[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 19

"Gokudera Hayato, cậu ở đó từ khi nào?" Reborn ngạc nhiên nói. Cậu không nhận ra cậu ấy cho tới tận bây giờ.
"Tôi ở đây sau khi tập luyện xong." Gokudera chậm rãi nói. "Gã Irie đó đã cố gắng hết sức. Chúng ta nên cảm ơn cậu ta."
"Huh?" Cả Spanner và Reborn đã ngạc nhiên vì Gokudera đang biết ơn một ai đó ngoài Nakamura Kai.
"Khi tôi nhìn vào đôi mắt của Tsunayoshi-san ngày hôm đó, trước khi cậu ấy bắn Bernardino Vassallo, đôi mắt luôn thuần khiết ấy đã lấp đầy với nỗi buồn sâu thẳm. Cậu ấy thực sự muốn là một phần trong chúng ta. Điều đó thực sự dễ dàng để thấy được." Gokudera bình tĩnh nói. "Nhưng đằng sau mong muốn được là một phần trong chúng ta, có cả sự quyết tâm bảo vệ Vongola bằng cả mạng sống của cậu ấy." Nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Spanner và Reborn, Gokudera quay mặt đi và nhìn lên trần nhà. Trên trần nhà, có bức vẽ bầu trời. Nó được đồn đại là được vẽ bởi chính Vongola Primo.
"Phải, lần đầu tôi gặp cậu ấy ở trường cấp 2, tôi chẳng để ý tí gì tới cậu ta hết. Cậu ấy như một mớ rác khác ở trường cấp 2 Nami. Nhưng lần này, khi tôi gặp lại cậu ấy ở Namimori, sức mạnh của cậu ấy dường như tăng lên rất nhanh. Nhưng thậm chí trong suốt những lần luyện tập, mỗi khi đạn của tôi chạm vào lửa của cậu ấy, luôn có cô đơn không thể san lấp chạy qua cơ thể tôi." Gokudera nhìn vào đôi tay mình và nói. "Tôi nghĩ tên ngốc bóng chày và Hibari cũng thấy vậy. Khi cậu ấy huấn luyện cho chúng tôi, tôi biết cách huấn luyện của cậu ấy có một chút như Spartan vậy, nhưng cậu ấy đang làm điều đó vì lợi ích của chúng ta. Cậu ấy đang thực sự lo lắng cho chúng ta về trận chiến."
"Và lời nhắn mà cậu ấy để lại cho chúng ta, ngài nhớ chứ, Reborn-san?" Gokudera chậm rãi nói, hiện đang nhìn thẳng vào đôi mắt của Reborn. "Ngài cũng nhận ra những giọt nước mắt đã khô ở góc giấy phải không? Cậu ấy không thực sự muốn rời khỏi Vongola, cậu ấy cảm thấy như bị đá ra khỏi Vongola vì chúng ta không chấp nhận cậu ấy. Không có nơi nào cho cậu ấy trong Vongola cả."
Nhìn Reborn hiện gần như sắp khóc, Gokudera cười một chút. "Vậy, tôi cá là khi Tsunayoshi-san biết được rằng Vassallo là kẻ thù của chúng ta, vì vậy cậu ấy đã đột nhập vào nhà Vassallo để giúp chúng ta. Vì vậy hãy tin cậu ấy! Cậu ấy sẽ giúp chúng ta!"
"Tôi nhận ra vài điều." Spanner nhai kẹo của mình nói. "Trước đó dấu chấm của Sawada Tsunayoshi là màu xanh, nghĩa là thuộc tính mưa. Nhưng sau khi loại bỏ sương mù đã che giấu đi bằng máy dò lửa này, chúng ta thấy được dấu chấm vàng khổng lồ này. Nghĩa là cậu ấy đang cải trang."
"Đã nói rồi mà." Gokudera nói khi cậu vừa ngáp vừa rời khỏi phòng. "Giờ tôi thấy rất tốt khi biết được Tsunayoshi-san đứng về phía chúng ta. Giờ tôi khá mệt rồi. Xin lỗi, Reborn-san. Chúc ngủ ngon, mọi người." Cậu đi vào hành lang.
"Nhận thức đáng chú ý đấy, Gokudera Hayato." Reborn nói với nụ cười bí ẩn. "Không biết cậu lại cẩn thận vậy đấy."
