byakuran nói với khuôn mặt vui vẻ, hoàn toàn lờ đi Cesare Rizzo. "Cậu trông thực sự tốt đấy!"
"Vậy anh để lại đống hỗn độn này cho tôi giải quyết sao?" Giọng nói của Tsuna cao hơn, ngón tay cậu chỉ về Cesare. "Sai lầm của anh, lại để tôi kết thúc sao?"
"Ah, xin lỗi, Tsu-chan~" Byakuran vẫn lờ đi sự tồn tại của Cesare Rizzo, "Thứ đó chỉ là một sự thất bại thôi. Xin lỗi vì gây ra những khó khăn này. Nhưng giờ cậu có thể giải quyết nó được không? Sau khi chúng ta kết thúc cái thứ ngu ngốc này, cậu có thể về nhà rồi."
"Nhà sao?" Giọng nói của Tsuna nhỏ hơn. "Ý anh là thế giới của tôi sao?"
"Yep, nhà đó." Byakuran cười. "Nhưng cậu phải giải quyết điều này trước đã, không tôi sẽ không giúp cậu đâu, Tsu-chan!"
"Anh đang đe dọa tôi đấy à?" Đôi mắt Tsuna nheo lại.
"Khôngg! Đương nhiên rồi!" Byakuran lùi lại một chút. "Chỉ là lời đề nghị thôi. Nhưng cậu..."
"...không có lựa chọn, đúng chứ." Tsuna hoàn tất câu nói khi cậu quay mặt lại về phía Cesare Rizzo kẻ đang nhìn chằm chằm vào họ với nụ cười xảo trá. "Ngạc nhiên vì ta không hề sợ hãi sao?" Tsuna nói khi cậu đọc suy nghĩ của Cesare. "Hay ngạc nhiên vì ta vẫn bình tĩnh khi ta biết được hoàn cảnh của Kai?"
"Ta phải nói là cả hai." Cesare nói khi hắn bước một bước gần hơn tới Tsuna.
"Sợ rằng không thể làm gì được ta, nó chỉ có thể đem lại cho ta sợ hãi. Thứ cảm xúc không cần thiết trong một trận chiến." Tsuna bình tĩnh nói khi cậu nắm chặt nắm đấm của mình. "Còn Nakamura Kai, ta không thể làm được gì về nó đúng chứ? Ta nghĩ trường hợp tồi tệ nhất là từ khi ta nhận ra sự tồn tại của ngươi trong cơ thể Nakamura và khi ngươi bừng lên ngọn lửa đen. Nó gọi là Tornator phải chứ, chiếc nhẫn đó." Tsuna chỉ vào Tornator trên tay hắn. "Được làm ra bởi người bảo vệ sương mù đời VI. Nó đã bị mất sau khi tang lễ của ông ấy kết thúc. Người sử dụng Tornator phải thề với chiếc nhẫn. Người sử dụng phải hiến cơ thể của chính mình để lấy ra được sức mạnh của Tornator. Ngọn lửa càng đen tối, thì càng nhiều linh hồn bị người sử dụng hút mất, và tạo ra một sức mạnh tuyệt vời."
"Ah, ta không nên bỏ qua sự tồn tại của cơ quan tình báo nhà Vongola được dẫn dắt bởi Hibari Kyoya, phải chứ?" Cesare chậm rãi nói không chút cảm xúc.
"Không, Hibari Kyoya chẳng có gì để làm với điều này cả. Ta đã tự mình tìm hiểu được toàn bộ những thông tin này 2 năm trước. Từ chính ngọn lửa của ngươi, Cesare Rizzo, ngươi có lẽ đã hút lấy linh hồn của 35 người sử dụng lửa sương mù, mà ít nhất 10 linh hồn của người sử dụng lửa mây, phải chứ?"
"Cả người sử dụng lửa bầu trời nữa." Nụ cười của Cesare trở lại bình thường. "Và có thể là một tên khác nữa."
"Ah, được rồi, nếu ngươi nói vậy." Tsuna nói khi lắc đầu mình. "Tất cả những gì ta phải làm lúc này là chấm dứt mạng sống của ngươi, sau đó ta có thể trở lại cuộc sống bình thường của ta. Quyết tâm được trở về nhà của ta có lẽ còn mạnh mẽ hơn quyết tâm lấy linh hồn ta của ngươi." Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cesare, Tsuna không thể không nói thêm một câu. "Ngươi nhắc ta nhớ về Mukuro, rất nhiều."
"HUH!" Cả Rokudo Mukuro và Cesare Rizzo đều hét lớn, "Cái quái gì thế?"
"Dù sao thì," Tsuna nói khi cậu phát lửa từ đôi găng tay của mình. "Tới lúc kết thúc những thứ vô nghĩa này rồi." Sau đó cậu biến mất. Đôi mắt Cesare mở to một chút, sau đó cơ thể hắn, không, không phải của hắn, cơ thể của Nakamura biến mất một giây sau Tsuna. Lông mày Reborn nhướn lên khi cậu tính toán tốc độ của hai người này trong cái đầu nhỏ của mình.
"Ôi thánh thần ơi." Cậu lầm bầm. "Một km mỗi 5 giây và thậm chí còn nhanh hơn, hai người đó có phải người không thế?"
