"Tất nhiên rồi! Không có vấn đề gì hết!" Sawada Nana kêu lên trông rất vui mừng.
Ienari chỉ vừa giải thích cho bà về hoàn cảnh của Tsuna và Lambo và hỏi bà xem họ có thể ở lại nhà Sawada một thời gian được không. Hiện giờ bà đang vui vẻ làm một danh sách những việc bà sẽ làm để giúp đỡ hai cậu con trai. Những người khác trong căn phòng ngồi nghe những lời nói nhiệt tình của bà một cách lễ phép. Chỉ có Tsuna là chẳng để tâm vào những gì đang được nói tới.
Cậu đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ không biết gì trước mặt mình. Kể từ lần đầu cậu thấy bà, cậu đã đứng im bất động. Cậu hoàn toàn không thể di chuyển hay nghĩ ngợi và do đó chỉ nhìn chằm chằm và há hốc miệng như thể cậu chưa bao giờ được thấy phụ nữ trong đời.
Chỉ là khi cậu chấp nhận lời đề nghị của Ienari... hay đúng hơn là Reborn, cậu chưa từng thực sự suy nghĩ; ít nhất là chưa kĩ càng. Vì điều này, thực tế là cậu sẽ gặp người phụ nữ này, Sawada Nana, cậu đã không nhận ra được trong tâm trí mình. Nhưng đó không phải tất cả. Đó không chỉ là gặp bà. Đó là sống cùng với bà. Sống với hiện thân của những gì mà cậu đã luôn luôn khao khát và đồng thời cũng là những gì mà cậu sợ nhất.
Đột ngột, cậu lấy tay che miệng mình. Nó vang lên tiếng vỗ lớn và tất cả mọi người đều nhìn cậu với vẻ hoang mang (lông mày Reborn nhướn lên, điều có lẽ là vẻ ngạc nhiên nhất mà cậu từng thể hiện).
"Có chuyện gì vậy?" Ienari hoảng hốt hỏi khi thấy Tsuna bắt đầu trở nên xanh xao.
"Cảm thấy mệt thôi." cậu thanh niên thì thầm sau bàn tay mình.
Biết được, Ienari nắm lấy tay cậu và dẫn cậu tới phòng tắm. Những người khác theo sau đúng lúc thấy Ienari đưa cho cậu thanh niên một chiếc khăn để lau miệng.
"Ôi trời!" Nana kêu lên, nghe có vẻ thực sự lo lắng. "Chúng ta nên gọi cho bác sĩ."
"Không."
Giọng nói của Tsuna chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút nhưng nó vẫn thành công trong việc lấy được sự chú ý của mọi người. Cậu thanh niên nhỏ con cố đững vững, buộc đôi môi mình nở một nụ cười rạng rỡ mà không bao giờ mong đợi được thấy từ một người đang bị ốm.
"Cháu cảm thấy tốt hơn rồi." cậu nói với họ. "Cháu nghĩ cháu chỉ cần nghỉ ngơi một lúc nếu cô không phiền. Hôm nay đã rất căng thẳng rồi."
Đôi mắt Nana mở to và bà đặt đôi bàn tay mình lên miệng đang mở của mình.
"Tất nhiên nó rất căng thẳng rồi, cô đã không suy nghĩ!" bà kêu lên. "Chờ một chút. Cô sẽ chuẩn bị phòng cho con và con có thể nghỉ ngơi."
Bà rời khỏi phòng khách khi bà nói xong câu nói đó. Trong khi bà chuẩn bị giường cho Tsuna, hai cậu thanh niên lo việc dọn dẹp phòng tắm. Một khi nó không còn vết nhơ nào nữa, Nari để Tsuna ở lại để làm sạch mình. Cậu trở lại sau đó một phút cùng với bộ đồ ngủ sạch sẽ trông rộng thùng thình trước khi cậu dẫn cậu thanh niên tóc vàng dẫn cậu vào phòng. Tsuna lịch sự cảm ơn cậu ấy vì sự giúp đỡ của cậu ấy và cậu ấy rời đi. Ngay sau khi cánh cửa đóng lại phía sau người bạn học của cậu, nụ cười của Tsuna biến mất nhường chỗ cho một khuôn mặt giận dữ, lạnh lùng, xen lẫn sự ghê tởm. Căn nhà này, những người này, nó đều đem lại những kí ức mà cậu muốn quên. Số phận tra tấn cậu chưa đủ sao? Chắc chắn cậu đã làm gì đó thực sự kinh khủng ở kiếp trước nên mới bị trừng phạt một cách tàn nhẫn như vậy. Cậu đưa tay lên đôi mắt mình và đột ngột cậu thấy mệt mỏi. Không phải về thể chất, mà là về tinh thần.
