[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 18

Tsuna vẫn đang nằm trên giường. Tắt chiếc nhẫn sương mù, đôi mắt cậu hướng về bàn tay mình đang được nâng lên đầu. Trên tay phải cậu, có thứ vũ khí tối thượng: Vongola Gears.
Cậu đã có được thứ vũ khí tối thượng này khá lâu về trước. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? 5 năm? Nó rất lâu rồi, giống như một cuộc sống khác vậy. Nó là trong trận chiến đã kết thúc với cái chết của người bảo vệ sương mù nhà Primo. Cậu không thể nhớ chi tiết chính xác về việc cậu có được thứ vũ khí này bằng cách sử dụng quyết tâm của chính mình, nhưng nó có vài điều liên quan tới Chrome. Đôi mắt Tsuna nheo lại một chút khi suy nghĩ của cậu hướng tới Chrome.
"Chrome Dokuro..." Tsuna khẽ thì thầm. Sau cùng, Chrome Dokuro là cô gái đầu tiên thực sự hôn Tsuna. Dame-Tsuna, ý tôi là vậy. Mặc dù nó chỉ là để 'chào hỏi' thôi, nó vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Tsuna. Chrome trở nên cực kì mạnh trong vài năm trước. Cô tiến bộ nhanh chóng cùng với Rokudo Mukuro-sama của cô. Trong suốt cuộc chiến đã đưa Tsuna tới thế giới song song, Chrome lần đầu thoát khỏi âm mưu ám sát bằng chính sức mạnh của mình. Nhưng cô không may mắn như vậy lần thứ hai, cô đã bị giết ngay lập tức. Đương nhiên, Tsuna không có mặt lúc cô bị giết, nhưng cậu lại nhận được hình ảnh trong đầu mình nhờ kẻ thù. Hay đây là năng lực đặc biệt của nhẫn Vongola, hiện đang ở thể Vongola Gear? Tsuna tự hỏi khi cậu quay mình sang bên trái, hạ thấp tay mình xuống trước mặt mình để cậu có thể nhìn kĩ hơn Vongola Gear của mình. Sức mạnh của 7^3 là rất lớn do đó nó đôi khi được coi là một huyền thoại bởi mọi người đã từng từ chối để tin vào nó. Như 1 phần trong 7^3, chiếc nhẫn Vongola cũng giữ một sức mạnh tuyệt vời.
Chiếc nhẫn Vongola có thể gửi hình ảnh của những người bảo vệ vào đầu của người boss khi người nắm giữ chiếc nhẫn bầu trời này thực sự muốn thấy người bảo vệ của mình sao? Tsuna tự hỏi khi tay cậu sờ vào Vongola Gear. Như vậy, ví dụ, bây giờ, ta muốn thấy khuôn mặt của Gokudera Hayato! Một ánh sáng nhỏ bắn thẳng ra từ Vongola Gear vào trán của Tsuna, như nó đã làm trong buổi lễ thừa kế ở tương lai. Tsuna nheo mắt lại một chút trong bất ngờ. Bên trong não bộ cậu khi cậu nhận ra được những hình ảnh ấy, đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên.
Cậu thấy Gokudera Hayato trong thế giới này, không phải thế giới của cậu, đang tập luyện cùng với những người bảo vệ còn lại như điên. Khi cậu thấy Gokudera né đòn của Hibari, cậu thấy Gokudera lầm bầm một câu nói ngắn ngủi.
"Vì trận chiến với Vassallo, vì trận chiến đưa Juudaime trở về..."
Hình ảnh trực tiếp sao? Tsuna ngạc nhiên nghĩ. Trận chiến ngày mai là gì? Không phải nó đã bị hủy bỏ vì chiếc nhẫn Vongola giả sao? Trong tò mò, Tsuna kích hoạt năng lực Arcobaleno bầu trời đầu tiên của mình: đọc suy nghĩ.
