[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 15


"Hey, mọi người. Gã này là Rafael Piazza. Cậu ta sẽ tham gia vào trận chiến ngày mai cùng với chúng ta!" II đi ra từ con hẻm nhỏ đang nắm lấy cổ tay trái của Tsuna. "Người lớn tuổi nhất trong chúng ta, I, chấp thuận lời thỉnh cầu làm một phần trong chúng ta. Rafael có một mối hiểu lầm sâu sắc với Vongola do đó chúng ta có thể hoàn toàn đối xử với cậu ta như một phần của chúng ta. Thuộc tính của cậu ta là mưa và phản ứng của ngọn lửa là thực sự mạnh, cùng cấp độ với chúng ta. Cậu ta cũng có thể làm chủ ngọn lửa của nhà chúng ta, lửa mây, rất tốt. Tôi đoán cậu ta sẽ là một đồng đội tốt, đúng chứ, Rafael?"
"Chắc chắn rồi, thưa ngài." Tsuna gật đầu. Nhờ nhẫn sương mù của Mukuro, giờ cậu trông như một chàng trai ở tuổi 20 với mái tóc vàng. Cậu trông chẳng giống như có dòng máu Nhật trong mình gì cả. Thực tế, cậu trông như một chàng trai sinh ra ở Châu Âu. Đưa tay phải lên mặt mình, Tsuna cho 8 người underboss thấy chiếc nhẫn mưa của mình được tặng bởi Dino 4 năm trước để bảo vệ chính mình. Dưới ánh nến lung linh, chiếc nhẫn tỏa sáng rõ ràng trong căn phòng tối nhỏ. Đôi mắt của những underboss nheo lại khi họ nhận ra cấp độ của chiếc nhẫn: cấp A hoặc có thể cao hơn.
"Yoho~ Nhẫn mưa cấp A luôn đấy!" IV nói khi nụ cười bí hiểm xuất hiện trên mặt mình. "Thứ thuộc tính chết tiệt ấy có thể giết chết thuộc tính mây chỉ trong vài giây nếu kẻ giữ nó có đủ sức mạnh và chiếc nhẫn phải chịu được toàn bộ sức mạnh mà không vỡ ra. Cậu có thể là một người đồng đội vĩ tuyệt vời đấy, Rafael-chan."
"Tôi đồng ý." III gật đầu. "Phải rồi, trước hết, một câu hỏi ngoài lề này: cậu bao nhiêu tuổi, Rafael Piazza? Trông cậu khá trẻ."
"Oh, III-san." Tsuna nhẹ nhàng trả lời. "Phải, tôi vẫn còn khá trẻ. Tôi mới chỉ 27 tuổi thôi."
"Trẻ hơn cả tôi nữa!" người trẻ nhất trong số những underboss, VIII, kêu lên vui vẻ trong khi gãi đầu lo lắng. "Hey, Rafael, tôi là VIII, và tôi lớn hơn cậu 2 tuổi."
"Rất vui được gặp ngài, VIII-san." Tsuna cúi đầu nhẹ với người trẻ tuổi nhất. "Xin hãy thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi, nhưng theo quan điểm của tôi, ngài trông khá giống I-san. Các ngài có mối quan hệ máu mủ phải không?" Tsuna hỏi, cố không khiến bất cứ ai có mặt tức giận. Hiện giờ nó rất quan trọng để biết thêm về những underboss này vò vậy không có sự xấu hổ nào có thể gây ra sau đó bởi hiểu lầm.
"Oh, ý cậu là... anh hai sao?" Một nụ cười vui tươi xuất hiện trên khuôn mặt VIII. "Yeah, anh ấy là anh trai tôi. Nhưng khoảng cách về tuổi giữa bọn tôi rất lớn. Anh trai tôi hơn tôi tới 22 tuổi lận. Thực ra, anh ấy là đứa con đầu tiên trong nhà của tôi trong khi tôi là đứa cuối cùng, vì vậy giải thích được cho điều đó."
"Nghĩa là phần còn lại của các ngài đều ở trong tầm tuổi từ 29 tới 50 sao?" Tsuna nói trong khi đang tính toán trong đầu.
"Cậu đúng rồi đấy." V nói khi hắn đội lại chiếc mũ lên đầu. "Cậu biết về trận chiến ngày mai chưa? Trận chiến mà chúng ta sẽ xâm nhập vào Vongola? Tôi đoán cậu đã được nói về nó rồi."
"Đúng vậy, tôi đã nghe về nó rồi." Tsuna gật đầu. "Anh trai của VIII đã nói với tôi về nó rất kĩ. Nhưng tất cả những gì anh ấy nói là tôi sẽ tham gia cùng các ngài. Nó chính xác là gì? Chỉ là một cuộc tấn công bình thường vào nhà Vongola? Như là một hoạt động hàng tuần phải không?"
