Tsuna lảo đảo tỉnh dậy bởi tiếng của đồng hồ báo thức 'Ugh...' Tsuna đẩy mình dậy khi cậu tắt báo thức. Không muốn trở thành nạn nhân của Reborn khi đánh thức cậu dậy, cậu miễn cưỡng đứng dậy khỏi cái giường ấm áp và mềm mại và lơ đãng đi về phía nhà tắm trong khi run rẩy một chút vì cái giá lạnh buổi sáng trước khi đâm sầm vào cửa khiến cậu chúi xuống mặt đất và ôm cái trán đau đớn của mình với một tiếng rên.
Phải, thực sự là một khởi đầu mới mẻ cho một buổi sáng đẹp thế này.
Ngay sau khi Tsuna đã chuẩn bị xong, cậu ngáp và bước ra khỏi phòng tắm (Và vết đỏ bầm trên trán mình). Khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng mình, đôi mắt cậu dừng lại trước tờ lịch được treo bên cạnh khung cửa. Cậu chớp mắt khi nhận ra gì đó... hôm nay là 14 tháng 10! Có nghĩa là, hôm nay là-
"Tsu-kun! Đồ ăn sáng xong rồi này!"
"Hai!" Tsuna kêu lên trước khi chạy xuống.
Khi Tsuna bước vào phòng ăn, cậu thấy mẹ mình nấu bữa sáng như hầu hết mọi ngày. Tsuna thở dài trước khi vào chỗ ngồi. "Chào buổi sáng Tsu-kun, con dậy sớm thế!"
"A-ah..." cậu thanh niên tóc nâu trả lời trong khi cảm thấy hơi thất vọng. Phải, nó không thể khác được, bà ấy có hơi đãng trí. Bà sẽ sớm nhận ra thôi, không bằng cách này thì cách khác. Tsuna bĩu môi một chút, điều này luôn diễn ra mọi năm. Bà luôn nhớ ra vào buổi chiều hoặc có lẽ phải cuối ngày.
"Tsuna-nii, chào buổi sáng..." Fuuta ngáp ngủ người bước vào phòng ăn cùng với Lambo và Ipin.
Tsuna cười với họ "Chào buổi sáng." Cậu tới gần Ipin và Lambo người trông như chuẩn bị ngủ tiếp ở dưới đất, và bế chúng lên cẩn thận. Người boss trẻ đã rất gần gũi với chúng khi thời gian trôi qua và là người anh trai tuyệt vời với chúng.
"Maa, Lambo, Ipin, đừng ngủ dưới đất bây giờ chứ..." Tsuna cười chọc ghẹo trong khi Nana không thể không thấy vui khi thấy họ ngọt ngào thế nào.
"Thật tốt khi thấy cậu sớm thế này Baka-Tsuna..." Reborn, người vào trong khi ngồi trên vai Bianchi, nói.
"Yeah... phải..." 'Sau cùng thì tớ cũng phải tránh đòn tra tấn của cậu chứ...' Tsuna nghĩ, trước khi đặt Ipin và Lambo vào chỗ ngồi của mình. Cậu ngồi lại vào chỗ ngồi của mình khi Nana đặt thức ăn xuống. Tsuna nhìn Reborn chĩa khẩu súng vào Lambo người định ăn cắp trứng chiên của nhóc Arcobaleno, trong khi Ipin đang mắng đứa bé. Đôi mắt caramel của cậu nhìn vào thức ăn trước mặt mình.
Một ngày thật bình thường.
Nhưng hôm nay không như những ngày bình thường đó... đối với cậu. Hôm nay là ngày đặc biệt của cậu. Đó là ngày sinh nhật cậu. Và một lần nữa, cậu cảm thấy thất vọng và suy sụp vì chẳng ai biết cả. Cậu cảm thấy có chút xấu hổ vì cảm thấy thế, nhưng ý tôi là... nếu các bạn đã trải qua việc không có ai nhớ tới ngày sinh nhật mình từ khi bạn còn bé vì bạn luôn được biết tới là vô dụng, vì vậy, không ai muốn là bạn của bạn, cộng với mẹ bạn đôi khi lại quên mất nó... bạn thực tế sẽ muốn một ngày khi mọi người xung quanh bạn đều sẽ chúc mừng bạn và có thể sẽ cảm thấy hơi ích kỉ cho sự chú ý.
"Cái không khí ảm đạm này là gì vậy, Dame-Tsuna?" giọng nói của Reborn kéo Tsuna ra khỏi dòng suy nghĩ, khiến cậu thanh niên tóc nâu ngạc nhiên nhìn lên và quay sang người gia sư của mình, "Kh-không có gì...!" Cậu kêu lên.
Reborn cau mày trước khi chĩa khẩu súng về phía Tsuna, "Tôi không thích khi cậu giữ bí mật với tôi, vì vậy khai ra ngay!"
"HIIIII! Tớ-tớ nghĩ tớ sẽ muộn mất! Tớ phải đi ngay!" Đệ thập lập tức nói khi cậu cầm lấy một mẩu bánh mì nướng và chạy ra khỏi phòng ăn.
"Cẩn thận đấy Tsu-kun!" là điều cuối cùng Tsuna nghe thấy khi cậu chạy vụt ra khỏi nhà.
"Nghiêm túc mà nói, Reborn có thể rất phiền phức..." Tsuna lẩm bẩm khi cậu đi trên đường vẫn đang nhai miếng bánh mì nướng cậu đã cố để cầm đi được.
Một cơn gió lạnh thoảng qua khuôn mặt cậu, khiến cậu thah niên tóc nâu run lên một chút...
Một buổi sáng bắt đầu sinh nhật cậu...
Nó sẽ luôn thế này sao?
Luôn cô đơn và chán nản vào ngày mình đã sinh ra...?
Heh... nó có cảm giác như là chẳng ai thực sự muốn chúc mừng cái ngày mà mình sinh ra huh?
Tsuna siết chặt nắm đấm của mình, trước khi làm rối tóc mình, "Ahh~! Mình đang quan trọng hóa mọi việc lên làm gì chứ? Mỗi ngày ai đó lại có sinh nhật, vậy nó có gì khác với mình chứ?" 'Và hơn nữa, giờ mình có bạn bè rồi, họ sẽ nhớ sinh nhật mình đúng chứ?'
"Juudaime!/Tsuna!"
Khi Tsuna quay lại, cậu lập tức thấy hai người bạn thân của mình. Yamamoto và Gokudera. Cậu chuẩn bị chào 2 người, khi mắt cậu hướng về chiếc hộp được gói lại trong tay Yamamoto. Nó có lẽ nào là... một món quà? Cho cậu sao?
"Juudaime! Chào buổi sáng!" Gokudera kêu lên, kéo Tsuna ra khỏi suy nghĩ.
"Chào buổi sáng Gokudera-kun." Tsuna trả lời.
"Yoh Tsuna!" Yamamoto cười.
"Ch-chào buổi sáng Yamamoto!"
Im lặng...
Yamamoto đổ mồ hôi khi Tsuna nhìn chằm chằm vào cậu, Gokudera, may mắn thay, đã phá vỡ cái khoảnh khắc kì lạ này "Juudaime, có gì không ổn sao?"
