Trường trung học Namimori, Hibari Kyoya
Càng về sau, chàng hội trưởng khét tiếng của trường trung học Namimori càng có hứng thú với loài động vật nhỏ bé vừa gia nhập trường anh. Trước hết, anh tin cậu thanh niên với mái tóc nâu thách thức trọng lực là động vật ăn cỏ như những người khác, hay có lẽ cậu có chút vô dụng hơn những người khác.
Tuy nhiên anh đã được minh chứng là sai khi cậu thanh niên xoay sở né được đòn tấn công của anh không chỉ một mà những hai lần với sự nhanh nhẹn phản ánh kinh nghiệm. Cũng trong lần thứ hai, người mới được gắn mác động vật ăn tạp đã hứa với anh, Hibari Kyoya, rằng sẽ đấu với anh. Một lời hứa mà cậu vẫn chưa trả.
Khi anh bước lên cầu thang, Hibari Kyoya đã quyết định sẽ khiến tên động vật ăn tạp giữa lời hứa và chiến đấu với cậu hàng ngày. Khi cậu nhận ra tên động vật ăn tạp thường xuyên giành giờ nghỉ giải lao của mình trên sân thượng, anh đã quyết định đi và tìm anh ở đó trước tiên. Bằng cách đó anh sẽ không phải đứng chung với lũ động vật ăn cỏ ồn ào của lớp học của cậu thanh niên ấy, trừ khi anh đã thực sự chắc chắn rằng cậu thanh niên tóc nâu ở đó.
Anh tới bậc thang trên cùng và mở cánh cửa ra. Đôi mắt anh mở to khi anh nhìn thấy hình bóng yếu đuối.
Sawa Tsunayoshi thực sự ở trên mái nhà. Ngoại trừ việc cậu không đứng cạnh hàng rào (nơi mà anh đã yêu cầu sửa sau sự cố trước đó) như cậu thường làm, mà đang nằm dưới sàn.
Với vài bước chân dài người Hội trưởng đã đứng cạnh cậu thanh niên ấy. Anh quỳ xuống bên cạnh cậu và đưa ngón tay lên đôi má nhợt nhạt trước khi đặt nó lên cổ họng cậu thanh niên. Cảm thấy nhịp đập khiến anh yên tâm hơn một chút. Đôi mắt màu bạc nhìn khắp cơ thể cậu thanh niên, thấy nước da nhợt nhạt và cổ tay gầy gò của cậu thanh niên. Khi anh nhìn vào bàn tay cậu thanh niên anh nhận ra vệt màu đỏ. Anh giơ tay lên, hơi thở của anh hắt ra từ cổ họng khi anh thấy vết máu trong lòng bàn tay.
Không phí thêm chút thời gian nào anh bế cậu thanh niên theo phong cách cưới và nhanh chóng rời đi. Anh gần như chạy xuống cầu thang và đi bộ, nhanh nhất có thể mà không cần bắt đầu chạy, về phía phòng y tế.
Cái cảnh người hội trưởng tóc tổ quạ đang bế Dame-Tsuna đang vô thức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh. Cái cau có trên khuôn mặt người Hội trưởng ngăn cản họ cố gắng tới gần hơn để nhìn nhưng hầu hết dường như hiểu mức độ nghiêm trọng và tránh đường cho chàng trai tóc đen.
_________________________________________________________________________________
Phòng y tế, Shamal
Người bác sĩ mới được bổ nhiệm đang vui vẻ huýt sáo khi ông vùi mình trong văn phòng. Sự vui sướng khi nhiều cô gái đã tới thăm ông ngày hôm đó. Tất nhiên cũng có vài cậu thanh niên nữa, nhưng ông nhanh chóng đá họ ra ngoài. Cho đến nay đó cũng là một ngày tuyệt vời.
Thật không may, nó không mang nghĩa như vậy cho tới cuối cùng.
Cánh cửa văn phòng bật mở, khiến ông giật mình, và anh chàng tóc tổ quạ cau vào tức giận bước vào, bế theo cậu thanh niên tóc nâu nhỏ hơn và gầy hơn nhiều. Đôi mắt người bác sĩ mở to khi chúng hướng về thân hình cậu thanh niên tóc nâu.
"Caelum!" ông nghẹn nói.
Biểu hiện của ông trở nên hoảng sợ khi ông thấy vết máu trên bàn tay cậu thanh niên tóc nâu.
"Đặt cậu ấy lên giường." ông yêu cầu, thói quen của bác sĩ trội lên.
