Mọi người đều nghĩ rằng Sawada Tsunayoshi thật là lạ. Chưa kể tới rằng cậu còn ướt nhẹp khi cậu bước vào lớp học sáng nay nhưng vẫn chưa muộn nữa.
Chưa muộn, thật không bình thường đối với một Sawada Tsunayoshi vô dụng người luôn bị trêu chọc bởi mọi người trong lớp, Sawada Tsunayoshi vô dụng sẽ không bao giờ trả lời đúng thậm chí là trong tiết học tiếng Nhật dễ dàng nhất.
Nhưng sáng nay, mọi việc trở nên kì lạ. Thật sự kì lạ. Kì lạ tới mức cả giáo viên còn để ý tới sự thay đổi ấy.
Tiết học đầu tiên sáng nay là Toán Cao Cấp, một trong những tiết học dễ dàng nhất cho sinh viên Namimori. Môn học mà Sawada Tsunayoshi sợ nhất, tiết học mà Sawada Tsunayoshi sẽ tập trung tất cả sự chú ý của mình.
Nhưng hôm nay, ngay sau khi cậu ngồi ở vị trí thường ngày cạnh cửa sổ và đặt quyển sách giáo khoa lên bàn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thậm chí khi giáo viên bước vào lớp, cậu vẫn không đứng lên với tất cả sự tập trung của mình. Sau khi tiết học đã bắt đầu được 20 phút, cậu chỉ đơn giản vùi mặt mình trong vòng tay và ngủ.
Đó là khi cuối cùng giáo viên cũng chú ý tới. Rõ ràng, giáo viên sẽ cực kỳ tức giận nếu sinh viên ngủ gật trên lớp, đặc biệt khi sinh viên đó lại là sinh viên tệ nhất trong cả trường. Do đó giáo viên của chúng tôi, Mr. Akagami, lấy một viên phấn và ném nó vào đầu Tsuna. Thông thường, nó sẽ trúng bất cứ sinh viên nào đang không chú ý, thậm chí cả người chơi bóng rổ và bóng chày tốt nhất trường cũng không thể bắt được nó.
Do đó Tsuna chuẩn bị trúng phải viên phấn đỏ vào đầu, mọi sinh viên đều nghĩ, chờ một trò cười sắp diễn ra.
Nhưng khi viên phấn chỉ còn cách thái dương của Tsuna 5 cm, tay Tsuna di chuyển. Bàn tay bắt lấy viên phấn ngay chính giữa, bẻ gãy nó ra làm đôi. Sau đó tay ném một nửa vào hộp phấn và một nửa vào cái đầu hói của thầy Akagami.
Suốt quá trình đó, Tsuna vẫn ngáy nhẹ. Nếu họ chú ý hơn, họ sẽ thấy vài giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu.
Thầy Akagami thực sự tức giận sau khi viên phấn chọi vào cái đầu hói của ông. Ông hét lên ầm ĩ với Tsuna.
"Cậu tên ngốc chết tiệt, Sawada Tsunayoshi!" Ông hét lên. "Tới đây và trả lời câu hỏi này ngay!" Sau đó ông chỉ vào câu hỏi mà thậm chí sinh viên tốt nhất trong lớp vẫn chưa giải được. Một câu hỏi mà Tsuna vô dụng không có cơ hội nào để trả lời đúng.
Tsuna tỉnh dậy khi tên mình bị gọi tới. Khi cậu nghe cậu phải làm gì, cậu đơn giản nhìn câu hỏi một giây, và quay lại ngủ. Trước khi đầu cậu chạm xuống bàn lần nữa, cậu đánh vần câu trả lời một cách rõ ràng.
"Căn bậc 3 của 27." Câu trả lời đúng to và rõ ràng.
Thầy Akagami rõ ràng nghĩ rằng danh tiếng của ông bị xúc phạm, do đó ông rời khỏi lớp ngay sau khi tiết học kết thúc. Để lại tất cả sinh viên đều nhìn chằm chằm vào Tsuna ngạc nhiên. Do đó khi Tsuna thức dậy bởi tiếng chuông, cậu hơi bối rối khi cậu nhận ra ánh mắt của tất cả những sinh viên khác.
Tsuna nhận ra sự xuất hiện của Sasagawa Kyoko ở góc lớp và ngồi cạnh người bạn cũ là Kurokawa Hana. Tsuna nghĩ nên nói chuyện với cô về Vongola ở thế giới này. Nhưng sau đó cậu ngăn mình làm vậy. Cậu không muốn gây nguy hiểm cho bạn học của mình thêm nữa như cậu từng làm ở thế giới của mình.
