[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 10


"Huh, điều đó nghĩ là sao, Reborn?" Nakamura chậm chạp nói, "Sao cậu lại bảo Tsunayoshi-kun vừa thông minh vừa ngốc như thế?"
"Tôi bảo cậu ấy thông minh là vì cậu ấy biết được tôi đang nghĩ gì và biết phải làm gì vì lợi ích của Vongola, nhưng tôi bảo cậu ấy ngu ngốc là vì cậu ấy chẳng biết chăm sóc bản thân mình gì hết." Reborn trả lời. "Tôi đoán tôi phải nói với các cậu điều này: lí do mà Sawada Tsunayoshi ngất đi trong văn phòng Vongola Decimo là vì cậu ấy đã giúp Dame-Kai kí toàn bộ số tài liệu đó. Nếu các cậu hứng thú muốn thấy cậu ấy đã ghi chú bao nhiêu trên mỗi tờ giấy, các cậu có thể tới văn phòng để xem." Sau đó Reborn đi thẳng ra ngoài cửa. "Hãy tới phòng tập huấn trong nửa tiếng nữa, khi Tsunayoshi-san tỉnh lại, tôi cá là cậu ấy không muốn thấy các cậu yếu ớt như hôm qua đâu." Giọng nói của cậu phát ra từ hành lang.
"Cả 7 sấp tài liệu, đã xong hết ư?" Nakamura nói, hoàn toàn bất động. Cậu đã nghĩ văn phòng có hơi trống trải khi cậu bước vào, nhưng cậu đã quên mất về đống tài liệu. "Hơn 4000 tài liệu sao? Ghi chú trên từng trang? Một anh chàng điên rồ!" Nakamura kêu lên. "Tớ sẽ đi xem." Sau đó cậu lao ra khỏi phòng.
"Juudaime?" Gokudera theo sau. "Chờ tôi với!"
"Haha," Yamamoto cười lo lắng, nhìn xuống lần nữa vào Tsuna đang ngủ, cậu gọi Gokudera, "Ha... tớ đoán tớ sẽ đi."
Vì Hibari đã đi mất, tất cả những người bảo vệ khác lắc đầu và đi theo bộ ba trông có vẻ điên cuồng.
Khoảng 2 giờ sau khi tất cả những người bảo vệ đi hết, Tsuna mở đôi mắt lờ mờ của mình. Ngáp thêm lần nữa, cậu đẩy mình dậy từ trên giường. Khi cậu hoàn thành hết đống tài liệu đó hôm qua, Tsuna nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn mặt trời lên, đó là khi cậu nhận ra cậu đã liên tục làm việc trong hơn 13 giờ. Ở thế giới của cậu, sau một lần ngất xỉu trong bữa trưa, bác sĩ và những người bảo vệ của cậu vì lí do nào đó mà cảnh báo cậu nếu cậu tiếp tục làm việc quá 9 tiếng mà không nghỉ ngơi, họ sẽ giết cậu. Chủ yếu là vì nếu Tsuna làm việc hơn 9 tiếng mà không nghỉ ngơi, cơ thể cậu sẽ không thể chịu được và có thể khiến cậu ngất xỉu và ho ra máu. Ở trường hợp ngày hôm nay, cả hai đều xảy ra.
"Nah..." Tsuna lắc đầu khi những suy nghĩ đó dâng lên trong đầu, "Mình chỉ quá buồn ngủ thôi, đó là tất cả." Uống một ngụm nước từ chai nước mà những người bảo vệ đã mang cho cậu khi cậu đang ngủ, Tsuna nhảy ra khỏi giường. Phủi bộ com-lê Armani của mình, cậu ngáp lần nữa và loạng choạng đi về phía phòng tập huấn nơi những tiếng ồn ào đang phát ra.
"Kufufufufu, cậu thật cam chịu đấy, chú chim bé nhỏ." Cậu nghe thấy Mukuro đang cười, anh có lẽ đang đấu với Hibari vì anh gọi đối thủ của mình là 'chú chim bé nhỏ'. "Chrome, giúp ta một chút đi, đừng nhìn Hibari như con quái vật xấu xí khổng lồ hay thứ gì đó trông rất kỳ lạ chứ."
"Ngậm cái miệng quái của ngươi vào." Hibari trả lời khi một tiếng 'Bang' lớn khác phát ra từ trong phòng.
