[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 19: The fault is mine

Trường trung học Namimori, tầng thượng, Gokudera Hayato và Tsuna
"Caelum, nó tồi tệ tới mức nào chứ?"
Hayato chính là người đã hỏi câu hỏi đó. Cậu đang nhìn xuống thành phố, lưng cậu quay ngược lại với bạn của mình. Tsuna đang ngồi dưới đất cách đó khá xa và đang ăn hộp bento được chuẩn bị bởi Nana (cậu vẫn không thể gọi bà là Mama như bà yêu cầu).
"Hmm? Nó không tệ." cậu nói nghe có vẻ ngạc nhiên. "Thực ra nó rất ngon."
Hayato tặng cậu một ánh mắt kì lạ qua vai mình. Cậu thở dài trước khi quay trở lại tiếp tục ngắm thành phố.
"Tôi không nói về thức ăn." cậu nói với giọng điệu như muốn nói đừng khiến mình nghe như một thằng ngốc như thế.
Sự thấu hiểu lóe lên trong đôi mắt nâu và cậu thanh niên đặt hộp bento xuống đất phía trước mình. Cậu nhìn vào nó dường như hơi suy tư một lúc.
"Nó không tốt cho lắm." cuối cùng cậu nói.
Hayato cố giữ cho mình không thốt ra những lời nói gay gắt. Cậu thở ra thở vào vài lần, giúp cho cậu không bị ảnh hưởng bởi sự thất vọng đang trào dâng trong cậu.
"Caelum, tôi biết cậu không bao giờ tồi tệ hơn được. Tôi biết chính xác nó tồi tệ thế nào. Tôi muốn biết..." cậu đột ngột ngừng lại chưa chắc chắn.
"Rằng cậu có nên chuẩn bị cho điều tồi tệ hơn không." Tsuna nhẹ nói nốt.
Cậu thanh niên bom khói tóc bạc lấy tay che miệng đang mở ra của mình, định nói gì đó, nhưng ngừng lại khi đôi mắt xanh lá của cậu bắt gặp đôi mắt của Tsuna. Cậu thanh niên nhỏ con hơn mỉm cười buồn bã.
"Không sao đâu Hayato. Tôi biết mà." cậu nói với cậu thanh niên tóc bạc.
Đôi mắt nâu liếc xuống đôi bàn tay nhợt nhạt của mình.
"Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Nhiều nhất là một năm." cậu nói, không nhìn vào đôi mắt của người kia.
Hayato đứng há hốc mồm, không thể phát ra tiếng kêu nào và nắm chặt hàng rào.
"Không." cuối cùng cậu thì thầm.
Đôi mắt nâu nhìn lên với sự tò mò nhẹ.
"Không." cậu thanh niên lặp lại. "Không thể nào."
"Hayato..."
"Caelum!" cậu thanh niên bom khói ngắt lời. "Cậu không thể chết được! Cậu..."
Cậu thanh niên tóc nâu nâng một tay lên, ngăn cậu thanh niên kia lại trước khi cậu ấy bắt đầu nói tiếp.
"Cậu biết mà, Hayato. Ngay từ khi bắt đầu cậu đã biết rằng tôi sẽ nói với cậu vào một ngày nào đó." cậu nhắc lại. "Tôi nghĩ cậu đã chấm nhận nó rồi."
"Tôi đã làm vậy!" cậu thanh niên kia gắt lên, đôi mắt cậu sáng rực lên cùng với nỗi buồn xen lẫn giận dữ. "Tôi đã làm vậy. Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ đó. Và tôi..." cậu ngừng lại, không nhìn vào Tsuna. "Tôi đã hi vọng" cậu nhẹ nhàng tiếp tục. "rằng khi cậu... ra đi, cha cậu sẽ ở đó."
Đôi mắt nâu lóe lên sự nuối tiếc.