Tsuna chớp mắt, "Hm? Oh! Uhm... thì..." mặt cậu hơi đỏ khi cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi cảm thấy có chút ích kỷ "Tớ-tớ chỉ đang tự hỏi, c-cái món quà ấy cho dịp gì vậy?" cậu không thể không muốn được biết.
"Oh đây sao?" Yamamoto giơ ra món quà. "Nó là quà sinh nhất đấy!"
Tim Tsuna như ngừng đập.
"Một bạn học trong lớp mình hôm nay có sinh nhật đấy!" Yamamoto tiếp tục.
"Eh?"
"Vì vậy tớ nghĩ tớ sẽ tặng cậu ấy món quà!" Yamamoto cười kêu lên, "Tớ nghĩ tên cậu ấy là... Kenji?"
"Ken...ji?" Tsuna lẩm bẩm.
"Tch. Có ích gì khi tặng quà cho kẻ mà ngươi khó nhớ như vậy chứ, tên ngốc? Ngươi thậm chí còn chưa nhớ tên cậu ta!" Gokudera trừng mắt với Yamamoto.
"Ahaha! Maa maa! Chúng ta đều là bạn cùng lớp mà đúng chứ?" Yamamoto nói.
"S-sao cậu biết được hôm nay là sinh nhật cậu ấy?" Tsuna hỏi. 'Mà không phải mình?'
"Thì, cậu ấy gần như thông báo với cả lớp hôm qua, nhớ chứ?" Yamamoto nói khi cậu quay sang cậu thanh niên tóc nâu.
Người boss trẻ nhìn xuống, cảm thấy hết sức chán nản "Tớ-tớ hiểu..." Bạn của cậu đã quên ngày sinh nhật cậu rồi. Nhưng một lần nữa... nó cũng có thể là do họ không có ý tưởng gì khi sinh nhật cậu tới. Sau cùng, với cuộc sống chứa đầy những trận chiến và những lựa chọn đe dọa tới mạng sống... cậu không thể chỉ đột nhiên nói "Hey các cậu! Sinh nhật tớ sẽ sớm tới thôi!" được. Và hơn nữa, cậu cảm thấy có chút xấu hổ và khó xử khi cậu muốn thông báo sinh nhật mình, chưa kể tới là ngu ngốc nữa.
Nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn không thể không cảm thấy chán nản, giờ còn ở mức độ cao hơn.
"Juudaime? Có gì không ổn sao?" Gokudera lo lắng hỏi.
"Kh-không có gì..." Tsuna xoa đôi bàn tay lạnh của mình vào với nhau "Sao chúng ta không lên lớp thôi? Hibari-san có thể sẽ cắn chúng ta tới chết đấy." Cậu mỉm cười nhẹ trong khi quay đi khiến Yamamoto và Gokudera nhìn nhau tò mò.
'Mình có nên nói với họ không?' Tsuna nhìn hai người đang cãi nhau phía sau mình. Họ hiện đang ở cổng Nami-chu, và Tsuna đang phải đấu tranh nội tâm về việc cậu nên hay không nên nói với bạn mình rằng hôm này là sinh nhật cậu. Cảm thấy có chút trẻ con, cậu quyết định ngừng nghĩ về nó. Cuối cùng họ sẽ nhớ ra mà đúng không? Dòng suy nghĩ của Tsuna lần nữa bị ngắt khi cậu vô tình đâm vào ai đó.
"X-Xin lỗi vì điều đó-!"
"Nhìn xem mình đang ở đâu động vật ăn cỏ."
"HIIIIE!" Tsuna ngã dập mông. "Hi-Hibari-san! Em rất xin lỗi!"
Gokudera lập tức xuất hiện giữa hai người và trừng mắt trước người hội trưởng "Sao ngươi dám đâm vào Đệ Thập chứ!"
Cậu thanh niên tóc nâu cố dừng cậu thanh niên bom khói lại "D-Dừng lại đi Gokudera-kun! Đó thực sự là lỗi của tớ vì không nhìn mà." Cậu quay sang người hội trưởng, "E-em thực sự xin lỗi!" Và trước khi Gokudera có thể phản đối khi ngôi sao bóng chày chỉ cười như bình thường, Tsuna đã kéo cả 2 đi. Hibari nhìn những người kia đi trước khi làu bàu.
"Bây giờ tôi sẽ tạm tha cho cậu động vật ăn cỏ... vì hôm nay là ngày đặc biệt của cậu."
Ngay sau khi bộ ba bước vào lớp, họ lập tức thấy căn phòng chứa đầy đồ trang trí như bóng bay và hoa giấy, và ở phía trước là Kenji đang cười khoe khang khi bạn cùng lớp đang chúc mừng cậu.
"Chúc mừng sinh nhật Kenji-kun!" Một cô gái kêu lên.
"Cảm ơn." Kenji giả cười nhẹ nhàng, nhưng bằng cách nào đó khiến vài cô gái ngây ngất.
'Thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc tại trường luôn...' Tsuna thở dài khi đổ mồ hôi, 'Cậu ta thật là.'
"Tớ có lẽ nên đưa cậu ta món quà, neh Tsuna?" Người boss trẻ vô thức nhìn chăm chú vào món quà trong tay Yamamoto trước khi gật đầu trong khi quay mặt đi.
Với lời nói đó, người kiếm sĩ rời đi.
"Tch. Thật khoe khoang." Gokudera lẩm bẩm.
"Cứ để cậu ấy như vậy đi Gokudera-kun." Đôi mắt caramel của Tsuna hướng về cậu thanh niên có sinh nhật kia, "Cậu ấy chỉ muốn chúc mừng ngày sinh nhật của mình thôi."
"Tôi nghĩ hắn ta quá khoe khoang..." Gokudera lầm bầm, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt khao khát của Tsuna.
Sau đó họ đi về chỗ của mình để cất cặp.
"Tsuna-kun!" Kyoko tới gần cậu thanh niên tóc nâu, "Chào buổi sáng!"
"Ch-chào buổi sáng Kyoko-chan!" Tsuna trả lời.
Kyoko cười rạng rỡ với cậu trước khi nói, "Điều này không tuyệt sao? Hôm nay là sinh nhật Kenji-kun đó!"
Tsuna nhìn xuống, "Uh y-yeah... thật tốt cho cậu ấy." Cậu nhìn lên với một nụ cười nhẹ, "Cậu-cậu ấy thậm chí còn tổ chức tiệc để chúc mừng, thật tốt khi giáo viên đồng ý."
"Phải thực ra, vài bạn cùng lớp khác và tớ thực ra còn đặt kế hoạch cho cả bữa tiệc..." Kyoko kêu lên vui vẻ, "Bọn tớ muốn cậu ấy cảm thấy vui vào ngày đặc biệt của mình. Và cũng có thể, nó là để cảm ơn cậu ấy vì đội bóng chuyền của chúng ta đã vô địch, làm cho tên trường chúng ta được nổi tiếng! Đó là tại sao giáo viên gần như đồng ý với bữa tiệc này."
