"Làm thế quái nào cậu ta lại tìm ra được cánh cửa bí mật đó chứ?" Mukuro bình tĩnh nói mặc dù mặt anh không bình tĩnh như vậy, "Chàng trai này khá thú vị đấy. Cậu ta nên là mục tiêu của ta."
"Nghĩa là tôi không còn là mục tiêu của anh nữa phải không?" Nakamura hi vọng nói với nụ cười.
"Không, Vongola." Mukuro tặng cho Nakamura một nụ cười hiểm ác. "Cậu sẽ là mục tiêu của tôi dù có chuyện gì đi chăng nữa." Nakamura rùng mình một chút trên ghế của mình.
"Reborn, cậu nghĩ sao về điều này?" Đệ Cửu quay sang Reborn người vẫn nhìn vào cánh cửa bí mật. "Sao Tsunayoshi-kun lại có thể nhận ra cánh cửa bí mật đó? Ta chắc chắn rằng không có ai khác ngoài mấy cậu đang ngồi đây biết được sự tồn tại của phòng ăn nhỏ đó."
"Đệ Cửu, tôi đoán ngài đã quên thực tế rằng Sawada Tsunayoshi là hậu duệ của Vongola Primo." Reborn chậm rãi nói. "Vì cậu ấy là hậu duệ trực tiếp của Vongola Primo, có nghĩa là cậu ấy mang dòng máu Vongola thuần khiết nhất hơn bất cứ ai ngồi đây. Có lẽ không phải ông, Lãnh đạo của CEDEF." Reborn gật đầu nhẹ với ba của Tsuna, Iemitsu. "Và do đó, một khi siêu trực giác được kích hoạt, sẽ có khả năng rằng cậu ấy có thể cảm thấy được không gian trống phía sau bức tường và do đó tìm thấy căn phòng."
"Có lẽ là vậy đấy." Yamamoto nói gãi phía sau đầu mình. "Hoặc tớ đoán là nó quá phức tạp để giải thích. Như là Tsunayoshi-kun là người ngoài hành tinh từ sao Hỏa người có khả năng nhìn xuyên tường. Thực ra, điều đó có nghĩa đấy chứ! Huh..." Giọng cậu chìm xuống khi thức ăn được đưa tới.
Trong căn phòng ăn nhỏ, Tsuna cười nhỏ trong khi nuốt nước mắt lại vào trong. Cái phong cách đoán mò của Yamamoto thật quen thuộc, thậm chí cả Yamamoto trước kia ở thế giới của cậu đã giành cả đời mình bên những người đồng đội, cậu cũng nói đùa một chút về năng lực sương mù của kẻ thù, so sánh hắn với Mukuro người hiện đang không có ở đó. Khịt mũi của mình, cậu với lấy cái thìa để ăn Ricotta. Thật không may, tay cậu vô tình đập vào cây nến nhỏ ở cạnh bàn và khiến cây nến rơi vào chiếc áo phông mới của cậu, khiến chiếc áo phông bốc cháy. Phát ra tiếng hét nhỏ, Tsuna nhanh chóng đổ ít nước vào áo trước khi ngọn lửa nhỏ cháy lan xa hơn.
Xin hãy nhớ điều này: dù đã bao nhiêu năm trôi qua, Sawada Tsunayoshi yêu mến của chúng ta sẽ luôn có DNA của 'vô dụng' trốn đâu đó trong cơ thể cậu. Cậu không thể tránh được sự thật rằng cậu vẫn sẽ bằng cách nào đó 'dame' trong suốt quãng đời của mình.
Sáng hôm sau, Tsuna thức dậy lúc 7h đúng. Mặc bộ comle vào như thói quen, cậu hướng về phòng ăn để ăn sáng. Bữa sáng thường bắt đầu lúc 7h30, chỉ vì lí do để những người bảo vệ dậy sớm. Một thói quen tốt sẽ có lợi cho chúng ta suốt đời. Reborn đã từng nói với cậu. Điều chỉnh tóc đuôi ngựa của mình, cậu đi tới phòng ăn.
