Gokudera lập tức nhảy vào giữa Mukuro và giường người boss yêu quý "Ngươi muốn gì? Ngươi tốt nhất đừng làm điều gì đáng ngờ với Juudaime!"
"Kufufu, ta không phải loại người tấn công kẻ nào đang gục ngã đâu." Mukuro cười tự mãn. "Chỉ có những kẻ hèn nhát mới làm điều đó."
"Vậy cậu tới đây làm gì?" Yamamoto hỏi thăm dò.
"Thực sự không có gì nhiều..." người thuật sĩ trả lời, "Chrome yêu dấu của ta muốn ta tới hỏi thăm, tuy nhiên, ta sẽ không kiểm tra cơ thể mà ta sẽ sớm sở hữu đâu. Trong trường hợp cơ thể đó bị thương tích..."
"Tên khốn! Juudaime không phải đồ vật!" Cậu thanh niên bom khói lấy thuốc nổ ra.
"Mukuro..." Yamamoto nói với giọng cảnh báo.
"Oya, oya... bình tĩnh nào... như tôi đã nói, tôi không có kế hoạch làm gì cả." Mukuro nhìn cậu thanh niên tóc nâu đang bất tỉnh, "Nhưng Chrome thì..."
"Chrome?"
"Phải... dường như em ấy đã nghĩ ra cách có thể... đánh thức người đẹp đang ngủ ở đây."
"Cô ta đã nghĩ ra cách đánh thức Juudaime sao?" Gokudera kêu lên, sự hứng thú lộ rõ trong giọng nói cậu.
Mukuro chỉ gật đầu nhẹ, nụ cười tự mãn vẫn hiện trên khuôn mặt hắn.
"L-liệu cô ấy có thể giúp Tsuna tỉnh dậy không?" người kiếm sĩ hỏi, một hi vọng mới lại được nhen nhóm.
"Kufufu, đừng nhìn vào Chrome yêu dấu của ta như vậy." Mukuro nói.
"Juudaime sẽ... sẽ trở lại bình thường khi ngài tỉnh lại chứ?"
"Bình thường? Oya, cậu ta luôn luôn không bình thường." Đôi mắt khác màu nhau nhìn họ đầy tính toán.
"Đồ ngốc! Ý ta là ngài ấy sẽ giống như Juudaime mà chúng ta biết chứ?"
"Sawada Tsunayoshi... không bao giờ thay đổi. Theo như ta biết, cậu ta luôn luôn như vậy." Người bảo vệ sương mù từ từ bị bao phủ bởi sương mù "Kufufu... và để nghĩ vậy thì hai cậu phải là người hiểu cậu ta nhất hơn ai khác chứ."
Những lời nói cuối cùng đánh mạnh vào hai người. Những lời nói đấy có ý nghĩa gì? Rằng họ không hiểu Tsuna? Đương nhiên họ có rồi! Cậu ấy... là người tuyệt vời nhất họ từng gặp! Cậu ấy là người mà họ tôn trọng nhất... cậu ấy là... bạn của họ.
Ngón tay Tsuna giật giật. Đáng tiếc, không ai nhận ra điều đó.
Sự chú ý của Gokudera và Yamamoto hướng về cô gái sẽ xuất hiện sau khi lớp sương mù tan biến.
"Dường như là..." Chrome lên tiếng, "...chúng ta còn nhiều điều hơn phải biết."
"Ý cô là gì?" Gokudera cau mày.
"Tôi không chắc chắn lắm." Chrome tới gần chỗ Tsuna đang trong trạng thái vô thức. Cô dường như không thể đứng nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên tóc nâu. Hình ảnh cậu thanh niên tóc nâu bị bao quanh bởi xác chết lóe lên trong tâm trí cô. Cô quay đi một lúc. Sau đó hình ảnh khác của bản thân nhiều tuổi hơn của cô từ boss nhiều tuổi hơn của cô lóe lên trong tâm trí. Tội lỗi bao trùm cô khi cô nhớ lại vẻ buồn bã trong đôi mắt caramel.
"Cậu đang định làm gì vậy?" Yamamoto hỏi, kéo cô từ sự mơ mộng, "Mukuro nói cậu sẽ cố gắng đánh thức Tsuna dậy."
