[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 2: The arrival of one Dame student

Namimori, nhà Sawada, Reborn và Ienari
Bất kì người sát thủ có lòng tự trọng, đều có tính tàn bạo, hay ít nhất là hà khắc. Reborn là sát thủ số một thế giới đều có cả hai. Nhất là khi đánh thức một cậu học trò lười biếng. Và thậm chí còn hơn thế khi cậu học trò vừa nói tới lại có biệt tài trong việc to gan. Đó là Sawada Ienari, hay Nari như cậu thường được gọi, chính là dạng học sinh kiểu đó. Kể từ lần đầu cậu gặp Reborn, cậu thanh niên ấy không hề có sự tôn trọng mà một người đáng lẽ phải có. Đã hỗn láo với cậu sát thủ tí hon kia là một chuyện nhưng cậu lại hỗn với cả chính mẹ mình. Và nếu có một thứ mà một mafia không được thiếu tôn trọng, thì đó chính là gia đình. Đương nhiên, Reborn đã kịp thời bắt đầu từ những sai lầm cá nhân... dạy kèm Ienari, bắt đầu từ cách cư xử. Sau đó là thêm vài cú đá và vài viên đạn, cậu thanh niên tóc vàng hoàn toàn không thể thốt ra bất cứ lời nói gây tổn thương nào nữa.
Cậu bé đang đội chiếc mũ phớt đã lấy được không ít niềm vui từ việc đánh học trò của mình. Điều này có thể đã được giúp đỡ bởi thực tế rằng Sawada Ienari, với mái tóc vàng nhọn hoắt và đôi mắt xanh da trời, rất giống với cha cậu Sawada Iemitsu, người mà Reborn ghét tới tận xương tủy, vì lí do mơ hồ ngay với chính bản thân cậu. Nhưng mặc dù cậu không chắc tại sao cậu ghét người cầm đầu CEDEF, Reborn đã bị thuyết phục rằng nếu trực giác của cậu nói rằng nếu có người đàn ông nào đáng bị ghét, thì chính là ông ta. Cậu có thể không có Siêu trực giác của Vongola, nhưng trực giác của cậu vẫn tốn hơn so với hầu hết người khác. Cậu tự hào về nó.
Cậu cũng tự hào về chú tắc kè cưng của mình, được đặt một cái tên độc đáo là Leon, và chú có thể biến thành bất cứ vật dụng nào, những thứ cực kì tiện dụng. Trong chốc lát, Leon đã biến thành hình dạng của máy khử rung tim, trong khi Reborn đã mặc bộ trang phục của nhà khoa học. Nhanh chóng cậu đặt hai tấm kim loại hình chữ nhật lên ngực học trò của mình và nhấn nút để truyền điện vào, thành công trong việc giật điện học trò của mình.
"REBORN!" cậu thanh niên hét lên, ngay khi cậu hết bị sốc bởi cách đánh thức bạo lực (và nguy hiểm). "ĐÓ LÀ CHO CÁI QUÁI GÌ VẬY?"
"Đó là kĩ thuật truyền thống của nhà Vongola để đánh thức ai đó dậy." cậu bé giải thích, rất hài lòng với chính mình. "Cậu may mắn đấy, đôi khi người đó không bao giờ tỉnh lại luôn." cậu vô tư nói thêm.
"Đó là vì họ đã chết rồi!" cậu thanh niên tóc vàng tức giận nói.
"Dậy đi nếu không cậu sẽ muộn đấy Dame-Nari." Reborn nói hoàn toàn lờ đi cậu thanh niên và bước ra khỏi phòng ngủ.
Cậu dừng lại ngoài cửa, nhắc lại câu nói trong đầu mình. Gọi Ienari bằng cách nào đó, "Dame-Nari" nghe có vẻ sai sai. Thực tế ấy đã khiến cậu cảm thấy bối rối khá nhiều. Cậu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ về việc uống một tách espresso trong bếp cùng với Sawada Nana mà cậu gọi là "Maman".
Vài phút sau, có thể nghe thấy tiếng bước xuống cầu thang của Ienari trước khi cậu bước vào bếp. Cậu ăn bữa sáng của mình với thời gian kỷ lục và lao ra nhưng dừng lại bởi một cú đá vào đầu.
"Chào mẹ cậu đi, Baka-Nari." Reborn khuyên nhủ, tự nhủ trong đầu rằng Baka-Nari nghe tốt hơn là Dame-Nari.