Như tối hôm qua, mọi người đều đã ở đây. Lần này, có cả Nakamura và Reborn. Tsuna cười mệt mỏi với mọi người và trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu đi thẳng tới chỗ Hibari.
"Hibari Kyoya-san," Tsuna ngáp một chút nói, "Nói với Shiro-chan tới thăm tôi một chút vào tuần sau, ok? Chỉ cần nói với anh ấy rằng nếu anh ấy không làm như vậy ngay khi có thể, Tsu-chan của anh ấy sẽ lấy hết số kẹo dẻo của anh ấy lần thứ hai tôi gặp anh ấy. Bất kể ở thế giới nào." Sau đó Tsuna ngồi vào chiếc ghế trống cạnh Sasagawa và Chrome và bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
"Shiro-chan?" Mukuro khịt mũi, "Kẹo dẻo? Có nghĩa là..." Sau đó vẻ mặt của anh như đóng băng.
"Gì vậy, Rokudo Mukuro-san, người bảo vệ sương mù nửa vời của nhà Vongola? Có vấn đề gì sao?" Tsuna nói khi cậu nuốt một miếng thịt xông khói.
"Ý cậu là cái tên khốn trắng bệch ấy ư?" Mukuro từ từ nói.
"Cái tên khốn trắng bệch đã gần như giết chết anh ở tương lai phải không? Yeah, là anh ấy đấy." Tsuna uống một ngụm nhỏ của cốc cafe đen.
Đó là khi mọi người đều dừng ăn. Đột nhiên, Tsuna nhận ra mình đã chơi một trò chơi có hơi quá lớn: cậu đã vô tình để lộ thông tin cậu biết là những gì xảy ra ở tương lai.
"Đó là những gì tên khốn đó đã kể cho cậu phải không?" Mukuro nói với sự tức giận, "Vậy là tên khốn đó đã phơi bày ra cho cậu biết về những gì hắn đã làm với bọn ta ở tương lai sao? Hắn đáng phải chết!"
"Nah," Tsuna giả vờ bình tĩnh. "Anh ấy chỉ nói rằng anh là người bạn cũ mà anh ấy gần như đã giết chết ở tương lai thôi. Dù sao thì, sao anh ấy có thể giết anh ở tương lai được chứ? Vậy là anh ấy có thể du hành thời gian hay gì đó sao? Không thể nào." Phew, Tsuna nghĩ trong đầu. Cảm ơn vì điều đó, Mukuro, tôi nợ anh một lần.
Sau bữa ăn sáng, đã là 9h. Tất cả những người bảo vệ được gọi tới cuộc họp khẩn cấp về một gia đình đối thủ cùng với Reborn, Đệ Cửu và ba của Tsuna. Tsuna được để một mình lượn xung quanh tổng bộ quen thuộc này trong 4 tiếng cho tới bữa trưa lúc 1 giờ.
Lần đầu tiên kể từ khi Tsuna tới tổng bộ này, cậu cảm thấy cô đơn. Cậu không biết làm gì. Đây vừa là nhà vừa không phải là nhà cậu. Cậu thuộc về nơi này nhưng cũng không thuộc về nơi này. Cái cảm giác quen thuộc và khác lạ lẫn lộn này khiến Tsuna cảm thấy buồn. Cậu không thể hiểu được ngay cả cảm xúc của chính mình. Sau khi nghĩ về vấn đề này trong 2 tiếng lượn quanh tổng bộ Vongola mà không có đích đến cuối cùng, Tsuna dừng lại trước cửa phòng nơi cuộc họp diễn ra.
"Vậy họ đang kêu gọi cuộc chiến giữa bảy chúng ta với boss và underboss của họ sao? 7 chọi 2, không phải nó hơi thiếu công bằng sao?" Cậu nghe Sasagawa nói. <underboss ở đây ý là người thứ hai sau boss ví như trong một công ty thì đó là phó tổng đấy. tôi ko biết dùng từ sao hết>
"Ngươi không hiểu." Giọng của Gokudera, "Nó không phải là một underboss, mà là nhiều underboss. Đã thông chưa, số nhiều đấy. 8 là số nhiều đấy: hắn ta có tới 8 underboss. 9 với 7, không công bằng với chúng ta."