"Hoạt động hàng tuần sao?" III vặn lại, "Tôi muốn điều đó xảy ra, tấn công vài nhà mới mỗi tuần. Điều đó sẽ vui hơn là kìm hãm lại và phải chiến đấu với những đồng đội này."
"Đúng đấy," IV gật đầu đồng ý. "Chúng tôi đã lập kế hoạch cho cuộc tấn công này vài tháng rồi, hay thậm chí là vài năm. Khi sự phát triển mạnh mẽ của Vongola bắt đầu tăng tiến, chúng tôi cảm thấy cần phải tấn công nhà Vongola càng sớm càng tốt. Nó chỉ được nói với tôi bởi I rằng đã đột nhập vào nhà Vongola khoảng 2 tuần trước và bọn tôi nhận được thông tin rằng sẽ tham gia cùng ngài ấy vào ngày mai, vì lợi ích tốt hơn của nhà chúng tôi."
"Vì vậy chúng ta nên tự mình trang bị đầy đủ và gây ra vài tác động lớn cho nhà Vongola." II gật đầu.
"Sao các ngài đều không thích Vongola nhiều như vậy? Tôi ghét nó vì nó đã hủy hoại gia đình tôi," Tsuna nói dối để biết được sự thật, "Các ngài cũng có trường hợp giống tôi sao? Hay là gì khác?"
"Cậu không hiểu đâu." II chậm rãi lắc đầu, "Đó không phải là nhà Vongola mà bọn tôi 'ghét'. Đó là gì đó hay người nào đó khác. Phải, không thực sự là 'ghét', đó là quá nặng. Có lẽ chỉ là nghi ngờ hay không thích thôi."
"Ha?" Tsuna nói với vẻ ngạc nhiên, "Thứ gì đó? Hay một ai đó từ nhà Vongola sao?"
"Đúng vậy, Rafael Piazza-san." VIII chậm rãi nói khi hắn sờ vào chiếc nhẫn mây của mình. "Không phải là nhà Vongola, nhà đó rất tốt, ít nhất là cho tới hiện tại. Và nó vẫn ổn suốt 170 năm gì đó rồi."
"Huh?" Tsuna nói khẽ. "170 năm gì đó sao?" Nhưng VIII chỉ cười một chút và tiếp tục nói.
"Điều mà chúng tôi ghét, và điều mà chúng tôi sẽ tìm kiếm với cả mạng sống của mình là..."
Khi V kết thúc câu nói, đôi mắt Tsuna mở to ngạc nhiên. Nó chứa đầy sự ngạc nhiên. "Cái gì..."
Vongola Gear trên ngón tay cậu bị che đi bởi sương mù trở nên chặt hơn trên tay cậu.

"Ha, ha, ha..." Reborn và Bernardino đang tự hỗ trợ mình bởi các đồ nội thất trong căn phòng đã bị nổ tung. Nhờ chiếc nhẫn thuộc tính của mỗi người, bên ngoài không cảm thấy được nhiều sự rung chuyển. Thật tốt khi mà những người bảo vệ đang cố tìm ra gì đó để tìm ra Tsunayoshi-san lúc này, vì vậy họ không nhận ra vấn đề ở đây. Reborn nói khi cậu thở nhanh, nhìn chằm chằm vào Bernardino kẻ cũng thực sự mệt. Sức mạnh của họ gần như tương đương, vì vậy nó vẫn là sự bế tắc.
"Cậu vẫn muốn đấu sao?" Bernardino nhìn chằm chằm lại vào Reborn. Mạch máu đang đập mạnh trong đầu hắn. "Giờ ta đang thực sự khá mệt rồi, Reborn-chan."
"Mệt thật đấy." Reborn chậm rãi nói, "Ta cũng vậy. Giờ là lúc để dừng lại và tìm hiểu mọi thứ vào ngày mai."
"Yeah, giờ khá đủ rồi, không thêm gì nữa cho tới ngày mai, ta hứa, không gì nữa!" Bernardino đứng lên đang giơ hay tay lên, khi hắn từ từ rời khỏi phòng, hắn quay sang Reborn với vẻ bí hiểm trên khuôn mặt. "Nhưng ta có vấn đề thực sự quan trọng hiện đang khiến ta bận tâm. Ta nghĩ cậu có thể biết câu trả lời về nó, Reborn-chan."
"Nói thẳng ra đi." Reborn nói khi cậu nhấp một ngụm nước từ bồn nước.
"Chiếc nhẫn Vongola mà Nakamura Kai đeo là giả." Bernardino nói khi hắn tháo chiếc nhẫn bầu trời ra khỏi ngón tay và nhẹ đặt nó lên bàn. "Mặc dù đồ giả này thực sự giống đồ thật và cũng vượt quá chất lượng của một chiếc nhẫn cấp A, có sự khác biệt lớn trên ngọn lửa. Ta có thể nhận ra nhờ kinh nghiệm trước đây của ta với Vongola Đệ Cửu. Ông ấy đã cho ta xem chiếc nhẫn 20 năm trước khi ta vẫn còn trẻ và ngu ngốc. "Sao Nakamura Kai, Vongola Decimo, lại có chiếc nhẫn giả?"