"Dội bom gấp 10!" Tsuna nghe thấy Gokudera hét lên trong khi Yamamoto cười điệu cười dễ nhận biết của mình. Sau đó giọng nói bình tĩnh của Nakamura cho thấy cậu đang ở thể Hyper.
"Con bò ngu ngốc này!" Sasagawa đang hét lên, sau đó là tiếng khóc đau đớn của Lambo. "Sao nhóc dám đốt kangaroo của ta?"
Và sau tất cả những tiếng ồn này, Tsuna nghe thấy giọng của Reborn và Đệ Cửu đang bàn bạc một cách chậm rãi.
Thở dài lần nữa, Tsuna nhăn mặt khi cậu bước vào phòng tập, ngay sau khi cậu bước vào phòng, cậu thấy mình đang ở giữa đòn tấn công tối hậu - đòn tấn công khiến cậu khá sợ từ Nakamura hôm qua. Nhưng lần này là một sự trùng hợp. Nakamura đang nhắm vào Mukuro người gần như né được vào giây phút cuối cùng, khiến Tsuna hoàn toàn tiếp xúc với nó.
"Nah..." Tsuna nói, chặn lại ánh sáng đột ngột từ đón tấn công của Nakamura bằng một tay, giúp cậu có thể thấy toàn bộ tuyệt kĩ.
Kiếm của Nakamura được bao quanh bởi lửa bầu trời. Lần này thanh kiếm không ở trong tay cậu, thanh kiếm đang bay thẳng tới Tsuna. Khi thanh kiếm tới gần Tsuna hơn, nó tách ra thành 4 thanh kiếm, sau đó lại tách ra thêm lần nữa, thêm lần nữa, thêm lần nữa. Khi những thanh kiếm đã tăng thêm sức mạnh thông qua việc tách ra, chúng đột ngột chuyển hướng và lao tới Tsuna ở mọi góc độ có thể trong khi bắt  ra những quả cầu lửa bầu trời nhỏ cùng lúc. Nó trông như khẩu rocket ở tương lai được làm ra bởi Irie Shoichi.
"Huh~" Tsuna chậm rãi nói, "Thú vị đấy ~~" Cậu cười như Byakuran, khiến Mukuro rùng mình trong góc. Khi những thanh kiếm chỉ còn cách cậu 10cm, Tsuna chuyển sang thể Hyper. Giải phóng Nutsu và biến nó thành áo choàng của Primo, Tsuna chặn mọi đòn tấn công trong một lần duy nhất. Sau 5 giây, khi tất cả những đòn tấn công biến mất, cậu trở về bình thường và đưa Nutsu lại vào Vongola Gear.
Nhưng cậu không đủ nhanh, Nakamura Kai, Reborn và Đệ Cửu đều nhận ra Tsuna ở thể Hyper. Đệ Cửu nhắm mắt đề phòng trường hợp người khác thấy sự ngạc nhiên trong mắt ông; Reborn chớp chớp mắt một lúc nhưng trở lại bình thường ngay khi có thể; còn Nakamura, cậu đột nhiên kêu lên: "Tsunayoshi-kun, cậu... cậu cũng có thể chuyển sang thể Hyper sao? Tôi đã nghĩ..."
"Huh?" Tsuna vờ như không hiểu, nhưng cậu thấy sự ngạc nhiên trong trái tim từng người. Đây có lẽ là lúc cho mọi người thấy thể thật của mình rồi. Tsuna gãi đầu. Phải, đương nhiên mình sẽ không  sử dụng phiên bản giới hạn rồi. Nhưng chỉ cho họ thấy rằng mình thực sự là người sở hữu lửa bầu trời khá mạnh. "Ah, thể Hyper Dying Will, ý cậu là vậy phải không?" Tsuna bình tĩnh nói, "Tôi đã chuyển sang thể đó khi bắn X X Burner rồi, có vấn đề gì với thể Hyper sao? Xin hãy nhớ rằng tôi cũng là hậu duệ trực tiếp của Primo và thuộc tính chính của tôi là Bầu trời, điều đó có thể giải thích cho sự tò mò của các cậu."
Đệ Cửu chớp mắt. Sau đó ông nói nhanh. "Chờ một chút, ta cần bàn vài việc với lãnh đạo CEDEF." Sau đó ông nhanh chóng chạy ra hành lang. Tsuna đọc được sự ngạc nhiên trong đầu của Đệ Cửu, nhưng không có gì hơn hết. Có lẽ ông ấy chỉ muốn giết ba mình vì đã sinh ra người con trai có thuộc tính Bầu trời người mạnh hơn cả Vongola Decimo đây. Tsuna than phiền trong đầu mình. Thật là một mớ hỗn độn ngu ngốc.
