Những người bảo vệ (ngoại trừ Hibari, người vừa rời đi) và Dino đã lập tức đưa cậu thanh niên tóc nâu tới bệnh viện. Ngay lúc này, Dino đang nói chuyện với bác sĩ.
"H-Họ đã cứu sống được em ấy. Nó dường như là cơ thể của em ấy sẽ không hoạt động nếu không có máy móc. Ngay sau khi họ đeo cho em ấy chiếc mặt nạ oxy... em ấy bắt đầu thở lại bình thường." Dino nói trông rất nghiêm trọng " Họ kết luận em ấy đã ở trong tình trạng hôn mê. Kể từ lúc em ấy không có phản ứng.
"Tôi không hiểu... chuyện gì đã xảy ra?" Ryohei đứng lên từ ghế ngồi của mình.
"Cậu chỉ nói là chiếc nhẫn đã từ chối cậu ấy, đúng chứ?" Yamamoto quay sang Chrome. Người bảo vệ sương mù gật đầu, "Vậy, tại sao chiếc nhẫn lại vỡ? Khi Xanxus bị từ chối, nó cũng không bị vỡ ra như vậy."
Chrome chỉ có thể lắc đầu, không chắc phải nói gì.
"Chúng tôi có thể thăm ngài ấy không?" Gokudera hỏi Dino.
Dino im lặng bất thường khi anh chấp nhận bằng cái gật đầu nhẹ. Họ đều nhìn nhau trước khi bước vào phòng.
Từng người một vào phòng của cậu thanh niên tóc nâu. Và ở đó họ nhìn thấy một cậu thanh niên tóc nâu yếu đuối, được che phủ bởi tấm chăn. Chiếc mặt nạ dưỡng khí đã được đeo, và giống như những gì Chiến Mã đã nói, Tsuna đã thở đều đặn.
"Juudaime..." Gokudera ngập ngừng đi tới chỗ người boss trẻ tuổi.
'Cậu ấy thực sự nhợt nhạt quá.' Yamamoto cau mày.
"Những tấm băng này là gì?" Ryohei hỏi khi thấy thứ anh vừa nói quấn quanh cánh tay và ngực của cậu thanh niên nhỏ tuổi.
"Ah... dường như đó là những vết thương nghiêm trọng từ những việc đã xảy ra, và cũng như vậy, vết thương cũ của em ấy đã bị hở ra." Dino đang tựa lưng vào khung cửa, anh nhìn chằm chằm vào họ chăm chú, "Thực sự đã có chuyện gì xảy ra...? Làm thế nào...?" Chàng trai tóc vàng đột nhiên đứng thằng với vẻ u ám "Làm sao mấy cậu lại để Tsuna kết thúc thế này?"
"Anh không biết mình đang nói gì đâu." Gokudera trừng mắt,
"Người đó không phải boss." Chrome thì thầm.
"Mấy cậu đang nói cái gì vậy?" Dino cau mày, "Lần cuối tôi nhớ là, trước đó, trong khoảng thời gian tôi chăm sóc Tsuna em ấy..."
"Tsuna chờ đã..." Dino cau mày nhìn cậu thanh niên tóc nâu đang bị nhiễm độc.
Tsuna nắm lấy ngực mình và thở hổn hển trong đau đớn. Dần dần, đôi mắt nâu mở ra "M-mọi người... họ đâu rồi?"
"Em đang tự khiến mình căng thẳng đấy." Dino giữ cậu thanh niên lại và cố gắng lau đi những giọt mồ hôi chảy dài hai bên má, nhưng người boss trẻ tuổi chỉ đẩy tay anh ra. "Em-em cần phải cứu họ!" cậu cố gắng ngồi dậy và mở cửa xe.
"Tsuna!" Dino lập tức kéo cậu lại, "Đừng làm điều ngu ngốc như vậy! Với tình trạng hiện giờ, em nghĩ em có thể cứu họ sao?"
"Đó không là gì cả!" Tsuna gầm lên giận dữ, "Nó không là gì cả..." Dino bị sốc khi thấy nước mắt chảy dài trên mặt cậu,"Họ đã phải chịu những đau đớn còn hơn những gì em cảm thấy bây giờ, và họ đang chiến đấu với nó. Em biết điều đó. Nó là không công bằng nếu em không làm gì cả trong khi điều trị. Điều đó không công bằng!"
"Tsuna..."
"Họ không đáng với... những đau khổ này..." và như vậy, cậu thanh niên tóc nâu rơi vào tình trạng bất tỉnh. Dino bắt lấy cậu trước khi cậu đập đầu vào cửa xe.
"Boss, mọi thứ ổn chứ?" Romario nhìn lên chiếc gương chiếu hậu
"Ah..." Dino tiếp tục lau mặt của người kia, "Chắc chắn mọi thứ sẽ ổn..."