Ienari trừng mắt nhìn gia sư của mình nhưng không trả lời, muốn nghe lời hơn là bị đánh lần nữa.
"Chào mẹ." cậu nhanh chóng thì thầm trước khi lao ra ngoài cửa.
"Ara, Na-kun sáng nay đang vội," Nana nhận xét, người dường như bối rối bởi sự lạnh lùng của con trai bà. "Một ngày tốt lành nhé Reborn-kun."
"Ciao, Maman." cậu bé mặc com lê trả lời trước khi theo cậu học trò của mình ra ngoài.
Cậu nhanh chóng đuổi kịp được cậu thanh niên bất chấp sự thực rằng Ienari đã chạy suốt nãy giờ. Ngay sau khi đuổi kịp được học trò mình, Reborn nhảy lên đầu cậu.
"Nhanh lên, Baka-Nari. Cậu sẽ muộn mất." cậu la mắng khi cậu đang tự làm cho mình cảm thấy thoải mái.
"Im đi!" cậu thanh niên tóc vàng quát lại. "Dù sao thì, cậu lên đó từ khi quái nào vậy?"
Reborn thấy không cần thiết phải trả lời và bảo cậu phải chú ý lời nói của mình.
Bằng vài phép màu, Ienari tới được cổng trường khi tiếng chuông đầu tiên vang lên vì vậy có thoát được trận đòn mà cậu đáng lẽ phải nhận bởi hội trưởng Hội kỷ luật trường Namimori, Hibari Kyoya. Ienari không nhận ra rằng người hội trưởng sở hữu chiếc tonfa thực tế không có mặt ở vị trí thường ngày ở gần cổng. Tuy nhiên, Reborn, nhận ra được sự vắng mặt của cậu thanh niên đó  khi cậu hạ thấp chiếc mũ phớt, do đó che khuất đôi mắt cậu.
Ienari tiếp tục chạy tới khi cậu tới lớp học của mình. Cậu mở sầm cánh cửa ra khiến bạn học của cậu quay ra. Thở hổn hển, cậu đi bộ về chỗ ngồi của mình, vẫn mỉm cười để giữ được vẻ ngoài thân thiện với bạn của cậu. Cậu không có thời gian để đi và chào họ vì vào ngay sau cậu chính là giáo viên.
"Hôm nay sẽ có một học sinh tới từ Ý vào học tại lớp chúng ta. Hãy chào đón cậu ấy đúng cách nhé," người phụ nữ thông báo và thành công trong việc thu hút sự chú ý của cả lớp. "Giờ, em có thể vào rồi." bà gọi về phía cánh cửa.
_________________________________________________________________________________

Namimori, Sawa Tsunayoshi
Sau khi lấy bộ đồng phục mới và thay đồ, cậu thanh niên tóc nâu với mái tóc nhọn bước vào lớp. Xem đồng hồ của mình, cậu nhận ra cậu sẽ muộn nếu cậu cứ đi với tốc độ chậm như vậy. Bất cứ người bình thường nào vào thời điểm này sẽ chạy như một con gà không đầu, nhưng cậu chỉ thích đơn giản là đẩy nhanh tốc độ của mình lên thôi. Cậu đã từng được dạy rằng muộn vài phút và trông thật bình tĩnh, thanh thản còn hơn là tới đúng giờ nhưng trông cậu cứ như vừa chạy marathon xong vậy. Vẻ ngoài ban đầu là cơ sở cho mọi mối quan hệ mà cậu có thể có với người khác và nó thậm chí còn quan trọng hơn công việc nữa. Cậu sẽ không bao giờ có thể có một quan hệ đối tác vững chắc với một ai đó nếu cậu xuất hiện một cách nhếch nhác.
Tất nhiên, nó có lẽ sẽ không tạo ra nhiều khác biệt khi cậu chỉ gặp bạn cùng lớp của mình và không phải là đối tác làm ăn tiềm năng. Nhưng vẫn...
Cậu vẫn tới đúng giờ, sớm hơn vài phút khi mà giáo viên có hơi muộn một chút. Bà đến sau cùng và sau bài giới thiệu ngắn gọn bà đã bảo cậu chờ ở ngoài cho tới khi gọi cậu vào. Với nụ cười lịch sự với giáo viên của mình, cậu im lặng đứng chờ.