"Vậy, Tsunayoshi-san..." Reborn ho nhẹ, "Cậu có thể dạy một bài học cho những đứa trẻ ở đây không?" Cậu nói khi cậu quay đầu sang những người bảo vệ đang kinh ngạc. "Ý tôi là hãy trở thành gia sư của họ chỉ trong 4 ngày thôi?"
"Gia sư sao?" Đôi mắt Tsuna nheo lại khi những kí ức về cuộc chiến ở quá khứ chạy qua đầu cậu. Giống như Hibari-san trưởng thành cố dạy cho mình 5 năm trước sao? Tsuna nghĩ. Với sự ngạc nhiên của cậu, Tsuna chậm rãi lắc đầu. "Không, những chàng trai này quá yếu. Những kẻ yếu ớt không đáng được tồn tại trên thế giới tàn nhẫn này. Đây đã là một kì tích khi họ vẫn còn sống qua 6 năm qua mà không gặp quá nhiều nguy hiểm." Không như sự hiểu lầm ngu ngốc với Enma cũng như cuộc chiến với tên D. Nor chết tiệt đã lấy đi mạng sống của những người bảo vệ. Tsuna lẩm bẩm trong đầu mình.
"Ý cậu là-?" Reborn nghiêng đầu khi những người bảo vệ rơi vào im lặng.
"Phải, ý tôi nếu họ không thể cùng phối hợp và đánh bại tôi, tôi sẽ chỉ làm mọi thứ tôi muốn ngoại trừ dạy bảo cho những chàng trai này." Tsuna nói khi cậu quay lưng lại với những người bảo vệ và vặn núm cửa. Nhưng khi cậu chuẩn bị bước ra, cậu đâm sầm vào cổ một ai đó cao hơn cậu. Ánh sáng trắng bao quanh người này trông thật quen thuộc, và cái mùi kẹo dẻo quen thuộc này nữa...
"Hey, Tsu-chan! Có vẻ như cậu đang có một ngày không tốt ~~" Byakuran Gesso nói khi anh vỗ đầu Tsuna trong ánh mắt của mọi người.
Tsuna bị sốc trong vài giây. Khi cậu lùi lại từ cổ của Byakuran, Tsuna nói to. "Nah~ Shiro-chan, anh khá nhanh trong việc đáp ứng lại lời mời của tôi nhỉ ~~ Anh có điều gì muốn nói với tôi sao, từ biểu hiện trên khuôn mặt anh~~" Sau đó Tsuna ra hiệu vào Vongola Gear của mình, nghĩa là năng lực Arcobaleno Bầu trời của cậu không còn được niêm phong nữa.
"Ah," Byakuran nói về vấn đề hiện tại, "Yeah, tôi có vài tin TỐT cho cậu đây. Tsu-chan. Nhân đôi niềm vui~~" Byakuran cười khi anh nhìn khuôn măt ngây ra của Tsuna. Sau đó anh cúi xuống cạnh mặt của Tsuna trong sự ngạc nhiên của mọi người vì anh trông như chuẩn bị hôn hay tát Tsuna vậy. Sau đó anh thì thầm gì đó vào tai Tsuna.
Khi anh quay đi, anh thấy má Tsuna từ hoàn toàn tái nhợt chuyển sang đỏ hơn quả táo chỉ trong 2 giây. "Ý anh là... Hib-không, ý anh là anh ấy đã trở lại sao? Ý tôi là sống lại ấy!" Tsuna hét to, khiến mọi người hoảng sợ hơn cả Byakuran. Tất cả mọi người hiện tại trừ Byakuran chưa từng thấy Tsuna đánh mất sự bình tĩnh của mình. Lần này, nó gần như tới cùng cực, như là, thực sự đánh mất sự binh tĩnh của mình tới cùng cực luôn vậy... "Nói tôi biết đi!" Tsuna kêu lên, cầm lấy tay Byakuran cứ như đó là nguồn sống duy nhất của mình.