"O-oh..." Tsuna cau mày nhẹ, cảm thấy thất vọng hơn. Đương nhiên họ sẽ tổ chức tiệc cho Kenji rồi, cậu ấy khá nổi tiếng, và cậu chỉ là một người vô dụng mà cả lớp thậm chí còn chẳng nhớ sinh nhật cậu. Đương nhiên...
"Tsuna-kun?" Kyoko lo lắng nhìn cậu, "Cậu ổn chứ? Cậu trông có chút buồn."
"H-huh? Err... Không có gì... tớ-tớ chỉ có nhiều thứ trong đầu quá... chỉ có vậy thôi..." người boss trẻ ngập ngừng trả lời. Tuy nhiên Kyoko, tiếp tục nhìn chăm chú vào cậu thanh niên tóc nâu trước khi cau mày nhẹ.
"Nếu Tsuna-kun nói vậy..."
"Tsuna!" Một cánh tay lập tức quàng qua vai cậu thanh niên tóc nâu, "Haha! Tớ đã tặng quà của mình rồi!"
Cảm thấy có chút dịu xuống bởi cái quàng vai đột ngột của bạn mình, cậu hỏi với nụ cười nhẹ, "Tớ thấy rồi, cậu ấy thích chứ?"
"Yap!" Yamamoto cười.
"Ah!" Điều đó đã nhắc tớ. Sắp tới giờ đó rồi." Kyoko đột nhiên nói, khiến Tsuna và Yamamoto nhìn nhau thắc mắc. Trước khi họ kịp hỏi, Kyoko đã đi để nói chuyện với vài cô gái về điều gì đó.
Người boss trẻ chỉ có thể nhún vai dù Kyoko nói gì trước khi quay sang Yamamoto nói chuyện với sự tham gia của cậu thanh niên bom khói.
"Ahaha, dù sao thì, nhắc tới sinh nhật, sinh nhật cậu là khi nào Tsuna?" Yamamoto quay sang cậu thanh niên nhỏ hơn, khiến người kia hơi căng thẳng.
"C-của tớ sao...?" cậu nói.
Gokudera trở nên tái nhợt khi cậu nhận ra mình chẳng biết tí gì về sinh nhật của Tsuna cả. Cậu là loại cánh tay phải gì vậy? Thậm chí còn chẳng biết sinh nhật của boss mình, cậu là một nỗi ô nhục cho nhà Vongola.
"Juudaime! Ngài phải nói cho chúng tôi!"
Tsuna chớp mắt trước khi nhìn xuống "N-nó thực sự không quan trọng đâu các cậu..."
"Maa, maa, mau lên và nói cho bọn tớ đi." Yamamoto cười, "Như vậy bọn tớ cũng có thể tổ chức tiệc cho cậu nữa."
"E-eh?" Tsuna cảm thấy mặt mình nóng lên một chút, "C-các cậu không cần phải làm thế đâu."
"Phải đó. Cậu ta chỉ là Dame-Tsuna, sao phải tổ chức tiệc cho cậu ta chứ?" một học sinh bất kì, người dường như đã nghe trộm cuộc trò chuyện của họ, lên tiếng.
"Đúng đấy, cậu ta đã từng làm gì cho chúng ta chưa?" một người nữa thêm vào.
"Cậu ta chẳng làm gì cả ngoại trừ gây rắc rối cho người khác cả..."
"Chẳng ai thậm chí bận tâm tới việc nhớ sinh nhật cậu ta."
Tsuna rất đau. Tôi nghĩ cậu ấy thực sự vô dụng, và tôi nghĩ cậu ấy luôn tạo ra rắc rối cho người khác, nhất là bạn bè mình. Lông mày cậu nhăn lại... suy nghĩ đó... thực sự khiến cậu nghĩ sự tồn tại của mình chỉ là... vô dụng.
Trong khi đó, Gokudera và Yamamoto đã nghe thấy điều này, khuôn mặt tươi cười của ngôi sao bóng chày đã biến mất trước khi lập tức thay bằng vẻ nghiêm túc trong khi Gokudera cau có trừng mắt về họ. Tuy nhiên, trước khi hai cậu có thể làm hay nói gì, ánh sáng đột ngột tắt, khiến mọi người lầm bầm tò mò. Tsuna, tuy nhiên, rơi vào sốc và chán nản.
Cánh cửa lớp đột ngột mở ra và một ánh sáng rực rỡ khiến họ quay về phía cửa ra vào. Sau đó, đột nhiên, Kyoko bước vào lớp với chiếc bánh sinh nhật trong tay mình. Tsuna nhìn lên, và gần như lập tức, cậu cảm thấy có chút ghen tị. Cậu nhớ khi mình còn nhỏ, cậu sẽ luôn nhìn bạn học của mình nhận được bánh vào ngày sinh nhật mình, trong khi cậu chẳng có gì. Thực ra, nó cũng là sinh nhật cậu, nhưng bạn học của cậu dọa rằng đừng nói với bất cứ ai vì cậu ta chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho chính cậu ta thôi.
"Thật không công bằng..." Tsuna thì thầm, nhưng dường như không ai nghe thấy cậu khi cả lớp nhìn vào chiếc bánh trước khi hát bài chúc mừng sinh nhật...
Happy birthday to you~! <Chả biết hát bằng tiếng gì nên ko trans ra>
Cậu thanh niên tóc nâu luôn muốn mừng sinh nhật mình với bạn bè và gia đình mình.
Happy birthday to you~!
Cậu luôn muốn họ ít nhất cũng chúc mừng mình...
Happy birthday ~ Happy birthday~!
Chỉ cần cho thấy rằng họ vẫn còn nhớ...
Chỉ cần biết rằng họ thực sự chú ý tới ngày mà cậu sinh ra.
Happy birthday to you!
Có... đúng không?
Tiếng cười và vỗ tay đã kéo cậu thanh niên tóc nâu về thực tại. Ánh sáng bật lên và Tsuna nhìn họ cắt bánh sau khi Kenji thổi nến. Cậu đứng im tại chỗ. Cậu không biết phải làm gì hết. Cậu cảm thấy thực sự khó chịu và cậu không thể chịu được cái suy nghĩ không ai biết về ngày sinh nhật của cậu thêm được nữa. Cậu đã quá mệt vì phải ăn mừng chúng một mình rồi.
"Hey Tsuna, tớ mang cho cậu miếng bánh này..." Yamamoto nói nhỏ.
"Juudaime..." Gokudera cau mày nhìn Tsuna trước khi quay sang những học sinh dám sỉ nhục đệ Thập của mình với cái trừng mắt. Họ sẽ phải trả giá đắt.
"Maa maa Tsuna... đừng nghe họ. Những gì họ nói là sai đấy..." Yamamoto nói đẩy miếng bánh về phía Tsuna, "Vì vậy hãy vui lên... okay?"
Tsuna cắn môi, "Không, không phải điều đó..."
"?"
"Không phải điều đó..." cậu lặp lại trước khi nhìn xuống.
"Vậy có chuyện gì vậy Juudaime?" Gokudera hỏi, Kyoko đã tới gần cậu, tự hỏi có chuyện gì.
