[KHR]Fanfic - Their Boss - Chapter 26: Chiếc nhẫn tan vỡ.


Cậu không biết - cậu chỉ - mọi thứ mờ đi! Tsuna khuỵu gối xuống, khi mọi sự việc trước đó lóe lên trong tâm trí cậu.

Không! Không! Không phải lại nữa chứ!
Flashback...
"Dừng lại! Điều đó không vui chút nào đâu!"
"Ai nói vậy chứ? Ta đang thực sự rất nghiêm túc ngươi biết đó." Grindo dường như đã tìm ra được một nạn nhân, "Ah~ vậy câu ta thì sao?" Hắn tới gần Hibari, chiếc dao găm đang trên tay hắn." Hãy nhìn nó và cậu sẽ học được điều gì đó từ nó đấy." Hắn giơ cao chiếc dao găm lên.
Mắt Tsuna mở to trong sợ hãi.
"DỪNG LẠI!"
Grindo quay sang Tsuna cười khẩy, "Cậu dường như quan tâm tới chúng rất nhiều nhỉ..."
"Ngươi không nên làm tổn thương tới họ Grindo! Chỉ cần một chuyển động sai lầm thôi, ta thề sẽ không tha thứ cho ngươi!"
"Thật vậy sao? Buồn thay, ta không để tâm lắm tới sự hận thù của cậu nên..." Grindo lấy ra con dao "... nó giành cho cậu."
Hắn xoay tròn con dao một cách khéo léo và thời gian đột nhiên chậm lại khi Tsuna nhìn trong nỗi sợ hãi. Boss nhà Orso nở nụ cười lớn khi hắn chuẩn bị ném con dao như thể người ta ném phi tiêu vậy, và tấm bia không may lại là người bảo vệ của cậu.
Ba-dump! (Mình nghĩ đây là tiếng tim đập :D)
Cảm giác này... là gì?
Ba-dump! Ba-dump!
'Không! Đừng nhượng bộ cho hắn!'
'Đ-đó có phải giọng nói của mình?' Mọi thứ xung quanh Tsuna bắt đầu trở nên mờ đi và cậu không thể biết đó là giả hay thực tế nữa. Tầm nhìn của cậu đột nhiên dồn vào Grindo đang chuẩn bị ném chiếc dao, sau đó nó mờ đi khi thấy khuôn mặt của một người. Cậu có thể thấy được, có vẻ như, đôi mắt nâu đã tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn.
Ba-dump! Ba-dump! Ba-dump!
Cảm giác bắt đầu rõ ràng hơn và tần nhìn của cậu thanh niên chợt trở nên rõ ràng, dần dần trở lại hiện thực và dần dần rời khỏi thế giới khác. Nó lại một lần nữa mờ đi khi cậu trở lại một nơi xa lạ và lần này khuôn mặt đó đã trở nên rõ ràng hơn! Đó chính là Tsuna trẻ tuổi. Bàn tay cậu đưa ra khi cậu la hét trong hoảng loạn...
"KHÔNG! ĐỪNG! CẬU SẼ HỐI HẬN VÌ NÓ!"
Ba-dump! Ba-dump! Ba-dump!
Sau đó... mọi thứ trở nên tối đen. 'Mình đang ở đâu thế này?' Tsuna tự hỏi khi cậu lang thang trong bóng tối. Thứ gì đó đang chập chờn ở phía góc mắt cậu, khiến họ quay sang... và cậu thấy... một ngọn lửa đen?
"Đó là gì?" Chàng trai tóc nâu thận trọng đi tới gần nó "Có gì với ngọn lửa này vậy?" cậu có thể thấy điều gì đó đáng ngại đối với nguyên tố cậu vừa nói.

Chạm vào nó đi...



Một giọng nói kì lạ thì thầm...