Không lâu sau thì giáo viên gọi cậu. Lấy một hơi thở sâu cậu mở cửa và đi về phía trước lớp. Đứng ở trước lớp và cười ngượng, cậu lắp bắp giới thiệu.
"T-tớ tên là Sawa Tsunayoshi, nh-nhưng Tsuna là được rồi. R-rất vui được gặp các cậu."
Cậu đổ mồ hôi khi cậu nhận ra những ánh mắt thất vọng của bạn cùng lớp cậu. Rõ ràng vẻ ngoài đơn giản và cái cử chỉ như vô dụng của Tsuna không hề đúng với gu thẩm mĩ của họ. Phải, cậu trông như vậy không phải lỗi của cậu. Ngay từ đầu họ không nên có hi vọng nào. Như thế thì họ sẽ không phải thất vọng.
Cậu lầm bầm và gần như quên mất hướng dẫn của giáo viên.
"Được rồi Sawa-kun, em có thể ngồi một trong những chỗ trống dưới kia." người phụ nữ nói.
"V-vâng sensei."
Đôi mắt nâu hướng về phía hàng cuối cùng, nhanh chóng thấy được những ghế trống. Cậu bắt đầu đi về phía chúng và cố quyết định cậu sẽ ngồi chỗ nào. Một chỗ cạnh cậu thanh niên có mái tóc đen với nụ cười thân thiện. Cậu có lẽ là người duy nhất, nếu thất vọng về vẻ ngoài của Tsuna, không để lộ ra chút nào cả. Ghế còn lại là phía sau cậu thanh niên tóc vàng nhọn như tóc cậu, mặc dù tóc cậu tóc vàng ngắn hơn. Cậu thanh niên ấy trông có vẻ chán nản.
Tới hàng cuối cùng, Tsuna đặt cặp của mình lên bàn phía sau cậu tóc vàng. Nếu bản năng của cậu đúng, chỗ ngồi này sẽ đáp ứng cho mục đích của cậu tốt hơn bất cứ chỗ ngồi nào khác.
_________________________________________________________________________________

Trung học Namimori, Reborn
Reborn ngồi trên cành của một cái cây cao, ngay bên ngoài lớp học của học trò mình. Cậu đang bận theo dõi... quan sát lớp học qua cửa sổ nhờ chiếc ống nhòm Leon. Trước đó cậu đã đặt một chiếc mic siêu nhỏ trong lớp học thứ được kết nối trực tiếp với tai nghe của cậu. Vì vậy cậu có thể nghe thấy từng lời lắp bắp của cậu học sinh thảm hại mới chuyển trường ấy. Lần đầu tiên kể từ khi cậu tới Nhật Bản, Reborn cảm thấy Nari không phải là một học sinh tồi tệ nhất. Sẽ thế nào nếu cậu được yêu cầu gia sư cho... Sawa Tsunayoshi.
Điều ấn tượng duy nhất về cậu thanh niên ấy là mái tóc. Nếu Reborn nghĩ tóc mình đã nhọn rồi, thì mái tóc cậu thanh niên ấy còn nhọn hơn. Bằng cách nào ấy nó thật tuyệt vời khi mái tóc nâu sáng ấy có thể chỉa ra mọi góc độ mà chẳng hề quan tâm tới định luật của lực hấp dẫn. Nhưng vì vài lí do, mái tóc kì lạ ấy khiến cậu trông thảm hại hơn. Cậu trông nhỏ tới bất thường, gầy kinh khủng và yếu ớt tới tội nghiệp, một điều khác nữa đó là cậu có cái gì đó khiến cậu nổi bật. Ví dụ Dino đã nâng sự vô dụng lên một tầm cao mới, nhưng ít nhất, không nổi bật. Sawa Tsunayoshi đó chắc chắn sẽ bị bắt nạt nếu cậu vô dụng như vẻ ngoài của mình.
Reborn quan sát học sinh mới ngồi vào chỗ ngồi ngay phía sau Ienari.
Cậu cũng sẽ phải chú ý tới cậu ấy nữa. Giáo viên đó, dù bà ấy có tên là gì, đã nói rằng cậu ấy tới từ Ý. Và tình cờ, cậu lại chọn chỗ ngồi phía sau boss đời thứ mười của Vongola? Đó là sự trùng hợp quái quỷ nếu một ai đó hỏi cậu. Chưa kể tới cậu trông rất giống với... nhưng đó có lẽ chỉ là trùng hợp. Một sự trùng hợp khác.
