"Hibari-san?" Tsuna nói trong sự tò mò. "Có chuyện gì với em sao, Hibari-san?" Cậu nói trong khi dụi mắt. Cậu biết nó có thể là vì những câu nói ngày hôm qua, nhưng lúc này cậu sẽ chỉ giả vờ quên mất nó. Nó sẽ là giải pháp tốt nhất để đối phó với Hibari người sẵn sàng cắn cậu tới chết. Cái tên Byakuran Gesso có thể chỉ gây thêm nhiều phiền toái.
"Tôi đã gọi cho Byakuran ngày hôm qua." Hibari đột ngột nói, "Và đã nói với anh ta lời nhắn của cậu. Anh ta muốn tôi gửi điều sau đây cho cậu." sau đó anh lấy ra chiếc iPod từ trong túi, anh ngập ngừng trong một giây nhịp tim, và bấm chạy.
"Yaaiiiiii! Tsu-chan! Cậu vẫn an toàn!" Giọng nói lớn của Byakuran phát qua chiếc mp3, khiến cả giáo viên cũng quay đầu nhẹ sang. Đương nhiên, nó thu hút sự chú ý của những người bảo vệ nhà Vongola. Làm sao mà giọng của Byakuran Gesso không khiến họ chú ý được chứ?
"Chỉnh tiếng bé xuống một chút đi." Đôi mắt cậu cũng chứa sự chán nản.
Vậy, Byakuran ở thế giới này đang cố chế nhạo mình bằng cách bắt chước Squalo sao? Tsuna nghiêng đầu. Oh, vậy, hãy nghe xem anh ta nói gì trước đã rồi mới quyết định.
"Vậy, Tsu-chan." Byakuran trở về giọng bình thường của mình. "Bây giờ, tôi nhắc nhở cậu hãy sống chìm xuống một thời gian cho tới khi tôi tìm ra được cách đưa cậu về nhà~~ Phải, dù sao thì, Hibari Kyoya-chan là một người rất tốt nên cậu có thể dựa vào cậu ta nếu muốn nói chuyện với tôi lần nữa. Cậu ta đã hỏi tôi về cậu hôm qua, cậu biết mình phải nói gì, phải không, Tsu-chan? Người gia sư Spartan đang cố cứu mạng sống những người bạn của cậu cùng với ông nội cậu, nó sẽ không tốt lắm. Nhưng dù vậy, hãy vui vẻ nhé! Gặp lại cậu sau, Tsu-chan!" Sau đó giọng nói biến mất. Để lại Tsuna ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tò mò của Hibari.
"Cảm ơn, shiro-chan." Tsuna nói thầm khi cậu đột nhiên cúi thấp đầu xuống trong khi mặt cậu hoàn toàn tái nhợt, "vì đã nói mọi chuyện rất rõ ràng với tôi." Sau đó cậu đi qua Hibari, và lặng lẽ đi vào phòng thay đồ.
Tsuna đã có một giấc mơ ngắn ngày hôm qua về việc những người bạn của cậu cũng bị đóng băng trong tảng bảng như cậu ngày hôm qua. Reborn và Primo đều đang ở cạnh họ để lấy linh hồn và cơ thể họ lại cùng lúc. Nhưng nó không thành công. Reborn nói vài điều như là nếu nó vẫn cứ như vậy trong vài tuần nữa, họ bắt buộc phải tổ chức tang lễ.
Tsuna chẳng hi vọng nhiều ngay từ khi bắt đầu về việc bạn bè cậu sống lại. Giờ Byakuran lại gợi lại những kí ức khủng khiếp này, tất cả những gì cậu nghĩ được là trốn trong căn phòng nào đó và khóc thật to như cậu muốn. Nhưng chỉ khi cậu chuẩn bị vào phòng thay đồ, Hibari chặn lối vào.
"Trả lời câu hỏi của tôi." Hibari nói. "Cậu thực sự là ai? Sao cậu biết được danh tính của tôi? Và sao cậu biết được Byakuran?"
"Tôi không muốn nói với anh việc đó." Tsuna nói trong khi cố kiểm soát cơn giận dữ của mình. Tất cả những người bảo vệ ở thế giới cậu đều biết rằng nếu họ cố làm phiền Tsuna khi cậu đang trải qua sự thay đổi cảm xúc lớn, họ chắc chắn phải chịu số phận bất hạnh.
"Trả lời câu hỏi của tôi!" Hibari lao lên tấn công. "Cậu là một Mafia phải không?"
Tsuna né đòn tấn công dễ dàng, thu hút ánh mắt của những sinh viên vẫn đang chạy. "Tôi không muốn."