Lông mày cậu nhướn lên khi cậu biết được chi tiết. Tsuna ở tuổi 20 thực sự giỏi ở việc đọc sức mạnh chiến đấu của người khác ngay lần đầu tiên cậu gặp họ. Sau trận chiến với những người bảo vệ Vongola ở thế giới này và bị kiểm tra bởi boss nhà Vassallo, cậu có thể cảm thấy sự chênh lệch sức mạnh lớn giữa họ. Không có cơ hội nào cho những người bảo vệ Vongola có thể thắng được! Nakamura Kai sẽ bị giam giữ trong ngục mãi mãi nếu đây là tình hình hiện tại!
Nakamura Kai...? Suy nghĩ của Tsuna chậm lại. Lần đầu tiên khi cậu tới thế giới này, suy nghĩ của Tsuna cố xem xét toàn bộ tình hình này từ quan điểm của Nakamura. Nó trông như là Nakamura Kai thực sự giống Tsuna. Có lẽ không giống với Tsuna bây giờ, nhưng thực sự giống với Tsuna 2 năm trước. Với quyết tâm đặt đồng đội và bạn bè của họ, đôi khi thậm chí cả kẻ thù lên trên lợi ích của chính mình, cả Nakamura và Tsuna thường xuyên gặp những lựa chọn khó khắn. Cắn môi mình, Tsuna tự hỏi mình một câu hỏi trong khi hình ảnh của Gokudera Hayato vẫn lóe lên trước mắt cậu.
Nakamura Kai, Vongola Decimo của thế giới này, sẽ... sẽ làm gì nếu biết được toàn bộ tình hình hiện nay?
Cậu ta có lẽ sẽ cố dừng trận chiến ngày mai lại thậm chí nếu nó lấy mất mạng sống của cậu ta. Suy nghĩ đó nảy ra ngay trong đầu Tsuna. Hình ảnh của Gokudera đã biến mất, cả tâm trí của cậu đang tập trung cho công việc duy nhất của mình. Cậu ta sẽ tự chửi rủa mình vì cả sự cố đó. Sau đó cậu ta sẽ cố dừng nó lại bằng cách đánh đổi mạng sống của mình.
Sao mình lại đang nghĩ về điều này chứ? Tsuna chậm rãi nhắm mắt lại. Nhu cầu của Nakamura không phải việc của mình. Thở dài lần nữa, Tsuna ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Con hẻm nhỏ, sau đó dẫn tới căn phòng tối. Cánh cửa đã bị khóa lại. Bàn tay hắn đưa tay ra cầm lấy cái tay cầm bằng thép còn lạnh hơn cả đá. Tay còn lại của hắn đút tay vào túi và lấy ra một thứ. Thứ vũ khí tối thượng của hắn. Nụ cười lóe lên trên khuôn mặt tối của hắn. Chậm rãi, hắn đặt thứ đó vào một cái lỗ nhỏ trên đỉnh tay cầm và xoay nó. Crack. Sau đó cánh cửa mở ra.
Cái ngục nhỏ thậm chí tối hơn cả trước. Không có cửa sổ trong căn phòng này, cả căn phòng bị đóng kín ngoại trừ một ống nhỏ để bơm oxi. Vì vài lí do căn ngục này ngửi như mùi cỏ. Bịt mũi của mình trong khi lắc đầu, đôi mắt hắn nhìn xung quanh để tìm mục tiêu. Sau đó ánh mắt hắn nhìn đối tượng đang co rúm lại ở góc trái căn ngục nhỏ xíu này.
Hắn cười khẩy. Một kẻ hèn nhát ngu ngốc. Nghiêng đầu mình như một đứa trẻ tò mò, hắn tiến về đối tượng đó. Nhưng đối tượng ấy dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của hắn. Nó im lặng và không hề động đậy. Giơ ra một tay, hắn nâng đối tượng ấy lên bằng cách nắm lấy đầu nó. Đối tượng ấy không hề cựa quậy để trốn thoát. Nó như thể không có sự sống.