Bắt đầu tiết học thứ hai là Lịch sử và Kinh doanh thế giới, người giáo viên trẻ nhận ra sự trở lại của 3 sinh viên từ Ý trong lớp này. Cô nói rằng tất cả những sinh viên ở đây đều biết vì họ khá là nổi tiếng ở trường cấp hai. Tsuna có cảm giác rằng cậu sẽ gặp vài người cậu biết, vài người bạn rất lâu rồi, sau đó là vài người mà cậu không biết.
Sau đó những người bảo vệ của Vongola bước vào, trong bộ comle mà Tsuna mới chỉ thấy họ một ngày trước ở thế giới của cậu. Trong số họ, cậu thấy một khuôn mặt không hề quen thuộc, người mà cậu không nhận ra. Sau đó cậu nhớ lại ký ức của cậu trong thế giới này để lại cho cậu. Vậy đây chính là người đó. Tsuna nghĩ chắc chắn.
"Juudaime, ngài có thể vào trước." Cái tên quen thuộc khiến Tsuna quay đầu lại. Nhưng cái tên này không phải là cậu trong thế giới này, Gokudera Hayato không nói với cậu, mà là một người hoàn toàn khác biệt.
"Uh, Gokudera-kun, cậu có thể-" Chàng trai phản đối.
"Không, Nakamura Kai, cậu phải vào trước." Hibari Kyoya người vừa mới bước vào lớp qua cửa sổ gật đầu. "Không thì ta sẽ cắn cậu đến chết."
Oh, Tsuna nghĩ trong đầu. Vậy chàng trai này, Vongola Decimo ở thế giới này tên là Nakamura Kai. Một cái tên thật thú vị. Cậu tự cười với chính mình.
"Xin chào, tớ là Nakamura Kai." Nakamura lo lắng nói. "Tớ đoán hầu hết các cậu đều đã biết tớ ở trường cấp 2, vì vậy, thật tốt khi gặp lại vài gương mặt thân quen." Cậu gãi phía sau đầu mình, trông rất lo lắng. Giống như cậu 5 năm trước khi lần đầu tiên cậu trở thanh boss nhà Vongola, Tsuna nhớ lại khi một nụ cười hiện lên trên mặt cậu, một nụ cười có thể hiểu như là nụ cười trêu chọc bởi Gokudera Hayato.
"Hey, tên kia!" Gokudera chỉ ngón tay vào Tsuna. "Ngươi đang làm gì khi cười Juudaime vậy hả?"
"Không có gì." Tsuna bình tĩnh nói, cố ngăn chặn những cảm xúc dữ dội của mình. Gokudera Hayato ở thế giới của cậu đã chết, chết vì bảo vệ cậu. Thấy cậu lại sống lần nữa đem lại những kí ức tội lỗi cho Tsuna, khiến cậu muốn khóc. "Chỉ cố để cười thôi." Cậu nhìn thẳng vào mắt Gokudera.
"Không, nó chắc chắn là một tiếng cười!" Gokudera nói trong khi lấy ra vài viên thuốc nổ. "Ngươi đang cười Juudaime, tên khốn ngu ngốc kia! Ta sẽ cho ngươi nổ tung thành bụi!" Sau đó cậu chuẩn bị đốt cháy thuốc nổ.
"Gokudera-kun, đừng." Nakamura nói nhỏ bên cạnh Gokudera. "Tớ đoán cậu ấy chỉ cười một mình thôi."
"Nhưng hắn đang cười ngài Juudaime!" Gokudera phản đối. "Tôi phải dứt điểm hắn!"
"Gokudera-kun..." Nakamura hơi cầu xin.
Trái tim Tsuna đau đớn trước cảnh này. Cậu biết đây không phải thế giới của cậu, cậu không phải Vongola Decimo mặc dù Vongola Gear và chiếc găng tay đều theo cậu tới thế giới này. Bầu trời của Gokudera Hayato ở thế giới này là Nakamura Kai, không phải cậu, Sawada Tsunayoshi. Mái tóc nâu dài được chải chuốt, cậu nhìn chằm chằm Gokudera với đôi mắt nâu.
"Chắc chắn rồi, Gokudera Hayato. Cho tớ nổ tung nếu cậu có khả năng làm được." Tsuna cười. Nụ cười mà tất cả những người bạn của cậu muốn bảo vệ với cả mạng sống ở thế giới của cậu.
"Huh?" Gokudera ngạc nhiên một giây bởi nụ cười rực rỡ. Sau đó, đầu cậu hiểu được những gì Tsuna vừa nói. "Ngươi muốn đấu sao, ngươi tên khốn Tsuna vô dụng kia? Ngươi biết chúng không phải đồ chơi mà. Chúng có thể lấy mạng ngươi đấy."
