[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 13: Lost Without You

Bệnh viện trung ương Namimori. Shamal
Shamal thở dài khi ông thả mình trên băng ghế phía ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nơi mà Caelum, hay đúng hơn, Sawa Tsunayoshi, đang nằm. Đôi mắt nâu của ông liếc lại nhìn cánh cửa phía sau nơi mà ông biết bệnh nhân của mình đang ở, được nối với máy đo nhịp tim và khuôn mặt cậu bị che đi bởi ống oxy giúp cậu thở được.
Nhờ Hibari Kyoya, ông đã được phép can thiệp vào và cũng xoay sở để giữ cho thông tin về cậu thanh niên ấy không bị lộ. Thật ấn tượng với tầm ảnh hưởng mà người Hội trưởng trẻ tuổi có được. Shamal chỉ cần nói rằng Tsuna không muốn bất cứ ai biết về tình trạng của mình và toàn bộ câu chuyện đã được giữ kín. Chỉ có những bác sĩ và y tá đang chăm sóc cho cậu thanh niên tóc nâu là biết về tình trạng của cậu, và họ đã bị đe dọa buộc phải im lặng bởi chàng trai mái tóc tổ quạ sử dụng đôi tonfa.
Shamal không thể diễn tả được sự biết ơn của mình với sự giúp đỡ của người Hội trưởng. Không phải là ông chưa bao giờ nói với ai điều đó.
Nó khiến họ mất tới hai tiếng để bằng cách nào đó giúp Tsuna ổn định trở lại. Hiện cậu thanh niên ấy đang trong giấc ngủ sâu mà Shamal không muốn gọi là hôn mê. Nhịp tim của cậu được theo dõi chặt chẽ và vài chất dinh dưỡng khác nhau đang được truyền vào trong cậu thông qua những ống truyền. Cậu thanh niên ấy thật nhợt nhạt và hơi thở của cậu rất yếu nhưng cậu vẫn có thể thoát khỏi cái chết. Nó thực sự khá là đáng sợ.
Shamal nhắm chặt mắt lại. Những vấn đề của ông chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Họ cần phải xoay sở để giúp cậu ổn định lại nhưng cuối cùng nó sẽ vô dụng nếu ông không thể tìm cách để sản xuất những viên thuốc duy nhất được biết tới giành cho bệnh tình của Tsuna. Vấn đề đó mới là vấn đề chính...
_________________________________________________________________________________