Tiến lên... chạm vào nó đi...
Dù không chắc lắm, nhưng người boss trẻ tuổi vẫn đưa tay về phía ngọn lửa.
Đúng vậy... thật tuyệt vời... chạm vào nó đi, và nhận ra tất cả những đau khổ và gánh nặng mà cậu phải gánh vác...
Sawada Tsunayoshi...
Khi bàn tay cậu chạm vào ngọn lửa, mọi thứ xung quanh cậu đều chập chờn. Khoảng không gian tối đột nhiên biến thành phòng thể dục đã đổ nát.
Thật là tối.
Có chuyện gì với những bóng đèn vậy? Và mùi kim loại này là gì?
Một linh cảm không tốt lập tức dịu dần trong chàng trai tóc nâu.
Đôi mắt caramel từ từ nhìn vào bàn tay duỗi ra trước mặt cậu... cho tới nỗi hoảng sợ của cậu. Tay cậu... tay cậu...!
'Không... Ôi Chúa... Không!'
Nó đã... nó đã đâm xuyên qua- Tsuna nghẹn lời khi nước mắt trào ra- xuyên qua ngực của boss nhà Orso. Cậu thanh niên tóc nâu có thể cảm thấy thứ gì đó đập gần bàn tay mà cậu sử dụng để đâm tới. Đó là trái tim của hắn. Cậu buông một tiếng thét nghẹn khi cậu kéo cánh tay đẫm máu của mình ra.
"Mình lại làm điều đó lần nữa... không thể nào..." cậu lẩm bẩm trước khi nhìn vào bàn tay đẫm máu. Cậu đã không nhận thức được thân thể đang cử động trên sân khấu dường như đang cố gắng để gượng dậy.
Tại sao? Tại sao? TẠI SAO?
Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cái xác trước mặt cậu và một trăm cái xác ngổn ngang xung quanh cậu.
"C-Cái gì..." Một giọng nói run run khi cậu quay lại.
5 cặp mắt kinh ngạc đang nhìn cậu trong kinh ngạc và kinh hoàng...
"Cậu đã làm gì thế này?"


Tsuna quá sốc để trả lời khi cậu nhìn người bảo vệ của mình nhìn cậu trong sự hoài nghi.

