[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 20

Xác chết của những underboss bị méo mó một cách kì lạ. Khuôn mặt họ đang đau đớn. Vài đôi mắt vô hồn của họ mở to, chứa đầy ngạc nhiên và sợ hãi. Tsuna cúi xuống và sờ vào máu. Nó vẫn còn chưa khô và màu vẫn còn khá sáng. Họ chỉ vừa mới bị giết không lâu trước đó.
Tsuna xua đi toàn bộ sự kinh ngạc của mình và cúi xuống xác chết của underboss VI. VI đang nằm úp mặt xuống đất, tóc hắn có chút bù xù. Có một vết cắt lớn ở cổ hắn, khiến nó bị chia tách ra khỏi cơ thể. Nhưng cái quá trình đó diễn ra quá nhanh khiến nó chưa thể rời ra khỏi cơ thể trước khi ngã xuống đất. Một vài mạch máu vẫn còn kết nối đầu với cơ thể. Nhưng nếu Tsuna chạm vào nó, nó sẽ lập tức cắt đứt.
Tay Tsuna nhẹ nhàng sờ vào cánh tay trái của VI, nó vẫn còn ấm. Họ chỉ vừa mới bị giết không lâu trước đó, có lẽ tấn công khi họ còn đang ngủ. Hít một hơi thở sâu, Tsuna quyết định tìm hiểu toàn bộ sự việc. Nhắm mắt lại, cậu thở dài. Cậu thực sự không muốn làm điều này. Nó bằng cách nào đó sẽ khiến cậu sợ hãi.
Tsuna đặt cánh tay trái lên ngực của VI, sau đó là cánh tay phải lên đầu của VI. Một chuyển động nhỏ đã khiến vài mạch máu còn nối cái đầu với cơ thể bị đứt ra. Cái đầu lập tức bị tách rời khỏi cơ thể. Máu lại bắn ra nhiều hơn từ vết cắt. làm cho quần Tsuna có màu đỏ sẫm. Nhắm mắt lại, cậu gắn đầu và cơ thể lại với nhau. Bàn tay cậu run rẩy một chút. Cậu khá thích 7 người underboss này. Nghĩ rằng 8 tiếng trước những người này vẫn còn tràn trề năng lượng trò chuyện với cậu và giờ lại chết ngay trước mắt cậu khiến cậu sợ hãi.
Đôi mắt của VI đang mở to. Giống như VII và VIII, chúng chứa đầy ngạc nhiên và sợ hãi. Đôi mắt đờ đẫn ghi lại điều cuối cùng mà VI đã thấy trong thế giới này. Kìm nén nỗi sợ hãi, Tsuna nhìn vào đôi mắt đó. Với năng lực đặc biệt, cậu nghĩ có khả năng cao là cậu có thể đọc được gì đó từ vẻ đau đớn này của họ.
Sau đó Tsuna nhìn vào điều cuối cùng mà VI thấy trong thế giới này. Bàn tay phải đang giữ lấy đầu của VI đột ngột bắt đầu run rẩy, khiến đầu của VI lăn đi khỏi Tsuna, để lại một vệt máu dài. Cuối cùng nó lăn tới và đập vào bức tường khi nó dừng lại ở góc tủ và một chiếc bàn nhỏ.
Tsuna không thể kiểm soát bản thân mình được nữa, cả cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát. Điều này là không thể nào... điều này không thể xảy ra được... xin! Xin ai đó hãy đánh thức tôi dậy khỏi cái giấc mơ kinh khủng này với! Đấm tôi đi! Đánh tôi đi! Làm bất cứ điều gì mà mấy người muốn, chỉ cần đưa tôi ra khỏi đây thôi! Suy nghĩ của Tsuna trống rỗng. Thực ra, đó là vì cậu không biết phải nghĩ gì. Cả tâm trí cậu thực sự như một mớ hỗn độn vậy. Hình ảnh ấy hoàn toàn làm rối loạn hệ thống thần kinh của cậu. Hình ảnh ấy khiến mọi suy đoán của cậu và toàn bộ kế hoạch của cậu đều hỏng hết. Hình ảnh ấy nói với cậu rằng những gì cậu đang nghĩ lúc trước đều sai hết. Cậu đã suy đoán vài điều thật ngu ngốc.
Tsuna che mặt mình với hai bàn tay nhuốm đầy máu của VI và những underboss khác. Cậu quên lau sạch nó đi. Thực ra, giờ cậu thậm chí cũng chẳng để tâm đến nó, cậu thực sự không để tâm. Tiếng chuông reo trong đầu cậu, tiếng chuông của cái chết. Giờ nó lại đem lại ý nghĩa. Một ai đó đã vào căn phòng cậu sáng sớm, nhưng nhờ chiếc nhẫn sương mù, kẻ đột nhập ấy không thấy cậu. Đó là lí do tại sao giờ cậu vẫn còn sống sót đứng ở đây và còn thở. Nếu không có nhẫn sương mù của Mukuro, giờ cậu có lẽ đã chết như những underboss rồi.