"Yeah, yeah, Tsu-chan, ý tôi là vậy ~" Byakuran  lại vỗ đầu Tsuna lần nữa. "Giờ thì bình tĩnh đi. Nhiều tin tốt hơn sẽ tới thôi. Tôi cá đấy. Ông nội cậu đang giúp đỡ, đó là tại sao nó lại nhanh như vậy."
"Cuối cùng..." Tsuna thì thầm. "Cuối cùng, Hibari-san đã hồi sinh rồi." Trước khi cậu tự mình nhận ra, cậu rơi vào vòng tay của Byakuran và khóc như một đứa bé. Nước mắt rơi đầy trên mặt cậu, khiến cậu không thể thở nổi.
"Cuối cùng, họ đều đang trở lại..." Tsuna khóc khi Byakuran chậm rãi vỗ lưng cậu, cố trấn tĩnh lại cảm xúc của mình. Yeah. Byakuran nghĩ. Sau khi tự đổ lỗi cho mình trong nhiều ngày không ngủ, cậu xứng đáng được khóc như một đứa trẻ. Phải, sau cùng, cậu vẫn chỉ là đứa trẻ thôi. Cậu chỉ đang cố giấu cái thực tế ấy với những người khác. Như một bi kịch vậy.
Trước khi Byakuran nhận ra, Tsuna ngất trên vai của mình vì mệt mỏi và sự thay đổi đột ngột.
"Ôi trời ~~" Byakuran nói khi anh đỡ cơ thể Tsuna, "Suy nhược thần kinh đây mà ~~ vẫn chỉ là dame-Tsuna mà tôi biết 5 năm trước thôi ~" Khi anh cõng Tsuna trên lưng, anh cười với những người bảo vệ bất động. "Nếu các cậu vẫn muốn gặp Tsu-chan, tôi đoán các cậu phải tập luyện như ở dưới địa ngục vậy. Nếu tôi thấy Tsu-chan bị như vậy lần nữa vì các cậu, tôi đoán các cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra~~" Sau đó, dấu vết cuối cùng của Byakuran biến mất phía sau cánh cửa cùng với Tsuna người nở nụ cười trên khuôn mặt mình. Nhưng cái mục đích giết người ấy vẫn còn trong phòng, khiến nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới mức đóng băng.
"Huh..." Mukuro chậm chạp nói. "Thật ngạc nhiên. Sawada Tsunayoshi khóc như đứa trẻ trong vòng tay Byakuran. Đó có phải Sawada mà chúng ta biết không?"
"Đoán là không phải." Sasagawa thì thầm. "Cậu ta trông thật yếu ớt lúc đó, giống như Tsunayoshi mà chúng ta biết ở trường cấp 2."
"Phải, sau cùng, hắn ta vẫn là Tsunayoshi mà chúng ta biết ở trường cấp 2." Gokudera ho nhẹ.
"Dù sao thì, ý của Byakuran về việc biết Tsuna từ 5 năm trước là gì?" Yamamoto hỏi lớn. " Vậy là Byakuran biết Tsuna ngay từ hồi cấp 2 sao? Cũng như, giữa cuộc chiến ở tương lai, hay là sau đó?"
"Vậy là cậu ấy đã là mafia chính thức kể từ cấp 2, thậm chí còn sớm hơn cả chúng ta sao?" Nakamura tự hỏi khi cậu trở lại bình thường. "Cái quái gì... Không có gì lạ khi cậu ấy mạnh hơn chúng ta."
"Những tên bảo vệ ngu ngốc này." Reborn nói khi cậu bắn vài viên đạn về phía họ. "Các cậu có nhẫn Vongola, trong khi Tsunayoshi-san chỉ có vài chiếc nhẫn cấp A thôi. Và cậu ấy chẳng có tiếp xúc gì với Byakuran cho tới tận hôm nay cả. Cơ quan tình báo của Vongola rất quan tâm về cuộc sống của Tsunayoshi-san. Byakuran đang nói dối, tôi đoán vậy. Giờ hãy tập trung vào luyện tập bằng không tôi sẽ giết tất cả lũ ngu ngốc tại đây đấy."
"Chắc chắn rồi, Reborn-san!" Những người bảo vệ trả lời đồng thanh.
Tôi muốn cảm ơn cậu bằng cả mạng sống của mình, tôi muốn cảm ơn cậu về tất cả những kí ức cậu đã cho tôi trước khi chết.

1 nhận xét:

Author
avatar

- 10027 muôn năm!!! *Tung hoa

Balas