"Huh..." Spanner nói với vẻ tò mò. "Cậu ấy chẳng hỏi tí gì về Vongola? Thật kì lạ!"
"Cậu không hiểu đâu." Reborn nói vuốt hai bên tóc quăn của mình. "Cậu ta chỉ đang cố tránh cái sự thật rằng Kai đã bị bắt với sức mạnh đã bị lấy mất thôi. Tôi cá hiện giờ Gokudera Hayato, dù chỉ nói tên của Kai thôi cũng khiến cậu ta đau đớn. Cậu ta chỉ đang cố đặt hi vọng của mình lên Tsunayoshi-san."
"Đương nhiên," Reborn tiếp tục trong khi Spanner cố tiếp thu thông tin. "Sau những năm qua, cậu ta đã học được cách tin vào đồng đội, cũng như tin vào sức mạnh của họ. Trong tình huống nguy cấp như vậy, tôi cá những người bảo vệ biết rằng đặt lợi ích của nhà Vongola lên trên lợi ích của bạn mình mới là quan trọng. Nếu một mạng sống có thể kiếm thêm thời gian cho nhà được sống sót, chúng ta sẽ làm điều đó. Thậm chí nếu dame-Kai phải chết."
"Không phải các cậu nói sẽ không bỏ rơi đồng đội nào sao?" Spanner nói khi cậu đi về phía Shoichi hiện đang gần như ngã khỏi ghế. Lông mày cậu có hơi nhướn lên. "Tôi đã nghĩ các cậu sẽ đi và đưa Vongola ra cho dù có chuyện gì đấy!"
"Đúng vậy. Đó là những gì chúng tôi đã nói 5 năm trước trong buổi lễ." Reborn nói. "Nhưng Dame-Kai không bao gồm trong lời hứa đó."
"Ý cậu là gì?" Spanner tò mò nói trong khi đặt Irie Shoichi lên giường.
"Nakamura Kai không muốn được cứu bởi bất cứ ai khi cậu ta bị bắt." Reborn nói với giọng điệu kì lạ. "Cậu ta cũng không muốn được cứu nếu gặp một đối thủ khó nhằn."
"Cái gì...!" Spanner nói, há nửa miệng. Cậu không thể hiểu được suy nghĩ của Nakamura.
"Yeah." Reborn cay đắng cười. "Dame-Kai ngây thơ ấy không muốn bất cứ ai, thậm chí kẻ địch, bị thương bởi cậu ta."

"Cứu...?" Tsuna thì thầm. "Nakamura Kai... Nakamura Kai thực sự đã 'cầu cứu' mình sao?" Cậu nghiêng đầu cố hiểu được toàn bộ tình hình. "Và căn phòng tối đó là gì, thật đáng sợ, nhưng cái không khí ấy thật quen thuộc theo một cách nào đó..." Tsuna nheo mắt cố nghĩ lại. Nơi mà cậu đã thấy có bầu không khí ảm đạm chứa đầy bóng tối sự thiếu thốn sức mạnh? Cậu ấy hẳn đã ở trong tình trạng đó mới vài ngày trước! Cắn mạnh môi mình, Tsuna cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vài ngày qua.
Sau đó, cậu nhớ ra. Đôi mắt cậu mở to một chút nhưng trở lại bình thường 1 giây sau đó.
"Văn phòng của I..." Tsuna thì thầm khi cậu lại kích hoạt chiếc nhẫn sương mù, quay trở lại danh tính giả 'Rafael Piazza'. Sự nhận thức ấy khiến cậu cảm thấy thực sự không an toàn trong căn phòng ngủ này, như thể I đang nhìn cậu từ nơi nào đó suốt thời gian qua. "Họ nhốt Nakamura trong văn phòng của I sao?" Cậu ngạc nhiên nói ra.
"Và tình trạng hiện giờ của Nakamura Kai..." Tsuna biết rõ về tình trạng cơ thể hiện tại của Nakamura chỉ bằng cách nhìn vào nó. Mạng sống của cậu ấy đang thực sự mong manh. Với sức mạnh đã bị lấy ra, cậu chỉ như một con bò sẵn sàng bị làm thịt. Cậu không có thể trốn thoát. Sao nhà Vassallo có thể đối xử với cậu ấy như vậy! Tsuna thực sự tức giận khi nhớ lại điều đó. Sau cùng, cậu và Nakamura Kai đều thuộc về nhà Vongola và họ có mối quan hệ máu mủ với nhau. 