"Tsuna! Cậu đã làm gì thế này?" Yamamoto hét lên.
Người boss trẻ tuổi sửng sốt. Nhiều nước mắt hơn trào ra; nhưng thật không may, họ không thể thấy được điều đó vì họ đã bị che mắt bởi cú sốc kinh khủng. Một lần nữa, những người bảo vệ lại trải nghiệm cảm giác của những sự việc đã thấy, nhận ra một lần nữa họ không bao giờ được đánh giá thấp cái cảm giác kinh ngạc này.
Không bao giờ lộ ra mặt yếu của mình...
Tsuna thở run rẩy trước khi đứng yên. Nó dễ dàng hơn là để che giấu đi bờ vai run rẩy của cậu nếu cậu có chiếc áo choàng dày của mình. Cậu quỳ xuống trước cái xác của Grindo trước khi lục lọi bộ đồ đẫm máu. Cậu cảm thấy buồn nôn nhưng cậu vẫn giữ lấy cái khuôn mặt nghiêm nghị.
"C-Cậu đang tính làm gì vậy? Cậu vẫn chưa gây đủ tổn thương sao?" Ryohei hỏi yếu ớt.
Tsuna rất đau, nhưng vẫn nói "Em nhận thức được những gì em đã làm." Sau đó cậu tìm ra thuốc giải độc và đi tới sân khấu.
"Tr-tránh xa ra..." Chrome hét lên khi cô nhắm mắt. Cô đã thấy tình trạng của cậu thanh niên tóc nâu; cậu dính máu từ đầu tới chân, và cùng với đó là bộ quần áo rách của mình, mái tóc rối xù và đôi mắt buồn bã. Cậu trông giống một kẻ giết người điên cuồng.
Cậu thanh niên tóc nâu dừng lại, nhưng cậu lại tiếp tục đi. Sau đó, một cột lửa từ dưới đất hiện ra trước mặt Tsuna. Người boss trẻ tuổi bất động. Cậu quang sang Chrome. Cô thở hổn hển và nắm chặt cây đinh ba như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào nó-và với cô ấy, có lẽ nó thường xuyên làm vậy khi mọi thứ chuyển từ tệ sang tệ hơn.
"Ng-ngươi không phải boss. Tôi nhìn thấy Boss..." cô thở hổn hển "Boss thực sự... ngài-ngài ấy đang ngủ say."
"Thật sao?" Yamamoto quay sang Chrome.
Gokudera cũng nhìn sang Chrome với vẻ hi vọng. Có phải họ đang vui vì... họ nhận ra Tsuna trước mặt họ không phải là Tsuna thực sự, vì họ nhận ra đó không thực sự là người bạn của họ người đã giết người."
Nó đau. Rất nhiều.
"Hmpf. Vậy cậu thực sự không phải là động vật ăn cỏ mà chỉ là kẻ mạo danh." Hibari trừng mắt.
Ryohei vùng với với Tsuna đang ngồi dưới kia "S-Sawada... cậu ấy ở đâu?"
"Sao ngươi dám làm hỏng hình ảnh của Juudaime!" Gokudera thở hổn hển.
Mắt Tsuna mờ đi.
"Tại sao...?" cậu đột nhiên thì thầm. Họ đều nhìn cậu thận trọng.
Những giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống từ khuôn mặt của cậu thanh niên tóc nâu.
"Tại sao mấy người không chấp nhận tôi dù tôi là ai?" Tsuna hét lên, giọng nói của cậu run rẩy, "Chỉ vì tôi đã làm việc gì đó mà tôi không nên làm! Tại sao mấy người đột nhiên quay lưng đi mà không quan tâm đến tôi?" Với hai bàn tay che mặt và đột ngột hạ xuống đầu gối cậu. Thuốc giải rơi xuống đất và lăn đi. Mọi người đều không nói nên lời. Và gần như ngay lập tức, họ bắt đầu nghi ngờ về những suy nghĩ của Tsuna. Người trước mặt họ, trông chính xác là boss của họ, không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Và... thái độ của cậu đối với họ... nó rất khác, nhưng nó cảm thấy... tự nhiên.
"Hết lần này tới lần khác..." Tsuna khóc nức nở "Mấy người luôn làm vậy với tôi... tại sao? TẠI SAO?"
"..."
"Mấy người luôn ghét thấy tôi giết người! Mấy người không bao giờ thấy nhẹ nhõm khi thấy tôi còn sống! Mấy người luôn quan tâm tới những người đã chết! Có phải mấy cậu muốn tôi chết thay cho họ không? Nói tôi biết đi!"
Họ nhìn nhau, họ có biết tại sao, nhưng vì lí do nào đó, họ cảm thấy có lỗi.
"Tôi biết... những th-thứ tôi đã làm..." Nhiều nước mắt hơn trào ra, nhiều nước mắt chảy ra, " ... họ đã sai. Họ không phải điển hình, thậm chí là với tôi. Nhưng tôi nghĩ mấy cậu hiểu tôi hơn. Tôi nghĩ mấy cậu biết những gì tôi làm đều có lí do! Tôi đã nghĩ-!"
BADUMP!
Cậu thanh niên tóc nâu đột nhiên ngừng lại. Những người bảo vệ của cậu nhìn cậu bối rối. Tại sao cậu đột nhiên dừng lại? Sau đó Tsuna đột nhiên nắm chặt lấy đầu "AAAAHH!" cậu la lên trong đau đớn. Họ đã bị sốc.
"Tsuna? Tsuna!" Yamamoto cố gượng dậy.
"C-có chuyện gì vậy?" Gokudera bắt đầu hoảng sợ.
Chrome đứng lên với sự giúp đỡ của cây đinh ba, nhưng lập tức khuỵu gối xuống, "Tôi-tôi có thể thấy được một nguồn năng lượng xấu xa? Đó là gì vậy?"
Hibari mở to mắt nhìn Tsuna.
Nhẫn của người boss trẻ tuổi đột nhiên sáng lên.
"Nhẫn của cậu ấy!" Ryohei kêu lên.
"AH!" Nước mắt rơi lăn trên khuôn mặt đau đớn của boss.
"Nó-nó đang làm Juudaime bị đau!" Gokudera nói. Cậu do dự nếu đây thực sự là Tsuna, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của bạn mình, cậu lập tức quên hết những vấn đề đó khi lo lắng đang bao trùm trong cậu.
"Điều đó không thể nào!" Chrome nói.
"Chuyện gì vậy?" Yamamoto nói với người thuật sư.
"Chiếc nhẫn... nó từ chối ngài ấy." Chrome nói trong kinh ngạc và đôi mắt mọi người mở to khi nghe thấy điều đó.
"Tại sao-?"
"AAAAAAAHHH!" Ánh sáng từ chiếc nhẫn bắt đầu tỏa sáng hơn và những vết nứt xuất hiện. Những vết nứt càng ngày càng nhiều, và trước khi họ nhận ra, nó đã vỡ tan thành từng mảnh và ánh sáng lập tức biến mất ngay sau khi chiếc nhẫn vỡ tan.
"Sao-"
UỴCH! Tsuna đột nhiên ngã xuống sàn. Mắt cậu mở hờ. Trông chúng thật tối tăm và u ám. Không chỉ là dấu hiệu cho sự sống ở trong chúng (Chúng ở đây ý chỉ đôi mắt. Mình dịch y nguyên thôi.) Gần bàn tay mềm oặt của cậu, là chiếc nhẫn đã vỡ tan.
"Tsuna!/ Juudaime!/ Boss!/ Sawada!" Họ đều gọi lớn.
Chuyện gì vừa xảy ra?