Trường trung học Namimori, Gokudera Hayato
Cậu thanh niên bom khói tóc bạc đang ở trong lớp. Cậu không có lựa chọn. Shamal đã ép cậu phải tới lớp, nói rằng cậu không cần phải đến bệnh viện. Người bác sĩ nói thêm rằng cậu sẽ không cần phải thăm Caelum một thời gian vì vậy cậu cũng có thể tới trường. Vì vậy cậu đang ngồi tại bàn của mình, cau mày với bất cứ ai dám nhìn cậu. Cậu đã ép mình phải khiến tay mình bận rộn bằng cách quay bút nếu không cậu chắc chắn sẽ đấm một ai đó.
Cậu chẳng thể làm được gì, trong khi Caelum đang ở trong tình trạng nguy kịch như vậy, khiến cậu mất bình tĩnh. Và cậu chỉ có thể trút sự thất vọng của mình bằng cách cau có và trừng mắt nhìn bất cứ ai.
Tối ngày hôm trước, cậu đã tới bệnh viện ngay sau khi cậu đọc được tin nhắn của Shamal liên quan tới Caelum. Khi cậu tới đó cậu đã quấy rối người bác sĩ cho tới khi ông nói cho cậu về tình trạng của Caelum. 
Cậu tặc lưỡi khi cậu nghĩ lại cuộc trò chuyện của mình với Shamal.
Flashback:
"Có chuyện gì với Caelum vậy?" cậu thanh niên bom khói hỏi với giọng nói mang tính cấp thiết.
Cậu đã được nói trước đó trước khi cậu lần đầu gặp cậu thanh niên ấy rằng cậu ấy có thể trạng yếu và cậu ấy cần phải lấy thuốc thường xuyên. Tuy nhiên cậu chưa bao giờ được đưa thông tin chi tiết về căn bệnh của Caelum hay về viên thuốc mà cậu ấy đang uống. Tất cả những gì cậu biết rằng chúng là những viên thuốc màu vàng sáng mà cậu thanh niên ấy uống một viên một ngày.
"Hayato, ta không nghĩ..." Shamal người trông rất mệt mỏi bắt đầu.
"Tôi muốn giúp đỡ!" cậu thanh niên bom khói ngắt lời, đôi mắt xanh lá của cậu lóe lên sự quyết tâm.
Shamal thở dài và đưa bàn tay qua mái tóc nâu của mình.
"Kể từ khi cậu ấy được sinh ra, Caelum đã có một cơ thể yếu ớt." người bác sĩ bắt đầu, sự cảnh giác hiện rõ trong giọng nói của ông. "Đơn giản là những chức năng cơ thể của cậu ấy quá chậm để cậu ấy sống. Cho dù đó là nhịp tim, việc sản sinh hồng cầu, mọi thứ đều hoạt động quá chậm. Cũng có vài vấn đề khác dẫn đến việc cậu ấy không thể sống được như mình muốn." ông ngừng lại. "Cho tới tận bây giờ, cậu ấy vẫn đang uống những viên thuốc mà ta làm ra để cơ thể cậu ấy có thể hoạt động bình thường. Nhưng cậu ấy đã hết thuốc và tình trạng của cậu ấy suy giảm nhanh chóng. Về điểm này, nếu chúng ta không tìm được cách để làm thêm thuốc, cậu ấy sẽ không thể sống được."
Sự im lặng bao trùm hai người. Hayato dường như bất động bởi tin mới đó.
"Nhưng... nhưng... Không phải ông chỉ cần làm thêm thuốc sao?" cuối cùng cậu hỏi, cú sốc dường như đang dần tràn vào dòng suy nghĩ của cậu. "Nó không thể khó tới vậy đúng không?"
Shamal thở dài lần nữa.
"Nó phức tạp hơn là cậu nghĩ đấy." ông nói. "Ta tin là cậu biết về lửa Vongola đúng chứ?" Hayato gật đầu. "Những viên thuốc ấy được làm với lửa mặt trời có đặc tính hoạt hóa. Thật không may, ta chỉ có thể làm được nó nếu chúng ta tìm được người hiến tặng. Cậu có thể đoán được ai là người cuối cùng và tại sao chúng ta không thể sử dụng cậu ta nữa."
"Không... không thể nào..." cậu thanh niên tóc bạc thì thầm, suy sụp.
Shamal đặt một bàn tay an ủi lên vai cậu thanh niên.
"Ta sẽ cố hết sức để tìm ai đó nhưng ta không có nhiều hi vọng. Ta không thích phải nói điều này, nhưng..." ông lấy một hơi thở sâu, cố giữ vững được giọng nói run rẩy của mình. "Cậu nên tự mình chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Flashback End
"...dera-kun! Gokudera-kun!"
Cậu thanh niên tóc bạc chớp mắt hai lần, đưa chính mình trở lại thực tại và nhìn lên cậu thanh niên tóc vàng người đang gọi cậu.
"Có vấn đề gì sao Juudaime?" cậu hỏi theo một cách rất chuyên nghiệp.
Cậu thanh niên có vẻ hơi ngạc nhiên với câu trả lời của cậu.
"Yamamoto và tớ định ra ngoài ăn trưa và tớ nghĩ cậu sẽ tham gia cùng bọn tớ?" Câu nói đã được chuyển thành câu hỏi vì cậu thanh niên tóc vàng dường như đột ngột không chắc chắn.
"Tôi..." cậu thanh niên tóc bạc ngập ngừng, một phần trong cậu lại muốn bắt đầu tìm kiếm người sử dụng lửa Mặt trời nhưng phần hợp lí hơn trong tâm trí cậu lại thuyết phục cậu rằng tìm kiếm một cách ngẫu nhiên sẽ chẳng giúp ích gì cả. "Tôi sẽ đi cùng." cậu nói, cố để giọng nói của mình không bị ngắt quãng.
_________________________________________________________________________________