"Khi nào diễn ra cuộc chiến?" Giọng nói nghiêm túc của Nakamura. Giống như là cậu chuyển mình sang trạng thái Hyper để tập trung vào tình huống này.
"5 ngày sau, 4 giờ chiều. Ở Catacombe dei Capuccini phía bắc thành phố, ngoại ô thành phố Palermo." Reborn trả lời.
"Nhà nào?" Nakamura chậm rãi nói.
"Là chúng." Reborn trả lời sau 10 giây im lặng.
"Chết tiệt." Tsuna nghe thấy Nakamura thì thầm trong giận dữ. Nhưng trong giọng nói của cậu, Tsuna cũng nghe thấy được sự thất vọng, buồn bã, và thậm chí cả một chút không muốn chiến đấu.
Lúc đó là khi Chrome mất đi sự bình tĩnh vốn có. "Reborn-san, ý cậu là Catacombe dei Capuccini? Nơi hấp dẫn du lịch đã xuất hiện nhiều xác chết sao?"
"Là nơi đó đấy, Chrome Dokuro, chính là nơi đó." Reborn trấn an lại Chrome.
"Còn Tsunayoshi thì sao?" Giọng Nakamura trở lại bình thường, nhưng sự buồn bã vẫn còn đó "Chúng ta nên nói gì với cậu ấy giờ, Đệ Cửu, Reborn?"
Sau đó là sự im lặng. Không ai có thể phản ứng.
"Để đó cho tôi," Giọng nói bình tĩnh của Reborn, "Chúng ta sẽ đề cập tới nó hôm nay."
Sau đó Tsuna im lặng rời khỏi hành lang. Đây là thế giới của họ, mình không thể can thiệp vào quyết định của họ được. Tsuna cố nói với chính mình. Nhưng cậu không thể không lo lắng về quyết định đấu với nhà kẻ thù ở Catacombe dei Capuccini. Trước tiên, nơi đó là nơi thu hút khách du lịch, những người khách du lịch vô tội có thể bị liên lụy. Thứ hai, cấu trúc của Catacombe là cực kì phức tạp. Nơi đó về cơ bản là nơi để lưu trữ những xác ướp hay những ngôi mộ. Hệ thống sẽ kiểm soát việc sắp xếp những xác ướp và những vị trí khác nhau, khiến cả khu vực đó như một mê cung. Thêm nữa là cả Chrome, Lambo và Gokudera đều sợ xác ướp nữa.
Tsuna quay trở lại đại sảnh. Ở giữa sảnh, ngay cạnh cái cậu thang được thiết kế cao, có một cây đàn dương cầm Steinway màu trắng. Nó đã 80 tuổi rồi, nhưng âm thanh vẫn tốt. Ở thế giới của cậu, Gokudera thường chơi đàn dương cầm hàng ngày. Gokudera khăng khăng đòi dạy Tsuna chơi dương cầm, nhưng Tsuna luôn từ chối vì cậu nghĩ mình không thể chơi được dương cầm cho dù là gì nhờ cái DNA 'vô dụng' mà cậu có trong não bộ mình. Nhưng sau một thời gian bị lôi kéo bởi Gokudera, Tsuna học chơi vài bài hát khá phức tạp, ví dụ, bài này...
Ngồi xuống chiếc ghế dài, Tsuna mở nắp bàn phím, ngón tay gầy, nhợt nhạt của cậu bay trên những phím đàn đen và trắng, chơi một đoạn nhạc hoàn hảo. Lắc đầu nhẹ một chút, chân cậu bước lên bàn đạp. Những ngón tay lại lần nữa di chuyển, lần này đánh theo một khuôn nhạc ngẫu nhiên, phát ra những âm thanh nhỏ và hài hòa. Đoạn này được sáng tác bởi mẹ của Gokudera, và Gokudera là người duy nhất được bà dạy cho đoạn nhạc này. Nhưng ở thế giới của Tsuna, Gokudera đã dạy cho cậu cách chơi bài này, bài mà cậu yêu thích nhất. Cả đoạn nhạc nghe thực sự nhẹ với sự buồn bã, giống như kể với khán giả câu chuyện cổ tích có kết thúc là một thảm kịch.