Tương lai...

"Và cậu nghĩ là Tsuna trong quá khứ, thực ra là Tsuna từ tương lai?" Reborn nhìn Lambo người lớn. Đã một giờ rưỡi trôi qua từ khi cậu tới tương lai, và trong khoảng thời gian đó, Lambo đã bàn luận với cậu mọi thứ về lần đầu tiên giết người của Tsuna.và suy luận của cậu về Tsuna mới ở quá khứ.
"Hai." Lambo chậm rãi trả lời.
"Và điều gì khiến cậu nói vậy?" Reborn nhướn mày, "Đó có có phải là vì những điều cậu ấy đã nói với cậu khi cậu du hành về quá khứ không?"
"Đúng vậy. Và cũng..." Lambo nắm chặt tay, "Tôi hoàn toàn nhận ra... đôi mắt đau đớn đó."
Reborn nhìn sự Lambo buồn bã lóe lên trong thoáng chốc trong tâm trí người bảo vệ trẻ.
"Tôi... tôi biết rằng việc chúng tôi là người duy nhất đổ lỗi cho anh ấy... khiến anh ấy đau lòng."
"Hmpf. Và ý của cậu là gì? Là tổn thương vật lí hay tinh thần?" Reborn khoanh tay.
"Eh?"
"Đừng cho tôi thấy phản ứng ngu ngốc như vậy." Reborn đánh vào đầu người kia. "Con người không bao giờ nhận ra những sai lầm ngớ ngẩn cho tới khi quá muộn! Và mấy cậu đã phạm một sai lầm nghiêm trọng khi bỏ lại Boss của mình ở phía sau! Và bao lâu mới khiến cậu nhận ra điều đó? Cho tới khi người học trò vô dụng của tôi mất cảnh giác và bị bắn bởi kẻ địch!" Reborn luôn luôn giữ bình tĩnh, nhưng bây giờ, cậu đang có tâm trạng rất xấu.
"Chúng tôi không thể làm gì được!" Lambo mạnh dạn hét lên "Tại sao? Tại sao anh ấy lại giết người? Sau khi hứa với chúng tôi rằng sẽ không lấy mạng sống của ai, sau khi nói với chúng tôi mạng sống quý giá thế nào cho dù có trường hợp nào xảy ra đi chăng nữa! Chúng tôi đã sốc! Đã hoảng sợ! Chúng tôi không thể nhìn vào anh ấy thêm nữa!"
"Và nếu cậu ở trong tình cảnh ấy, cậu có nghĩ cậu ấy cũng sẽ làm điều tương tự không?" Reborn cầm khẩu súng và chĩa về phía Lambo "Cậu có nghĩ Tsuna sẽ quay lưng lại với cậu? Cậu có nghĩ cậu ấy sẽ hối hận vì đã gặp cậu không?"
"Tôi-"
Crack!
Hai người đang ngồi quay về phía âm thanh nhỏ vừa phát ra. Đó là gì? Reborn nhìn vào Tsuna, sau đó mắt cậu nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của cậu ấy. Mắt cậu mở to khi cậu nhìn thấy vết nứt.
"Nh-nhẫn Vongola!" Lambo kêu lên.
Tsuna đột nhiên thở hổn hển đau đớn. Tuy nhiên, mắt cậu vẫn đang nhắm lại.
Reborn lập tức tới bên cạnh học trò của mình "Tsuna. Hãy tự kiềm chế mình lại." Cậu đang cố gắng trông thật bình tĩnh nhưng sự run rẩy trên ngón tay để cò súng của mình đang cho thấy cậu hoảng sợ tới mức nào. 'Có chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại đau?'
Cơ thể Tsuna đột nhiên co giật.
"A-Ai đó! GIÚP VỚI!" Lambo hét lên.
Một vết nứt lớn hiện ra sau, và càng ngày càng nhiều vết nứt tách ra, và đột nhiên chiếc nhẫn vỡ tan thành từng mảnh.
Sau đó, Tsuna dừng lại. Chàng trai tóc nâu dường như rất nhợt nhạt và mồ hôi chảy dài hai bên má cậu.
Reborn, lại một lần nữa, cảm thấy bất lực. Nhưng dần dần, sự giận dữ đã bao trùm lấy nó.
"Vong-!"
BANG!
Lambo chuẩn bị đi tới chỗ Tsuna nhưng dừng lại khi viên đạn bay qua trước mặt cậu.