Nhưng khi những underboss nói về Bernardino Vassallo, họ nói ông ta là một người tốt bụng và hào phóng. Tsuna hiện đang tò mò. Họ nói ông ta chẳng bao giờ làm đau ai chỉ để vui cả. Ông ta chỉ là người đàn ông bình thường thôi. Sao một người đàn ông như thế có thể làm điều đó với một đứa trẻ ngây thơ được?
Đó là khi Tsuna nhận ra trường hợp khác. Cái trường hợp mà cậu ghét phải xem xét tới dù ở hoàn cảnh nào.
Có kẻ phản bội trong nhà Vassallo.
Sau đó một cơn đau đầu dữ dội tấn công cậu: đó là một mặt ảnh hưởng tới cậu vì làm việc quá chăm chỉ để kí số tài liệu ở tổng bộ Vongola vài ngày trước. Cậu nhăn mặt và ngất đi trên giường vì đau. Ban đêm lại rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng Tsuna không nhận ra, khi cậu ngã lại vào giường, cậu đã điều chỉnh lại chiếc nhẫn sương mù, khiến cậu vô hình với những người khác nữa. Phải tới sáng hôm sau cậu mới nhận ra điều đó. Và đó cũng sẽ là buổi sáng mà cậu nhận ra vài điều khác, vài điều còn sốc hơn cả lời 'cầu cứu' của Nakamura đêm đó.

"Hãy hoạt động đi." Hắn nói với một giọng trầm sau khi cầu nguyện với chúa trong tim mình. Chậm rãi, hắn quay chiếc nhẫn Tornator vào một nơi cụ thể. Ngọn lửa lập tức vô hình, cho thấy hiện ngọn lửa đang nóng thế nào. Nghiêng đầu lần nữa và lại cầu nguyện lần nữa, hắn đặt ngọn lửa vô hình ngay phía trên trái tim của đối tượng đó.
Đối tượng đó rên rỉ nhỏ vì đau đớn, nhưng chỉ một giây sau rơi vào im lặng. Khi ngọn lửa gần như không thể lớn hơn được nữa, khuôn mặt của đối tượng ấy chuyển từ hoàn toàn tái nhợt sang màu da khỏe mạnh bình thường, có chút hồng. Mái tóc đen của đối tượng ấy dường như lấy lại độ bóng của nó. Khi ngọn lửa vô hình cuối cùng cũng tắt, hắn phát ra tiếng cười lớn.
Hắn dập tắt ngọn lửa của Tornator nhanh nhất có thể. Kìm nén sự hưng phấn của mình, hắn cúi xuống và chạm vào khuôn mặt đối tượng đó như thể quan sát một bức tượng được khắc họa độc đáo. Khuôn mặt của hắn chuyển sang vẻ hoang dã khi hắn nhận ra rằng mình đã thành công. Hắn đã làm tốt hơn cả chính hắn hi vọng! Hắn nhanh chóng tháo Tornator ra và cất vào túi mình.
Thì thầm những ngôn ngữ Latin, hắn thì thầm cảm ơn chúa. Sau đó hắn đứng lên, nhìn về đối tượng mà hắn đã làm mới lại. Toát ra nụ cười mỉa mai, hắn nói với con ngươi đỏ lòm như máu:
"Yo, Vongola, và những người bạn yêu quý ở Vassallo, gặp lại các ngươi ở địa ngục nhé."

Sáng hôm sau, Tsuna tỉnh dậy lúc 7h30. Muộn hơn 30 phút so với thông thường, có lẽ vì cậu quá mệt mỏi trong tim vài ngày qua. Cậu có giấc mơ về Byakuran đang nói với cậu hôm qua. Cậu cá là đó không phải giấc mơ mà là loại lời nhắn nào đó bởi Byakuran vì Shiro-chan yêu dấu của chúng ta đã làm điều đó với Tsu-chan một lần trước đó ở thế giới của cậu khi Byakuran không thể biết chính xác Tsuna đang ở đâu.