Cậu đã trải qua rất nhiều trong 13 năm nay. Nhiều hơn rất những người bình thường có thể thấy được trong đời. Nhiều hơn rất nhiều. Chỉ mới vài ngày trước cậu đang sắp chết. Khi đó cậu đã ước rằng mình sẽ có thêm thời gian nhưng giờ cậu tự hỏi nó có đáng hay không. Sao cậu phải chịu đựng quá nhiều như vậy? Chẳng có gì, thậm chí cả địa ngục, có thể tồi tệ hơn thế. Quá nhiều, quá nhiều ác mộng, quá nhiều giấc mơ không bao giờ có thể thành hiện thực. Quá nhiều sự phản bội.
Có lẽ cậu nên từ bỏ. Có lẽ tìm kiếm Papa, người đàn ông đã gần như bỏ rơi cậu, không đáng để cậu trải qua toàn bộ những chuyện này. Có lẽ cậu là một sai lầm, như người đàn ông đó đã nói. Có lẽ không nên sống ngay từ đầu. Có lẽ cậu nên chết từ lâu trước đó và số phận chỉ đang cố đặt mọi thứ đi đúng trật tự bằng cách giết chết cậu.
"Caelum ngốc. Đương nhiên, bố sẽ tới để đón con. Chúng ta là gia đình không phải sao? Con là con trai bố, bố sẽ đi tận cùng thế giới này để đón con."
Tiếng nức nở khiến cơ thể yếu ớt của cậu run lên khi giọng nói yêu thương đó vang lên trong kí ức của cậu.
Kẻ nói dối đó. Nhưng, bất chấp mọi thứ ông đã làm, sự phản bội của ông, những lời nói dối của ông, cậu vẫn yêu ông với tất cả những gì cậu có. Thời gian ở bên ông rất đáng quý, không có gì mà cậu không làm để lấy lại nó. Chẳng có gì mà cậu sẽ không vượt qua để được ở trong vòng tay của Papa dù chỉ một giây nữa.
Nhưng cậu ước gì... cậu ước gì mình không phải đau đớn như vậy. Cậu ước gì Papa không bỏ đi. Cậu ước gì ông không nói dối khi ông nói ông sẽ đi tới tận cùng thế giới để tìm cậu. Mặc dù chúng là những điều ước vô dụng vì người ta không thể quay ngược được quá khứ, cậu vẫn thì thầm chúng trong căn phòng im lặng này. Vì đôi khi những điều ước lại có nghĩa là vô dụng và không thể thực hiện được.
"Xin hãy quay về với con!"
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada, Sawada Nana
Bữa tối kết thúc sớm hơn một chút và Nana đang bận rửa chén. Khi bà lau sạch đĩa, suy nghĩ của bà tập trung vào cậu thanh niên lớn tuổi hơn trong số hai vị khách. Việc cậu trông rất giống con trai bà khiến bà bị sốc. Họ không hẳn là giống hệt nhau, nhưng họ có thể dễ dàng được coi là anh em. Và khi Nari nói tên cậu, Tsunayoshi, bà đã phải kiềm chế để không thở hổn hển vì sốc.
Đôi mắt nâu ấm áp của bà chứa đầy nước mắt. Tsunayoshi. Người con trai lớn tuổi nhất của bà tên là Tsunayoshi. Cậu ấy chính là người anh trai sinh đôi của Ienari, sinh chỉ sớm hơn có 5 giây trước cậu thanh niên tóc vàng. Cậu ấy là một đứa trẻ đẹp! Nếu Ienari trông giống cha mình, Tsuna trông giống như mẹ của mình. Bà rất yêu cậu. Tất nhiên bà cũng yêu Ienari, nhưng sâu thẳm trong tim Tsuna chính là người bà yêu thương nhất. Mái tóc nâu và đôi mắt thông minh đã quyến rũ bà. Kể từ lần đầu bà thấy nụ cười của cậu, bã đã tin rằng đó là thứ đẹp nhất trên thế giới này. Nụ cười của Tsuna có thể thắp sáng cả căn phòng. Nó khiến bà cảm thấy mình là người mẹ may mắn nhất trên Trái đất. Trái im bà cảm thấy như thể đang bay trên bầu trời. Nó như một cảm giác lạ thường, là một nụ cười tuyệt đẹp!