"R-Re... ekk!" Lambo lập tức quay trở lại và thấy vẻ u ám mà Reborn đang nhìn cậu.
"Chuyện gì vậy?" Cánh cửa mở tung "Có chuyện gì đã xảy ra với Juudaime sao?" những người bảo vệ tương lai xuất hiện trước ô cửa, nhưng trước khi họ có thể bước vào...
BANG!
Một viên đạn đã đâm sâu vào từng cách mặt Gokudera vài thước. Gokudera đứng sững lại. Từ từ, chàng trai bom khói bình tĩnh lại nhưng khuôn mặt cậu lộ vẻ băn khoăn khi quay sang Reborn "Reborn-san. Thế này nghĩa là sao?"
"Ra ngoài. Tôi vẫn chưa nói chuyện xong với tên bò ngu ngốc này."
Lambo nuốt nước bọt.
"Cậu nhóc, có chuyện gì đã xảy ra với Tsuna sao?" Yamamoto hỏi.
"Ra ngoài!"
"Nhưng Boss-!"
"Tôi. Nói. Ra. Ngoài!" Reborn phát ra một luồng sát khí khiến mọi người cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc cột sống lưng của mình.
"Được rồi." Và như vậy họ miễn cưỡng rời đi trước khi nhìn Lambo dò hỏi và lo lắng sau đó đóng cửa lại.
"Thời gian của tôi sắp hết. Vì vậy tôi sẽ nói với cậu điều này." Reborn dường như đã bình tĩnh lại, nhưng cậu vẫn liếc nhìn Tsuna. "Một ngày nào đó, cho dù tôi không chắc là khi nào, tôi sẽ trở lại đây với những người bảo vệ."
"Eh? Tại sao?"
"Im miệng." Reborn chĩa súng vào cậu nhóc với tiếng 'click'. "Ngay sau khi chúng tôi tới đây, tôi muốn cậu giải thích mọi thứ với họ và lúc đó tôi hi vọng mấy cậu có thể nhận ra sai lầm của mấy cậu." Khẩu súng biến trở lại thành Leon.
"Tôi muốn câu đố này được giải quyết bằng cách nào đó, bản năng của tôi nói rằng sẽ có cuộc đụng độ giữa tương lai và quá khứ sẽ làm rõ điều gì đó. Cho dù nó theo như giả thuyết của cậu rằng Dame-Tsuna ở quá khứ là từ tương lai hay lí do mà chiếc nhẫn bị tan vỡ. Nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta tìm được mọi đáp án."
Người sát thủ nhìn chiếc nhẫn 'Chiếc nhẫn có điều gì mà phải làm những việc này chứ? Tốt hơn mình nên điều tra."
"T-Tại sao lại cho họ tới đây? Tại sao không thay vào đó cho tôi về quá khứ?" Lambo nói.
"Vì tôi không muốn Dame-Tsuna buồn rầu hơn khi thấy cậu và tôi cũng không muốn cậu ấy biết những gì cậu sẽ nói. Rõ ràng, nếu cậu ta thực sự từ tương lai, cậu ta sẽ làm mọi thứ để không cho bạn bè mình biết những gì mình đã làm, sau tất cả... lý do gì mà cậu ấy phải trở về từ quá khứ và bắt đầu lại một lần nữa chứ?" Reborn dừng lại một lúc 'Thực ra, làm thế nào mà Dame-Tsuna trở về quá khứ mà không cần cơ thể mình? Nó không thể nào là... chỉ có mỗi linh hồn cậu ấy trở về quá khứ chứ? Nó có hợp lý không?'
"Nh-nhưng không phải anh ấy sẽ buồn hơn khi thấy Gokudera và những người khác từ tương lai sao?"
"Tôi sẽ đảm bảo rằng Dame-Tsuna sẽ không thấy họ." Reborn khoanh tay, "Cũng như vậy, ngay sau khi những người bảo vệ từ quá khứ tới...tôi muốn họ thấy tình trạng của Dame-Tsuna." Nhóc Arcobaleno quay sang Tsuna. Cậu nhảy xuống bên giường Tsuna và nhìn chằm chằm. "Thêm một điều nữa, hãy gom những mảnh vỡ của chiếc nhẫn. Hãy chắc chắn rằng không có mảnh nào bị mất. Hãy giữ chúng cẩn thận." Cậu đề nghị Lambo trước khi hướng lại sự chú ý của mình về học trò của mình.