"Hôm nay..." Tsuna ngập ngừng một chút trước khi cuối cùng thở dài khi cậu tiếp tục "...tớ cảm thấy không khỏe... tớ sẽ về nhà." Cậu cầm lấy cặp của mình và đi ra khỏi lớp, để lại những người bạn của mình lo lắng gọi cậu.
"Có gì đó không ổn với Tsuna-kun sao?" Kyoko cau mày nói.
Yamamoto và Gokudera nhìn nhau "Chúng ta cần theo cậu ấy." Cầu thủ bóng chày thì thầm trước khi ra khỏi lớp, theo sau là Gokudera. Kyoko chớp mắt trước khi cũng ra khỏi lớp.
"Ah! Kyoko!" Kenji gọi thần tượng của trường, người dường như không nghe thấy cậu vì cô đã ra khỏi. Để lại cậu thanh niên đang tổ chức sinh nhật sự kinh ngạc và buồn bã.
Boss đời thứ 10 của nhà Vongola hắt hơi khi cậu đi ngang qua con phố đông đúc. Cậu đẩy khăn lên cái mũi lạnh của mình. Wow nó đã đóng băng luôn.
Tsuna cảm thấy ngu ngốc khi đi ngoài đường thế này. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ vì hành động của mình. Tsuna đi qua một quán cafe nhỏ và thấy một cậu nhóc nhỏ hiện đang tổ chức sinh nhật với vài người bạn và gia đình mình. Tsuna cười nhẹ. Chắc chắn hôm nay cũng có nhiều người có sinh nhật.
"Boss?"
Tsuna quay sang chủ nhân của giọng nói đó và sốc khi thấy Chrome, "Chrome! C-cậu đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi đang đi mua vài đồ ăn..." Chrome khẽ trả lời trước khi run rẩy một chút khi một cơn gió thổi qua. Điều đó khiến cậu thanh niên tóc nâu nhận ra rằng cô đang mặc chiếc áo khoác màu đen dài tới đầu gối, đồng phục trường cô mặc ở trong và giày cô vẫn luôn là đôi mà cô luôn đi... những đó chưa phải tất cả. Chưa kể tới tại sao cô lại lạnh, chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác là chửa đủ để làm ấm ai đó.
"Cậu không nên ra ngoài mà chỉ mặc như vậy chứ!" Tsuna cau mày kêu lên, lập tức cậu tháo khăn quàng ra và quàng nó vào quanh cổ cô người đang ngạc nhiên trước hành động đột ngột đó.
"K-không sao đâu Boss! Ngài không cần phải-!" Tsuna chỉ lắc đầu khi cậu tháo đôi găng tay đen của mình và đặt nó vào đôi tay của Chrome.
"Không ổn mà! Cậu sẽ cần nó hơn là tớ!" cậu nhấn mạnh, biết rõ nơi mà Chrome đang sống. So sánh với căn nhà đổ nát mà cô đang sống với căn nhà ấm áp của cậu, cậu biết những thứ mà cậu cho còn chẳng đủ giữ ấm cho cô.
"Nh-nhưng..." Người bảo vệ sương mù nhìn vào đôi găng tay ấm áp trong tay mình.
"Không sao đâu..." Tsuna cười ấm áp, khiến Chrome cảm thấy chút thoải mái. Cậu thanh niên tóc nâu bắt đầu nhìn quanh khi Chrome, với sự miễn cưỡng nhẹ, xỏ đôi găng tay ấm áp vào. Sau đó cô nhìn đôi tay mình trước khi cười nhẹ.
'Hơi ấm của Boss... nó cảm thấy thấy tuyệt...' Cô đặt hai bàn tay đeo găng của mình lên ngực.
Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến Chrome quay sang hướng của Tsuna người hiện đang cầm một chiếc túi nhựa chứ... sữa đóng hộp và cafe? Cậu đột nhiên chỉ về máy bán hàng tự động gần đó, "Tớ đã mua vài đồ uống cho ấm người này, mặc dù tớ không chắc cậu có thích không... nên hãy chọn cái cậu muốn đi... oh và cậu cũng có thể cho Ken và Chikusa nữa!" Cậu đưa túi nhựa cho cô gái tóc trái thơm.
"Boss..." Chrome kinh ngạc nhìn Boss của mình trước khi nhìn xuống với đôi má ửng hồng. "Tôi rất biết ơn... cảm ơn ngài."
Tsuna chỉ mỉm cười, "Không có gì đâu... hãy nói với tớ khi cậu cần gì, okay?" cậu thanh niên tóc nâu luôn quan tâm cho cô và không thể không ngừng băn khoăn cho cô ấy. Mặc dù Chrome là người thuật sĩ mạnh mẽ, nhưng cô vẫn là con gái và rất mỏng manh. Có những nội tạng ảo không giúp ích được gì.
"Dù sao thì, giờ tớ nên đi thôi." Đệ thập nói khi cậu đi khỏi. Chrome muốn gọi người kia mà không biết lí do, nhưng cô chỉ khép miệng lại và nhìn cậu thanh niên tóc nâu bước đi. Sau một lúc im lặng, Chrome chớp mắt, "M-Mukuro-sama? Ngài cần gì đó sao?"
Một sự im lặng khác...
Dần dần, con mắt tím của cô mở to "Eh?" cô quay về hướng mà cậu thanh niên tóc nâu đã đi.
"Hôm nay là... sinh nhật Boss sao?"
"HẾT MÌNH!"
"Hiiee! Anh-hai?" Tsuna kêu lên, ngạc nhiên nhìn người võ sĩ boxing.
Cậu thanh niên tóc nâu chỉ quyết định đi vào công viên có lẽ là để ngồi lên chiếc ghế đá và làm thư giãn đầu óc, mặc dù trời đang lạnh buốt. Tuy nhiên, cậu không hi vọng là thấy Ryohei đang chống đẩy ở giữa công viên như người điên như vậy.
"Anh hai! Anh đang làm gì vậy?" Tsuna quỳ xuống cạnh võ sĩ boxing. Thực tế là đang sốc.
"Ah Sawada!" Ryohei tiếp tục chống đẩy "Cậu có muốn tham gia cùng anh như một người đàn ông HẾT MÌNH không?"
"Kh-không ạ cảm ơn anh..." Tsuna đổ mồ hôi trước khi ngã dập mông xuống đất khi Ryohei đột ngột đứng lên.
"Tại sao không HẾT MÌNH chứ?" Đôi mắt xám hướng về đôi mắt caramel của cậu.
"L-là vì nó quá lạnh!" và để chứng minh cho quan điểm đó, Tsuna vô tình hắt hơi, "X-xin lỗi vì điều đó..." cậu che miệng.
Mắt Ryohei nheo lại và cau mày "Cậu đang cảm lạnh HẾT MÌNH rồi! Mau lên Sawada! Luyện tập với anh để cảm thấy nóng HẾT MÌNH nào!"