Giọt nước mắt rơi xuống nước rửa bát.
Đó là sự trừng phạt vì yêu quý cậu ấy hơn Ienari sao? Tsuna đã quá yếu nên không thể sống sót. Cậu ấy đã chết sau khi sinh vài tuần. Bà chưa từng khóc nhiều như cái ngày họ chôn cậu. Bà nhớ với độ chính xác đáng sợ khi người chồng của bà nghiến chặt răng và nước mắt trong đôi mắt ông từ chối đổ xuống. Iemitsu rất yêu quý Tsuna. Cái chết của đứa trẻ đã khiến trái tim của cả hai người họ tan vỡ.
Bà hít sâu khi những lời nói của bác sĩ vang lên trong trí nhớ của bà.
"Tôi xin lỗi Ông và Bà Sawada, nhưng con trai bà, Tsunayoshi đã qua đời. Tôi hiểu rằng điều này rất đau lòng cho cả hai ông bà nhưng xin hãy nhớ rằng cơ thể cậu bé sẽ không thể cho phép cậu bé sống một cuộc sống bình thường. Tốt hơn hết là cậu bé nên ở bệnh viện cả đời..."
Bà gạt nước mắt đi và xua những kí ức đi khỏi tâm trí mình. Giờ nó đều là quá khứ rồi, chẳng có ích gì khi nghĩ về nó cả.
_________________________________________________________________________________
Bệnh viên trung ương Namimori, Shamal
"Chết tiệt." người bác sĩ bị ám ảnh bởi phụ nữ khi ông xem lại dữ liệu trước mặt mình. "Chết tiệt!"
Ông đấm mạnh xuống bàn, nghiến chặt răng. Ông thở sâu và vùi mặt khuôn mặt mình vào trong đôi bàn tay mình.
"Chết tiệt." ông yếu ớt thì thầm thêm lần nữa.
Ông tiếp tục nguyền rủa dưới hơi thở mình trong khi màn hình máy tính của ông vẫn không thay đổi. Tình trạng sức khỏe của Caelum được viết trên đó bằng dạng số và nó không hề tốt chút nào.
"Sao nó luôn là cậu ấy chứ?" Shamal hỏi khẽ, giọng nói của ông hơi run ở cuối câu. "Và tại sao tôi luôn là người phải thông báo tin xấu chứ?"
Ông ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên và nhìn vào khoảng không.
"Mình không bao giờ nên tới gần đến vậy." ông thì thầm với chính mình. "Đây đều là lỗi của Reborn! Và tôi chắc chắn sẽ chửi rủa cậu biết đấy!"
Ông mở lòng bàn tay mình ra và nhìn vào nó.
Về điểm này, ông không nghĩ Caelum sẽ ngăn ông lại. Điều này khiến nó còn khó hơn nếu có thể. Đó có phải là điều đúng cần làm không? Caelum xứng đáng được hạnh phúc. Ông cảm thấy như muốn giết Reborn nhưng điều đó gần như chắc chắn sẽ khiến Caelum khóc.
Ông lại thở dài và ngồi tựa vào ghế.
Và cho dù 'Papa' có nhớ được con trai mình, vậy sau đó thì sao? Nó sẽ chẳng thay đổi được thực tế rằng Caelum...
Ông nhắm mắt lại.
"Một ai đó sẽ phải trả giá cho điều này." ông nói. "Và tôi không chắc cuộc sống của họ là sẽ đủ."
Bữa tối kết thúc sớm hơn một chút và Nana đang bận rửa chén. Khi bà lau sạch đĩa, suy nghĩ của bà tập trung vào cậu thanh niên lớn tuổi hơn trong số hai vị khách. Việc cậu trông rất giống con trai bà khiến bà bị sốc. Họ không hẳn là giống hệt nhau, nhưng họ có thể dễ dàng được coi là anh em. Và khi Nari nói tên cậu, Tsunayoshi, bà đã phải kiềm chế để không thở hổn hển vì sốc.