Mặc dù cậu chưa bao giờ thể hiện ra nó, cậu đã quan tâm, quan tâm và sẽ quan tâm tới hạnh phúc của học trò của mình. Cậu đã tạo một mối liên kết mạnh mẽ giữa người boss trẻ tuổi cũng như ở khía cạnh nào đó... và như vậy, bất kể Tsuna đã phạm phải lỗi lầm nào, Reborn luôn biết rằng luôn có lí do cho sai lầm đó. Cậu hoàn toàn hiểu cậu ấy. Cậu hi vọng những người bảo vệ cũng như vậy... nhưng... họ vẫn còn rất nhiều điều phải học.
"Baka-Tsuna." Cậu đặt bàn tay nhỏ lên mái tóc mềm mại "Tôi sẽ trở lại."
POOF!
Một làn khói màu hồng bao quanh Reborn, sau đó cậu lập tức thấy bản thân mình trong vòng xoáy màu hồng. Reborn nhìn lên và đột nhiên cậu thấy một tấm kính trông như hàng rào. Cậu nhìn vào nó dò hỏi, có thứ này khi cậu du hành thời gian sao? Dần dần, cậu ngã về phía hàng rào và xuyên qua nó. Cậu cau mày nhìn nó. Một ánh sáng chói bao quanh cậu và... cậu đã quay trở về thực tại, với Giannini ngồi trước mặt cậu, đang uống một tách trà.
"Ah, Reborn-san... chào mừng quay trở lại."
Reborn chỉ gật đầu trước khi hỏi " Giannini. Gửi tôi toàn bộ dữ liệu, thông tin chi tiết và sự kiện về nhẫn Vongola.
"Eh?"