Thật ngạc nhiên, người Hội trưởng tóc tổ quạ làm theo mà không hề có chút phàn nàn. Anh đặt cậu thanh niên nhỏ hơn trên giường với sự dịu dàng bất ngờ trước khi lấy ra chiếc điện thoại của mình để gọi cấp dưới của mình trong khi người bác sĩ gọi cứu thương. Cả hai người đàn ông nói vài câu ngắn và đôi mắt họ hướng trở lại thân hình đang nằm bất động trên giường.
_________________________________________________________________________________
Sáng hôm sau, Sawada Ienari
Ienari đang trên đường tới trường khi Miura Haru xuất hiện trước mặt cậu. Đang mặc bộ giáp samurai. Cậu nhìn chằm chằm vào cô, bất động trong một lúc và quyết định tiếp tục đi. Thật không may, kế hoạch lờ đi cô gái của cậu là vô dụng khi cô chào cậu.
"Chào buổi sáng." cô nói, đổ mồ hôi thậm chí nhiều hơn cậu đang trong nhiệt độ mùa hè nhờ trang phục. "Đây là Miura Haru người đã không ngủ tối qua."
"Và đây là cách cậu ăn mặc khi cậu không thế ngủ được tối qua sao?" cậu thanh niên tóc vàng hỏi, liếc nhìn vết thâm quầng dưới đôi mắt cô.
"ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI!" cô gái kêu lên. "Điều đó sẽ chỉ biến tôi thành kẻ ngốc đúng không?"
"Vì cậu không phải sao?" cậu thanh niên hỏi một cách thô bạo.
Cô lờ đi cậu và giơ lên cây khúc côn cầu mà cô đang cầm bên tay phải.
"Tớ thách đấu cậu một trận chiến." cô thông báo. "Nếu tớ thắng, cậu phải thả Reborn-chan. Nhưng nếu cậu thắng, tớ sẽ không phàn nàn về cuộc sống của Reborn-chan nữa."
"Cái gì?!"
Ienari chỉ có thời gian để né khi cô vung cây gậy về phía cậu.
"Oy, chờ đã..."
Cậu thanh niên tóc vàng phải nhảy sang một bên để né đòn tấn công. Nhìn thấy câu nói ấy rõ ràng là vô dụng, cậu cố gắng bỏ chạy.
Sau đó Gokudera tới và thấy cảnh đó. Cậu thanh niên tóc bạc đã tự bổ nhiệm mình làm vệ sĩ của cậu ấy và mặc dù Ienari không thể nói rằng cậu thân với cậu thanh niên bom khói, họ thường xuyên giành thời gian đi với nhau.
"Đệ thập, hãy lùi lại phía sau." cậu thanh niên nói khi cậu đưa chính mình đứng giữa kẻ thách đấu mặc áo giáp và cậu thanh niên tóc vàng.
"Ah! Chờ đã..."
Ienari không có thời gian để hoàn thành câu trước khi cậu thanh niên tóc bạc ném thuốc nổ xuống chân Haru, khiến cô bay lên. Rất may, cô gái đã xoay sở để nhảy ra khỏi vụ nổ. Thật không may, cô lại rơi xuống sông. Ienari chạy tới lan can và thấy cô gái đang cố nổi lên. Thiết bị nặng nề của cô khiến cô không thể bơi được và rõ ràng là cô sẽ chìm nếu họ không làm gì.
"Điều... điều này không tốt chút nào! Chúng ta phải cứu cô ấy!" Nari điên cuồng hét lên.
"Vậy hãy làm điều đó với Dying will của cậu đi." Reborn nói nâng khẩu súng Leon lên và bắn học trò mình.
_________________________________________________________________________________
Trường trung học Namimori, giờ nghỉ sáng, Kurokawa Hana
Kurokawa Hana đang ngồi tại vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động với cái cau mày lo lắng. Sawa Tsunayoshi đã không xuất hiện vào sáng nay. Nó sẽ không khiến cô lo lắng quá nhiều nếu cậu đã gửi tin nhắn hay gọi điện để nói rằng cậu đang ốm. Hay cho dù cậu có không gửi gì cả, vì cô ấy sẽ cho rằng cậu bị cảm lạnh hay gì đó. Mặc dù cô sẽ quát lên vì không liên lạc cho cô nhưng đó không phải vấn đề.
Vấn đề ở đây chính là Gokudera Hayato chính là người thông báo cho cô sự vắng mặt của cậu thanh niên tóc nâu. Chắc chắn cậu đã nói đó là lời nhắn từ bác sĩ, và cậu đã có thái độ như thể đó không phải việc của cậu, nhưng cô vẫn có cảm giác cậu biết nhiều hơn là cậu đã nói. Trước hết, cậu trông nhợt nhạt hơn bình thường và có vết thâm quầng dưới đôi mắt cậu như thể cậu đã không ngủ suốt cả đêm hôm trước. Cậu thậm chí rời khỏi lớp học vào giờ nghỉ, mặc dù Sawada vẫn còn ở đây, nói chuyện cùng với Yamamoto.