Em ấy đã lo lắng đến phát ốm vì mấy cậu và em ấy gần như nhảy ra khỏi xe chỉ để bảo vệ mấy cậu!" Dino kêu lên.
"Nhảy ra khỏi xe?"
"Đ-điều đó không quan trọng." Dino khoanh tay "Tất cả điều tôi nói là, thậm chí khi bị dính độc, điều duy nhất mà em ấy nghĩ tới là bảo vệ mấy cậu! Giờ nói với tôi, phần nào trong điều đó không phải là Tsuna các cậu biết chứ? Phần nào trong đó là giả?"
Tất cả đều im lặng. Tiếng bíp của máy đo nhịp tim là tiếng duy nhất nghe thấy.
Nó nghe thật mong manh... và yếu đuối... tiếng đập của trái tim Vongola Decimo...
"Ano..." Romario xuất hiện ở cửa lối vào, tất cả quay sang anh, "Boss, họ tới đây rồi."
Dino cố gắng trấn tĩnh lại bằng cách thở ra, "Tôi đã gọi gia đình mấy cậu và bảo họ tới đây. Họ có lẽ đang chờ mấy cậu..."
"Nhưng ai sẽ bảo vệ..."
"Tôi có thể lo việc đó. Cứ đi gặp họ đi. Họ đã rất lo lắng cho mấy cậu." Dino nói và mở cửa rộng hơn.
Ngập ngừng, tất cả họ đều rời đi, tất cả trừ Chrome ngoái nhìn Tsuna, 'Boss...' tay cô với tới trán cậu.
"Cô đang định làm gì vậy?" Dino hỏi, khiến Chrome dừng lại, "Bạn bè cô đang chờ đấy."
"A-ah... hai." Chrome quay lại và rời đi.
Dino quay sang Tsuna "Tsuna..."
"Decimo..."
Một nhân vật đang ngồi một mình trong bóng tối. Một ngọn lửa cam đột nhiên hình thành ở trên trán nhân vật đó và hiện ra là Boss đời thứ nhất của nhà Vongola. "Decimo, cậu ổn chứ?"
Đôi mắt nâu mờ vẫn chỉ nhìn xuống dưới, không buồn nhìn lên.
"Decimo... cậu..."
"Primo..." một nhân vật nhỏ hơn đột nhiên xuất hiện phía sau Giotto, và chàng trai tóc vàng nhìn cậu trong kinh ngạc, "Cậu... sao cậu tỉnh lại được?"
Nhân vật nhỏ ấy chính là Tsuna, người trẻ tuổi hơn.
"Hi! X-Xin lỗi! C-có phải tôi không được cho là sẽ thức dậy?" Tsuna kêu lên
Giotto không thể làm gì trừ cười trước khi quay sang nghiêm túc "Không... ổn thôi. Không có mục đích gì khi tiếp tục để cậu ngủ cả. Sau tất cả, Decimo ở đây... không thể quay trở lại được nữa."
"E-eh? Tại sao?" Tsuna hỏi.
"Đó là vì, linh hồn của tôi chỉ có thể kết nối với chiếc nhẫn. Nó là thứ giữ lại cơ thể tôi." Tsunayoshi (Tác giả sẽ gọi Tsuna lớn tuổi như vậy nhé :D) nói, "Giờ chiếc nhẫn đã tan vỡ... tôi không thể quay trở về cơ thể cậu nữa."
"S-sao anh biết về điều đó?" Tsuna há hốc mồm nhìn chính bản thân mình nhưng nhiều tuổi hơn kia.
"Nó rất đơn giản. Tôi đã thực hiện một điều ước, và với sự giúp đỡ của nhẫn Vongola, nó đã thành sự thật. Và như vậy, nó chỉ có nghĩa phổ biến là linh hồn tôi có thể chuyển dịch sang cơ thể cậu." Tsunayoshi thì thầm.
"Tôi-tôi hiểu..." Tsuna nhìn chính bản thân mình
"Decimo..."
"Cậu có thể trở lại ngay bây giờ..." Tsunayoshi nhìn lên, "Cậu có thể quay trở lại, sau tất cả, nó là cơ thể của cậu. Cậu không cần chiếc nhẫn để linh hồn cậu về với cơ thể cậu."
"S-sao cơ? Vậy anh sẽ làm gì một khi tôi lấy lại cơ thể mình?" Tsuna kêu lên "Anh không thể ở đây mãi được!"
"Và cũng như vậy, một khi quay trở lại, cơ thể ban đầu của cậu trong tương lai sẽ trở thành vô dụng, bây giờ linh hồn đã chính thức bị phá vỡ sự kết nối." Giotto nói.
"Vậy thì sao?" Tsunayoshi nắm chặt tay, " Đó không phải là tốt nhất chứ? Đó không phải là thứ mà mọi người đều muốn chứ?"
Tsuna nhìn bản thân nhiều tuổi hơn mình kia với vẻ buồn bã, cậu vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra... nhưng...