"Nhanh lên! Lục lọi mọi ngóc ngách ở nơi này!" Dino yêu cầu cấp dưới của mình khi họ tới Nami-chu.
"Hai!"
Dino lập tức chạy tới phòng tập. Anh không chắc rằng cậu thanh niên tóc nâu có ở chỗ đổ nát đó không. Nhưng bạn sẽ không bao giờ biết được. Anh đẩy cánh cửa đã hỏng mở ra.
"Tsu-!" Đôi mắt anh mở to khi anh thấy xác chết ngổn ngang khắp nơi. Anh bịt mũi lại khi mùi kim loại sộc vào mũi anh. 'Có chuyện gì ở đây vậy?' sau đó anh nhận thấy đám đông đang ở trên sân khấu cùng nhau. Ngoại trừ một bóng người duy nhất, đứng cách xa khỏi nhóm.
"Oi!" Dino gọi to. Những người đó quay sang anh.
"Ai đó?"
Dino lập tức nhận ra giọng nói đó "Gokudera? Là anh đây! Dino!"
"Là động vật ăn cỏ." Dino biết đó là Hibari. Chàng trai tóc vàng lao về phía sân khấu, trong khi cố tránh khỏi những xác chết.
"Anh rất vui vì mấy cậu vẫn ổn!" Dino trèo lên sân khấu "Khi Tsuna thấy mấy cậu, em ấy hẳn sẽ rất..." Anh dừng lại khi thấy cậu thanh niên tóc nâu mà anh nói đang nằm trong vòng tay của Yamamoto, bất tỉnh.
"Tsu... na?" Đôi mắt Dino mở to.
"C-có gì đó không ổn với Boss. Nhưng chúng tôi không chắc đó là gì!" Chrome, người quỳ bên cạnh cậu, nói.
Dino cũng quỳ xuống bên canh cậu "Trước tiên, mấy cậu ổn chứ?"
"Y-yeah. Chúng em đã bị trúng độc, nhưng chúng em đã kiểm soát được khi uống thuốc giải độc." Yamamoto quay sang nhìn cái lọ rỗng kế bên họ.
"Anh thấy rồi. D-dù sao thì, để anh kiểm tra em ấy đã." Anh bế Tsuna ra khỏi tay của Yamamoto, vì lí do nào đó, anh có linh cảm xấu.
"Chúng tôi không biết chuyện gì HẾT MÌNH xảy ra ở đây! Nhẫn của Sawada phát sáng lên rồi tan vỡ! Và sau đó Sawada đột nhiên bất tỉnh." Ryohei nói bằng một giọng run run.
"Sao cơ?" Dino kêu lên trước khi quay sang Chrome đang giữ những mảnh vỡ của chiếc nhẫn.
"Tsuna..." Dino nhìn xuống cậu thanh niên tóc nâu đang bất tỉnh, và bắt đầu kiểm tra cậu.
Tất cả bọn họ đều quan sát khi Dino lướt qua cậu thanh niên tóc nâu trong lo lắng, tất cả bọn họ đều nín thở khi chàng trai tóc vàng đột ngột nhìn lên trong hoảng sợ.
"Tsuna! Em-em ấy... em ấy không còn thở nữa...!"

End of the chapter.

2 nhận xét

Author
avatar

Hay chết đi được, cảm ơn Translator nhìu lắm, mong chờ từng đêm up chap mới. Mong Translator dịch full bộ này nhá, bn cũng nên up lên = wed khác, một số máy bị chặn blogspot, phải thay Dns mới đọc dc.

Balas
Author
avatar

Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhé. Mình chắc chắn sẽ dịch hết bộ này :)

Balas