[KHR]Fanfic - Dead Tears, Deserted Life - Chương 2

Sawada Tsunayoshi tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau tại nhà mình ở Nhật Bản. Cậu ở thế giới này vẫn ở căn nhà cũ, tuy nhiên, mẹ và cha cậu đã chuyển tới Ý khi cậu đang học năm thứ 3 ở trường cấp 3. Có lẽ vì ở thế giới này, cha cậu vẫn là đầu não của CEDEF.
Lấy ra một cốc nước ép cam từ tủ lạnh, những kí ức của Tsuna vẽ lại ngày hôm qua. Mỗi khi cậu nhớ tới vẻ sững người của Hibari, cậu không thể không cười. Nó là không thể nào để thấy được Hibari như vậy ở thế giới của cậu. Hibari hiếm khi nói khi có người ở xung quanh, trừ khi chỉ có 3 hoặc ít hơn 3 người trong đường kính 30 mét với tâm vòng tròn là chính anh.
Nhưng giờ nghĩ về điều đó khiến Tsuna rơi nước mắt. Hibari ở thế giới của anh đã chết để cứu lấy một đồng đội khi Tsuna không có ở đó. Nhờ sự hi sinh của Hibari mà kẻ thù đã bị đánh bại nhanh hơn dự kiến. Tsuna tự hứa với mình rằng sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc cậu ở bên 'những người bạn thân nhất' của cậu ở thế giới này mặc dù họ không thực sự biết cậu. Đương nhiên, cậu sẽ cố hết sức để họ hiểu được cậu.
Còn với Gokudera, khi cậu vệ sinh cá nhân và sau đó lên lớp trước Tsuna, người tới nhà vệ sinh để lau đi nước mắt, cả lớp hướng ánh mắt vào cậu, hỏi cậu kết quả với đôi mắt hi vọng. Gokudera nghiến chặt răng. Sau đó cuối cùng cậu cũng lên tiếng với giọng nói cọc cằn.
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, cậu nói với một tốc độ nhanh. "Ta đã thua." Sau khi nói điều đó, cậu lao tới bàn trống cạnh Nakamura, và giấu mặt mình trong lòng bàn tay. Nakamura nghiêng về phía cậu và thì thầm vài điều vào tai cậu, có lẽ là những từ an ủi, trong khi cậu đang nghĩ cách trừng phạt chính mình.
Thật vậy, bị đánh bại bởi 'Dame-Tsuna' có thể phá hủy hình tượng của chính mình chỉ trong một giây. Nhìn hình tượng của mình mà cậu đã gầy dựng trước người boss đã bị phá tan thành mây khói chỉ trong vài giây khiến Gokudera không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.
Tsuna bước vào lớp sau khi Gokudera làm vậy. Vì cậu chỉ rửa mặt bằng nước lạnh, nên khuôn mặt thường tái nhợt của cậu hơi đỏ. Đáp lại ánh mắt tò mò của mọi người (bao gồm cả giáo viên), cậu chỉ cười với họ và ngồi vào chỗ ngồi của mình, lại nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Nah, các cậu biết đấy, khi đây là ngày cuối cùng của thế giới, tớ vẫn muốn nhìn lên bầu trời xanh mà chúng ta đã cùng nhau cười đùa.
Từng từ một vang lên trong đầu Tsuna lúc này khi cậu đi vào sân sau nhà mình. Những từ mà cậu đã nói khi tất cả những người bảo vệ cùng với Kozart Enma và Dino Cavallone đang đi picnic ở công viên hai năm trước. Giờ chỉ còn Mukuro, Enma và Dino là còn sống ở thế giới của cậu, những lời cậu đã nói vẫn còn ý nghĩa phải không? Nhìn lại vào bầu trời giống như vậy sẽ chỉ đem lại những kí ức đau lòng mà thôi.
