[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 13


Tsuna lập tức quay qua máy ghi âm trên chiếc tai nghe của mình bằng cách giả vờ gãi tai. Nhờ chiếc quần jean và áo phông mà cậu mới chỉ thay nửa giờ trước đó, giờ cậu trông như một khách du lịch người Nhật đang bị lạc đường ở giữa trung tâm như một mê cung của Palermo, không thể hiểu được tiếng Ý. Do đó 2 gã đàn ông chỉ lờ đi cậu khi thì thầm phía sau.
"Tối mai, 7h, chúng ta sẽ lẻn vào đám người qua các bụi cỏ. Boss nói chúng ta sẽ đi thẳng để tìm ngọc trai trong khi các underboss sẽ đối phó với vỏ trai. Người của chúng ta nên sử dụng màu sắc để tạo ra ánh sáng cho thấy mọi việc vẫn ổn. Sau đó chúng ta nên rời khỏi lúc nửa đêm.
"Hiểu rồi. Vậy chúng ta nên báo những thông tin này cho người của ta chứ?"
"Đó là lí do sao tôi ở đây, Mr. Underboss VI."
"Cảm ơn cậu rất nhiều, III."
Cái gì...? Hai kẻ phía sau mình là 2 trong số 8 underboss sẽ tham gia trận chiến sao? Một giọt mồ hôi lăn xuống trán cậu. Có tin đồn rằng nếu có 3 hoặc nhiều hơn trong số những underboss đi cùng với nhau và có lẽ là hợp tác với nhau, họ sẽ mạnh hơn gấp 300% so với boss của họ. Nhưng đó là nếu họ hợp tác với nhau, mà không đứng một mình. Điều này khá khó cho những underboss vì chúng thích đấu với nhau trong thời gian rảnh, đó là 1 trong những lí do tại sao cứ mỗi 6 hay 7 tháng, boss lại phải thay thế những underboss đã chết của mình. Nhưng khi tới lúc tấn công nhà Vongola, chúng sẽ hợp tác với 'đồng đội' của mình với tất cả sự sẵn lòng và sức mạnh. Tsuna chỉ nghe thấy những thông tin này từ con hẻm tối phía sau con đường này. Dường như nhà kẻ địch - vài nhà gọi là nhà Vassallo với Boss tên là Bernardino Vassallo - đã truyền tin với khắp thế giới Mafia rằng chúng sẽ có trận chiến với nhà Vongola...
Đột nhiên, Tsuna nghe thấy điều thú vị từ hai kẻ đang nói chuyện rất 'thản nhiên' phía sau cậu. Lông mày cậu nhướn lên ngay sau khi cậu nghe thấy câu nói đầu tiên.
"Tôi đã nghe từ VII rằng đã có một vụ nổ lớn vào sáng nay tại tổng bộ Vongola. Cậu ta đã ở gần đó lúc sáng nay khi đi dạo." Gã được gọi là III đột nhiên hạ thấp giọng. "Sau đó VII nói có khói bốc ra từ sảnh chính với mùi của lửa bầu trời. Có lẽ nào Vongola đang chiến đấu trong đó không? Vì chỉ có hai người sở hữu lửa bầu trời trong Vongola là Xanxus của Varia và Vongola Decimo, chưa kể tới Đệ Cửu vì ông ta đã nghỉ hưu rồi. Có lẽ nào chúng đang đánh nhau sao?"
"Cậu tin tưởng vào nguồn tin đó sao?" VI nói mặc dù có sự ngập ngừng trọng giọng nói của hắn. "Vongola là một gia đình rất vững chắc, không hề có hành vi phạm tội."
"Phải, nguồn tin là từ VII, là người trung thực nhất trong số 8 người, tôi đoán cậu cũng có thể tin cậu ta." Có một nụ cười ẩn hiện trong giọng nói của III. "Nếu giờ chúng đang đánh lẫn nhau, nó sẽ khá dễ dàng cho chúng ta vào ngày mai. Tôi chỉ mới nhận thông tin từ VIII, kẻ trẻ nhất trong số chúng ta, rằng cả nhóm người bảo vệ nhà Vongola đang nhảy nhót quanh tổng bộ Vongola lúc trưa nay như thể chúng đang cố tìm gì đó, nghe cái tên như là, uh, một cái tên tiếng Nhật kì lạ bắt đầu bằng chữ T."
"Biệt danh bí mật của Nakamura Kai?" VI cười khẩy. "Tôi cá là Nakamura thực sự tức giận nên đã trốn đi hay đại loại thế. Thật hèn nhát và ngu ngốc."