"Tớ biết." Tsuna nói trong khi cậu vung ba lô về phía sau lưng mình. "Vì vậy đừng phá hủy lớp học mà chiến đấu ở phòng thể dục hoặc trên sân thượng, được chứ?" Sau đó cậu bước đi và nói xin lỗi với người giáo viên đang bất động. Tặng cho tất cả những sinh viên một nụ cười nhẹ, cậu bước ra khỏi lớp mà không quay lại.
"Ôi trời, Gokudera." Yamamoto cười. "Cậu tự rước cho mình một đối thủ yếu ớt rồi. Dame-Tsuna, chàng trai tệ nhất trong giờ thể dục suốt những năm ở trường cấp 2 Nami. Đừng giết cậu ấy. Nhưng cậu ấy cảm thấy gần như có ý chiều theo vậy."
Gokudera gật đầu nhẹ khi cậu bước ra khỏi lớp học đi theo Tsuna tới phòng thể dục. Hibari đi theo sau khi nói nếu ai dám rời khỏi lớp trước khi anh trở lại, anh sẽ cắn họ tới chết.
"Tsunayoshi-kun khiến tớ cảm thấy hoài niệm." Kyoko nói, lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của Kurokawa Hana, "Tớ nghĩ tớ thích cậu ấy như vậy hơn."
Phòng thể dục, đại học Namimori.
"Ở đây sẽ ổn." Tsuna nói trong khi đặt chiếc ba lô xuống góc phòng. Cậu nhìn Gokudera và Hibari bước vào phòng qua cửa kính và quay đầu sang họ. "2 vs 1, sẽ rất tuyệt đấy."
"Ngươi muốn 2 đấu một sao?" Gokudera kêu lên.
"Tại sao không?" Tsuna nói trong khi tung đòn tấn công đầu tiên vào Gokudera. Theo như trí nhớ của cậu, nhà Vongola ở thời đại này chưa có kinh nghiệm chiến đấu với Kozart Enma nhờ Nakamura đã giải thích rõ ràng mọi việc với sự giúp đỡ của Giotto từ chiếc nhẫn và Cozart Shimon từ nhẫn Shimon. Do đó họ trải nghiệm qua rất ít trận chiến. Cũng có nghĩa rằng nhẫn của họ vẫn ở thể bình thường sau khi Primo giải phóng, nhưng không phải ở thể Vongola Gear. Họ cũng có ít kinh nghiệm chiến đấu so với những người bảo vệ ở thế giới cậu.
Gokudera tung 5 viên thuốc nổ về phía Tsuna, nhưng Tsuna đều né cả, đá tất cả số thuốc nổ về phía Hibari Kyoya, người đang nhìn chúng với sự thích thú. Gokudera sau đó quyết định rằng Tsuna có chút khác biệt so với trước đây do đó cậu lấy ra vài viên thuốc nổ mạnh nhất.
"Nó sẽ rất nguy hiểm đấy." Gokudera chậm chạp nói khi cậu sử dụng kĩ thuật cải tiến của thuốc nổ của mình là đổi hướng trên không khí. Nhưng Tsuna nhận ra chúng. Cậu không chỉ né hết số thuốc nổ mà còn đá mạnh vào bụng của Gokudera, khiến cậu bay đi và đập mạnh vào tường.
Đó là khi Hibari Kyoya bắt đầu đi về phía Tsuna với vũ khí được rút ra. "Cậu trông có vẻ mạnh đấy." Anh lầm bầm với Tsuna người cười vui vẻ với anh. "Và cậu rất khác với chính cậu khi trước đấy. Tôi muốn đấu với cậu."
"Nah, tôi chán lắm." Tsuna nói với cái nháy mắt khi cậu nhặt túi ba lô của mình lên từ dưới đất. Thổi tắt bụi, cậu lại cười lần nữa khi cậu đi về phía Hibari.
Khi cậu ở ngay cạnh Hibari, cậu dừng lại. Ghé vào tai Hibari, cậu thì thầm chậm rãi.
"Xin chào, Hibari Kyoya, người bảo vệ Mây của Vongola Decimo. Hãy gửi lời cảm ơn của tôi cho Byakuran Gesso. Nói với anh ấy rằng Tsu-chan cảm ơn Shiro-chan vì sự vất vả của anh."
Sau đó cậu bước ra khỏi phòng tập nhanh nhất có thể. Để lại Hibari hoàn toàn bất động một mình trong phòng thể dục với Gokudera đang chửi rủa.
Tất cả là một.

4 nhận xét
Hóng chap mới
Dù không phải là 1 tín đồ của OC, nhưng tôi thích kiểu fic như rứa. Cố gắng lên nha! <3 <3 <3