"Tôi cũng hi vọng như vậy, nhưng tôi đã dần chấp nhận rằng đó chỉ là điều ước không thể thành sự thực." cậu nói với nhiều sự tự tin hơn là cậu cảm thấy. "Tôi sẽ chết, Hayato. Và Papa sẽ không ở đó để thấy được đâu. Có lẽ như vậy thì tốt hơn."
"Chết? Ý cậu là sao, Tsuna?"
Cả hai người Ý quay sang mở to mắt nhìn chằm chằm vào người vừa mới tới. Yamamoto đang đứng cạnh cánh cửa mà họ không hề nghe thấy tiếng cửa mở ra, biểu hiện của cậu trông nghiêm túc hơn thường ngày. Cậu đang nhìn Tsuna, với cái cau mày và hàm răng nghiến chặt.
Tsuna là người hồi tỉnh lại trước. Cậu lắc đầu và vẫy cậu thanh niên tới gần.
"Ngồi xuống đi, Yamamoto-san." cậu nói với nụ cười buồn mà giờ đã trở thành tiêu chuẩn.
Cậu thanh niên tóc đen gật đầu và tới ngồi đối diện với cậu thanh niên tóc nâu.
"Vậy, ý cậu là sao?" Yamamoto hỏi lần nữa.
"Ngươi nghĩ ý cậu ấy là gì?!" cậu thanh niên bom khói tóc bạc gắt lên, cau mày nhìn tuyển thủ bóng chày.
Tsuna tặng cậu ấy ánh mắt cảnh báo trước khi nói chuyện với cậu thanh niên cao lớn.
"Yamamoto..."
"Gọi tớ là Takeshi." cậu thanh niên ngắt lời.
"Takeshi. Cậu hẳn đã biết tôi có một vấn đề sức khỏe nghiêm trọng." cậu nhìn cậu thanh niên gật đầu dò hỏi. "Phải, tôi thường xuyên đi kiểm tra và bác sĩ nói với tôi rằng tôi chỉ còn sống được một năm nữa thôi."
Tsuna nhìn bạn học của mình khi cậu ấy xử lí thông tin. Cậu biết rằng không dễ để nói ra điều đó. Cậu đã hiểu được rằng cho dù bạn có thêm thắt vào thực tế bao nhiêu đi nữa, thì nó vẫn rất khó để chấp nhận.
"Những ai biết về điều này?" Takeshi, người tái nhợt trong vài phút thì thầm.
Tsuna liếc nhìn Hayato.
"Thì, nhân viên y tế của trường là bác sĩ của tôi, Hayato đây, Kyoya và giờ là cậu."
Hayato nhướn mày trước sự đề cập tới cậu thanh niên giống chim sẻ kia nhưng không nói gì.
"Có lẽ cậu nên nói với Kurokawa." cậu thanh niên tóc đen nói sau đó một lúc. "Và cả Nari nữa. Cậu đang sống với cậu ấy mà phải không?"
Biểu hiện của Tsuna đã chuyển thành sự nuối tiếc khi đề cập tới người gia sư của mình, rồi lại chuyển thành lạnh lùng và khó hiểu khi đề cập tới nhà Sawada.
"Tôi chỉ tạm thời ở đó và sẽ tốt hơn nếu tin này này không bị lan truyền ra." cậu khắt khe nói.
Sự thay đổi trong giọng điệu không phải là khó nhận ra và cậu thanh niên tóc đen nhìn lên với chút ngạc nhiên bởi sự lạnh lùng bất thường ấy.
"Tất nhiên rồi, ý tớ là, cậu nên nói cho những ai cậu muốn." cậu hơi lúng túng đồng ý.
Một khoảnh khắc hoàn toàn im lặng trôi qua.
"Tsuna." Takeshi đột ngột nói. "Cậu có phiền nếu nói cho tớ biết về cậu không? Ý tớ là, giờ chúng ta là bạn rồi và tớ muốn... biết nhiều hơn về cậu, tớ đoán vậy." cậu nói hơi lúng túng một chút.