"Em-em không thích." Tsuna trả lời trước khi đẩy mình lên từ dưới đất. Cậu lập tức nhận ra đôi bàn tay nhợt nhạt của Ryohei, khiến cậu cau mày lo lắng, "Anh hai, anh lạnh quá rồi!" cậu nắm tay anh, và đủ chắc chắn, nó lạnh như băng vậy. Sao người võ sĩ boxing lại không đeo găng tay khi đang chống đẩy?"
"Hm? Oh! Đừng lo về điều đó! Anh không thể cảm thấy một điều không HẾT MÌNH được!"
'Đương nhiên anh không thể rồi! Tay anh thực tế đang bị tê lại do lạnh rồi!' Tsuna buông bàn tay của Ryohei ra trước khi lấy ra một lon cafe, nó vẫn còn hơi ấm. Cậu đã giữ lại nó cho mình, nhưng Ryohei, với những ngón tay nhợt nhạt, cần nó hơn cậu.
"Đây..." Tsuna đặt lon cafe ấm vào tay Ryohei.
"Woah! Nó ấm HẾT MÌNH luôn!" Người võ sĩ boxing cười, nhưng nụ cười lập tức biến mất khi cậu thanh niên trẻ đột nhiên hắt hơi, "Cậu ổn chứ Sawada?"
Tsuna lau mũi mình "Em ổn..."
Ryohei đưa ra cái lon cho cậu, "Của cậu đây Sawada! Anh nghĩ tốt nhất là cậu HẾT MÌNH có nó!"
"Huh? Không, không! Không sao đâu... Em có thể tự mua mà." Cậu thanh niên tóc nâu nhấn mạnh trước khi đứng lên rời đi. Cậu đút sâu đôi tay vào túi để giữ ấm. "Giờ em đi đây."
Ryohei cau mày nhẹ trước khi lầm bầm, "Trở lại ngay đó... Sawada." Anh nhìn hình bóng cậu thanh niên tóc nâu dần biến mất, đột nhiên, điện thoại anh reo lên. Anh lấy nó ra.
"Xin chào!" Ryohei nói to, "Ah Kyoko! Em cần gì không?"
"..."
"..."
"EH? SINH NHẬT SAWADA SAO?"
Yamamoto và Gokudera tiếp tục tìm cậu thanh niên tóc nâu khắp thị trấn.
"Tên ngốc bóng chày, ngươi đi đường kia ta đi đường này!" Gokudera nói khi chỉ về hướng ngẫu nhiên.
"Chờ đã Gokudera! Đó có phải-?" Yamamoto đang nhìn chằm chằm vào ai đó phía sau cậu thanh niên bom khói. Người bảo vệ bão cũng nhìn về hướng Yamamoto đang nhìn, hi vọng thấy Boss mình, nhưng hi vọng lập tức vụt tắt ngay sau khi cậu thấy Chrome, cô đi ra khỏi cửa hàng quần áo và đang mang theo vài cái túi nhựa trong tay "Tch. Đó chỉ là một trong những tay sai của tên đầu dứa thôi."
"Maa maa Gokudera..." ngôi sao bóng chày vỗ lưng cậu thanh niên bom khói cố để trấn tĩnh cậu lại. "Có lẽ cô ấy sẽ biết Tsuna ở đâu." Cậu quay sang người bảo vệ sương mù và vẫy tay để thu hút sự chú ý của cô "Hey! Chrome! Ở đây!"
Chrome quay sang họ "Hai!"
Cả hai tới gần cô "Hey, bọn tớ muốn biết Tsuna đang ở đâu. Cậu có thấy cậu ấy không?"
"Boss?" Chrome vô thức chạm vào cái khăn quàng cậu đã cho cô. Gokudera nhận ra hành động này và ngay lập tức cậu ngây người nhìn chiếc khăn quàng. Nhưng lập tức cậu trông tức giận.
"Đó là khăn quàng của Juudaime! Đôi găng tay nữa!" đôi mắt xanh cũng nhận ra đôi găng tay quen thuộc đó, "Sao cô có chúng?"
"Boss đưa chúng cho tôi..." Chrome nhìn xuống nói, "Cậu có muốn lấy lại không?"
Trước khi Gokudera có thể nói, Yamamoto đã ngắt lời, "Không. Không sao đâu. Nếu Tsuna đưa chúng cho cậu, vậy tớ đoán cậu ấy có lí do của mình." Cậu cười. "Nhưng dù sao thì, trở lại vấn đề, cậu có thấy Tsuna không?"
"Boss dường như đã đi về hướng đó..." Chrome chỉ về hướng khác "Tôi nghĩ Boss sẽ đi vào công viên."
Yamamoto cười quay sang Gokudera, người kia chỉ cằn nhằn"Cảm ơn nhiều Chrome! Oh, trước khi bọn tớ đi... tớ khá tò mò, cái túi nhựa ấy là cho cái gì vậy?"
"Tên ngốc bóng chày! Ngươi không thể để những cậu hỏi ngu ngốc lại sau sao?" Gokudera gầm lên.
"Haha, chỉ là tò mò thôi mà..."
"Nó là cho Boss..." Chrome khẽ trả lời, nhưng cả hai nghe thấy to và rõ ràng, và họ không thể không nhìn cô thắc mắc. Nó là cho điều gì?
"Nó là một món quà... cho sinh nhật ngài..." Cô nói thêm.
Im lặng...
Tất cả màu sắc như bay khỏi mặt họ khi Gokudera và Yamamoto há hốc miệng.
Sinh nhật sao...?
"Hôm nay... hôm nay là sinh nhật Juudaime sao?" Gokudera lắp bắp.
Chrome gật đầu trong khi nhìn cậu thắc mắc.
"Tsuna... hôm nay là sinh nhật cậu ấy sao?" Yamamoto lập tức cảm thấy tội lỗi dâng lên khi cậu nhớ Tsuna có hơi chút quan tâm tới hộp quà mà cậu đang mang theo hồi sáng sớm hôm nay.
Gokudera lập tức cảm thấy thật khủng khiếp, không chỉ nhận ra rằng hôm nay là sinh nhật của người boss yêu quý của mình mà thay vào đó chỉ chúc mừng sinh nhật cho tên ngốc -Kenji- đó! Cậu đã thất bại trong nhiệm vụ như một cánh tay phải!
Sau một lúc im lặng đầy khó chịu...
"A-Ano..." Chrome bắt đầu.
"Chúng ta phải đi tìm Tsuna..." Yamamoto lần đầu tiên trông cực kì nghiêm túc.
"Juudaime..." Gokudera nắm chặt bàn tay "Đi thôi tên ngốc bóng chày!"
Chrome chỉ có thể tò mò nhìn khi cả hai đột ngột lao đi, trước khi nhún vai và đi tới điểm đến tiếp theo của cô... nhà Sawada.
"Achoo!" Tsuna run nhẹ bởi cái lạnh của thời tiết.
Cậu hiện đang ngồi trên ghế dài trong khi nhấm nháp lon cafe ấm áp, cố giữ cơ thể ấm, rõ ràng, nó không giúp được nhiều. Nếu bạn tự hỏi tại sao cậu lại chưa muốn về nhà... phải... hãy nói là, cậu ấy chỉ không muốn thôi...
