Mình có nên nói đồng ý không? Cậu ngập ngừng một lúc. Thế giới này đã cho cậu một cơ hội tuyệt vời để có một cuộc sống bình thường. Nhưng cái yêu cầu để được tới gần những người đồng đội của mình đã đánh bại cái mong ước có một cuộc sống bình thường chỉ trong 2 giây. Bây giờ hoặc là sẽ không bao giờ có lựa chọn nữa.
"Yeah, chắc chắn rồi." Tsuna giả vờ không quan tâm. Sau đó khi Reborn quay đầu ra ngoài, cậu nói thêm một câu với một giọng nhỏ. Cậu không chắc Reborn có nhận ra được phần đó không. "Tôi đã là một phần của nhà Vongola rồi."
Reborn thông báo vấn đề này cho những người bảo vệ Vongola vào giờ ăn trưa. Đương nhiên, biểu hiện của họ đều khác nhau, nhưng có một điều như nhau, đó là sốc. Hoàn toàn sốc.
Phải, sốc theo nhiều cách. Sốc vì lời đồng ý của Tsuna, sốc về lời đề nghị của Reborn, và sốc về việc làm thế nào để họ có thể chấp nhận sự thật. Nhưng dù sao thì, họ đều chỉ chấp nhận nó. Chẳng có lí do gì để tránh xa Tsuna. Cậu là người mà họ có thể tin tưởng. Ít nhất đó là tâm trí họ nói vậy. Là bản năng thuần túy của họ.
Trước khi bữa trưa kết thúc, Reborn gọi Tsuna ra hành lang và nói kế hoạch cho tương lai của Tsuna, đúng như Tsuna đã nghĩ về điều mà người như Reborn sẽ làm.
"Chúng tôi sẽ trở về Palermo, Sicily ngày mai." Reborn nói. "Nếu cậu muốn đi với bọn tôi, gặp chúng tôi ở sân bay lúc 6h sáng mai. Tôi sẽ lo vấn đề nhà trường. Tôi đã thông báo cho ba cậu về quyết định của cậu. Ông ấy thực sự ngạc nhiên về cậu khi cậu biết danh tính của ông ấy cũng như thực tế cậu sẵn sàng tham gia vào Mafia. Ông ấy cũng khá quan tâm tới sự an toàn của cậu và khả năng tự bảo vệ mình. Tôi đoán cậu sẽ cho ông ấy xem khi cậu tới Ý sau đó. Vậy, cậu muốn đi với chúng tôi chứ?"
Tsuna giả vờ ngập ngừng. Điều đó khiến Reborn có chút lo lắng hơn. Có lẽ không phải hơn một chút nữa, nó thực ra là lo lắng hơn rất nhiều, rất nhiều.
"Nó không như cậu nghĩ đâu, Vongola, ý tôi là. Nó không giống một nhà Mafia bình thường. Bọn tôi không hề giết người hàng ngày, được chứ? Thực ra, tôi thích được gọi Mafia là Cosa Nostra, được xã hội tôn trọng. Cậu hiểu vấn đề chứ?" Reborn nói như thể muốn chứng minh một thực tế quan trọng.
Nhìn Reborn đang có chút lo lắng, Tsuna cười. "Chắc chắn rồi. Tôi sẽ đi." Cậu cười khẩy. "Nhưng xin đừng nói với ba tôi rằng tôi là một phần của Arcobaleno, ok? Lúc này hãy giữ nó là bí mật của riêng 2 chúng ta."
"Oh, một câu hỏi cuối cùng, Tsunayoshi-san." Reborn chậm rãi hỏi. "Thuộc tính ngọn lửa của cậu là gì? Arcobaleno bầu trời thường có thuộc tính lửa bầu trời, nhưng đôi khi họ lại không có. Trong khi cậu đang có chiếc nhẫn sương mù khá mạnh và năng lực sương mù mạnh mẽ trong cơ thể cậu, cậu là người nắm giữ lửa sương mù sao?" Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào Tsuna với đôi mắt nhìn thấu của mình, giống như đâm xuyên qua trái tim Tsuna, cảm nhận được mọi lời nói dối của cậu.
"Nah, sai rồi." Tsuna cười. Cậu chìa tay trái mình ra đang đeo 5 chiếc nhẫn với 5 thuộc tính khác nhau. "Cậu sẽ biết." Cậu nói. "Cậu sẽ sớm biết thôi."