Đường Namimori, Lambo
Tối hôm trước, người anh trai tốt bụng của cậu đã không về nhà và Lambo đã quyết định đi tìm cậu. Suy nghĩ trẻ con của cậu đã thuyết phục rằng Tsuna đã bị lạc đường về nhà và hiện đang chờ ở đâu đó, gần như đang khóc. Ít nhất, cậu biết rằng mình sẽ khóc trong tình huống đó. Vì vậy cậu nhóc quyết định mình nên đi và tìm người anh trai của mình và bảo vệ cậu ấy. Sau cùng cậu là Lambo-san Vĩ đại và cậu sẽ trở thành anh hùng của Tsuna-nii.
Vì vậy, cậu đã rời khỏi căn hộ mà cậu và người anh trai của cậu đang sống và bắt đầu đi tìm. Cậu đi bộ trên những con đường hát cho chính mình nghe và nhai kẹo nho mà cậu cất trong mái tóc dày của mình và cậu sẽ không bị đói.
Khi cậu đi khắp thị trấn, cậu nhận được nhiều ánh mắt kì lạ từ những người qua đường, chủ yếu là vì bộ quần áo bò mà cậu đang mặc. Cậu nhóc 5 tuổi dường như không nhận ra mình đang bị chú ý, khi cậu tiếp tục làm nhiệm vụ của mình là cứu người anh trai mình. Nhiệm vụ trở nên khó hơn cậu nghĩ một chút, khi mà cậu vẫn chưa tìm được Tsuna sau nhiều giờ tìm kiếm. Tồi tệ hơn, cậu đã bị lạc trong khi cậu đang tìm cậu thanh niên tóc nâu và giờ đã gần như khóc.
"Phải-chịu-đựng." cậu nhóc nói với chính mình.
Ngay sau khi cậu nói xong câu nói đó, cậu òa khóc.
"Cậu ô-ổn chứ?"
Cậu nhóc bò quay sang người vừa nói và thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh lá giống mình, thuộc về cậu thanh niên với mái tóc hồng và đeo kính. <tác giả viết là màu hồng nhé :))>
"Cậu bị lạc phải không?" cậu thanh niên người đã dừng lại và quỳ xuống bên cạnh cậu nhóc hỏi 
"L-Lambo-san đang tìm Tsuna!" cậu nhóc nói và trong giây lát đã ngưng khóc.
"Tsuna? Đó có phải bạn của cậu không?" cậu thanh niên nhẹ nhàng hỏi.
"Tsuna là thuộc hạ của Lambo-san." cậu nhóc 5 tuổi nói tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Tôi-tôi hiểu..."
"Tsuna đã bị lạc và tớ đang đi tìm cậu ấy." 
"Cậu ấy bị lạc sao?"
Cậu nhóc gật đầu.
"Lambo-san đã chờ suốt đêm." cậu nói. "Nhưng Tsuna không hề trở về nhà. Vì vậy Lambo-san đi tìm Tsuna."
Cậu thanh niên tóc hồng cuối cùng dường như hiểu được tình cảnh của cậu nhóc. Ít nhất là một phần. 
"Có lẽ, cậu ấy đã trở về nhà trong khi cậu đang tìm cậu ấy đấy." cậu gợi ý, nghĩ rằng người tên Tsuna đó dường như sống với cậu nhóc có lẽ sẽ lo lắng nếu cậu ấy không sớm tìm ra cậu nhóc.
Lambo nhìn xuống trước lời gợi ý đó.
"L-Lambo-san... không biết đường về." cậu nói trong nước mắt, nắm chặt bộ quần áo bò của mình.
Cậu thanh niên suy nghĩ vài phút.
"Hum... Tsuna-san có bao giờ đưa cậu thứ gì đó phòng trường hợp cậu bị lạc không?" cậu hỏi khi cậu nghĩ ra.
Cậu nhóc 5 tuổi suy nghĩ trong vài giây trước khi gật đầu mạnh, cả khuôn mặt cậu sáng bừng lên. Cậu bắt đầu thò tay vào mái tóc dày của mình và cuối cùng kéo ra cái túi xách màu xanh lá cây trông như đầu một con bò. Cậu thanh niên tóc hồng cầm lấy nó từ cậu và mở nó ra. Bên trong là một mảnh giấy với địa chỉ và số điện thoại.
"Đây rồi!" cậu thanh niên vui vẻ kêu lên. "Nhìn này Lambo, địa chỉ của cậu được viết ngay đây. Giờ tôi biết cậu sống ở đâu rồi."
Cậu nhóc nhìn cậu không hiểu. Thấy cậu nhóc không hiểu ý mình, cậu thanh niên mỉm cười nhẹ.
"Giờ chúng ta có thể đi và tìm Tsuna-san rồi." cậu nói với cậu nhóc và nắm lấy bàn tay cậu.
Tin mới đó khiến cậu nhóc bò rạng rỡ ngay lập tức.
"Ne, nee! Tên cậu là gì?" cậu hỏi khi họ bắt đầu di chuyển.
"Tên tôi là Irie Shoichi, nhưng Shoichi là được rồi."
_________________________________________________________________________________