Tsuna đặt hộp nước ép cam của mình lên thảm cỏ. Vẫn hoài niệm về cái sân sau nơi mà cậu, Lambo, Ipin và Fuuta đã từng chơi đùa trước khi tới Ý để sống trong tổng bộ nhà Vongola. Giờ nghĩ lại, Lambo đã hét lên với cậu vì máy bay không thể mang hết số kẹo nho của cậu nhóc đến Ý. Kể từ sau đó, Tsuna luôn nhét đầy kẹo vào túi trong của áo khoác của cậu nhóc để Lambo không phàn nàn nữa. Vì vài lí do, cậu giờ đang hi vọng sẽ nghe thấy giọng nói ồn ào ấy lần nữa. Thật kì lạ. Không phải cậu luôn cố chạy khỏi cái miệng háo ngọt của Lambo mỗi ngày sao?
Cậu nhìn lại vào đồng hồ. 20 phút nữa là tiết học đầu tiên bắt đầu, cậu cần phải nhanh lên. Nhảy lên chiếc xe đạp, cậu vung chiếc balo lên vai trái và đạp tới trường với một tay. Tiết học đầu tiên lúc sáng nay, theo như kí ức của cậu ở thế giới này, là môn Giáo dục thể chất và Luyện tập. Giáo viên yêu cầu họ đến sớm 10 phút để thay quần áo thể dục, và làm nóng người bằng cách chạy 7km trong vòng 21 phút, đó là một nhiệm vụ bất khả thi. Tsuna ở thế giới này luôn về sau cùng.
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt cậu. Lần này, tiết học nãy sẽ khá vui đây.
Tiết học thể dục là hỗn hợp. Không chỉ cho cả nam lẫn nữ, mà còn lẫn cả những lớp khác vào nữa. Những sinh viên từ lớp 1 tới lớp 4 đại học đều sẽ ở tiết học thể dục này. Trong số những gương mặt thân quen, Tsuna nhận ra nhóm người đứng chụm lại với nhau, và ở trung tâm là Nakamura Kai.
Miệng Tsuna cong lên một chút. Nó sẽ là thiếu khôn ngoan nếu tiếp cận họ quá nhanh khi họ vẫn là những người bảo vệ nhà Vongola, và họ đã có một người boss khác. Như tính cách của Hibari, thì anh có lẽ sẽ không nói cho Nakamura về những gì cậu đã nói với anh hôm qua. Tsuna có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của họ, nhưng cậu đã tự niêm phong lại khả năng đó tối qua. Cậu chỉ muốn bình thường thôi, ít nhất là một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, cậu nhớ lại những gì mà kẻ thù đã nói với cậu trước khi bắn từng người một do đó gián tiếp đưa cậu tới đây. "Thậm chí dù cậu có một mối liên hệ nhỏ với mafia, cậu không thể tránh được sự thật rằng giờ cậu đã tham gia vào mafia. Hãy lấy Irie Shoichi làm ví dụ. Ta nghe nói sự nghiệp của hắn bắt đầu kể từ khi người bảo vệ sấm sét của cậu do một tai nạn mà bay tới nhà cậu ta. Nhìn cậu ta bây giờ đi, là kĩ thuật viên hàng đầu của cả nhà Gesso và Vongola." Nhưng tôi có thể có chút cuộc sống bình thường chứ? Tsuna tự hỏi trong đầu mình. Tôi biết tôi là Vongola Decimo, nhưng xin đấy?
Sasagawa đảng nhảy xung quanh đấm vào không khí trong khi Kyoko nói anh phải cẩn thận; Hibari, Chrome, Mukuro, và Lambo không thấy đâu cả; Yamamoto đang nói chuyện với Gokudera trong khi Gokudera đang nhìn chằm chằm lại vào cậu; Nakamura ở giữa đang làm những việc vô dụng để cố trấn tĩnh họ.
Theo như những gì cậu đọc được từ suy nghĩ của Gokudera hôm qua, Chrome và Mukuro đang ở yên tại tổng bộ Vongola để đề phòng bất cứ ai tấn công Vongola. Lambo, cậu vẫn còn quá nhỏ do đó cậu vẫn còn ở Ý với Ipin.