"Không. Anh sai rồi." Tsuna quỳ xuống và nắm lấy vai của bản thân cậu trong tương lai. "Hãy nghe này! Anh không nên nghĩ những thứ như vậy! Mọi người sẽ rất buồn nếu nghe cậu nói vậy... Gokudera-kun... Yamamoto-"
"Cậu không biết cậu đang nói gì đâu!" Tsunayoshi nhìn lên " Cậu không hề biết mình đang nói gì! Cậu không hề biết những gì tôi phải trải qua đó là lí do sao cậu có thể nói những điều như vậy, và nếu cậu biết... tôi biết cậu sẽ không thể nghĩ như vậy nữa!"
Hình ảnh bạn bè của Tsuna quay lưng bỏ đi lóe lên trong tâm trí cậu thanh niên tóc nâu trẻ tuổi, "Đ-đó là gì?"
"Decimo... buông cậu ấy ra đi." Primo nhìn thận trọng "Cậu có thể sẽ thấy những điều cậu không nên thấy."
Tsuna ngập ngừng thôi nắm bản thân mình trong tương lai
"Nó không tốt đâu." Primo nắm lấy Tsuna, "Decimo, đừng nhìn vào... đừng nhìn vào ký ức của cậu ấy."
'Ký ức của mình trong tương lai sao?' Tsuna chớp mắt, cậu đột nhiên nhìn xuống, "Không, tôi xin lỗi... nhưng..." cậu thanh niên tóc nâu trẻ tuổi hơn nắm lấy bản thân nhiều tuổi hơn, khiến Tsunayoshi ngạc nhiên.
"Tôi sẽ nhìn... tôi... tôi muốn trải qua những gì anh đã phải trải qua." Mắt Tsunayoshi mở to.
Tsuna cười nhẹ "Sau cùng thì, chúng ta là một... tôi vẫn có thể trải qua nó, phải không?"
Một ánh sáng bao trùm cả hai trong khi Giotto chỉ có thể nhìn trong kinh ngạc trước khi cười nhẹ.
Nó giống như được xem một bộ phim cũ được tua nhanh vậy. Nhưng mặc dù như vậy, Tsuna vẫn có thể bằng cách nào đó theo kịp ký ức của cậu. Cậu có thể hiểu mọi thứ... lời hứa... cú sốc... trận chiến... lần đầu tiên giết người... và cách mà bạn bè cậu quay lưng lại với cậu.
Nước mắt chảy xuống hai bên má Tsuna khi cậu buông bản thân trong tương lai của mình ra.
"..."
Từ từ, cậu thanh niên tóc nâu quỳ gối xuống.
"Giờ cậu đã hiểu chưa...? Giờ cậu đã-?"
"Không." Tsuna nói, "Tôi-tôi vẫn không hiểu..." Cậu lau mặt mình, "Tại sao anh lại cường điệu nó lên như vậy? Họ đã sợ - đó là thông thường thôi! Khi một kẻ giết người ở trước mặt mình, anh cũng sẽ sợ phải không? Và cách duy nhất để kéo họ ra khỏi sợ hãi là gì? Bằng cách giải thích! Anh nên cố gắng giải thích hoàn cảnh lúc đó cho họ!"
"Nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu!" Tsunayoshi hét lên, "Cậu tin họ quá nhiều... tôi cũng đã từng tin tưởng họ quá nhiều..."
"Và giờ anh đã đánh mất lòng tin đó!" Tsuna hét lại, "Sau khi mắc phải sai lầm đó... chúng ta cần... chúng cần tìm cách để phục hồi lại chiếc nhẫn!"
"Cậu vẫn còn nghĩ vậy sao?" Tsunayoshi che mặt, "Tôi quá mệt mỏi khi nhìn hi vọng của tôi ngày càng rớt xuống trước mắt tôi. Tôi chỉ muốn được ở một mình... nó có quá khó không?"
"De-"
"Giờ tôi đã biết... cho dù đó là quá khứ hay hiện tại hay ở trong một thế giới song song... họ sẽ vẫn như vậy!" Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy " Tôi...tôi..." Tsuna không thể không cảm thấy có lỗi với... với chính bản thân cậu.
"Tôi... chỉ muốn xin lỗi họ..." Tsunayoshi đột nhiên cảm thấy một vòng tay quanh người cậu.
"Tôi biết anh làm vậy... và tôi biết anh sẽ làm vậy..." Tsuna buông bản thân của mình ở tương lai ra trước khi quay sang Giotto, người đang lặng lẽ theo dõi.
"Chúng ta... chúng ta cần tìm cách hồi phục lại chiếc nhẫn."
Giotto chỉ cười "Đương nhiên rồi Decimo..."
"Takeshi!" Yamamoto nhìn lên và thấy bố mình đang chạy về phía cậu. Và trước khi cậu nhận ra, cậu đã mắc trong cái ôm đầy nam tính "B-bố!"