"Ph-phải!" Chrome ngập ngừng trả lời.
"Bằng cách nào?"
"Tôi sẽ nhìn vào tâm trí ngài ấy." Cô nhẹ nhàng đẩy mái tóc trên trán của Tsuna ra.
Gokudera nhìn không chắc lắm, "Cô tốt nhất đừng làm thứ gì đó kì lạ."
"Tôi sẽ không làm vậy đâu..." Chrome trả lời nhỏ, "Tôi sẽ cố hết sức đánh thức ngài ấy... và cùng lúc đó, đem ngài ấy trở về bình thường."
Thứ gì đó đánh vào hai cậu thanh niên khi họ nghe người thuật sĩ nói vậy. Một chút hạnh phúc và ... thứ gì đó khác nữa.
Cách mà cô nói rằng sẽ đưa bạn cô trở lại bình thường. Nó nghe như thể... cậu ấy chưa bao giờ bình thường. Có một chút là sự thật... thái độ của cậu, cách cậu suy nghĩ... Tsuna đã thay đổi. Nhưng, cách mà cậu lo lắng cho họ và nghĩ về họ trước khi nghĩ cho bản thân mình. Nó dường như giống như bản thân bình thường của cậu ấy.
"Có gì đó không ổn sao?" Chrome nói khi thấy họ suy nghĩ một cách sâu sắc.
"Kh-không... haha." Yamamoto lo lắng nói.
"Làm những gì cô muốn." Gokudera tỏ vẻ như mình không quan tâm, nhưng rõ ràng cậu đang cảm thấy phiền vì thứ gì đó.
Chrome tiếp tục nhìn họ chằm chằm nghiêm túc trước khi quay sang Tsuna và nhẹ nhàng tựa trán mình vào trán cậu. Sau đó, ngay sau khi cô nhắm mắt, ánh sáng bao trùm căn phòng và hai cậu thanh niên chỉ có thể che mắt lại.
Dần dần, Chrome mở mắt ra và thấy bản thân cô ở trong khoảng không tối quen thuộc. Chiếc đinh ba sau đó hình thành tên tay cô. Cô đã nghĩ qua vài thứ và đã lập kế hoạch. Trong lần cuối cô tới đây, cô nhớ rằng cô thấy boss đang ngủ trong nhà kính giống như nhà tù. Và như vậy, với điều đó trong tâm trí, cô quyết định tìm nhà tù bằng kính đó và phá vỡ nó trước khi nó có thể biến mất với người boss trẻ tuổi, và cố gắng đánh thức cậu dậy.
Cô suy nghĩ tích cực rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường với giải pháp đó.
"Boss..." Cô nắm chặt cây đinh ba, "Tôi tới đây."
Trước khi cô có thể bắt đầu tìm kiếm, một giọng nói quen thuộc khiến cô dừng lại.
"Chrome?"
Con mắt tím của cô từ từ mở to. Cô quay xung quanh cẩn thận.
"E-eh? Làm sao cậu tới đây được?"
Sự nắm chặt của cô trên cây đinh ba nới lỏng một chút khi cô thấy người được cho là đang ngủ, đứng trước mặt cô, hoàn toàn tỉnh táo. Đôi mắt caramel quen thuộc chứa đầy tò mò và kinh ngạc, gặp con mắt tím của cô.
"B...boss?"
Vậy, Sawada vẫn ở trong bệnh viện sao? Hana tới gần Kyoko đang ngồi trên xích đu, đu qua đu lại, như thể đang mải suy nghĩ - mà có lẽ cô đang làm vậy.
Cả hai hiện đang đi chơi ở công viên. Họ đã tới cửa hàng bánh để làm Kyoko vui hơn kể từ khi Hana nhận thấy bạn cô suy sụp thế nào. Nhưng, có vẻ như nó không có tác dụng.
Kyoko gật đầu trước khi thì thầm cảm ơn khi Hana đưa kem cho cô.