Đòn tấn công đầu tiên của Tsuna đã bị đỡ lấy bởi hai tay của Cesare. Với khuôn mặt tươi cười, Cesare cố đẩy Tsuna lại phía sau.Nghiến răng thật chặt. Tsuna bắn ra ngọn lửa thuần khiết của mình và tặng cho Cesare vài vết bỏng nhỏ trên tay. Vì vài lí do, những vết bỏng đó nhanh chóng biến mất nhanh chóng sau khi Cesare lùi lại khỏi Tsuna.
"Phục hồi tốc độ cao sao? Năng lực của thuộc tính mặt trời." Tsuna nói khi lông mày cậu nhăn lại. "Theo như luật lệ của Tornator, sau khi hút được hơn 7 linh hồn của cùng một thuộc tính, ngươi có thể sở hữu một thuộc tính và sử dụng nó thành thục. Ngươi đã ăn bao nhiêu linh hồn rồi, Cesare?" Trái tim cậu đau một chút. Tsuna luôn là kiểu người tốt bụng. Cho dù cậu đã thay đổi bao nhiêu, lòng tốt của cậu vẫn sẽ luôn chôn sâu ở một nơi nào đó trong trái tim cậu. "Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?"
"Nah, nah, thật lạnh lùng, Tsunayoshi-chan." Cesare chậm rãi nói. "Có lẽ khoảng 100 và gì đó, có lẽ còn hơn, ta nghĩ thế. Còn về những người ta đã giết... ah... ta thực sự không biết, có lẽ hơn 1000 chăng?" Nụ cười của hắn trở nên lớn hơn khi hắn thấy sự tức giận lóe lên trong đôi mắt Tsuna.
"Tên khốn!" Tsuna nói khi cơ thể cậu lại biến mất lần nữa. Lần này cậu đã sẵn sàng rồi. X X Burner đã sẵn sàng để thiết lập. Trước sự ngạc nhiên của Tsuna, Cesare không di chuyển, hắn chỉ cười.
"Ngươi chắc ngươi muốn bắn nó chứ?" Cesare nói với nụ cười lớn. "Ngươi biết ta sẽ không bị giết, nhưng chỉ có người sẽ hứng chịu là Nakamura Kai. Không, ta nên nói thứ duy nhất sẽ phải hứng chịu là cơ thể của Nakamura Kai chứ nhỉ?"
"Ta biết." Tsuna nói với giọng trầm.
"Vậy cứ làm đi." Cesare chậm rãi nói. Hắn biết Tsuna không thể gây tổn thương cho đồng đội mình, dù họ tấn công cậu hay phản bội cậu. Nhờ cơ thể của Nakamura, Tsuna lúc này thậm chí còn chưa dùng hết 15% sức mạnh của mình.
Nghiến chặt răng, Tsuna bắn. Cậu biết  cơ thể của Nakamura sẽ bị hủy hoại ngay sau khi ngọn lửa chạm vào nó, nhưng giờ nó không phải là vấn đề quan trọng nữa. Phải có sự hi sinh trên mỗi con đường tới thành công và sức mạnh, và lần này, sự hi sinh sẽ là Nakamura Kai, cho dù cậu có thích hay không. Tsuna không hề có lựa chọn. Từ lúc bắt đầu dính líu tới Mafia, Tsuna luôn là người có con đường đã được lựa chọn cho cậu. Đương nhiên, cậu đã chọn những trận chiến quan trọng đó. Nhưng nếu cậu có thể từ chối Reborn ngay từ khi bắt đầu..."
"Chờ đã! Tsunayoshi-san!" Một giọng nói phát ra từ dưới đất.
Nhưng đã quá muộn. Ngọn lửa đã bao trùm cơ thể của Nakamura. Tay Tsuna thu lại. Sự chú ý của cậu đạt mức cao nhất. Lúc này linh hồn của Cesare có thể ở bất cứ đâu, cố để tìm sai lầm của cậu.
Khi cậu cảm thấy sự lạnh lẽo ở bên trái mình. Cậu cố để né, nhưng nó đã quá muộn, một mũi tên lửa đen đã bay về phía cậu với tốc độ nhanh nhất. Sức mạnh của ngọn lửa đen là không thể đoán trước, với sức mạnh của rất nhiều linh hồn bên trong.
"Chết tiệt." Tsuna chửi thề dưới hơi thở của mình. Cậu quyết định bắt lấy nó. Không, cậu chưa quyết định, đó chỉ là điều duy nhất cậu làm được lúc đó.
Sau đó cậu thấy một bóng đen bay tới trước mặt cậu, và một làn sóng bạc. Sau đó 'clash', tiếng chiếc mũi tên xuyên qua cơ thể người. Tsuna bắt lấy mũi tên. Nhưng khi cậu nhìn mũi tên bên tay phải mình, cậu thấy nó dính đầy máu.
Chậm rãi Tsuna nhìn về phía trước. Mắt cậu bắt đầu lóe lên, sự ngạc nhiên, sợ hãi, buồn bã, và rất nhiều những cảm xúc khác nữa. 2 giây sau, não bộ của cậu trở nên lạnh lẽo. Miệng cậu mở to hình chữ 'O'. Lao về phía trước, cậu hét lớn.
"Gokudera-kun, tại sao? TẠI SAO!"