Vậy buổi sáng hôm sau, chỉ đem theo một chiếc va li nhỏ, Tsuna tới sân bay với một thanh socola. Cậu đang đeo kính đọc sách do đó cậu sẽ không cần phải mang theo cái túi nhỏ để nhét nó vào. Tsuna quyết định mặc bộ com-lê cho chuyến đi này do đó cậu đã lấy bộ com-lê Armani mà ba cậu đã gửi từ Ý cho cậu ở thế giới này và mặc thử nó sáng nay. Nó trông khá đẹp, nhưng tuy nhiên, Tsuna vẫn thích bộ com-lê mà Leon đã làm cho cậu suốt cuộc chiến ở tương lai hơn mặc dù chúng giờ khá nhỏ nên cậu thậm chỉ không thể đút vừa tay vào nữa. Chúng là vật kỉ niệm của cậu về những kí ức trong quá khứ, những kí ức của những ngày thanh bình mà cậu giành bên đồng đội, những người bạn 'thân nhất' của mình.
"Vậy là cậu đã tới, Tsunayoshi-san." Reborn chào mừng trong khi những người bảo vệ Vongola liếc mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Tsuna đáp lại họ với nụ cười rạng rỡ. Nhiều trong số họ quay mặt đi với chút đỏ mặt.
"Yeah, tôi đã tới." Tsuna nói khi ném đi cái vỏ thanh socola vào thùng rác gần đó. Sân bay rất trống trải vào buổi sáng, chỉ có nhóm của cậu hiện đang ở khu này. "Xin chào, những người bảo vệ Vongola."
Tất cả những người bảo vệ rơi vào im lặng, họ vẫn nhìn cậu với đôi mắt hoài nghi.
Hibari là người đầu tiên phản ứng, anh rút vũ khí của mình ra và lao về phía Tsuna với tốc độ cao. Tsuna không hề di chuyển. Khi Hibari cách cậu còn có 10 cm, cậu ngăn anh lại chỉ với một ngón tay.
"Nah, nah, Hibari Kyoya-san, di chuyển tệ lắm đấy. Tôi nghe rằng anh rất thích hoa anh đào, anh muốn vài bông hoa chứ?" Sau đó Tsuna kích hoạt chiếc nhẫn sương mù của mình và ngay lập tức tạo ra ảo ảnh những đóa hoa anh đào rơi quanh người họ.
Bây giờ, Tsuna tổng hợp lại 2 thứ mà Hibari ghét nhất: hoa anh đào và người sử dụng nhẫn sương mù. Khi cơn giận của anh đang ở bờ vực phun trào, Tsuna tắt nhẫn sương mù đi và sử dụng nhẫn mưa để làm dịu tâm trạng của Hibari. Tiếng nhạc piano khẽ vang lên trong tai mỗi người.
"Giờ, khá hơn rồi, đúng không~~" Tsuna cười. "Giờ, hãy lên máy bay thôi. Nó đã sẵn sàng chưa, Reborn?"
"Rồi, Tsunayoshi-san." Reborn gật đầu khi cậu đá vào đầu Nakamura. "Dame-Kai, nhìn Tsunayoshi-san kìa! Cậu ấy trông giống người lãnh đạo hơn là cậu đấy! Nếu cậu có thể là một người boss như Tsunayoshi-san, tôi sẽ hạnh phúc hơn là bây giờ đấy!"
"Owi! Reborn! Đừng gọi tớ là Dame-Kai nữa!" Nakamura phàn nàn, xoa đầu mình chậm chạp.
"Thực ra," Tsuna người đang đi từ rất sớm, đột ngột dừng lại, "Tôi sẽ thích Reborn gọi mình là Dame-Tsuna hay Baka-Tsuna hơn là Sawada Tsunayoshi hay là Tsunayoshi-san."
"Huh?" Nakamura sốc. "Đó không phải là xúc phạm đối với cậu sao, Sawada-san?"
"Không." Một dòng cảm xúc chứa chan trong giọng nói của Tsuna. Khi cậu quay nửa mặt lại, Gokudera nhận ra giọt nước mắt trên má đột ngột tái nhợt của cậu. "Cách đó sẽ khiến tôi thấy giống như ở nhà."