Một tĩnh mạch xuất hiện trên trán Hana, "Tên ngốc đó. Khiến cậu lo lắng như vậy. Cậu ta nên cẩn thận-"
"Cậu sai rồi Hana-chan..." Kyoko đột nhiên nói "Đó không phải lỗi của cậu ấy. Cậu ấy không làm gì sai cả... nhưng tớ... tớ đã làm sai."
"Ý cậu là gì? Không phải lí do cậu ta phải nằm bệnh viện là vì cậu ta chạy vào phòng thể dục một cách ngu ngốc sao?" Hana khoanh tay, " Thật là loại người chạy vào tòa nhà đang cháy không cẩn thận gì cả."
"Cậu ấy không phải làm điều đó vì ngu ngốc." Nước mắt trào ra từ mắt của Kyoko. Rõ ràng, những học sinh trong trường đã nhận ra Tsuna bị hôn mê và đang phải nằm viện, và lí do là vì cậu nhảy vào phòng tập và bị cháy và vân vân. Chỉ có Kyoko và vài người khác biết sự thật, "C-cậu ấy... cậu ấy đã làm vậy để c-cứu... a-anh hai và những người khác! Và tớ-" cô bắt đầu nức nở "Và tớ thật ngu ngốc... đủ ngốc khi nổi giận với cậu ấy và chấp nhận những gì cậu ấy đã nói!"
"Cậu ấy... cậu ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói đó hoàn toàn là lỗi của mình." Kyoko nghẹn ngào, " V-và tớ đã tin cậu ấy... tr-trước khi cậu ấy cố gắng cứu... anh hài v-và những ng-người khác!"
Hana không hoàn toàn hiểu được ý của người bạn thân nhất của cô là gì. Không phải Tsuna chạy vào phòng tập đang cháy đó sao? Không cứu được bạn của cậu ta sao? 'Hay có lẽ ý cô ấy là Tsuna chạy vào phòng tập vì cậu ta nghĩ bạn bè của cậu ta vẫn ở trong đó và cố gắng cứu họ. Nhưng nếu mình nhớ không lầm, chàng trai tóc vàng đó đã cứu Tsuna từ đám cháy... nhưng anh của Kyoko và những người khác không ở đó khi anh ấy ra.' Hana gãi đầu bối rối.
"Tớ-tớ hi vọng Tsuna-kun sẽ tha thứ cho tớ!" Kyoko nức nở.
"Maa Kyoko..." Hana vỗ người bạn thân của mình, " Cậu biết Sawada không phải loại người có thể tức giận với bất cứ ai mà... đặc biết là ai đó như cậu."
"Nhưng..."
"Sawada... cậu ta luôn rất mềm yếu." Hana đảm bảo, "Cậu ta sẽ không bao giờ giận bất cứ ai. Và cho dù cậu ta có là người duy nhất bị người khác giận, thay vào đó cậu ta sẽ nghĩ đó là lỗi của cậu ta rằng cậu ta là người duy nhất làm sai." Hana thở dài, " Đôi khi cậu ta ngây thơ như vậy đó."
"Tớ... tớ muốn xin lỗi... cậu ấy." Kyoko nhìn xuống.
"Vậy sao chúng ta không đi ngày mai? Sau giờ học."
"Nh-nhưng... cậu ấy vẫn đang hôn mê, nhớ chứ?"
"Họ nói cậu có thể nói chuyện với một người đang bị hôn mê. Vì, mặc dù người đó đang vô thức, cậu ta vẫn có thể nghe thấy cậu nói khi cậu nói chuyện với cậu ta." Hana nói.
"Th-thật sao?"
"Yap." Mặt Kyoko tươi sáng hơn, "N-nếu có trường hợp đó! Vậy... hãy làm vậy thôi!"
Hana thở dài nhẹ nhõm khi cô thấy bạn cô từ từ vui vẻ trở lại " Và trong khi chúng ta ở lớp, sao chúng ta không hỏi cả lớp làm thiệp cho cậu ấy? Tớ nghe thấy họ nói họ bắt đầu thấy nhớ Dame-Tsuna."
"Un!" Kyoko gật đầu vui vẻ.
TIMESKIP
Lại một ngày đi học khác, Yamamoto và Gokudera bước vào lớp trông buồn bã hơn ngày hôm qua.