Tự tát mình vì đã quên, hắn nhớ rằng hắn đã không đưa tí đồ ăn nào xuống đây trong 7 ngày. Hắn cười. Thậm chí cả tên boss ngu ngốc của hắn cũng không biết địa điểm. Đây là căn phòng bí mật của hắn. Nơi tốt nhất để giấu đi đối tượng này khi hắn ta đang cố tìm một nơi tuyệt hảo để đưa đối tượng ấy vào.
Véo má nhợt nhạt của đối tượng ấy, hắn cười với một giọng trầm. Cơ thể hắn run lên hưng phấn. Giờ đã là nửa đêm. Nếu ai đó nghe thấy tiếng cười này, điều có thể xảy ra nhất là họ sẽ chạy nhanh hết mức có thể trong khi hét toáng lên là 'ma'.
Giờ chỉ còn khoảng 18 tiếng nữa là tới trận chiến, hắn nghĩ với nụ cười nhếch mép. Cậu sẽ rất tuyệt trong trận chiến đó.
Hắn lấy ra một thứ và đeo nó vào ngón giữa tay phải mình. Xoay xoay nó lần 2, đôi mắt hắn mở to hơn trong vui sướng.
"Chờ đó, nhà Vongola, và Bernardino Vassallo," Underboss I nói với tiếng cười lớn. "ha, ngày mai hãy nhìn xem ta sẽ giết tất cả các ngươi chỉ trong một giây như thế nào nhé."
Tay hắn nắm chặt cổ Nakamura Kai hơn trước khi cuối cùng cũng thả ra và kích hoạt Tornator.

"Gah!" Tsuna tỉnh dậy. Cậu kêu lên trong đau đớn cùng cực. Tay phải cậu đau như bị chặt ra vậy. Nhăn mặt vì đau, đôi mắt cậu hướng xuống Vongola Gear.
Sao nó lại thắt chặt vào chỉ 1 giây trước đó nhỉ? Tsuna tự hỏi. Nhìn Vongola Gear, đôi mắt cậu hướng về phía đồng hồ. Giờ mới là 1 giờ sáng. Sao lại là bậy giờ? Tsuna gãi đầu, Mình đang mơ về đồng đội mình trong thế giới của chính mình mà... Sau đó đầu cậu đột ngột nhớ về hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy trước khi tỉnh lại nhờ cơn đau bên tay phải. Đó là khi cơ thể cậu đông cứng cùng với biểu hiện của mình. Đó là hình ảnh chẳng hề liên quan tới giấc mơ trước đó.
Cơ thể của Nakamura Kai đang nằm bất động giữa căn phòng nhỏ tối om không có một tia sáng. Nhưng khi Tsuna tới gần cậu, Tsuna nghe thấy một từ to và rõ ràng. Giọng nói quen thuộc, nhưng nó cũng có chút khác biệt so với giọng nói mà cậu đã nghe thấy trước đó. Lần này, giọng nói đó yếu ớt và nhẹ nhàng. Như thể chủ nhân của giọng nói đó đang cầu xin vì điều gì đó. Thứ gì đó rất đáng quý với cuộc sống của người ấy. Thậm chí có lẽ còn đáng quý hơn cả mạng sống người ấy.
"Giúp với."
Tiếng gọi tuyệt vọng cuối cùng. Tiếng gọi cuối cùng nhờ giúp đỡ cho nhà Vongola của người boss hiện tại của họ, Nakamura Kai, tới một ai đó mà cậu thậm chí không biết.

"Reborn-san!" Irie Shoichi kêu lên hào hứng, "Tôi nghĩ tôi thấy cậu ấy rồi!" Sau đó cậu không thể kiểm soát bản thân mình được nữa. Phát ra tiếng ngáp lớn, cậu đổ gục xuống ngay trên máng tính.