Cậu thanh niên tóc nâu mỉm cười.
"Chắc chắn rồi."
_________________________________________________________________________________

Nhà Sawada, buổi tối
"Tsuna!" Lambo hét lên ngay sau khi thấy cậu thanh niên. "Nhìn này giờ sẽ có thêm một người với cái đầu ngồ ngộ sống với chúng ta!"
Người với cái đầu ngồ ngộ ấy là một cô bé... nhỏ xíu (nếu cậu tin vào trực giác của mình) đang mặc một bộ trang phục của người Trung Quốc. Đầu cô bé thực sự rất kì lạ khi mà trông nó như quả trứng với một bím tóc đen trên đỉnh đầu.
"L-Lambo, cậu không nên nói những điều như vậy." Tsuna yếu ớt phản đối.
Cậu quỳ quỳ xuống bên cạnh cô bé mới đến.
"Um, xin chào. Tôi là Tsuna, rất vui được gặp cậu er...?"
"I-pin!" cô gái nói với giọng nói the thé. "Rất vui được gặp cậu Gege."
"Dame-Tsuna!" giọng nói quen thuộc phát ra từ trên cầu thang gọi. "Lên đây có một người mà tôi muốn cậu gặp."
Tsuna đưa mắt lên nhìn nhóc sát thủ đang bước lên và nhẹ rên rỉ. Cho dù là ai tới đây đi nữa, cậu hi vọng rằng họ chỉ là người bình thường. Sau cùng thì đó cũng là người quen của Reborn. Lê đôi chân của mình, cậu  bước lên cầu thang. Cậu dừng lại trước cửa phòng Ienari và do dự. Cậu chưa từng bước vào căn phòng của cậu thanh niên ấy lần nào trước đây và đã nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ bước vào. Sau cùng thì hai người họ không thực sự có mối quan hệ tốt tới vậy. Họ đã chịu đựng lẫn nhau, chỉ có những cuộc trò chuyện lịch sự với nhau mà thôi. Đó không phải lỗi của cậu thanh niên tóc vàng. Nếu có thì đó có lẽ là lỗi của Tsuna khi mà họ có mối quan hệ thật khó xử. Cậu không thể vượt qua... được, quá khứ của cậu.
Cậu nhún vai. Phải, nó chẳng thực sự là vấn đề gì cả. Dù sao thì cậu cũng sẽ chết trong một năm nữa thôi.
Chuẩn bị ứng phó với một tác động có thể xảy ra (Reborn được biết là sẽ đánh người chỉ vì họ mất hơn một giây mới tới) cậu mở cửa và bước vào phòng.
Xuất hiện một chàng trai trẻ tóc vào chào cậu.
"Ch-chào buổi tối." Tsuna lầm bầm. "Tôi là Sawa Tsunayoshi. R-rất vui được gặp anh."
"Tôi là Dino Cavallone." chàng trai tóc vàng nói với nụ cười ấm áp khi anh bắt tay Tsuna.
Trước những lời nói của chàng trai ấy, trái tim của Tsuna ngừng đập. Dino Cavallone. Cậu biết cái tên này quá rõ, mặc dù cậu chưa bao giờ thực sự gặp anh. Nhà Cavallone là đồng minh của nhà Vongola và Boss hiện tại của họ, Bronco Dino, đã được huấn luyện bởi chính Reborn. Đúng vậy, Dino chính là lí do tại sao... Không, cậu tự khuyên nhủ bản thân mình. Không, Dino chẳng liên quan gì tới nó cả. Caelum đã bị bỏ rơi trước khi vấn đề của Dino diễn ra. Đó không phải lỗi của anh.
Tsuna cố ép mình nở một nụ cười trên môi.
"A-anh có phải là bạn của Reborn không, Mr Cavallone?" cậu giả ngây thơ hỏi.