Cậu quan sát khi Sawa Tsunayoshi bị gọi lên bảng để giải bài tập. Sau khi không thể giải được bài tập cậu bị đuổi về chỗ một cách gay gắt và vấp vào một chiếc cặp trên đường quay về. Bạn cùng lớp của cậu phá lên cười và nhạo báng, khiến cậu thanh niên tóc nâu nhìn xuống với cái đỏ mặt. Reborn nhếch mép cười. Cậu ấy thực sự là 'Dame-Tsuna'. Không đời nào một đứa trẻ vô dụng như cậu ấy có thể liên quan tới mafia được.
Cậu bé sát thủ định rời đi khi đôi mắt nâu đột ngột hướng về phía cậu. Reborn vội vàng rời khỏi tầm nhìn của cậu. Đôi mắt Sawa Tsunayoshi nán lại trên cây một lúc trước khi cậu một lần nước hướng về phía trước lớp. Reborn kéo thấp chiếc mũ phớt xuống che đi đôi mắt mình. Đó có phải là sự trùng hợp? Cậu sẽ phải tìm hiểu, nhưng trước tiên...
Cậu nhảy xuống đất với nụ cười nhếch mép. Giờ là lúc để tạo ra vài chỗ trốn quanh trường.
_________________________________________________________________________________

Trung học Namimori, Hội kỷ luật, Hibari Kyoya
Hibari Kyoya, hội trưởng đáng sợ của Hội kỷ luật trường Namimori, đang ngồi tại bàn của mình trong phòng tiếp tân, nhìn qua tài liệu về Sawa Tsunayoshi.
Tên động vật ăn cỏ đã vào học vài ngày trước. Cậu không đưa nhiều thông tin về mình. Chỉ có duy nhất đó là cậu tới từ Ý và muốn trở lại quê nhà, Nhật Bản. Giả sử, mẹ cậu đã chết và cha cậu làm việc tại một công ty lớn ở Ý và không trở về nhà. Cậu đã cho số điện thoại để liên lạc phòng trường hợp khẩn cấp nhưng lại không có tên kèm theo. Anh chỉ có thể tự hỏi số đó là của cha cậu hay một ai khác.
Tất nhiên, anh đã hỏi hội phó của mình, Kusakabe Tetsuya, làm thêm vài nghiên cứu về cậu thanh niên ấy. Đủ kì lạ rồi, họ không tìm ra được gì cả. Cái họ 'Sawa' rất hiếm và không hề tồn tại 'Sawa Tsunayoshi'. Gần nhất họ đã tìm thấy là 'Sawada Tsunayoshi', anh em sinh đôi với Sawada Ienari, sinh ra tại Namimori. Người hội trưởng tóc đen đã cố lấy được bản giấy khai sinh photo nhờ vào... sức ảnh hưởng của anh. Tài liệu này nói rằng Sawada Tsunayoshi, sinh ngày 14 tháng 10, 5 giây trước người anh em sinh đôi Sawada Ienari, đã mắc một căn bệnh có thể gây tử vong và cậu đã chết sau khi sinh vài tuần. Tóm lại, cho dù tên thật của tên động vật ăn cỏ ấy là Sawada, người duy nhất có cùng tên với cậu đã chết được 13 năm rồi.
Không cần phải nói, Hibari Kyoya không vui. Cậu học sinh chuyển trường này thật bí ẩn. Anh thậm chí còn chẳng có bản ghi chép về học tập của cậu tại Ý vì cậu thanh niên này rõ ràng học tại nhà trong suốt cuộc đời mình. Khi cậu thanh niên ấy được hỏi tại sao, cậu đã trả lời rằng cha cậu đã chuyển nhà rất nhiều vì công việc của mình và vì cậu chẳng có một gia đình nào khác nên phải đi theo ông. Vì không thể tiếp tục chuyển trường nên cha cậu quyết định dạy học tại nhà cho cậu.
Cho dù câu chuyện của cậu là thật, nó rất là kì lạ khi mà mạng lưới thông tin của anh không thể tìm được dấu vết nào về cậu thanh niên đó.
Người hội trưởng tóc tổ qụa cau mày thất vọng khi anh đóng mạnh tệp tài liệu vào. Anh liếc nhìn vào đồng hồ treo tường trước khi đứng dậy. Giờ là lúc tuần tra khắp hành lang rồi. May mắn sẽ có tên động vật ăn cỏ nào đấy để anh có thể trút giận.