"Nhưng kẻ đột nhập..." Giọng của Tsuna run rẩy, khiến nó khó để nhận ra được cậu đang nói gì. "Nó không hề có ý nghĩa gì hết!"
"Làm sao có thể... Sao kẻ đột nhập lại có thể là Nakamura Kai chứ?" Tsuna hét lên trong tuyệt vọng.

"Woho, trận chiến tối nay." Yamamoto nói với nụ cười lớn khi cậu bước vào căn phòng tập luyện. Những người bảo vệ còn lại đều đã ở đây. "Mọi người hãy cùng đánh bại Vassallo,yeah!"
"Yamamoto, tên ngốc bóng chày này!" Gokudera thư giãn nói, "Ngươi đã gần như muộn rồi tên ngốc."
"Nah, đừng tức giận như vậy đầu bạch tuộc." Sasagawa nói trong khi vỗ vai Gokudera. "Cậu ấy chỉ muộn có 30 giây thôi mà, cậu ấy xứng đáng với một chiếc huy chương cho điều đó đấy?"
"Huh?" Gokudera không thể hiểu anh đang nói gì trong một giây. Sau đó cậu hiểu ra. "Ngươi đang nói cái quái gì thế, tên đầu đinh ngu ngốc? Sao ngươi dám nói điều đó với ta, tên ngu ngốc kia!"
"Kufufu..." Mukuro cười khẩy khi bước tới Chrome. "Những tên ngu ngốc này, dám làm Chrome yêu dấu của ta hoảng sợ, thật là một nhóm người ngu ngốc."
"Yếu ớt, tụ tập, cắn tới chết." Cái suy luận điển hình của Hibari mà không ai có thể trốn tránh được.
"Lambo-sama muốn Kai! Lambo-sama muốn kẹo!" Lambo, đứa nhóc đang khóc ở một góc, hét lên.
Reborn đang đứng ngay trước cửa. Cậu chỉ vừa mới bước vào phòng khoảng 30 giây trước, và đây là những gì cậu thấy. Cầm lấy Leon đang chuyển thành khẩu súng, cuối cùng cậu không thể chịu được nữa. Chậm rãi, cậu chuyển Leon thành khẩu súng bạc chất lượng cao, hoàn toàn giống với khẩu của Tsuna.
"Câm hết lại ngay!" Reborn hét lên trong khi bắn viên đạn lên trời. "Bang!" Sau đó là sự im lặng.
"Trận chiến sẽ vào tối nay, 6 giờ." Reborn bình tĩnh nói trong khi đặt Leon lại lên mũ mình, nhìn vào đôi mắt của những người bảo vệ đang hoảng sợ. "Bernardino Vassallo và tất cả những underboss đều sẽ tới. Đây sẽ là trận chiến sẽ thay đổi số phận Boss của các cậu và nhẫn Vongola. Vì vậy các cậu phải thắng." Nhưng dù cậu đang nói vậy, tâm trí Reborn nói rằng 99%, họ sẽ không thắng.
"Vậy, hãy bắt đầu tập luyện thôi. Yamamoto cậu cùng với Go-" Lời của Reborn bị ngưng lại giữa chừng khi Irie Shoichi bước vào. Irie ngã xuống đất ngay khi cậu mở được cánh cửa phòng tập.
"Huh, chuyện gì vậy, Shoichi?" Yamamoto nói với nụ cười lớn. "Cậu ổn chứ? Tớ phải nói là cậu ngã khá mạnh đấy." Sau đó cậu bắt đầu đi về phía Irie cố giúp cậu đứng dậy. Nhưng lần này, Irie đứng lên với tốc độ mà chưa ai từng thấy. Nó quá nhanh khiến ngay cả Reborn cũng phải nhướn mày.
"Căn nhà nhỏ...! Căn nhà nhỏ của Bernardino Vassallo trong rừng quanh tổng bộ Vongola!" Irie ho khá mạnh.
"Có chuyện gì với nó sao?" Reborn nói khi cậu nhớ rằng Bernardino vẫn còn ở đó tối qua khi họ kiểm tra thiết bị dò lửa.
"Kai-kun vừa mới vào trong đó! Cậu ấy bay tới đó với tốc độ 9km/10 phút!"
"Juudaime?" Gokudera ngạc nhiên. Cậu đã thấy dấu chấm của Nakamura nhỏ thế nào hôm qua, và hôm nay cậu ấy tỉnh dậy và bay với tốc độ cao nhất sao? Thật kì lạ.
"Phải! Kai-kun! Hơn nữa..." Irie Shoichi nói khi cậu gãi đầu. "Có một ai khác đang bay tới Vongola với tốc độ cao. Một ai đó khá mạnh. Hắn ta chỉ còn cách có 15km nữa khi tôi rời khỏi phòng kĩ thuật 1 phút trước, vì vậy có lẽ hắn ta sẽ tới đây trong 10 phú-"
"BANG!" Cánh cửa căn phòng tập vỡ tung. Lần này vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Lông mày Reborn nhướn lên khi cậu nhớ nó đã tốn tới 200,000 euro cho cánh cửa đó. Nhưng khi cậu thấy người mới vào, suy nghĩ về tiền bạc lập tức bay xa 1000km.