"Có lẽ vậy." III gật đầu. "Nakamura Kai hiện không có mặt giữa cuộc tìm kiếm của những tên bảo vệ Vongola. Tôi cá chúng đang tìm kiếm hắn."
"Đứa bé ngu ngốc, uh, ý ta là tên Arcobaleno mặt trời cũng không có mặt, đó là những gì VIII đã nói." VI nói chậm rãi, "III, tôi nghĩ tên Arcobaleno đang tính một cái gì đó. Hắn ta đã tới tổng bộ nhà Giglo Nero để gặp những tên Arcobaleno còn lại khoảng một tuần rưỡi trước đó, sau đó chúng đã tới Nhật Bản. Tên Arcobaleno nhìn đặc biệt lo lắng khi hắn đi Nhật nhưng khi hắn trở về hắn còn vui vẻ hơn cả bình thường. Nó hoàn toàn không tốt chút nào."
"Ah, cuối cùng, VI trẻ tuổi của chúng ta cũng biết quan sát rồi! Phải, chúng ta sẽ tìm ra nó ngày mai thôi. Giờ ta phải đi tìm người của ta, gặp lại vào tối nay ở nơi mà cậu đã biết!" III thì thầm khi hắn lẻn vào con hẻm tối và chạy nhanh. VI đi về hướng ngược lại và biến mất chỉ trong 3 giây.
"Vậy họ đang đi tìm mình..." Tsuna lẩm bẩm với chính mình. Thậm chí cả nhà Vassallo cũng nhận ra được vụ nổ, cậu đã chơi một trò chơi hơi lớn rồi. Hai tên underboss hoàn toàn hiểu sai tình hình. Chúng không nhận ra được sự tồn tại của cựu Vongola Decimo, Sawada Tsunayoshi. Điều thực sự tốt đối với Tsuna nghĩa là cậu có thể sống yên bình ở thế giới này, không có mối liên hệ gì với Mafia hay bất cứ nhà Mafia nào nữa. Cậu có thể rời bỏ cuộc sống vài ngày trước ngay bây giờ. Cũng như là những kí ức buồn bã mà cậu vừa nhận.
Nhưng con người có thể ngập ngừng với việc làm điều đó trong tình huống thế này, với Tsuna, nó thậm chí còn khó hơn. Chỉ vài tiếng trước, cậu cho nổ tổng bộ Vongola và chạy đi như một kẻ phạm tội trong danh sách truy nã. Nhưng trong vài ngày trước đó, cậu đã tận hưởng cuộc sống cậu đã sống được 6 năm rồi. Giờ ở tuổi 20, cậu đã quen với việc bị tấn công bởi kẻ lạ mặt với ý đồ giết người đáng sợ. Nếu bạn nói Tsuna đi sống một cuộc sống bình yên ngoài ngoại ô tại Nhật Bản, cậu sẽ cảm thấy thực sự kì lạ và trông như một thằng ngốc vậy. Cuộc sống mà cậu đã sống vài ngày qua đem lại vui vẻ và hạnh phúc. Thậm chí cậu chỉ đứng phía sau bạn bè mình và nhìn họ từ khoảng cách xa, nó vẫn làm cho trái tim cậu hài lòng.
Thậm chí bị cáo buộc bởi những người bạn của mình những người mà cậu muốn bảo vệ bằng cả mạng sống rằng cậu là kẻ phản bội hay gián điệp sao? Tsuna tự hỏi mình cố kiếm soát nước mắt của mình. Nó đã khá lâu rồi kể từ khi cậu khóc như thế này, 4 năm sao? Hay 5 năm? Liệu mình có được sự tha thứ của họ không? Họ có nghĩ mình thực sự là bạn của họ không?
Với điều đó, Tsuna cúi thấp đầu xuống. Cậu nhớ những người bạn của mình đã hi sinh mạng sống vì lợi ích của Tsuna, để Tsuna được sống lâu hơn một chút sao với họ, thậm chí là một giây thôi cũng tốt rồi. Chỉ là một chút lâu hơn thôi, và họ sẽ đánh đổi mạng sống vì nó. Và giờ, cậu đang do dự xem đi bảo vệ họ hay không. Mình là loại người gì vậy? Tsuna vỗ nhẹ vào mặt mình, đánh thức chính mình từ sự trầm tư.
Dù họ có tới từ thế giới khác, Tsuna thì thầm trong đầu, dù họ không tin mình, mình vẫn sẽ giúp họ!