"Yoh Yamamoto, có chuyện gì vậy?" đồng đội của ngôi sao bóng chày tới gần cậu.
"Oh hey Karu." Yamamoto giả vờ cười.
"Sao cơ? Dame-Tsuna vẫn chưa tỉnh sao?" Karu đặt tay lên vai cậu một cách cẩn thận.
"Yeah... và xin cậu đừng gọi cậu ấy như vậy."
"Oops, xin lỗi về điều đó." Cậu ta cười hối lỗi, "Hey, tớ nghĩ tớ biết cách giúp cậu vui hơn."
"Huh?"
"Cậu biết Sasagawa chứ?"
"Thực ra là Sasagawa nào?" Yamamoto dò hỏi.
"Kyoko!" Karu kêu lên "Cô ấy và bạn của mình, Kurokawa, đang định làm thiệp cho Sawada. Và họ muốn chúng ta cùng làm nó. Rõ ràng, mọi người dường như không để tâm. Họ gần như đã quên mất cậu ta. Haha."
"Tấm thiệp?"
"Sao? Thật sao?" Gokudera đột nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Nó chắc chắn nghe như là ý định của cô ấy." Yamamoto quay sang Gokudera.
"Maa, nếu nó là cho Juudaime..." Gokudera khoanh tay, "Mình sẽ là người đầu tiên kí vào nó! Như là cánh tay phải của ngài, đó là nhiệm vụ của mình!"
Karu chỉ đổ mồ hôi, trong khi Yamamoto cười, "Maa, maa Gokudera." Dần dần, nụ cười trên khuôn mặt cầu thủ bóng chày biến mất.
Gokudera nhận ra nó, bỏ đi hành động nhiệt tình của mình và nói, "Ngươi muốn nói về nó, phải không?"
Yamamoto gật đầu.
Karu chỉ có thể nhìn cả hai dò hỏi "Huh?"
"Xin lỗi Karu nhưng bọn tớ cần phải đi tới nơi này."
"Sao cơ? Nhưng tiết học sắp bắt đầu rồi!" Karu chỉ ra.
"Đừng lo, bọn tớ sẽ quay lại ngay khi có thể." Yamamoto nói trước khi cùng Gokudera ra khỏi lớp học.
"A-ah..."
-Sân thượng-
"Tớ không hiểu... sao nó không hoạt động?" Yamamoto tựa vào hàng rào
"Ta cũng không chắc." Gokudera nắm chặt tay, "Ngài ấy đáng lẽ đã tỉnh lại. Ta không hiểu chúng ta đã làm sai điều gì."
"Chúng ta đã làm những gì được hướng dẫn." Đôi mắt hổ phách của cậu nheo lại khi nhớ lại những gì đã xảy ra.
Flashback...
Chrome từ từ đẩy cậu ra và mở mắt.
"Cậu quay lại rồi!" Yamamoto kêu lên.
Gokudera nhìn vào Tsuna hi vọng, hi vọng sẽ lại thấy đôi mắt caramel một lần nữa.
"Ngài ấy không tỉnh lại." Chrome lặng lẽ bắt đầu.
"Sao? Nhưng cô nói-!"
"Ngài ấy sẽ không tỉnh lại nếu chúng ta không làm vài thứ." Chrome trông bình thản lạ lùng.
"Ý cậu là gì?" Yamamoto chậm rãi hỏi.
"Chờ chút đã! Ý nghĩa của nó là gì? Tôi nghĩ cô đã vào trong tâm trí ngài ấy để đánh thức ngài dậy! Tại sao ngài ấy vẫn không tỉnh lại?" Gokudera hỏi.
"Đó không phải lỗi của tôi!" Chrome nói với một giọng to, khiến cả hai ngạc nhiên. Nhận ra điều đó, Chrome xin lỗi nhỏ và tiếp tục "Tôi... khi lần đầu tiên tôi vào ý thức của Boss. Và tôi thấy người Boss thực sự... đang ngủ sâu giấc ở đây. Ngài đã bị kẹt trong một nhà tù bằng kính." Chrome nhìn xuống "Tôi đang tính sẽ phá vỡ cái nhà tù đó, đánh thức ngài dậy và dẫn ngài quay trở lại với bản thể của mình."