"Tsu-chan, giờ cậu đang ở đâu vậy?" Byakuran nói trong giấc mơ của cậu với khuôn mặt lo lắng. Đó thực sự là khuôn mặt lo lắng, không hề đùa cợt. "Tôi không thể tìm thấy cậu ở đâu cả! Tôi nghe từ một nguồn tin rằng cậu đã cho nổ tổng bộ Vongola? Một lựa chọn tuyệt vời để trút sự tức giận của mình đi, nhưng rời khỏi tổng bô Vongola không phải lựa chọn tốt với cậu! Tôi thực sự rất lo lắng khi tôi không thể xác định được vị trí của cậu trong địa phận của nhà Vongola!"
"Dù sao thì, vẫn phải nói, tôi nghĩ tôi tìm ra được cách đưa cậu trở về thế giới của cậu rồi! Nhưng, uh, giờ mới chỉ có 95% an toàn thôi. Vì vậy, vì an toàn của cậu tôi sẽ không để cậu thử nó vì tôi không muốn đưa cậu tới thế giới song song khác. Tôi sẽ cố liên lạc với cậu vào một ngày nào đó, đó có lẽ sẽ là lúc nó đã sẵn sàng." Byakuran nói với giọng điệu nhẹ nhàng. "Vì vậy mai hãy cẩn thận và cố đừng bị thương! Nếu không khi tôi đưa cậu về và những người bảo vệ của cậu thấy cậu đang bị thương, họ sẽ giết tôi mất."
"Những người bảo vệ của mình?" Tsuna tò mò hỏi.
"Phải, những người bảo vệ của cậu! Tất cả bọn họ, Tsu-chan!" Byakuran vui vẻ nói. "Họ đều đã trở về!" Trước khi Tsuna có thể cảm ơn anh, giấc mơ của cậu kết thúc và Tsuna tỉnh lại với khuôn mặt thực sự hứng khởi.
Sau đó Tsuna nhận ra cơ thể mình đã vô hình. Cười với chiếc nhẫn sương mù của mình, cậu chuyển về khả năng ngụy trang đơn giản. Vệ sinh cá nhân xong, cậu rời khỏi căn phòng đang mặc bộ com-lê bình thường sau khi dọn dẹp giường ngủ. Cậu thấy cửa phòng mình đã bị khóa lại, nhưng cậu nhớ ra đã khóa cửa từ phía trong hôm qua trước khi đi ngủ. Nhưng giờ nó không quan trọng. Hôm nay là ngày đấu với nhà Vongola, và hôm nay cũng là ngày cậu, Sawada Tsunayoshi, hóa giải cái vấn đề ngu ngốc giữa hai nhà này.
Tsuna tới nơi mà những underboss ngoại trừ I thường hay ở đó hàng tối để chơi bài và ngủ gục trên cơ thể nhau khoảng 2 giờ sáng. Cậu nhẹ gõ cửa. Không ai trả lời.
Tsuna nghiêng đầu nhẹ. Cậu gõ cửa có chút mạnh hơn, nhưng vẫn không có tiếng gì trong căn phòng cả. Sau khi cố 3 lần, Tsuna có chút thiếu kiên nhẫn. Thì thầm 'Xin lỗi', cậu đá nhẹ cánh cửa. Cánh cửa mở ra, cảm thấy nhẹ như một sợi lông: một ai đó đã mở khóa cửa này trước đó. Hoặc có lẽ họ quên khóa nó, Tsuna nghĩ. Sau đó cậu bước vào phòng.
Chân cậu dừng lại ngay đó. Miệng Tsuna, đã chuẩn bị nói 'chào buổi sáng', cứng đờ lại ở dạng hình chữ 'o'. Đôi mắt cậu chứa đầy màu đỏ. Không phải vì nó tự chuyển sang đỏ, mà vì nó phản ánh lại cái ánh sáng màu đỏ trong phòng.
Chân Tsuna run lên cùng với bàn tay mình. Cậu gần như đổ gục xuống sàn. Vì vậy đó là lí do tại sao cánh cửa không khóa... một ai đó đã ở đây trước đó... nhưng nhờ chúa mà cậu đã chuyển đổi năng lực của nhẫn sương mù...
Tất cả 7 underboss, đã chết. Sát hại, không, bị giết ngay trong chính nhà của mình.