"Mình đoán chúc mừng sinh nhật theo cách này không quá tệ..." Tsuna lầm bầm với chính mình, cố làm mình vui lên. Bah, cậu đang đùa ai chứ! Đây là một trong những ngày sinh nhật tệ nhất! Cậu không muốn thấy ai hết, vì cậu sẽ lại thấy cô đơn lần nữa thôi!"
"Tsuna!/Juudaime!"
Tsuna quay ngoắt đầu sang người gọi cậu, và đủ chắc chắn rằng bạn cậu đang chạy về phía cậu. Vô thức cậu nắm lấy ngực, cảm thấy đau nhói.
"Yamamoto, Gokudera-kun..." Tsuna gượng cười, "Tớ có thể giải thích tại sao-!"
"Tsuna, chờ bọn tớ..."
"Juudaime! Chúng tôi rất xin lỗi!"
Tsuna ngạc nhiên nhìn họ. Sao họ lại đang xin lỗi?
"Bọn tớ... bọn tớ không biết hôm nay là sinh nhật cậu..." Yamamoto nhìn xuống xấu hổ.
Gokudera hiện đang quỳ xuống đất vẫn đang xin lỗi, "Juudaime, chúng tôi thực sự không cố ý..." Giọng của Gokudera như bị bóp nghẹt, "Một ngày quan trọng như vậy mà chúng tôi không nhận ra! Tôi sẽ nhận bất cứ sự trừng phạt nào như một cánh tay phải!"
"Tớ cũng vậy Tsuna... Tớ- bọn tớ xin lỗi..." Yamamoto nói với nụ cười có vẻ tội lỗi.
Một sự nhận thức như lóe lên trong Tsuna khi cậu nhìn những người bạn của mình xin lỗi. Cậu thanh niên tóc nâu cảm thấy ngu ngốc vì cảm thấy khó chịu trong ngày sinh nhật mình khi bạn bè mình thậm chí không biết gì về nó.
"Kh-không... đừng xin lỗi..." Tsuna giơ ra cái lon trong tay mình "Tớ nên nói cho các cậu, và tớ hơi thái quá và... tớ chỉ cảm thấy cô đơn vì... tớ không có ai c-cùng chúc mừng..." Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra nhưng Tsuna lập tức giữ chúng lại.
Đôi tay ấm áp nắm lấy đôi tay cậu. Nhìn xuống, đó là Gokudera, người đang nhìn chằm chằm với đôi mắt ngọc lục bảo nhẹ nhàng. Cậu thanh niên bom khói lắc đầu trước khi nói, "Đó không phải lỗi của ngài Juudaime. Chúng tôi nên biết. Đó là nhiệm vụ của chúng tôi."
Một cánh tay ấm áp quàng qua vai Tsuna, khiến cậu thanh niên tóc nâu ấm áp hơn, "Nó hẳn phải cô đơn lắm phải không Tsuna? Xin lỗi, bọn tớ không có ý như vậy. Bọn tớ hứa sẽ không bao giờ quên sinh nhật cậu nữa!" Yamamoto cười với cậu.
"K-không sao đâu... thật đấy." Tsuna nhìn xuống. Họ thật ấm áp.
"Không Juudaime! Tôi thậm chí sẽ coi ngày sinh nhật ngài như một ngày lễ Đệ Thập!" Gokudera kêu lên, Tsuna đổ mồ hôi trước ý kiến đó.
"Để xin lỗi ~!" Yamamoto đột nhiên giơ ra cái bánh nhỏ và ở trên đó là cây nến.
Tsuna ngạc nhiên nhìn nó trước khi cầm lấy nó, "Đ-đây là...?"
"Haha! Xin lỗi, bọn tớ không đủ tiền mua một cái bánh nhưng lần tới bọn tớ chắc chắn sẽ đem cho cậu cái bánh KHỔNG LỒ luôn!" Yamamoto kêu lên khi cậu đặt tay lên đầu mình như thể nhấn mạnh quan điểm của mình.
"Tên ngốc bóng chày ngu ngốc này..." Gokudera lầm bầm trước khi lấy ra bật lửa để thắp nến.
Tsuna nhìn ngọn lửa nhỏ chập chờn trên cây nến.
"Hãy ước một điều ước đi, Juudaime!" Gokudera cười.
Yamamoto cười nhẹ "Làm đi nào!"
Tsuna nhìn hai người bạn của mình trước khi nhìn xuống chiếc bánh nhỏ, cảm thấy xúc động. Nó là món quà sinh nhật tốt nhất cậu đã nhận được từ bạn mình. Cậu nhắm mắt trước khi ước một điều ước trong đầu mình.
Tớ ước sinh nhật mình sẽ luôn ấm áp...
Và sau đó, ngọn lửa biến mất...
Tsuna nhìn bạn mình với nụ cười nhẹ, "Cảm ơn... Gokudera-kun... Yamamoto." Cả hai cười lại, nhưng trước khi họ có thể trả lời, Tsuna hắt hơi.
Yamamoto và Gokudera lập tức lo lắng. Phải, trường hợp của Gokudera còn nhiều hơn. Cậu thanh niên bom khói định cởi hết quần áo ra để giữ ấm cho Tsuna nhưng cậu thanh niên tóc nâu lập tức cố ngăn cậu lại khi Yamamoto trấn tĩnh người kia lại, nhưng ngôi sao bóng chày cũng nhìn Tsuna lo lắng.
"Chúng tôi cần phải đưa ngài về nhà ngay..." Gokudera kêu lên khi cậu nắm lấy tay Tsuna và cuối cùng nhận ra chúng lạnh thế nào.
Yamamoto đã tháo khăn quàng của mình ra và quàng vào cổ cậu thanh niên tóc nâu "Maa, maa, bình tĩnh nào Gokudera..."
"Ch-chờ đã Yamamoto, cậu sẽ bị lạnh đấy." Tsuna nói cố trả lại chiếc khăn quàng, nhưng Yamamoto chỉ lắc đầu, "Thôi nào, đi thôi." Cậu đứng lên.
"Juudaime, xin hãy đeo chúng!" Gokudera đẩy găng tay của mình cho Tsuna.
"S-Sao? Nhưng-! Không tớ không thể! Đừng lo, tớ có túi mà! Chúng ấm nên không sao đâu! Thật đấy!" Tsuna nhấn mạnh, nhưng ngay khi cậu thấy đôi mắt thất vọng của Gokudera... cậu đeo vào với tiếng thở dài.
"Vậy hãy nhanh lên để không ai bị lạnh cả..." cuối cùng cậu thanh niên tóc nâu nói.
Ngay sau khi Tsuna, Yamamoto và Gokudera về tới nhà Sawada. Tsuna gần như nhảy lên vì lời chúc đột ngột của bạn bè và gia đình mình khi họ vào tới phòng ăn.
"Chúc mừng sinh nhật Tsuna!"
Tsuna ngạc nhiên khi thấy bữa tiệc được làm cho cậu cũng như những người được mời tới bữa tiệc. Cụ thể là Kyoko, Chrome, Haru, Ryohei và đáng ngạc nhiên, Hibari! Tsuna lập tức bị kéo ra khỏi sự kinh ngạc khi người gia sư tại gia đá vào phía sau đầu cậu "Đừng trố mắt như một thằng ngốc thế Baka-Tsuna!"