"Yo, Shoichi." Spanner thở dài khi cậu nhẹ nhàng đẩy Irie. "Ah. Dù sao thì. Tôi đoán cậu rất mệt vì phải làm việc chăm chỉ như vậy để tìm vị trí của Sawada Tsunayoshi." Sau đó đầu cậu quay sang Reborn người đang có một khuôn mặt nghiêm túc. "Tôi sẽ giải thích với cậu ngay đây." Cậu nói trong khi đút cái kẹo mút khác vào miệng mình.
"Thấy không, những dấu chấm với vòng tròn màu xám đen bên ngoài cho chúng ta biết ID của người nắm giữ lửa." Spanner nói trong khi chỉ vào những dấu chấm trên thiết bị dò lửa cải tiến. "Ví dụ, đây là Byakuran Gesso." Spanner nói trong khi chỉ vào cái dấu chấm cam khổng lồ với vòng trong xám bên ngoài. "Kích thước của dấu chấm đại diện cho sức mạnh của người giữ lửa. Màu của dấu chấm đại diện cho thuộc tính chính của họ. Vì Shoichi chỉ mới cài đặt plug-in vào thiết bị dò lửa, chiếc nhẫn sương mù hay bất cứ thứ che phủ nào khác sẽ không có tác dụng với thiết bị dò lửa này. Nó sẽ luôn cho thấy thuộc tính chính hoặc sức mạnh thực sự của một người nào đó. Nhờ hệ thống thông tin, không có ai khác ngoài chúng ta và Vongola biết được sự tồn tại của chiếc máy này. Vì vậy họ không thể có bất cứ hành động phòng ngừa nào để không bị phát hiện.
"Dame-Kai?" Khuôn mặt Reborn nhăn lại một chút.
"Cậu không biết sao?" Lúc này là Spanner quay sang ngạc nhiên. "Vongola đã yêu cầu chúng tôi làm nó để cậu ấy có thể theo dõi vị trí của những người bảo vệ và biết được sức mạnh của họ lúc đó. Kích thước dấu chấm sẽ nhỏ đi nếu sức mạnh của lửa hay năng lượng đã bị mất đi do chiến đấu hay gì đó."
"Tiếp tục đi." Reborn đẩy sự ngạc nhiên đi mất.
"Vậy có 5 người giữ lửa bầu trời được biết ở Palermo: Xanxus của Varia, Dino của Cavallone, Bernardnio của Vassallo, Vongola Đệ Cửu, Vongola Decimo, và Sawada Tsunayoshi của Vassallo." Spanner bình tĩnh nói.
"Hah?" Reborn kêu lên trong ngạc nhiên. "Sawada Tsunayoshi của Vassallo? Cái quái gì vậy?"
"Oh," Spanner nhướn mày nói. Tay cậu chỉ vào dấu chấm cam khổng lồ nằm ở khu vực được đánh dấu là 'Tổng bộ Vongola.' "5 trong số 6 người nắm giữ thuộc tính bầu trời ở đây đều đã được biết bởi hệ thống. Vì vậy đây hẳn là Sawada Tsunayoshi. Thấy không, cái dấu chấm cam nhỏ là của Vongola, những gì mà boss Vassallo đã nói là sự thật, họ đã bắt cậu ấy và giam ở một nhà ngục trong nhà Vassallo." Spanner nói khi chỉ vào dấu chấm nhỏ cách không xa dấu chấm của Tsuna. "Thông thường nó cùng kích cỡ với dấu đại diện cho Sawada Tsunayoshi, nhưng giờ..." Giọng cậu ngắt lại.
"Tại sao..." Reborn thì thầm dưới hơi thở của mình. "Tại sao... Tsunayoshi-san... sao cậu lại gia nhập Vassallo chứ? Sao cậu lại muốn là kẻ thù của chúng tôi!"
"Không, ngài sai rồi, Reborn-san." Một giọng nói phát ra từ cửa. Reborn quay đầu nhanh khiến cậu gần như bong gân. 
"Tsunayoshi-san sẽ không bao giờ làm điều đó. Tôi có thể thấy từ sự quyết tâm của cậu ấy." Gokudera dựa vào cửa nói.