Ý, Biệt thự nhà Giglio Nero
Aria đang ngồi tại bàn làm việc của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm bằng đôi mắt xanh thẫm của mình. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm lên bầu trời trên cao và trái tim cô quặn lại đau đớn trong lồng ngực mình. Có chuyện gì đó đã xảy ra hoặc sắp xảy ra, cô có thể nói là vậy. Nó khiến cô thất vọng vì cô không biết đó là gì hay nó sẽ xảy ra với ai.
Đột nhiên những hình ảnh lóe lên trước đôi mắt cô và cô thở hổn hển trước những gì cô nhìn thấy. Khi hình ảnh biến mất cô tựa vào chiếc ghế da của mình. Đôi mắt cô mở to khi cô phân tích thông tin.
Cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Nguy hiểm chết người. Họ sẽ phải hành động nhanh nếu không họ sẽ mất cậu ấy và sau đó mọi thứ sẽ mất hết. Nếu cậu ấy chết, tương lai mà cô và mẹ cô mong muốn sẽ biến mất mãi mãi.
Mặc dù cô biết điều này, nhưng cô không thể làm được gì cả. Cô chỉ có thể cầu nguyện rằng họ sẽ tìm được giải pháp; rằng họ sẽ tìm được Mặt trời mà họ cần kịp lúc. Vì cuối cùng, mọi thứ đều đã đến lúc rồi...

6 nhận xét

Author
avatar

cảm ơn bạn vì đã dịch truyện, mình đã đọc truện này và their boss lâu rồi nhưng bằng tiếng anh. cho mình hỏi được không, bạn có thể dịch truyện the mafia teacher được không? nếu được thì mình xin cảm ơn.

Balas
Author
avatar

cảm ơn bạn đã ủng hộ mình nhé!
bạn tiện thể cho mình xin link luôn được không ạ? ^^

Balas
This comment has been removed by the author.
Author
avatar

Đây chính là link truyện đó ạ, cảm ơn bạn đã đồng ý! ^ ^

Balas
Author
avatar

^^ ko có gì đâu. mình trans xong fic này mình sẽ chuyển sang fic đó.

Balas
Author
avatar

https://www.wattpad.com/story/53028128-the-mafia-teacher

Balas