"Trả lời câu hỏi của tôi nếu không tôi sẽ cắn cậu tới chết." Hibari tung đòn tấn công khác.
"TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG MUỐN RỒI MÀ!" Tsuna hét lên khi cậu lao vào Hibari. Quay 180 độ và cúi xuống để né đòn tấn công nhanh của Hibari, rồi đấm thẳng và đá vào bên hông.
Hibari cũng không phải người bình thường. Cậu né những đòn tấn công ấy dễ dàng và phản đòn. Vũ khí của anh đánh vào đầu Tsuna nhưng Tsuna dường như không phản ứng gì. Cậu chỉ lờ đi cơn đau và đá vào bụng Hibari cực mạnh nhân lúc Hibari đang chờ cậu hét lên vì đau đớn. Giờ mọi người đều đã dừng chạy. Dame-Tsuna VS Hibari Kyoya? Ai sẽ bỏ lỡ chứ. Thậm chí cả giáo viên cũng thôi nhìn đồng hồ mà xem trận chiến bằng nấm đấm đột ngột này. <VL giáo viên đứng xem luôn :))>
Những người bảo vệ nhà Vongola quan sát ngay từ khi bắt đầu, kể từ khi họ nghe thấy giọng nói của Byakuran. Họ không nghe thấy Byakuran nói gì sau khi anh chuyển về giọng nói bình thường của mình, nhưng họ thấy vẻ đau đớn của Tsuna. Sau đó họ thấy Hibari hỏi trong khi tấn công Tsuna. Nhưng thật ngạc nhiên, Tsuna né đòn sau đó phản công lại Hibari thành công.
"Tôi đã nói là đừng có hỏi tôi bất cứ câu hỏi nào và tránh xa khỏi tôi khi tôi đang bực." Tsuna nói nhỏ khi cậu đi về phía Hibari người đang đứng dậy từ dưới đất, vẻ mặt của cậu bị giấu đi dưới mái tóc nâu. Một nụ cười nhếch mép dần xuất hiện trên khuôn mặt cậu. "Và khi tôi nói anh phải làm vậy, anh lại làm điều đó và không nghe lời tôi!"
Sau đó Tsuna nhảy lên. Tốc độ của cậu là không thể tin được thậm chí là sau cuộc chạy bộ 20km. Cậu tặng cho Hibari người vẫn đang khá sốc một cú đấm vào mặt và đá vào cổ anh sau cú đó. Những người bảo vệ Vongola biết rằng Hibari thậm chí vẫn chưa dùng tới 40% sức mạnh nhưng điều này vẫn khá sốc. Tấn công Hibari Kyoya, người bảo vệ mạnh nhất của Vongola, giống như 'trời đánh' vậy?
Hibari ngã xuống khu vườn nhỏ. Ngay sau khi chân anh chạm xuống đất anh nhảy lên và tấn công Tsuna lần nữa. Lần này sử dụng 75% sức mạnh (đương nhiên, không có sức mạnh của lửa trong đó), anh đã dồn hết sức của mình vào vũ khí bên tay trái và đánh Tsuna với nó.
Sau đó anh dừng lại giữa không trung. Bụi bao quanh anh và Tsuna, những người khác không thể thấy được điều gì ở trong cả. Khi bụi đi mất, họ thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Chỉ dùng một tay, Tsuna đã đỡ đòn tấn công của Hibari mà không nhúc nhích 1 milimet nào.
"Tôi nghĩ tôi đã nói anh tránh xa khỏi tôi," Tsuna nói với một giọng trầm. "Nhưng anh không làm vậy."
"Vậy thì HÃY GÁNH CHỊU HẬU QUẢ ĐI!" Cậu gầm lên khi tặng cho Hibari một cú đấm mạnh vào bụng, khiến anh bay vào khu rừng nhỏ cạnh khu vườn.
"Hibari-san!" Nakamura Kai kêu lên khi cậu chạy vào khu vườn nhỏ, cố tìm Hibari. Cậu dừng lại trước Tsuna một giây và nói với giọng lớn.
"Sawada Tsunayoshi, sao cậu dám tấn công bạn của tôi. Tôi sẽ đánh bại cậu sau điều này."
"Đánh bại tôi?" Tsuna cười nhẹ. Sau đó sự tức giận của cậu dâng trước trước cảnh khi cậu không thể kiểm soát được bản thân khi cậu thấy phần còn lại những người bảo vệ vây quanh Nakamura để bảo vệ cậu, giống cái cách họ đã bảo vệ chính cậu vài ngày trước khi họ bị giết.