"Bố rất vui vì con vẫn ổn." Tsuyoshi nói trông nhẹ nhõm.
"Anh hai!"
"Hayato!"
Kyoko và Bianchi cũng tới ngay sau đó. Ryohei lập tức bị tùm lại bởi người em gái ruột của mình, " Anh vẫn an toàn... Em thấy thật nhẹ nhõm!" cô khóc nức nở.
"Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng..." Ryohei vỗ đầu cô trìu mến, giống như những ngày còn bé.
"Hayato. Em không bị thương chứ?" Bianchi đã đeo kính, nhưng thậm chí với thứ vừa nói, sự lo lắng trong đôi mắt cô là rõ ràng.
"Tch. Em ổn." Gokudera nhìn đi chỗ khác, cảm thấy hơi xấu hổ vì bị chú ý. Bianchi cười và bị sốc khi nghe Gokudera thì thầm " Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng..."
"Ken... Chikusa..." Chrome thì thầm trước khi nhìn lên hai chàng trai.
"Cô đồ con gái ngu ngốc! Cô đã ở đâu vậy hả?" Ken la lên.
"X-xin lỗi..." người thuật sĩ nói nhỏ.
"Ken bình tĩnh nào..." Chikusa thở dài, trước khi quay sang Chrome, "Cậu ấy đã lo lắng."
Người vừa được nói tới lập tức đỏ mặt, "C-cái gì? Cậu đang nói gì vậy Kakipi?"
Chrome khúc khích cười nhẹ. Và chỉ như vậy, tất cả họ đều được hưởng niềm vui đoàn tụ với gia đình. Cậu thanh niên tóc nâu vô thức đang nằm trên giường - và có lẽ lúc lâm chung - cũng hoàn toàn bị quên lãng.
Dino nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tsuna. Vẻ mặt cậu đầy sự lo lắng. Anh nhắm mắt lại trước khi thở dài. Đột nhiên...
"Động vật ăn cỏ..."
"Kyouya!" Chàng trai tóc vàng chỉ có thể nhìn chàng trai giống như chim sơn ca vừa nhắc tới đang ngồi bên cửa sổ, trong kinh ngạc.
Hibari nhìn Tsuna một lúc. Dino lập tức nhận ra thông điệp trong đó 'Có phải... cậu ta đang lo lắng?'
"Hmpf... Thật là một tên động vật ăn cỏ phiền phức." Người bảo vệ mây nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ và lấy ra một cái túi nhỏ.
"Đó là gì?" Dino hỏi. Hibari ném cái túi cho chàng trai tóc vàng người bắt nó một cách vụng về.
"Tên động vật ăn cỏ đánh rơi nó." Hibari nghiêng đầu sang Tsuna.
"S-sou?" Dino nhìn vào vật đó. Đó là bùa hộ mệnh màu xanh, một con cá ngừ nhỏ được khâu ở phía trước. Đôi mắt nâu của anh dịu đi 'Em vẫn giữ nó sao Tsuna?'
"Khi động vật ăn cỏ tỉnh lại..."
"Hn?" Dino nhìn lên người Hội trưởng.
"Ta sẽ cắn cậu ta đến chết." Hibari trừng mắt nhìn cậu thanh niên tóc nâu đang bất tỉnh trước khi nhảy qua cửa sổ.
Chiến mã cười khúc khích. Hibari chắc chắn sẽ có cách kì lạ để thể hiện sự quan tâm của mình. Đương nhiên, người Hội trưởng sẽ không bao giờ thừa nhận những cảm giác đó giành cho động vật ăn cỏ như Tsuna.
"Thật tốt khi các cậu quay trở lại an toàn..." Kyoko nói khi cô lau nước mắt.
"Ah... Anh nghĩ bọn anh đã may mắn tới CỰC HẠN!" Ryohei cười.
"Oh yeah... đâu-?" Bianchi lập tức bị ngắt lời.
"Tsu-kun!" Nana đột nhiên xông vào, và ngay lập tức thấy Bianchi tới gần bà, "Tsu-kun đâu?"
Trước khi có ai kịp trả lời, Chiếm Mã đột nhiên xuất hiện.
"Mama..." Dino tới gần người phụ nữ "Em ấy ở trong phòng..."
Nana lập tức chạy vào phòng mà chàng trai tóc vàng vừa mới chỉ và mọi người im lặng nhìn, một sự im lặng khó chịu và bất tiện không thể bị phá vỡ.
"Ch-chờ đã! Có chuyện gì với Tsuna-kun?" Kyoko quay sang anh trai mình.
"Takeshi!" Tsuyoshi cau mày với con trai mình.
"Em ấy đang bị hôn mê..." Dino nói.
Mắt của họ đều mở to trong khi vài người há hốc miệng kinh ngạc.
"Có chuyện gì?" Bianchi hỏi.
"Ngài... ngài ấy đã cố gắng bảo vệ chúng tôi..." Chrome thừa nhận.