Ngó ngang xung quanh, cậu thấy giáo viên thể dục thổi còi. Mọi người dần dần ngừng nói chuyện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào ông với đôi mắt cầu xin.
"Không," Giáo viên lắc đầu. "Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ KHÔNG bỏ cuộc chạy bộ làm nóng người đâu. Vẫn là 7km. Người nào không thể hoàn thành nó trong vòng 20 phút đối với nam trai và 25 phút đối với nữ sẽ phải chạy thêm 2,4 km. Hiểu chứ?" Ông gầm lên.
"Đã hiểu!" Mọi người nói bằng giọng yếu ớt. Chưa ai đạt được tiêu chí của giáo viên thể dục này, do đó mọi người cơ bản là phải chạy thêm 2,4 km sau đó.
"Tớ thực sự ghét chạy." Cậu nghe một cậu con trai nói. "Tớ sẽ không muốn là người chạy cuối cùng đâu, ôi chúa ơi!"
"Nah, cậu sẽ không là người cuối cùng đâu!" Bạn cậu thì thầm. "Vẫn còn người ở đây luôn kết thúc cuối cùng mà!"
"Yeah! Tớ vừa nhớ ra!" Người con trai đầu tiên cười phá lên, "Vậy hãy bắt đầu chạy thôi! Sawada sẽ chạy cuối cùng cho chúng ta!"
Khuôn mặt Tsuna cau lại. Vậy họ muốn mình sẽ chạy cuối cùng ư? Vui đây! Tôi sẽ không chấp nhận điều đó! Sau đợt huấn luyện như Spartan của Reborn 2 năm trước, tôi thậm chí còn có thể chạy nhanh hơn cả Yamamoto và Sasagawa, ok?" "Hôm nay sẽ rất vui đây." Tsuna thì thầm với chính mình.
Khi người giáo viên thể dục thổi còi, mọi người chậm chạp bắt đầu vì, từ kinh nghiệm, nó sẽ bớt mệt hơn về sau. Đương nhiên, nó không bao gồm Sasagawa, Gokudera, Yamamoto, và vì vài lí do Nakamura. (Không ai hi vọng Hibari có mặt cả~).
Tsuna nhắm mắt lại một giây, lấy hơi thở sâu, cậu bắt đầu chạy với tốc độ nhanh nhất. Cậu trông như đang chạy nước rút tới một số sinh viên vậy. Trong đôi mắt của giáo viên thể dục, một sự tương phản lớn xuất hiện. Dame-Tsuna đang chạy với tốc độ nhanh nhất trong khi những người khác đang chạy chậm hơn cả con rùa gớm ghiếc.
"Hey, cậu Sawada, cậu bị ngớ ngẩn sao?" Người giáo viên thể dục gầm lên khi những sinh viên khác cười, "Cậu sẽ mệt ngay sau vòng đầu tiên với thể trạng của cậu đó!"
"Huh?" Tsuna kêu lên khi cậu chạy qua Sasagawa và Yamamoto. "Đừng lo! Em nghĩ em sẽ ổn!" Sau đó cậu tiếp tục chạy.
Tốc độ của cậu không hề giảm xuống cho tới khi cậu chạy được 6,5km. Với chỉ 0,5km còn lại, Tsuna bắt đầu hát ngân nga một chút và lờ đi ánh mắt của những người khác. Khi cậu chỉ còn cách 100m là tới vạch kết thúc, cậu bắt đầu chạy tiếp. Không hề có dấu vết của mồ hôi trên đầu cậu. Ngay sau khi cậu chạm vạch kết thúc, đồng hồ của giáo viên rung lên. Cậu làm điều đó chưa đầy 20 phút, là sinh viên đầu tiên làm được điều đó trong 15 năm.
Tsuna cười với người giáo viên đang bất  động và quyết định đi uống nước. Nhưng trên đường cậu đi, một bóng đen chặn đường cậu. Từ từ ngẩng đầu lên, cậu thấy một người thân thuộc.
Đó là Hibari Kyoya với vũ khí trong tay, sẵn sàng để đấu.