"Sau đó? Chuyện gì xảy ra?" Gokudera cau mày.
"Tôi chuẩn bị đi tìm ngài... thì đột nhiên, tôi... tôi thấy ngài. Đã tỉnh." Bàn tay trên ngực cô nắm chặt "Nhưng..."
"Boss, ngài tỉnh rồi!" Chrome chạy về phía cậu. Bình thản, hạnh phúc và vui mừng, cô ôm lấy cậu.
Tsuna đỏ mặt "Chrome... eto..."
Chrome đẩy ra, một nụ cười nhỏ hiện lên trên mặt cô, "Đi thôi Boss... những người khác đang chờ."
Mắt Tsuna từ từ mở to trước khi nhắm lại, " Sao cậu tới đây được?"
"Đ-đó là kĩ thuật Mukuro-sama đã dạy tôi." Chrome cau mày khi cô nhận ra có gì đó không đúng.
"Tớ hiểu." Tsuna nhìn lên "Chrome. Tớ cần cậu làm vài việc."
"Boss... sao chúng ta không rời khỏi đây trước, sau đó có lẽ-"
"Tớ không thể... tớ xin lỗi." Tsuna lùi lại.
"Eh?" Chrome chớp mắt. "N-nếu là vì ngài không thể tìm được đường ra ngoài-"
"Không... không phải vậy." Tsuna cười buồn "Đó chỉ là vì... tớ không phải người duy nhất cậu phải dẫn ra ngoài."
"Sao-?" Sự nhận thức sau đó đánh vào người thuật sư "Điều đó không thể nào... ý ngài lại... kẻ mạo-"
"Anh ấy không phải kẻ mạo danh... Chrome." Cậu thanh niên tóc nâu cau mày.
"Nhưng!" Chrome nắm lấy cây đinh ba, "Hắn ta không có gì giống ngài cả Boss! Hắn ta thật đáng sợ... hắn ta che giấu nhiều thứ và chúng tôi... chúng ta không hiểu chút nào về hắn cả!"
Sự chán nản lóe lên trong đôi mắt caramel "Chrome... anh ấy... tôi không phải như vậy. Cậu biết điều đó mà phải không?"
"Nhưng hắn ta không phải ngài-!"
"Anh ấy là như vậy." Người boss trẻ kiên quyết nói "Chúng tôi là một. Những gì cậu đang nói và xin cậu... hãy cẩn thận hơn với lời nói của mình. Nó có thể gây tổn thương hơn bất cứ vết thương nào mà tôi từng bị."
"Nhưng Boss...-"
"Tôi cần cậu làm vài thứ..." Tsuna ngắt lời "Xin hãy phục hồi lại chiếc nhẫn."
"Eh?"
"Chiếc nhẫn, đó là cách duy nhất để đưa tôi trở lại. Cậu cần giải phóng ngọn lửa để sửa lại nó. Tất cả những người bảo vệ phải làm vậy, và họ phải làm vậy bằng nhẫn Vongola. Và một khi mấy cậu làm vậy, tôi sẽ tỉnh lại."
Chrome mím môi "Nhưng đó không phải ngài người sẽ tỉnh lại... phải không?"
"Chrome..." Tsuna cau mày.
"Ngài đang bắt đầu giống hắn ta..." Chrome nhắm chặt mắt lại "Tôi không thể hiểu được ngài nữa."
"..."
"Tại sao? Mọi người đang chờ ngài trở lại và cơ hội đang ở ngay trước mặt ngài. Tại sao-?"
"Xin hãy hồi phục lại chiếc nhẫn bằng cách sử dụng lửa dying will..." Tsuna thì thầm, cậu thanh niên tóc nâu nhìn lên với đôi mắt ngấn lệ lấp lánh "Xin cậu..."
Chrome nhìn người kia kinh ngạc, trước khi quay đi "Tôi... hiểu..."
"Cảm ơn..." Tsuna cười.
"Vậy tôi đi đây..." Chrome nói nhỏ và quay đi.