Kyoko mím môi khi cô nhớ những gì đã nói với Tsuna...
'Tại sao? Tại sao trông cậu không lo lắng?'
"Tsuna-kun... cố gắng bảo vệ cậu?" Cô nói, bất động.
"Bác... bác muốn vào xem..." Tsuyoshi nói trông có vẻ tội lỗi, "Bác có cư xử hơi thô lỗ khi bác gọi cho nó..."
"Pops..." Yamamoto nhìn cha mình.
"Tch. Kể từ lúc Mukuro-sama nói chúng ta bảo vệ tên nhóc đó... tôi đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Ken nói.
"Ken..." Chrome cười nhẹ.
Và như vậy, tất cả bọn họ đi tới phòng Tsuna với Dino dẫn đường, tất cả trừ những người bảo vệ.
"Có phải... có phải chúng ta đã sai?" Yamamoto đột nhiên nói.
Họ đều im lặng, không chắc phải nói gì.
'Chỉ vì tôi đã làm những thứ mà tôi không nên làm! Tại sao mấy người luôn quay lưng bỏ đi mà không hỏi tôi?"
Tất cả họ đều gục đầu xuống. Giờ họ đã nhận ra rằng họ đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Và như vậy, ngay sau khi những người bảo vệ tới căn phòng, họ lập tức nghe thấy tiếng khóc của mẹ Tsuna. Họ nghe thấy mẹ Tsuna gọi con mình tỉnh lại hết lần này đến lần khác và tất cả bọn họ chỉ có thể nhìn xuống xấu hổ vì khổng thể bảo vệ... bạn của mình.
Reborn hiện đang ở thư viện chính ở tổng bộ Vongola. Nhóc Arcobaleno được bao quanh bởi các chồng sách và các kệ sách.
"Hpmf... dường như mình không thể tìm thấy thứ gì đáng chú ý." Reborn đóng quyển sách cậu đang cầm "Tất cả quyển sách này đều không hữu dụng chút nào..."
Cậu nhóc nhảy lên một cái thang nhỏ. Đột nhiên cậu nhận thấy gì đó.
Đó là quyển sách. Quyển sách... không hề có tiêu đề.
Reborn kéo quyển sách ra và lấy nó ra khỏi kệ sách. Cậu lại nhảy xuống và nhìn chằm chằm vào nó. Cậu chuẩn bị mở cuốn sách, chỉ bị ngăn lại khi ai đó nói.
"Tôi thấy cậu đã tìm thấy cuốn sách đó... Reborn..."
"Cậu đang làm gì ở đây... Talbot?"
End of the chapter.
Tất cả đều im lặng. Tiếng bíp của máy đo nhịp tim là tiếng duy nhất nghe thấy.
Nó nghe thật mong manh... và yếu đuối... tiếng đập của trái tim Vongola Decimo...
"Ano..." Romario xuất hiện ở cửa lối vào, tất cả quay sang anh, "Boss, họ tới đây rồi."
Dino cố gắng trấn tĩnh lại bằng cách thở ra, "Tôi đã gọi gia đình mấy cậu và bảo họ tới đây. Họ có lẽ đang chờ mấy cậu..."
"Nhưng ai sẽ bảo vệ..."
"Tôi có thể lo việc đó. Cứ đi gặp họ đi. Họ đã rất lo lắng cho mấy cậu." Dino nói và mở cửa rộng hơn.
Ngập ngừng, tất cả họ đều rời đi, tất cả trừ Chrome ngoái nhìn Tsuna, 'Boss...' tay cô với tới trán cậu.
"Cô đang định làm gì vậy?" Dino hỏi, khiến Chrome dừng lại, "Bạn bè cô đang chờ đấy."
"A-ah... hai." Chrome quay lại và rời đi.
Dino quay sang Tsuna "Tsuna..."
"Decimo..."
Một nhân vật đang ngồi một mình trong bóng tối. Một ngọn lửa cam đột nhiên hình thành ở trên trán nhân vật đó và hiện ra là Boss đời thứ nhất của nhà Vongola. "Decimo, cậu ổn chứ?"
Đôi mắt nâu mờ vẫn chỉ nhìn xuống dưới, không buồn nhìn lên.
"Decimo... cậu..."
"Primo..." một nhân vật nhỏ hơn đột nhiên xuất hiện phía sau Giotto, và chàng trai tóc vàng nhìn cậu trong kinh ngạc, "Cậu... sao cậu tỉnh lại được?"
Nhân vật nhỏ ấy chính là Tsuna, người trẻ tuổi hơn.
"Hi! X-Xin lỗi! C-có phải tôi không được cho là sẽ thức dậy?" Tsuna kêu lên
Giotto không thể làm gì trừ cười trước khi quay sang nghiêm túc "Không... ổn thôi. Không có mục đích gì khi tiếp tục để cậu ngủ cả. Sau tất cả, Decimo ở đây... không thể quay trở lại được nữa."