Đôi mắt nâu ấm áp của bà chứa đầy nước mắt. Tsunayoshi. Người con trai lớn tuổi nhất của bà tên là Tsunayoshi. Cậu ấy chính là người anh trai sinh đôi của Ienari, sinh chỉ sớm hơn có 5 giây trước cậu thanh niên tóc vàng. Cậu ấy là một đứa trẻ đẹp! Nếu Ienari trông giống cha mình, Tsuna trông giống như mẹ của mình. Bà rất yêu cậu. Tất nhiên bà cũng yêu Ienari, nhưng sâu thẳm trong tim Tsuna chính là người bà yêu thương nhất. Mái tóc nâu và đôi mắt thông minh đã quyến rũ bà. Kể từ lần đầu bà thấy nụ cười của cậu, bã đã tin rằng đó là thứ đẹp nhất trên thế giới này. Nụ cười của Tsuna có thể thắp sáng cả căn phòng. Nó khiến bà cảm thấy mình là người mẹ may mắn nhất trên Trái đất. Trái im bà cảm thấy như thể đang bay trên bầu trời. Nó như một cảm giác lạ thường, là một nụ cười tuyệt đẹp!
Giọt nước mắt rơi xuống nước rửa bát.
Đó là sự trừng phạt vì yêu quý cậu ấy hơn Ienari sao? Tsuna đã quá yếu nên không thể sống sót. Cậu ấy đã chết sau khi sinh vài tuần. Bà chưa từng khóc nhiều như cái ngày họ chôn cậu. Bà nhớ với độ chính xác đáng sợ khi người chồng của bà nghiến chặt răng và nước mắt trong đôi mắt ông từ chối đổ xuống. Iemitsu rất yêu quý Tsuna. Cái chết của đứa trẻ đã khiến trái tim của cả hai người họ tan vỡ.
Bà hít sâu khi những lời nói của bác sĩ vang lên trong trí nhớ của bà.
"Tôi xin lỗi Ông và Bà Sawada, nhưng con trai bà, Tsunayoshi đã qua đời. Tôi hiểu rằng điều này rất đau lòng cho cả hai ông bà nhưng xin hãy nhớ rằng cơ thể cậu bé sẽ không thể cho phép cậu bé sống một cuộc sống bình thường. Tốt hơn hết là cậu bé nên ở bệnh viện cả đời..."
Bà gạt nước mắt đi và xua những kí ức đi khỏi tâm trí mình. Giờ nó đều là quá khứ rồi, chẳng có ích gì khi nghĩ về nó cả.
_________________________________________________________________________________
Bệnh viên trung ương Namimori, Shamal
"Chết tiệt." người bác sĩ bị ám ảnh bởi phụ nữ khi ông xem lại dữ liệu trước mặt mình. "Chết tiệt!"
Ông đấm mạnh xuống bàn, nghiến chặt răng. Ông thở sâu và vùi mặt khuôn mặt mình vào trong đôi bàn tay mình.
"Chết tiệt." ông yếu ớt thì thầm thêm lần nữa.
Ông tiếp tục nguyền rủa dưới hơi thở mình trong khi màn hình máy tính của ông vẫn không thay đổi. Tình trạng sức khỏe của Caelum được viết trên đó bằng dạng số và nó không hề tốt chút nào.
"Sao nó luôn là cậu ấy chứ?" Shamal hỏi khẽ, giọng nói của ông hơi run ở cuối câu. "Và tại sao tôi luôn là người phải thông báo tin xấu chứ?"
Ông ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên và nhìn vào khoảng không.
"Mình không bao giờ nên tới gần đến vậy." ông thì thầm với chính mình. "Đây đều là lỗi của Reborn! Và tôi chắc chắn sẽ chửi rủa cậu biết đấy!"
Ông mở lòng bàn tay mình ra và nhìn vào nó.
Về điểm này, ông không nghĩ Caelum sẽ ngăn ông lại. Điều này khiến nó còn khó hơn nếu có thể. Đó có phải là điều đúng cần làm không? Caelum xứng đáng được hạnh phúc. Ông cảm thấy như muốn giết Reborn nhưng điều đó gần như chắc chắn sẽ khiến Caelum khóc.
Ông lại thở dài và ngồi tựa vào ghế.
Và cho dù 'Papa' có nhớ được con trai mình, vậy sau đó thì sao? Nó sẽ chẳng thay đổi được thực tế rằng Caelum...
Ông nhắm mắt lại.
"Một ai đó sẽ phải trả giá cho điều này." ông nói. "Và tôi không chắc cuộc sống của họ là sẽ đủ."