"X-Xin lỗi!" Tsuna kêu lên khi cậu xoa cái đầu đau của mình.
"Juudaime, ngài không sao chứ?" Gokudera hỏi.
"Hahaha, maa, maa..." Yamamoto cười.
"Tsuna-kun, tớ xin lỗi vì không biết..." Kyoko tới gần cậu trong khi trông thực sự tội lỗi.
"K-không sao đâu Kyoko-chan! Tớ hiểu." Tsuna trả lời. "Nhưng, sao cậu biết được?"
Kyoko cười nhẹ, "Ngay sau khi cậu đi ra khỏi lớp, tớ cũng cố đi theo cậu, tớ nghĩ cậu sẽ về đây nên tớ tới trước. Sau đó mẹ cậu nói hôm nay là sinh nhật cậu và mẹ cậu gần như lại quên lần nữa. Sau đó bọn tớ quyết định làm một bữa tiệc thay cho lời xin lỗi."
Tsuna đổ mồ hôi.
"Tsuna-san!" Cậu thanh niên tóc nâu lập tức bị ôm chầm lấy bởi Haru "Haru có quà cho cậu này!" sau đó cô lấy ra một hộp quà được gói gọn gàng "Đây là ít bánh quy làm tại nhà! Haru chỉ làm nó cho cậu thôi!"
"C-cảm ơn! Cảm ơn nhiều Haru."
"B-Boss..." Lần này, đó là Chrome tới gần cậu thanh niên tóc nâu. Tsuna nhìn cô thắc mắc.
"Chrome?"
Cô ngượng ngùng nhìn cậu sau đó lại nhìn xuống trước khi đẩy cho Tsuna chiếc túi nhỏ "Ch-chúc mừng sinh nhật Boss!"
Cậu thanh niên tóc nâu kinh ngạc nhìn vào chiếc túi trước khi cười rạng rỡ "Cảm ơn Chrome..."
Chrome nhìn lên vui vẻ.
Ngay sau khi cả 3 cô gái trò chuyện, Tsuna lấy quà của Chrome ra và đổ mồ hôi khi thấy một đôi găng tay được thiết kế kiểu quả dứa. Oh phải, nó vẫn là một món quà tuyệt vời.
"Sawada! Hãy quẩy tiệc HẾT MÌNH nào!" Ryohei quàng tay qua vai Tsuna.
"Hiiieee! Hãy bình tĩnh anh hai!" Tsuna nói khi Ryohei kéo cậu quanh phòng. Gokudera sớm nhìn thấy điều này và bắt đầu tức giận với Ryohei.
Bữa tiệc tiếp tục và thời gian trôi đi, vì vậy không ai nhận ra đã gần nửa đêm. Phải, ít nhất ngày mai cũng không có tiết học. Mọi việc thật thích thú, cho tới khi, Lambo và Gokudera lại đấu khẩu với nhau.
"Ngươi con bò ngu ngốc kia! Sao ngươi dám cướp quà của Juudaime hả!" Gokudera đuổi theo cậu nhóc bò ồn ào.
"Blehh! Giờ đây là quà của Lambo rồi!" Lambo tiếp tục chạy vòng quanh, không may cho cậu, cậu không thể nhận ra được Reborn giơ chân ra để bẫy cậu, nó đã thành công khi cậu nhóc bò bay trên không khí, khẩu bazooka của cậu đột nhiên bắn từ trong mái tóc rậm rạp của cậu. Và một điều không may nữa là đối tượng bị khẩu bazooka bắn lại là cậu thanh niên tóc nâu.
POOF!
Khói hồng lập tức bao quanh cậu thanh niên tóc nâu.
"Juudaime!"
"Tsuna!"
Yamamoto và Gokudera gọi lên. Một thân hình cao hơn bắt đầu hiện ra trong làn khói, và hầu hết mọi người trong phòng biết đó là Tsuna tương lai. Dần dần, họ thấy rõ ràng hơn về chàng trai tóc nâu.
"T-Tsuna?" Yamamoto là người đầu tiên gọi bạn mình.
Người đó lập tức quay sang người nói, và chắc chắn đây là chàng trai tóc nâu, đôi mắt caramel quen thuộc và bộ tóc nâu nhọn với tóc mái giờ dài tới mũi cậu - đúng vậy đây chính là Tsuna. Tuy nhiên, cậu dường như... khác.
Người boss trưởng thành tái nhợt và gầy gò hơn trước. Cậu trông bị suy dinh dưỡng và căng thẳng.
Gokudera là người đầu tiên phản ứng trong lo lắng "Juudaime! Ngài thấy ổn chứ?"
"Cậu trông không khỏe Tsuna." Yamamoto nói khi tới gần chàng trai tóc nâu cùng với Gokudera.
Tsuna nhìn họ, bất động. Nó cứ như là cậu nhìn thấy ma vậy.
"Boss?" Chrome cũng tới gần người boss hiện tại, khiến cậu bị kéo ra khỏi sự bất động của mình.
'Ah, mình lúc trẻ chắc bị bắn bởi khẩu bazooka rồi.' Tsuna nở nụ cười buồn 'Mình biết đây là quá tốt để là sự thật... và trong một giây mình đã nghĩ đây thực sự là họ...'
"Uh, yeah tớ ổn..." Tsuna cười trả lời.
Yamamoto giơ tay ra giúp cậu đứng dậy, Tsuna vui vẻ chấp nhận nó.
"Arre? Cậu tự làm đau mình sao?" Yamamoto nhìn vào cánh tay băng bó của cậu nói.
Tsuna lập tức rụt tay lại, "O-oh đây sao? Tớ làm vỡ cốc..."
"Ngài nên cẩn thận Boss." Chrome nói.
Tsuna chỉ cười.
"Động vật ăn cỏ." Tsuna ngạc nhiên nhìn Hibari, anh đang ở góc phòng, trừng mắt trước những người khác, anh đột nhiên lấy ra đôi tonfa "Đấu với tôi..."
"Uh, không cảm ơn... em thấy không thích làm vậy..." Tsuna trả lời. Phải, đó là thật. Đầu cậu vẫn đang đau nhói và cậu cảm thấy như mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào nhưng cậu không thể cho họ thấy được. Cậu sẽ không bao giờ cho gia đình mình thấy sự yếu ớt của mình.
"Oi Sawada, đó có phải miếng dán làm mát trên trán cậu không?" Ryohei hỏi.
"E-eh?" Tsuna lập tức đặt tay lên trán trước khi vô thức đẩy tóc mái để che đi miếng dán.
"Tsuna-kun! Có lẽ nào cậu đang bị ốm sao?" Kyoko lo lắng nhìn cô.
"Oh đừng lo lắng về điều đó! Giờ tớ thấy khỏe lắm!" Tsuna bảo đảm hay gần như là nói dối.
"Hẳn phải chán nản lắm khi bị ốm vào ngày sinh nhật huh?" Yamamoto nói.