"E-eh? Tại sao?" Tsuna hỏi.
"Đó là vì, linh hồn của tôi chỉ có thể kết nối với chiếc nhẫn. Nó là thứ giữ lại cơ thể tôi." Tsunayoshi (Tác giả sẽ gọi Tsuna lớn tuổi như vậy nhé :D) nói, "Giờ chiếc nhẫn đã tan vỡ... tôi không thể quay trở về cơ thể cậu nữa."
"S-sao anh biết về điều đó?" Tsuna há hốc mồm nhìn chính bản thân mình nhưng nhiều tuổi hơn kia.
"Nó rất đơn giản. Tôi đã thực hiện một điều ước, và với sự giúp đỡ của nhẫn Vongola, nó đã thành sự thật. Và như vậy, nó chỉ có nghĩa phổ biến là linh hồn tôi có thể chuyển dịch sang cơ thể cậu." Tsunayoshi thì thầm.
"Tôi-tôi hiểu..." Tsuna nhìn chính bản thân mình
"Decimo..."
"Cậu có thể trở lại ngay bây giờ..." Tsunayoshi nhìn lên, "Cậu có thể quay trở lại, sau tất cả, nó là cơ thể của cậu. Cậu không cần chiếc nhẫn để linh hồn cậu về với cơ thể cậu."
"S-sao cơ? Vậy anh sẽ làm gì một khi tôi lấy lại cơ thể mình?" Tsuna kêu lên "Anh không thể ở đây mãi được!"
"Và cũng như vậy, một khi quay trở lại, cơ thể ban đầu của cậu trong tương lai sẽ trở thành vô dụng, bây giờ linh hồn đã chính thức bị phá vỡ sự kết nối." Giotto nói.
"Vậy thì sao?" Tsunayoshi nắm chặt tay, " Đó không phải là tốt nhất chứ? Đó không phải là thứ mà mọi người đều muốn chứ?"
Tsuna nhìn bản thân nhiều tuổi hơn mình kia với vẻ buồn bã, cậu vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra... nhưng...
"Không. Anh sai rồi." Tsuna quỳ xuống và nắm lấy vai của bản thân cậu trong tương lai. "Hãy nghe này! Anh không nên nghĩ những thứ như vậy! Mọi người sẽ rất buồn nếu nghe cậu nói vậy... Gokudera-kun... Yamamoto-"
"Cậu không biết cậu đang nói gì đâu!" Tsunayoshi nhìn lên " Cậu không hề biết mình đang nói gì! Cậu không hề biết những gì tôi phải trải qua đó là lí do sao cậu có thể nói những điều như vậy, và nếu cậu biết... tôi biết cậu sẽ không thể nghĩ như vậy nữa!"
Hình ảnh bạn bè của Tsuna quay lưng bỏ đi lóe lên trong tâm trí cậu thanh niên tóc nâu trẻ tuổi, "Đ-đó là gì?"
"Decimo... buông cậu ấy ra đi." Primo nhìn thận trọng "Cậu có thể sẽ thấy những điều cậu không nên thấy."
Tsuna ngập ngừng thôi nắm bản thân mình trong tương lai
"Nó không tốt đâu." Primo nắm lấy Tsuna, "Decimo, đừng nhìn vào... đừng nhìn vào ký ức của cậu ấy."
'Ký ức của mình trong tương lai sao?' Tsuna chớp mắt, cậu đột nhiên nhìn xuống, "Không, tôi xin lỗi... nhưng..." cậu thanh niên tóc nâu trẻ tuổi hơn nắm lấy bản thân nhiều tuổi hơn, khiến Tsunayoshi ngạc nhiên.
"Tôi sẽ nhìn... tôi... tôi muốn trải qua những gì anh đã phải trải qua." Mắt Tsunayoshi mở to.
Tsuna cười nhẹ "Sau cùng thì, chúng ta là một... tôi vẫn có thể trải qua nó, phải không?"
Một ánh sáng bao trùm cả hai trong khi Giotto chỉ có thể nhìn trong kinh ngạc trước khi cười nhẹ.
Nó giống như được xem một bộ phim cũ được tua nhanh vậy. Nhưng mặc dù như vậy, Tsuna vẫn có thể bằng cách nào đó theo kịp ký ức của cậu. Cậu có thể hiểu mọi thứ... lời hứa... cú sốc... trận chiến... lần đầu tiên giết người... và cách mà bạn bè cậu quay lưng lại với cậu.
Nước mắt chảy xuống hai bên má Tsuna khi cậu buông bản thân trong tương lai của mình ra.
"..."
Từ từ, cậu thanh niên tóc nâu quỳ gối xuống.
"Giờ cậu đã hiểu chưa...? Giờ cậu đã-?"