"Nói mọi người tớ nhớ họ... cũng như Reborn." Cô nghe thấy tiếng nấc khác, cảm thấy hơi xúc động cô quay lại nhìn Tsuna đang vẫy tay cười, một ít nước mắt lăn xuống má cô. Ánh sáng bắt đầu tỏa sáng và bao quanh người thuật sĩ "Boss..."
Giờ... cô đã hiểu cảm giác ấy thế nào...
Một giọng nói trầm đột nhiên tới và Chrome nhìn khi Tsuna từ từ quay đi khi một cái bóng xuất hiện phía sau cậu.
Sau đó... Ánh sang đưa cô đi trước khi cô có thể thấy thêm gì nữa...
Gokudera đấm vào tường "Tôi thậm chí không thể hiểu nếu chúng ta làm vậy thì sẽ đưa trở lại... con quái vật đó."
"Nhưng... tại sao Tsuna lại nói những điều đó? Rằng họ là một?" Yamamoto cau mày.
"Tôi không biết... nhưng... chúng ta phải làm những gì Boss đã yêu cầu chúng ta làm." Chrome thì thầm.
"Ah... tớ nghĩ cậu nói đúng... với tình trạng hiện giờ của chúng ta chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài làm những điều mà Tsuna nói." Yamamoto nói, "Nó cũng giống như chúng ta không có kế hoạch nào khác vậy."
Gokudera cắn môi mình trước khi đứng thẳng dậy, "Được. Nếu Juudaime nói vậy."
"Tôi sẽ lấy lại mảnh vỡ từ Chiến mã." Chrome nói.
"Chúng ta sẽ tập hợp những người khác sau đó..." Yamamoto quay sang Gokudera gật đầu.
Và như vậy họ giải tán.
"Mấy cậu có chắc chắn HẾT MÌNH điều đó sẽ giúp Tsuna tỉnh dậy không?" Ryohei hỏi khi tất cả bọn họ đều tụ họp tại phòng bệnh của Tsuna.
"Lambo-san tới để đánh thức Dame-Tsuna dậy! Gyahaha!" Lambo chạy vòng quanh trước khi chạy về giường Tsuna và nhảy lên, "Oi Baka-Tsuna! Dậy đi! Cậu còn nợ Lambo-san kẹo đấy!"
"Maa, maa..." Yamamoto bế cậu nhóc bò ra khỏi giường "Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi."
"Động vật ăn cỏ..." Hibari trông rất tức giận khi anh ngồi trên cửa sổ, tách biệt khỏi nhóm.
"Những thứ còn lại là..." Gokudera bị ngắt lời khi cửa mở ra, lộ ra là người thuật sĩ đang giữ một cái túi nhỏ chứa những mảnh vỡ của chiếc nhẫn.
"Nó đây rồi." Chrome nói.
"Yosh..." Yamamoto gật đầu.
"Đó là gì? Đó không phải Sawada người sẽ trở về HẾT MÌNH sao?" Họ đều quay sang võ sĩ boxing khi anh đang hỏi Gokudera.
"Đừng bắt ta phải nhắc lại đầu đinh." Gokudera gầm gừ.
Đôi mắt Hibari nheo lại.
"Ehh?" Lambo lắc lắc đầu thắc mắc.
"Nếu là trường hợp đó, mục đích của việc hồi sinh HẾT MÌNH cho kẻ giết người đó là gì?" Ryohei trông giận dữ.
"Giết người là bị cấm ở Nami-chu." Hibari nói như thường lệ, "Kẻ giết người cũng tương tự."
"Tsuna nói chúng ta phải làm vậy." Yamamoto nói, "Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy có thể... cậu ấy có thể có lý do nào đấy mới bắt chúng ta làm vậy." Thậm chí với những lời nói đó, vẫn có sự do dự trong giọng nói của mình.
Họ đều im lặng.
Chrome tới gần cái bàn nhỏ và đổ cái túi ra "Bắt đầu thôi."
Từng người một lấy những mảnh vỡ trên bàn (ngoại trừ Lambo đang đứng ở trên bàn) và giơ tay mà họ tự hào, đã đeo nhẫn. Lambo chỉ làm theo khi cậu nhóc thấy họ nghiêm túc thế nào và cậu biết cậu không nên chạy lung tung xung quanh.