Trời vẫn còn tối, mặt trời vẫn chưa ló lên, mặt trăng tròn vẫn còn ở giữa bầu trời thanh bình. Tsuna đang ngồi một mình một góc trong khi tất cả những người bảo vệ Vongola (trừ Hibari) đang tụ tập với nhau, trò chuyện rôm rả.
Tsuna nhìn ra ngoài bầu trời tối bên ngoài. Cậu thực sự thích mặt trăng hôm nay, nó trông thật yên bình. Một ngày tuyệt vời để xem pháo hoa.
Nhưng mặt trăng không bao giờ được biết bầu trời xanh thế nào. Tsuna tự nói với chính mình trong suy nghĩ.
Nửa ngày sau, họ đáp xuống sân bay tư ở phía nam Palermo. Một máy bay trực thăng tới đón họ tới trụ sở Vongola. Phi công trên trực thăng nhìn chằm chằm vào Tsuna khá lâu, khiến Tsuna cảm thấy như là công sứ đặc biệt vậy. Reborn giải quyết vấn đề bằng cách nói với người phi công tập trung vào việc lái máy bay nếu không có khả năng cậu sẽ sa thải anh.
Sau đó Tsuna chưa bao giờ bị nhìn chằm chằm từ bất cứ ai trong nhà Vongola như vậy nữa ngày hôm đó. Rõ ràng, những lời nói của Reborn được truyền đạt khá nhanh ngay cả ở thế giới này. Và những lời nói của cậu cũng rất có giá trị với tất cả mọi người. Dường như chẳng ai dám chống lại cậu.
Không ai nói gì trong suốt quãng đường đi trên máy bay trực thăng, họ đều quan sát Tsuna theo những cách riêng của họ. Đương nhiên, Tsuna đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ với tất cả sự chú ý của mình do đó cậu không biết mình đang bị nhìn chằm chằm bởi 6 người hiện đang ở trên máy bay. Cậu đang cố nhìn xuống thành phố Palermo, thành phố mà cậu quá quen thuộc, một thành phố có thể gọi là 'nhà'. Nhưng cũng là thành phố mà Tsuna ghét nhất trên thế giới. Nó đem lại cho cậu quá nhiều cảm xúc phức tạp khi chỉ nhìn nó qua cửa sổ nhỏ của chiếc máy bay trực thăng.
Khi cuối cùng họ cũng tới tổng bộ Vongola, Vongola Đệ Cửu đang ở đó đón tiếp họ. Và với sự ngạc nhiên của Tsuna, ba cậu cũng ở đó.
"Xin chào, Vongola Đệ Cửu." Tsuna là người đầu tiên xuống máy bay. Ngay sau khi cậu đi qua những bậc thang nhỏ, cậu cúi đầu nhẹ với người đàn ông lớn tuổi đang đứng cạnh ba mình người đang cười với cậu.
"Chào buổi tối, Tsunayoshi-kun." Vongola Đệ Cửu, người đàn ông mà Tsuna gọi là 'ông nội' ở thế giới của cậu, cười lại với cậu.
Sáu đó Tsuna hoàn toàn lờ đi ba mình và đi thẳng vào lối ra nơi sẽ dẫn cậu tới tầng cao nhất của tổng bộ Vongola, Khu vực Hội nghị, như thể cậu quay trở về chính căn nhà của mình. Có nhiều cửa ở khu vực này, nhưng tất cả chúng đều là cửa giả sẽ dẫn cậu tới bẫy trừ một cái. Điều đó khiến mọi người nhìn cậu ngạc nhiên. Vậy đây chính là lần đầu tiên của Tsunayoshi-kun tới tổng bộ nhà Vongola và cậu đã hình dung ra được cánh cửa chính xác ư? Nakamura nghĩ, Cậu ta thật là một thiên tài điên rồ!
"Tsuna," Ba cậu gọi tên cậu với khuôn mặt hạnh phúc, "Con đã xem bản đồ của tổng bộ Vongola trước khi tới đây chưa? Hãy trả lời ba của con đi ~~"
"Chưa, đương nhiên là chưa rồi." Tsuna nói, thậm chí không chậm lại cũng như quay đầu lại. Khi cậu đặt tay lên núm cửa và vặn nó theo chiều kim đồng hồ - cách đúng để mở cánh cửa nếu không sẽ bị giật điện - cậu hoàn thành câu nói của mình trong đôi mắt mở to của những người khác, "Đầu não của CEDEF nhà Vongola-sama."
Thế giới của chúng ta chả có ý nghĩa gì cả.