"Không." Tsuna nói, "Tôi-tôi vẫn không hiểu..." Cậu lau mặt mình, "Tại sao anh lại cường điệu nó lên như vậy? Họ đã sợ - đó là thông thường thôi! Khi một kẻ giết người ở trước mặt mình, anh cũng sẽ sợ phải không? Và cách duy nhất để kéo họ ra khỏi sợ hãi là gì? Bằng cách giải thích! Anh nên cố gắng giải thích hoàn cảnh lúc đó cho họ!"
"Nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu!" Tsunayoshi hét lên, "Cậu tin họ quá nhiều... tôi cũng đã từng tin tưởng họ quá nhiều..."
"Và giờ anh đã đánh mất lòng tin đó!" Tsuna hét lại, "Sau khi mắc phải sai lầm đó... chúng ta cần... chúng cần tìm cách để phục hồi lại chiếc nhẫn!"
"Cậu vẫn còn nghĩ vậy sao?" Tsunayoshi che mặt, "Tôi quá mệt mỏi khi nhìn hi vọng của tôi ngày càng rớt xuống trước mắt tôi. Tôi chỉ muốn được ở một mình... nó có quá khó không?"
"De-"
"Giờ tôi đã biết... cho dù đó là quá khứ hay hiện tại hay ở trong một thế giới song song... họ sẽ vẫn như vậy!" Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy " Tôi...tôi..." Tsuna không thể không cảm thấy có lỗi với... với chính bản thân cậu.
"Tôi... chỉ muốn xin lỗi họ..." Tsunayoshi đột nhiên cảm thấy một vòng tay quanh người cậu.
"Tôi biết anh làm vậy... và tôi biết anh sẽ làm vậy..." Tsuna buông bản thân của mình ở tương lai ra trước khi quay sang Giotto, người đang lặng lẽ theo dõi.
"Chúng ta... chúng ta cần tìm cách hồi phục lại chiếc nhẫn."
Giotto chỉ cười "Đương nhiên rồi Decimo..."
"Takeshi!" Yamamoto nhìn lên và thấy bố mình đang chạy về phía cậu. Và trước khi cậu nhận ra, cậu đã mắc trong cái ôm đầy nam tính "B-bố!"
"Bố rất vui vì con vẫn ổn." Tsuyoshi nói trông nhẹ nhõm.
"Anh hai!"
"Hayato!"
Kyoko và Bianchi cũng tới ngay sau đó. Ryohei lập tức bị tùm lại bởi người em gái ruột của mình, " Anh vẫn an toàn... Em thấy thật nhẹ nhõm!" cô khóc nức nở.
"Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng..." Ryohei vỗ đầu cô trìu mến, giống như những ngày còn bé.
"Hayato. Em không bị thương chứ?" Bianchi đã đeo kính, nhưng thậm chí với thứ vừa nói, sự lo lắng trong đôi mắt cô là rõ ràng.
"Tch. Em ổn." Gokudera nhìn đi chỗ khác, cảm thấy hơi xấu hổ vì bị chú ý. Bianchi cười và bị sốc khi nghe Gokudera thì thầm " Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng..."
"Ken... Chikusa..." Chrome thì thầm trước khi nhìn lên hai chàng trai.
"Cô đồ con gái ngu ngốc! Cô đã ở đâu vậy hả?" Ken la lên.
"X-xin lỗi..." người thuật sĩ nói nhỏ.
"Ken bình tĩnh nào..." Chikusa thở dài, trước khi quay sang Chrome, "Cậu ấy đã lo lắng."
Người vừa được nói tới lập tức đỏ mặt, "C-cái gì? Cậu đang nói gì vậy Kakipi?"
Chrome khúc khích cười nhẹ. Và chỉ như vậy, tất cả họ đều được hưởng niềm vui đoàn tụ với gia đình. Cậu thanh niên tóc nâu vô thức đang nằm trên giường - và có lẽ lúc lâm chung - cũng hoàn toàn bị quên lãng.
Dino nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tsuna. Vẻ mặt cậu đầy sự lo lắng. Anh nhắm mắt lại trước khi thở dài. Đột nhiên...
"Động vật ăn cỏ..."
"Kyouya!" Chàng trai tóc vàng chỉ có thể nhìn chàng trai giống như chim sơn ca vừa nhắc tới đang ngồi bên cửa sổ, trong kinh ngạc.
Hibari nhìn Tsuna một lúc. Dino lập tức nhận ra thông điệp trong đó 'Có phải... cậu ta đang lo lắng?'
"Hmpf... Thật là một tên động vật ăn cỏ phiền phức." Người bảo vệ mây nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ và lấy ra một cái túi nhỏ.
"Đó là gì?" Dino hỏi. Hibari ném cái túi cho chàng trai tóc vàng người bắt nó một cách vụng về.
"Tên động vật ăn cỏ đánh rơi nó." Hibari nghiêng đầu sang Tsuna.