Những ngón tay của Tsuna lại di chuyển, khi chúng di chuyển trên những phím đàn, hình ảnh Gokudera dạy cậu bản nhạc này xuất hiện trong đầu cậu. Bản nhạc mà Gokudera mất 1 năm rưỡi để dạy cho Tsuna, nhưng cho dù Tsuna mắc bao nhiêu lỗi, Gokudera luôn cười và chỉnh ngón tay của Tsuna vào phím đàn đúng. Chỉ vài ngày trước, để bảo vệ Tsuna khỏi 3 viên đạn không thể né được, cậu ấy đã bị bắn vào đầu tới 3 lần, ngay trước mặt Tsuna. Nhưng cậu đang cười, cậu cười như thể đã hoàn thành sứ mệnh cả đời của mình. Như thể cậu không bao giờ hối hận vì nó.
Nước mắt rơi xuống phím đàn. Nhưng Tsuna tiếp tục. Đây là bản nhạc sẽ kéo dài 15 phút. Cậu không thể dừng lại bất kể có chuyện gì xảy ra. Đó là điều cậu đã hứa với Gokudera Hayato. Một khi cậu bắt đầu nó, cậu sẽ không dừng lại.
Buổi họp đã kết thúc sớm hơn dự kiến. Có lẽ đó là vì Nakamura chọn chuyển thành thể Hyper lần đầu tiên trong cuộc họp nên không một người bảo vệ nào của cậu chọn việc làm điều gì đó ngu ngốc cả. Hoặc nó là vì Nakamura và Reborn đang hành xử kì lạ kể từ khi họ thấy tên nhà kẻ thù. Đặc biệt là Nakamura. Khi họ đi xuống chiếc cầu thang lộng lẫy, họ nghe thấy bản nhạc quen thuộc văng vẳng cạnh tai họ. Bản nhạc mà Gokudera thường hay chơi khi cậu buồn. Nhưng lần này, bản nhạc nghe thậm chí có thêm nước mắt, nhưng ở giữa nỗi buồn, họ có thể nhận ra vết nhỏ của một nụ cười, một nụ cười rất nhẹ có thể biến mất bất cứ lúc nào, giống như là tia sáng của ngọn nến trong cơn bão.
"Gokudera-kun-?" Nakamura nhìn lại và thấy Gokudera phía sau cậu. Vậy đó không phải Gokudera. Theo ánh mắt bất động của Gokudera và những người khác, cậu quay xuống cây đàn dương cầm Steinway màu trắng.
Ở đó cậu thấy là Sawada Tsunayoshi đang ngồi trên chiếc ghế dài, những ngón tay dài của cậu như bay nhảy trên phím đàn. Có vài giọt nước rơi xuống phím đàn, Nakamura quay trở lại mặt của Tsuna nơi mà những giọt nước mắt vẫn còn. Không ai đang nói gì cả, họ thậm chí không dám thở. Họ đều sợ phải làm phiền chàng trai trẻ. Cả tâm trí của Gokudera đang hoạt động.
Khi ngón tay của Tsuna bấm vào nốt nhạc cuối cùng, cậu mở mắt, nhưng vẫn không rời chân khỏi bàn đạp để nốt nhạc có thể ngân dài hơn. Lau đi những giọt nước mắt, cậu nhận ra nhóm người đang đứng ở trên cầu thang. Yếu ớt, cậu đứng dậy. Mỉm cười cay đắng với họ. Cậu chỉ rời khỏi cây đàn dương cầm như vậy và rời khỏi sảnh chính.
Nếu bằng cả mạng sống của tớ có thể hồi sinh cậu, không chút hối tiếc, tớ sẽ chết trong hạnh phúc.

1 nhận xét:
;(( Hay quá, mắc khóc ;((