Tóm lược lại rõ ràng cậu thanh niên tóc bạc có gì đó trong tâm trí mình. Và xem xét lại cậu thậm chí còn chẳng nói cô biết về tình trạng của Tsuna, cậu dường như không hề muốn chia sẻ.
Cô thở dài, đóng chiếc điện thoại di động lại. Không thể nói cho cô rằng cậu ấy chỉ bị cảm lạnh thôi sao? Vì bí mật và những thông tin không hề rõ ràng, cô đang lo lắng về lí do khiến cậu bị ốm.
"Hana-chan? Có vấn đề gì sao?" bạn thân nhất của cô, Sasagawa Kyoko, người đang ngồi phía trước cô hỏi.
Cô gái tóc đen nở một nụ cười hối lỗi.
"Tớ chỉ hơi lo lắng về Sawa thôi." cô nói.
'Hơi' là một cách nói giảm trầm trọng nhưng cô không lo Kyoko sẽ lo cho cậu thanh niên mà cô mới chỉ biết thôi. Nếu cô đã biết về Sawa nhiều hơn một chút nhờ dạy kèm cho cậu, thì Kyoko mới chỉ gặp cậu có vài lần thôi. Đối với Sawa, chỉ vài cuộc trò chuyện là không đủ để biết về cậu. Ngay cả cô cũng không biết nhiều về cậu ấy. Cô thậm chí còn chẳng biết cậu đang sống ở đâu.
"Cậu ấy ốm sao? Cậu ấy đã không đến lúc sáng nay." Kyoko liếc nhìn vào chỗ trống ở hàng dưới nói.
"Theo như Gokudera thì cậu ấy sẽ không 'xuất hiện một thời gian'." Hana trả lời, biểu hiện của cô tối sầm lại.
Cô gái tóc màu cam ngạc nhiên nhìn bạn cô.
"Tại sao không?" cô hỏi.
"Tớ không biết." cô gái tóc đen thở dài. "Con khỉ đó sẽ không nói với tớ thêm gì hết, ngoại trừ lời nhắn từ các bác sĩ."
"Vậy, cậu không thể hỏi các bác sĩ về nó sao?" cô gái nhỏ hơn gợi ý.
"Tớ đã thử rồi nhưng cậu ấy không có ở đó. Khi tớ hỏi giáo viên, họ nói rằng cậu ấy đã có những vấn đề quan trọng cần tham gia và sẽ không trở về trong vài ngày."
Nghe về những thứ được gọi là 'những vấn đề quan trọng' thậm chí khiến cô lo lắng hơn. Trước hết, Tsuna đột ngột bỏ tới phòng y tế và chưa hề quay lại. Sau đó con khỉ đó thông báo rằng cậu thanh niên tóc nâu sẽ không tới trường và sau đó, bác sĩ cũng biến mất luôn. Không phải là có quá nhiều sự trùng hợp sao? Cô chắc chắn đã nghĩ vậy, đó là lí do tại sao cô lại kết luận rằng chúng không hề trùng hợp. Có gì đó đủ lớn khiến cả giáo viên và tội phạm liên quan tới những gì đã xảy ra và cô sẽ chẳng có đầu mối gì để tìm ra điều đó.
"Phải, tớ nghĩ Sawa-kun chỉ bị cảm lạnh thôi." Kyoko trấn an nói. "Cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi."
Hana mỉm cười với người bạn lạc quan của mình.
"Tớ chắc là cậu nói đúng đấy." cô nói.
Khi Sawa trở lại cô sẽ phạt cậu vì khiến cô phải nói dối bạn thân mình như vậy.
"Nếu là về Sawa, cậu ấy được bế tới phòng y tế bởi Hibari hôm qua đấy. Tớ nghe nói cậu ấy bị bất tỉnh và trông rất khủng khiếp." một con khỉ không rõ đang ngồi gần đó nói.
...Nếu cậu có quay trở lại, cô sẽ la mắng và sau đó cho cậu biết một phần suy nghĩ trong cô.

6 nhận xét
Truyện hay lắm. Hóng chap mới nhe!! (^_°)
Truyện hay nhưng bạn ráng dịch mượt thêm xíu 😊😊😊
Tại em mình nó nghịch 😢😢😅