Chàng trai tóc vàng cười lớn.
"Gọi anh là Dino." anh nói với cậu thanh niên. "Và hơn cả một người bạn, anh là học trò của Reborn trước khi cậu ấy tới Nhật Bản để huấn luyện cho Ienari."
"Huấn luyện?" Tsuna trông tò mò hỏi.
"Dino." Reborn ngắt lời. "Tsuna không phải là một phần trong nhà."
"Oh." chàng trai trẻ tốt lên khi anh nhận ra.
Tsuna cố hết sức để giả bộ tò mò, một nửa lại ẩn đằng sau chiếc mặt nạ không quan tâm. Họ sẽ dễ dàng nhân sự im lặng này và sớm đuổi cậu ra khỏi phòng khi họ có 'điều cần phải nói'.
Tsuna đi ra khỏi phòng và đi tới phòng mình, khóa cánh cửa phía sau mình lại. Cậu kéo rèm lại và im lặng quay trở về cánh cửa để kiểm tra rằng không có ai ở phía bên kia. Một khi cậu đã chắc chắn rằng không ai đang theo dõi cậu, cậu tới ngồi trên giường. Cậu lấy ra chiếc hộp nhỏ bằng kim loại trong túi mình và mở nó ra. Nhìn ảnh của cha mình, cậu nhẹ kéo ra sợi dây chuyền đeo trên cổ mình và nâng lên vật nằm trên nó, thường được giấu đi dưới áo sơ mi của cậu.
"Papa, con có bí mật cần nói với ba." cậu thì thầm với người đàn ông trong bức ảnh. "Con đã bị nguyền rủa là sẽ phải chết trẻ."
Khi cậu nói, ngón tay cậu lại sờ vào chiếc núm giả màu cam được bao quanh bởi những dây xích nhỏ, đang đeo quanh cổ cậu.
_________________________________________________________________________________

Trường trung học Namimori, văn phòng của Shamal, Shamal và Bianchi
Không khí trong căn phòng y tế đang nghiêm túc tới không ngờ trong việc xem xét người sở hữu nó. Shamal lần đầu cố không ve vãn người phụ nữ đẹp đang ngồi trên một trong những chiếc giường ở đây. Ông hiện đang hút thuốc bên cạnh cửa sổ đang mở, lỡ đàng nhìn vào bàn làm việc của mình.
"Tôi... tôi không thể tin được điều này." Một lúc sau Bianchi khẽ nói. "Mặc dù tôi đã biết, tôi chỉ là..."
"Tôi biết." người bác sĩ nghiêm túc nói. "Tôi cũng vậy."
Họ im lặng thêm vài phút nữa.
"Shamal, sao cậu ấy lại trở nặng? Tôi nghĩ anh đã xoay sở để chế thuốc cho cậu ấy rồi mà."
Người bác sĩ thở dài và gãi sau đầu mình.
"Tôi ước là mình biết được." ông thì thầm một cách chán nản. "Tất cả những gì tôi có thể nói đó là cả cơ thể cậu ấy dường như đang dần kiệt quệ."
"Nhưng tại sao chứ?" người phụ nữ tóc hồng khăng khăng hỏi. "Phải có lí do tại sao cơ thể cậu ấy lại kiệt quệ như vậy chứ?"
Shamal lắc đầu.
"Bianchi, có vài việc tôi muốn làm cho Caelum." người bác sĩ nói.
Người phụ nữ trẻ nhìn ông thắc mắc.
"Tôi muốn giúp cho Papa của cậu ấy nhớ ra cậu ấy."
Đôi mắt của Bianchi mở to vì kinh ngạc.
"Anh có thể làm điều đó không?" cô hỏi.
Người đàn ông đó mỉm cười với một chút hài hước.
"Phải, đúng vậy. Sau cùng, tôi chính là người khiến ông ấy quên đi trước tiên mà."

1 nhận xét:

Author
avatar
Balas