Nếu họ không tin mình, mình sẽ nâng lòng tin của họ lên; nếu họ không hiểu mình, mình sẽ giải thích mọi việc với họ; nếu họ không muốn làm bạn với mình, mình sẽ cố ít nhất là đứng bên cạnh họ; nếu họ không chấp nhận mình, mình vẫn sẽ giúp họ với toàn bộ kĩ năng mình có. Chỉ cần nghĩ đó như là trả lại cho họ trong thế giới của mình thôi, chỉ cần nghĩ rằng họ cuối cùng cũng sẽ giúp mình, đánh đổi cả mạng sống vì nó!
Đó là khi Tsuna cuối cùng cũng quyết định. Cậu sẽ giúp nhà Vongola đầu tiên là bằng cách thông báo cho họ những thông tin bằng mọi cách mà cậu có thể tìm ra và trở lại tổng bộ Vongola để huấn luyện cho họ  và chuẩn bị cho mọi người cho trận chiến sau đó. Nhưng trước hết, một thoáng tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt Tsuna.
Nah, trước hết, mình phải hạ thấp lòng tự trọng của mình xuống và sửa chữa bức tường của tổng bộ Vongola bằng chính tay mình. Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên mặt Tsuna khi cậu nhanh chóng biến mất vào con hẻm tối.
Phòng y tế, Tầng 4 tổng bộ Vongola, Palermo, Sicily.
"Reborn?" Gương mặt đầu tiên mà Nakamura nhìn thấy khi cậu mở mắt ra là khuôn mặt lạnh lùng của người gia sư tại nhà của mình, "Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại... EKK!" Nakamura hét lên khi cậu nhận ra sự thực rằng cậu không thể nhúc nhích tay trái của mình được và cậu hiện đang trong phòng y tế số 1. "Sao tớ lại ở đây?" Cậu kêu lên ngạc nhiên. "Có chuyện gì đã xảy ra với tớ vậy?"
"Sawada Tsunayoshi đã bắn cậu với X Burner trong khi cậu bảo vệ chính mình bằng cái tay trái sau khi cậu buộc tội cậu ấy là gián điệp." Reborn chậm rãi nói, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.
"Ah, ra vậy." Nakamura đột nhiên nhìn xuống, "Tớ nhớ ra rồi. Tên Sawada Tsunayoshi đó. Vậy, cậu ta chính là kẻ phản bội sao?"
"Không." Reborn nói khi cậu cầm lấy Leon từ trên mũ của mình và biến nó thành khẩu súng. "Cậu ấy hoàn toàn là vô tội. Sau khi đánh bại cậu, Sawada Tsunayoshi rời khỏi Vongola trong lúc chúng tôi đang tìm cậu trong đống đổ nát. Cậu ấy đã mang đi toàn bộ hành lí và để lại lời nhắn nói rằng cậu ấy rất thích những ngày ngắn ngủi ở nhà Vongola và nói xin lỗi vì đã gây ra những rắc rối cho mấy cậu."
"Sao cậu biết được cậu ta vô tội chứ?" Nakamura nói khi cậu từ từ đứng dậy. "Cậu không thể đọc được suy nghĩ của cậu ta, đúng chứ? Cậu đã nói với bọn tớ 2 ngày trước trong bữa tối. Sao cậu biết được cậu ta không nói dối? Cậu ta biết được mật mã vào văn phòng Vongola và cậu ta biết cả mẫu chữ kí! Sao cậu có thể chứng minh được rằng-"
Lời nói của cậu bị ngắt lại bởi viên đạn mà Reborn bắn ra, bắn ngay vào bụng phải của Nakamura.
"Ngừng ngay cái hành động ngu ngốc ấy đi, Bernardino Vassallo, Kai sẽ không có gan để nói điều đó với tôi đâu. Và Dame-Kai thậm chí cũng không có cái suy nghĩ nghi ngờ bạn bè mình. Cậu ấy sẽ không bao giờ gọi Sawada Tsunayoshi là gián điệp cho dù là gì. Dame-Kai thậm chí không có suy nghĩ như vậy." Reborn nói khi cậu đặt lại khẩu súng lên cái mũ của mình. "Hiện nguyên hình đi. Tôi biết sao ngươi ở đây."
"Nah, bị cậu tìm ra rồi ~~" Một giọng điệu đùa cợt, sau đó cơ thể ngoài Nakamura Kai bắt đầu tan ra, để lộ ra vẻ ngoài một gã đàn ông khoảng 30 tuổi, gã đàn ông với mái tóc đỏ, cùng với vài sọc vàng.
"Hey, Reborn-chan, người boss mới của cậu thế nào?" Bernardino Vassallo nói khi hắn vuốt mái tóc của mình ra phía sau, cười như một con cáo.
Rắc rối gấp đôi, nhân đôi rắc rối. Khi tới lúc, chúng ta có nên đối diện với ánh sáng không?