"Hah?" Reborn rõ ràng cũng ngạc nhiên, "Kai có chiếc nhẫn giả sao?"
"Cậu cũng không biết gì về nó sao? Thú vị thật. Nakamura cũng không có kí ức gì về việc đổi nhẫn. Khi lần đầu ta đeo nó, nó cảm thấy bình thường. Nhưng sau 2 giờ, nó đột ngột thay đổi. Kì lạ huh." Bernardino cười nhẹ. "Dù sao thì, điều đó có thể ảnh hưởng tới nhiệm vụ của bọn ta. Ta nghĩ cậu biết về nó nên ta để cho kế hoạch tiếp tục. Dường như cậu cũng không biết sự thật về nhẫn Vongola. Quá tệ. Ta đoán ta sẽ hủy trận chiến ngày mai."
"Vậy là ngươi vẫn..." Reborn chưa nói xong câu, cậu dừng lại giữa chừng.
"Yeah, đương nhiên. Ta nghĩ cậu biết điều đó chứ! Nhất là sau sự cố đó!" Bernardino tặng cho cậu cái nháy mắt khi hắn ra khỏi phòng và biến mất trong không khí. "Mặc dù sự cố đó, chúng ta vẫn là đồng minh, nhớ chứ? Trận chiến ngày mai sẽ bị hủy bỏ, vì chiếc nhẫn là giả." Giọng của Bernardino vẫn văng vẳng trong không khí khi cơ thể hắn đã biến mất.
Một tiếng thở dài phát ra từ miệng của Reborn khi cậu loạng choạng vào chiếc ghế gần nhất, kiểm tra vết thương. "Ôi trời, sao mình có thể quên cái sự cố đó chứ?" Cậu thì thầm với chính mình trong sự ghê tởm, "Chết tiệt thật! Mình ngu ngốc như Dame-Kai từ bao giờ vậy?"
"Sau cùng, đó là trận chiến đầu tiên mà Dame-Kai giết người theo ý chí của mình."

Bernardino bước vào căn nhà nhỏ trong khu rừng quanh tổng bộ Vongola. Hắn nghi ngờ rằng nhà Vongola đã biết được sự tồn tại của căn nhà này từ một trong hai cách, nhưng cả những người bảo vệ cũng như Reborn đều chưa đề cập tới vấn đề này nghĩa là họ chấp nhận im lặng. Có lẽ họ muốn trả nợ. Bernardino nghĩ trong im lặng khi hắn đẩy cánh cửa gỗ mở ra. Không ai trong căn nhà này suốt 2 tuần, nó chứa đầy mùi của khu rừng hoang dã. Nhưng thật tệ, nếu chúng ta không lấy được thứ đó, chúng ta sẽ không ngừng săn các người, thậm chí nếu nó phá hủy lịch sử đồng mình suốt 167 năm.
Khi hắn úp mặt mình xuống giường, hắn nghe thấy giọng nói từ chiếc tai nghe bluetooth.
"Boss, ngài có đó không?" Giọng nói của underboss số một của hắn, I. "Kế hoạch sao rồi ạ."
"Ah, I hả..." Bernardino chậm rãi thở dài. "Ta nghĩ chúng ta có vấn đề lớn rồi. Chiếc nhẫn bầu trời là giả."
Có sự im lặng. Sau đó là một giọng nói ngạc nhiên. "Giả sao? Nakamura Kai đang đeo chiếc nhẫn giả sao?"
"Yeah, I-chan." Bernardino thì thầm, "Và cậu ta cũng như gia sư của cậu ta cũng không biết về nó. Rõ ràng chiếc nhẫn vẫn là chiếc nhẫn ban đầu cho tới 2 tuần trước, khoảng 3 tiếng sau khi ta lấy nó từ Nakamura."
"Nhưng sao ngài không thông báo tôi về điều này." Giọng nói nghe có chút lo lắng trộn lẫn với tức giận. "Tôi có thể thay đổi kế hoạch."
"Xin lỗi I-chan, nhưng ta nghĩ Reborn đã đổi nó có mục đích nên ta đã tìm hiểu từ cậu ta. Nhưng dường như cậu ta cũng không được thông báo về điều đó."
Một tiếng thở dài ngắn phát ra từ tai nghe. "Vậy giờ tôi nên làm gì, Boss, chúng ta có nên nói cho những underboss không...?"
"Làm đi, nhưng bảo họ đừng đánh mất hi vọng."
"Một ngày thôi, chúng ta sẽ tìm nó." 
Sau đó là tiếng click, và mọi thứ lại rơi vào im lặng. Bernardino lại thở dài lần nữa. Nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối, hắn ngất đi trên giường vì mệt mỏi.