"Mau lên!" Sawada Tsunayoshi nói khi cậu ho mạnh vì mệt mỏi, khuôn mặt và tay cậu nhuốm đầy máu. Bộ com-lê của cậu cũng vậy. Đương nhiên, không phải máu của cậu, mà là máu của underboss nhà Vassallo. Và cả máu của những người khác trong nhà Vassallo nữa. Vì khi cậu kiểm tra từng phòng một trong tổng bộ nhà Vassallo sau khi rời khỏi phòng chứa xác chết của những underboss, cậu nhận ra rằng cậu, Sawada Tsunayoshi, là người sống sót duy nhất trong tòa lâu đài này. Mọi người, thậm chí cả chó, đã bị giết bởi Nakamura Kai. Những giọt máu nhuốm đỏ toàn bộ lâu đài. Cái cách giết người này quá độc ác khiến ngay cả Tsuna cũng phải sợ.
"Mau lên!" Tsuna nói. "Nakamura đang tới! Chuẩn bị chiến đấu đi!"
"Kai? Chiến đấu?" Yamamoto tò mò nói, đôi mắt cậu nhìn máu khắp cơ thể Tsuna. "Sao chúng ta phải đấu với Kai?"
"Cậu ta đã giết hết mọi người ở nhà Vassallo rồi." Tsuna nói khi cậu lấy lại vẻ lạnh lùng bình thường của mình. "Tôi nghĩ cậu ta đang tới chỗ các cậu."
"Nhưng điều đó tốt mà, đúng chứ?" Mukuro chậm rãi nói. "Kufufu. Nếu Vongola đã giết hết mọi người ở nhà Vongola, nên chúng ta không phải chuẩn bị cho trận chiến tối nay nữa. Sawada Tsunayoshi, ta nghĩ tâm trí cậu bị lẫn lộn rồi."
"Huh?" Họ đã đúng. Đây là Vongola. Nhà Vassallo muốn nhẫn của họ, đó là một tin tốt với họ nếu Nakamura đã giết tất cả mọi người trong nhà Vassallo, nhưng... Tsuna từ từ nghĩ. Điều này cảm thấy không đúng tí nào, nó không có cảm giác như Nakamura thực sự.
"Hãy miêu tả Nakamura cho tôi ngay." Tsuna nói cố gắng trấn an lại mình, có lẽ nào...? Xác chết của I đã được tìm thấy ở văn phòng của I. Không ai trong nhà Vassallo thoát khỏi vụ thảm sát này ngoại trừ Bernardino Vassallo. Dù sao thì, hãy xem... "Miêu tả tính cách của cậu ta, cách ứng xử của cậu ta."
"Thì, Juudaime tốt bụng và hiểu biết." Với sự ngạc nhiên của Tsuna, Gokudera nói trước tiên. Gokudera cũng cảm thấy khá đáng ngờ vì cậu đã nghi ngờ về sự hồi phục nhanh chóng của Nakamura Kai. "Ngài ấy sẽ không bao giờ giết người vì mục đích riêng. Thậm chí nếu ngài ấy có làm ai bị thương, ngài ấy sẽ cố gây cho họ ít tổn thương nhất."
Ít tổn thương nhất... Một nụ cười bí ẩn xuất hiện trên khuôn mặt Tsuna. Điều đó giống với mình. Vậy thì những gì đã xảy ra sáng nay ở tổng bộ Vongola thực sự không phải do Nakamura. Ít nhất không phải mong muốn của cậu ta. Nhưng sau đó Tsuna lại do dự. Có lẽ nào Nakamura đang giấu đi tính cách thật của mình suốt những năm qua? Giống như Tsuna đã làm vài ngày trước vậy. Có khả năng đó vì cậu không hề biết Nakamura thật sự thế nào.
"Oh, dù sao thì." Tsuna nói trong khi xua đi toàn bộ những suy nghĩ không cần thiết. "Hãy chuẩn bị chiến đấu." Cậu nói khi cậu nắm tay thật chặt. "Cho dù kẻ thù là kẻ nào, đây sẽ là một trận chiến cực kì khó khăn."
Trong khi đó, trong căn nhà nhỏ của Bernardino Vassallo, Nakamura Kai đang nhìn chằm chằm vào cái xác chết của người đã yêu cầu I bắt nhốt cậu lại. Con ngươi của cậu không còn màu nâu xám, mà là màu đỏ, màu đỏ của máu. Nhưng trong một giây, đôi mắt cậu không tập trung và chuyển lại thành màu xám. Đánh mạnh vào đầu, đôi mắt lại chuyển về màu đỏ. Bay ra khỏi ngôi nhà, cậu che mặt đi với một tay, chỉ để hở ra một nửa mặt.
"Vongola, ta tới đây."