"Sao một kẻ giả mạo như cậu có thể đánh bại tôi được chứ!" Tsuna nói khi tâm trí của cậu hoàn toàn sụp đổ. Cậu nói như thể Xanxus trong ấn tượng của Yamamoto. "Cậu chỉ như cỏ rác mà thôi!" Sau đó cậu lao vào Nakamura với toàn bộ sức mạnh.
"Tớ được phép chứ-?" Yamamoto cười với Nakamura, giơ ra chiếc nhẫn mưa. Nakamura cười nhẹ và gật đầu. Cậu không thích chiến đấu.
Tsuna thấy nó và lấy lại phần nào ý thức. Nếu họ định sử dụng nhẫn, vậy những người bình thường tốt nhất không nên thấy nó! Do đó trong lúc lao tới Nakamura, cậu đánh thức chiếc nhẫn sương mù là quà sinh nhật của Mukuro ở thế giới của mình để tạo ra ảo ảnh họ cãi nhau và đấm nhau. Lông mày Gokudera cong lên khi nhận ra sương mù xung quanh họ.
"Cậu ở nhà nào?" Sasagawa nói khi nhận ra sương mù. "Vậy cậu là người sử dụng nhẫn sương mù sao?"
"Tôi sẽ không nói ra nhà của tôi vì lợi ích của các cậu." Tsuna nói trong khi né đòn tấn công từ kiếm của Yamamoto được bao quanh bởi lửa mưa. "Nhưng tôi có thể nói với các cậu rằng tôi không phải người sử dụng lửa sương mù."
"Giống ta sao..." Gokudera thì thầm khi cậu nhận ra nhiều chiếc nhẫn trên tay cậu cho System C.A.I
"Vậy sao cậu không sử dụng lửa của mình đi?" Yamamoto hỏi khi Tsuna nhận đòn tấn công từ cậu bằng tay trần. "Cậu biết là dùng lửa sẽ dễ để chiến đấu với tôi hơn mà."
"Tôi không muốn." Tsuna nói. "Tôi có thể khiến các cậu bị thương vì nó."
"Khiến tôi bị thương sao?" Yamamoto sốc trong một lúc.
Sau đó Tsuna nhận ra gì đó. Đòn tấn công tiếp theo của cậu dừng lại giữa không trung. "Khiến cậu... bị thương?" Cậu thì thầm. Phải! Mình không nên khiến bạn bè mình bị thương chứ! Đặc biệt là những người đã chết để bảo vệ mình khỏi nguy hiểm! Nhưng tại sao mình lại... đang tấn công Yamamoto?
Sau đó cậu thấy Hibari tiếp cận với mũi vẫn đang chảy máu. "Mình... mình... đã đánh Hibari-san sao?" Cậu nói với chính mình với giọng nói lạ thường.
"Phải, chính là cậu." Yamamoto nói vẫn cười. Nhưng cậu tự hỏi sự thay đổi đột ngột của Tsuna. Có chuyện gì với Sawada Tsunayoshi vậy? Cậu bối rối nghĩ. Một giây trước cậu ta còn trông như một con hổ, giờ thì sao...?
Tsuna gục xuống đất nắm chặt lấy đầu bằng cả hai tay. Vậy là mình đã đánh bạn bè của mình ở thế giới này vì mình đã mất bĩnh tĩnh về cái chết của những người bạn ở thế giới của cậu sao? Mình thật ngớ ngẩn mà! Một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cậu không biết phải nghĩ gì. Cậu đã đánh bị thương những người đồng đội của mình. Cậu đã phá vỡ quy tắc sống của chính mình. Điều này là không thể tha thứ! Đánh bị thương bạn bè mình như thế!
"Mình đã làm gì thế này!" Cậu thì thầm với chính mình như thể đánh mất lí trí.
"Yeah, ngươi mới nhận ra sao?" Gokudera từ từ nói khi cậu bước về phía Tsuna đang khuỵu gối với đôi bàn tay nắm chặt.
"Gokudera, đừng." Một giọng nói quen thuộc nữa. Tsuna ngẩng đầu lên trước giọng nói đó. Giọng nói quen thuộc, giọng nói đôi khi cậu rất ghét, nhưng là giọng nói mà cậu không thể sống mà thiếu được. Giọng nói mà cậu rất muốn nghe được.
"Chào, Kai vô dụng." Reborn nhảy lên vai Nakamura. sau đó cậu nhìn Tsuna với ánh mắt kì lạ.
"Và chào mừng, Sawada Tsunayoshi-san."
Cuộc sống chẳng bao giờ báo trước về những cuộc gặp mặt định mệnh.