"S-sou?" Dino nhìn vào vật đó. Đó là bùa hộ mệnh màu xanh, một con cá ngừ nhỏ được khâu ở phía trước. Đôi mắt nâu của anh dịu đi 'Em vẫn giữ nó sao Tsuna?'
"Khi động vật ăn cỏ tỉnh lại..."
"Hn?" Dino nhìn lên người Hội trưởng.
"Ta sẽ cắn cậu ta đến chết." Hibari trừng mắt nhìn cậu thanh niên tóc nâu đang bất tỉnh trước khi nhảy qua cửa sổ.
Chiến mã cười khúc khích. Hibari chắc chắn sẽ có cách kì lạ để thể hiện sự quan tâm của mình. Đương nhiên, người Hội trưởng sẽ không bao giờ thừa nhận những cảm giác đó giành cho động vật ăn cỏ như Tsuna.
"Thật tốt khi các cậu quay trở lại an toàn..." Kyoko nói khi cô lau nước mắt.
"Ah... Anh nghĩ bọn anh đã may mắn tới CỰC HẠN!" Ryohei cười.
"Oh yeah... đâu-?" Bianchi lập tức bị ngắt lời.
"Tsu-kun!" Nana đột nhiên xông vào, và ngay lập tức thấy Bianchi tới gần bà, "Tsu-kun đâu?"
Trước khi có ai kịp trả lời, Chiếm Mã đột nhiên xuất hiện.
"Mama..." Dino tới gần người phụ nữ "Em ấy ở trong phòng..."
Nana lập tức chạy vào phòng mà chàng trai tóc vàng vừa mới chỉ và mọi người im lặng nhìn, một sự im lặng khó chịu và bất tiện không thể bị phá vỡ.
"Ch-chờ đã! Có chuyện gì với Tsuna-kun?" Kyoko quay sang anh trai mình.
"Takeshi!" Tsuyoshi cau mày với con trai mình.
"Em ấy đang bị hôn mê..." Dino nói.
Mắt của họ đều mở to trong khi vài người há hốc miệng kinh ngạc.
"Có chuyện gì?" Bianchi hỏi.
"Ngài... ngài ấy đã cố gắng bảo vệ chúng tôi..." Chrome thừa nhận.
Kyoko mím môi khi cô nhớ những gì đã nói với Tsuna...
'Tại sao? Tại sao trông cậu không lo lắng?'
"Tsuna-kun... cố gắng bảo vệ cậu?" Cô nói, bất động.
"Bác... bác muốn vào xem..." Tsuyoshi nói trông có vẻ tội lỗi, "Bác có cư xử hơi thô lỗ khi bác gọi cho nó..."
"Pops..." Yamamoto nhìn cha mình.
"Tch. Kể từ lúc Mukuro-sama nói chúng ta bảo vệ tên nhóc đó... tôi đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Ken nói.
"Ken..." Chrome cười nhẹ.
Và như vậy, tất cả bọn họ đi tới phòng Tsuna với Dino dẫn đường, tất cả trừ những người bảo vệ.
"Có phải... có phải chúng ta đã sai?" Yamamoto đột nhiên nói.
Họ đều im lặng, không chắc phải nói gì.
'Chỉ vì tôi đã làm những thứ mà tôi không nên làm! Tại sao mấy người luôn quay lưng bỏ đi mà không hỏi tôi?"
Tất cả họ đều gục đầu xuống. Giờ họ đã nhận ra rằng họ đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Và như vậy, ngay sau khi những người bảo vệ tới căn phòng, họ lập tức nghe thấy tiếng khóc của mẹ Tsuna. Họ nghe thấy mẹ Tsuna gọi con mình tỉnh lại hết lần này đến lần khác và tất cả bọn họ chỉ có thể nhìn xuống xấu hổ vì khổng thể bảo vệ... bạn của mình.
Reborn hiện đang ở thư viện chính ở tổng bộ Vongola. Nhóc Arcobaleno được bao quanh bởi các chồng sách và các kệ sách.
"Hpmf... dường như mình không thể tìm thấy thứ gì đáng chú ý." Reborn đóng quyển sách cậu đang cầm "Tất cả quyển sách này đều không hữu dụng chút nào..."
Cậu nhóc nhảy lên một cái thang nhỏ. Đột nhiên cậu nhận thấy gì đó.
Đó là quyển sách. Quyển sách... không hề có tiêu đề.
Reborn kéo quyển sách ra và lấy nó ra khỏi kệ sách. Cậu lại nhảy xuống và nhìn chằm chằm vào nó. Cậu chuẩn bị mở cuốn sách, chỉ bị ngăn lại khi ai đó nói.
"Tôi thấy cậu đã tìm thấy cuốn sách đó... Reborn..."
"Cậu đang làm gì ở đây... Talbot?"
End of the chapter.

2 nhận xét
- Translator up từ lúc sáng, trưa đi học về ngồi đọc. Ngóng chap 28 :D