Nụ cười của Tsuna dao động một chút, "Yeah... tớ đoán vậy."
"Baka-Tsuna, Vongola thế nào rồi?" Reborn hỏi.
Tsuna cau mày một chút quay sang nhìn Reborn trước khi miễn cưỡng mỉm cười trả lời "Vẫn đang rất tốt."
Reborn, vì vài lí do, không thích cái cách mà Tsuna trả lời. Chàng trai tóc nâu nói như bình thường tuy nhiên, cậu có thể nhận ra chàng trai tóc nâu đang giấu gì đó, nhưng cậu thực sự không chắc đó là gì.
"Hey Tsuna bọn tớ có tổ chức một bữa tiệc lớn cho cậu không?" Yamamoto hỏi "Tớ cá là bọn tớ đã làm một bữa tiệc vô cùng bất ngờ!"
"Tên ngốc bóng chày, đương nhiên chúng ta sẽ tổ chức cho đệ Thập một bữa tiệc lớn rồi! Ta có đầy tự tin với ta ở tương lai!" Gokudera kêu lên tự hào.
Tsuna tiếp tục cười, oh họ sai hết rồi, nhưng cậu không thể không kéo mình vào cái câu chuyện hư cấu của họ, gần như tưởng tượng rằng mình đang chúc mừng sinh nhật mình bên cạnh những người bảo vệ tương lai và tận hưởng thời gian đó. Cậu thở dài, oh sao mà điều cậu ước có thể xảy ra chứ.
Những người khác vẫn tiếp tục hỏi Tsuna trước khi quyết định tiếp tục bữa tiệc. Tsuna có thể tận hưởng thời gian ngắn ngủi này trước khi biển mất khi làn khói hồng quen thuộc bao quanh cậu.
10 năm sau ở tương lai...
Tsuna trẻ tuổi đột nhiên thấy mình trong căn phòng tối om. Sau khi nhìn xung quanh vài giây, sau đó cậu kết luận đây là phòng mình. Sự chú ý của Tsuna lập tức hướng về chiếc bánh nhỏ quen thuộc trước mặt cậu 'Đương nhiên rồi! Hôm nay hẳn cũng là sinh nhật của mình ở tương lai... nhưng...' Tsuna nhìn xung quanh.
Chắc chắn cậu đang một mình "Có lẽ nào những người khác đã ngủ rồi sao? Giờ cũng đã muộn rồi."
Cậu nhìn xung quanh sau đó lại nhìn vào chiếc bánh nhỏ, "Yeah, có thể là vậy..." tuy nhiên, sau đó cậu nhận ra vài tài liệu dưới đất, cảm thấy có chút tò mò, Tsuna nhặt nó lên và đọc nó. 'Eh? Nhiệm vụ? A-arre? Sao tên mọi người lại ở đây?' Tsuna vẫn không chắc vào những gì cậu đang đọc nhưng những tiếng đập lo lắng trong tim cậu, bằng cách nào đó nói với cậu rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
"Huh? Hôm nay họ đều đang làm nhiệm vụ?" Tsuna quay sang chiếc bánh nhỏ và cây nến đang tan chảy 'Vậy là mình ở tương lai đang chúc mừng sinh nhật một mình sao?'
Tsuna cau mày trước khi đi quanh căn phòng để tìm công tắc bật đèn. Ngay sau khi cậu thấy nó, cậu bật nó lên. Căn phòng rất gọn gàng, phải... ngoại trừ một số tờ giấy vụn trên sàn nhà và những mảnh kính vỡ từ... khung ảnh sao?
Tsuna tò mò tới gần nó. Bên cạnh bàn làm việc, ngay dưới đất là khung ảnh của cậu và những người bạn đang cười (vài người đang cau có) trong bức ảnh. Khung ảnh đã vỡ nhưng tại sao? Một suy nghĩ khác chạy qua Tsuna khi cậu nhìn chằm chằm vào thứ bị vỡ. Đó có phải là một dấu hiệu không? Có phải đã có chuyện gì xảy ra ở tương lai không? Có gì đó đã xảy ra giữa cậu và bạn bè... gia đinh cậu phải không? Cậu phải tìm ra!
Nhưng trước khi cậu thanh niên tóc nâu có thể chạy ra khỏi phòng để tìm hiểu thêm, một làn khói hồng lập tức bao quanh cậu.
"M-mọi người!" Tsuna kêu lên khi cậu trở về thời của mình.
"Yoh Tsuna! Chuyến thăm tới tương lai của cậu thế nào?" Yamamoto là người đầu tiên chào cậu.
"H-huh, oh... uhm... thì..." Tsuna lắp bắp. Cậu có nên nói chuyện đã xảy ra ở tương lai không? Về việc cậu ở tương lai đã chúc mừng sinh nhật mình một mình trong khi họ đang đi làm nhiệm vụ. Về những nghi ngờ về việc những người bảo vệ đang đi làm nhiệm vụ trong khi Boss lại hầu như chẳng làm gì cả.
"Phải đó? SAWADA!" Ryohei đột nhiên xuất hiện.
"HIIIIII? Chuyến thăm rất tuyệt!" Tsuna nói dối 'Hiii! Sao mình lại nói dối?'
"Vậy thật là tốt!" Yamamoto cười.
"Juudaime! Chào mừng trở lại!" Gokudera chạy về phía Tsuna
Không lâu sau mọi việc trở lại bình thường, tuy nhiên, Tsuna vẫn không thể không nghĩ về bản thân cậu ở tương lai và tương lai... chuyện gì đã xảy ra? Oh cậu ước sao mình biết được.
~'~'~'~'TIMESKIP'~'~'~'~
"Đừng có để ý xung quanh nữa Dame-Tsuna và làm bài tập đi." Giờ đã muộn và Tsuna đang bị ép làm bài tập bởi gia sư của mình mặc dù cậu sẽ phải đi học ngày mai và cậu thực sự muốn đi ngủ lắm rồi. Một ngày mệt mỏi cho cậu thanh niên tóc nâu, Gokudera gần như xúc phạm Hibari ở trường và họ kết thúc bằng việc chạy quanh khắp trường với người Hội trường ngay sau lưng họ. Phải trường hợp của Tsuna còn hơn, cậu không muốn Gokudera đánh nhau với Hibari và buộc cậu phải chạy đi.
"Nhưng Reborn!" Tsuna rên rỉ, nhưng lập tức im lặng bởi khẩu súng chĩa vào cậu.
Tsuna nuốt nước bọt.
"Làm bài tập đi nếu không..."
"Hiiie! Ok! Ok!"
Và như vậy cậu thanh niên tóc nâu bị ép làm bài tập về nhà mà không ai biết là bao lâu, và may mắn thay Reborn đã bảo cậu nghỉ ngơi vào buổi đêm khi Tsuna thực tế đang gật gù trên quyển vở của mình.
Tsuna thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu được nghỉ ngơi, ngay khi đầu cậu hạ xuống gối, cậu lập tức ngủ say.
END.
One Again, Happy Birthday Sawada Tsunayoshi.
-Vongola Decimo-

1 nhận xét:
Ủng hộ!