"Bắt đầu thôi."
Và như vậy họ đều phát sáng những chiếc nhẫn của họ. 6 ngọn lửa khác nhau xuất hiện và từ từ lớn lên. Đột nhiên, ngọn lửa của họ bị hút bởi các mảnh vỡ. Họ nhìn chằm chằm trong kinh ngạc (trong khi Lambo nhìn vào nó ngạc nhiên). Họ nhìn khi những ngọn lửa nghiêng về phía chiếc nhẫn đã vỡ và tái tạo lại vật đó, thứ đang từ từ phát sáng.
"Nó thành công rồi. Thành công rồi... chiếc nhẫn đang từ từ nhưng chắc chắn, tự động hồi phục. Và Tsuna cuối cùng sẽ tỉnh lại. Phải... cậu ấy sẽ tỉnh lại. sau khi Tsuna nói như vậy với chính mình... nhưng...
Đó sẽ không phải là cậu ấy sẽ tỉnh dậy.
Tay họ giật nhẹ và đột ngột, chiếc nhẫn Vongola dừng hút những ngọn lửa mà thay vào đó, nó vỡ tan ra lần nữa và ngọn lửa bùng nổ. Như thể nó đã bị từ chối.
"!" Họ đều bị thổi bay bởi vụ nổ.
Sau đó đột nhiên, thứ đang lấp lánh, thứ có lẽ là những hạt bụi của ngọn lửa, đang rơi từ trên xuống như tuyết rơi.
"Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra?" Yamamoto đẩy mình dậy.
"Tôi không có ý tưởng HẾT MÌNH nào cả." Ryohei bế Lambo hiện đang khóc lóc thảm thiết.
"Nó không được sao?" Gokudera đứng dậy tức giận.
"Nó từ chối lửa của chúng ta." Chrome cố đứng dậy, nhưng không được khi cô ngã mạnh xuống đất.
"Tại sao-?"
"Chờ đã! Nhìn kìa!" Ryohei đột nhiên chỉ vào chiếc nhẫn và họ đều quay đầu sang nó. Một tia điện nhỏ bao quanh chiếc nhẫn và một phần của chiếc nhẫn đã được... sửa!
"Đó có phải lửa của con bò này không?" Gokudera mở to mắt nhìn nó.
"Nó dường như chấp nhận lửa của cậu nhóc bò..." Chrome nói.
"Nhưng tại sao lại chỉ có của cậu nhóc?" Yamamoto hỏi.
Hibari cau mày.
Gokudera quay sang Lambo "Oi! Nói với bọn ta ngươi làm thế nào!"
"Lambo-san! Lambo-san!" Lambo nức nở, "Lambo-san muốn Baka-Tsuna tỉnh lại! Baka-Tsuna đã hứa với Lambo-san!"
Họ đều nhìn nhau (trừ Hibari). Điều này có nghĩa là gì? Tại sao chỉ có ngọn lửa của Lambo được chấp nhận? Cậu nhóc đã làm thế nào?
"Ta không hiểu nổi điều này! Kuso!" Gokudera nắm chặt hàng rào, các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng với sự tác động mạnh.
"Gokudera..." Yamamoto cau mày và nhìn vào chiếc nhẫn.
Đột nhiên, tiếng chuông trường học reo.
"Chúng ta phải đi thôi." Yamamoto nói, trong khi Gokudera càu nhàu nhưng tuy nhiên, vẫn theo sau Yamamoto. Cả hai rời đi trong khi cảm thấy bối rối và suy sụp khi họ không thể hoàn thành nhiệm vụ của họ. Họ đã làm gì sai? Cái gì thực sự không đúng?
Xin hãy phục hồi chiếc nhẫn bằng lửa dying will...
Xin cậu...
End of the chapter.

3 nhận xét
- đau lòng :(, nghe mấy guardian nói mà thấy tội cho cá chan tương lai ghê...(cảm giác thật là muốn đập đầu vô tường)
- R27 muôn năm...à mà thôi, mk chèo 7227